TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 14 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 70

Chủ đề: [Tình cảm] Nhật Ký Tình Yêu - Nguyên Ca - Hoàn Thành

  1. #1
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Icon12 [Tình cảm] Nhật Ký Tình Yêu - Nguyên Ca - Hoàn Thành

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Thể loại: Tình cảm, tâm lý, lãng mạn...
    Giới hạn độ tuổi: 16+
    Tình trạng: Đã hoàn thành







    Người ta hay nói tình đầu thật đẹp nhưng thường dang dở không thành...

    Thế còn mối tình khác thường, bị xã hội cấm đoán thì sao?

    Có phải sẽ càng dễ tan vỡ hơn không...?





    Mình thử nghiệm viết theo kiểu nhật ký, nội dung truyện sẽ giống như bạn đang lần mở ký ức của nhân vật qua từng trang giấy vậy.

    Lời văn theo phong cách dung dị gần gũi, với những tình tiết đời thường nhẹ nhàng mà ai cũng đã từng trải qua trong đời. Hy vọng truyện sẽ đem đến cho độc giả cái nhìn vui tươi hơn về cuộc sống đôi khi rất nhàm chán này!
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 25-06-2015 lúc 04:16.
    ---QC---
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,Miên Lý Tàng Châm,
  3. #2
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 1: Hồi ức tuổi thơ








    Tôi tên Tuấn, hiện đang học trung cấp năm đầu ở tỉnh. Nghe tưởng còn trẻ chứ thật ra tôi cũng già rồi, mất hết thời gian hai năm ăn chơi đàn đúm khi học đại học ở Sài Gòn, suốt ngày chỉ biết yêu đương nhăng nhít, nhậu nhẹt và game. Cả năm tôi đến trường được vài buổi, cuối cùng bị đuổi học. Ba mẹ nản quá, lôi đầu tôi về quê bắt học trung cấp gần nhà để dễ bề quản lý.

    Thành thật mà nói tôi khá ăn chơi hư hỏng, gia cảnh tàm tạm, ba mẹ quen biết rộng nên không lo thất nghiệp sau này. Nói chung hiện giờ tôi còn rất ham vui, không vướng bận điều gì cả, suy nghĩ vẫn hơi trẻ con.

    Thời gian bình lặng trôi qua, có lẽ tôi sẽ mãi mãi hài lòng với cuộc sống như thế nếu chị ấy không xuất hiện...

    Hôm đó, tôi đi học về thấy ba mẹ đang dọn dẹp phòng chị hai. Cũng xin nói thêm, nhà tôi có ba chị em, tôi là út. Cả hai chị đều đã có gia đình dọn ra ở riêng cả rồi, vậy nên phòng họ đến giờ vẫn bỏ trống, đồ đạc vứt lung tung trong ấy. Mọi người tưởng tượng cái nhà kho thế nào thì căn phòng này ở nhà tôi có tác dụng như thế ấy.

    Tự dưng hôm nay ba mẹ lại dọn dẹp căn phòng này, tôi ngạc nhiên hỏi thăm. Nghe mẹ bảo sắp tới có chị Diễm ở dưới quê lên nhà tôi sinh sống.

    Chị Diễm là con dì Hai, năm nay hai mươi ba tuổi, lớn hơn tôi đúng một tuổi. Dì Hai và mẹ tôi có quan hệ bà con xa, không phải chị em ruột. Nói ra hơi rắc rối xa xăm, bà ngoại tôi thứ tư, mẹ của dì Hai thứ ba.

    Theo pháp luật nước ta ban hành thì đến thế hệ tôi và chị Diễm đã cách nhau bốn đời, được phép kết hôn. Tuy cuộc hôn nhân họ hàng như thế hợp pháp nhưng quan niệm nhiều gia đình vẫn còn cổ hủ nên thường ngăn cấm. Đó là chuyện sau này, trước mắt tôi vẫn không có khái niệm gì về chị cả, chẳng suy nghĩ nhiều.

    Hồi nhỏ mỗi khi nghỉ hè hay đến dịp lễ tết tôi thường về quê chơi, nhiều kỷ niệm lắm. Nhưng sau này từ khi lớn lên rồi biết đua đòi (chắc khoảng cấp hai), tôi chê không về dưới cùng ba mẹ nữa.

    Chị Diễm trong ấn tượng của tôi là một con bé đen nhẻm, mặt mũi lem luốc nhưng rất lanh lợi, trưa trưa vẫn hay rủ tôi trốn ngủ đi sang mấy nhà hàng xóm ăn trộm xoài về chấm muối ớt ăn.

    Tôi vẫn nhớ rõ, lúc ấy còn nhỏ nhưng chị rất thương tôi. Khi bị dì Hai phạt đòn vì tội trốn ngủ trưa, chị luôn bao che, lúc nào cũng nhận tội do chị xúi bậy rủ rê. Nhờ vậy mà lần nào tôi cũng tránh được đòn roi. Nhỏ xíu biết gì đâu, toàn đưa con gái ra nhận tội thay, nghĩ lại thấy tôi hơi hèn nhỉ!

    Giờ nghe mẹ nói chị Diễm lên đây ở luôn, tự dưng bao nhiêu ký ức ùa về, nhìn cái thẹo to tướng do bị chó cắn ở chân khi đi trộm xoài mà thấy lòng nao nao. Rất lâu rồi tôi không gặp chị, chẳng biết bây giờ chị thế nào rồi, có còn đen thui như hồi xưa không…

    - Chừng nào chị Diễm lên vậy mẹ? - Tôi hỏi.

    - Chiều nay dì Hai với chị mày lên. Đứng không ở đó làm gì? Lại phụ mẹ dọn dẹp cho lẹ coi!

    Tôi lúi húi phụ mẹ quét dọn, miệng không ngớt hỏi tiếp:

    - Mà sao chị Diễm không ở dưới quê, lên đây làm chi?

    Mẹ chép miệng:

    - Ba mày xin việc giùm nó. Con gái lớn rồi mà cứ đi làm ở mấy cái xí nghiệp dưới đó, lương ba cọc ba đồng, tăng ca suốt ngày không có thời gian nghỉ ngơi, thấy tội quá!

    À ra vậy, theo tôi được biết trước nay chị Diễm làm ở xí nghiệp giày da, tụi cấp trên người nước ngoài bóc lột sức lao động công nhân ghê gớm lắm. Bây giờ nghe vậy cũng thấy mừng cho chị! Nhưng mà hồi trước chị mới học xong cấp ba đã phải nghỉ học do nhà nghèo túng không có tiền, bởi vậy mới đi làm công nhân. Không biết ba tôi xin được cho chị ở đâu hay thật.

    - Cũng có việc gì tốt đâu! Chị Ánh con bác Quang đang cần người phụ việc ở tiệm làm tóc. Ba mày nghe vậy xin giùm, sẵn chị Ánh dạy nghề luôn. Mốt con Diễm về quê mở tiệm làm tóc, hi vọng cuộc sống đỡ hơn!

    Mẹ tôi thương cảm nói.

    Bác Quang là đồng nghiệp ba tôi. Hai ông già suốt ngày café rồi đánh cờ, khá thân thiết. Bác có hai người con, chị Ánh hai mươi bảy tuổi là con gái đầu, đã có chồng nhưng anh ta vừa chết vì tai nạn xe cộ hồi năm ngoái. Ngoài ra còn đứa con trai út suốt ngày quậy phá nên bác mới tống đi nghĩa vụ quân sự năm nay. Chị Ánh mở tiệm làm tóc không lớn lắm, nhưng khéo tay chiều lòng khách nhờ vậy lúc nào cũng đông.

    Hì hục phụ mẹ dọn dẹp đến gần một giờ trưa mới xong, tôi ăn vội chén cơm rồi vào phòng ngủ. Trưa nay có tiết học nhưng trời nắng quá, cộng thêm đang ngủ ngon nên tôi đánh luôn một giấc đến tận xế chiều. Đang nằm nướng, tai tôi chợt nghe tiếng xe máy dừng trước nhà, tiếp đó có tiếng cười nói xôn xao, chắc dì Hai lên rồi.

    Tôi lồm cồm ngồi dậy, đi đến cầu thang lén ngó xuống. Nhà tôi hai tầng, ba mẹ ngủ tầng trệt, mấy chị em tôi ở tầng hai nên khi có khách tôi hay ra ngồi hóng chuyện. Cầu thang nằm bên phía để bộ salon khách ngồi, lại ở trên cao rất ít ai để ý thấy có thằng đang rình rập.

    Dưới nhà cười nói ồn ào. Ba đang rót trà, lấy bánh ngọt mời dượng và dì Hai. Nhưng sao không thấy chị Diễm đâu? Tôi vừa thắc mắc bỗng nghe mẹ kêu lớn:

    - Diễm vô đây ngồi nè con! Làm gì đứng ngoài đó hoài vậy?

    - Dạ, hoa đẹp quá nên con đứng ngắm chút!

    Có tiếng con gái lí nhí từ ngoài sân vọng vào rất êm, nghe mà mát lỗ tai dễ sợ.

    Dì Hai cười cười:

    - Chắc nó mắc cỡ!

    - Có gì đâu! Toàn người nhà, trước sau nó cũng ở đây lâu dài, mắc cỡ gì không biết nữa.

    Mẹ đi ra sân, lúc sau nắm tay một cô gái vào. Tôi nhìn mà không tin vào mắt mình. Chị Diễm năm nào trong trí nhớ tôi khác cô gái này nhiều lắm.

    Chị khá cao, khoảng hơn thước sáu, dáng người hơi gầy. Chị mặc quần jean áo thun, gu trời trang cũng ổn, không lúa như tôi vẫn hay nghĩ về gái quê. Mắt chị to đen, chiếc mũi nho nhỏ, đôi môi đang mím chặt lại vì xấu hổ, nhìn đáng yêu kinh khủng!

    Vừa trông thấy chị, tự dưng tôi có cảm giác cô gái này thật mong manh yếu đuối, muốn được che chở ngay. Da chị không biết dưỡng thế nào mà trắng hồng, chẳng đen như lúc nhỏ. Dường như chị lột xác giống mấy con rắn tôi hay thấy trên tivi trong chương trình thế giới động vật. So sánh nghe kinh hoàng nhỉ, nhưng đúng tôi nghĩ thế thật!

    Điểm đặc biệt khiến tôi ấn tượng nhất ở chị là mái tóc dài chấm lưng, đen mượt mà, chứ không nhuộm xanh đỏ tím vàng đủ màu như con gái trên này. Nghe nói con gái ở quê thường gội đầu bằng quả bồ kết, không biết có phải chị cũng vậy hay sao mà tóc mượt như nhung, thấy cứ muốn được vuốt ve.

