TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: Lãnh Chúa Tuyết Ưng - Ngã Cật Tây Hồng Thị

  1. #1
    Soujiro_Seita's Avatar
    Soujiro_Seita Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜGià
    ๖ۣۜThiên
    ๖ۣۜĐại
    ๖ۣۜĐế
    Phiên Ngữ Cao Cấp
    Ngày tham gia
    May 2008
    Đang ở
    Thúy Vân Phong
    Bài viết
    22,957
    Xu
    0

    Mặc định Lãnh Chúa Tuyết Ưng - Ngã Cật Tây Hồng Thị

    Lãnh Chúa Tuyết Ưng


    Ma thú dưới biển sâu hít thở hình thành bão táp vĩnh viễn không ngừng. . .

    Bước chân của người khổng lồ dung nham hủy diệt từng toà từng toà thành trì. . .

    Ác ma dưới vực sâu muốn xâm nhập thế giới này. . .

    Mà thần linh giáng lâm, cất bước nhân gian truyền bá hào quang của hắn. . .

    Nhưng mà toàn bộ thế giới do 'Long Sơn đế quốc' của họ Hạ thống trị, đây là đế quốc của loài người, nơi các pháp sư với kiến thức uyên bác vùi đầu năm ngàn năm ở trong tháp pháp sư, các kỵ sĩ tuần thú bầu trời, mặt đất và đại dương. . .

    Ở tỉnh An Dương, có một lãnh địa quý tộc rất nhỏ không ai chú ý, tên là —— Tuyết Ưng lĩnh!

    Cố sự, bắt đầu từ nơi đây!



    Góp ý - thảo luận ở đây
    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 16-06-2015 lúc 16:50.
    ---QC---
    Hidden Content Gửi bởi gautruc01 Hidden Content
    Anh yêu trym, vĩnh con mẹ nó cửu luôn Hidden Content


  2. Bài viết được 34 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annguyen1703,apovt89,bachbg,Blue_planet,chichi1111,diangucmauden,forever4th,gautruc01,hdphai,kẻ truy mộng,khuccui,kingorchid,klman,langbavibo,lybietcau,Miên Lý Tàng Châm,minhhuy84,mrbad86,nehiny,nguyenduy1k,odin,phiêu!,phongsuvna,rukuru,tearandblood,thandaodt,thanhviet170906,Thần Nam,Thiên Lôi,tontaidoclap,tung_hp,vampireheart,vietstars,voccatymer,
  3. #2
    Soujiro_Seita's Avatar
    Soujiro_Seita Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜGià
    ๖ۣۜThiên
    ๖ۣۜĐại
    ๖ۣۜĐế
    Phiên Ngữ Cao Cấp
    Ngày tham gia
    May 2008
    Đang ở
    Thúy Vân Phong
    Bài viết
    22,957
    Xu
    0

    Mặc định


    ----------------------
    Chương 1: Tuyết Ưng lĩnh
    ----o0o----
    Tác giả: Tôi Ăn Cà Chua
    Translated by: Sâu Ca
    Biên: Tiếu Tiếu

    Thời gian: 00 : 39 : 23


    Mùa đông năm 9616, lịch Long Sơn.

    Ở thị trấn Nghi Thủy, quận Thanh Hà, tỉnh An Dương.

    Một bé trai môi hồng răng trắng, mặc áo lông màu trắng được cắt may khéo léo đang bay nhảy một cách linh hoạt giữa núi rừng. Đứa bé khoảng chừng tám, chín tuổi, đeo một túi mâu, tay phải cầm một cái mâu ngắn, có chuôi bằng gỗ màu đen. Nó đang đuổi theo một con hươu rừng hốt hoảng chạy trốn phía trước, làm lá cây xung quanh rung lên khiến tuyết đọng rơi xuống rì rào.

    "!"

    Cậu bé đang bay nhảy bỗng nhiên giơ đoản mâu lên cao, hơi ngửa người ra sau, sức mạnh từ eo truyền đến cánh tay phải, vung một cái!

    Xoạt!

