TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Đánh giá của các bạn về truyện

Người bình chọn
4. Bình chọn này đã đóng
  • Nghỉ đi đừng viết nữa.

    1 25.00%
  • Rảnh rỗi đọc cũng được, chẳng có gì đặc biệt.

    0 0%
  • Tàm tạm, có cố gắng.

    1 25.00%
  • Viết tốt! Ủng hộ.

    1 25.00%
  • Hay! Đặt gạch hóng.

    1 25.00%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 25 của 25 Đầu tiênĐầu tiên ... 15232425
Kết quả 121 đến 123 của 123

Chủ đề: Vị diện lữ hành giả - Phong

  1. #121
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Bài viết
    254
    Xu
    800

    Mặc định

    Chương 8: Đảo Ohara.



    Sau khi rời Skypiea, Phong và Kuina ngây ngốc trên đảo Jaya thêm một năm nữa rồi mới quyết định tiếp tục cuộc hành trình. Hiện tại còn cách thời điểm cốt truyện chính diễn ra đến mười năm.

    Cricket quyết định dùng toàn bộ cuộc đời ông để nghiên cứu những hải ký cũ của Noland, với mong muốn tìm ra và đi theo những cuộc thám hiểm vĩ đại của ông tổ mình. Chỉ riêng ở North Blue, vẫn còn rất nhiều bí ẩn và huyền thoại ở cả trên biển lẫn đất liền có thể tốn cả đời người để khám phá.

    Hai tên Masira cùng Shoujou được đám người-khỉ khổng lồ trên đảo Jaya bầu làm thủ lĩnh, do bắt được Chim phương nam. Hai gã này thành lập ra băng hải tặc Liên minh khỉ núi, giúp đỡ rất nhiều cho lão Cricket trong quá trình nghiên cứu.

    Phong cũng chưa quyết định điểm đến tiếp theo là đâu, nên đã dùng tấm bùa triệu hồi cuối cùng tạo ra một con tàu. Nếu Phong nói là đến OnePiece mà lại không có lấy một con tàu nào cho riêng mình, các đồng chí xuyên không khác sẽ cười cậu thối mũi.

    Cứ mặc con thuyền trôi giữa biển hoặc để cho Kuina nghịch ngợm bánh lái là một cách rất hay để giết thời gian, nhất là đối với người chẳng biết đi đâu như Phong.

    Nhờ Log Pose, Phong biết rằng cậu đang dần tiến tới West Blue. Nơi này thường có mưa to bão lớn và sét đùng đoàng. Thời tiết rất xấu. Nhưng con tàu Phong triệu hồi khá lớn và hiện đại, nên cậu cũng không lo lắng mấy. Những con Sea King (Hải vương) thường nằm sâu dưới đại dương xuất hiện ngày một nhiều, chứng tỏ con tàu đang hướng dần tới vùng Calm Belt (Vành đai tĩnh lặng).

    Mười hai ngày ra khơi buồn chán trôi qua. Những cuốn hải ký cũ của Noland Phong đọc đi đọc lại đến tám lần. Những ngày thời tiết đẹp một chút cậu có thể lên nóc thuyền nằm hóng gió, hoặc đi câu cá. Phong không bao giờ câu được một con cá nào, trong khi đó Kuina chỉ cần thò dây xuống là câu dính cá kiếm, cá thu hoặc may mắn được con cá tráp rất lớn.

    Phong bực tức dùng hết sức kéo cần câu lên.

    -Trúng mánh rồi!

    Lòng kiêu hãnh vừa được an ủi đã bị tổn thương nghiêm trọng. Con mồi dính câu mở rộng miệng ra để thở. Khó có thể gọi đó là một con cá, mà đó là một con Seaking khổng lồ có chín cái chân và một gương mặt xấu xí.

    Con quái cố gắng gầm lên dọa. Nhưng cuối cùng Phong chặt con quái thành từng mảnh và dùng nó làm món soup hải sản. Đây không hẳn là một mẻ tồi, nhất là khi cậu không chuẩn bị mồi thích hợp để câu cá biển. Con quái này là cá mà thịt lại giống y như loài thú rừng, có khi phải cả tuần mới hết. Trong lúc đó, Kuina rạng rỡ kéo lên một con cá ngừ lớn đến mức khó khăn lắm mới vác theo được, đem vào khoe với Phong.
    ______________________________________

    Sau bao nhiêu ngày buồn chán sưởi nắng và hậm hực cùng mấy con cá, Phong và Kuina quyết định thả neo lên một hòn đảo tương đối. Dù là một người hướng nội nhưng việc mỗi ngày đều phải quanh quẩn trên con tàu làm cậu phát điên.

    Bến cảng rộng rãi, nhưng có vẻ đã khá lâu chưa có người sử dụng. Trông nó đổ nát chẳng kém gì bờ của con sông Acheron dưới địa ngục.

    -Hình như ở đây không có người sống!

    Phong bước chậm lại, dùng Mantra quét một vòng, dò xét xung quanh. Tuy không phải lần đầu, nhưng Phong vẫn chưa thể nào quen với cái khả năng này. Dưới mắt cậu, thời gian dường như chậm lại, cảnh vật hai bên trở nên hết sức rõ ràng, cùng với vô số tin tức hiện lên trong đầu. Phong dần dần gia tăng phạm vi, trong đầu lập tức hiện rõ khoảng cách đến những mục tiêu gần nhất, còn có thể thấy rõ những biến hóa nhỏ nhất trên vật thế, tất cả in rõ trong đầu.

    Không những thế, phương viên xung quanh trăm mét Phong không cần quan sát, tất cả cảnh vật đều hiện lên trong đầu. Chỉ cần chú ý, những thay đổi dù nhỏ nhất xảy ra đại não hắn cũng lập tức phát hiện.

    Mặc dù thần kỳ vậy, nhưng nếu Phong dùng quá mười phút liên tục, cậu sẽ ong ong như búa bổ. Cái cảm giác này giống như không ăn không uống cày net cả ngày, sau đó đứng lên mới thấy choáng váng, đầu đau vô cùng.

    Phong cẩn thận tiến lên cùng với Kuina. Phong theo những hình ảnh nhìn thấy khi dùng Mantra, đi đến một hồ nước rộng xuất hiện ở thượng nguồn con sông. Hồ nước rất đẹp, nước trong vắt phản chiếu bóng những cái cây và ánh mặt trời lúc chiều tà. Gần cái hồ là cái cổng lớn dẫn đến một thị trấn đẹp như tranh, bên dưới một thân cây khổng lồ. Cái cây ít nhất cũng tương đương với cây đậu thần khổng lồ trên Skypiea, còn tán của nó thì bao trùm toàn bộ thị trấn.

    Cảnh tượng này, sao quen thuộc thế nhỉ...

    Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ đó chỉ thuộc về trước đây. Giờ cái cây khổng lồ ấy bị cháy nham nhở, đổ rạp về một bên. Những loài địa y và nấm mốc chen chúc mọc lên đen sì, đua nhau hút hết sinh lực của cái cây già khô khốc. Những ngôi nhà bằng gỗ và đá xẻ, một từ đổ nát cũng chẳng thể gợi tả hết.

