TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 44 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 216

Chủ đề: Truyện Thiên - tác giả Lão Thiên

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Icon1 Truyện Thiên - tác giả Lão Thiên

    Truyện Thiên
    Tác giả:: Lão Thiên
    Thể loại:: Tiên hiệp, Đô thị.


    Giới thiệu câu chuyện::


    Một câu chuyện ở Thế giới. Sử dụng năng lực hệ.

    Những nhân vật nắm giữ hành trình cuộc sống.

    Con Người, Động vật, Thực vật ở Nguyên Thiên. Hải Tặc ở biển cả.

    Nguyên Độ Đạo Thể Giác Huyệt Tượng. Linh Vương Hoàng Tôn Thánh Thần Thiên. Đỏ Cam Vàng Lục Lam Chàm Tím.


    1 Nguyên : Nguồn (Thổ nạp, Cải tội, Cảm hoá)
    1 Độ : Đơn
    1 Đạo : Đường

    4 Thể : Xương, Da, Tóc, Lông

    6 Giác : Thị Mắt Nhìn, Thính Tai Nghe, Khứu Mũi Ngửi, Vị Lưỡi Nếm, Xúc Da Cảm Nhận, Trực Suy Nghĩ

    8 Huyệt : Nhất 3 Ba, Nhị 5 Năm, Tam 7 Bảy, Tứ 11 Mười một, Ngũ 16 Mười sáu, Lục 20 Hai mươi, Thất 22 Hai mươi hai, Bát 24 Hai mươi bốn.

    11 Tượng : Can Gan, Tâm Tim, Tỳ Lá Lách, Phế Phổi, Thận Hai Quả Cật, Vị Dạ Dày, Đởm Mật, Tam Tiêu Thượng tiêu Cuống họng trở lên, Trung tiêu Giữa của dạ dày, Hạ tiêu Cuống dưới của dạ dày, Bàng Quang Bọng Đái, Tiểu Trường Ruột Non, Đại Trường Ruột Già.

    Linh Lanh, Vương Tước, Hoàng Đế, Tôn Xưng, Thánh Ban, Thần Tiên, Thiên Trời.

    Đỏ Đô, Cam Đạo, Vàng Sáng, Lục Bảo, Lam Xanh, Chàm Da, Tím Tía.

    Kim Vật Chất Sắc, Mộc Cây, Thuỷ Nước, Thổ Đất, Hoả Lửa,
    Băng Khí Lạnh, Phong Gió, Lôi Sấm Điện Tia Sét Chớp, Âm Hắc Ám, Dương Cực Quang,
    Không Gian Di Chuyển, Thời Gian Vận Chuyển,
    Mặt Trời Ánh Sáng,
    Bóng Tối Xám Đen,
    Linh Hồn Nắm Giữ.


    Góp ý và bình luận truyện: Link :: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=144357
    Chương ra chậm, nhiều ngày mới có 1 chương, hoặc không có chương nào.
    Ngôn từ của tác giả không được chuẩn Tiếng Việt.
    Cảm ơn vì đã xem.
    Có nút thanks, mong được cảm ơn.
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 20-07-2021 lúc 11:37.
    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    88888888,Ban Lại Lập,hailam1991,jennylaw,lamlai123,Lee Haulus,Ly Tử,ngocnghechvn,rinitsme,tieudeuit,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái

    Chương/Chapter 1+ Dược viên



    25-05-2015, 08:57
    Chương/Chapter 1 + Dược Viên

    Thế Giới này gọi là tu chân giới. Lục Địa này gọi là Nguyên Thiên.

    Nơi nào đó trong Lục Địa Nguyên Thiên này tồn tại một dãy núi rộng lớn trải dài hàng vạn dặm từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một màu xanh của thiên nhiên nơi đây, dãy núi này còn được gọi là Phong Vũ Sơn Mạch, Phong Vũ đó chính là tên của hai môn phái tu nguyên ghép lại, cũng là nơi mà hai trung đẳng môn phái tu chânn này định trú tu luyện đó là Thanh Phong Phái và Vũ Phiến Môn.

    Thanh Phong Phái tọa lạc ở hướng đông trên một ngọn núi hơi nhô lên tạo ra sự khác biệt trên dãy núi này, nơi này ngập những lối kiến trúc cổ kính xung quanh còn được bao phủ bởi một màu xanh của cây tạo cho nơi này một khung cảnh tuyệt đẹp, Thanh Phong Phái có tất cả sáu viện phân biệt là Dược Viên, Phương Viên, Kim Viên, Chân Viên, Long Viên, Hoàng Viên, mỗi viện của Thanh Phong Phái đều hướng về trung tâm của Thanh Phong Điện. Thanh Phong Điện cũng là nơi mà các đời Chưởng Môn của Thanh Phong Phái định trú. Đệ tử của Thanh Phong Phái nhiều cũng không nhiều ít cũng không ít chỉ khoảng mấy ngàn đệ tử đây cũng không phải là một con số ít của trung đẳng môn phái. Nhưng đệ tử được các vị Trưởng Lão trong môn phái chỉ dạy rất ít chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nghe nói để được các vị Trưởng Lão thu làm để tử chân truyền không phải là điều dễ dàng phải có tư chất tu chân hoặc hiếm hơn là nguyên căn nhưng cũng có vài trường hợp đặc biệt và Vũ Thiên là một trong số đó.

    Dược Viên cũng là một viện của Thanh Phong Phái, nơi đây là nơi trồng thảo dược của môn phái do Phục Diệc Lão Tiên quản lý, lão cũng là một trong các vị Trưởng Lão của Thanh Phong Phái cho nên các đệ tử trong môn phái hay gọi là Diệc Trưởng lão. Diệc Trưởng Lão cũng có quyền thu nhận đệ tử chân truyền nhưng có điều khác với những Trưởng Lão khác là những đệ tử của Diệc Trưởng Lão chỉ là những đệ tử không có tư chất tu chân nói đúng hơn chỉ là những dân thường bình thường. Dân thường ý chỉ những người bình thường, tu chân ý chỉ những người tu chân.

    Diệc Trưởng Lão nhìn thiếu niên khoảng mười tám, mười chín vận một bộ áo bào màu xanh giản dị đã có chút cũ kĩ, gương mặt có một chút gọi là tuấn tú đã bị che khuất bởi mái tóc có chút rối bời đang trở nên nhăn nhó, những giọt mồ hôi từ cơ thể thiếu niên không ngừng tuôn chảy đang ngồi xếp bằng ở những đám thảo dược xanh tốt mơn mởn, những cơn gió nhẹ thổi qua những giọt mồ hôi làm thắm đẵm thân thể thiếu niên liền bị cuốn theo mà tuôn rơi thiếu niên không ngừng thở ra hít vào hắn làm động tác này không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.

    “Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ” trôi qua, đôi mắt đã nhắm lại rất lâu của thiếu niên cũng đã mở ra sự thất vọng đã hiện rõ trên đôi mắt của thiếu niên “ta không thể nào bước vào con đường tu chân sao” thiếu niên thều thào thành tiếng rồi đứng dậy đi ra khỏi mảnh thảo dược nhưng bước chân của thiếu niên liền khựng lại khi thấy Diệc Trưởng Lão nhưng rồi hắn chỉ gật đầu rồi lặng lẽ đi thẳng vào cánh rừng nhỏ phía sau Dược Viên.

    “Vũ Thiên ngươi lại thất bại nữa sao!”

    Diệc Trưởng Lão trầm giọng mà hỏi khiến cho thiếu niên tên là Vũ Thiên liền đứng lại nhưng rồi hắn chỉ gật đầu rồi tiếp tục bước đi chỉ là tiếng nói của Diệc Trưởng Lão vẫn vang lên bên tai hắn.

    “Cũng đã ba năm rồi, thất bại nối tiếp thất bại, ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ sao !. Giọng nói từ từ, chẫm rãi dường như muốn khuyên nhủ thiếu niên nên từ bỏ nhưng Diệc Trưởng Lão vẫn chỉ nhận được những cái lắc đầu từ thiếu niên khiến lão không khỏi thở dài.

