TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 29 của 44 Đầu tiênĐầu tiên ... 19272829303139 ... CuốiCuối
Kết quả 141 đến 145 của 216

Chủ đề: Truyện Thiên - tác giả Lão Thiên

  1. #141
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 143+ Cảnh giới Giác




    20-08-2017, 16:44
    Chương/Chapter 143 + Giới Giác

    Vũ Thiên lại bước tiếp khi nhìn Hồng Trúc Ngư đã rẽ vào lối nhỏ, hắn lại thẫn thờ lê bước chân về lại nơi hắn đang cư ngụ của mình

    Cửa phòng không đóng, hắn cứ thế bước vào liền nhìn thấy căn phòng đang chật kín vì đã được hắn để đầy vật dụng cần thiết mà hắn đã mua ở Biên Hoang Thành

    Căn phòng bên kia khi Vũ Thiên nhìn vào, bóng dáng hai đứa trẻ Hổ Vương, Bạch Xà lại đang nằm ngủ

    Hắn cũng chỉ đang ngó lơ hai đứa, rồi lại ngồi bệt tại chiếc ghế mới lấy môt vài vật dụng kỳ lạ khác đặt tiếp vào chỗ còn trống trong phòng

    Thở hắc ra một hơi nhìn quanh căn phòng đầy đủ những vật dụng kỳ lạ, hắn khẽ cười rồi lại nằm trên chiếc giường, nghĩ mông lung

    Trong tay hắn thì lại đang cầm lấy một vài viên đá kỳ lạ có màu lục sắc, xem kỹ, nhưng lại chẳng nhìn ra điều gì, Vũ Thiên lại tiện tay vứt sang một bên, mắt lại nhắm nghiền như đã chìm vào trong giấc ngủ khi hơi thở hắn đã trở nên nhẹ nhàng

    Một tháng trôi qua, Vũ Thiên, hắn vẫn ở tại nơi ở của mình, không hề có ai tới làm phiền hắn

    Nhưng Hổ Vương, Bạch Xà lại khác khi mà chúng nó lại thường hay lui tới chỗ ở của Hồng Trúc Ngư, lại dẫn chúng hay tự đến những chỗ khác mà chúng nó đã quen thuộc

    Vũ Thiên như đã bị hai đứa bỏ sang một bên, và tại hắn cũng đang tu luyện

    Phía sau dãy phòng của Vũ Thiên, đã thấy hắn khoanh chân ngồi nơi này trầm tư nét mặt, hắn đang tìm hiểu để nâng cao cảnh giới của mình, từ trong ngọc giản đang cầm trên tay, khẽ than từ môi miệng Vũ Thiên phát ra “cảnh giới tu luyện thì dễ nhưng hệ năng lực nắm giữ mới khó”

    “Cảnh giới Giác, Hệ năng lực nắm giữ là Hệ hiếm, coi như ta cũng không tồi!”

    Hắn đang nhăn mặt, tự trách mình, hắn hơi mơ hồ với hệ năng lực nhưng lại đã hiểu rõ về Cảnh giới Giác nên liền tập trung tìm cách đột phá

    “Cảnh giới Giác, dường như liên quan tới cái đầu của mỗi tu chân!”

    Bất giác Vũ Thiên lại đưa tay lên sờ nắn mặt mũi, vò đầu bứt tai, đầu tóc hắn liền rối bù, hắn khẽ cười lại ngẫm nghĩ thấy đúng mà nói toẹt ra trước khi tiến nhập vào trạng thái tu luyện, môi vẫn mấp máy tiếp tục lẩm bẩm một dòng chữ khá dài:

    “Nhất tam, nhị ngũ, tam thất, tứ nhất nhất, ngũ nhất lục, lục nhị không, thất nhị nhị, bát nhị tứ, huyệt thông tượng, huyệt thông ...”

    Xung quanh Vũ Thiên nguyên lực tản mát, môi hắn đã khép, ngừng lẩm bẩm, nhưng lúc này khí lạnh lại trỗi dậy kèm theo đó là từng tia sét chớp nhoáng quanh thân hắn, cuống theo cuồng phong xoay vòng quanh hắn

    Cảnh giới Giác là Lục giác.

    Nhất Giác tới Ngũ Giác thì dễ, nhưng tới Lục giác thì khó

    Mắt nhìn xuyên thấu, mũi ngửi ra mùi, miệng nếm ra vị, tai nghe rõ ràng, da cảm ứng được, đây là Ngũ Giác

    Lục Giác là trực giác, tâm linh tương thông suy nghĩ. Trực tiếp lúc này lại ảnh hưởng tới não bộ của Vũ Thiên

    Một cảm giác kỳ lạ đang xảy ra nơi đầu hắn, nguyên lực xung quanh lại xung động, Vũ Thiên hít một hơi sâu, thở hắc ra, chép miệng trong lưỡi cong lại, mắt đã mở tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, cùng với đôi tai cử động

    “Có người nhìn trộm!”

    Cứ như vậy, Vũ Thiên đã tiến vào Lục giác Cảnh giới Giác nhưng bất chợt hắn lại mắng một câu rõ to

    Trong khi đó, tầm nhìn và nghe của hắn đã rời khỏi Khu cách tân mà như đã bao phủ toàn bộ Hội Thuyên Phái làm ảnh hưởng tới không ít người cùng một vài câu chửi đổng của rất nhiều ai đó vang lên

    “Tên điên nào đây!”

    “Giác quái dị!”

    Vũ Thiên thì hơi kinh hãi nhưng kịp chấn tĩnh vì đã đọc rất rõ trong ngọc giản Giác khi tiến nhập Cảnh giới Giác tầng Lục giác sẽ như thế nào

    Lúc này lại khác, một giọng nói đặc biệt đã vọng lên quanh nơi ở của Vũ Thiên như ra lệnh với hắn:

    “Vũ Thiên ư, mau tới Khu Việc Làm!”

    Hắn liền giật mình mà tỉnh thân, thu lại toàn bộ cảnh giới đang nhã ra, hắn bất chợt ngẫm ra giọng nói như ra lệnh lúc nãy là của ai “Hội Trưởng gọi ta”

    Hắn không biết Hội Trưởng gọi làm cái gì nhưng đành bất đắc dĩ mà đứng lên khỏi nơi vừa tu luyện, đi vào trong căn phòng, thay một bộ y phục khác rồi mới rời khỏi nơi ở tới Khu Việc Làm

    Khu Việc Làm. Hội Thuyên Phái

    Xuất hiện bên trong căn phòng khách Khu Việc Làm, Vũ Thiên nhìn chằm những người đang có mặt nơi đây, chỉ khoảng chục người, trong đó, hắn thấy có cả Ngọc Kha, Hồng Trúc Ngư cùng hai tiểu thú đang bay cạnh

    Hắn có chút giật mình, “Hổ Vương, Bạch Xà” và ba người còn lại hắn không biết là ai

    Vũ Thiên đi tới cạnh Hồng Trúc Ngư, khẽ nói nhỏ với Hổ Vương, Bạch Xà đang nhe răng nhỏ, cười rất tươi với hắn, còn gọi “Thiên ca, huynh mới tới”

    “Hai đứa cũng tính đi chung sao!”

    Nhưng Vũ Thiên lại đành gác lại không hỏi Hổ Vương, Bạch Xà. Vì lúc này, Hội Trưởng đã nhìn tới hắn, nét mặt hơi nghiêm:

    “Lần này, Vũ Thiên cũng đi theo!”

    Hội trưởng lại nhìn lần lượt từng người được gọi đến khoác tay nói chậm

    “Bình Tuẩn Thành, là nơi các ngươi tới, có một nữ thành viên đang gặp chút rắc rối, coi như các ngươi tới đó giúp!”

    Ngọc Kha chỉ lướt sơ Vũ Thiên nhưng lại khẽ cười với hắn khi chạm mắt, mấy năm trôi qua, hắn đã không gặp Vũ Thiên, cho tới tận bây giờ

    Ngọc Kha sắc mặt hơi nghiêm khi thấy nét mặt khá nghiêm túc của Hội Trưởng, hắn gật mạnh đầu nói rõ:

    “Vâng, Hội Trưởng!”

    “Ta có việc khác đi trước, Ngọc Kha dẫn đường đi!”

    Hội Trưởng phất tay, khẽ nói, xoay lưng một cái liền mất tiêu trước mắt mấy người trong ánh mắt ngạc nhiên của Vũ Thiên

    “Được rồi, chúng ta khởi hành tới Bình Tuẫn Thành nếu không thì trễ!”

    Ngọc Kha xoay bước đi ra phía ngoài, đạp chân mà bay lên không trung, Hồng Trúc Ngư lại khẽ liếc Vũ Thiên một cái, rồi cùng ba người còn lại theo sau mà bay lên thinh không bầu trời, ánh nắng nhẹ, hăn bay cạnh Ngọc Kha

    Hổ Vương, Bạch Xà cũng không chậm hơn bay sát phía sau

    Rời khỏi Hội Thuyên Phái.

    Ngọc Kha bay trước, dẫn năm người cùng hai tiểu thú bay tới Bình Tuẫn Thành

    Bình Tuẩn Thành nằm ở phía đông bắc của Lục Địa Nguyên Thiên cách Hội Thuyên Phái tới mấy trăm vạn dặm vì gấp gáp nên tất cả đều bay nhanh

    Tốc độ bay khá nhanh nhưng Hổ Vương, Bạch Xà vẫn đuổi kịp khiến Ngọc Kha có chút lạ thường ẩn hiện đôi mắt, một đoạn bay không gặp chút rắc rối nào cho tới khi va chạm với năm thân ảnh, nét mặt Ngọc Kha liền hiện lên sát ý, liền hét lớn

    “Ngũ quỷ!”

    Làm cho năm thân ảnh vận y phục tà dị khẽ run xen chút tức giận

    Tất cả đều dừng lại giữa thinh không bầu trời mà nhìn nhau, Ngọc Kha đứng trước nhìn năm thân ảnh đang tức giận đề phòng bọn họ, kẻ đứng đầu nhướng cặp lông mày đỏ nhìn Ngọc Kha tức giận mắng:

    “Ngươi là tên quái nào dám xưng danh gọi hiệu bọn ta!”