    -Nơi này hình như có chiến tranh, nhưng đã lâu lắm rồi!

    Phong cũng không biết cậu và Kuina cứ vừa đi vừa cảm thán như thế đã bao lâu, chỉ thấy cảnh sắc trước mặt dần dần thay đổi. Nhưng bông hoa dại xanh đỏ mọc tràn lan cũng biến mất, thay vào đó là đám đá đen cây khô. Cũng không còn nghe thấy tiếng chim hay tiếng côn trùng, một bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

    Tuy bao quanh thị trấn là những cây cổ thụ xum xuê, nhưng từng ánh nắng nhẹ buổi sáng vẫn nhỏ giọt chảy vào xuyên qua. Nhưng những tia sáng đó không ấm áp như Phong tưởng tượng, mà lại rất lạnh, giống như cái lạnh bên trong một khu rừng âm u ẩm ướt không bao giờ biết đến ánh nắng.

    Còn trước mặt Phong, lại là một cảnh quỷ dị.

    Một đám mây đen trôi nổi giữa bầu trời trong xanh, đì đùng sấm sét. Trong tiếng sét đánh như nổ lớn , trên bầu trời , tầng mây bao phủ bởi hắc ám đột nhiên cuốn lên, vòng xoáy mở ra từ giữa đám mây đen không ngừng hấp thu tầng mây xung quanh , dần dần xoay tròn .

    Thời gian dần trôi qua , toàn bộ bầu trời rừng rậm bị thay thế bởi cái vòng xoáy mây đen ấy , trung tâm vòng xoáy còn hơi hơi tản ra ánh sáng, cùng với những tiếng sấm nổ như đại bác.

    Tình cảnh này, giống như bầu trời bị phá ra một lỗ hổng!

    Còn bên dưới, ngay dưới chính giữa lỗ hổng kia, là một tảng băng khổng lồ, ít nhất phải như một tòa nhà năm mươi tầng. Bên trong lớp băng trong suốt, là một người đàn ông to lớn, thô kệch như những chiến binh Viking thời xưa. Nhưng quỷ dị nhất, phải là lão già nhỏ thó đứng bên dưới, cầm một thanh Daito (loại katana dài) nhảy nhót lung tung.

    Hừm... thanh kiếm đó có điều gì rất lạ.

    -Máu tươi... Máu... lâu lắm rồi ta mới ngửi thấy cái mùi này. Đến giờ ăn rồi, một bữa ăn tuyệt vời dành cho con của ta. Thưởng thức đi nhé, Shodai!

    Bằng một tốc độ không tưởng, lão già lao thẳng về phía Kuina. Nhưng cô bé cũng rất nhanh dùng thanh Wado Ichimonji đỡ lấy. Mặc dù Phong không phải là một người hướng dẫn giỏi, nhưng Kuina vẫn tiến bộ nhờ những buổi luyện kiếm hằng ngày với cậu.

    -Khà khà, có thể đỡ một kiếm của Shodai, chắc hẳn cũng là một Danh kiếm. Haha, quá tuyệt! Một tế phẩm tuyệt vời!

    -Ta không cho phép bản thân thua bất cứ ai cầm kiếm đâu.

    Kuina định lao tới và tung ra một đòn mạnh về phía đối phương. Nhưng tư thế kì cục của lão già khiến cô bé không biết nên làm gì. Tuy có chỗ sơ hở thật, nhưng cô bé cảm giác không dễ mà tận dụng được nó. Trông lão chỉ như một lão già hom hem.

    Không để cho Kuina kịp suy nghĩ, lão già đã đột ngột di chuyển. Lao tới với tầm người thấp như thể lướt đi, thanh kiếm từ phía góc dưới bên phải vung lên. Tốc độ của đòn đánh không nhanh lắm, nhưng vì đó là một đòn tấn công bất ngờ nên cô bé phải di chuyển theo phản xạ. Kuina mở rộng bàn chân phải, lướt ngang thanh kiếm phản công rất bài bản.

    Ngay sau khi hai người tách ra và đảo vị trí cho nhau, họ quay lại đối mặt nhau trong khi vẫn giữ khoảng cách vừa phải. Kuina bắt đầu một đợt tấn công như vũ bão. Cô vung mũi thanh kiêm liên tục, đánh tới tấp không cho đối thủ kịp thở.

    -Cũng được đấy, nhưng càng vậy càng làm cho Shodai của ta phấn khích. Phải nếm thật nhiều máu tươi của những kiếm sĩ mạnh, Shodai của ta mới trở nên hoàn mỹ, hoàn mỹ hơn hết thảy.

    Lão ặt ẹo đỡ những đòn vô cùng chính xác. Tức giận, Kuina thu hẹp khoảng cách lại và lướt mũi kiếm dọc theo sống kiếm của lão ta. Không để cho lão kịp lui bước, Kuina chớp lấy thời cơ và tung ra đòn dứt điểm về đỉnh đầu lão già.

    “A!!!” – Dù sao Kuina mới chỉ là một cô bé, đối với cô giết người là một điều quá kinh khủng. Nhưng ngay khi Kuina nhận ra thì đã quá muộn. Đòn tấn công của cô không hề nương tay chút nào, và nó xẻ một đường giữa trán lão già kia.

    Roẹt! Đường chém sắc ngọt xuyên và da thịt, suốt gần hết khuôn mặt lão già, máu tuôn như suối.

    -Hahaha... Máu... máu của ta... ta sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ giết... giết hết... con khốn khiếp!

    Khuôn mặt lão bị xẻ làm đôi mà vẫn tiếp tục rít lên những câu nguyền rủa đáng sợ. Kuina sợ đến run lên, Phong xoay người lại khẽ ôm lấy cô bé, vỗ vỗ lưng an ủi.

    - Không phải sợ, đã có anh ở đây rồi, xoay người lại, lập tức sẽ ổn thôi.

    Giọng cậu bình tĩnh. Đúng như dư đoán, thanh kiếm kia mới là thứ cần phải xử lý.

    -Haha đến đây nào... tên nhóc... ta sẽ giết người trước mặt con bé kia, sau đó trong lúc nó tuyệt vọng, ta sẽ dùng máu của nó tẩy lễ cho Shodai yêu quý của ta...

    Lần thứ nhất va chạm, ấy thế mà cánh tay thú hóa của Phong lại cảm thấy đau, lưỡi kiếm chém sâu vào một vảy rồng trên tay. Nên nhớ rằng, kể cả cái tên đại úy chuẩn bị được phong làm phó đô đốc Yamakaji kia cũng không thể nào làm được.

    - Haha.. lại thêm một tế phẩm tuyệt vời nữa...

    Cái thứ mùi này, có phải là cái thứ người ta vẫn gọi sát khí!!!

    Lão già vẫn dáng đứng xiêu vẹo, nhưng điên cuồng vùng vẩy thanh kiếm. Lưỡi kiếm bốc lên một lớp khí đỏ như máu, chỉ cần là những nơi nó lướt qua đều bị chém đứt sắc ngọt, đến mặt đất xung quanh cũng bị cắt xẻ thành từng rãnh lớn.

