TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 30 của 44 Đầu tiênĐầu tiên ... 20282930313240 ... CuốiCuối
Kết quả 146 đến 150 của 216

Chủ đề: Truyện Thiên - tác giả Lão Thiên

  1. #146
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 148+ Phạm Dẫn




    17-09-2017, 14:05
    Chương/Chapter 148 + Phạm Dẫn

    Bên trong căn phòng hắn vừa thuê, Vũ Thiên ngồi nơi chiếc ghế, hắn đang nhìn giọt Nghịch Thiên Tuyền Hỏa lại lẩm bẩm như tự hỏi mình:

    “Nghịch Thiên Tuyền! Thứ này, không biết có bao nhiêu loại!”

    “Lần trước là Nghịch Thiên Tuyền Thủy” “Phiêu Vân Lan”, nhỏ giọng, hơi ngừng hắn lại thều thào “mình không dùng, cái này là Nghịch Thiên Tuyền Hỏa, nếu uống vào mình có nắm giữ được Hỏa hệ không ta”

    Vũ Thiên lắc lắc giọt nước màu đỏ, trong ống thủy tinh mà mắt hơi chút mơ hồ ẩn hiện, hắn liền há miệng uống lấy giọt nước trong ống thủy tinh liền vỡ vụn.

    Cảm nhận hơi nóng đang lan tỏa, hỏa nguyên lực chảy trong cơ thể hắn, dẫn nhập hỏa nguyên khí có trong xung quanh căn phòng Vũ Thiên đang thuê ở.

    Hắn đang tự tập vận dụng Hỏa nguyên lực, bắt đầu từ hai tay hắn, lan ra khắp toàn thân, giọng cười nhỏ liền vang lên, cùng với đó là toàn thân bùng phát Hỏa nguyên lực, kìm nén trong phòng đã thuê, nhưng mọi vật dụng trong phòng này lại liền bị đốt cháy hết, ngay cả chiếc ghế hắn ngồi cũng đang như vậy.

    “Hỏa hệ, thật nóng!”

    Hắn khẽ nói khi mà Hỏa thể đã ở trong trạng thái đã dứt ra, cánh tay liền nhấc lên, ngón trỏ liền phun ra một ngọn lửa tỏa hơi nóng nhưng không ảnh hưởng gì tới Vũ Thiên.

    Vì lúc này, hắn đang thi triển ra Hỏa hệ.

    “Thêm Hỏa hệ nữa, mình đã nắm giữ được bốn hệ!”

    Thu lại Hỏa nguyên lực, Vũ Thiên không khỏi lắc đầu khi nhìn quanh phòng đã thuê, hắn đang khó xử nghĩ tới cảnh nhân viên khách sạn này vào phòng, không biết sẽ như thế nào với căn phòng đã phủ bám đầy tro bụi.

    Vũ Thiên lại nghĩ thoáng qua một cái, liền dứt khoát, khi mà hắn vứt lấy một Túi Trữ Vật, lại treo ngay cửa vào, rồi liền đi ra ban công, ôm lấy Hổ Vương, Bạch Xà nhảy thẳng xuống dưới mặt nền đường này từ lầu cao của tòa khách sạn.

    Nhẹ nhàng chân chạm mặt đường láng mịn, hắn lại đi tới một tòa khách sạn lớn hơn mà định thuê tiếp.

    Hổ Vương, Bạch Xà ngơ ngẩn bị Vũ Thiên nắm lấy tay nhỏ, đã xuất hiện ngay một tòa khách sạn khác vị trí, khác đường với tòa khách sạn cũ. Hắn liền cùng chúng nó đi vào, khi đã ngẩn đầu nhìn lên các tầng trên.

    “Phố Lài” là một trong ba phố nổi của Lý Gia. Lúc này, Vũ Thiên đang ở “Phố Lài”. Tòa khách sạn Ban Na, tên của khách sạn hắn vừa thuê, khi đã rời bỏ tòa khách sạn cũ. Ba phố nổi của Lý Gia, dường như chỉ tiếp khách là tu chân các nơi khác đến, mới có thể đặt chân lên đây.

    Nơi Khách sạn Ban Na, tầng thứ năm mươi năm, phòng bảy trăm bảy mươi tám cửa phòng đã đóng chặt, bên trong vẫn có thể nghe thấy giọng trẻ con đang ầm vang:

    “Thiên ca! Huynh không ở chỗ kia nữa sao!”

    Hổ Vương vòng quanh trong phòng như không để ý Bạch Xà cùng nó đang nhìn ngó mọi thứ xung quanh, vật dụng được sắp xếp ngăn nắp đúng vị trí, rất gọn gàng.

    Vũ Thiên lại mở cửa kính nhỏ nơi ban công, hắn nhìn ngó một hồi lâu sắc trời khá đẹp, một màu đỏ huyền bí bao phủ nơi các đám mây.

    Hắn lại như đã nhìn xuyên qua các tòa nhà cao tầng, mở rộng khu vực rộng lớn từ tòa khách sạn này, mà lan ra xung quanh, hắn như một cái camera nhìn rõ mọi thứ hiện lên trong đầu hắn.

    Một tấm bản đồ, những tu chân, những dân thường đang bước đi nơi mặt đường nhựa kết dính, láng mịn.

    “Lại ba người này!”

    Vũ Thiên bất chợt lên tiếng, nét mặt có chút hiếu kỳ, khi hình ảnh của Phạm Dẫn, Trịnh Xuân, Lý Tất xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, lại đang đứng trước nơi lối vào của tòa khách sạn này hỏi nhau vài câu như hội ý giữa ba người rồi liền cùng đi vào như chắc đã thuê phòng. Trong sự dẫn đầu của Phạm Dẫn.

    Ba người liền đi thang máy, rất nhanh đã xuất hiện ở tầng thứ sáu mươi, tiến vào căn phòng chín trăm năm mươi.

    Ba người thuê chung một phòng, bước vào bên trong phòng thuê, Phạm Dẫn liền đi tới phòng tắm, Trịnh Xuân lại mở toan cửa kính đi ra ban công, ngắm sắc trời giống Vũ Thiên đang quan sát bọn họ, Lý Tất lại nằm dài chỗ chiếc giường, nhắm mắt ngủ một giấc.

    “Dẫn, bây giờ chúng ta nên làm gì!”

    Lý Tất bên ngoài liền nói vọng vào phòng tắm, không cần biết hai người đi chung có nghe thấy hay không.

    “Cậu không biết hay thật sự không biết!”

    Trịnh Xuân đang ngủ, lại lên tiếng trong giọng cười thay, Phạm Dẫn lại khác, đang kỳ cọ cơ thể, hắn đang tắm rửa, từ trong phòng tắm đã quấn khăn đi ra, với cơ thể săn chắc khi để lộ phần bụng có vài múi, cười nói:

    “Thập Đại Gia Tộc, đang mở sự kiện, cậu không biết sao!”

    Hắn nằm chỗ chiếc giường vỗ bụng Trịnh Xuân một vài cái nhẹ, nói nhẹ “cậu đi tắm đi” rồi nằm sang kế bên trong cái khẽ gật đầu của Trịnh Xuân “ừ ha, lần này là sự kiện lớn không biết có chuyện gì không”, Lý Tất thôi nhìn bầu trời mà liền đi vào trong, đóng cửa lại, còn kéo rèm che chắn nhìn tới chiếc bàn khẽ trầm tư.

    “Để ý làm gì, đó không phải chuyện chúng ta!”

    Phạm Dẫn cười ha hả, vỗ vỗ bụng nói một câu rồi liền vỗ mạnh mong Trịnh Xuân hét lớn một tiếng “đi tắm đi” rồi lại nhăn mặt cười nói “hai cậu vào tắm chung luôn đi”.

    Vũ Thiên lại đang lắc mạnh đầu, miệng muốn chửi một câu nhưng lại nói ngắn lại vài chữ “mấy tên này, thật là”.

    “Thiên ca, đệ đi ngủ trước đó!”

    Giọng Hổ Vương đã vọng ra gọi hắn, Vũ Thiên khẽ ừ nhẹ đi vào chỗ chiếc giường ở chính giữa có trong phòng thuê này, cạnh hai chiếc giường khác, một giường đã bị Hổ Vương, Bạch Xà hai đứa đang nằm ngủ chung, một chiếc khác hắn liền leo lên ngủ.

    Nhưng chưa kịp nhắm mắt, Vũ Thiên đã bật thẳng lưng, miệng lẩm bẩm tự nói:

    “Hai cô gái này cùng lão giả Cảnh giới Giác! Có chuyện rồi!”

    Nơi lối vào của Khách sạn Ban Na, hai cô gái mang y phục dải lụa, và lão giả đã già tầm năm mươi có hơn đi vào tới quầy vé lại hỏi tìm người từ nhân viên đang đứng nơi quầy vé và đặt phòng của khách sạn.

    Người mà họ tìm chính là ba người Phạm Dẫn, Trịnh Xuân và Lý Tất.

    Rất nhanh, bọn họ đã đi vào thang máy, tới phòng chín trăm năm mươi, giọng nói của một trong hai cô hái đã hét lớn:

    “Thúc Gia Gia, người nhất định phải hành hạ, ba người bọn họ, tiểu nữ mới hạ dạ!”

    Bên trong phòng chín trăm năm mươi, tiếng gõ cửa bên ngoài đã vang lên, làm cho Phạm Dẫn, Trịnh Xuân và Lý Tất mang chút ngạc nhiên, Phạm Dẫn khẽ nhìn vào trong phòng tắm, Trịnh Xuân đang bên trong, rồi lại liếc sang Lý Tất đang ngồi ngay chiếc ghế cũng đang nhìn hắn như dò ý, lại nhìn tới cửa chính vào phòng tròn xoe mắt:

    “Ai vậy!”

    Cánh cửa mới mở khép đã cảm giác không ổn ập tới, Mộc nguyên lực từ ngoài bao phủ bên trong phòng thuê của ba người, Lý Tất cùng Phạm Dẫn bi hất văng vào nhau, tắm khăn đang quấn quanh nửa dưới của Phạm Dẫn liền rớt ra khiến hắn trần truồng ôm lấy Lý Tất, cùng nhìn lão giả đang cùng hai cô gái mắt mở to đi vào, bên trong phòng tắm Trịnh Xuân lại im bặt, không giống cử động khi hắn chỉ vừa mới dội được vài gáo nước lên cơ thể.

