TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 28 của 44 Đầu tiênĐầu tiên ... 18262728293038 ... CuốiCuối
Kết quả 136 đến 140 của 216

Chủ đề: Truyện Thiên - tác giả Lão Thiên

  1. #136
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 138+ Hồng Trúc Ngư




    16-07-2017, 11:11
    Chương/Chapter 138 + Hồng Trúc Ngư

    Một vài tiếng xẹt xẹt xuất hiện, vây quanh lan ra xung quanh khiến Vũ Thiên phải hét lớn “Lôi hệ” liền một dòng Lôi quang từ trên đánh thẳng xuống toàn thân hắn, những tia điện đang không ngừng chảy,

    Hắn liền té ngã trên mặt Băng khi bị liên tiếp hai ba dòng Lôi lực từ trên tiếp tục đánh xuống trực tiếp tiến nhập cơ thể

    Vũ Thiên liền nằm dài nơi mặt Băng cùng với lớp Băng đang đóng tuyết, mặc dù bị đóng Băng nhưng những tia điện vẫn không ngừng lưu chuyển khắp người hắn

    Thời gian trôi qua quá lâu, chỗ này vẫn như cũ, Vũ Thiên thì đã bất tỉnh cùng với Bạch Xà

    Cho đến khi lớp Băng nứt ra, những tia điện xung quanh hắn đang tự thu hồi, cũng như những cơn gió đang bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, cùng một tiếng hét như sấm rền từ miệng Vũ Thiên vang ra, mang theo một cỗ nguyên lực đánh nức mặt Băng cứng, liền thấy từng dòng điện đánh ra xung quanh, gió mạnh lại tạo thành lốc xoáy, cuốn theo từng mảng Băng lớn nhỏ

    “Lôi nguyên lực! Lôi hệ! Phong hệ! Nắm giữ gió và điện!”

    Vũ Thiên nhìn ngón trỏ tay mà chuyển đổi Băng nguyên lực sang Lôi nguyên lực, tiếp đó là một ngọn gió, Phong nguyên lực

    Hắn lắc lắc đầu có chút không tin nhưng rất nhanh, một giọng nói giống như nữ mà không phải nữ vọng vào tai hắn:

    “Ngươi lạ hoắc, không có ấn ký! Ai đây!”

    Vũ Thiên liền chút bừng tỉnh, chớp mắt vài cái, nhìn lấy cô gái đứng trước mặt mình mà kỳ lạ thay, may là hắn nhìn phía sau cô gái là một rừng hoa, như nhớ ra rừng hoa từng bước chân vào, chợt lóe hiểu ra rồi tắt hẳn, lại xoay người nhìn xung quanh như gần mà xa, hàng tá những tòa kiến trúc có thể thấy:

    “Rắn nhỏ, qua đây với tỷ!”

    Hắn liền lắp bắp môi, không biết nên nói gì, mắt khép mở to, nhìn từ trên xuống dưới, nữ tữ nhưng lại không dám xác định là cô gái, khi dáng vẻ cong thẳng, chỗ nhỏ, chỗ to, không mập mà đầy đặn, gương mặt góc cạnh nên hẳn xinh đẹp, bởi thêm làn da trắng, mái tóc xõa ngắn, vàng chanh

    Hắn há miệng rồi lại nhặm môi, im lặng để cho cô gái này nói tiếp nhưng không phải nói với hắn, mà là với Bạch Xà đang nghiên đầu nhìn:

    “Lại đây với tỷ!”

    Tay cô gái trắng nõn, nhỏ nhắn, hướng tới Bạch Xà đã trườn ra bờ vai Vũ Thiên, ngẩng cao đầu, mào sáng chói, giọng bé gái đã vang lên càng làm cho cô gái này, mắt sáng hơi chút thất vọng:

    “Bạch Xà! Không qua đâu!”

    Vuốt mái tóc vàng chanh, cô gái nhìn Vũ Thiên nói nhanh, ra vẻ thân thiết với hắn, không để ý tới hắn là người mới vào:

    “Cậu mới gia nhập hội, ai dẫn cậu vào đây!”

    Vũ Thiên như bừng tỉnh, hắn mới sực nhớ ra Ngọc Kha đã bắt Hổ Vương đi, từ nãy giờ đã quên khi mải nhìn cô gái tóc vàng nổi bật xinh xắn này

    Hắn bật nói nhanh hai chữ “Ngọc Kha”

    Nhưng khi nghe thấy, cô gái tóc vàng liền chuyển ánh mắt, có vẻ bất ngờ, giật mình, giật tay lại đang định bắt lấy Bạch Xà trên vai hắn, như là sợ nó cắn

    Bất chợt cô gái này lại chạy tung tăng xung quanh hắn vờn tay nơi vài bông hoa, lại giới thiệu chính mình với hắn bằng giọng hơi chút mạnh mẽ, nam tính:

    “Hồng Trúc Ngư là tên ta, thành viên thứ bốn trăm năm chín trong Hội, đang ở khu Cách Tân!”

    Vũ Thiên lại hiện ánh mắt nghi ngờ, nhìn kỹ cô gái tóc vàng đang vẫy tay trắng ngần, giới thiệu về mình, hắn lại đưa tay lên vuốt nhẹ, mặc nghi nghờ trong đầu:

    “Ta tên Vũ Thiên! Đây là Bạch Xà! Ta muốn gặp Ngọc Kha!”

    Hắn rất dứt khoát, không do dự mà nhìn thẳng đôi mắt Hồng Trúc Ngư, mặc về nghi ngờ giới tính của cô gái tóc vàng này đang lại khẽ vỗ tay vài cây hoa kỳ lạ đã hiện ra trong cái ánh nhìn kỳ lạ của Vũ Thiên

    Nhưng Hồng Trúc Ngư lại không hề để ý, cánh tay lại khẽ vẫy, tà áo khẽ bay những giọt nước xuất hiện tưới lên những cây hoa liền được thu vào:

    “Lại được vài cây bông mới!”

    Giọng nữ pha chút nam tính của Hồng Trúc Ngư lại vang lên, trong vẻ mặt cứng đờ của Vũ Thiên, khi thấy Hồng Trúc Ngư chưa giúp hắn tìm gặp Ngọc Kha

    “Ngọc Kha! Chắc đang ở tòa họp!”

    Hồng Trúc Ngư ra vẻ không để ý, giọng nam tính lại bọc phát khiến Vũ Thiên cảm giác khó chấp nhận nhưng vẫn ráng nghe:

    “Trúc Ngư! Dẫn hắn vào đây!”

    Một giọng nói sâu thẳm từ đâu vọng tới, làm cho hai người đều giật mình, Hồng Trúc Ngư lại hét lên một tiếng “Hội Trưởng” dứt câu dài, hắn đã nắm chặt tay Vũ Thiên, kéo đi cùng với Bạch Xà bị túm lấy, không kịp phản ứng gì, tốc độ rất nhanh, vèo một cái đã không còn thấy bóng dáng ai đứng chỗ này

    Nơi tòa họp. Hội Thuyên Phái

    Hình dáng Vũ Thiên cùng Hồng Trúc Ngư đã xuất hiện trong hành động nhanh như chớp của Hồng Trúc Ngư, chính là đi thẳng trực tiếp vào tòa họp mà không hề dừng lại

    Chẳng may là hai tiếng động mạnh liền nghe thấy “bốp, bốp” trong giọng tức giận, đầy đau điếng người của Vũ Thiên:

    “Ngươi điên sao!”

    “Hội Trưởng! Ta đã đưa hắn tới!”

    Hồng Trúc Ngư không để ý tới vẻ mặt tức giận của Vũ Thiên, hắn đứng dậy, hướng vào trong hét to, trong sự nhanh tay lui lại phía sau Vũ Thiên, mạnh tay, hất mạnh hắn lại văng vào bên trong tòa họp, lần này lại không bị ngăn cản bởi bức tường kim cương

    Trong khi Bạch Xà lại đang bị Hồng Trúc Ngư bắt lấy, nắm trong tay, nhìn nó giọng nham hiểm “rắn nhỏ, đi theo ta”

    Vũ Thiên thì đã ở bên trong tòa họp, Hồng Trúc Ngư bắt theo Bạch Xà đi khỏi chỗ này, đi đâu đó

    Bên trong tòa họp

    Mọi thứ không có gì thay đổi, ngoại trừ đám tu chân hơn hai chục người, đã giảm bớt đi một nửa đều đang nhìn Vũ Thiên

    Từ ngoài bị đánh vào bên trong, hắn không kịp phản ứng nên suýt đã va vào một chiếc ghế nhưng đã kịp đứng vững lại, lại nuốt một ngụm nước bọt, nhìn tòa nhà này, hiện ra trong mắt là những tu chân kỳ dị pha chút cổ quái đặc biệt

    Hắn lại ngừng ánh mắt ngay lão giả bộ râu quấn lên đang cho Hổ Vương nuốt đan dược liên hồi, nhìn nó có vẻ rất là khoan khoái

    Trong khi một tiếng ho khan đã vang lên từ Ngọc Kha cùng một câu nói phát ra từ hắn:

    “Hội Trưởng! Cậu ta có thể gia nhập Hội!”

    Lão giả bộ râu quấn lên khẽ gật đầu, nhìn lấy Vũ Thiên một lần, rồi cười ha hả vọng to chỗ này mới nói lớn:

    “Được! Nó đi theo ngươi sao!”

    Khẽ hỏi Vũ Thiên khi Hổ Vương đã thoát khỏi bàn tay lão giả quấn bộ râu, hướng Vũ Thiên há miệng định nói nhưng rồi lại ngậm chặt lại, bay tới cạnh hắn, ngừng trên vai hắn, hỏi nhỏ, mắt còn láo lia:

    “Thiên ca! Bạch Xà đâu rồi!”

    Nó hỏi vậy, nhưng cũng không mong Vũ Thiên trả lời, vì lúc này, hắn đang rất căng thẳng, giọng đã run, trả lời lão già bộ râu quấn lên, cũng chính là Hội Trưởng:

    “Vâng! Hội Trưởng!”

    Chục người còn lại chỗ này lại khẽ quan sát hắn, trong đó, có một thiếu niên cương mãnh y phục đã bạc màu, một thiếu niên công tử và một thiếu nữ mảnh dẽ, uyển chuyển cùng Ngọc Kha đang cười

    Những người còn lại cũng đã lần lượt rời khỏi chỗ này

    Hắn chỉ biết liếc nhìn những tu chân đã rời khỏi chỗ này, cảm thấy họ thật khác lạ, y phục có chút đặc dị, khi đeo vòng, hay xuyên tai

    Lão giả quấn bộ râu hơi lắc đầu nhìn Ngọc Kha đã nghiêm mặt, khi bị ánh mắt lão nhìn tới, giọng không mấy hi vọng, nét mặt đang nhăn:

    “Hãy cho cậu ấy gia nhập Hội!”

