TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 44 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 216

Chủ đề: Truyện Thiên - tác giả Lão Thiên

  1. #11
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái

    Chương 11- Dị biến của cơ thể



    Vũ Thiên lấy hai ngọc giản mà Phương Nguyệt đã đưa cho hắn ra xem. Hắn lấy Ngọc Giản khắc chữ Huyệt mà đặt lên giữa trán theo lời Phương Nguyệt chỉ liền từng chữ trong ngọc giản liền tuôn vào trong đầu hắn một cách nhanh chóng, Vũ Thiên liền cất Ngọc Giản đã trở nên trống rỗng vào trong Túi Trữ Vật rồi chìm vào suy nghĩ, theo như những chữ trong Ngọc Giản thì Huyệt chính là cảnh giới tiếp theo của Nguyên có nghĩa là cảnh giới thứ hai của Tu Nguyên, cảnh giới này chú trọng ở đả thông huyệt đạo cho nên cảnh giới này được tu nguyên giả đặt cho cái tên đúng theo hàm ý của nó. Huyệt cảnh giới có tất cả tám tầng, số lượng huyệt đạo cần phải đả thông ở mỗi tầng không giống nhau. Theo như những gì trong ngọc giản mà Phương Nguyệt đưa cho hắn thì Huyệt cảnh giới còn là một trong những cảnh giới đặc biệt của tu nguyên giới đối với tu nguyên giả vì nó vừa liên quan đến những cảnh giới khác vừa không liên quan đến những cảnh giới khác ví dụ như là cần cảnh giới này (Huyệt) để tiến lên cảnh giới khác nhưng khi đã tiến lên cảnh giới khác thì vẫn có thể tiếp tục tu luyện cảnh giới này (Huyệt) mà không ảnh hưởng gì tới cảnh giới trên nó cũng như vừa có thể tu luyện cảnh giới Huyệt Đạo vừa có thể tu luyện cảnh giới trên nó. Huyệt nhất tầng cần phải đả thông ba huyệt đạo bất kì trong cơ thể, để đả thông được một huyệt đạo bất kì trong cơ thể thì cần phải tích lũy nguyên lực một lượng lớn nguyên lực và số lượng nguyên lực cần phải tích lũy sẽ tăng dần theo số huyệt đạo mà mỗi tu nguyên giả đả thông được, ngoài ra còn phải tập trung cao độ để có thể chính xác một kích tất thông nếu không sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, nếu như một huyệt đạo được đả thông thì tu nguyên giả đả thông được huyệt đạo đó sẽ cảm giác như chỗ thân thể đả thông huyệt đó như là có một cây kim sắc nhọn đâm vào toàn thân tê buốt đau nhức đến khó tả nhưng may là cảm giác này rất nhanh qua nhưng cũng đủ khiến cho tu nguyên giả mồ hôi đầy thân.

    Vũ Thiên liền thử đột phá lên Huyệt nhất tầng nhưng chẳng được bao lâu thì hắn đã mở mắt ra mà lắc đầu bỏ qua miệng thì lẩm bẩm tự trách :

    - Đới Mạch, Ngũ Xu, Duy Đạo ba huyệt cơ bản được nhắc đến trong Huyệt nhất tầng ta cũng không thể đả thông được huống chi nhưng mà không phải chắc tại nguyên lực không đủ, sự tập trung thì càng lại không có, trong đầu ta cứ vờn quanh hình ảnh của nàng thì sao mà tu với luyện gì được nữa chứ???

    Vũ Thiên nhăn mặt mắt khổ sầu mi mà bỏ qua cảnh giới Huyệt, hắn lấy ngọc giản thứ hai từ trong Túi Trữ Vật ra nhìn hai chữ Băng Hệ khắc trên ngọc giản mà có chút hiếu kì không suy nghĩ nhiều mà liền đặt ngọc giản lên giữa trán nhưng chẳng được bao lâu hắn đã đành cất ngọc giản lại vào trong Túi Trữ Vật gương mặt có chút gọi là tuấn tú của hắn đã lại nhăn lên mà hiện rõ sự thất vọng nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Đúng như Phương Nguyệt từng nói trong ngọc giản này có chứa rất nhiều pháp quyết Băng Hệ nhưng số lượng pháp quyết hắn xem được lại rất ít nên mới khiến hắn thất vọng như vậy nhưng khi nghĩ tới cảnh giới của mình mới chỉ là Nguyên tam tầng nên có thể xem được nhiêu đó pháp quyết cũng là đúng thôi. Vũ Thiên nhìn Tiểu Bạch đang ngủ say sưa trên chiếc bàn, lúc thì lăng qua bên này lúc thì lăng qua bên kia mà có khi mông nó chổng lên trời khiến chiếc đuôi nhỏ của nó thì lắc qua lắc lại khiến hắn vô tình nhìn thấy phải cười không ngớt. Vũ Thiên lắc đầu thôi không nhìn tiểu Bạch mà cười nửa mà tĩnh tâm tu luyên pháp quyết Băng Hệ hắn có thể học được.

    Dị Biến cũng từ đây mà ra !!!

    Màn đêm cũng đã trôi qua ánh sáng lại tiếp tục buông xuống, từ trong căn phòng của Ngữ Hải cũng đã vang lên một tiếng nói dường như vẫn còn đang ngái ngủ :

    - Trời lạnh như này, được ngủ nướng nữa thì sướng biết mấy chỉ là đám thảo dược của ta sẽ chết mất đến lúc đó cái thân này của ta sẽ phải chịu khổ mất???

    Ngữ Hải lẩm bẩm khi mắt còn đang nhắm toàn thân hắn thì đã bị phủ một tầng sương mỏng trên cái chăn mà hắn đang chùm kín từ chân lên tới cổ.

    - Sao hôm nay có vẻ lạnh hơn mọi hôm thì phải??? Hắn thắc mắc mà tiếp tục lẩm bẩm.

    - Sao t…ự d…ưng … !!! Ngữ Hải tròn xoe mắt mà miệng lấp bấp hình cảnh tượng trước mặt mình mà kinh sợ

    Ngữ Hải liền mở cửa phòng mình mà chạy sang kế bên phòng Vũ Thiên chỉ là chỉ là cánh cửa quá cứng hắn không thể nào mở được với lại hơi lạnh từ phòng Vũ Thiên tỏa ra cũng cho hắn biết Vũ Thiên đang gặp nguy hiểm chỉ là hắn lại nhìn sang phòng Thùy Phong chỉ thấy một sự yên ắng cánh cửa vẫn đóng đủ biết Thùy Phong cũng gặp chuyện vì mọi hôm thì giờ này hắn đã phải dậy rồi, cho nên Ngữ Hải liền đẩy cửa phòng của Thùy Phong mà bước vào trong khi thấy cảnh tượng bên trong miệng hắn không khỏi lấp bấp thêm lần nữa mà gọi tên Diệc trưởng lão :

    - Diệc lão, người x…em Th…ùy Ph…ong h…ắn !!!

    Ngữ Hải miệng thì gọi tên Diệc lão còn bước chân thì quay ra khỏi phòng mà định đi về phía phòng của Diệc trưỡng lão mà gọi vì hắn sợ lão chưa nghe thấy chỉ là :

    - Ta đã biết rồi!. Tiếng nói của Diệc trưởng lão đã khiến Ngữ Hải ngừng lại mà nhìn Diệc lão đã đứng trước cửa phòng của Thùy Phong.

    - Diệc lão, Thùy Phong hắn đã thành một tảng băng người mau cứu hắn!. Ngữ Hải mang theo vẻ lo lắng hấp tấp mà nói.

    Diệc trưởng lão chỉ bình tĩnh ánh mắt có chút nghi hoặc lẫn nghi ngờ nhìn về Thùy Phong đã hóa băng vẫn trong tư thế nằm ngủ thì lẩm bẩm nói :

    - Băng Hệ ! Vũ Thiên nó đã nhưng làm sao có thể được chứ?. Diệc trưởng lão có chút không tin với suy đoán của mình chỉ là việc trước mắt lão phải làm đó là cứu Thùy Phong nếu không hắn sẽ bỏ mạng vì Băng Hệ này.

