TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 33 của 44 Đầu tiênĐầu tiên ... 23313233343543 ... CuốiCuối
Kết quả 161 đến 165 của 216

Chủ đề: Truyện Thiên - tác giả Lão Thiên

  1. #161
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 162+ Xâm nhập hẹ tơ




    15-12-2017, 17:26
    Chương/Chapter 162 + Xâm Nhập Hẹ Tơ

    “Không sao, nếu nuốt hắn, ta chắc chắn sẽ đạt tới cảnh giới Thượng Thánh Thú, còn gì bằng!”

    Cặp mắt nó rực rỡ, tỏa ánh hào quang, bất chấp cảm giác nguy hiểm nó nhận được từ Vũ Thiên mà bản thân cảm nhận được. Liền từ thinh không, Chim Khổng Tước đã lao nhanh, mổ phập tới Vũ Thiên một nhát, bốn chân sắc nhọn chạm lại như muốn quắt chặt lấy hắn.

    “Canh ngươi nãy giờ, lúc này mới tấn công!”

    Vũ Thiên mở miệng nói lạnh, cánh tay vỗ nhẹ, ngọn gió mạnh từ lòng bàn tay liền hướng Chim Khổng Tước tuốt lấy, lông chim liền rơi lả tả trong đôi mắt kinh hãi của Chim Khổng Tước la thất thanh:

    “Ta không muốn làm chim trụi lông!”

    Tuy nó đã nói gấp, cảm nhận được nguy hiểm nhưng cũng không ngăn cản được Vũ Thiên, cảm giác đó là lạnh buốt, bao trùm lấy nó, nhưng liền bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa màu hồng rực lại thổi tới Vũ Thiên, nhưng hắn đã né tránh.

    Ngọn lửa liền vọt thẳng xuống mặt đất, hừng hực ánh lửa hồng, thiêu đốt một khoảng rộng, những tiếng hét lớn từ dưới liền vọng lên, không mấy tốt đẹp:

    “Kẻ nào! Thiêu đốt tộc ta!”

    “Ngọn lửa này, có khi nào là tên Khổng Tước!”

    Như có người nhận ra, từ nơi những dãy núi này liền bay lên khá nhiều thân ảnh hướng Vũ Thiên nhìn tới thù địch dừng tại Chim Khổng Tước mắng lớn:

    “Tước Từ! Ngươi lại cả gan đốt trụi một góc trong tộc ta!”

    “Đây là ta chỉ vô ý, là hắn đấy, các ngươi nên hỏi tội tên đó!”

    Liền chỉ sang Vũ Thiên đang dò xét mấy thân ảnh này giống như hắn về thân xác, bất quá trong giọng nói Vũ Thiên liền nhận ra đây là Thú tộc một tộc:

    “Là tu chân Nhân tộc. Tộc Báo Đốm lại chịu thiệt với ngươi!”

    “Băng”, “Báo Đốm tộc”, Hắn nói như vậy nhưng cũng đã bay đi xa, nhưng giọng nói vẫn còn lưu lại nơi này.

    “Các ngươi cũng đã nhận ra là con chim trụi lông đó đấy, cứ hỏi tội nó!”

    Để lại Chim Khổng Tước choáng váng thân xác, hơi chút căm giận nhìn Vũ Thiên đã bay xa, không thể đuổi theo, lại phải cảnh giác với vài tên tộc nhân trong tộc này đang vây lấy mình. Lúc này, Vũ Thiên đã hạ xuống rừng rậm, bước chân đi của hắn, đã ngừng bay trên không khi thoát khỏi đám tộc nhân Báo Đốm cùng Chim Khổng Tước.

    Rừng rậm u ám, không mấy ánh nắng, nhưng vẫn nhìn rõ khi hắn rời khỏi tộc Cáo Vành, chính là tộc của mình, Tuyết Lĩnh Á lại dẫn dắt Hổ Vương, Bạch Xà đi tới lãnh thổ của tộc Nhện, không hề mấy tốt đẹp tại nơi đây. Tại một ngọn đồi, rừng cây đã bị giăng đầy mạng nhện, chằng chịt như là một ổ điện giống mạng lưới vi mạch, từ xa nhìn tới chính là Tuyết Lĩnh Á đang núp lùm cây, cùng Bạch Xà, Hổ Vương với vẻ mặt non nớt, sự hiếu kỳ đã hiện rõ.

    Rất nhiều những con nhện có to, có nhỏ đang bò quanh những nhánh cây tại ngọn đồi này, mạng nhện được phủ kín rất nhiều, như là một vùng trắng xóa. Thầm than trong lòng Tuyết Lĩnh Á khẽ nói:

    “Sao mà lấy được đây!”

    Gắng nhìn nơi mặt đất, xung quanh đám cây cỏ nhỏ, chen lẫn là những lá hẹ cao một vài thước chẻ đôi, thân tròn, có là hình cuốn mỏng, rất mùi, mở rộng tầm nhìn Tuyết Lĩnh Á liền cảm nhận được là không có ai mạnh trong tộc Nhện chỗ này.

    “Chỉ vài tên Tôn thú, chắc có thể lấy được!”

    “Hai đứa đứng ở đây!”

    Liền căn dặn Hổ Vương, Bạch Xà rồi lại thoắt cái Tuyết Lĩnh Á đã rời khỏi chỗ vừa đứng, bóng dáng hắn lại như ẩn như hiện trước mắt mà đi nhẹ như không, tới trước ngọn đồi, nhìn mạng nhện giăng kín lối vào trong vài con nhện đã bò tới liền phun tơ về phía hắn.

    Nhưng Tuyết Lĩnh Á liền né tránh được, hắn lại phun ra từ miệng một ngọn lửa thiêu đốt lấy những sợi tơ bắn tới hắn, toàn thân lại mạnh mẽ lao nhanh vệt lửa đỏ liên tục lóe sáng, đốt cháy một góc này làm bừng sáng cả ngọn đồi từng tiếng hét đã vọng lên:

    “Kẻ nào đang xâm nhập vào hẹ tơ!”

    Chấn nhiếp lấy Tuyết Lĩnh Á đang trong những nắm tay, hốt cả từng xớ đất trong những đám lá hẹ tươi tốt, mà thu lấy cất đi nhanh chóng với số lượng là mấy xớ một như vậy. Lại liền bỏ chạy khi mà chung quanh hắn đã sắp phủ kín tơ nhện, đã không có lối thoát. Nhưng đã may là hắn đã kịp chạy ra, kéo theo Hổ Vương, Bạch Xà mà nhanh chóng nắm tay chúng rời đi.

    “Muốn bỏ chạy sao, đâu có dễ như vậy!”

    “Ngươi ăn cắp rồi muốn chạy sao!”

    Một vài giọng nói trung niên đầy nguyên lực vang vọng cả một khu này, liền với đó là cây cối đổ ngả, lộ ra thân ảnh của Tuyết Lĩnh Á cùng Hổ Vương, Bạch Xà đã bị nhốt trong một cái lồng tơ nhện được giăng bởi những tu chân trung niên, bay trên không lẫn dưới đất, vây kín lấy hắn ở giữa.

    Sắc mặt không chút tốt lành, Tuyết Lĩnh Á nhìn Hổ Vương, Bạch Xà đã nhìn thấy được nguy hiểm. Mắt nhìn những thanh tơ kiếm đang bay tới, trong những đường tơ từ những sợi tơ giăng kín lối bắn tới thân Tuyết Lĩnh Á, Hổ Vương, Bạch Xà. Hắn kinh hãi mà ngăn chặn bằng ngọn lửa lỏng bao trùm lấy Tuyết Lĩnh Á, Hổ Vương, Bạch Xà để giảm tốc độ những sợi tơ đang bắn tới nhưng lại không thể ngăn cản được những tộc nhân Nhện mạnh mẽ này đã thu nhỏ lại lồng tơ.

    “Xong rồi!”

    Tuyết Lĩnh Á như đã nhìn thấy, cảm giác gần kề cái chết chợt thoáng hiện trong đầu hắn. Liền một giọng gầm dữ đầy uy mạnh vang bên tai hắn, từ Hổ Vương đang là đứa bé liền trở thành một con hổ to lớn màu trắng đen lạ mắt, lông vũ mềm mượt.

    Vết cào chợt lóe liền cắt đứt tơ nhện, trong một giọng nói thất thải vang lên “Hổ tộc truyền thuyết”, “là Rắn tộc cổ đại” lại một vài giọng nói khác khi nhìn tới Bạch Xà hóa thành rắn lớn, ngang kích cỡ với Hổ Vương với vảy sắc sặc sỡ như lớp giáp bảo vệ thân nó đã xoắn đuôi chọt mạnh, liền đó là một lỗ thủng xuyên thẳng một tộc nhân Nhện đang kết tơ lồng nơi này, liền chết tại chỗ.

    Á khẩu hồi lâu, Tuyết Lĩnh Á liền cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của Hổ Vương đã vui mừng hẳn lên:

    “Thiên ca tới rồi!”

    Băng giá liền bao trùm nơi này, mọi thứ như bị đóng Băng lại. Vũ Thiên đã xuất hiện cạnh Tuyết Lĩnh Á những sợi dây màu xám đậm đang vòng quanh thân hắn liền chói chặt hắn lại bay đi nhưng giọng Vũ Thiên còn lưu lại:

    “Đi thôi, Hổ Vương, Bạch Xà!”

    Bay sau Vũ Thiên, Hổ Vương, Bạch Xà liền rời khỏi nơi này đã bị đóng Băng tất cả, Tuyết Lĩnh Á đã bị bắt trói bởi Vũ Thiên. Hắn còn kịp nhìn xuống ngọn đồi vừa mới đào trộm thảo dược đang bị một trận cuồng phong quét xung quanh bởi một lốc xoáy cuốn phăng mọi thứ.

    Rời khỏi Hẹ Tơ, Tộc Nhện đã bị Vũ Thiên đánh nát. Hắn liền bắt theo Tuyết Lĩnh Á, đi cùng Hổ Vương, Bạch Xà đứng trong rừng rậm tại một nơi khác trong rừng Sinh Linh.

    “Hổ Vương! Hắn bắt hai đứa sao!”

    Vũ Thiên liền hỏi, nhìn Tuyết Lĩnh Á một lúc lâu. Cười nhẹ một cái bậm môi, Tuyết Lĩnh Á đã thoát khỏi sợi dây màu xám đang chói của hắn, ôm lấy Bạch Xà.

    “Ta chỉ dắt hai đứa đi dạo nơi này một thời gian, ngươi không nên nghĩ xấu cho ta!”