    Vào được một lúc, đang trò chuyện chợt dì Hai hỏi thăm tôi:

    - Thằng Tuấn đâu rồi em?

    Ba tôi cười:

    - Giờ này nó còn còn nằm nướng trên phòng. Thằng này rất lêu lổng, suốt ngày chỉ biết ăn ngủ với đi chơi. Vợ chồng em dạy mãi không được, nay có cháu Diễm lên đây chắc phải nhờ kèm cặp nó giùm!

    Ba tôi là vậy, gặp ai cũng bêu xấu con trai. Không hiểu sao nghe ba tôi nói xong, tự dưng chị Diễm có linh cảm thế nào đột ngột ngó lên cầu thang, đúng lúc cái đầu tôi đang ló ra nhìn chị. Thế là bốn mắt nhìn nhau trào máu họng, tôi hoảng hồn lật đật thụt đầu vô, nghe loáng thoáng tiếng chị cười khúc khích.

    - Gì vậy Diễm?

    Có tiếng dì Hai hỏi. Chắc tự nhiên nghe chị cười, dì lấy làm lạ.

    - Dạ, không có gì.

    Tôi len lén nhìn xuống thấy chị le lưỡi, rồi lại ngồi cúi đầu mân mê mấy ngón tay.

    Cả nhà nói chuyện thêm gần tiếng sau thì vợ chồng dì Hai về, không quên dặn dò chị Diễm cố gắng học nghề. Ba mẹ tôi giữ lại ăn cơm nhưng dì dượng nhất quyết từ chối, có lẽ nhờ vả lo cho chị Diễm cũng làm dì thấy ngại rồi, không muốn phiền thêm.

    Tranh thủ lúc ba mẹ tiễn dì dượng về, tôi lật đật chạy vô toilet rửa mặt mày, mặc áo vào chỉnh tề (ở nhà tôi toàn cởi trần, khi trước có chơi thể hình nên người khá đô), chạy tọt xuống dưới nhà ngay.

    Lúc này chị Diễm cũng vừa đi vô sau khi tiễn dì dượng về quê. Mặt chị buồn buồn, chắc lần đầu xa gia đình, nhìn mà tội. Tôi lân la lại gần bắt chuyện:

    - Chị, nhớ em không?

    Chị ngước nhìn tôi. Tôi hơn thước bảy, không cao lắm nhưng được cái cao hơn chị. Lát sau chị reo lên:

    - Tuấn phải không? Nay cao dữ hén!

    Vừa xuống đã nghe khen, tôi khoái chí cười tít mắt:

    - Cao vậy mà chị còn nhìn ra em hả?

    Vừa nói tôi vừa đứng sát lại gần, đưa tay đo khoảng cách từ đỉnh đầu chị so với người tôi thì khoảng tầm hơn cổ chút xíu.

    - Chị nhìn đâu có ra. Tại thấy cưng ở nhà này, không phải Tuấn thì ai nữa? Với lại nhìn mặt cũng quen quen!

    Chị cười lém lỉnh.

    Hóa ra chị vẫn lanh như xưa, nãy giờ tôi bị vẻ ngoài của chị đánh lừa rồi. Ơ mà, chị vừa kêu tôi là gì ấy nhỉ? Cưng à? Bực thật, tôi ghét nhất ai gọi mình bằng cái từ này, nhăn mặt:

    - Đừng gọi em là cưng! Em lớn rồi đâu phải như hồi đó, cưng gì không biết.

    Chị hấp háy đôi mắt đen láy:

    - Lớn thì lớn vẫn nhỏ hơn chị, gọi cưng nghe cho nó thân mật!

    Tôi tức quá không biết nói gì, làu bàu:

    - Lớn hơn có một tuổi mà làm thấy ớn!

    Chưa nói xong thì ba mẹ đi vào, tôi đành ngưng ngang. Ba mẹ kêu tôi phụ chị mang đồ lên lầu. Tất nhiên chị sẽ ở phòng kế tôi rồi, đêm nay nhát ma hù cho biết tay. Nghĩ tới cảnh đó lòng tôi thấy sung sướng, không nhịn được miệng cười đểu.

    - Cưng cười gì ghê vậy? Nghĩ bậy hả?

    Tiếng chị vang bên tai làm tôi giật bắn, lật đật ấp úng:

    - Đâu có, đâu có gì đâu. Em đang nhớ lại cảnh thằng bạn bị té xe thấy mắc cười!

    Chị nhìn tôi nghi ngờ:

    - Bạn té xe mà mắc cười, sao cưng ác quá vậy?

    - Té nhẹ à chị ơi, tại nó chạy xe bốc đầu lấy le với tụi con gái nên bị té, mắc cười lắm!

    Công nhận tài nói xạo của tôi kinh thiệt, chị tin sái cổ ngay, không hạch hỏi gì thêm nữa.

    Phụ đưa đồ vào phòng xong xuôi, chị bảo tôi:

    - Xong rồi, cám ơn cưng nghen! Giờ chị phải tắm, còn xuống giúp dì dượng dọn cơm nữa.

    Nghe chị đuổi khéo, tôi lót tót đi xuống nhà. Trong đầu không hiểu sao lại cứ tưởng tượng đến những hình ảnh lung tung.

    Sau khi tắm xong, chị xuống bếp phụ mẹ tôi dọn cơm. Tôi cũng bon chen vờ bê nồi cơm, lấy ghế ngồi ra sắp xếp. Đứng gần chị nghe mùi thơm rất dễ chịu mà chả biết là mùi gì, tôi tò mò hỏi nhỏ vì sợ mẹ nghe:

    - Chị xài dầu gội gì thơm vậy?

    - Trời, dầu gội với xà bông tắm rẻ tiền mấy ngàn một cục à, thơm đâu mà thơm!

    Chắc nghĩ tôi trêu, chị hơi ngại đỏ mặt lên.

    - Có dầu gội với sữa tắm dì để trong đó mà, con không lấy xài hả Diễm?

    Tự dưng có tiếng mẹ vang lên làm tôi thót tim. Nãy giờ nói nhỏ xíu mà bà cũng nghe, công nhận người lớn thính tai thật.

    Chị lỏn lẻn cười nói:

    - Dạ, tại dầu gội con xài dưới quê còn nên đem theo lên đây dùng cho hết luôn, đỡ phí mà dì. Chứ con có ngại gì đâu!

    - Ừ, dì dặn con vậy. Lên đây cứ tự nhiên, xem như ở nhà! Không được làm khách nghe chưa?

    - Dạ, con biết rồi.

    Bình thường khi ăn cơm tôi hay ngồi cạnh mẹ. Hôm nay có chị lên rồi, mẹ đuổi tôi qua phía đối diện ngồi với ba, nhường chỗ cho chị. Vậy càng tốt, tha hồ ngắm nghía!

    Ở nhà chị mặc đồ bộ, loại quần dài và áo có tay màu trắng rất kín đáo, nết na thùy mị. Không như mấy nhỏ bạn tôi toàn mặc quần soọc ngắn cũn cỡn với áo thun sát nách, mỗi khi ngồi xuống lú cả quần lót bên trong.

    Sau vai chị choàng cái khăn để mái tóc xõa dài lên, chắc sợ nước còn vương trên tóc chảy ra áo. Chị đáng yêu quá đỗi, tôi ngồi đối diện gắp thức ăn và cơm lia lịa nhưng cặp mắt không lúc nào rời khỏi chị.

    Mới lên còn ngại ngùng nên chị ăn rất chậm. Cả nhà gần xong rồi mà chị vẫn chưa hết chén cơm. Thói ga lăng từ nhỏ đã thấm vào máu, tôi gắp cục thịt gà bỏ vào chén chị, miệng hối thúc:

    - Sao chị ăn chậm quá vậy? Ăn nhiều vô, có gì đâu mà ngại! Mẹ em làm đồ ăn nhiều lắm, không thiếu đâu.

    - Ừ, ừ. Chị biết rồi...

    Thấy vậy ba mẹ không nói gì thêm, ăn hết chén cơm cũng buông đũa, đi lên nhà trên để chị tự nhiên.

    Chị hỏi nhỏ:

    - Ủa, sao dì dượng ăn ít vậy Tuấn?

    - Tại chị ngại không dám ăn đó, nên ba mẹ em ngưng sớm đi lên trước cho chị thoải mái!

    Nghe vậy, chị nhăn mặt:

    - Vậy hả? Chết rồi, kì quá! Làm sao đây?

    - Mai mốt chị tự nhiên đi, đừng mắc cỡ ngại ngùng gì nữa là được. Ba mẹ em không thích vậy đâu!

    - Ừ…! - Chị đáp, giọng ỉu xìu.

    Tôi cười xòa:

    - Hì hì, nói vậy chứ không có gì đâu! Chị cứ coi nhà em như dưới chị là được rồi!

    - Sao được, nhà cưng mà sao coi như nhà chị được!

    - Có gì không được? Chị xa cách quá, ba mẹ em ghét chị ráng chịu!

    - Ừ, thôi để chị ráng!

    Chị chu môi làm điệu bộ hờn dỗi như đứa bé vừa bị thằng cô hồn nào đó ăn cắp cây kẹo. Tôi nhìn mà lòng xao xuyến.

    Sau đó mặc tôi nài ép cách nào chị vẫn ăn có một chén cơm, húp thêm tí canh rồi thôi. Bình thường ăn cơm xong là tôi tót ngay lên phòng ôm cái máy tính, hoặc thay đồ đi chơi với bạn bè. Hôm nay khác hẳn, tôi ở lại phụ chị làm ba mẹ ngồi coi tivi trên nhà cứ nhìn xuống bằng ánh mắt kinh ngạc.

    - Tuấn lên trước đi, để chị dẹp được rồi!

    Chị đuổi tôi lên, không cho làm phụ.

    Mặc kệ chị nói gì, tôi lăng xăng đi tới đi lui gom chén đũa, cất nồi cơm.

    - Thôi, được rồi. Giờ chị rửa chén, Tuấn lên trước chơi đi!

    - Làm gì đuổi em hoài dzậy, đứng đây chơi hổng được hả?

    Bị đuổi như đuổi tà, bực quá tôi sầm mặt xuống, làm mặt ngầu.

    Thấy vậy chị le lưỡi:

    - Đâu có. Tại chị rửa chén sợ văng nước xà bông dơ trúng Tuấn thôi, mất công tắm lại nữa.

