TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 14 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 70

Chủ đề: [Tình cảm] Nhật Ký Tình Yêu - Nguyên Ca - Hoàn Thành

  1. #6
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 5: Một nụ hôn vô tình









    Khuya đường vắng, dù đang rất gấp nhưng tôi vẫn không dám kéo ga, chỉ chạy đúng quy định bốn mươi cây số trên giờ, báo hại mất hơn mười phút để đến quán "Đồng quê".

    Do sợ thằng Quang nghe tiếng xe lại gần sẽ đề phòng chạy mất, tôi chạy vào trong quán đoạn ngắn rồi dừng lại, để đại xe vào một góc rồi nắm tay chị xăm xăm lại ngay chòi khi nãy bọn nó vào.

    Chị Diễm khá hoảng sợ, có lẽ lần đầu tiên chị biết đến một nơi đen tối đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thế này. Chị không chịu vào, cứ cố níu tay tôi lại, miệng không ngừng hỏi đây là đâu? Tôi dẫn chị vào đây làm gì?

    - Vào đây, em cho chị xem cái này! Chị chuẩn bị tinh thần đi!

    Tôi không giải thích gì nhiều, lúc này mọi lời nói đều vô nghĩa. Tôi đang nghĩ đến cảnh chị nhìn thấy thằng Quang cùng nhỏ bạn chân dài của nó đang hú hí.

    Với trí tưởng tượng phong phú và vô cùng bay bổng của tôi, không khó để nghĩ ra những cảnh tượng hay ho sau đó, có lẽ chị sẽ hét lên một tiếng uất ức và hùng dũng như "sư tử hống", sau đó lao vào tả xung hữu đột, nắm đầu thằng Quang lên gối chấn chỏ, một cước sang ngang đá nát đời trai nó.

    Thế nhưng... ở đời người tính không bằng trời tính. Người tốt luôn lận đận, trong khi kẻ xấu thì vẫn ung dung tồn tại. Khuôn mặt hớn hở, hưng phấn của tôi khi sắp được chứng kiến phân cảnh "ngày tàn của tên hám gái" thoáng chốc tái nhợt đi, bắt đầu chuyển thành màu xanh đọt chuối.

    Cái chòi trống trơn, thằng Quang và nhỏ bạn gái chân dài cùng chiếc SH không biết đã hô biến đi nơi nào. Chỉ còn tôi đứng như trời trồng với bà chị họ ngây thơ đang hoảng hốt.

    - Tuấn dẫn chị vào đây làm gì vậy?

    Còn chưa trấn tĩnh lấy lại được thăng bằng sau cú sốc, tiếng chị vang lên. Giọng nói ngày thường êm tai đáng yêu bao nhiêu, bây giờ lọt vào tai tôi chẳng khác nào tiếng lão già Diêm Vương đòi mạng.

    - Ơ... ơ... nó đâu mất rồi? - Tôi chả biết nói gì lúc này, miệng lắp bắp mấy từ vô nghĩa.

    - Nó nào? Quán chè Tuấn nói với dì đây hả?

    Giọng chị vẫn dịu dàng, nhưng tôi cảm nhận được không khí xung quanh chợt đặc quánh lại, đậm mùi lưu huỳnh, sắp nổ rồi. Thượng đế ơi cứu con!

    - Hai anh chị dùng gì?

    Thằng bé phục vụ chạy ra lúc nào chả biết, chờ mãi không nghe kêu nước liền hỏi.

    Chị không nói thêm, lẳng lặng đi ra xe. Tôi vội chạy theo...

    Suốt đường về, mặc cho tôi không ngớt giải thích, chị vẫn im lặng. Công phu miệng lưỡi của tôi cũng thuộc loại có hạng nhưng đành chào thua. Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tình ngay lý gian... chị không chịu tin, tôi chẳng biết làm sao nữa, cố chấp nhận vậy haizzz...

    Tôi khó chịu muốn phát điên lên, thà chị chửi có lẽ tôi còn nhẹ nhõm hơn. Đằng này, chị cứ im lặng một câu cũng không nói, tôi chẳng biết chị đang nghĩ gì trong đầu nữa. Thằng em đồi bại dẫn chị vào quán lều với ý đồ xấu? Hay lập mưu hại người tốt là thằng hám gái bắt cá nhiều tay kia?

    Về đến nhà, ba mẹ đã ngủ. Chị lặng lẽ lên phòng, đóng cửa lại.

    Tôi chán nản ngồi dưới nhà xem tivi, điện thoại báo tình hình cho Thanh sida. Nãy giờ chạy trên đường, nó gọi liên tục mà tôi không nghe máy.

    Nghe tôi uất ức trình bày sự vụ, nó vò đầu bứt tóc, miệng chửi thề không ngớt, hứa hẹn đêm nay sẽ không ngủ mà gác chân lên trán nghiên cứu cuốn sách "tam thập lục kế" để giúp tôi phục hận thằng Quang, giải nỗi oan khiên thấu trời xanh.

    Nằm xem tivi chán chê cả buổi, tôi mới lò mò lên phòng ngủ. Đang lim dim thì nhận được tin nhắn của chị.

    "Những gì Tuấn nói khi nãy thật không? Đừng gạt chị nữa..."

    Mình nhắn lại ngại:

    "Thật trăm phần trăm, con người em thế nào chị không hiểu sao? Chẳng lẽ trong mắt chị, em không đáng tin bằng một người chị mới biết có mấy ngày? Tin em một lần được không?"

    Chờ gần mười lăm phút sau mới có tin nhắn của chị, chỉ vỏn vẹn một từ "uhm"

    Tôi chịu, hết đoán được chị đang nghĩ gì rồi, tin tôi hay tin thằng đó?

    Nghĩ mãi không thông, thôi ngủ lấy lại tinh thần, mai nghĩ tiếp vậy.




    o0o




    Hôm nay mưa tầm tã từ chiều đến tận tối mịt vẫn không dứt, bù lại mấy hôm nay nắng muốn lột da. Không biết người khác thế nào, riêng tôi rất thích trời mưa, vừa mát mẻ thoải mái, không khí trong lành, lại gợi nhớ cho ta về rất nhiều kỷ niệm đẹp. Chẳng hạn như ký ức một thời ở truồng tắm mưa, chạy phá làng phá xóm, hái trộm trái cây…
    Tôi thích mưa nhưng lại thương chị mặc áo mưa lúp xúp chạy về, bị những giọt nước lạnh lẽo vô tình làm thân hình hơi gầy co ro, sắc mặt tái nhợt. Tôi nhanh tay cầm khăn chạy ra đưa chị lau khô đầu tóc, để rồi được chị tặng cho nụ cười mỉm chi xinh xắn:

    - Cảm ơn Tuấn nha!

    Chỉ vậy thôi cũng đủ để gã trai từng trải mùi đời nhưng lần đầu nếm mùi yêu đương thật lòng phải ngây ngẩn.

    Buối tối cả nhà dùng bữa xong, tôi xăng xái phụ chị dọn dẹp rồi dụ dỗ chị ra ban công ngắm... mây đen tắm mưa.

    Tôi và chị ngồi trên ghế đá (lúc trước xây nhà tôi kêu ba mẹ để một cái ghế đá ở ban công, chủ yếu tối ra ngồi mát mẻ tám điện thoại cho sướng). Lúc này mưa cũng đã ngớt, chỉ còn mưa bụi lất phất nương theo những cơn gió nhẹ thổi vào mặt, cảm giác lãng mạn thật thích.

    Chị như đứa trẻ nhỏ, thích thú đưa tay ra bên ngoài hứng những giọt nước mưa li ti, tuy nhiên lâu lâu có gió ùa vào chị lại thoáng rùng mình vì lạnh. Tôi vội chạy vào phòng lấy cái áo khoác ra trùm lên người chị. Chị không nói gì, lặng lẽ ngồi im hứng nước mưa.

    Tôi có rất nhiều điều muốn nói với chị, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Ở trước chị, tôi không còn là chính mình nữa, thằng con trai hoạt bát miệng dẻo như kẹo kéo trở nên khù khờ đến tội nghiệp. Cứ thế, tôi và chị không ai nói lời nào, không gian tĩnh lặng bao trùm một lúc lâu, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách và tiếng tim tôi lỗi nhịp. Tôi bỗng phát hiện ra một điều, đôi khi im lặng cũng mang lại những giá trị không thể đo đếm được, hơn vạn lời nói. Ít ra là những cảm xúc đang đến với tôi lúc này...

    - Tuấn rủ chị ra đây, mà sao im re không nói gì hết vậy?

    Chị hỏi khẽ, làm tôi từ trong cơn hoang tưởng choàng tỉnh. Chị mà không nói chắc tôi ngồi im đến sáng luôn, lâu lâu sến phát quá trớn!

    - Mưa mát lạnh thích quá!

    Tôi trầm ngâm rồi nói nhỏ, vừa đủ hai người nghe. Không hiểu sao tôi rất thích bầu không khí yên tĩnh này, sợ lớn tiếng sẽ phá tan nó đi mất, vậy thì tiếc lắm.

    Chị cười, nụ cười tôi vẫn mơ thấy hằng đêm:

    - Ừm, thích ghê! Tuấn cũng lãng mạn quá hén!

    - Hì hì, chứ sao nè! Nhìn vậy mà không phải vậy đâu nhen, ai yêu em sướng lắm đó!

    - Mới khen có cái mà lên luôn rồi, hứ!

    Im lặng một lúc, mình nói lấp lửng:

    - Chị nè, chuyện lần trước em nói với chị...

    - Sao?

    - Chị có tin em không vậy? - Tôi hồi hộp nín thở.

    Chị có đôi chút suy tư:

    - Chị có nghĩ đến, không phải chị không tin T. Nhưng mà...

    Nói đến đây chị dừng lại, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã phủ đầy những giọt nước mưa, mắt nhìn xa xăm.

    - Nhưng mà nó đối xử với chị tốt quá! Trước mặt chị, lúc nào nó cũng đàng hoàng lịch sự, nên chị không rõ phải không? - Tôi tiếp lời còn dang dở của chị.

    - Ừm... - Chị gật đầu.