    Diệc trưởng lão chỉ đi tới cạnh chiếc giường của Thùy Phong đang nằm mà bàn tay già nua của lão đưa về phía tảng băng đang bao phủ hắn, không có chút gì tác động hay đánh mạnh vào tảng băng nhưng tảng băng bao phủ Thùy Phong thì không ngừng biến mất. Ngữ Hải chỉ đứng yên nhìn Diệc trưởng lão hành động hắn cũng không hiểu Diệc trưởng lão đang làm gì mà tảng băng phủ lấy Thùy Phong lại không ngừng biến mất bốc hơi đến nỗi không còn một giọt nước chảy xuống nhưng hắn lại cảm giác được một hơi nóng đang lan tỏa rất nhẹ về phía hắn vì khoảng cách hắn đứng không gần với Diệc trưởng lão nên chỉ cảm nhận được một chút nóng bức từ lão toát ra. Chỉ mất vài phút thì tảng băng bao lấy Thùy Phong cũng đã biến mất tầng băng mỏng bao phủ chiếc giường của hắn cũng như bức tường tre ngăn cách phòng hắn với phòng Vũ Thiên cũng đã tan biến. Chỉ là Thùy Phong vẫn còn chìm trong giấc ngủ mà không hề biết rằng mình đã xém đi chầu diêm vương chỉ đến khi Ngữ Hải lay gọi hắn thì mới bất giác mở mắt ra mà nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên mà hỏi :

    - Diệc lão, Ngữ Hải sư đệ sao mới sáng sớm mà hai người đã tới thăm ta rồi chẳng lẽ có chuyện gì sao?

    - Ai là sư đệ, phải gọi ta là sư huynh, ngươi đã bị biến thành một tảng băng mà bản thân lại không biết sao, nếu không có ta và Diệc lão thì chỉ sợ cái mạng của ngươi đã không còn cho nên ngươi thiếu ta một cái mạng đó! Ngữ Hải nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thùy Phong, dường như không biết chuyện gì xảy ra với mình mà phản bác lại nhưng cũng nói cho hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn không quên nhắc nhở hắn.

    - Đi thôi, chúng ta sang phòng Vũ Thiên xem nó có bị gì không đã?. Diệc trưởng lão nhìn Thùy Phong đã không có chuyện gì thì liền nhắc nhở hai người rồi trực tiếp đi sang phòng Vũ Thiên, Ngữ Hải nghe Diệc trưởng lão nói thì liền nghĩ tới chuyện này chắc do Vũ Thiên tạo ra nên liền đi sang phòng Vũ Thiên theo, Thùy Phong vẫn còn chút khó hiểu chỉ là hắn cũng không lên tiếng hỏi mà trực tiếp đi phía sau hai người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    (bản sửa)

    Chương 11- Giường ngủ


    Chương 11- Giường ngủ

    Đối với hắn lần này ngủ quên trong phòng như là lần đầu tiên ở Dược viên. Màn đêm phủ xuống Dược viên, môn phái này vốn yên tĩnh trôi qua với ánh sáng chiếu xuống.

    Trời lạnh như này. Nên ngủ tiếp. Nhưng cây dược liệu ta chăm sẽ chết, có khi thân này của ta sẽ chịu khổ nữa.

    Huỳnh Hải trong phòng cạnh bên quẩn quanh.

    Hôm nay trời lạnh khác thường, phòng Vũ Thiên làm sao vậy ta. Chỗ hắn như sương mù giăng lối. Bên ngoài đã nghe thấy bước chân nhè nhẹ, ngó ra ngoài phòng. Huỳnh Hải cũng biết là ai.

    Phong Thuỳ. Hắn cũng dậy trễ. Qua xem Vũ Thiên, mới sáng lại luyện công, ảnh hưởng tới sư huynh ta đây, không được.

    Mở cửa phòng, liền thấy Phong Thuỳ đứng trước cửa phòng Vũ Thiên thở ra sương trắng.

    Lạnh. Lạnh quá. Hải. Ngươi xem, thằng Thiên hắn luyện công bị gì rồi.

    Diệc lão. Mau cứu sư đệ.

    Huỳnh Hải liền la lớn. Gọi Diệc lão cứu Vũ Thiên. Phong Thuỳ thì phá cửa đi vào trong. Chỉ vừa bước chân vào phòng hai bước, bước thứ ba chân không, hắn đã tê cứng đứng yên. Huỳnh Hải liền thấy không ổn, đã nghe Phong Thuỳ la lên.

    Ta không cử động được!. Hải! Ngươi không nên tới gần. Nói như vậy, nhưng Phong Thuỳ biết Huỳnh Hải đang kéo mình từ phía sau. Ra khỏi khu vực sương lạnh bao phủ quanh Vũ Thiên nằm ngủ trên giường đơn.

    Ngươi không sao chứ. Sư đệ, lần này lại ngủ luyện công. Có khi hắn sư đệ đã luyện thành tu chân cảnh.

    Diệc lão! Người không xem đệ tử người nữa sao.

    Để ta coi! Hai đứa ngươi cũng nên học tập nó tu chân.

    Sư đệ của hai ngươi đã tu chân thành công. Cảnh Nguyên mới có thể sinh lực hình thành nên trạng thái tu chân giới. Vũ Thiên, sư đệ của các ngươi, cũng là đệ tử bình thường trong môn phái lạc bước.

    Diệc lão! Người nói vậy là có ý nói sư đệ hắn không nên tu chân.

    Nó cũng có khí chất của đệ tử hệ băng.

    Đệ tử Vũ Thiên. Nam nhân hệ băng.

    Diệc lão! Sư đệ, hắn có bị gì không. Gọi sư đệ nãy giờ, không thấy động tĩnh.

    Ngủ chưa dậy. Đối với những người tu chân đều sẽ như thế.

    Các ngươi là ai. Từ trong xung quanh khí lạnh của Vũ Thiên đi ra Hổ Vương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () trống
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-09-2019 lúc 05:12.
    ---QC---
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  3. #12
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái

    Chương 12- Phong ấn lạ




    Diệc trưỡng lão nhìn cánh cửa phòng của Vũ Thiên đã bị băng hệ phong tỏa không thể mở ra được thì khiến lão càng kinh ngạc hơn nữa nhưng sự khó hiểu thì cũng càng nhiều hơn nữa vì nếu như Vũ Thiên chỉ mới bước vào tu nguyên đạt Nguyên Tam Tầng cho dù nắm được Băng hệ thì cũng không thể nào đủ nguyên lực mà phát tán băng nguyên lực ra mà đóng băng cả căn phòng như vậy được. Diệc trưởng lão lắc đầu mà nhìn xuyên vào trong căn phòng của Vũ Thiên rồi tự nói :

    - Nếu không làm tan Băng hệ chỉ sợ hắn sẽ bỏ mạng!

    Diệc trưởng lão liền trở nên nghiêm túc, Ngữ Hải cũng chỉ lặng lẽ đứng yên mà quan sát Diệc trưởng lão, Thùy Phong thì lại có chút khó hiểu không biết tiểu sư đệ điên khùng của Dược Viên lại giở trò gì mà khiến cho Diệc lão lại lo lắng như vậy, tuy hắn rất muốn hỏi nhưng biết lúc này không phải là lúc để hỏi nên liền thôi. Chỉ thấy trên tay Diệc trưởng lão đã xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, nhỏ chỉ bằng hai ngón tay hơi nóng liền từ đó xuất hiện khiến cho Ngữ Hải, Thùy Phong phải lè lưỡi mà lắc đầu. Diệc trưởng lão lại bún nhẹ ngọn lửa nhỏ đó vào trong căn phòng của Vũ Thiên không hề bị ngăn cản mà trực tiếp xuyên qua cánh cửa tiến vảo giữa căn phòng. Ngữ Hải, Thùy Phong ánh mắt liền chăm chú nhìn vào trong căn phòng của Vũ Thiên hai người chỉ thấy dường như căn phòng của Vũ Thiên đã sáng rực lên ánh lửa rồi liền trở lại bình thường ngọn lửa biến mất mà Băng lạnh giá bao phủ căn phòng cũng không còn khiến cho hai người mặt ngu mà nhìn nhau khó hiểu.

