TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 44 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 216

Chủ đề: Truyện Thiên - tác giả Lão Thiên

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái


    Chương/Chapter 6+7+ Nữ Tử Phương Nguyệt



    25-05-2015, 09:16
    Chương/Chapter 6+7 + Nữ Tử Phương Nguyệt

    Tu chân nhưng cũng không thể nào thoát khỏi cuộc sống phàm nhân. Khi đạt tới đỉnh cao thì có thể thoát sao???

    Dọc theo con đường nhỏ nơi dẫn lối vào Phòng Tạp Vụ, Vũ Thiên đang lững thững bước đi với những suy nghĩ mông lung, trên vai hắn còn có một tiểu thú đang ngồi chỏng vỏng miệng thì há to há nhỏ rồi lại chép miệng, hai tay Vũ Thiên thì trống rỗng rỗng những hộp cơm không biết đã bị hắn để đâu. Bụng của Hổ Vương lại tiếp tục kêu khiến hắn phải tiếp tục khất hẹn với Hổ Vương:

    “Đợi ta một chút giao xong việc này nhất định sẽ kiếm chút gì cho ngươi lót bụng!”

    Hổ Vương nghỏe đầu mặt úp xuống vai Vũ Thiên rồi lại chui tọt vào trong áo hắn mà ngủ, Vũ Thiên thì cảm thấy áy náy không thôi vì hắn biết Hổ Vương đang rất đói nếu không thì nó đã không gặm chân hắn rồi.

    Vũ Thiên đã ở Thanh Phong Phái được ba năm nhưng trong ba năm này hắn vẫn không biết gì ngoài ba chữ Thanh Phong Phái và nơi hắn đã sinh sống tu luyện trong ba năm đó là Dược Viên. Đây cũng là lần đầu tiên hắn ra khỏi Dược Viên đi tới Phòng Tạp Vụ nhưng không nghĩ tới là chỉ mới lần đầu gặp mặt hắn lại bị đám lão làng ở Phòng Tạp Vụ giao cho một nhiệm vụ cao quý đó là đi giao cơm nữa là.

    Vũ Thiên lắc đầu nhìn hai chữ nhỏ được khắc trên tấm bảng “Phương Viên” rồi lại nhìn vào trong khiến hắn trợn mắt ngạc nhiên mà lẩm bẩm “sao chỉ toàn là nữ tữ không vậy ta” cách hắn không xa có rất đông nữ tữ đang cười đùa nói chuyện vui vẻ cũng có một số đang tập luyện cái gì đó khiến hắn có chút trùng bước mà định quay lại nhưng lại có một giọng nói nhỏ nhẹ từ phía trong rất gần hắn vọng ra :

    “Nơi đây là nơi tu luyện của các nữ đệ tử không cho phép đệ tử của các viện khác vào, sao ngươi lại tới đây!”

    Vũ Thiên bị hỏi bất ngờ nhất thời không biết trả lời như thế nào hắn liền nghĩ tới những hộp cơm nên liền lấy từ trong Túi Trữ Vật ra đi vào trong mà giao cho vị nữ tữ đang chất vấn mình rồi lên tiếng giải thích nhưng không biết nên nói gì làm cho tay chân hắn múa máy loạn xạ miệng chỉ ú ớ vài câu rồi im bặt.

    Vị nữ tử xinh đẹp nhìn những hộp cơm mà Vũ Thiên đưa liền nghĩ ngay tới người của Phòng Tạp Vụ, trong thấy dáng vẻ cử chỉ của Vũ Thiên thì cũng hiểu được là Vũ Thiên bị câm không nói được nhưng may sao hắn vẫn còn nghe được nên cũng không đinh hỏi gì thêm vì có hỏi Vũ Thiên cũng không thể trả lời được. Vũ Thiên trong thấy vị nữ tử đã quay đầu vào trong thì cũng lắc đầu mà quay lại Phòng Tạp Vụ để kiếm chút gì cho Hổ Vương chỉ là hắn chưa đi được ba bước thì tiếng nói của vị nữ tử đã vang lên tiếp :

    “Nhờ huynh đem ba hộp cơm này vào trong biệt viện giúp tiểu nữ!”

    Giọng nói nhỏ nhẹ kèm theo là ba hộp cơm được đặt trên tay Vũ Thiên từ lúc nào khiến hắn ngơ ngác một chút định lên tiếng từ chối nhưng đã kịp ngừng lại mà lắc đầu nhìn theo sự chỉ tay của vị nữ tử mà đi vào chỉ để lại vị nữ tử đó không ngừng cười, không biết là cười vì điều gì ?.

    “Thiên ca ngốc thật !. Giọng nói của Hổ Vương truyền vào trong đầu của Vũ Thiên từ lúc nào.

    “Ta đúng là ngốc thật !. Vũ Thiên lấy tay trái gõ gõ đầu mình mà mắng một tiếng nhỏ rồi cầm ba hộp thức ăn đi nhanh vào trong biệt viện.

    Vũ Thiên vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh hữu tình ở lối vào biệt viện của Phương Viện “nơi đây lại khác với Dược Viên nhiều a” Vũ Thiên nghĩ thầm trong bụng mà so sánh, cấu trúc ở đây khác nhiều so với Dược Viên nơi mà hắn sinh sống tu luyện cũng được một khoảng thời gian. Vũ Thiên nhìn vườn hoa trước mắt mà nhanh chân đi tới hắn liền gọi Hổ Vương để nó ra ngoài, Hổ Vương chạy nhảy xung quanh hắn rồi lao vào vườn hoa mà nghịch ngợm không để ý gì tới hắn nữa.

    “Nơi này thật yên tĩnh a! Yên tĩnh giống như Dược Viên vậy!”

    Vũ Thiên tĩnh lặng nhìn xung quanh cảm thụ nguyên khí có chút nhiều ở nơi này hắn nhìn Hổ Vương được một lúc thì đôi mắt hắn đã nhắm lại lúc nào không hay, xung quanh Vũ Thiên đang bắt đầu thay đổi, những giọt sương từ đâu lại xuất hiện, những giọt sương lại ngưng động thành bông tuyết chúng rơi xuống xung quanh bao phủ cả trượng nơi hắn đứng.

    Hổ Vương bây giờ đã bị phủ đầy tuyết, vườn hoa nơi Hổ Vương đùa giỡn cũng đã phủ đầy tuyết. Vũ Thiên cũng vậy cũng bị phủ đầy tuyết chỉ là hắn lại không biết, những bông tuyết lại tiếp tục chuyển đổi, chuyển thành băng. Vũ Thiên, Hổ vương, vườn hoa không gian một trượng đã biến thành băng, một sân băng.

    Cách chỗ Vũ Thiên không ra, nơi này có ba gian nhà tranh giống như những căn nhà sàn vậy, tuy đơn giản nhưng lại đủ tiện nghi rất phù hợp với khung cảnh nơi đây, xung quanh là những vườn hoa được ngăn cách bởi những lối mòn nhỏ, đủ loại hoa sặc sỡ tỏa ra mùi hương thơm nồng một khoảng trời, phía ngoài những vườn hoa là những ngọn cây gốc to cao không thấy ngọn, phía ngoài nữa là những vườn hoa nữa cũng là nơi mà Vũ Thiên đang đứng cảm ứng nơi này chỉ có thể gọi là một phần mười của tiên cảnh.

    Trước vườn hoa ngay ba gian nhà có có hai nữ tử sắc nước hương trời xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người đều mang theo một nét đẹp riêng, vẻ đẹp lạnh lùng cao quý thêm làn da trắng nõn như ngọc của nữ tử áo trắng khiến cho bao người phải ngắm nhìn, tuy không mang theo vẻ lạnh lùng nhưng nữ tử áo hồng lại có sự quyến rũ đến khó tả khiến cho bao gã đàn ông phải si mê mà say tình.

    Hai nữ tử này một tên là Nghệ Tuyết một tên là Phương Nguyệt. Phương Nguyệt chính là nữ tử áo trắng, Nghệ Tuyết chính là nữ tử áo hồng, hai nàng vẫn đang chăm sóc và rảo bước ở vườn hoa chỉ là bây giờ trên gương mặt xinh đẹp thoát tục của nữ tử áo trắng đã hiện lên sự nghi hoặc nàng chỉ nhìn chăm chú về hướng mà Vũ Thiên đang đứng vì nàng cảm nhận được nơi đó băng hệ không ngừng xung động.

    “Tuyết tỷ muội cảm nhận được nhìn như có đệ tử đang cảm ứng Băng ! người đó cũng đã nắm được rồi.”

    Nghi hoặc đã mất, kinh ngạc lẫn bất ngờ đã hiện lên trên gương mặt nàng giọng nói của nàng đã vang lên bên tai Nghệ Tuyết khiến cho Nghệ Tuyết cũng giật mình mà hiện lên sự hiếu kỳ :

    “Nguyệt muội ! chúng ta đi xem thử ai trong viện chúng ta lại may mắn như vậy.”

    Nghệ Tuyết chưa dứt lời thì đã không còn thấy bóng dáng Phương Nguyệt đâu, Phương Nguyệt đã cất bước đi về phía Vũ Thiên từ lúc nào không biết chỉ là khi gần tới gần nàng đã có chút giật mình lẫn khó hiểu bàn tay thon gọn xinh đẹp của nàng liền phất lên phất xuống những dòng nguyên lực liền lan tỏa ra xung quanh tầng băng bao phủ xung quanh cũng nhanh chóng tan biến chỉ tốn một chút thời gian không gian nơi đây đã trở lại bình thường. Vũ Thiên và Hổ Vương cũng đã hiện ra trước mặt hai nữ tữ.

    “Từ khi nào trong sơn môn lại có thêm một tên Băng nguyên căn vậy Nguyệt muội nhưng sao hắn lại là nam nhân … trong viện chúng ta!”

    Nghệ Tuyết từ phía sau đi tới mà ngạc nhiên có chút khó hiểu nhìn Vũ Thiên rồi hỏi Phương Nguyệt chỉ là Phương Nguyệt cũng lắc lắc đầu biểu thị cũng không hiểu tại sao Nghệ Tuyết đành quan sát Vũ Thiên đợi hắn hồi tỉnh lại rồi hỏi vậy. Tuy nàng cũng giống như Hiểu tỷ rất ít khi ra khỏi biệt viện trong những năm tháng tu luyện dài đằng đẳng còn Nguyệt muội thì chưa bao giờ đặt chân ra khỏi biệt viện cho nên hỏi nàng cũng chỉ như hỏi đầu gối “tên đệ tử trước mắt này không giống đệ tử mới lắm mấy năm gần đây sơn môn cũng không thu nhận đệ tử nào chắc là đệ tử của viện nào đó nhưng sao hắn lại có thể nguyên căn chứ không phải chỉ có ba người sở hữu thể nguyên căn trong sơn môn sao ngoài tiểu sư muội thì còn hai tên đáng ghét Tiêu Ngọc, Tống Tân của Chân Viện, Hoàng Viện sao” Nghệ Tuyết lắc lắc đầu khi nói đến hai tên đáng ghét của hai viện kia khi thấy Vũ Thiên đã hồi tỉnh nàng liền định lên tiếng chất vấn chỉ là giọng nói của Vũ Thiên đã vang lên trước khiến nàng phải ngừng lại.

    “Đa tạ hai vị nữ tử đã cứu giúp!”

    Vũ Thiên tỉnh lại trông thấy đôi mắt của hai vị nữ tữ làm say mê lòng người mặt mỏng của hắn cũng trở nên thành dày. Vũ Thiên lại nhờ lại lúc nãy thân thể hắn bị đóng băng mà trong lòng run lên không thôi nếu không có hai nàng thì đã không còn mạng mà đứng đây.

    Ặc xi ! Ặc xi ! Ặc xi !

    Hổ Vương không ngừng hắc xì vì bị cảm lạnh do băng của Vũ Thiên hình thành nó trợn mắt nhìn hai vị nữ tữ đang nhìn nó mỉm cười mà chạy nhanh về phía chân Vũ Thiên rồi núp phía sau chân hắn che đi thân hình chỉ thò cái đầu hổ nhỏ thó ra mà tròn xoe mắt nhìn hai kẻ lạ đang nhìn.