    Nhưng mặc dù vậy, hàng loạt những nhát chém điên cuồng vẫn không thể nào chạm vào người Phong, ngoại trừ cánh tay được thú hóa.

    -Mạnh lắm... ha ha ... Nó đang thôi thúc ta lấy mạng ngươi! Lần đầu tiên khi Shodai khai quang, Kitetsu ta đã dùng nó chém mười đứa trẻ, rồi dùng máu của chúng từ từ ngâm lưỡi kiếm. Cả đời ta đã làm ba thanh kiếm, nhưng chỉ có thanh kiếm này, tác phẩm đầu tiên này khiến ta ưng ý. Ta đã đi khắp bốn vùng biển, dùng máu để tế luyện Shodai yêu quý. Máu của người càng mạnh mẽ thì Shodai của ta càng hoàn mỹ. Sẽ nhanh thôi, hai ngươi sẽ được làm một phần của chúng ta...

    -Ngươi nói ngươi là Kitetsu, cái tên chuyên đi rèn những thanh tà kiếm bị nguyền rủa?

    -Ngươi cũng nghe đến danh tiếng của ta? Tốt lắm, hãy để máu và sự oán hận của hai ngươi trở thành sức mạnh của Shodai. Ngươi là một kiếm sĩ đúng không, rút kiếm ra, để Shodai của ta băm nát nó. Trên đời này, chỉ có Kitetsu là người thợ rèn kiếm vĩ đại nhất.

    Hóa ra thanh kiếm đó là Shodai Kitetsu (Kitetsu đệ nhất), thuộc nhóm Cực Phẩm Đại Bảo Kiếm, cái tên huyền thoại trong hàng Danh kiếm. Ngay cả cái lão già này cũng vậy, Kitetsu cực kỳ nổi danh. Cái tên này được nhắc đến rất nhiều lần trong One Piece nhưng chưa hề xuất hiện. Nhưng không ngờ lại là cái lão già hom hem trước mặt Phong đây. Không chỉ nổi tiếng về sự sắc bén, những thành kiếm lão làm còn mang theo một lời nguyền. Mỗi lưỡi kiếm đều được đặt tên là Kitetsu, và chúng đều mang bất hạnh tới cho bất cứ ai sở hữu.

    Mẹ nó, đang muốn tìm một thanh katana vừa tay, lão này lại dâng lên tận miệng. Lại còn là hàng cực phẩm. Cái gì cơ, nguyền rủa á? Với cái loại nguyền rủa trẻ con này mà cũng dám lên tiếng, gặp thanh Kronos của Phong cũng phải ngoan ngoãn mà tắt điện khẩn trương!

    -Kiếm tốt đấy, nhưng lão già như ngươi thì không đáng để cầm nó đâu. Ta sẽ thay ngươi bảo quản nó thật cẩn thận. À, lão cũng là thợ rèn kiếm huyền thoại, vậy thì cố mà đánh giá thanh kiếm do chính ta rèn.

    -Ngươi thì biết cái gì là rèn kiếm, rút nó ra, ta sẽ băm nát cả ngươi lẫn thanh kiếm!

    Phong lấy [Kronos] ra từ bên trong nhẫn Đại pháp sư. Phong bắt đầu nghiêm túc hơn hẳn, suy nghĩ và di chuyển nhanh hơn. Nhờ kỹ năng mới [Mantra], tốc độ phản ứng của cơ thể và sự linh hoạt của cậu tăng lên mức tối đa.

    Chuyển động của lão rất dễ đọc, Phong mở đầu bằng kiếm kỹ [Sonic Leap].

    Xét riêng về sức mạnh, kiếm của Kitetsu có thể sắc bén hơn, nhưng không có nghĩa là sẽ mạnh hơn. Phong không hề muốn đối đầu trực diện, nên một kiếm chém nghiêng này đủ làm kiếm của Kitetsu chệch hướng, và cậu không hề nhằm vào lão.

    Khoảng cách giữa Phong và lão già thu hẹp lại. Không cần dùng đến [Mantra], Phong cũng có thể cảm nhận rõ mọi cử động của Kitetsu.

    Thanh kiếm vốn đang hơi nghiêng về phía sau, bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ như máu rồi lao về phía Phong. Khuôn mặt của Kitetsu hiện rõ sự sung sướng điên cuồng vì thanh Shodai chực chỉ cắm ngay sườn Phong. Thế nhưng...

    Thanh kiếm Kronos đột ngột đổi hướng về phía trước, trong nháy mắt vẽ lên vẽ một đường nghiêng màu xanh và va chạm với thanh kiếm của Kitetsu, tạo ra một tia lửa lớn.

    Phong không hề nhắm vào Kitetsu, mà ngay lúc đầu, cậu đã nhắm đến thanh kiếm

    Đúng như kế hoạch– một tiếng chói tai vang lên – thanh kiếm của Kitetsu bị văng ra khỏi tay của lão.

    -Không... không... kiếm của ta... Shodai của ta ... trả lại nó cho ta...

    Kitetsu như một người mất hồn lao thẳng về phía thanh kiếm. Nhưng bất ngờ, khi chỉ còn một chút nữa là chạm đến thanh kiếm, lão đột nhiên gục xuống.Đúng vậy, hoàn toàn theo nghĩa đen, lão Kitetsu chết trước khi chạm đến thanh kiếm. Có lẽ lão đã chết từ trước, nhưng không hiểu tại sao mà lão vẫn sống được đến tận bây giờ. Do thanh kiếm? Lão bị Kuina xẻ đôi đâu mà vẫn di chuyển với tấn công Phong được đấy thôi.

    SHODAI KITETSU
    Loại: [Vũ khí]. [Nguyền rủa]. Xếp hạng: B+

    Một trong 12 thanh Cực Phầm Đại Bảo Kiếm. Thanh gươm mang tên chủ nhân Kitetsu bị người nhìn với ánh mắt ruồng ghét, được coi là thứ “tà kiếm”, một thứ yêu thuật khát máu mang lại vận rủi có thể giết chết chủ nhân.

    -Những nhát chém có khả năng xuyên qua phòng ngự, gây 250% sát thương, làm giảm khả năng chiến đấu của đối thủ.
    -Sức mạnh: +20%
    -HP: -1000.

    Unlock [Extra Skills]: Katana

    [Extra Skills]: KATANA

    Xuất hiện khi đạt toàn bộ các kiếm kỹ thuộc nhánh [One-Handed Sword] (Đơn thủ kiếm) hoặc [Curved Sword] (Kiếm cong) đạt cấp độ Master.

    Skills: [Phantom Moon] [Scarlet Fan] [Whirlwind] [Revolving wheel] [Floating Boat] [Absolute Void].

    Bầu trời cứ như vậy mà trở lại bình thường. Nhưng dù vậy, tảng băng khổng lồ cùng với một nửa cánh rừng vẫn bị đóng băng như cũ. Quỷ dị nhất là, [Mantra] cũng cho thấy gã khổng lồ bên trong lớp băng kia vẫn còn sống.

    -Hắt xì... hắt xì... lạnh quá... lạnh ... cám... cám ơn đã cứu ta... ta là Jagaur D. Saul, một cựu Hải quân.