    Vũ Thiên hơi run, nhìn Ngọc Kha dường như không đùa giỡn chút nào, liền biết muốn vào Hội Thuyên Phái không phải dễ, hắn hơi chút do dự nhớ lại khoảng thời gian đi cạnh Ngọc Kha, khi rời khỏi Rừng U Tịch tới Rừng Hoa, rồi mới tiến vào nơi này, lại không gặp chút bất trắc, khó khăn gì

    Chính hắn lại đang không biết đi đâu khi rời khỏi nơi này, liền căng thẳng, đứng chút không thể thả lỏng được

    Cảm giác lạnh lạnh lại xuất hiện, cùng với đó là một cánh tay Băng xuất hiện nhanh nhưng lại tới chậm, vỗ trước ngực hắn

    Vũ Thiên kinh ngạc, sắc mặt bất ngờ đứng thẫn một chút mới kịp phản ứng, ngăn cản bằng cách cắt ngang, cánh tay Băng liền vỡ vụn, nhập vào Băng thể của hắn

    “Băng hệ! Không tệ! Làm thành viên thứ chín trăm chín mươi tám của hội cũng không khó chứ Hội trưởng!”

    Thiếu niên công tử đặc biệt chỗ này, phũ cánh tay với tà áo che lấp vừa mới xuất một kích đã hướng hắn, rồi xoay sang Hội trưởng như đã nói giúp Vũ Thiên:

    Hội trưởng lại gật đầu trong vẻ mặt không thể hiểu rõ của hắn, lại một câu nói khó hiểu từ Hội trưởng:

    “Ấn ký! Ngươi tính xăm ở đâu!”

    “Xăm hình”

    Hắn buột miệng khi nghe nói xăm hình, lại nhìn Ngọc Kha, thấy Ngọc Kha đã ngửa lòng bàn tay trái, chỗ chiếc áo ngắn tay, nhìn thấy rõ một hình xăm nhỏ, khá đẹp, Vũ Thiên liền hiểu ra hình xăm này chính là ấn ký

    Lão giả bộ râu quấn lên lại hướng hắn mà kết tay, tạo ra hai hình xăm kỳ lạ, độc đáo có khắc chữ, xuất hiện trước mặt Vũ Thiên đã há hốc miệng, mở to hết cỡ, khó tin khi thấy hai hình xăm giống nhau như đúc này vì đối với hắn việc dùng nguyên lực tạo ra hai hình xăm này là rất khó

    Nhìn hình xăm chữ m thêm một gạch dài thêm một hình tròn ở đầu chữ uốn cong liền với gạch dài

    Đây là ký hiệu của Hội Thuyên Phái, hắn chỉ hiện chút hiếu kỳ, không tính không in hình xăm này lên cơ thể mình

    Nhưng lại không biết in hình xăm chỗ nào, thoáng qua một cái suy nghĩ, hắn liền nâng hai tay lên, một ngửa, một úp, tay phải úp, tay trái ngửa, nhìn hai hình xăm rồi đưa tới, nhập vào hai tay hắn, không có cảm giác gì lạ xảy ra, ngoài nguyên lực đang gia tăng thêm trong cơ thể hắn

    Vũ Thiên nhìn hình xăm đen trắng, liền ẩn hiện những màu khác nhau khi xăm vào hai tay, hình xăm lại sát lên bốn ngón tay liền lòng bàn tay

    Hắn lại lắc lắc hai tay rồi nắm lại trong lòng lại cười không phát ra âm thanh, đầu đang gật, liền ngẩng lên nhìn Hổ Vương đang nhìn mình, lại chạm mũi nó một cái, mới ngoái đầu nhìn Ngọc Kha, cười với hắn, không nói gì

    Trong khi Hội trưởng, lại ném cho hắn một thứ gì đó, tới tay Vũ Thiên mới nhìn rõ là một tấm thẻ từ gỗ nguyên khối rất mịn và mỏng, rất cứng, trên dưới, trước sau lõm vào hai chữ “Thuyên Phái” rất rõ trên tấm thẻ gỗ

    Hổ Vương lúc này chỉ co ro, nhìn theo Vũ Thiên nắm chặt tấm thẻ rồi thu vào trong chiếc nhẫn đang đeo

    “Được rồi! Hiện tại, ngươi đã là thành viên thứ chín trăm chín mươi tám của Hội Thuyên Phái, để lão đây đưa ngươi tới nơi nghỉ ngơi!”

    Hội Trưởng dứt lời, phất nhẹ cánh tay không để Vũ Thiên phản ứng hay nói thêm lời nào, hắn đã biến mất khỏi bên trong tòa họp chỗ vừa đang đứng, liền xuất hiện ở một chỗ khác trong Hội Thuyên Phái

    Bên trong tòa họp, cũng lần lượt những người đang bên trong còn lại cũng rời đi

    Khu Cách Tân. Trong Hội Thuyên Phái

    Rất rộng, gồm một dãy phòng, những căn tách biệt, những căn liên tiếp nhau, phân ra hay xen liền, những hàng cây xanh tốt, một vài chỗ có để tượng đá, chạm khắc điêu luyện, một vài chỗ có dòng nước chảy qua

    Chính giữa khu Cách Tân, Vũ Thiên đứng tại một dãy phòng liên tiếp, hắn ngơ ngác nhìn một lúc, cùng với Hổ Vương đang nhặm chặt miệng nhớ lại mình đang ở bên trong tòa họp, mọi thứ đều đặc thù, hắn lại không dám đụng chạm hay ngồi lên mấy chiếc ghế trống, nhưng lúc này lại bị đưa đến đây

    Hắn có chút hối tiếc, ánh mắt chợt chuyển động, quan sát chỗ này, không phải bên trong tòa họp, nhưng Vũ Thiên cũng không biết chỗ này là chỗ nào

    Lắc đầu nhìn lấy Hổ Vương, đang bay vòng quanh hắn cười nói với nó:

    “Hổ Vương! Lúc nãy! Đệ bị Ngọc Kha bắt đi, có làm sao không!”

    “Thiên ca! Đệ không sao! Lão Hội trưởng cho đệ rất nhiều kẹo!”

    Hổ Vương ngoáy miệng, cười to, trả lời hắn bằng giọng lém lĩnh, kẹo ngọt Hội trưởng cho nó ăn, chính là đan dược trung cấp

    Giúp nó tiến cảnh lên Trung Hoàng Thú, hắn lại không biết, không để ý quang đoàn vàng đậm quanh nó đã tắt

    “Bạch Xà! Không bên cạnh Thiên ca sao!”

    Hổ Vương bay theo sau rồi lên trước Vũ Thiên, đang rẽ lối nhỏ của dãy phòng, hắn đang đi tới chỗ khác để xem thế nào, lại bất chợt mắng lớn khi Hổ Vương ngừng nói

    “Bạch Xà! Trúc Ngư cô ta!”

    Vũ Thiên như sực nhớ lại Bạch Xà đã bị Hồng Trúc Ngư bắt đi, lúc đẩy hắn vào trong tòa họp

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý và bàn luận tại đây nha người đọc ∆| http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 12:49.
    ---QC---
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Hỏa Trung Lư,
  3. #137
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 139+ Nơi ở




    23-07-2017, 14:05
    Chương/Chapter 139 + Nơi Ở Trong Hội

    “Trúc Ngư!”

    Vũ Thiên tức giận hét lớn hai chữ “Trúc Ngư” liền làm cho Hổ Vương giật mình, chớp chớp cặp mắt liên hồi nhìn hắn, vẫn đang nhanh chân đi tới, vẫn ngoái đầu nhìn xung quanh

    Hắn đi được một lúc, tới trước một khối đá liền đứng lại, vỗ vỗ đầu nhìn kỹ, không để hắn nói trước, Hổ Vương liền ngồi chễm trệ bên trên:

    “Khu Cách Tân!”

    “Tìm một chỗ nghỉ ngơi! Khu Cách Tân!”

    Vũ Thiên vỗ vỗ đầu, khẽ cười lớn với Hổ Vương, trong nụ cười tỏ rõ mừng rỡ, nói tiếp

    “Hồng Trúc Ngư! Cô ta đang ở chỗ này!”

    Đi nhanh tới căn phòng tách biệt, khá rộng, trước mắt khá sâu, phía trong Vũ Thiên hướng tới cùng Hổ Vương vểnh tai nghe, giọng mang vẻ tức giận của hắn như là nói tới một ai đó mà nó không biết, nhưng lại nhận ra người này có liên quan đến Bạch Xà

    Bước tới căn phòng, Vũ Thiên mở cửa nhẹ nhàng vào bên trong, hơi thở sâu rồi đóng cửa lại, trong lòng vẫn chút thắc mắc khi không gặp bất kỳ tu chân nào trong khu vực vừa mới dạo bước

    Nhưng lại không biết, cách hắn vài con đường, vài căn phòng, xuất hiện tại một căn phòng tách biệt, trước sân thảm cỏ xanh, từng khóm hoa được phân ra mỗi một khoanh, ngát mùi hương, thơm nức chỗ này, có một bé gái chỉ khoảng năm, sáu tuổi đang đùa giỡn với một cô gái tóc vàng, tuổi đã đôi mươi, rất trẻ xinh

    “Bạch Xà! Không muốn ở chỗ này với ta sao!

    “Ngư tỷ! Bạch Xà!”

    Đang đùa giỡn, kẻ chạy người bắt, giọng nói bé gái dường như không muốn trả lời cô gái trong tinh nghịch

    Đứa bé gái và cô gái, lại là Bạch Xà cùng Hồng Trúc Ngư. Chỗ này, chính là nơi ở của Hồng Trúc Ngư trong khu Cách Tân từng nói với Vũ Thiên

    Cười gượng nét mặt, Hồng Trúc Ngư nhìn Bạch Xà chạy lăng tăng không hề để ý bẻ khó xử của mình khi nhìn tới

    Tự nhiên, Bạch Xà lại tới mấy bụi hoa nhìn ngó, nét mặt của nó lại thoáng hiện vẻ buồn, Hồng Trúc Ngư lại tiến vào trong căn phòng khá kín của mình

    Nơi ở của Hồng Trúc Ngư khá rộng, là cả một mảnh đất dài, có hai phòng tách biệt, khoảng sân trồng đầy hoa lạ, vài bức tượng chạm điêu khắc

    Không khác gì mấy, chỗ Vũ Thiên chọn làm nơi ở, một căn phòng nằm chính giữa mảnh đất trống, chưa trồng bất cứ thứ gì

    Lúc này, trong căn phòng của hắn lại được sắp xếp khá nhiều vật dụng cần thiết cũng như một vài vật dụng lạ mắt, một cơn gió nhẹ từ ngoài thổi vào, Vũ Thiên cảm thấy hơi mát

    Không nhìn thấy Hổ Vương đang bước nhẹ trên nền gạch bông, lại còn lắc đầu qua lại, ngó nghiên lung tung, bốn chân của nó chạm vào một vài đồ vật mà cảm thấy thích thú đùa giỡn

    Hắn lại khác, nét mặt trầm lắng, đã nhìn Hổ Vương, rồi lấy Túi Trữ Vật trong chiếc nhẫn ra, lục lọi bên trong, hắn lại lấy ra một Túi Trữ Vật khác, nhìn một hồi lâu, nét mặt liền đỏ, tan mất, mới cho tay vào trong dò xét

    “Nguyên thạch! Ngọc giản!”