    - Không sao. Em không trách chị! Vài hôm nữa có bằng chứng, rồi chị sẽ tin em thôi.

    Chị nhìn tôi:

    - Tuấn định làm gì vậy? Đừng làm bậy nhen!

    - Đừng lo, em có cách của em! Rồi chị sẽ biết thôi.

    Tôi cười tự tin. Tôi đã nhờ thằng bạn trên Sài Gòn mua máy ghi âm gửi về, vài hôm nữa sẽ tới. Có máy ghi âm rồi thì mọi việc sẽ quay lại quỹ đạo như trước thôi.

    Chị chợt nói:

    - Lúc chiều ảnh có đến đưa chị về, rủ đi ăn…

    Tôi thắc mắc:

    - Rồi sao chị không đi? Em thấy chị về sớm...

    Chị trầm ngâm một lúc, lắc đầu:

    - Không biết... từ sau chuyện tối đó (hôm tôi chở chị đi đánh ghen hụt), nghe những gì T nói, chị cứ thấy sợ sợ...

    Lại im lặng một lúc lâu...

    - Sao Tuấn cứ phản đối người đó vậy? - Chị hỏi, nhưng không nhìn tôi.

    - Tại nó không tốt! Phải nó yêu chị thật lòng thì em không cản làm gì đâu.

    Câu nói này, tôi cũng không biết là thật hay tự dối lòng. Thằng Quang xấu xa theo chị, tôi còn có lí do bảo vệ chị để ngăn cản. Vậy nếu đổi lại một người khác thật sự tốt với chị, liệu tôi có cản trở không? Hay sẽ chúc phúc cho chị? Tôi không trả lời được.

    Đôi mắt đen láy của chị long lanh nhìn tôi:

    - Sao Tuấn tốt với chị quá vậy?

    - Chị là chị của em mà, không tốt với chị thì tốt với ai? Với lại chị cũng tốt với em nên em đáp lại thôi.

    Tôi trả lời tưng tửng, nhưng quay mặt đi nơi khác. Tôi không dám nhìn vào mắt chị, có lẽ sợ những điều chôn giấu trong lòng bị chị nhìn ra.

    Chị nhoẻn cười:

    - Ừm, cảm ơn Tuấn nghen!

    Tôi nhún vai:

    - Chuyện phải làm thôi, he he...

    Ngồi thêm một lúc, chị đứng lên:

    - Khuya rồi, chị ngủ hén! Tuấn cũng ngủ sớm đi, thức khuya hoài không tốt đâu!

    - Ừm, chị ngủ ngon nhen!

    Tôi cũng đứng lên, nhường chị đi vào trước.

    Chụt!

    - Tuấn cũng ngủ ngon!

    Khi đi ngang qua tôi, đột nhiên chị hôn nhẹ vào má, sau đó ném cho tôi nụ cười tinh nghịch rồi bước vào trong. Bỏ lại một thằng ngốc đứng ngơ ngác thẫn thờ như vừa bị sét đánh ngay tim.

    Có lẽ đó là nụ hôn của người chị thương cậu em trai, không có ý gì nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc. Khoảnh khắc đôi môi mềm mại của chị lướt nhẹ trên má, gai ốc khắp người tôi nổi hết cả lên, tim ngừng đập. Cái cảm giác này, tôi chưa từng gặp qua khi hôn những người bạn gái cũ trước đây.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 15-06-2015 lúc 19:31.
    ---QC---
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,Tiếu hồng trần,Đỗ Khuê,
  3. #7
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 6: Một buổi đi chơi









    Lại một ngày như mọi ngày, nắng từ sáng tới chiều, gần đến giờ chị về thì trời lại đổ mưa ầm ầm.

    Thấy lo cho chị nên tôi xách xe chạy lại tiệm rước chị về. Tiệm vắng khách, chị và chị Ánh đang ngồi tâm sự gì đó, thấy tôi vào tự dưng cả hai im re. Hình như đang nói xấu tôi hay sao đó, tiếc là không nghe được, làm tôi bị đơ mất mấy giây.

    Sau đó là những phút giây chém gió thần công, tôi kể một đống chuyện cười làm hai người cười nghiêng ngả (khoản này hơi bị có khiếu). Ngồi chờ ngớt mưa cả tiếng nhưng mãi vẫn không có dấu hiệu tạnh, tôi và chị đành mặc áo mưa về.

    Lúc này thằng Quang gọi cho chị, muốn qua đưa chị về vì trời mưa nó lo. Chị bảo có tôi ghé đón rồi, kêu nó khỏi lại. Khỏi nói cũng biết cảm giác của tôi lúc đó như thế nào khi chị cho nó ra rìa, 1-0 nghiêng về đội chủ nhà, yomost thật.

    Hai chị em lúp xúp chạy về. Chị chạy trước, tôi hộ tống phía sau. Mưa to kinh dị, cây cối bị gió thổi ngả nghiêng nhìn rất đáng sợ, chẳng may gãy một cành rớt vào đầu chắc ra đi vĩnh viễn. Xe hai người bị gió thổi bê qua bê lại, may sao cuối cùng vẫn về đến nhà an toàn. Có đi cảnh mưa gió như thế mới thấy được mái nhà ấm cúng, quý giá nhường nào!

    Tầm bảy giờ tối, tôi lại rủ chị ra ban công ngắm mưa, hi vọng được chị cao hứng thưởng cho một nụ hôn như hôm qua. Nhưng chị đề nghị xem phim, ok thôi, tôi hưởng ứng nhiệt liệt, rước chị vào hang ổ.

    Sau đó là màn lựa phim. Tôi định chọn phim kinh dị nhưng chị không chịu, bảo ngủ một mình sợ lắm (chị ơi, có em sẵn sàng ở bên cạnh bảo vệ chị đây). Phim tình cảm thì thấy toàn 18+, tôi không muốn đầu độc chị, cuối cùng quyết định xem phim hình sự "Người đàn ông trên gờ tường".

    Theo thường lệ, tôi lại tắt đèn, có vậy xem phim mới thú. Lúc đầu chị hơi phản đối, nhưng sau khi nghe tôi giải thích đây là "truyền thống" thì đành xuôi theo. Tèn tén ten, cinê trong nhà bắt đầu...

    Do xem phim nên tôi và chị không nói được gì nhiều. Thỉnh thoảng có khúc nào hay, kịch tính chị lại quay sang tôi::

    - Hay quá hén Tuấn!

    - Ừm, hay thiệt!

    Tất nhiên, lần nào tôi cũng bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc, mà cũng phải nói phim hay thật. Vừa xem tôi vừa tranh thủ trổ tài đoán trước tình huống sắp diễn ra. Tôi đoán trúng được vài lần, còn lại toàn trật lấc. Mấy lần ít ỏi đoán trúng, chị lại quay sang tặng tôi nụ cười ngọt ngào, nhìn mà mơ mộng.

    - Giỏi quá ta!

    - Chứ sao...

    Tôi được dịp nghênh mặt lên, cơ mà vẫn tỏ vẻ bình thường, kiểu chuyện muỗi quá đơn giản, không có gì đáng nói.

    Riêng hàng chục lần đoán trật, chị vẫn vờ như không để ý đến, chăm chú xem phim. Chị tế nhị lắm, càng ngày tôi càng yêu. Ở đâu ra bà chị đáng yêu thế cơ chứ, làm khổ trái tim non nớt của tôi quá!

    Vừa ăn poca vừa xem phim, thỉnh thoảng tôi quay sang ngắm chị, thật không còn gì tuyệt vời hơn. Chỉ có điều bị thằng Quang phá mấy lần, nó gọi chị liên tục. Chị định nghe nhưng tôi giật lấy điện thoại không cho, bảo là đang xem phim mà nghe gì, tí xem xong tha hồ nói.

    Chị cũng không phản đối. Nhưng đến lần thứ ba nó gọi, chị lấy lại điện thoại nhắn tin gì cho nó tôi không rõ, liếc muốn lòi mắt mà vẫn không xem được. Về sau đó chẳng thấy nó gọi nữa, tạm yên ổn.

    Xem phim xong, chị về phòng, không quên chúc tôi ngủ ngon. Tiếc là nụ hôn giống hôm qua tôi mong đợi suốt buổi lại không xuất hiện. Chị hẹn tôi ngày mai lại xem phim tiếp. Với tình hình thế này, xem phim mãi có tốt không nhỉ?!




    o0o




    Chiều học xong cũng gần năm giờ, định phi ra rước chị nhưng mấy thằng bạn rủ làm vài ván bida, thế là cả đám kéo nhau đi.

    Đánh cặp một trăm điểm, bên nào đến trước là thắng. Cặp kia chỉ đánh đến bảy mươi thôi, phía tôi chấp, kèo hai trăm nghìn một ván. Kết quả sau khoảng một giờ thi đấu, bên tôi thắng trọn hai ván. Khoản bida, hồi ở Sài Gòn trình cỡ tôi chỉ là gà thôi, nhưng về tỉnh cũng được xếp vào hạng có tí thực lực, đủ để chăn gà.

    Về đến nhà, chị đang nấu cơm. Tôi vội lên phòng thay đồ rồi chạy xuống phụ chị.

    Tôi lặt rau muống, chị mổ gà, phân công đâu đó rõ ràng. Đang lặt rau và tám say sưa chợt nghe chị kêu khẽ:

    - Ui da...

    - Sao vậy?

    Tôi giật mình bước nhanh chân đến. Chị bị đứt tay, máu đang rỉ ra thành dòng, con dao bén quá mà.

    Chị hơi nhăn mặt vì đau, tôi liền nắm tay chị cho vào miệng mút, mặn mặn hơi tanh một tí (hồi bé đứt tay hay mút, đến giờ vẫn còn thói quen này dù biết hơi phản khoa học).

    Chị giật mình, có vẻ muốn rút tay lại nhưng không hiểu sao bỗng thôi, để yên cho tôi mút say sưa. Đến khi máu ngưng chảy, tôi đặt tay chị vào vòi nước lạnh rửa, sau đó chạy lên nhà lấy băng cá nhân dán lên vết thương.

    - Cảm ơn Tuấn nha!