    Gã khổng vừa được Phong cứu khỏi tảng băng run lên cầm cập, sưởi ấm trước ánh lửa bập bùng. Phong cùng Kuina im lặng lắng nghe câu chuyện của gã.

    Hóa ra, nơi này là Đảo Ohara, West Blue, quê hương của Nico Robin. Hiện nay đã không còn tồn tại trên bản đồ thê giới. Cái cây khổng lồ bị cháy nham nhở kia chính là Cây thông thái 5000 tuổi, nơi đặt thư viện Ohara, cũng là nơi các nhà khảo cổ sinh sống và nghiên cứu. Ohara từng nổi tiếng là nơi tập hợp của những nhà khảo cổ học vĩ đại và tài ba nhất trên toàn thế giới.

    Mười hai năm trước, Nico Olvia (mẹ Robin) bị Hải quân bắt, mọi phụ tá của cô đều bị sát hại. Chính gã khổng lồ này đã giải phóng cô và đào ngũ khỏi Hải quân. Nico Robin trở về Ohara. Nico Robin tình cờ gặp Saul. Trong thời gian ấy, các học giả của Ohara đã đi ngược lại luật lệ của Chính phủ thế giới, bí mật nghiên cứu các phiến đá lịch sử Poneglyph. Và họ đã bước đầu tìm ra cái gọi là Thế kỷ trống. Lo sợ công việc này có sẽ động chạm đến bí mật đến mặt tối của Chính phủ, Ngũ lão tinh đã triệu tập Buster Call, huỷ diệt toàn bộ hòn đảo. Nico Robin, người duy nhất còn sống bắt đầu cuộc đời chạy trốn lang bạt. Còn Saul thì bị Aokiji đóng băng tại đây khi cố cứ lấy Robin.

    -Tôi gọi ông là Saul được chứ. Ông yên tâm, Robin vẫn còn sống, cố ấy chắc hẳn đang ở Alabasta, trên Đảo Cát của Đại Hải trình.

    - Robin, và cả mẹ cô bé nữa, đã rất kiên cường, Ohara cũng thế! Chỉ cần còn sống, một ngày nào đó cô bé sẽ truyền lại lịch sử của hòn đảo này. Ohara đã một mình chiến đấu với cả thế giới!
    ______________________________

    Tại một nơi nào đó trên thế giới.

    -Olvia, quả thật chúng tôi đã phải hy sinh rất lớn để tìm được cô đấy.

    Một căn phòng tối, chỉ có duy nhất một ô cửa sổ nhỏ bé bằng bàn tay hắt thứ ánh sáng lạnh lẽo. Bên trong góc phòng là bóng một người phụ nữ nhỏ gầy.

    -Đừng nói nhiều, đừng hòng ta nói cho ngươi bất cứ, lịch sử và tri thức của Ohara là để truyền lại cho những thế hệ sau, không phải là để phục vụ những mục đích đen tối của các ngươi.

    -Ồ không! Đừng nói những thứ to tát vậy, chúng ta chỉ cần ngươi dịch những thứ trên đây, chúng ta sẽ thả ngươi.

    -Đừng hòng, các ngươi cứ làm gì các ngươi muốn. Nhà của chúng ta đã không còn tồn tại, cả một hòn đảo, biến mất chỉ bằng một cái nút bấm. Một mình ta thì sống có ý nghĩa gì?

    -Ồ! Chắc hẳn cái này sẽ có ý nghĩa với cô.

    Một tờ truy nã rơi lả tả trước mặt người phụ nữ. Trên đó có ảnh một cô bé mắt rất buồn, nhưng ánh lên sự thù hằn và cương quyết không hợp tuổi. Bên dưới: Dead or alive - Nico Robin – 79 000 000 Beri.

    -Nó còn sống.

    -Đúng vậy còn sống, được cho là người duy nhất còn sống của đảo Ohara. Nhưng bọn chúng còn không biết chúng tôi còn có thứ quý giá hơn. Chính là cô đấy! Quyết định đi, đừng làm chúng tôi phải tìm đến con bé.

    Căn phòng lập tức chìm trong im lặng. Một sự im lặng ngột ngạt, dường như cả hai người bên trong có thể nghe được chính tiếng trái tim mình đang đập.

    Người phụ nữ liếc mắt nhìn về phía tờ truy nã nằm dưới đất, rồi ngẩng đầu lên thở dài. Sau một hồi, cô đứng lên.

    -Chuẩn bị đi, tôi đồng ý với các người. Chỉ cần các người đảm bảo con bé còn sống.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,ngocnghechvn,theawesome,
  3. #122
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Bài viết
    254
    Xu
    800

    Mặc định

    Chương 9: Sanji.



    Germa 66, Warmongers, hay Đế chế Germa 66 là tên gọi của tổ chức đánh thuê khủng lồ và bí mật bậc nhất thế giới. Germa 66 là sự kết hợp giữa quân đội chính phủ và thế giới ngầm, rất nổi tiếng trong thế giới ngầm và cao tầng của cả bốn vùng biển. Germa lầ tổ chức đánh thuê duy nhất được phép hoạt động quân sự. Còn đối với những người ở thế giới ngầm và những ai biết đến sự tồn tại của Germa 66, gọi gọi tổ chức này là “Đế chế không lãnh thổ” hay “Đội quân ma quỷ thần thoại”.

    Nhưng ít ai biết, nòng cốt của tổ chức này là một vương quốc bị mất lãnh thổ, “Vương quốc khoa học” Germa, đứng đầu là hoàng tộc Vinsmoke.

    Thứ hai, điểm mạnh thực sự của Germa 66 chính là khoa học. Vị cua vương quốc là Vinsmoke Judge, hay Garuda. Ông là một nhà khoa học thiên tài, người đã cùng với Vegapunk nghiên cứu phát triển vũ khí công nghệ cao.

    Cũng chính trong giai đoạn này, cả hai đã khám phá ra “Nhân tố di truyền” các sinh thể sống – một lĩnh vực mà tưởng chừng chỉ nằm trong tay của Thượng đế. Nhưng chính quyền thế giới đã nhanh chóng đánh hơi được nó, và việc đầu tiên họ làm là bắt giữ ngay Vegapunk và giải tán nhóm nghiên cứu. Vinsmoke Judge đã rất may mắn thoát được khỏi cuộc truy lùng ấy, và tiếp tục những nghiên cứu của mình ở Germa. Ông đã bắt đầu nghiên cứu lại từ con số không, tự tay thí nghiệm,... các nhân bản, ... pha trộn gene...

    Nhiều năm sau, đỉnh cao của nghiên cứu đó, cũng chính là năm người con của Vinsmoke Judge, đã ra đời. Năm đứa trẻ với dòng máu được ban phước, là sáng tạo vĩ đại nhất của cả cuộc đời Judge. Chúng là kết quả cuộc đột phá của công nghệ di truyền tiến bộ và ưu việt nhất thế giới này được biết tới. Năm đứa trẻ với năng lực và khả năng vô biên vượt xa hạn chế của nhân loại.