    Kinh ngạc, khó hiểu tại hắn mà hiện rõ, hắn không nói thêm với Tuyết Lĩnh Á mà lại cùng nhìn về phía sau Vũ Thiên. Trong ánh mắt liền hiện lên điều ngạc nhiên, giọng Hổ Vương, Bạch Xà lại vọng vào tai:

    “Thiên ca, Á! Chú ấy cứ dẫn đệ đi lòng vòng!”

    “Bạch Xà còn thấy mỏi chân này!”

    Tại đằng sau, Vũ Thiên một đám con gái còn trẻ tuổi đang cười nói, bước chân khá là thước tha, không mấy nhanh, từng giọng nói trong trẻo êm tai:

    “Tuyền Duyên! Chúng ta nên quay lại, không nên đi quá xa!”

    Khoảng năm đến sáu cô gái đều xinh đẹp, mỹ miều, cao dáng, trong một cô dường như được chú ý nhiều nhất trong những người còn lại. Nét mặt cô gái thanh tú, hiền hậu, mặc váy áo xòe rộng, rất bắt mắt:

    “Chúng ta nên quay lại!”

    “Cho chúng tôi theo cùng!”

    Tuyết Lĩnh Á lại tới trước mặt đám nữ nhân này mà nói liền một câu sau cái xoay lưng đã bước đi của họ liền dừng lại. Nhìn thấy Vũ Thiên bước tới cạnh Tuyết Lĩnh Á, tập tãnh bước đi của Bạch Xà, Hổ Vương kinh ngạc, tròn xoe mắt với hai đứa bé, trong lòng liền muốn ôm lấy chúng.

    “Nơi này là lãnh thổ của Tộc hoa hồng, các ngươi là ai!”

    Cô gái tên là Tuyền Duyên, thực chất là Bông Tuyền Duyên liền hỏi dò trước vơi nhưng nam thanh niên lạ mặt xuất hiện này, nhưng lại lơ là trông chừng hai đứa bé.

    “Tộc Hoa Hồng, đã mạo phạm!”

    Tuyết Lĩnh Á khẽ khom người lại nhìn thẳng vào mắt Bông Tuyền Duyên, trong ánh mắt dạt dào ý tình khiến mấy cô gái đi cạnh Bông Tuyền Duyên tỏ vẻ hơi chút không vui. Nhưng hắn lại không để ý, Bông Tuyền Duyên đã né tránh ánh mắt hắn, lại tiếp tục đi bước nữa “kệ hắn, chúng ta đi”.

    Tuyết Lĩnh Á lại bước theo sau, Vũ Thiên kéo tay Hổ Vương, Bạch Xà trong một thoáng suy nghĩ đã nói vài câu với hắn:

    “Ngươi tên Tuyết Lĩnh Á!”

    Không chậm bước, Tuyết Lĩnh Á khẽ gật đầu, liền nói ngược lại:

    “Cậu ấy tên Vũ Thiên, Hổ Vương, Bạch Xà cũng không bị thương gì cả!”

    “Các ngươi đây là có ý gì, không sợ người trong tộc bọn ta giết các ngươi sao!”

    Hét lên trong kỳ lạ, là một cô gái đi cạnh Bông Tuyền Duyên. Nhưng khi nhìn lại Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á vẫn là một mặt không thèm nghe thấy, vẫn cứ nhìn Bông Tuyền Duyên từ ánh mắt Tuyết Lĩnh Á.

    “Tôi là Tuyết Lĩnh Á, đến từ tộc Cáo Vành, cô có thể dẫn tôi tham quan một vài nơi nổi tiếng trong tộc cô được không!”

    Bông Tuyền Duyên nét mặt liền kinh ngạc, chỉ thoáng hiện ra lại nói một câu tỏ rõ ý định của bọn họ:

    “Phải ở trong tộc một, hai năm mới có thể tới những nơi đặc biệt trong tộc tham quan!”

    “Thiên ca, đệ và Bạch Xà!”

    Hổ Vương liền hơi ngẩn đầu lên liền nói với Vũ Thiên, đã nhìn nó lắc nhẹ đầu không hỏi nó đang bị gì.

    “Có thể ra vào, ở trong tộc sao, kỳ vậy!”

    Hắn lại nói với chính mình nghe thấy, Vũ Thiên có vẻ như đã dừng hỏi tội Tuyết Lĩnh Á đã bắt Hổ Vương, Bạch Xà:

    “Chỉ mới lần đầu gặp mặt, các ngươi đã muốn làm thân với tôi sao!”

    Bông Tuyền Duyên giọng không chút tự nhiên, mấy cô gái đi cạnh lại tỏ vẻ không đồng ý khi vẫn bước đi.

    “Như vậy không được!”

    Tuyết Lĩnh Á nét mặt căng thẳng, đã tan đi chút ít, lạnh giọng nói. Với nét mặt không cười, tán gẫu cùng Bông Tuyền Duyên. Vũ Thiên đi sau, trầm ngâm nét mặt đã vểnh tai lên mà nghe. Hắn như được mở rộng sự hiểu biết.

    Tộc Hoa Hồng là một tộc trong những tộc bậc cao của Thụ tộc, Tộc Thực Vật. Nơi này có cả một thành phố rộng lớn như thành phố của các gia tộc con người, Nhân tộc.

    Lúc này, tại hướng đông của Tộc Hoa Hồng. Bông Tuyền Duyên đang dẫn dắt Tuyết Lĩnh Á, Vũ Thiên đi cạnh, Hổ Vương, Bạch Xà lại vừa đùa giỡn, vừa đi cùng mấy cô gái đi cùng với Bông Tuyền Duyên.

    Bước trên mặt đất, luồng lách qua những gốc cây, những căn nhà trước mặt dần hiện ra, bọn họ liền tiến vào trong những ánh mắt nhìn tới rồi chuyển hướng đi nhanh. Nơi này hẳn đã là lãnh thổ của Tộc Hoa Hồng. Bọn họ liền đi sâu vào trong, trong ánh mắt không mấy ngạc nhiên của Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á. Bông Tuyền Duyên liền khẽ nhìn hai người, lại có chút không yên ổn với Tuyết Lĩnh Á, liền khẽ nói:

    “Để ta dẫn hai người tới một vài nơi xem thế nào!”

    “Dòng Sông Hoa Hồng, không biết Lĩnh Á đã từng nghe!”

    Nói như vậy, lại là Tuyết Lĩnh Á liền có chút mơ hồ, hắn trầm tư hồi lâu liền nói như đây là cơ hội với hắn:

    “Đã nghe nói tới, Dòng Sông Hoa Hồng, Vườn Gai Hoa Hồng, cùng nơi Chế Tạo Hoa Hồng, ba nơi này đặc biệt nhất của tộc phải không!”

    Tuy nói vậy, nét mặt hắn cũng có chút không chắc chắn. Hiện rõ chút bất ngờ từ Bông Tuyền Duyên, vẻ mặt cô đã trầm ngâm giọng để nói với hắn:

    “Để ta dẫn hai người tới nơi đó xem một chút!”

    “Tuyền Duyên! Như vậy có được không!”

    “Hay là nên mời họ rời khỏi tộc mình đi!”

    Phía sau ba người những cô gái đi cạnh cùng Bông Tuyền Duyên liền khẽ than với nàng, nhưng vẫn giữ nét mặt tươi cười với Hổ Vương, Bạch Xà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Bình luận góp ý chương
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 08:28.
    ---QC---
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,jennylaw,
  3. #162
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 163+ Bông Tuyền Duyên




    17-12-2017, 14:01
    Chương/Chapter 163 + Bông Tuyền Duyên

    Tộc Hoa Hồng. Tại Dòng Sông Hoa Hồng trong tộc.

    Trên một cây cầu được đục khoét một chất liệu đá tảng, Bông Tuyền Duyên, Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á đã đứng tại nơi này, trên cây cầu này.

    Ánh mắt bọn họ đều nhìn xuống dòng nước, đang chảy qua cây cầu bọn họ đang đứng nơi này.

    “Đây là một trong những khúc sông của Dòng sông Hoa Hồng ...”

    Bông Tuyền Duyên liền nói như vậy, chỉ là giới thiệu với bọn họ, như đã hiểu vì sao lại gọi là dòng sông hoa hồng. Tại vì phía dưới dòng nước, chính là những cây hoa hồng đang mọc, phát triển, biến dòng sông nơi này, hơi hướng màu đỏ, rất đẹp tại đây.

    “Thật kỳ lạ, chúng có thể mọc ở dưới nước, lại trải dài như vậy.”

    Vũ Thiên khẽ nói, như hỏi Bông Tuyền Duyên, hắn không hiểu tại sao những cây Hoa Hồng lại có thể mọc được, phát triển dưới nước như vậy.

    “Chà, thật đẹp a ...”

    Tuyết Lĩnh Á lại khẽ nói như vậy, Bông Tuyền Duyên gật đầu nhưng lại không cho là như vậy, nàng lại hơi nhướng bước chân, liền đã đi một bước, tà áo nàng lại chạm vào áo của Vũ Thiên cùng Tuyết Lĩnh Á, bàn tay khẽ chạm khi lắc mạnh.

    “Đi! Ta dẫn hai người tới Vườn Gai Hoa Hồng ...”

    Dòng Sông Hoa Hồng phân bố mọi ngóc ngách của Tộc Hoa Hồng, chính vì vậy mà tại nhiều nơi trong Tộc Hoa Hồng hình thành nên những vườn sông, gọi là Vườn Gai Hoa Hồng, hay là Thác Hoa Hồng, tại Tộc Hoa Hồng này.

    Nơi mà Bông Tuyền Duyên dẫn Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á còn có Hổ Vương, Bạch Xà cùng vài cô gái đi cạnh Bông Tuyền Duyên tới chính là Vườn gai Hoa Hồng.

    Chỉ dám đứng từ ngoài nhìn tới chứ không dám bước chân vào nơi đầy gai này, bất quá, bên trong vườn gai này lại đang có người đi trong tấy mấy tay chân gì đó.

    Vũ Thiên nhìn thấy, bọn họ đang hái những lá hoa, không biết là để làm gì.

    “Bọn họ đang làm gì vậy!”

    Hắn lại khẽ hỏi, Bông Tuyền Duyên lại không tỏ vẻ gì bất ngờ, mắt nàng chớp chớp, mấp mấy môi:

    “Đang hái lá hoa hồng!”

    Một giỏ đầy lá Hoa Hồng, Vũ Thiên liền trong thấy bọn họ, đông người, cất đi, hắn chợt nhận ra, giá trị của những cây Hoa Hồng này không hề nhỏ nơi đây. Chợt nói cửa miệng “Tộc Hoa Hồng, Cây Hoa Hồng” hắn lại nhận ra Hoa Hồng có lẽ là thứ cây duy nhất giá trị cao quý tại đây.

