Chương 8: Đảo Ohara.
Sau khi rời Skypiea, Phong và Kuina ngây ngốc trên đảo Jaya thêm một năm nữa rồi mới quyết định tiếp tục cuộc hành trình. Hiện tại còn cách thời điểm cốt truyện chính diễn ra đến mười năm.
Cricket quyết định dùng toàn bộ cuộc đời ông để nghiên cứu những hải ký cũ của Noland, với mong muốn tìm ra và đi theo những cuộc thám hiểm vĩ đại của ông tổ mình. Chỉ riêng ở North Blue, vẫn còn rất nhiều bí ẩn và huyền thoại ở cả trên biển lẫn đất liền có thể tốn cả đời người để khám phá.
Hai tên Masira cùng Shoujou được đám người-khỉ khổng lồ trên đảo Jaya bầu làm thủ lĩnh, do bắt được Chim phương nam. Hai gã này thành lập ra băng hải tặc Liên minh khỉ núi, giúp đỡ rất nhiều cho lão Cricket trong quá trình nghiên cứu.
Phong cũng chưa quyết định điểm đến tiếp theo là đâu, nên đã dùng tấm bùa triệu hồi cuối cùng tạo ra một con tàu. Nếu Phong nói là đến OnePiece mà lại không có lấy một con tàu nào cho riêng mình, các đồng chí xuyên không khác sẽ cười cậu thối mũi.
Cứ mặc con thuyền trôi giữa biển hoặc để cho Kuina nghịch ngợm bánh lái là một cách rất hay để giết thời gian, nhất là đối với người chẳng biết đi đâu như Phong.
Nhờ Log Pose, Phong biết rằng cậu đang dần tiến tới West Blue. Nơi này thường có mưa to bão lớn và sét đùng đoàng. Thời tiết rất xấu. Nhưng con tàu Phong triệu hồi khá lớn và hiện đại, nên cậu cũng không lo lắng mấy. Những con Sea King (Hải vương) thường nằm sâu dưới đại dương xuất hiện ngày một nhiều, chứng tỏ con tàu đang hướng dần tới vùng Calm Belt (Vành đai tĩnh lặng).
Mười hai ngày ra khơi buồn chán trôi qua. Những cuốn hải ký cũ của Noland Phong đọc đi đọc lại đến tám lần. Những ngày thời tiết đẹp một chút cậu có thể lên nóc thuyền nằm hóng gió, hoặc đi câu cá. Phong không bao giờ câu được một con cá nào, trong khi đó Kuina chỉ cần thò dây xuống là câu dính cá kiếm, cá thu hoặc may mắn được con cá tráp rất lớn.
Phong bực tức dùng hết sức kéo cần câu lên.
-Trúng mánh rồi!
Lòng kiêu hãnh vừa được an ủi đã bị tổn thương nghiêm trọng. Con mồi dính câu mở rộng miệng ra để thở. Khó có thể gọi đó là một con cá, mà đó là một con Seaking khổng lồ có chín cái chân và một gương mặt xấu xí.
Con quái cố gắng gầm lên dọa. Nhưng cuối cùng Phong chặt con quái thành từng mảnh và dùng nó làm món soup hải sản. Đây không hẳn là một mẻ tồi, nhất là khi cậu không chuẩn bị mồi thích hợp để câu cá biển. Con quái này là cá mà thịt lại giống y như loài thú rừng, có khi phải cả tuần mới hết. Trong lúc đó, Kuina rạng rỡ kéo lên một con cá ngừ lớn đến mức khó khăn lắm mới vác theo được, đem vào khoe với Phong.
______________________________________
Sau bao nhiêu ngày buồn chán sưởi nắng và hậm hực cùng mấy con cá, Phong và Kuina quyết định thả neo lên một hòn đảo tương đối. Dù là một người hướng nội nhưng việc mỗi ngày đều phải quanh quẩn trên con tàu làm cậu phát điên.
Bến cảng rộng rãi, nhưng có vẻ đã khá lâu chưa có người sử dụng. Trông nó đổ nát chẳng kém gì bờ của con sông Acheron dưới địa ngục.
-Hình như ở đây không có người sống!