    Phương Nguyệt với Nghệ Tuyết đã chuyển ánh nhìn tới Hổ Vương nên mới khiến cho nó hoảng sợ mà run rẩy một chút nên mới chạy phắt về phía Vũ Thiên mà trốn. Hai nàng cười khúc khích khi trông thấy biểu cảm hoảng sợ trên khuôn mặt đáng yêu của Hổ Vương.

    “Nó đang sợ muội mà tiến tới ẵm nó thì chắc chắn nó sẽ cắn vào tay muội đến lúc đó khó mà ẵm nó được đó. Nghệ Tuyết liền nắm lấy tay Phương Nguyệt lắc đầu ngăn nàng tiến tới phía Hổ Vương.

    “Nếu để thêm một canh giờ nữa ta cũng không thể nào cứu được huynh. Phương Nguyệt chỉ cất giọng nhẹ nhàng êm dịu mà nhìn Vũ Thiên trả lời khiến cho hắn phải ngẩn ngơ một chút nhưng rất nhanh hắn phải trấn tĩnh lại mà gật gật đầu.

    Vũ Thiên cũng biết nếu để thêm một khoảng thời gian nhất định nữa chỉ sợ hắn và Hổ Vương phải đi chầu Diêm Vương rồi.

    “Nơi đây là biệt viện của Phương Viện không đệ tử nào được phép vào nhất là đệ tử của các viện khác … làm sao ngươi lại vào đây được.”

    Nghệ Tuyết thu lại vẻ tươi cười trên mặt mà bắt đầu chất vấn Vũ Thiên khiến cho hắn có chút luống cuốn mà trả lời :

    “Ta mang hộp cơm từ Phòng Tạp Vụ tới đây cho hai vị !!. Vũ Thiên liền lấy hộp cơm từ trong Túi Trữ Vật ra mà đưa cho Nghệ Tuyết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    (bản sửa)
    Tu chân giới.


    Chương 6- Phương Nguyệt


    Chân tu nhưng không thoát khỏi cuộc sống phàm nhân.

    Dựa theo đường nhỏ trong môn phái. Hắn bóp chặt ngay đầu Hổ Vương khi nó đã ăn đầy bụng. Việc hắn lẻn đi ăn cơm thừa như vậy là chưa lần nào xảy ra. Lần này cũng là do con thú nhỏ này.

    “Hổ vương. Ta thật không rõ, ngươi lại sành nói như vậy”.

    “Ta thấy ngươi là con thú nhỏ, ta gặp trên đường”.

    “Phương viên. Chỗ này là chỗ ở của đám nữ nhân trong môn phái”.

    Lắm lúc, đám nam nhân trong môn phái không ai dám đến đây. Nhiều khi là sẽ sinh chuyện nơi này. Ta phải cải trang thì mới vào được, nhưng chuyện này ta không biết làm. Ta ở môn phái đã ba năm, hiện tại vừa đủ tuổi thành niên. Thanh niên hiện tại trong môn phái rất nhiều nhưng đa số là đệ tử.

    Đệ tử trong môn phái, nói ra thì ở Dược viên kỳ quái là có ba đệ tử. Đó cũng là nói hắn Vũ Thiên.

    “Cơm đây, cơm đây muốn ăn còn bắt đệ tử mang giao”.

    Nói thật, chỗ này nữ nhân ta thấy không thích hợp.

    Phương viên. Đó là người đứng đầu đề tên. Hiện tại thì đã có người tên thứ thay thế.

    Có thật là ta đã ở đây ba năm, với ta không rời khỏi Dược viên, khi giao thuốc vẫn là bọn ta đi giao. Lần này giao cơm. Bọn họ ăn có khi trúng thuốc lú.

    Chỗ này cũng là do người đứng đầu nữ nhân trông coi. Ta cũng phải cẩn thận, nghe nói nữ nhân trong môn phái không dễ tiếp xúc với nam nhân. Bọn họ tránh sinh chuyện với nam nhân, môn phái này vốn cũng là kỳ quái. Nữ nhân ở trong môn phái cũng thu nạp nhiều nữ đệ tử.

    “Vũ Thiên. Môn phái này sinh chuyện với ta”. Thanh Phong Phái. Hắn cũng cảm thấy kỳ quặc.

    Đảnh lễ, đi vào trong chỗ nữ nhân tu luyện.

    “Ta giao cơm ăn, có ai lấy không”.

    Vũ Thiên hét lớn chỗ nữ nhân hắn nhìn tới. Sao khu vực này im lặng. Ơi, lạnh. Chỉ đi xung quanh tìm người giao cơm. Hắn lại nhặt được cái túi rơi ở gốc cây.

    “Túi trữ vật”. Đồ người ta đựng trong túi ta không lấy. Lạnh, vẫn thấy lạnh. Khu vực này tự nhiên lạnh hết cả người. Khí lạnh này là, ta từng nghe nói, chỉ có nguyên lực mới sinh ra khí lạnh. Người này ắt hẳn là tu chân giả.


    Khu vực này là của đệ tử Phương Nguyệt. Đệ tử cảnh giới thấp ít người lui tới đây. Bọn họ không ngăn cản được băng khí lạnh bao phủ nơi này. Băng cầu của Phương Nguyệt.

    “Muội ấy không ngăn cản được đệ tử nam nhân vào khu vực của muội ấy”.

    Vũ Thiên liền nhìn sang người vừa nói không có ở xa hắn. Cô gái này cũng làm hắn kinh hãi. Nhìn kỹ hắn mới thấy được cô gái đang được nói tới. Cô gái vừa nói này, đã làm thay đổi cách nhìn của Vũ Thiên. Ở chỗ cô ta, khí lạnh bị thay đổi sang khí mát, bão hoà trung bình quanh cô gái này là hơi nước. Hắn thấy rõ giọt nước lơ lửng quanh cô ta.

    Tu chân giả. Cô ta sinh ra hơi nước. Ta nhận ra vài thứ của tu chân giới. Thủy nước, băng lạnh. Tự sinh của hai người này. Hẳn là tự.

    “Tuyết tỷ. Nam nhân này tới đây chưa được cho phép”.

    Đệ tử nam nhân nào tới Phương viên phải xin phép đệ tử nữ trong viên trước. Nội quy của môn phái ngươi cũng không biết. Bọn ta sẽ nói lại với trưởng lão.

    Đệ tử Phương Nguyệt. Đệ tử Nghệ Tuyết. Nữ nhân hệ băng, nữ nhân hệ thủy.

    “Ta chỉ giao cơm”. Lần đầu giao cơm, không rõ lắm. Túi trữ vật này của ai.

    Hắn biết phải giải thích, nên lấy cớ đưa cơm, cũng như trả lại đồ vật đang cầm tay. Hắn đang phải chịu nguyên lực ảnh hưởng từ hai người. Giọng nói vẫn lưu loát.

    Chỗ này đông người, ngươi phải đưa cả xe cơm tới. Bọn ta vẫn chưa chấp nhận lý do này.

    Vũ Thiên quay phắt người lại. Ta để cơm ở đây, các người tự lấy ăn. Hắn nhanh chóng đi khỏi Phương viên. Đây là lần đầu hắn chạm mặt đệ tử nữ nhân trong môn phái.

    Ha? Xinh đẹp. Hổ Vương. Ngươi cũng thấy vậy.

    Giọng trẻ nhỏ, hẳn là từ hắn. Hổ Vương nói với Vũ Thiên lại bị phát giác. Người nói hẳn là Nghệ Tuyết vì hắn nhận ra giọng cô gái này nói trước đó. Hắn giật mình nhưng biết sẽ không bị ngăn cản.

    Đi ra bên ngoài khuôn viên. Hắn lại kéo giãn mí mắt. Cô gái trước mắt, xung quanh cô ta rất nhiều bụi đất, những hạt bụi lơ lửng xung quanh cô ta.

    “Thổ đất”. Bước chân Vũ Thiên không dám dừng lại. Hắn còn nhẹ nhàng né tránh cô gái này có ý ngăn cản hắn. Đi vào khu vực nguyên lực lan tỏa của cô ta. Vũ Thiên cảm nhận được áp lực của bụi đất lơ lửng này. Hắn phải nhắm mắt lại, bịch tai, còn phải nín thở, ngặm chặt miệng. Cứ vậy để đi thẳng về Dược viên.

    Hắn ta ở tầng thấp của tu chân. Nam nhân này hẳn là ở Dược viên.

    Nghe thấy giọng cô ta nói về mình. Vũ Thiên hơi hí mắt để nhìn cô ta, tuy không nhìn được rõ mặt nhưng cũng nhận dạng được cô ta.

    Ở ngoài chỗ đặt đá Phương viên. Vũ Thiên hít thở mạnh chạy một mạch thẳng về chỗ ở của mình trong Dược viên.

    Hắn là tự. Ta nhớ mặt ngươi, nam nhân ở Dược viên. Cô gái này gọi là Phù Hiểu.

    Đệ tử Phù Hiểu. Nữ nhân hệ Thổ.

    Khoảng thời gian môn phái tổ chức đợt thí luyện, các đệ tử tham gia lần này chắc sẽ ít đi.

    Dược viên chỗ đặt đá. Khu vực của Dược viên lúc nào cũng có mùi hương thảo dược lan tỏa. Nơi này xây dựng vài ngôi nhà tam giác, mái ngói trang trí và cây dược liệu quý hiếm. Chính giữa là phòng ngủ của hắn.

    Chỗ của ta vốn ít người, ta thì lại sắp già. Giọng nói của Diệc lão lảng vạng quanh tai hắn.

    Diệc lão cũng kỳ quái. Hài.

    Đây là chỗ ở của ngươi. Ta thích. Hổ Vương lại lẩn quẩn trong phòng của hắn. Ngó lại Vũ Thiên giờ đã nằm trên giường của mình, hắn chớp mắt nhiều lần mới ngủ quên đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    () thủy nước, băng lạnh, thổ đất.
    () Hổ vương: ý lớn nhưng là con thú nhỏ.
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 24-10-2021 lúc 19:37.
    ---QC---
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái


    Chương/Chapter 8+9+10+ Nữ Tử Phương Nguyệt




    25-05-2015, 09:20
    Chương/Chapter 8+9+10 + Nữ Tử Phương Nguyệt

    Nghệ Tuyết cầm lấy ba hộp cơm từ tay Vũ Thiên nhưng sự nghi ngờ vẫn không mất mà còn nhiều hơn khi nàng thấy Túi Trữ Vật của Vũ Thiên :

    “Trong Phòng Tạp Vụ chỉ là những đệ tử không có tư chất tu chân còn vị sư huynh đây, tiểu muội thấy huynh cũng đã đạt tới tam tầng Nguyên Khí Kỳ mà còn nắm giữ Băng nguyên lực một trong những hệ hiếm của thiên địa, không biết sư huynh có thể giải thích cho tiểu muội biết không.

    Vũ Thiên bị lời nói của Nghệ Tuyết làm cho cứng họng không biết nên phải trả lời nàng làm sao, lại nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ sắc xảo của nàng khiến cho hắn phải gãi đầu mà nói ra góc gác của mình

    “Ta là đệ tử của Dược Viên.”

    “Chỉ vì muốn tìm chút gì đó cho Hổ Vương lót bụng nên mới tới Phòng Tạp Vụ, chỉ là không ngờ lại bị họ hiểu lầm là đệ tử mới gia nhập sơn môn nên mới bắt ta … mang hộp cơm tới cho các vị ! Vũ Thiên lại chỉ vào Hổ Vương mà tiếp lời.

    Vũ Thiên vừa dứt lời thì Nghệ Tuyết đã không nhịn được cười mà cười to không thôi vì nàng thấy vị sư huynh trước mặt nàng nhìn như là có chút ngốc ngốc. Nhưng rồi nàng cũng thu lại ý cười mà vì cảm thấy có chút không đúng với những gì nàng biết về Dược Viên theo như những gì nàng biết thì Dược Viên cũng có ba đệ tử chân truyền giống như các viện khác nhưng mà đều không có tư chất tu chân còn vị sư huynh này thì …

    “Huynh đang nói giỡn với tiểu muội sao, trong Dược Viên, Diệc Trưởng Lão chỉ thu nhận có ba đệ tử không có tư chất tu chân còn vị sư huynh đây thì.

    “Cái này … cái này … thì đúng là như vậy nhưng ta cũng chỉ mới trở thành một tu chân Diệc Trưởng Lão và hai vị sư huynh còn chưa biết!”