    Chị cười nhẹ, nhìn mặt chị hơi xanh, hình như do thiếu máu. Chẳng lẽ lúc nãy tôi không kiềm chế được cái sự sung sướng, lỡ hút máu chị nhiều quá? Thảo nào lúc này tôi cảm thấy một dòng máu lạ chảy tràn trong huyết quản, ấm nóng và vô cùng thân quen, sắp thành ma cà rồng rồi.

    Tôi quan tâm hỏi:
    - Chị còn đau không?

    - Còn mà ít. Ai chỉ Tuấn bị đứt tay thì cho vô miệng ngậm vậy?

    - He he, hồi nhỏ mẹ em chỉ. Mẹ nói để máu chảy ra ngoài phí lắm, phải nuốt vô lại!

    Chị cười cười, phụ tôi lặt rau. Tôi nhìn chị:

    - Sao dzạ? Chị gớm hả?

    - Đâu có. Chị cũng hay vậy, mà hồi nãy chưa kịp ngậm thì Tuấn giành rồi...

    Tôi hết biết nói gì luôn.

    - Hồi chiều, nó có lại rước chị không?

    Tôi hỏi sang chuyện khác (từ hôm biết chị cũng hơi hơi tin mình, bắt đầu nghi ngại thằng Quang, tôi cũng không thèm gọi nó là anh nữa, bẩn cả mồm).

    - Có, ảnh rủ chị tối nay đi chơi nè.

    - Đi đâu?

    - Không biết nữa. Chỉ nói là đi chơi vậy thôi à...

    - Rồi chị trả lời sao? Nay trời mát, em tính rủ chị đi dạo phố...

    Chị đáp, mặt tỉnh bơ:

    - Chị nhận lời rồi chứ sao. T đi với bạn đi!

    - Ừ, vậy thôi.

    Lúc này lặt rau xong hết rồi, tôi chán nản bỏ đi lên trước luôn. Định cản chị, nhưng tôi biết có cản cũng không được, chịu thôi.

    - Tuấn... - Bỗng chị gọi.

    Tôi quay lại nhìn chị:

    - Gì á?

    - Giận chị hả?

    Tôi nhún vai:

    - Đâu có, chị thích đi với ai thì đi! Em quyền gì mà giận.

    Chị đi lại, nhéo mặt tôi:

    - Mặt như cái bánh bao mà nói không có gì? Hi hi, chọc Tuấn thôi, chứ chị đâu có nhận lời. Chút đi dạo với Tuấn hén, chịu không?

    - Ơ... chịu sao không, hè hè!

    Tôi sướng rơn, miệng lắp bắp ú ớ như thằng điên.

    Chị chu môi nguýt tôi một cái rõ dài, rồi lại lúi húi kho gà, luộc rau...




    o0o




    Tối nay, tôi lên bộ đồ chiến nhất, vuốt thêm tí wash cho đến khi tóc dựng lên nhọn như chông, thằn lằn mà rớt vào không thủng bụng chết tôi chịu gì cũng chịu. Miệng huýt gió liên hồi, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác cuộc hẹn tối nay với chị không giống những lần trước. Cứ như hai người đang yêu nhau hẹn hò vậy, lại mơ tưởng viển vông nữa rồi…

    Tôi xuống nhà xin phép ba mẹ chở chị đi lòng vòng, sau đó ra xe ngồi chờ gần mười lăm phút chị mới bước ra. Con gái sắm tuồng đúng là lâu thật.

    Khi chị xuất hiện ngay ngưỡng cửa, tôi ngẩn ngơ mất mấy chục giây. Chị mặc váy ngắn màu hồng nhạt qua đầu gối một chút, khoe đôi chân trắng nõn thon thon đi hài búp bê hồng. Mái tóc đen nhánh chẻ ngôi giữa xõa dài hai bên, điểm xuyết thêm hai chiếc kẹp tóc nhỏ xíu cũng màu hồng nốt. Chị có trang điểm up nhẹ, một tí son cho môi thêm hồng, má đánh phấn phớt hồng. Nhìn chị tự dưng tôi thấy cuộc đời sao toàn màu hồng.

    Chị xinh xắn đáng yêu như nàng công chúa vừa bước ra từ truyện cổ tích vậy, khiến trái tim nhỏ bé ngây thơ trong trắng của tôi phải rên xiết thổn thức từng cơn, nhói cả lòng. Chị nhẹ nhàng bước lên xe, để hai chân sang một bên, vịn vào eo tôi, thỏ thẻ:

    - Đi chưa Tuấn?

    Mùi hương thoang thoảng từ người chị được cơn gió nhẹ thổi từ phía sau bay tới luồn vào mũi tôi. Như người mộng du, tôi hít lấy hít để, thật dễ chịu!

    - Tuấn nghĩ gì vậy? Sao chưa đi nữa?

    Lần thứ hai chị lên tiếng, tôi mới lấy lại được sự tỉnh táo, ú ớ trả lời:

    - Ờ... đi liền đây!

    Lúc này chỉ mới bảy giờ hơn, tôi chở chị đi khắp mọi cung đường. Tôi chạy thật chậm, cố tình chọn những con đường tấp nập nhất, nhiều người đi nhất để hãnh diện khoe với mọi người. Để rồi thích thú khi bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ của những thằng con trai lướt ngang qua.

    - Chị thích không? - Tôi hỏi nhỏ (câu hỏi này ngắn gọn nhưng nhiều hàm ý lắm đấy nhé)

    - Ừm... thích, mát ghê!

    Chị đáp, câu trả lời chả ăn nhập gì đến vấn đề tôi muốn nói. Bảo “thích” được rồi, còn thêm "mát ghê" vào làm gì không biết, mất hứng thật.

    Tôi chở chị chạy lòng vòng hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa chán. Có lẽ thấy tôi đang sướng quá hóa rồ, không có dấu hiệu muốn dừng lại, chị hỏi:

    - Chạy vậy hoài hả Tuấn?

    - Ừ... ủa, không có. Em cũng định tìm chỗ nào dừng lại nè. Chị muốn đi đâu?

    - Đâu cũng được, chị thấy hơi lạnh...

    Quên mất hôm nay trời hơi lạnh, chị lại mặc váy ngắn nữa, chắc nãy giờ ngồi run cầm cập. Tôi sướng quá chả biết gì.

    - Đi uống café hén? Em biết quán này thơ mộng, lãng mạn lắm!

    - Lãng mạn giống quán hôm trước không?

    - Quán nào?

    Chị chợt nhéo mình một cái ngay hông, đau điếng, cơ mà sướng. Yêu quá rồi, bị chị ngược đãi cũng thấy vui nữa!

    Tôi thót người, miệng chối biến:

    - Tất nhiên là không giống rồi. Nghĩ sao em đưa chị vào mấy chỗ bậy bạ vậy?


    - Xí... tốt quá hén!

    - Chứ sao...

    - Thôi, chị không thích vào quán café đâu! Đi chỗ khác đi!
    - Vậy...ăn chè hén?

    - Thôi, sợ mập lắm!

    - Trời ơi, chị ốm vậy mà sợ mập gì? Phải ăn nhiều mới có sức... xem phim với em chứ!

    Chị lại nhéo tôi:

    - Nói bậy bạ gì nữa đó, xem phim cần gì có sức? Chị không ăn chè đâu!

    Tôi vò đầu bứt tai:

    - Vậy chị muốn đi đâu nè? Em hết biết rồi. À, hay đi uống nước sâm ăn bánh tráng muối được hông?

    - Hông, đi karaoke hén Tuấn?

    À, thích đi ca thì nói đại từ đầu đi, bày đặt lòng vòng mệt óc ghê. Gì chứ ca là nghề của chàng, hát không hay nhưng đủ để tán gái, vô hát bài bài "Khó - Nam Cường” cho chị nghe.

    Thế là tôi với chị karaoke thẳng tiến cùng giấc mộng ca sĩ. Tôi hay được đám bạn tôn xưng là "nam dành ca" của nhóm, mỗi lần đi karaoke thường tra tấn tụi nó suốt, thằng nào ngủ lôi đầu dậy bắt nghe tiếp.

    Giờ mới phát hiện chị hát rất hay, nhất là mấy bài mang âm hưởng dân ca của Cẩm Ly. Giọng chị êm ái, nhẹ nhàng và rất ngọt ngào, tôi ngồi nghe mê say. Lần đầu tiên trong đời, tôi đi karaoke mà chỉ đóng vai trò khán giả trung thành, không làm "nam dành ca".

    Chị bắt tôi hát cho nghe, đang lớ ngớ chưa biết chọn bài gì thì chị rủ song ca, tôi mơ còn không được, tất nhiên đồng ý ngay.

    - Hát bài này được không Tuấn?

    Chị chỉ bài "chim trắng mồ côi", hỏi tôi.

    - Bài này của Đan Trường, Cẩm Ly hả? Được, bài này em biết.

    Tôi bấm bài hát. Gì chứ có liên quan đến "chim" thì "chim trắng" hay "chim đen" tôi thích tất.

    "Ơi... ơi lý nàng ơi... ới... ới... Ơi lý nàng ơi anh thương mà anh đợi...ới...ới..."

    Sau đó là giây phút "nam dành ca" cất giọng hát bom tấn làm rung chuyển căn phòng. Chị hát mà cứ nhìn tôi cười, tình tứ mê ly...

    - Tuấn hát hay quá ta! Vậy mà giấu hén, nào giờ không hát chị nghe...

    - Ca sĩ mà, muốn nghe phải trả tiền, ai cho chị nghe chùa hè hè..

    - Xí, gớm...!

    Chị trề môi, sau đó tiếp tục làm Cẩm Ly, tôi lại sắm vai Đan Truồng.

    Đang vui vẻ với chị, chợt có bóng người thấp thoáng ngay cửa, sau đó tự tiện bước vào. Thì ra là thằng Quang, làm tôi đơ một lúc, chả hiểu sao nó cứ theo ám tôi vậy không biết? Đi đâu cũng gặp nó...

    Thằng Quang tỉnh bơ bước lại ngồi bên trái chị (tôi ngồi bên phải). Chị cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của nó nên không hát nữa.

    - Anh đâu đây vậy? - Chị hỏi.