    Tu chân chính là tu đạo trường sinh, truy cầu sức mạnh của thiên địa tạo hóa nhưng có mấy ai đạt tới đỉnh cao của tu chân nắm giữ sức mạnh tối thượng của thiên địa, bao nhiêu tu chân giả đã bỏ mạng, sự tranh đoạt tu chân tài nguyên không ngừng xảy ra trong tu chân giới này, bước chân vào tu chân chính là bước chân vào những trận chiến sinh tử tranh đoạt.

    Nguyên, Huyệt, Tượng là ba cảnh giới đầu tiên của tu nguyên. Nguyên chia làm tam tầng phân biệt là Thổ Nạp, Cải Tạo, Cảm Ứng. Mỗi một tầng một cảnh giới đều có yêu cầu riêng để tăng tiến nhưng đều quy về một cái chung đó là cần rất nhiều nguyên lực để hấp thu mà tiến cảnh đây cũng là yêu cầu cốt lõi để tiến cảnh.

    Diệc Trưởng Lão nhìn Vũ Thiên dần khuất bóng ở cánh rừng nhỏ mà lòng nặng trĩu. Trong ba năm qua lão luôn dõi theo Vũ Thiên, tu luyện, điên cuồng tu luyện, hắn luôn chìm đắm trong tu luyện chỉ vì muốn bước chân vào tu chân giới để trở thành một tu chân giả, lão cũng đã khuyên can hắn rất nhiều lần nhưng cũng đều chỉ nhận được cái lắc đầu nhưng lão biết cho dù Vũ Thiên có điên cuồng tu luyện như thế nào hắn cũng sẽ không bao giờ bước chân vào tu chân giới để trở thành một tu chân được chỉ vì hắn không có tư chất tu chân vì muốn bước chân vào tu chân giới để trở thành một tu chân thì cần phải có tư chất tu chân hoặc có được thể đặc biệt là nguyên căn nhưng cái này rất hiếm, phải gọi là của hiếm mới có được. Nhưng Vũ Thiên lại không có tư chất tu chân thì đừng nói gì đến thể nguyên căn. Tuy lão có năng lực luyện đan để giúp cho những tu chân gia tăng nguyên lực để đột phá cảnh giới nhưng đối với những người không có tư chất tu chân như Vũ Thiên thì không thể nào dùng được đan dược, nếu như cưỡng ép dùng chỉ sợ sẽ bạo thể mà chết nên lão cũng đành bất lực mà chỉ quan sát sự cố gắng kiên trì của hắn.

    Những cơn gió nhẹ thổi qua, bóng hình của Diệc Trưởng Lão đã trở nên mờ nhạt trả lại cho nơi này sự tĩnh lặng vốn có.

    Đối chéo với khu dược thảo của Vũ Thiên cũng là một khu dược thảo khác nơi này hiện tại có một nam tử thanh niên khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm đang chăm chú quan sát đám thảo dược do tự tay mình chăm sóc.

    “Diệc Trưởng Lão Long Tĩnh Thảo đã dùng được !”

    Nam tử thanh niên đột nhiên cất tiếng nói trong khi xung quanh hắn vẫn không có bóng dáng người nào chỉ là tiếng nói hắn vừa dứt lời thì Diệc Trưởng Lão cũng đã xuất hiện kế bên hắn. Diệc Trưởng Lão nhìn đám thảo dược Long Tĩnh Thảo đã ngã sang màu vàng óng ánh, mùi hương từ Long Tĩnh Thảo tiết ra cũng rất là êm dịu lão gật gật đầu rồi nói với nam tử thanh niên:

    “Ngươi đi xem Long Tĩnh Thảo bên Ngữ Hải đã ngã vàng chưa rồi hãy gọi ta!”

    Nam tử thanh niên liền gật đầu rồi chảy thẳng về phía khu thảo dược nằm đối diện với khu thảo dược của hắn, ba khu thảo dược tạo thành một hình tam giác. Khu thảo dược này chỉ còn lại một mình Diệc Trưởng Lão, nhưng Diệc Trưởng Lão cũng đang chỉ tập trung vào việc thu hái Long Tĩnh Thảo.

    Thật ra nam tử thanh niên này tên là Thùy Phong, hắn và Ngữ Hải là hai đệ tử còn lại của Phục Diệc Lão Tiên và cũng là sư huynh của Vũ Thiên, hai người cũng giống như Vũ Thiên đều không có tư chất tu chân cho nên mới nói Diệc Trưởng Lão hơi có vấn đề trong việc thu nhận đệ tử chân truyền hai người cũng chưa bao giờ thắc mắc tại sao Diệc Trưởng Lão lại thu nhận hai người mà vẫn chỉ hoàn thành tốt nhiện vụ mà Diệc Trưởng Lão đã giao đó là chăm sóc tốt đám thảo dược trong Dược Viên, hai người cũng không giống như Vũ Thiên, điên cuồng tu luyện mà hai người chỉ lấy việc chăm sóc trồng trọt thảo dược làm niềm vui hằng ngày.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    (bản sửa)
    mở đầu câu chuyện với [Vũ Thiên], địa danh Thanh Phong Phái, Tiên hiệp, phân loại tu nguyên giả cảnh giới cấp bậc


    Thế giới.

    Đại lục Nguyên Thiên. Tu nguyên giới ở thế giới này.

    Nơi nào đó trong đại lục Nguyên Thiên. Ở một dãy núi rộng lớn trải dài hàng vạn dặm, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một màu xanh của thiên nhiên nơi đây, dãy núi ở đây còn được gọi là Phong Vũ Sơn Mạch, Phong Vũ là tên của hai môn phái tu nguyên gọi chung là như vậy, cũng là chỗ của hai trung đẳng môn phái tu luyện pháp thân đã nhiều năm chỗ này, tạm gọi là Thanh Phong Phái, Vũ Phiến Môn.

    Thanh Phong Phái tọa lạc ở hướng đông, trên một ngọn núi thấp thoáng đồi trũng, mặt đất chỗ này không khô cằn như những chỗ khác, lên tạo ra sự khác biệt trên dãy núi này, nơi này ngập những lối kiến trúc cổ kính xung quanh còn được bao phủ bởi một màu xanh của cây tạo cho nơi này một khung cảnh tuyệt đẹp.

    Thanh Phong Phái có tất cả sáu viện phân biệt là Dược Viên, Phương Viên, Kim Viên, Chân Viên, Long Viên, Hoàng Viên, mỗi viện của Thanh Phong Phái đều hướng về trung tâm của Thanh Phong Điện. Thanh Phong Điện cũng là nơi mà các đời chưởng môn của Thanh Phong Phái định trú. Đệ tử của Thanh Phong Phái nhiều cũng không nhiều ít cũng không ít chỉ khoảng mấy ngàn đệ tử đây cũng không phải là một con số ít của trung đẳng môn phái. Nhưng đệ tử được các vị trưởng lão trong môn phái chỉ dạy rất ít chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nghe nói để được các vị trưởng lão thu làm để tử chân truyền không phải là điều dễ dàng mà phải có tư chất tu nguyên hoặc hiếm hơn là nguyên căn, cái này gọi là tự có nhưng cũng có vài trường hợp đặc biệt và Vũ Thiên là một trong số đó.

    Dược Viên cũng là một viện của Thanh Phong Phái, nơi đây là nơi trồng thảo dược của môn phái do Lão tiên Phục Diệc hay còn gọi là Trưởng lão Diệc cai quản xử lý nơi đây, lão cũng là một trong các vị trưởng lão của Thanh Phong Phái. Cho nên các đệ tử trong môn phái hay gọi là Trưởng lão Diệc. Trưởng lão Diệc cũng có quyền thu nhận đệ tử chân truyền nhưng có điều khác biệt với những trưởng lão khác, là những đệ tử của Trưởng lão Diệc, chỉ là những đệ tử không có tư chất tu nguyên, nói đúng hơn chỉ là những dân giả bình thường.
    Dân giả ý chỉ những người bình thường, tu nguyên giả ý chỉ những người tu nguyên.