    Vũ Thiên để Túi Trữ Vật trên bàn khi đã lấy ra một đống nguyên thạch, ngồi khoanh chân chính giữa, mắt nhắm nghiền, tay còn cầm một ngọc giản đưa lên trán trong im lặng

    Trong hắn lúc này, đã tiến vào tu tập

    Hắn thoáng nghĩ về Hội Thuyên Phái, chỉ mới gặp được một vài tu chân và không hiểu biết gì thêm, lúc này lại không có ý định hiểu rõ ngay, hắn muốn nghĩ

    Ngày trôi qua trong bình yên, cửa phòng vẫn đóng kín của Vũ Thiên liền được mở ra, ánh nắng lại chiếu thẳng vào, hắn liền vương vai, bước nhẹ ra phía ngoài, trong khi một tiếng hét nhỏ của một đứa trẻ đang vọng quanh

    Hổ Vương từ trong phòng liền đã bay thẳng ra ngoài

    “Thiên ca! Nắng mát rượi!”

    Vũ Thiên cười khóe miệng, ngón trỏ tay hướng nó, một dòng Băng nguyên lực quanh Hổ Vương liền tụ tập, đóng Băng nó lại

    Nó liền rớt xuống, khi đang bay ở trên, lớp Băng bao phủ liền vỡ vụn

    Hổ Vương lại lắc lắc thân, bay lên lại nhìn hắn với ánh mắt giận hờn:

    “Thiên ca! Huynh làm đệ đâu!”

    Vũ Thiên khép mắt, miệng mấp môi, không nói được câu nào, hắn lắc đầu nhìn hướng tiến vào, nhìn quanh lối đi nhưng lại không thấy bóng dáng thành viên nào trong Hội đang tản bộ

    “Trúc Ngư! Chắc chắn cô ta chỉ ở đâu đây nơi này!”

    Nói một câu đầy chắc chắn, hướng lối vào mà đi ra, liền vọng lại với Hổ Vương:

    “Hổ Vương! Ta và đệ đi tìm Bạch Xà!”

    “Bạch Xà! Thiên ca, không phải bỏ rơi nó rồi sao”

    Hổ Vương bay cạnh mắng nhỏ Vũ Thiên, hắn lại đi trước

    Nơi ở của hắn cùng Hồng Trúc Ngư không xa, nên liền dễ dàng tìm thấy Hồng Trúc Ngư nơi này, khi ngang qua con đường và nghe thấy Bạch Xà, giọng nói của nó tỏ vẻ tinh nghịch, Hổ Vương luôn ngó nghiên chú ý xung quanh bắt gặp Bạch Xà

    Tiến vào trong nơi ở của Hồng Trúc Ngư, Bạch Xà lại đang nghịch ngợm chỗ vườn hoa, nên không trông thấy Vũ Thiên

    Hổ Vương liền bay tới trước mặt nó hét lớn:

    “Bạch Xà! Ngươi lại ở đây đùa giỡn một mình!”

    “Ngươi chửi ai!”

    Bạch Xà hơi giật mình đang là một bé gái liền ngẩng đầu lên nhìn Hổ Vương đang là một bé trai, lè lưỡi nhăn mặt

    Trong khi vẻ mặt non nớt ẩn đỏ của Bạch Xà mừng rỡ bay lên không, hai đứa còn sáp vào đánh nhau, hắn nhìn mà quên can ngăn

    “Bạch Xà! Có chuyện gì vậy!”

    Từ bên trong căn phòng đã vọng ra một giọng nói, cánh cửa mở ra, Vũ Thiên sắc mặt lạnh đã thành kinh ngạc đến ngớ người nhìn Hồng Trúc Ngư đang bước ra, giọng hắn lấp bấp:

    “Trúc Ngư, cô là nam hay nữ!”

    Lúc này, Hồng Trúc Ngư mới giật mình gọi tên Vũ Thiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại nhìn hắn nghiêm giọng mắng:

    “Tất nhiên là con gái! Ngươi! Trong ta như vầy mà giống đám nam nhân ngươi sao!”

    “Ta trong cô rất giống nam giả nữ!”

    Hắn có chút không tin, lúc trước bắt gặp Hồng Trúc Ngư, hắn đã có chút nghi ngờ giới tính của cô ấy, lúc đó Hồng Trúc Ngư lại mang bộ đầm xòe trong rất nữ tính, còn lúc này lại mang một bộ sắc phục nam, trong rất là nam tính, làm hắn có cảm giác không kịp thích nghi

    “Hôm nay, ta thích mặc quần áo nam, ngươi cũng cấm sao!”

    Hồng Trúc Ngư mặt hơi đỏ, nhìn hắn nửa giống nam nửa giống nữ nên khi mặc đồ nam hay đồ nữ đều hợp và đẹp, chính vì vậy nên khó phân biệt được giới tính của Hồng Trúc Ngư

    “Ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này!”

    Hồng Trúc Ngư không để ý tới nét mặt đang hiện lên chút đen tối của Vũ Thiên mà bước vài bước đi qua hắn, xoay người lại nhìn hắn, hỏi chuyện khác:

    Trong khi Hổ Vương, Bạch Xà đã nhìn hai người, không còn động chân tay với nhau

    “Tới để tìm ngươi, Hổ Vương, Bạch Xà chúng ta về!”

    Vũ Thiên trả lời lạnh tanh, dứt câu, hướng Hổ Vương, Bạch Xà đang bay sát nhau nhắc lấy, hai đứa chỉ kịp “dạ” một tiếng to, liền bay nhanh theo sau hắn, đã nhanh chân muốn rời khỏi chỗ này, nơi ở của Hồng Trúc Ngư

    Có chút tức giận, nhìn hắn mắng “ngươi” rồi lại im bặt, lại đang có chút khó chịu khi thấy Hổ Vương, Bạch Xà đang lẽo đẽo theo sau

    Hồng Trúc Ngư liền xoay người, bước đi ngược lại vào trong căn nhà mình đang ở

    “Bạch Xà! Tên đó có ăn hiếp gì đệ không!”

    Vũ Thiên có chút rối đầu, khi đang nghĩ về giới tính thật của Hồng Trúc Ngư, hắn lại gạc sang một bên, ngoái đầu nhìn Bạch Xà hỏi nó, khi hai đứa lại đang xì xầm to nhỏ với nhau

    Về tới nơi ở của hắn, Vũ Thiên liền mở cửa nhà, bước vào, để Hổ Vương, Bạch Xà đang đùa giỡn với nhau bên ngoài, hắn thì đang lục lọi Túi Trữ Vật của mình lấy từ trong chiếc nhẫn ra

    Được một lúc, lại không nghe thấy giọng nói của hai đứa trẻ, nhưng Vũ Thiên cũng không quan tâm, hắn đang chuyên tâm tìm hiểu những thứ đã lấy ra những thứ từ trong Túi Trữ Vật

    Một đống nguyên thạch, được chất ra, hắn khoanh chân tại chính giữa, mắt đã nhắm nhưng đang hấp thu lấy nguyên khí trong nguyên thạch, củng cố cảnh giới Huyệt

    Nguyên thạch chất đống dần bị hấp thu hết, hắn lại cầm lấy ngọc giản xem đến, để ngọc giản lên trán, miệng hắn lại đọc ra:

    “Cảnh giới Huyệt, gồm tám tầng, phân thành một trăm lẻ tám huyệt tổng cộng, cần để đả thông tiến lên cảnh giới Tượng!”

    Hắn xem một lúc, liền cất ngọc giản miêu tả Cảnh giới Huyệt đi, tiếp tục lấy một ngọc giản khác cầm xem

    Hắn cứ như vậy, ở chỗ này mấy tuần liền không ra, Hổ Vương, Bạch Xà lại hay nhìn trộm hắn cũng có khi gọi hắn nhưng Vũ Thiên không hề nghe thấy, trả lời chúng, mặc hai đứa phá phách

    Nhờ có nguyên thạch cùng ngọc giản Tượng, với sự trợ giúp lúc trước, Vũ Thiên đã đạt tới Nhất Tượng hỗn loạn, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, khi trải qua thử thách để tiến vào Hội, và lúc tiến vào trong tòa họp

    Chỉ đến lúc này, hắn mới nhận ra sự hỗn loạn bên trong thân thể mình, khi kiểm tra bằng nguyên lực, Lôi nguyên lực, Phong nguyên lực, Băng nguyên lực

    Ngọc giản Tượng đã áp lên trán, từng chữ, từng chữ một, tiến vào bên trong não bộ của hắn, rõ ràng, rành mạch, không thiếu sót về cảnh giới Tượng

    “Tượng Tạng! Tượng Phủ!”

    Hắn kêu ca vài chữ nhỏ, khi vẫn đang nhắm nghiền mắt, vẫn còn đang xem ngọc giản

    Tượng Tạng gồm Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận. Đạt được một phần gọi là Nhất Tượng, luyện được năm phần gọi là Ngũ Tượng

    Tượng Tâm chính là Tim, Tượng Can chính là Gan, Tượng Tỳ chính là lá lách, Tượng Phế chính là Phổi, Tượng Thận chính là hai quả cật

    Buồn, Vui, Bi thương, Sợ hãi, Tức giận chính là Tượng Tạng

    Hắn đọc được tới đây liền có chút không hiểu, không thể diễn tả. Nhưng vẫn giữ ngọc giản xem tiếp

    Tượng Phủ gồm Vị, Đảm, Tam tiêu, Bàng quang, Tiểu trường, Đại trường

    Phần Đảm là mật, Tiểu trường là ruột non, Đại trường là ruột già, Tam tiêu trong cơ thể lại có Thượng tiêu là miệng trên của bao tử là vị, Trung tiêu là khoảng giữa bao tử là vị, Hạ tiêu là miệng trên dẫn tiểu của bàng quang, bọng đái

    Thập tam tầng Cảnh giới Tượng

    Vũ Thiên vừa điều chỉnh nguyên lực trong cơ thể, vừa xem lấy ngọc giản, lại ngừng lại, cất vào trong nhẫn, hắn lại thở hắc ra một hơi, đống nguyên thạch xếp quanh đã hết, nhưng hắn lại không lấy ra thêm, mà lại lấy một ngọc giản khác, trong nhẫn của Diệc Trưởng Lão đã đưa hắn rất nhiều nguyên thạch, nhưng lại không có mấy thứ quan trọng bên trong

    Ngọc giản để luyện là nhiều, ngọc giản về đại lục rất là ít

    Hắn đang xem lấy ngọc giản Hệ, chỉ được một lúc liền bỏ xuống:

    “Chỉ được vài hệ, Hệ rất hiếm lại không thể nắm bắt!”