    Nó nhìn chị cười tươi, phải công nhận thằng này đẹp trai:

    - Anh ca với mấy đứa bạn ở phòng kế bên, đi ngang thấy em. Sao vậy, đuổi anh hả?

    - Đâu có, tại em hơi bất ngờ. Anh ngồi chơi...

    - Hồi chiều anh mời em tối nay đi chơi, nói bận mà giờ đi ca được, ngộ há!

    - Chiều em hơi mệt, về nghỉ chút cũng đỡ rồi. Tuấn rủ đi ca nên...

    Trước mặt nó, chị trở nên lúng túng bối rối một cách lạ lùng. Tựa như sự rụt rè của tôi khi đối diện chị vậy, thấy mà buồn... haizzz...

    - Anh đùa thôi!

    Nó cười, sau đó chọn một bài hát, "con đường mưa" của anh Cao Thái Gay.

    Công bằng mà nói, thằng Quang hát rất hay, hay gấp trăm lần giọng hát bom tấn của "nam dành ca". Chị ngồi nghe say mê, tôi dù không muốn nhưng vẫn phải nghe.

    Hát xong nó nói nhỏ vào tai chị gì đó, rồi bước ra. Lúc đi ngang qua tôi, nó còn nhìn tôi cười đểu. Ứa gan thật, nhưng tôi ráng nhịn. Một là đánh không lại nó, hai là trước mặt chị, tôi làm vậy chỉ trúng kế nó, khiến chị nghĩ xấu về mình thôi.

    Nó đi rồi, bọn tôi hát thêm tí nữa rồi về sớm. Đang vui bao nhiêu, bị thằng Quang vào phá đám làm tôi cụt hết hứng. Lần này về phải gấp rút đẩy nhanh tiến độ, vạch mặt nó cho chị thấy, tôi bực lắm rồi!

    Tính tiền hết gần ba trăm nghìn. Hai chai nước ngọt, một đĩa trái cây, một đĩa rau câu và hơn một giờ ca. Tính luôn tiền ăn độ bida lúc chiều, tôi vẫn còn lỗ trăm nghìn, mai chắc phải gài kèo bọn nó gỡ gạc lại.

    Chạy xe về mà tôi thấy lòng ấm ức, suốt đường đi im lặng không nói gì.

    - Chị xin lỗi... - Chị đột nhiên nói, phá tan không khí yên lặng.

    - Không phải lỗi của chị, có gì mà xin với cho! - Tôi cười khẽ.

    - Không biết nữa. Tại chị thấy Tuấn không vui...

    - Không có gì đâu. Thấy mặt nó em bực thôi, chút hết à!

    - Ừm...

    Lại im lặng. Tôi cũng thấy mình hơi vô lý, nhưng gặp thằng Quang là tôi không chịu được.

    - Nay đi chơi chị thấy vui không?

    - Vui lắm..!!

    - Gặp nó nên vui chứ gì?

    Tôi quay lại liếc chị, giả vờ làm mặt ngầu.

    Chị vội lắc đầu:

    - Không phải..

    - Chứ sao?

    - Đi ca với Tuấn chị vui. Được chưa?

    Chị lại nhéo tôi, sướng tập hai!

    Về nhà, tôi than đói bụng, được chị nấu cho tô mì to tướng. Tôi điện thoại cho thằng bạn, hỏi nó gửi máy ghi âm chưa sao vẫn không nhận được? Nó bảo gửi hai hôm rồi, mai tôi sẽ lên bưu điện hỏi xem sao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,ngocnghechvn,Tiếu hồng trần,
  5. #8
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 7: Cảm xúc trào dâng











    Hôm nay trời nhiều mây, âm u từ sáng sớm cho đến gần mười giờ bắt đầu mưa. Mưa rả rích, dai dẳng đến tận chiều mới tạnh. Không khí mát mẻ thật phù hợp cho một thằng mê ngủ như tôi, quyết định nghỉ học hẳn một ngày, ở nhà nướng cho thỏa thích.

    Tôi định ngủ đến chiều, chờ chị về nấu cơm ăn luôn. Hôm nay ba mẹ đi thăm bà cô họ xa nằm viện ở Sài Gòn đến tối mới về. Tôi phải tự túc cơm nước, mà lười quá nên tính thế.

    Đang ngủ ngon thì chuông cửa reo inh ỏi, tôi lồm cồm bò xuống. Bưu phẩm đến rồi, máy ghi âm nhỏ gọn như cái usb vậy, giá hơn một triệu, hơi xót tiền một tí. Nhưng mà tiền nào của đó, tôi kiểm tra thử, âm thanh rất rõ. Xem như bước một của kế hoạch hoàn toàn thuận lợi.

    Nhìn đồng hồ mới gần mười một giờ trưa, tôi đói meo râu cố leo lên phòng ngủ tiếp, nằm trằn trọc chưa được bao lâu thì chị gọi.

    - A... l... ô...

    - Trời, Tuấn còn ngủ hả? Trốn học phải không?

    - Ừm... he he. Trời mưa đã quá nên em ngủ quên luôn!

    - Xí, làm biếng nói đại đi! Tuấn ăn gì chưa?

    - Chưa, đang ngủ chị điện thoại nè, đã kịp ăn gì đâu.

    - Tuấn xuống nhà xem trong tủ lạnh coi còn gì ăn không?

    Tôi đi xuống, mở tủ lạnh lục lọi.

    - Còn mấy con cá đông đá cứng ngắc à, em không ăn cá đâu...

    - Ừm, coi có rau không?

    - À.. ừ.. để coi, còn mấy cọng hành.

    Chị cười khúc khích trong điện thoại:

    - Hành cũng tính là rau hả? Sao ăn được ông tướng!

    - Ai biết đâu, mà chị hỏi chi vậy?

    - Để về nấu cơm cho Tuấn ăn chứ chi, chứ Tuấn định ăn gì?

    - Thôi khỏi đi, trời còn mưa, chị về cực lắm! Em nấu mì gói ăn được rồi.

    - Mưa nhỏ mà, chị về được. Ăn mì sao mà no, chờ tí nghen, giờ chị về nè!

    Tôi chưa kịp nói thì chị đã tắt máy. Trời vẫn còn mưa khá lớn, tiệm lại xa, thấy lo quá!

    Tôi gọi lại nhưng chị không nghe máy, chắc đi rồi. Súc miệng rửa mặt xong mà chị vẫn chưa về, tôi lại gọi thêm mấy lần nữa, vẫn không thấy bắt máy. Tôi bắt đầu lo nghĩ lung tung, chẳng may chị bị tai nạn không biết sao đây!

    Tự trấn an có thể mưa nên chị chạy chậm, với mua thức ăn mất thời gian, không có gì đâu. Yên tâm được tí, tôi lục nồi cơm ra vo gạo. Nào giờ chưa từng nấu cơm, nhớ lời mẹ dạy lúc nhỏ, tôi đổ hẳn nước hơn ba lóng tay, chắc thế vừa rồi.

    Đặt cơm xong, chị vẫn chưa về. Không chờ được nữa, tôi tròng vội cái áo mưa, đẩy xe ra. Vừa chạy đến đầu hẻm gặp chị chạy vào, ướt mem như chuột. Môi chị tái ngắt vì lạnh, nhìn mà đau lòng...

    Tôi quay xe chạy theo chị, hình như chị không để ý. Về đến nhà, chị bước xuống xe mới nhìn thấy tôi ở phía sau.

    - Ủa, Tuấn đi đâu vậy? - Chị ngạc nhiên.

    - Đi tìm chị chứ đâu, chờ lâu quá em sợ có chuyện...

    Chị nhìn tôi khá lâu, cười mỉm:

    - Lo cho chị dữ vậy hả? Chị ghé ngang chợ mua thêm thịt với rau. Tuấn nói không ăn cá được mà!

    Cảm giác của tôi khi đó không biết phải diễn tả thế nào, chỉ thấy cay cay nơi sống mũi.

    - Chị lên thay đồ đi, ướt hết trơn rồi kìa, lau khô coi chừng bệnh!

    Tôi chỉ có thể quan tâm chị bằng lời nói thế này thôi.

    Trưa nay là bữa cơm ngon nhất, hạnh phúc nhất đời tôi. Gà ram, canh chua cá lóc... dường như chị biết rõ khẩu vị của tôi, làm toàn mấy món tôi thích, lại nấu rất ngon. Sau này nhớ lại vẫn còn thòm thèm, ực... ực…

    Hơi tiếc một cái, nồi cơm tôi nấu nhão như cháo, không ăn được. Dọn cơm đâu ra đó, chuẩn bị chiến đấu thì chị mở nồi cơm ra, sau đó há hốc miệng nhìn tôi:

    - Tuấn nấu đó hả?

    - Ừm.. Ngon quá phải không? - Tôi nháy mắt.

    - Tuấn đổ bao nhiêu nước vậy?

    Tôi bắt đầu thấy chột dạ:

    - Thì... ba lóng tay, sao vậy? Khô hả?

    - Tuấn nhìn đi!

    Chị đột nhiên ôm bụng cười. Tôi chả hiểu gì, chạy lại nhìn nồi cơm. Haizzz... con kiki hàng xóm bữa nay sướng rồi.

    Chị phải nấu lại nồi cơm khác bằng bếp ga. Cơm vừa chín tới, xốp rất vừa ăn. Thời nay, con gái toàn nấu bằng nồi cơm điện. Tôi nghĩ khi cần chắc ít cô nào biết nấu cơm bằng bếp ga ngon như chị. Thể theo yêu cầu của tôi, chị cho cơm hơi cháy một ít dưới đáy nồi. Tôi hì hục nạo cơm cháy, tẩm mỡ với muối lên, ngon tuyệt cú!

    Ngồi ăn cơm với chị, không khí sao sao đó thật lạ!

    Ngày mưa yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước rơi tí tách. Không gian se lạnh, được ăn một bữa cơm nóng sốt, bên cạnh một cô gái xinh xắn, đảm đang lại dịu dàng. Tôi vừa ăn vừa tưởng tượng đây là cuộc sống, là gia đình mình sau này. Ước gì nó trở thành hiện thực, có lẽ với tôi, không hạnh phúc nào hơn! Quá mãn nguyện rồi...