    “Chỉ mới vào sao” Nghệ Tuyết lẩm bẩm nàng đã không còn nghi ngờ gì nữa vì trông thấy bộ mặt ngốc nghếc của Vũ Thiên cũng đủ biết là hắn không có nói dối sắc mặt của nàng đang thay đổi không ngừng “Điều này là không thể, làm sao có thể chứ” Nghệ Tuyết lại tiếp tục lẩm bẩm nàng thật không dám tin những lời nói của Vũ Thiên là sự thật vì nếu là sự thật thì Thanh Phong Phái chắc chắn sẽ có một sự chấn động lớn.

    “Nguyệt Muội ta phải đi gặp Lam Nguyệt Trưởng Lão để thông báo vài việc muội hãy tiếp vị sư huynh này giúp ta !. Nghệ Tuyết thất thần một chút rồi nhìn Phương Nguyệt chỉ đang chăm chú quan sát Hổ Vương mà không để ý tới hai người đang nói chuyện khiến cho đôi mắt tròn xoe của Hổ Vương phải trợn lên liên tục để răn đe nàng, mà cất tiếng nói.

    “Tuyết Tỷ đưa cho muội một hộp!”

    “Để ta mang vào phòng giúp cho muội!”

    “Không cần Tuyết Tỷ muội đang cần dùng tới nó!”

    Nghệ Tuyết trông thấy hành động kì quặc của Phương Nguyệt thì lấy làm lạ không thôi nhưng cũng đưa cho nàng một hộp rồi đi nhanh vào trong để lại nơi này một sự yên tĩnh cho hai người.

    “Hổ Vương, ta nghe huynh ấy gọi ngươi là Hổ Vương nên ta cũng gọi ngươi là Hổ Vương, ta để lại cho Hổ Vương một phần này hãy dùng cho bụng khỏi kêu nữa!”

    Phương Nguyệt nhìn Hổ Vương mà cất tiếng nhỏ nhẹ, Vũ Thiên nhìn cử chỉ giọng nói của nàng mà trái tim không khỏi tan chảy chỉ là Hổ Vương lại không thèm để ý tới lời nói của Phương Nguyệt nhưng khi nhìn thấy hộp cơm trên tay nàng thì mắt nó sáng lên mắt tròn xoe mà chạy nhanh về phía Phương Nguyệt lưỡi hổ đã ra khỏi miệng ngậm lại Vũ Thiên cũng không ngăn cản mà chỉ mắng một tiếng “tiểu quỷ háo ăn may mà chưa háo sắc nếu không thì chất quá”

    “Cuối cùng cũng dụ dỗ được tiểu quỷ háu ăn này” Phương Nguyệt nói thầm mà nhìn Hổ Vương đang nhìn nàng phải nói đúng hơn là nhìn hộp cơm trên tay nàng mà miệng đã há to, lưỡi thì đã thò ra. Phương Nguyệt liền để hộp cơm xuống cho Hổ Vương còn nàng thì đang vuốt ve lấy bộ lông mượt mà của nó mà thích thú cười mỉm không thôi. Vũ Thiên trong thấy bộ dáng ăn ngấu nghiến của Hổ Vương thì lại thấy tội cho nó hắn lại nhớ tới cảnh lúc mà hắn gặp Hổ Vương thì liền biết nó đã không ăn mấy ngày rồi nên mới như vậy rồi hắn lại nhìn đến Phương Nguyệt mà không khỏi trở nên thất thần gương mặt có chút ngu ngốc liền trở nên ngẩn ngơ.

    “Huynh chỉ mới bước vào cảnh giới Nguyên thôi sao ! Phương Nguyệt nhìn Vũ Thiên đang có chút thẫn thờ mà nói khiến cho hắn bừng tĩnh mà gật gật đầu.

    “Nàng có biết cách sử dụng Băng không, có thể chỉ dạy cho ta không!”

    Vũ Thiên cũng không biết nên nói gì với nàng mà chỉ đứng mà ngắm nhìn nàng khiến cho hai gò má xinh đẹp trắng mịn của nàng phải ửng đỏ lên lúc đó mới làm cho Vũ Thiên bừng tĩnh mà cảm thấy mình có chút vô lễ nên liền hỏi đại một câu cũng không hi vọng nàng sẽ biết chỉ là Phương Nguyệt đã rất nhanh trả lời hắn.

    “Băng mà huynh nắm giữ được không nằm trong năm hệ cơ bản của thiên địa nên số tu chân nắm giữ được rất là ít.”

    Phương Nguyệt vừa nói xong thì từ thân thể nàng đã tỏa ra một luồng nguyên lực hùng mạnh khiến cho Vũ Thiên đứng gần cũng cảm thấy hơi lạnh mang theo áp lực không thôi như là một ngọn núi khổng lồ đang đè nặng lên người hắn vậy nhưng rất nhanh áp lực đó liền biến mất

    “Băng, nàng cũng là … ! Vũ Thiên kinh ngạc nhìn Phương Nguyệt mà lên tiếng chỉ thấy nàng gật đầu thì cũng liền hiểu nàng cũng nắm giữ Băng.

    “Huynh cần phải tập luyện Băng một cách nhuần huyễn nếu không chính Băng sẽ làm hại trở lại huynh.”

    Phương Nguyệt cẩn thận nhắc nhở Vũ Thiên vì nàng cũng biết Vũ Thiên cũng chỉ mới bước vào tu chân nhưng rồi nàng lại suy nghĩ một chút cảm thấy chắc nên đưa ngọc giản tu luyện cho Vũ Thiên nên liền từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra hai cái Ngọc giản đưa cho Vũ Thiên trên mỗi ngọc giản đều có khắc vài chữ, phân biệt là Huyệt Và Băng :

    “Đây là hai ngọc giản dùng để tu luyện, một ngọc giản tu luyện cảnh giới tiếp theo của Nguyên, một ngọc giản tu luyện pháp quyết Băng.”

    Vũ Thiên chỉ nhìn sơ qua hai ngọc giản rồi cất vào Túi Trữ Vật của hắn.

    “Đa tạ nàng!”

    Vũ Thiên cũng không biết nói gì ngoài hai chữ đa tạ hắn cũng không nghĩ là chỉ vô tình vào biệt viện lại gặp được người con gái mà khiến hắn phải mong nhớ do vì nàng quá xinh đẹp hay là còn vì lý do nào.

    “Sao nàng lại tốt với ta như vậy chúng ta …”

    Vũ Thiên không hiểu sao mà mình lại nói câu nói này khiến hắn chỉ biết im lặng nhìn nàng khi chưa nói hết câu. Câu nói của Vũ Thiên khiến cho Phương Nguyệt rung lên vì một cái gì đó khiến nàng khó nói đôi mắt xinh đẹp của nàng lay động liên hồi, nàng có chút bất ngờ nhưng lại khó hiểu với bản thân mình hơn, nàng không khỏi tự hỏi bản thân mình, nàng và hắn cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu ngay cả cái tên còn chưa biết, lại nói với hắn nhiều như vậy và còn giúp đỡ hắn trong việc tu luyện nữa, nàng lắc đầu không suy nghĩ lung tung nữa mà nhìn Vũ Thiên một cái thật sâu khiến cho hắn phải ngẩn ngơ một chút nàng lại quay đầu cất bước đi vào trong biệt viện để mặc Vũ Thiên đang suy nghĩ bâng quơ nhưng nàng vẫn nhìn Hổ Vương mà mỉm cười khi thấy nó miệng thì há to mắt thì trợn tròn với mình rồi xoay người mà đi nhanh vào trong.

    “Ta tên là Vũ Thiên còn nàng!” Vũ Thiên bừng tỉnh khi thấy nàng đi nhanh vào trong biệt viện mà liền gấp gáp cuống quýt hỏi tên nàng mà cũng không để ý tới câu hỏi mới hỏi lúc nãy nàng vẫn chưa trả lời.

    Không Gian Giới Chỉ cũng giống như Túi Trữ Vật nhưng không gian chứa đồ của Không Gian Giới Chỉ lại rộng gấp mười lần của Túi Trữ Vật, để có được Không Gian Giới Chỉ những tu chân sở hữu nó cũng phải bỏ ra một lượng tài nguyên khổng lồ mới có được Không Gian Giới Chỉ trong tay. Không Gian Giới Chỉ hay Túi Trữ Vật đều do tu chân nắm giữ Không Gian hệ chế tạo. Không Gian Giới Chỉ mà Phương Nguyệt đang nắm giữ là do Lam Nguyệt Trưởng Lão đưa cho, còn Lam Nguyệt Trưởng Lão lấy ở đâu thì chỉ có nàng mới biết được.

    Ngọc Giản là một loại ngọc hình vuông, màu xanh của biển, rộng khoảng nửa tấc dài khoảng một tấc. Ngọc Giản khác với Nguyên Thạch tuy chúng có kích thước bằng nhau nhưng màu sắc của Nguyên Thạch lại là màu trắng với lại Ngọc Giản chỉ để ghi chép pháp quyết, công pháp tu luyện ngoài ra còn dùng để ghi chép kí ức của tu chân nào đó còn Nguyên Thạch lại ẩn chứa rất nhiều nguyên khí bên trong được tu chân dùng làm tiền tệ để giao dịch trao đổi cũng như là mua bán và còn được chính tu chân sử dụng. Ngọc Giản và Nguyên Thạch được dùng rất rộng rãi ở tu chân giới.

    “Phương Nguyệt, sư tỷ muội tên là Nghệ Tuyết.”

    Phương Nguyệt chậm rải lên tiếng nhưng bước chân vẫn không hề ngừng lại vẫn không hề quay đầu nhìn Vũ Thiên nhưng giọng nói của nàng vẫn vang lên ngay sau lời nói đó :

    “Ba tháng nữa, trong sơn môn sẽ tổ chức đợt thí luyện môn phái, huynh sẽ tham gia chứ!”

    “Phương Nguyệt ! Phương Nguyệt ! Tên rất đẹp a … Phương Nguyệt … Tên rất đẹp a” Vũ Thiên vẫn còn đang lẩm bẩm với cái tên của nàng mà khen đẹp khi lời nói cuối của Phương Nguyệt vang vào tai hắn nhưng hắn vẫn không để ý chỉ vẫn tiếp tục lẩm bẩm tên nàng đến khi Hổ Vương đụng vào chân hắn mới khiến hắn bừng tỉnh mà giật mình nhìn về phía bóng dáng đang khuất dần của nàng mà nói lớn :

    “Ta nhất định sẽ tham gia!”

    Hổ Vương trông thấy vẻ cuống cuồng lẫn gấp gáp của Vũ Thiên thì đôi mắt tròn xoe của nó không khỏi ánh lên chút nghi hoặc. Vũ Thiên nhìn Phương Nguyệt đã khuất bóng vào trong những tản cây lớn thì thở dài mang theo chút hi vọng mà ôm lấy Hổ Vương không để ý tới dị sắc gì trên mặt nó mà để nó vào trong ngực áo mình rồi đi nhanh ra khỏi biệt viện trả lại nơi này một sự yên tĩnh vốn có.

    Nơi ba gian nhà tranh trong biệt viện Phương Nguyệt ở gian nhà thứ ba từ trái qua. Trong căn phòng của nàng được bài trí rất đơn giản, ngoài những vật dụng cần thiết ra thì không còn thứ gì khác gọi là sang trọng có lẽ thời gian của nàng cũng chỉ là dành cho tu luyện và tu luyện, Phương Nguyệt hiện tại đang đứng gần cánh cửa sổ mà nhìn về một nơi nào đó xa xăm, đôi mắt dường như đang chìm trong suy tư, rồi lại trở nên trống trải mà cảm thấy lạc lõng, tiếng tim đập vẫn vang lên đều đặn nhưng lại kèm theo tiếng lẩm bẩm của chính nàng :

    “Là duyên hay là phận … hay chỉ là sự vô tình gặp nhau … rồi lại … đánh mất nhau!” Tiếng lẩm bẩm càng lúc càng nhỏ rồi chìm vào trong yên lặng cánh cửa sổ vẫn đang mở đã tự đóng lại từ lúc nào.