    Tôi cười he he:

    - Không sao, em chưa tắm mà.

    - Hèn gì nghe hôi chua nãy giờ, tắm đi ông tướng, ở dơ thấy ớn! - Chị lườm tôi.

    Tôi chưa kịp đáp, có tiếng mẹ gọi:

    - Điện thoại con reo um sùm nãy giờ kìa Tuấn.

    Đang vui chẳng biết thằng nào phá đám đây, bực thật!

    Tôi chạy lên lầu, xem điện thoại thấy ba cuộc gọi nhỡ của thằng Thanh sida, liền gọi lại cho nó.

    - Nãy giờ làm gì không nghe máy vậy mậy? - Điện thoại vừa reo chưa dứt tiếng thì nó bắt máy hỏi ngay.

    - Tao bận, có gì gọi dữ vậy?

    - Lên đồ đi, mười lăm phút nữa ghé tao! Mới tán được hai em gái dễ thương lắm, hẹn đi café tối nay rồi.

    - Vậy hả? Ở đâu ra đó?

    - Hè hè, lượn trong siêu thị làm quen. Vậy nhen, tao chờ đó!

    Tôi định đồng ý, không hiểu nghĩ sao tự dưng lại từ chối.

    - Tối nay tao bận rồi, mày rủ thằng Hải khìn đi đi!

    - Ơ thằng này, bận gì thế? - Thanh sida bất ngờ.

    - Tao có hẹn chat với em kia rồi, mày không biết đâu mà hỏi nhiều.

    - Ừ, không đi đừng có tiếc nha! Hai em này đẹp lắm đó! - Thanh sida gầm gừ trong điện thoại.

    - Nhường tụi mày đó, không tiếc đâu! Thôi nhen.

    Tôi tắt máy, hì hụi chạy xuống nhà dưới. Chị rửa chén xong rồi, lẹ ghê, con gái nhà lành đảm đang có khác.

    - Chị... - Tôi gọi khẽ.

    Nghe kêu, chị đang lau dọn khuôn bếp dừng tay quay lại:

    - Gì Tuấn?

    - Chị sắp xong chưa?

    - Sắp, lau cái này nữa là xong. Chi vậy?

    Tôi cười hiền lành, dụ khị:

    - Đi uống café với em không?

    Chị lắc đầu:

    - Thôi, Tuấn đi đi! Chút chị phải ngủ sớm, mai ra tiệm học nghề rồi.

    - Trời ơi mới bảy giờ, đi chút về sớm tha hồ mà ngủ! - Tôi cố thuyết phục.

    Nghe tôi nói cũng có lý, chị trầm ngâm một chút rồi lại lắc đầu:

    - Thôi, uống café nóng lắm! Tuấn đi với bạn đi!

    Bực thật, xưa nay ít khi tôi mở miệng mà bị con gái từ chối. Không ngờ bây giờ bị chị lắc đầu hai lần, thiệt đúng là… chẳng biết nói gì nữa. Vào quán café thì bắt buộc phải uống café à? Đang đứng xớ rớ chưa kịp nói, mẹ tôi lù lù đi xuống kêu chị:

    - Diễm thay đồ đi đây với dì chút!

    - Dạ, dì chờ con tí!

    Haizzz... Tôi rủ nãy giờ không chịu, mẹ vừa mở miệng là chạy đi thay đồ ngay, chẳng thèm hỏi đi đâu luôn. Sốc tận óc!

    Bực bội quá, tôi leo lên phòng gọi cho Thanh sida.

    - Gì đó mày? - Nó bắt máy.

    - Đang ở đâu vậy? Đi chưa? - Tôi hỏi.

    Thằng quỷ sứ cười đắc ý:

    - Đi rồi, tao với Hải khìn đang ngồi cùng hai em gái xinh như mộng đây. Sao vậy, bể kèo rồi hả? Há há…

    - Ờ, ngồi quán nào vậy? Tao ra.

    - Thôi mày ở nhà đi, nãy rủ không đi thì thôi! Giờ hai thằng hai em đủ cặp rồi, ra làm gì nữa.

    - Ờ, không cho thì thôi, biến đi mày!

    Tôi bực dọc tắt điện thoại, bật máy tính lên. Không cho thì thôi, ở nhà xem phim đỡ buồn vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 17-06-2015 lúc 05:07.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,ngocnghechvn,Nguyễn Thái Hà,thhoangtn,Tiếu hồng trần,Đỗ Khuê,
  5. #3
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 2: Rung động thầm kín








    Từ ngày có chị lên, cuộc sống gia đình tôi vui hẳn, không khí lúc nào cũng ấm cúng. Tôi ít đi chơi hơn, học về toàn ở nhà, chẳng những vậy còn loanh quanh phụ chị một số việc lặt vặt. Ba mẹ tôi có vẻ rất hài lòng!

    Chị nấu ăn rất ngon, dù mẹ tôi vô cùng tự hào về khả năng nội trợ của mình nhưng cũng phải công nhận điều đó. Hơn nữa, tôi thấy chị siêng năng và có một niềm đam mê cháy bỏng đối với việc bếp núc, thu vén cuộc sống gia đình, đúng là mẫu vợ lý tưởng.

    Hơn hai tuần từ khi chị đến, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, cuộc sống nhìn đâu cũng thấy màu hồng. Bạn bè, gái gú dẹp qua hết một bên, trong đầu tôi lúc này chỉ có chị thôi. Đi đâu, làm gì tôi cũng nghĩ đến chị. Dù biết tôi và chị, với mối quan hệ rắc rối dễ bị gia đình ngăn cấm như thế này sẽ khó có kết quả, nhưng tôi không thể dừng lại được.

    Lúc đầu chỉ là một chút say nắng của thằng em dành cho người chị xinh xắn đáng yêu, nghĩ cũng không có gì đáng ngại. Dần dần gần gũi tiếp xúc với chị mỗi ngày, tôi cảm nhận được thứ gì đó đang len lỏi hình thành trong tim mình và ngày càng lấn chiếm, lan rộng ra cứ như căn bệnh ung thư quái ác không cách nào chữa trị. Đến bây giờ, tôi không biết sự quan tâm, nhớ mong mình luôn dành cho chị được gọi là gì nữa.

    Chị phải ở tiệm cả ngày, từ sáng cho đến khoảng bốn, năm giờ chiều mới về, hôm nào đông khách còn về muộn hơn. Trong lúc đó, tôi đi học nhưng đầu óc luôn lang thang trên mây, hay suy nghĩ lung tung về chị, rồi tưởng tượng ra vài chuyện ngớ ngẩn.

    Có hôm về sớm không biết làm gì, tụi bạn rủ uống café nhưng tôi chẳng có hứng đi, lại xách xe chạy đến chỗ chị làm, chạy tới lui chỉ để nhìn chị giữa trưa nắng chang chang. Nhiều lúc tôi cũng muốn đường hoàng đi vào tiệm thăm chị nhưng chả biết nói lí do gì. Với lại tiệm lúc nào cũng có khách, toàn nữ, chị với chị Ánh bận bịu nên tôi không dám làm phiền.

    Thời gian vui nhất trong ngày của tôi có lẽ là buổi tối, nói thế cũng không được chính xác cho lắm. Tóm lại cứ khi nào chị có ở nhà thì đó luôn là những lúc tôi thấy vui vẻ. Tôi có thể bỏ cả ngày để phụ chị công việc bếp núc, nói phụ cho nó oai thật ra chủ yếu kiếm cớ ngồi tán dóc với chị thôi, lặt vài cọng rau gọi là...

    Cơm nước xong xuôi, sau đó tôi và chị thường lên lầu hóng mát. Ban công nhà tôi buổi tối gió thổi lồng lộng, mát mẻ thích lắm! Vừa ngắm trăng sao, vừa ngắm người đẹp, nghe chị thỏ thẻ tỉ tê những chuyện lặt vặt ở tiệm, thật không gì hạnh phúc bằng. Mặc dù tôi phải công nhận mấy chuyện chị kể nghe chán chết được, toàn chuyện vặt vãnh vớ vẩn của con gái, nhưng không hiểu sao tôi cứ căng tai ra nghe một cách say mê, lú quá rồi.

    Nhưng điều tôi mong ước nhất là được đi chơi cùng chị thì vẫn chưa thành hiện thực. Tôi đã rủ nhiều lần nhưng lúc nào chị cũng có lí do để từ chối. Chẳng hiểu chị ngại, hay không thích đi với tôi.

    Trước giờ tôi quen bạn gái không ít, chẳng phải tự hào đẹp trai gì cho cam nhưng tự thấy mình có nhiều ưu điểm thu hút phái nữ. Cũng cao to vạm vỡ, mặt không xinh trai như mấy anh Hàn xẻng nhưng khá manly, miệng dẻo, galăng, lại hiểu tâm lý con gái (do hai bà chị tôi truyền lại).

    Thế nên tôi không nghĩ chị chê mình, có lẽ vì lí do gì khác. Thôi chết rồi, chẳng lẽ chị chỉ xem tôi như thằng em bé bỏng dại khờ thôi sao?!

    Tôi không thể đoán hiểu được tâm ý của chị, khó mà biết chị nghĩ gì... Lần nào đang nói chuyện vui vẻ, tôi lựa lời rủ rê đều bị chị từ chối làm cho hụt hẫng, nhưng sau đó chị dỗ dành, thế là tôi mình lại vui ngay (vừa đấm vừa xoa, dại gái phải chịu).

    Rốt cục sau bao ngày bày mưu tính kế, nửa đêm vỗ gối, nước mắt đầm đìa, tôi cũng tìm được sát chiêu dụ hổ ra khỏi rừng.

    Hôm đó, sau một hồi tâm sự, chị vô tình nói rất thích xem phim. Từ nhỏ đến giờ chị chưa từng được đến rạp xem phim lần nào cho biết. Tôi nghe mà thương, qua hôm sau chạy đi mua ngay cặp vé phim "ngôi nhà trong hẻm", thể loại kinh dị đúng sở thích và ý đồ của tôi. Phim này cũ rồi nhưng tôi ở tỉnh, giờ họ mới đem về chiếu, thôi thì có còn đỡ hơn không.

    Chiều chị vừa về, tôi chạy ra gạ gẫm ngay. Khi thấy tôi cầm cặp vé không ngớt quảng cáo đến sùi bọt mép đỏ mặt tía tai, chị có vẻ đắn đo một hồi rồi lại kêu tôi rủ bạn đi đi. Kệ, từ chối cũng không sao, đẹp trai không bằng chai mặt, hôm nay chị suy nghĩ lâu vậy có nghĩa cũng lay động trước mồi nhử của tôi rồi.