    Ở dưới bọn họ là một dãy núi trơ trụi cây, đầy đất đá đang chấn động liên hoàn nhưng đám tu chân bay ở trên lại không hề để ý

    Ngọc Kha lạnh mặt, tay phải khẽ run nhẹ hướng năm thân ảnh gọi là Ngũ Quỷ, làm một cái động tác, thân chuyển động trong chớp mắt một đường cong hai vòng màu đỏ đã bao phủ lấy Ngũ Quỷ khiến bọn chúng ngẩn ra chút ít im lặng một hơi nhìn nhau

    Tên vừa nói lại phất tay, một đoản đao Kim loại đã chém tới vòng cung tròn “phắt” một tiếng va chạm đoạn đao vỡ đôi

    Trừ Vũ Thiên, Bạch Xà ra thì Hồng Trúc Ngư và ba người còn lại đều là nam thanh niên trẻ tuổi chỉ khoảng hai mươi lăm dường như đã nhận ra Ngũ Quỷ là ai

    Ngũ Quỷ lúc này chỉ có năm tên, danh của chúng luôn làm điều tà ác, chính là ra tay sát hại bất cứ tự chân hay dân thường nào làm chúng không vừa ý hay muốn lấy thứ gì từ họ đều tất sát

    Từ xa xưa chính là Thập Quỷ, gồm những tên được tuyển chọn và mạnh nhất nhưng toàn làm những điều tà ác nên bị các tu chân hay đuổi đánh

    Chỉ là khi Thập quỷ bị tiêu diệt, thì lại xuất hiện Cửu Quỷ thay thế, chỉ khác là bớt đi một tên, và mạnh hơn những tên trước

    Cứ thế, Cửu Quỷ bị diệt thì lại xuất hiện Bát quỷ, và bây giờ, chính là Ngũ Quỷ, sáu người và hai trẻ nhỏ bắt gặp, chỉ có điều là ai đang đứng sau Ngũ Quỷ, lập ra những kẻ gọi là Quỷ

    Một trận chiến đã nổ ra với Ngũ Quỷ, mặt đất cười thinh không chỗ bọn họ đứng trên bị tàn phá, đồi núi, bụi đất tung bay, hư không chấn dư

    Ngọc Kha lắc lắc đầu nhìn đến Ngũ Quỷ, hai ngón tay khẽ chạm vào nhau cùng một câu nói lạnh giá:

    “Để ta đưa tiễn các ngươi!”

    Dứt lời trong chữ “ngươi” đầy tức giận của Ngũ Quỷ đang cùng lúc tảng mát ra tầng tầng nguyên lực giao thoa, liên kết lại hướng kẻ cầm đầu Ngũ Quỷ đang dang hai tay tỏa tầng tầng ánh Kim đen hình thành bốn thanh kiếm chống đỡ đường cong hai vòng đang thu lại của Ngọc Kha

    Ánh mắt kinh hãi của kẻ đứng đầu Ngũ Quỷ đã hiện rõ ràng mà hét lớn một tiếng khi bốn tên đứng sau còn chưa hiểu gì với một từ “thu” của hắn thì đã không thể hiểu thêm được gì

    Khi mà Ngọc Kha đã quét ngang bọn họ, chẻ đôi Ngũ Quỷ bằng hai mảnh, lại một cái xoay thân Ngọc Kha đã bay ngược trở lại, cùng tiếng kim loại va chạm với nhau, đinh tai nhức ốc vọng thẳng vào đầu Vũ Thiên cũng như Hồng Trúc Ngư và ba thanh niên khác đang cùng quan sát, há hốc mỗm của Hổ Vương, Bạch Xà một cái tặc lưỡi

    Ngọc Kha lúc này, thân thể đã chuyển hóa sang hai màu đỏ nâu mỗi bên một nữa, hai thanh kiềm được nắm trong tay, tỏa hào quang quét ngang tên còn lại của Ngũ Quỷ đang bị chèn ép nguyên lực

    Không thể nói thêm mà tiêu tán giữa hư không, Ngọc Kha trở lại bình tĩnh đứng tại nơi vừa mới vung kiếm tiêu diệt Ngũ Quỷ trong nét mặt lạnh giá của mình nhưng lại không chút do dự, thở hắc ra, khẽ nói:

    “Xong rồi, chúng ta nhanh đi!”

    Dứt lời, hắn lại dẫn đường bay trước, không để ý mặt đất ở dưới khoảng không này đã bị thay đổi

    Trong nét mặt kinh nghi của Hồng Trúc Ngư

    “Đi nhanh!”

    Vũ Thiên khẽ nhắc khi chạm vào vai Hồng Trúc Ngư liền giật mình mà ậm ự cùng Vũ Thiên và Hổ Vương, Bạch Xà quấn cổ hắn bay theo sau ba nam thanh niên ở sau Ngọc Kha dẫn đường trước

    Giữa Lục địa nguyên thiên, tồn tại một thành phố cực kỳ to lớn, trải dài không biết bao nhiêu vạn dặm. Nơi này, được gọi là Nguyên Thành, tại một góc nào đó trong thành phố rộng lớn này, một giọng nói như đã hòa loãng vào không khí nơi đây, mang theo vẻ âm trầm, bất ngờ:

    “Ngũ Quỷ lại chết!”

    Im bặt ...

    Xuất hiện ở Bình Tuẫn Thành, nhóm người Vũ Thiên vẫn đang bay tới trong sự dẫn đường của Ngọc Kha

    Ánh nắng vẫn còn vì trời còn chưa đổ chiều nhưng Bình Tuẫn Thành, lúc này, lại đang hỗn loạn không chút nào được bình yên

    Bình Tuẫn Thành.

    Do hai gia tộc quản lý, chính là Miêu Gia và Huân Gia, hai gia tộc này lại luôn gây sự tạo ra bất hòa với nhau, chỉ để đánh đổ nhau, để gia tộc kia toàn quyền quản lý Bình Tuẫn Thành, chính vì thế, mà thành này luôn hỗn loạn không thể bình yên

    Dân thường trong thành chỉ muốn rời đi, nhưng lại rất khó vì hai gia tộc kiểm soát rất chặt không muốn cho dân thường rời đi, ngoại trừ việc hối lộ và tiểu tiết che mắt

    Thực chất, Bình Tuẫn Thành lúc trước chỉ là Thị trấn, chỉ mới lên Thành cách đây nhiều năm và không hề có tường thành vây quanh

    Lúc này, trong thành lại tĩnh lặng đến đáng sợ, nỗi sợ hãi đang dâng lên khắp nơi trong thành

    Phủ Miêu Gia bên trong đang hỗn loạn khi mà bên ngoài khuôn viên của Miêu Gia lại đang bị bao vây tứ phía

    Binh lính mang áo vải bao vây bên ngoài, tu chân bao vây bên trong trước lối vào phủ Miêu Gia, chính là Huân Gia

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý, bình luận chỗ này :http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 13:01.
    ---QC---
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lhc772,
  3. #142
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 144+ Bình Tuẫn Thành




    27-08-2017, 16:46
    Chương/Chapter 144 + Bình Tuẫn Thành

    Một trung niên cẩm phục lam đứng trước hướng một trung niên lam sam đứng trước lối vào Miêu Gia mà nhìn phía sau một đám người nhắc nhở to:

    “Bây giờ các ngươi rời đi còn kịp, ta chỉ cho chục giây!”

    Dứt lời sau câu nói lạnh, số mười liền vọng vang, khiến cho đám người đứng sau trung niên lam sam chính là Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn giật mình mà run mạnh chớp mắt một cái đã có rất nhiều người bay lên trên và rời đi và rất nhiều người từ trong phủ Miêu Gia chạy ra

    Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn khẽ lắc đầu, không để ý, không ngăn cản, dùng ánh mắt lạnh tăng nhìn trung niên cẩm phục lam Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang:

    “Lần này, sau bao ngày, ngươi lại muốn diệt sát Miêu gia ta!”

    Nhướng cặp lông mày trong giọng cười đậm to rõ của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang lộ rõ ý đồ nói lớn:

    “Bình Tuẩn Thành, chỉ cần một gia tộc quản lý, không cần tới gia tộc thứ hai!”

    “Sát” sau một tiếng hét đầy ác khí của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang khi thấy phía sau Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn đã không còn ai rời đi liền hét lớn mà động tay chân

    Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn khẽ liếc những người phía sau mình chình là tu chân của Miêu Gia chưa tới trăm người vì đã rời đi rất nhiều, đa số là người thân của Miêu Gia còn lại. Trong đám người này, có một nữ tữ chỉ khoảng hai mươi tư tên là Miêu Thị Hân dáng mảnh dẻ, thân hình nhỏ, nét mặt lúc này cứng rắn, cắn môi chỉ nhìn mà không nói gì

    Khi mà Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn đã va chạm với Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang khiến nguyên lực tản mát dư chấn hất lui đám binh lính dân thường cũng làm lung lay đám tu chân

    Từ dưới bay lên không trung, Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn nắm tay hóa lớn đấm mạnh nắm tay hóa to của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang một kích hất văng hai người ra xa, cùng lúc đó hai tiếng hét lớn từ hai vị Gia Chủ lại vang vọng:

    “Rồng hóa!”

    Thân thể hai vị Gia Chủ đã hóa thành hai con rồng một nâu đen, một xanh lá lao vào nhau

    Vẽ bặm môi của Miêu Thị Hân cùng đôi mắt hơi đỏ nhìn trận chiến trên không trung của hai vị Gia Chủ đã thu hồi ánh mắt khi nàng cũng đã chống trả, tham gia vào trận chiến đang diễn ra chính là tu chân người thân của mình đang chiến đấu với đám tu chân của Huân Gia rất đông, bao vây lấy bọn họ công kích

    Một tiếng chấn động mạnh từ phủ Miêu Gia truyền ra trong giọng nói đầy kiêu kỳ của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang vọng từ trên xuống:

    “Lần này, Bình Tuẫn Thành chỉ còn một gia tộc quản lý!”

    “Sẽ không có gia tộc thứ hai!”

    Một tiếng ho mạnh đã yếu, suy từ trong đống đổ nát của Phủ Miêu Gia truyền ra theo bóng dáng trung niên lam sam bước khó nhọc nhìn Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang bay trên mà sắc mặt hơi đỏ tựa hồ không thể trả lời

    Im lặng hồi lâu trong ánh nhìn của Miêu Thị Hân cùng các tu chân cạnh nàng đang chống đỡ trong yếu thế, chỉ còn lại số ít khi đã bị tiêu diệt một số người

    Miêu Thị Hân lại khác nét do dự trên mặt đã hiện rõ, tay trái nắm chặt bả vai đang nắm chặt tắm thẻ trong tay như muốn hét to rồi lại thu lại, im lặng, nhìn bản thân mình chống đỡ đám tu chân đang công kích mình

    “Lui ra!”

    Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang đột nhiên hét lớn với đám tu chân đang một nửa vây ngoài, một nửa bên trong công kích Miêu Thị Hân cùng các tu chân còn lại

    Đám tu chân Huân gia nghe vậy liền gấp rút lui ra trong hai tay của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang, toàn thân lưu chuyển ba màu nâu đen nguyên lực cùng Lôi quang xoay vòng quanh thân nói trong lạnh lõe:

    “Nhốt các ngươi lại, diệt các ngươi sau!”

    “Thổ lao sắt”

    Giọng nói nhỏ nhưng vọng xuống Miêu gia lại to, một cái lồng sắt màu nâu đất được hình thành từ dưới cùng trên ráp lại nhốt cả Miêu Phủ vào không ai có thể chạy thoát ra

    Khiến cho nhiều tiếng la hét đã vang lên cùng nằm xuống phía trong Miêu Phủ lầu các nhà cửa đã đổ sập rất nhiều

    Miêu Gia thị nữ, binh lính đã không bỏ đi

    Cánh tay của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang lại khẽ nhấc, miệng lẩm bẩm vài chữ nhỏ “sấm sét từ hư không” hai chân mang giày vải, mỏng khẽ đạp nhẹ hướng xuống Miêu Phủ từng tia sét lan tỏa, liên kết mà phủ xuống diện rộng

    Miêu Phủ đang hỗn loạn, lại càng thêm hỗn loạn mà kinh hãi thêm, tiếng hét đến khản giọng

    Trong cái tận lực của Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn đã bay thẳng lên, nguyên lực tản mát đã yếu bớt, hai cánh tay, một đỏ, một xanh lá va chạm vào nhau lại kéo dãn hai cánh tay ra, hướng tầng tầng tia sét phía trên đang phủ xuống, hình thành một lá chắn hai màu ngăn cản

    Trong một tiếng hừ nhẹ của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang cùng một giọng nói lạnh:

    “Vẫn chưa chịu thua sao!”

    Hai tay khẽ quét ngang, nâng tay, giọng từ trên xuống, vọng vang trong Thổ lao sắt:

    “Thập Nhị Biến, Nhị Sói hiện!”

    Từ trong Thổ lao sắt, liền xuất hiện những con sói, lông xám đậm màu, không phải do nguyên lực hình thành một phần mà có sinh mệnh

    Rất nhiều sói xám tấn công Miêu Gia

    Tu chân Miêu Gia còn lại số ít, một phen thất kinh với bầy Sói xám xuất hiện mà ra tay ngăn cản, không thể để ý tới Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn đã gần cạn kiệt sức lực chống đỡ đòn công tiếp của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang

    Cánh tay phải trỏ xuống hướng lá chắn đã thủng, nhiều tia sét đã xuyên qua đánh xuống Miêu Phủ càng tan hoang, thương vong thêm, nói một câu lạnh tiếp tục:

    “Tròn!”

    Nguyên lực tích tụ tạo thành ba quả bóng, ba màu khác nhau, nâu xám đen, cùng quang tròn dần to lên, ba quả bóng tròn tích tụ nguyên lực rớt thẳng xuống Miêu Phủ đang hứng chịu rất nhiều thế công của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang

    Giọng nói thở dài như hết phương cứu của Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn nhìn ba quả bóng nguyên lực lao xuống mà than trách trong bất lực:

    “Miêu Gia, Bình Tuẫn Thành coi như hết!”

    Khẽ nhắm mắt lại nhìn xuống Miêu Phủ trong lặng thinh, vẫn im lặng tạo lá chắn chống đỡ tia sét cùng ba quả bóng nguyên lực đã xuống tới

    Bất ngờ, từ xa nơi không trung, một thân ảnh dần xuất hiện, tiếp theo sau là mấy thân ảnh đang bay phía sau, trong đó có hai đứa bé nhí nhảnh cười đùa vui vẻ còn hét to:

    “Thiên ca, huynh lên kìa!”

    Liền đó, một thân ảnh phía sau, vượt qua thân ảnh bay trước, xuất hiện trước mắt Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang đứng trên không trung của Miêu Gia Bình Tuẫn Thành

    Thân ảnh này không ai khác chính là Vũ Thiên

    Ánh mắt có chút do dự nhìn thẳng Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang đang kinh nghi nhìn hắn cũng như phía xa một đám tu chân bay tới

    Vũ Thiên lại hướng ánh mắt xuống Miêu Gia, trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ngay ba quả bóng, ngăn cản trước, hai tay hấp thu, cùng há miệng nuốt vào trong nguyên lực

    Trong nét mặt kinh hãi đã hiện rõ của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang nhìn Lôi nguyên lực của mình đã chuyển hướng mà dẫn nhập vào cơ thể Vũ Thiên cũng như cái thổi nhẹ của hắn, Phong nguyên lực liền quét ngang Miêu Gia Miêu Phủ đánh tan “Thổ lao sắt” trong chớp mắt tan thành bụi nguyên khí

    Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn kinh ngạc nhìn Vũ Thiên vừa ra tay cứu Miêu Gia một phen mà trầm tư hồi lâu không nói, khi mà một chữ “ngươi” đầy tức giận của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang đã vọng vào tai hắn rồi im bặt trong khó xử khi thấy đám tu chân bay phía sau Vũ Thiên đã tới cạnh hắn

    Im lặng hồi lâu Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang liền hỏi cứng:

    “Các ngươi là ai, sao lại ngăn cản ta diệt sát Miêu Gia!”

    Mặc dù hỏi cứng, nhưng Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang lại đang rất căng thẳng khi quét ngang từng người trong bọn họ, đặt biệt ngừng nơi hai đứa bé là Hổ Vương, Bạch Xà mà có chút khó coi thêm trên mặt đã nhăn lại

    Miêu Thị Hân lại khác, nàng đang mừng rỡ trong lòng hiện rõ trên mặt khi nhìn hình xăm ngay tay Vũ Thiên, cũng như Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn đang tâm tình bất định, có chút khó tin lẫn sợ hãi hiện rõ trên mặt, trán đổ đầy mồ hôi khi ánh mắt chăm chú nhìn nơi hình xăm ngay tay Vũ Thiên

    “Hình xăm này, Hội Thuyên Phái!”

    Trong khi Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang lại chưa chú ý nhưng bất giác trong lòng lại có chút không ổn nhìn đám người đang chen vào Bình Tuẫn Thành này

    Lấy lại bình tĩnh khi đang căng thẳng Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang lại khẽ lên tiếng bằng giọng cứng nhắc nhở:

    “Các vị, nơi này là Bình Tuẫn Thành do Huân Gia và Miêu Gia tự quyết!”

    Không để ý cũng chưa trả lời

    Vũ Thiên nhìn Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang. Trong khi, Ngọc Kha và Hồng Trúc Ngư lại đang quét ánh mắt nơi Miêu Gia, ngừng ngay đám tu chân, trong đó có Miêu Thị Hân, ánh mắt chăm chú nhìn nàng

    Hồng Trúc Ngư lại lên tiếng trước, nói nhẹ nhàng, đầy ẩn ý:

    “Cô là thành viên thứ bao nhiêu!”

    “Thành viên 800!”

    Miêu Thị Hân không nghĩ nhiều liền đáp lời, cùng giọng nói cứng của Ngọc Kha khi đã gật nhẹ đầu với nàng nhìn sang Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang hơi lạnh dứt câu liền nhìn đám tu chân ở dưới của Huân Gia đang rét run:

    “Bình Tuẫn Thành, Miêu Gia sẽ kiểm soát, quản lý. Huân Gia sẽ đứng thứ hai.”

    Vũ Thiên chỉ im lặng nhìn Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang đã có chút khó chịu, nhướng cặp lông mày đầy tức giận, hét lớn:

    “Trừ khi các ngươi đánh bại được ta!”

    Dứt câu đã lao thẳng tới bọn họ mà thân thể đã chuyển sang ba màu nâu, xám đen cùng những tia sét vòng quanh. Chính là Thổ hệ, Kim hệ, Lôi hệ, ba hệ kết hợp, nguyên lực tản mát mạnh mẽ, bứt tới nhóm Ngọc Kha

    Trong Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang lúc này đã biến to, hai tay khổng lồ, ngộp trong Lôi quang, vỗ mạnh về nhóm người Ngọc Kha đang nghiêm nét mặt nghe Ngọc Kha nói một câu liền dừng lại hết

    “Để ta!”

    Sợ hãi!

    Ngọc Kha buông hai chữ lạnh, toàn thân sáng bừng ba màu nâu, đỏ, xám. Hỏa, Thổ, Kim. Sinh khắc lại được hắn kết hợp, phắt một cái, hai thanh kiếm ba màu xuất hiện nơi hai cánh tay khổng lồ của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang, cắt đứt, tiêu tán

    Cùng một tia sáng từ hai mắt Ngọc Kha, bắn ra hai đường thẳng chiếu thẳng vào thân thể to đùng của Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang không thể ngăn cản hai đường thẳng ba màu mà bị xuyên qua

    “Ngươi!”

    Chữ “ngươi” sợ run lại từ Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang lại vang lên trong khôi phục lại cơ thể bình thường cùng nét mặt nhợt nhạt chưa kịp nói tiếp, đã trợn mắt nhìn nhóm người Vũ Thiên

    Đã thấy Ngọc Kha xuất hiện nơi mình mà vỗ đầu một cái, trực tiếp Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang liền rớt thẳng xuống mặt đất lún sâu vào trong, mặt đất cũng rung động mạnh mà nức ra từng đường dài cong khác nhau

    Ngọc Kha lại hạ thân xuống chỗ Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang vừa bị đánh lún xuống hơi nhếch miệng nhưng không cười

    Trong khi Vũ Thiên, Hồng Trúc Ngư và ba nam thanh niên đi cùng đang lắc đầu hạ xuống Miêu Gia tới cạnh Miêu Thị Hân, Hổ Vương, Bạch Xà cũng liền xuống theo vẫn còn đang to nhỏ với nhau, thật là hai đứa bé

    Từ nơi lún xuống, Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang đã bay lên mà lui ra xa cách Miêu Phủ mà nhìn tới đám tu thường của Huân Gia cũng đang sợ kinh hãi lui ra phía sau lão

    Ngọc Kha dùng giọng lạnh, nét mặt vẫn như cũ, nhìn thẳng Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang:

    “Vị trí thứ hai trong thành, vĩnh viễn, bồi thường tổn thất cho Miêu Gia!”