    Lại như lần trước ngắm mưa, tôi và chị đều rất ít nói, chỉ lặng lẽ dùng cơm. Khi thì tôi gắp cho chị miếng gà, lúc khác chị lại xới cho tôi bát cơm. Thỉnh thoảng chị hào phóng tặng tôi nụ cười ngọt ngào. Bấy nhiêu đã đủ rồi, hơn cả trăm ngàn lời nói. Tất nhiên, lần nào tôi cũng nhăn răng đáp lại chị. Không biết chị có nhận ra mật mã Da Vinci tôi đính kèm trong đó không nhỉ?

    Nếu nhận được thì chóng hồi âm cho em nha chị ơi!

    Bữa cơm chỉ kéo dài nửa tiếng, tôi tưởng như thời gian dừng lại, cố tận hưởng từng phút từng giây vui sướng bên chị.

    Tôi trân trọng khoảnh khắc này. Chị im lặng, có phải chị cũng đang cảm nhận được niềm hạnh phúc đó như tôi không?!





    o0o





    Chiều chị về sớm. Bọn tôi lại có thêm một bữa cơm riêng tư, cơm “gia đình”.

    Tôi ăn hẳn bốn chén cơm, vui quá ăn mãi chả muốn ngừng, no cành hông chó cục, leo lên cầu thang thiếu điều muốn té lộn cổ.

    Tôi định rủ chị đi dạo phố, nhưng nghĩ lại mấy khi có dịp chỉ hai người ở riêng với nhau thế này, phải tận dụng chứ. Cuối cùng quyết định tiếp tục mở cinê trong nhà, rước chị vào phòng xem phim... kinh dị.

    Lúc đầu chị không chịu, cứ bảo sợ ma lắm, xem không dám ngủ. Nhưng bị tôi dỗ ngọt "phim này hay lắm, không có ma đâu", chị ngây ngô xuôi theo. Tiếp đó là tiết mục "truyền thống", đóng cửa tắt đèn, tôi bật phim "The cabin in the woods".

    Phim khá hay, nội dung đơn giản nhưng được cái kỹ xảo tốt. Điều tôi cần nhất trong phim này là vài xác chết sống lại, chạy tới chạy lui giết người thôi. Đúng như dự tính, chị rất sợ hãi, khúc nào ma xuất hiện là chị nhắm tịt mắt không dám xem. Thành ra từ đầu tới cuối phim, chắc chị xem được chừng vài chục phút, còn lại toàn nhắm mắt nghe âm thanh và tôi tường thuật trực tiếp.

    Xem xong cũng gần mười giờ khuya, chị về phòng ngủ với gương mặt trắng bệch run rẩy. Đến mười một giờ, chị gõ cửa phòng. Tôi vội mở cửa bước ra:

    - Gì vậy chị?

    - Chị... ngủ không được...

    - Sao dzạ?

    Mình thừa biết lí do, cơ mà vẫn giả vờ ngây thơ.

    - Chị... sợ ma... - Chị lí nhí, nhìn mặt quê quê tội gì đâu.

    Tôi khó hiểu:

    - Chị toàn nhắm mắt, thấy gì đâu mà sợ?

    - Sao không, chị có hí hí nhìn mấy lần..

    Tôi ngẩn người, hỏi:

    - Rồi giờ sao? Tính nhờ em giữ ma hả?

    - Ừm, Tuấn cho chị ngủ nhờ một bữa được không?

    Chị ấp úng, mặt dần đỏ lên, nói mà đầu cứ cúi cúi xuống đất không dám nhìn tôi.

    - Rồi em ngủ ở đâu?

    Tôi hỏi lại, chủ yếu để nghe chị khẳng định một lần nữa, không thể tin được.

    - Thì... Tuấn ngủ chung với chị. Chị nằm trong, Tuấn nằm ngoài, ngăn cái gối ôm ở giữa nghen!

    - Ơ... ờ được, chị về phòng lấy mền gối qua đi!

    Trong thời gian chị về ôm đồ qua, tôi tranh thủ lao vào nhà vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ cho tỉnh táo để chuẩn bị... ngủ với chị.

    Mọi thứ diễn ra như lời chị nói. Chị nằm trong, tôi nằm bên ngoài, ở giữa là cái gối ôm chết tiệt. Chị nói tôi không được thò tay thò chân hay bất cứ "bộ phận" nào qua, ló qua là chị đánh.

    Nhưng cái giường của tôi là giường đơn, loại chỉ dành cho một người nằm, hai người hơi chật. Thế nên trừ cái gối ôm chia ranh giới ra, tôi và chị nằm rất gần nhau, chỉ cách chưa đầy vài tấc. Dù chị cố tình nằm sát vách, nhưng bù lại tôi lết sát cái gối ôm.

    Chị nằm quay mặt vào trong, xoay lưng về phía tôi. Tôi canh chị không để ý, lâu lâu lại đẩy nhẹ cái gối ôm vô trong, lết theo vào. Cứ thế, chưa được nửa tiếng vùng đất của tôi đã rộng gấp hai chị. Nằm nhìn chị thật lâu, không biết đã ngủ chưa, tôi gọi nhỏ:

    - Chị...

    Không nghe trả lời, chờ một lúc, tôi lại gọi:

    - Chị... ngủ rồi hả?

    - Ừm, ngủ rồi.

    - He he, ngủ rồi mà còn trả lời được, ngộ vậy kà!

    - Sao Tuấn không ngủ đi, quậy không cho chị ngủ hả?

    - Em chưa buồn ngủ. Chị quay ra đây được không?

    - Chi dzạ?

    - Thì quay ra đi!

    Im một lúc, chị xoay nhẹ người lại:

    - Trời đất, sao Tuấn ém chị quá vậy? Xích ra tí coi!

    - Hồi nãy chị chia sao em để y vậy mà. Ém gì?

    - Xí, xạo vừa thôi! Giờ xích ra không?

    Tôi xích ra một centimét:

    - Rồi đó, được chưa?

    - Có chút vậy, xích ra nữa!

    Tôi lại nhích ra một đoạn khoảng hai centimét.

    - Rồi á, không kêu xích nữa à!

    - Hứ, kêu Tuấn cũng như không...

    Chị lườm tôi một nhát bén ngót, nổi cả da gà. May sao chị không kêu tôi tránh ra nữa, chắc thấy tôi chai mặt quá, không nỡ.

    Chị nhìn mình:

    - Tuấn chưa buồn ngủ hả?

    - Ừ...

    - Sao vậy? Trưa ngủ nhiều quá rồi phải không?

    - Không phảiiii...

    - Chứ sao?

    Không lẽ tôi nói tại nằm chung với chị sao ngủ được. Lúc này, mặt tôi và chị cách nhau chưa đến một gang tay (cái gối ốm chỉ che từ ngực trở xuống thôi). Kiểu này bố ai ngủ cho nổi, tôi chỉ muốn hôn vào đôi môi đỏ tươi đang hé mở kia thôi!

    Tôi ấp úng:

    - Thì... tại chưa buồn ngủ chứ sao?

    - Ừm.. vậy Tuấn thức đi hén, chị ngủ trước nha! Mai còn đi làm sớm nữa.

    - ...!!

    Chị cười mỉm chi, nhắm mắt lại, bỏ tôi bơ vơ giữa màn đêm lạnh lẽo.

    Tôi nằm đó, hai mắt mở thao láo ngắm chị cả đêm. Chưa khi nào tôi được ở gần chị như lúc này, chị xinh quá...

    Bình thường đã xinh, lúc chị ngủ lại càng xinh hơn, tôi không bỏ lỡ cơ hội ngắm thật kỹ. Da mặt chị trắng mịn không một hột mụn, cặp chân mày đen nhánh tỉa ngang khiến chị có vẻ bướng bỉnh pha chút đáng yêu. Chiếc mũi thon thon cao hơi cong cong, không được thẳng tắp như các em Hàn xẻng nhân tạo nhưng thật duyên dáng. Nhất là khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng tự nhiên của chị toát ra mị lực kinh khủng...

    Đêm vắng, có thể nghe rõ âm thanh trái tim tôi đập thình thịch dồn dập trong lồng ngực.

    Tôi thật sự rất rất muốn được đặt một nụ hôn lên làn môi ấy, nó ở rất gần, chỉ vài phân ngay trước mắt tôi thôi. Rất nhiều lần, tôi muốn đánh liều hôn chị một cái, rồi ra sao thì ra. Tôi muốn biết cảm giác đó như thế nào, cái cảm giác khi môi tôi chạm vào môi chị, chắc ngọt ngào lắm.

    Sự khao khát trong lòng dâng lên như sóng lớn tràn bờ, đầu óctôi trở nên mụ mị, sắp nổ tung ra. Tự nhủ "Chỉ một cú rướn người thôi, sẽ lấp đầy khoảng cách nhỏ nhoi đó", nhưng rồi tôi vẫn không thể làm được động tác tưởng chừng quá đơn giản ấy.

    Nếu người con gái trước mặt không phải chị, mà là một người khác, có lẽ tôi sẽ chẳng hề đắn đo mà làm theo bản năng. Bản năng thiên bẩm của một thằng con trai khi nằm cạnh cô gái mình thích cả đêm dài. Nhưng đó chính là chị, tôi không dám... Tôi sợ... sợ điều gì đó không rõ, sợ mất chị... hay sợ chị buồn?!

    Tôi chẳng rõ, chỉ biết là mình sợ, thế thôi.

    Thật lòng tôi chỉ muốn được hôn chị một cái thôi, ngoài ra không có ý nghĩ chiếm đoạt hay xâm phạm gì cả. Cảm giác vừa hạnh phúc lại vừa khổ sở dày vò tôi thật lâu, vô cùng khó chịu...

    Cả đêm dài, tôi chỉ làm một việc duy nhất là ngắm chị, ngắm mãi không chán. Cho đến gần sáng, buồn ngủ quá tôi mới thiếp đi...

    Trong giấc mơ, dường như đôi môi mềm mại của chị chạm khẽ vào má tôi, cảm giác hệt như lần trước được chị hôn. Tôi cố mở mắt ra xem là mơ hay thực, nhưng mi mắt nặng trĩu...