    Diệc trưởng lão cũng không để ý đến biểu cảm trên gương mặt hai người mà chỉ đẩy cánh cửa bước vào Ngữ Hải, Thùy Phong cũng liền tiến vào sau đó.

    - Hả, một con tiểu thú rất ư là dễ thương không biết là ở đâu lại xuất hiện ở đây? Ngữ Hải vừa bước vào trông thấy Tiểu Bạch vẫn còn đang nằm trên chiếc bàn hai chân sau thì dạng ra hai chân trước thì úp sát vào nhau mặt hổ của nó thì trông có vẻ như còn đang cười không biết là mơ thấy điều gì chỉ là mắt đang nhắm nghiền Ngữ Hải không khỏi thích thú mà tiến tới định ôm lấy Tiểu Bạch chỉ là

    - A … Đ…âu … q..úa !!!!!!

    - Sao mi lại cắn ta, thả ta ra nhanh con tiểu thú chết tiệt này.

    Tiếng hét thất thanh cộng với một lời nói giận dữ lẫn tức giận của Ngữ Hải đã phải vang lên kèm theo đó là những cái lắc tay rất mạnh của hắn dường như chỉ muốn ném nhanh cái thứ đang cắn tay mình ra khỏi bàn tay phải của mình. Tiếp theo chính là một tiếng nói nữa vang lên trong căn phòng mang theo một chút lo lắng :

    - Ngữ Hải sư huynh huynh nên ngừng nhanh lại nếu không Tiểu Bạch của đệ sẽ thành một đống thịt vụn đến lúc đó huynh không thể nào trả đệ đệ cho đệ được đâu !. Vũ Thiên đã bừng tỉnh tiếng hét của hắn cũng liền vang lên ngay sau đó mà lao đến chỗ Ngữ Hãi.

    Ngữ Hải không khỏi giật mình mà đứng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía tiểu thú mà hắn nói là dễ thương đang cắn tay mình chỉ thấy đôi mắt tròn xoe của Tiểu Bạch đang trợn trừng nhìn mình mà miệng nhỏ vẫn ngoạm chặt lấy ba ngón tay (giữa, danh, út) của hắn khiến cho ba ngón tay hắn dường như muốn đi ra hết nếu như không có tiếng hét của Vũ Thiên, ánh mắt Ngữ Hải lại nhìn Thùy Phong chỉ thấy hắn đang tủm tỉm mà cười mình mặt trắng của hắn cũng phải đỏ lên, Diệc trưởng lão thì không nói gì ánh mắt thì đang có chút kinh ngạc với Tiểu Bạch mà nhìn nó mà trong mắt liền hiện lên chút suy nghĩ. Vũ Thiên liền ôm lấy Tiểu Bạch rồi nhìn nó mà nói :

    - Tiểu Bạch đệ mau nhả tay của Ngữ Hải sư huynh ta ra đi, huynh ấy cũng không có ý làm hại đệ đâu.
    Ngữ Hải khẩn trương nhìn nó mà không nói nên lời chỉ thấy ánh mắt Tiểu Bạch trợn trừng dường nhưng muốn thị uy với hắn, miệng hổ cũng nhả những ngón tay nó đang gặm ra. Vũ Thiên ôm lấy nó nhìn miệng nó có chút đỏ lên do dính tí máu của Ngữ Hải mà nhớ lại lúc trước lúc hắn gặp nó cũng đã bị nó ngoạm chân thì không khỏi cười ngây có chút ngô. Ngữ Hải trông thấy vẻ cười của Vũ Thiên thì trong lòng không khỏi tức giận một chút nhìn hắn mà tức giận nói :

    - Vũ Thiên sư đệ, ta chỉ muốn ôm nó một xíu không nghĩ nó lại cắn ta đến sưng cả tay chảy máu may là chưa đứt lìa nếu không ta sẽ … …

    Ngữ Hải nói tới đây liền nhìn trông thấy Diệc trưởng lão nhìn mình rồi lại liếc nhìn Tiểu Bạch chỉ thấy nó vẫn trừng mắt nhìn mình thì không khỏi im. Vũ Thiên nhìn Ngữ Hải mà phân bua biện minh cho Tiểu Bạch :

    - Ngữ Hải sư huynh, đệ chỉ mới gặp nó rồi đưa nó về đây đệ còn đặt cho nó một cái tên đó là Tiểu Bạch, nó chỉ đang phòng vệ khi mà huynh có ý định bắt nó chứ nó cũng không định xơi bàn tay của huynh.

    - Tiểu sư đệ ngươi lại binh …

    - Được rồi Ngữ Hải.

    Ngữ Hải định tiếp tục định phản bác lại thì Diệc trưởng lão đã cắt ngang lời hắn nói mà tiếp một câu hỏi Vũ Thiên khiến cho hai người Ngữ Hải, Thùy Phong phải ngẩn ngơ đầu ốc như một trận quay cuồng :

    - Vũ Thiên, ngươi đã bước chân vào tu nguyên rồi sao? Ánh mắt Diệc trưởng lão hi vọng mà nhìn Vũ Thiên nói chỉ là câu nói của lão lại khiến cho Ngữ Hải với Thùy Phong phải chấn động thân thể mà nhìn Vũ Thiên với ánh mắt không tin cho lắm đợi câu trả lời từ hắn.

    - Vừa tiến lên Nguyên Tam Tầng cũng chỉ mới nắm giữ được Băng hệ gì gì đó !. Vũ Thiên chỉ gật đầu mà thừa nhận cũng không giấu diếm chỉ là cái gật đầu và câu nói của hắn chỉ khiến cho ánh mắt của Ngữ Hải, Thùy Phong phải thành hình chữ O miệng thì há to mà không nói nên lời hai người dưa mắt nhìn nhau như không muốn tin chỉ là nó lại là sự thật.

    Ánh mắt Diệc trưỡng lão liền hiện lên vui mừng tuy lão đã đoán được nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn thừa nhận chỉ là lão vẫn có chút thắc mắc nên liền muốn hỏi Vũ Thiên nhưng lại nhìn đến hai tên đệ tử còn lại mà nhắc nhở :

    - Ngữ Hải nếu ngươi còn không đi ra khu thảo dược tìm Bách Diệp để mà đắp lên mấy ngón tay ta sợ sẽ phải cắt bỏ chúng đi đó.

    Ngữ Hải không khỏi bừng tĩnh mà gật đầu nhìn Diệc trưởng lão rồi lại nhìn Vũ Thiên mà nói tuy mừng cho Vũ Thiên nhưng lại buồn cho chính bản thân mình :

    - Vũ Thiên sư đệ ta phải mừng cho đệ vì đã bước vào tu nguyên đệ đã không còn giống như chúng ta nữa rồi .

    Ngữ Hải nói xong chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng mà đi về phía khu thảo dược của mình, Thùy Phong cũng trở nên ngơ ngác mà nhìn Ngữ Hải bước ra ngoài hắn không khỏi thở dài vì những gì Ngữ Hải muốn nói cũng chính là những gì mà hắn muốn nói, Diệc trưởng lão lại nhìn Thùy Phong mà lên tiếng :

    - Thùy Phong ngươi cũng nên đi hái Ô Dầu với Tử Trọng mà sắc cho Ngữ Hải dùng nếu cần thì ngươi cũng có thể dùng.