    Trưởng lão Diệc nhìn thiếu niên khoảng mười tám, mười chín vận một bộ áo bào màu xanh giản dị, đã có chút cũ kĩ, gương mặt có một chút gọi là tuấn tú, đã bị che khuất bởi mái tóc có chút rối bời đang trở nên nhăn nhó, những giọt mồ hôi từ cơ thể thiếu niên không ngừng tuôn chảy, đang ngồi xếp bằng ở những đám thảo dược xanh tốt mơn mởn, những cơn gió nhẹ thổi qua, những giọt mồ hôi, làm thắm đẵm thân thể thiếu niên, liền bị cuốn theo mà tuôn rơi, thiếu niên không ngừng thở ra, hít vào, hắn làm động tác này, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.

    “Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ” trôi qua, đôi mắt đã nhắm lại rất lâu của thiếu niên cũng đã mở ra, sự thất vọng đã hiện rõ trên đôi mắt của thiếu niên, thì thầm “ta không thể, chẳng thể nào bước vào con đường tu nguyên được”, thiếu niên lại thều thào thành tiếng, rồi đứng dậy đi ra khỏi mảnh thảo dược, nhưng bước chân của thiếu niên liền khựng lại, khi thấy Trưởng lão Diệc. Nhưng rồi, hắn chỉ gật đầu rồi lặng lẽ đi thẳng vào cánh rừng nhỏ phía sau Dược Viên.

    - Vũ Thiên!

    Là tên của hắn. Người đang nói với hắn là Trưởng lão Diệc.

    - Ngươi lại thất bại nữa!

    Trưởng lão Diệc trầm giọng hỏi, Vũ Thiên liền đứng lại. Nhưng rồi, hắn gật đầu, bước chân không chậm lại, giọng nói của Trưởng lão Diệc vẫn vang lên bên tai hắn.

    - Thấm thoát cũng ba năm, thất bại nối tiếp thất bại, ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ đi chính mình!

    Giọng nói này từ từ, chậm rãi nhưng đầy lạ thường. Nhưng lại là khuyên nhủ Vũ Thiên, việc hắn phải từ bỏ là trở thành tu nguyên giả, lắc đầu ngoài việc chọn cách im lặng của hắn, theo cái nhìn của Trưởng lão Diệc hơi thở dài.

    Tu nguyên. Là một nửa của tu đạo trường sinh, truy cầu sức mạnh của thiên địa tạo hóa, để đạt tới trạng thái đỉnh cao, đó là nắm giữ sức mạnh tối thượng của trời đất, những người đã bỏ mạng, những người đấu tranh vì cảnh giới, đoạt vị cường giả, nên mỗi người tu nguyên đều bước vào vòng xoáy nhiệm màu.

    Nguyên, Huyệt, Tượng. Đây là những cảnh giới đầu của tu nguyên.

    Nguyên chia làm tam tầng, là ba tầng cảnh giới. Phân biệt là thổ nạp, cải tạo, cảm ứng.

    Mỗi một tầng, một cảnh giới đều có yêu cầu riêng để tăng tiến. Nhưng đều quy về một cái chung. Đó là, cần rất nhiều nguyên lực, nguyên khí có ở khắp mọi nơi, hấp thu vào được cơ thể, thì mới tăng tiến cảnh giới, cũng là yêu cầu cốt lõi.

    Trưởng lão Diệc nhìn Vũ Thiên dần khuất bóng ở cánh rừng nhỏ mang chút nặng lòng. Ở đây, những năm qua luôn nhìn theo Vũ Thiên, tu luyện, cố gắng tu luyện, hay điên cuồng vào tu luyện, vẫn là chìm đắm trong tu luyện.
    Hắn muốn trở thành một tu nguyên giả ở trong thế giới, Trưởng lão Diệc đã khuyên can hắn. Trong mỗi lần đi thăm chỗ hắn tập luyện, ngoài việc lắc đầu, cũng nhìn thấy được, Vũ Thiên sẽ khó khăn trong việc tập luyện, khi cơ thể hắn không có nguyên căn, thể chất không hấp thu được nguyên khí, nguyên lực không dẫn nhập.
    Đã là đánh rớt hắn ở tu nguyên. Trở thành tu nguyên giả trong thế giới.

    Tu nguyên giả, không có tư chất tu nguyên, thì không thể nào là tu nguyên giả, tu nguyên giả thì cần phải có tư chất tu nguyên hoặc có được thể đặc biệt là nguyên căn, đây là của hiếm.
    Nhưng Vũ Thiên, không có tư chất tu nguyên, thể nguyên căn là không. Trưởng lão Diệc ngẫm nghĩ, lão có năng lực luyện đan, đan dược có khả năng gia tăng cảnh giới, đối với những viên có dược lực yếu, những viên có dược lực mạnh khả năng đột phá của nó với cơ thể tu nguyên giả rất cao.
    Vũ Thiên thì không thể nào dùng được đan dược, nếu như cưỡng ép dùng, hắn sẽ bạo thể mà chết, ngoài khả năng chết thì phần trăm khác không có.
    Trưởng lão Diệc nhíu đôi lông mày, sâu trong cặp mắt là quan sát Vũ Thiên thường xuyên.

    Gió nhẹ thổi qua, bóng hình Trưởng lão Diệc dần trở nên mờ nhạt, chốc lát đã không còn thấy, nơi này, quan sát Vũ Thiên.

    Ở Dược Viên, đối chéo với khu dược thảo của Vũ Thiên, là hai khu dược thảo được chăm sóc rõ xanh tốt, là chỗ của hai nam thanh niên, chạc tuổi khoảng hắn, có phần hơn Vũ Thiên một hai tuổi.

    - Diệc lão! “Gọi lớn”.

    - Long Tĩnh Thảo đã có thể hái!

    Chỗ một nam thanh niên khác. Nói lớn giọng.

    Xung quanh nam thanh niên, lúc này, vốn không có người nào, đã thấy Trưởng lão Diệc, bóng dáng nhạt dần đã chân thật đứng gần nam thanh niên này.
    Cây Long Tĩnh Thảo màu xanh lá, đã ngã sang màu vàng óng ánh, mùi hương tiết ra, êm dịu khi ngửi vào.

    - Qua chỗ Ngữ Hải xem Long Tĩnh Thảo thế nào rồi, gọi ta!

    Trưởng lão Diệc đang nói với thanh niên này.Hắn gật đầu, chạy về hướng nam thanh niên còn lại, khu thảo dược nằm đối chéo với hắn, hơi xiêu vẹo nhưng cũng tạo thành hình tam giác bị lệch, chỗ Dược Viên. Với mấy căn nhà nhỏ được dựng từ cây tre, nứa. Trưởng lão Diệc tập trung hái Long Tĩnh Thảo, với số lượng ít ỏi chỗ này.

    Hướng nam thanh niên này chạy đi, Thùy Phong, hắn và Ngữ Hải là hai đệ tử còn lại của Lão tiên Phục Diệc. Nói về vai vế là sư huynh của Vũ Thiên, hai người cũng giống như Vũ Thiên, không có tư chất tu nguyên.