    Vũ Thiên lại thều thào, lắc lắc đầu “bọn họ đang làm gì vậy”, hắn liền không nhìn tới phòng thuê chín trăm năm mươi nữa mà nhắm mắt lại kê gối đi vào giấc ngủ.

    Đêm lại qua, Vũ Thiên liền rồi khỏi khách sạn khi tiêu tốn mất hai trăm nguyên thạch, hắn lại nắm tay Hổ Vương, Bạch Xà mất hút nơi lối vào cũng là nơi đi ra của Khách Sạn Ban Na, không còn thấy bóng dáng đâu.

    Bay trên không, Vũ Thiên đã rời khỏi “Phố Lài” nhắm một hướng trên không bay đi cùng Hổ Vương, Bạch Xà. Hướng hắn đang bay tới lại là “Phố Ly” của Lý Gia, dừng chân tại một con đường chỉ có số ít người qua lại, đều đã nhìn hắn, người từ trên trời hạ xuống mặt đất, không chỉ mình hắn mà cũng có rất nhiều người khác như vậy, nên liền bị phân tán.

    Thành phố Ly là phố nổi lớn nhất trong ba phố nổi của Lý Gia, đa số là tu chân cao tầng của Lý Gia cư ngụ, rất ít tu chân phía ngoài lui tới.

    Những tòa nhà cao tầng, những cung đường vĩ đại được dựng nên nơi này rất là hoành tráng.

    “Ngọc Kha, Hồng Trúc Ngư, dường như ở nơi này hai người đi chung với nhau mà!”

    Vũ Thiên khẽ nói rồi hắn lại nhấc bước chỗ thinh không, bước đi trong “Phố Ly” cầm tay Hổ Vương, Bạch Xà kéo đi mà không để chúng thoải mái mà đùa giỡn. Hắn lại không biết, với Cảnh giới Thể của hắn, dường như đã là cao nhất ở Lục địa Nguyên Thiên khi phân tầng cảnh giới.

    Ánh mắt nhìn xa như đã thấy rõ mọi thứ trước mặt, sau lưng hay là hai bên hông hắn, từng thứ, từng thứ hiện rõ. Nhưng Vũ Thiên lại đang tìm chính là Ngọc Kha cùng Hồng Trúc Ngư đã tới đây trước, hắn lại không biết mình đang ở chỗ nào nên mới đi tìm kiếm hai người.

    Tại đường số năm Phố Ly, tòa nhà theo hình vòm cung, bên trong đang tấp nập tu chân đông đúc, tất cả bọn họ đều yên vị ngay tại ghế ngồi đã đi tới.

    Trong đám tu chân này, có hai thân ảnh quen thuộc với Vũ Thiên cũng đang ngồi lẫn trong đám đông tu chân này. Chính là Hồng Trúc Ngư cùng Ngọc Kha.

    Những hàng ghế vòng quanh cũng đã đầy ấp tu chân, ngồi xuống, chính giữa là một cái sân khấu lớn, mặt nền được lát gạch men, láng bóng, vòng quanh còn được gắn đá nhỏ ánh Kim tỏa ra hào quang bừng sáng.

    Ánh đèn lưu ly, chạm khắc tinh xảo, tô thêm sân khấu hoa lệ.

    Trong ánh nhìn của Hồng Trúc Ngư khẽ nói với Ngọc Kha:

    “Ngọc Kha, huynh và ta tới đây dự cái nhạc hội này sao!”

    Ngọc Kha liền nhíu mày, lại gật đầu một cái rõ nhìn sân khấu đã có vài người bay từ trên không xuống. Trong rất nhiều ánh mắt của tu chân nơi này nhìn tới một cách tập trung.

    “Lý Gia, mời Hội Thuyên Phái chúng ta phải tới cho có mặt, đây cũng là một việc ta nhận từ Hội!”

    Giải thích như vậy với Hồng Trúc Ngư, nhận được cái gật đầu của hắn, lại nhìn những tu chân nơi này, hai người liền nhìn ra bọn họ cũng đều là từ nơi khác tới rất nhiều, để tham dự đêm nhạc này.

    “Tại hạ Lý Duẩn, sẽ làm MC cho đêm nhạc hôm nay!”

    Một nam thanh niên đã ngoài ba mươi, đứng giữa sân khấu lớn, khom lưng giới thiệu mình ngắn gọn, Lý Duẩn lại nhìn lên đám đông tu chân mà gật đầu.

    “Bài hát đầu tiên sẽ do tôi trình bày, mong quý vị hãy lắng nghe và cảm nhận!”

    Lý Duẩn dứt lời, một dàn âm thanh từ thanh nhạc phát ra vang lên khắp bên trong Nhà hát Duân Du, giọng hắn liền được cất lên ngay sau đó như đã hòa cùng nhịp với tiếng nhạc.

    Nhưng nét mặt nhăn của Hồng Trúc Ngư, cùng hai tay đã bịt tai, mở miệng bình phẩm ngay “dở quá, hát dở quá”.

    Ngọc Kha lắc đầu, không mấy để tâm cử chỉ của Hồng Trúc Ngư mà vẫn nhìn Lý Duẩn, nụ cười vẫn giữ trên môi lắng nghe tiếng nhạc cùng lời bài hát.

    Đây cũng là bài hát mở đầu cho chương trình ca nhạc ngay tại “Nhà hát Duân Du” Phố Ly này.

    Lại nhắc đến Vũ Thiên đang dẫn theo Hổ Vương, Bạch Xà đi tới nhà hát này. Nơi lối vào nhà hát đã trông thấy hắn, đi vào bên trong khi đưa tấm thẻ Hội ra, không bị ngăn cản.

    Hắn khẽ quét tìm hai người đang ngồi nơi này, chính là Hồng Trúc Ngư và Ngọc Kha hắn đã trông thấy. Vũ Thiên liền đi tới cạnh hai người, ho nhẹ ra hơi nóng.

    “Vũ Thiên! Ngươi cũng tới đây sao!”

    Hồng Trúc Ngư kinh ngạc hiện rõ, khi thấy Vũ Thiên cùng Hổ Vương, Bạch Xà đã ngồi cạnh hai người khi cạnh bên vẫn còn dư hai chiếc ghế trống, hắn nhất thời không biết trả lời nên im lặng, một lúc ngẩn ngơ nhìn sân khấu.

    Hổ Vương đã nói thay hắn, khi đã ngồi cùng một ghế với Bạch Xà:

    “Thiên ca tới gặp hai ca chứ sao!”

    “Vũ Thiên, sao lại dẫn theo Hổ Vương, Bạch Xà!”

    Ngọc Kha nét mặt lả giả lém lỉnh nhìn Hổ Vương, Bạch Xà giọng hơi trêu ghẹo hướng Vũ Thiên nói thêm câu:

    “Nên để hai đứa nó ở lại nhà mới đúng, dắt theo chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm đó!”

    “Kha thúc nói quá, Bạch Xà, Hổ Vương tự biết bảo vệ mình mà, sao lại không cho Bạch Xà, Hổ Vương đi chứ!”

    Bạch Xà có chút giận dỗi, vẻ mặt dễ thương đã càng thêm đáng yêu.

    Dường như bọn họ mấy người lại không hay biết những người ngồi bên cạnh mà chỉ nghe thấy tiếng nhạc đang vang lên truyền vai tai. Mặc dù hơi chút không tập trung mà tán gẫu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Bình luận, góp ý chỗ này nè, vắng quá làm cho điều hiu:: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 05:55.
    ---QC---
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lhc772,
  3. #147
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 149+ Quán Bar




    23-09-2017, 23:12
    Chương/Chapter 149 + Quán Bad Bar

    Kết thúc buổi thanh nhạc trong một bài tình ca nhẹ nhàng, vận dụng Mộc nguyên lực. Tất cả khán giả liền hò reo trong lời chào tạm biệt của Lý Duẩn cùng các tu chân đã lần lượt rời khỏi đây.

    Vũ Thiên kéo Hổ Vương, Bạch Xà cùng Hồng Trúc Ngư, Ngọc Kha nhanh chóng rời khỏi dãy ghế mà ra khỏi nhà hát này.

    Rẽ vào con đường lớn đã che khuất đi “Nhà hát Duân Du” bởi những tòa nhà cao tầng khác. Bước trên con đường đã phủ đầy bóng râm nơi các nhánh cây quanh đường trải hoa đã cắt tỉa gọn gàng.

    Ngọc Kha nói trước, mang theo vẻ chút khó xử:

    “Vũ Thiên! Đệ có nhận công việc gì từ Hội không!”

    Vũ Thiên hơi đỏ mặt, nhất thời không biết trả lời sao, hắn liền hiện vẻ khó xử, nói gấp:

    “Chưa! Đệ không tới Khu việc làm nên chưa nhận công việc gì! Trúc Ngư! Ngươi thế nào!”

    Vũ Thiên lại quay sang mà hỏi Hồng Trúc Ngư, đang cười giỡn với Bạch Xà đi sau hơi ngẩng đầu nhìn hắn nói nhỏ:

    “Có ta tới nhận rất nhiều việc, tý còn phải đi làm, ngươi nên đưa Hổ Vương, Bạch Xà về đi!”

    Hồng Trúc Ngư lại trợn trừng mắt nhìn Vũ Thiên như khẽ mắng hắn:

    “Ngươi không nhận công việc gì từ Hội mà lại rời khỏi Hội, đi dạo như thế này là không được!”

    Ngọc Kha lại khoác tay như không để ý lấy ra vài tờ giấy đã ghi chữ bên trên mặt giấy, liền hướng Vũ Thiên đưa tới hắn, với vẻ mặt có chút kinh ngạc.

    “Cầm lấy! Đệ đi làm giùm ta mấy việc này!”

    Vũ Thiên không khỏi trợn mắt nhìn bốn tờ giấy nơi tay mà nhất thời đi như bước, không biết gì, nhưng hắn lại không từ chối mà bất đắc dĩ gật mạnh đầu, cầm lấy.

    Hắn chưa xem nội dung ghi trên tờ giấy, chỉ biết nắm chặt tờ giấy nhìn Ngọc Kha đã bay lên bầu trời, rời khỏi chỗ này chỉ trong cái nháy mắt của hắn, như không để hắn nói gì thêm.