    Vũ Thiên chỉ một mạch thẳng tiến mà ra khỏi Phương Viện hắn không ngừng lại quan sát một chút nào vì bầu trời cũng đã tối ngoài biệt viện cũng đã trở nên yên lặng dường như tất cả nữ đệ tử đều đã chìm vào trong giấc ngủ hay là vẫn còn nữ đệ tử vẫn đang tu luyện. Trong đầu Vũ Thiên bay giờ dường như là một sự trống rỗng hắn bước đi như một kẻ không hồn gương mặt si ngốc của hắn đã hiện rõ trên gương mặt là một sự bần thần

    “Ta và nàng cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu mà thôi, làm sao mà chỉ mới gặp đã yêu được với lại ta cũng chẳng có chút gì đặt biệt gọi là ấn tượng cả thôi thì là ta đang tự suy diễn một mình vậy.

    Vũ Thiên lẩm bẩm một mình mà tự chế giễu mình vì đã có những ý nghĩ điên rồ tự nghĩ là nàng đã yêu hắn ngay cái lần gặp đầu tiên, nhưng chính hắn lại không nghĩ ra rằng chính hắn mới là kẻ đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên.

    P … hù … !!!

    Vũ Thiên thở dài lắc lắc đầu mà vứt bỏ đi cái suy nghĩ điên khùng do chính hắn tự suy diễn ra rồi đi thật nhanh ra lối cổng vào Phương Viên. Hắn cũng không quay lại Phòng Tạp Vụ nữa mà trực tiếp đi thẳng vào Dược Viên vì hắn nghĩ Hổ Vương cũng đã lót bụng nên cũng không cần thiết phải tới đó nữa.

    “Trong bộ dạng của tiểu tử này chắc đã bị Tuyết Muội tẩn cho một trận rồi a!”

    “Nhưng quái lạ sao tên tiểu tử đó lại đi vào Dược Viên chứ!”

    Vũ Thiên vừa mới bước vào trong Dược Viên bóng dáng dần khuất thì một giọng nói từ trong Phương Viên vang lên từ nơi đám cây cao um tùm lá đã hiện ra một nữ tữ, nếu như Vũ Thiên ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là nữ tữ đã lừa hắn tiến vào biệt viện. Nàng vẫn ở đây chú ý Vũ Thiên tên đưa cơm bị câm từ lúc hắn đi vào biệt viện cho đến lúc hắn đi ra với gương mặt thất thần rồi lại tự lẩm bẩm một mình giống như là một người điên khiến nàng không khỏi bật cười mà đắc ý chí chắc chắn Vũ Thiên đã một phen bị Nghệ Tuyết xử trí nhưng nàng lại khó hiểu khi thấy Vũ Thiên bước vào trong Dược Viên khi mà bất kì một đệ tử nào cũng không được phép vào ngoại trừ Phòng Tạp Vụ.

    “Túi Trữ Vật, hắn là đệ tử của Phòng Tạp Vụ thì làm gì sử dụng được Túi Trữ Vật với lại trong Phòng Tạp Vụ làm gì có ai có Túi Trữ Vật mà dùng nhỉ nhưng trong Dược Viên lại không có đệ tử nào có tư chất tu chân cả, thật khó hiểu!!”

    Đợi thêm một lúc vẫn không thấy Vũ Thiên ra rồi lại nhớ lại lúc Vũ Thiên đưa hộp cơm cho mình đã dùng Túi Trữ Vật khiến nàng phải gõ gõ cái đầu xinh đẹp đang nhăn nhó vì khó hiểu của mình mà vắc ốc suy nghĩ về Vũ Thiên từ đâu chui ra. Nàng lắc đầu mà nhăn nhó bó tay rồi đi nhanh vào biệt viện để lại sự yên tĩnh cho nơi này mà nàng vẫn còn một câu hỏi chưa có lời giải.

    Màn đêm đã buông xuống, mảnh đất của Dược Viên cũng chìm trong sự tĩnh lặng của ban đêm, tuy Dược Viên rất rộng nhưng cũng chỉ có bốn con người tồn tại ở nơi đây, mùi thảo dược tỏa ra cho người khác cảm giác dễ chịu hay là khó chịu cùng hòa quyện với nguyên khí ở nơi này tạo nên một hương thơm đặc trưng cho Dược Viên mà không thể lẫn đi đâu với các viện khác được. Ba khu thảo dược được phân theo ba hướng đông, tây, bắc phân biệt cho ba đệ tử của Dược Viên là Ngữ Hải, Thùy Phong, Vũ Thiên ba khu thảo dược này tạo thành một hình tam giác, mỗi khu thảo dược đều rất rộng bằng khoảng một căn nhà khoảng tám mươi mét vuông. Hướng nam lại là nơi mà Diệc Trưởng Lão dựng năm căn phòng đơn giản hoàn toàn đều được làm từ tre trúc và còn được gia công thêm Mộc để tăng sự kiên cố trong như là những căn phòng cây trông rất đẹp mắt, năm căn phòng được dựng theo hình chữ thập ( trong đây có nghĩa là chữ T ) “ ” ba gian phòng được được phân theo thứ tự cho Ngữ Hải, Vũ Thiên, Thùy Phong. “I” Từ dưới lên trên phân biệt là phòng khách của Dược Viên, Diệc Trưởng Lão, từ phòng của Diệc Trưởng Lão nối thẳng tới phòng của Vũ Thiên là một khoảng trống nhưng được che phủ bởi những hai gốc cây hai bên.

    Vũ Thiên nhìn sự yên tĩnh của Dược Viên mà chỉ đi nhanh về phòng mình hắn cũng không muốn làm phiền Diệc Trưởng Lão và hai sư huynh. Trong căn phòng của Vũ Thiên được bài trí rất đơn giản ngoài cái giường tre dùng làm nơi để ngủ và để hắn tu luyện ra thì chỉ còn có cái bàn và một vài chiếc ghế cũng được làm từ tre thì chỉ có thêm một sợi dây được móc ngang qua để hắn treo vài bộ đồ của mình thì không còn gì thêm. Vũ Thiên bước vào phòng vừa đóng cửa lại thì cũng là lúc một tiếng thở dài từ đâu đó đã vang lên xung quanh Dược Viên nếu như Vũ Thiên nghe thấy chắc chắn sẽ nhận ra đó là Diệc Trưởng Lão. Diệc Trưởng Lão chỉ lặng lẽ nhìn Vũ Thiên vào phòng rồi liền biến mất lão cũng không hề biết Vũ Thiên đã trở thành một tu chân vì lão cũng không chú ý tới sự thay đổi của Vũ Thiên lão cũng chỉ xem hắn đã về phòng chưa hay là lạc đi đâu mất rồi tuy có chút kỳ lạ khi mà Vũ Thiên không từ cánh rừng nhỏ tiến vào mà lại từ cổng chính của Dược Viên tiến vào nhưng lão cũng không hỏi hắn vì có hỏi hắn cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.

    Vũ Thiên nhìn hộp cơm được đặt ngay ngắn trên cái bàn mà trong lòng cảm thấy bình tâm lại, mỗi ngày hắn đều nhận được hai suất cơm như vậy vào khoảng canh mười sang và canh tám tối, vì hắn không phải là tu chân nên cũng cần phải ăn để mà tồn tại giống như hai sư huynh của hắn vậy. Nhưng hiện tại trong lòng hắn lại không hề có tâm trạng mà dùng, tuy hắn không có tâm trạng nhưng lại có một kẻ đang rất có tâm trạng Hổ Vương đã ló cái đầu ra khỏi áo hắn mà nhìn hộp cơm miệng đã há to hai mắt thì tròn xoe. Vũ Thiên nhìn vẻ háu ăn của nó mà không khỏi cười cười :

    “Ngươi đã ăn một hộp rồi vẫn còn chưa hết đói sao, không nghĩ là tiểu tử ngươi lại có cái mũi rất thính đó, ta tưởng ngươi đã ngủ rồi chớ!”

    Hổ Vương chỉ ngước đầu nhìn hắn mà miệng ú ớ khi nghe hắn nói một lèo, Vũ Thiên tuy không biết Hổ Vương muốn nói gì nhưng cũng hiểu là nó muốn ăn cái phần cơm của mình, hắn cũng không suy nghĩ nhiều chỉ để Hổ Vương lên bàn rồi liền đi tới chiếc giường mà xếp bằng tĩnh tu chỉ là hình ảnh về Phương Nguyệt lại hiện lên trong đầu hắn khiến đôi mắt hắn đã trở nên mơ hồ miệng thì lẩm bẩm vài chữ chỉ mình hắn nghe thấy “là duyên hay là phận hay là duyên phận đã gắn kết ta và nàng hay chỉ là tự mình ta đang tự diễn suy”. Khi tiếng “hắc xì” của Hổ Vương âm vang trong căn phòng thì lúc đó Vũ Thiên mới bừng tỉnh mở mắt mà nhìn nó đã chìm vào giấc ngủ say.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 24-10-2021 lúc 19:42.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái

    Chương/Chapter 11+ Dị biến của cơ thể



    25-05-2015, 09:24 09:36
    Chương/Chapter 11 + Dị Biến Của Cơ Thể

    Vũ Thiên lấy hai ngọc giản mà Phương Nguyệt đã đưa cho hắn ra xem. Hắn lấy Ngọc Giản khắc chữ Huyệt mà đặt lên giữa trán theo lời Phương Nguyệt chỉ liền từng chữ trong ngọc giản liền tuôn vào trong đầu hắn một cách nhanh chóng, Vũ Thiên liền cất Ngọc Giản đã trở nên trống rỗng vào trong Túi Trữ Vật rồi chìm vào suy nghĩ, theo như những chữ trong Ngọc Giản thì Huyệt chính là cảnh giới tiếp theo của Nguyên có nghĩa là cảnh giới thứ hai của Tu chân, cảnh giới này chú trọng ở đả thông huyệt đạo cho nên cảnh giới này được tu chân đặt cho cái tên đúng theo hàm ý của nó. Giới Huyệt có tất cả tám tầng, số lượng huyệt đạo cần phải đả thông ở mỗi tầng không giống nhau. Theo như những gì trong ngọc giản mà Phương Nguyệt đưa cho hắn thì Giới Huyệt còn là một trong những cảnh giới đặc biệt của tu chân giới đối với tu chân vì nó vừa liên quan đến những cảnh giới khác vừa không liên quan đến những cảnh giới khác ví dụ như là cần cảnh giới này (Huyệt) để tiến lên cảnh giới khác nhưng khi đã tiến lên cảnh giới khác thì vẫn có thể tiếp tục tu luyện cảnh giới này (Huyệt) mà không ảnh hưởng gì tới cảnh giới trên nó cũng như vừa có thể tu luyện cảnh giới Huyệt Đạo vừa có thể tu luyện cảnh giới trên nó. Huyệt nhất tầng cần phải đả thông ba huyệt đạo bất kì trong cơ thể, để đả thông được một huyệt đạo bất kì trong cơ thể thì cần phải tích lũy nguyên lực một lượng lớn nguyên lực và số lượng nguyên lực cần phải tích lũy sẽ tăng dần theo số huyệt đạo mà mỗi tu chân đả thông được, ngoài ra còn phải tập trung cao độ để có thể chính xác một kích tất thông nếu không sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, nếu như một huyệt đạo được đả thông thì tu chân đả thông được huyệt đạo đó sẽ cảm giác như chỗ thân thể đả thông huyệt đó như là có một cây kim sắc nhọn đâm vào toàn thân tê buốt đau nhức đến khó tả nhưng may là cảm giác này rất nhanh qua nhưng cũng đủ khiến cho tu chân mồ hôi đầy thân.

    Vũ Thiên liền thử đột phá lên Huyệt nhất tầng nhưng chẳng được bao lâu thì hắn đã mở mắt ra mà lắc đầu bỏ qua miệng thì lẩm bẩm tự trách :

    “Đới Mạch, Ngũ Xu, Duy Đạo ba huyệt cơ bản được nhắc đến trong Huyệt nhất tầng ta cũng không thể đả thông được huống chi nhưng mà không phải chắc tại nguyên lực không đủ, sự tập trung thì càng lại không có, trong đầu ta cứ vờn quanh hình ảnh của nàng thì sao mà tu với luyện gì được nữa chứ???”