    Nhưng chỉ một đứa trẻ, chỉ một đứa duy nhất khiến Judge thất vọng. Sanji, đứa trẻ số 3, rõ ràng là chẳng khác gì một đứa trẻ năm tuổi bình thường. Trong khi đó, Ichiji, Niji và Yonji đã có sức mạnh gấp hai lần một người trưởng thành. Tính cách của nó cũng khác hẳn anh chị của nó. Tam hoàng tử của gia tộc Vinsmoke, đứng đầu Đế chế Germa, không hề có sự kiêu ngạo của mình, lại đi làm những việc hạ tiện như nấu ăn. Hoàng tộc không bao giờ phục vụ kẻ khác! Nếu nó không có thiên phú như anh chị của nó, thì nó phải cố gắng gấp trăm nghìn lần, để đóng góp cho tương lai của Germa! Mẹ của nó mất lâu rồi, và nó lại càng ngày càng giống mẹ nó một cách đáng ghét!

    Và rồi cuối cùng, Judge không còn chịu nổi đứa con thứ ba này nữa! Nó hoàn toàn không có bất cứ một tiến triển nào. Ông hy vọng bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu. Và cái giá để bồi dưỡng và duy trì nó giống các anh chị của mình thì không hề rẻ, kể cả so với một vương quốc. Judge đã quyết định Sanji là một đứa tốn công tốn của, vô dụng, nuôi cũng chỉ chật đất, nên đã nhốt nó vào nơi sâu nhất của ngục giam. Đồng thời cùng chụp nó một cái mặt nạ sắt cho đỡ ngứa mắt và cũng là để không ai nhận ra. Tuy nhiên, đối với bên ngoài, ông cũng làm một cái “Quốc tang” cho vị tam hoàng tử, trước sự đau buồn của cả đất nước.

    Ngày qua ngày cứ thế trôi qua, Sanji bị nhốt trong ngục, nhưng hằng ngày vẫn được ăn uống đầy đủ. Ichiji, Niji, Yonji và cô chị Reiju cũng càng ngày càng lộ rõ thể chất như siêu nhân của mình. Judge vô cùng tự hào về mấy đứa con, đúng hơn là ông tự hào về thành quả của mình. Và dường như chẳng có ai nhớ đến sự tồn tại của Tam hoàng tử Sanji, trừ ba đứa trẻ Ichiji, Niji và Yonji thỉnh thoảng có đến đấm đá thằng nhóc đeo mặt nạ một trận, để thể hiện sự ưu tú của mình.

    Vào một ngày, Đế chế Germa vượt qua Red Line. Theo như kế hoạch tương lai mà Judge vạch ra cho Germa, đã đến lúc Germa vươn tầm ảnh hưởng của mình ra xa khỏi North Blue, bằng cách bắt đầu tham gia vào những cuộc chiến ở East Blue.

    Người ta gọi Germa 66 là “Đế chế không lãnh thổ” cũng có lý do của nó. Hạm đội của Germa 66 gồm hàng chục “tàu chiến” lớn trên lưng nhưng Den Den Mushi khổng lồ. Các công trình bên trên cũng có thể phòng thủ và tấn công như pháo đài. Và khi cần thiết, “vỏ” của những con Den Den Mushi có thể ráp lại với nhau, tạo thành “lãnh thổ” của Germa. Kích thước và ranh giới của Germa luôn luôn thay đổi liên tục, tùy thuộc vào có bao nhiêu tàu được lắp ráp tại thời gian đó. Khi hạm đội của Germa tấn công, nghĩa là cả Đế chế Germa cùng tấn công!

    -Bệ hạ! Đám Kotiza đã phát hiện ra chúng ta!

    -Mặc kệ chúng, toàn lực tấn công!

    Vinsmoke Judge lạnh lùng ra lệnh. Rất ít người, hay thậm chí là cả những tổ chức lớn đứng đầu các quốc gia cũng không biết đến sự tồn tại của Germa 66. Bởi vì một khi đã bị Germa nhận định là kẻ thù thì Judge sẽ chỉ dừng lại khi chúng bị xóa sổ hoàn toàn. Còn nếu là đơn đặt hàng, đương nhiên là càng phải sạch sẽ.

    Trong ngục...

    -Reiju! .... Nếu giờ em chạy khỏi đây, ở lại East Blue này... em sẽ không bao giở phải thấy mặt phụ vương nữa... phải không chị?

    Cậu bé đeo mặt nạ sắt nói trong nước mắt. Chị cậu bé, cô bé tóc vàng có tóc mái che kín mắt phải, dừng lại một chút như cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng chỉ một giây sau, cô bé dùng đôi tay nhỏ nhắn bẻ cong xà lim, tạo một lỗ hổng cho cậu bé bên trong chui ra.

    -Không có cơ hội thứ hai thế này nữa đâu! Đừng có mà phí phạm.

    Cậu bé đẫm nước mắt nhìn cô chị lần cuối, sau đó chạy thật nhanh dọc theo hành lang hầm ngục sâu hun hút.

    Thỉnh thoảng, măt đất có hơi chút rung chuyển, hẳn là do pháo của quân Kotiza bắn trúng. Nhưng điều dó lại càng thuận lợi cho cuộc vượt ngục của tên tù nhân bé nhỏ. Đám lính gác nháo nhác xông tới bắt tên tù nhân nhỏ đang chốn chạy, nhưng cậu bé quá nhanh, không ai có thể chạm tới cậu bé dù chỉ một ngón tay.

    Tuy không có thể chất siêu nhân như đám anh chị, nhưng những bài tập luyện hàng ngày cùng với chế độ dinh dưỡng được nghiên cứu cũng làm cho cậu bé nhanh nhẹn hơn hẳn những đứa trẻ bình thường. Ngay cả đám lính cải tạo kia cũng không thể nào bằng.

    Cậu bé nhanh chóng lên được tầng một của nhà lao, thành công lấy được chiếc chìa khóa bên trong phòng của tên quản ngục. Nhưng khi đang khó khăn vòng tay qua sau đầu mở chiếc mặt nạ sắt, giọng nói sau lưng khiến cậu bé giật mình quay lại.

    -Ngươi đó hả Sanji, ta nhớ là đâu có cho phép ngươi rời khỏi ngục!

    Sanji giật mình hoảng sợ lùi lại một bước, tay run run nắm lấy chiếc chìa khóa. Người trước mặt cậu là cha, không, là Phụ vương, là vua của cái Germa này chứ không phải cha cậu. Bản năng khiến cậu sợ hãi. Sanji nhớ những ngày đầu tiên cậu bị nhốt vào ngục, cậu gào góc nguyên cả một đêm, luôn miệng gọi Phụ vương! Cậu xin lỗi về việc yếu ớt, xin lỗi về việc lén nấu ăn, xin lỗi về nhiều nhiều thứ nữa. Nhưng dù có xin lỗi, kêu cứu và tự hỏi tại sao hàng triệu lần, thì cũng chỉ có bức tưởng đá vọng lại lời cậu.

    Nhưng lần này sẽ khác, người cha kia đã đối mặt với cậu. Sanji cố nén nỗi sợ, gào lên bằng một giọng àm cậu cảm thấy mạnh mẽ nhất có thể:

    -Tôi sẽ rời khỏi nơi này! Không kẻ nào có thể cản được tôi! Kể cả ông.