    Nên mới nói tới, Trưởng lão Diệc hơi có vấn đề trong việc thu nhận đệ tử chân truyền. Lại nói tới việc tập luyện giống như Vũ Thiên, thì hai người lại không hề giống hắn. Việc làm là xử lý khu thảo dược. Không muốn tu luyện như Vũ Thiên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () Trưởng lão Diệc, Lão tiên Phục Diệc, Trưởng lão Dược Viên
    () Đệ tử chân truyền trông coi khu thảo dược, Thùy Phong, Ngữ Hải vai vế ngang nhau, Vũ Thiên đệ tử thứ ba là kẻ tập luyện tu nguyên
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 24-10-2021 lúc 19:18.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    88888888,chiengminh,hailam1991,lamlai123,Lee Haulus,ngocnghechvn,rinitsme,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái
    Chương/Chapter 2+ Tu chân



    25-05-2015, 09:07
    Chương/Chapter 2 + Vào Tu Chân

    Vũ Thiên nhìn cánh rừng nhỏ tuy nói là cánh rừng nhỏ nhưng lại không nhỏ chút nào, khu rừng này thông tới đâu Vũ Thiên cũng không biết được vì hắn cũng chưa bao giờ đi sâu vào trong khu rừng này. Sự yên tĩnh, nguyên khí cũng nhiều hơn ở Dược Viên rất nhiều khiến hắn không khỏi yên tâm khi tu luyện ở đây.Với lại đệ tử trong môn phái rất ít khi tới đây chắc phải nói là không có ai, chỉ có đệ tử trong Dược Viên mới vào khu rừng nhỏ này nhưng cũng chỉ có hắn là hay vào nhất.

    Vũ Thiên liền cất bước đi thẳng vào trong khu rừng, hắn vòng qua lối mòn nhỏ này tới lối mòn nhỏ khác cuối cùng cũng đã đến được nơi cần đến. Xung quanh nơi Vũ Thiên đang đứng có một con suối nhỏ, nước suối trong xanh, dòng nước chảy qua từng khẽ đá đang nhô ra dưới dòng suối, những tiếng róc rách không ngừng vang lên, xung quanh dòng suối là những hàng cây xanh tốt, những cơn gió thổi qua những cành lá cây không ngừng lung lay.

    Vũ Thiên cất bước đi về phía hòn đá nhỏ cạnh dòng suối mà xếp bằng tĩnh tu. Vũ Thiên nhìn xung quanh, nơi này hắn đã tới rất nhiều lần chỉ để tu luyện nhưng đều thất bại cả.

    “Lần này ta sẽ thành công hay lại tiếp tục thất bại!”

    Vũ Thiên lẩm bẩm vài chữ trước khi bắt đầu nhắm mắt tập trung tu luyện. Thổ nạp, Vũ Thiên thổ nạp liên tục chỉ là chưa tới một canh giờ thì hắn đã thở dốc không thôi.

    Roẹt ! Roẹt ! Roẹt !

    Những tiếng động nhỏ giống như là tiếng rung động của lá cây vang lên khiến cho Vũ Thiên phải cảnh giác mà nhìn ngó dò xét xung quanh nhưng không thấy gì khiến cho hắn không khỏi lấy tay gõ đầu mà than :

    “Chỉ là những cơn gió, ta đã quá lo lắng rồi!”

    Những cơn gió cũng vừa lúc thổi qua làm cho sự cảnh giác Vũ Thiên cũng tan biến, hắn lại tiếp tục nhắm mắt thổ nạp nhưng Vũ Thiên lại không hay biết sự cảnh giác của hắn không hề sai vì cách hắn không xa nơi một lùm cây nhỏ có một đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn.

    Thiên địa nguyên khí không ngừng được thu nạp vào trong cơ thể của Vũ Thiên khiến cho hắn vui mừng không thôi nhưng cũng không dám lơ là mà ngừng thổ nạp, thiên địa nguyên khí không ngừng tăng lên theo những lần thổ nạp của hắn. Nguyên Khí khi ở ngoài là dạng khí khi tiến vào trong cơ thể của một tu chân sẽ ở dạng lỏng được gọi là Nguyên Lực khi được tu chân thi triển ra ngoài sẽ chuyển thành dạng rắn hoặc lỏng tùy theo pháp quyết sử dụng cũng như năng lực hệ.

    “Hi vọng, ta đã có hi vọng !. Vũ Thiên không dám mở miệng hét to mà chỉ gào thét trong lòng vì vui mừng.

    “Chỉ còn một ít nữa … được rồi!”

    Trong lòng hắn lại tiếp tục gào thét, nguyên khí mà hắn thổ nạp được đã tích lũy đầy đủ sao không khiến hắn mừng rỡ cho được chỉ vì những lần trước lượng nguyên khí hắn thổ nạp được rất ít, nên không thể nào đủ để khai thông kinh mạch trong cơ thể hắn chính vì vậy mà hắn không thể nào bước chân vào tu chân giới để trở thành một tu chân nhưng lần này thì hắn đã có hi vọng.

    Vũ Thiên không dám chậm trễ mà liền dùng lượng nguyên khí mới thổ nạp được điều khiển nó lưu chuyển khắp thân thể, lượng nguyên khí này đi tới đâu thì nơi đó kinh mạch liền được lưu thông.Mỗi khi kinh mạch được lưu thông Vũ Thiên chỉ cảm thấy thân thể như có những con kiến đang bò lung tung qua vậy tuy không đau đớn nhưng cảm giác khó chịu thì không thể nào không tồn tại, nửa canh giờ trôi qua thì kinh mạch của Vũ Thiên cũng đã được khai thông hoàn toàn.

    Vũ Thiên đã bước chân vào tu chân giới trở thành một tu chân thật sự.

    Gió lại thổi, những cành cây lại tiếp tục lung lay, tiếng đập cánh của những chú chim đang tung cánh bay lên bầu trời không ngừng vang lên, đôi mắt của Vũ Thiên đang nhìn lên bầu trời, kí ức của mười lăm năm không ngừng hiện lên một cách nhanh chóng và biến mất đi một cách nhanh chóng, chỉ là còn động trên đôi mắt hắn là chất chứa những niềm vui nỗi buồn, những giọt nước mắt đã chảy ra nhưng cũng kịp ngừng lại, thời gian như ngừng trôi những chữ “hi vọng” không ngừng hiện lên trong suy nghĩ của Vũ Thiên.

    “Ba năm cố gắng, ba năm điên cuồng tu luyện, cuối cùng ta … ta cũng đã bước chân vào tu chân giới trở thành một tu chân thật sự!!!”

    Vũ Thiên điên cuồng mà hét to một tiếng, tiếng hét của hắn vang vọng cả một khoảng không gian rộng lớn, những chú chim vẫn còn đang nhắm mắt trên cành cây vẫn chưa chịu bay đi tìm mồi cũng bị tiếng hét của hắn làm cho giật mình mà thức giấc đập cánh bay đi, tiếng hét của Vũ Thiên cũng làm cho đôi mắt đang nhìn trộm hắn cũng run lên vì sợ chỉ là nó vẫn đứng im tại lùm cây mà không chịu bỏ đi đôi mắt tròn xoe vẫn cứ chăm chú nhìn Vũ Thiên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    (bản sửa)
    Chân tu Vũ Thiên. Giả Nguyên Cảnh Giới. Phân loại cảnh giới.
    Chương 2- Chân Tu


    Sau bìa rừng.

    Phía ngoài khu rừng này là hướng rẽ ở Dược Viên. Ở đây, hắn không đi hướng ra bên ngoài khu rừng, ngó nghiên xung quanh, rõ mệt với đôi mắt hắn, và quen thuộc với vẻ vắng người, chỗ này hắn thường lui tới, yên tĩnh, và không cảm nhận được nguyên khí, nguyên lực xung quanh.

    Vũ Thiên không đứng ở đây lâu, hắn đã vòng qua lối mòn nhỏ này tới lối mòn nhỏ khác, cuối cùng cũng đã đến được nơi cần đến. Xung quanh nơi Vũ Thiên đang đứng có một con suối nhỏ, nước suối trong xanh, dòng nước chảy qua từng khẽ đá đang nhô ra dưới dòng suối, những tiếng róc rách không ngừng vang lên, xung quanh dòng suối là những hàng cây xanh tốt, những cơn gió thổi qua những cành lá cây không ngừng lung lay.

    Dừng bước chân ở hòn đá nhỏ cạnh dòng suối, Vũ Thiên ở đây kê chân nhắm mắt để tĩnh tu. Hắn nhìn xung quanh, đối với chỗ này, cũng đã tới lui nhiều lần, chỉ để tu luyện nhưng đều thất bại cả.