    Thùy Phong cũng không nói gì chỉ gật đầu mà bước ra khỏi phòng hắn biết chắc Diệc lão có chuyện gì muốn hỏi Vũ Thiên nên cũng không định ở lại làm phiền.

    - Vũ Thiên làm sao mà ngươi lại để Băng hệ đóng băng cả bản thân chính mình vậy. Diệc trưởng lão nhìn Thùy Phong ra rồi thì nhìn Vũ Thiên mà hỏi.

    Vũ Thiên vẫn còn chút bần thần khi trông thấy hai vị sư huynh đang có vẻ rất buồn khi biết hắn đã bước vào tu nguyên chỉ là tiếng nói của Diệc lão đã khiến hắn giật mình mà nhìn lão trả lời :

    - Cái này đệ tử cũng không biết, chỉ là đây là lần thứ hai đệ tử bị như thế này, lần đầu nếu không có Phương Nguyệt giúp thì chỉ sợ đệ tử cũng sẽ không bị lần thứ hai.

    - Phương Nguyệt !. Diệc trưởng lão nói nhỏ hai chữ Phương Nguyệt khi đã nhớ ra điều gì đó thì không khỏi có chút kinh ngạc mà nhìn Vũ Thiên mà lẩm bẩm trong lòng “không nghĩ là nó lại gặp được người duy nhất nắm giữ băng hệ trong môn phái này chắc cũng đã có được vài chỗ tốt rồi a” Diệc trưởng lão lắc đầu mà nhìn Vũ Thiên nói tiếp lão cũng không truy hỏi cặn kẽ làm sao Vũ Thiên lại gặp được tiểu nữ Phương Nguyệt :

    - Ngươi thử thi triển một ít băng hệ cho ta xem !

    Vũ Thiên có chút nghi hoặc mà nhìn Diệc lão nhưng cũng không nói gì chỉ làm theo lời lão nói. “Qủa nhiên điều ta đoán là không sai” Ánh mắt Diệc trưởng lão lẩm bẩm mà gật đầu khi trong thấy thanh tiểu băng kiếm được hình thành trên ngón trỏ tay phải hắn Diệc trưởng lão lại liền tạo ra một đốm nhỏ màu xanh biển, nhỏ như một hạt cát nhưng to hơn hạt cát một chút nhưng lại mang theo hơi mát khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu. Vũ Thiên trông thấy thì có chút khó hiểu chỉ là hắn định lên tiếng hỏi nhưng khi trông thấy Diệc trưởng lão đánh đốm nhỏ đó nhập vào cơ thể mình thì hắn có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hề ngăn cản nhưng nếu hắn muốn ngăn cản thì cũng không được. Vũ Thiên nhìn Diệc trưởng lão đang nhắm nghiền đôi mắt lại khi mà đánh đốm nhỏ màu xanh biển nhưng chỉ chừng vài phút thì thân thể Diệc trưởng lão có chút run lên gương mặt tái mét thì lại càng thấy kì quái hơn nữa hắn nhìn Diệc trưởng lão đã mở mắt mà hỏi :

    - Diệc lão người không sao chứ !!!

    Diệc trưởng lão chỉ lắc đầu trong lòng lão bây giờ đang chấn động lẫn một chút kinh sợ không thôi nhưng gương mặt lão vẫn bình tĩnh mà nhìn Vũ Thiên :

    - Không, không có gì, ta tới Thanh Phong Các một chuyến nếu ngươi muốn hỏi gì thì đợi ta về rồi hỏi?

    Diệc trưởng lão chỉ nói một câu với Vũ Thiên rồi định đi dường như lão không hề muốn nói cho Vũ Thiên biết điều mà lão thấy được trong thân thể hắn nhưng tiếng nói gấp gáp của Vũ Thiên đã vang lên khiến lão phải khựng lại.

    - Ba tháng nữa, trong môn phái sẽ mở thí luyện động, người hãy báo danh giúp đệ tử !

    - Tiểu nữ Phương Nguyệt đó đã cho ngươi biết sao ?

    Diệc trưỡng lão nhìn cái gật đầu mạnh của Vũ Thiên thì cũng biết lão lại lên tiếng bằng giọng nghiêm túc :

    - Huyền Lang Động nó rất nguy hiểm, ngươi thật sự muốn tham gia sao?

    - Được rồi ta sẽ báo danh giúp ngươi!

    Diệc lão nhìn vẻ mặt đầy cương quyết của Vũ Thiên thì cũng biết không thể nào khuyên được khiến sắc mặt lão không khỏi hiện lên ý lạ muốn ngăn cản nhưng rồi lại lắc đầu mà đồng ý. Diệc trưởng lão lại nhìn Tiểu Bạch trên tay Vũ Thiên trong thấy nó đã ngái ngủ khò khò thì không khỏi hiện lên chút suy nghĩ mà biến mất khỏi căn phòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (Bản sửa)

    Chương 12- Gió lạ


    Chương 12- Phong lạ!

    Nhìn thấy con thú nhỏ. Đang ra dáng hung dữ, nó nhe răng như hăm dọa bọn họ.

    Ơi! Ở đâu ra chó canh cửa đây. Ngươi nhỏ quá không thể bắt thịt được.

    Ta là thú cưng của hắn. Hổ Vương tự xưng. Nó làm cho Huỳnh Hải, Phong Thuỳ cười ha hả. Không còn thấy dáng vẻ lo lắng của hai người.

    Lão đây già rồi. Nhưng cũng phải xem lại sự việc hiện tại. Vũ Thiên giờ đã là tu chân giới. Hai đứa con nên cẩn thận, ít tới gần hắn, sẽ không bị thương tổn do năng lực hình thành quanh nó.

    Băng khí lạnh phong tỏa. Đệ tử Vũ Thiên. Hệ băng.

    “Con thú này”. Diệc lão nói. Nét mặt nghiêm túc.

    “Ngươi ở đâu ra đây”. Ngươi ở trong rừng chạy vào đây sao.

    Ta xem thú nhỏ. Huỳnh Hải lại chạy tới gần Hổ Vương, tính tóm cổ nó, bắt lại. Nhưng lại bị nó cào cho chày xước tay.

    Diệc lão không đả động gì tới Hổ Vương, nhìn Vũ Thiên trầm tư.

    Con thú này vốn được nuôi ở rừng. Chỗ của chúng ta không có nuôi dưỡng chúng. Nhưng chỗ Dược viên của ta thì trồng cây thuốc nên có thể để nó ở lại.

    Diệc lão lại đưa ra ba ngón tay, bấm độn ở ngón giữa, ngón danh, ngón áp út, kiểu là xem bói, coi ngày. Huỳnh Hải lại đưa tay, tính bắt cổ nó, nhưng Hổ vương đã há miệng cắn ngay tay hắn, không kịp rút tay lại nên Huỳnh Hải đã bị cắn trúng ngay mấy ngón tay.

    Bộ lông vàng của ngươi, ta sờ một chút cũng không cho. Lại còn cắn ta te tua máu thế này.

    Huỳnh Hải lấy áo vải đang mặc mà ngăn máu chảy. Nhìn thấy Vũ Thiên đã tỉnh giấc.

    Diệc lão lại căn dặn Huỳnh Hải. Đi tìm Bách Diệp đắp lên vết thương sẽ cầm máu chảy. Huỳnh Hải nghe lời liền rời khỏi phòng Vũ Thiên đi hái thuốc đắp lên vết thương.

    Phong Thuỳ. Con nên ở lại đây. Diệc lão gọi Phong Thuỳ ở lại, khi hắn cũng muốn theo Huỳnh Hải hái thuốc.

    Đệ tử lần này không làm gì sai. Chỉ có là đi vào Phương viên của đám nữ nhân. Con lại vào chỗ luyện công của nữ đệ tử.