    Judge thở nhẹ làm rung lên hai sợi ria mỏng, nhìn lại đứa con. Giọng nói của ông hoàn toàn vô cảm, như đứa trẻ đứng trước mặt kia là một đứa trẻ xa lạ nào đó mà không phải con trai của mình.

    -Nhốt ngươi dưới ngục xem ra đã gây ra vài thứ trái ngược lên tính cách của ngươi đấy nhỉ! Kể ra ta cũng hơi ngạc nhiên đấy! Đây là lần đầu ngươi tỏ ra mạnh mẽ trước mặt ta. Nhưng ngươi chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ thường dân không hơn không kém. Một kẻ như ngươi chẳng có nổi một tia hy vọng nào có thể đối đầu và sống sót với hiện thực tàn nhẫn của thế giới này. Nếu ngươi rời khỏi đây, nó chắc chắn là án tử dành cho ngươi.

    Judge bước lên một bước, Sanji đã hoảng sợ lùi ngay lại. Nhận thấy con dao cắt thịt của tên quản ngục vẫn còn ở trên bàn, cậu vội vã chộp lấy, dùng cả hai tay chĩa nó về phía Judge.

    -Tôi đếch quan tâm, ông cứ cản tôi lại xem!

    Thấy hành động của Sanji, Judge cũng đứng lại, thở dài.

    -Thực sự với ta mà nói, nếu như người rời khỏi đây, ta như được cởi tấm lòng...

    Dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, Sanji cũng ngay lập tức run rẩy trước câu nói của Judge. Dù gì thì đó cũng là cha cậu. Dường như cảm thấy chưa đủ, Judge tiếp tục:

    -Ta không thể tự tay mình loại bỏ ngươi được... Dù ta có mong mỏi thế nào đi nữa thì cái nhân tính ít ỏi trong con người ta không thể nào cho phép ta làm việc đó. Bất chấp đó là thứ phế vật như ngươi... Nhưng giờ nó lại là cơ hội, là ngươi muốn tự rời khỏi đây! Vậy thì cớ gì mà ta lại cản ngươi?

    Dừng lại một chút, Judge nhìn lại đứa con của mình, lần cuối.

    Đinh đinh đinh... Tiếng chiếc chìa khóa bé nhỏ rơi trên sàn... phá vỡ bầu không khí im lặng u ám giữa hai người.

    -Đây là chìa khóa, nhặt lấy rồi cởi cái mặt nạ ra! Tuy nhiên, là cha ngươi, ta có một yêu cầu cuối cùng... Đó là... Ta cấm ngươi nhận mình là con ta dưới bất kỳ hoàn cảnh nào! Ngươi là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời ta, thứ duy nhất khiến ta nhục nhã...

    Sanji đã không còn chịu nổi nữa và bật khóc. Cậu làm rơi con dao xuống sàn, ngồi sụp xuống như mất hết sinh khí. Chỉ còn tiếng khóc âm thầm giữa nhà ngục. Reiju cũng ở đó, chỉ cách mỗi bức tường, cô bé cắn chắc răng để không phát ra tiếng nức nở!

    -Reiju... đưa nó ra khỏi đây đi... và đừng nhắc tới nó trước mặt ta lần nào nữa.

    Judge nói xong và phất áo bỏ đi. Reiju biết bị phát hiện, không nói lời nào chạy đến chỗ Sanji, kéo cậu bé như mất hồn về hướng cảng tàu.

    “Cố mà nuốt xuống, Sanji! ...” – cô bé lay mạnh người cậu em – “.. đừng có mít ướt nữa! Dứt khoát lên. Hãy lên con tàu đó!”

    Cô bé cũng đang cố nuốt nước mắt, nhưng lại dùng những hành động mạnh mẽ để che giấu những yếu đuối của mình. Cô tát lên má Sanji

    “Nghe này...” – Cô bé gạt tay đang lau nước mắt của cậu em, kéo đầu cậu lại gần, để cho cô có thể nhìn rõ đôi mắt cậu – “Em không bao giờ có thể trở lại đây nữa... thế giới này rất rộng lớn... một ngày nào đó... nhất định em sẽ gặp những người đối xử tốt với em... em đáng được như vậy!!!”

    -Chị ơi....
    ____________________________________

    Tiếng la ó làm Sanji giật mình tỉnh dậy. Cậu chỉ nhớ, sau khi chạy thoát khỏi cảng tàu, cậu đã leo lên một chiếc thuyền du lịch. Cậu phải trộm đồ ăn từ nhà bếp, trốn dưới sàn của boong chứa rượu. Nhưng rồi... bỗng uỳnh một cái...

    Giờ thì Sanji đang trong một ngôi nhà ọp ẹp, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Thậm chí, trên mái còn có những nơi ngói rụng thành mảng lớn, nằm ở đây có thể nhìn thấy được cả bầu trời. Tiếng huyên náo càng lúc càng rõ...

    -Cậu bé, cậu tỉnh rồi hả? Vậy thì nhanh lên, chúng ta phải đến thành Koti trước trưa mai! Quân Germa sắp tràn vào đến nơi rồi...

    Nghe thấy hai tiếng Germa là tim Sanji như thắt lại...

    Lão trung niên tóc hoa râm thấy Sanji có thể đứng lên liền chạy lại, vỗ vỗ như đang kiểm tra. Sau một hồi, cảm thấy yên tâm, lão dùng một cái bọc lớn vội vàng gói đống đồ chả nhiều nhặn gì của ngôi nhà.

    -Nhanh lên, cậu bé, đám quân ma quỷ ấy không chừa một ai đâu. Cậu mà bị bỏ lại thì ráng chịu...

    “Quân Germa sao cơ?” – Sanji ngu ngơ hỏi lại.

    “Có trời mới biết...” – Lão trung niên dắt tay Sanji hòa vào trong đám người – “Mẹ kiếp, tháng trước là quân nổi loạn, tháng này lại là đám Germa, đúng là không cho người ta sống...”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,ngocnghechvn,theawesome,
  5. #123
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Bài viết
    254
    Xu
    800

    Mặc định

    mod nào đi quá xóa hộ em cái quảng cáo bên trên với .

    Chương 10: Sangou.


    Kotiza là một Vương quốc đã từng rất đẹp và yên bình tại vùng biển East Blue. Nhưng đó chỉ là trước kia, trong hai năm trở lại đây, nó đã trở thành địa ngục. Vị tướng quân có uy tín nhất đất nước cùng phần lớn quân đội đã đứng lên chống lại Quốc vương. Tưởng chừng như vụ đảo chính chớp nhoáng đã thành công, nhưng Quốc vương và trưởng hoàng tử lại may mắn thoát chết, tự tay xây dựng quân đội hoàng gia mới, thề quyết diệt sạch quân phản bội. Cuộc chiến của hai bên diễn ra tưởng chừng như không có hồi kết, đến khi có một nhân tố mới tham dự, “đội quân ác quỷ Germa”.