    Chị ngủ ngon nhé!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,Tiếu hồng trần,
  7. #9
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 8: Trận thủy chiến












    Giật mình dậy, việc đầu tiên tôi làm là ngó vào trong, nơi chị nằm đêm qua. Chị đi mất rồi. Nhìn đồng hồ đã mười một giờ trưa, lại nghỉ học một buổi nữa.

    Ba mẹ đến tối mới về, trưa nay được thêm một bữa cơm "gia đình" với chị.

    Chị xới cơm cho tôi, khẽ hỏi:

    - Tối qua Tuấn ngủ ngon không?

    - Cũng được. Đang ngủ hình như bị ai hôn, làm em giật mình!

    Tôi đáp, hai mắt nhìn chị thom lom, chờ xem phản ứng như thế nào.

    Không như tôi dự đoán, chị vẫn tỉnh queo:

    - Ủa, có hả? Chắc ma hôn Tuấn đó!

    - ...!!

    Cơm nước, dọn dẹp xong, chị không được nghỉ ngơi mà phải vội vàng chạy lên tiệm. Tội chị quá!

    Tôi lên phòng xem phim, nằm dưỡng sức chờ chiều sẽ hành động. Kế hoạch tôi đều lập sẵn, đã đến lúc rồi. Nằm một hồi ngủ quên lúc nào chả hay, khi tôi giật mình dậy đã gần năm giờ chiều, vội điện cho chị:

    - Chị nghe nè! - Giọng nói ngọt ngào của chị vang lên, yêu thế!

    - Chị sắp về chưa?

    - Sắp rồi...

    - Nay thằng Quang có lại kè chị về không?

    - Chắc có, vừa gọi chị khi nãy. Trời mưa rồi, chị bảo khỏi ghé nhưng cứ nhất định đòi lại. Chi vậy Tuấn?

    - Không có gì, chị về sớm đừng đi đâu nhen!
    - Ừm... chị biết rồi.

    - Nhớ chạy xe cẩn thận!

    - Ừm.. bye Tuấn!

    Sáng giờ trời quang mây tạnh, tự dưng chiều đổ mưa, có điềm hay sao vậy nhỉ? Mưa khá to, tôi mặc áo mưa vào, không quên nhét vũ khí bí mật "máy ghi âm" vào túi quần. Lên đường.

    Lúc tôi đến, đã thấy thằng Quang ngồi trong tiệm, nói cười với chị và chị Ánh. Chờ được một lúc, mưa cũng ngớt, nó cùng chị đẩy xe ra về. Tôi chạy chậm chậm theo sau, cách hai người khá xa.

    Đến hẻm gần nhà, chị tạm biệt nó rồi quẹo vào. Thằng Quang như thường lệ rồ ga lao vút đi, tôi lập tức phóng theo.

    Chạy theo nó khá lâu mà tôi vẫn chưa tìm được địa điểm thuận tiện. Ngoài đường xe cộ đi lại ồn ào quá, thêm cả tiếng mưa, sợ ghi âm không rõ. Nó vòng vèo loanh quanh một lúc, chẻ vào con hẻm vắng tanh.

    Đây là một con hẻm cụt đất đỏ khá lầy lội, trừ quán nhậu thịt cầy nằm giữa hẻm ra, còn lại cả đoạn vài chục mét cuối đều là đất bỏ hoang chờ bán, cỏ dại mọc um tùm cao ngang thân người. Tôi có vào đây nhậu mấy lần, nhưng chưa khi nào chạy đến đoạn này.

    Thấy hẻm cụt, tôi hiểu chuyện gì sắp xảy ra rồi. Nhưng không sao cả, vì chị chuyện gì tôi cũng dám làm, cùng lắm nằm vài hôm thôi.

    Vẫn như lần trước, nó gạt chống xe xuống, cởi phăng áo mưa vứt lên yên xe rồi xoay lại nhìn tôi:

    - Mày cũng lì đó! Muốn ăn đòn nữa à? - Nó cười nhạt.

    Tôi bước xuống xe, tay xỏ vào túi quần bật máy ghi âm lên, đi lại gần nó:

    - Không. Em muốn nói chuyện với anh! (ghi âm lén để tố khổ nó với chị, nên tôi cố ăn nói thật đàng hoàng)

    Nó cảnh giác nhìn tôi, sau khi thấy tay tôi không hề cầm vật gì, mới an tâm nhướng mắt:

    - Giữa tao và mày có chuyện gì để nói?

    - Anh buông tha cho chị em được không? Chị Diễm hiền lắm...

    Tôi làm vẻ mặt tội nghiệp cho nó đừng nghi ngờ, cố gắng đưa nó lên cao khiến nó đắc ý, càng ăn nói vung vít càng tốt.

    - Chị mày hiền tao mới thích chứ! Nào giờ chơi toàn gái quậy, nay đổi món cũng thú vị!

    Nghe nó nói câu này, mình nóng run người nhưng vì sự nghiệp gián điệp nên cố nhịn, khẩn khoản:

    - Anh đẹp trai, nhà giàu đâu thiếu đàn bà! Cần gì phải nhắm vào chị em? Hả anh Quang?

    Sợ mưa làm nhiễu âm thanh chị không nghe rõ giọng nói, tôi cố tình gọi tên nó.

    Nghe tôi tâng bốc lên tận mây xanh, thằng Quang thích chí cười lớn:

    - Tao không thiếu gái, chuyện đó đương nhiên! Con chị mày ngon, đó cũng là chuyện đương nhiên, tội gì không ăn?! Bỏ thằng khác ăn cũng vậy thôi.

    Thằng chó nói chuyện khốn nạn thật. Tôi cố nén giận, chốt hạ thêm một câu cuối:

    - Anh có thật lòng với chị em không? Nếu anh quen chị em đàng hoàng thì em đồng ý...

    Tôi chưa nói hết câu, nó đã nhảy vào mồm:

    - Chơi chán thì bỏ, mắc gì phải đàng hoàng với chị mày? Loại con gái như nó tao quen cả tá, toàn hạng đĩ điếm giả vờ hiền lành thôi!

    - Anh nói vậy em cũng không còn gì để nói.

    Tôi hết biết nói gì với nó nữa, giận lắm nhưng biết đánh không lại, hơn nữa mục đích cũng đã đạt được rồi. Tôi cố bình tĩnh, tỏ ra thật tự nhiên, chậm rãi đi lại xe mình.

    Không nghe nó nói gì, tôi lặng lẽ leo lên xe, lòng khấp khởi mừng thầm chuẩn bị đề máy vọt đi thì nó chợt kêu lớn:

    - Khoan đi đã!

    Biết có biến, tôi vội đề máy rồ ga. Nhưng chưa kịp chạy thì nó đã lao tới, chụp cả hai tay vào cản xe giật mạnh sang một bên. Đường hẻm lầy lội trơn trượt, cả tôi và chiếc xe ngã úp xuống vũng nước mưa nhơ bẩn.

    Té cú đau điếng, tôi lóp ngóp bò dậy, mình mẩy dính đầy sình đất đỏ. Thằng Quang lao tới đạp một phát ngay ngực, tôi vội đưa tay lên đỡ, ê cả tay. Cú đá mạnh quá, tôi loạng choạng trượt chân té uỵch xuống đất, đang lom khom chồm dậy thì nó đạp thêm cho một cú ngay bụng ngã lăn quay, thốn tới ông bà ông vãi.

    Lần này tôi không ngồi dậy được nữa, đau đến mức lăn lộn. Thằng Quang đi lại, thọc tay vào túi quần tôi moi móc. Tôi cố đưa tay giữ chặt túi liền bị nó tát cho một phát xây xẩm mặt mày, tiếp đó cầm máy ghi âm giật mạnh ra.

    - Ghi âm hả? Trò này xưa rồi!

    Thằng Quang cười khẩy, trợn mắt nhìn tôi rồi thảy cái máy ghi âm lên cục gạch thẻ gần đó, tay cầm cục gạch khác đập mạnh xuống mấy cái nát vụn.Tôi thề, âm thanh rắc rắc của cái máy bị bể cũng làm tim tôi vỡ nát theo. Tôi nén đau lồm cồm bò dậy vớ cục đá xanh gần đó, nhào tới quất thẳng cánh vào đầu nó.

    Bốp!

    Máu phún ra.

    Thằng Quang kêu lớn một tiếng, đổ gục xuống. Tôi chụp cái máy ghi âm lên, nát như tương, còn gì nữa mà bằng với chứng.

    - Thằng khốn nạn, mày chết với tao!

    Một tiếng chửi là một cú đấm. Tôi leo lên người nó, hai tay phang túi bụi vào mặt. Nó che mặt thì tôi đấm vô ngực. Tôi điên cuồng đấm đá chẳng biết mệt mỏi, không rõ đã đánh nó bao nhiêu cú nữa.

    Đang hăng máu, lại "bốp" một tiếng vang lên.

    Lần này tới lượt tôi ngã gục xuống, máu chảy ướt tai. Không biết từ khi nào thằng Quang đã mò được cục gạch, đập mạnh ngay trên tai tôi một tí, cơn đau khiến đầu óc choáng váng quay cuồng.

    - Dám chơi tao hả? Mày chưa đủ tuổi đâu thằng nhãi!

    Tình thế chợt đảo ngược, nó ngồi lên người tôi, cánh tay cầm cục đá giơ cao phang thẳng xuống mặt.

    Hồn vía tôi lúc này bay cả lên mây, nhìn cái mặt nó tái xanh, máu từ trên đầu chảy xuống nhiễu vào mặt mình. Tôi biết cú này nó chơi thật, trúng phải chắc tôi knoc out, lạng quạng đi bán muối luôn.

    Tôi luống cuống đưa hai tay lên đỡ. Thằng Quang nện phát đó ngay cườm tay trái, đau điếng người, hình như nứt xương rồi.

    Nó chưa dừng lại, tiếp tục đập cục gạch xuống. May phước ông bà để lại, lần này tôi chụp được tay nó, đang trong lúc quýnh quáng, tiện thể ngay miệng thế là tôi kéo tay nó vào miệng sử dụng chiêu "cẩu xực xí quách" bập một phát tận xương.