    - Lần này, ta sẽ thành công hay lại tiếp tục thất bại!

    Vũ Thiên nói nhỏ với hắn vài chữ trước khi bắt đầu nhắm mắt tập trung tu luyện. Thổ nạp, Vũ Thiên thổ nạp liên tục nhưng là chưa tới một canh giờ thì hắn đã thở dốc không thôi.

    Soát! Soạt! Sáo! Động tĩnh ở xung quanh hắn.

    Những tiếng động nhỏ giống như là tiếng rung động của lá cây vang lên, làm cho Vũ Thiên phải cảnh giác, hắn nhìn ngó dò xét xung quanh nhưng không thấy cảm giác gì lạ thường, hắn liền lấy tay gõ đầu thầm than:

    - Ôi những cơn gió, ta lại lo lắng nữa!

    Những cơn gió cũng vừa lúc thổi qua làm cho sự cảnh giác của Vũ Thiên cũng giảm bớt, hắn lại tiếp tục nhắm mắt thổ nạp. Nhưng Vũ Thiên lại không hay biết, vẻ nghi ngờ của hắn không hề sai vì cách hắn không xa chỗ một lùm cây, có một đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn.

    Lúc này, thì thiên địa nguyên khí ở quanh đây, không ngừng được thu nạp vào trong cơ thể của Vũ Thiên, hắn cảm thấy lạ, khó tiếp thu, mặt mũi mang chút sắc thái ngỡ ngàng, và cũng không dám lơ là mà tiếp nhận nguyên khí đang nạp vào người mình, thổ nạp, hắn tăng gấp đôi, thiên địa nguyên khí cũng tăng lên theo những lần thổ nạp của hắn.

    Nguyên khí khi ở ngoài là không có hình dạng khí, không mùi, không vị. Khi ở trong cơ thể của tu nguyên giả sẽ ở dạng lỏng hóa khí, và khí có mùi, hay mình gọi nó là nguyên lực. Và khi được tu nguyên giả thi triển ra ngoài sẽ chuyển thành dạng lực, pháp lực và tùy thuộc hệ phái hay môn quyết.

    - Hi vọng, ta đã có hi vọng!

    Vũ Thiên nét mặt trở nên săn chắc, cơ thể như đã được cường hóa thêm nhiều lần, thể chất cơ thể hắn như đã được thay đổi.

    - Còn một ít nữa … được rồi!

    Nguyên khí được tích lũy đầy đủ, kinh mạch trong người hắn liền được khai thông, đã có nửa bước vào chân tu giả nguyên.

    Lưu thông kinh mạch như những con kiến bò trong người hắn, cơ thể hắn sẽ xảy ra chút sự nhức nhói, để có thể khai thông hoàn toàn.

    Chân tu Vũ Thiên. Giả Nguyên Cảnh Giới.

    Ở đây, đàn chim lại bay lượn, chúng đùa giỡn với cơn gió, đậu vào những cành lá, đôi mắt của hắn đã nhìn thấy một khoảng trời trong xanh, kí ức của người, 15 năm không phai màu, nó như một bức tranh cách tầm nhìn của Vũ Thiên, hắn thoáng đỏ mắt với hi vọng xa xỉ.
    Bỏ đi dòng cảm xúc này, ký ức như đã nhạt dần.

    - Vài năm cố gắng, như vài năm điên khùng tu luyện, Giả Nguyên Cảnh Giới cũng không phải khó hiểu!

    Hắn như đã thức tỉnh, ý thức được ký ức trong suy nghĩ của mình như một tấm lưới có thể giăng lên trời, hay là bao vòng lấy hắn mở ra cánh cửa chân tu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () Chân tu là tìm ra con đường 9.
    () Giả Nguyên Cảnh Giới là bình thường.
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 24-10-2021 lúc 19:23.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    88888888,hailam1991,lamlai123,Lee Haulus,ngocnghechvn,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái

    Chương/Chapter 3+4+ Cuộc gặp gỡ định mệnh




    25-05-2015, 09:11
    Chương/Chapter 3+4 + Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

    Vũ Thiên đã bình tâm trở lại vì hắn biết bây giờ cũng không phải là lúc vui mừng. Vũ Thiên bắt đầu dò xét cơ thể liền cảm nhận được một lượng nguyên khí tuy không nhiều đang chảy khắp thân thể. Hắn định thần lại rồi tiếp tục tu luyện tầng thứ hai của Nguyên, hiếm khi có sự may mắn như hôm nay nên hắn cũng không muốn bỏ lỡ.

    “Tầng thứ hai của Nguyên chính là Cải Tạo!!!”

    Vũ Thiên lẩm bẩm vài chữ nhỏ rồi nhắm mắt tu luyện tiếp, cải tạo là loại bỏ tạp chất trong cơ thể, nhị tầng cũng là tầng tạo cơ sở cho tam tầng.

    Vũ Thiên vận chuyển nguyên lực trong thân thể đưa nguyên lực tới mọi ngóc ngách trong thân thể, chỉ nửa thời thần thân thể hắn đã phủ một tầng chất bùn nhơn nhớt đặc sệt dính đầy thân thể bây giờ trông Vũ Thiên không khác gì một tượng đất đắp bùn bóng lưỡng mùi xú uế hôi thối bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, đôi mắt ở lùm cây đang quan sát Vũ Thiên không khỏi đảo tròn liên tục không biết là nó đang bị gì ? Nhị tầng cảnh giới như là o-to đánh tan mọi vết bẩn.

    “Mùi gì mà thơm thế này!!!. Trong suy nghĩ của Vũ Thiên không biết nên dùng cái mùi gì để diễn tả cái mùi này, hắn chỉ còn cách nín nhưng cũng không được bao lâu nên đành tìm cái biện pháp khác vậy

    “Nhị tầng cảnh giới đã luyện thành nhưng cái mùi này nó thật kinh khủng!!!”

    Tuy mừng rỡ nhưng Vũ Thiên cũng ngao ngán không thôi với cái mùi này. Hắn nhìn dòng nước trong veo mà không nỡ vấy bẩn nó nhưng nếu không tẩy hết đám tạp chất này chỉ sợ hắn không qua nổi một canh giờ bởi hương thơm của đám tạp chất này tỏa ra mất.

    “Không nghĩ nhiều nữa!!!. Vũ Thiên nghĩ thầm rồi.

    “Tủm”

    Nước bắn tung tóe lên xung quanh.

    “Thật là thoải mái a!!!”

    Vũ Thiên cảm thấy sảng khoái không thôi trong lòng. Đợi tẩy xong hết đám chất bẩn hắn liền nhanh chóng lên bờ đứng trên hòn đá nhỏ nhìn xuống dòng suối đã bị hắn làm cho trở nên dơ bẩn thì chỉ biết lắc đầu với đám chất bẩn trong thân thể hắn. Vũ Thiên nhìn bộ đồ đã ướt sủng của mình mà suy nghĩ không biết nên làm thế nào để cho hết ướt đây, hắn đánh mắt nhìn xung quanh không thấy ai rồi lại nhìn lên cành cây đã trụi lá gần đó mà không khỏi tặc lưỡi làm liều.

    “Ta cởi sạch, vứt sạch, đem phơi sạch!. Vũ Thiên vừa nói to, vừa cởi sạch quần áo trên cơ thể mà đem treo, phơi trên cành cây gần đó để hông khô.

    “Tuy thân thể mình không được cường tráng cho lắm nhưng cũng quyến rũ chứ bộ!!!”