    “Như vậy, không có vấn đề gì chứ Huân Gia Chủ!”

    Ngọc Kha lại hỏi tiếp trên mặt treo nụ cười nhưng làm cho Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang im lặng, ho khan liên hồi, khom người, nét mặt lạnh, gật đầu lại đồng ý:

    “Được, ta bồi thường! Hội Thuyên Phái, Huân Gia coi như đã thất lễ!”

    Huân Gia Chủ Huân Dẫn Sang đã dứt câu, trong sự kinh sợ của đám tu chân có mặt nơi này và một số nơi trong Bình Tuẫn Thành

    Xoay người rời đi trong nét mặt có chút bất ngờ với thế sự lần này của đám tu chân Huân Gia

    Binh lính Huân Gia cũng chỉ biết ngớ ngẩn rút lui theo sau

    Mặc dù đã xong chuyện nhưng Miêu Gia lại tổn thất nặng nề khi nhìn bên trong phủ đã tan hoang một đống vỡ vụn

    Trong giọng thầm nói của Vũ Thiên khi nhìn tới “Thanh Phong Phái lúc trước cũng như vậy” hơi lắc đầu mà bỏ qua, Vũ Thiên lại nhìn Ngọc Kha đang tới cạnh, trước mặt Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn đang khom người khẽ chào hắn, còn đa tạ đã ra tay giúp:

    “Xong chuyện rồi, chúng ta cũng nên về thôi!”

    Hồng Trúc Ngư đã nắm tay Miêu Thị Hân đang ngơ ngác nói nhanh như đã xong chuyện muốn quay lại Hội gấp

    “Các vị, nên náng lại Miêu Phủ, mấy ngày chắc không vấn đề gì chứ!”

    Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn nói nhanh, gấp không để ý tới nét mặt của Hồng Trúc Ngư đang nhìn Miêu Thị Hân con gái lão cũng như đã hiểu ra sự tình, trong lòng có chút mừng

    Ngọc Kha lại không từ chối, mà còn khẽ gật đầu trước lời nói của Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn:

    “Đi, chúng ta vào trong phủ!”

    Khi đã ra lệnh, tu sửa lại Miêu Phủ từ đám tu chân cũng như binh lính của Miêu Gia còn lại

    “Đãi tiệc ...”

    Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn lại không để ý tới việc Miêu Phủ đang bị hư hại rất nhiều mà đã nói lớn hai chữ to

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý, bình luận tại đây nha http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 13:04.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,QuangAnh29,
  5. #143
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 145+ Thôn Câu Quả




    02-09-2017, 14:43
    Chương/Chapter 145 + Thôn Câu Quả

    Yến tiệc được sắp xếp bên ngoài Miêu Phủ, mặc bên trong đang tu sửa. Trong khi, Bình Tuẫn Thành đã bớt căng thẳng, bình thường đang bao phủ thay thế cho sợ hãi lúc nãy đã đi mất

    Miêu Gia đã mở yến tiệc chiêu đãi Ngọc Kha, Hồng Trúc Ngư, Vũ Thiên và ba nam thanh niên cùng Hổ Vương, Bạch Xà vẫn đang trong hình dáng hai đứa bé

    Huân Gia lại đang bận rộn lo công tác bồi thường cho Miêu Gia cũng như bình ổn Bình Tuẫn Thành trở lại hoạt động bình thường sau trận chiến giữa hai gia tộc

    Yến tiệc linh đình, rất đông dân thường và tu chân có mặt trong Bình Tuẫn Thành kéo tới xem

    Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn cùng Miêu Thị Hân, và một vài thành viên trong gia tộc ngồi cùng bàn hoa văn sặc sỡ với Hồng Trúc Ngư, Ngọc Kha, Vũ Thiên và ba nam thanh niên đã nói tên Nguyễn Vũ Tư, Lô Mạnh Đạt, Trương Kiên cùng Hổ Vương và Bạch Xà ngồi giữa đang tủm tỉm cười nói

    Mặc cho rất nhiều ánh mắt đang nhìn hai đứa bé

    Tiệc tàn, Ngọc Kha cùng ba nam thanh niên liền đi vào bên trong Miêu Phủ, phòng ốc còn nguyên vẹn nghỉ ngơi

    Trong khi, Vũ Thiên, Hồng Trúc Ngư cùng Hổ Vương, Bạch Xà lại theo Miêu Thị Hân dạo quanh Bình Tuẩn Thành một số nơi

    Miêu Gia Chủ Miêu Tuẫn cũng không hề ngăn cản khi đã chào hỏi và khẽ gật đầu, nhìn theo, trước khi đi làm công việc của mình

    Một góc phố của Bình Tuẫn Thành rất đông đúc và nhộn nhịp, được bày bán đủ thứ đồ

    Mải mua và xem một vài thứ đến rất nhiều khiến Vũ Thiên, Hồng Trúc Ngư và Miêu Thị Hân đã để lạc mất Hổ Vương và Bạch Xà nơi đông đúc người này

    Đứng trước một quầy hàng, Vũ Thiên mới giật mình nhận ra cùng Hồng Trúc Ngư khẽ la lên:

    “Hổ Vương, Bạch Xà đâu rồi!”

    Miêu Thị Hân mới nhớ ra hai đứa bé đi cạnh, trên mặt liền thiếu chút sắc mới giật mình nghe tiếp:

    “Đi tìm nhanh!”

    Vũ Thiên nhìn Hồng Trúc Ngư đang nói lớn với hắn liền tách ra đi tìm, để lại Miêu Thị Hân ngơ ngác đứng nơi quầy hàng hồi lâu mới choàng tỉnh theo sau, còn có chút tự trách mang theo

    “Hổ Vương”

    “Bạch Xà”

    Cứ văng vẳng vang lên đâu đó trong thành rộng lớn này

    Nói về Hổ Vương, Bạch Xà chúng nó lúc này lại đang ăn uống thỏa thuê tại một cỗ xe ngựa, lại không biết Vũ Thiên, Hồng Trúc Ngư và Miêu Thị Hân đang đi tìm chúng nó

    Cỗ xe ngựa này do một nam, một nữ còn khá trẻ khoảng hai mươi bảy, ba mươi tròn cùng một bà lão đã tầm bảy mươi chở theo một thùng xe đầy hoa quả rẽ vào một con đường nhỏ khi đã vượt qua trạm kiểm soát của binh lính đang đứng gác trong chào hỏi mà rời khỏi thành

    Một đoạn đường khá xa, đi trong đám rừng cây rậm rạp, cỗ xe Ngựa mới dừng bước trước một tấm bảng gỗ đã đậm màu rêu phủ có ghi vài chữ cỡ lớn:

    “Thôn Câu Quả”

    Cộc cộc cộc

    Cỗ xe ngựa lại tiến vào trong thôn khá vắng vẻ, chỉ lảng vảng một vài người bước đi trong con đường lớn nhìn thẳng hơi cong

    Tới chính giữa thôn, cỗ xe ngựa lại rẽ vào một lối nhỏ, từ nơi cỗ xe ngựa lâu lâu mới phát ra giọng nói

    Thôn Câu Quả nhân khẩu không nhiều, trên trăm có hơn, đa số người dân trong thôn lúc này đã đều ra nương rẫy, nghề chính của thôn là trồng hoa màu. Cho nên, nhìn từ trên xuống nơi này đầy rẫy cây ăn trái, với nhiều chủng loại khác nhau

    Tại một ngôi nhà lợp ngói, xây gạch được sơn bóng loáng, vây quanh là trồng rất nhiều những cây ăn trái khác nhau, cỗ xe ngựa đã dừng lại trong giọng nói của cô gái đã khoảng hai mươi lăm, trong giọng có chút rầu:

    “Lần này không bán được, nếu như trong thành không xảy ra hỗn loạn!”

    “Hai gia tộc lớn gây sự với nhau nên mới như vậy!”

    Giọng nam thanh niên đã đáp lại, bất ngờ với tiếng thét của cả ba người khi nhìn vào thùng xe phía sau cỗ xe ngựa đang run thân hình

    Ngất xỉu, là tình trạng lúc này của một nam, một nữ. Có thể là một cặp vợ chồng và một bà lão đã già

    Bên trong thùng xe, một con rắn cùng một con hổ trắng đen lông vũ, đang trợn mắt nhìn ba người đã nằm dài nơi ngựa cỏ đang run hơi ngơ ngẩn chút

    “Hổ Vương! Ngươi hù họ sợ té rồi!”

    Giọng của Bạch Xà đã vang lên khi hóa thành bé gái kế cạnh bé trai là Hổ Vương, ngồi chơi nơi thùng xe đã đầy ấp hoa quả, nhưng lúc này, thì đã không còn trái nào, ngoài một vài quả lăng lóc quanh thùng đã thúi, dập bị bỏ lại

    “Bạch Xà, là ngươi mới đúng, chúng ta lạc mất Thiên ca rồi!”

    Hổ Vương lại quẹt mũi, miệng nhỏ nhắn, nét mặt non nớt, búng ra sữa, mà mở miệng trách cứ Bạch Xà đang nghiên mặt xinh xắn của bé gái:

    “Ngư tỷ cũng vậy!”

    Nơi cổng thôn, Vũ Thiên đã xuất hiện nơi lối này có chút lắc đầu bước đi không nhanh, không chậm vào nơi Hổ Vương, Bạch Xà đang nhăn mặt, cự cãi nhau

    Trong ánh mắt kinh hãi lẫn ngất xỉu lần thứ hai của đôi vợ chồng trẻ cùng bà lão khi tỉnh dậy trông thấy hai đứa bé đang nói luyên thuyên

    Tỉnh dậy trong mơ màng, ba người lại tiếp tục choáng váng khi mà trong thấy một nam thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước hai đứa bé đã hù dọa bọn họ

    Bà lão đã chấn tỉnh run giọng hỏi:

    “Cậu là ai, hai đứa bé này là sao, lúc nãy ta thấy một con hổ và một con rắn rất to trong thùng xe mà!”