    Diệc lão lại mở lòng bàn tay. Vũ Thiên cùng Phong Thuỳ lại chăm chú nhìn. Việc lạ của Diệc lão lúc này là lòng bàn tay hình thành lớp màu, nhìn rõ là thấy năm màu. Phong Thuỳ đã không thể tới gần Vũ Thiền nên nhìn ở đằng sau Diệc lão.

    Không. Hoặc là không có gì. Ta tới điện các một chuyến.

    Vài ngày nữa ta cũng sẽ ở trong điện các gặp chưởng môn và đám trưởng lão.

    Hổ vương lại ngã ngựa khi Diệc lão búng ngón tay tới nó. Vũ Thiên không ngăn cản Diệc lão nói chuyện, lại nhìn tới Hổ vương trông bộ dạng nằm ngái ngủ. Phong Thuỳ cũng đã chạy thẳng ra ngoài. Huỳnh Hải, ngươi đợi ta với.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () trống
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 22-09-2019 lúc 21:01.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  5. #13
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Icon2 Thiên- Lão Thiên -Chương 13

    Quyển I- Thanh Phong Phái


    Chương 13- 3 tháng





    Nơi Thanh Phong Điện nhưng không phải là đại điện, đối diện với Thanh Phong Điện về bên trái nơi này có một tòa tháp nhưng tòa tháp này chỉ có ba tầng, trước lối vào tầng một đã hiện ra bóng dáng của Diệc trưởng lão, Diệc trưỡng lão nhìn phía trên tầng một tòa tháp có đề ba chữ “Thanh Phong Các” rồi đẩy cửa bước vào, cánh cửa liền tự đóng lại nơi này lại trở nên yên tĩnh.

    Vũ Thiên nhìn quanh căn phòng đã không còn thấy bóng dáng Diệc trưởng lão đâu lại nhìn Tiểu Bạch trên tay đã thấy nó ngủ từ lúc nào hơi thở vẫn đều đặn thì hắn đã yên tâm nhưng lại hắn không khỏi thở dài lẩm bẩm “trời đã sáng mà nó vẫn còn ngủ được đúng thiệt là … ham ngủ mà hay là do băng hệ của ta đã làm ảnh hưởng đến nó” dường như Vũ Thiên đã đoán đúng như hắn lại bỏ qua hỏa hệ của Diệc trưởng lão nhưng có lẽ cũng đã không còn quan trọng vì Tiểu Bạch cũng đã không có chuyện gì. Vũ Thiên liền đi tới bên chiếc giường của mình mà sếp bằng rồi cũng liền đặt Tiểu Bạch kế bên cạnh mình hắn cũng không đánh thức Tiểu Bạch.

    - Ta thử đột phá lên cảnh giới Huyệt lần nữa xem sao .

    Vũ Thiên tự nói một mình rồi nhắm mắt thử tiến cảnh Huyệt cảnh giới. Một canh giờ đã trôi qua thân thể hắn đã thấm đẫm mồ hôi, nguyên khí quanh hắn cũng đã trở nên xáo trộn, hai canh giờ trôi qua cặp mắt nhắm nghiền của hắn cũng đã mở hiện lên là một sự thất vọng thấy rõ.

    - Vẫn không thể được, ta đã rất tập trung rồi mà chẳng lẽ do nguyên lực của ta lại không đủ !!!

    Vũ Thiên thì thào vài chữ hắn cũng chỉ biết lắc đầu mà ngao ngán vì không thể đột phá lên Huyệt cảnh giới, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch bên cạnh chỉ thấy nó đã mở mắt tròn xoe đang nhìn hắn thì liền mỉm cười mà nói với nó:

    - Tiểu Bạch chúng ta đi tới khu thảo dược, mấy ngày rồi ta còn chưa tới khu thảo dược của mình không biết đã có thêm cây thảo dược nào chết nữa không.

    Vũ Thiên nói xong liền nhấc bước đi ra khỏi căn phòng của mình,Tiểu Bạch chỉ gật gù cái đầu rồi nhảy khỏi giường của hắn mà lẽo đẽo theo phía sau.

    Vũ Thiên nhìn về phía hai vị sư huynh đang nhìn hắn mà cười khiến cho Vũ Thiên ẩn ướt cảm thấy có gì đó không ổn ở hai người, cũng không đợi hai người hỏi Vũ Thiên nhìn hai người mà lên tiếng trước :

    - Ngữ Hải sư huynh, Thùy Phong sư huynh hai người lúc nãy chỉ vì đệ bất cẩn khiến cho hai người gặp nguy hiểm nên.

    Vũ Thiên sư đệ, đệ không cần phải tạ lỗi chuyện đó cũng không phải là do đệ nhưng cũng có một phần lỗi của đệ. Ánh mắt Ngữ Hải có chút nghiêm túc nhìn hắn mà nói nhưng rồi lại nhanh chóng liếc nhanh về phía Thùy Phong dường như là đang ra hiệu cho hắn. Thùy Phong cũng hiểu mà tiếp lời của Ngữ Hải :

    - Vũ Thiên, mấy ngày nay khu thảo dược của đệ đều do ta và Ngữ Hải thay phiên nhau chăm sóc giúp đệ, bây giờ thì đệ đã bước chân vào tu nguyên giới không còn giống như chúng ta chỉ là những kẻ bình thường. Ta và Ngữ Hải chỉ muốn xem đệ thi triển năng lực của những kẻ tu nguyên giống như đệ bây giờ cho chúng ta xem một lần để mở rộng tầm mắt đó mà.

    Vũ Thiên nghe vậy thì có chút hơi bất ngờ vì không nghĩ hai vị sư huynh lại chỉ muốn biết những kẻ tu nguyên nắm giữ năng lực thì như thế nào khiến hắn có chút lo lắng mà nhìn hai người chỉ thấy hai người nhìn hắn với sự hi vọng, hắn biết là không thể từ chối chỉ đành phải gật đầu rồi lại nhìn quanh dưới chân mình rồi lại liếc nhìn chung quanh khi trong thấy Tiểu Bạch đã đứng phía sau hắn cách một khoảng hai trượng thì đã có chút yên tâm. Nhưng cũng khiến cho hắn có chút thắc mắt không hiểu tại sao Tiểu Bạch lại không tới gần hắn mà lại đứng cách xa như vậy nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trợn lên mà thị uy làm bộ mặt hung tợn khi nhìn Ngữ Hải kế bên mình thì Vũ Thiên cũng đã hiểu, còn Ngữ Hải trong thấy vẻ hung tợn của Tiểu Bạch thì có chút run lên mà nhìn xuống mấy ngón tay bị Tiểu Bạch cắn mà trong lòng có chút sợ. Vũ Thiên lại nhìn hai người mà lên tiếng :

    - Đệ cũng chỉ mới học được vài pháp quyết với lại cũng chưa thành thục cách khống chế cho lắm nên sợ là sẽ gây nguy hiểm cho hai sư huynh đó.

    - Không sao đệ cứ thi triển có gì lão thiên sẽ chịu trách nhiệm !. Ngữ Hải, Thùy Phong không thèm để ý tới lời cảnh báo của Vũ Thiên mà hai người giờ chỉ đang mong chờ sẽ được trong thấy năng lực của những kẻ tu nguyên giống như Vũ Thiên.

    - Nếu vậy thì đệ sẽ thi triển thử vậy.

    Vũ Thiên bất đắc dĩ mà nhìn hai người gật đầu, hai tay hắn chụm vào nhau, mỗi bàn là ba cụp hai xèo tạo thành nhìn trái tim mắt thì nhìn hai người. Ngữ Hải, Thùy Phong nhìn Vũ Thiên kết bàn tay lại thành hình trái tim thì ánh mắt hai người không khỏi hiện lên chút nghi ngờ không hiểu là Vũ Thiên đang làm trò gì vì hai người cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì đang thay đổi xung quanh hắn cũng như hai người.

    - Đệ đang làm cái chi vậy .