    Vũ Thiên lại tặc lưỡi mà nói thầm khi nhìn thân thể mình không còn mảnh vải che đang phô bày thân thể trước thiên địa mà tự kỷ thầm khen mình, may là nơi đây hoang vắng nếu không chỉ sợ hắn phải đào lỗ mà chui xuống núp. Lùm cây nhỏ cách Vũ Thiên không xa đang không ngừng lung lay vì Vũ Thiên, khiến cho Vũ Thiên đang mải nhìn thân thể mình mà đánh giá cũng phải chú ý lùm cây nhưng gió lại thổi làm cho hắn hơi run vì lạnh khiến hắn không còn chú ý tới lùm cây nữa, cũng vì lạnh mà đôi mắt hắn cũng trở nên lạc lõng, nguyên lực trong thân thể đang vận chuyển lan tỏa ra xung quanh dường như hắn đang tiến vào tam tầng của Nguyên xung quanh hắn nhiệt độ không ngừng giảm qua một thời gian ngắn tầng sương mỏng từ đâu xuất hiện, nhưng

    Ngoàm ! Ngoàm ! Ngoàm ! …

    Tiếng rít của sự cắn xé đang vang lên, sự đau đớn từ dưới chân truyền lên khiến cho Vũ Thiên phải bừng tỉnh. Hắn nhìn xuống cẳng chân trái của mình nơi phát ra sự đau đớn, thứ mà hắn thấy khiến cho hắn có chút ngạc nhiên, tiểu thú, vì ba năm qua hắn tu luyện ở cánh rừng nhỏ này tới giờ hắn vẫn chưa thấy một tiểu thú nào xuất hiện ở đây cả không hiểu sao hôm nay lại xuất hiện một tiểu thú đã vậy mới gặp còn đang gặm chân hắn nữa khiến hắn hơi bất ngờ.

    “Ngươi mà còn gặm nữa thì ta phải tu dưỡng vài tháng vì miếng thịt bị ngươi gặm mất đó!”

    Vũ Thiên nhìn tiểu thú mà nói nhỏ với nó chỉ là nó không thèm để ý tới câu nói của Vũ Thiên mà tiếp tục gặm, dòng máu đỏ không ngừng tuôn ra được tiểu thú nuốt vào còn miệng thì vẫn cứ ngoạm chặt mà lấy chân hắn mà gặm. Vũ Thiên thấy tiểu thú không thèm để ý tới lời nói của hắn thì đành phải động tay nếu không chỉ sợ hắn tu dưỡng không phải vài tháng mà là vài năm hắn túm lấy tiểu thú mà đưa lên trước mặt mà quan sát còn tiểu thú thì phản kháng không thôi nhưng vì nó bị Vũ Thiên túm giữa bụng nên chỉ có thể khua bốn chân, nhe răng vẫn còn dính máu của Vũ Thiên, múa vuốt mà đe dọa hắn khiến cho Vũ Thiên phải nhịn cười khi thấy bộ dạng của tiểu thú nhưng vẫn phải làm ra bộ mặt hung ác nhưng vì hắn không hợp với bộ mặt hung ác cho nên thành ra một sự sắc lạnh lùng nhưng vẫn khiến cho tiểu thú có chút sợ mà lấy hai chân trước che trước chiếc mũi nhỏ xinh. Vũ Thiên lại càng thấy thích thú với tiểu thú, hắn để tiểu thú lên lòng bàn tay mình mà quan sát tiểu thú, thân thể tiểu thú nhỏ nhắn giống như là một chú cún con vậy nhưng lại to hơn một chút bằng với một chú heo con mới sinh, bốn chân đều có móng vuốt nhưng ngắn, đầu hổ trên đầu hổ còn có một đốm trắng nhỏ không biết tượng trưng cho điều gì, bộ lông toàn thân màu vàng óng ánh trong mềm mại làm cho Vũ Thiên phải vuốt một cái, tiểu thú cũng đã thôi run sợ nhưng nó vẫn không bỏ hai chân trước ra khỏi mũi miệng hổ chỉ là đôi mắt tròn xoe như cặp bóng đèn của nó đang không ngừng nhìn chằm chằm Vũ Thiên khiến cho gương mặt có chút tuấn tú của hắn phải giật giật liên hồi vì xấu hổ đã ăn hiếp một tiểu thú như tiểu thú.

    Vũ Thiên lại nghĩ tới cảm giác lúc nãy mà hắn vừa mới đạt được mà trong lòng luyến tiếc không thôi, nếu như không phải vì tiểu thú này thì hắn đã tiến vào tam tầng Nguyên.

    Nguyên Tam Tầng là cảm ứng, cảm ứng lực lượng thiên địa để nắm giữ lực lượng thiên địa đó, đây cũng là lực lượng giúp cho tu chân gia tăng sức mạnh sự bảo vệ để tranh đấu chống trả trước các thế lực khác ngoài nhân tộc cũng như các tu chân khác. Trong tu chân giới có rất nhiều loại lực lượng thiên địa nhưng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ là năm lực lượng thiên địa cơ bản nhất nhưng để nắm giữ được một trong các hệ thiên địa thì là cả một vấn đề. Để nắm giữ được hai hệ thậm chí là ba hệ thì còn tùy thuộc vào cơ duyên cũng như sự lĩnh ngộ của từng tu chân. Ngoài ra cũng có những trường hợp ngoại lệ như những tu chân có thể nguyên căn ngoài tốc độ tu luyện nhanh chóng thì hệ thiên địa mà những tu chân này nắm giữ được cũng khiến cho những tu chân khác phải kinh sợ.

    “Chân ta có phải đùi gà đâu mà tiểu quỷ ngươi lại gặm a!!!”

    Vũ Thiên lại nhìn xuống nơi bị tiểu thú gặm thì thấy vẫn còn in luôn nguyên hàm răng của tiểu thú, vẫn còn động lại một chút máu bằm nhưng hắn cũng không dể ý tới vì theo hắn nghĩ chì qua vài ngày nữa sẽ lành lại nhanh chóng.

    “Ta !!!. Chữ “Ta” vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến cho Vũ Thiên phải khựng lại vì lạnh do những cơn gió lại tiếp tục thổi.

    “Phải mặc đồ vào đã !!!. Hắn thốt lên vài chữ nữa rồi để tiểu xuống cạnh chân mình.

    “Cấm tiểu quỷ ngươi không được bỏ chạy đó!”

    Hắn mặc quần áo lại rồi nhìn về phía tiểu thú vẫn còn đang dùng hai chân che mặt mà không bỏ đi khiến hắn có chút vui. Hắn thở dài rồi đi về phía tiểu thú ngồi gần cạnh tiểu thú, hắn trầm ngâm nhìn tiểu thú mà không nói gì cũng không làm hại gì mà chỉ quan sát tiểu thú.

    Một canh giờ ! Hai canh giờ !

    Tiểu thú đã không còn run nhưng hai chân che đầu của nó thì vẫn không bỏ ra. Một người, một thú, thú che đầu người quan sát sự yên lặng vẫn cứ thế trôi qua mặc cho sự rung động của những cành cây vì gió đang nổi lên.

    “Ngươi sợ ta sao!. Vũ Thiên đã phá tan sự tĩnh lặng chỉ là tiểu thú vẫn im lặng vẫn che đầu

    “Cha mẹ của ngươi đâu!”

    Lần này thì tiểu thú đã nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe của tiểu thú đang nhìn Vũ Thiên miệng nhỏ nhắn há to thành hình chữ O khiến cho Vũ Thiên phải cười to vì biểu cảm trên gương mặt tiểu thú khiến hắn không thể nào nhịn cười.

    Tiểu thú lắc đầu khiến cho Vũ Thiên ngạc nhiên không thôi nhưng liền chuyển sang mừng rỡ vì như vậy cho thấy tiểu thú hiểu những gì hắn nói. Thời gian cứ thế trôi qua, một người một thú, người nói thú cười lúc thì lắc đầu lúc thì gật đầu, khoảng cách xa lạ giữa một người một thú đã tan biến từ lúc nào không hay.

    “Trời đã gần tối, ta phải về Dược Viên rồi … ngươi có đi theo ta về không!”

    Vũ Thiên nhìn bầu trời đã chuyển sắc mà nói lời từ biệt với tiểu thú nhưng cũng không quên hỏi tiểu thú. Tiểu thú vẫn đang cười đùa vui vẻ khi nghe Vũ Thiên nói phải quay về nơi nào đó thì chỉ gục đầu mà nằm im. Vũ Thiên thấy tiểu thú như vậy thì cũng đành lặng lẽ mà đứng lên bước đi nhanh chóng về Dược Viên.