    May là, Hồng Trúc Ngư vẫn đi cạnh hắn, bất quá, Hồng Trúc Ngư lại khẽ nhìn hướng không trung, đã vắng bóng Ngọc Kha, liền khẽ nói nhẹ với Vũ Thiên, khi đã ngẫm nghĩ ra việc gì đó:

    “Ta cũng bận việc nên cũng sẽ gặp lại người trong Hội đó! Vũ Thiên!”

    Dứt câu, khẽ cười với hắn một lần, liền dần khuất nơi hư không, để lại Vũ Thiên trơ mắt nhìn theo vệt dài chớp nhoáng ánh sáng chỗ chân không, lắc lắc đầu.

    Vũ Thiên lại hét lớn với Hổ Vương, Bạch Xà hai đứa bé:

    “Hổ Vương, Bạch Xà mau núp!”

    Hổ Vương, Bạch Xà liền trở lại hình dạng cũ, quấn cổ ngay bả vai Vũ Thiên, như đã núp trong tà áo của hắn.

    Tuy hắn nói vậy, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược khi mà Vũ Thiên lại cứ bước đi tiếp nơi này như là thưởng ngoạn khung cảnh thành phố khá vắng người cũng đang đi bộ như hắn.

    Bàn tay đang nắm chặt những tờ giấy, liền mở ra xem thật kỹ những câu chữ ghi trong liền hiện rõ trong suy nghĩ của hắn, khá rõ ràng:

    “Dự tiệc trà của Nghệ gia”.

    “Giải cứu Vong vương, Sát vương”.

    “Tham dự đại hội đấu khí”.

    “Đi gặp tiểu công nương Vương gia”.

    Hắn xem thoáng mấy chữ viết trong bốn tờ giấy mà có chút đau đầu, hơi choáng váng khẽ than với không khí “Ngọc Kha, lại đưa mình mấy tờ giấy này, nhiều vậy công việc”.

    “Khó mà hoàn thành”.

    Hắn lẩm bẩm như những gì ghi trong mấy tờ giấy thật khó với Vũ Thiên nhưng lại im lặng hồi lâu. Lúc này, Vũ Thiên lại thở dài một hơi, nhìn quanh một lần những ai đang đi bộ nơi này rồi liền thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng hướng bầu trời trống không bay đi, chỉ còn lại vệt sáng dài.

    Cầm trong tay viên đá đen, nhắm một hướng chính xác, Vũ Thiên liền bay nhanh rời khỏi khu vực của Lý Gia cai quản.

    Nơi hắn đang hướng đến. Chính là Nguyên Thành. Nguyên Gia trị sử.

    “Vong Vương! Sát Vương! Ngục tù của Nguyên gia!”

    Vừa bay, vừa nói trong chút mơ hồ của Vũ Thiên vì hắn cảm nhận có chút không yên ổn với việc này, không mấy là an toàn khi khi hắn hiểu ra sự việc.

    “Hai người này bị nhốt, chắc chắn là có nguyên do, mình đi giải cứu không biết là có sao không!”

    Hắn đã bay chậm lại, đã nói như là tự hỏi mình, như muốn biết một câu trả lời vậy.

    Vài ngày trôi qua, nơi không trung, một thân ảnh vẫn đang bay gấp, rất khó nhìn thấy rõ hình dáng người này. Hắn là Vũ Thiên, tà áo cổ sâu che chắn tung bay, chiếc quần hơi bó, màu xám áo càng thêm dị.

    “Thiên ca, gió thổi mạnh, sấp bay đệ rồi!”

    Bất chợt trong tà áo hắn một giọng nói đã vang lên, đây là giọng Hổ Vương, ngay sau đó là Bạch Xà:

    “Thiên ca! Bạch Xà cũng chóng mặt!”

    “Hổ Vương, Bạch Xà ta dẫn hai đứa đi dạo quanh! Nguyên Thành một chút không thích sao!”

    Vũ Thiên liền cười nhẹ, trả lời hai đứa nó như Nguyên Thành dần hiện ra trước mặt và đúng là như thế.

    Nguyên Thành nằm ở trung tâm của Lục địa Nguyên Thiên. Được bao quanh bởi mười một thành phố lớn khác, hình thành nên một con rồng nhìn từ trên cao xuống. Thành phố nổi ở trên không nơi đây chỉ có một, chính là Nguyên Thành.

    Nguyên gia. Chính là gia tộc duy nhất quản lý Nguyên Thành, cùng mười một thành phố khác và một vùng xung quanh nữa.

    Thành phố Na Thinh thuộc Nguyên Thành.

    Vũ Thiên đã nhẹ bước nơi đây, một ngọc giản đang được cầm nơi tay, những gì về Nguyên Thành liền được hắn tìm hiểu. Đặt biệt, là Thành phố Na Thinh, nơi hắn đang bước đi, lúc này lại khẽ nói:

    “Ngục tù của Nguyên Gia đang chỗ nào, ta chẳng lẽ thật sự đi cướp ngục!”

    Hắn lại mở rộng khu vực nhìn thấy, liền như nhìn rõ mọi ngóc ngách của Thành phố Na Thinh. Đặt biệt chú ý một vài nơi nên liền đi tới.

    “Vong Vương! Sát Vương!”

    Hắn có chút tặc lưỡi, khi ngẫm nghĩ hai cái tên này thoáng trong đầu. Tại một thành phố khác của Nguyên gia. Thành phố này có tên là Thành phố Buôn Mễ.

    Tại một ngôi nhà trong Thành phố Buôn Mễ. Ngôi nhà này tọa lạc tại một khu đất rộng, có tường cao vây quanh, trồng đầy cây kiểng. Bên trong ngôi nhà cấp bốn rộng này không có tầng cao, ngay bộ bàn ghế gỗ.

    Nơi phòng khách, có bóng dáng một trẻ, một già chếch tuổi nhau, hai thân ảnh này đã quen thuộc với Vũ Thiên, hắn đã từng gặp. Lúc này, lại đang ngồi đối diện nhau, vẻ mặt hai người đều mang chút trầm tư.

    Thần Vương Tử Đế và Tiên Đông lão giã. Chính là hai người.

    Tiên Đông với bộ tóc bạc, áo rộng, vuốt bộ râu liền nói với Tử Đế:

    “Tử Bá, Tử Đạo lại bị bắt, lão cũng không ngờ!”

    Lắc lắc đầu, Tử Đế như không chút quan tâm, sắc mặt hơi ngâm, không đen liền khẽ trả lời:

    “Hai đứa hắn bị bắt cũng là chuyện thường. Có chút bất ngờ là không giết mà thôi!”

    Tiên Đông liền cười ha hả, làm mặt già như nhăn lại tiếp lời ngay sau đó.

    “Rời khỏi cái nhà tù nơi Thành Vị Thanh, lại không nghĩ đến lượt ngươi nhờ ta đi cướp ngục cùng!”

    “Nhưng với ta và ngươi đi cứu hai đứa hắn ra khỏi nhà tù của Nguyên Gia, hình như là rất khó. Ngươi không thấy vậy sao! Tử Đế!”

    Nói liên tiếp trong vẻ mặt cười gượng, Tiên Đông khẽ nhắc Tử Đế, đang lắc đầu nói cứng với lão liền ngay:

    “Không sao, chỉ cần dùng chút ảo thuật, chắc chắn cứu được Tử Đạo, Tử Bá ra khỏi cái ngục tù đó!”

    Tiên Đông trợn mắt lên mà kinh ngạc dùng giọng bất chợt, hơi ho nhẹ với hai chữ “ảo thuật” phun ra có chút khựng lại của lão.

    “Đông lão, không cần phải lo lắng, vào được thì sẽ ra được!”

    Tử Đế trau mày, nét mặt liền dãn ra chút ít nhưng lại không cười, có lẽ là nụ cười rất là hiếm đối với Tử Đế.

    Hắn chưa bao giờ cười, nụ cười của hắn có khi là Tử Thần với người khác.

    “Ngày mai! Chúng ta sẽ tiến vào nhà tù nghiêm khắc nhất Đại lục! Trong buổi tối chắc sẽ thích hợp nhất!”

    Tiên Đông gõ gõ bàn, rời khỏi chiếc ghế đang ngồi, nhấc bước già lão đi sang những căn phòng bên cạnh không có tầng lầu với mái ngói mát rượi nơi ngôi nhà.

    Trong Tử Đế lại nghiên đầu ra sau, thở hắc ra một hơi, làn khói đen đậm liền bay ra như bao phủ lấy hắn.

    Cốc nước trên bàn liền tới tay mà uống lấy một ngụm.

    Nói đến Vũ Thiên, hắn đang ở trong một quán bar. Nơi đông khách đang nhảy múa, hát hò.

    Quán này có tên là Bad Bar. Đây là một quán chuyên phục vụ các loại nước độc quyền, được sản xuất và pha chế bởi các nhà pha chế chuyên nghiệp của Pha Gia, được vận chuyển từ Pha Thành xa xôi tới đây và khắp Lục địa.

    Bad Bar. Vũ Thiên đang ngồi chỗ chiếc ghế, cạnh quầy bán, hắn đang nhâm nhi một ly rượu các loại được bày trước mặt, trên mặt bàn quầy.

    Bạch Xà, Hổ Vương đã thu nhỏ lại, ngồi nơi mặt bàn chiếm lấy một ly nhỏ, mà thưởng thức như không trong thấy tới những ánh mắt ngồi cạnh Vũ Thiên hay gần mấy người, có cách xa hắn, vẻ mặt bọn họ lại có chút sợ với hai động vật mang chút nguy hiểm này.

    Trong Vũ Thiên. Lúc này, thật đặc biệt khi hắn ngồi trong quán này, nên hắn khiến cho khá nhiều ánh mắt chú ý tới hắn. Ngay cả chủ quầy, đã không còn trẻ đứng bên trong quầy, không thể im lặng mà buột miệng hỏi hắn:

    “Cậu từ đâu đến!”

    Vũ Thiên hơi giật mình khi hắn mải đang xem xét về việc giải cứu Vong Vương, Sát Vương có nổi hay không, rời khỏi ngục tù được canh giữ nghiêm ngặt của Nguyên Gia.

    “À! Tôi từ Bình Tuẫn Thành tới!”

    Hắn nói đại khi vớ vội “Bình Tuẫn Thành” trả lời chủ quán đã nhăn vầng trán lên lẩm bẩm như đã rõ “từ nơi khác tới, không phải từ Nguyên Gia”.