    “Không biết công dụng của nó là gì!”

    Lại hỏi như vậy như là trong lòng hắn.

    “Vườn hoa này lại đang phát triển rộng ra ...”

    Nhìn những cây Hoa Hồng đã lan rộng hai bên một nhánh sông, không mấy nhiều nhà cửa xung quanh, không để ý lời nói của những cô gái đi cạnh. Bông Tuyền Duyên lại lần này, hơi chút mạnh dạn, nắm lấy tay Vũ Thiên cùng Tuyết Lĩnh Á kéo đi vài bước rồi thả ra, khẽ giọng:

    “Đi thôi, tới nơi này sẽ rõ!”

    Xưởng chế tạo, xưởng Hoa Hồng ...

    “Sao lại cho mấy kẻ lạ mặt này vào đó”.

    Một chút bất ngờ từ những cô gái đi cùng Bông Tuyền Duyên, nhưng vẫn theo sau Hổ Vương, Bạch Xà đang nhí nhảnh, chạy quanh.

    Tại một mảnh đất rộng, không thể gần với trung tâm của Tộc Hoa Hồng, đông người ra vào, hoạt động liên tục nơi này, Bông Tuyền Duyên cũng đã dẫn dắt bọn họ vào nơi đây, không nhìn thấy địa chỉ, ghi tên nơi này nhưng bọn họ có thể nhìn ra nơi này có lẽ là nơi chế tạo Hoa Hồng, chỉ dần hiện ra trong đầu bọn họ, đi vào bên trong thoáng mát sạch sẽ.

    Đặc biệt là dụng cụ đặt trong phòng ốc nơi này rất là nhiều, khiến Vũ Thiên cùng Tuyết Lĩnh Á như bị choáng ngợp bởi nơi này quang cảnh.

    “Nơi này quản lý rất nghiêm ngặt, hai người không nên đi lung tung!”

    Lời nhắc nhở từ Bông Tuyền Duyên, dẫn dắt Vũ Thiên cùng Tuyết Lĩnh Á đi sơ qua nơi này nhưng không có ý định dẫn bọn họ vào sâu bên trong, nét mặt lo lắng tại trên mặt những cô gái đi cùng nàng hiện rõ.

    Đi qua vài căn phòng không hề dừng lại lâu, nhưng cũng đủ để hắn hai người, Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á có thể thấy rõ những dụng cụ lạ mắt trong phòng đang được những người bên trong sử dụng.

    Mùi hương tại nơi này tràn ngập khắp nơi, tại từng khu có một mùi hương lạ khẽ bay vào mũi mấy người. Không dừng tại một chỗ mà là đi qua nhiều khu được phân tách làm nơi sản xuất này.

    Trời dần tối, ánh đèn được bật sáng, nơi này không hề dừng lại mà vẫn hoạt động bình thường, dòng người vẫn đông đúc, phân bố khắp mọi nơi.

    Nhưng bọn họ đã rời khỏi nơi này theo bước chân của Bông Tuyền Duyên, dẫn dắt Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á tới một nơi nghỉ ngơi tại bên trong tộc của nàng.

    Bước chân rời khỏi căn phòng rộng lớn, xung quanh trải cây, mát rượi, đi cạnh lúc này, chính là những cô gái đi cạnh Bông Tuyền Duyên đã kỳ lạ nét mặt:

    “Tuyền Duyên, chỉ mới gặp mà đã làm thân với hai tên đó, có thấy được không vậy.”

    “Không sao, cứ để hai người bọn họ ở nơi đó vài ngày cũng không sao!”

    Bông Tuyền Duyên lại không chậm khẽ gật đầu, nét mặt ẩn hiện gì đó chút tình cảm trên mặt nhìn trước, cùng nhóm bạn của mình nhanh chóng đi khỏi nơi này doạn đường vắng vẻ.

    Bông Tuyền Duyên cùng những cô gái đi cùng liền nhanh chóng rời khỏi căn nhà Vũ Thiên cùng Tuyết Lĩnh Á và Hổ Vương, Bạch Xà đang ở lại.

    Khá im lặng ngoài nét mặt trầm ngâm, ánh lên chút gì đó không thể diễn tả thành lời trên gương mặt Bông Tuyền Duyên khi những cô gái đi cạnh đang hỏi chính nàng::

    “Chỉ để bọn họ ở lại đây một thời gian, chắc không sao!!”

    Tại nơi căn nhà chỉ có một tầng rộng thênh thang, những chiếc ghế dài êm đều đã được Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á đặt mông nằm dài nhắm mắt ngủ lúc nào, cạnh bên chính là hai đứa trẻ Hổ Vương, Bạch Xà đã hoá hình người phì phò hơi thở tựa cũng đã ngủ cùng hắn.

    Tại bên trong căn nhà này được để những vật dụng sắp xếp ngăn nắp theo hàng lối từng chỗ. Thời gian trôi qua, không biết là bao lâu, chỉ thấy bên ngoài màn đêm bao trùm mấy ngày liền không thấy ánh sáng.

    Bọn hắn vẫn còn đang ngủ, nhưng lại không biết cách nơi ở của bọn hắn lại đang ồn ào nơi bên ngoài những con đường trong thành phố của Tộc Hoa Hồng.

    Nơi này là một đám đông, trong đám đông này sẽ thấy được một cô gái quen mặt, chính là Bông Tuyền Duyên, đang đứng trước một con đường lớn đông người qua lại, đa số di chuyển bằng trượt hoa, rất lạ mắt, lúc này đang có rất nhiều người tụ tập xung quanh Bông Tuyền Duyên trước lối vào một trung tâm cửa hàng lớn, Bông Tuyền Duyên lại đang nói liên hồi:

    “Mọi người, hôm nay Trung tâm Hyona có ưu đãi lớn giảm giá các mặt hàng xuống chỉ còn 50% tất cả các mặt hàng, Tuỳ thích mọi người có thể chọn mua cho mình những thứ thích, đã có trong dự định của mọi người, sản phẩm trong trung tâm đều thuộc hàng chất lượng
    Ngoài ra còn có rất nhiều mặt hàng không được bày bán ở những nơi khác trong thành phố”.

    Trong khi nói nhưng lại có những suy nghĩ khác về mấy người “Vũ Thiên hoặc là Tuyết Lĩnh Á đang làm gì” bất quá bọn họ vẫn chưa dạy sau mấy ngày ngủ.

    Cách nơi Trung tâm Hyona, tại một căn phòng ánh đèn toả quang trắng, những chiếc ghế đang có một vài người đang ngồi cùng, đó là những trung niên không cách nhau bao nhiêu tuổi, chỉ khoảng chục người tất cả, một vài trong số đang đứng nơi những cánh cửa nhìn xuống dưới lòng thành phố.

    “Lần này, Tộc Cây Sồi chúng ta âm thầm đi cướp đoạt Đoá Hồng ngàn năm, chắc không bị ai làm lộ tin này ra chứ!”

    “Tuyên Chỉnh, đã là bí mật thì làm sao có thể bị lộ được chứ!”

    Giọng nói này từ một trung niên hao gầy hơi đen, da có chút sần sùi, nức nẻ như đã lâu năm khẽ trả lời nghiêm túc với trung niên y phục chỉnh chu, gọn gàn, trong một vài ánh mắt còn khá trẻ nơi này của một vài nam nữ thanh tú có mặt trong đây nhìn tới bọn họ, từ trong cặp mắt có chút xao động của đám trẻ này.

    Không chút để ý, trung niên đang đứng chính giữa cửa kính vuông, nhìn xuống cạnh bên là ba nam thanh tú khác kế cạnh, dường như được gọi là Từ Tuyên Chỉnh, vận y phục chỉnh chu đã hướng trung niên này dứt câu:

    “Chỉ một nhóm chúng ta tới đây, khá là im lặng, Đoá Hồng ngàn năm chắc phải lấy được!”

    Từ Tuyên Chỉnh, nét mặt trầm hẳn, tay chống đầu gối, liếc một lão trung niên phía sau đang giật cặp lông mày, lại trở nên im lặng, khi đã nhỏ giọng nói:

    “Min Dũ, tuỳ ngươi thôi, ta cũng đang đợi lệnh từ ngươi!!”

    Tiếng bước chân nhẹ vang, hoà lẫn vào giọng nói khá khắc khe lẫn trầm cao từ Trung niên Min Dũ:

    “12 giờ tối nay, chúng ta sẽ tiến tới Rừng Suy Nu! Đoá Hồng ngàn năm có lấy về được hay không còn trông vào các vị!!”

    “Đám trẻ các ngươi nữa!!”

    Bất chợt hét to, khi nhìn tới chục nam nữ thanh tú tại trong căn phòng này, liền giật mình một cái mới hít một hơi thở nhẹ lại đã bình tĩnh khi giọng nói qua đi.

    “Mấy lão kia đi xem xét xung quanh không biết thế nào rồi, ta thấy hơi lo!”

    Một trung niên lão còn trẻ lại mở giọng tự nói như đã lộ ra vẫn còn người đang dò xét thành phố này, nhưng lại không có câu trả lời từ ai, ngoài miệng khẽ cười của Trung niên Min Dũ.

    Màn đêm bao trùm lấy nơi đây, một vài ngày nữa lại trôi qua, căn nhà rộng, trồng đầy cây cảnh, Vũ Thiên đang đứng phía sau, mắt hắn chăm chú nhìn Hổ Vương, Bạch Xà như là bọn nó cũng không để ý tới Tuyết Lĩnh Á đứng trước lối vào nơi này.

    Bông Tuyền Duyên đứng trước mặt hắn, khẽ cười nhẹ, giọng nói từ hai người đang phát ra:

    “Lĩnh Á, Vũ Thiên đâu ...”

    “Hắn ở đằng sau, bọn ta ở đây cũng mấy ngày rồi, thật là làm phiền cô!”

    Tuyết Lĩnh Á hơi ngoái đầu ra sau, giọng hắn không được trong cho lắm, Bông Tuyền Duyên nhẹ cười, đôi hàm răng trắng ngọc ngà liền lộ ra, đôi mắt lại chớp chớp làm cho Tuyết Lĩnh Á kỳ lạ một chút hiện rõ.

    “Hai người có muốn đi tham quan thành phố không!!”

    Hỏi nhẹ một câu, Tuyết Lĩnh Á nét mặt liền do dự, trong khi Hổ Vương ở đằng sau lại đang nói nhỏ với Vũ Thiên:

    “Thiên ca! Bông Tuyền Duyên! Tỷ ấy tới kìa!!”