    Vũ Thiên nhăn mặt mắt khổ sầu mi mà bỏ qua cảnh giới Huyệt, hắn lấy ngọc giản thứ hai từ trong Túi Trữ Vật ra nhìn chữ Băng khắc trên ngọc giản mà có chút hiếu kì không suy nghĩ nhiều mà liền đặt ngọc giản lên giữa trán nhưng chẳng được bao lâu hắn đã đành cất ngọc giản lại vào trong Túi Trữ Vật gương mặt có chút gọi là tuấn tú của hắn đã lại nhăn lên mà hiện rõ sự thất vọng nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Đúng như Phương Nguyệt từng nói trong ngọc giản này có chứa rất nhiều pháp quyết Băng nhưng số lượng pháp quyết hắn xem được lại rất ít nên mới khiến hắn thất vọng như vậy nhưng khi nghĩ tới cảnh giới của mình mới chỉ là Nguyên tam tầng nên có thể xem được nhiêu đó pháp quyết cũng là đúng thôi. Vũ Thiên nhìn Hổ Vương đang ngủ say sưa trên chiếc bàn, lúc thì lăng qua bên này lúc thì lăng qua bên kia mà có khi mông nó chổng lên trời khiến chiếc đuôi nhỏ của nó thì lắc qua lắc lại khiến hắn vô tình nhìn thấy phải cười không ngớt. Vũ Thiên lắc đầu thôi không nhìn Hổ Vương mà cười nửa mà tĩnh tâm tu luyên pháp quyết Băng hắn có thể học được.

    Dị Biến cũng từ đây mà ra!!!

    Màn đêm cũng đã trôi qua ánh sáng lại tiếp tục buông xuống, từ trong căn phòng của Ngữ Hải cũng đã vang lên một tiếng nói dường như vẫn còn đang ngái ngủ :

    “Trời lạnh như này, được ngủ nướng nữa thì sướng biết mấy chỉ là đám thảo dược của ta sẽ chết mất đến lúc đó cái thân này của ta sẽ phải chịu khổ mất???”

    Ngữ Hải lẩm bẩm khi mắt còn đang nhắm toàn thân hắn thì đã bị phủ một tầng sương mỏng trên cái chăn mà hắn đang chùm kín từ chân lên tới cổ.

    “Sao hôm nay có vẻ lạnh hơn mọi hôm thì phải??? Hắn thắc mắc mà tiếp tục lẩm bẩm.

    “Sao t…ự d…ưng … !!! Ngữ Hải tròn xoe mắt mà miệng lấp bấp hình cảnh tượng trước mặt mình mà kinh sợ

    Ngữ Hải liền mở cửa phòng mình mà chạy sang kế bên phòng Vũ Thiên chỉ là chỉ là cánh cửa quá cứng hắn không thể nào mở được với lại hơi lạnh từ phòng Vũ Thiên tỏa ra cũng cho hắn biết Vũ Thiên đang gặp nguy hiểm chỉ là hắn lại nhìn sang phòng Thùy Phong chỉ thấy một sự yên ắng cánh cửa vẫn đóng đủ biết Thùy Phong cũng gặp chuyện vì mọi hôm thì giờ này hắn đã phải dậy rồi, cho nên Ngữ Hải liền đẩy cửa phòng của Thùy Phong mà bước vào trong khi thấy cảnh tượng bên trong miệng hắn không khỏi lấp bấp thêm lần nữa mà gọi tên Diệc Trưởng Lão :

    “Diệc Trưởng Lão, người x…em Th…ùy Ph…ong h…ắn!!!”

    Ngữ Hải miệng thì gọi tên Diệc Trưởng Lão còn bước chân thì quay ra khỏi phòng mà định đi về phía phòng của Diệc Trưởng Lão mà gọi vì hắn sợ lão chưa nghe thấy chỉ là :

    “Ta đã biết rồi!. Tiếng nói của Diệc Trưởng Lão đã khiến Ngữ Hải ngừng lại mà nhìn Diệc Trưởng Lão đã đứng trước cửa phòng của Thùy Phong.

    “Diệc Trưởng Lão, Thùy Phong hắn đã thành một tảng băng người mau cứu hắn!. Ngữ Hải mang theo vẻ lo lắng hấp tấp mà nói.

    Diệc Trưởng Lão chỉ bình tĩnh ánh mắt có chút nghi hoặc lẫn nghi ngờ nhìn về Thùy Phong đã hóa băng vẫn trong tư thế nằm ngủ thì lẩm bẩm nói :

    “Băng ! Vũ Thiên nó đã nhưng làm sao có thể được chứ?. Diệc Trưởng Lão có chút không tin với suy đoán của mình chỉ là việc trước mắt lão phải làm đó là cứu Thùy Phong nếu không hắn sẽ bỏ mạng vì Băng này.

    Diệc Trưởng Lão chỉ đi tới cạnh chiếc giường của Thùy Phong đang nằm mà bàn tay già nua của lão đưa về phía tảng băng đang bao phủ hắn, không có chút gì tác động hay đánh mạnh vào tảng băng nhưng tảng băng bao phủ Thùy Phong thì không ngừng biến mất. Ngữ Hải chỉ đứng yên nhìn Diệc Trưởng Lão hành động hắn cũng không hiểu Diệc Trưởng Lão đang làm gì mà tảng băng phủ lấy Thùy Phong lại không ngừng biến mất bốc hơi đến nỗi không còn một giọt nước chảy xuống nhưng hắn lại cảm giác được một hơi nóng đang lan tỏa rất nhẹ về phía hắn vì khoảng cách hắn đứng không gần với Diệc Trưởng Lão nên chỉ cảm nhận được một chút nóng bức từ lão toát ra. Chỉ mất vài phút thì tảng Băng bao lấy Thùy Phong cũng đã biến mất tầng băng mỏng bao phủ chiếc giường của hắn cũng như bức tường tre ngăn cách phòng hắn với phòng Vũ Thiên cũng đã tan biến. Chỉ là Thùy Phong vẫn còn chìm trong giấc ngủ mà không hề biết rằng mình đã xém đi chầu diêm vương chỉ đến khi Ngữ Hải lay gọi hắn thì mới bất giác mở mắt ra mà nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên mà hỏi :

    “Diệc Trưởng Lão, Ngữ Hải sư đệ sao mới sáng sớm mà hai người đã tới thăm ta rồi chẳng lẽ có chuyện gì sao?”

    “Ai là sư đệ, phải gọi ta là sư huynh, ngươi đã bị biến thành một tảng Băng mà bản thân lại không biết sao, nếu không có ta và Diệc Trưởng Lão thì chỉ sợ cái mạng của ngươi đã không còn cho nên ngươi thiếu ta một cái mạng đó! Ngữ Hải nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thùy Phong, dường như không biết chuyện gì xảy ra với mình mà phản bác lại nhưng cũng nói cho hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn không quên nhắc nhở hắn.

    “Đi thôi, chúng ta sang phòng Vũ Thiên xem nó có bị gì không đã?. Diệc Trưởng Lão nhìn Thùy Phong đã không có chuyện gì thì liền nhắc nhở hai người rồi trực tiếp đi sang phòng Vũ Thiên, Ngữ Hải nghe Diệc Trưởng Lão nói thì liền nghĩ tới chuyện này chắc do Vũ Thiên tạo ra nên liền đi sang phòng Vũ Thiên theo, Thùy Phong vẫn còn chút khó hiểu chỉ là hắn cũng không lên tiếng hỏi mà trực tiếp đi phía sau hai người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    (bản sửa)

    Chương 11- Giường ngủ


    Chương 11- Giường ngủ

    Đối với hắn lần này ngủ quên trong phòng như là lần đầu tiên ở Dược viên. Màn đêm phủ xuống Dược viên, môn phái này vốn yên tĩnh trôi qua với ánh sáng chiếu xuống.

    Trời lạnh như này. Nên ngủ tiếp. Nhưng cây dược liệu ta chăm sẽ chết, có khi thân này của ta sẽ chịu khổ nữa.

    Huỳnh Hải trong phòng cạnh bên quẩn quanh.

    Hôm nay trời lạnh khác thường, phòng Vũ Thiên làm sao vậy ta. Chỗ hắn như sương mù giăng lối. Bên ngoài đã nghe thấy bước chân nhè nhẹ, ngó ra ngoài phòng. Huỳnh Hải cũng biết là ai.

    Phong Thuỳ. Hắn cũng dậy trễ. Qua xem Vũ Thiên, mới sáng lại luyện công, ảnh hưởng tới sư huynh ta đây, không được.

    Mở cửa phòng, liền thấy Phong Thuỳ đứng trước cửa phòng Vũ Thiên thở ra sương trắng.

    Lạnh. Lạnh quá. Hải. Ngươi xem, thằng Thiên hắn luyện công bị gì rồi.

    Diệc lão. Mau cứu sư đệ.

    Huỳnh Hải liền la lớn. Gọi Diệc lão cứu Vũ Thiên. Phong Thuỳ thì phá cửa đi vào trong. Chỉ vừa bước chân vào phòng hai bước, bước thứ ba chân không, hắn đã tê cứng đứng yên. Huỳnh Hải liền thấy không ổn, đã nghe Phong Thuỳ la lên.

    Ta không cử động được!. Hải! Ngươi không nên tới gần. Nói như vậy, nhưng Phong Thuỳ biết Huỳnh Hải đang kéo mình từ phía sau. Ra khỏi khu vực sương lạnh bao phủ quanh Vũ Thiên nằm ngủ trên giường đơn.

    Ngươi không sao chứ. Sư đệ, lần này lại ngủ luyện công. Có khi hắn sư đệ đã luyện thành tu chân cảnh.

    Diệc lão! Người không xem đệ tử người nữa sao.

    Để ta coi! Hai đứa ngươi cũng nên học tập nó tu chân.

    Sư đệ của hai ngươi đã tu chân thành công. Cảnh Nguyên mới có thể sinh lực hình thành nên trạng thái tu chân giới. Vũ Thiên, sư đệ của các ngươi, cũng là đệ tử bình thường trong môn phái lạc bước.

    Diệc lão! Người nói vậy là có ý nói sư đệ hắn không nên tu chân.

    Nó cũng có khí chất của đệ tử hệ băng.

    Đệ tử Vũ Thiên. Nam nhân hệ băng.

    Diệc lão! Sư đệ, hắn có bị gì không. Gọi sư đệ nãy giờ, không thấy động tĩnh.

    Ngủ chưa dậy. Đối với những người tu chân đều sẽ như thế.

    Các ngươi là ai. Từ trong xung quanh khí lạnh của Vũ Thiên đi ra Hổ Vương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () trống
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 24-10-2021 lúc 19:45.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái

    Chương/Chapter 12+ Phong ấn lạ



    25-05-2015, 09:28 09:43
    Chương/Chapter 12 + Phong Ấn Lạ

    Diệc Trưởng Lão nhìn cánh cửa phòng của Vũ Thiên đã bị Băng phong tỏa không thể mở ra được thì khiến lão càng kinh ngạc hơn nữa nhưng sự khó hiểu thì cũng càng nhiều hơn nữa vì nếu như Vũ Thiên chỉ mới bước vào tu chân đạt Nguyên Tam Tầng cho dù nắm được Băng thì cũng không thể nào đủ nguyên lực mà phát tán Băng nguyên lực ra mà đóng Băng cả căn phòng như vậy được. Diệc Trưởng Lão lắc đầu mà nhìn xuyên vào trong căn phòng của Vũ Thiên rồi tự nói :

    “Nếu không làm tan Băng hệ chỉ sợ hắn sẽ bỏ mạng!”

    Diệc Trưởng Lão liền trở nên nghiêm túc, Ngữ Hải cũng chỉ lặng lẽ đứng yên mà quan sát Diệc Trưởng Lão, Thùy Phong thì lại có chút khó hiểu không biết tiểu sư đệ điên khùng của Dược Viên lại giở trò gì mà khiến cho Diệc Trưởng Lão lại lo lắng như vậy, tuy hắn rất muốn hỏi nhưng biết lúc này không phải là lúc để hỏi nên liền thôi. Chỉ thấy trên tay Diệc Trưởng Lão đã xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, nhỏ chỉ bằng hai ngón tay hơi nóng liền từ đó xuất hiện khiến cho Ngữ Hải, Thùy Phong phải lè lưỡi mà lắc đầu. Diệc Trưởng Lão lại bún nhẹ ngọn lửa nhỏ đó vào trong căn phòng của Vũ Thiên không hề bị ngăn cản mà trực tiếp xuyên qua cánh cửa tiến vảo giữa căn phòng. Ngữ Hải, Thùy Phong ánh mắt liền chăm chú nhìn vào trong căn phòng của Vũ Thiên hai người chỉ thấy dường như căn phòng của Vũ Thiên đã sáng rực lên ánh lửa rồi liền trở lại bình thường ngọn lửa biến mất mà Băng lạnh giá bao phủ căn phòng cũng không còn khiến cho hai người mặt ngu mà nhìn nhau khó hiểu.