    Đoản mâu trong tay nó phá không bay ra, xoẹt qua một ít lá cây, xuyên qua khoảng cách hơn ba mươi mét, lướt ngang rìa lưng con hươu rừng, sau đó đâm sâu vào trong lớp tuyết. Ấy vậy mà chỉ vẻn vẹn lưu lại một vết máu ở phần lưng của con thú, chỉ khiến nó càng chạy thục mạng vào sâu trong rừng núi, sắp sửa chạy mất.

    Đột nhiên nghe vèo, một hòn đá bay ra.

    Hòn đá hóa thành một vệt sáng xẹt qua núi rừng, bay hơn trăm thước, ầm một tiếng, xuyên qua thân một cây đại thụ rồi bắn vào trong đầu con hươu rừng kia. Lớp xương sọ cứng rắn của con hươu rừng cũng thể không đỡ nổi, nó lảo đảo chạy thêm được chục mét theo quán tính, rồi ngã ầm ầm xuống đất, làm vô số tuyết đọng rơi rì rào xung quanh.

    - Cha. Cậu bé quay đầu nhìn về phía xa xa, hơi bất đắc dĩ nói:
    - Cha không nên ra tay chứ, con gần bắn trúng nó rồi.

    - Cha không ra tay thì con hươu rừng kia đã chạy mất rồi. Đoản mâu của con vẫn còn kém chính xác khi ném nhanh trong lúc chạy, chạng vạng hôm nay quay về luyện thêm 500 lần đoản mâu.
    Âm thanh hùng hồn truyền đến từ xa xa, sau đó hai bóng người sóng vai đi tới.

    Một người đàn ông trung niên khá cường tráng, tóc đen, mắt đen, lưng đeo một hòm binh khí. Một bóng người khác thì còn khôi ngô cường tráng hơn, cao hơn hai mét, cánh tay to hơn cả bắp chân người thường, nhưng hắn có cái đầu như sư tử, chính xác là thân người đầu sư tử với mái tóc vàng chòe rối bù! Người này hóa ra là 'Sư nhân', khá hiếm thấy trong số các thú nhân, hắn cũng đang đeo một hòm binh khí.

    - Đồng Tam, cậu thấy con trai của tôi lợi hại không, năm nay chỉ mới tám tuổi đã có sức lực ngang ngửa với người lớn rồi.
    Người đàn ông trung niên cười nói.

    - Hừm, Tuyết Ưng quả rất lợi hại, tương lai chắc chắn sẽ mạnh hơn anh.
    Sư nhân trêu ghẹo.

    - Đương nhiên rồi, lúc tôi tám tuổi vẫn còn đang chơi đùa với lũ nhóc trong thôn, chẳng biết gì, cũng may sau này gia nhập quân đội mới có cơ hội tu luyện đấu khí! - Người đàn ông trung niên cảm khái nói:
    - Phận làm cha, dù không cho con trai được quá nhiều, nhưng nếu có thể thì tôi chắc chắn sẽ dốc hết cho nó, cố gắng bồi dưỡng nó.

    - Đông Bá, anh có thể từ một bình dân trở thành Thiên Giai kỵ sĩ, lại có thể mua lãnh địa trở thành một quý tộc, đã rất lợi hại.
    Tráng hán sư nhân cười nói.

    Người đàn ông trung niên này chính là lãnh chúa của lãnh địa hơn trăm dặm xung quanh —— Nam tước Đông Bá Liệt!

    Nam tước là tước vị quý tộc thấp nhất ở 'Long Sơn đế quốc' của họ Hạ, khi mới lập nước, chuyện trao tặng tước vị quý tộc còn rất nghiêm ngặt, nhưng bây giờ đế quốc đã thành lập được hơn chín ngàn năm, đã dần trở nên mục nát, thậm chí còn được cho phép chính thức buôn bán một ít tước vị thấp.

    Lúc trước Đông Bá Liệt cùng thê tử bởi vì có con trai, mới quyết định mua lại tước vị quý tộc và một khu lãnh địa, đặt tên là —— Tuyết Ưng lĩnh! Cùng tên với con trai của bọn họ. Qua đó có thể thấy được sự thương yêu họ dành cho đứa con trai này.

    Đương nhiên đây cũng chỉ là một lãnh địa nhỏ trong huyện Nghi Thủy mà thôi.