    Cất ngọc giản hệ vào, hắn lại lấy vài cái khác ra xem, nhưng được một lúc cũng liền cất vào, lần này lại lấy ngọc giản Tượng ra tu luyện tiếp

    “Nhất Tượng lên Ngũ Tượng có vẻ khó a!”

    Hắn nói không cầu may, khi để ngọc giản lên trán rồi để xuống trước mặt, nguyên thạch lại được lấy ra, để quanh người hấp thu lấy, nguyên lực được khởi động, vận chuyển khắp cơ thể, nhưng lại tập trung ngay vùng bụng hắn, nhắm nghiền đôi mắt, hắn lúc này lại đang nhớ lại trận chiến ở Thanh Phong Phái, lúc ngọn lửa bao trùm lấy hắn, nơi rừng hoa, trong tòa họp

    Nguyên thạch bị hấp thu gần hết, dư lại một ít, cũng liền bị hấp thu, nguyên khí trong nguyên khí lại bị kéo đến dung nạp vào cơ thể hắn

    Mấy tuần liền trôi qua, Vũ Thiên cứ như vậy, cho đến khi cơ thể hắn lan tỏa khí lạnh, đóng Băng căn nhà, xuất hiện Lôi quang, từng tia điện không ngừng chuyển động, gió mạnh lại thổi khí lạnh tại bên trong căn phòng của hắn mà không hề ảnh hưởng gì tới bên ngoài

    “Cảnh giới Ngũ Tượng!”

    Bên ngoài, trời đã chuyển tối, bên trong căn phòng hắn, mọi thứ đã bình thường trở lại hòa vào giọng nói Vũ Thiên vang lên, ánh mắt tinh anh của hắn đã mở to

    Cũng bên ngoài giọng nói trẻ nhỏ cũng đã vọng vào, từ bé trai, bé gái:

    “Xà nà! Ngươi không được tố cáo với Thiên ca chuyện chúng ta trốn đi chơi!”

    “Ngư tỷ thiệt là tốt, phải không Hổ Vương!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    Góp ý và bàn luận tại đây nha người đọc ∆| http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 12:51.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Hỏa Trung Lư,
  5. #138
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 140+ Dạo quanh




    30-07-2017, 13:09
    Chương/Chapter 140 + Dạo Quanh Hội

    Bạch Xà không mấy để ý mà nói chuyện khác, hỏi tới Hồng Trúc Ngư, hai đứa đã tới trước phòng Vũ Thiên trong sắc trời tối đen, chưa kịp đụng vào cánh cửa, đã mở ra, nét mặt kỳ lạ của Vũ Thiên đã nhìn Bạch Xà, Hổ Vương

    “Đi đâu, giờ này mới về!”

    Hắn chỉ hỏi đại nhưng lại làm cho Hổ Vương, Bạch Xà cuống quýt, tỏ vẻ hơi sợ, tay quơ lia lịa, miệng chu lên, chúm chím môi:

    “Thiên ca! Đệ chỉ đi quanh đây thôi!”

    “Bạch Xà đi gặp Ngư tỷ đó!”

    Hắn giả bộ nét mặt nghi ngờ, muốn hỏi tiếp lại thôi, liền mở cửa tan quát mà đi ra ngoài, cũng không hề đóng cửa lại, hắn nhìn lên trời đêm, ngắm những vì sao mà trong lòng thấy lạnh tay

    Đứng đó rất lâu, rất lâu, không hề hay biết Hổ Vương, Bạch Xà đã đi ngủ từ lúc nào

    Lại một giọng nói như thức tỉnh hắn, đang trong ánh mắt lạc lõng nhìn như chết lặng

    “Vũ Thiên! Bạch Xà, Hổ Vương đâu!”

    Vũ Thiên giật mạnh thân, xoay mạnh lại nhìn thấy Hồng Trúc Ngư đang cách hắn vài bước chân, nhìn lấy chỗ bả vai vừa bị vỗ nhẹ hắn như bị giật lại, thuận tay chỉ vào trong phòng “ở trong”

    Hồng Trúc Ngư không thèm để ý tới hắn nữa, mà liền đi vào trong phòng gọi nhỏ “Hổ Vương, Bạch Xà” đều đang nằm ngủ nơi góc giường êm

    Thoáng cái Hổ Vương đã ngóc đầu hổ nhỏ dậy, dùng chân dụi mắt, đánh thức luôn Bạch Xà, cùng nhìn Hồng Trúc Ngư vẻ mặt liền hớn hở nhưng lại liếc mắt về nơi góc bàn, mặc lúc này là không có bóng dáng Vũ Thiên đang nhắm nghiền mắt khoanh chân

    Hồng Trúc Ngư ho khan một tiếng, khi đã thoáng trong thấy Vũ Thiên đang trợn mắt nhìn mình, hắn dẫn Hổ Vương cùng Bạch Xà đi trong giọng nói vọng tới bước chân theo sau

    “Trúc Ngư! Ngươi dẫn Hổ Vương, Bạch Xà đi đâu!”

    “Đi chơi! Dạo quanh Hội, không được sao!”

    Hồng Trúc Ngư giọng nói không chút xíu nào khó nghe, hơi bực bội, trả lời Vũ Thiên, đã tới mà đi ngang cạnh nàng, còn túm lấy Bạch Xà đang là bé gái mà ôm vào lòng khiến nó không khỏi đỏ mặt sữa, tay nhỏ nhắn chạm ngực hắn, mắt chớp chớp nhìn Hồng Trúc Ngư

    “Đi khu ăn uống, Ngư tỷ!”

    Bạch Xà thấp giọng nói, Hồng Trúc Ngư hét lên:

    “Vẫn còn muốn ăn sao!”

    Trong khi Hổ Vương bay trước đã chửi đổng:

    “Đệ vẫn muốn ăn mì xào chua cay!”

    Một đoản mỏi chân vì đi quá xa, nhưng không làm Vũ Thiên tức giận, hắn đang kinh ngạc, vì nơi hắn đã đến đứng đây khá là đông người, giọng nói từ trong phát ra rất nhiều, lồng bồng trong lỗ tai hắn

    Hồng Trúc Ngư lại nắm lấy tay Vũ Thiên kéo vào cùng Hổ Vương, Bạch Xà mở to mắt nhìn hai người đi trước, lẽo đẽo theo sau, mái tóc vàng nữ tính của hắn lại tung bay, hơi xoăn, ngắn như vừa mới tỉa

    Bên trong rất nhiều quầy bán hàng dựng đồ ăn, thức uống nhưng cần phải có nguyên thạch

    Vũ Thiên, Hổ Vương, Bạch Xà cùng Hồng Trúc Ngư liền nhập tiệc, lết hết quán này rồi tới quán khác, hắn mới đầu còn chưa quen nhưng một lúc sau, hắn liền muốn ăn muốn uống nhiều hơn

    Dường như nơi này bán thâu đêm suốt sáng, vì quầy bán vẫn mở cửa trong khi, người tới thì đang giảm bớt, người đi ra thì cũng không ít

    Tới một vài hàng quán dường như có tu chân đứng bán, nhận ra Hồng Trúc Ngư, ngay cả Bạch Xà, Hổ Vương cũng vậy, có đôi chút trêu ghẹo bọn họ

    Đến lúc rời đi, Vũ Thiên liền sờ bụng cảm thấy nó căng, hắn liền xoa đầu một lần, vì cảm giác trong bụng mọi thứ đã ăn uống lúc nãy dường như đã tiêu hết, không còn gì

    “Thế nào, ăn uống no chưa!”

    Hồng Trúc Ngư cười lém lỉnh nhìn hai đứa trẻ, đang căng bụng vỗ vỗ mà hỏi, trong khi Vũ Thiên lại nhìn ra chỗ này chỉ là góc nhỏ trong Khu Ăn Uống, hắn lại ngẫm nghĩ Hội Thuyên Phái rất rộng, chắc gồm rất nhiều khu, khu này hắn tới là Khu Ăn Uống, khu đang ở chính là Khu Cách Tân, tại khu này chỉ một số ít tu chân đang ở, ngọc giản về Khu Cách Tân hắn có nên dễ hiểu

    Hồng Trúc Ngư lại đang xoa xoa tay, vuốt tóc, chạm bụng, hướng Vũ Thiên cười nhẹ, giọng mang chút nam, chút nữ nhưng phần nữ thì nhiều hơn, rất khó phân biệt:

    “Ta đưa ngươi tới thăm một vài người!”

    Dứt lời, hắn liền đi nhanh trong bước chân vang lên liên hồi, thoáng một cái Hồng Trúc Ngư đã dẫn Vũ Thiên, Hổ Vương, Bạch Xà tới một nơi đề ba chữ lớn “Khu dụng cụ” nơi này là nơi làm ra vật dụng trong hội

    Hắn nhìn thoáng qua chỉ thấy một vài sạp nhỏ, được dựng nơi này, đa số là ông cụ bà lão, tầm ngoài năm mươi, có lớn tuổi hơn số nhỏ, đang ngồi quầy hàng, bọn họ lại đi tới một sạp hàng nhỏ, chỗ một ông cụ đang đục khắc, một vài khúc sưa, lúc này cũng không nhìn tới bọn hắn

    Khi Hồng Trúc Ngư mở lời hỏi, ông cụ mới ngẩng đầu lên nhìn trong ngạc nhiên lẫn lắc đầu khẽ nói:

    “Trúc Ngư! Ngươi đến đó sao! Cậu ta là ai, hai đứa trẻ này nữa!”

    Không đợi Hồng Trúc Ngư nói tên mình, Vũ Thiên liền nói gấp, nhỏ giọng:

    “Cháu tên Vũ Thiên!”