    Trong nét mặt chắc chắn và gật mạnh đầu của cặp vợ chồng đứng cạnh bên nhìn Hổ Vương và Bạch Xà không chớp mắt

    Nam thanh niên này, chính là Vũ Thiên đã tìm tới, khẽ bất ngờ nhưng đã hiểu ra, Vũ Thiên liền béo má Hổ Vương, Bạch Xà khiến hai đứa liền nhăn mặt non choẹt ra

    “Thiên ca đệ ...!”

    Hổ Vương cười hai tay chạm nhau làm nũng với hắn. Trong khi, Bạch Xà mắt lại đỏ như sắp khóc

    Vũ Thiên lại khẽ gật đầu nét mặt ráng nặn ra nụ cười nhìn đôi vợ chồng rồi dừng ngay bà lão đang run run giọng, hắn trầm xuống:

    “Xin lỗi bà, hai đứa bé này đã làm phiền ba người, ta xin lỗi!”

    “Không có gì, coi như là hiểu lầm, nếu như cậu không bận có thể ở lại đây vài ngày cùng ba người chúng tôi rồi rời đi cũng được!”

    “Không biết ý cậu thế nào”

    Bà lão như đã nhìn ra chút gì đó đặt biệt liền coi như không có gì, nét mặt cầu khẩn khẽ nói với Vũ Thiên đang nắm chặt tay của Bạch Xà cùng Hổ Vương

    Hắn liền thoáng qua một cái suy nghĩ khi đã quét ngang toàn bộ “Thôn Câu Quả” rồi lại không từ chối lời đề nghị của bà lão mà gật đầu nhẹ

    Nét mặt vui mừng liền hiện rõ trên mặt bà lão đã tự giới thiệu mình với hắn:

    “Lão đây tên là Mai Thị. Đây là con rễ và con gái lão. Hoàng Lân và Mai Linh.”

    Vũ Thiên tỏ vẻ bất ngờ, hắn ngạc nhiên hiện rõ khi trong thấy bà lão đã khom lưng lại vì tuổi đã già, khi giới thiệu chính mình với đôi vợ chồng mà khẽ thất lễ gật đầu nhẹ nói:

    “Tiểu bối là Vũ Thiên. Đây là hai nhóc tỳ của cháu, Hổ Vương, Bạch Xà!”

    Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Hổ Vương, Bạch Xà đang có chút rụt rè chớp chớp đôi mắt, đầu gật lắc lia lịa

    “Vào trong, có phòng cho cậu và hai đứa nhỏ, lão đây đi chuẩn bị bữa trưa!”

    Bà lão Mai Thị nét mặt mừng rỡ chỉ vào trong nhà nói gấp, lại còn ra hiệu với con gái và con rễ đi chuẩn bị cũng như là dọn dẹp quanh nhà cho sạch sẽ

    Nhà của ba người cũng chỉ nằm cách và sát nhà của một vài người gần đây trong thôn. Vũ Thiên bất đắc dĩ gật đầu dắt Hổ Vương, Bạch Xà vào bên trong căn nhà định tính ở lại một vài ngày mới rời đi

    Trong khi đó, Miêu Thị Hân cùng Hồng Trúc Ngư lại đang đi tìm Hổ Vương, Bạch Xà và hắn trong bấc bối và thất vọng

    Ngay cả, Ngọc Kha và ba nam thanh niên khác cũng đã được biết tin và quét tìm hắn nhưng lại không thấy Vũ Thiên và Hổ Vương, Bạch Xà đang ở “Thôn Câu Quả” gần sát với Bình Tuẫn Thành

    Hắn không chỉ ở nơi này vài ngày mà tới tận mấy tháng nên người trong thôn hắn biết gần hết khi đi dạo quanh trong thôn

    Hổ Vương, Bạch Xà lại khác, hai đứa nó không ngừng ăn trôm trái cây trong thôn khiến cho số lượng hoa quả bị hao hụt, dân trong thôn liền một phen náo động từ ngày này qua ngày khác

    Nhưng lại tiếp tục bị phân tán khi tiếp tục bị trộm vặt trong thôn, dân trong thôn phải cử người trông trộm

    Cùng lúc lại xuất hiện một vài nhóm người cưỡi thú lớn hay dắt thú nhỏ đi ngang qua, qua một vài người lại tá túc ở lại

    Vũ Thiên thường hay dạo quanh vườn cây đầy trái lạ mắt của bà lão Mai Thị và đôi vợ chồng trẻ hỏi chuyện cũng như giúp đỡ họ thêm một tháng nữa cũng liền cáo biệt họ mà dẫn Hổ Vương cùng Bạch Xà rời đi

    “Thiên ca, đệ vẫn chưa ăn đủ!”

    Hổ Vương đi sau Vũ Thiên, nó lẽo đẽo, chép chép miệng nhỏ nhắn, có chút chưa muốn rời thôn

    “Ngươi thật tham ăn!”

    Bạch Xà đang được Vũ Thiên nắm tay khẽ quay đầu lại mắng Hổ Vương đang nhăn mặt, nũng nịu không chịu thua:

    “Hổ Vương! Nhanh chân lên!”

    Vũ Thiên khẽ nhìn chiếc nhẫn đeo tay như chắc bụng lẩm bẩm có vẻ mừng “may, lấy được nhiều trái lạ, đem về trồng” mới nhìn Hổ Vương mắng nhẹ nó

    “Thiên ca!”

    Hổ Vương than nhỏ nhưng liền chạy tới nhanh, nắm chặt tay còn lại của Vũ Thiên đang dắt hai đứa bé hướng tới tấm bảng gỗ khắc “Thôn Câu Quả” mà rời khỏi theo lối đã đi vào

    Trong thôn vào buổi tối khá vắng vẻ nên khi rời đi, hắn không hề bắt gặp ai trong thôn

    Rời khỏi lối nhỏ dẫn sâu vào “Thôn Câu Quả”. Vũ Thiên nhìn con đường lớn dẫn tới Bình Tuẫn Thành một lần hướng tới, không trung khi đã há miệng phun ra một làn hơi lạnh hình thành một tảng băng phía trên không trung mà đạp bước bay lên ngồi trên tảng băng cùng Hổ Vương, Bạch Xà tinh nghịch

    Vũ Thiên đã thu lại ánh mắt, đang nhìn Bình Tuẫn Thành từ nơi không trung, một màu ánh sáng đèn đêm phủ khắp thành khi trời đã tối

    Tảng Băng lạnh nơi Vũ Thiên, Bạch Xà và Hổ Vương ngồi trên cứ bay thẳng trong đêm tối như đã xác định được hướng về Hội. Hắn lại không hay biết, Ngọc Kha, Hồng Trúc Ngư và Miêu Thị Hân vẫn đang cùng chung đi tìm

    Nằm ngủ nơi tảng Băng

    Vũ Thiên khẽ nhíu mày khi một vài tia nắng, xuyên qua đám mây chiếu thẳng vào mặt hắn khiến hắn khẽ chớp mắt, nghe thấy giọng nói của Hổ Vương, Bạch Xà đã vọng vang bên tai

    “Bạch Xà, ta thấy Thiên ca ngủ như heo!”

    Hổ Vương đôi lông mày liền nhíu lại nhìn Vũ Thiên vẫn đang ngủ, mặc dù vừa chớp mắt nhưng nó lại không thấy nên liền nói với Bạch Xà đang úp sát mặt nhỏ vào đầu Vũ Thiên rồi giật mạnh ra nói như không phải

    “Hổ Vương, miệng ngươi thật thúi!”

    Dứt lời liền quay lưng đi không thèm nhìn Hổ Vương đang vỗ mạnh tay vào tản Băng mấy lần liền liên hồi lè lưỡi với Bạch Xà mặt lại ủ rủ

    Không hay biết từ đâu một tờ giấy khổ lớn, bảng rộng trùm lấy gần nửa người của Vũ Thiên liền đấy choàng dậy nắm lấy tờ giấy đang phủ đầu trong giấc ngủ mớ

    Ngạc nhiên.

    Vũ Thiên, hắn liền nhìn xem trong nét mặt hiếu kỳ lẫn tò mò của Bạch Xà, Hổ Vương

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý, bình luận ở chỗ này http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 13:07.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lhc772,
  7. #144
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 146+ Cảnh giới Thể




    10-09-2017, 12:57
    Chương/Chapter 146 + Giới Thể

    Chi chít chữ cùng hình ảnh in trên mặt giấy khổ lớn trong ba cặp mắt đang nhìn xem. Hắn vừa xem vừa đọc to:

    “Tin nóng hổi. Thập Đại Gia chuẩn bị tổ chức sự kiện kéo dài cả năm.”

    Hình ảnh cùng chữ nổi nơi ngón tay Vũ Thiên chạm vào hắn chăm chú đọc xem

    Trong khi, Hổ Vương, Bạch Xà lại cũng đang hiếu kỳ trên nét mặt hình theo, tuy hai đứa đọc được chữ nhưng lại không hiểu rõ lắm còn chỉ chỉ vào hình ảnh hỏi hắn:

    “Thiên ca, ai đây!”

    Vũ Thiên lắc lắc đầu không trả lời nó, chỉ tiếp tục xem, hắn lại lẩm bẩm nói như không để ý xung quanh cũng như tảng Băng hắn đang ngồi trên, đang bay thẳng:

    “Ca nhạc, đấu giá, luyện dược, chế tạo binh khí, pha chế, sao tùm lum vậy!”

    Hắn khẽ nhăn trán, cảm giác có chút lạ lẫm với những dòng tin vừa đọc được. Nhưng hắn lại chăm chú đọc hết những tin có trên mặt giấy khá cứng, màu sắc sặc sỡ.

    Lại không để ý nơi bên dưới mặt đất đang vọng lên không trung hướng hắn đang ngồi trên tảng Băng những câu nói hiếu kỳ ngạc nhiên nhưng hắn lại không nghe thấy.

    Vũ Thiên liền lướt tờ báo lần nữa rồi thu vào trong chiếc nhẫn, hắn thở một hơi sâu, lại nằm dài nơi tảng Băng, đang chở theo hắn cùng Hổ Vương, Bạch Xà quay lại Hội.

    “Chim nhỏ lại đây!”