    Vũ Thiên tuy gật đầu nhưng vẫn im lặng nhìn xung quanh trước mặt mình, ánh mắt đang ngó lên bầu trời hơi tối, đăm chiêu hồi lâu, Bạch Xà nhí nhảnh, bước nhẹ lung tung, bàn tay nhỏ nhắn của nó chạm lung tung vào những cánh hoa, màu sắc sặc sỡ.

    Vũ Thiên liền đi lên phía trước, hắn cũng đã cảm nhận được Bông Tuyền Duyên đã tới nơi này, mặc dù chưa thấy mặt nàng, Hổ Vương, Bạch Xà đã chạy ra nơi Tuyết Lĩnh Á đang gặp Bông Tuyền Duyên nên đã không để ý Vũ Thiên đang đi sau.

    Không cách thành phố này bao xa.

    Rừng Suy Nu, là một trong những khu rừng cấm của Tộc Hoa Hồng, không mấy tộc nhân trong tộc được bước vào nơi này, khu rừng này khá rộng, khoảng vài dặm mét vuông, trũng nước, ngập sâu nên rất nguy hiểm với tộc nhân trong tộc, khác biệt là bên trong lại có vài mô đất nhô lên không bị ngập nước.

    Hoa hồng mọc tại nơi này rất là nhiều, xung quanh Rừng Suy Nu luôn có tộc nhân trong Tộc Hoa Hồng canh giữ. Lúc này, hướng xa xa tiến tới rừng thấp thoáng nhiều thân ảnh đang tụ tập phía sau một ngọn đồi, thảm cỏ xanh um. Nhìn gần như đã nhận ra, trung niên Min Dũ, Từ Tuyên Chỉnh đang đứng trong đám người này, khoảng năm chục người đều nhìn tới Rừng Suy Nu quan sát chăm chú.

    “Đoá Hồng ngàn năm đang ở trong đó!!”

    Một giọng nói nữ còn trẻ liền nói ra lọt vào tai đám người đứng chung đây, nét mặt liền trở nên căng thẳng, nhưng ánh mắt một vài trung niên lại sáng rực hào quang.

    Bên trong Rừng Suy Nu, tại một gốc rừng, gần sát phía ngoài hướng tới thành phố, xa xa đang nhìn tới chính là đám đông đúc Trung niên Min Dũ đang quan sát.

    Tại mô đất nhô cao này, nước ngập lấy những gốc cây đang mọc, sinh sôi, phát triển tại đây, đa số là hoa hồng đỏ rực một phiến từ trên cao nhìn xuống. Lúc này, phía trên đám hoa hồng lại đang đứng một nhóm người, chỉ khoảng hai mươi, đều là những lão già đã ngoài bảy mươi tuổi, đang nhìn nhau mà trò chuyện một cách say sưa, như không để ý tới những điều gì khác ngoài những cặp mắt vẫn đang nhìn chăm chú đám hoa hồng đang mọc phía dưới mặt nước tới nửa thân cây.

    “Ngàn năm rồi, vẫn chưa thành hình, chưa có ý thức, thật kỳ lạ ...”

    “Rất mạnh a, nếu hoá hình chắc chắn sẽ mạnh vượt qua cả lão quái vật trong tộc a!!”

    “Lão nói quá, cùng lắm chỉ mạnh hơn ta một chút mà thôi!!”

    “Ta canh giữ ở đây cũng lâu lắm rồi, xương cốt già của ta cũng muốn gãy vụn, thật không tốt!!”

    Những câu nói cứ vang vọng tại khoảng không gian này, nơi những lão già tựa như sắp đứng không vững này, cứ nhìn nhau bàn tán, không ngừng nghỉ, ánh mắt vẫn nhìn đám Hoa Hồng từng giây, thay phiên lẫn nhau.

    Tại trong đám Hoa Hồng, nổi bật hơn cả là một gốc cây Hoa Hồng, đỏ đậm màu hơn những cây khác, mọc xung quanh nó, không ở chính giữa, cây Hoa Hồng này trong rất đặc biệt, từ màu sắc, cho tới cành lá, thân cây gai nhọn.

    Đây cũng chính là cây Hoa Hồng khiến cho đám lão già đứng trên không nhìn nó, tụm lại mà bàn tán. Dường như, cũng không cảm nhận được, hiện tại lúc này đang có vài ánh mắt từ nơi xa đang nhìn tới cây Hoa Hồng này.

    Im lặng bên ngoài Rừng Suy Nu, màn đêm bao trùm tất cả, không khí được hoà loãng. Tại nơi đám đông đang lấp ló, vài giọng nói đã được cất lên:

    “Làm sao để cướp được Đoá Hồng đó đây!!”

    “Mấy lão già đó, không đơn giản, có thể đánh bại được!!”

    Từ Tuyên Chỉnh lại khẽ nói, giọng có chút cay cay, rát cổ họng, liền nghe thấy Min Dũ như trả lời:

    “Bĩnh tĩnh, không cần phải cuống!!”

    “Ngươi tính đứng ở đây nhìn lén tới khi nào nữa!!”

    Một giọng trung niên khác, mang chút khó chịu, ánh mắt rực đỏ đang nhìn đám lão già Tộc Hoa Hồng đang canh giữ Đoá Hồng ngàn năm chăm chút, không rời, hai nắm tay nắm chặt lại trong đỏ ửng.

    Nhưng lại không mấy để ý, Trung niên Min Dũ, khẽ cười trong cái xoay quanh nhìn từng người một đã đứng phía sau mình, vẻ mặt bất ngờ từ bọn họ đã lộ chút lo lắng khi nghe Min Dũ buông một câu lạnh:

    “Không còn cách nào khác ngoài trực diện cướp đoạt!”

    “Như vậy không phải là đưa chúng ta vào chỗ chết hay sao!!”

    Gào lên, tại một trung niên khác đang đứng lẫn trong số ít này, sắc mặt trung niên này cũng đã âm trầm, lạnh giá từ cặp mắt xám tro của mình, Trung niên Min Dũ khẽ giật mình một cái khi đã trong thấy những cái gật đầu quanh mình.

    Tại thành phố của tộc, gần trung tâm Hyona, trên những con đường trải đầy hoa, bóng người bước đi rất là nhiều, trong nét mặt ai cũng đang mang nhiều trạng thái khác nhau, một con đường thẳng đầy màu sắc từ ánh đèn chiếu sáng khắp nơi.

    Vũ Thiên, Tuyết Linh Á, Bông Tuyền Duyên đi trước Hổ Vương, Bạch Xà đang ủ rủ theo sau, bước chân của chúng đã không nhấc nổi khi đã lê cao, đạp xuống.

    “Bạch Xà! Ngươi có thấy đói bụng không!”

    Hổ Vương lắc lắc cái thân nhỏ nhắn, bước đi siêu vẹo hỏi lấy Bạch Xà đang nhí nhảnh ánh mắt nhìn quanh không tỏ vẻ gì là mệt.

    “Ngươi đừng hỏi ta, Bạch Xà không biết gì đâu, Hổ Vương lúc nào cũng thấy ngươi la đói cả!!”

    “Có chút mất mặt Thú tu chúng ta đó!”

    Mắng Hổ Vương đang trợn tròn mắt, không mấy để ý tới hai má đã phồng lên, nặng nề bước chân nhỏ, Bạch Xà tỏ vẻ mặt không mấy đáng yêu nhìn Hổ Vương đang hơi chút giận dữ mà ửng đỏ đôi mắt cùng nhìn thẳng, Vũ Thiên đang nhìn hai đứa đi sau mình mà ánh mắt hiện chút dò xét chúng nó đang như thế nào hiển lộ trên mặt.

    Nhưng hắn lại nhanh chóng bỏ qua hai đứa, nhìn tới Tuyết Lĩnh Á cùng Bông Tuyền Duyên đang trò chuyện gần cạnh, đi tới trước lề đường trải nhựa, bỏ qua những người đang đi ngược lại.

    “Chúng ta quen nhau lâu chưa!”

    Tại trong lòng Tuyết Lĩnh Á đang tự hỏi ai đó đi cạnh mình, Bông Tuyền Duyên trợn tròn mắt với hắn, khẽ vuốt mái tóc một cái cử chỉ, liếc nhìn Vũ Thiên một cái, liền thấy sắc mặt hắn như cũ, môi đỏ mọng, đã được tô son, Bông Tuyền Duyên cắn nhẹ môi:

    “Tuy mới gặp nhưng đã thân với hai người, Lĩnh Á, anh là tộc nhân của Cáo Vành tộc!”

    Tuyết Lĩnh Á, liền nhăn vầng trán, dứt khoát trả lời nhanh:

    “Có gì không đúng sao!”

    “Vũ Thiên, cậu từ Lục Địa vào trong rừng rậm này, có thấy gì mới lạ không!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý bình luận chương
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Mấy đứa thích viết truyện đúng là không được bình thường. ������������
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 08:33.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jennylaw,lhc772,
  5. #163
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 164+ Đóa hồng ngàn năm




    23-12-2017, 11:10
    Chương/Chapter 164 + Đóa Hồng Ngàn Năm

    Bất chợt bị hỏi, Vũ Thiên nhất thời im lặng, hắn nhìn hai người, trên mặt nét phân vân hiện rõ, hai cánh tay quờ quạng, liền vỗ vai Tuyết Lĩnh Á, liền như nhận ra điều gì đó không đúng, Tuyết Lĩnh Á đành gượng cười với hắn:

    “Ta cũng không nghĩ mình lại tới nơi này, cũng không biết là nơi này được gọi là Rừng Sinh Linh!”

    “Hổ Vương đã bị ngươi bắt đi, ta không biết là ngươi có ý định gì!”

    Vũ Thiên ngoái đầu nhìn Hổ Vương, ánh mắt không mấy thân thiện nữa nhìn Tuyết Lĩnh Á không dám hé răng với hắn, giọng không mấy lạc quan nhìn hắn như giải thích từ ánh mắt:

    “Vũ Thiên, ta chỉ là không muốn thấy Hổ Vương gặp nguy hiểm, nó không nên xuất hiện tại Lục địa, càng là không tại Thú tộc!”

    Từ ngạc nhiên, Vũ Thiên làm lay động không khí trở nên lạnh hẳn, Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên liền nhận ra, xung quanh mình đang lạnh dần, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới hai người, ngoài lớp sương mỏng là những hạt trắng đục phủ lên quần áo.

    “Thiên ca! Huynh bị sao vậy!”

    Phía sau, Hổ Vương đã hét lên, chạy tới cạnh hắn, khí lạnh không hề giảm mà đang tăng dần, một góc nơi này đang dần đóng băng, lan tràn ra xa, bước chân Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên không vì thế mà dần lại, vẫn bước đi trong hơi run, đi cạnh vẫn là Vũ Thiên.