    Tôi lại chạy theo nài nỉ, dụ dỗ, giận hờn, làm đủ trò mà tôi có thể nghĩ ra. Cuối cùng chị cũng nhận lời khiến tôi sướng run người.

    Tối đó chở chị đi xem phim mà người tôi cứ lâng lâng, cảm giác người ngồi sau không phải chị họ, mà là người yêu. Lúc hai đứa xin phép đi, ba mẹ tôi đồng ý ngay. Chắc thấy chị suốt ngày đi làm rồi ru rú trong nhà, ông bà cũng thương. Mọi việc diễn ra rất tốt, đúng như ý tôi, ba mẹ đều không nghi ngờ gì về động cơ đen tối của thằng con trai.

    Phim không được hay cho lắm, trừ vài khúc "thằng nhỏ" xuất hiện. Những lúc đó chị rất sợ, vô tình nắm chặt tay tôi (tôi cố tình đặt tay gần tay chị, để chị có mà nắm, kinh nghiệm sau nhiều lần đi xem phim với những cô bạn gái trước kia).

    Nỗi sợ hãi qua đi, phát hiện hành động của mình, chị bẽn lẽn nhè nhẹ buông tay. Tôi thì vẫn giả vờ như đang chăm chú xem phim lắm, không để ý gì, thật ra trong bụng sướng muốn chết. Ngồi xem phim nhưng mắt tôi cứ lén nhìn chị hoài, chả hiểu sao nhìn cả ngày mà vẫn cứ thích nhìn, không biết chán.

    Xem phim xong cũng hơn mười giờ tối, tôi chở chị dạo lòng vòng hóng mát, ghé vào mấy xe bán hàng rong mua vài xâu tàu hũ chiên. Chị một xâu, tôi quất ba xâu, vừa chạy vừa ăn không gì phê bằng. Buổi đi chơi hôm đó tôi thấy chị rất vui. Và đúng như dự tính, sau bữa ấy tôi rủ rê chị dễ hơn trước. Mặc dù chị cũng từ chối, nhưng ít ra rủ hai, ba lần thì chị cũng đồng ý đi một lần. Vậy tôi vui lắm rồi...

    Tôi thường chở chị dạo phố, mua đủ thứ đồ ăn vặt, kế tiếp ghé vào quán nước mía hoặc nước sâm ở vỉa hè. Hai người ngồi chiến đấu hết đống đồ ăn, miệng không ngừng tán dóc.

    Có lần tôi đưa chị đi uống café, mấy quán lớn giăng đèn lung linh rất đẹp. Nhưng đi được duy nhất một lần, mấy bữa sau chị không chịu vào nữa, bảo chị không quen không khí trong đó. Chị thích ngồi mấy quán cóc lề đường ngắm xe cộ, mọi người chạy tới chạy lui vui hơn. Ừm, chị thích sao tôi chìu vậy, miễn được đi chơi với chị thì có đi tới Châu Phi tôi cũng sẵn lòng.

    Trước đây đi chơi với bạn gái, tôi toàn chở vào mấy quán café tình nhân tối tăm mù mịt, nhưng với chị thì tôi chưa khi nào có ý nghĩ đó. Nói thật tôi chỉ muốn được quan tâm, chăm sóc chị, không hề có một chút suy nghĩ đen tối, muốn làm gì bậy bạ với chị hết.

    Từ lâu, trong lòng tôi chị giống như nàng tiên nữ vô cùng trong sáng thánh thiện, không thể bị nhơ bẩn bởi mấy suy nghĩ phàm tục. Chỉ cần như bây giờ, mỗi ngày được nhìn ngắm, trò chuyện, dạo phố cùng chị, với tôi đã quá tuyệt vời không còn mong muốn gì hơn. Chỉ cầu mong chuỗi ngày hạnh phúc này sẽ được kéo dài...

    Nhưng đúng như ông bà hay nói, "ngày vui ngắn chẳng tày gang", không có gì tốt đẹp mãi. Khi tôi đang ngất ngây trong cơn say tình đơn phương, rắc rối bắt đầu xảy ra. Một thằng con trai xuất hiện, theo tán tỉnh chị.

    Buổi trưa hôm đó, tôi được về sớm hai tiết, đi café bida làm vài đường cơ với đám bạn. Đến chiều, theo thường lệ tôi về nhà nhưng bỗng nhiên hứng chí thế nào lại chạy đến tiệm làm tóc của chị Ánh. Tôi định rước chị Diễm về, lâu lâu làm chị bất ngờ một phen.

    Vừa chạy vừa nghĩ đến ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên của chị khi nhìn thấy mình mà lòng tôi như nở hoa, tim đập rộn ràng nghìn nhịp trên phút, xốn xang vô kể. Khi gần đến tiệm, tôi chạy chậm lại ngó sang tìm chị (tiệm làm tóc nằm bên kia đường). Vừa nhìn thấy chị, định chạy sang thì tôi như bị sét đánh trúng chân mày, đứng tựa trời trồng.

    Một thằng đực rựa đang dắt xe ra giùm chị Diễm. Chị đứng bên cạnh cười bẽn lẽn, nhìn mà sôi máu. Do hơi xa nên tôi không thấy rõ mặt thằng kia, nhưng tướng tá nó cao ráo, sơmi đóng thùng, mang giày khá lịch sự ra vẻ thư sinh trí thức, lại đi Sh, chắc con nhà giàu hoặc cũng có địa vị. Sau khi dắt xe giùm chị xong, nó cũng leo lên xe chạy kè theo, chắc định đưa chị về đến nhà.

    Hai người đi rồi, tôi vẫn còn ngồi ngơ ngẩn trên xe ngó theo. Bất ngờ quá, chả biết làm gì nữa...

    Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi mà không lời giải đáp.

    Thằng kia là ai?

    Chị quen nó lâu chưa?

    Quen như thế nào?

    Tại sao trò chuyện hàng ngày nhưng chưa bao giờ tôi nghe chị nhắc đến nó?

    Suy nghĩ một lúc, tôi quay xe phóng theo. Hai người vừa chạy vừa cười đùa chuyện trò rôm rả nên đi chậm, tôi vèo một phát đã đến ngay sau lưng, cố lắng tai hóng trong tiếng gió xem có nghe họ nói gì không nhưng đường ồn ào quá, chả nghe lỏm được.

    Thôi, không thể nghe lén thì nghe thẳng mặt vậy. Tôi vọt lên trước đầu xe chị, chạy chậm lại chờ chị lên. Tôi canh rất chuẩn, sao cho mình chen vào giữa nó và chị.

    Đúng như tôi dự tính, hai người chạy lên, chị bên phải, nó bên trái, tôi làm cục nhân ở giữa.

    - Ủa, Tuấn đi đâu đường này vậy?

    Chị hỏi tôi. Đúng là gương mặt tôi trông chờ, hai mắt to tròn ngạc nhiên đáng yêu quá đi mất. Giá như không có thằng kia phá đám, giờ này chắc tôi đang rất sung sướng, nhưng vì nó mà mất hứng hết rồi. Tôi nhìn chị, mặt đang ủ dột vẫn cố nặn ra một nụ cười (về nhà xem kiếng thấy cười kiểu ấy nhìn giống thằng dở hơi thật).

    - Em uống café gần đây, sẵn tiện ghé qua rước chị về luôn.

    Nghe rõ chưa thằng kia? Hoa có chủ rồi nhé, có người rước hẳn hoi đấy, không mượn mày tài lanh kè về đâu.

    - Vậy hả? Trưa nay cưng không đi học à?

    Không biết vô tình hay cố ý mà chị lại gọi tôi bằng cái từ chết tiệt đó. Tôi liếc qua thấy thằng kia trước đó khá căng thẳng, vừa nghe chị gọi tôi như vậy thì mặt nó giãn hẳn ra, vui cười hớn hở.

    - Em được về sớm. Ủa, ai đây chị?

    Tôi giả vờ giờ mới nhận ra sự hiện diện của thằng kia, ngạc nhiên hỏi chị.

    - À, cưng không hỏi chị quên giới thiệu! Đây là anh Quang, bạn chị Ánh.

    Vừa nói chị vừa cười cười nhìn sang thằng đó. Tôi cũng nhìn theo xem nó thế nào, mặt rổ hay mặt rô đây.

    Công bằng mà nói thằng này ngon trai hơn tôi. Nhìn chung là thế, nó kiểu thư sinh hiền lành, trí thức, cư xử cũng lịch thiệp. Lúc tôi nhìn qua, nó cười tươi rói gật đầu chào. Dù không muốn nhưng tôi đành phải chào lại, nếu so sánh có lẽ tôi chỉ hơn nó ở chỗ trẻ hơn thôi. Mà theo tôi biết, con gái bây giờ chỉ thích quen và lấy những người lớn tuổi hơn, có nghề nghiệp ổn định. Tính ra, cái chuyện tuổi tác tôi trẻ hơn nó, trong mắt chị không biết là ưu điểm hay khuyết điểm đây.

    - Em của Diễm hả?

    Thằng Quang hỏi chị, miệng không quên cười tươi, tận dụng ưu thế tốt thật.

    - Dạ, Tuấn là con của dì dượng nhà em đang ở nhờ đó. Tuấn tốt với em lắm!

    Chị cười trả lời, nghe chị dạ thưa với nó mà tôi tức trào máu.

    Lúc sau thằng Quang có bắt chuyện với tôi, hỏi thăm khá nhiều. Tôi lịch sự trả lời qua loa cho xong rồi quay qua nói chuyện với chị, vờ như có nhiều điều để nói không cho nó cơ hội lên tiếng. Dường như chị cũng thấy kì nhưng bị tôi hỏi dồn dập nên không thể nào trò chuyện với thằng kia.

    Cuối cùng, chắc không chịu nổi cảnh chầu rìa, thằng Quang chào tạm biệt chị, quay xe vòng lại. À, thì ra ngược đường mà vẫn cố đưa về, có lòng tốt thật đây hay muốn dụ dỗ hại đời người chị trong sáng đáng yêu của tôi?

    Vừa về đến nhà, tôi tức tốc lấy điện thoại gọi chị Ánh ngay, phải điều tra tiểu sử nó mới được.

    - Alo, gì đó hot boy? (chị Ánh hay trêu tôi như thế, chắc tại thấy tôi quen nhiều bạn gái)

    - Chị, thằng hồi chiều kè chị Diễm về là ai vậy?

