TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 14 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 70

Chủ đề: [Tình cảm] Nhật Ký Tình Yêu - Nguyên Ca - Hoàn Thành

  1. #11
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 10: Nụ hôn đầu tiên














    Hôm nay trời âm u cả ngày, mát mẻ thật thích, thỉnh thoảng có vài trận mưa rào tí rồi lại tạnh ngay. Tôi chả làm gì, cứ xem phim rồi ăn, ăn xong lăn ra ngủ. Tính ra bệnh cũng có cái lợi, nhưng ở nhà suốt ngày thế này cảm thấy hơi gò bó, đã bốn ngày rồi tôi chưa bước chân khỏi nhà.

    Ba giờ trưa, Thanh sida ghé thăm, đem đến cho tôi một số tin tức khá hot. Thằng khỉ này đi thăm bệnh nhưng chả có chút lòng thành, tay không lại mới ghê. Đã vậy nó còn lục lọi tủ lạnh chén sạch chả lụa, xúc xích, một đống ổi xoài, sữa tươi, có thằng bạn quý hóa thật.

    Ăn uống no nê, Thanh sida nằm ườn báo cáo với tôi. Theo nguồn tin mật nó nghe được thì thằng Quang thương tích te tua không kém gì tôi, phải nằm viện mất hai ngày, vừa xuất viện về nhà hôm qua. Nói đến đây, nó bật ngón tay cái về phía tôi:

    - Công nhận mày trâu thiệt! Tao nghe nói hồi trước thằng Quang học võ mấy năm trời, mà giờ bị mày nện liệt giường luôn. Mày đúng là "cao thủ nằm trong lá ủ".

    Nghe Thanh sida khen, tôi cũng sung sướng. Phải nói hôm đó đánh thằng Quang đã tay phết, chợt nhìn lại cơ thể tàn tạ lúc này, cái sự sung sướng đó liền tan biến.

    Tôi hỏi:

    - Sao mày biết?

    - Có chuyện gì mà tao không biết? Khả năng của tao, mày còn chưa hiểu sao?

    Thanh sida nằm bật gân ra bộ salon, nhịp giò nhướng mắt, điệu bộ cà sốc nhìn buồn cười.

    - Ờ, ờ... khả năng chém gió của mày thì tao hiểu quá rồi. Nói lẹ đi, nhảm quá!

    Nó nhe răng cười nham nhở:

    - Điều tra cực lắm nhen mày, không dễ đâu à!

    - Ờ, nói lẹ giùm cái đi! Gần bốn giờ, chị tao sắp về rồi đó.

    - Vậy hả? Càng tốt, lâu lắm không gặp chị Diễm, tao cũng thấy nhớ nhớ!

    Tôi trợn mắt nhìn nó:

    - Chị của tao, không tới lượt mày nhớ đâu! Nói lẹ đi, đang gấp mà cứ cù nhây hoài!

    Thanh sida ngồi dậy, làm bộ mặt nghiêm túc:

    - Mày còn nhớ anh Sang, anh họ của tao không?

    À, thằng Sang này thì tôi có gặp vài lần. Nó hơn tôi vài tuổi, thuộc về thành phần bất hảo tại địa phương, suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Nghe Thanh sida kể thằng này đã từng ngồi tù vài lần, chủ yếu vì tội ăn cắp vặt (tôi gọi anh Sang của Thanh sida là thằng vì căn bản tôi không nể, lớn hơn mà nhân cách không ra gì cũng thế thôi).

    Giờ nghe nó nhắc tới, tôi chợt thấy hơi lo:

    - Ừ, nhớ. Rồi sao? Nó liên quan gì?

    Thanh sida nhịp giò:

    - Ờ, không liên quan gì, nhưng ổng có biết thằng Quang.

    - Vậy hả? Chuyện thằng Quang là nó kể cho mày nghe à?

    - Ờ.

    - Kể gì, nói hết tao nghe coi!

    Thanh sida trầm ngâm, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng:

    - Toàn tin xấu. Tao tính không kể, mất công mày lo lắng! Nhưng mà nghĩ lại thấy không ổn, phải cho mày biết để còn chuẩn bị đối phó, kẻo bọn nó úp sọt thì chết!

    - Ừ, mày nói đi! Tao chuẩn bị tinh thần rồi.

    Chưa nghe nó nói gì, nhưng cái kiểu rào trước đón sau này của nó càng khiến tôi lo hơn.

    - Haizzz... Như lời anh Sang nói, thằng Quang thuộc dạng tiểu nhân, có thù tất báo. Trước giờ nó chơi chưa bao giờ bị thiệt thòi, đâm chém đã từng. Có lần đụng độ thằng tình địch thuộc dạng có số má, cứng cựa, nó thuê luôn giang hồ xử thằng kia. Kì đó nó suýt bị truy tố, may mà ông già nó có tiền, lại quen biết rộng, chạy chọt sao đó mới thoát tội. Thằng Quang chơi rất khôn, toàn kiểu ném đá giấu tay, ra đường lúc nào cũng đóng thùng mang giày lịch sự nên rất ít ai biết bản chất thật của nó. Ông anh tao nhờ quen biết một số tay anh chị mới nghe nói sơ sơ về nó vậy thôi.

    Nghe Thanh sida kể mà tôi thật sự lo lắng. Kiểu này giông bão sắp ập xuống đầu tôi rồi, mấy ngày qua cuộc sống thật yên bình khiến tôi có phần mất cảnh giác. Chẳng lẽ trước cơn bão thì không gian luôn yên ắng, đây là chân lí bất di bất dịch sao?

    - Tao thấy sắp tới mày nên ở nhà, đừng có ra đường! Tạm thời vậy cho an toàn, tao nhờ anh Sang rồi. Nếu có tin gì mới ổng sẽ báo ngay, rồi tụi mình tính. Đừng lo quá!

    Có lẽ thấy sự bất an hiện rõ trên mặt tôi, Thanh sida an ủi.

    - Ừ, tao biết rồi. Giờ bị vầy cũng đi đâu được!

    Tôi đáp mà chả biết đang nói gì. Lúc này, đầu tôi tràn ngập sự lo lắng.

    - Trễ rồi, tao về nhen. Nhớ ở nhà đừng đi đâu nhen mày, chờ tin tao!

    Thanh sida đứng dậy đi về, để lại tôi và mớ thông tin bom tấn nó vừa bỏ quên trong đầu.

    Bốn giờ rưỡi, chị về đến nhà, thấy tôi ngồi thẫn thờ ở salon liền hỏi:

    - Tuấn làm gì ngồi buồn so vậy? Bệnh nữa hả?

    Vừa hỏi chị vừa đưa tay sờ trán tôi.

    - Ủa, mát mà! Làm chị hết hồn, Tuấn sao vậy?

    Không thấy tôi phản ứng gì, chị hỏi tiếp.

    Tôi uể oải đáp:

    - Có gì đâu, tự nhiên em thấy hơi mệt, chắc tại ít vận động!

    Chị cười:

    - Vậy mà làm chị hết hồn! Vết thương chưa lành mà, chờ khỏi hẳn rồi tha hồ vận động, có sao đâu!

    - Ừm.

    - Thôi, chị nấu cơm. Tuấn coi tivi đi hén!

    Tôi leo lên phòng nằm suy nghĩ lung tung. Xem ra thằng Quang khó chơi và nguy hiểm hơn tôi nghĩ, đụng phải đá tảng rồi. Nói tôi không sợ là nói dối, tôi cũng sợ, chuyện đâm chém xử theo kiểu giang hồ sao không sợ được, liên quan đến tính mạng con người mà. Nhưng tôi lo nhất là chị, chẳng may thằng Quang tán chị mãi không được, điên lên thuê người bắt chị về làm nhục thì sẽ ra sao đây? Tôi không dám nghĩ nữa...

    Hay là báo công an? Cũng không được, bằng chứng vật chứng không có, chuyện lại chưa xảy ra, ai mà tin. Hơn nữa các chú công an phường thì tôi chả tin nổi, sẽ nhiệt tình giúp đỡ tôi sao? Không thể nào.

    Nằm nghĩ mãi không ra cách gì, chị gọi tôi xuống ăn cơm. Mới đó đã gần bảy giờ tối rồi, nhanh thật. Thảo nào óc tôi nóng muốn sôi lên, vận động não quá mức không biết có bị tâm thần không nhỉ?!

    Tôi ăn bằng tô vì tay đau không cầm chén cơm được. Cả bữa cơm cứ lặng lẽ ăn, ba mẹ hỏi gì cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chẳng còn tâm trí để mà nghĩ đến những việc khác.

    Ăn xong tôi leo lên lầu, ra ban công ngồi. Một lúc sau chị lên, lặng lẽ đến ghế đá ngồi cạnh tôi.

    Giọng chị quan tâm:

    - Tuấn vừa khỏi bệnh đó, ra đây ngồi coi chừng trúng gió!

    - Em khỏi hẳn rồi. Thần gió nào mà đánh trúng em cho nổi!

    Tôi cố tỏ ra bình thường, nói đùa với chị. Không thể cho chị biết chuyện này, chị có quá nhiều chuyện để lo lắng rồi. Hơn nữa chị có biết cũng không giải quyết được gì, mệt mỏi thêm thôi.

    - Khỏe dữ há! Không biết mấy bữa trước ai nằm một đống rên hừ hừ vậy ta! - Chị trề môi.

    - He he, lúc đó yếu trong người mới vậy thôi. Giờ không có cửa đâu!

    Tôi cười hắc hắc. Không hiểu sao nói chuyện cùng chị, bao nhiêu nỗi lo lắng phiền muộn đều bốc hơi đi mất.

    Chị đứng dậy, tựa sát người vào ban công:

    - Trăng sáng đẹp quá Tuấn hén!

    Công nhận đêm nay trăng sáng thật, đến rằm chưa nhỉ? Tôi ít khi coi lịch nên chỉ biết ngày tây thôi, không để ý âm lịch lắm.

    Ánh trăng sáng vằng vặc soi lên người chị. Những tia sáng vàng vọt yếu ớt như người họa sĩ tài hoa làm rất tốt việc khắc họa hình ảnh một cô gái đẹp dưới trăng.

    Đêm nay chị mặc bộ váy liền thân màu tím nhạt, mái tóc đen óng xõa tung trên vai, bay lất phất theo từng cơn gió nhẹ. Hòa cùng ánh sáng huyễn hoặc vầng trăng mang đến, chị đẹp lạ lùng. Nét đẹp có chút gì đó ma mị, giống như hồ ly vậy...

    Ừm, một nàng hồ ly ngây thơ. Nếu mọi người từng xem phim "bạn gái tôi là hồ ly", có thể tưởng tượng khung cảnh tôi đang nhìn thấy bây giờ giống như lúc nàng gumiho khoe chín cái đuôi của mình dưới trăng vậy. Tôi ít xem nhưng có lần tình cờ mở tivi thấy được khúc này, khá ấn tượng.

    Khi trước vẻ đẹp của chị mang chút ngây thơ, mong manh. Gần đây có lẽ lên nhà tôi ở, được mẹ tôi chăm chút nên chị dần dần lột xác thành hình ảnh tiểu thư đài các. Dù chị không cố tình tỏ ra như vậy, chị cũng không hề thay đổi, tính cách vẫn như trước, chẳng se sua chưng diện. Chị vẫn là chị thôi và có lẽ không tự nhận ra sự đổi khác ở bản thân, nhưng tôi tin bây giờ ai nhìn thấy chị cũng sẽ nghĩ giống tôi.

    Khung cảnh như mộng như ảo trước mắt khiến tôi trở nên ngơ ngẩn, cứ ngồi thừ người nhìn ngắm chị. Đầu óc tôi mụ mị, chẳng còn nghĩ gì nữa, bao nỗi lo âu biến mất.

    Lúc này, chợt “nàng hồ ly” quay mặt lại cười với tôi:

    - Tuấn làm gì ngồi đó im re vậy? Lại đây nè, trăng đẹp lắm!

    Tôi gật đầu như cái máy, bật dậy đứng sát bên chị.

    Tóc chị bị gió thổi tung bay chạm vào mặt tôi, cảm giác thật êm ái. Tôi nhắm mắt lại, mũi hỉnh lên hết cỡ có thể chỉ để ngửi. Tóc chị thơm thật!

    Bỗng nhiên mái tóc đó biến mất, tôi vội mở mắt ra. Chị đang vén tóc nhìn tôi cười duyên:

    - Tuấn nhắm mắt chi vậy? Tóc chị làm Tuấn khó chịu hả?