    Phía sau, Hổ Vương, Bạch Xà đuổi theo trong lo lắng nhìn ba người đang kỳ lạ.

    “Vũ Thiên! Không sao chứ! Ta cũng không có ý gì xấu!”

    Bông Tuyền Duyên thở nhẹ ra hơi lạnh, nét mặt đang lạnh, lộ rõ căng thẳng, trấn an Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á xua xua tay, lắc đầu liên hồi, hơi ngoái đầu sang bên nhìn hắn:

    “Vũ Thiên! Ngươi thả Băng lạnh ra làm chi vậy, không thấy bọn họ đã thành tượng Băng hết rồi sao!”

    “Ta vẫn thấy bình thường!”

    Hắn không thấy có gì lạ, cũng không để ý băng lạnh từ mình mà lan toả, nhưng câu nói của hắn lại làm cho Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên đã bỏ đi lo lắng trong đầu.

    Liền suy nghĩ mà nói ra từ Tuyết Lĩnh Á trong đầu:

    “Hổ Vương, trong Thú Tộc chúng ta rất khó gặp, tộc nhân như nó từ lâu trong tộc đã không còn thấy!”

    Bông Tuyền Duyên nét mặt mơ hồ giống như Vũ Thiên đi cạnh nghe thấy, hắn:

    “Huynh nói gì ta không hiểu!”

    “Nó thuộc Hổ tộc, là tộc nhân trong truyền thuyết ...”

    Giật mình liền ngừng ngay bờ môi câu chữ tiếp theo, đôi lông mày co lại hơi hướng sang trái nhìn về phía xa, như vượt qua những gì ngăn cản tầm nhìn, tại trong chớp nhoáng Bông Tuyền Duyên, Vũ Thiên cùng Tuyết Lĩnh Á đã bay lên không trung hướng tới chính là Rừng Suy Nu.

    “Thiên ca!”

    Tại nơi này, Hổ Vương hét to, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối liền lao nhanh lên, theo sau lại là Bạch Xà, vẻ mặt ngơ ngác.

    Băng lạnh mất đi, không còn ai chỗ này trong thành phố, những người xung quanh ngơ ngác bước đi, để lại một vài ánh mắt hiếu kỳ nhìn hướng xa xăm nào đó.

    Tại Rừng Suy Nu, những lão già của Tộc Hoa Hồng đang canh giữ gốc hồng ngàn năm đã bị tách ra, nơi này chỉ còn lại một vài người đứng trên gốc hoa, vẻ mặt ai cũng đều đang nghi hoặc hiện rõ, nhưng lại không có ai nói gì.

    Không ai biết đám lão già còn lại đã đi đâu, lại không mấy vui vẻ khi mà vài tiếng hét từ mấy lão đã tán phát ra xung quanh từng trận âm thanh như vang vọng, ba động cả khu rừng.

    “Các ngươi dám, cả gan cướp đoạt trong tộc!”

    Nhìn thấy lúc này, tại khoảng đất Đoá Hồng ngàn năm, đang dần tách ra, sụp lún, như đã nuốt lấy đoá Hồng ngàn năm vào trong hố sâu, mặt đất xung quanh những cây Hoa Hồng khác đều đã gãy nát, xuất hiện những gốc rễ cây to nhỏ khác nhau, đâm lên, hình thành như những tắm lưới ngăn cách.

    Vài lão già của Tộc Hoa Hồng đang giận dữ hướng xuống dụng lực từ chân, tay như để đánh thủng tắm lưới rễ cây này.

    “Đoá Hồng ngàn năm”

    Giọng nói quen thuộc, Từ Tuyên Chỉnh đã thốt ra, ngay chính bên dưới hố sâu đã xuất hiện này, bên cạnh lại là Min Dũ, hai người đang nhìn nhau, cười to, lại không để ý vài ba lão giả đang hét bên trên, tối đen tại hố sâu.

    “Đi thôi”.

    Từ Tuyên Chỉnh lất phất tà áo, gật nhẹ đầu với Trung niên Min Dũ đang nhắc, trong một màu tối đen, không thể nhìn rõ chỗ này, bên trên tắm lưới rễ cây giăng kín, vài lão già lúc nãy, lúc này đều đã hoá thân xanh đậm, kỳ dị sắc màu.

    Cùng một hành động như nhau, vung tay thành những hình hoa gãy cánh, rất to chém mạnh xuống, vỡ nát tắm lưới rễ cây, đâm mạnh vào mặt đất, rừng hoa tan nát, nước động đỏ màu liền tản mát ra xa, không văng tung toé.

    “Nguy hiểm”.

    Hai giọng nói, Từ Tuyên Chỉnh, Trung niên Min Dũ, tại trong lòng đất, hố sâu phát ra, cảm nhận sự chèn ép, càng lún sâu vào bên trong, hai người lại quằn quại, mạnh mẽ cử động tay chân như muốn lao lên bên trên.

    “Các ngươi đúng là tìm cái chết!”

    Âm thanh giọng nói khẽ lọt vào tai hai người đang trong tình cảnh khó khăn, đã nhận ra rằng mình khó mà ngăn chặn được đè nén áp lực, thoát khỏi lòng đất một gốc bên trong Rừng Suy Nu.

    “Tộc nhân một ngàn năm trong tộc lại chết như thế này sao, chưa thành hình, chưa có ý thức!”

    “Chúng ta canh giữ lại để xảy ra như thế này!”

    Bi ai, khó tin hiện rõ trong giọng nói đầy giận dữ từ vài lão già đang mạnh mẽ vung tay xuống mặt đất, tại xung quanh đoá Hồng ngàn năm vừa bị cướp đoạt.

    Không trung Rừng Suy Nu bóng dáng từng người dần hiện ra, thinh không dưới đám mây, ánh trăng sáng rực cũng đủ nhìn rõ mặt từng người, những lão già canh giữ đoá Hồng ngàn năm, cùng đám người đi cùng Trung niên Min Dũ, số người đã giảm bớt đám trẻ nam nữ thanh niên.

    Nhìn tại mấy lão giã đang vung tay nghiền nát mặt đất nơi đoá Hồng ngàn năm, rỉ tai có thể nghe thấy từ bọn họ.

    “Không được rồi”.

    “Cướp trộm thất bại rồi”.

    Nơi xa, thân ảnh của Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên cũng đã tới, ngừng lại cách xa, quan sát nơi đã gây chú ý tới bọn hắn.

    Giật mình bởi Bông Tuyền Duyên như nhận ra những trưởng bối trong tộc mình, những ngón tay đã che lấy miệng, Hổ Vương, Bạch Xà bay chậm phía sau đã tới cạnh nàng, ánh mắt hiếu kì từ chúng chỉ nhìn chằm chằm xung quanh.

    “Giết sạch chúng cho ta!”

    Lạnh loẽ, sát ý từ những lão già đã nghiền ép Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ nơi lòng đất không còn thấy động tĩnh hướng tới tộc nhân Tộc Cây Sồi, mạnh mẽ ra tay.

    Không thể ngăn cản, như đã định sẵn, nơi thinh không, tại trên đầu bọn họ, bầu trời đã bị che lấp không còn thấy đám mây, ánh trăng toả sáng thay vào đó là rất nhiều lá cây, hình lưỡi uốn cong, một màu xanh đậm liên kết lại với nhau, từ trên đánh xuống, hình thành lưỡi liềm đánh vào từng người đang đứng tại thinh không mảnh Rừng Suy Nu.

    Trong ánh nhìn của đám lão già đã canh giữ Đoá Hồng ngàn năm lại không bị công kích, mà hai tay của bọn họ lại đang hướng lên trên trong toàn thân sẫm màu đến kinh dị.

    “Không tốt rồi! Chúng ta cũng bị dính đòn!”

    Tại cổ họng, Vũ Thiên giọng nói không được tự nhiên, khá là hãi, không run gãy, khẽ bay lên một khoảng, tư thế phòng thủ, chuẩn bị đón đỡ đòn công không mong muốn đang đánh xuống mấy kẻ hiếu kỳ bọn hắn.

    Rất nhanh, áp lực mạnh mẽ đã chèn ép mấy người, Vũ Thiên ánh mắt khẽ chớp, hơi lạnh trong mắt khẽ tuôn trào, toàn thân nguyên lực bùng phát, bàn chân bún nhẹ, hai tay khẽ xoay vòng, từ sau đánh lên trên, va chạm, ngăn cản, cắt ngang đòn công lưỡi liềm, đóng Băng chớp mắt.

    Hắn liền đứng vững phía trên Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á, cùng quét mắt nhìn về đám người cướp đoạt, nét mặt kinh hãi hiện rõ, nhưng không sợ hãi, không né tránh mà là đón đỡ đòn công tập thể của mấy lão già canh giữ “Đoá Hồng ngàn năm”.

    Từng người một, cánh tay lại hướng lên, vòng xuống, từ lòng bàn tay, xuất hiện rất nhiều thân cây, sần sùi, sẫm màu, không ngừng dài ra kết lại với nhau, bó chặt tạo thành tắm thảm lao thẳng tới “lá hình lưỡi liềm” bóp chặt như đã quấn nát chúng tại khoảng giữa bầu trời.

    “Đám cướp bóc này cũng mạnh gớm!”

    Vài lão giả đã lẩm bẩm kinh ngạc đến đau tức!
    Từng tiếng động mạnh tại mặt đất Rừng Suy Nu, phát ra những tiếng động mạnh, đất nức ra, từng đường rãnh xuất hiện nhiều dòng nước bên trên, phía ngoài rừng liền bị hút xuống theo khe nức, cây cối đỗ ngã, những cây Hoa Hồng liền bị vùi dập.

    Một rừng Hoa Hồng tại Rừng Suy Nu đã bị tàn phá.

    Trong mặt đất nơi một đường rãnh lớn, mặt đất bung toả, từng cây Hoa Hồng vương vãi bay tán loạn lên không trung, giữa bầu trời tại khoảng chân không, hai thân ảnh, Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ cách xa nhau, xuất hiện, vây quanh hai người chính là vài ba lão giả đã nhấn chìm hai người vào lòng đất sâu.

    “Hoa Cốt”.

    “Nó chắc chưa bị chết”.

    Đồng loạt hét to từ mấy lão già này, Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ nét mặt liền hiện kinh ngạc tại không trung bầu trời Rừng Suy Nu, do dự trong lòng dò xét mấy lão nhưng vẫn hiểu ra thứ mấy lão vừa gọi là ai.

    “Hoa Cốt”.

    Bất giác nói nhỏ.