Phong bước chậm lại, dùng Mantra quét một vòng, dò xét xung quanh. Tuy không phải lần đầu, nhưng Phong vẫn chưa thể nào quen với cái khả năng này. Dưới mắt cậu, thời gian dường như chậm lại, cảnh vật hai bên trở nên hết sức rõ ràng, cùng với vô số tin tức hiện lên trong đầu. Phong dần dần gia tăng phạm vi, trong đầu lập tức hiện rõ khoảng cách đến những mục tiêu gần nhất, còn có thể thấy rõ những biến hóa nhỏ nhất trên vật thế, tất cả in rõ trong đầu.
Không những thế, phương viên xung quanh trăm mét Phong không cần quan sát, tất cả cảnh vật đều hiện lên trong đầu. Chỉ cần chú ý, những thay đổi dù nhỏ nhất xảy ra đại não hắn cũng lập tức phát hiện.
Mặc dù thần kỳ vậy, nhưng nếu Phong dùng quá mười phút liên tục, cậu sẽ ong ong như búa bổ. Cái cảm giác này giống như không ăn không uống cày net cả ngày, sau đó đứng lên mới thấy choáng váng, đầu đau vô cùng.
Phong cẩn thận tiến lên cùng với Kuina. Phong theo những hình ảnh nhìn thấy khi dùng Mantra, đi đến một hồ nước rộng xuất hiện ở thượng nguồn con sông. Hồ nước rất đẹp, nước trong vắt phản chiếu bóng những cái cây và ánh mặt trời lúc chiều tà. Gần cái hồ là cái cổng lớn dẫn đến một thị trấn đẹp như tranh, bên dưới một thân cây khổng lồ. Cái cây ít nhất cũng tương đương với cây đậu thần khổng lồ trên Skypiea, còn tán của nó thì bao trùm toàn bộ thị trấn.
Cảnh tượng này, sao quen thuộc thế nhỉ...
Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ đó chỉ thuộc về trước đây. Giờ cái cây khổng lồ ấy bị cháy nham nhở, đổ rạp về một bên. Những loài địa y và nấm mốc chen chúc mọc lên đen sì, đua nhau hút hết sinh lực của cái cây già khô khốc. Những ngôi nhà bằng gỗ và đá xẻ, một từ đổ nát cũng chẳng thể gợi tả hết.
-Nơi này hình như có chiến tranh, nhưng đã lâu lắm rồi!
Phong cũng không biết cậu và Kuina cứ vừa đi vừa cảm thán như thế đã bao lâu, chỉ thấy cảnh sắc trước mặt dần dần thay đổi. Nhưng bông hoa dại xanh đỏ mọc tràn lan cũng biến mất, thay vào đó là đám đá đen cây khô. Cũng không còn nghe thấy tiếng chim hay tiếng côn trùng, một bầu không khí im lặng đến đáng sợ.
Tuy bao quanh thị trấn là những cây cổ thụ xum xuê, nhưng từng ánh nắng nhẹ buổi sáng vẫn nhỏ giọt chảy vào xuyên qua. Nhưng những tia sáng đó không ấm áp như Phong tưởng tượng, mà lại rất lạnh, giống như cái lạnh bên trong một khu rừng âm u ẩm ướt không bao giờ biết đến ánh nắng.
Còn trước mặt Phong, lại là một cảnh quỷ dị.
Một đám mây đen trôi nổi giữa bầu trời trong xanh, đì đùng sấm sét. Trong tiếng sét đánh như nổ lớn , trên bầu trời , tầng mây bao phủ bởi hắc ám đột nhiên cuốn lên, vòng xoáy mở ra từ giữa đám mây đen không ngừng hấp thu tầng mây xung quanh , dần dần xoay tròn .
Thời gian dần trôi qua , toàn bộ bầu trời rừng rậm bị thay thế bởi cái vòng xoáy mây đen ấy , trung tâm vòng xoáy còn hơi hơi tản ra ánh sáng, cùng với những tiếng sấm nổ như đại bác.
Tình cảnh này, giống như bầu trời bị phá ra một lỗ hổng!