    Thùy Phong có chút nghi hoặc khi Vũ Thiên vẫn giữ im tư thế như vậy trong vài phút mà lên tiếng hỏi.

    “Băng Ấn”

    Vũ Thiên không lên tiếng trả lời mà chỉ hét lớn một tiếng khiến cho hai người phải giật mình nhưng không đợi hai người bình tĩnh thì một tiếng động lớn đã vang lên kèm theo đó là một tầng bụi bay xung quanh ba người. Ánh mắt của Ngữ Hải, Thùy Phong không khỏi trợn tròn mà kinh sợ nhìn cái hố xuất hiện trước mắt hai người khi tiếng hét của Vũ Thiên vừa dứt bụi mù cũng vừa tan đi. Vũ Thiên thì kinh ngạc nhìn cái hố hình chữ nhật xuất hiện trước mắt mà khó hiểu lẫn nghi hoặc không thôi chỉ là rất nhanh hắn cảm giác dường như có gì đó không ổn mà nhìn lên phía trên mắt không khỏi trợn lên mà hét to với hai người :

    - Tránh nhanh !!!

    Vũ Thiên thì liền lui lại phía sau còn hai người Thùy Phong, Ngữ Hải sau một hồi ngẫn ngơ thì cũng liền lui lại một tiếng ầm nữa vang lên mặt đất nơi ba người đứng đã rung động mạnh ánh mắt ba người liền ngơ ngác, Vũ Thiên lại nhìn lên bầu trời mà mắt không thể nhắm lại dường như muốn lòi ra bất cứ lúc nào trên trán hắn đã thấm đẫm mồ hôi, Ngữ Hải, Thùy Phong trong thấy vậy thì liền ngước lên nhìn gương mặt hai người liền trở nên cứng đờ mắt giật giật liên hồi. Thùy Phong miệng khô mắt như muốn lòi giống như Vũ Thiên mà nhìn hắn nói từng chữ có chút khổ sở :

    - Đệ định chôn sống hai sư huynh bình thường của đệ sao?

    - Cái này … !!!

    Ầm ! Ầm ! Ầm !

    Những tiếng rung động mạnh liệt từ mặt đất truyền tới phía trên bầu trời những tảng băng hình chữ nhật to như những chiếc máy giặt từ trên không rơi xuống tạo thành những tiếng vang ầm ầm vọng khắp cả Dược Viên nhưng dường như những tảng băng này chỉ xuất hiện ở bán kính một trượng nơi Vũ Thiên thi triển pháp quyết cũng là khoảng trống của ba khu thảo dược.

    Tiểu Bạch nhìn ba người Vũ Thiên, Ngữ Hải, Thùy Phong đang chạy đông chạy tây ở trong khoảng trống còn phía trên là những tảng băng không ngừng rơi xuống lâu lâu lại vang lên tiếng trách móc kèm theo cả hơi thở có chút gấp gáp của Ngữ Hải, Thùy Phong

    “Đệ muốn hại chết hai vị sư huynh này sao!”

    “Mau ngừng lại đi !”

    “Ta sắp không thể nào né tránh được nữa rồi !”

    “Diệc lão chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta nếu đệ không chịu ngừng biến nơi này thành những hố bom !”

    “Đây là cái đệ nói chưa thành thục cách khống chế, sao mà nó lại kinh khủng đến mức này!”

    … … …

    - Tiểu Bạch đệ nhớ chỉ được đi xung quanh đây thôi và không được ăn và tuyệt đối không được dẫm đạp lên đám thảo dược nếu không nó sẽ chết đó. Đệ biết chưa???

    Vũ Thiên nhìn Tiểu Bạch đang đi lòng vòng quanh đám thảo dược khi trong thấy chân nó đã sắp đạp lên những gốc cây thảo dược có khi nó còn há miệng gặm không thảo dược khiến hắn phải nhăn mặt mà đành lên tiếng nhắc nhở nó, chỉ thấy Tiểu Bạch ngoảnh đầu nhìn hắn mà nhe răng rồi lại gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Vũ Thiên tìm một chỗ trong khu thảo dược mà khoanh chân tĩnh tu, Vũ Thiên trầm ngâm nhớ lại pháp quyết lúc nãy mà hắn thi triển cho hai vị sư huynh xem, ánh mắt lại hiện lên chút khó hiểu, hắn nhớ là hắn đã định thi triển “Băng Ấn pháp quyết” nhưng không hiểu sao lại thành ra những tảng băng hình chữ nhật, và càng khó hiểu hơn là chúng lại xuất hiện liên hoàn ánh mắt Vũ Thiên không khỏi hiện lên chút sợ khi mà nhớ tới cảnh lúc nãy nếu nhưng cũng may cho hắn là nó cũng chỉ duy chì được một canh giờ thì cũng tan biến nhưng cũng đủ khiến cho hai vị sư huynh của hắn một phen sống dở chết dở mà nằm bẹt nơi hố bom mà thở dốc cũng vì thế mà hắn mới cùng với Tiểu Bạch đi nhanh tới khu thảo dược của mình.

    Thời gian ba tháng cứ thế trôi qua.

    Trong ba tháng này Vũ Thiên cũng chỉ quanh quẩn ở khu thảo dược của mình lâu lâu hắn lại chạy vào về phòng mình mà lấy thức ăn cho hắn và Tiểu Bạch cũng có khi hai vị sư huynh của hắn mang tới, Tiểu Bạch thì chỉ ăn rồi ngủ có khi nó lại chạy quanh sang hai khu thảo dược của Ngữ Hải, Thùy Phong mà đùa nghịch, dường như nó cũng đã không còn tức giận Ngữ Hải và nó cũng đã quen dần với nơi đây. Diệc trưởng lão thì chưa xuất hiện một lần nào kể từ khi Vũ Thiên bước chân vào tu nguyên không biết là vì gì nhưng chính Vũ Thiên cũng không muốn làm phiền Diệc lão. Trong ba tháng này hắn cũng đã thử đột phá lên Huyệt cảnh giới chỉ là đều thất bại nhưng hắn cũng không hề nản lòng mà chỉ lắc đầu đợi lần cơ hội khác.

    - Vũ Thiên sư đệ, sư đệ lại để cho một gốc thảo dược nữa chết này.

    Tiếng nói của Ngữ Hải đã vang lên quanh khu thảo dược của Vũ Thiên, ánh mắt hắn nhìn về phía Vũ Thiên đang nhắm mắt tĩnh tu mà lên tiếng chỉ là ánh mắt hắn liền chuyển sang nhìn về phía chiếc đầu nhỏ đang nhô ra từ một đám thảo dược mà không khỏi mỉm cười rồi cất tiếng nói:

    - Tiểu Bạch ta mang cho đệ đồ ăn tới này!

    Ngữ Hải nói xong liền đưa tay lên mà để cho Tiểu Bạch trông thấy hộp cơm hắn đang cầm chỉ thấy ánh mắt Tiểu Bạch đã mở to vẻ mặt hớn hở dường như rất là vui mừng mà chạy nhanh về phía Ngữ Hải. Vũ Thiên cũng đã tỉnh lại sau câu nói của Ngữ Hải vẻ mặt có chút ngu ngốc mà hỏi Ngữ Hải:

    - Ngữ Hải sư huynh, huynh lại mang đồ ăn tới cho đệ và Tiểu Bạch sao.

    - Không phải cho ngươi mà là cho Tiểu Bạch, ngươi đã trở thành tu nguyên giả thì cần gì đến việc ăn uống phải không.