    Diệc Trưởng Lão cũng không để ý đến biểu cảm trên gương mặt hai người mà chỉ đẩy cánh cửa bước vào Ngữ Hải, Thùy Phong cũng liền tiến vào sau đó.

    “Hả, một con tiểu thú rất ư là dễ thương không biết là ở đâu lại xuất hiện ở đây? Ngữ Hải vừa bước vào trông thấy Hổ Vương vẫn còn đang nằm trên chiếc bàn hai chân sau thì dạng ra hai chân trước thì úp sát vào nhau mặt hổ của nó thì trông có vẻ như còn đang cười không biết là mơ thấy điều gì chỉ là mắt đang nhắm nghiền Ngữ Hải không khỏi thích thú mà tiến tới định ôm lấy Hổ Vương chỉ là

    “A … Đ…âu … q..úa!!!!!!”

    “Sao mi lại cắn ta, thả ta ra nhanh con tiểu thú chết tiệt này.”

    Tiếng hét thất thanh cộng với một lời nói giận dữ lẫn tức giận của Ngữ Hải đã phải vang lên kèm theo đó là những cái lắc tay rất mạnh của hắn dường như chỉ muốn ném nhanh cái thứ đang cắn tay mình ra khỏi bàn tay phải của mình. Tiếp theo chính là một tiếng nói nữa vang lên trong căn phòng mang theo một chút lo lắng :

    “Ngữ Hải sư huynh huynh nên ngừng nhanh lại nếu không Hổ Vương của đệ sẽ thành một đống thịt vụn đến lúc đó huynh không thể nào trả đệ đệ cho đệ được đâu !. Vũ Thiên đã bừng tỉnh tiếng hét của hắn cũng liền vang lên ngay sau đó mà lao đến chỗ Ngữ Hãi.

    Ngữ Hải không khỏi giật mình mà đứng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía tiểu thú mà hắn nói là dễ thương đang cắn tay mình chỉ thấy đôi mắt tròn xoe của Hổ Vương đang trợn trừng nhìn mình mà miệng nhỏ vẫn ngoạm chặt lấy ba ngón tay (giữa, danh, út) của hắn khiến cho ba ngón tay hắn dường như muốn đi ra hết nếu như không có tiếng hét của Vũ Thiên, ánh mắt Ngữ Hải lại nhìn Thùy Phong chỉ thấy hắn đang tủm tỉm mà cười mình mặt trắng của hắn cũng phải đỏ lên, Diệc Trưởng Lão thì không nói gì ánh mắt thì đang có chút kinh ngạc với Hổ Vương mà nhìn nó mà trong mắt liền hiện lên chút suy nghĩ. Vũ Thiên liền ôm lấy Hổ Vương rồi nhìn nó mà nói :

    “Hổ Vương đệ mau nhả tay của Ngữ Hải sư huynh ta ra đi, huynh ấy cũng không có ý làm hại đệ đâu.”

    Ngữ Hải khẩn trương nhìn nó mà không nói nên lời chỉ thấy ánh mắt Hổ Vương trợn trừng dường nhưng muốn thị uy với hắn, miệng hổ cũng nhả những ngón tay nó đang gặm ra. Vũ Thiên ôm lấy nó nhìn miệng nó có chút đỏ lên do dính tí máu của Ngữ Hải mà nhớ lại lúc trước lúc hắn gặp nó cũng đã bị nó ngoạm chân thì không khỏi cười ngây có chút ngô. Ngữ Hải trông thấy vẻ cười của Vũ Thiên thì trong lòng không khỏi tức giận một chút nhìn hắn mà tức giận nói :

    “Vũ Thiên sư đệ, ta chỉ muốn ôm nó một xíu không nghĩ nó lại cắn ta đến sưng cả tay chảy máu may là chưa đứt lìa nếu không ta sẽ … …”

    Ngữ Hải nói tới đây liền nhìn trông thấy Diệc Trưởng Lão nhìn mình rồi lại liếc nhìn Hổ Vương chỉ thấy nó vẫn trừng mắt nhìn mình thì không khỏi im. Vũ Thiên nhìn Ngữ Hải mà phân bua biện minh cho Hổ Vương:

    “Ngữ Hải sư huynh, đệ chỉ mới gặp nó rồi đưa nó về đây đệ còn đặt cho nó một cái tên đó là Hổ Vương, nó chỉ đang phòng vệ khi mà huynh có ý định bắt nó chứ nó cũng không định xơi bàn tay của huynh.”

    “Tiểu sư đệ ngươi lại binh …”

    “Được rồi Ngữ Hải.”

    Ngữ Hải định tiếp tục định phản bác lại thì Diệc Trưởng Lão đã cắt ngang lời hắn nói mà tiếp một câu hỏi Vũ Thiên khiến cho hai người Ngữ Hải, Thùy Phong phải ngẩn ngơ đầu ốc như một trận quay cuồng :

    “Vũ Thiên, ngươi đã bước chân vào tu chânn rồi sao? Ánh mắt Diệc Trưởng Lão hi vọng mà nhìn Vũ Thiên nói chỉ là câu nói của lão lại khiến cho Ngữ Hải với Thùy Phong phải chấn động thân thể mà nhìn Vũ Thiên với ánh mắt không tin cho lắm đợi câu trả lời từ hắn.

    “Vừa tiến lên Nguyên Tam Tầng cũng chỉ mới nắm giữ được Băng gì gì đó !. Vũ Thiên chỉ gật đầu mà thừa nhận cũng không giấu diếm chỉ là cái gật đầu và câu nói của hắn chỉ khiến cho ánh mắt của Ngữ Hải, Thùy Phong phải thành hình chữ O miệng thì há to mà không nói nên lời hai người dưa mắt nhìn nhau như không muốn tin chỉ là nó lại là sự thật.

    Ánh mắt Diệc Trưởng Lão liền hiện lên vui mừng tuy lão đã đoán được nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn thừa nhận chỉ là lão vẫn có chút thắc mắc nên liền muốn hỏi Vũ Thiên nhưng lại nhìn đến hai tên đệ tử còn lại mà nhắc nhở :

    “Ngữ Hải nếu ngươi còn không đi ra khu thảo dược tìm Bách Diệp để mà đắp lên mấy ngón tay ta sợ sẽ phải cắt bỏ chúng đi đó.”

    Ngữ Hải không khỏi bừng tĩnh mà gật đầu nhìn Diệc Trưởng Lão rồi lại nhìn Vũ Thiên mà nói tuy mừng cho Vũ Thiên nhưng lại buồn cho chính bản thân mình :

    “Vũ Thiên sư đệ ta phải mừng cho đệ vì đã bước vào tu chân đệ đã không còn giống như chúng ta nữa rồi.”

    Ngữ Hải nói xong chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng mà đi về phía khu thảo dược của mình, Thùy Phong cũng trở nên ngơ ngác mà nhìn Ngữ Hải bước ra ngoài hắn không khỏi thở dài vì những gì Ngữ Hải muốn nói cũng chính là những gì mà hắn muốn nói, Diệc Trưởng Lão lại nhìn Thùy Phong mà lên tiếng :

    “Thùy Phong ngươi cũng nên đi hái Ô Dầu với Tử Trọng mà sắc cho Ngữ Hải dùng nếu cần thì ngươi cũng có thể dùng.

    Thùy Phong cũng không nói gì chỉ gật đầu mà bước ra khỏi phòng hắn biết chắc Diệc Trưởng Lão có chuyện gì muốn hỏi Vũ Thiên nên cũng không định ở lại làm phiền.

    “Vũ Thiên làm sao mà ngươi lại để Băng hệ đóng Băng cả bản thân chính mình vậy. Diệc Trưởng Lão nhìn Thùy Phong ra rồi thì nhìn Vũ Thiên mà hỏi.

    Vũ Thiên vẫn còn chút bần thần khi trông thấy hai vị sư huynh đang có vẻ rất buồn khi biết hắn đã bước vào tu chân chỉ là tiếng nói của Diệc Trưởng Lão đã khiến hắn giật mình mà nhìn lão trả lời :

    “Cái này đệ tử cũng không biết, chỉ là đây là lần thứ hai đệ tử bị như thế này, lần đầu nếu không có Phương Nguyệt giúp thì chỉ sợ đệ tử cũng sẽ không bị lần thứ hai.

    “Phương Nguyệt!” Diệc Trưởng Lão nói nhỏ hai chữ Phương Nguyệt khi đã nhớ ra điều gì đó thì không khỏi có chút kinh ngạc mà nhìn Vũ Thiên mà lẩm bẩm trong lòng “không nghĩ là nó lại gặp được người duy nhất nắm giữ Băng trong môn phái này chắc cũng đã có được vài chỗ tốt rồi a” Diệc Trưởng Lão lắc đầu mà nhìn Vũ Thiên nói tiếp lão cũng không truy hỏi cặn kẽ làm sao Vũ Thiên lại gặp được tiểu nữ Phương Nguyệt :

    “Ngươi thử thi triển một ít Băng cho ta xem!”

    Vũ Thiên có chút nghi hoặc mà nhìn Diệc Trưởng Lão nhưng cũng không nói gì chỉ làm theo lời lão nói. “Qủa nhiên điều ta đoán là không sai” Ánh mắt Diệc Trưởng Lão lẩm bẩm mà gật đầu khi trong thấy thanh tiểu băng kiếm được hình thành trên ngón trỏ tay phải hắn Diệc Trưởng Lão lại liền tạo ra một đốm nhỏ màu xanh biển, nhỏ như một hạt cát nhưng to hơn hạt cát một chút nhưng lại mang theo hơi mát khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu. Vũ Thiên trông thấy thì có chút khó hiểu chỉ là hắn định lên tiếng hỏi nhưng khi trông thấy Diệc Trưởng Lão đánh đốm nhỏ đó nhập vào cơ thể mình thì hắn có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hề ngăn cản nhưng nếu hắn muốn ngăn cản thì cũng không được. Vũ Thiên nhìn Diệc Trưởng Lão đang nhắm nghiền đôi mắt lại khi mà đánh đốm nhỏ màu xanh biển nhưng chỉ chừng vài phút thì thân thể Diệc Trưởng Lão có chút run lên gương mặt tái mét thì lại càng thấy kì quái hơn nữa hắn nhìn Diệc Trưởng Lão đã mở mắt mà hỏi :

    “Diệc Trưởng Lão người không sao chứ!!!”

    Diệc Trưởng Lão chỉ lắc đầu trong lòng lão bây giờ đang chấn động lẫn một chút kinh sợ không thôi nhưng gương mặt lão vẫn bình tĩnh mà nhìn Vũ Thiên :

    “Không, không có gì, ta tới Thanh Phong Các một chuyến nếu ngươi muốn hỏi gì thì đợi ta về rồi hỏi?”

    Diệc Trưởng Lão chỉ nói một câu với Vũ Thiên rồi định đi dường như lão không hề muốn nói cho Vũ Thiên biết điều mà lão thấy được trong thân thể hắn nhưng tiếng nói gấp gáp của Vũ Thiên đã vang lên khiến lão phải khựng lại.

    “Ba tháng nữa, trong môn phái sẽ mở thí luyện động, người hãy báo danh giúp đệ tử!”

    “Tiểu nữ Phương Nguyệt đó đã cho ngươi biết sao?”

    Diệc Trưởng Lão nhìn cái gật đầu mạnh của Vũ Thiên thì cũng biết lão lại lên tiếng bằng giọng nghiêm túc :

    “Huyền Lang Động nó rất nguy hiểm, ngươi thật sự muốn tham gia sao?”

    “Được rồi ta sẽ báo danh giúp ngươi!”

    Diệc Trưởng Lão nhìn vẻ mặt đầy cương quyết của Vũ Thiên thì cũng biết không thể nào khuyên được khiến sắc mặt lão không khỏi hiện lên ý lạ muốn ngăn cản nhưng rồi lại lắc đầu mà đồng ý. Diệc Trưởng Lão lại nhìn Hổ Vương trên tay Vũ Thiên trong thấy nó đã ngái ngủ khò khò thì không khỏi hiện lên chút suy nghĩ mà biến mất khỏi căn phòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    (Bản sửa)

    Chương 12- Gió lạ


    Chương 12- Phong lạ!