    - Thằng nào? À à, anh Quang đó hả? Trời, lớn hơn em nhiều mà kêu thằng hả? Hỗn quá! - Chị Ánh trêu.

    - Dạ, thì anh. Anh đó quen biết sao với chị vậy?

    - Bạn hồi trước chơi chung nhóm thôi, dạo này ít liên lạc rồi.

    - Ủa, vậy sao ảnh biết chị Diễm mà hồi chiều nói chuyện?

    - Hi hi, làm gì điều tra dữ vậy nhóc? Ghen hả?

    - Đâu có, chị em mà ghen gì trời! Em không biết anh Quang ra sao nên hỏi thăm, mất công chị Diễm gặp người xấu. Chị ấy khờ lắm!

    - Ừ, tính tình anh Quang cũng tốt, gia cảnh giàu có. Chỉ có điều... - Nói tới đây, chị Ánh ngập ngừng.

    - Sao chị? - Tôi nôn nóng hỏi.

    - Anh Quang rất đào hoa, quen nhiều lắm! Theo chị biết hồi trước là vậy, giờ sao thì không rõ.

    - Ừm, mà sao tự nhiên ảnh ghé chỗ chị vậy?

    - Ghé mấy bữa rồi, đâu phải mới hôm nay. Mấy hôm trước ảnh ghé chơi, nói lâu quá không gặp, chạy ngang sẵn tiện vô thăm chị.

    - Rồi làm quen chị Diễm luôn hả?

    Tôi gầm gừ, cơ mà vẫn cố che giấu cảm xúc. Con gái thường rất nhạy cảm, huống chi chị Ánh đã có một đời chồng, hình như chị ấy nghi rồi.

    - Ừ, mấy bữa rồi. Ngày nào cũng vậy, gần hết giờ làm là ảnh ghé đưa Diễm về. Chắc mê chị nhóc rồi he he!

    - Cảm ơn chị nhen! Có gì em điện thoại chị sau.

    - Điều tra vậy vẫn chưa đủ hả? Thương Diễm quá hén, ha ha! Bye nhóc!

    - Ừm, chào chị!

    Rồi xong. Chuyện tôi lo lắng đã xảy ra, khả năng cao thằng Quang không thật lòng mà chỉ muốn lợi dụng chị Diễm thôi. Tôi biết làm sao đây?!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 15-06-2015 lúc 19:30.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,ngocnghechvn,Tiếu hồng trần,Đỗ Khuê,
  7. #4
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 3: Nỗi đau người thứ ba








    Tối đó, ngồi ăn cơm mà cái mặt tôi hầm hầm, nghĩ đến thằng kia lại tức muốn bốc khói não. Mẹ tôi thấy lạ có hỏi lí do, nhưng tôi tảng lờ trả lời qua quýt cho xong. Chị ngồi đối diện cũng nhìn nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngại, chắc chị mơ hồ đoán được lí do tại sao tôi như thế.

    Ăn cơm xong, tôi vẫn nán lại phụ chị dọn dẹp như thường lệ (tức thằng kia thôi, không giận gì chị cả). Đâu đó xong xuôi, chị rửa chén, tôi xoay người đi lên trước, không tán dóc với chị như mọi khi. Chị bỗng gọi tôi:

    - Tuấn...

    Tôi xoay lại:

    - Gì vậy?

    - Bực chuyện gì hả? - Chị hỏi, mắt vẫn nhìn vào bồn rửa chén.

    - Đâu có gì. Thấy khó chịu trong người tí thôi! - Tôi nói gai.

    - Xạo quá, cái mặt vậy mà nói không có gì! Bộ Tuấn giận chị hả?

    Hình như biết tôi đang bực bội nên chị không gọi là cưng như thường ngày, mà thay bằng Tuấn, làm tôi thấy bớt giận tí.

    Tôi nhìn chị:

    - Chị có làm gì đâu mà giận! Nhưng thằng Quang hồi chiều kè chị về, theo em biết nó không đàng hoàng đâu, quen gái tùm lum...

    Tôi chưa nói hết thì chị ngắt lời:

    - Chuyện ấy chị có nghe chị Ánh nói rồi. Nhưng đó là chuyện lúc trước thôi mà, giờ ảnh đâu có vậy nữa.

    - Hay quá hén, sao chị biết nó không vậy nữa? - Tôi đốp lại.

    - Thì... chị nghe ảnh nói vậy. - Giọng chị ngập ngừng.

    Haizzz, bà chị yêu dấu của tôi ơi, sao mà ngây thơ thế không biết.

    Tôi bắt đầu lớn tiếng:

    - Nó muốn cưa chị tất nhiên phải nói vậy rồi. Không lẽ bây giờ nó đi khoe với chị là nó đang quen rất nhiều cô gái, và chị là một trong số đó sao? Nó đâu có bị khùng!

    Chị im lặng hồi lâu, nói nhỏ:

    - Chị biết Tuấn lo cho chị, nhưng có gì từ từ nói chị nghe, sao nạt nộ dữ vậy!

    Tôi cũng nhận ra sai trái, chỉ tiếc lúc này khói bốc lên đầu rồi, hối chả kịp.

    - Chị còn ngây thơ lắm biết không? Thằng đó là thằng cáo già, dân chơi. Nó tán chị để qua đường thôi, không yêu thương thật lòng gì đâu!

    Xả xong một tràng, tôi đùng đùng đi lên lầu. Chị vẫn im lặng đứng đó rửa chén...

    Tôi đóng cửa phòng cái rầm, mở máy xem phim, vặn âm thanh to hết cỡ. Ngồi xem phim mà đầu óc cứ nghĩ lung tung, phim hết lúc nào cũng chả biết. Nhìn thời gian gần chín giờ, tôi thấy hối hận quá. Chị đâu có lỗi gì, tất cả là do thằng kia dụ dỗ, nói ngon ngọt lừa gạt chị. Nghĩ chắc giờ này chị lên phòng rồi, tôi bước ra, định bụng sẽ qua xin lỗi chuyện khi nãy mình hơi nóng.

    Nhưng vừa đi đến phòng chị, chưa kịp gõ cửa tôi đã nghe tiếng cười nói bên trong. Ba mẹ vẫn đang xem tivi dưới nhà, chị nói chuyện với ai nhỉ? Tôi nhẹ nhàng áp tai vào nghe lén. Thì ra chị đang nói chuyện điện thoại, chị xưng em, gọi thằng nào đó là anh, còn hỏi nó sắp đi ngủ chưa nữa, quan tâm thật.

    Tôi dẹp hết mấy lời xin lỗi tập nãy giờ qua một bên, đùng đùng bỏ về phòng. Chị không nói chuyện với thằng Quang thì còn ai khác vào đây. Cả đêm tôi cứ nằm trằn trọc suy nghĩ, tính xem làm cách nào vạch trần bộ mặt đểu cán của nó cho chị sáng mắt ra, đến gần sáng mới ngủ được.




    o0o




    Một đêm dài dằng dặc mất ngủ, sáng ra hai con mắt tôi đỏ ngầu chán chẳng muốn đi học, liền alô Thanh sida ra làm chầu café. Giọng nó ngái ngủ trong điện thoại nhưng khi tôi nói trả tiền là Thanh sida tỉnh ngay, mười phút sau đã có mặt tại quán, không biết có kịp súc miệng rửa mặt gì chưa.

    Ngồi uống café, nhìn cái mặt băng giá cộng cặp mắt ác quỷ của tôi, Thanh sida hiểu ngay có chuyện.Tôi được dịp tỉ tê cùng nó, rằng có thằng kia đang gạ gẫm chị Diễm. Chưa kịp bày tỏ nỗi niềm thì Thanh sida đã nhảy dựng lên, bức xúc còn hơn cả tôi, đòi đi tìm đập cho thằng Quang một trận ra trò.

    Đến đây, tôi cũng hiểu sơ sơ được tâm ý thằng bạn nối khố. Từ hôm vô tình gặp chị Diễm ở nhà tôi, nó có tìm cớ lại nhà chơi mấy lần, toàn những lúc chị đang ở tiệm nên không gặp được. Hóa ra thằng này cũng chả tốt lành gì, định cưa cẩm chị Diễm đây.

    Cả buổi sáng tôi và Thanh sida bàn kế hoạch tác chiến. Đầu mối của kế hoạch là chị Ánh, tôi phone cho chị ngay để lấy thông tin về thằng kia. Nhưng rốt cục công cốc, chị Ánh chỉ biết nhà thằng Quang ở Hòa Thành, còn địa chỉ cụ thể chị không biết.

    Bọn tôi định hỏi được địa chỉ nhà thằng Quang, sẽ đến phục kích theo dõi xem nó đi chơi với những nhỏ nào để chụp hình về đưa cho chị Diễm xem, vạch cái bản mặt khốn nạn của nó ra. Nhưng giờ nhà nó ở đâu cũng chẳng biết, thế là vỡ kế hoạch bắt tận tay, day tận mặt từ trong trứng nước.

    Bàn mãi không có cách gì hay, trời cũng đã trưa, tôi tính tiền về. Buổi trưa nằm gác chân lên trán suy nghĩ, nặn óc moi tim cuối cùng tôi cũng tìm được kế sách. Không biết nhà thằng Quang thì bây giờ tôi sẽ đến địa điểm nó hay xuất hiện, đi theo chắc chắn tìm được nhà thôi. Đơn giản vậy mà nghĩ mãi không ra!

    Nghĩ là làm, tôi đánh một giấc đến hơn bốn giờ chiều mới dậy tắm rửa, xách xe chạy tà tà đến tiệm chị Ánh, tới nơi cũng gần năm giờ. Tôi núp vào cây xanh ven đường, đầu vẫn đội nón cối, làm thêm cặp kính đen vào nhìn như xã hội đen.

    Giờ này tiệm vẫn còn khách, có lẽ hôm nay chị về trễ hơn mọi khi. Tôi ngồi xe hóng, lâu lâu vài con kiến vàng trên cây rớt xuống cắn đau kinh khủng. Tôi gãi đỏ tấy cả tay chân, cơ mà vì sự nghiệp vạch mặt tình địch, phải cố gắng thôi.

    Đến gần sáu giờ, thằng Quang lại. Tôi vội núp sát vào thân cây.

    Hôm nay thằng Quang vẫn mặc sơ mi đóng thùng, mang giày lịch sự như trước. Nó vào trong tiệm ngồi chờ chút thì chị Diễm ra về, chắc có hẹn trước hay sao mà đến đúng lúc thật.