    Bạch Xà bất chợt trong thấy mấy chú chim đang bay cạnh tảng Băng liền vẫy gọi, chim nhỏ đã sợ hãi, hét lên một vài tiếng liền bay ra xa trong nét mặt hụt hẫng của Bạch Xà.

    Trời lại dần chuyển tối, mặt trời đã lặn dần, Vũ Thiên lại quét một vòng xung quanh bên dưới mặt đất rồi lại lắc đầu, nằm dài nơi tảng băng, mắt nhắm như đã ngủ lại lên tiếng nhắc nhở Hổ Vương, Bạch Xà đang chống cầm, mắt thì liêm diêm, nhìn thẳng:

    “Hổ Vương, Bạch Xà mau nằm ngủ đi!”

    Hắn chỉ khẽ nói vậy, nhưng Hổ Vương, Bạch Xà lại dạ một tiếng, liền nằm cạnh hắn, sát đầu, thở phì phò, ngủ ngon lành.

    Vài tiếng trôi qua, Vũ Thiên lại choàng tỉnh dậy, khẽ lắc lắc thân cùng đánh vòng hai tay nhìn xuống mặt đất không rõ hình dạng mà thở hắc một hơi trong ánh trăng mờ ảo, rừng hoa hiện ra.

    Hắn liền hạ xuống, biến mất bên trên khoảng không Rừng hoa, sát những cánh hoa đã tan biến tảng Băng, ôm lấy Hổ Vương, Bạch Xà.

    Hắn liền về Hội Thuyên Phái một cách bình yên.

    Tại một khu vực nào đó trong Hội Thuyên Phái, Vũ Thiên đã nhẹ nhàng nhấc bước nơi mặt đất láng mịn không xây nền gạch.

    Nơi này cổ kính, khá vắng vẻ khi nhìn quanh hắn cũng bắt gặp một vài thân ảnh đang bước đi trong này, nhìn thấy hắn đang để Hổ Vương, Bạch Xà xuống còn dụi dụi mắt nhìn quanh giống hắn.

    Mấy thân ảnh này, cũng chỉ khẽ nhìn kỹ mang chút lạ lẫm với bọn họ. Quanh nơi Vũ Thiên đang cùng Hổ Vương, Bạch Xà ngó nghiêng, lại có rất nhiều tán cây, xòe lớn, phủ mát nơi này cùng những cây nhỏ chen ngang hay xen kẽ những tòa nhà cao tới mấy tầng, xa xa nhìn tới đã bị che khuất nhưng vẫn có thể thấy, những căn phòng tách biệt một khoảng ngăn cách với nhau.

    Vũ Thiên nắm lấy hai tay Hổ Vương, Bạch Xà mỗi đứa một bên kéo đi, bước tới cạnh một cô gái đang cầm một cuốn sách nơi tay đang chăm chú xem gì đó khi đang tựa lưng vào một góc cây.

    “Này! Tiểu muội. Nơi này là chỗ nào!”

    Hắn khẽ hỏi như vậy, vẻ mặt bất ngờ của cô gái hiện rõ khi hơi ngẩn đầu lên nhìn hắn liền trả lời mà không hỏi lại hắn, mà vẫn tiếp tục đọc sách:

    “Khu thư sách trong Hội!”

    Vũ Thiên gật đầu rồi đa tạ mới kéo tay Hổ Vương, Bạch Xà hướng lối nhỏ tiến tới, trong ánh nhìn của cô gái khẽ nhíu lại, ngưng nhìn cuốn sách đã nhìn hắn sau lưng hai đứa bé mà tự nói trong giọng cười nhẹ:

    “Hai đứa bé thật dễ thương!”

    Vũ Thiên có chút rối đường nơi Khu Thư Sách, hắn ngó nghiêng một hồi liền đi tới một tòa nhà hai tầng trước lối vào, lại nhìn Hổ Vương, Bạch Xà đang bĩu môi, khẽ nói với hai đứa:

    “Nơi này đã là ở trong Hội!”

    Hổ Vương lại nhướng đầu lên nhìn Bạch Xà cười ranh mảnh:

    “Bạch Xà! Đi tìm chỗ vui chơi, không nên vào trong đó với Thiên ca!”

    Bạch Xà vuốt mái tóc rồi gật mạnh, trong đôi mắt chớp chớp khi hơi hướng nhìn lên Vũ Thiên cũng đã thả tay hai đứa ra, gật đầu với bọn nó. Hổ Vương liền cười hi hi, nắm lấy tay Bạch Xà mà bay lên khoảng không tới một chỗ khác. Hắn thì lại đi vào trong tòa nhà này.

    Rời khỏi căn phòng chỉ toàn là sách, hắn với một mớ bồng bông, vỗ vỗ đầu. Trong nét mặt mang chút thắc mắc, với một tiếng đã trôi qua bên trong.

    Hắn đi bộ trong mò mẫn đường lối, quay lại chỗ ở của mình, Khu Cách Tân. Dường như trong Hội, ít ai làm phiền ai.

    Khu Cách Tân. Chỗ ở của Vũ Thiên.

    Một mảnh đất trồng đầy thảo dược với căn nhà nơi chính giữa, Vũ Thiên bước vào ngừng ngay một khoảng đất trống, khoanh chân treo lơ lửng trên mặt đất, nhắm mắt hồi lâu như đang ngủ.

    Hắn lại khẽ phất tay, một vài hạt giống liền bay ra, rớt xuống mặt đất, rất nhiều hạt giống như hạt đậu hoặc nhỏ hơn như hạt dưa.

    Những hạt giống này, được vùi lấp trong mặt đất, nhiều ngày sau mới lên mầm, phát triển thành cây non.

    Vũ Thiên, hắn đã đi vào trong căn phòng mà không để ý tới mảnh đất trồng đã được phủ xanh.

    Tại bên trong căn nhà không mấy rộng, đến nỗi mênh mông, hắn lại đang nằm xem tờ báo, miệng lại đang nói có chút nghi ngờ:

    “Cách sự kiện tới mấy năm lận, vậy còn lâu mới tới!”

    “Rừ! Sự kiện có thể trì hoãn tới bốn năm nữa mới diễn ra!”

    Hắn thở dài không mấy nghi ngờ, đọc lại mấy lần dòng chữ vừa thấy, liền có chút bất ngờ vì không nghĩ sự kiện lại lâu diễn ra như vậy. Hắn lại để tờ báo sang một bên, trên giường nằm mà thở hắc ra một hơi, mắt mở to, giọng rõ ràng như không mấy để ý gì, vọng trong căn nhà:

    “Thập Đại Gia Tộc! Lục địa Nguyên Thiên! Vãi cả mật!”

    “Thiên ca! Huynh về chưa!”

    Giọng Hổ Vương trong trẻo, từ ngoài đã vang vào, theo tiếng bước chân của nó vang lên liên hồi. Hắn hơi chút giật mình, liền mở cửa nhìn ra ngoài, đã trong thấy Hổ Vương, Bạch Xà đang uống một cốc nước cầm theo, cùng một rễ cây như củ sâm đang nhai.

    Hắn liền ngẩn ra khi thấy một cô gái đi sau, nên không cảm nhận được Hổ Vương, Bạch Xà đã ôm hắn một cái, rồi liền lao vào trong căn phòng kế cạnh, hai đứa nằm ngủ nhanh chóng.

    Để lại Vũ Thiên nhìn Hồng Trúc Ngư đang đứng trước mặt, cách hắn không xa, bước tới, bất chợt ôm hắn.

    Hai người ôm nhau, Hồng Trúc Ngư mắt khẽ đỏ, ôm chặt lấy bờ vai Vũ Thiên, miệng thều thào vài câu nói:

    “Vũ Thiên! Ta cứ nghĩ ngươi đã đi mất rồi chứ!”

    “Cô nói gì vậy! Ta chỉ đi tìm Hổ Vương, Bạch Xà rồi quay lại Hội! Không đi đâu cả!”

    Tuy hắn trả lời như vậy, nhưng trong lòng lại có chút khác lạ với Hồng Trúc Ngư, bất chợt. Trong đầu hắn lại xuất hiện một câu nói “Trúc Ngư là nam hay nữ”, nhưng hắn lại không dám hỏi.

    Vũ Thiên im lặng tách ra khỏi Hồng Trúc Ngư nhìn hắn cười nhẹ, lại nói lảng sang chuyện khác:

    “Thế nào, mọi người đều ổn chứ! Ngọc Kha thế nào rồi!”

    Hồng Trúc Ngư khẽ chạm tay nơi mí mắt, sượt qua, gật đầu nhìn Vũ Thiên, ánh mắt lại như đang nhìn phía sau hắn, Hổ Vương, Bạch Xà như đang ngủ rồi lại thôi.

    “Trúc Ngư! Cô có biết Thập Đại Gia Tộc!”

    Vũ Thiên lại nói chuyện Thập Đại Gia Tộc với Hồng Trúc Ngư liền bất ngờ, ngạc nhiên nét mặt mà hỏi ngược lại như không để ý trong lòng đang run:

    “Có chuyện gì sao!”

    Chỉ hỏi vậy thôi, nhưng cũng đủ làm Vũ Thiên cuống quýt sắc mặt, hơi lúng túng, gãi đầu, gắng nhớ lại những gì ghi trong tờ báo, nói ngắn gọn với Hồng Trúc Ngư:

    “Vài năm nữa, Thập Đại Gia Tộc có tổ chức sự kiện kéo dài cả năm, cô có đi không!”

    “Mấy năm nữa, ta đi về ngủ đây!”

    Hồng Trúc Ngư vỗ Vũ Thiên một cái nhẹ ngay má rồi thu tay lại nhanh chóng không biết phải thế nào với hắn, miệng nhỏ nhắn khẽ ngáp một cái, nói gọn một câu liền xoay lưng đi, về chỗ ở của mình.

    “Đi ngủ, ta cũng nên đi ngủ!”

    Hắn khẽ nói với mình liền xoay bước vào nhà trong màn đêm giăng lối khắp mọi nơi.

    Thấm thoát vài ngày trôi, hắn lại tu luyện nơi bóng râm của nhành cây tán rộng. Hổ Vương, Bạch Xà lại khác, chúng nó bay khắp nơi trong Hội, như thể muốn nhìn ngó gì đó, chúng nó lại né tránh gặp người khác.

    Vũ Thiên lúc này lại đang tìm hiểu Cảnh giới Thể, hắn muốn tăng cảnh giới.

    “Cảnh giới Đạo! Dường như là cuối cùng của Cảnh giới Thể!”

    “Ngọc giản Thể!”

    Vũ Thiên lại lấy ngọc giản Thể ra, xem hồi lâu, hắn nghiền ngẫm mấy chữ ghi trong, mặt liền nhăn lại như khỉ ăn ớt.

    “Cảnh giới Thể! Xương, da lông, tóc sao chỉ có mấy chữ!”

    Hắn vỗ đầu, tự nói, thu lại ngọc giản, vẻ mặt trầm ngâm lại tiếp tục lẩm bẩm với mấy chữ “ xương, da lông, tóc”

    “Băng thể”, “Lôi thể”, “Phong thể” Vũ Thiên chuyển hóa cơ thể mình sang thể nguyên căn, lần lượt ba thể một, rồi ngừng ngay Băng thể, cảm nhận Băng nguyên lực đang bao phủ chỗ ở của hắn đã được kìm nén lan ra xa.

    “Đây là thể nhưng không phải Cảnh giới Thể!”

    Hắn tự nhủ một mình, trở lại trạng thái bình thường, rồi lại nhắm mắt lại hồi lâu tiếp tục tự nhủ trong đầu mấy chữ trong ngọc giản đọc to, đọc nhỏ “ xương, da lông, tóc”.

    Vũ Thiên lại mở mắt ra nhìn cánh tay của mình như đã chợt hiểu ra, hắn không khỏi ngạc nhiên càng thêm khó hiểu “ xương, da lông, tóc nó là cơ thể ta”.

    “Không có gì thay đổi cả, kỳ lạ!”

    Vũ Thiên vỗ đầu một cái nhưng bất chợt hắn lại vui mừng chút ít khi đã nắm lấy mấy sợi tóc. Trong một đầu tóc xù của hắn, khẽ nói hai chữ “tóc lông” rồi lại nhìn những cộng lông chỗ cánh tay.

    Giật mình, hắn nhắm mắt lại cảm nhận hồi lâu giọng nói có chút không tin:

    “Cảnh giới Thể, chẳng lẽ mình đã tiến vào!”

    Hắn tuy nói vậy nhưng vẻ mặt không chút thay đổi vẫn nhắm mắt hít thở đều đặn.

    Lúc này, lại cảm nhận được, nguyên khí vẫn đang dẫn nhập vào cơ thể mình, một cách đều đặn mà không hề dừng lại hay đứt quãng.

    Hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục trầm tư, vì hắn không hiểu rõ được chính lúc này, hắn cũng không nhìn thấy, chính hắn từ xa hay gần nhìn tới chỉ còn lại bộ xương đang ngồi khoanh chân.

    Trong thật kinh dị.

    Nhưng chỉ thoáng chốc đã có da, có thịt trở lại bình thường, lông tóc đột nhiên mọc dài ra như lông tinh tinh, lông khỉ, trông hắn như người vượn cổ xa xưa.

    Thoắt cái lông tóc đang dài ra liền ngắn lại như bình thường, Vũ Thiên không nhìn thấy nhưng đã cảm giác được thân thể mình đang bất thường liền trở lại bình thường.

    Hắn mở mắt ra, miệng phun ra một làn hơi lạnh, giọng thay đổi mang chút mơ hồ “Cảnh giới Thể không được bình thường”.

    “ xương, da lông, tóc chỉ có vài chữ như này đã bước vào Cảnh giới Thể, kỳ lạ!”

    Tuy hắn nói vậy, nhưng cũng đã đứng dậy, không tiếp tục tu luyện. Cảnh giới Thể đã nắm bắt, hắn liền đi dạo quanh vườn thảo dược, vườn trái cây đã cho trái ăn được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    Góp ý, bình luận - xây gạch, dựng nhà cho tác gia ít ít thôi:: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 13:09.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,
  9. #145
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển III- Hội Thuyên Phái
    Chương/Chapter 147+ Thành phố Mãn Kuy




    10-09-2017, 20:34
    Chương/Chapter 147 + Thành Phố Mãn Kuy

    Hai năm lại trôi qua, bình yên tại chỗ ở của Vũ Thiên, không có việc với hắn, nhưng hắn lại thường xuyên hái thảo dược, bào chế đan dược, hắn đang tập luyện đan chế thuốc.

    Mùi thảo dược nồng nặc mùi thuốc bóc lên, lan tỏa khắp Khu cách tân khiến cho ai nấy cũng đều ngửi thấy, một vài vị tuy có chút khó chịu nhưng cũng không tới ngăn cản Vũ Thiên.

    Chỗ ở của Vũ Thiên đã trở thành một nửa thảo dược, một nửa cây ăn trái được trồng để thu hoạch.

    Ngay cả chỗ ở của Hồng Trúc Ngư xén nữa cũng bị hắn biến thành đồn điền để canh tác nhưng kịp đã ngừng lại cái suy nghĩ này.

    Trong căn phòng của Vũ Thiên.

    Xuất hiện một hộp Băng, hắn lại đang khoanh chân ngồi bên trong, trước mắt hắn là một cái lư hương cỡ nhỏ, chạm khắc tinh xảo, rồng bay phượng múa, cực cầu kỳ đang treo lơ lửng, cách mặt nền băng chỗ Hổ Vương đang phù mỏ thổi lư hương, mắt nó hơi đỏ, khóe mắt còn chảy nước như đang khóc.

    Lửa từ miệng Hổ Vương bao trùm lư hương cổ kính, thiêu đốt nó. Giọng uất ức của Hổ Vương đã vang lên khi mà Vũ Thiên đang vung tay ném rất nhiều thảo dược vào trong lư hương:

    “Thiên ca, đệ nghỉ một tý nha!”

    Nó nói vậy nhưng không hi vọng, Vũ Thiên lại nạt nhẹ, trách mắng khiến Hổ Vương liền khóc to một hồi lâu mới ngừng:

    “Mới được vài tiếng, đệ đã than!”

    “Bạch Xà, nước trái cây thế nào rồi!”

    Vũ Thiên lại nói vọng ra ngoài, vang rất to chỗ ở của hắn, Hổ Vương liền im lặng chu miệng nhỏ tiếp tục thổi lửa. Trong giọng một bé gái nhanh nhẹn vang lên bên ngoài đằng sau dãy phòng của hắn:

    “Thiên ca, được rồi, vị đủ đậm!”

    “Tiếp tục, Bạch Xà!”

    Hắn lại khẽ nhắc trong giọng dạ to của Bạch Xà hơi chút lo lắng gì đó.

    Vài ngày khác, trước lối vào chỗ ở của Vũ Thiên xuất hiện một thân ảnh mảnh dẻ như một cô gái xinh đẹp. Chính là Hồng Trúc Ngư đang nhìn vào, miệng chu lên có chút lạ lẫm hít sâu vào:

    “Tên Vũ Thiên này, hắn đang làm cái gì vậy!”

    Chỉ nói vậy nhưng cũng đã nhìn ra bên trong đang như thế nào, có chút kinh ngạc xen hiếu kỳ, nhỏ giọng “luyện dược”, “Bạch Xà, Hổ Vương lại chịu khổ”.

    Khẽ lắc đầu, hắn dự định đi vào khi đã nhấc chân nhưng liền khựng lại mà xoay lưng quay về chỗ ở của mình hoặc là đi đâu đó không làm phiền Vũ Thiên đang tiếp tục việc của mình.

    Vài năm nữa lại trôi qua, trong công việc luyện đan nấu nước của Vũ Thiên cùng Hổ Vương, Bạch Xà đang than khổ không thôi trong lòng biểu thị trên mặt chúng nó.

    Nhưng hắn dường như lại không biết, việc làm của hắn lại đang làm ảnh hưởng tới cả Hội, nhiều ánh mắt trong Hội liền chú ý tới chỗ ở của Vũ Thiên. Kìm hãm lại nên Vũ Thiên vẫn tiếp tục được thêm vài ngày, liền ngừng lại khi một giọng nói lớn vang vọng khắp Hội:

    “Thập Đại Gia Tộc sắp mở đại sự kiện có ai tham gia không!”

    Giọng này không ai khác chính là giọng của Hội Trưởng mà Vũ Thiên từng gặp.

    “Sự kiện lần này khá lớn không biết có chuyện gì không!”

    Giọng của Hội Trưởng lại nhỏ dần rồi im bặt không còn nghe thấy gì nơi chỗ ở của Vũ Thiên.

    Hắn đang nằm ngửa thờ phì phò trên không căn nhà, còn Hổ Vương, Bạch Xà đã lăn quay ra ngủ khi đã uống một bụng nước ngon.

    Ngày lại trôi qua, bất chợt Vũ Thiên xuất hiện bên trên khoảng không bầu trời của Hội Thuyên Phái, hắn bay thẳng ra ngoài cùng Hổ Vương, Bạch Xà đang là bé gái cưỡi Hổ Vương là một chú hổ lông mao trắng đen mạnh mẽ nói như tự khen lấy mình:

    “Bạch Xà, như này không tệ chứ, ha ha!”

    Vũ Thiên ngừng lại trong cái phất tay, Băng nguyên lực trước mặt liền ngưng tụ lại tạo thành một tản Băng, hắn ngừng nhìn Rừng Hoa nơi mặt đất bên dưới mình mà khẽ nói với Hổ Vương, Bạch Xà “mau lên” cùng ngồi trên tản Băng nhắm một hướng đã xác định chỗ một viên đá đen đậm, cầm ngay tay trái, bay đi cùng tản Băng.

    Vù một tiếng đã mất hút.

    Lý Thành hay còn được gọi là Ly Thành. Là một trong những thành phố lớn của Lục Địa Nguyên Thiên.

    Tiện gọi là Lý Thành do Lý Gia quản lý các thành phố lớn và một vùng rộng lớn xung quanh Lý Thành. Chính là Luy Thành, Miên Thành, Mục Thành liền kề với Lý Thành, Bô Huẩn Thành, Lưu Thi Thành, Mãn Kuy Thành, Đang Tinh Thành, bốn thành này cách nhau bởi những con đường rộng lớn mới nối tới Lý Thành. Cùng ba phố nổi trên không.

    Một phố nổi nơi Lý Thành, một phố nổi nơi Luy Thành, Miên Thành, Mục Thành và một phố nổi nơi Bô Huẩn Thành, Lưu Thi Thành, Mãn Kuy Thành, Đang Tinh Thành.

    Ba phố nổi này là nơi ở của tu chân Lý Gia. Phân biệt là Phố Ly, Phố Bỉ, Phố Lài.

    Tổng cộng Lý gia có tới mười một thành phố lớn.

    Tại Mãn Kuy Thành. Nơi thinh không một tảng Băng trôi nổi đang từ xa bay tới liền ngừng lại mà hạ xuống một góc khuất trong thành. Đó là Hổ Vương, Bạch Xà hai tiểu thú đi cạnh Vũ Thiên với bộ quần áo đổi mới trông thật chuẩn với vòng eo của hắn.

    Vũ Thiên với Cảnh giới Thể, hắn nắm giữ ba hệ Băng, Lôi, Phong. Chính là hơi lạnh, tia sét và gió.

    Hắn dẫn theo Bạch Xà đang dùng thân rắn quấn ngay cổ hơi nghiêng bả vai hắn, cùng Hổ Vương thu nhỏ lại núp trong tà áo của Vũ Thiên nhìn ra nơi đông người.

    Vũ Thiên khẽ nhìn mảnh đất trên không, hắn hiện hai chữ nổi dưới đáy đất “Phố Lài” cách ra hắn, thật ra khi nhìn từ mặt đất lên bầu trời.

    Hắn nhập vào dòng người rồi dừng chân chỗ một quán lớn, đèn được bật sáng liền đi vào trong như để ăn uống:

    “Đi dạo, tìm cái gì ăn đã!”

    “Trúc Ngư, Ngọc Kha nghe nói tới đây không biết để làm gì!”

    Hắn lại tự nhủ đang nói cho chính mình nghe thấy. Dân giả nơi này thì rất đông, tu chân lại rất ít.

    Vũ Thiên tính đi vào bên trong quán nhưng vì thấy khách bên trong rất đông nên hắn liền ngừng lại mà đi tiếp tới một quán khác vắng vẻ hơn mà đi vào, ngồi ngay ngắn trên bàn tròn, thấp giọng gọi thức uống, mắt nhìn xuyên qua tấm cửa kính nhìn từng người đang bước đi trong gấp gáp hay là chậm chạp.

    Hắn gọi tận ba cốc nước từ cô phục vụ, vẻ mặt cô gái phục vụ bàn liền kinh ngạc với hắn vì không hiểu sao vị khách này lại uống nhiều nước như vậy.

    Hổ Vương, Bạch Xà lại ló đầu ra thưởng thức thứ nước mới lạ từ quán này.

    Mãn Kuy Thành do Lý Tư Dẫn phụ trách từ Lý gia cai quản toàn thành phố, mọi hoạt động trong thành này đều có sự nhúng tay của Lý Tư Dẫn và những người dưới quyền của hắn nơi này.

    Trong Mãn Kuy Thành hay bất kể nơi nào trong thành của Lý Gia đều không hề có binh lính đứng canh gác. Dường như lại hoạt động dưới một cách thức khác, người ta gọi là ngầm. Chính vì vậy, mà mọi ngóc ngách trong tất cả thành của Lý Gia rất ít khi xảy ra những trận đánh không đáng có.

    Tại một cung đường nơi Thành phố Mãn Kuy, quầy bán xếp hàng dài đối diện hai bên đường lớn. Khá đông khách đang dạo quanh, nhìn xem và lựa chọn ngả giá mua.

    Trong đám khách đông đúc này, có Vũ Thiên lại đang nhẹ bước đi. Hắn nhìn quanh quầy bán hai bên, đi lẫn trong đám khách mà cùng nhìn ngó, trong lòng thấy lạ chút ít những món đồ lần đầu hắn mới thấy.

    Hắn lại nhìn tới những quầy bán, những vị khách đang ngả giá mua gì đó.

    Vũ Thiên từ xa đi tới đã trông thấy trước mắt mình, một đám đông đang vây quanh một quầy hàng, đứng bán là tận ba người dường như nhìn ra là tu chân Cảnh giới Tượng.

    Hắn liền đi tới đám đông đang ồn ào, chen vào, đã nghe thấy giọng một trong ba người đứng bán đang rao lớn:

    “Đây là giọt Nghịch Thiên Tuyền Hỏa, uống vào chắc chắn sẽ là một vị tu chân!”

    “Giá của nó chỉ khoảng một triệu nguyên thạch, có vị nào muốn đi vào con đường tu chân không, hãy mua nó!”

    Hắn rao và nói liên hồi trong sự bàn tán xôn xao và mắt mở to của những người đứng xem.

    Hắn nói đi, nói lại rất nhiều lần. Trong vẻ cười vẫn luôn giữ trên mặt của vị tu chân đang đứng trước quầy rao bán chỗ đám đông đang vây quanh hắn, hai vị tu chân đi cùng lại đang bán những thứ khác cho những vị khách đang lựa chọn cùng ngã giá mua.

    Vũ Thiên chen vào, hắn nhìn giọt Nghịch Thiên Tuyền Hỏa mà lấy làm kinh ngạc, lấy tay sờ tai, hắn sợ mình nghe lầm. Nhưng thật sự, đó là giọt Nghịch Thiên Tuyền Hỏa.

    Chưa có ai ra giá vì cái giá một triệu nguyên thạch quá cao với những người đang xem nơi này, với lại bọn họ đều sợ, đây là giọt nước giả lừa họ vào tu chân được gắn mác để kiếm nguyên thạch mà thôi.

    “Một triệu ta mua!”

    Bất chợt một giọng nói lớn vang lên, đồng ý mua giọt Nghịch Thiên Tuyền Hỏa với giá một triệu nguyên thạch, từ chính Vũ Thiên ra giá.

    Vị tu chân này tên là Phạm Dẫn, đi cùng đang bán với hắn là hai vị tu chân khác tên là Trịnh Xuân, Lý Tất đều là ba nam nhân cùng tuổi hai mươi chín như nhau. Vũ Thiên trông hắn lúc này như chỉ mới hai mươi.

    Phạm Dẫn nhìn Vũ Thiên đã ra giá mà cười cười trả lời hắn, trong tay còn nắm chặt Nghịch Thiên Tuyền Hỏa hơi run:

    “Nghịch Thiên Tuyền Hỏa, một triệu ta bán!”

    Liền đưa tới tay Vũ Thiên, trong Túi Trữ Vật cất nguyên thạch trao tới tay Phạm Dẫn, vẻ mặt vẫn cười tươi không tỏ bất kỳ điều gì khác lạ cả.

    Vũ Thiên thu lấy Nghịch Thiên Tuyền Hỏa trong ánh nhìn tiếc nuối của rất nhiều người chỗ đám đông này. Hắn lại nhìn sang quầy bán của ba người mà quét qua một lần nhưng lại không tiếp tục mua gì mà liền rời đi, dạo tiếp những quầy bán khác.

    Màn đêm phủ xuống Thành phố Mãn Kuy, càng thêm đông nghẹt. Nơi một tòa khách sạn, ngay tại góc phố Lài, có đề tên “Khách sạn Lan Liên” tầng thứ ba mươi, góc ban công, Vũ Thiên đã đứng đây, cạnh hắn là hai đứa bé Hổ Vương, Bạch Xà đang ngồi chỗ thanh sắt vắt ngang làm rào chắn ban công, chúng nó lại đang đung đưa đôi chân nhỏ nhắn, trắng nõn của mình.

    Cùng Vũ Thiên nhìn xuống phía dưới đường xá tấp nập dòng người cưỡi thú, chạy xe trong thật lạ mắt đối với hắn đang nhìn.

    Vẻ mặt Vũ Thiên lại kinh ngạc, chút hiếu kỳ ẩn hiện chăm chú nhìn vào một góc khá xa, hắn đang từ tầng ba mươi tòa khách sạn nhìn xuống khẽ nói:

    “Là ba tu chân đã bán Nghịch Thiên Tuyền Hỏa!”

    Lúc này, nơi một đường phố đề tên “Can tan” khá vắng và ít người qua lại, lúc này, lại càng rẽ hướng khác mà đi, khi mà một nhóm tu chân nơi này đang xảy ra xung đột với nhau.

    “Phạm Dẫn! Nghịch Thiên Tuyền Hỏa đâu mau giao ra đây!”

    Giọng một nam thanh niên đi cạnh là hai cô gái trẻ tuổi phía sau hắn, đang dùng giọng khá là ác ý hướng ba tu chân Phạm Dẫn, Trịnh Xuân, Lý Tất đang đề phòng mà nói:

    “Đã có người mua, ta bán rồi!”

    “Ngươi! Không phải ta đã nói là ngươi phải đưa cho ta sao!”

    Nam thanh niên này liền hét lên, đã lao nhanh tới Phạm Dẫn ba người, hai tay vung ra quét mạnh, ánh đao lóe sáng màu đỏ như muốn chém ba người thành hai nửa.

    Không được, khi mà một thanh kiếm sắt đã ngăn cản, một thanh khác lại bổ thẳng nam thanh niên nọ từ Phạm Dẫn phát ra.

    Đồng loạt tách ra hai bên mà nhìn nhau. Phạm Dẫn lại nhăn mặt trong tức giận, Kim hệ phủ thân nguyên lực, hai tay hình thành hai thanh đao Kim, chân lướt nhanh tới nam thanh niên hét lớn:

    “Ngươi muốn chết!”

    Đao vung liên hồi, khiến nam thanh niên nọ không kịp đón đỡ, toàn thân liền đầy vết máu khi mà Phạm Dẫn ngừng đao, nam thanh niên nọ đã nằm hấp hối nơi con đường, hai cô gái kia đã bỏ đi cùng lúc với Phạm Dẫn, Trịnh Xuân và Lý Tất.

    Không để ý tới nữa, Vũ Thiên lại thu hồi ánh mắt, nhìn lên bầu trời đêm, Hổ Vương cười vui hỏi nhỏ hắn:

    “Thiên ca, huynh mua cái giọt nước hồi nãy làm gì!”

    Vũ Thiên nghiêng đầu, vuốt má nó một cái, lại ôm Bạch Xà khẽ nói:

    “Để uống chứ làm gì!”

    Chỉ nói vậy, hắn lại đi vào trong, để lại Hổ Vương, Bạch Xà nơi ban công cười nói với nhau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter
    Bom chương
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 14-11-2021 lúc 13:11.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,
Trang 29 của 44 Đầu tiênĐầu tiên ... 19272829303139 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status