    Nhìn thấy con thú nhỏ. Đang ra dáng hung dữ, nó nhe răng như hăm dọa bọn họ.

    Ơi! Ở đâu ra chó canh cửa đây. Ngươi nhỏ quá không thể bắt thịt được.

    Ta là thú cưng của hắn. Hổ Vương tự xưng. Nó làm cho Huỳnh Hải, Phong Thuỳ cười ha hả. Không còn thấy dáng vẻ lo lắng của hai người.

    Lão đây già rồi. Nhưng cũng phải xem lại sự việc hiện tại. Vũ Thiên giờ đã là tu chân giới. Hai đứa con nên cẩn thận, ít tới gần hắn, sẽ không bị thương tổn do năng lực hình thành quanh nó.

    Băng khí lạnh phong tỏa. Đệ tử Vũ Thiên. Hệ băng.

    “Con thú này”. Diệc lão nói. Nét mặt nghiêm túc.

    “Ngươi ở đâu ra đây”. Ngươi ở trong rừng chạy vào đây sao.

    Ta xem thú nhỏ. Huỳnh Hải lại chạy tới gần Hổ Vương, tính tóm cổ nó, bắt lại. Nhưng lại bị nó cào cho chày xước tay.

    Diệc lão không đả động gì tới Hổ Vương, nhìn Vũ Thiên trầm tư.

    Con thú này vốn được nuôi ở rừng. Chỗ của chúng ta không có nuôi dưỡng chúng. Nhưng chỗ Dược viên của ta thì trồng cây thuốc nên có thể để nó ở lại.

    Diệc lão lại đưa ra ba ngón tay, bấm độn ở ngón giữa, ngón danh, ngón áp út, kiểu là xem bói, coi ngày. Huỳnh Hải lại đưa tay, tính bắt cổ nó, nhưng Hổ vương đã há miệng cắn ngay tay hắn, không kịp rút tay lại nên Huỳnh Hải đã bị cắn trúng ngay mấy ngón tay.

    Bộ lông vàng của ngươi, ta sờ một chút cũng không cho. Lại còn cắn ta te tua máu thế này.

    Huỳnh Hải lấy áo vải đang mặc mà ngăn máu chảy. Nhìn thấy Vũ Thiên đã tỉnh giấc.

    Diệc lão lại căn dặn Huỳnh Hải. Đi tìm Bách Diệp đắp lên vết thương sẽ cầm máu chảy. Huỳnh Hải nghe lời liền rời khỏi phòng Vũ Thiên đi hái thuốc đắp lên vết thương.

    Phong Thuỳ. Con nên ở lại đây. Diệc lão gọi Phong Thuỳ ở lại, khi hắn cũng muốn theo Huỳnh Hải hái thuốc.

    Đệ tử lần này không làm gì sai. Chỉ có là đi vào Phương viên của đám nữ nhân. Con lại vào chỗ luyện công của nữ đệ tử.

    Diệc lão lại mở lòng bàn tay. Vũ Thiên cùng Phong Thuỳ lại chăm chú nhìn. Việc lạ của Diệc lão lúc này là lòng bàn tay hình thành lớp màu, nhìn rõ là thấy năm màu. Phong Thuỳ đã không thể tới gần Vũ Thiền nên nhìn ở đằng sau Diệc lão.

    Không. Hoặc là không có gì. Ta tới điện các một chuyến.

    Vài ngày nữa ta cũng sẽ ở trong điện các gặp chưởng môn và đám trưởng lão.

    Hổ vương lại ngã ngựa khi Diệc lão búng ngón tay tới nó. Vũ Thiên không ngăn cản Diệc lão nói chuyện, lại nhìn tới Hổ vương trông bộ dạng nằm ngái ngủ. Phong Thuỳ cũng đã chạy thẳng ra ngoài. Huỳnh Hải, ngươi đợi ta với.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () trống
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 25-10-2021 lúc 19:10.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái


    Chương/Chapter 13+ 3 tháng



    25-05-2015, 09:32 09:03
    Chương/Chapter 13 + 3 Tháng

    Nơi Thanh Phong Điện nhưng không phải là đại điện, đối diện với Thanh Phong Điện về bên trái nơi này có một tòa tháp nhưng tòa tháp này chỉ có ba tầng, trước lối vào tầng một đã hiện ra bóng dáng của Diệc Trưởng Lão, Diệc Trưởng Lão nhìn phía trên tầng một tòa tháp có đề ba chữ “Thanh Phong Các” rồi đẩy cửa bước vào, cánh cửa liền tự đóng lại nơi này lại trở nên yên tĩnh.

    Vũ Thiên nhìn quanh căn phòng đã không còn thấy bóng dáng Diệc Trưởng Lão đâu lại nhìn Hổ Vương trên tay đã thấy nó ngủ từ lúc nào hơi thở vẫn đều đặn thì hắn đã yên tâm nhưng lại hắn không khỏi thở dài lẩm bẩm “trời đã sáng mà nó vẫn còn ngủ được đúng thiệt là … ham ngủ mà hay là do Băng của ta đã làm ảnh hưởng đến nó” dường như Vũ Thiên đã đoán đúng như hắn lại bỏ qua Hoả của Diệc Trưởng Lão nhưng có lẽ cũng đã không còn quan trọng vì Hổ Vương cũng đã không có chuyện gì. Vũ Thiên liền đi tới bên chiếc giường của mình mà sếp bằng rồi cũng liền đặt Hổ Vương kế bên cạnh mình hắn cũng không đánh thức Hổ Vương.

    “Ta thử đột phá lên cảnh giới Huyệt lần nữa xem sao!”

    Vũ Thiên tự nói một mình rồi nhắm mắt thử tiến cảnh Huyệt cảnh giới. Một canh giờ đã trôi qua thân thể hắn đã thấm đẫm mồ hôi, nguyên khí quanh hắn cũng đã trở nên xáo trộn, hai canh giờ trôi qua cặp mắt nhắm nghiền của hắn cũng đã mở hiện lên là một sự thất vọng thấy rõ.

    “Vẫn không thể được, ta đã rất tập trung rồi mà chẳng lẽ do nguyên lực của ta lại không đủ!!!”

    Vũ Thiên thì thào vài chữ hắn cũng chỉ biết lắc đầu mà ngao ngán vì không thể đột phá lên Giới Huyệt, ánh mắt nhìn Hổ Vương bên cạnh chỉ thấy nó đã mở mắt tròn xoe đang nhìn hắn thì liền mỉm cười mà nói với nó:

    “Hổ Vương chúng ta đi tới khu thảo dược, mấy ngày rồi ta còn chưa tới khu thảo dược của mình không biết đã có thêm cây thảo dược nào chết nữa không.”

    Vũ Thiên nói xong liền nhấc bước đi ra khỏi căn phòng của mình, Hổ Vương chỉ gật gù cái đầu rồi nhảy khỏi giường của hắn mà lẽo đẽo theo phía sau.

    Vũ Thiên nhìn về phía hai vị sư huynh đang nhìn hắn mà cười khiến cho Vũ Thiên ẩn ướt cảm thấy có gì đó không ổn ở hai người, cũng không đợi hai người hỏi Vũ Thiên nhìn hai người mà lên tiếng trước :

    “Ngữ Hải sư huynh, Thùy Phong sư huynh hai người lúc nãy chỉ vì đệ bất cẩn khiến cho hai người gặp nguy hiểm nên.”

    Vũ Thiên sư đệ, đệ không cần phải tạ lỗi chuyện đó cũng không phải là do đệ nhưng cũng có một phần lỗi của đệ. Ánh mắt Ngữ Hải có chút nghiêm túc nhìn hắn mà nói nhưng rồi lại nhanh chóng liếc nhanh về phía Thùy Phong dường như là đang ra hiệu cho hắn. Thùy Phong cũng hiểu mà tiếp lời của Ngữ Hải :

    “Vũ Thiên, mấy ngày nay khu thảo dược của đệ đều do ta và Ngữ Hải thay phiên nhau chăm sóc giúp đệ, bây giờ thì đệ đã bước chân vào tu chân giới không còn giống như chúng ta chỉ là những kẻ bình thường. Ta và Ngữ Hải chỉ muốn xem đệ thi triển năng lực của những kẻ tu chân giống như đệ bây giờ cho chúng ta xem một lần để mở rộng tầm mắt đó mà.

    Vũ Thiên nghe vậy thì có chút hơi bất ngờ vì không nghĩ hai vị sư huynh lại chỉ muốn biết những kẻ tu chân nắm giữ năng lực thì như thế nào khiến hắn có chút lo lắng mà nhìn hai người chỉ thấy hai người nhìn hắn với sự hi vọng, hắn biết là không thể từ chối chỉ đành phải gật đầu rồi lại nhìn quanh dưới chân mình rồi lại liếc nhìn chung quanh khi trong thấy Hổ Vương đã đứng phía sau hắn cách một khoảng hai trượng thì đã có chút yên tâm. Nhưng cũng khiến cho hắn có chút thắc mắt không hiểu tại sao Hổ Vương lại không tới gần hắn mà lại đứng cách xa như vậy nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trợn lên mà thị uy làm bộ mặt hung tợn khi nhìn Ngữ Hải kế bên mình thì Vũ Thiên cũng đã hiểu, còn Ngữ Hải trong thấy vẻ hung tợn của Hổ Vương thì có chút run lên mà nhìn xuống mấy ngón tay bị Hổ Vương cắn mà trong lòng có chút sợ. Vũ Thiên lại nhìn hai người mà lên tiếng :

    “Đệ cũng chỉ mới học được vài pháp quyết với lại cũng chưa thành thục cách khống chế cho lắm nên sợ là sẽ gây nguy hiểm cho hai sư huynh đó.”

    “Không sao đệ cứ thi triển có gì lão thiên sẽ chịu trách nhiệm!” Ngữ Hải, Thùy Phong không thèm để ý tới lời cảnh báo của Vũ Thiên mà hai người giờ chỉ đang mong chờ sẽ được trong thấy năng lực của những kẻ tu chân giống như Vũ Thiên.

    “Nếu vậy thì đệ sẽ thi triển thử vậy.”

    Vũ Thiên bất đắc dĩ mà nhìn hai người gật đầu, hai tay hắn chụm vào nhau, mỗi bàn là ba cụp hai xèo tạo thành nhìn trái tim mắt thì nhìn hai người. Ngữ Hải, Thùy Phong nhìn Vũ Thiên kết bàn tay lại thành hình trái tim thì ánh mắt hai người không khỏi hiện lên chút nghi ngờ không hiểu là Vũ Thiên đang làm trò gì vì hai người cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì đang thay đổi xung quanh hắn cũng như hai người.

    “Đệ đang làm cái chi vậy.”

    Thùy Phong có chút nghi hoặc khi Vũ Thiên vẫn giữ im tư thế như vậy trong vài phút mà lên tiếng hỏi.

    “Băng Ấn”

    Vũ Thiên không lên tiếng trả lời mà chỉ hét lớn một tiếng khiến cho hai người phải giật mình nhưng không đợi hai người bình tĩnh thì một tiếng động lớn đã vang lên kèm theo đó là một tầng bụi bay xung quanh ba người. Ánh mắt của Ngữ Hải, Thùy Phong không khỏi trợn tròn mà kinh sợ nhìn cái hố xuất hiện trước mắt hai người khi tiếng hét của Vũ Thiên vừa dứt bụi mù cũng vừa tan đi. Vũ Thiên thì kinh ngạc nhìn cái hố hình chữ nhật xuất hiện trước mắt mà khó hiểu lẫn nghi hoặc không thôi chỉ là rất nhanh hắn cảm giác dường như có gì đó không ổn mà nhìn lên phía trên mắt không khỏi trợn lên mà hét to với hai người :

    “Tránh nhanh nào!”