    ““Hoa Cốt” “Đoá Hồng ngàn năm” tên của nó sao!”

    “Mau lấy “Hoa Cốt” trả đây!”

    Không thể nào gay gắt hơn, đã thấy mấy lão già vây quanh Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ đã mạnh mẽ chấn áp, liền tạo ra áp lực cho hai người, không khí như bị đè nén lại.

    “Bọn ta không có ý định đánh đấm gì với mấy lão, nên sẽ rời khỏi đây!”

    Cười to, nhưng lại mang theo một cỗ tức giận.

    “Muốn đi sao, để mạng lại đây!”

    “Hoa quyến”.

    Bập bùng đầy mạnh mẽ ập vào tai Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ khẽ run, lại kinh hoảng nhìn tới mấy lão già đang tạo vòng vây mình.

    Lúc này, từ thân hai người lại xuất hiện điều kỳ lạ xảy ra, sợ hãi liền dâng tràn, Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ tại thân thể xuất hiện rất nhiều những bông hoa đỏ sẫm, quấn chặt lấy hai người đã kinh hãi hét lớn:

    “Đây là!”

    “Nhẫn, tay mình”

    Giật mình nói gấp trong những bông hoa đã phủ kín khắp người, trong hai chiếc nhẫn hình mặt cười từ hai người bay ra, lơ lửng giữa thinh không liền bị một lão già khác nắm lấy trong lòng bàn tay.

    Khoảnh khắc nắm lại, hai chiếc nhẫn liền vỡ vụn làm rơi rớt rất nhiều thứ vật kỳ lạ xuống mặt đất Rừng Suy Nu.

    “Hoa Cốt”

    Trong những thứ vật kỳ lạ ấy có một gốc cây Hoa Hồng chính là “Đoá Hồng ngàn năm” cũng là thứ mà mấy lão già Tộc Hoa Hồng gọi là “Hoa Cốt”.

    Tại thinh không, ầm vang “Hoa Cốt” từ gần tới xa truyền vào tai những người nơi đây, tất cả ánh mắt lại liền nhìn tới nó.

    “Hoa Cốt” đang rơi xuống, rất nhanh nhưng nhìn lại chậm hẳn, lúc này nó lại đang toả sáng, thứ ánh sáng làm chói mắt người nhìn, kinh ngạc, hiếu kỳ hiện rõ trên mặt từng người đều nhìn tới “Hoa Cốt” đang thay hình đổi dạng.

    Như quên đi Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng chỉ hai người là cảm nhận được từ đó là những tiếng thét khiến cho những người đang bay tại chỗ này, Rừng Suy Nu cũng phải lưu tâm nhìn tới.

    Hai người đang cố giãy dụa để thoát ra, rất nhiều những giọt máu đang chảy, ánh mắt của vài lão già đang vây quanh chỉ lắc đầu, lạnh nơi đôi mắt, bỏ qua hai người mà nhìn tới “Hoa Cốt”.

    Không còn là một gốc cây Hoa Hồng với thân xanh đậm, lá bung toả, đón đỡ bông hoa đỏ sẫm màu đặt biệt kỳ lạ, có mùi hương không thể dễ ngửi đã lan toả khắp bầu trời nơi không trung Rừng Suy Nu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý và bình luận chương:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 08:35.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,jennylaw,lhc772,
  7. #164
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 165+ 3 đứa trẻ




    24-12-2017, 11:31
    Chương/Chapter 165 + 3 Đứa Trẻ

    Từ bông hoa lúc này, lại thai nghén, xuất hiện hình dạng một nhân ảnh đứa bé, trắng nõn, mềm mịn, cặp mắt bé trai đang ngơ ngác nhìn quanh, nó hiện lộ ra vẻ hiếu kỳ, bờ môi mỏng liền hé cười, đứng dậy như đang bay lơ lững trong bầu trời, bé trai này lại khoát một tấm áo với những đường nét tinh xảo không hình.

    “Đây là “Hoa Cốt”! Tiểu hài tử là một nam nhi không phải nữ nhi!”

    Giọng nói này mang theo vẻ vui mừng, lại không thể nhận ra được là của lão già nào trong đây, đám lão già đã canh giữ “Hoa Cốt”.

    ““Hoa Cốt” là ta sao!”

    Bé trai mấp mấy môi, liền nói một câu, lại vung bàn tay nắm lấy Cây Hoa Hồng, đưa lên mũi đã chạm vào nhìn nó.

    “Hoa Cốt, Hoa Cốt, tên của ta là Hoa Cốt!”

    Ngập tràng tiếng cười tại trong lòng mấy lão già bay quanh đây, trong tay nó đang cầm cây Hoa Hồng đã đảng sinh ra nó, cười khúc khích, vẻ mặt lại ngẩn ngẩn lên, đôi mắt long lanh, như đã không để ý tới cây Hoa Hồng đã tiến nhập vào trong cơ thể của nó.

    “Chuyện này ...”

    “Không phải nó sẽ khô héo, thành bột mịn sao ...”

    Từ mấy lão già, trong lòng phát ra câu hỏi đầy ngạc nhiên.

    “Nơi này, đang xảy ra chuyện gì vậy”

    Vũ Thiên nhìn Hoa Cốt, hắn liền mơ hồ trong đầu, lại nhìn quanh từng người liền hiểu rõ chút sự tình tại đây, khi thấy nét mặt Bông Tuyền Duyên đang lay động đôi mắt, long lanh đến dễ sợ, dường như là không rời một giây nào khỏi Hoa Cốt.

    “Nó là Hoa Cốt trong lòng mọi người sao, từ rất lâu rồi giờ mới sinh ra!”

    “Hơi chút kỳ lạ!”

    Vũ Thiên tự nhủ như vậy, lại chỉ biết nhìn Hoa Cốt không biết tiếp theo nó sẽ như thế nào, nhưng lúc này lại thấy Hoa Cốt đã nhìn tới Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ.

    Hai người với thân thể dường như đã bị tách rời, những giọt máu như mưa rơi đang từ trên trút xuống mặt đất Rừng Suy Nu, một vài giọt tý tách lại bay tới một vài người gần cạnh.

    “Các ngươi tự ý cướp đoạt trong tộc ta, đáng nhận tội chết!”

    “Hoa quyến”

    Đó là hai chữ vọng lên như từ dưới địa ngục, truyền vào tai những tộc nhân Tộc Cây Sồi, rét run trong lòng khi nhìn thấy tình cảnh của Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ.

    Không nói thành lời, nhưng cảm nhận được thứ gì đó đang xuất hiện trên thân thể mỗi người.

    “Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!”

    Tại trong lòng bọn họ liền hét lên như vậy, tại mấy lão già và một vài thanh niên trong tộc đã kháng cự, khi mà xung quanh bọn họ, hình thành nên những rễ cây sồi từ ngoài đang không ngừng cắt lấy những bông hoa đỏ đã bao trùm lấy toàn bộ thân thể bọn họ, nhưng những rễ cây sồi này lại mau chóng ngừng lại, không xuất hiện thêm, cùng với đó là đám người bọn họ bị cắt thành những mảnh tách rời.

    Tạo thành một khoảng không mưa máu, đỏ tươi, rơi tí tách xuống, quá kỳ lạ khi thấy cảnh này, Hoa Cốt chỉ biết nhìn xuống cơn mưa màu đỏ này.

    “Tuyền Duyên! Cháu tới chỗ này làm gì!”

    Bất chợt, một câu nói hướng tới Bông Tuyền Duyên, vẻ mặt cô ấy liền không còn bình thường, ấp úng ánh mắt dừng tại một lão già như là có quen biết, bậm môi trả lời:

    “Ông Chu! Cháu ở gần đây, nên chỉ chạy tới xem chút!”

    “Nơi này không phải là nơi cấm, mấy đứa này là ai!”

    Đây là giọng nạt, Bông Tuyền Duyên một câu, lại vặn hỏi Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á, hai kẻ đang căng thẳng, chính là cảm nhận được nguy hiểm từ đám lão già canh giữ Hoa Cốt nơi này.

    Không còn để ý tới đám cướp đoạt tộc nhân Tộc Cây Sồi đã bị giết sạch bởi đòn công “Hoa quyến”.

    Trong một chớp mắt, lão già gặng hỏi Bông Tuyền Duyên đã bay tới trước mặt Vũ Thiên, ánh mắt lạnh, bộ râu tóc kỳ lạ khẽ tung bay, hai cánh tay lão liền hướng hắn vỗ vào, rất mạnh áp lực.

    Kinh hãi từ trong lòng, Vũ Thiên vẫn đứng yên tại thinh không, cảm nhận cái vỗ mạnh này, hắn hướng cùi trỏ hai tay ngăn cản lấy, trong khí lạnh lan tỏa, cũng mạnh mẽ bao phủ lấy lão già, từ hai tay mà lan tỏa khắp thân.

    Lão già này liền thành tượng Băng sống động, liền từ không trung rớt xuống.

    “Hắn! Nhân tộc mạnh mẽ, thiếu niên này!”

    Nhiều câu bất ngờ liền nói ra, những ánh mắt lão già canh giữ Hoa Cốt liền đảo lên xuống Vũ Thiên, tượng Băng đang rơi “ông Chu” lúc này đã nức ra, những mảnh Băng vụn, ho lụ khụ vài cái, lại bay phía dưới nhìn lên Vũ Thiên.

    Tại trong mắt, lại không hề có ý định tiếp tục đánh hắn.

    Khi mà Bông Tuyền Duyên khẽ bặm môi đứng nhìn cùng Tuyết Lĩnh Á đang châu đôi mày, nét mặt hơi khẩn trương, phía sau nhìn tới Hổ Vương, Bạch Xà đang cười mỉm nhìn Hoa Cốt.

    Những ánh mắt nhỏ, trong sáng lại chạm nhau, nhìn nhau rất lâu liền khiến cho đám người nơi này đều quan sát chúng.

    “Hổ Vương! Nó cứ nhìn ta thôi, ta không thích chút nào!”

    Bạch Xà núp sau Hổ Vương như né tránh Hoa Cốt đang nhìn hai đứa, lại đang bay tới chúng.

    “Ta muốn cùng chơi với hai ngươi, các ngươi cho ta sự thân thiện!”

    Hoa Cốt lần đầu nói lớn giữa bầu trời Rừng Suy Nu, nhưng lại làm cho mấy lão già mí mắt chớp giật liên hồi, như là đã nhận ra điều gì:

    “Nhân tộc, không phải, Thú tộc trẻ nhỏ, hai đứa bé này!”

    “Ngươi muốn gì đây! Bạch Xà không thích ngươi!”