    Ông cụ khẽ gật đầu, nhìn Vũ Thiên cầm đồ gỗ lão điêu khắc lên xem mà lắc đầu khi nhìn kỹ hắn, nhưng lại lấy làm lạ lẫm khi tự nói trong đầu khi ánh mắt nhìn Hổ Vương, Bạch Xà:

    “Lại là Thú tộc, đặc biệt kỳ lạ!”

    Không hỏi tới nữa.

    “Trúc Ngư chỉ tới thăm, ông chưa nghĩ sao!”

    Hồng Trúc Ngư khẽ cười gượng nói, chỉ vài câu lại kéo tay Vũ Thiên đang ngơ ngác rời đi cùng Hổ Vương, Bạch Xà

    Biến mất khỏi tầm nhìn của ông cụ, xuất hiện ở một nơi khác trong Hội Thuyên Phái

    Nơi này được gọi là Khu nhạc hội, khi Vũ Thiên nhìn thấy gốc gỗ to in chữ, một sân khấu nhỏ, một giọng hát du dương, êm ấm lọt tai, hắn lặng người nghe

    Ngay cả Hồng Trúc Ngư cũng như vậy, khi vẫn còn đang nắm chặt tay Vũ Thiên, vẻ mặt ngơ ngác, ngộ nghĩnh của Hổ Vương, Bạch Xà nhìn hai người

    “Bước trong chiều mưa ... lòng đã thôi sầu nhớ”

    Cách hai người một con đường đang có một sân khấu nhỏ, tiếng nhạc cũng từ đây phát ra, nghe có chút nặng lòng

    Nhưng chỉ một thoáng, Hồng Trúc Ngư với Vũ Thiên đã bừng tỉnh, trong tiếng cười nặc mẽ, sặc sụa của Hổ Vương, Bạch Xà

    “Ngư tỷ! Hôm nay lại đưa Bạch Xà tới những nơi rất lạ!”

    Bạch Xà nỉ non hỏi nhỏ Hồng Trúc Ngư một câu thắc mắc, trong khi Hồng Trúc Ngư chỉ biết lắc đầu, vỗ mạnh trán như từ bỏ:

    “Chúng ta quay về!”

    Cùng Vũ Thiên, Bạch Xà, Hổ Vương không bước tới chỗ sân khấu nhỏ, quay lại chỗ ở của mình

    Buổi tối trôi qua trong yên bình, lại tới một vài chỗ khác thì mới chia tay, cửa phòng Vũ Thiên vẫn mở khi hắn đã nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ sâu, hai đứa Bạch Xà, Hổ Vương lại không nằm cạnh hắn, khi mà nằm chung căn phòng kế bên

    Thoáng một hồi, bốn năm đã trôi qua. Nơi Hội Thuyên Phái

    Vũ Thiên đứng trước mảnh đất trồng đầy thảo dược, hắn nhìn hai đứa bé, một trai, một gái đang cười nói vui vẻ, bi bô to nhỏ cùng nhau liền lấy làm lạ trong lòng nở một nụ cười

    Hắn dần quen với nơi này, hiểu rõ hơn về Hội Thuyên Phái

    Một vài đặc khu trong Hội như tòa họp, rất nhiều tu chân nghe tên nhưng chưa được thấy tận mặt, ngay cả chính hắn cũng đã quen biết được rất nhiều tu chân trong hội khi thường hay lui tới nhiều khu mỗi khi rảnh rỗi

    Thập tam tầng Cảnh giới Tượng Vũ Thiên đã đạt được. Nhưng vẫn canh cánh trong lòng khi không nhìn ra cảnh giới của Hồng Trúc Ngư

    Một lá thư được dán ngay tượng chim điêu, Vũ Thiên cầm lấy trong không hiểu gì nhưng hắn vẫn mở ra xem, liền đọc được vài chữ ngắn ngọn “Sa La Thú”. Hắn ngó nghiêng nhìn quanh nhưng không thấy ai, nhưng chỉ một chút lát sau liền hiểu ra tự than thầm “nhiệm vụ”

    “Cảnh giới Giác chưa luyện thành mà nhiệm vụ đã tới!”

    Hắn nhìn Hổ Vương, Bạch Xà định nói rồi lại thôi, xoay người đi nhanh nhưng vẫn không thoát được hai đứa nó đang im lặng theo sau, nét mặt giả nai

    Một khu khác trong Hội Thuyên Phái

    Khu này được gọi là Khu Việc Làm. Vì khi tới nơi này chỉ để nhận việc đi làm

    Khu Việc Làm chỉ rộng mấy dặm, phòng ốc san sát nhau, luôn đông tu chân cả ngày lẫn đêm. Trong màn đêm, bước chân Vũ Thiên khẽ vang, hắn bước tới Khu việc làm trong ánh mắt kinh ngạc của những vị tu chân nơi đây

    Hắn liền có cảm giác lạ lẫm vì hắn chưa tới nơi này lần nào, mặc dù đã đi ngang qua một vài lần không có đi vào

    Bất chợt, Vũ Thiên bắt gặp hai thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, rất gần gọi nhỏ:

    “Hổ Vương, Bạch Xà”

    Đang chem chép miệng, gật đầu. Trong khi, phía sau hắn vài bóng dáng quen thuộc cũng đang đi vào đi ngang qua hắn, còn nói vọng lại:

    “Vũ Thiên! Hôm nay, cũng đi làm việc sao!”

    Hắn có chút bất ngờ nhưng cũng gật đầu nói thầm vài cái tên đã được ghi nhớ “Trúc Ngư, Tân, A Cong, Thái Chí, Tuyết Yên”

    Hồng Trúc Ngư đã tới cạnh hắn, trong tay còn ôm chặt lấy Hổ Vương, liền hôn một cái lên gò má bụ bẫm rồi tới cạnh Vũ Thiên ghẹo:

    “Vũ Thiên! Ngươi trông Hổ Vương, Bạch Xà mập hẳn lên!”

    Chỉ vậy thôi, đã làm Vũ Thiên khua tay véo má Hổ Vương, nhìn mấy người khác mới nói nhỏ với Hồng Trúc Ngư khi nhìn hắn:

    “Ta tới nhận việc làm vì có giấy báo!”

    Hồng Trúc Ngư nghe vậy liền có chút giật mình, liền đưa ra một tờ giấy tới trước mặt Vũ Thiên, có ghi vài chữ giống tờ giấy của hắn “Sa La Thú”

    Nhìn quanh căn phòng bọn họ đang đừng bên trong, nằm chình giữa của dãy phòng ốc nơi Khu việc làm

    Nội thất bên trong đều được trang trí vật dụng rất bài bản theo một trật tự quy cách rõ ràng, sắp xếp đúng vị trí của người sắp xếp

    Hắn cùng Hồng Trúc Ngư đi tới một cái bàn gỗ nơi nhóm tu chân vừa mới tiến vào, chen tới nhìn vài ngọc giản để trên cùng những tấm bản đồ làm từ giấy cứng khó rách

    Vũ Thiên nhìn một hồi liền cầm lấy một ngọc giản ghi Sa La Thú cùng một tấm bản đồ dẫn đường kế bên lên xem, cùng một vài người khác giống như hắn, Hồng Trúc Ngư

    “Sa La Thú! Ai Sa La Thú giơ tay cái nào!”

    Vài giọng nói hơi run cùng một giọng nói chững chạc lấn áp sau đó, Vũ Thiên giật mình hắn có chút quen giọng

    “Còng A Cong! Ngươi cũng Sa La Thú sao!”

    Hồng Trúc Ngư đứng cạnh Vũ Thiên liền hỏi dò có chút bắt bẻ. Còng A Cong là một nam tử còn khá trẻ, tuy đã bước qua cái tuổi ba mươi, nên nét mặt hắn sắc bén, mạnh mẽ cơ thể, hắn khẽ gật đầu, trong môi ngậm chặt, rõ ràng vài chữ phát ra:

    “Ai Sa La Thú! Chúng ta làm chung!”

    Dứt lời liền xoay thân bước đi, trong cái tay của Hồng Trúc Ngư chưa kịp vỗ vào vai Vũ Thiên đã thấy hắn theo sau Còng A Cong cùng một vài nam nữ khác, Hồng Trúc Ngư liền theo sau đó cùng Bạch Xà, Hổ Vương một đậu chặt vai Vũ Thiên, một quấn cổ hắn như là một sợi dây

    Bay trong đêm, rời khỏi hội lần đầu tiên sau bao ngày Vũ Thiên chưa đặt chân ra phía ngoài từ lúc về Hội tới bây giờ

    Hắn cùng sáu người khác, hai nữ, năm nam gồm hắn cùng Còng A Cong, Thái Chí, Hà Mai Tân, Quang Đại, hai nữ chính là Hồng Trúc Như, Tuyết Yên bay sát nhau trước sau tiến tới nơi có Sa La Thú đang ở trong đêm

    Đây đều là những người Vũ Thiên đã biết. Ngoại trừ Quang Đại là hắn mới gặp lúc này, bất chợt lên tiếng

    “Thú tộc lần này chúng ta giết có cấp bậc là Tôn Thú, Trung Tôn Thú, có thể là Thượng Tôn Thú!”

    “Tôn Thú! Một mình ta cũng có thể giết được!”

    Giọng bắt bẻ của Hồng Trúc Ngư, đã vang lên trong khoảng hư không nhưng lại khiến cho Thái Chí cùng Còng A Cong cười phá lên, có chút châm chọc

    Thái Chí trêu ghẹo:

    “A Ngư! Dạo này muốn làm nữ a!”

    “Chưa chỉnh giới tính sao!”

    Còng A Cong lại khác, giọng lại càng khó nghe hơn khi đè nén giọng nói, Hồng Trúc Ngư đỏ mặt, tức giận, hơi câm một chút

    “Ghé thôn một chút”

    Giọng nữ tữ Tuyết Yên đột nhiên vang lên cùng hạ thân xuống mặt đất trước lối vào một thôn nhỏ

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357 tạo bài tại đây !!
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 12:53.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  6. #139
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 141+ Tại thành giết người




    06-08-2017, 17:49
    Chương/Chapter 141 + Tại Thành Giết Người

    Còn kéo theo Hồng Trúc Ngư như cứu bồ hắn khỏi vẻ nghi ngờ của Vũ Thiên nhìn theo, ngó xuống thôn nhỏ vài giây sau mới kịp phản ứng mà hạ thân xuống theo

    Bảy người tiến vào thôn nhỏ có đề là “Hạnh Hoa Thôn” trong ánh mắt của năm nam nhân nhìn về hai nữ tữ tạm gọi là như vậy

    Hạnh Hoa Thôn nhân khẩu cũng hơn trăm người nên cũng khá rộng, nơi này đa số là trồng ruộng lúa, rất nhiều, khi mà bảy người nhìn từ trên xuống, hoa quả không thấy, con nít đùa giỡn trong thôn lại nhiều, vào lúc này vì trời đã dần sáng vào canh năm

    Bảy người tuy bị người lớn trong thôn chú ý nhưng lại thấy bọn họ không hề ngăn cản mà chỉ nhìn theo, còn đám lũ con nít lại nhìn theo trong cười ngây thơ, chút ngơ ngác xiêu vẹo thân cò

    Trong thôn lại có khá nhiều cửa hàng nhỏ, rải rác cách nhau để bán vật liệu hay dụng cụ đồng áng

    “Bay hoài không thấy mệt sao!”