    Ngữ Hải chỉ lắc đầu phủ nhận chỉ nhìn vào Tiểu Bạch mà trả lời Vũ Thiên chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút cảm khái một chút gì đó là lạ, ba tháng qua, có lẽ phải nói là ba năm qua hắn và Thùy Phong vẫn thường hay sang khu thảo dược của Vũ Thiên mà nhắc nhở cũng như là mang cơm tới cho hắn dùng chỉ là bây giờ đã có chút thay đổi chẳng những đã có thêm Tiểu Bạch mà Vũ Thiên cũng đã trở thành một tu nguyên giả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (bản sửa)

    Chương 13- Sương mù



    Chương 13- Sương mù

    Thanh Phong Điện. Chốn này luôn được trang hoàng, hương khói và nhan đèn. Bởi vậy, các đệ tử lúc nào cũng phải nghiêm cẩn khi tới đây.Trong đại điện, Thanh Phong Các giờ đã có vài người, bọn họ đa số là trưởng lão tụ họp chỗ này. Chưởng môn quản lý môn phái vẫn chưa tới.

    Dược viên. Chỗ ngủ của Vũ Thiên. Căn phòng đầy ấp những cây lá thảo dược hắn hái trong dược viên. Hổ vương ở trong phòng cùng hắn, nó đi xem từng cây thảo dược, từ cái lá khô, lá xanh, thân cây hay gốc rễ hoặc là bông hoa, có cả quả nhỏ và quả to, nó đều có thể ăn được nên đã bỏ qua Vũ Thiên lúc này.

    Tu chân. Chắc là phải khoanh chân ngồi thiền. Vũ Thiên đang lẩm bẩm xung quanh hắn bao phủ nguyên lực khí lạnh hình thành lớp sương.

    Chẳng thể tin được. Tu chân hình thành nguyên lực. Ta như thế này thì ai tới gần được. Họ thấy lạnh, thì ta cũng cảm giác lạnh.

    Bình thường như hai sư huynh thì ta sẽ không như thế này. Hổ vương, ngươi nghịch ngợm gì đó. Hắn đang ngồi thiền trên giường chợt nhìn tới Hổ vương trong gian phòng của hắn.

    Nguyên. Huyệt. Tượng. Mấy chữ này thật khó. Chữ nguyên nó có hàm ý gì chứ. Nó có thểlà câu thông. Có thể là giữ. Vị trí không đổi.

    Huyệt. Từ này thậm tệ. Để hiểu chữ này có thể là thảm họa, Vẫn không nên nghĩ tới. Bỏ đi sẽ tốt hơn.

    Ở trong phòng đã lâu, ta cũng nên đi trồng cây. Trồng được nhiều cây thuốc dễ tốt cho Dược viên.

    Cần phải nói Diệc lão thu nhận thêm đệ tử vào phụ giúp đan thuốc của Dược viên thì mới phát triển được.

    Vũ Thiên mở cửa rời khỏi phòng mình. Hắn còn nói với Hổ vương. Ta đi ra ngoài. Ngươi không nên để cho sư huynh ta trông thấy, hay là ngươi nên làm thân với hai sư huynh ta.

    Hắn đi ra ngoài cử động tay chân, làm vài động tác lập lại nhiều lần, tập thể dục, một việc mà hắn cũng hay làm thường xuyên.

    Ta không cần thiết phải như vậy. Hổ vương phóng chân theo sau hắn, nó tỏ rõ yếu kiến của mình, biểu hiện đôi mắt không đồng ý.

    Nhưng lúc này nó lại có chút lo sợ khi đã nhìn thấy hai sư huynh của Vũ Thiên, khi hai người đã gặp trong phòng hắn.

    Đệ này! Mấy cây thuốc đệ trồng, nó chết héo cả rồi. Bọn ta xới đất, tưới nước nhưng không có trồng lại cây mới.

    Bọn ta muốn được mở rộng tầm mắt xem mấy đứa tu chân nó thế nào. Đệ thi triển cho bọn ta xem thử.

    Hắn nghe vậy thì nhìn hai vị sư huynh. Đệ cũng biết vài pháp quyết cũng chưa thành thục, nếu như thi triển ở đây có khi ảnh hưởng hết cả Dược viên. Không có sao, bọn ta đã đứng cách xa đệ rồi, giờ nhìn đệ bọn ta tới gần chắc sẽ nguy hiểm.
    Vũ Thiên thi triển chiêu băng cầu, nó hình thành những khối đá nhỏ xung quanh hai người, lạnh đó là cảm giác của Huỳnh Hải, Phong Thuỳ.

    Hổ vương không giống Huỳnh Hải nói. Nó đã chạy vào đi cạnh Vũ Thiên, xung quanh hắn một khoảng ngắn bị khí lạnh bao phủ. Đi cạnh hắn như là sự cố gắng của nó.

    Đệ không làm thử. Ta nghe nói những tu chân đều có pháp lực thi triển hệ nguyên tố. Ai cũng đều có sức mạnh.

    Băng cầu. Thẳng hướng Huỳnh Hải, Phong Thuỳ hình thành vài cục đá như là ném tới hai người, vỡ thành mảnh nhỏ, Lạnh, là cơ thể Phong Thuỳ, Huỳnh Hải bị tê rung. Nhích chân cũng không được.

    Không khí xung quanh bị lạnh.

    Trời không có lạnh mà bọn ta thì bị cóng.

    Đệ nên thi triển thứ khác. Cái này làm bọn ta không hiểu được.

    Hổ vương. Ngươi không được ăn, dẫm chân lên cây thuốc ở đây. Nghe chưa.

    Thấy Hổ vương đang chạy xung quanh đây nhìn khoảng trời này, hắn nói lớn với nó như vậy. Ta chỉ nói một chiêu bậy, không nghĩ cũng hình thành một chiêu như vậy.

    Mấy ngày tới thì nên làm gì. Mình giờ đã ở trong sương mù.

    Vũ Thiên. Đệ giờ cần gì phải ăn uống. Huỳnh Hải ở một góc trồng cây thuốc đang xới đất.

    Con thú nhỏ. Trông thấy Hổ vương lấp ló trong đám cây.

    Vũ Thiên đứng ở giữa những cây thuốc mình đã trồng, hắn cảm khái khi thấy chúng bị phủ lớp sương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ()
    ()
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 05-10-2019 lúc 20:13.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  6. #14
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Icon2 Thiên- Lão Thiên -Chương 13

    Trùng lặp
    đã xóa
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 04-06-2015 lúc 13:26.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  7. #15
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Icon1 [Tiên Nguyên] Thiên -Lão Thiên - Chương 14

    Quyển I- Thanh Phong Phái

    Chương/Chapter 14+ Kế ước tình bạn



    27-05-2015, 13:02
    Chương/Chapter 14 + Kế Ước Tình Bạn

    “Vũ Thiên, thí luyện môn phái sắp bắt đầu nếu ngươi muốn tham gia thì hãy tới Thanh Phong Điện đại điện còn nếu không …”

    Tiếng nói của Diệc Trưởng Lão đã vang lên quanh khu thảo dược của Vũ Thiên cũng cắt đứt suy nghĩ của Ngữ Hải ánh mắt của hắn có chút nghi ngờ nhìn Vũ Thiên vì câu nói của Diệc Trưởng Lão chỉ là hành động gấp gáp của Vũ Thiên lại càng khiến hắn thêm khó hiểu. Vũ Thiên bị câu nói của Diệc Trưởng Lão làm cho giật mình mà nhớ ra khiến hắn có chút cuống quýt mà đứng dậy ôm lấy Hổ Vương vẫn còn đang ăn dở mà nhắm hướng ngoài lối vào Dược Viên mà đi nhanh chỉ để lại một câu nói cho Ngữ Hải :

    “Sư huynh nhờ huynh chăm sóc đám thảo dược này giúp đệ một hai ngày.”

    “Không biết có chuyện gì mà khiến hắn lại gấp gáp đến như vậy.”

    Ngữ Hải ngu ngơ nhìn vẻ cuống quýt của Vũ thiên mà tiến ra khỏi Dược Viên thì chỉ biết lắc đầu tự nói một mình bước về khu thảo dược của mình, nhưng hắn lại chợt nhớ đến câu nói lúc nãy của Diệc Trưởng Lão thì cũng lờ mờ hiểu ra chút ít.