    “Ngươi không muốn đi theo ta thật sao!”

    Vũ Thiên ngừng lại hỏi thêm một lần nữa nhưng vẫn chỉ nhận được sự im lặng từ tiểu thú, Vũ Thiên quay đầu lại nhìn tiểu thú vẫn chỉ thấy tiểu thú nhắm nghiền mắt mà không để ý gì tới hắn khiến cho Vũ Thiên càng thêm thất vọng.

    “Ta nghĩ mình sẽ có thêm một thú làm bạn trên bước đường tu chân, không nghĩ là chỉ mình ta đang tự suy diễn phải không!!”

    Vũ Thiên lắc đầu tự chế diễu mình rồi nhanh chân bước đi, hắn cũng không muốn cưỡng ép tiểu thú.

    R ! ò ! n ! R ! ò ! n !

    Tiếng bụng đói réo lên khiến Vũ thiên hơi ngạc nhiên vì bụng hắn không kêu nên nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy ai nên lắc đầu nghĩ mình nghe nhầm nhưng đi được một đoạn thì tiếng kêu lại vang lên làm cho Vũ thiên phải khựng lại mà quan sát xung quanh thật kĩ, nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn trên nhìn dưới, chỉ là khi nhìn xuống dưới chân thì trên gương mặt hắn liền hiện lên sự bất ngờ nhưng rất nhanh đã chuyển sang mừng rỡ, hắn thấy tiểu thú, tiểu thú cũng đang nhìn hắn miệng còn há to như đang cười với hắn vậy và đúng vậy tiểu thú đang cười với hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    (bản sửa)
    Thổ nạp, cải tội, cảm hoá.
    Chương 3- Trời lạnh!

    Cải tạo là loại bỏ tạp chất trong cơ thể. Hít thở là cảm nhận được một lượng nguyên khí đang lọc ở phổi. Khí lưu được thở ra.

    Ở chỗ bóng cây có sinh vật đang nhìn hắn. Thanh niên này đang trong trạng thái khí lực nên không chú ý xung quanh.

    Đơn giản là tu luyện với thế giới của hắn.

    Bụi cơ thể đã bám đầy vào người hắn. Lá cây thì rơi rụng đầy đất. Chỗ này của hắn vốn có dòng sông chảy qua. Đã biết bụi bẩn bám vào người. Vũ Thiên cử động chân tay. Hắn đi nhẹ chân xuống dòng sông.

    Nước sạch không vì thế mà dơ.

    “Không nghĩ nhiều nữa”.

    “Dễ chịu như thế này”.

    Đứng ở bờ sông, hắn thân người ướt sũng.

    “Ta cởi sạch, vứt sạch, đem phơi sạch”.

    Vũ Thiên là hắn nói to như vậy, đã cởi sạch quần áo trên người quăng lên trên cây xung quanh. Gió lồng lộng trên cây hông khô quần áo hắn.

    “Tuy ta không cường tráng nhưng ta biết ta là ai”.

    “Lạnh”. “Ta thấy lạnh”. “Sao lại lạnh” “Chỗ này có sương rồi”

    “Sương mù”. “Sương mù ở trời lạnh làm nên”.

    “Tại sao chứ”.

    “Cứu ta với”.

    Xuất hiện trong tầm nhìn của hắn là con thú nhỏ đang bị cảm lạnh. Ngạc nhiên, cảm thấy đáng thương.

    “Trời đang trở lạnh”. “Ta cũng đang thấy lạnh”.

    “Máu lạnh”. “Máu nó có màu đỏ”.

    “Con thú này”. “Còn nhỏ tuổi quá”.

    “Mèo lông vũ”. “Con thú này dòng dõi vương”.

    “Hổ”. “Thú nhỏ là hổ”.

    “Ta”. “Ta cũng thấy lạnh”.

    “Mặc đồ vào”.

    Quan sát con thú nhỏ.
    “Ngươi sợ ta”.

    “Cha mẹ ngươi”.

    “Trời đã gần tối. Ta phải về Dược Viên rồi”.

    “Ngươi đi đâu Hổ Vương”.

    Con thú nhỏ vẫn quấn quanh hắn, với việc hắn đang không mặc quần áo.

    “Dược viên là chỗ ta ở, rất ít người, có Huỳnh Hải, có Phong Thuỳ”.

    “Ta phải gọi là huynh”.

    “Vì hai huynh này ở trong Dược viên trước ta”.

    “Bọn họ làm việc cho Diệc lão”.

    “Diệc lão không có lớn tuổi, tính tình cổ quái”.

    “Dược lão trông coi Dược viên của Thanh Phong Phái”.

    Môn phái tu chân.

    Nhiều người nghe nói tu chân lại không hiểu rõ nguyên lý. Cải tội, thổ nạp, cảm hoá có phải là nguyên lý.

    “Diệc lão”. Ở Dược viên có đề tên của Diệc lão “Phục Diệc”.

    “Lão tiên”. Danh xưng của người trong Thanh Phong Phái nói Phục Diệc.

    Ngó lên trời, Vũ Thiên khá lạ lẫm, với hắn, bầu trời không có thứ gì.

    “Tu chân là phải nhìn xuống chân mình”. Hổ Vương đã phóng nhanh tới hắn. Còn nói tiếng người.

    “Đói bụng”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () trống
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 24-10-2021 lúc 19:29.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    88888888,hailam1991,lamlai123,ngocnghechvn,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2015
    Bài viết
    1,150
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Quyển I- Thanh Phong Phái

    Chương/Chapter 5+ Phòng tạp vụ



    25-05-2015, 09:14
    Chương/Chapter 5 + Phòng Tạp Vụ

    Vũ Thiên để tiểu thú trong áo mình mà quay về Dược Viên chỉ là tiếng bụng kêu của tiểu thú không ngừng vang lên khiến cho Vũ Thiên đành phải đi tới phòng tạp vụ. Phòng Tạp Vụ là nơi các đệ tử bình thường không có tư chất tu chân như Vũ Thiên. Họ làm những công việc như trồng rau, chăn nuôi những tiểu thú bình thường để lấy thịt … để phục vụ cho công việc nấu nướng chế biến món ăn để phân phát cho các đệ tử trong môn phái. Có thể nói tất cả các môn, bang đều tự cung tự cấp.

    Thời gian ở nơi đây không khác biệt lắm với TRÁI ĐẤT.

    Thật ra hai sư huynh của Vũ Thiên là Ngữ Hải và Thùy Phong cũng sẽ bị đưa tới Phòng Tạp Vụ nhưng vì may mắn được Diệc Trưởng Lão thu nhận làm đệ tử chân truyền tuy công việc ở Dược Viên không khác mấy với Phòng Tạp Vụ nhưng vẫn thoải mái hơn rất nhiều.

    Vũ Thiên vừa đi tới Phòng Tạp Vụ vừa nghĩ nên đặt tên gì cho tiểu thú tên là gì đây vì hắn cũng muốn tiểu thú có một cái tên để tiện gọi chỉ là nghĩ mãi vẫn chưa ra cái tên gì hay.

    “Tiểu Quỷ hay là Tiểu Yêu, không được, đều không được nghe kinh khủng quá !. Vũ Thiên vò đầu bứt tai mà suy nghĩ.

    “Hổ Vương, đúng gọi là Hổ Vương, ta sẽ đặt tên cho ngươi là Hổ Vương như thế có được không!”

    Vũ Thiên nhìn tiểu thú mà suy nghĩ nhưng khi nhìn thấy cái đốm trắng trên đầu tiểu thú hắn không khỏi nghĩ ra cái tên Hổ Vương nhưng không biết tiểu thú có đồng ý hay không nhưng chỉ thấy tiểu thú gật đầu lia lịa, khiến Vũ Thiên mừng rỡ mà gọi tên Hổ Vương liên tục khiến cho người khác nhìn vào cứ nghĩ là hắn đang lên cơn điên, nhưng may là nơi này không có ai ngoài hắn và tiểu thú.