    Tuyết Yên hé miệng nói trước tiên, khi mấy người đi chung đều im lặng, lại nhìn xung quanh khi vẫn đi cạnh nhau, đến khi Tuyết Yên tới một cửa hàng nhỏ bán đầy vật dụng của nữ phái, chỉ để mua một cái lược chải tóc, rồi liền hướng lên trên mà bay đi, tiếp tục khởi hành

    Rời khỏi thôn nhỏ, trong giọng không mấy dễ chịu của Hồng Trúc Ngư:

    “Chỉ mua một cái lược thôi sao Yên Yên!”

    Tuy gọi tên thân mật nhưng nét mặt thì đang nhăn, hắn càng thêm xinh, Tuyết Yên xinh xắn khẽ gật đầu với hắn rồi lại im lặng như những người bay theo sau

    Bay thêm một đoạn khá xa, xuất hiện phía trước trong ánh mắt bảy người có thể nhìn thấy là một tòa thành rộng lớn, giáp quanh tòa thành nhìn từ trên xuống là một nửa sa mạc đầy cát và rừng rậm là nửa còn lại

    “Rừng Sâm Lâm mới có Sa La Thú, đoạn đường này còn khá xa, nên vào thành nghỉ ngơi chút đã rồi đi tiếp!”

    Còng A Cong đã bay thấp mà hạ xuống trước cổng thành, trong ánh mắt của sáu người còn lại cũng đều lần lượt như vậy

    Một cái tên gọi thoáng hiện trong đầu Vũ Thiên “Biên Hoang Thành”. Lúc này, nắng hoàng hôn đang bao phủ, trong thành lại khá nhộn nhịp, tấp nập, lính gác vì vậy đứng canh ở trong thành cũng đông không ít, nên khi bảy người tiến vào thành, cũng chỉ bị một vài ánh mắt chú ý lướt qua

    Mặc dù, lính canh gác đứng rất nhiều nhưng có vẻ như là kệ người khác bước vào hay đi ra

    Phía trong thành nhà cửa như nấm, san sát nhau, phồn hoa đô hội, đá phát sáng được gắn ở nhiều nơi, nhiều khu vực

    Một góc nào đó trong thành đang diễn ra một buổi biểu diễn ca hát thu hút rất đông người đứng xem. Vì đông người, cho nên tu chân, dân thường khó phân biệt để nhận biết được

    Trong Biên Hoang Thành, duy chỉ có một gia tộc quản lý nơi đây. Chính là Hoang gia
    Hoang gia rất mạnh vì phía ngoài thành cách mười vạn dặm ra xa, trong đó còn gồm các thị trấn, thôn hay xã đều do Hoang gia kiểm soát, tiến vào trong thành, nhóm bảy người lại tách ra, không hề đi chung, chỉ có hai nữ tữ là Tuyết Yên và Hồng Trúc Ngư đã cùng nắm tay nhau đi cùng một hướng

    Vũ Thiên, hắn đứng tại chỗ nơi đông người, nhìn theo sáu người đã dần khuất khỏi tầm nhìn của mình, đã rẽ vào từng lối đi khác nhau, nhưng tất cả cũng đều đã hẹn trước sẽ gặp lại phía ngoài thành trên không trung giữa bầu trời

    Hổ Vương, Bạch Xà lúc này lại cùng núp trong tay áo của hắn, cho đến khi tiến vào một lối nhỏ lại chui ra, hóa thành hai đứa bé, một trai, một gái xinh xắn, đáng yêu đến dễ ghét liền đi cạnh hắn

    Trong khi Vũ Thiên lại đang lờ mờ nhận ra sự thay đổi của mình “Giác, Nhất Giác khai mở”

    Hắn lúc này, cảm nhận được mình đã đạt tới Cảnh giới Giác nhưng hắn lại không nắm bắt được, đành lắc lắc đầu, dắt theo Hổ Vương và Bạch Xà đi dạo trong tòa thành

    Suýt nữa hắn đã va chạm với người khác nhưng đã kịp né tránh khi mà mải mê nhìn với ngắm xung quanh, Hổ Vương, Bạch Xà lại luyên thuyên với nhau

    Tiếng nhạc truyền vào tai, hắn lại nhìn tới nơi đám đông đang đứng vây xung quanh một cái sân khấu lớn, hắn chỉ đứng được ở phía xa nhìn lên, sân khấu lớn được xây dựng kiên cố, vững chắc, tiếng nhạc từ đây cũng ầm ầm, vọng vào tai hắn

    Lượng người đứng xem rất đông lên tới mấy ngàn người nên việc Vũ Thiên nhìn thấy sáu người còn lại đi cùng hắn là điều không hề có

    Nơi này cũng chính là sân khấu lớn nhất của Biên Hoang Thành do Hoang gia đứng ra tổ chức, chỉ là một thoáng mới tổ chức một lần, có khi là hai tháng

    Buổi ca nhạc lớn nhất của Biên Hoang Thành với sự góp mặt của không ít các ca sĩ, nhạc sĩ gọi chung là nghệ sĩ đứng đầu Biên Hoang Thành

    Tiếng nhạc dồn dập, vang rền từ sân khấu vọng ra cả một khu vực khá rộng nhưng lại rất hay làm say mê người nghe, khán giả nơi này khá nhiều, nhiều người dơ hai tay mà đưa theo

    Hổ Vương, Bạch Xà cũng đang tưng bừng mà nhảy theo, miệng còn hét a aa

    Bạch Xà bất ngờ trở lại bản thể là rắn nhỏ của mình, bám vào vai Vũ Thiên trườn thân lên đầu hắn, giống như Hổ Vương tự thay đổi cơ thể lại là hổ nhỏ, bay lên trên cao quá đầu Vũ Thiên, cùng nhìn về sân khấu

    Một cô gái xinh xắn, diện quần áo, trang phục sắc xảo đang hát ở trên, phía sau thêm vài người đang múa

    Nhưng hắn lại không biết họa từ sau đang tới

    Một nhóm người, ăn vận quý tộc gồm hai nam hai nữ trẻ tuổi cùng hai lão già đã sáu mươi, dáng vẻ đạo mạo, tươm tất

    Phía trên sân khấu

    Lúc này là một MC đang đứng nói, phía sau là cô gái vừa hát xong khẽ chào rồi lui vào trong sân khấu đã được che đi, có khá nhiều người cũng ăn mặc sang chảnh, nét mặt một vài người khá nghiêm túc, nhưng cũng có một vài người đang đùa giỡn cười nói nên cũng khiến cho chỗ này bớt im ắng, mặc dù, tất cả bọn họ đều đang chuẩn bị cho mình để ra sân khấu

    Ánh đèn sân khấu sáng rực, đủ màu sắc, do những viên đá phát sáng, được trang trí liền kề, dính liền với nhau, gắn đúng nơi nên sân khấu rất hoành tráng

    Vũ Thiên lúc này lại đang bị làm phiền bởi nhóm người mới xuất hiện từ sau đi tới cạnh hắn, áp sát, bao vây lấy hắn, mục tiêu của bọn họ chính là Hổ Vương, Bạch Xà

    Tuy không làm ảnh hưởng tới buổi trình diễn ca khúc tiếp theo trên sân khấu khi nhóm người này tóm gọn Hổ Vương, Bạch Xà trong tay một nam, một nữ im lặng mà lui ra xa, cách Vũ Thiên mà rời đi

    Nhưng không may khi mà Vũ Thiên đã nhận ra chút bất thường, hắn xoay người lại, sắc mặt liền lạnh hẳn nhìn nhóm người đó đang lui nhanh khi lẩn tránh đã bắt gặp ánh mắt của hắn rồi liền bỏ chạy lẩn vào trong đám đông

    Hắn liền không thể nhìn ra là ai, nên khẽ gọi: “Hổ Vương, Bạch Xà”

    Cùng với đó, hai tay hắn nắm lại khí lạnh Băng giá bắt đầu lan tràn, bao phủ xung quanh hắn, nhanh chóng, từng người một trở thành một tượng Băng sống động

    Nhóm người bắt trộm Hổ Vương, Bạch Xà liền kinh hãi khi mà Băng nguyên lực đã đóng Băng bọn họ không thể nhúc nhích ngoại trừ hai lão giả còn cử động được, trong khi hai nam, hai nữ, một trong hai đang ôm chặt Hổ Vương, Bạch Xà đều hóa tượng Băng

    Vũ Thiên đã làm kinh động nơi này, khi mà Băng nguyên lực đã lan tràn ra khá xa, gần như bao phủ toàn bộ khán giả lẫn sân khấu nơi này

    Biên Hoang Thành một phen chấn động, binh lính từ khắp thành bắt đầu đổ về nhưng lại càng kinh hãi khi cứ tiến tới là đóng Băng lại, càng lúc càng nhiều khiến cho một góc thành trở thành nơi Băng giá, bao phủ cả trên lẫn dưới, tu chân Cảnh giới Tượng bay lên cũng bị đóng Băng, rớt xuống, đóng Băng

    Chỉ khi tu chân Cảnh giới Giác xuất hiện mới có thể tới gần được nơi Vũ Thiên đang đứng

    Nhưng vẫn không cách nào ra tay ngăn cản được hắn khi mà Băng lạnh ngày một lạnh, vẫn lan ra xa khiến binh lính đang cách ly cũng bị đóng Băng

    “Vị huynh đệ này sao lại tàn phá Biên Hoang Thành!”