    Trong khi đó, ở sâu bên trong cánh rừng vắt ngang hai miền Đông và Tây Kotiza – nơi được xem như ranh giới tạm thời giữa quân nổi dậy và quân đội Hoàng gia.

    -Bác Hagus, chờ cháu với...

    Trờ lại với nhân vật chính của phần truyện, Sanji, lúc này mới chỉ là một đứa bé tám tuổi, đang cố sức chạy theo một người trung niên. Hagus, chính là người trung niên chạy phía trước, là thương nhân đã cứu Sanji khi con tàu du lịch mà cậu trốn lên bị đạn lạc bắn chìm. Khi quân Germa tràn đến, Hagus đã dứt khoát vứt bỏ lại tất cả vàng bạc, chỉ mang theo cô con gái và một tay thủ vệ, chạy trốn về phía thủ đô Koti.

    Đã rất nhiều lần Sanji hỏi vì sao Hagus lại cứu và đưa cậu đi theo, nhưng lần nào Hagus cũng chỉ trả lời một câu:

    -Nên làm thì làm thôi! Ở đâu ra mà lắm cái tại sao thế…

    Xe ngựa là để chở hàng, tối đa là thêm cô con gái nhỏ Ann cửa bác. Bác Hagus, thủ vệ Lowe và Sanji đều phải xuống đi bộ, vòng vèo bằng các lối mòn chứ không đi bằng đường chính. Thời buổi chiến tranh loạn lạc, không chỉ có quân đội của kẻ thù mới đáng sợ, mà đám dân chạy loạn làm liều hay những kẻ lợi dụng hỗn loạn để làm điều ác mới là thứ cần đề phòng!

    Thời tiết chuyển xấu, do phải giữ gức ngựa, nên Bác Hagus vừa phải bế bé Ann, lưng lại đeo thêm một đống đồ. Sanji cũng tự giác đeo thêm một bọc nhỏ. Nhưng không vì thế mà tốc độ của ông bác chậm lại. Đã hơn mấy tiếng kể từ khi bỏ lại ngựa và rẽ vào con đường mòn sau núi, nhưng tốc độ của ông bác vẫn không hề giảm. Sanji nhận thấy, kể cả khi cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh cũng khó lòng theo kịp ông bác, đến cả tay thủ vệ cao lớn cũng phải thở hồng hộc chạy đằng sau.

    Thế quái nào ông bác lại khỏe vậy chứ…

    -Nhóc, có sức mà lèm bèm thì để đó mà bước thêm mấy bước còn hơn! Cuộc đời cũng không khác gì thế này! Ai ai cũng phải tiến lên phía trước. Thậm chí nếu nhóc có tụt lại phía sau, cũng chẳng có ai ngoái lại nhìn đâu...

    Tuyết bắt đầu rơi…

    Trời đất mênh mông, tuyết bay khắp trời, từng đám rừng lá kim phơ phất đọng mấy bông tuyết đầu mùa xốp nhẹ cấu thành bức tranh cổ tuyệt mỹ.


    -Ann, gắng lên con!

    Tiếng nghẹn ngào của bác Hagus cắt đứt suy nghĩ miên man của Sanji. Lower lại lo lắng trời tối không kiếm được chỗ nghỉ, tuyết càng lúc càng lớn.

    Cũng may bọn họ tìm được một ngôi nhà hoang, chắc là của đám thợ săn kiếm ăn trong rừng dựng lên. Bụi đóng dầy cả tấc, nhưng mắt bác Hagus lại ánh lên niềm hạnh phúc vô hạn. Từ nhỏ Ann đã ốm yếu, mấy ngày vừa rồi con bé hẳn đã kiệt sức. Trời lại đổ tuyết, kiếm được căn nhà xiêu vẹo thế này cũng phải cảm tạ ông trời.

    Bác cởi chiếc áo chẽn dạ, cuốn lên người Ann thêm một lớp, nhét cô bé vào long Sanji rồi cùng với Lower dọn dẹp ngôi nhà.

    Nửa giờ sau, trước khi trời tối hẳn, bốn người đã ấm áp ngồi quay quanh đống lửa. Ann thiếp đi trong tiếng sôi lục bục của cái nồi trên bếp.

    Lửa đốt lên, lửa màu đỏ quất liếm đít nồi, tuyết trong nồi tan ra. Chẳng bao lâu nước sôi, Lower múc một thìa nước thả một ít lá vào làm trà đưa cho Sanji và bác Hagus, rồi lại đặt ít bánh khô lên lửa nướng.

    Sanji ôm chén trà, uống từng ngụm trà nóng một, nhìn bác Hagus cho mấy thứ đồ khô vào nồi, lại có cả thịt khô, bận rộn làm cơm. Lower đi mang cỏ cho ngựa, còn thêm vào một thùng nước ấm.

    Căn nhà gỗ ấm áp làm Sanji ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng sớm hôm sau bị đánh thức lên đường sớm, nhưng cậu bé lại thấy hoàn toàn khỏe mạnh tỉnh táo. Gió ngừng rồi, nhưng tuyết lại bắt đầu rơi. Tuyết không lớn, đi đường không thành vấn đề, chỉ là đất trời trắng ngan ngát làm người ta dạt dào cảm xúc.

    Cứ như vậy, ba bốn ngày sau, bốn người cũng đã tới được thành Koza. Ven đường bắt đầu có các kiến trúc rải rác, chủ yếu là các nông trang và các căn nhà lẻ loi trong bóng đêm của vùng hoang dã. Đồng ruộng phân bố ở hai bên bờ sông, các thửa ruộng nối tiếp nhau. Còn có mấy quán trọ cho khách dã ngoại — loại nhà trọ này chỉ có các nhà mạo hiểm và những tay buôn hàng cấm đi ngang qua mới ghé thăm.

    Trời không còn sớm, nhưng đám người trước cổng thành ùn ùn trước mặt Sanji tưởng chừng dài vô tận. Chỉ thấy bên ngoài cửa thành đốt mấy đống lửa trại, ngọn lửa bốc lên cao. Không biết đã phát sinh chuyện gì. Bốn người cưỡi ngựa tới dưới thành, phát hiện ngoài sông hộ thành đầy là bách tính chạy nạn, có người đứng, có người nằm, còn dùng ván cửa để khiêng người. Những tiếng hét và tiếng van cầu vang lên, xen lẫn với tiếng ho, tiếng rên thống khổ, khóc cha gọi mẹ.

    Huyên náo, ồn ào, nhưng không quá hỗn loạn. Hiển nhiên là họ sợ nếu náo loạn thì sẽ không được vào thành. Đám thủ vệ thì có vẻ thích chí lắm, giọng hách dịch cao vút, lỗ mũi ngửa lên trời. Ai không để lại chừng nửa gia sản mang theo thì đừng hòng qua. Trên thành lâu có vệ binh, kỵ sĩ , cung thủ,… toàn bộ đều trang bị vũ khí, tay cầm cung tên, đèn đuốc sáng trưng.

    Rốt cục cũng đã tói bốn người Sanji, cũng rất quy củ, một bọc vàng nặng trịch khéo léo đưa tới.

    -Tại sao lại mang theo vũ khí?