    Hổ Vương liền ngăn cản Hoa Cốt đã tới trước mặt, lắc tay, nhìn nó đang chu miệng với mình, không tin lắm:

    “Ta có làm gì đâu mà cô ấy không thích ta!”

    Giọng nói của Hoa Cốt làm cho Vũ Thiên giật mình, hoàng tỉnh khi mà Hoa Cốt bay ngang qua bọn hắn tới trước mặt Hổ Vương, Bạch Xà.

    Nhìn ba đứa trẻ đang nói chuyện, không khỏi làm hắn ngây dại, trong lòng cảm giác không nói nên lời liền dâng trào, ngay cả mấy lão già kia cũng đều như vậy, đứa bé Hoa Cốt lại như muốn nắm lấy Bạch Xà, đang ở đằng sau Hổ Vương.

    Làm cho Hổ Vương mắt trợn lên, bàn tay của nó liền ngăn chặn Hoa Cốt, để nó không bắt được Bạch Xà, hai đứa trẻ liền dằn co nhau trước mặt Bạch Xà đã la hét:

    “Hổ Vương! Anh không nên chạm vào nó!”

    Hổ Vương liền giật mình mà hét lớn với Hoa Cốt:

    “Ngươi muốn gì đây!”

    Hoa Cốt lại lắc lắc đầu khi vẫn đôi co tay với Hổ Vương. Nó đã bốc lên một ngọn lửa, bao phủ cả thân thể nhỏ bé, cảm giác nóng bức liền lan tỏa, Hoa Cốt liền thở dốc mà bay tránh ra xa Hổ Vương, nhìn tới Bạch Xà.

    Vẻ kinh ngạc lẫn chút bất ngờ đã hiện trên mặt đám đông Tộc Hoa Hồng nơi này, Vũ Thiên là vẻ mặt đang căng thẳng khi thấy Hổ Vương, sử dụng Hỏa hệ, bao trùm khắp thân như vậy.

    “Ngươi làm ta bực!”

    Hổ Vương lại hét lớn, rền vang bầu trời Rừng Suy Nu, như muốn mạnh mẽ tạo gió lớn nơi này, làm cho những người đang có mặt tại đây liền giật mình, nhìn ra sự bất ổn giữa ba đứa bé nhưng đã không ngăn cản.

    Hoa Cốt đã chớp chớp mắt, cơ thể có chút run nhìn Hổ Vương đã không còn là đứa bé như nó. Lúc này, Hổ Vương đã hóa thành hổ nhỏ, lông vũ màu trắng đen, mạnh mẽ ngoác miệng lao tới Hoa Cốt, đang run lắc mạnh cơ thể, đôi bàn tay nhỏ bé liền hướng lên trước, từ bàn tay liền tuôn tràn ra những đóa hoa màu đỏ bao trùm lấy nó cùng Hổ Vương đang trong cơ thể Thú tộc tấn công nó.

    “Ngươi lại muốn đánh nhau như vậy!”

    Hoa Cốt đang bao trùm trong đám hoa liền mở miệng nói nhẹ như vậy, nhìn đám hoa đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của Hổ Vương, lại không đốt cháy được mà chỉ như đang tăng thêm màu sắc cho những đóa hoa của Hoa Cốt đã thi triển ra, Hổ Vương như đã nhìn thấy, tức giận mắng Hoa Cốt:

    “Mấy cái cọng hoa của ngươi mà cũng làm khó Hổ Vương!”

    Nó nói như vậy, nhưng lúc này lại đang sợ khi mà biết được thân thể đã bị trói chặt bởi một sợi dây màu xanh lá, Hoa Cốt lại ngồi trên lưng Hổ Vương đang trong tình trạng hóa thú lớn, mang theo giọng Bạch Xà như đã tới phía sau:

    “Hổ Vương! Anh bị bắt rồi!”

    Hoa Cốt lại xoay lại nhìn Bạch Xà, lần này lại khẽ cười, vẻ mặt đã run trước đó như không có lúc nãy, cánh tay nhỏ lại hướng Bạch Xà, những đóa hoa màu đỏ lại xuất hiện bao phủ lấy Bạch Xà, liền làm cho Bạch Xà sợ hãi.

    Như không biết làm thế nào, nó liền hóa thành rắn nhỏ như để thoát khỏi sợi dây định trói chặt của Hoa Cốt đã bắt Hổ Vương. Bạch Xà lại biến lớn thân, làm kinh hãi những người nơi này, như để hù dọa Hoa Cốt:

    “Mau thả Hổ Vương ra!”

    “Bạch Xà!”

    Hổ Vương nhỏ giọng gọi Bạch Xà khi nhìn thấy Bạch Xà dùng thân rắn với kích thước lớn, cỡ như mãng xà đã bị Vũ Thiên giết.

    “Hổ tộc, Rắn tộc, bọn nó là trẻ nhỏ trong tộc.”

    “Thú tộc truyền thuyết a!”

    Những lão già Tộc Hoa Hồng đã canh giữ Hoa Cốt liền bật thốt lên khi thấy bản thể Hổ Vương, Bạch Xà mới giật mình hét lớn.

    “Thật là nhức đầu mấy lão già này mà!”

    Như là than thở, lại không nói lớn, mà chỉ thều thào ra hơi, tự nghe thấy, mấy lão già này đều đã nhăn vầng trán.

    “Ta lại không muốn chơi với hai ngươi nữa!”

    Hoa Cốt vẻ mặt bụ bẫm đã bay ra xa, lần này lại là tự ý, nó đã cởi trói cho Hổ Vương, đã thu hồi lại đòn công từ những cánh hoa bao vây lấy Bạch Xà, liền làm cho Hổ Vương, Bạch Xà đã trong hình hài bé trai, bé gái mà dừng tại chỗ ngơ ngẩn nhìn Hoa Cốt đã đứng giữa thinh không ra khỏi khoảng không của Rừng Suy Nu.

    “Ngươi muốn gì đây!”

    Bạch Xà tức giận hét lớn, hai má nhỏ liền phình lên mắng lớn với Hổ Vương.

    “Hai đứa gây sự chưa đủ sao, đi, chúng ta đi thôi!”

    Vũ Thiên đã bay tới cạnh chúng, khẽ nói, cũng đã nắm lấy tay hai đứa, bay giữa bầu trời Rừng Suy Nu, hắn lại nhìn từ xa tới Hoa Cốt, hơi chút khó hiểu với nó nhưng lại không có ý định tìm hiểu về nó.

    Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên lại nhìn nhau, lại bay tới cạnh hắn, mấy lão già của Tộc Hoa Hồng đã canh giữ Hoa Cốt lại không chú ý tới bọn họ nữa, ngoài ánh mắt khẽ nhìn Bông Tuyền Duyên không mấy ra hiệu mà liền bay theo Hoa Cốt đã bỏ đi từ xa.

    “Hổ Vương! Nó dám liếc xéo mình! Lại còn tự ý bỏ đi như vậy!”

    “Dám đánh tụi mình nữa!”

    Hổ Vương, Bạch Xà hai đứa tự chỉ nhau mà mắng Hoa Cốt như giải tỏa chút bực bội trong lòng hai đứa.

    “Vũ Thiên! Ta không nghĩ là trong tộc lại có chuyện như này, Hoa Cốt, thật là rắc rối!”

    Bông Tuyền Duyên vẻ mặt xuất hiện chút khó xử, nói chuyện với hắn, như muốn nói rõ chuyện Hoa Cốt, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, nên liền dừng hẳn lại mà im lặng nhìn hắn cùng Tuyết Lĩnh Á.

    Lúc này, Rừng Suy Nu chỉ còn lại mấy người đang bay trên, nhưng bên dưới mặt đất của rừng lại thấp thoáng một vài lão già trong tộc, lúc nãy vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Nhưng lại không có ý định tới kiểm tra mấy người bọn họ.

    Vũ Thiên đã nắm chặt lấy tay hai đứa Hổ Vương, Bạch Xà nhắm hướng không phải trong Tộc Hoa Hồng mà bay đi, Tuyết Lĩnh Á cùng Bông Tuyền Duyên vẻ mặt hơi chút phân vân nhưng cũng liền bay theo sau hắn, mà không có ý định về lại trong tộc.

    Hướng hắn bay tới không biết là nơi nào trong Rừng Sinh Linh. Tại lãnh địa của Thực Vật Tộc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý và bình luận chương::
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Mục này vắng quá nhờ
    Càng lên chương, càng khó viết
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 08:38.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,jennylaw,lhc772,
  9. #165
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 166+ Những kẻ ở ngoài




    31-12-2017, 11:13
    Chương/Chapter 166 + Những Kẻ Ở Ngoài

    Rừng Sinh Linh. Các tộc của Thực Vật Tộc.

    Tộc Hoa Hồng, nằm gần hướng vào Rừng Sinh Linh, không giáp ranh biên giới của Nhân tộc, con người. Vì gần biên giới của Rừng Sinh Linh đó là một mảnh rừng rậm không có tộc nào của Động vật tộc và Tộc thực vật sinh sống. Nhưng bên kia Nhân tộc, lại là một thành phố lớn của con người, được ngăn cách bởi một dòng sông rộng lớn nhìn sang hai bên.

    Lúc này đây gần kề với Tộc Hoa Hồng của Tộc Thực Vật, chính là Tộc Hoa Lan, một thanh âm đang vang vọng một nhánh trong lãnh địa của tộc. Nơi này được gọi là Nhánh Lan Lọng.

    Nơi thinh không bầu trời của nhánh Lan Lọng Tộc Hoa Lan đã bay trên hàng loạt bóng người, những lão già rồi đến nam nữ thanh niên, rất đông nhưng không vượt quá hai mươi vạn người.

    “Tộc Song Mây, các ngươi, nhánh Song Mật, các ngươi dám gây chiến với Hoa Lan Tộc bọn ta.”

    “Muốn cướp bóc Lan Sim của tộc ta, các ngươi nghĩ có thể sao. Đây là dấu hiệu của chiến tranh, các ngươi không nghĩ là mình đang tạo ra.”

    Những giọng nói rền vang trên bầu trời nhánh Lan Lọng ầm ầm vọng xuống phố lớn nơi này, nhưng chỉ có hai giọng nói một đã già lão, một còn trẻ trung của thanh niên đầy uy áp tra hỏi một đám người có khoảng hai ngàn người đang tái mét sắc mặt, không mang chút nào là bình tĩnh được, ai cũng có thể nhìn thấy được bọn họ đang sợ hãi, chính là đám người này.

    Bọn họ gồm khoảng hai ngàn người đang đứng tại một mảnh đất rộng lớn được xây dựng như là một nơi để nghiên cứu. Có lẽ mảnh đất chỗ này trong phố Lan Lọng là nơi nghiên cứu Lan Sim đã được nói đến của một trong hai giọng nói lớn bên trên bầu trời.