Còn bên dưới, ngay dưới chính giữa lỗ hổng kia, là một tảng băng khổng lồ, ít nhất phải như một tòa nhà năm mươi tầng. Bên trong lớp băng trong suốt, là một người đàn ông to lớn, thô kệch như những chiến binh Viking thời xưa. Nhưng quỷ dị nhất, phải là lão già nhỏ thó đứng bên dưới, cầm một thanh Daito (loại katana dài) nhảy nhót lung tung.
Hừm... thanh kiếm đó có điều gì rất lạ.
-Máu tươi... Máu... lâu lắm rồi ta mới ngửi thấy cái mùi này. Đến giờ ăn rồi, một bữa ăn tuyệt vời dành cho con của ta. Thưởng thức đi nhé, Shodai!
Bằng một tốc độ không tưởng, lão già lao thẳng về phía Kuina. Nhưng cô bé cũng rất nhanh dùng thanh Wado Ichimonji đỡ lấy. Mặc dù Phong không phải là một người hướng dẫn giỏi, nhưng Kuina vẫn tiến bộ nhờ những buổi luyện kiếm hằng ngày với cậu.
-Khà khà, có thể đỡ một kiếm của Shodai, chắc hẳn cũng là một Danh kiếm. Haha, quá tuyệt! Một tế phẩm tuyệt vời!
-Ta không cho phép bản thân thua bất cứ ai cầm kiếm đâu.
Kuina định lao tới và tung ra một đòn mạnh về phía đối phương. Nhưng tư thế kì cục của lão già khiến cô bé không biết nên làm gì. Tuy có chỗ sơ hở thật, nhưng cô bé cảm giác không dễ mà tận dụng được nó. Trông lão chỉ như một lão già hom hem.
Không để cho Kuina kịp suy nghĩ, lão già đã đột ngột di chuyển. Lao tới với tầm người thấp như thể lướt đi, thanh kiếm từ phía góc dưới bên phải vung lên. Tốc độ của đòn đánh không nhanh lắm, nhưng vì đó là một đòn tấn công bất ngờ nên cô bé phải di chuyển theo phản xạ. Kuina mở rộng bàn chân phải, lướt ngang thanh kiếm phản công rất bài bản.
Ngay sau khi hai người tách ra và đảo vị trí cho nhau, họ quay lại đối mặt nhau trong khi vẫn giữ khoảng cách vừa phải. Kuina bắt đầu một đợt tấn công như vũ bão. Cô vung mũi thanh kiêm liên tục, đánh tới tấp không cho đối thủ kịp thở.
-Cũng được đấy, nhưng càng vậy càng làm cho Shodai của ta phấn khích. Phải nếm thật nhiều máu tươi của những kiếm sĩ mạnh, Shodai của ta mới trở nên hoàn mỹ, hoàn mỹ hơn hết thảy.
Lão ặt ẹo đỡ những đòn vô cùng chính xác. Tức giận, Kuina thu hẹp khoảng cách lại và lướt mũi kiếm dọc theo sống kiếm của lão ta. Không để cho lão kịp lui bước, Kuina chớp lấy thời cơ và tung ra đòn dứt điểm về đỉnh đầu lão già.
“A!!!” – Dù sao Kuina mới chỉ là một cô bé, đối với cô giết người là một điều quá kinh khủng. Nhưng ngay khi Kuina nhận ra thì đã quá muộn. Đòn tấn công của cô không hề nương tay chút nào, và nó xẻ một đường giữa trán lão già kia.
Roẹt! Đường chém sắc ngọt xuyên và da thịt, suốt gần hết khuôn mặt lão già, máu tuôn như suối.
-Hahaha... Máu... máu của ta... ta sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ giết... giết hết... con khốn khiếp!
Khuôn mặt lão bị xẻ làm đôi mà vẫn tiếp tục rít lên những câu nguyền rủa đáng sợ. Kuina sợ đến run lên, Phong xoay người lại khẽ ôm lấy cô bé, vỗ vỗ lưng an ủi.
- Không phải sợ, đã có anh ở đây rồi, xoay người lại, lập tức sẽ ổn thôi.
Giọng cậu bình tĩnh. Đúng như dư đoán, thanh kiếm kia mới là thứ cần phải xử lý.
-Haha đến đây nào... tên nhóc... ta sẽ giết người trước mặt con bé kia, sau đó trong lúc nó tuyệt vọng, ta sẽ dùng máu của nó tẩy lễ cho Shodai yêu quý của ta...