    Vũ Thiên thì liền lui lại phía sau còn hai người Thùy Phong, Ngữ Hải sau một hồi ngẫn ngơ thì cũng liền lui lại một tiếng ầm nữa vang lên mặt đất nơi ba người đứng đã rung động mạnh ánh mắt ba người liền ngơ ngác, Vũ Thiên lại nhìn lên bầu trời mà mắt không thể nhắm lại dường như muốn lòi ra bất cứ lúc nào trên trán hắn đã thấm đẫm mồ hôi, Ngữ Hải, Thùy Phong trong thấy vậy thì liền ngước lên nhìn gương mặt hai người liền trở nên cứng đờ mắt giật giật liên hồi. Thùy Phong miệng khô mắt như muốn lòi giống như Vũ Thiên mà nhìn hắn nói từng chữ có chút khổ sở :

    “Đệ định chôn sống hai sư huynh bình thường của đệ sao?”

    “Cái này … !!!”

    Ầm ! Ầm ! Ầm !

    Những tiếng rung động mạnh liệt từ mặt đất truyền tới phía trên bầu trời những tảng Băng hình chữ nhật to như những chiếc máy giặt từ trên không rơi xuống tạo thành những tiếng vang ầm ầm vọng khắp cả Dược Viên nhưng dường như những tảng Băng này chỉ xuất hiện ở bán kính một trượng nơi Vũ Thiên thi triển pháp quyết cũng là khoảng trống của ba Khu Thảo Dược.

    Hổ Vương nhìn ba người Vũ Thiên, Ngữ Hải, Thùy Phong đang chạy đông chạy tây ở trong khoảng trống còn phía trên là những tảng băng không ngừng rơi xuống lâu lâu lại vang lên tiếng trách móc kèm theo cả hơi thở có chút gấp gáp của Ngữ Hải, Thùy Phong

    “Đệ muốn hại chết hai vị sư huynh này sao!”

    “Mau ngừng lại đi !”

    “Ta sắp không thể nào né tránh được nữa rồi !”

    “Diệc Trưởng Lão chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta nếu đệ không chịu ngừng biến nơi này thành những hố bom !”

    “Đây là cái đệ nói chưa thành thục cách khống chế, sao mà nó lại kinh khủng đến mức này!”

    ***
    “Hổ Vương đệ nhớ chỉ được đi xung quanh đây thôi và không được ăn và tuyệt đối không được dẫm đạp lên đám thảo dược nếu không nó sẽ chết đó. Đệ biết chưa???”

    Vũ Thiên nhìn Hổ Vương đang đi lòng vòng quanh đám thảo dược khi trong thấy chân nó đã sắp đạp lên những gốc cây thảo dược có khi nó còn há miệng gặm không thảo dược khiến hắn phải nhăn mặt mà đành lên tiếng nhắc nhở nó, chỉ thấy Hổ Vương ngoảnh đầu nhìn hắn mà nhe răng rồi lại gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Vũ Thiên tìm một chỗ trong khu thảo dược mà khoanh chân tĩnh tu, Vũ Thiên trầm ngâm nhớ lại pháp quyết lúc nãy mà hắn thi triển cho hai vị sư huynh xem, ánh mắt lại hiện lên chút khó hiểu, hắn nhớ là hắn đã định thi triển “Băng Ấn pháp quyết” nhưng không hiểu sao lại thành ra những tảng băng hình chữ nhật, và càng khó hiểu hơn là chúng lại xuất hiện liên hoàn ánh mắt Vũ Thiên không khỏi hiện lên chút sợ khi mà nhớ tới cảnh lúc nãy nếu nhưng cũng may cho hắn là nó cũng chỉ duy chì được một canh giờ thì cũng tan biến nhưng cũng đủ khiến cho hai vị sư huynh của hắn một phen sống dở chết dở mà nằm bẹt nơi hố bom mà thở dốc cũng vì thế mà hắn mới cùng với Hổ Vương đi nhanh tới Khu Thảo Dược của mình.

    Thời gian ba tháng cứ thế trôi qua.

    Trong ba tháng này Vũ Thiên cũng chỉ quanh quẩn ở khu thảo dược của mình lâu lâu hắn lại chạy vào về phòng mình mà lấy thức ăn cho hắn và Hổ Vương cũng có khi hai vị sư huynh của hắn mang tới, Hổ Vương thì chỉ ăn rồi ngủ có khi nó lại chạy quanh sang hai khu thảo dược của Ngữ Hải, Thùy Phong mà đùa nghịch, dường như nó cũng đã không còn tức giận Ngữ Hải và nó cũng đã quen dần với nơi đây. Diệc Trưởng Lão thì chưa xuất hiện một lần nào kể từ khi Vũ Thiên bước chân vào tu chân không biết là vì gì nhưng chính Vũ Thiên cũng không muốn làm phiền Diệc Trưởng Lão. Trong ba tháng này hắn cũng đã thử đột phá lên Giới Huyệt chỉ là đều thất bại nhưng hắn cũng không hề nản lòng mà chỉ lắc đầu đợi lần cơ hội khác.

    “Vũ Thiên sư đệ, sư đệ lại để cho một gốc thảo dược nữa chết này.

    Tiếng nói của Ngữ Hải đã vang lên quanh khu thảo dược của Vũ Thiên, ánh mắt hắn nhìn về phía Vũ Thiên đang nhắm mắt tĩnh tu mà lên tiếng chỉ là ánh mắt hắn liền chuyển sang nhìn về phía chiếc đầu nhỏ đang nhô ra từ một đám thảo dược mà không khỏi mỉm cười rồi cất tiếng nói:

    “Hổ Vương ta mang cho đệ đồ ăn tới này!”

    Ngữ Hải nói xong liền đưa tay lên mà để cho Hổ Vương trông thấy hộp cơm hắn đang cầm chỉ thấy ánh mắt Hổ Vương đã mở to vẻ mặt hớn hở dường như rất là vui mừng mà chạy nhanh về phía Ngữ Hải. Vũ Thiên cũng đã tỉnh lại sau câu nói của Ngữ Hải vẻ mặt có chút ngu ngốc mà hỏi Ngữ Hải:

    “Ngữ Hải sư huynh, huynh lại mang đồ ăn tới cho đệ và Hổ Vương sao.”

    “Không phải cho ngươi mà là cho Hổ Vương, ngươi đã trở thành tu chân thì cần gì đến việc ăn uống phải không.”

    Ngữ Hải chỉ lắc đầu phủ nhận chỉ nhìn vào Hổ Vương mà trả lời Vũ Thiên chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút cảm khái một chút gì đó là lạ, ba tháng qua, có lẽ phải nói là ba năm qua hắn và Thùy Phong vẫn thường hay sang Khu Thảo Dược của Vũ Thiên mà nhắc nhở cũng như là mang cơm tới cho hắn dùng chỉ là bây giờ đã có chút thay đổi chẳng những đã có thêm Hổ Vương mà Vũ Thiên cũng đã trở thành một tu chân.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    (bản sửa)
    Chương 13- Sương mù


    Chương 13- Sương mù

    Thanh Phong Điện. Chốn này luôn được trang hoàng, hương khói và nhan đèn. Bởi vậy, các đệ tử lúc nào cũng phải nghiêm cẩn khi tới đây.Trong đại điện, Thanh Phong Các giờ đã có vài người, bọn họ đa số là trưởng lão tụ họp chỗ này. Chưởng môn quản lý môn phái vẫn chưa tới.

    Dược viên. Chỗ ngủ của Vũ Thiên. Căn phòng đầy ấp những cây lá thảo dược hắn hái trong dược viên. Hổ vương ở trong phòng cùng hắn, nó đi xem từng cây thảo dược, từ cái lá khô, lá xanh, thân cây hay gốc rễ hoặc là bông hoa, có cả quả nhỏ và quả to, nó đều có thể ăn được nên đã bỏ qua Vũ Thiên lúc này.

    Tu chân. Chắc là phải khoanh chân ngồi thiền. Vũ Thiên đang lẩm bẩm xung quanh hắn bao phủ nguyên lực khí lạnh hình thành lớp sương.

    Chẳng thể tin được. Tu chân hình thành nguyên lực. Ta như thế này thì ai tới gần được. Họ thấy lạnh, thì ta cũng cảm giác lạnh.

    Bình thường như hai sư huynh thì ta sẽ không như thế này. Hổ vương, ngươi nghịch ngợm gì đó. Hắn đang ngồi thiền trên giường chợt nhìn tới Hổ vương trong gian phòng của hắn.

    Nguyên. Huyệt. Tượng. Mấy chữ này thật khó. Chữ nguyên nó có hàm ý gì chứ. Nó có thểlà câu thông. Có thể là giữ. Vị trí không đổi.

    Huyệt. Từ này thậm tệ. Để hiểu chữ này có thể là thảm họa, Vẫn không nên nghĩ tới. Bỏ đi sẽ tốt hơn.

    Ở trong phòng đã lâu, ta cũng nên đi trồng cây. Trồng được nhiều cây thuốc dễ tốt cho Dược viên.

    Cần phải nói Diệc lão thu nhận thêm đệ tử vào phụ giúp đan thuốc của Dược viên thì mới phát triển được.

    Vũ Thiên mở cửa rời khỏi phòng mình. Hắn còn nói với Hổ vương. Ta đi ra ngoài. Ngươi không nên để cho sư huynh ta trông thấy, hay là ngươi nên làm thân với hai sư huynh ta.

    Hắn đi ra ngoài cử động tay chân, làm vài động tác lập lại nhiều lần, tập thể dục, một việc mà hắn cũng hay làm thường xuyên.

    Ta không cần thiết phải như vậy. Hổ vương phóng chân theo sau hắn, nó tỏ rõ yếu kiến của mình, biểu hiện đôi mắt không đồng ý.

    Nhưng lúc này nó lại có chút lo sợ khi đã nhìn thấy hai sư huynh của Vũ Thiên, khi hai người đã gặp trong phòng hắn.

    Đệ này! Mấy cây thuốc đệ trồng, nó chết héo cả rồi. Bọn ta xới đất, tưới nước nhưng không có trồng lại cây mới.

    Bọn ta muốn được mở rộng tầm mắt xem mấy đứa tu chân nó thế nào. Đệ thi triển cho bọn ta xem thử.

    Hắn nghe vậy thì nhìn hai vị sư huynh. Đệ cũng biết vài pháp quyết cũng chưa thành thục, nếu như thi triển ở đây có khi ảnh hưởng hết cả Dược viên. Không có sao, bọn ta đã đứng cách xa đệ rồi, giờ nhìn đệ bọn ta tới gần chắc sẽ nguy hiểm.
    Vũ Thiên thi triển chiêu băng cầu, nó hình thành những khối đá nhỏ xung quanh hai người, lạnh đó là cảm giác của Huỳnh Hải, Phong Thuỳ.

    Hổ vương không giống Huỳnh Hải nói. Nó đã chạy vào đi cạnh Vũ Thiên, xung quanh hắn một khoảng ngắn bị khí lạnh bao phủ. Đi cạnh hắn như là sự cố gắng của nó.

    Đệ không làm thử. Ta nghe nói những tu chân đều có pháp lực thi triển hệ nguyên tố. Ai cũng đều có sức mạnh.

    Băng cầu. Thẳng hướng Huỳnh Hải, Phong Thuỳ hình thành vài cục đá như là ném tới hai người, vỡ thành mảnh nhỏ, Lạnh, là cơ thể Phong Thuỳ, Huỳnh Hải bị tê rung. Nhích chân cũng không được.

    Không khí xung quanh bị lạnh.

    Trời không có lạnh mà bọn ta thì bị cóng.

    Đệ nên thi triển thứ khác. Cái này làm bọn ta không hiểu được.

    Hổ vương. Ngươi không được ăn, dẫm chân lên cây thuốc ở đây. Nghe chưa.

    Thấy Hổ vương đang chạy xung quanh đây nhìn khoảng trời này, hắn nói lớn với nó như vậy. Ta chỉ nói một chiêu bậy, không nghĩ cũng hình thành một chiêu như vậy.

    Mấy ngày tới thì nên làm gì. Mình giờ đã ở trong sương mù.

    Vũ Thiên. Đệ giờ cần gì phải ăn uống. Huỳnh Hải ở một góc trồng cây thuốc đang xới đất.

    Con thú nhỏ. Trông thấy Hổ vương lấp ló trong đám cây.

    Vũ Thiên đứng ở giữa những cây thuốc mình đã trồng, hắn cảm khái khi thấy chúng bị phủ lớp sương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ()
    ()
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 25-10-2021 lúc 19:14.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
Trang 2 của 44 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status