    Một giọng nói trầm bổng từ đâu đó trong thành vang lên hướng Vũ Thiên nhắc hắn như là hỏi hắn trước rồi bóng dáng một trung niên bào xanh hiện ra, đi tới, cách hắn một khoảng, đang ôm lấy hai khối Băng nhỏ bị đóng Băng, Hổ Vương, Bạch Xà là hai đứa nó đã cử động lại được, Hổ Vương bay quanh hắn, Bạch Xà quấn quanh nó

    Vũ Thiên khẽ liếc trung niên bào xanh nhưng ánh mắt hắn lại nhìn trầm trầm một nam, một nữ đã bắt cóc Bạch Xà, Hổ Vương

    Hắn chưa làm gì cả chỉ hơi động Băng nguyên lực đã khiến một góc Biên Hoang Thành bao phủ bởi Băng lạnh, người người bị đóng Băng

    Trong khi trung niên bào xanh nét mặt đang thất sắc hơi chút do dự khi nhìn Vũ Thiên từ trên xuống dưới hồi lâu như đã phát hiện ra điều gì khiến hắn đầy mờ hôi dường như đã quyết định nên không nói nhiều

    Khẽ lắc tay, kiềm sắc xanh hiện ra loạn vũ nơi hai tượng Băng một nam, một nữ đã bắt Hổ Vương, Bạch Xà cùng một ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt không còn

    Một nam, một nữ cứ thế mà chết đi trong sắc mặt lạnh của Vũ Thiên khẽ kinh ngạc nhưng lại không nói gì nhìn tới trung niên bào xanh mặt đang lạnh, trầm giọng nói với hắn như không có gì

    “Chuyện này đã xong, mời cậu thu lại Băng nguyên lực!”

    Vũ Thiên hơi bặm môi, lại khẽ gật đầu, hơi vô ý trong giọng nói hắn, Hổ Vương có chút khó hiểu mang vẻ ra mặt: “tự dưng họ lại bắt đệ”

    Nó dứt câu đã bị Vũ Thiên ôm lấy mà bay lên không hướng phía ngoài thành mà bay đi không nói thêm một câu gì với trung niên bào xanh cũng không hỏi một nam, một nữ vừa bị đánh vỡ, thiêu đốt không còn

    Nhưng trong ánh mát nhìn theo, có chút sợ hãi lẩm bẩm vài chữ “Hội Thuyên Phái” của trung niên bào xanh nhìn Băng nguyên lực đã tiêu tán hết, nhanh chóng trở lại bình thường trong sự ngơ ngác của một góc thành nơi sân khấu này lại tiếp tục

    Vũ Thiên bay trên không phía ngoài, Biên Hoang Thành thẳng lối vào mà đợi một hồi lâu cùng Hổ Vương, Bạch Xà mới thấy bóng dáng sáu người còn lại xuất hiện tới cạnh hắn cười hỏi:

    “Đợi lâu chưa!”

    Còng A Cong dứt câu, Hồng Trúc Ngư cùng Tuyết Yên liền bay tới theo sau là ba người còn lại, trong giọng hơi kinh ngạc hỏi một câu giống nhau:

    “Lúc nãy trong thành!”

    “Nơi ca hát có đánh nhau!”

    Vũ Thiên khẽ gật đầu như bọn họ rồi lại nói một câu đúng chủ đề lúc này mà không để ý hay trả lời chuyện trong thành “đi được chưa”

    “Trời đã tối, đi thôi, bay nhanh nào!”

    Thái Chí trả lời hắn, rồi lại nhìn mấy người còn lại nói bâng quơ, bay đi trước

    Bảy người cùng Hổ Vương, Bạch Xà rời khỏi chỗ vừa đứng, bay tới Rừng Sâm Lâm để giết Sa La Thú

    Rừng Sâm Lâm cách xa Biên Hoang Thành mấy vạn dặm, nhóm bảy người phải vượt qua vài cái thị trấn mới tới khi cũng đã bay qua vài cái thôn nhỏ

    Khá rộng lớn, Rừng Sâm Lâm cũng là nơi ở của Thú tộc đông đúc nơi này

    Khi xuất hiện gần ngoài bìa rừng bọn họ liền hạ xuống nhẹ nhàng chạm lấy mặt đất, nhìn rừng cây đang che phủ, ánh mắt bảy người đều nhìn nhau, cảnh giác

    “Cẩn thận, nơi này đã là Rừng Sâm Lâm!”

    Còng A Cong lên tiếng trước, Thái Chí hơi mấp máy môi liền ngừng lại, hắn lại nhìn Hổ Vương, Bạch Xà cùng một vài người khác hơi lạ nhưng từ nãy tới giờ lại không hỏi hắn

    Bảy người cách nhau một khoảng rộng mà tiến sâu vào trong rừng rậm khá hoang vắng nhưng lại không yên tĩnh vì cảm nhận được rừng rậm đang lay động

    “Thiên ca đi giết Sà La sao!”

    Hổ Vương đột nhiên hỏi nhỏ Vũ Thiên khi bám chặt trên vai hắn không rớt ra, hắn khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển động lại nhìn sang Hồng Trúc Ngư hơi liếc hắn rồi thôi:

    “Không biết Sa La Thú chỗ nào hay là chia nhau ra đi tìm!”

    Hồng Trúc Ngư không nhanh không chậm khẽ nói trong cái gật đầu của Thái Chí cùng Còng A Cong, Quang Đại nét mặt trầm ưu, nãy giờ im lặng mới mở miệng nói:

    “Vậy cho nhanh, cứ như vầy, mất cả tháng cũng không bắt gặp được Sa La Thú!”

    Dứt lời, tất cả đều chia ra mà đi riêng biệt

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    Có chương mới, góp ý và bình luận tại đây nha (:: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 12:55.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  8. #140
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 142+ Sa La Thú 459




    13-08-2017, 19:51
    Chương/Chapter 142 + Sa La Thú 459

    Vũ Thiên, hắn không đi một mình mà đi chung với Hổ Vương, Trong khi, Bạch Xà đã đi theo Hồng Trúc Ngư, hắn cũng không ngăn cản

    Tĩnh lặng mà bước đi trong khu rừng này, chỉ có tu chân mới dám bước vào

    Một ngày trôi qua, lang thang trong Rừng Sâm Lâm, nhưng nhóm bảy người vẫn chưa bắt gặp Sa La Thú. Trong khi đó, Vũ Thiên đã sát hại một số ít thú tộc tấn công hắn

    Lúc này, cánh tay hắn khẽ nhấc, ngón trỏ chỉ thẳng một con heo rừng, to lớn, mõm rộng đang ngoác miệng lao tới hắn, trong một tia điện bắn thẳng ra, hóa thành một cây thương điện xuyên thẳng heo rừng, khét lẹt trở lên, nằm lăn quay nơi mặt đất lẽ như đã chết

    Vũ Thiên liền không để ý, bỏ qua xác heo rừng đi tiếp, Hổ Vương lại không thèm nhìn nó, nhắm mắt như không thấy

    Vào sâu hơn nữa, mãnh thú càng mạnh mẽ, dữ tợn nhưng chỉ một kích Vũ Thiên liền tất sát quái thú, cho đến khi, hắn bắt gặp một Mãng Xà cỡ lớn đang siết chặt một tu chân đã chết để nuốt vào

    Liền nhướng lông mày, sắc mặt lạnh, thân chuyển động nhanh, đạp bước như bay tới trước Mãng Xà, một kiếm Băng quét ngang, hất văng Mãng Xà ra xa, rồi nhìn thân xác tu chân đã chết khẽ lắc đầu, nhìn Hổ Vương nói mà không để ý tới Mãng Xà đã bị hất văng ra xa đang tức giận:

    “Hổ Vương! Đệ phun lửa đi, Hỏa thiêu cậu ta!”

    Hổ Vương nghe vậy thì liền nhìn cái xác của vị tu chân đã chết, liền quơ tay, một ngọn lửa liền xuất hiện bao trùm lấy, thiêu đốt cái xác chỉ còn lại đám tro bụi bị gió thổi bay đi

    Mãng Xà lại khác, nó không hề bỏ chạy mà ngoác miệng rắn, mắng nhiếc Vũ Thiên:

    “Ngươi dám ăn cắp con mồi của ta!”

    Tốc độ rất nhanh, cây cối đỗ ngã với thân hình to lớn của Mãng Xà khi bò thân, há miệng rộng, phun ra một làn sương khói mờ ảo, khi hít vào khiến Hổ Vương lắc lư như đã rơi xuống mặt đất

    Phong nguyên lực được hắn tạo ra, liền một cơn gió thổi mạnh từ Vũ Thiên đánh tan đi làn khói độc, cùng lúc đó, hai tay phun nhanh, hai thanh lôi kiếm ẩn hiện hướng Mãng Xà vung mạnh quét trên quét dưới, lớp da ẩn vàng của Mãng Xà trong mỏng mà dẻo, nó lại ngoác miệng như muốn nuốt trọn Vũ Thiên vào bụng

    Vũ Thiên lại đạp thân nó bay lên không, nhìn xuống đầu rắn khổng lồ mà nhấc một tay, ánh mắt lạnh lẽo, năm ngón tay phải xòe ra, miệng nói nhỏ vài từ “xích lôi”

    Liền thấy những tia sét luân chuyển quanh thân, những ngón tay tuôn xuống Mãng Xà bao phủ lấy nó, một sợi xích lôi quấn chặt nó lại không thể cử động, siết chặt lại, cắt đứt Mãng Xà thành từng khúc vẫn còn động đậy

    Hổ Vương mắt trợn, miệng há to nhìn trong sợ hãi khi thấy Mãng Xà đã đứt thành từng khúc, đầu rắn cứng chắc lại đang bị một kiếm từ trên không của Vũ Thiên chẻ đôi bằng thanh kiếm hắn từng lấy trong tòa tháp binh khí nơi Thanh Phong Phái

    Hắn lại để lại xác của Mãng Xà mà cùng Hổ Vương mà rời đi tiếp tục tìm dấu vết của Sa La Thú

    Cách Vũ Thiên một khoảng rộng, bóng dáng Hồng Trúc Ngư cùng Bạch Xà lại đang xuất hiện chỗ này, nét mặt hắn khá là căng thẳng khi đang nhìn về phía trước, cách một đám bụi cây, tại một thác nước chảy siết qua thác nước là một đám cây khá rậm rạp

    Lúc này, đang cựa quậy thân hình đồ sộ đầy lông lá của một con quái thú rất là to

    Mắt quái thú đỏ chói, tứ chi năm ngón to dài, hàm răng chắc gồm bốn răng nanh lớn, nhô ra, mũi hõm vào, đầu gồ, bụng phệ, chiếc đuôi xoăn lại trong rất là dị

    “Sa La Thu, Trung Tôn Thú!”

    Hồng Trúc Ngư thấp giọng nói khi tới gần, chỉ là lại không dám manh động, tiến tới ra tay diệt sát

    Chỉ nấp mà theo dõi nó khi bị thân hình to lớn của Sa La Thú hù dọa, chứ đừng nói đến Bạch Xà đang khiếp sợ không dám ló lưỡi ngắn ra

    Theo sau Sa La Thú cả ngày trời, đêm đến lại khiến cho Hồng Trúc Ngư có chút không yên khi không biết phải làm gì để liên lạc với những người còn lại

    Bất quá, may nắm sao Vũ Thiên đã bắt gặp hắn, khi Sa La Thú tiến vào một hang động sâu thẳm, có lẽ nơi này là nơi nó ở và cũng nơi này Hồng Trúc Ngư bắt gặp Vũ Thiên

    Cũng như những người khác dần đi tới chạm mặt hai người:

    “Vũ Thiên! Ngươi tới rồi sao!”