    Thằng Quang la hoảng giật mạnh tay ra. Tôi nghe được tiếng "sựt" như có gì đó bị rách, lật đật phun ra một miếng đo đỏ vàng vàng, hình như là thịt pha lẫn tí da trong đó.

    Không bỏ lỡ cơ hội, tôi leo đè lên người thằng Quang. Nó võ nghệ đầy mình, tôi chỉ có nước xáp lá cà thi sức mạnh, lì đòn thì may ra. Lúc này chả còn biết trời trăng gì nữa, tôi cứ canh vô người nó mà táng thôi. Mặt, ngực, bụng, nó che chỗ này thì tôi đục chỗ khác.

    Chịu trận một lát, thằng Quang bừng tỉnh, vùng dậy ôm lấy tôi vật xuống. Hai thằng cứ thế ôm nhau lăn lộn cả một đoạn đường sình lầy, miệng đầy bùn đất. Cuối cùng người thắng thế vẫn là tôi, nhờ mấy năm rèn luyện thể hình nên tôi lại đè được nó xuống dưới.

    Tôi tiếp tục đánh, có bao nhiêu căm giận dồn nén chịu đựng bấy nay xả hết vào mặt nó. Mặt thằng Quang mặt đầy máu, cái mỏ sưng vêu lên, cũng đã đuối sức rồi, chỉ còn biết đưa tay chống đỡ yếu ớt. Tôi đấm nó mà tay đau chảy cả nước mắt, chắc nứt xương thật chứ chẳng phải chơi. Một lúc sau tôi cũng đuối, máu bên tai chảy càng ngày càng nhiều, bắt đầu cảm thấy choáng váng...

    Tôi đứng dậy lê xác lại xe, không đội mũ bảo hiểm luôn. Trời vẫn còn mưa, chắc không có công an giao thông trực, mệt quá rồi! Đang định chạy đi, thằng Quang nằm bệt giữa đống bùn lầy giương mắt nhìn tôi thều thào:

    - Mày chờ đó, không yên với tao đâu!

    Tôi không nói gì, gạt chống xe bước xuống, lết lại gần khuyến mãi vô mặt nó vài đạp, xong lên xe dông thẳng về nhà.

    Chưa khi nào tôi cảm thấy lạnh như hôm nay, mất máu nhiều khiến cơ thể lạnh run. Tôi chạy xe mà người run từng chập, hai mắt mờ đục, mấy lần suýt tông vào cột đèn với xe khác, may mà vẫn cố lết được đến nhà.

    Tôi bước loạng choạng vào, ngã vật ngay phòng khách, loáng thoáng nghe tiếng chị từ bếp vọng ra:

    - Tuấn về rồi hả?

    Mình gắng lên tiếng nhưng chỉ ú ớ được vài từ vô nghĩa.

    Rồi có tiếng bước chân chị từ bếp đi lên:

    - Trời ơi, Tuấn bị gì mà máu me tùm lum vậy nè! Tuấn ơi... Tuấn...

    Tôi lịm dần đi, chả biết gì nữa, chỉ còn nghe văng vẳng bên tai âm thanh chị hốt hoảng...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,Tiếu hồng trần,
  9. #10
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 9: Nước mắt cho tôi












    Trong mơ màng nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe tiếng xe chạy. Tiếp đó là những âm thanh ồn ào từ khá đông người, dường như có cả tiếng nấc nghẹn của chị...

    Tôi cố đấu tranh, cố gượng dậy mở mắt ra nhưng không làm được. Cơ thể như chẳng còn thuộc về mình, các giác quan dần mất đi rồi không biết gì nữa...




    o0o





    Tôi mở mắt ra, hơi quay đầu nhìn xung quanh, là căn phòng quen thuộc của mình. Đầu tôi đau kinh khủng, mình mẩy ê ẩm.

    - Ui… da...!

    Vừa chống tay ngồi dậy, cơn đau tê tái ập đến ngay cổ tay khiến tôi không kìm được phải rên thành tiếng.

    - Tuấn tỉnh rồi hả? Thấy trong người sao rồi, có đau lắm không?

    Gương mặt xinh xắn phủ đầy sự lo lắng của chị hiện ra, nhìn chị có vẻ mệt mỏi. Giờ tôi mới nhận thấy chị nằm cạnh mình từ bao giờ, và nhất là chẳng hề có cái gối ôm nào chắn ở giữa cả.

    - Chị đang ngủ hả? - Tôi hỏi.

    - Ừm, chị sợ Tuấn có chuyện gì nên ngồi canh, rồi ngủ quên lúc nào không hay...

    Chị đáp nhỏ, mặt đỏ lên cúi nhìn xuống nệm.

    Tôi nhìn chị rất lâu, muốn nói thật nhiều nhưng rốt cục chỉ buông được một câu vô nghĩa:

    - Cực cho chị quá...

    Chị lắc đầu, mái tóc đen hơi rối nhún nhảy trên vai:

    - Có cực gì đâu! Tuấn thấy trong người sao rồi, đau lắm phải không?

    - Ừm, hơi đau tí! Chị băng cho em đó hả?

    Nhìn cái cổ tay băng trắng xóa, lại sờ nhẹ cục bông băng trên đầu, tôi nhăn mặt hỏi chị.

    Chị lại lắc đầu, trong đôi mắt to tròn vẫn còn ẩn hiện sự sợ hãi:

    - Chị gọi taxi đưa Tuấn vô bệnh viện đó. Mặt Tuấn đầy máu, người toàn bùn đất... Chị sợ lắm...!

    Nói đến đây chợt những giọt nước trong suốt từ mắt chị tràn ra lăn tròn xuống má, rớt ngay chân tôi... nóng bỏng...

    Khóe mắt tôi bỗng cay cay, lén đưa tay lên quệt mắt. Tôi nắm lấy bàn tay chị, lạnh quá... đến giờ chị vẫn còn run sao..

    Tôi cố rặn ra một nụ cười, cơ mà đau quá cười chắc không đẹp lắm, cảm giác môi mình méo xệch:

    - Em không sao rồi mà! Em khỏe rồi, chị đừng lo nữa...

    Chị vẫn khóc. Dường như từ tối đến giờ, chị phải dồn nén quá nhiều. Tôi không biết nói gì nữa, khẽ ôm chị vào lòng, chẳng hiểu sao tôi có can đảm làm thế.

    Chị ngồi yên trong lòng tôi, để im cho tôi ôm, không phản ứng gì cả. Thỉnh thoảng đôi vai nhỏ nhắn lại run lên bần bật, kèm theo những tiếng nấc nghẹn. Tôi lặng lẽ với tay lấy miếng khăn giấy thấm nước mắt cho chị, rồi vẫn tiếp tục ngồi im để chị tựa vào người, tay quàng nhẹ qua eo chị. Nước mắt chị rơi ướt đẫm ngực áo tôi, ấm... nóng...

    Khi con gái khóc, càng dỗ sẽ càng khiến họ thương tâm khóc nhiều hơn, nên tôi chọn giải pháp im lặng. Để yên cho chị trút hết nỗi buồn, rồi sẽ nguôi thôi...

    Hai người ngồi như thế thật lâu. Tôi không thể với tới cái điện thoại nên chẳng biết được thời gian, chỉ cảm thấy rất rất lâu chị mới dần nín. Hành động đầu tiên của chị là nhoài ra khỏi người tôi, sau đó bẽn lẽn chùi chùi mắt, miệng lí nhí:

    - Tuấn đói chưa? Chị có nấu cháo, múc cho Tuấn ăn nghen!

    - Ừm.

    Chị nhắc tôi mới nhớ, cái bụng đang sôi ùng ục. Từ chiều giờ đã ăn gì đâu, ngoại trừ cục gạch và một số cú đấm đá của thằng Quang. Không biết giờ này nó ra sao rồi, đang ở nhà hay trong bệnh viện.

    Cháo chị nấu rất ngon, thịt bằm mềm mềm dai dai lại ngọt. Tôi quất hẳn hai tô tổ bố.

    Chị ngồi kế bên, thấy tôi ăn như hổ báo cứ nhắc chừng:

    - Ăn từ từ thôi, nóng lắm đó!

    - Em biết rồi mà. Ngon ghê!

    Ăn xong, tôi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng:

    - Ba mẹ về chưa chị?

    - Về rồi, hồi chín giờ mấy.

    - Hai người có la gì không?

    - Không có. Tuấn bị vầy lo còn không hết, sao la được! Dì dượng lo lắm, lên gặp trực tiếp bác sĩ chữa trị cho Tuấn để hỏi. Nghe bảo không sao, hai người mới yên tâm ngủ đó.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm, giờ chỉ phải lo tìm lí do phòng khi ba mẹ hỏi còn biết mà trả lời thôi.

    - Ba mẹ có hỏi em bị gì không?

    - Có. Chị nói Tuấn chạy xe bị tông, rồi ta chạy mất.

    Chị nói dối giùm mình luôn, lí do cũng chuẩn quá rồi, đỡ phải lo!

    - Bác sĩ nói cườm tay trái Tuấn bị rạn xương. Đầu phải may chín mũi, mất máu nhiều, chấn thương phần mềm nữa...

    - Ừm.

    - Tuấn làm gì mà kinh khủng vậy? Nói chị nghe đi, đừng có giấu!

    Chị ái ngại nhìn tôi, sự quan tâm lộ rõ trong mắt.

    "Lo cho em vì có tình cảm với em, hay chỉ xem em như một thằng em trai vậy chị ơi...?!"

    Tôi im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Máy ghi âm vỡ nát rồi, bằng chứng không còn, nói ra chị có tin tôi không đây? Nhưng nếu không nói thì tôi lại sợ thằng Quang điên lên sẽ nhằm vào chị làm bậy. Lúc đó tôi có hối cũng đã quá muộn.

    - Anh Quang đánh Tuấn đúng không?

    Chị chợt buông một câu làm tôi choáng váng. Chị đang thử tôi sao?

    Tôi nhìn chị. Lúc này chị cũng đang chăm chú nhìn tôi, không chút lảng tránh. Dường như chị đang tìm sự thật trong mắt tôi.