    Thằng Quang lăng xăng dắt hộ xe chị ra, sau đó hai người chạy đi. Tôi lặng lẽ bám đuôi xa xa phía sau, chạy theo mà lòng đau khó tả... từ khi nào tôi thành kẻ thứ ba thế này!

    Chị và nó không về nhà như hôm trước, mà quẹo vào quán cháo gỏi vịt. Tôi lại kiếm một gốc cây, dựng xe ngồi một đống như chó chực xương. Nhưng ngồi một lúc, bỗng dưng tôi nhận ra bản thân ngu ngốc. Trước sau gì thằng Quang cũng phải đưa chị về nhà, sao tôi không chờ nó ở trước hẻm gần nhà cho tiện, việc gì phải cực khổ ngồi chực ở đây?

    Suy đi tính lại, tôi vẫn yên vị. Làm sao biết được ăn xong thằng Quang còn rủ rê chị đi đâu không, tôi ở nhà chờ rủi nó đưa chị vào nhà nghỉ hay chỗ mờ ám nào đó thì xong. Kiên nhẫn chờ đến gần bảy giờ, hai người đi ra. May làm sao, thằng Quang kè chị về thẳng nhà, không đi đâu nữa cả. Tôi âm thầm bám theo.

    Đến hẻm chị Diễm quẹo vào nhà, không quên tặng thằng Quang nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời. Nó huýt sáo vui vẻ, vù xe đi. Tôi lại tiếp tục trung thành với sự nghiệp đu bám.

    Chạy theo một hồi, tôi chả biết nhà thằng này ở đâu luôn. Nó chạy loạn cả lên, có con đường đi qua rồi, loanh quanh thế nào nó lại vòng tới vòng lui thêm lần nữa. Đeo bám được nửa tiếng, thằng Quang chợt quẹo vào một con hẻm, móc gói thuốc ra làm một điếu. Nó ngồi gác chân lên xe, miệng phì phà thuốc đầy vẻ hưởng thụ. Lúc này nhìn nó như một thằng dân chơi chính hiệu, chả giống dân trí thức gì nữa.

    Tôi thập thò ở đầu hẻm, không dám vào. Định bụng chờ thằng Quang hút xong điếu thuốc chắc sẽ về nhà, lại bám theo. Ai dè đang lấp ló thì nó đưa tay về phía tôi ngoắc ngoắc.

    Tôi giật mình. Chẳng lẽ nó phát hiện ra tôi rồi à?

    Nhớ lại nãy giờ nó chạy từa lưa, tôi bắt đầu hiểu ra. Vỡ kế hoạch rồi, tôi định quay xe về nhưng lại nghĩ mấy khi có cơ hội nói chuyện giữa hai người đàn ông. Thế là tôi nghênh ngang chạy thẳng vào.

    Vừa dừng xe đánh "két", chưa kịp bước xuống, nó đã nhìn tôi hất hàm:

    - Làm gì theo anh từ chiều đến giờ thế? Rảnh không có việc gì làm à?

    Còn định nói chuyện đàng hoàng với nó, nhưng mà với kiểu cách xấc láo thế này thì chả có gì phải lịch sự nữa.

    - Ở không làm gì chả rảnh! - Tôi độp lại.

    Nó vừa rít thuốc, vừa nheo mắt nhìn tôi:

    - Rảnh là chuyện của mày, đừng xen vào việc riêng của tao! Con chị mày kể tao nghe hết rồi, nói xấu anh hả? Hè hè, chấp mười thằng như mày cũng không cản được tao!

    - Khốn kiếp, mày mà đụng vào chị Diễm thì đừng trách! - Nghe nó giở giọng khốn nạn ra, tôi không giữ được bình tĩnh nữa.

    Nó cười đểu:

    - Tao vẫn cứ đụng vào đấy, mày làm gì được? Con chị mày mê tao quá rồi, giờ tao mà bỏ có khi nó đòi tự tử. Lúc đó đừng theo năn nỉ tao!

    - Mày nói gì?

    Tôi nổi điên rồi, vận hết mười hai thành công lực hùng hục lao vào thoi cho nó một cú vô mặt. Nhưng thằng Quang dễ dàng né được, hình như nó có nghề. Tôi cảm giác được nắm tay nó tiếp xúc thân mật với mặt mình, mắt nổ đom đóm.

    Tôi loạng choạng cố gượng dậy, bay vô đạp nó như trong mấy phim võ thuật hay xem. Lần này vẫn hụt, thằng Quang tóm được chân tôi, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ rực dụi ngay vào bàn chân, cảm giác rát bỏng!

    Tôi giật chân lại, chưa kịp làm gì đã được nó khuyến mãi thêm cho mấy quả đấm vào mặt như trời giáng, nằm đo đất luôn. Chân mày bị tét, máu chảy xuống mắt, tôi nhìn gì cũng chỉ thấy lờ mờ.

    Lúc này người dân gần đó thấy có chuyện liền chạy ra can, đúng lúc tôi mò mò lượm được cây tầm vông, định lao vào đập nó nhưng bị mọi người ôm lại. Thằng Quang đứng đó nhìn tôi cười khinh khỉnh, ung dung lên xe chạy đi mất.

    Tôi được mấy bà cô tốt bụng đưa vào nhà đắp muối lên chỗ sưng, còn hỏi ở đâu để đưa về, nhưng tôi không nói. Chuyện này mà nhà tôi biết được thì còn mặt mũi nào. Ngồi một chút bớt đau, tôi lên xe về, không quên cảm ơn mấy người đó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 15-06-2015 lúc 19:31.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,Tiếu hồng trần,
  9. #5
    Nguyên Ca's Avatar
    Nguyên Ca Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜTiếu ๖ۣۜLý ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐao
    Hào Hoa Phong Nhã
    Bảng Nhãn
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    Càn Khôn giới
    Bài viết
    2,511
    Xu
    4,302

    Mặc định

    Nhật Ký Tình Yêu
    Tác giả: Nguyên Ca
    Chương 4: Âm mưu của Thanh sida








    Tôi chạy xe về nhà với cái mặt sưng húp, mắt bên trái to chùm bụp không thấy đường luôn. Đang nghĩ không biết ba mẹ hỏi nên nói lí do gì đây, may sao lúc tôi về đến thì ba mẹ và chị đang ăn cơm ở sau. Tôi nhè nhẹ đi lên lầu.

    - Tuấn hả? Sao về trễ vậy con? Xuống ăn cơm luôn này! - Có tiếng mẹ gọi.

    - Dạ thôi, con mới đi ăn lẩu với tụi bạn rồi. Ba mẹ ăn đi! - Tôi cố đáp bằng giọng thản nhiên, vội đi lên phòng.

    Buông người xuống nệm, tôi cứ nằm đó chả buồn mở đèn lên. Căn phòng tối om, thật thích hợp với tâm trạng tôi lúc này. Chưa bao giờ tôi phải chịu nhục như hôm nay, bảo vệ chị không được đã đành, còn bị thằng đó cho ăn đòn. Càng nghĩ càng uất ức, nghĩ đến sự bất lực của mình, bất giác nước mắt chảy ra ướt cả gối lúc nào không hay...

    Tôi không phải loại con trai yếu đuối hở ra là khóc. Từ nhỏ đến giờ cũng trải qua đâu ít chuyện, đánh nhau đã từng, chưa khi nào tôi khóc cả. Vậy mà hôm nay lại thế này... tôi khóc không phải vì đau, mà vì sợ mất chị. Càng ngày tôi càng thấy chị xa tầm với của mình, muốn níu lại mà sao bất lực quá, thật khó khăn...

    Cốc cốc!

    - Tuấn đang làm gì vậy? Chị vào được không?

    Đang nằm tự kỷ thì chị gõ cửa, tôi vội đưa tay chùi mặt lấm lem, nói vọng ra:

    - Em đang ngủ.

    - Chị vô nhen.

    Cửa phòng xịch mở, chị bước nhẹ vào. Tôi lật đật giấu mặt vào gối, kéo cái mền lên quá đầu.

    - Sao không mở đèn lên, để phòng tối thui ghê vậy? - Vừa nói chị vừa với tay bật công tắc.

    Tôi lên tiếng ngăn lại:

    - Đừng mở, sáng chói mắt em không ngủ được!

    Cạch!

    Bóng đèn chớp chớp vài cái rồi rọi sáng cả căn phòng. Tôi như con ốc càng rút chặt vào trong mền cố thủ.

    - Tối quá chị sợ, tí đi ra chị tắt cho! Sao nay Tuấn ngủ sớm vậy? Bệnh hả?

    Dường như tại giọng tôi nghẹt mũi nghe khác bình thường, nên chị hỏi.

    Tôi ậm ừ:

    - À...ừm... Em hơi nhức đầu! Không có gì đâu, ngủ chút đến sáng hết thôi.
    .
    Giọng chị lo lắng:

    - Vậy sao được, bệnh phải uống thuốc mới hết được chứ, đâu để chị coi nóng lắm không!

    Vừa nói chị vừa đi lại chỗ tôi, phiền rồi!

    - Em không sao! Giờ em mệt buồn ngủ lắm, chị để em ngủ đi! - Tôi gắt.

    - Ngoan, chị rờ trán coi sốt cao không rồi mua thuốc cho Tuấn uống! Xong tha hồ mà ngủ!

    Chị kéo mền ra. Tôi nằm bên trong cố níu lại, cơ mà chị kéo mạnh quá, không giữ nổi.

    Ánh sáng tràn vào, tôi vội đưa hai tay lên ôm mặt.

    - Trời ơi, con trai gì mà làm như con gái vậy, mắc cỡ nữa! Chị coi coi. - Chị bật cười, kéo tay tôi ra.

    Được rồi, muốn xem thì cho xem, mặt như cái mền rách đây này.

    - A...trời ơi, cưng bị gì dữ vậy nè? Cưng đánh nhau với ai vậy hả?

    Vừa nhìn cái mặt sưng húp của tôi, chị hoảng hốt la lên. Tôi vội đưa tay bịt miệng chị, suỵt khẽ:

    - Nhỏ thôi, ba mẹ em nghe là chết! Đánh nhau với mấy thằng bạn cà chớn chứ ai đâu.

    - Có gì thì nói được rồi, sao phải đánh nhau! Chờ tí, chị đi lấy thuốc sát trùng cho, để vầy là chết luôn!

    Nói xong không để tôi kịp trả lời, chị đã vội vàng đi xuống lầu.