    -Hiện giờ không mang vũ khí làm sao dám đi lại trong rừng, trước đây tôi cũng là mảo hiểm giả mà, thưa ngài.

    "Bắt chúng lại, chúng là gián điệp của Germa!" - Đúng lúc này, Sanji bỗng nghe thấy mệnh lệnh từ một người trong góc.

    "Chờ một chút, chúng tôi không phải gián điệp!" – Bác Hagus nhịn không được nói. Nhưng giọng nói vừa nãy căn bản không quan tâm tới, lập tức quát: "Bắt lão ta lại, các ngươi còn do dự cái gì?"

    Mọi người, kể cả Sanji cũng không hiểu tại sao. Một lão già, hai đứa bé cùng với một tên nông dân thì làm gián điệp cái gì. Nhưng không, hàng tá quân lính giáp xích sắt đen kịt, trên đỉnh nhọn mũ giáp cắm lông vũ ùa ra, bao vây họ vào trong.

    Lower luống cuống, cũng biết gặp phải chuyển chẳng lành, nhưng không hiểu lý do ở đâu. Cậu ta rút thanh đơn thủ kiếm bên hông, cùng với bác Hagus bảo vệ Ann và Sanji vào giữa. Sanji lạnh sống lưng, lẽ nào chuyện mình là người Germa đã bị bọn chúng biết.

    Hai tên lính canh đầu tiên rút kiếm tiến lên. Bọn chúng vẫn cứ nghĩ, dưới tình huống này hẳn là tên thương nhân nhà quê kia phải buông tay chịu trói, dâng lên hết tài sản. Bọn chúng sau khi bóp nặn một phen rồi sẽ cười khùng khục mà bỏ qua. Ấy vậy mà bọn này lại dám phản kháng!

    Mà thật sự hai tên lính canh không phải là đối thủ của Lower. Chưa nói đến bản lĩnh của đám lính an nhàn làm sao so được với mạo hiểm giả, riêng sự khỏe mạnh của người nông dân cũng đã ăn đứt cái thân thể bạc nhược vì rượu chè kia.

    Lower gạt kiếm của một tên, dùng chuôi kiếm thúc vào gáy tay còn lại. Cậu ta cũng không làm quá, liên tục lùi lại tìm chỗ thoát khỏi vòng vây, nhưng quân lính quá đông, lại bao vây thành hình tròn. Không những thế còn dần dần thu hẹp.

    Ngạc nhiên hơn là bác Hagus cũng cướp được một thanh kiếm, bức lùi một tên khác.


    -Mẹ nó! Lũ vô dụng, nhắm vào đứa bé kia kìa. Cấm được động đến con bé kia, tối nay thành chủ sẽ hỏi đến!
    Ra là thế! Ai mà ngờ đâu chúng lại ngắm đến đứa trẻ sáu tuổi cơ chứ.

    Đám lính canh chỉ là dân binh hơi lâu năm mà thôi, nhưng sự vô sỉ thì có thừa. Chúng cậy thế đông người, lại dùng thương ép bốn người co cụm một góc. Thương tua tủa chọc đến, Sanji miễn cưỡng né được, cũng rất thân sĩ kéo tay bảo vệ bé Ann.

    -Á… Cha… cha… máu … máu… cha bị chảy máu rồi…

    Sanji nhận ra, ông bác Hagus đã đưa lưng đỡ cho cậu một mũi thương. Không chỉ thế, đám lính nhằm lúc đó, liên tục đâm những nhát vào chân và đùi ông bác, làm ông bác nhanh chóng gục xuống…


    -Huhu… đừng mà… đừng làm đau cha mà…

    Trong tiếng khóc của Ann, Sanji cắn nát miệng gào lên một tiếng. Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cậu như vậy, sẵn sào đưa lưng che chở cho cậu. Ý thức của cậu đã lẫn lộn nhưng đột nhiên hai mắt hiện đầy tơ máu.


    Trong tiếng hét, âm thanh, ánh sáng và mọi thứ khác tưởng chừng bị kéo dãn dài ra trước khi trở lại và tiếp tục hoạt động. Một cảm giác kì lạ ập đến Sanji trong tức khắc, như thể mọi cử động của cậu và ngay cả suy nghĩ cũng chuyển động chậm lại như đứng hẳn, rồi nó biến mất trước khi cậu kịp phản ứng.

    Chỉ còn một thứ gì đó đang căng tràn bên trong toàn thân Sanji, như muốn bật tung thân thể cậu thoát ra ngoài. Trong thế giới màu đỏ trước mắt, cậu tung người về phía đám đang cử động trước mặt, co chân đạp một cú.

    Lớp giáp xích nặng chịch bên ngoài của tên lính canh xấu số tan thành từng mảnh. Hắn cong gập người lại như con tôm rồi văng xa như một con búp bê bằng vải rách.

    Tên thứ hai cũng không khá hơn, ngực lõm đến tận lưng, đập vào tường thành phía sau làm rụng xuống một mảng lớn.

    Tên thứ ba…

    Tên thứ tư…

    -Quái vật, cứu với… quái vật…

    Sanji nhào vào đám lính. Mỗi một cú đạp là một tên gục xuống, hoặc bay loạn vào quân phía sau. Chỉ một lúc, nhìn đồng bọn của mình nằm là liệt, đám thủ vệ cũng không dám tiến lên, chạy toán loạn.

    Thế nhưng Sanji vẫn không dừng lại, hoặc là không còn nhận biết được bất cứ thứ gì khác, lao đến đuổi tận giết tuyệt từng tên một.

    Đến khi tên lính cuối cùng ngã xuống, Sanji trong cơn điên cuồng cũng lảo đảo…

    -Me nó! Dám giết người của ông, vậy để mạng lại…

    Hóa ra, tên đội trưởng trốn ngay từ đầu đã xuất hiện ở đằng sau không biết từ lúc nào. Cả người béo ục ịch nhưng cũng tính là nhanh nhẹn, giương cao thanh kiếm chém xuống Sanji.

    Đột nhiên từ trên không nghe vụt một tiếng, một bóng người nhảy xuống, tư thế cực kỳ nhanh nhẹn, khéo làm sao đụng ngay vào sống kiếm của tên đội trưởng đang chuẩn bị đánh lén. Hắn chịu không nổi luồng lực đạo mạnh mẽ đó, cánh tay chùng xuống.

    Bóng người lao vụt đến chỗ Sanji, túm ngay áo hắn kéo đi, nhanh đến nỗi tên đội trưởng béo phì chỉ cách đó mươi bước chân cũng không kịp nhận ra.

    Sanji tuy toàn than nặng như đeo chì, nửa tỉnh nửa mê cũng biết mình được cứu, mấp máy môi thiều thao phát ra tiếng: “Cảm.. ơn….!!!”

    -Ngươi vẫn còn tỉnh cơ hả… ha ha … đừng cảm ơn ta vội, phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng. Giới thiệu nhé, Sanji, ta là Vinsmoke Sangou, người được cha chọn để chính thức thay thế ngươi làm Tam hoàng tử của Germa…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý

    ---QC---


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    theawesome,
Trang 25 của 25 Đầu tiênĐầu tiên ... 15232425

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status