    Nơi mặt đất, hay là bầu trời của Nhánh Lan Lọng, rất là đông đúc người đang quan sát cả trên lẫn dưới, nhưng nhiều ánh mắt hơn là đang nhìn vào một nhóm người với số lượng chỉ khoảng trăm người, tuổi tác rõ ràng là có chênh lệch nhau. Bọn họ lúc này, tất cả đều đang căng thẳng, đều chú ý mà phòng bị dưới mặt đất và trên thinh không những người đang bay giữa bầu trời giống bọn họ.

    “Thật là ngu ngốc! Một đám ô hộp các ngươi lại tới đây cướp đoạt!”

    “Bọn chúng đúng là không biết sống chết!”

    Từ chỗ đám đông Tộc Hoa Hồng, Nhánh Lan Lọng đã truyền tới bởi giọng nói trung niên, cùng những người khác trong tộc thuộc nhánh Lan Lọng.

    Một nhóm người của tộc Song Mây thuộc nhánh Song Mật đang bị bao vây trên khoảng không bầu trời. Dường như thế yếu đang thuộc về bọn họ khi mà nhánh Lan Lọng tộc Hoa Hồng đã đông đúc hơn. Vũ Thiên đã từ xa cùng Hổ Vương, Bạch Xà bay tới với vẻ mặt lạ lẫm mang chút ngạc nhiên của hai đứa bé. Nhưng lại không lạ với Vũ Thiên khi phía sau hắn là Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á đã bay theo sau hắn, đã tới cạnh hắn. Bọn họ, hai người vẫn chưa có ý định rời đi. Đó là về lại nơi ở trong tộc của mình Cáo vành tộc, Hoa Hồng tộc.

    Bọn họ cũng đã bị tộc Hoa Lan. Nhánh Lan Lọng chú ý tới nhưng lại không mang theo hàm ý tấn công.

    “Chỗ này cũng đang có chuyện!”

    Hắn lại nói như vậy.

    “Đây là lãnh địa của tộc Hoa Lan thuộc nhánh Lan Lọng!”

    “Chỗ này có thể là nơi nghiên cứu Lan Sim!”

    Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á đồng loạt lên tiếng, giọng nói lại lọt vào tai Vũ Thiên. Ánh mắt ba người như đã nhận ra chút ít vấn đề. Môi khẽ ngậm, im lặng cùng nhau quan sát sự tình chỗ này. Không khí khá căng thẳng. Một giọng nói già lão đã đứng trước nhóm người nhánh Song Mật. Vẻ mặt đã tỏ rõ chất vấn bọn họ:

    “Đám các người đã vi phạm quy tắc nơi tộc ta, tội này không thể tha!”

    “Bọn ta sẽ bắt các ngươi lại và sẽ hỏi tội tộc các ngươi sau!”

    Từ miệng lão già này dứt lời, đã thấy một nhóm các thanh niên không còn trẻ tuổi đã bay ra nhìn hướng vẻ mặt lão già này trong nghiêm nghị, gật đầu. Lao tới và bắt lấy từng hai người, một bắt lấy từng tộc nhân của tộc Hoa Lan, nhánh Lan Lọng. Bọn họ lại không phản kháng mà như đứng yên tại chỗ để cho những người này, bắt lấy mà áp giải xuống nơi mặt đất, thành phố của tộc nhánh Lan Lọng.

    “Không cần phản kháng, cứ để họ bắt chúng ta!”

    Khi có một vài người dãy dũa, như là tính chống lại khi dùng một vài động tác tay chân nhưng đã bị vài giọng nói lớn từ trong nhóm người nhánh Lan Lọng này, ngăn cản một vài người bọn họ lại.

    Nhìn vào trong ánh mắt Vũ Thiên, hắn đã tỏ vẻ chút bất ngờ, Bông Tuyền Duyên hay Tuyết Lĩnh Á lại không tỏ ra chút bất kỳ sắc thái nào nhưng trong ánh mắt lại đang có chút cử động bởi hai con ngươi.

    “Mấy người bọn họ cũng bắt lại!”

    Giọng nói còn khá trẻ này lại hướng tới Vũ Thiên, Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á. Với vẻ mặt như đang không nhận ra của mấy người, cho đến khi vài ba thân ảnh bay tới như đang định áp giải bọn họ. Thì mới nói lên:

    “Mấy người ... bọn tôi có làm gì đâu!”

    Xua tay liên hồi, hơi ngừng rồi nói tiếp từ Vũ Thiên, Bông Tuyền Duyên. Tuyết Lĩnh Á thì đã tỏ vẻ cứng rắn như không đồng ý, khi đã nhận ra mấy người bọn hắn đang xem sự việc nơi này đã bị bắt lây.

    “Bọn ta chỉ bay ngang qua mà thôi!”

    Nhìn tới Hổ Vương, Bạch Xà thì đã bị tóm lấy đầu tiên.

    “Để bọn họ bắt đi!”

    Vũ Thiên nhìn Tuyết Lĩnh Á đang định ngăn cản thì khuyên hắn như vậy. Hắn lại nhìn tới mấy tên đang bắt Hổ Vương, Bạch Xà.

    “Nhẹ tay với hai đứa nó thôi, con nít mà!”

    Mấy tên đang bắt Hổ Vương, Bạch Xà liền có chút nới lỏng tay chân. Liền đấy mà bắt giữ bọn họ những kẽ có ý định cướp đoạt nhưng bất thành, và mấy người đứng ngoài như bọn hắn cũng liền bị áp giải xuống thành phố của nhánh Lan Lọng.

    Một góc thành phố Lan Lọng nhánh thuộc tộc Lan Lọng. Nhóm người thuộc nhánh Song Mật đang bị đứng chung một chỗ với nhau, cạnh bên vài người chính là bọn hắn Vũ Thiên, Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á. Còn có Hổ Vương, Bạch Xà đang ngơ ngác vẻ mặt chúng nó im lặng hẳn nhìn đám người lớn ở chỗ này đang bàn chuyện với nhau.

    Dân chúng trong thành phố Lan Lọng rất đông, đã kéo đến để xem lần xử của các vị cao niên trong tộc, xử lý bọn người có ý định cướp đoạt nghiên cứu Lan Sim của bọn họ. Khá là im lặng lúc này, mấy người Vũ Thiên, Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á chỉ biết nhìn nhau. Nhưng trong bọn họ, không mấy là căng thẳng bằng nhóm người thuộc nhánh Lan Lọng. Bọn họ đang bị chất vấn.

    “Các ngươi sao lại có ý định ăn cắp Lan s Simim của bọn ta!”

    “Ai trong tộc các ngươi ra cái ý định này!”

    Một vài người trong tộc nhánh Lan Lọng này đã chất vấn nhóm người nhánh Song Mật.

    “Đưa bọn họ vào trong nơi giam giữ tù nhân đi!”

    Một giọng nói liền như đã ra quyết định mà liền nói lớn như vậy. Những người xung quanh trong tộc liền nghe theo lại dẫn nhóm người này đi, chỉ để lại một vài người đứng đầu trong nhóm. Nơi này cũng đã vắng lặng đi không ít khi mà những người có quyền chỗ này, đã ra lệnh cho những người xung quanh mình, giải tán bớt đi đám đông. Nơi này lại trở nên nghiêm ngặt hơn, đã chặt chẽ hơn chút.

    Trước mặt Vũ Thiên, Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á lại đang có một vài người kế cạnh mấy vị trung niên, là mấy thanh niên đang quan sát bọn họ, một vài tên lại hỏi:

    “Các ngươi từ đâu tới!”

    “Thú tộc, Nhân tộc. Động vật, con người hai người, cô là thuộc tộc Hoa Hồng.”

    Mấy thanh niên này lại nói ra thân phận của Vũ Thiên, Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á. Lại chỉ Hổ Vương, Bạch Xà mà gộp chung với Tuyết Lĩnh Á như đã nhìn ra chúng cũng thuộc Thú tộc, Động vật.

    “Bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi!”

    Bông Tuyền Duyên liền hé miệng nói, tuy không tính rước thêm rắc rối cho mình. Cũng như là giải thích việc bọn họ bị bắt tới đây. Trong khi, vài người đứng đầu bên tộc nhánh Song Mật lại đang cùng vài vị trung niên trong tộc nhánh Lan Lọng này đối thoại với nhau, có vẻ lúc này đã hòa nhã trở lại.

    “Hay là mấy người đang đánh lạc hướng bọn tôi, chỉ để che mắt việc đang liên thủ với nhóm người nhánh tộc Song Mật này, để tìm hiểu việc nghiên cứu Lan Sim trong tộc bọn tôi!”

    Không thể che giấu sự nghi ngờ mà liền dùng giọng gắt gọng dò hỏi. Vẻ mặt Bông Tuyền Duyên liền thay đổi nhưng nhanh chóng lộ ra ý cười, không mấy khách quan cho lắm mà liền uốn lưỡi trả lời:

    “Mấy anh đã nói quá. Thật sự là bọn em cũng chỉ đi ngang qua đây thôi. Trong khi tộc em vừa nãy cũng đã xảy ra một sự xung đột. May là đã được giải quyết nhưng đã để lại chút hiềm khích với tộc Cây Sồi.”

    “Thật không đáng có!”

    Một chút dứt quãng cũng không hề có khi mà miệng lưỡi Bông Tuyền Duyên khá là trôi chảy. Đám thanh niên này đang chất vấn hơi lung lay liền có chút ngẫm nghĩ với câu vừa nói. Nhưng bọn họ cũng thầm thừa nhận vì phông tin bên tộc Hoa Hồng đã truyền tới bọn họ. Chỉ là không nhiều người được tiếp cận thông tin này.

    “Các người đi theo ta!”

    Vài ba thanh niên này lại chỉ có một người ra lệnh mấy người kia liền nghe theo. Vũ Thiên hay là Tuyết Lĩnh Á môi miệng đều hơi rung nhưng lại không nói ra tiếng. Lại theo sau Bông Tuyền Duyên đi cạnh là Bạch Xà, Hổ Vương. Bọn họ lại đi theo sau mấy thanh niên vừa chất vấn mình đây. Không còn chú ý tới đám trung niên đang tra hỏi những người đứng đầu của nhánh tộc Song Mật. Ngay cả mấy người này cũng không hề ngăn cản.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý bình luận chương ::
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Quảng cáo::
    Ngôn tình - Phố Vị Thanh
    Tiểu thuyết mới
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 21-11-2021 lúc 08:41.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,jennylaw,lhc772,
Trang 33 của 44 Đầu tiênĐầu tiên ... 23313233343543 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status