    Nét mặt liền nhếch lên chút ý, hiện lên kinh ngạc nhiều hơn khinh thường, lại trở nên im lặng, không tính hỏi thêm Vũ Thiên khi một vài vị khách khác đã ngồi vào ghế hướng mình mà gọi đồ uống.

    Vũ Thiên cũng không để ý vẻ mặt khác lạ của những người quanh mình, hắn tiếp tục thưởng thức những thức uống khác. Mặc cái sân khấu nhỏ đang có người hát, trong tiếng nhạc du dương bay bổng.

    “Chú có biết Địa Ngục Nguyên ở đâu không!”

    Vũ Thiên bất chợt mở miệng hướng tới chủ quầy đang rót nước cho một vài vị khách, hắn liền hỏi.

    Trong cái giật mình của chủ quầy, lẫn kinh hãi của những người ngồi cạnh nghe thấy. Chủ quầy nhìn Vũ Thiên dùng giọng khá cứng hỏi ngược lại hắn:

    “Địa Ngục Nguyên là ngục tù nổi tiếng và nguy hiểm nhất nơi đây, cậu hỏi để làm gì, nơi đó không nên tới thì tốt hơn!”

    Vũ Thiên nhìn thấy vẻ mặt chủ quầy đã ngừng hẳn tay đang cầm chai rượu rót nhìn hắn như nhắc nhở mà nét mặt hắn hơi giật nhưng đã lại khẽ cười gượng, liền nghiêm mặt lại như muốn hỏi thêm một câu:

    “Địa Ngục Nguyên! Ở đâu trong thành, chú có biết không!”

    Hắn hơi gãi đầu, vẻ mặt liền khó xử hiện lên, trong khi chủ quầy lại ngẩn ra một chút, cái ly cầm trong tay liền chậm lại, lần này lại cười với hắn:

    “Thành phố Tuy Hòa! Địa Ngục Nguyên nằm ở đây. Nguyên Thành là thành phố nổi ở trên không thành phố này. Cậu từ nơi khác tới, chắc cũng không thể hiểu rõ Nguyên Thành.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter


    Góp ý, bình luận tại đây, chương mới nha ::http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 05:59.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,
  5. #148
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 150+ Địa Ngục




    24-09-2017, 15:02
    Chương/Chapter 150 + Địa Ngục

    Hắn chỉ im lặng khi chủ quầy dứt câu, những người ngồi gần Vũ Thiên chỉ vểnh tai lên để nghe, trong lòng hơi kinh hãi nhưng cũng không xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

    Một hồi lâu, Vũ Thiên lại gật đầu uống tiếp một ngụm nước, im lặng chứ không hỏi thêm, mắt thì lúc nhắm lúc mở, dường như là hắn đang phủ rộng tầm nhìn ra xa, không có gì thay đổi, liền rời khỏi ghế khi đã để nguyên thạch lên mặt bàn của quầy, hắn xem như là trả tiền.

    Bạch Xà vẫn cứ quấn cổ, ngay bả vai hắn, có khi nó lại chui vào trong tà áo của hắn cùng với Hổ Vương.

    Rời khỏi quán Bad Bar. Khi không bị làm phiền hay hỏi thăm nhưng ánh mắt nhìn theo gót chân hắn thì lại không ít.

    Tờ giấy cầm nơi tay, Vũ Thiên lại cặm cụi đọc chữ:

    “Vong Vương! Sát Vương! Ngục Tù của Nguyên Gia! Địa Ngục Nguyên!”

    Hắn nói như vậy, khi mà cặp mắt vẫn chưa rời tờ giấy, chân vẫn bước đi, vài chữ nhỏ lại vang lên:

    “Thành phố Tuy Hòa!”

    Một ngọc giản lại xuất hiện nơi tay, hắn ngẩn đầu lên, trong màn đêm đang bao phủ bởi ánh đèn gắn quanh đường, đang chiếu sáng như đánh tan đi bóng tối.

    Hơi ngẩn đầu nhìn xa xôi trên thinh không bầu trời như hắn đang tìm kiếm Thành phố Tuy Hòa vừa nói, hắn lại thu lại ánh nhìn, không để ý là đang ở trong lòng thành phố đông người, đạp nhẹ chỗ mặt nền đường, không có đất mịn hay là bụi mà chớp nhoáng đã mất hút, hắn bay lên không trung để rời khỏi Thành phố Na Thinh, một cái chớp nhoáng.

    Hắn đang bay tới Thành phố Tuy Hòa, nhưng lại không biết được vị trí chính xác nên liền bay nhằm sang Thành phố Tan Bun cũng thuộc Nguyên Thành gần đấy mà liền chuyển hướng khi đã xác định được Thành phố Tuy Hòa, hắn bay tới, hạ xuống dò xét khá lâu khi Vũ Thiên đã đang nghỉ ngơi tại một khách sạn nơi này.

    Hắn đang ngồi nơi chiếc ghế nhìn ra cửa kính trong suốt, hướng ban công, tầm nhìn của Vũ Thiên liền được hắn mở rộng ra như đã định bao phủ toàn bộ Thành phố Tuy Hòa, thu lấy những hình ảnh đang ẩn hiện trong đầu hắn.

    Vũ Thiên đang quan sát toàn thành phố, chỉ để tìm kiếm Địa Ngục Nguyên. Nơi giam cầm tội phạm nguy hiểm nhất của Lục địa.

    Địa Ngục Nguyên ba chữ này dần xuất hiện trong tầm nhìn của Vũ Thiên, hắn liền bật nói “thấy rồi”. Chỉ là, hắn liền thu lại không dám quan sát tiếp, mồ hôi trán trên đầu đang đổ, hắn cảm giác được rắc rối sẽ tới nếu tiếp tục quan sát.

    Trong khi tại Địa Ngục Nguyên. Thành phố Tuy Hòa.

    Nghiêm ngặt đến nín thở, tiếng động mạnh nơi này dường như không nghe thấy. Chính vì vậy mà nơi này cũng là nơi kiệm lời nói nhất.

    Sắt, thép là vật liệu chính của tòa ngục này, xây dựng kiên cố và kín toàn phần, không có kẽ hở tại binh lính đứng canh, đều là tu chân Cảnh giới Tượng trở lên.

    Từ trên cao nhìn xuống, không hề trông thấy bất kỳ điều gì bất thường khi mà những bức tường thép dựng xung quanh, bên trong giống như là một cái xưởng lớn không có phân tách lối đi.

    Tòa ngục tù này, được xây theo kiểu hình hộp chữ nhật, rất rộng, bốn lối vào, không phân tầng, có nghĩa là không có tầng thứ hai.

    Tảng đá kim cương là chất liệu chính được dũa nơi lối vào, có khắc chữ “Địa Ngục Nguyên”.

    “Dễ vào nhưng khó mà ra!”

    Câu nói này thoang thoảng bay cách Địa Ngục Nguyên một, hai con đường và nơi khách sạn Vũ Thiên đang tạm trú. Hắn khẽ lẩm bẩm như vậy, đang nằm trên chiếc giường mà mắt mở to, vỗ vỗ tay, hai bên hắn chính là Hổ Vương, Bạch Xà đã ngủ kề vai hắn.

    Một giấc ngủ say liền đến với hắn, khi mà Vũ Thiên lại không hay biết hai người mà hắn từng gặp cũng đang có mặt trong ngục tù tại Thành phố Tuy Hòa này. Và đang ở rất gần với Địa Ngục Nguyên, nơi hắn đã dự định đi vào.

    Đó là Tử Đế, Tiên Đông. Tại một con đường dẫn tới Địa Ngục Nguyên. Vài thân ảnh đang bước đi đã hiện ra nơi này.

    Hai trung niên nam tử, một tên là Nguyên Ẩn, người còn lại tên là Nguyên Cư, đều là Cảnh giới Giác, trong lần quét ngang của Tử Đế nhìn ra cảnh giới bọn họ.

    Lại xuất hiện trước mặt bọn họ, chắn ngang đường đang đi chậm vào Địa Ngục Nguyên của hai người.

    Trong vẻ mặt kinh ngạc của Nguyên Ẩn, Nguyên Cư hiện trên mặt, chưa hiểu gì với nam tử còn khá trẻ tuổi này, khoảng ba mươi mốt.

    Nhưng chỉ vài giây sau, đã trông thấy Tử Đế từ một tách làm hai người giống nhau như đúc, một thân đen tối trong chữ “nhập” vừa thốt ra, cùng lúc của hai Tử Đế đã lướt nhanh mà nhập thẳng vào Nguyên Ẩn, Nguyên Cư vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt kinh hãi.

    Trong lúc này đã cười nhẹ, Nguyên Ẩn đã lên tiếng:

    “Đông lão, vào thôi!”

    “Ngươi cũng thật dị!”

    Từ đằng xa, chớp mắt một cái Tiên Đông đã tới cạnh Tử Đế đã phân thành hai nhập vào Nguyên Ẩn, Nguyên Cư nhíu mày nói nhẹ.

    “Đây là bình thường!”

    Nguyên Ẩn liền trả lời lão, rồi liền thôi, lại cùng hắn đi về lối vào Địa Ngục Nguyên, dẫn lối vào trong ngục tù nguy hiểm nhất này.

    Vượt qua cánh cổng dẫn vào bên trong cái xưởng hình chữ nhật mà đi vào một cổng trong bốn lối vào.

    Bên trong ngục tù như cái xưởng, hơi tối, nền gạch đá nên mịn, những chiếc ghế đang có người ngồi khẽ nhìn vào ba người nhưng lại im lặng không nói. Mặc Tử Đế nhập Nguyên Ẩn, Nguyên Cư dẫn Tiên Đông cùng đi tới cánh cổng được làm từ đá kim cương xen với đá ngũ sắc chỗ chính giữa bên trong này.

    Cổng địa ngục dẫn vào bên trong lòng đất.

    Ba chữ hiện ra như nhìn thấy rõ của Tử Đế, Tiên Đông tiến tới đẩy nhẹ cửa mà đi vào.

    Lại không hay biết, Vũ Thiên cũng đã nhẹ bước đi trong đây, khi mà những tu chân nơi này lại đang nhắm mắt như không hay biết điều gì.

    Hắn đã rời khỏi khách sạn đang thuê mà đi vào Cổng địa ngục. Chỉ sau Tiên Đông cùng Tử Đế đang nhập Nguyên Ẩn, Nguyên Cư.

    Cổng địa ngục khép lại trong nhẹ nhàng, Nguyên Ẩn, Nguyên Cư cũng liền trở thành Tử Đế, hai người trở thành một Tử Đế duy nhất.

    “Ngươi! Sao lại đến chỗ này!”

    Kinh hãi trong nét mặt hiện rõ của Tiên Đông, Tử Đế giọng hai người đã run theo nhìn nam thanh niên chắn trước mình mà môi như ngậm chặt không thể nói tiếp.

    “Cảnh giới Thể, không nghĩ a!”

    Tiên Đông hơi cong lưỡi, lắc đầu mà vỗ mạnh một cái. Trong khi, Tử Đế đã bỏ qua hỏi ngược lại:

    “Ngươi vào đây làm gì!”

    “Ta tới giải cứu Vong Vương, Sát Vương!”

    Vũ Thiên liền trả lời dứt khoát, khi vuốt Bạch Xà đang là rắn nhỏ nhưng trên mặt Tử Đế lại kinh ngạc bội phần nói lớn với hắn:

    “Tử Bá! Tử Đạo! Ngươi vào đây để giải cứu hai đứa hắn!”

    Tiên Đông liền chen vào bằng hai chữ ngắn gọn đầy nghi vấn:

    “Vì sao!”

    “Đây là công việc!”

    Chỉ trả lời vỏn vẹn vài chữ như vậy, Vũ Thiên liền xoay thân lại nhìn phía sau cánh cổng địa ngục nơi lòng đất vừa đi vào này.

    Tử Đế khẽ im lặng nhưng trong lòng lại đang có chút thú vị với Vũ Thiên nhưng lại không biết hắn thì đang kinh hãi với sự biến mất của Nguyên Ẩn, Nguyên Cư do Tử Đế làm ra.

    “Hai vị tiền bối không biết vào đây làm gì!”

    Hắn lại hỏi như vậy với hai người, tuy đã ngẫm nghĩ ra lý do nhưng vẫn hỏi như không có gì xảy ra lúc nãy.

    “Để cứu người, cũng giống ngươi thôi!”

    Tiên Đông lại trầm ngâm một chút. Trong khi, Tử Đế lại trả lời hắn, nhẹ giọng nói vậy, liền đi lên phía trước Vũ Thiên mà bước đi không hỏi thêm câu gì. Vũ Thiên liền theo sau trong ánh mắt đã nhìn một lần Hổ Vương, Bạch Xà đang núp trong quần áo của hắn, vào ánh mắt của Tử Đế, Tiên Đông.

    Tòa ngục tù này rất rộng, phân tầng mười tám chia cắt, nhốt lấy tu nguyên giả nơi này. Chính vì vậy mà nó được xây dựng sâu vào trong lòng đất.

    Vị trí mà ba người đang bước vào là tầng thứ nhất của Địa Ngục Nguyên.

    Chỉ toàn là nhốt những tu chân cấp thấp. Dường như nơi này còn nhốt cả Tộc Động Vật, khi hắn nhìn thấy ở tầng thứ năm đã xuống tới.

    Những tù nhân bị giam nơi này, tuy có khác lạ nhưng cũng không gọi to ba người chỉ chăm chú nhìn tới.

    Nơi ngục tù này lại nhốt đủ thành phần tu chân, không thiếu bất kỳ ai. Bước chân chầm chậm vang lên trong một màu đen tối, vẫn luôn bao trùm nơi này.

    Tầng thứ năm dẫn xuống tầng sáu bằng một hố sâu không có cầu thang để bước xuống. Cách duy nhất xuống chính là nhảy vào hố sâu, và rơi tự do xuống tầng sau. Và ngay cả lối vào những tầng sau cũng không cố định vị trí mà là ba người phải đi tìm lối xuống tầng sau nằm không xác định.

    “Vong Vương! Sát Vương! Đang chỗ nào!”

    Vũ Thiên khẽ than, hắn cùng Tử Đế, Tiên Đông dăng nhăn vầng trán, cảm giác nguy hiểm như đang từ lão phát ra khi hướng tới một lối xuống khác đã đi tới mà nhảy vào rơi tự do xuống tầng thứ mười một.

    Ba người đã tách ra đi tìm Tử Bá, Tử Đạo trong vẻ mặt khá căng thẳng của Vũ Thiên. Hổ Vương, Bạch Xà lại đang run, rất run, giọng của Bạch Xà đã vang lên:

    “Hổ Vương! Đừng có ôm muội mà!”

    “Hổ Vương, Bạch Xà hai đứa không bị gì chứ!”

    Bạch Xà liền trườn đầu rắn lên vai Vũ Thiên nhìn hắn đang khẽ nói với hai đứa mà lắc đầu. Hắn như đã gật đầu không để ý tới chúng nữa mà lại tiếp tục quét nhanh trong giọng nói như mơ hồ và cũng thấy sợ hãi với ngục tù này khi đã tìm hiểu được chút ít trong quan sát. Hắn khẽ nói cho chính mình nghe thấy:

    “Địa Ngục Nguyên! Mười tám tầng địa ngục!”

    Ba người lại gặp nhau khi không tìm thấy Tử Đế, Tử Đạo. Lại cùng đi tới tầng thứ mười lăm chỗ một hố sâu nhảy xuống.

    Càng xuống tầng sau thì lại càng rộng lớn hơn tầng trên theo cảm nhận suy đoán của Vũ Thiên. Ngay cả Tử Đế, Tiên Đông cũng cảm thấy như vậy.

    Tầng thứ mười lăm. Địa Ngục Nguyên.

    Vũ Thiên lại khẽ quét một vòng xung quanh trong lắc mạnh, thầm than:

    “Không biết tầng này lại nhốt bao nhiêu tu chân!”

    Những khung sắt chính là nhốt tu chân nơi các tầng Địa Ngục Nguyên này.

    Tại một góc trong tầng thứ mười lăm cách Vũ Thiên cùng Tiên Đông đang đối chéo xa nhau. Tử Đế đứng trước một khung sắt, bên trong là một tu chân, hai tay, hai chân bị trói chặt bởi một sợi dây màu xanh lam. Vị tu chân này ngồi nghiên ngả nơi mặt nền.

    Hắn khẽ xoay đầu trong thân hơi gầy, nét mặt điển trai, sắc bén, đã hiện lên chút mừng xen ngạc nhiên khi nhìn thấy Tử Đế đang cười khẽ với mình, lại nghiêm mặt trở lại, lên tiếng cùng lúc:

    “Đạo đệ!”

    “Đế ca!”

    Chỉ vậy vài chữ nhưng lại mang theo một cỗ mừng rỡ giữa hai người. Tử Đế lại gật đầu cùng với đó là cánh tay đã quét ngang khung sắt cắt đứt như là cắt giấy, đi vào bên trong chỗ nhốt Tử Đạo.

    “Sát Vương! Không tin là đệ lại bị nhốt như thế này!”

    Tử Đế lại cười nói như hơi chọc, ngón tay trỏ vào sợi dây đang trói Tử Đạo liền hóa thành màu đen tan biến mất.

    Sát Vương Tử Đạo liền ôm chặt lấy Thần Vương Tử Đế cười lớn trong mừng rỡ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter


    Có cái trang để quăng boom đây, viết bài đi nào (rống):::: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 06:01.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Biển Truyện,lhc772,
  7. #149
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 151+ Xưởng địa ngục




    08-10-2017, 14:10
    Chương/Chapter 151 + Xưởng Địa Ngục

    “Bá ca đã bị đám hỗn tạp Vương Gia đưa tới tầng sau rồi!”

    Sát Vương Tử Đạo không mấy vui vẻ, thanh âm có chút khó nghe, không chú ý tới những tu chân xung quanh đang bị nhốt trong lòng sắt nói lớn như để bọn chúng cũng nghe thấy.

    “Không sao! Chúng ta xuống dưới đó cứu đệ ấy!”

    Chỉ nói vậy, Thần Vương Tử Đế liền xoay bước đi, theo sau là Sát Vương Tử Đạo. Nhưng có lẽ, hai người không nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của những tu chân đang bị nhốt xung quanh, lại đang thấp giọng tự nói khi nhìn bóng dáng hai người đang rời khỏi đây:

    “Là Thần Vương, không tin là hắn cũng dám tiến vào nơi này”.

    “Địa Ngục Nguyên này chắc sẽ náo loạn”.

    Nơi một hố sâu hun hút, cách miệng hố vài bước. Lúc này, Vũ Thiên, Tiên Đông lão cũng đã đứng đây mà nhìn tới, nhưng lại đang đợi Thần Vương Tử Đế đã dẫn theo Sát Vương Tử Đạo đi cạnh tới chỗ hai người trong vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ.

    “Ta là Tử Đạo, lần này lại gặp lão tiền bối Tiên Đông, còn cậu dường như ta không biết.”

    Sát Vương Tử Đạo đi sau đã lên tiếng trước, ánh mắt hướng Tiên Đông Râu Bạc lưng liền hơi khom, chào hỏi lão, khi nhìn tới Vũ Thiên thì lại lắc đầu, tỏ vẻ không hề biết hắn vì đây là lần đầu gặp mặt.

    “Chà! Còn có hai tiểu thú!”

    Sát Vương Tử Đạo lại cưới nghiên trong vẻ mặt đã hiện chút kinh dị của Vũ Thiên không nói được câu nào khi Bạch Xà mở miệng nói:

    “Ư, chưa thấy Bạch Xà bao giờ!”

    Chỉ nói nhỏ nhẹ như vậy, nó liền im hơi vẫn cùng Hổ Vương núp trong tà áo của Vũ Thiên.

    “Nhanh xuống thôi ở lại nơi này lâu không tốt!”

    Tiên Đông Râu Bạc dứt câu, liền không để ý đám trẻ cạnh mình mà liền nhảy vào hố sâu, rơi tự do xuống tầng thứ mười sáu cùng Thần Vương Tử Đế, Sát Vương Tử Đạo và Vũ Thiên lần lượt nhảy theo.

    Dạo một vòng quanh tầng thứ mười sáu trong giọng chửi đổng của rất nhiều tu chân bị nhốt ở tầng này, rầm vang toàn khu, nhưng bọn họ lại liền tách ra mà tiếp tục tìm người nhưng vẫn không thể thấy Vong Vương Tử Bá đâu.

    Nên liền tìm tới hố sâu, dừng lại chỗ này nhìn xuống tầng thứ mười bảy, vẻ im lặng hiện rõ.

    Tầng thứ mười bảy. Địa Ngục Nguyên.

    Âm thanh vang vọng khắp nơi, trận trận giọng nói như loạn vũ vang lên đã sộ vào tai mấy người bọn họ. Đó là, cãi vã, chửi nhau khắp nơi này, ngay cả những tầng trên có thể quanh quẩn đâu đó câu nói.

    Mấy người bọn họ cố gắng không chú tâm vào những câu chửi đang vọng vào tai dồn dập mà liên hồi này, bọn họ lại đi tìm Vong Vương Tử Bá như đã định. Lần này, vẫn là Thần Vương Tử Đế như cũ đã tìm thấy, phá vỡ khung sắt, cứu thoát Vong Vương Tử Bá đang bị những sợi xích vòng quanh thân không thể cử động ngoài cái đầu ra.

    “Kẻ nắm giữ Không gian như ta, mà lại để các ngươi vào ra dễ dàng như thế này sao!”

    Một giọng nói đầy uy nghiêm đã vọng vang nơi tầng thứ mười bảy này khiến cho sắc mặt mấy người bọn họ liền thay đổi khẽ nghiêm mặt cẩn trọng nhìn quanh.

    Không chỉ mấy người bọn họ mà là những tù nhân tu chân đang bị nhốt đều thất kinh.

    Nhưng kinh hãi nhất vẫn là bọn họ, Thần Vương Tử Đế, Sát Vương Tử Đạo, Tiên Đông Râu Bạc, Vũ Thiên, mấy người đều đang lấy tay dụi mắt có chút ngạc nhiên nhìn quanh chỗ mình đang đứng, không còn là tầng thứ mười bảy nơi Địa Ngục Nguyên mà là một mảnh đất, cây xanh, gió đang nhẹ thổi.

    Mấy người lúc này đã có thêm Vong Vương Tử Bá đứng chung với nhau, cùng nhìn về trước mặt một lão giả đã tầm tám mươi khẽ cười nhìn mấy người rặn hỏi:

    “Thần Vương, Tiên Đông Râu Bạc đã lâu không gặp!”

    Chỉ vỏn vẹn vài câu, giọng nói này cũng chính là giọng nói lúc nãy.

    “Lần này gặp lại, lại muốn vào Địa Ngục Nguyên, lão đây sẽ để chỗ cho hai ngươi!”

    “Không tin là, Nguyên Chu! Ngươi lại mạnh miệng vậy a!”

    Tiên Đông Râu Bạc, cười ha hả, vỗ bụng bốp bốp, cất giọng nói lớn. Lão giả Nguyên Chu chỉ khẽ cười nhưng cánh tay thì đã nhấc lên, chỗ mấy người mà làm vài động tác.

    “Không gian đứt gãy”.

    Một vài câu được thốt ra, một vùng xung quanh mấy người, kêu răng rắc những mảnh băng liền vỡ vụn, rơi xuống mặt đất, lại cái phẩy tay của Nguyên Chu đã nhăn chán vỗ nhẹ.

    Mấy người bọn họ liền hiện ra chỗ Cánh cổng địa ngục dẫn vào tầng địa ngục. Ngay lối vào, Vũ Thiên đã nắm chặt tay, vẻ mặt hiện chút gì đó bất biến bởi những ánh mắt rất nhiều đang nhìn, vây quanh lấy mấy người bọn họ đã bị tách ra.

    Lão giả Nguyên Chu là một trong những quản gia cấp cao của Nguyên Gia. Lão cũng là một trong chín vị khác canh giữ Địa Ngục Nguyên. Địa Ngục Nguyên có tận mười vị quản gia cấp cao của Nguyên Gia trông chừng. Tất cả, đều đã là Cảnh giới Thể. Lúc này, năm trong mười vị đã rời khỏi ghế, bên trong cái xưởng dẫn tới lối vào cánh cổng Địa Ngục Nguyên.

    Năm vị còn lại vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt tuy nhắm nhưng lại đang đối đáp nhau:

    “Tầng mười bảy vẫn còn nhiều chỗ!”

    “Tầng mười sáu thôi!”

    “Tầng mười lăm là được rồi!”

    “Bọn mình chỉ mới rời đi được một chút thì đã có người lẻn vào!”

    “Thật bất cẩn! Hai tên Nguyên Ẩn, Nguyên Cư thật là yếu!”

    Nguyên lực tản mát như hất văng những thứ đồ vật để trong nơi này, lại không hất bay được năm tu chân đang ngồi chỗ những chiếc ghế khá dị, chỗ mấy lão trung niên vẫn còn như đang đối thoại với nhau.

    Nhưng những tu chân đang canh gác bên ngoài xưởng đều đã bỏ chạy ra xa không dám tới gần.

    Nguyên Chu hướng Tiên Đông Râu Bạc bước nhanh một cái, đã xuất hiện phía sau lão, liền một lỗ thủng xuất hiện chỗ ngực Tiên Đông Râu Bạc. Nhưng lại không có máu đỏ chảy ra, ngoài một ít vụn băng rơi xuống. Một cái lắc mạnh tay, băng lực hất văng Nguyên Chu, liền giọng hét lớn của Nguyên Chu “chấn không gian, nén nguyên lực”.

    Bao lấy Tiên Đông Râu Bạc, hình thành những mảnh đứt gãy, nguyên lực xung động, Tiên Đông Râu Bạc đã chuyển Băng thể liền vỡ thành từng mảnh, biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

    Sau một bước, những mấy người còn lại cũng đang gặp khó khi phải chống đỡ với đám Nguyên Gia quản gia cấp cao Địa Ngục Nguyên cùng lúc Nguyên Chu đang đánh Tiên Đông Râu Bạc.

    Vũ Thiên không tốt sắc mặt, khi bị một tu chân trung niên tên Nguyên Huỳnh Nhân thi triển Kim hệ nguyên lực, thất biến rắn ba màu trói chặt lấy hắn. Định vậy, nhưng bất ngờ với Vũ Thiên, Bạch Xà đã nhảy lên nuốt gọn lấy rắn ba màu rồi lại chui vào trong tà áo hắn. Vũ Thiên lại khác, khi Nguyên Huỳnh Nhân đang lao tới, hắn liền chớp thân, nắm tay nắm lại, Băng nguyên lực mạnh mẽ từ hắn tuôn trào đấm mạnh Nguyên Huỳnh Nhân hứng chịu lấy, liền văng thẳng ra khỏi Xưởng địa ngục.

    Vẻ mặt của mấy tu chân đang ngồi đối thoại với nhau chỗ chiếc ghế liền lắc đầu vài cái nhưng vẫn bất động tại chỗ.

    Thần vương Tử Đế, Vong Vương Tử Bá, Sát Vương Tử Đạo, tất cả đều một thân đen tối, đều nắm giữ Bóng tối hệ như nhau, ánh mắt lạnh đã nhắm lại, mặc nhiên để vài thân ảnh là mấy quản gia của Địa Ngục Nguyên đang lao tới mình.

    Trong một bàn tay khẽ búng nhẹ, mấy thân ảnh này liền văng ra khỏi Xưởng Địa Ngục, hình thành bốn lỗ thủng, in hình gấp người của bọn họ.

    “Đông lão! Nên đi thôi, không thể ở lại đây!”

    Thần Vương Tử Đế nhìn Tiên Đông Râu Bạc đã xuất hiện trở lại chỗ cũ với thân đã vỡ vụn liền liền lại, lão cười lớn trong sự kinh nghi của Nguyên Chu cay mắt, ẩn chút che giấu “Thời gian hệ”.

    “Lão đi đây! Không có hứng vào trong đó ngồi với các ngươi!”

    Chỉ vỏn vẹn vài câu nói, Tiên Đông Râu Bạc gật đầu với Thần Vương Tử Đế một lần đã nghe thấy Vũ Thiên đã nói tạm biệt mấy người:

    “Tôi cũng đã xong việc nên đi trước gặp lại các người sau vậy!”

    Chớp nhoáng thân hình, rời khỏi nơi này liền ngay vì Vũ Thiên cảm giác Nguyên Chu rất nguy hiểm với lại câu nói của Thần Vương Tử Đế liền khiến hắn hướng Tiên Đông Râu Bạc chào tạm biệt, rời đi ngay.

    Thần Vương Tử Đế, Vong Vương Tử Bá, Sát Vương Tử Đạo, lẫn Tiên Đông Râu Bạc cũng đã nhanh chóng mất hút khỏi nơi này mà không bị ngăn cản được hay đuổi theo của Nguyên Gia đám quản gia Địa Ngục Nguyên.

    Liền một cái dậm mạnh chân của Nguyên Chu nhưng lại không gây ra ảnh hưởng gì chổ này, nhưng vẻ mặt thì lại đang khổ sở than thầm:

    “Khó mà bắt được!”

    Cứ thế mà im lặng nơi Địa Ngục Nguyên.

    Địa Ngục Nguyên được bao quanh kiên cố, xây dựng bên trong là Xưởng địa ngục, trong xưởng lại có Cổng địa ngục dẫn vào mười tám tầng địa ngục bởi những hố sâu để nhảy xuống các tầng địa ngục.

    Hắn lúc này, lại đang ở thinh không bầu trời đã nhen nhóm tối, khi hoàng hôn dần xuống, ngồi trên tảng băng đang bay cùng Hổ Vương, Bạch Xà đã rời khỏi các thành phố của Nguyên Gia cai quản, hắn không dám ở lại Nguyên Gia bất kỳ thành phố nào khi đã rời khỏi Địa Ngục Nguyên.

    Thở hắc ra một hơi, Vũ Thiên lại nằm thẳng lưng, hắn đang ngắm đêm tối, hai đứa Hổ Vương, Bạch Xà lại kề vai hắn, mắt tròn xoe, cũng đang nhìn ngắm như hắn.

    “Thiên ca, mấy người hồi nãy!”

    Hổ Vương, Bạch Xà đồng loạt nói:

    “Đánh nhau sao!”

    “Có lão đã bắt Hổ Vương đó!”

    Hổ Vương lại hét to, nó nhớ mặt Tiên Đông với bộ râu đã bạc.

    Vũ Thiên lại gật đầu im lặng, vì hắn không biết lúc này, Tiên Đông, Thần vương Tử Đế, Vong vương Tử Bá, Sát vương Tử Đạo đang ở chỗ nào, có ở lại Nguyên Gia hay không, trong ngục cũng nên nhưng rồi hắn lại như bỏ qua suy nghĩ này, không nghĩ bọn họ sẽ bay đi tìm hắn.

    “Bây giờ nên tới đâu đây!”

    Lầm bầm một câu, siết chặt lấy Hổ Vương, Bạch Xà đang là hai đứa bé, ôm chặt chúng thân thiết khiến chúng nó la oản, hắn lại cười ha hả.

    Hắn lại buông tay ra, hắn lại xem tới mấy tờ giấy Ngọc Kha đã đưa ra xem, đọc khá rõ ràng:

    “Tiệc trà nơi Nghệ gia”.
    “Đấu khí tại Đế gia”.
    “Gặp con gái thứ tám của Vương gia, việc này khó”.

    Hắn lảm nhảm câu “con gái thứ tám” nói liên thanh chữ “khó”. Hướng Vũ Thiên đang bay tới chình là Vương Thành, Vương Gia. Không giống Lý gia, Nguyên gia. Vương Gia chỉ cai quản có tám thành phố lớn.

    Đó là Vương Thành tách biệt với bảy thành phố còn lại cũng không nối liền với nhau mà bằng những con đường lộ đất mới có thể đi tới thành khác đối với dân thường, tu chân thì có thể bay trên không. Đặc biệt là Vương Gia lại không có thành phố nổi nào trên không. Đây quả là điều khó hiểu.

    Vương Thành đang náo nhiệt, ồn ào từng khu phố trong thành, dân thường, tu chân đang tụ tập bàn tán xôn xao tại những góc nhỏ là nhiều hơn kéo tới tòa biệt thự khang trang, rộng rãi, được trồng từng khóm cây mát, của Vương Cửu Đa đang tổ chức tiệc kéo dài nhiều ngày, buổi tiệc làm quen bạn trai mới cho con gái thứ tám của Vương Cửu Đa.

    Ngày đêm như không ngừng nghỉ, buổi tiệc xa hoa diễn ra liên tục, thức ăn đồ uống ngập ngụa trên bàn, những người tới đây đều tự do ăn uống mà không hề bị ngăn cản.

    Tu chân từ nơi xa hay trong thành kéo tới, có người dừng lại, có người xem qua rồi rời đi, trong khi dân thường lại khác bọn họ, lo lắng, nhưng vẫn mạnh dạn ăn uống, buổi tiệc được đãi miễn phí nguyên thạch này.

    Vũ Thiên dẫn theo hai đứa bé, chính là Bạch Xà, Hổ Vương đã tới Vương thành tìm đến nơi này mà hắn dạo quanh những bàn thức ăn đồ uống đều mới lạ mắt, hắn lại thưởng thức cùng Hổ Vương, Bạch Xà đã lộ rõ vẻ phấn khích.

    Tình cảnh lúc này là đông người và chen chúc, chính là chỗ này, đi thẳng lên trên, vào trong tòa biệt thự được bày biện bàn ghế đã có người ngồi gần hết, tất cả đều đang hướng ánh mắt về một cô gái, tuổi đã qua hai mươi lăm, y phục mặc khá kiêu kỳ và tỏa sáng. Cô gái này, chính là con gái thứ tám của Vương Cửu Đa, tên là Vương Hoa Thư đang đứng cạnh cha nàng vừa dứt lời liền rời đi.

    Vây quanh Vương Hoa Thư lúc này, lại chính là những mỹ nam, mỹ nữ tại trong thành và từ xa tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý, bình luận chương page này √http://www.tangthuvien.vn/forum/show...144357:hi::hi:
    Nút thanks đầu chủ đề đê.
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 06:03.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,
  9. #150
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 152+ Dư Giữ Cơ




    15-10-2017, 17:54
    Chương/Chapter 152 + Dư Giữ Cơ

    Vũ Thiên. Hắn chỉ đứng phía xa nhìn tới, không chen vào, lại còn tự lẩm bẩm một mình ngạc nhiên:

    “Đông người như thế này thì còn gửi thiệp làm chi nhỉ!”

    Lại nhìn tờ giấy chỗ tay, hắn hơi nghiên đầu ngẫm nghĩ một chút nhưng rồi liền thôi.

    Không khí nơi này thật vui vẻ, chỉ nghe thấy tiếng cười nói.

    Khi hắn mở rộng khu vực nhìn thấy khắp Vương Thành. Hắn hơi do dự chút ít khi đã ngồi lại đây, ngay bàn tận mấy tiếng cùng Hổ Vương, Bạch Xà hai đứa nó đã ăn uống no nê.

    Liền dẫn hai đứa cùng hắn rời khỏi chỗ này, nhưng không rời khỏi Vương Thành mà là đi tới một cửa hàng nơi này, thứ hắn tìm mua là một viên đá dẫn đường được bày bán rất nhiều trong các tiệm nơi này.

    Hắn lại thuê một khách sạn nghỉ lại. Trước khi có ý định bay đường dài trên không tới Khí Gia.

    Vài ngày trôi qua chỗ khách sạn này, hắn như vòng quanh, Vũ Thiên lại cùng Hổ Vương, Bạch Xà rời đi, hướng tới Khí Gia như đã định, và cách Vương Gia các thành phố rất xa.

    “Khí Gia, nghe nói là Gia Tộc luyện binh khí số một Lục Địa, không biết bọn họ luyện như thế nào!”

    Đoạn đường bay rất xa, phải mất nhiều ngày, hắn mới xuất hiện nơi thinh không thành phố Khí Gia.

    Khí Thành. Lại đang diễn ra sự tranh tài luyện chế binh khí, phân thứ hạng gồm ba giải nhất, nhì và tam.

    Vũ Thiên liền chen vào đám đông, nhìn tới khoảng trống được ngăn cách khá xa khu đô thị đông dân sầm uất.

    Nơi chế tạo binh khí lại được diễn ra tại một khu rừng, đất trống, đang rất được đông tu chân đứng xem. Vũ Thiên nhìn từ xa vào trong thấy có hơn trăm người đang đúc lò với lửa đỏ ánh xanh khác màu, liên tục đang được hun húc đốt.

    Thanh âm kim loại chỗ này, từ đây ầm ầm vang ra xung quanh. Đập. Đúng với trăm người đang đập ầm vang. Nói đúng hơn. Lúc này, Khí Gia. Tất cả thành đều đang đập lò, luyện binh khí.

    Vũ Thiên nhìn kỹ từng người, bất chợt hắn dừng lại chỗ một nam thanh niên mà môi miệng hơi hé, vẻ mặt hiện chút bất ngờ nhưng lại không nói lớn vì hắn đã kìm nén lại nói nhỏ:

    “Cậu ta, ta đã từng gặp khi tiến vào Hội!”

    “Không nghĩ cậu ấy cũng tham gia vào luyện binh khí!”

    Vũ Thiên, hắn có chút mơ hồ trong trí nhớ, hắn tuy nhớ mặt cậu ta nhưng lại không biết tên nam thanh niên này. Lúc ở bên trong tòa họp Hội Thuyên Phái. Bất quá, nam thanh niên đặc biệt này, tựa hồ, tên là Dư Giữ Cơ.

    Lúc này, Dư Giữ Cơ lại đang ngồi trên cục đá, cũng không mấy để ý những tu chân xung quanh giống như hắn, đều đang tập trung luyện binh khí nên không chú ý đến nhau.

    Tại chính giữa bọn họ, đang gật gù ngồi trên chiếc ghế, theo Vũ Thiên đoán, có thể là tu chân của Khí Gia đang chủ sự tại khu vực luyện binh khí này.

    Là một nam tử tu chân, hắn từ trong đôi mắt đã quan sát những tu chân đang luyện binh khí chỗ này.

    Dư Giữ Cơ đang thiêu đốt bốn vật liệu chế tạo binh khí cùng một lúc khi duy trì Hỏa hệ, ngồi trên tảng đá nguyên lực tản mát, khi mặc ánh mắt của nhiều tu chân chỗ phía ngoài nhìn tới, ngay cả Khí Gia tu chân cũng đang chăm chú nhìn hắn.

    Nơi bốn vật liệu này là sắt, thép, đồng, nhôm, được cách nhau, lơ lửng từng thanh đã được hắn đập mỏng, đốt, thiêu đốt đến đỏ hòn.

    Dư Giữ Cơ lại dùng tay nắm chặt thanh sắt, đập liên hồi, âm thanh vang xa, ngọn lửa từ hắn vốn đỏ cũng đổi sang xanh, khiến người người đang có mặt nhìn tới kinh hãi.

    Lại đổi sang từ xanh lá sang xanh dương, bọn họ kinh hãi cùng lúc khi thấy Dư Giữ Cơ lại luyện tới bốn thanh binh khí, chỗ này trong số người đang luyện binh khí, không hề có ai như hắn, Dư Giữ Cơ.

    Tu chân Khí Gia nam tử trẻ tuổi, Khí Liên vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài nhưng trong lòng lại đang run, giọng rét câm tự nói không hết câu rõ ràng:

    “Hắn thật là!”

    Lại nhìn tới bốn vật liệu đã được đập thành hình ra dáng, trông thật đẹp mắt. Vỏ cùng kiếm đã xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.

    Bốn thanh kiếm với kích thước bằng nhau, hình dáng lại khác được tra vào vỏ, ngừng tỏa lưu quang.

    Cái chạm tay vào vỏ kiếm, nguyên lực tản mát chỗ ngón tay, đã khắc từng chữ trên những thanh vỏ kiếm.

    “Sắt kiếm”
    “Thép kiếm”
    “Đồng kiếm”
    “Nhôm kiếm”

    “Cảnh giới này, quả không bình thường, Hội Thuyên Phái, thật là!”

    Khí Liên như muốn lẩn tránh đi, bất chợt Dư Giữ Cơ đã nhìn tới, Khí Liên ánh mắt không thể né tránh:

    “Ta đã hoàn thành, xong lần luyện khí này!”

    Hắn chỉ nói vậy. Trong khi, bốn thanh kiếm đã được siết chặt lại với nhau, bằng một sợi dây đồng, liền được đeo đằng sau lưng hắn, Khí Liên đã gật đầu:

    “Cậu đã thông qua!”

    Vài chữ thốt ra, liền một tấm thẻ nhỏ, tới tay Dư Giữ Cơ, bay tới hắn mà chụp lấy. Cũng không đợi ở đây lâu, Dư Giữ Cơ liền đạp nhẹ mặt đất, liền bay lên không, bay đi trong những ánh mắt nhìn theo khá rõ.

    Không ai ngăn cản hắn, Vũ Thiên lại nheo mắt nhìn Dư Giữ Cơ, vẻ mặt mang chút kinh ngạc, khi Dư Giữ Cơ đã nhìn hắn khi mất hút nơi thinh không này. Vũ Thiên không biết Dư Giữ Cơ đang bay đi đâu. Nhưng hắn cũng liền rời khỏi đám đông này, tuy vẫn còn theo dõi chỗ này.

    “Tới đâu đây!”

    Hắn mở miệng tự than, Hổ Vương đã ngủ say, bên trong áo khoác của hắn, Bạch Xà vẫn thích dùng thân mình quấn lấy cổ hắn, nhưng đầu thì lại giấu đi:

    Hắn đã ngừng ngay không trung Khí Thành, mở rộng tầm nhìn thấy, cảm giác đã không còn gì thích thú nơi này.

    “Mua một thanh binh khí vậy!”

    Tự dưng, hắn lại mở to mắt, khẽ nói như vậy, rồi lại hạ xuống từ trên không, bước chân nhanh chóng tới một tiệm binh khí ven đường, khi đã nhìn thấy, gần bước chân hắn đi tới.

    Đứng tại cửa vào, hắn liền đi vào, một lão giả đã nhìn hắn, mở miệng, nói câu đầu tiên:

    “Cậu định mua gì!”

    “Lão tiền bối, tất nhiên là ta muốn mua vũ khí, một vài thanh!”

    Vũ Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu nói của lão giả, nên hắn liền nói dài dòng, lại nhìn những thanh binh khí có rất nhiều loại được xếp gọn nơi đây.

    Nhìn tới, chạm vào, âm thanh kim loại liền phát ra có chút nhức tai. Hắn liền đi tới chỗ để những thanh thương binh khí, chọn lựa một lúc, khi đã cầm lên xem, liền có chút vừa ý, hỏi giá nguyên thạch:

    “Thanh này bao nhiêu tiền bối!”

    Chỉ vậy trong nét mặt đã khẽ gật liền nói giá cho hắn biết, hơi chút thấp giá với Vũ Thiên định giá:

    “Chỉ hai trăm nguyên thạch. Đây là thanh đắt nhất trong mấy thanh ở đây!”

    Hắn liền trầm ngâm, nhìn đi nhìn lại thanh thương, lại gật đầu như đã đồng ý, khi búng ngón tay mình vào rồi liền ngả giá đồng ý lấy nguyên thạch ra trả.

    Rời khỏi tiệm binh khí này, cùng những bước chân tu chân khác đi vào, hắn lại liếc nhìn một lần.

    Dứt khoác rời Khí Thành của Khí Gia. Ngự không bay đi khi nhắm một hướng đã xác định, lại bay nhanh.

    Hướng này lại là Dược Gia. Một trong các thành phố trực thuộc Dược Thành.

    Đan Thành của Dược Gia trên không mảnh đất, hắn là Vũ Thiên liền dừng chân tại đây. Nơi đô thị đông tu chân sinh sống, một rừng nhà ở.

    Dân thường chỉ là số ít tại Đan Thành, hắn lại mở rộng tầm nhìn, trong thấy mọi thứ ngóc ngách một vùng rộng lớn xung quanh Đan Thành. Tại nơi một đám đông, tập trung nhiều người, Vũ Thiên cũng đã đứng lẩn trong này, hắn chen vào trong, đã thấy một đám người, là tu chân chỗ khu đất rộng đang đi đứng loanh quanh với một cái lò cũng thiêu đốt như vậy.

    Khoảng trên chín mươi người, duy một người đứng chính giữa là đang nhìn, khoanh tay, mặt trông rất nghiêm khắc, cạnh còn có một tấm bảng ghi chữ.

    “Điểm thí luyện dược”.

    Như đọc ra trong đầu Vũ Thiên, hắn vẻ mặt mang chút suy nghĩ, liền nói lớn trong đám người chen nhau này.

    “Tôi có thể tham gia không!”

    “Luyện chế thuốc, ngươi có thể sao, được không!”

    Nhìn mặt Vũ Thiên chỗ đám đông. Trung niên tu chân đang trông coi điểm thí luyện dược này, Dược Sầu Vỹ đã nheo mắt nhỏ với hắn.

    “Được! Tôi chế được!”

    Vũ Thiên đi vào bên trong nơi thí luyện dược, hắn chen vào một góc chỗ chín mươi người không để ý tới hắn mà vẫn đang tiếp tục hoàn thành việc thí luyện dược của mình. Hắn dứt câu trong cái khẽ gật đầu, im lặng nhìn hắn của Dược Sầu Vỹ.

    Lại nhìn tới khúc gỗ khắc chữ khi nãy đã nhìn sơ qua:

    “Hoàn thành bào chế một viên tam phẩm dược, tứ phẩm dược, nén dược lực cho hai viên thuốc”.

    “Như vậy là thông qua”.

    Hắn lại ngừng lại, nghiêm túc sắc mặt, ngón tay đeo nhẫn nâng lên lại lắc một cái, liền đó, cái lư hương xuất hiện trước mặt, Hỏa nguyên lực từ ngón tay hắn liền phủ lấy.

    Thiêu đốt cùng thảo dược được vứt vào, mùi dược liệu bay khắp nơi từ khi hắn chưa tới. Dược Sầu Vỹ mắt đang mở to nhìn hắn mà không chớp mắt, nam thanh niên vừa đi tới tham gia thí luyện dược này, bất ngờ hiện rõ với khả năng luyện dược của Vũ Thiên.

    Vài canh giờ trôi qua, từ lư hương, hai viên thuốc đã xuất hiện trước mắt của những ai đứng xem. Vũ Thiên lại há miệng, chưa kịp nói, Dược Sầu Vỹ đã cướp lời, chặn cổ họng hắn lại:

    “Ngươi đã hoàn thành, coi như thông qua!”

    Khi cảm nhận được nguyên khí đang xung động, liền thấy hai viên thuốc đã bay tới mình, hắn liền thu lấy, cất đi nhanh chóng. Nhưng lại ném cho Vũ Thiên một tờ giấy tới trước mặt hắn, đang nhìn với vẻ mặt không mấy vừa lòng.

    Nhưng liền bỏ qua mà gật đầu với Dược Sầu Vỹ hướng trên không trung, cũng bay đi, với những tu chân đang nhìn theo hay là của những tu chân đang tham gia luyện dược chưa kịp hoàn thành, có chút kinh nghi nhìn hắn rời đi rồi thôi.

    “Sao mà nhiều thế!”

    Lại mắng một câu, trong khi đã ngừng bay, dừng lại thinh không bầu trời chỗ nào đó, hắn lại tự nói một mình:

    “Dược Thành hay là bỏ qua vậy, không tham gia nữa!”

    Vũ Thiên trầm ngâm như thế, khi xem tờ giấy Dược Sầu Vỹ đã ném cho.

    “Lỡ tới rồi, xem thế nào đã!”

    Chớp nhoáng thân, đã từ chỗ đám mây rớt thẳng xuống mặt đất trong đô thành xa hoa rộng lớn. Dược Thành, một góc trong thành phố. Tại cung đường vắng vẻ, Vũ Thiên đang lặng lẽ bước, quần áo lại đang tung bay, mở rộng tầm nhìn, hắn nhanh chóng tìm được địa điểm cần tới của mình.

    Chỗ này lại khá vắng, không đông người, đa số là tu chân. Ánh mắt thu vào chỉ còn khoảng hai mươi tu chân đang luyện dược chỗ đất trống vắng nhà ở này.

    Hắn lại đi vào đưa ra tấm thẻ cho vị tu chân đang chấp tay cạnh tấm bảng thí luyện dược, vẻ mặt khá nghiêm vì chủ sự điểm thí luyện này. Trung niên tu chân này tên là Dược Lân.

    Vũ Thiên đi tới lại chọn lấy một góc khuất, cách một khoảng với những tu chân cũng đang luyện dược khác mà hắn liền bắt đầu luyện dược.

    Vũ Thiên cũng không bị chú ý tại chỗ này, không ít người xem. Hắn lại lấy ra lư hương, ném dược liệu vào khi đã nhớ lại những từ ghi trong tờ giấy Dược Sầu Vỹ đưa cho.

    Tiếp tục luyện dược, lần này khó hơn với hắn khi mà phải bào chế được lục phẩm dược, rất khó với Vũ Thiên, nhưng không phải là không thể với hắn, vì hắn cũng đã từng bào chế lục phẩm dược khi ở trong chỗ ở của Hội Thuyên Phái.

    Mất tận chục canh giờ, Vũ Thiên mới hoàn thành cùng lúc với những tu chân cũng đang bào chế thuốc hoàn thành chỗ này.

    Chỉ một viên lục phẩm dược cùng nén nguyên lực thì đã xong phần thí luyện chỗ này, khi đưa viên thuốc cho Dược Lân lại đưa cho hắn một Túi Trữ Vật rồi khoác tay nói hết câu:

    “Xong rồi! Phần thí luyện dược này đã hết, chỉ dừng tại Lục phẩm dược, nhận phần thưởng, các ngươi có thể đi!”

    Trung niên Dược Lân lại nhìn những tu chân đang bào chế thuốc chưa xong khi đã đưa Túi Trữ Vật cho Vũ Thiên cùng một vài người khác.

    Hắn nhận lấy Túi Trữ Vật chưa xem qua, trên mặt giữ nguyên vẻ kinh ngạc, không hỏi rõ thêm mà liền hướng lên trên không, bay đi nhanh chóng, nhưng lại bất chợt dừng tại một nơi khác trong Dược Thành này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter


    Trang bình luận góp ý, nút thanks hiện ra √ http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 06:07.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lhc772,
Trang 30 của 44 Đầu tiênĐầu tiên ... 20282930313240 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status