    Vài phút sau chị đi lên, cầm theo bông gòn, oxy già, vài miếng băng cá nhân với ca nước ấm. Vừa rửa vết thương cho tôi (cái chân mày bị tét) chị vừa trấn an:

    - Hơi rát chút, cưng ráng chịu nghen!

    - Ừm, không sao! Em không nghe rát gì hết à.

    Tôi thề là không nghe đau tí nào cả. Lúc này, bàn tay chị lướt nhẹ trên mặt tôi, êm ái vô cùng. Hồn tôi cứ lâng lâng như ở trên mây, được chị quan tâm chăm sóc, có bị đánh ngàn lần nữa tôi cũng vui vẻ chấp nhận.

    Cứ thế, hai người ngồi đối diện nhau. Không gian thật yên tĩnh, nghe rõ được tiếng trái tim tôi đập bình bịch vì xúc động. Tôi ngồi nhắm mắt lại, đực mặt ra, chị thì chăm chú chùi rửa.

    Một lúc sau tôi vô tình nhìn lên, không biết từ lúc nào, đôi mắt to tròn đen láy của chị đã bắt đầu đỏ đỏ, bị một màn nước mỏng như sương bao phủ. Chị khóc vì tôi sao? Hạnh phúc quá!

    - Ai mà ác quá vậy nè! Đánh cưng ra nông nỗi này...

    Chị sụt sùi, tay vẫn không ngừng dùng bông gòn nhúng nước ấm lau cho tôi.

    Tôi tranh thủ chém gió:

    - Mấy thằng kia kìa, chị không biết đâu! Em bị vầy còn nhẹ đó, tụi nó vô bệnh viện hết rồi.

    Chị liếc tôi:

    - Hay quá hén! Mốt không được đánh nhau nữa nghe chưa? Còn lần nữa chị méc dì dượng đó.

    - Ừ, em biết rồi.

    Lau vết thương xong, chị ôm đồ nghề đi xuống, một lúc sau quay lên cầm theo quả trứng gà mới lột vỏ trắng bóc.

    - Chị luộc cho em ăn đó hả? Muối tiêu đâu? - Thấy trứng gà, tôi sáng mắt lên, vội hỏi.

    - Cái này để lăn cho mắt cưng hết bầm, đen thui rồi kìa. Ăn gì mà ăn, tham ăn như heo!

    Chị nghênh mặt, nhìn đáng yêu kinh khủng. Tay chị lăn nhẹ quả trứng quanh mắt tôi, mềm mềm nong nóng, thật êm ái, sướng quá!

    Xong xuôi đâu đó, chị mỉm cười nhìn tôi:

    - Rồi đó, giờ cưng ngủ đi! Chị đi ra ngoài tắt đèn cho, không thôi lại kêu chị phiền phức nữa!

    Nói rồi chị đứng lên, đi ra.

    - Chị... khoan đã... - Tôi gọi với theo.

    Cánh tay đưa lên công tắc định tắt đèn của chị dừng lại:

    - Gì vậy? Cưng nói đi, chị nghe nè!

    Tôi ngập ngừng:

    - Chuyện hôm qua... em xin lỗi...!!!

    Chị mỉm cười:

    - Không sao, cưng lo cho chị nên mới vậy mà!

    Chị không trách tôi, thật tốt quá.

    Suy nghĩ một lúc, tôi tiếp:

    - Còn vụ thằng...à không, anh Quang đó...(trước mặt chị, tôi không dám gọi nó là thằng, mất công chị nghĩ tôi hỗn láo trẻ trâu nữa)

    -Ừm, sao nè?

    - Chị cẩn thận nhen, đừng có đi với ổng vô mấy chỗ bậy bạ, nguy hiểm lắm!

    Bao lời muốn nói, tôi cố nuốt vào, chỉ dặn dò chị được vài câu thế thôi.

    - Ừm, chị biết mà. Cưng đừng lo, chị của cưng không dễ dụ vậy đâu! Thôi, cưng ngủ ngon nghen!

    Chị nháy mắt mỉm cười với tôi, tiếp đó bước ra ngoài, không quên tắt đèn phòng.

    Tôi nằm trong bóng tối suy nghĩ mông lung. Có lẽ tôi phải mua máy ghi âm thôi, ngày mai tôi sẽ rủ Thanh sida đi cùng. Tôi nhất định bằng mọi giá cho chị nghe được những lời khốn nạn bẩn thỉu của nó.




    o0o




    Sáng hôm sau ngủ dậy đầu tôi đau như búa bổ, dư âm của trận chiến hôm qua vẫn còn.

    Mắt tôi sưng húp, rửa mặt lỡ tay đụng trúng chân mày đau muốn chảy nước mắt. Tôi nghỉ học luôn, mặt mày thế này đi đâu được, cả ngày ngồi lì trong phòng xem phim.

    Tôi điện thoại kể lại sự việc cho Thanh sida. Nghe tôi bị ăn đòn te tua, nó tức tối đòi kêu đám bạn đi dần thằng Quang một trận, nhưng tôi cản ngay. Việc cần làm trước nhất bây giờ là phải cho chị Diễm thấy rõ bộ mặt khốn nạn của nó, chuyện trả thù để sau.

    Khi tôi trình bày kế hoạch lén ghi âm, Thanh sida ủng hộ nhiệt liệt, còn bảo để nó hỏi thăm người quen bạn bè xem ai có máy ghi âm mượn cho tôi. Nhưng tiếc chẳng ai có cả, tôi đành hẹn nó tối hôm sau đi mua, hiện giờ mặt mũi như đầu heo thế này, không thể vác mặt ra đường được.

    Trưa ăn cơm ba mẹ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi nói bị té xe, có vẻ ông bà không tin lắm. Nhưng tôi lớn rồi, ba mẹ cũng không nói nhiều, chỉ căn dặn đi đứng cẩn thận với không được tụ tập đánh nhau. Mẹ bắt tôi đi bác sĩ, nhưng tôi bảo không sao, chỉ cần mua thuốc uống cho tan máu bầm mau khỏi là được. Nhờ vậy mẹ đưa tôi năm trăm nghìn, ổn rồi, bù thêm tí nữa là đủ mua máy ghi âm.

    Buổi chiều gần đến giờ chị về, tôi cứ thấy lo lo. Không biết hôm nay thằng Quang có rủ rê chị đi đâu không, tôi cầm điện thoại định gọi cho chị, mè nheo than thở một chút để chị về sớm. Nhưng chị đã gọi cho tôi trước, hỏi muốn ăn gì chị mua cho. Tiêu chuẩn sĩ quan dành cho bệnh nhân.

    - Tô hủ tíu xương đặc biệt, bỏ thêm hoành thánh với nhiều tóp mỡ nhen chị.

    Tất nhiên tôi không thể từ chối sự quan tâm chị dành cho mình rồi.

    Đó là tô hủ tíu ngon nhất tôi được ăn từ trước đến giờ, húp cạn cả nước không chừa một giọt.

    - Húp rột rột như heo vậy ông tướng? Để mai chị mua nữa cho! - Chị cốc nhẹ đầu tôi.

    Tôi nịnh đầm:

    - Của chị mua mà, gì chị mua em cũng thích hết!

    Chị cười duyên:

    - Ừm, khéo nói quá mà, chắc trước giờ làm khổ nhiều cô lắm rồi đây!

    - Xì, em chưa bao giờ nói với ai vậy đâu à, nằm mơ đi! - Tôi trề môi.

    - Ai biết được. Con trai mấy người ghê lắm, mặt trăng cũng nói thành mặt trời được mà!

    Chị cười cười, đi lên phòng thay đồ.

    Buổi tối, chị lại lên phòng chăm sóc cho tôi. Thật ra chân mày tét có tí thôi, nhưng tôi nhân cơ hội này để được chị quan tâm, ai bảo trẻ con cũng chịu.

    Tôi thắc mắc sao hôm nay chị về sớm vậy, không đi với thằng Quang à? Chị kể hồi chiều nó tính lại rước chị, rủ đi ăn nữa nhưng chị từ chối, nói tôi bị té xe nên chị phải về lo cho tôi, hẹn nó hôm khác. Nghe mà hả dạ, thằng Quang chắc máu xông lên não, hèn gì chiều giờ mình hắt xì suốt.

    Một ngày bình yên hạnh phúc lặng lẽ trôi qua, không có sự xuất hiện của thằng Quang thật dễ chịu, ước gì xe đụng nó chết cho rồi.

    Đêm dài qua mau, một ngày mới lại đến.

    Vẫn như hôm trước, tôi ở nhà đến chiều. Chị tiếp tục về sớm, không quên mua cho bọc phở tái nạm gân. Tôi biết chị không có nhiều tiền, ăn của chị thấy tội lắm, có gửi lại tiền nhưng chị nhất định không lấy, còn làm mặt giận nữa. Thôi khi khác tôi mua quà tặng lại cho chị vậy.

    Chiến đấu xong tô phở, đi tới đi lui cho tiêu, tắm rửa thay đồ cũng gần bảy giờ, tôi xách xe chạy qua rước Thanh sida, hôm nay có hẹn đi mua máy ghi âm với nó.

    Hai thằng lượn vài vòng thị xã, nhưng mấy cửa tiệm điện tử ở đây không nơi nào bán máy ghi âm cả. Tôi và nó đi ba, bốn nơi, chỗ nào cũng lắc đầu. Tình hình này không lẽ phải chạy lên Sài Gòn mua, hoặc đặt hàng qua mạng? Tôi lại đang cần gấp, chờ biết đến khi nào mới có. Đang loay hoay chạy lòng vòng không biết sao, bỗng nghe Thanh sida xuýt xoa:

    - Con nhỏ bốc quá!

    - Đâu, đâu?

    Tôi hỏi ngay, hai mắt láo liên tìm kiếm, gái xinh thì phải ngắm.

    Thanh sida đưa tay chỉ chỉ:

    - Bên kia đường kìa, con nhỏ mặc áo hai dây đỏ, ngồi sau chiếc Sh đó.

    Tôi nhìn theo hướng tay nó, công nhận con nhỏ chân dài trắng bóc, mặc áo hai dây hở cả một khoảng lưng mênh mông. Ơ, mà sao chiếc xe này nhìn quen quen, là xe của thằng Quang. Con đó đang ngồi sau lưng ôm eo ếch nó.

    - Chính là thằng đang tán chị Diễm đó, khốn nạn thiệt! - Tôi chửi toáng.

    Tôi tức tốc vọt qua con lươn, vòng lại đuổi theo nó, lòng thầm nghĩ "lần này coi mày chạy đằng trời".