    ***
    “Thanh Phong Điện nằm ở đâu nhỉ! Ta biết đi đường nào đây. Rẽ hay là thẳng.”

    Vũ Thiên nhìn về hai con đường trước mặt mình mà không biết nên đi đường nào. Vì trước mặt hắn là một đường đi thẳng và một đường rẽ trái, ánh mắt hắn liền hiện lên sự phân vân không biết nên chọn đường nào để đi thì sẽ tới được Thanh Phong Điện. Trong lúc hắn còn đang do dự thì Hổ Vương ở trong áo hắn đã đánh mạnh vào ngực Vũ Thiên khiến cho hắn phải chú ý tới nó, chỉ là hành động tiếp theo của Hổ Vương khiến hắn càng khó hiểu chỉ thấy Hổ Vương dùng cái đầu hổ nhỏ nhắn của mình mà chỉ xuống mặt đất miệng thì ư ử nhưng lại không ra một chữ nào cho nghe được để Vũ Thiên hiểu được. Vũ Thiên ánh lên chút nghi hoặc dường như hiểu được một chút hành động của nó mà hỏi :

    “Hổ Vương đệ muốn ta để đệ xuống dưới sao!!”

    Hổ Vương chỉ nhìn hắn mà gật gật đầu tỏ ý. Vũ Thiên vừa thả nó xuống mặt đất thì chỉ thấy nó đi cách hắn một khoảng bốn thước rồi ngừng lại mà nhìn Vũ Thiên khiến cho hắn hơi ngạc nhiên không hiểu Hổ Vương đang định làm gì. Hổ Vương đứng ở đó hai cặp mắt hổ tròn xoe chăm chú mà nhìn Vũ Thiên chăm chú. Chỉ là rất nhanh hành động tiếp theo của Hổ Vương đã khiến cho Vũ Thiên phải kì quái mà tự lẩm bẩm “Không biết Hổ Vương có bị vấn đề gì về đầu óc không ta” Vũ Thiên lại nhìn hành động của nó chỉ thấy Hổ Vương dùng móng vuốt ngắn cụt của mình mà dùng chân trước vẽ thành hình bát quái, khi hình bát quái hình thành thì liền hiện ra ánh sáng trắng bao lấy quanh, tiếp Vũ Thiên lại kinh ngạc hơn khi thấy Hổ Vương đang tự tạo ra một giọt máu cho mình chỉ thấy nó dùng móng vuốt cụt ngũn mà không có chút gì là nhọn đâm vào chân mình mới tạo ra được một lỗ nhỏ trên chân của nó, một giọt máu nhỏ liền chảy ra, nó liền nhỏ giọt máu về nửa hình bát quái bên phía Vũ Thiên, rồi đi về chỗ cũ ngước nhìn Vũ Thiên dường như là muốn ra ý cho hắn làm theo.

    Vũ Thiên tuy không hiểu lắm hành động kì lạ của Hổ Vương nhưng hắn cũng làm theo, hắn tự tạo ra một cây kim băng tự đâm vào ngón tay mình rồi nhỏ giọt máu vào nửa bên kia của Hổ Vương hắn cũng liền quay lại chỗ cũ mà xem hành động kì quái của Hổ Vương tiếp theo sẽ như thế nào.

    Khi giọt máu của Vũ Thiên nhỏ vào xong thì hình bát quái bắt đầu xoay tròn lúc đầu chỉ có ánh sáng trắng nhưng về sau ánh sáng đỏ một đậm một nhạt đã hiện ra mà càng lúc càng chói lòa. Vũ Thiên lại nhìn Hổ Vương thấy nó đang lẩm bẩm thành tiếng những dòng chữ gì đó nhưng mà hắn lại không hiểu được. Khi Hổ Vương ngừng đọc cũng là lúc hình bát quái tách ra thu nhỏ lại làm hai phân biệt hai hướng mà nhập vào trán hắn với Hổ Vương.

    Vũ Thiên không khỏi đưa tay sờ sờ trán mình nhưng lại không thấy gì hắn cũng cảm thấy trong cơ thể mình cũng không có gì thay đổi nên hơi ngạc nhiên kinh ngạc nhìn Hổ Vương chỉ là hắn còn chưa hỏi thì một tiếng nói đã vang lên trong đầu hắn một giọng nói trong trẻo giống như là một đứa trẻ.

    “Thiên ca !!! đệ sẽ gọi huynh là Thiên ca!!!”

    “Ừ à mà giọng nói này?”

    Hắn chỉ trả lời theo quán tính, nhưng rồi nghĩ lại nơi này chả có ai ngoài hắn và Hổ Vương thì tiếng nói của nam hài nhi này từ đâu ra khiến hắn phải nhìn ngó xung quanh nhưng cũng không thấy ai.

    “Đệ đang đứng trước mặt huynh này, là Hổ Vương mà huynh hay ôm nà!” Giọng nói của nam hài lại tiếp tục vang lên trong đầu Vũ Thiên nói đúng hơn đó là tiếng nói của Hổ Vương.

    Vũ Thiên há mồm không thốt lên lời đứng nhìn Hổ Vương đang nhăn mặt hổ với hắn nhưng hắn lại nhớ tới hành động kì lạ lúc mới nãy của Hổ Vương như chợt hiểu ra chút ít rồi lại nhìn Hổ Vương ánh mắt liền trở nên cổ quái mà bông đùa nói một câu với Hổ Vương:

    “Ái chà ! may đệ là nam hài chứ đệ mà là nữ hài chắc ta phải giao cho Nguyệt nhi chăm sóc rồi.”

    Hổ Vương nghe Vũ Thiên nói thì mặt hổ của nó liền nhăn lại biểu thị chút tức giận mà lao nhanh về phía hắn mà cắn phập vào chân hắn khiến hắn không khỏi nhăn nhó.

    “Hổ Vương không giỡn nữa chúng ta nhanh tới Thanh Phong Điện nếu không thì sẽ không thể nào tham gia được lần thí luyện này thì lại càng không thể gặp được nàng.”

    Vũ Thiên nói tới đây liền im bặt mà ôm lấy Hổ Vương nhét nó vào trong áo trước ngực mình mà rẽ trái chứ không phải đi thẳng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Bản sửa
    Chương 14- Kế ước


    Chương 14- Kế ước!


    Đi đâu đây, mù đường, ở trong Dược viên ta cũng chỉ đi quanh quẩn, môn phái lại càng không rõ nơi này như thế nào.

    Thí luyện môn phái đợt này ở chỗ nào, ta cũng không rõ. Điện thanh phong chỗ này cứ thẳng đường mà đi tới. Tất cả đệ tử đều phải tập trung ở đây.

    Thật bất cẩn khi để một con thú nhỏ lọt vào cấm giới. Động huyền lang mở lần này vẫn chưa thấy thay đổi, có thể vẫn sẽ tiếp tục mở vào những lần tiếp.

    Chúng ta cũng phải có phương án lâu dài.

    Lần này đệ không có ở Dược viên. Hai sư huynh trông coi giúp đệ mấy cây dược liệu đã khô héo này để chúng trở nên tươi tốt.

    Chuyện gì. Bọn ta lại lẩn quẩn bắt sâu giúp đệ nữa sao.

    Điện thanh phong. Ta cũng đã đi tới rồi. Đường thì cũng phải rành. Trong lú hắn còn đang do dự, thì đã có tiếng nói của Hổ vương. Ta đi chung được không, ngươi không thể bỏ rơi ta. Nó đi cạnh Vũ Thiên nhưng thấy đệ tử ở trong môn phái là sẽ trốn.

    Hổ vương vẽ hình bát quái. Nét vẽ cuối cùng liền tạo ra ánh sáng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () trống
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 25-10-2021 lúc 19:17.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

    ---QC---


Trang 3 của 44 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status