    Hồng Trúc Ngư nhìn Vũ Thiên tiến tới cạnh rồi khẽ nói, nhưng bất chợt từ phía xa cũng đi tới vài bóng người

    Thái Chí, Còng A Cong, Hà Mai Tân nhưng lại không thấy Quang Đại cùng Tuyết Yên

    Năm người họp lại, không đợi hai người còn lại, Vũ Thiên khẽ nói như chắc chắn khi chỉ vào hang:

    “Sa La Thú đang ở trong hang, chúng ta tiến vào giết nó!”

    “Chà, từ khi nào lá gan ngươi lớn vậy!”

    Hồng Trúc Ngư khẽ mắng nhưng cũng không từ chối ý định của hắn. Trong khi, Còng A Cong đã tiến vào trong hang hơi tối khi nhìn vào, liền thấy rõ ánh mắt ngơ ngác của mấy người

    “Còng A Cong, hắn!”

    Mấy người đồng loạt gọi tên, nhỏ to khác nhau mà thôi

    “Tiến vào!”

    Không nói thêm câu nào nữa, bốn người còn lại cũng tiến vào theo mà không đợi Quang Đại hay Tuyết Yên tới cùng

    Hang động này khá sâu, chính vì vậy mà tối om như mực, Còng A Cong đã mất bóng trong bước đi nhanh như bay của mấy người, vào sâu khoảng trăm mét, bề rộng mở ra, ẩm móc. Một luồng dư chấn phát ra, âm thanh va chạm mạnh, hang sâu rung động mạnh, sụp đổ lúc này

    Khiến cho bốn người vào sau Còng A Cong kinh hãi trong thấy, né tránh trong nhẹ nhàng, đánh bay đất đá đang văng vào người rồi lại bay lên không, nét mặt hơi nghiêm trọng nhìn trước

    Tập trung ánh mắt vào một thân ảnh cùng một quái thú to bự, chính là Sa La Thú đang bay trên không rừng cây rung động mạnh ở dưới

    Thân ảnh này chính là Còng A Cong đang chớp nhoáng lao vào Sa La Thú đánh loạn xạ nhưng lại không gây chút vết thương nào với nó. Trong khi, Còng A Cong lại bị vài cái quất chân của Sa La Thú đánh bật lại

    Bốn người còn lại liền bay tới, tách ra, vây lấy Sa La Thú vào chính giữa đang gầm gừ giận dữ mắng:

    “Đám các ngươi tính làm thịt ta sao!”

    Trong khi năm người thì không để ý khi mà tất cả đều đã chuyển sang thể nguyên căn, Vũ Thiên một thân Lôi quang bùng phát, Hổ Vương thì đã đứng cách xa hắn nhìn tới, không chen vào

    Mặc dù, ánh mắt nó thì đang có chút khác lạ lẫn không nỡ giống như Bạch Xà đang đứng cạnh trên không nhìn Sa La Thú

    Hồng Trúc Ngư lại khác, chuyển sang Băng thể, khí lạnh liền bao phủ xung quanh

    Còng A Cong một thân Mộc hệ, tay phải cầm một thanh kiếm sắt bén, có thể chém đứt cỏ cây, Hà Mai Tân lại khác, hắn nắm giữ Phong hệ khởi động, hai tay xuất hiện hai ngọn gió thu nhỏ

    Đặc biệt nhất chính là Thái Chí lúc này đã không còn thấy bóng dáng nhưng trong chớt mắt Sa La Thú đang bị vây chính giữa đã rên la toàn thân rỉ máu loang lỗ hiện ra nhưng máu chảy ra lại không rơi xuống lá rừng mà bị hút vào một chỗ nào đó phía dưới Sa La Thú

    Trong giọng thất thanh của mấy người la lên:

    “Thái Chí! Hắn! Hệ không gian!”

    Chỉ vài chữ, nhưng cũng đủ khiến Vũ Thiên, Hồng Trúc Ngư, Hà Mai Tân và Còng A Cong kinh hãi trong lòng, bọn họ lúc này lại chỉ biết trơ mắt nhìn Sa La Thú bị cắt đầu trong chớp mắt khi mà máu từ thân nó đã ngừng chảy

    Sa La Thú lại bị thu mất cùng với Thái Chí đã hiện ra khẽ cười trong sắc lạnh với bọn họ nói như xong việc:

    “Xong việc rồi, việc này coi như ta hoàn thành, các người trợ giúp vậy!”

    Hắn chỉ nói vậy rồi nhìn sắc mặt bọn họ đợi câu trả lời trong ừ nhỏ to rất nhanh của Vũ Thiên, Còng A Cong, Hồng Trúc Ngư và Hà Mai Tân lại nói lảng sang chuyện khác

    “Quang Đại với Tuyết Yên không biết đã đi đâu rồi!”

    Còng A Cong lại lên tiếng khi mải không thấy hai người tới chỗ này và cũng gạt chuyện Sa La Thú đã bị Thái Chí tự tay giết chết sang một bên, coi như đã xong việc

    Mấy người còn lại gật đầu, Hà Mai Tân lúc này mới lên tiếng trong trầm mặc:

    “Đợi hai người bọn họ tới, chúng ta khởi hành về lại Hội!”

    Trong khi, Vũ Thiên cùng Hồng Trúc Ngư đang im lặng, sắp lên tiếng liền ngậm lại vểnh tai cùng há miệng nhìn Thái Chí chu mỏ hét lên như sấm rền chấn động cả hư không Rừng Sâm Lâm trên hai người:

    “Quang Đại, Tuyết Yên mau tới đây!”

    Khiến hung thú, hung cầm trong rừng liền náo loạn vì tiếng hét, Quang Đại, Tuyết Yên phía xa, cách nhau đang đánh nhau với đối thủ liền bỏ qua mà bay về nơi Thái Chí vừa cất giọng rền vang

    Khi mà đối thủ gây sự với hai người lại phải bay chậm, ngừng lại, ngơ ngác nhìn theo hai người bay đi mà không ngăn cản

    Bay tới đã thấy bảy thân ảnh đang ngồi nơi không trung khẽ xoay đầu khi nhìn thấy hai người bay tới

    “Về Hội được rồi!”

    Hồng Trúc Ngư dùng giọng nữ nhân lên tiếng khá nhỏ bay tới cạnh Tuyết Yên nắm tay nàng rời đi trước

    Đám nam nhân liền bay theo phía sau, Hổ Vương, Bạch Xà liền co ro trong ngực của Vũ Thiên

    Ánh nắng ngã vàng, Biên Hoang Thành, dòng người đông đúc, tấp nập bóng dáng bảy người lại xuất hiện mà tiến vào trong thành với mục đích là mua sắm vật dụng cần thiết, lại tách ra, rồi hợp nhau nơi ngoài thành trên không mà không xảy ra bất cứ trắc trở nào

    Một đường bay thẳng về Hội Thuyên Phái theo hướng bắc

    Hội Thuyên Phái. Khu Làm Việc

    Bảy người đã xuất hiện mà đi bước vào trong, nhưng trên vai Vũ Thiên lại thiếu vắng đi Hổ Vương, Bạch Xà khi mà hai đứa đã tự ý quay lại nơi ở của Vũ Thiên, hắn cũng không hề ngăn cản

    Vì lúc này, Vũ Thiên đang bận nơi khu làm việc, đó là trả việc, Thái Chí lôi Sa La Thú ra đặt trước mặt một nam thanh niên khá trẻ đang xem xét Sa La Thú cùng đang ghi chép tấm thẻ cùng giấy báo của bảy người

    “Được rồi! Xong rồi, mọi người về đi!”

    Nam thanh niên trẻ kiểm kê xong nhìn từng người một rồi nói chung, trả lại tấm thẻ cho bảy người trong khi Sa La Thú thì thu lấy và xua xua tay với bọn họ mới quay bước đi vào trong

    Bảy người cũng không hỏi gì thêm mà nhìn nhau một cái mới xoay bước rời khỏi khu việc làm nơi căn phòng này đi ra phía ngoài mới tách ra, về lại nơi ở của mình

    Rẽ vào một lối nhỏ cùng nhau đi về Khu Cách Tân, Hồng Trúc Ngư nhỏ giọng hỏi hơi mơ hồ:

    “Vũ Thiên! Ngươi từ đâu tới Hội!”

    Vũ Thiên nét mặt có chút thay đổi nhưng không nhiều, hắn đã run người nhìn Hồng Trúc Ngư rất gần mình, sâu trong đôi mắt hắn đang khẽ rung, miệng ú ớ, có chút kỳ lạ, lắp bắp:

    “Ta chỉ hỏi vậy thôi, ngươi nói cũng được, không nói cũng không sao!”

    Vũ Thiên lại chớp mắt nhìn nét mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Hồng Trúc Ngư mà hơi khó hiểu, khi mà hắn không hề nhìn thấy hắn giống một nam nhân:

    “Ta tới từ Thanh Phong Phái!”

    Hắn trả lời Hồng Trúc Ngư, giọng không được rành rọt khi nhắc tới Thanh Phong Phái, lắc lắc đầu để rũ bỏ đi những ký ức đang xuất hiện trong đầu hắn nhìn Hồng Trúc Ngư đang nở nụ cười xinh đẹp hỏi lại hắn:

    “Cô tới Hội lâu chưa!”

    “Thành viên bốn trăm năm chín, ngươi nghĩ ta vào Hội lâu chưa!”

    Hồng Trúc Ngư không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay, Vũ Thiên hơi ngạc nhiên nhưng hắn ngẫm lại cũng thấy đúng nên lại lảng tránh ánh mắt đang cười khúc khích của hắn, bất chợt Hồng Trúc Ngư lại ôm chặt lấy Vũ Thiên khiến hắn run bần bật nhưng cũng không hề đẩy Hồng Trúc Ngư ra, hai tay như đưa lên, ôm lấy bờ vai hắn nhưng không kịp khi mà Hồng Trúc Ngư đã thả ra mà chạy đi rẽ vào một lối nhỏ để lại Vũ Thiên có chút thẫn thờ, lẩm bẩm “rất ấm”

    “Cô thật ấm áp!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý, bình luận tại đây nha : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 12:58.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

    ---QC---


  9. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,
Trang 28 của 44 Đầu tiênĐầu tiên ... 18262728293038 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status