    Chị lặp lại, giọng run run:

    - Chị đoán đúng rồi phải không?

    - Ừm.

    Im lặng thật lâu...

    Chị hít sâu một hơi để lấy thêm can đảm, nói khẽ:

    - Tuấn kể cho chị nghe hết mọi chuyện đi! Chị muốn biết!

    Tôi trầm ngâm sắp xếp lại câu chuyện, rồi chậm rãi thuật toàn bộ cho chị nghe. Đương nhiên, những đoạn tôi xuống tay với thằng Quang đều được tua nhanh, chỉ kể những lúc nó đập tôi. Đặc biệt, đoạn bị thằng Quang phang đá vào mặt vào đầu, tôi nhấn mạnh hào phóng lên án nó đập đá vô đầu mình cả chục cái, miệng còn gầm lên đòi giết cả chị lẫn em.

    Chị nge mà gương mặt trở nên thẫn thờ, nhất là những đoạn tôi diễn tả thật chi tiết cảnh nó dần tôi. Chị lại nhìn tôi bằng ánh mắt đau xót, nắm chặt tay tôi.

    - Nếu chị không tin, mai em sẽ ra đó đem cái máy ghi âm bể nát về cho chị xem!

    Kể xong, tôi chốt thêm một câu như chém đinh chặt sắt.

    Chị đưa tay sờ nhẹ mặt tôi, ánh mắt long lanh. Chị lại khóc nữa rồi... Haizzz, con gái mít ướt thật...

    - Không cần đâu, chị tin Tuấn mà! Tại chị hết, quen người không ra gì, báo hại Tuấn vì lo cho chị mà bị vầy...

    Nói đến đây, chị òa lên khóc.

    Tôi ôm chị vào lòng, cảm giác xúc động vô cùng mãnh liệt. Mọi thứ tôi làm, những điều tôi phải trả giá vì tình yêu dành cho chị, tôi không bao giờ hối tiếc.

    Chẳng cần biết ngày mai ra sao, chỉ cần giây phút này tôi được ôm chị vào lòng, được chị khóc vì mình đã quá mãn nguyện rồi...





    o0o





    Trừ hôm đầu tiên ở bệnh viện về được ngủ cùng chị, mấy ngày qua tình trạng sức khỏe tôi tiến triển tốt nên chị đã yên tâm về phòng riêng. Tôi lại trở về với kiếp lính phòng không đêm bắn máy bay một mình, hơi tiếc vì điều đó.

    Chắc nhiều người ngạc nhiên tại sao tối đó ba mẹ tôi đã về nhà mà chị vẫn dám qua ngủ cùng tôi. Thật ra là thế này, phòng tôi với phòng chị chung một vách và đều có 2 cửa. Một cửa chính nằm cạnh cầu thang, cửa còn lại ở cuối phòng dẫn ra nhà vệ sinh chung cũng trên lầu. Nhà vệ sinh được xây riêng cho người trên lầu sử dụng, muốn vào chỉ có con đường duy nhất là đi vào phòng tôi hoặc phòng chị. Thế nên chỉ cần tôi và chị đều khóa trái cửa phòng lại, rồi mở cửa hậu vòng qua nhà vệ sinh thì có trời mới biết bọn tôi ngủ cùng một phòng.

    Cũng đừng ai nghĩ bậy bạ về đêm đó nhé, không có gì xảy ra cả. Tôi đuối như trái chuối nằm xụi lơ, lại còn sốt cao, báo hại chị chăm cả đêm.

    Sau hôm đó, thằng Quang có điện thoại cho chị. Chẳng biết nó gọi về từ địa ngục hay bệnh viện, nhưng chị không nghe máy. Gọi mãi không được nó chuyển sang bài nhắn tin. Có lẽ cái đầu cáo già của nó cũng hiểu được tôi đã nói những gì với chị, cho nên chẳng đá động gì đến tôi, ra vẻ cao thượng lắm. Nó chỉ gửi cho chị một tin nhắn ngắn "Anh biết em đã nghe những điều không tốt về anh, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Con người anh thế nào em hiểu rõ mà, đúng không?"

    Chị xem tin nhắn của nó, ngồi cắn môi thừ người ra một lúc. Tôi cũng chẳng nói gì cả, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tin hay không tùy ở chị vậy. Đôi khi nói nhiều không phải cách hay, còn gây phản tác dụng khiến chị thay đổi suy nghĩ về tôi. Nhưng để đề phòng bất trắc, tôi điện thoại cho Thanh sida, nhờ nó chạy ra "bãi chiến trường" tìm cái máy ghi âm về giùm, quan trọng là thẻ nhớ. Chẳng hiểu sao tôi lại có thể quên một chuyện sơ đẳng đến vậy, chắc lúc đó máu xông lên não hóa ngu.

    Thanh sida tức tốc vọt ra đó tìm máy ghi âm, tất nhiên không quên sạc cho tôi một trận vì tội đơn thương độc mã hành động mà không rủ nó. Biết sao được, hôm ấy tôi sợ đi đông sẽ bứt dây động rừng, đành đi một mình, hi vọng thằng Quang bớt cảnh giác dễ làm ăn hơn.

    Sau cả tiếng đồng hồ lùng sục khắp con hẻm, Thanh sida báo không tìm được cái máy, chỉ còn vương vãi vài mảnh vỡ vô dụng ở đó thôi. Thằng Quang lại đi trước tôi một bước, tiêu hủy vật chứng rồi. Giờ điều tôi có thể làm là cầu mong chị đừng tin lời đường mật của nó thôi.

    Thật may, chị thông minh và bản lĩnh hơn tôi nghĩ. Sau tin nhắn của thằng Quang, chị vẫn bình thường như không có chuyện gì, cũng chẳng hề trả lời nó. Đến tận bây giờ, hàng ngày nó vẫn nhắn tin cho chị đều đặn. Sáng một tin, chiều một tin, tối lại thêm một tin chúc ngủ ngon. Nội dung các tin nhắn chẳng có gì quan trọng, chủ yếu chúc chị vui vẻ và nhắc nhở ăn uống đúng giờ, giữ gìn sức khỏe. Thằng Quang tuyệt nhiên không một lời nhắc đến chuyện cũ, và cũng không đòi gặp chị. Tôi đoán chắc cái mặt nó bây giờ không thua gì Hà Bá, dám hẹn chị mới lạ.

    Tin nhắn nó gửi đến chị vẫn đọc, chẳng những vậy còn đưa tôi xem, nhưng đều không trả lời một lần nào. Tôi dần có cảm giác, dường như chị đang muốn cho tôi thấy chị không hề giấu diếm tôi điều gì. Phải thế không nhỉ? Hay tôi lại ảo tưởng viển vông nữa rồi!

    Chị xinh nhưng tôi nghĩ không đến mức hot girl chân dài để thằng Quang phải nhọc công, phí nhiều thời gian săn đón, hạ mình tán tỉnh đến thế. Có thể nó đang quyết tâm tán chị cho bằng được, để chà đạp trả thù tôi. Mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi gai cả người, thật sự lo sợ...

    Tôi bị sao không quan trọng, nhưng chị mà có chuyện gì thì tôi chả biết thế nào nữa. Có khi tôi điên lên đâm chết nó, rồi tử hình cũng mặc.

    Nhưng đó là khi nào thằng Quang hãm hại chị, dồn tôi đến bước đường cùng. Hiện giờ tôi và chị vẫn yên ổn. Ngày ngày chị vẫn đi làm, tôi nằm nhà dưỡng thương, sốt li bì. Lúc đầu chị định xin chị Ánh tạm nghỉ vài hôm ở nhà chăm sóc cho tôi, nhưng mẹ tôi không đồng ý. Chị nghỉ nhiều rồi, tiệm chị Ánh lại đông khách, mẹ sợ phiền lòng chị Ánh thì không tốt cho chị. Cuối cùng mẹ phải xin nghỉ làm để lo cho tôi, mặc tôi ngăn cản cách mấy cũng không được, đành chịu.

    Ơn trời, mấy hôm nay chị đi làm không xảy ra chuyện gì. Chưa thấy thằng Quang xuất hiện, ngoại trừ việc vẫn nhắn tin đều đều cho chị. Tôi hết sốt rồi, tình hình sức khỏe khá ổn, vết thương đang hồi phục khá nhanh, hi vọng một, hai tuần nữa lại khỏe như vâm để chở chị đi chơi.

    Buổi chiều chị thường về khá sớm. Có lẽ chị Ánh cũng biết tình trạng tôi, hoặc chị tỏ ra lo lắng hay sao ấy nên luôn được về sớm hơn thường lệ. Tầm bốn giờ hơn chị đã có mặt ở nhà, việc đầu tiên là lên phòng xem tôi thế nào. Sau đó chị mới xuống bếp nấu cơm, ăn xong lại tiếp tục vào thăm tôi. Hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Khuya không cần biết tôi có đói hay không, lchị uôn chạy đi mua đồ ăn về bắt tôi ăn. Chị bảo ăn nhiều cho mau khỏe để còn xem phim và chở chị đi chơi. Tôi nghe mà thầm ước trở thành Thánh Gióng sức trâu ăn xong vươn vai khỏe ngay.

    Và đặc biệt một điều, mỗi tối trước khi về phòng ngủ thì chị đều hôn vào má tôi một cái. Lần đầu là tôih đòi, nhưng vài hôm nay thì chị tự nguyện. Theo chị nói đó là "nụ hôn thần chết" giúp cho tôi mau về cõi vĩnh hằng. Ước gì "thần chết" hôn ngay vào môi tôi, hút hồn đi tôi cũng chịu. Chết vì gái là cái chết quá êm ái, lại vô cùng tê tái!

    Chị luôn đối xử với tôi rất rất tốt, cực kì quan tâm. Tôi cảm nhận được điều đó rất rõ ràng, nhưng không biết những việc đó nói lên điều gì. Là chị thương nên lo cho tôi như em trai? Hay chị có tình cảm với tôi? Trước nay tôi tự hào thấu hiểu tâm lý con gái, nhưng bây giờ yêu chị quá nên u mê rồi, không cách nào phân biệt được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,Tiếu hồng trần,
Trang 2 của 14 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status