    Thanh sida giật mình:

    - Là nó đó hả? Hèn gì chị mày thích phải rồi... À, tao giỡn thôi! Thằng này được cái nhà giàu đi Sh, chứ có cái quái gì hơn mày đâu!

    Thấy tôi trừng mắt, nó vội chữa lời.

    - Giờ rượt theo nó rồi sao nữa mày? - Thanh sida hỏi.

    Tôi hối thúc:

    - Mày lấy điện thoại trong túi tao nè! Lúc tao chạy lên ngang mặt nó, mày chụp mấy tấm nhen! Ráng chụp sao cho rõ cảnh con kia đang ôm nó, về cho chị Diễm coi! Lẹ đi!

    - Ờ, ờ. Rồi, chạy lên đi, tao chụp bảo đảm ăn tiền!

    Thanh sida vội vã mò mò trong túi quần tôi, một lúc mới moi được cái điện thoại ra, nhột muốn chết.

    - Rồi, chuẩn bị chưa? Mở sẵn camera đi, tao chạy lên đó! Mà thôi, mày quay phim luôn cho chắc ăn!

    - Ờ, biết rồi. Ok, Lên đi!

    Tôi rú ga vọt lên. Nhưng Thanh sida bỗng gọi giật, đưa tay níu áo tôi:

    - Khoan, khoan đã. Tao nghĩ ra cách này hay hơn nè!

    - Cách gì? - Tôi hỏi, nhả ga cho xe chạy chậm lại.

    Thanh sida cười đểu:

    - Hè hè, mày nghĩ thằng kia chở con đó đi đâu?

    Nó hỏi tôi mới để ý, nãy giờ lo đuổi theo, quẹo qua "con đường tình yêu" lúc nào không hay. Gọi là "con đường tình yêu" vì đường này toàn café đèn mờ, hàng chục quán lều lụp xụp tối om dành cho tình nhân. Nhiều người rất ngại đi đường này vào buổi tối.

    Tôi nhíu mày:

    - Chắc tụi nó vô café lều, mà mày nói cách gì? Không chụp hình, nó vô đó là hết chụp.

    Thanh sida xô đầu tôi, miệng cười gian:

    - Sao nay mày ngu đột xuất vậy? Chạy theo coi nó vô quán nào, rồi về rước chị mày lại bắt quả tang tận nơi, vậy không sướng hơn à?

    - Ờ hén, công nhận tao ngu thiệt! Ha ha, lần này chết nó!

    Tôi khoái trá cười lớn. Hai thằng vừa chạy vừa cười làm mấy người gần đó thô lố mắt nhìn, chắc nghĩ hai thằng gay này đang lên cơn điên.

    Chạy theo tầm năm phút sau thì đúng như bọn tôi đoán, thằng Quang tấp xe vào quán "Đồng quê", đây là quán café lều khá nổi tiếng ở chỗ tôi. Quán nằm trong hẻm, xung quanh toàn là ruộng, ếch nhái ễnh ương kêu ồm ộp. Bên trong có khá nhiều chòi lá san sát nhau, vách phủ dài kín mín từ trên xuống dưới, có cả chỗ để xe riêng ngay trong chòi, tiền nước hai người chỉ tầm ba mươi nghìn, tha hồ tự do.

    Tôi tắt đèn rà theo (vào đây mà mở đèn có khi rọi ngay mấy cặp đang tâm sự, thế nào cũng ăn chửi).

    Tôi nói nhỏ:

    - Mày nhìn coi phải nó vô chòi trong cùng không?

    - Ờ, đúng rồi. Quay ra lẹ đi, để nó thấy bây giờ! - Thanh sida vỗ lưng tôi thùm thụp.

    Tôi nhẹ nhàng quay xe vọt thẳng. Vừa ra đến đường, nhìn trước ngó sau không thấy mấy anh giao thông, tôi kéo ga lút cán. Phải tranh thủ thời gian, lâu quá rủi nó đi ra rồi thì hộc máu mất.

    - Hoét...hoét...

    Tiếng còi khốn kiếp vang lên, kèm theo tiếng xe ì ạch của chú bồ câu trắng. Đen rồi!

    - Sắp tới nhà rồi, chạy luôn đi, sợ gì!

    Thanh sida la lớn. Thằng này mê tốc độ từ bé, xưa giờ nó té xe gãy tay gãy chân chắc cũng chục lần, thế mà cái đầu vẫn không bị gì, số lớn mạng lớn kinh.

    - Thôi, cho tao xin! Nó bắt được thì mệt lắm! - Tôi làu bàu, giảm ga dừng xe lại.

    - Hai anh xuất trình giấy tờ giùm!

    Hai anh lùn tịt, mặc đồ cảnh sát giao thông nhìn tức cười nói.

    - Dạ, đây ạ! - Tôi dạ dạ vâng vâng, móc đầy đủ giấy tờ đưa ra.

    Họ coi một hồi, săm soi kĩ lưỡng, chắc xem phải giấy tờ giả không, rồi cầm xấp giấy biên bản viết viết..

    Thanh sida lại gần, níu tay anh cảnh sát không cho viết:

    - Anh thông cảm giùm tụi em...

    Chưa nói được gì thì anh ta đẩy mạnh tay ra, nạt lớn:

    - Làm gì vậy? Cản trở người thi hành công vụ à?

    Lại cái bài này, tôi còn lạ gì!

    Tôi bước lại gần anh lùn đang đứng kế bên, tay nhét nhét tờ giấy bạc vào túi, miệng nài nỉ:

    - Anh thông cảm giùm tụi em! Tại ba em mới gọi điện nói mẹ em đang cấp cứu, em hoảng quá mới chạy vậy...

    - Hối lộ hả?

    Anh ta nhích người sang bên, trợn mắt nhìn tôi, miệng nói "nhỏ" đủ để hai người nghe.

    Tôi làm mặt tội nghiệp, tay vẫn nhét tiền vào túi anh lùn:

    - Dạ, em không dám! Gửi hai anh chút ít uống càfé đổ xăng làm việc ạ! Anh thông cảm giùm em đi anh...

    Lúc này anh ghi biên bản nhìn thấy vậy, dừng lại nhìn nhìn anh lùn. Thấy đồng nghiệp gật đầu, anh ta mới đứng dậy cất hồ sơ vào:

    - Lần này tui tha, không được chạy nhanh nữa! Nguy hiểm lắm biết chưa?

    - Dạ dạ, tụi em biết rồi ạ. Cảm ơn hai anh!!

    Tôi với Thanh sida cảm ơn rối rít, leo lên xe chạy đi ngay. Thế là mất toi hai trăm nghìn, thôi còn đỡ hơn nộp phạt quá tốc độ cả mấy triệu.

    Nãy giờ mất thời gian quá, nhà Thanh sida khá xa, đưa nó về rồi lại chạy tới nhà tôi với tốc độ rùa bò này chắc đến Tết. Tôi chạy ngay đến ông xe ôm gần đó, vứt nó xuống.

    - Mày đi xe ôm về đi, mai tao trả tiền cho!

    Thanh sida chưng hửng, nhưng cũng hiểu tôi đang gấp, chỉ gọi với theo:

    - Nhớ trả nhen mậy!

    Tôi về đến nhà, không thấy chị ở dưới, chắc lên phòng rồi. Tôi leo lên, gõ cửa phòng chị:

    - Chị đang làm gì vậy?

    - Gì vậy Tuấn?

    Tiếng chị vọng ra, nghe giọng hình như đang ngủ. Sao hôm nay ngủ sớm thế không biết.

    - Chị mở cửa đi, em nói cái này, gấp lắm!

    - Ừ, chờ chị chút!

    Tôi đứng ngoài nghe tiếng sột soạt, chắc chị đang thay áo, âm thanh làm tôi dễ liên tưởng quá.

    Được vài phút thì cửa xịch mở, chị mặc áo khoác, bên trong là chiếc váy ngủ mỏng manh. Cái áo khoác chỉ che được phần trên, phần dưới mỏng dính lấp ló ẩn hiện... tôi không dám nhìn kỹ.

    - Gì gấp vậy Tuấn? - Chị hỏi, tóc vẫn còn rối, chắc đang ngủ ngon bị mình phá đám.

    Tôi nói:

    - Chị thay đồ đi ra đây với em, có chuyện quan trọng lắm!

    - Chuyện gì để mai được không? Giờ chị buồn ngủ quá à..

    - Không được, chuyện này quan trọng lắm! Chị thay đồ đi với em là biết liền à, lẹ đi! - Tôi lắc đầu hối thúc.

    Chị nhìn tôi dò hỏi, có lẽ không hiểu chuyện gì mà tôi ra vẻ nghiêm trọng vậy.

    - Ừm, vậy Tuấn xuống nhà chờ đi! Chị thay đồ rồi xuống liền.

    Nói xong, không chờ mình đáp, chị đóng cửa lại.

    Tôi đi xuống nhà, chờ hơn mười phút mà chị vẫn chưa xuống. Con gái thật là... đang gấp mà sửa soạn kiểu này chết rồi. Tôi bồn chồn đi tới đi lui như có kiến cắn mông, đến lúc không chờ được nữa, định lên hối thì chị đi xuống.

    Chị mặc quần jean, áo thun body ôm sát người màu xanh da trời, đầu cài băng đô nhỏ cũng màu xanh, xinh quá! Cơ mà đi bắt quả tang chứ đi đâu mà chuẩn bị kỹ lưỡng vậy không biết.

    Chờ chị lên xe, tôi chuẩn bị chạy đi chợt mẹ ra hỏi:

    - Khuya rồi hai đứa còn đi đâu vậy?

    Tôi đáp nhanh:

    - Dạ, con với chị đi ăn chè rồi về liền.

    - Ừ, đi về sớm nghe chưa!

    - Dạ.

    Lạy trời, hi vọng thằngQuang vẫn còn tâm sự với nhỏ kia trong đó chưa ra, không thì chuyến này uổng phí công sức của tôi.

    Lầm thầm khấn vái trong bụng, tôi vọt đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Độc giả khi xem xin bấm thanks bên dưới để khích lệ tinh thần tác giả, giúp truyện ra đều đặn và hay hơn.

    Góp ý, thảo luận tại đây.
    Lần sửa cuối bởi Nguyên Ca, ngày 15-06-2015 lúc 19:31.
    Hidden Content [Khoa Huyễn] Băng Thiên Chiến Hà Hidden Content images/smilies/img/038.gif" border="0" alt="" title="038" class="inlineimg" />

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Khiêm,Meliodas,Tiếu hồng trần,Đỗ Khuê,
Trang 1 của 14 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status