Lần thứ nhất va chạm, ấy thế mà cánh tay thú hóa của Phong lại cảm thấy đau, lưỡi kiếm chém sâu vào một vảy rồng trên tay. Nên nhớ rằng, kể cả cái tên đại úy chuẩn bị được phong làm phó đô đốc Yamakaji kia cũng không thể nào làm được.
- Haha.. lại thêm một tế phẩm tuyệt vời nữa...
Cái thứ mùi này, có phải là cái thứ người ta vẫn gọi sát khí!!!
Lão già vẫn dáng đứng xiêu vẹo, nhưng điên cuồng vùng vẩy thanh kiếm. Lưỡi kiếm bốc lên một lớp khí đỏ như máu, chỉ cần là những nơi nó lướt qua đều bị chém đứt sắc ngọt, đến mặt đất xung quanh cũng bị cắt xẻ thành từng rãnh lớn.
Nhưng mặc dù vậy, hàng loạt những nhát chém điên cuồng vẫn không thể nào chạm vào người Phong, ngoại trừ cánh tay được thú hóa.
-Mạnh lắm... ha ha ... Nó đang thôi thúc ta lấy mạng ngươi! Lần đầu tiên khi Shodai khai quang, Kitetsu ta đã dùng nó chém mười đứa trẻ, rồi dùng máu của chúng từ từ ngâm lưỡi kiếm. Cả đời ta đã làm ba thanh kiếm, nhưng chỉ có thanh kiếm này, tác phẩm đầu tiên này khiến ta ưng ý. Ta đã đi khắp bốn vùng biển, dùng máu để tế luyện Shodai yêu quý. Máu của người càng mạnh mẽ thì Shodai của ta càng hoàn mỹ. Sẽ nhanh thôi, hai ngươi sẽ được làm một phần của chúng ta...
-Ngươi nói ngươi là Kitetsu, cái tên chuyên đi rèn những thanh tà kiếm bị nguyền rủa?
-Ngươi cũng nghe đến danh tiếng của ta? Tốt lắm, hãy để máu và sự oán hận của hai ngươi trở thành sức mạnh của Shodai. Ngươi là một kiếm sĩ đúng không, rút kiếm ra, để Shodai của ta băm nát nó. Trên đời này, chỉ có Kitetsu là người thợ rèn kiếm vĩ đại nhất.
Hóa ra thanh kiếm đó là Shodai Kitetsu (Kitetsu đệ nhất), thuộc nhóm Cực Phẩm Đại Bảo Kiếm, cái tên huyền thoại trong hàng Danh kiếm. Ngay cả cái lão già này cũng vậy, Kitetsu cực kỳ nổi danh. Cái tên này được nhắc đến rất nhiều lần trong One Piece nhưng chưa hề xuất hiện. Nhưng không ngờ lại là cái lão già hom hem trước mặt Phong đây. Không chỉ nổi tiếng về sự sắc bén, những thành kiếm lão làm còn mang theo một lời nguyền. Mỗi lưỡi kiếm đều được đặt tên là Kitetsu, và chúng đều mang bất hạnh tới cho bất cứ ai sở hữu.
Mẹ nó, đang muốn tìm một thanh katana vừa tay, lão này lại dâng lên tận miệng. Lại còn là hàng cực phẩm. Cái gì cơ, nguyền rủa á? Với cái loại nguyền rủa trẻ con này mà cũng dám lên tiếng, gặp thanh Kronos của Phong cũng phải ngoan ngoãn mà tắt điện khẩn trương!
-Kiếm tốt đấy, nhưng lão già như ngươi thì không đáng để cầm nó đâu. Ta sẽ thay ngươi bảo quản nó thật cẩn thận. À, lão cũng là thợ rèn kiếm huyền thoại, vậy thì cố mà đánh giá thanh kiếm do chính ta rèn.
-Ngươi thì biết cái gì là rèn kiếm, rút nó ra, ta sẽ băm nát cả ngươi lẫn thanh kiếm!