    - Tôi tới hai mươi tuổi mới tu luyện ra đấu khí, nhưng con trai của tôi thì khác, năm nay nó mới tám tuổi, tôi tính khoảng chừng mười tuổi nó sẽ có thể tu luyện ra đấu khí rồi, ha ha, chắc chắn là mạnh hơn tôi nhiều.
    Đông Bá Liệt nhìn đứa bé trai kia, trong mắt tràn ngập sự chiều chuộng cùng mong mỏi của một người cha dành cho con mình.

    - Nhìn sức lực của nó, chắc khoảng chừng mười tuổi là được rồi.
    Sư nhân cũng tán thành.

    Bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, có nhiều kinh nghiệm, ánh mắt hẳn rất chuẩn xác.

    - Cha, cha ở xa như vậy mà ném cục đá cũng có thể xuyên qua cây đại thụ to thế này?
    Cậu bé đang đứng bên cạnh cây đại thụ kia, dang hai tay cũng không thể ôm xuể, trên thân cây này có một lỗ thủng lớn.
    - Cây đại thụ to như vậy nếu để con chém từ từ cũng phải mất rất lâu.

    - Thấy rõ sự lợi hại của Thiên Giai kỵ sĩ chưa.
    Tráng hán sư nhân nói, Đông Bá Liệt cũng cười đầy đắc ý, trước mặt con trai thì ông bố nào chẳng muốn khoe khoang.

    - Có lợi hại bằng Thần không?
    Bé trai cố ý bĩu môi.

    - Thần?

    Đông Bá Liệt, sư nhân Đồng Tam nhất thời im lặng.

    'Long Sơn đại đế' , người khai sáng đế quốc Long Sơn, chính là một vị thần linh mạnh mẽ, hầu như hết thảy con dân trên thế giới đều biết chuyện này. Đông Bá Liệt cũng được xem là một vị tướng dũng mãnh trong quân đội, nhưng so với Thần ư? Vốn chẳng thể nào so được.

    - Xem ra chạng vạng hôm nay luyện thêm 500 lần đoản mâu vẫn chưa đủ, ừ thì, thêm một ngàn lần đi.
    Đông Bá Liệt sờ sờ môi nói.

    - Cha! Bé trai trợn mắt lên:
    - Cha, cha. . .

    - Để xem con còn dám cãi tay đôi với cha nữa không, phải nhớ kỹ, cãi nhau với cha thì con chỉ có thiệt thân thôi, được rồi, về thôi.
    Đông Bá Liệt nói.

    Sư nhân tráng hán 'Đồng Tam' móc trong ngực ra một cái còi đen, đặt bên mép thổi ra thanh âm trầm thấp, vọng khắp núi rừng.

    Rất nhanh, có hai mươi tên binh lính mặc áo giáp từ xa chạy tới.

    - Mang con mồi về.
    Đông Bá Liệt phân phó.

    - Vâng, thưa Lãnh Chúa.
    Các binh sĩ đều cung kính tuân lệnh.

    Đông Bá Liệt, sư nhân tráng hán mang theo bé trai Tuyết Ưng đi tới chỗ cao nhất của ngọn núi này, nơi này đang có rất nhiều ngựa cùng với gần trăm tên lính, trên đất tuyết trống trải có một tấm thảm lông màu trắng cực lớn, một cô gái mang áo bào tím với khí tức thần bí siêu nhiên đang ngồi trên đó. Bên cạnh cô còn có một đứa nhỏ đáng yêu đang đi chập chững. Đám binh sĩ khi nhìn về phía cô thì đều mang theo vẻ kính nể.

    Bởi vì cô gái mặc áo bào tím này là một pháp sư cường đại!

    - Thạch đầu, mau nhìn xem ai về kìa.
    Cô gái mặc áo bào tím cười nói, đứa bé hai ba tuổi kia lập tức quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thì đã sáng mắt lên.

    - Anh, anh ôm.
    Hài đồng lắc lắc mông vội vàng chạy tới.

    Cô gái mặc áo bào tím mỉm cười nhìn cảnh này.

    - Thạch Đầu.
    Bé trai Tuyết Ưng lập tức bước tới rồi ngồi xổm xuống, đệ đệ Thanh Thạch bay nhào đến trong ngực của hắn:
    - Anh ôm, anh ôm.

    Tuyết Ưng ôm rồi hôn em trai của mình.

    - Thạch Đầu, ngày hôm nay săn được một con hươu rừng nha, em xem.
    Tuyết Ưng chỉ vào con hươu rừng được binh sĩ nhấc ở phía sau.

    - Hưu rừ? Hưu rừ?
    Thanh Thạch trợn to đôi mắt đen lay láy, miệng nói bi bô không rõ.

    Đệ đệ 'Đông Bá Thanh Thạch' chỉ mới hai tuổi, tuy rằng cố gắng nói chuyện, nhưng cũng chưa nói được rõ ràng.

    - Là hươu rừng, một loại dã thú ở sau núi nhà chúng ta.
    Tuyết Ưng nói.

    - Tuyết Ưng, bế em tới cho mẹ đi.
    Cô gái mặc áo bào tím đứng dậy đi tới.

    - Vâng, mẹ.
    Tuyết Ưng bế em trai tới.

    - Mẹ mang theo một ít bánh hoa quế còn nóng, ở trong rổ đó, con mau mau đi ăn đi.

    - Bánh ngọt?
    Mắt Tuyết Ưng sáng lên, nổi cơn thèm, cảm giác nước miếng sắp chảy ra tới nơi. Nó lập tức chạy vội tới.

    - Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn.
    Đệ đệ Thanh Thạch lập tức giãy dụa trong lòng mẹ, nhắc tới 'ăn bánh ngọt' nó luôn tích cực nhất, còn lúc bình thường ăn cơm thì lại rất không nghe lời.

    - Đương nhiên là có phần con, cái đồ nhóc tham ăn.
    Cô gái mặc áo bào tím nhìn Đông Bá Liệt cùng sư nhân Đồng Tam đi từ ngoài vào:
    - Hai người bọn anh cũng nhanh lên đi, em đã chuẩn bị đồ ăn cho hai người.

    - Ha ha. . . Chủ nhân không chỉ có phép thuật lợi hại, tài nấu ăn cũng khéo.
    Tráng hán sư nhân nói.

    Tên sư nhân này khi còn trẻ từng là nô lệ rồi trở thành người hầu của cô gái mặc áo bào tím. Tuy rằng nhiều năm qua đi, tình cảm cũng giống như người thân, nhưng sư nhân vẫn luôn một mực gọi nàng là 'Chủ nhân' .

    . . .

    Tuyết Ưng ăn uống no nê xong nhìn về phía xa, bởi vì nơi họ cắm trại là ở trên đỉnh núi, nhìn ra xa xa cũng có một chút núi non, còn lại rất nhiều đất ruộng, mắt nhìn đến đâu cũng là lãnh địa của nhà mình. Cha mẹ cũng bởi vì năm đó sinh ra mình mới dừng những tháng ngày mạo hiểm, mua lại tước vị quý tộc và một khu lãnh địa, vùng lãnh địa này còn được đặt tên là —— Tuyết Ưng lĩnh!

    Đông Bá Tuyết Ưng từ từ xoay người, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

    Có cha mẹ săn sóc, có em trai đáng yêu, và nhiều con dân hiền lành trong lãnh địa.

    Đông Bá Tuyết Ưng thật sự hài lòng với cuộc sống này. . .

    Điều duy nhất khiến hắn hơi đau đầu là chuyện cha bắt hắn tập luyện quá khắc khổ.

    - Luyện thêm một ngàn lần đoản mâu, vốn dĩ đã một ngàn lần rồi. . . Còn thương pháp, còn có. . .
    khuôn mặt nhỏ của Đông Bá Tuyết Ưng nhăn lại như một quả mướp đắng.

    ******

    Màn đêm buông xuống, một vầng trăng khuyết lơ lửng treo trên không.

    Gió đang vần vũ.

    "Ầm ~~~ "

    Trên bầu trời cách xa mặt đất mấy ngàn mét, có con chim khổng lồ nhìn tựa như đám mây đen đang bay vút.

    Con chim to lớn này lúc duỗi cánh ra phải hơn hai mươi mét, lại có tới bốn cánh. Tốc độ bay của nó đạt gần ttốc độ âm thanh. Đây chính là 'Kền kền bốn cánh', một con ma thú cực hung dữ và đáng sợ. Lúc này, trên lưng con kền kền bốn cánh có hai bóng người đang ngồi khoanh chân, một người đàn ông mặc giáp bạc, một mặc áo bào tro, tay cầm trượng gỗ tím sẫm.

    - Đến đâu rồi?
    Người mặc áo bào tro hỏi.

    - Bẩm chủ nhân, đã tới địa phận huyện Nghi Thủy, ước chừng còn khoảng một tiếng nữa là có thể đến Tuyết Ưng lĩnh.
    Nam tử mặc giáp bạc quan sát phía dưới, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn rõ vị trí phía dưới.

    - Một tiếng nữa là có thể nhìn thấy cô em gái kia của ta rồi.
    Trong giọng nói của người mặc áo bào tro mang theo thứ tâm tình rất phức tạp,
    - Thật sự là trốn rất giỏi, dưới sự tra xét của gia tộc chúng ta mà có thể trốn được tận mười lăm năm. . .

    Kền kền bốn cánh bay trong đêm đen, thẳng đến Tuyết Ưng lĩnh!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 15-06-2015 lúc 15:16.
    Hidden Content Gửi bởi gautruc01 Hidden Content
    Anh yêu trym, vĩnh con mẹ nó cửu luôn Hidden Content

  4. Bài viết được 42 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annguyen1703,apovt89,bachbg,Bé Mìn,Blue_planet,chanlinh,chichi1111,cuchanh,dhoang,diangucmauden,forever4th,hdphai,kẻ truy mộng,khuccui,kingorchid,klman,Lana,lybietcau,meotwo1989,Miên Lý Tàng Châm,Misugi,mrbad86,nguyenduy1k,odin,phiêu!,phongsuvna,quans2bn93,romolus82,ronkute,rukuru,SemiNoob,tearandblood,thandaodt,thanhviet170906,Thiên Lôi,thinhptnk123,Tiếu hồng trần,tung_hp,vampireheart,vietstars,vintram,voccatymer,
  5. #3
    Soujiro_Seita's Avatar
    Soujiro_Seita Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜGià
    ๖ۣۜThiên
    ๖ۣۜĐại
    ๖ۣۜĐế
    Phiên Ngữ Cao Cấp
    Ngày tham gia
    May 2008
    Đang ở
    Thúy Vân Phong
    Bài viết
    22,957
    Xu
    0

    Mặc định


    ----------------------
    Chương 2: Siêu Phàm
    ----o0o----

    Translated by: Sâu Ca
    Thời gian: 00 : 00 : 15


    Đêm xuống.

    Đông Bá Tuyết Ưng đang đọc sách trên chiếc giường ấm áp. Đèn hỏa tinh đăng ở bên cạnh tỏa sáng cả gian nhà.

    Sách tên là “Mười Kỵ Sĩ Siêu Phàm”.

    Đây là tiểu thuyết dạng truyện ký ghi lại cố sự. Đông Bá Tuyết Ưng thích xem cố sự hơn cả, đặc bệt là một ít truyền thuyết cũ về “Siêu Phàm”. Vốn là quý tộc, lại có người mẹ làm pháp sư, cộng thêm lượng sách lưu trữ lớn... Từ nhỏ Đông Bá Tuyết Ưng đã biết rất nhiều thường thức.

    Như là việc kỵ sĩ được chia làm Nhân giai, Địa giai, Thiên giai, Lưu Tinh, Ngân Nguyệt, Xưng Hào và “Siêu Phàm”, tổng cộng bảy cấp bậc.

    Trong đó thì Nhân giai, Địa giai, Thiên giai được coi là kỵ sĩ bình thường.

    Lưu Tinh, Ngân Nguyệt, Xưng Hào lại được coi là kỵ sĩ Ngôi Sao.

    Còn trên kỵ sĩ Ngôi Sao chính là Siêu Phàm.

    Ba cấp bậc lớn này rất khó vượt qua! Như cha nó và chú Đồng cũng mới là Thiên giai kỵ sĩ mà thôi.

    Còn kỵ sĩ Ngôi Sao ư? Kỵ sĩ Ngôi sao chính là những người sáng chói như vì sao trên chiến trường, vô số mũi tên vây công cũng không thể làm bọn họ bị thương. Bọn họ có thể giết tướng địch giữa ba quân, ngang dọc vô địch.

    Tuy nhiên những thứ sức mạnh đó đều thuộc về người phàm.

    Mặc dù một người Xưng Hào kỵ sĩ có thể hủy diệt mười vạn đại quân đi chăng nữa, dù có danh xưng “Quân đoàn một người”, “Cực hạn của người phàm”, hay “Sức mạnh gần như thần linh”, thì chung quy vẫn là sức mạnh phàm nhân. Dùng thật nhiều người vẫn có thể giết họ.

    Nhưng bước vào Siêu Phàm thì khác!

    Đó là sự khác biệt về “chất”, đó là cú nhảy vọt toàn bộ cấp độ sống. Người đó đã không còn là người phàm, mà là sinh mệnh Siêu Phàm. Dù có bao nhiêu người phàm cũng chẳng thể giết được bọn họ, thậm chí không thể làm họ bị thương. Số lượng với bọn họ đã không còn ý nghĩa. Bọn họ nắm giữ sức mạnh khó tin, vượt qua vật chất!

    Cả thần linh cũng rất kiêng kỵ bọn họ.

    Như trong truyền thuyết có người khổng lồ dung nham cao ngàn mét, có Luyện Ngục Đại Ác Ma bên trong vực sâu, cũng đều là sinh mệnh Siêu Phàm. Mà loài người cũng có thể nhờ vào sự tu luyện để trở thành 'Siêu Phàm’.

    Các cường giả Siêu Phàm loài người có thể đẩy lùi ác ma xâm lấn, giết chết tất cả những kẻ dám phản kháng!

    Bọn họ là sức mạnh bảo vệ loài người, làm tất cả dị tộc phải kính sợ!

    “Nếu mà mình có thể trở thành kỵ sĩ Siêu Phàm thì tốt quá. Lúc đó sẽ tóm mấy con Ác ma chơi đùa, kiếm một con Rồng bự làm thú cưỡi và tìm thần linh uống rượu chung.” Đông Bá Tuyết Ưng vừa đọc truyện vừa cười hí hửng, tựa như nó đang hóa thành kỵ sĩ Siêu Phàm trong truyện. Bỗng - -

    "Keng!"

    Hỏa tinh đăng ở bên tự động tắt.

    "A, sao hỏa tinh đăng đã tắt rồi? Sớm thế?" Đông Bá Tuyết Ưng vốn đang đọc sách rất cao hứng bỗng nhăn nhó đau khổ, "Có người mẹ làm pháp sư thật sự rất đáng thương a, cả hỏa tinh đăng đến giờ cũng tự động tắt."

    “Hừm, thôi ngủ!”

    Không có ánh đèn, còn biết làm gì khác ngoài đi ngủ.

    Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu ngủ say. Nó mơ mình hoa thân thành kỵ sĩ Siêu Phàm, không gì không làm được. Đang ngủ mà nó cũng nhoẻn miệng cười, hiển nhiên mơ rất ngọt ngào.

    ******

    Giờ khắc này vợ chồng Đông Bá Liệt cũng đang ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

    “Đông Bá, gần đây em luôn cảm thấy không yên lòng.” Người vợ đang nằm trong lòng chồng.

    “Đừng lo A Du à, chúng ta đã ở thành Nghi Thủy tám năm sóng êm gió lặng. Gia tộc của em vẫn chưa tìm đến, em cứ yên tâm đi không sao đâu. Cả nhà mình sẽ vẫn sống yên ổn mười năm, hai mươi năm nữa...đến lúc đầu bạc. Bọn họ sẽ không tìm được chúng ta, mãi mãi cũng không tìm được.”
    Đông Bá Liệt ôm nhẹ lấy vợ mình.

    Vợ dựa đầu vào ngực chồng.

    Nàng không nói thêm gì nữa. Nàng rất rõ ràng sự mạnh mẽ của gia tộc mình. Chỉ sợ rồi sẽ có ngày bị bắt được.

    Khóe miệng nàng hơi cười. Nàng không hề hối hận lựa chọn năm đó chút nào. Nếu hồi đó nghe theo gia tộc mới là tai nạn. Nàng chạy khỏi nhà đi mạo hiểm khắp nơi, rồi sớm chiều ở bên người yêu. Giờ lại có hai đứa con trai đáng yêu nữa, sao không thỏa mãn cho được.

    “Đông Bá, anh sẽ có ngày hối hận chứ?” Người vợ nhẹ giọng nói, “Một khi bị tóm, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh.”

    “Em và anh bao nhiêu lần vào sinh ra tử rồi còn hỏi như thế sao?” Đông Bá Liệt cười nói.

    “Vâng.”

    ...
    Đêm đã khuya, pháo đài cũng rất yên tĩnh.

    Ngoại trừ binh lính đang canh phòng, hầu như tất cả đều đang say giấc nồng.

    "Ầm ~~~" một con chim lớn như đám mây đen bay vút tới, tiếng xé gió ầm ầm ầm làm một ít cửa sổ thủy tinh của pháo đài chấn động.

    "Đến rồi." Người áo bào tro lộ ra ánh mắt phức tạp, "Muội muội. . . Thật không muốn bắt em đi chút nào."

    "Đề phòng! ! !"

    Sư nhân Đồng Tam gào một tiếng hùng hồn vang vọng toàn bộ pháo đài.

    "Là sư nhân của Thú nhân tộc?" Nam tử giáp bạc đang quan sát phía dưới bỗng hiếu kỳ nói.

    “Là một tên sư nhân nô lệ do gia tộc phân phối cho muội muội năm đó. Không ngờ là nhiều năm như vậy tên sư nhân này vẫn đi theo em gái ta, khá trung thành đấy.” Người áo bào tro nhìn thấy sư nhân thì nhớ lại hình ảnh hắn bị giam ở trong lao tù lúc còn là thiếu niên. Không ngờ nó vẫn yên tĩnh theo bên người em gái, bây giờ đã hùng tráng như thế kia.

    Pháo đài phía dưới có diện tích hai dặm, chia làm ngoại thành bảo cùng nội thành bảo. Ngoại thành bảo có bốn doanh binh lính cùng với người hầu. Hơn nữa kỵ sĩ có thể đem theo gia quyến sống ở ngoại thành bảo. Vào ban đêm trên tường thành ngoại thành bảo đều được một doanh binh sĩ tuần đêm trông coi.

    "Có kẻ địch."

    "Có kẻ địch."

    Trên tường thành lúc này có ba trăm tên lính, mỗi người cầm lấy nỏ lớn màu đỏ bên cạnh. Trên nỏ lớn đã sớm để tốt cung tên thô to đem ngắm vào kền kền bốn cánh ở xa trên không trung.

    "Ngươi đi đi." Người áo bào tro dặn dò.

    "Vâng." Nam tử mặc giáp bạc nhảy xuống từ trời cao. Ở độ cao gần năm mươi sáu mét thế mà hắn không cần bất kỳ bước đệm, hai chân ầm ầm rơi vào trên mặt đất được lát đá của pháo đài. Chỉ thấy mặt đất chấn động, phiến đá dưới chân đều nứt về bốn phía.

    Nam tử giáp bạc nhìn về phía trước, giờ khắc này hai vợ chồng Đông Bá Liệt cũng đã đi ra, thậm chí cả Đông Bá Tuyết Ưng cùng đệ đệ Thanh Thạch cũng thức.

    Bên ngoài có tiếng gào, còn có tiếng ầm ầm, làm sao mà ngủ được.

    "Có chuyện gì xảy ra thế?" Đông Bá Tuyết Ưng ôm đệ đệ đứng phía sau cha mẹ.

    "Mặc Dương Du!" Nam tử giáp bạc đứng trên đất trống của pháo đài, mặc kệ rất nhiều binh lính ở chỗ cao trên tường thành giơ nỏ lớn quay về hắn từ xa xa, hắn lạnh lùng nói, "Đã đến mức này, cô còn muốn gắng chống đối sao? Ngoan ngoãn đi theo chúng ta thì hơn."

    "Nhìn xung quanh nhà ngươi đi." Đông Bá Liệt quát lên.

    Nam tử giáp bạc nhìn quét qua chu vi, trên tường cao của pháo đài ở xa xa, trên mặt đất còn có một ít binh lính vây quanh, từng người giơ nỏ lớn màu đỏ sậm. Con ngươi của nam tử giáp bạc hơi co rụt lại, bèn lập tức cười nói: "Phá Tinh Nỗ, ghê gớm thật, một lãnh địa nhỏ bình thường ở trong thị trấn, lại có thể trang bị nhiều Phá Tinh Nỗ như vậy ư? Nhiều Phá Tinh Nỗ như vậy mà vây công một mình ta thì quả thực có hi vọng giết chết ta."

    "Ngươi là kỵ sĩ Lưu Tinh cao quý, nếu như một chọi một, trong pháo đài chúng ta không ai là đối thủ của ngươi." Đông Bá Liệt nói rằng, "Nhưng có năm trăm Phá Tinh Nỗ, mỗi một cái đều có thể làm ngươi bị thương. Nếu đồng thời vây công ngươi, còn có mấy người chúng ta ra tay nữa. . . Vẫn có hi vọng giết được ngươi."

    "Nơi này là lãnh địa của gia tộc Đông Bá." Cô gái áo bào tím Mặc Dương Du cũng nói, "Ngươi xâm nhập lãnh địa của một vị quý tộc, là khiêu khích gia tộc chúng ta. Chúng ta hoàn toàn có thể đánh chết ngươi, ngươi chỉ có chết uổng thôi."

    Theo pháp luật đế quốc, quý tộc nắm giữ đặc quyền. Lãnh địa của quý tộc càng là không thể xâm phạm.

    "Hai vợ chồng cô đừng cố chống đối nữa, đi theo ta thì hơn." Nam tử giáp bạc cau mày.

    "Quý tộc được che chở bởi pháp luật của đế quốc, lẽ nào ngươi muốn bắt đi hai vị quý tộc , làm trái pháp luật đế quốc?" Cô gái áo bào tím Mặc Dương Du lạnh lùng nói.

    "Tiểu Du."

    Một âm thanh hơi khàn khàn truyền đến.

    Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại. Họ thấy một người mặc áo bào tro cầm pháp trượng trong tay đứng trên lưng con chim lớn giữa bầu trời. Bỗng nhiên một luồng uy năng đáng sợ hội tụ lại, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện đám mây dày đặc, trong đám mây có vô số sấm sét đang lấp lóe khắp nơi. Ở rất nhiều nơi trong pháo đài phía dưới đột nhiên xuất hiện từng tia điện. Tia điện trong đêm tối nhìn cực kỳ lấp lánh đẹp đẽ. Những tia điện này rơi vào trên người đám binh sĩ. Chỉ thấy họ lập tức kêu thảm thiết rồi co giật, đoạn ngã nhào trên đất, Phá Tinh Nỗ cũng rơi xuống.

    Chỉ cần vung tay vung chân cũng làm mấy trăm binh sĩ mất hết khả năng chống cự. Tuy thế có thể nói hắn đã hạ thủ lưu tình, bằng không hết thảy binh sĩ đều đã cháy thành than rồi.

    Kền kền bốn cánh trên không cũng bay xuống, sau đó người áo bào tro đi xuống. Hắn xốc mũ trùm đầu để lộ ra một khuôn mặt có hơi trắng xám nhưng vẫn đẹp trai. Khuôn mặt thanh niên áo bào tro này có bảy, tám phần mười tương tự với Mặc Dương Du.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hidden Content Gửi bởi gautruc01 Hidden Content
    Anh yêu trym, vĩnh con mẹ nó cửu luôn Hidden Content

    ---QC---


  6. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chichi1111,consaugau,cuchanh,dhoang,diangucmauden,forever4th,gautruc01,kingorchid,lybietcau,Lăng Hư Thiên,Miên Lý Tàng Châm,Misugi,mrbad86,nguyenduy1k,odin,phiêu!,phongsuvna,quans2bn93,romolus82,SemiNoob,thandaodt,thanhtu_bs_th,Tiếu hồng trần,tontaidoclap,tung_hp,vietstars,voccatymer,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status