    - Ơ... đâu có... Tóc chị thơm quá à!

    - Hi hi, thiệt hôn? Chị chưa gội đầu mà thơm gì!

    - Sao em nghe thơm thật mà! Chị ở dơ quá, không gội đi?

    Chị chun mũi:

    - Hứ, hai ngày chị mới dám gội một lần, gội nhiều quá mau hư tóc lắm đó!

    - Xì, ở dơ nói đại đi, bày đặt bào chữa! - Tôi cố tình trêu chị.

    Chị mỉm cười, liếc tôi một cái rồi thôi. Chị là vậy, chưa bao giờ hơn thua với tôi bất cứ điều gì.

    Đứng gần chị mà tim tôi cứ như con hươu non nhảy nhót lưng tưng trong lồng ngực, mệt tim quá! Cơ thể chị toát ra mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu, không phải mùi nước hoa hay sữa tắm gì cả. Mùi hương rất lạ, tôi nghe nói mỗi cô gái đều có mùi cơ thể riêng, không biết đây có phải mùi hương của riêng chị không? Trước giờ quen bạn gái cũng nhiều, nhưng tôi chưa từng có cảm nhận được điều tương tự.

    Nhìn ngang chị thật xinh, tôi ngắm mãi ngắm mãi vẫn chẳng thấy thỏa mãn. Bất chợt chị quay sang làm tối hết hồn vội ngó đi chỗ khác.

    - Làm gì nhìn chị ghê vậy?

    - Có đâu...

    - Hứ, mới thấy rõ ràng mà còn chối. Khai mau!

    - Ờ...

    - Không ờ gì hết, nói mau!

    - Tại chị đẹp quá nên em thích nhìn! Được chưa? - Tôi nói mà không dám nhìn chị.

    Chị im lặng, không hạch hỏi gì nữa. Chẳng lẽ tôi phạm sai lầm rồi?

    Chờ mãi không nghe chị nói gì, tôi len lén nhìn sang, rụt rè hỏi:

    - Chị giận em hả?

    Chị không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, mái tóc đen dài lại được dịp bay nhẹ theo làn gió.

    Tôi tần ngần hỏi tiếp:

    - Chứ sao tự nhiên im re vậy?

    Chị đưa tay vén tóc, không biết từ khi nào làn da trắng nõn của chị đã ửng hồng lên.

    - Tại... tự nhiên Tuấn khen làm chị mắc cỡ!

    - Trời, có vậy mà làm em hết hồn!

    - Hi hi…!!

    Chị lỏn lẻn cười. Tôi nhìn mà bỗng muốn hôn chị một cái quá! Đêm nay trăng thanh gió mát, được ôm cô gái xinh xắn dịu dàng như chị vào lòng mà hôn thì còn gì tuyệt vời bằng. Chết cũng không uổng kiếp người!

    Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Tất nhiên tôi không dám rồi, chỉ mơ tưởng vậy thôi.

    - Lúc chiều Tuấn có chuyện gì vậy?

    Chị đột nhiên hỏi. Thật là... tôi đã cố quên, đang vui vẻ mà chị nhắc tới làm gì không biết.

    Tôi cười:

    - Đâu có gì.

    - Xạo quá, chị không dễ gạt đâu! Nói chị nghe đi!

    - Không có gì thật mà! Tự dưng em nghĩ đến thằng Quang nên thấy lo lo vậy thôi!

    Tôi không thể cho chị biết được.

    Chị nhìn tôi khá lâu, như để biết tôi đang nói thật hay nói dối. Có lẽ không tìm được gì, chị cười nhẹ:

    - Chuyện qua rồi mà, chắc không có gì xảy ra nữa đâu. Tuấn đừng lo nữa!

    - Ừm. Nhưng chị đi làm nhớ cẩn thận nhen! Thấy có người lạ hay gì đó bất thường nhớ gọi cho em liền, hoặc la lên cầu cứu mọi người!

    Chị sợ hãi:

    - Gì ghê vậy Tuấn?

    Tôi trấn an:

    - Em dặn chị đề phòng vậy thôi, cũng không có gì đâu! Chị nhớ lời em nhen!

    - Ừm.. có gì chị điện thoại Tuấn liền hén! Mà Tuấn có ra không đó?

    - Ra sao không? Chị gọi là em chạy ra liền.

    - Chạy ra rồi sao nữa, năn nỉ ta hả? Hi hi... chứ tay Tuấn vầy đánh lại ai. - Chị cười trêu.

    - Còn lâu, em chỉ cần một tay đã đủ xử đẹp hết tụi nó!

    Tôi huơ mạnh cánh tay lành lặn còn lại, miệng sùi bọt mép hùng hổ.

    Chị cười tít mắt, đưa tay đánh nhẹ vào má tôi, rồi cười tiếp. Chắc nghe tôi chém bão kinh quá, chịu không thấu.

    Đứng ngắm trăng thêm lúc nữa, đã khuya nên chị đi ngủ. Trước khi đi vào, chị lại hôn nhẹ một cái lên má tôi.

    Hôn xong, chị nói:

    - Khi nào Tuấn lành hẳn, chị không hôn nữa đâu nha! Còn để dành cho chồng chị sau này nữa.

    - Trời, hôn có mấy cái làm như quý báu lắm vậy! - Tôi trề môi.

    - Chứ sao, trước giờ chưa hôn ai đâu đó…

    - Thiệt hả?

    - Hứ, bộ tưởng chị dễ dãi lắm, gặp ai cũng hôn sao? - Chị chu môi, làm mặt giận.

    Tôi vội giả lả:

    - Đâu có. Tại em nghĩ trước giờ chị cũng phải quen một vài người rồi chứ.

    - Ừ thì có quen, nhưng không hôn.

    - Hơ...vậy mà mấy thằng đó cũng chịu được hả?

    - Không chịu được cũng phải chịu, hi hi! Thôi chị ngủ nha, Tuấn ngủ ngon!

    Chị cười lém lỉnh đi vào.

    Lúc này chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bỗng gọi giật:

    - Chị, khoan đã...

    - Gì nữa nè? - Chị dừng lại nhìn tôi.

    Tôi ngập ngừng:

    - Em nói cái này, không được thì thôi, chị đừng giận em nhen!

    Chị nghi hoặc lắc đầu:

    - Hông biết, chưa nghe sao biết giận hay không được, nói rồi mới tính.

    - Đồng ý đi mà! Vậy sao em dám nói...

    - Xí, định nói bậy phải không?

    Tôi khẩn khoản:

    - Không phải mà. Chị hứa đi, em mới nói được!

    - Gì mà mờ ám quá vậy? - Chị tròn mắt đầy vẻ nghi ngờ.

    - Chị hứa đi!

    Tôi nói nhỏ xíu, đôi môi không hiểu sao chợt trở nên khô khốc.

    - Ừm... hứa! Rồi đó, nói lẹ chị còn ngủ nữa!

    Tôi gãi đầu sồn sột, lời tới miệng rồi mà không dám nói, cứ gãi riết một hồi cái đầu bù lên như ổ quạ.

    - Không nói chị đi ngủ nghen! - Chị cười duyên dợm đi vô trong.

    - Cho em hôn chị một cái được không?

    Đang bước vào chân chị bỗng khựng ngang, xoay lại nhìn tôi, mặt tràn đầy sự kinh ngạc:

    - Hả? Tuấn vừa nói gì?

    - Chị... cho em hôn một cái hén!

    Tôi liếm đôi môi khô khốc, miệng nuốt nước bọt đánh ực cố tỏ vẻ bình tĩnh, thật ra tim đang đánh lô tô ầm ầm muốn vỡ toang.

    - Tự nhiên... đòi hôn chị vậy?

    Mặt chị đỏ lên, nói thật nhỏ. Tôi phải lắng tai lắm mới nghe được.

    - Không biết nữa. Chắc tại tối nay nhìn chị dễ thương quá nên... Mà em hôn vào má thôi à, có gì đâu!

    Tôi lấy lại sự bình tĩnh, miệng cũng dần hoạt bát.

    Chị lắc đầu, mặt vẫn còn đỏ:

    - Thôi, tự nhiên hôn chị, kì lắm! Không được đâu.

    Nói xong chị đi vô nhà, làm tôi thật hụt hẫng. Tôi cố vớt vát nói theo:

    - Kì gì? Hứ, chị hôn em được. Em hôn chị thì kì, lạ lùng!

    Lúc này chị đã vào nhà rồi, chẳng biết có kịp nghe câu cuối của tôi không. Tôi chán nản vẫn đứng ngoài ban công một mình. Khuya gió lạnh lẽo, khi nãy có chị ấm áp bao nhiêu, giờ lạnh bấy nhiêu.

    Đứng một hồi chịu hết thấu, tôi lọt tọt mò vô phòng, vừa đi chưa đến cửa gặp chị bước ra. Chị có vẻ ngại ngùng nhìn nhìn tôi. Tôi vẫn còn quê chuyện khi nãy nên cũng không dám nhìn chị.

    Chị bước lại gần kêu khẽ:

    - Tuấn...
    -
    Hả?

    - Hôn vào má thôi phải không? - Chị hỏi nhẹ qua hơi thở.

    Tôi có nghe lầm không vậy? Chẳng lẽ chị nghĩ lại, muốn cho tôi hôn? Tôi vội gật đầu, miệng ừ lia lịa sợ chị đổi ý.

    Chị cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng. Lúc này do chị xấu hổ, gương mặt xinh xắn càng hồng lên, hấp dẫn kinh khủng.

    - Tuấn hôn đi! Hôn má thôi nghen, hôn chỗ khác chị giận Tuấn luôn đó!

    Ôi trời, nghe chị nói như sét đánh ngay tim, chết tôi rồi...

    Tôi đơ mất mấy giây, rồi bước đến gần chị, miệng không ngừng nuốt nước bọt khan. Chưa khi nào tôi hồi hộp như lúc này, cảm giác máu dồn lên mặt, nóng hết người. Phải hôn gấp thôi, không may chị đổi ý hoặc tôi bị lên huyết áp thì khổ!

    Chị khẽ nghiêng mặt, đưa má bên trái trắng mịn không chút phấn kem về phía tôi. Mắt chị nhắm hờ, chắc không dám nhìn cái mặt dê già đang nhảy lên be be của tôi hiện giờ. Tôi nín thở, cúi sát vào mặt chị, ịn chầm chậm cặp môi loa kèn vào má chị, từ nhẹ cho đến mạnh dần. Tay tôi đưa ra ôm vai giữ cho chị khỏi té vì "nụ hôn thần chưởng" với lực đạo mãnh liệt của mình.

    Chụt! Chụt! Chụt!

    Tôi chỉ định hôn chị một cái như đã hứa thôi, nhưng không hiểu sao tự dưng bệnh nghề nghiệp lại bộc phát, thế là hôn một, hai, ba cái. Từ má chị dần dần tiến đến gần đôi môi đỏ, đang định áp cặp môi loa kèn của mình vào môi chị thì chị đẩy tôi ra.

    Tôi cũng dần tỉnh lại từ cơn say tình bất tử, chẳng kịp nói gì nhìn theo bóng chị chạy vào phòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    ---QC---
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,
  3. #12
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 11: Giận hờn














    Thời tiết thật lạ lùng. Mấy hôm trước còn âm u lạnh lẽo, bữa nay chợt nắng chang chang, nắng đến cháy da cháy thịt, nóng dã man con ngan.

    Tôi nằm trong phòng mà như ở lò thiêu, chịu hết xiết phải bật máy lạnh lên. Tôi bị viêm mũi dị ứng trường kỳ, chữa lâu rồi vẫn không khỏi nên cứ mở máy lạnh một lúc là bắt đầu hắt xì, sụt sịt...

    Sáng đến chiều vẫn là tiết mục "ngủ với nhau", thứ dậy lại ăn và xem phim một lúc rồi lăn ra ngủ tiếp. Đến chiều đang nằm nướng thì nghe tiếng xe chị về, sau đó có tiếng bước chân đi lên lầu. Tôi nằm hi hí mắt giả vờ ngủ, chờ đợi chị vào phòng thăm mình như mọi hôm. Nhưng chờ mãi chẳng thấy chị vào, lúc sau nghe tiếng chân đi xuống cầu thang. Chắc chị vẫn còn giận tôi vì chuyện "phạm thượng" hôm qua.

    Tôi cũng hơi ngại chẳng dám ra, cứ nằm trong phòng đến tối. Ba mẹ gọi ăn cơm mới lò mò lết xuống. Cả bữa cơm, mọi người vẫn nói chuyện bình thường. Chị vui vẻ trò chuyện với ba mẹ nhưng tuyệt nhiên không hề ngó ngàng gì đến tôi, cứ như tôi trở thành không khí vậy.

    Có ba mẹ ở đó, tôi chẳng dám nói gì với chị. Ăn xong tôi đi lên lầu, ra ban công ngồi chờ... chị lên. Tôi nghĩ chị giận thì giận, dọn dẹp xong cũng phải lên lầu thôi. Phòng chị ở trên này cơ mà, còn chạy đi đâu được nữa. Thế là cứ ngồi hát lảm nhảm, nhưng làm xong cái liveshow kéo dài gần tiếng đồng hồ, khan cả giọng vẫn chẳng thấy chị đâu. Chịu không được, tôi đi nhẹ lại cầu thang ngó xuống thấy chị đang ngồi xem tivi với ba mẹ.

    Lần này chị bỏ rơi tôi thật rồi. Từ lúc lên nhà đến giờ, có khi nào chị xem tivi với ba mẹ tôi đâu.

    Có ba mẹ ngồi đó, tôi không thể xuống kêu chị được, ngồi ngay cầu thang huýt sáo để chị nghe thấy. Nhà tôi âm thanh rất vang, tiếng huýt sáo lớn đến mức ba mẹ đều ngó lên hỏi tôi làm gì đấy, còn chị vẫn tỉnh bơ xem tivi như chẳng nghe thấy gì.

    Đang loay hoay không biết làm sao gọi chị, tôi chợt thấy kế bên chị để cái điện thoại. À, chị có cầm điện thoại theo bên người. Tôi mừng húm chạy ngay vào phòng lấy điện thoại gọi cho chị.

    Chuông reo. Chị cầm lên xem rồi bấm từ chối cuộc gọi. Tôi gọi tiếp, chị lại tắt. Ba, bốn lần như thế, chị chỉnh chế độ yên lặng luôn.

    Chẳng biết sao, tôi chán chường vô phòng nằm được một lúc chợt nghe tiếng chân lên cầu thang, chắc là chị. Tôi mừng quắn đít vội chạy ra nhưng chưa kịp kêu thì chị đã vô phòng đóng kín cửa.

    Tôi cố mở cửa phòng chị mà không được, khóa trái rồi. Thế là gõ cửa:

    Cốc, cốc!

    - Chị làm gì vậy?

    Không nghe chị trả lời, tôi gõ tiếp:

    - Chị ra đây em nói cái này nghe nè, vui lắm!

    Vẫn im lặng...

    Hết cách, tôi cũng không dám kêu lớn sợ ba mẹ dưới nhà nghe được, đành ra ghế đá ngoài ban công nhắn tin cho chị.

    Chị giận em hả?

    Chờ năm phút không thấy chị trả lời, tôi bom tiếp tin nhắn thứ hai.

    Em xin lỗi! Ra đây chơi đi, mát lắm nè! Đừng giận em nữa, có gì thì ra đây nói đi!

    Vẫn không chút động tĩnh, lần này tôi bị bơ thiệt rồi. Suy nghĩ một hồi, tôi lại nhắn thêm tin nữa, đành chơi "khổ nhục kế" vậy.

    Chiều giờ em sốt lại rồi, chắc tại trời nóng, thời tiết thất thường quá! Chờ chị về để nói chuyện cho đỡ mệt, mà chị không thèm đếm xỉa gì tới em hết. Buồn quá!

    Lại tiếp tục chờ đợi...

    Khi tôi đã không còn chút hi vọng nào thì điện thoại reo lên, báo có một tin nhắn tới. Tôi thề, chưa bao giờ nghe nhạc chuông hay hơn hôm nay!

    Ngủ chưa mày? Rảnh không chém gió chơi?

    Khốn kiếp, không phải tin nhắn của chị mà là Thanh sida, làm mừng hụt.

    Biến đi mày! Tao đang bực, cấm làm phiền!

    Bực gì vậy? Không nói thì thôi mày, tao ngủ!


    Tôi chả thèm trả lời, ngồi tự kỷ, vài phút sau lại thêm một tin nhắn tới nữa. Đang lầm bầm trong bụng chửi Thanh sida vì cái tội làm phiền giây phút tự kỷ thiêng liêng, chợt tôi nhìn vào màn hình, mừng muốn té ghế.

    Tuấn không giữ lời hứa! Chị không muốn nói chuyện với Tuấn nữa đâu, lấy thuốc uống đi!

    Tốt rồi! Chị giận gì cũng được, miễn chịu nói chuyện với tôi thì đều có thể giải quyết. Tôi sợ nhất là chiến tranh lạnh, không nói lời nào như nãy giờ, mệt đầu lắm.

    Tôi: Em xin lỗi! Tại... em cũng không biết sao tự nhiên làm vậy nữa! Dù gì cũng lỡ rồi, hay em đền cho chị hén?

    Chị: Đền gì?

    Tôi: Hôm qua em hôn chị ba cái, giờ cho chị hôn lại em ba mươi cái. Trả gấp mười luôn đó, đền vậy được chưa?

    Chị: Hứ... khôn quá hén! Chị giận Tuấn thiệt đó, không giỡn đâu nhen!

    Tôi: Em có giỡn đâu nè, nói thiệt mà! Chị không chịu hả?

    Chị: Không, thôi chị ngủ đây. Tuấn ngủ ngon, nhớ uống thuốc...

    Đang giận mà còn không quên nhắc tôi uống thuốc, yêu thế chứ.

    Tôi: He he, em giỡn mà! Chị đừng giận nữa nhen! Giờ em phải làm sao để chị không giận nữa đây?

    Chị: Làm sao thì Tuấn tự hiểu..

    Tôi: Em biết làm gì nữa đâu? Xin lỗi chị từ chiều đến giờ rồi. Chị muốn em làm gì cũng được hết, miễn không giận nữa!

    Chị: Thiệt hông đó? Chị muốn gì cũng làm phải không?

    Tôi: Thiệt. Vì chị chuyện gì em cũng làm! Dù có lên núi đao, xuống biển lửa em cũng sẵn sàng hi sinh!

    Câu này tôi thuổng trong mấy phim kiếm hiệp, bọn khựa chém gió kinh thật. Bắt chước nói cho chị vui thế thôi, thật ra tôi lo ngay ngáy, chẳng may chị kêu "tự cung" chắc tàn đời trai.

    Chị: Thôi, xạo quá! Chị không cần Tuấn leo núi xuống biển gì hết, chỉ cần Tuấn hứa mốt không được phép hôn chị nữa thôi!

    Tôi: yêu cầu gì mà ác quá vậy? Không cho hôn chị thì em hôn ai... Đổi yêu cầu khác đi!

    Chị: Không được. Tuấn muốn hôn thì hôn bé Titi đi!

    Hự, bé Titi là con chó bắc kinh nhà tôi nuôi.

    Tôi: Thôi, đổi yêu cầu khác đi hén! Trừ cái này ra, chuyện gì em cũng chịu hết. Nhen chị!

    Chị: Tùy, Tuấn không chịu thì thôi, không nói nữa!

    Tôi: Được rồi, em đồng ý. Hài lòng chưa? Chị ra đây chơi với em chút đi, trăng sáng lắm!

    Chị: Thôi gần mười giờ rồi, chị ngủ mai còn đi làm sớm nữa. Tuấn uống thuốc rồi cũng ngủ sớm đi nha! Ngủ ngon!

    Tôi: Chị chưa hôn em đó.

    Chị: Chưa chịu chừa nữa hả?

    Tôi: Em hứa không hôn chị nữa, nhưng chị vẫn phải hôn em chứ, bữa nói rồi mà!

    Chị: Ummm… moaaaa...!! Vậy được chưa nè? Ngủ nha ông tướng nhõng nhẽo!

    Tôi: He he, chị ngủ ngon hén! Chụt... chụt.... chụt...

    Chị: Đã hứa không được hôn chị nữa rồi mà..

    Tôi: Hôn qua điện thoại chứ có hôn chị đâu, hiếp người quá đáng!

    Chị: Xí, ranh ma! Thôi chị ngủ đó.

    Tôi: Ừm, chị ngủ ngon!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,ngocnghechvn,
  5. #13
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 12: Trú mưa trong công viên












    Chiều nay đang ngồi buồn thì chị về, tôi mừng rỡ chạy tọt xuống dưới nhà. Tiếc là không có đuôi, nếu có chắc tôi cũng ngoắc lia lịa.

    - Tuấn mới ngủ dậy hả?

    Thấy tôi, chị hỏi ngay. Chắc chị quên hết chuyện hôm trước rồi, may quá!

    - Em dậy trưa giờ rồi, mà ở trên phòng cho mát. Nay trời nóng quá!

    - Ừm, nóng ghê! Chắc chị phải đi tắm mát, mới nấu cơm nổi.

    Ngồi xem tivi gần nửa tiếng, ba mẹ đã về mà chị vẫn chưa xuống. Tôi thấy là lạ, bình thường chị tắm rất lâu nhưng làm gì đến nửa tiếng đồng hồ? Mẹ cũng thấy lo nên kêu tôi lên coi chị sao rồi.

    Tôi leo lên cầu thang ngó vào phòng chị, cửa mở. Bước vô chẳng thấy chị đâu, không lẽ giờ này còn tắm chưa xong? Tôi lò dò đi lại buồng tắm thấy cửa vẫn đóng chặt liền đưa tay gõ nhẹ.

    Cốc cốc!

    - Chị ơi...

    Không nghe trả lời, tôi thực sự thấy lo, bắt đầu gõ mạnh:

    - Chị có trong đó không?

    Rầm! Rầm!

    Tôi lo quá, sợ chị bị gì xỉu trong đó rồi, co chân tính đạp cửa ra. Lúc này chị chợt lên tiếng nhỏ xíu:

    - Có... Tuấn đừng đập cửa nữa!

    Tôi thở phào nhẹ nhõm:

    - Trời! Chị làm gì trong đó mà em kêu không trả lời vậy? Tắm xong chưa?

    - Xong rồi, mà chị không ra được…

    - Sao không ra được? Chị bị gì hả?

    - Ừm...

    Vụ này căng, chị bị gì vậy trời? Tôi bóp trán suy nghĩ.

    - Dì... về chưa Tuấn? - Chị rụt rè hỏi vọng ra.

    - Về nãy giờ rồi, mẹ lo nên kêu em lên coi chị sao đó!

    - Tuấn kêu dì lên giùm chị đi..! - Giọng chị có vẻ ngại ngại.

    Tôi khó hiểu:

    - Có em ở đây được rồi, kêu mẹ chi? Chị bị sao vậy? Nói em nghe còn biết mà tính chứ!

    - Tuấn không giúp được đâu, kêu dì giùm chị đi mà..!

    Chuyện gì mà tôi không lo được, phải nhờ tới bà dì lụm cụm? Không lẽ...

    Đầu tôi chợt sáng ra, sao bữa nay ngu đột xuất thế không biết. Tôi hỏi khẽ:

    - Chị... tới tháng hả?

    Không nghe chị nói gì...

    - Phải không? - Tôi gõ nhẹ vào cửa.

    - Ừm… - Chị đáp thật nhỏ như muỗi kêu, chắc ngại với tôi.

    Tôi hăng hái xung phong:

    - Chị để ở đâu? Em lấy cho!

    - Hết lâu rồi. Hồi chiều chị tính ghé mua mà quên...

    Ờ hén, nếu còn thì nãy giờ chị ra lấy rồi, cần gì chờ tôi lên. Ngu tập hai nữa.

    - Vậy để em đi mua cho! Chị xài loại gì?

    - Thôi, con trai mà đi mua mấy cái đó kì lắm! Tuấn nói với dì giùm chị đi!

    - Trời ơi, có gì mà kì! Hồi đó em đi mua cho mấy bà chị hoài à! (nói dóc đó, trước giờ chưa mua lần nào).

    - Vậy hả? Ừm… - Chị ngập ngừng. Chắc mặt đang đỏ lên như gấc chín đây, tiếc là núp trong đó tôi không thấy được.

    Tôi nhắc lại:

    - Loại gì? Kotex, Whisper, Diana...

    Tôi kể ra một lèo toàn những thương hiệu nổi tiếng hay quảng cáo trên tivi, ra vẻ sành sõi cho chị đỡ ngại.

    - Whisper...

    - Rồi, chờ em tí.

    Tôi phi xuống lầu ngó trước ngó sau không thấy mẹ đâu, lọt tọt chạy bộ qua tiệm tạp hóa trong xóm, cách nhà vài trăm mét.

    Năm phút sau tôi chạy về, tay cầm bọc Whisper mà vui như tết. Bà bán hàng không dòm ngó gì tôi, chắc bán riết quen rồi, không quê như tôi nghĩ. Lần đầu tiên đi mua thứ này cho người mình yêu, cảm giác là lạ vui vui.

    Mẹ vẫn còn dưới bếp. Tôi lao lên lầu, gõ cửa toilet:

    - Mua rồi nè, chị mở cửa ra đi!

    Két!

    Cánh cửa hé mở một khoảng nhỏ xíu, vừa đủ cho bàn tay chị chui lọt. Tôi lịch sự đứng về phía ngược hướng mở cửa, chẳng nhìn thấy gì cả.

    Cầm vội bọc Whisper, chị đóng cửa lại:

    - Cảm ơn Tuấn..!!

    Tôi tiếc nuối đi xuống nhà xem tivi. Một lúc sau, chị đi xuống nhưng không dám nhìn tôi, nhè nhẹ bước ra sau bếp phụ mẹ nấu cơm. Tôi cũng thấy tội nghiệp vờ như không để ý.

    Cả bữa cơm, chị vẫn trò chuyện vui vẻ với ba mẹ nhưng không nói gì đến tôi, y hệt hôm qua. Chỉ khác một điều, hôm qua chị giận tôi, còn hôm nay hết rồi mà lại ngại. Mỗi lần tôi nhìn là mặt chị lại đỏ lên, ăn cơm không được tự nhiên cho lắm. Tôi biết ý nên không nhìn nữa, trong bụng cứ cười thầm.

    Ăn xong, chị rửa chén. Tôi xách ghế lại ngồi kế bên phỏng vấn:

    - Chị lãng nhen! Sao tự nhiên không nói chuyện với em?

    - Có đâu. Tại... không biết nói gì chứ bộ..

    - Xì, mọi hôm nói như két. Bữa nay im re.

    - Ai kêu... Tuấn cười chị chi..!

    - Em cười chị hồi nào?

    - Thôi đi, nhìn mặt Tuấn là biết rồi. Chắc đang cười chị con gái hư mất nết không biết lo, để Tuấn con trai phải đi mua giùm...

    Con gái đúng là chúa suy diễn. Tôi thề chả nghĩ gì, cũng chưa hề cười trước mặt chị (cười trong bụng thôi). Vậy mà, nghe chị xổ một tràng tôi cứng họng luôn, ngồi trơ như phỗng.

    - Thấy chưa, bị chị nói trúng tim đen nên im rồi. - Chị nói, mắt vẫn nhìn vào bồn rửa chén.

    - Trời ơi, trúng gì mà trúng! Em thề không có nghĩ gì hết đó. Em tự nguyện mà, mắc gì nghĩ xấu cho chị?

    - Thiệt không đó?

    Tôi làm mặt ngầu:

    - Thiệt ngàn phần trăm luôn. Đúng là làm ơn mắc oán, mua giùm chị không cảm ơn thì thôi, còn trách ngược lại em nữa!

    Thấy tôi giận, chị xoay lại cười mỉm chi làm tôi cũng nhăn răng cười theo:

    - Cảm ơn hồi nãy rồi. Mà bữa nay tự nhiên... có bất ngờ. Không phải...

    - Ừ, ừ. Em biết rồi mà. Chị không cần phải giải thích đâu! Chị mà là con gái hư thì trên đời này làm gì còn nhỏ nào ngoan nữa!

    - Hi hi, thôi đi ông tướng! Miệng ngọt quá hén, chị nghe còn thích huống chi mấy nhỏ khác.

    Nghe tôi rót mật vào tai, chị cười tít mắt.

    - Xì, mấy nhỏ khác lết theo em thì có, không có cửa nịnh đâu.

    - Gì? Vậy nãy giờ nịnh chị đó hả?

    - Không phải. Nãy giờ em nói thiệt!

    - Hứ...

    Ngồi một chút, thấy chị sắp rửa chén xong. Tôi dụ khị:

    - Chị nè.

    - Hả?

    - Đi công viên chơi không?

    - Thôi, Tuấn vậy sao đi được.

    - Có gì không được, em bị tay chứ có bị chân đâu.

    - Mà ra công viên làm gì?

    - Hóng mát. Tối ngoài đó mát lắm, gió thổi hiu hiu, em với chị đi lòng vòng chơi!

    Tôi vẽ ra viễn cảnh lãng mạn ngoài công viên cho chị mê.

    Chị ngần ngừ một lúc rồi nói:

    - Chị sợ dì dượng la!

    - Không có đâu. Em khỏe rồi mà la gì không biết.

    - Ừm, Tuấn lên xin dì đi! Dì cho thì đi.

    Chỉ chờ có thế, tôi chạy lên nói với mẹ một tiếng xong ngay, sau đó thay đồ ngồi chờ chị.

    Gần nửa tiếng sau mới thấy chị xuống. Tối nay chị mặc khá đơn giản, quần jean lửng màu xanh bạc, kết hợp với áo thun hồng có in hai con mèo rất dễ thương ngay trước ngực. Chị cài băng đô xanh, mái tóc đen nhánh xõa dài theo tấm lưng thon. Chị xinh quá!

    Tôi cùng chị thả bộ tà tà ra công viên. Nhà tôi cách công viên trung tâm của tỉnh chỉ vài trăm mét, bước mấy bước là tới.

    Cả tuần rồi mới được ra khỏi nhà, tôi vui không phải nói. Có thế này mới thấy tội những người bị đi tù, suốt ngày giam mình trong bốn bức tường, tự do thật xa xỉ. Tôi tranh thủ hít lấy hít để không khí trong lành, tận hưởng cảm giác hòa mình vào thiên nhiên. Nhưng lâu lâu vẫn không quên ngó trước ngó sau, phòng khi thằng nào xách dao nhào tới còn thấy mà chạy cho lẹ.

    Buổi tối, công viên khá đông. Một số ông bà lão đi tới lui tập thể dục. Ghế đá trong công viên đều đã có chủ, toàn mấy cặp choai choai ngồi ôm ấp hôn hít nhau, làm tôi phát… thèm.

    Tìm không ra chỗ ngồi, bọn tôi đi vòng quanh công viên theo mấy bà cụ, sẵn tiện tập thể dục một hôm. Bọn trẻ bây giờ ghê thật, ngồi ôm hôn nhau khí thế chẳng chút ngại ngùng. Ghế đá lại xếp dọc theo con đường. Tôi và chị đi ngang mà bọn nó vẫn tỉnh như ruồi, âu yếm hệt trong phim. Đứa con gái còn ngồi hẳn lên đùi thằng con trai, tôi nghe lén được bọn nó xưng hô là "chồng vợ", ôi quá trời quá đất rồi...

    - Mình về thôi Tuấn! - Chị đột nhiên nói nhỏ.

    - Sao vậy? Vừa mới ra mà.

    - Ở đây kì quá!

    À, à, hiểu rồi. Nhìn mặt chị hơi đỏ lên, tôi liền hiểu ra vấn đề. Chắc chị ngại khi nhìn mấy cặp trẻ ranh đóng phim. Lúc trước tôi vẫn hay chở bạn gái ra đây tâm sự. Hôm nào rảnh cũng thường cùng Thanh sida lượn vào đây vài vòng, dòm ngó mấy cặp đôi cho đỡ buồn, hưởng ké niềm sung sướng. Cơ mà lúc đó thấy bình thường, bây giờ tự dưng nhìn bọn nó chướng mắt quá.

    Tôi trấn an:

    - Kệ tụi nó đi, công viên trên đây chỗ nào cũng vậy hết à! Từ từ chị sẽ quen thôi, có gì mà ngại.

    - Trời, chỗ nào cũng vậy hả? Ghê vậy!

    - Ừ, hiện đại nó vậy. He he…

    - Thấy ghê! Bất lịch sự thì có!

    Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thả bộ mấy vòng công viên. Tôi nhường chị phía trong, hy sinh đi bên ngoài gần mấy cái ghế đá cho chị đỡ ngại, sẵn tiện "xem phim" luôn. Thỉnh thoảng lại có thằng tay đang ôm bạn gái hôn hít mà mắt cứ liếc chằm chằm làm chị sợ, phải nép vào người tôi. Bực quá, tôi quay lại trợn mắt nhìn nó. Chắc mặt tôi có chất du côn, cộng thêm tay băng trắng xóa, đầu cạo một bên may chỗ tét nên thằng nào thấy tôi nhìn cũng lật đật quay đi nơi khác.

    Đang vui bỗng trời đổ mưa ào ào, tôi vội kéo chị vào cái nhà hình nấm ngồi trú mưa. Lúc đầu, bọn tôi ngồi theo mấy băng đá xây trong nhà. Nhưng lúc sau mưa to quá, gió thổi ào ào tạt nước vào tận bên trong, sợ chị ướt nên tôi ngồi dang rộng hai chân ra bảo chị ngồi vào trong. Tôi xoay lưng ra che cho chị, lạnh thật!

    Chị không chịu, chắc ngại. Nhưng tôi kêu mãi, có lẽ chị cũng lạnh quá đành làm theo.

    Hai tay tôi gần như ôm hông chị, mũi chạm sát gáy chị. Tóc chị mát lạnh thơm ơi là thơm, tôi hít nhè nhẹ...

    - Tóc chị thơm quá! Mới gội lúc chiều hả?

    Nhận thấy không khí có phần căng thẳng, tôi cố gợi chuyện.

    - Ừm... - Chị gật nhẹ, mái tóc lại được dịp cọ xát vào mũi tôi, thơm tận óc.

    Im lặng một lúc khá lâu...

    Chị chợt nói:

    - Tuấn lạnh không? Để chị qua bên kia ngồi cho Tuấn xích vô.

    Chị vừa nói vừa nhích người muốn đứng lên.

    Tôi vội đưa tay giữ chị lại:

    - Không. Hồi nãy đi bộ nóng nực quá, giờ ngồi ngoài này mưa tạt cho mát!

    - Phải không đó? Sao mặt Tuấn tái mét rồi kìa.

    Chị xoay nhìn tôi. Do hoàn cảnh lúc này hai người ngồi sát nhau, khi chị vừa quay đầu lại thì môi cả hai suýt chạm vào nhau. Chị hoảng hồn lật đật quay ra trước, không nói gì thêm nữa.

    Máu liều của tôi chợt nổi lên, chép miệng nói:

    - Cũng hơi lạnh, mà không lẽ em để mưa tạt ướt chị.

    - Thì để chị ngồi qua bên kia, Tuấn xích vô chút...

    - Cũng vậy hà, xích vô mưa vẫn tạt thôi.

    - Chứ biết sao giờ?

    - Chị sưởi ấm cho em đi! - Tôi cười.

    - Sưởi ấm sao? Chị đâu biết đâu...

    Chị chưa nói dứt câu, tôi đánh liều vòng hai tay ôm chặt lấy chị.

    - Á... Tuấn làm gì vậy? - Chị giật mình kêu khẽ, vùng đứng lên, gỡ tay tôi ra.

    Nhưng tôi khỏe như trâu, chị lại yếu như sên. Tay tôi vẫn ôm chặt kéo chị ngồi xuống.

    - Tuấn buông chị ra đi! Ta thấy kì lắm!

    Chị vẫn cố đấy tay tôi ra, đôi mắt ngó wa ngó lại sợ người khác nhìn thấy.

    Mưa to, cây cối ngả nghiêng, công viên vắng như chùa bà Đanh.

    - Có ai đâu, ta về hết rồi. Em lạnh quá, cho em ôm chị một lát thôi... - Tôi nói khẽ, người giả vờ run lên cho chị tin tôi đang rất lạnh.

    Chị đang cựa quậy chợt ngồi yên, không đẩy tôi ra nữa. Cơ thể chị run rẩy nhè nhẹ, chẳng biết vì lạnh hay vì sự va chạm.

    Tay tôi xiết thật chặt như muốn nghiền nát thân hình mỏng manh của chị ra, kéo sát chị vào ngực mình.

    Mặt tôi nghiêng hẳn sang một bên, áp nhẹ vào tai chị. Thật chẳng biết diễn tả cảm giác của tôi bây giờ như thế nào, chỉ biết rất rất hạnh phúc. Mưa vẫn quất từng nhịp điên cuồng hung bạo trên lưng tôi, nhưng dường như tôi bị tê liệt rồi, chẳng còn cảm nhận được gì nữa.

    Thế giới lúc này chỉ còn lại hai chúng tôi.

    không gian và thời gian chợt lắng đọng. Mọi thứ đều tan biến...

    Tôi nhắm chặt hai mắt để cảm nhận thật rõ mùi hương từ cơ thể chị bay đến. Tóc chị bị gió thổi đung đưa nhè nhẹ trên mặt tôi, cảm giác nhột nhạt khiến thằng con trai đang hưng phấn tình yêu gai khắp người nhưng thật thích..!!

    Tôi cố tận hưởng giây phút này. Tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi, được ôm chị vào lòng, được nghe nhịp tim thình thịch của chị, được cảm nhận từng làn hơi ấm từ chị truyền sang người mình...

    Quên cả lạnh lẽo!

    Chị không nói gì, im lặng ngồi trong lòng tôi. Chỉ có thân hình mong manh của chị ngày càng run...

    - Không sao đâu. Em chỉ ôm chị một lúc thôi mà! - Tôi nói nhẹ qua hơi thở.

    Do miệng tôi để sát tai nên chị khẽ rùng mình:

    - Có ai thấy nói dì dượng nghe thì chết Tuấn ơi!

    Giọng chị run rẩy nhưng thật êm ái, hòa theo âm thanh mưa gió như tiếng nhạc vậy. Chị chỉ lo ba mẹ tôi biết thôi sao?

    Tôi an ủi:

    - Mưa nên đường vắng tanh hà, có ai mà chị lo. Không sao đâu!

    Thêm một lúc nữa, chị nói:

    - Tuấn bớt lạnh chưa? buông chị ra đi...

    - Còn lạnh lắm! Tạnh mưa em hứa sẽ buông chị liền. Ôm chút cho ấm chứ có gì đâu, làm thấy ớn!

    - Hứ, trước giờ chưa có ai ôm chị hết, Tuấn ôm còn nói vậy nữa! - Tiếng chị hơi nghẹn, không lẽ chị sắp khóc.

    Tôi lật đật xoa dịu:

    - Giỡn mà! Hết mưa em buông chị ra liền, tại lạnh quá chứ bộ!

    - Chị sợ có người thấy…

    - Không sao đâu mà, trời ơi!

    Cả buổi tối tôi ngồi ôm chị, trời vẫn mưa ào ào.

    Hai người cứ ra rả điệp khúc đó cho đến tận khi tạnh mưa...

    Trên đường về, chị vẫn nói chuyện với tôi bình thường, như chưa gì xảy ra. Dường như có lí do chính đáng nên chị không giận tôi, phải thế không nhỉ?! Hi vọng không phải...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,ngocnghechvn,
  7. #14
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 13: Đánh bài quẹt lọ












    Lại một ngày như mọi ngày, ban ngày nắng gắt, đêm mưa lạnh...

    Đang ngủ ngon chợt giật mình dậy, theo thói quen tôi ngó điện thoại, mới tám giờ sáng. Lọ mọ leo lên máy xem tin tức một chút, sau đó lăn ra ngủ tiếp. kết quả chào bình minh ngày mới lúc hai giờ trưa.

    Dạo này ba mẹ ăn cơm không kêu tôi dậy nữa, để tự do thoải mái giờ giấc, tha hồ ngủ, chừng nào muốn ăn thì ăn. Cố gượng gạo xơi tạm ba chén cơm, đồ ăn nguội cả rồi nuốt không trôi, xong tôi ra ngồi salon tự kỷ. Đêm qua ngủ nằm mơ thấy chị, giấc mơ đẹp khỏi phải nói, mà giờ chả nhớ được gì...

    Mở mấy kênh ca nhạc trên tivi lên thì lúc nào cũng toàn mấy em Hàn xẻng uốn éo nhảy múa điên cuồng. Lúc đầu thấy em nào em nấy chân dài trắng bóc, đồi núi chập chùng tôi cũng ghiền, nhưng nhìn riết phát ngấy. Mặt có một khuôn hệt nhau, chả phân biệt được em nào với em nào. So ra, chị Diễm hơn gấp trăm lần mấy em này.

    Bỗng dưng thấy nhớ chị quá! Cuộc sống khi có chị và vắng chị khác nhau một trời một vực. Ở bên chị vui vẻ, hạnh phúc bao nhiêu thì xa chị lại càng buồn tẻ bấy nhiêu. Trong đầu tôi bỗng nảy ra một câu hỏi to tướng. Trước kia, khi chị chưa lên nhà, sao tôi vẫn sống vui vẻ được nhỉ?

    Không trả lời được. Chỉ biết bây giờ mà thiếu chị thì tôi chẳng cảm thấy niềm vui trong cuộc sống nữa, mọi thứ thật tẻ nhạt chán ngắt!

    Đó chỉ là mới xa chị vài tiếng thôi đấy, chiều lại gặp chị mà đã sinh bệnh tự kỷ rồi. Chẳng may chị không còn xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa, sẽ ra sao đây?

    Mọi khi còn đi học, đi chơi cùng bạn bè, café cà pháo. Bây giờ đầu băng tay què chả đi đâu được, tôi chán càng thêm chán! Đúng là con người ta ở không dễ sinh ra những suy nghĩ tiêu cực. Ông bà nói "nhàn cư vi bất thiện" đố có sai. Tôi mới ở nhà một tuần thôi mà sắp khùng rồi, cứ thấy tù túng khó chịu bứt rứt.

    Buồn chán lại nhớ chị quá không chịu được, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho chị.

    Chị đang làm gì đó?

    Gửi đi rồi mới thấy mình ngu. Chị đang làm tóc chứ làm gì, hỏi câu vớ vẩn.

    Mười phút sau, y như rằng có tin nhắn của chị.

    Chị đang làm đầu cho khách. Tuấn mới dậy hả? Ăn cơm chưa?

    Em ăn rồi, mà cơm dở quá nên ăn ít! Chị làm sắp xong chưa? Khách đông không?

    Chưa, còn mấy người đang chờ nữa. Chi vậy Tấn? Nay mới thấy nhắn tin hỏi thăm chị nha, hi hi!

    He he, không có gì. Tại nằm buồn quá nên kiếm chị đó mà. Thôi chị làm đi hén!

    Định nói là tôi nhớ chị. Tinh nhắn cũng soạn ra rồi nhưng cuối cùng không dám gửi, đành lảm nhảm vài câu. Đến khi nào tôi mới được đường hoàng đứng trước mặt chị, dũng cảm hét lên ba từ "Anh nhớ em" cho chị nghe nhỉ? Chắc còn lâu lắm, mà cũng chẳng biết cái ngày đó có đến không.

    Ngủ đến trưa cũng có một cái lợi, là tôi chỉ cần cố chịu đựng thêm vài tiếng đồng hồ nhàm chán thì chị đã về. Nghe tiếng xe từ xa, tôi mừng húm trong bụng vậy chứ ngoài mặt vẫn giả vờ bình thường, nằm nhịp giò xem tivi.

    Chị đi vào, tay cầm bọc gì đó đưa tôi:

    - Cho Tuấn nè!

    - Gì vậy? - Tôi tắt tivi.

    - Phở đó. Tuấn ăn liền đi, để nguội hết ngon!

    Tôi lồm cồm ngồi dậy cầm bọc phở chạy xuống bếp đổ ra tô, nhưng miệng vẫn nói:

    - Chị mua chi tốn tiền! Em ăn cơm được rồi.

    Chị trề môi:

    - Xí, nhìn cái mặt tham ăn kìa. Mê muốn chết còn bày đặt!

    - He he, món em thích mà sao không mê, tại sợ tốn tiền chị thôi!

    - Chị còn tiền mà. Hồi nãy nghe Tuấn nói ăn cơm không được nên chị mới mua.

    Tôi cắm đầu vào tô phở tái, ăn như heo vét máng cám.

    - Chị ăn với em đi, ngon lắm! - Tôi hào phóng mời.

    - Thôi, Tuấn ăn đi cho no! Chị tắm rồi nấu cơm. - Chị cười, đi lên lầu.

    Tôi nói với theo:

    - Có cần em mua giùm nữa không?

    - Mua gì Tuấn?

    - He he...

    - Trời, không được nhắc chuyện đó nữa nghe không? Lần nữa chị giận Tuấn đó!

    Chị đứng trên cầu thang, đỏ mặt nhìn tôi, hai tay chống nạnh làm điệu bộ dữ tợn. Cơ mà dữ đâu chả thấy, chỉ thấy đáng yêu kinh khủng.

    Tôi sì sụp chưa đầy năm phút đã chiến đấu xong tô phở, no căng.

    Một lúc sau, chị tắm xong đi xuống. Tôi thích nhất được nhìn chị khi vừa tắm xong. Làn da trắng mịn của chị còn vương lại vài giọt nước trong suốt long lanh như những hạt ngọc, mái tóc đen huyền ươn ướt, vài sợi bết nhẹ vào cái cổ nhỏ nhắn cao cao. Lúc này ở chị toát lên nét đẹp mộc mạc mà thanh cao, nhìn chẳng khác gì nữ thần sắc đẹp cả. Nữ thần của lòng tôi ơi!

    - Nhìn chị dữ vậy nè! - Chị cốc nhẹ vào trán tôi.

    Mặt tôi ngu ra:

    - Chị đẹp quá à! Em thích nhìn...

    Chị cười khúc khích:

    - Nhìn có no không mà thích?

    - No sao không. Mỗi ngày chị ngồi cho em nhìn đi, khỏi ăn uống gì cũng được!

    - Xí, giỏi nói xạo! Mai lễ Quốc Khánh chị được nghỉ nè, cho Tuấn nhìn cả ngày nhen? Không được than đói đó!

    - Ok luôn. Mà bắt đầu từ khuya nay hén? Tại khuya em hay đói bụng lắm, cần ăn khuya.

    - Bắt đầu nói bậy rồi đó! Thôi, chị đi nấu cơm.

    Lúc này mẹ bỗng điện thoại cho tôi. Hôm nay ba mẹ đi ăn với mấy người bạn cùng cơ quan, không ăn cơm nhà, dặn chị khỏi nấu phần hai người.

    Tôi nghe mà hớn hở, vậy là có nhiều thời gian với chị rồi.

    Ba mẹ không ăn nên chị khỏi phải nấu cơm. Trong nồi còn tí cơm nguội, chút đói chị ăn là ổn. Chị thường ăn rất ít, nhiều lắm cũng chỉ hai chén, bình thường toàn một chén. Mỗi khi tôi thắc mắc tại sao chị ăn ít vậy, chị chỉ cười bảo quen rồi.

    Chị lại salon ngồi xem tivi cùng tôi. Ngồi xem mà tâm trí tôi cứ để đâu đâu, cứ thế này chán quá!

    - Chị...

    - Gì Tuấn?

    - Ra công viên chơi nữa không? Trời mát quá!

    - Mới đi hôm qua mà.

    - Thì giờ đi nữa, có sao đâu.

    - Thôi, không đi.

    - Sao vậy?

    - Hông thích!

    - Sao không thích?

    Vừa hỏi xong câu này, tôi chợt á khẩu, đơ cả quai hàm. Sao tự nhiên nghe nhột nhột vậy cà!

    Ngó qua thấy chị đang liếc tôi. Bình thường đôi mắt to tròn đáng yêu là vậy mà sao giờ bén như dao thế không biết. Tôi ấp úng:

    - Hôm qua... tại lạnh thôi, em không cố ý đâu à!

    - Ừ, chị có nói gì đâu. Tại ai kia có tích nhúc nhích thôi. - Chị nói mát.

    - He he, bữa nay nóng lắm, em bảo đảm không có gì đâu! Đi hén?

    - Thôi, chuyển mưa đen thui luôn rồi kìa. Qua đó chút mắc mưa rồi than lạnh nữa cho coi!

    Tôi ngó ra ngoài. Mới nắng sáng trưng đó mà giờ mây đen ở đâu không biết rủ rê bà con họ hàng lũ lượt kéo về, nhảy nhót khắp nơi. Chờ một tí nữa hãy chuyển mưa thì chết à!

    Không xài chiêu này được, tôi chơi chiêu khác:

    - Ngồi không chán chết! Chị không thấy chán hả?

    - Không. Xem tivi mà chán gì!

    - Em xem cả ngày rồi, chán ngắt!

    - Chứ Tuấn muốn gì nè?

    - Chị biết chơi bài không?

    Thấy chị bắt đầu chui vào bẫy, tôi sáng mắt lên, miệng cố ngăn không bật ra tiếng cười gian.

    Chị lắc đầu:

    - Không biết. Nào giờ chị không có chơi.

    Tôi giật mình:

    - Không lẽ chẳng biết chơi bài gì luôn hả?

    - Ừm. À, chị biết chơi bài gì mà ba lá đó. - Chị reo lên.

    - Bài cào?

    - Ừm, đúng rồi.

    - …!!

    Chị nhìn tôi:

    - Sao vậy?

    - Không có gì. Ngoài bài cào, chị không biết chơi bài gì nữa hả?

    - Ừ, chị không thích đánh bài mà!

    - Chơi vui thôi, có ăn tiền đâu mà không thích!

    - Chị thấy có gì vui đâu.

    - Vui sao không! Giờ em chỉ chị chơi bài tiến lên hén, hay lắm!

    Tôi nài nỉ một lúc lâu, chị mới chịu cho tôi "dạy" chơi bài tiến lên. Đã bỏ công hướng dẫn mà còn phải năn nỉ gãy lưỡi nữa, từ khi nào mình mất giá thế nhỉ.

    Chị rất thông minh, tôi phải công nhận điều đó. Hướng dẫn vài lần là chị chơi rành rẽ, thậm chí đánh thắng tôi luôn. Kiểu này chịu khó cho chị đi tu nghiệp Macau một thời gian chắc thành Thần Bài quá.

    - Chị biết chơi hết rồi phải không? - Tôi e hèm, vô vấn đề.

    - Biết rồi. Sao dzạ?

    - Vậy giờ chơi thiệt nghen, không giỡn nữa!

    Chị ngơ ngác:

    - Thiệt là sao?

    Tôi cười đểu:

    - Nghĩa là giờ chơi có điều kiện, không ăn chơi như nãy giờ nữa.

    - Điều kiện gì? Đừng nói T tính rủ chị chơi ăn tiền nhen, dụ hả?

    - Trời, em dụ ăn tiền chị chi nè? Chơi ăn cái khác.

    - Ăn gì mới được?

    - Ăn... hôn.

    Chị lắc đầu quầy quậy, đứng lên:

    - Hả? Thôi, hông chơi đâu. Tuấn khôn quá!

    Tôi lật đật kéo chị lại:

    - Khôn gì? Từ từ nghe em nói đã…

    - Xí, thắng thua gì chị cũng lỗ! Tưởng chị ngốc lắm hả? Không chơi.

    - Trời ơi, nghe em nói đã rồi chị quyết định chơi hay không cũng chưa muộn mà! Khổ quá!

    - Ừm, Tuấn nói đi chị nghe! Nhưng đừng có nghĩ dụ chị nhen, không bị Tuấn dụ nữa đâu...

    - Biết rồi, khổ lắm! Nghe nè, giờ em và chị chơi đánh bài ghi điểm. Thắng một ván được ba điểm, chơi đến bốn mươi mốt, ai đủ điểm trước là thắng. Nếu em tới bốn mươi mốt điểm trước thì em hôn chị một cái. Còn chị thắng, chị muốn làm gì em cũng được. Lời quá rồi còn gì!

    Chị chu môi:

    - Thôi, nói đi nói lại cũng là Tuấn kiếm cớ để hôn chị! Chị đâu muốn làm gì Tuấn đâu, không chơi.

    Tôi bực bội:

    - Lời vậy mà còn không chịu hả?

    - Biết làm gì Tuấn đâu mà lời.

    - Cho chị đánh em chịu không?

    - Không, tự nhiên đánh Tuấn. - Chị lắc đầu nguầy nguậy.

    - Vậy búng lỗ tai?

    - Hông..

    Tôi vò đầu bứt tóc:

    - Vuốt lỗ mũi?

    - Không luôn.

    Tôi thấy điên đầu với chị rồi, ỉu xìu:

    - Vậy chứ chị muốn gì nè?

    - Hông muốn gì hết.

    - Cho chị quẹt lọ chịu không?

    - Quẹt lọ là sao?

    - Thì... lấy cái chảo á, quẹt lọ trên đó trét lên mặt em.

    - Trời, chơi gì dơ vậy?

    Nghe tôi đề xuất tới vấn đề quẹt lọ, chị tỏ ra ghê ghê nhưng có vẻ hứng thú hơn việc sử dụng bạo lực với tôi. Đúng là người con gái tôi yêu, đảm đang có khác, gì mà dính tới bếp núc là chị hứng thú ngay.

    - Có gì đâu mà dơ, chút em rửa mặt là sạch trơn à. Hồi nhỏ chơi với mấy chị hoài.

    - Vậy hả? Hi hi, nghe vui quá hén! Vậy nếu chị thắng, được quẹt Tuấn bao nhiêu lần?

    - Thì một lần chứ muốn nhiêu nữa.

    - Ít quá! Đánh tới bốn mươi mốt điểm mà được quẹt có một cái vậy?

    - Trời, chứ em cũng được hôn chị có một cái thì sao?

    - Thôi, vậy chị không chơi đâu. - Chị phụng phịu.

    Tôi cũng thấy đuối rồi, thôi thì buông xuôi, tới đâu tới:

    - Chứ chị muốn sao mới chịu?

    - Chị thắng một ván thì quẹt Tuấn một cái. Hén?

    Như chỉ chờ có thế, mặt chị tươi ngay, đưa ra lời đề nghị "đơn giản".

    Tôi nhảy dựng lên:

    - Vậy em thắng một ván cũng phải hôn chị một cái mới công bằng!

    - Không được, Tuấn tới bốn mốt điểm mới được hôn một cái.

    - Thôi, không chơi. Chị khôn quá!

    - Ừm, vậy thôi. Chị xem tivi tiếp, sắp tới ca nhạc rồi.

    - Haizzz... rồi ok ok, chơi luôn. Sợ gì, thích thì chiều!

    Lỡ đâm lao phải theo lao thôi. Vì sự nghiệp đường đường chính chính hôn chị, hy sinh một tí nhan sắc có sá gì.

    Trận chiến giữa hai thần bài bắt đầu.

    Ván đầu tiên tôi thắng, lại giết ngộp cặp heo của chị, sáu điểm cho đội nhà.

    Ván kế tôi thắng tiếp. Chị bị úng một con heo đen, tôi ghi thêm bốn điểm.

    Viễn cảnh hôn chị đang vô cùng tươi sáng trước mắt. Tiến lên, toàn thắng ắt về ta!

    Cơ mà từ ván thứ ba trở đi, bài bỗng dưng xấu kinh dị. Chị thì hàng họ vô liên tục, chặt heo khiến tôi tối tăm mặt mày, mới mười điểm đó mà thoáng chốc bị trừ về không luôn.

    Chị hí hửng chạy xuống bếp lựa cái chảo to nhất, đít chảo đen nhất. Tôi nhớ không lầm, cái chảo này hôm đám giỗ bà nội mới đem ra nấu. Bình thường nhà toàn xài chảo không dính, chả có bao nhiêu lọ nghẹ, cũng vì tin vào điều này nêntôi mới đề nghị cho chị quẹt lọ. Giờ chả biết chị lục lọi đâu ra cái chảo khủng bố, nhìn mà xây xẩm mày mặt. Phen này tàn đời trai rồi.

    Chị vô cùng hào hứng với công trình tô tô vẽ vẽ vẽ lên mặt tôi. Công đoạn chuẩn bị làm họa sĩ của chị khá lâu. Ngón tay nhỏ nhắn, thon thả trắng nõn quẹt thật mạnh, thật lâu vào đít chảo, cho đến khi cả lóng tay chuyển sang màu đen thùi lùi, chị mới hài lòng. Môi chị bặm lại, hai mắt nai mở to, chăm chú nhìn gương mặt tôi như để tìm nguồn cảm hứng sáng tác. Sau đó chị vẽ cho tôi một chòm râu dê. Vẽ xong, chị tất tả chạy lấy cái gương đem lại cho tôi xem tác phẩm vừa mới ra lò. Ôi, đẹp quá xá!

    Tài nghệ bài bạc của tôi cũng không khá khẩm gì, trước giờ đánh với đám bạn toàn bị thua cháy túi. Nhưng nghĩ chẳng lẽ lại thua một con bạc mới "nhập môn" như chị, thật vớ vẩn! Ấy thế mà thua thật, bài tôi đen kinh dị. Bài chị thì đỏ khỏi nói, mười ván hết chín ván có hàng chặt heo. Thêm nữa đúng là chị có khiếu thật, càng chơi càng lên tay, còn biết hù dọa cho tôi không dám ra heo để rồi bị úng.

    Kết quả cuối cùng, mười tám trên bốn mốt nghiêng về đội bạn. Tôi giơ cờ trắng đầu hàng với cái mặt đen sì toàn lọ nghẹ, đen còn hơn Bao Công.

    Nhưng tôi chưa chịu thua. Thắng không kiêu, bại không nản, cha ông ta nói có bao giờ sai. Thua keo này ta bày keo khác, đã lỡ hy sinh nhan sắc, có bị quẹt thêm nữa cũng chả sao. Cùi rồi chẳng sợ lở nữa, nhất định phải hôn chị cho bằng được, vậy mới an ủi phần nào sự tủi nhục. Tôi rủ chị chơi tiếp, tất nhiên là chị hào hứng gật đầu. Cuộc chiến lại tiếp tục tập hai.

    Kết quả cuối cùng, mười sáu trên bốn mốt, phần thắng tiếp tục nghiêng về đội bạn. Trận này tôi thua còn đậm hơn trận đầu, thề không chơi bài nữa, đen quá!

    Tiếng cười của chị lúc thường rất êm tai đáng yêu, giờ tự dưng trở thành nỗi ám ảnh của tôi. Cứ mỗi lần chị tô vẽ một nhát lên mặt tôi thì chị lại đính kèm nụ cười đáng yêu đó.

    "Hi hi... hi hi" Nghe mà sôi gan.

    Chín giờ hơn, cuộc chiến kết thúc. Tôi thất thểu vác cái mặt ông táo với đủ hình thù quái dị trên đó đi vô toilet, chà chà rửa rửa nửa tiếng vẫn chưa sạch. Lọ nghẹ này có cả mỡ hay sao ấy, bám dai thôi rồi. Rửa bằng sữa rửa mặt, thậm chí chơi luôn cả xà bông cục mà vẫn không hết hẳn. Đến mức ba mẹ về ngó tôi liền hỏi bị té vào bếp lò à?

    Tâm trạng chị ngược hẳn với tôi, vui như tết. Trước khi chạy biến vào phòng ngủ còn ném lại một câu, nghe mà nổi cả da gà:

    - Mai chơi tiếp hén Tuấn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,ngocnghechvn,
  9. #15
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 14: Về quê












    Đang nằm mơ thấy được nắm tay chị, hai người cùng đi dạo trên một cánh đồng xanh mướt đầy hoa thơm cỏ lạ, chim chóc ếch nhái bay loạn khắp nơi. Chợt một tia sét giáng ngay đầu làm tôi cháy đen thui, bàng hoàng giật mình tỉnh dậy. Ngó điện thoại mới bảy giờ sáng, còn sớm chán, sau một giây suy nghĩ tôi quyết định ngủ tiếp. Bỗng nhiên nghe tiếng chị chào ba mẹ tôi, rồi có tiếng máy xe chị nổ vang. Chị đi đâu thế nhỉ?

    Thôi chết, hôm này lễ hai tháng chín, chị được nghỉ mà!

    Tôi hoảng hồn vội tung chăn, ba chân bốn cẳng vọt ra ban công ngó xuống, thấy chị sắp chạy đi liền la lớn:

    - Chị… đi đâu vậy?

    Chị mỉm cười nhìn lên:

    - Tuấn dậy sớm vậy? Chị về quê thăm nhà.

    - Chờ em đi với!

    - Hả? Tuấn vậy sao đi được? Ở nhà đi, chiều chị lên rồi!

    - Thôi.

    Tôi lao xuống lầu, chạy ra sân kéo xe chị:

    - Chờ em tí! Em súc miệng rồi đi với chị.

    Chị ái ngại:

    - Tay chân Tuấn vậy sao đi được? Nhà chị cũng xa chứ không gần đâu.

    - Thì chị chở em ngồi sau. Có gì đâu, he he!

    - Biết dì dượng có cho Tuấn đi không đó?

    - Cho mà. Chị vô nhà ngồi chờ em tí đi!

    Tôi nắm tay chị vô nhà, bắt ngồi xuống salon, xong rồi chạy đi súc miệng thay đồ. Ba mẹ tôi thì dễ rồi, nói một tiếng là xong, chỉ dặn cẩn thận động vết thương thôi.

    Mười phút sau, tôi đã chễm chệ ngồi trên xe ngay sau lưng chị. Hai người lên đường về miền quê đã xa cách quá lâu, chẳng nhớ bao năm rồi nữa.

    Sáng sớm không khí rất trong lành, mát mẻ. Hai bên đường nhà dân lưa thưa, còn lại là những mảnh ruộng xanh mướt trải dài xa tít tắp gió thổi lồng lộng, nhìn mà thích mắt. Quê chị không xa cũng chẳng quá gần, cách nhà tôi hơn hai mươi cây số. Chị chạy khá chậm và cẩn thận, có lẽ lo cho "anh thương binh" ngồi sau lưng. Đường về quê xa khu trung tâm nên ít được quan tâm, đã xuống cấp rồi, chạy nghe hơi dằn xóc.

    Chị hỏi:

    - Đường dằn quá, Tuấn có bị động vết thương nghe đau không?

    - Không, sắp lành rồi mà đau gì nữa. Chị cứ chạy nhanh đi!

    Tôi đáp, mắt vẫn không ngừng nhìn hai bên đường. Cảnh vật lạ lẫm đậm nét đồng quê hoang sơ tịch liêu, nhìn thích hơn thành thị toàn những tòa nhà cao tầng và xe cộ chen chúc.

    Chị nhìn qua gương chiếu hậu thấy thế, cười khúc khích:

    - Làm gì nhìn dữ vậy? Thích lắm hả?

    - Ở đây yên bình ghê, không ồn ào như ở Thị Xã!

    - Vậy Tuấn thích sống ở đây hay Thị Xã?

    - Tất nhiên là Thị Xã rồi, he he. Nơi này yên tĩnh nhưng hơi buồn!

    - Ừm, buổi tối buồn thiu à! Tuấn ở đây không chịu được đâu!

    - Vậy còn chị, thích sống ở đâu? - Tôi hỏi lại.

    - Chị thích ở quê hơn!

    - Sao vậy?

    - Chị quê mùa từ nhỏ rồi. Lên trên chỗ Tuấn ồn ào náo nhiệt, chị không quen lắm! Cuộc sống trên đó vội vã quá...

    - Ừ, thành thị là vậy mà.

    Tâm trạng của chị khi lên Thị Xã sống cũng giống hệt lúc tôi bước chân xuống Sài Gòn học vậy. Ồn ào, náo nhiệt, bon chen... cách sống đó cuốn tôi theo rồi đánh mất bản thân khi nào chẳng biết, không thể dừng lại được. May mà ba mẹ phát hiện kịp thời kéo tôi về nhà, nếu không chẳng biết bây giờ tôi hư hỏng đến mức độ nào rồi.

    - Tuấn nghĩ gì mà say mê vậy?

    Miên man trong những dòng ký ức, chợt tiếng chị vang lên kéo tôi về thực tại.

    Tôi cười:

    - Mốt chị tính lấy chồng ở đâu? Đừng nói về quê lấy chồng nghen.

    - Chứ gì nữa. Hi hi, chị không thích trai thành thị đâu!

    - Sao lại không thích?

    - Không thực lòng, lúc nào cũng như có chiếc mặt nạ trên mặt vậy!

    Giọng chị bỗng chùng xuống, đượm buồn, chắc đang nghĩ đến thằng Quang. Ấn tượng của nó với chị dường như khá sâu sắc, lấy làm hình mẫu cho trai thành thị như mình thì oan quá!

    - Chị đừng vơ đũa cả nắm vậy chứ, ở đâu cũng có người này người kia mà!

    - Chị biết, nhưng chị tiếp xúc với mấy người rồi, thấy ai cũng vậy hết đó. Người tốt hiếm quá, chắc tuyệt chủng hết rồi!

    Nói đến đây, chị lại cười khúc khích. Mấy thằng hư đốn không ra gì làm ảnh hưởng hình tượng "trai tốt thành thị" của tôi.

    Tôi liếm môi hỏi dò:

    - Vậy còn em thì sao? Em cũng xấu như tụi nó à?

    - Tuấn hả?

    - Ừ.

    - T thì tất nhiên tốt rồi nè! Nhưng mà...

    - Nhưng gì nữa?

    Nghe chị khen tốt, đang sướng rơn trong bụng, chị lại chốt thêm hai từ "nhưng mà" làm tôi thấy hơi bất an.

    - Thôi, không nói nữa. - Chị đột nhiên kết thúc vấn đề.

    - Chị nói đi, em muốn nghe!

    - Chị muốn nói gì, Tuấn tự hiểu được mà.

    - Em không hiểu mới hỏi chị.

    - Vậy thì cố hiểu đi, hi hi!

    Chị không muốn nói thì thôi, tôi cũng chẳng nài ép thêm. Cả quãng đường sau đó, tôi lặng lẽ ngắm cảnh xung quanh và suy nghĩ, nhưng chả nghĩ ra điều gì hay ho. Chẳng lẽ chị muốn ám chỉ đến việc tôi có tình cảm với chị? Chị không thích như vậy, hay thế nào? Tôi chịu! Chị úp úp mở mở kiểu này, tôi đâu phải thánh để có thể đoán hiểu những suy nghĩ riêng tư của chị.

    Đi khoảng gần tiếng thì đến con hẻm quẹo vào nhà chị. Con hẻm đất đỏ khá rộng hơi lầy lội, đầy vết bánh xe máy cày. Chạy vào một cây số, sau đó rẽ trái rẽ phải qua những con đường quanh co, đôi khi chỉ vừa đủ cho bánh xe chạy lên. Tôi ngồi sau mà hồi hộp, chẳng may trượt bánh một phát là tôi và chị lọt xuống ruộng. Nhưng hóa ra tôi đã lo xa, chắc đi quen từ nhỏ nên chị chạy rất cứng nghề, bon bon vào tận nhà, chẳng có việc gì xảy ra.

    - Đến rồi. Xuống xe đi ông tướng!

    Tôi nhảy khỏi xe, ngó căn nhà ba gian cổ xưa trước mặt. Cảm giác như lạ mà như quen, đã quá lâu rồi, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, cố nhớ cũng không thể. Nhìn những gốc cột to tròn đen bóng, tôi liếm mép. Tiền không đấy!

    Chị dắt xe vào bóng râm cây xoài cổ thụ, nhìn tôi mỉm cười:

    - Sao nè, nhớ được gì không?

    Tôi gãi đầu cười he he:

    - Không. Chỉ thấy quen quen…

    - Ừm, lâu lắm rồi mà! Chị nhớ lúc đó Tuấn còn nhỏ xíu. - Chị nháy mắt.

    - Xì, lúc đó chị lớn lắm chắc. - Tôi trề môi, rất nhạy cảm với chuyện tuổi tác, cứ sợ chị chê trẻ con.

    - Lớn hơn Tuấn được rồi. Thôi vô nhà đi, đứng đó hoài vậy!

    Tôi bước vào trong. Nhà lợp mái ngói, sàn lót gạch tàu, cảm giác mát rượi thật thích. Nhà chị chắc đã tu sửa nhiều lần, kết cấu không còn theo kiểu ba gian cổ xưa nữa, nhưng ngói và các cột gỗ trụ trong nhà thì vẫn giữ nguyên.

    - Ủa, dì dượng đâu rồi chị?

    Tôi đi từ trước ra sau, thấy nhà vắng teo chả có ai liền hỏi.

    - Chắc đi làm hết rồi.

    - Làm gì vậy?

    - Làm thuê không à. Gặt lúa, nhổ mì, trồng cây... Ai kêu gì thì làm nấy.

    - Cực quá vậy! Dì dượng lớn tuổi rồi còn làm mấy việc nặng nhọc đó sao nổi!

    Tôi nghe chị nói chợt thấy ngậm ngùi, cuộc sống ở quê nghèo sao mà khổ cực đến thế. Hóa ra tôi còn sung sướng hơn biết bao người.

    - Ừm, cực lắm! Mà không làm lấy gì để ăn, phải ráng thôi. Hồi trước chị còn đi làm xí nghiệp, gia đình cũng đỡ phần nào. Nhưng lúc này lên chỗ Tuấn học nghề, đâu làm ra tiền... Mà thôi, ba mẹ chị lao động riết quen rồi, ở nhà cũng không chịu được!

    Giọng chị buồn buồn khiến tôi cũng buồn lây.

    - Mốt chị đừng mua gì cho em nữa, để tiền lo cho dì dượng đi!

    Chị cốc trán tôi:

    - Lâu lâu mới mua cho Tuấn mà, có bao nhiêu đâu. Tuấn còn tính toán vậy nữa, chị giận đó!

    - Ừm.

    Tôi nhún vai, chẳng biết nói gì.

    Chị đi ra trước gọi điện, chắc báo cho dì dượng biết có thằng mặt dày đầu băng tay bó còn cố lết xác xuống ăn chực. Nói chuyện xong chị đi vào, nháy mắt hỏi:

    - Tuấn ăn đu đủ không?

    - Ăn, ở đâu có vậy?

    - Nhà có trồng mà, để chị hái.

    Tôi lót tót theo chị ra sau vườn. Công nhận đất ở quê rộng thật, nhà nào nhà nấy cách xa nhau cả trăm mét, cây trái sum xuê. Vườn nhà chị trồng đủ thứ, nào là dừa, mít, xoài, đu đủ, mãng cầu, nhãn, ổi, điều... nhìn mà chảy dãi.

    Cây đu đủ hơi cao, có hai trái chín vàng ươm. Chị cầm cây thọc, tôi lấy rổ hứng. Nhưng một tay thì hứng kiểu gì, cuối cùng đổi lại tôi thọc chị hứng. Sau một lúc thọc bậy rớt một đống đu đủ non xanh lè, cuối cùng hai trái chín cũng chịu rớt xuống. Chị đứng bên cạnh cứ cười khúc khích, chắc thấy tôi hai lúa quá.

    Đu đủ nhà trồng không được to như ngoài chợ, nhưng ngọt lắm. Vị ngọt thanh thanh không gắt, ăn mà mát cả bụng. Loại này bỏ vào tủ lạnh cho thật lạnh, lấy ra ăn thì sướng không còn gì bằng.

    Giải quyết xong mớ đu đủ, tôi mò xuống bếp lấy mớ muối hột, hái đống ớt hiểm sau hè làm một chén muối ớt cay chảy nước mắt. Tôi cầm ra sau vườn bẻ xoài non với bông mít chấm muối ớt ăn, vị chua chua, chát chát lại cay cay thấm vào đầu lưỡi, kích thích tận cùng vị giác thật tuyệt vời. Chị cũng ăn ké, được một lúc mặt đỏ bừng vì cay, nước mắt nước mũi sụt sịt, nhìn mà buồn cười.

    - Cay quá Tuấn ơi! Mấy trái ớt vậy?

    Chị nhăn nhó hít hà, mặt đỏ bừng nhìn xinh kinh khủng.

    - Có hai mươi trái chứ nhiêu.

    - Trời đất, tính giết chị hả? Bỏ ớt gì dữ vậy?

    - Ai biết đâu. Tưởng chị không ăn chứ, bình thường em ăn cay vậy không á.

    - Tuấn ăn cay quá không tốt đâu, bớt lại đi!

    Tôi không nói gì, ngồi nhìn chị hít hà mà cười.

    Công nhận ở quê chỉ được không khí mát mẻ trong lành, ngoài ra chán chết được. Nhà chị không vô cáp, mở tivi lên chỉ xem được vài đài địa phương, toàn thời sự với chiếu mấy cái phim chưởng Hồng Kông tầm xàm bá láp. Tôi nằm võng xem mà ngáp ngắn ngáp dài.

    Chị cười nói:

    - Chán lắm phải không? Chị bảo rồi mà, ai kêu cứ đòi theo!

    - Đâu có. Ở đây mát mẻ em thích lắm, chỉ tiếc không có gì chơi nên hơi buồn!

    - Ừm. Hồi trước chị đi làm suốt, ít khi ở nhà lắm. Về được chút là ngủ thôi, nên không thấy buồn hi hi..

    - ...!!

    - Có cái này chơi vui nè, mà sợ Tuấn không dám chơi! - Chị nheo mắt, cơ mà nhìn mặt chị hơi gian.

    - Gì? Có gì mà em không dám chơi chứ? Nói coi! - Tôi bật dậy hất mặt.

    - Đánh bài quẹt lọ.

    - ...!!

    - Hi hi, sao nè? Không dám chơi phải không?

    Đúng là tôi hơi ngán thật. Hôm trước rửa mãi mới sạch, ấy là lọ trên tôi thôi đấy. Dưới quê càng khỏi phải nói, nhìn dàn nồi chảo đít đen sì là ớn lòi mắt ra rồi. Tuy thế vẫn nói cứng:

    - Xời, mắc gì không dám! Tại nhà chị không có bài thôi.

    - Tuấn chịu chơi hả? Vậy chờ tí, chị đi mua về liền!

    -...!!

    Không đợi tôi nói gì, chị tất tả xách xe chạy ra tiệm tạp hóa ở đầu ngõ, lát sau hớn hở chạy về, tay cầm theo bộ bài. Chị ra sau nhà cầm lên cái chảo cũ mèm đầy lọ nghẹ nhìn phát oải, thêm vào cuốn tập cây viết để ghi điểm. Trận chiến lại bắt đầu.

    Hôm nay tôi không đến nỗi xui xẻo như bữa trước, cộng thêm quyết tâm phục hận nên cuối cùng chỉ thua với tỷ số đỡ cách biệt hơn, hai bảy trên bốn mốt.

    Vẫn còn sớm, tôi và chị lại tiếp tục séc hai. Sau một hồi chiến đấu quyết liệt, chặt chém điên cuồng, tôi lại thua.

    Chị đòi nghỉ nấu cơm vì gần trưa rồi. Nhưng tôi không chịu, điên lắm rồi, ít ra phải thắng được một lần chứ, thế là ép chị chơi tiếp.

    - Thôi, mặt Tuấn còn chỗ nào để quẹt nữa đâu mà chơi.
    Chị đưa ra cái lí do rất hợp lý mà cũng vô cùng tàn nhẫn. Tôi chạy lại kiếng soi thì đúng là chả còn chỗ để trét nữa, có cái mặt tiền để làm ăn mà chị cày nát bươm.

    - Không sao, giờ cho chị quẹt lên cổ em luôn đó. - Tôi quyết tâm phục thù.

    - Vậy hả? Ừ, thì chơi tiếp.

    Chị hào hứng đồng ý, chắc thấy tôi thua quá cũng tội nghiệp nên định cho gỡ. Nhưng hình như tôi hiểu sai ý chị rồi.

    Sau một hồi vật vã làm đủ trò, ăn gian các kiểu tôi cũng leo lên gần bằng điểm chị, ba tám trên ba chín. Điểm số sát nút, tình hình vô cùng căng thẳng, chỉ cần tới một ván nữa thôi là tôi thắng. Ván này tôi lại được cầm cái đi trước, bốc bài lên ba con heo, trong đó có hai em heo đỏ chót nhìn mà thương, lại thêm cặp xì lệnh, lần này toàn thắng ắt về ta. Chắc mẩm chiến thắng đã ở trong tay, tôi nhếch mép nhìn chị cười ruồi.

    Chị cầm bài đếm đếm gì đó, rồi hỏi tôi:

    - Sáu đôi là tới trắng phải không Tuấn?

    - Ờ... hả?

    - Vậy chị thắng rồi, hi hi...

    Chị bỏ bài xuống, sáu đôi thật, hết biết nói gì luôn. Đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, nhưng tôi thấy mình gà hơn chị, phải đãi tôi mới đúng lý chứ? Chẳng lẽ trọng nữ khinh nam, trọng lõm khinh lồi.

    Hí hửng quẹt thêm vài phát ngang cổ tôi, rồi chị mới chịu đi nấu cơm. Tôi đau khổ nhìn cái đít chảo hồi nãy còn đen sì mà giờ đã vơi đi đáng kể, một bên chảo trở nên sáng bóng lạ thường sau khi chuyển giao mớ lọ ở đít nó lên mặt tôi. Chán đời, tôi lủi thủi như thằng ăn mày chết đói lết ra sàn nước, cố tẩy đi sự nhơ nhuốc đang tràn ngập thân xác và tâm hồn trong trắng ngây thơ.

    Gần nửa tiếng đồng hồ tắm rửa, kì cọ muốn rách cả da mới tẩy đi được đống lọ nghẹ trên mặt và cổ. Sờ mặt vẫn còn cảm giác nhớt nhớt trơn trơn của lọ pha dầu mỡ, tôi thề không bao giờ chơi bài quẹt lọ nữa, sợ lắm rồi.

    Chị đang làm cá, nghe bảo bọn trẻ gần nhà lưới được dưới sông bán rẻ lại. Tôi phụ chị lặt rau sống. Sau nhà trồng đủ các loại rau diếp cá, tía tô, cần, rau muống... có cả trái mít non chị hái ngoài cây, bào nhuyễn ăn cùng với rau luôn.

    - Ở đây ra chợ hơi xa, trễ rồi chị phải tranh thủ làm cơm cho ba mẹ ăn, Tuấn ráng ăn đỡ hén!

    Chị vẫn còn nhớ tôi không ăn được cá, nói với vẻ áy náy.

    - Không sao, cá sông đỡ tanh chắc em ăn được! - Tôi hào hiệp.

    Một lúc sau, nấu cơm xong vừa nghỉ mệt được tí thì dì dượng về. Thấy mình, hai người rất vui, bắt tay vỗ vai bồm bộp. Người ở quê hiếu khách và rất thật tình, không như trên mình, khách đến nhà chỉ mời lơi khách sáo vài câu gọi là.

    Tôi phụ chị dọn cơm nhưng dì dượng nhất định bắt ngồi yên đó, bảo tay chân vậy mà làm gì. Xuống nhà dì dượng thì chỉ ngồi chơi thôi, không phải làm gì hết.

    Chẳng biết do thói quen thích ăn chực, hay tại không khí trong lành dưới quê mà tôi ăn thấy rất ngon miệng. Bữa cơm đạm bạc chỉ gồm mớ cá sông chiên giòn dằm nước mắm chua ngọt chấm rau ghém mà ngon chưa từng thấy. Tôi tọng hẳn năm chén cơm vẫn còn thòm thèm, nếu không phải vì còn hơi "ngại" chắc đã quất sạch nồi. Có lẽ do cá vừa đánh bắt còn tươi ngon ngọt thịt, rau mới hái, tài nghệ làm bếp của chị, không khí tuyệt vời ở quê, thói ăn chực của tôi, dẫn đến kết quả vét sạch.

    Dọn dẹp xong xuôi, chị ngồi trò chuyện với dì dượng. Tôi không tiện ở lại nên ra sau hè mắc cái võng giữa hai gốc xoài, nằm đưa toòng teng, tay cầm trái xoài non còn dính mủ chấm muối ớt nhâm nhi. Trưa hè mát mẻ, gió thổi hiu hiu, tôi ngủ quên lúc nào chẳng hay.

    Đến lúc giật mình dậy đã gần ba giờ trưa, tôi ra trước nhà kiếm chị chẳng thấy, chỉ có dì đang ngồi may cái quần vải đen hơi bóng, chẳng biết gọi là loại vải gì. Cái quần thủng một lỗ, chắc bị trâu húc hay móc vào đâu không rõ. Nghĩ chị đi mua gì đó nên tôi không hỏi, lại gần ngồi hỏi thăm dì.

    Dì nói chuyện với tôi rất vui vẻ, kể về công việc của gia đình, ngoài ra còn nói khá nhiều về chị, khen chị hiếu thảo siêng năng. Qua câu chuyện hóm hỉnh, dù không nghe dì than thở một câu nào nhưng tôi hiểu dì dượng rất cực khổ, sống hôm nay đã lo cái ăn ngày mai, chỉ là dì tránh nhắc tới thôi. Nói chuyện một lúc, tôi đi ra sau hè móc ví đếm tới đếm lui còn được gần hai triệu. Tôi cầm một triệu rưỡi gửi dì, coi như phụ chị Diễm phần nào gánh nặng gia đình.

    Dì nhất định không nhận dù tôi mình cố nài ép một hồi. Cuối cùng tôi đành nói dối là của mẹ gửi cho dì, nhưng dì vẫn không chịu, bảo ba mẹ tôi đã giúp đỡ chị Diễm nhiều rồi. Dì biết ơn còn không hết, sao dám nhận thêm tiền. Ép hoài không được, tôi nhét vội vào túi áo dì rồi chạy đi.

    Lúc nãy nghe dì bảo chị Diễm ra sông bắt ốc về luộc cho tôi ăn. Tôi lò mò hỏi mấy đứa nhóc trong xóm, một lúc sau cũng tìm được đến nơi. Từ xa xa đã thấy bóng chị mong manh mò ốc, hai ống quần xắn lên tận gối lộ đôi chân trắng bóc. Đầu chị đội nón lá đúng chất gái quê đảm đang duyên dáng, nhìn đáng yêu gì đâu.

    Tôi phóng lại gần, xắn ống quần bì bõm nhào xuống, miệng kêu lớn:

    - Chị...

    Chị ngước lên nhìn tôi ngạc nhiên:

    - Ủa, Tuấn dậy rồi hả? Sao biết chị ở đây mà ra hay vậy?

    - He he, em lần theo mùi thơm của chị chứ sao!

    - Hứ, xạo quá!

    Tôi lại gần nhìn vào rổ ốc, cũng được lưng rổ rồi, vàng vàng đen đen, con nào con nấy mập ù.

    - Tuấn lên bờ đi, xuống đây làm chi dơ lắm! Coi chừng cái tay kìa. - Chị nhăn mặt đuổi tôi lên.

    Gương mặt trắng trẻo của chị mướt mồ hôi, từng lọn tóc mai bết vào. Tôi đưa tay vén tóc giùm chị, tranh thủ sờ mặt tí luôn, mềm mại thật.

    - Để em bắt ốc phụ chị!

    Nói rồi tôi mò mò bên mấy đám lục bình, lúc sau vớ được vài con ốc nhỏ xíu, cười hớn hở bỏ vào rổ.

    - Trời chuyển mưa đen thui rồi kìa, Tuấn về nhà trước đi! Thôi chút mắc mưa bệnh nữa cho coi.

    - Em khỏe lắm, sao bệnh được! Lâu rồi không tắm mưa, he he...

    Mặc chị đuổi, tôi nhất định không về là không về.

    Lặn hụp thêm chút nữa, hai người lên bờ chuẩn bị về thì trời đổ mưa ào ào.

    Ở quê trống trải, gió mạnh mưa to, quất vào phải nói rát tê tái cả mặt, cứ như mưa đá vậy. Tôi cùng chị lúp xúp chạy lại bụi tre to để trú. Do đường trơn không quen, chị thì chẳng sao, riêng tôi trượt chân làm một cái út... té đánh hự xuống vũng sình, mình mẩy ướt nhẹp nước bùn. Chị hoảng hồn vội chạy tới kéo tôi dậy, liên tục hỏi có bị làm sao không. May mà té nghiêng qua bên phải nên đầu và tay chả sao, lỡ úp mề về bên trái không biết sao luôn.

    Mưa to kinh khủng, nước giăng trắng xóa trên mặt sông, nhìn ra chẳng thấy được gì. Chị lấy tay áo lau mặt cho tôi, miệng cười mỉm.Tôi biết chị đang mắc cười lắm sau cú vồ ếch kinh điển vừa rồi nhưng cố nén, thành ra người chị cứ run lên.

    Tôi trợn mắt:

    - Muốn cười thì cười đi! Nín chi cho cực khổ vậy?

    - Hi hi, xin lỗi Tuấn! Chị vô duyên quá…

    Lời nói của tôi làm tức nước vỡ bờ, chị không nhịn được nữa bật cười khanh khách. Tôi cũng ngồi cười theo, công nhận té một cú quá mạng, mà nghĩ lại thấy buồn cười.

    Cười đã đời, nhìn màn mưa giăng kín lối, nước mưa bắt đầu nhỏ giọt xuống tán tre, ướt cả hai người. Tôi hỏi:

    - Chị lạnh không?

    - Không. Chị quen rồi.

    Chị nói cứng thế thôi, tôi thấy người chị đang run lên nhè nhẹ. Muốn ôm sưởi ấm cho chị lắm nhưng người tôi cũng đang ướt nhẹp, lại toàn bùn đất, đành bỏ ý định.

    - Còn Tuấn? - Chị nhìn tôi.

    Tôi vỗ ngực:

    - Không luôn. Em trâu mà làm gì biết lạnh!

    Mưa ngày càng to dần, gió thổi nước tạt sâu vào trong bụi tre. Tôi xích lại gần che cho chị...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,
Trang 3 của 14 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status