Phong lấy [Kronos] ra từ bên trong nhẫn Đại pháp sư. Phong bắt đầu nghiêm túc hơn hẳn, suy nghĩ và di chuyển nhanh hơn. Nhờ kỹ năng mới [Mantra], tốc độ phản ứng của cơ thể và sự linh hoạt của cậu tăng lên mức tối đa.
Chuyển động của lão rất dễ đọc, Phong mở đầu bằng kiếm kỹ [Sonic Leap].
Xét riêng về sức mạnh, kiếm của Kitetsu có thể sắc bén hơn, nhưng không có nghĩa là sẽ mạnh hơn. Phong không hề muốn đối đầu trực diện, nên một kiếm chém nghiêng này đủ làm kiếm của Kitetsu chệch hướng, và cậu không hề nhằm vào lão.
Khoảng cách giữa Phong và lão già thu hẹp lại. Không cần dùng đến [Mantra], Phong cũng có thể cảm nhận rõ mọi cử động của Kitetsu.
Thanh kiếm vốn đang hơi nghiêng về phía sau, bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ như máu rồi lao về phía Phong. Khuôn mặt của Kitetsu hiện rõ sự sung sướng điên cuồng vì thanh Shodai chực chỉ cắm ngay sườn Phong. Thế nhưng...
Thanh kiếm Kronos đột ngột đổi hướng về phía trước, trong nháy mắt vẽ lên vẽ một đường nghiêng màu xanh và va chạm với thanh kiếm của Kitetsu, tạo ra một tia lửa lớn.
Phong không hề nhắm vào Kitetsu, mà ngay lúc đầu, cậu đã nhắm đến thanh kiếm
Đúng như kế hoạch– một tiếng chói tai vang lên – thanh kiếm của Kitetsu bị văng ra khỏi tay của lão.
-Không... không... kiếm của ta... Shodai của ta ... trả lại nó cho ta...
Kitetsu như một người mất hồn lao thẳng về phía thanh kiếm. Nhưng bất ngờ, khi chỉ còn một chút nữa là chạm đến thanh kiếm, lão đột nhiên gục xuống.Đúng vậy, hoàn toàn theo nghĩa đen, lão Kitetsu chết trước khi chạm đến thanh kiếm. Có lẽ lão đã chết từ trước, nhưng không hiểu tại sao mà lão vẫn sống được đến tận bây giờ. Do thanh kiếm? Lão bị Kuina xẻ đôi đâu mà vẫn di chuyển với tấn công Phong được đấy thôi.
SHODAI KITETSU
Loại: [Vũ khí]. [Nguyền rủa]. Xếp hạng: B+
Một trong 12 thanh Cực Phầm Đại Bảo Kiếm. Thanh gươm mang tên chủ nhân Kitetsu bị người nhìn với ánh mắt ruồng ghét, được coi là thứ “tà kiếm”, một thứ yêu thuật khát máu mang lại vận rủi có thể giết chết chủ nhân.
-Những nhát chém có khả năng xuyên qua phòng ngự, gây 250% sát thương, làm giảm khả năng chiến đấu của đối thủ.
-Sức mạnh: +20%
-HP: -1000.
Unlock [Extra Skills]: Katana
[Extra Skills]: KATANA
Xuất hiện khi đạt toàn bộ các kiếm kỹ thuộc nhánh [One-Handed Sword] (Đơn thủ kiếm) hoặc [Curved Sword] (Kiếm cong) đạt cấp độ Master.
Skills: [Phantom Moon] [Scarlet Fan] [Whirlwind] [Revolving wheel] [Floating Boat] [Absolute Void].
Bầu trời cứ như vậy mà trở lại bình thường. Nhưng dù vậy, tảng băng khổng lồ cùng với một nửa cánh rừng vẫn bị đóng băng như cũ. Quỷ dị nhất là, [Mantra] cũng cho thấy gã khổng lồ bên trong lớp băng kia vẫn còn sống.
-Hắt xì... hắt xì... lạnh quá... lạnh ... cám... cám ơn đã cứu ta... ta là Jagaur D. Saul, một cựu Hải quân.
Gã khổng vừa được Phong cứu khỏi tảng băng run lên cầm cập, sưởi ấm trước ánh lửa bập bùng. Phong cùng Kuina im lặng lắng nghe câu chuyện của gã.