    Vũ Thiên nhìn Phòng Tạp Vụ trước mắt rộng cũng không rộng cũng đủ cho các đệ tử nấu nướng mùi thức ăn bốc lên thơm ngon khiến cho bụng của Vũ Thiên cũng réo lên còn Hổ Vương thì như tiếng trống đánh liên hồi nhưng nó vẫn cố gắng kiềm nén lại. Vũ Thiên vừa đặt chân vào Phòng Tạp Vụ đã nghe thấy tiếng nói oan oản vọng vào tai của một đại hán trung niên thân hình vạn vỡ đang chỉnh đốn hộp cơm đã được cột dây đàng quàng:

    “Lính mới, mang số hợp cơm này tới Phương Viên trong môn phái giúp ta!”

    Vũ Thiên định lên tiếng giải thích nhưng chưa thốt lên được tiếng nào thì được chất cho một sắp hộp cơm khiến cho hắn không khỏi choáng váng, Hổ Vương trong áo hắn cũng hét oản lên một tiếng khiến cho hắn phải cuốn quýt một phen nhưng cũng kịp ổn định lại.

    “Lính mới ngươi có ý kiến gì sao ?. Tiếng hét của Hổ vương làm cho đại hán trung niên hiểu nhầm Vũ Thiên là có ý kiến gì nên liền hỏi.

    “Không ! Không có gì !. Vũ Thiên lại phải cuống quýt mà trả lời hắn chỉ sợ họ phát hiện ra Hổ Vương lại cho nó vào nồi làm thành nồi thịt hổ thì hắn lại phải trở nên điên cuồng như thế nào nữa đây.

    “Nếu không có gì thì ngươi có thể đi rồi !. Đại hán trung niên thấy Vũ Thiên không hỏi gì thêm thì chỉ gật đầu rồi im lặng tiếp tục công việc.

    “Nhưng !!!. Vũ Thiên định tiếp tục giải thích cho đại hán trung niên nhưng khi hắn vừa thốt ra được chữ “nhưng” thì đại hán trung niên dường như nhớ ra điều gì đó nên nhìn Vũ Thiên mà nói tiếp :

    “À ! Nhìn như ta chưa chỉ cho ngươi biết Phương Viện nằm ở đâu thì phải ?. Nói tới đây đại hán trung niên liền ngừng lại một chút rồi tiếp:

    “Ra khỏi nơi đây ! Tiểu tử ngươi đi thẳng sẽ thấy Phương Viện nằm bên trái đối diện với Dược Viên ở bên phải.

    Đại hán trung niên ra dấu chỉ tay ý biểu Vũ Thiên đi còn lão thì lại tiếp tục công việc của mình. Vũ Thiên ngơ ngác mà mắt không khỏi tròn xoe hết nhìn đại hán trung niên rồi nhìn những người xung quanh chỉ thấy bọn họ cũng giống như đại hán trung niên cấm cúi làm công việc của riêng họ khiến cho Vũ Thiên cũng đành lắc đầu không biết nên làm thế nào cho hay nữa, giải thích thì không được đành phải ôm lấy sắp hộp cơm trên tay mà ra khỏi Phòng Tạp Vụ trong sự khó hiểu của chính bản thân hắn.

    Lúc Vũ Thiên vào thì Phòng Tạp Vụ cũng có khoảng năm nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu thân hình cũng cao, to lực lượng đang làm những công việc khác nhau với thêm đại hán trung niên nữa là sáu nam tử, khi Vũ Thiên vừa đi khỏi không được bao lâu cũng là lúc tiếng cười rộn rã vang lên trong Phòng Tạp Vụ, một trong năm nam tử cất tiếng nói lớn :

    “Âu đại ca ! đệ nghĩ tiểu tử này không giống lính mới cho lắm trong hắn thư sinh như vậy chỉ sợ là đệ tử chân truyền hay đệ tử bình thường của các viện khác đó.

    Lời nói của nam tử này khiến cho đại hán trung niên không khỏi có chút suy nghĩ nhưng rồi cũng không thèm để ý nữa mà tiếp tục cười to, những người khác liền thêm vào mặc kể Vũ Thiên có phải là lính mới hay không:

    “Nếu không phải là lính mới thì hắn tới đây làm gì, ngươi nghĩ những đệ tử trong các viện lại thèm đếm xỉa mà đến những nơi này sao ?.

    Đại hán trung niên với những người khác nghe vậy cũng thấy có lý vì từ trước tới giờ những đệ tử trong môn dù chỉ là đệ tử bình thường cũng không bao giờ để mắt tới đám đệ tử không có tư chất tu chân như họ, nhưng họ cũng chưa bao giờ để ý tới điều đó vì có để ý thì cũng không thể thay đổi được gì. Chỉ là khi có lính mới tới là họ hay dùng cách này để cho đám lính mới phải khốn khổ một phen vì khi đi giao hợp cơm cho các viện luôn là một nỗi nhục nhìn với họ. Chỉ là lần này họ lại hại thành giúp Vũ Thiên một tên họ cho là lính mới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Open One Chapter

    (bản sửa)

    Chương 5- Tạp vụ


    Thời gian ở đây không khác biệt với trái đất.

    Hắn ở sau núi đi về môn phái. Không hướng tới Dược viên, Vũ Thiên là đi tới góc khuất của môn phái. Chỗ này là thức, ai muốn ăn uống sẽ đi tới đây.

    “Lính mới mang số cơm này tới Phương viên giúp ta”.

    Trước mặt hắn là đại hán lưng cao vạm vỡ. Tướng người to lớn, có thể là bị đột biến.

    “Ngươi có ý kiến gì không”.

    “Không. Không có gì”.

    Hắn á khẩu. Làm thế nào khi hắn tới đây cũng đã nhiều lần, ít lần nào gặp người cản đường mình thế này. Trong môn phái, hẳn là ai cũng biết Dược viên. Nơi này là chỗ cấp phát thuốc cho toàn môn phái. Không chú ý tới hắn thì cũng phải nhìn hắn.

    “Này. Ngươi làm việc trong đây được bao lâu rồi”.

    “Ta chưa từng thấy ngươi”.

    “Ít khi có người nào ăn cơm, có cần thiết phải đi giao”.

    “Ra khỏi nơi này, sẽ tốt cho ngươi”.

    “Tiểu tử. Ngươi ở trong môn phái chắc hiểu rõ lời ta nói”.

    “Chỗ cơm này là của Phương viên”. Dặn hắn như vậy, ý gây gỗ cũng không có. Bởi vậy, Vũ Thiên mới nhẹ dạ.

    “Hổ Vương. Ngươi cũng nghe được”.

    Thật ra. Con thú nhỏ đang ẩn thân trong lớp áo của hắn. Trốn kỹ sau lưng. Để đối phó một người nhưng nếu là hai người thì nó sẽ xoay trong y phục của hắn.

    “Phương viên. Ta cũng biết đôi chút về nơi này”.

    “Ta đói bụng”. “Ta muốn được ăn”.

    “Để ta lẻn vào trong bếp kiếm gì đó cho ngươi ăn”.

    Nơi này cũng không nhỏ, có chỗ để che giấu đi hắn. Việc hắn trốn vào bếp cũng không dễ bị phát hiện, nhưng hắn cũng phải tránh người trong khu vực nấu ăn này, không bị phát giác vẫn lấy được đồ ăn cho Hổ Vương.

    Lẻn ra ngoài an toàn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    () trống
    Lần sửa cuối bởi PhanThien, ngày 24-10-2021 lúc 19:32.
    Đang viết truyện Thiên
    Đang ra chương:: [Ngôn tình] Phố Vị Thanh http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=149245&page=2

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    88888888,hailam1991,lamlai123,ngocnghechvn,
Trang 1 của 44 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status