Hóa ra, nơi này là Đảo Ohara, West Blue, quê hương của Nico Robin. Hiện nay đã không còn tồn tại trên bản đồ thê giới. Cái cây khổng lồ bị cháy nham nhở kia chính là Cây thông thái 5000 tuổi, nơi đặt thư viện Ohara, cũng là nơi các nhà khảo cổ sinh sống và nghiên cứu. Ohara từng nổi tiếng là nơi tập hợp của những nhà khảo cổ học vĩ đại và tài ba nhất trên toàn thế giới.
Mười hai năm trước, Nico Olvia (mẹ Robin) bị Hải quân bắt, mọi phụ tá của cô đều bị sát hại. Chính gã khổng lồ này đã giải phóng cô và đào ngũ khỏi Hải quân. Nico Robin trở về Ohara. Nico Robin tình cờ gặp Saul. Trong thời gian ấy, các học giả của Ohara đã đi ngược lại luật lệ của Chính phủ thế giới, bí mật nghiên cứu các phiến đá lịch sử Poneglyph. Và họ đã bước đầu tìm ra cái gọi là Thế kỷ trống. Lo sợ công việc này có sẽ động chạm đến bí mật đến mặt tối của Chính phủ, Ngũ lão tinh đã triệu tập Buster Call, huỷ diệt toàn bộ hòn đảo. Nico Robin, người duy nhất còn sống bắt đầu cuộc đời chạy trốn lang bạt. Còn Saul thì bị Aokiji đóng băng tại đây khi cố cứ lấy Robin.
-Tôi gọi ông là Saul được chứ. Ông yên tâm, Robin vẫn còn sống, cố ấy chắc hẳn đang ở Alabasta, trên Đảo Cát của Đại Hải trình.
- Robin, và cả mẹ cô bé nữa, đã rất kiên cường, Ohara cũng thế! Chỉ cần còn sống, một ngày nào đó cô bé sẽ truyền lại lịch sử của hòn đảo này. Ohara đã một mình chiến đấu với cả thế giới!
______________________________
Tại một nơi nào đó trên thế giới.
-Olvia, quả thật chúng tôi đã phải hy sinh rất lớn để tìm được cô đấy.
Một căn phòng tối, chỉ có duy nhất một ô cửa sổ nhỏ bé bằng bàn tay hắt thứ ánh sáng lạnh lẽo. Bên trong góc phòng là bóng một người phụ nữ nhỏ gầy.
-Đừng nói nhiều, đừng hòng ta nói cho ngươi bất cứ, lịch sử và tri thức của Ohara là để truyền lại cho những thế hệ sau, không phải là để phục vụ những mục đích đen tối của các ngươi.
-Ồ không! Đừng nói những thứ to tát vậy, chúng ta chỉ cần ngươi dịch những thứ trên đây, chúng ta sẽ thả ngươi.
-Đừng hòng, các ngươi cứ làm gì các ngươi muốn. Nhà của chúng ta đã không còn tồn tại, cả một hòn đảo, biến mất chỉ bằng một cái nút bấm. Một mình ta thì sống có ý nghĩa gì?
-Ồ! Chắc hẳn cái này sẽ có ý nghĩa với cô.
Một tờ truy nã rơi lả tả trước mặt người phụ nữ. Trên đó có ảnh một cô bé mắt rất buồn, nhưng ánh lên sự thù hằn và cương quyết không hợp tuổi. Bên dưới: Dead or alive - Nico Robin – 79 000 000 Beri.
-Nó còn sống.
-Đúng vậy còn sống, được cho là người duy nhất còn sống của đảo Ohara. Nhưng bọn chúng còn không biết chúng tôi còn có thứ quý giá hơn. Chính là cô đấy! Quyết định đi, đừng làm chúng tôi phải tìm đến con bé.
Căn phòng lập tức chìm trong im lặng. Một sự im lặng ngột ngạt, dường như cả hai người bên trong có thể nghe được chính tiếng trái tim mình đang đập.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn về phía tờ truy nã nằm dưới đất, rồi ngẩng đầu lên thở dài. Sau một hồi, cô đứng lên.
-Chuẩn bị đi, tôi đồng ý với các người. Chỉ cần các người đảm bảo con bé còn sống.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý