TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 227

Chủ đề: [Phiêu Lưu Kinh Dị] Thiên Huyền Địa Hoàng - Cổ Cổ - EDIT

  1. #6
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định


    Chương 4: Vào cũi sắt ngồi.

    Tiếng của anh Trương Tú vang lên ngay bên cạnh.

    - Các ngươi sao có thể đối sử với chúng tôi như vậy được, dù có là phạm nhân thì chúng tôi cũng là con người, không phải là củ cải mặc cho các ngươi dày xéo.

    Anh ấy vừa dứt lời thì một tên cai ngục lao tới phang tới tấp vào cơ thế mới mấy ngày trước cận nặng là 80kg, bây giờ chắc giảm được vài kg rồi.

    -Tiểu Minh, trước cứ để bố theo bọn họ, rồi họ sẽ lại thả bố về với con thôi.

    Tiếng của bố nuôi thì thào phát ra, đôi mắt ông khó khăn mở nhìn tôi. Tôi nhìn ông, cảm thấy bố nuôi vô cùng yếu ớt, như thể sinh lực của ông đã bị rút cạn kiệt.

    -Không !Không!

    Tôi lắc đầu, mặc kệ bọn họ kẻ đánh kẻ lôi, tôi vẫn ương bướng giữ chặt ông ấy. Một tên cai ngục bực bội nói.

    -Tên này bị sao vậy? Đánh bầm dập như thế mà vẫn không chịu nhả ra, sốc điện xem sao.

    -Con mà cứ thế này chỉ khiến ta càng lo lắng thêm.

    Bố nuôi mấp máy đôi môi, âm thanh thật nhỏ vẫn vọng vào đôi tai của tôi. Rồi đột nhiên cơ thể tôi co giật, mọi sức lực đều bị suy giảm tới mức cuối cùng bọn chúng cũng lôi ông ấy đi khỏi tôi.

    Tôi chỉ còn biết cố gắng mở to cặp mắt bất lực nhìn theo…Tôi muốn làm gì đó,nhưng lại không biết phải làm như thế nào…Những luồng hắc khí từ người bọn chúng tỏa ra càng đậm hơn…Tôi nhìn chăm chăm vào dòng khí vô hình đó…

    Chú Vương Quân và anh Trương Tú mỗi người một bên dìu cơ thể tàn tạ thẫn thờ là tôi vào khu vực tắm rửa dành cho phạm nhân nam , ở đây chúng tôi có 15 phút để làm vệ sinh.

    Tôi khó khăn cởi đồ, nhìn ngó một hồi cơ thể trắng toát gầy trơ xương đong đầy những vết bầm tím. Tôi đưa tay sờ nắn thương tích, có lẽ nghiêm trọng nhất là phần đầu đi nhưng máu đã ngừng chảy, cũng chỉ còn hơi đau, có lẽ sáng mai sẽ lành hết.

    Trước giờ tôi cũng hay bị thương tích lặt vặt, nhưng không nhiều và nặng như lúc này, đương nhiên là do bản tính hậu đậu của tôi tự chuốc lấy. Những vết thương nhỏ đó hầu như không tạo ra cảm giác đau đớn và thường lành rất mau, nên tôi chẳng bận tâm gì.

    Tôi dùng chiếc khăn nhúng vào dòng nước lạnh lẽo mà lau lau. Xung quanh tôi vô số người cũng đang lặng lẽ tự cởi đồ lau thân, họ lầm lũi làm như những linh hồn trầm mặc bị thời gian lãng quên .

    Chúng tôi được phát quần áo tù nhân mùa đông rồi cho đi ăn cháo loãng sau đó được ngồi trong các cũi sắt biệt lập,may mắn hơn một chút là giờ được đi vào trong nhà tù,không còn ở ngoài trời giá rét nữa.

    Những cái cũi sắt đó dài, rộng 80cm,cao 120cm, mỗi người bị nhét vào đó trông chẳng khác nào mấy con chó lang thang ngoài đường bị bọn trật tự tròng cổ lôi về rồi nhét vào cũi chờ ngày tống khứ.

    Một tên cai ngục quét mắt một vòng, lớn giọng hỏi.

    -Trong các ngươi ai từ bỏ môn phái tà giáo đó lập tức được thả về phòng giam có giường.

    Có vài cánh tay run run giơ lên, hai bác gái khoảng hơn năm mươi tuổi, cô gái hơn hai mươi tuổi kia là người có chị gái bị ốm nặng đưa đi,và một chú ngoài ba mươi.

    Gã gật nhẹ ra hiệu cho hai tên cai ngục khác đi mở cửa cũi, tiếp theo bốn người đó được cho ngồi trên ghế giữa phòng, tay run run cầm một tờ giấy.

    - Hãy đọc to, rõ ràng những điều ghi trên giấy .

    Gã ra lệnh, bốn người nhìn tờ giấy một hồi rồi thận trọng đưa mắt nhìn nhau xong lại đưa mắt nhìn một vòng những con người khác bị giam cầm trong cũi như những con vật.

    -Mẹ khiếp, mau đọc cho tao.

    Gã không kiên nhẫn rít lên.

    -Còn chần chừ nữa tao nhốt lại vào cũi.

    Đó là một bài tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp, bọn họ buộc bản thân phải đọc to nó suốt ba tiếng đồng hồ cho chúng tôi nghe sau đó mới được thả đi. Về phần chúng tôi sau khi được nghe trực tiếp xong lại được cho mở đài nghe thâu đêm đến sáng hôm sau. Trong quá trình nghe chúng tôi tuyệt nhiên không được cho uống một giọt nước chứ đừng nói là cháo húp.

    Mọi người nghe đến phát điên rồi, có lẽ sẽ lại có thêm một nhóm nhỏ nữa được “chuyển hóa” thành công. Nhưng tôi thì không sao, trong đầu hiện giờ chỉ lo lắng cho an nguy của bố nuôi…Phải nghĩ cách đi gặp ông mới được.

    Không đúng,phải trốn khỏi nơi này...Nhưng mà trước mắt phải làm như thế nào thì tôi lại hoàn toàn mù mờ …Có lẽ ai cũng đang ôm ấp ảo tưởng vượt ngục.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 07-06-2016 lúc 20:16.
    ---QC---


  2. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,ngocdong187,nguoi5doc,nhiduonggia,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,Thần Nam,tobano,trumxiteo,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định [phiêu lưu - kinh dị] thiên huyền địa hoàng - cổ cổ

    Chương năm: Bị ngược đãi.

    Chúng tôi cứ ngồi bó gối như thế cho đến sáng tinh mơ hôm sau, cả đêm bọn chúng thay phiên nhau trông coi xem chúng tôi có ai ngủ gật liền bị dùi cui đập vào thành cũi cho tỉnh.

    Sáng hôm sau chúng tôi được thả có 10 phút đi làm vệ sinh cá nhân rồi được ăn bữa cơm tử tế hơn. Nhưng tôi không cảm thấy đói lắm, cũng chẳng muốn ăn lên chia bớt cho chú Vương Quân và anh Trương Tú ngồi bên cạnh.

    -Thằng nhóc này, người gầy như que tăm thế kia, nếu lại còn bỏ bữa thì làm sao chống chọi được đây?

    -Tiểu Minh, nghe lời chú Vương, phải cố mà ăn chứ?

    Tôi vừa lắc đầu vừa múc hết đồ ăn cho hai người,chỉ uống một chút nước rồi nhìn quanh một vòng,dù trông ai cũng mỏi mệt bơ phờ vì bị thiếu ngủ nhưng ai cũng đang cặm cụi ăn thật nhanh vì chúng chỉ cho 10 phút.

    Sau đó thì chúng tôi bị chuyển tới trại lao động cưỡng bức, ở nơi này chúng tôi phải nhặt các thanh thép có cạnh thô với kích thước khác nhau từ một đống cao vài mét và chuyển chúng lên một xe tải to. Mỗi nhóm chỉ có bốn người để xếp đầy một chiếc xe tải với khoảng bốn đến năm tấn thép.

    Bọn chúng không phát bao tay bảo vệ,tôi cứ bàn tay trần mà lao động khiến cho cánh tay và bàn tay chi chít các vết cắt từ những thanh thép. Giưã thời tiết giá lạnh như vậy chúng tôi làm việc từ bảy giờ sáng đến tám giờ tối, được nghỉ nửa tiếng ăn cơm và đi vệ sinh lúc một giờ. Thép vẫn còn nóng chạm vào làn da trần của tôi tạo ra nhiều vết bỏng, mồ hôi lại túa ra càng làm vết thương nặng thêm.

    Chúng tôi trở lại trại giam để làm vệ sinh cá nhân, trời lạnh như vậy lại lao động nặng nhọc nên mọi người chỉ dám dùng nước lạnh lau người. Tôi khó khăn cởi đồ, nhìn một vòng thấy mọi người cởi đồ còn chật vật hơn tôi, có nhiều tiếng mắng chửi nguyền rủa vang lên.

    -Khốn khiếp! Bọn cai ngục này coi chúng ta là nô lệ sao?

    Tiếng của chú Vương quân căm tức nói tiếp.

    -Mấy ngày nay chúng ta đều không được ngủ không được ăn tử tế và phải lao động cực nhọc vất vả thế này đây.

    Chú Vương Quân ngửa lòng bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn những vết thương chi chít tới mức dấu vân tay dường như cũng biến mất rồi.

    Anh Trương Tú uất hận bổ sung thêm.

    -Mấy ngày trước tôi mặc quần áo size XL còn trật, giờ rộng thùng thình thế này đây, mái tóc dầy dặn xanh mướt của tôi giờ cũng lốm đốm bạc và mỏng đi…Chúng ta còn phải chịu đựng cuộc sống bất công như thế này đến bao giờ?

    Tôi lại nhìn quanh một vòng, ở đây toàn là phạm nhân nam trên ba mươi tuổi, có mình tôi là trẻ nhất, gương mặt ai trông cũng tiều tụy hốc hác cực điểm, có tức giận, căm hận ,bị thương, tuyệt vọng…Trên cơ thể bọn họ cũng bắt đầu mơ hồ tỏa ra làn khói hắc ám…

    Tôi quay sang nghi hoặc hỏi anh Trương Tú.

    -Ở đây, toàn là phạm nhân học Pháp Luân Công?

    Anh Trương gật nhẹ, chỉ vào một nhóm người, khẳng định.

    -Anh nghe mấy người đó nói chuyện với nhau bảo vậy, toàn bộ khu này đều là dành nhốt riêng phạm nhân học Pháp Luân Công…

    Tôi ngờ vực hỏi tiếp.

    -Những phạm nhân ở khu khác cũng bị đối xử tệ hại thế này?

    Chú Vương Quân lắc đầu, buồn rầu nói vào.

    -Không đâu, chú nghe hai tên cai ngục nói chuyện với nhau bảo cấp trên đặc biệt chỉ thị cứ thoải mái thẳng tay trừng trị chúng ta.

    Anh Trương Tú ai oán than.

    -Rốt cuộc thì chúng ta đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo hay sao mà lại bị đối xử không có nhân quyền thế này?

    Chúng tôi lại bị nhốt cả đêm trong cũi, trong tư thế ngồi bó gối như thế khiến cho xương khớp càng đau đớn nhức mỏi bội phần và lại được nghe tiếp tục bài phỉ báng Đại Pháp ở mức volum to nhất.

    Trong tình trạng hà khắc như thế có người lơ mơ chợp mắt được một lúc, giấc ngủ chập chờn không an ổn khiến con người ta như phát điên nên. Chú Vương Quân chịu đựng không nổi liền gào lên căm giận.

    -Con mẹ nó bọn cai ngục chết tiệt kia! Chúng mày không còn nhân tính sao? Sao có thể đối xử với con người như vậy được? Là tên quan cấp cao khốn khiếp nào lại ban lệnh tàn ác tới vậy?

    Chú Vương Quân vừa nói dứt câu liền được lôi ra khỏi cũi, hai tên cai ngục thay phiên nhau dùng dùi cui đập liên hồi vào thân thể vốn tàn tạ của chú suốt hai tiếng đồng hồ. Trong suốt hai tiếng địa ngục đó bọn cai ngục vừa đánh như gõ trống vừa chửi rủa chú thậm tệ, bao ngôn từ khó nghe dung tục nhất đều được mang ra nhục mạ chú.

    Những con người bị nhốt trong cũi thì có thể làm ra phản ứng gì?

    Sau khi chúng đánh đã tay thì chú Vương cũng rơi vào tình trạng nằm thở thoi thóp trong vũng máu. Trên cơ thể be bét máu đỏ lòm, đặc biệt là phần đầu, không còn nhìn ra hình thù gương mặt…

    -Các ngươi là cầm thú! Các ngươi là cầm thú mà…

    Anh Trương Tú không ngăn nổi đau thương, vừa khóc vừa gào lớn căm phẫn. Bọn cai ngục lại lôi anh Trương ra, sau đó dùng dùi cui sốc điện cho đến khi ngất lịm. Chúng dán băng dính vào miệng, trói hai cánh tay ra sau lưng, trói hai cổ chân lại, rồi ngập người anh cho mặt áp sát vào đầu gối, lại đặt một tấm ván gỗ trên lưng rồi một tên vắt chân, ung dung ngồi lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 08-06-2016 lúc 18:23.

  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,ngocdong187,nguoi5doc,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,Thần Nam,tobano,TongThu,trumxiteo,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định

    Chương sáu: Trong phòng 610.

    Gã ngục trưởng rút điếu thuốc lá, một tên khác tới châm lửa cho, thong thả nhả ra một luồng khói nicotin độc hại, thờ ơ ra lệnh.

    -Mang tên kia tới bệnh viên…

    Tôi chớp mắt không hiểu ý tứ…Lời nói lại cứ thế tuôn ra khỏi miệng.

    -Bệnh viện? Này, tôi muốn tới đó thăm bố nuôi…

    Đám cai ngục nhìn nhau cười cười, tôi vẫn cứ ngây ngô không hiểu chuyện.

    -Đưa hắn tới phòng 610…

    Gã nói có vẻ lơ đãng, dứt lời một tên tiến tới mở cũi cho tôi chui ra.

    -Muốn tới bệnh viện sao?

    Tên cai ngục đó nhìn tôi từ đầu tới chân rồi cười nhếch mép, nhẹ giọng hỏi.

    Tôi thành thật gật gật.

    -Đi theo tao.

    Gã nói và dẫn đường, một tên khác áp tải phía sau. Hành lang chật hẹp và khúc khuỷu, những ngọn đèn tròn ánh vàng bình thường tạo cảm giác ấm áp ở nhà dân, thế mà lắp tại đây lại tạo ra cảm giác trái ngược hoàn toàn. Cứ cách 20 m mới có một ngọn đèn thắp sáng khiến cho không gian cảm tưởng yên tĩnh kỳ thực lại bất ổn tới mức bất an. Tôi nhìn những luồng hắc khí túa ra từ hai tên dẫn đường,từ những căn phòng hai bên lối đi, từ khắp mọi nơi trong khu trại tù và đổ về một hướng…

    Cánh cửa phòng 610 mở ra, bên trong chỉ có một ngọn đèn duy nhất vàng vọt thắp sáng ở chính giữa, chúng đẩy tôi vào và lập tức đóng cửa lại. Rồi đột ngột hai tên không nói không rằng dùng dùi cui liên tục đánh vào cơ thể tôi.

    Đánh đập liên tục cơ hồ hơn một tiếng đồng hồ, cho dù tôi không còn khí lực đứng vững được, nằm vật xuống sàn tù lạnh ngắt không rõ sống chết. Chúng chỉ dừng lại khi đã đánh mệt, hai tên cai ngục ra cái bàn nhỏ kê gần đó ngồi uống nước nghỉ ngơi.

    Bấy giờ tôi mới có thời gian dùng đôi mắt sưng vù và mỏi mệt nhìn rõ ràng hơn căn phòng 610. Căn phòng khá rộng, diện tích 10m x 10 m xung quanh bức tường treo những con người ở đủ mọi tư thế khác nhau.

    Có người hai cánh tay giơ thẳng qua đầu, hai cổ tay bị cột chặt lại rồi treo cơ thể thẳng đứng lên mà chân không chạm đất, trong tình trạng vài ngày như thế sẽ khiến cho cánh tay phạm nhân này bị hủy hoại.

    Có người lại bị trói hai cổ chân lại,cơ thể dốc ngược xuống rồi treo lủng lẳng lên. Có người cơ thể gập lại hai cánh tay hai cánh chân bị trói với nhau,quanh bụng cuốn dây thừng rồi cứ thế treo lên.

    Có người bị dây thừng quấn liên tục từ cổ chân đến bả vai, sau đó thì treo lên, có người cơ thể uốn ngược lại hai cánh tay hai cổ chân cột lại với nhau rồi treo lên…

    Dù ở trong tư thế nào thì cơ thể họ cũng chi chít vết thương đong đầy dấu máu do bị đánh đập thường xuyên và miệng của họ đều bị dán băng dính.

    Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng,tên cai ngục mới tới đưa cho tên đánh đập tôi tờ giấy. Gã đọc sơ qua một lượt rồi hai tên lần lượt cắt dây trói cho hai phạm nhân, để họ lên cán và đám cai ngục mới khiêng đi.

    -Các ngươi mang họ đi đâu?...

    Tôi buột miệng hỏi, một trong hai tên đưa chân đạp vào người tôi, nói.

    -Đương nhiên là đi bệnh viện, yên tâm đi, rất nhanh thôi rồi mày cũng được đưa tới đó.

    Sau đó bọn chúng dìu tôi dậy, đưa ra phía gần bức tường, hai chân tôi dạng xa rồi bị buộc cổ chân lại, hai cánh tay giơ lên rồi dang ra, cổ tay được cột lại. Chúng trói tôi theo hình chữ đại.

    Tôi khó khăn mở miệng.

    -Bố nuôi của tôi, thế nào rồi?

    -Phải rồi ông bố nuôi của mày…

    Gã cười cười rồi nói tiếp.

    -Nói sao nhỉ? Hôm đó đưa tới bệnh viên nhưng mà trễ quá, bệnh nặng…Chết rồi.

    Làn khí hắc ám từ cơ thể bọn chúng lan ra càng mạnh, càng đậm, không ngừng uốn lượn rồi từ từ bủa vây lấy tôi…

    -Chết rồi?

    Tôi thẫn thờ hỏi, cảm giác như mọi thứ trở lên nhạt nhòa rồi tất cả biến mất chỉ còn lại màu đen u tối. Cảm giác như tôi không còn tồn tại, hoặc là thân xác này đột nhiên nhẹ tới mức không còn trọng lượng.

    -Chết rồi?

    -Không cần quá bi thương, rất nhanh thôi rồi mày cũng được gặp ông ấy.

    Gã cười hô hố, tôi cảm thấy âm thanh đó thật vô cùng khó chịu, phải chi gã ngậm miệng lại. Tôi thấy dòng hắc khí cuốn lấy cánh tay đang cầm dùi cui điện và thế là từ từ gã run rẩy, hoảng sợ kinh nghi đưa nó vào miệng mình. Sau đó dòng điện từ dùi cui lan tỏa trong khoang miệng, tên cai ngục còn lại bấy giờ mới hết bàng hoàng mà hốt hoảng lao tới kéo cánh tay của gã ra.

    -Bá Ngư Khuyên, mày làm cái gì vậy?

    -Không…tao…tao…có muốn …làm thế đâu…

    Tôi không thích chuyện dừng lại ở đây, lại thấy dòng hắc khí bao vây lấy cánh tay của gã kia. Tự động gã rút lấy con dao găm bên hông sau đó run run cứa một đường lên cổ tay bàn tay kia, máu đỏ tươi cứ thế trào ra.

    Gã kia lại lao tới giật lấy lại con dao găm, tiếp theo hai tên kinh hãi sợ sệt ngó quanh một vòng, trên bức tường treo các phạm nhân…

    Hai gã lùi lại mấy bước, tên vừa cho ăn điện khó khăn tự hỏi.

    -Rốt cuộc…Là xảy ra chuyện gì? Tại sao…Ban nãy, chúng ta lại…

    -Hay đổi ca trực, tao nghĩ chắc chúng ta cần nghỉ ngơi?

    Muốn chuồn sao? Tôi lại thấy dòng hắc khí cuốn lấy cánh tay của hai tên đó, một tên tự dùng dùi cui liên tiếp phang vào đầu bản thân. Sau đó lại mở dòng điện dí lên mặt lên cổ, mùi da thịt bị cháy khét lẹt bốc lên thế nhưng gã vẫn không dừng lại, liên tục tự dí điện lên khắp thân thể kèm theo tiếng cười man dại cơ hồ đã phát điên chẳng còn biết tới đau đớn.

    Tên kia lại dùng dao găm rạch một đường lên mặt sau đó gã nhìn dòng máu trên lưỡi dao rồi thè lưỡi ra liếm. Tiếp đó một tay gã cầm lấy cái lưỡi của bản thân kéo dài ra thêm, bàn tay kia từ từ di động lưỡi dao lại, từ từ cắt qua như người ta thái miếng thịt lợn bằng một con dao cùn.

    Gã vất đoạn lưỡi đỏ lòm máu thấm, tiếp đó lại cầm lấy một bên tai, con dao run run di chuyển tới, từ tốn cứa đứt như người ta cưa khúc gỗ, kéo qua kéo lại, kéo qua kéo lại vô cùng chuyên tâm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 11-06-2016 lúc 20:30.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

  6. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,ngocdong187,nguoi5doc,nhiduonggia,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,Thần Nam,tobano,TongThu,trumxiteo,Vô__Tình,xtung11a2,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định


    Chương bảy: Hắc khí nhân.

    Tiếng bước chân rất nhẹ từ phía ngoài hành lang nhanh chóng lại gần. Tôi nhúc nhích cái đầu, nghiêng tai về phía cửa, tiếng bước chân của một người.

    Tiếng cửa từ từ nhẹ mở phát ra âm thanh rất nhỏ vọng tới. Người đến, chưa bước vào vội, dừng lại một lúc phía ngoài rồi bước đến. Bước chân rất nhẹ nhưng từ tốn. Hắn đứng ngay trước mặt tôi nhưng tôi lại không hề cảm thấy chút sinh khí nào. Quanh người hắn cứ như thể được hàng ngàn hàng vạn dòng hắc khí hun đúc thành. Khiến cho tôi nảy sinh cảm giác…hiếu kỳ.

    Dòng hắc khí lao về phía tôi nhưng hắn vẫn đứng yên ở khoảng cách xa xa đó. Tôi cảm thấy hắn đang nhìn tôi chằm chằm song lại chẳng làm gì cả.

    Tôi cố gắng nhúc nhích mí mắt, khó khăn ngẩng cái đầu lên, âm thanh của hắn bất ngờ vọng tới.

    -Hắc Hồn ban nãy…là do cậu điều khiển?

    Tôi ngẩn ra một chút, không kịp hiểu vấn đề, có điều giọng nói đó mỏng nhẹ lại âm trầm. Giống như một thanh lợi kiếm sắc bén được hun đúc từ hàn băng khiến người nghe bất tri bất giác mà ghi nhớ.

    Tôi cố gắng lắm cũng chỉ he hé đôi mắt, hình ảnh người trước mặt lờ mờ như đứng trong sương đêm. Rõ ràng được luồng ánh sáng của ngọn đèn vàng chiếu vào chính diện, tại sao lại âm u không rõ nhân tướng?

    -Anh…là người, hay ma?

    Tôi thều thào hỏi, mọi âm thanh mọi tiếng động dường như đều bị đẩy lùi, bị chôn chặt. Mọi thứ phút chốc đột nhiên như mất đi sự sống, tĩnh lặng tới mức nghẹt thở. Tuy thế tôi vẫn cảm thấy sự hiện diện của anh ta, vẫn ở ngay phía trước, cách tôi trong gang tấc.

    -Mặc Minh?

    Âm thanh của người đó lại thốt lên, có kinh ngạc có nghi hoặc.

    “Hả?”

    Người này cư nhiên lại biết tên tôi? Có thể là ai được chứ? Số lượng người tôi quen biết không nhiều, chỉ là đám dân lành ở Bàn Cẩm, có thể biết tôi ở trong này chẳng lẽ là phạm nhân học Pháp Luân Công? Hay là cai ngục?

    Tôi hấp háy mắt một lúc rồi từ từ mở hẳn ra, cơ thể đã bớt nhức mỏi, đập vào mắt là cảnh tượng hãi hùng tới mức kinh sợ. Trên nền ximăng lạnh lẽo có hai cái xác không còn lành lặn.

    Một tên thì như bị chết cháy, trên thân xác loang lổ những thương tích da thịt bị thiêu đốt. Đặc biệt là phần mặt không còn nhận ra dung mạo. Những mảng da bị cháy xém lộ phần thịt đỏ lòm, có chỗ phần da bị đốt cho đen xì phần thịt co lại lộ ra cả xương trắng từ đó huyết dịch lan tràn túa ra bốc mùi hôi tanh tởm lợm.

    Tên kia thì trông còn thê thảm rùng rợn hơn. Tôi thấy ở gần cái xác bị cắt nham nhở có khúc lưỡi người. Lại thấy khuôn mặt gã chằng chịt những vết dao rạch. Chỗ vị trí hai bên tai…lủng lẳng hai cái tai chưa đứt rời. Bàn tay trái…với những ngón tay bị đứt lìa vương vãi gần đấy. Trên thân thể chỗ nào cũng có vết dao cắt từ đó máu lan ra đầm đìa tạo thành vũng lớn đã đặc keo lại…Cuối cùng con dao cắm vào phần ngực, chỗ trái tim…sâu lút cán…

    Có tiếng bước chân của ít nhất hai người tiến tới, tiếng cửa mở, tôi quay ra nhìn, hai tên cai ngục đứng chết sững nhìn cảnh tượng trong phòng.

    Một tên bỏ chạy, hét lớn.

    -Người đâu, mau tới đây, mau mang cán lại đây.

    Một tên khác bước tới kinh hoảng nhìn hai cái xác cai ngục.

    -Chuyện quái quỷ gì thế này?

    Sau đó gã quét mắt nhìn một vòng các phạm nhân bị treo xung quanh tường.

    -Chuyện này là thế nào? Tại sao hai cai ngục này lại bị chết thê thảm thế này?

    Nhưng các phạm nhân toàn bộ đều bị dán băng dính, trừ tôi, gã liền tiến tới, giận giữ hỏi lại.

    -Mày hãy trả lời xem, rốt cuộc chuyện này là sao?

    Tôi chớp mắt một cái, ngây ngô đáp.

    -Tôi, cũng không rõ.

    Gã nhận được câu trả lời không đúng ý liền phang dùi cui vào bụng tôi, tức tối nói.

    -Sao có thể không rõ, hai tên này bị hạ sát trong này cơ mà? Rốt cuộc là kẻ nào dám giết cai ngục?

    Tôi đau đến nhăn mặt, buồn bực nói.

    -Đêm qua tôi bị bọn chúng đánh cho hôn mê bất tỉnh, vừa mới tỉnh dậy đã thấy cảnh tượng đó…Nếu mày không tin thì hỏi người khác.

    Gã tiến tới một phạm nhân khác, xé băng dán miệng, kìm nén cơn giận, hỏi.

    -Mày, trả lời coi, tối qua đã xảy ra chuyện gì?

    Người được hỏi, run rẩy hồi đáp.

    -Đêm qua…là hai người đó tự sát.

    Phạm nhân vừa dứt câu gã liền phang dùi cui vào bụng anh ta, tức giận nói.

    -Lý nào lại vậy?

    Gã không chịu thua, lại đi xé băng dính miệng của phạm nhân khác, giận giữ hỏi.

    -Mày nói xem?

    Phạm nhân run run trả lời.

    -Đêm qua, sau khi hai tên đó đánh người mới tới đến bất tỉnh nhân sự rồi trói hắn lại…Thì đột nhiên hai người đó lại tự dùng dao dùng dùi cui hủy hoại cơ thể bản thân.

    Cai ngục kinh hãi lùi ra xa, lúc này đám cai ngục khác đã tới thu dọn hai cái xác lên hai cái cán rồi khiêng đi.

    Tối qua tôi mơ mơ màng màng nhìn thấy hai tên cai ngục đó bị dòng hắc khí điều khiển nên xảy ra tình trạng tự sát. Tôi còn tưởng là mình nằm mơ vì trong cơn nóng giận đã thầm nghĩ sẽ cho bọn họ bị chết tức tưởi như thế…Có ngờ đâu khi tỉnh dậy, tất cả lại là sự thật. Vậy còn hắc khí nhân đó? Cũng là thật sao? Không phải là ảo giác?

    Tôi đưa mắt nhìn phạm nhân bị treo gần mình nhất, lưỡng lự một chút rồi thì thào hỏi khi bọn cai ngục đã đi.

    -Đêm qua…có một người tới phải không?

    Người đó liếc ánh nhìn bơ phờ, mỏi mệt đáp.

    -Phải, có điều mắt tôi không nhìn rõ được mặt người đó…

    Tôi thận trọng dò hỏi tiếp.

    -Người đó…đã nói gì?

    Người đó thều thào nói, âm thanh nho nhỏ vô cùng suy kiệt.

    -Nói nhỏ quá mà tai tôi không còn thính như trước.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 12-06-2016 lúc 19:19.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

  8. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,ngocdong187,nguoi5doc,nhiduonggia,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,tobano,TongThu,trumxiteo,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định

    Chương tám: Đến bệnh viện.

    Tôi ngập ngừng rồi hỏi.

    -Mắt và tai của chú…là vào đây mới bị suy giảm?

    Người đàn ông gật gật, thở dài một cái, bọng mắt thâm quầng và đục ngầu đã ươn ướt.

    -….Cái phòng này là nơi thí nghiệm đủ loại thuốc không rõ ràng trên cơ thể phạm nhân …Cậu xem chúng tôi có khác nào mấy bộ xương bọc da…chỉ chờ ngày nhập viện…

    Tôi mù mờ hỏi lại.

    -Bệnh viện?

    Đúng lúc đó đám cai ngục trở lại. Bệnh viện, phải rồi, tôi cần phải tới nơi đó. Có năm người tiến vào trong đó bốn người khiêng hai cái cán. Một tên tháo dây trói trên người chú bị treo bên cạnh tôi xuống rồi nhét vào cái túi đen. Tôi nhìn đến mắt mở to tròn hồi lâu rồi buột miệng nói.

    -Tôi cũng muốn tới bệnh viện.

    Cái đám đó lập tức dừng hình nhìn tôi chằm chằm, một tên tiến tới, nhìn ngắm từ đầu đến chân rồi cười nham nhở.

    -Xem kìa, bị hành hạ như thế nào mà da thịt vẫn trắng trẻo mịn màng thế này…So với đám nữ phạm nhân còn xinh đẹp hơn gấp bội.

    Tôi ngây ngốc nhìn lại, chưa hiểu vấn đề, bàn tay thô ráp của gã khẽ chạm vào khuôn mặt, vuốt ve bên má trái rồi chuyển sang má phải. Tôi trừng trừng nhìn gã, cực kỳ bài xích cảm xúc đụng chạm da thịt đó.

    Bất chợt gã xé toang vạt áo trước ngực sau đó giật chúng đi, chiếc áo tù nhân vốn chẳng dầy dặn gì dễ dàng bị bứt ra. Gã nhìn chăm chú vào cơ thể, ánh mắt hạ lưu khiến tôi căm ghét. Rồi gã quay ra nói với lũ cai ngục phía sau, chỉ trỏ vào các dấu vết thương tổn trên da .

    -Chúng mày xem, những thương tích để lại trên người tên này chỉ là mấy vết bầm tím khá mờ nhạt…Nhìn các vết xước trên bàn tay và cánh tay hắn xem…Cứ như thể được bôi thuốc trị thương…

    Tôi nhìn ngó cơ thể mình, tốc độ phục hồi như thế này đối với tôi là bình thường…Nhưng hiện giờ vẫn còn khá mệt, như thể đêm qua bị hao hụt một khoản lớn sức lực.

    Tôi hỏi đề tài mình quan tâm.

    -Bố nuôi của tôi, ông ấy tên Dương Trung Tín…Mấy hôm trước cảm lạnh được cai ngục đưa vào bệnh viên…Ông ấy thế nào rồi?

    -Tao không biết ai là Dương Trung Tín…

    Gã vừa đáp lời vừa ấn ấn ngón tay vào những chỗ bị thương của tôi.

    -Nhưng nếu như mấy ngày trước mà ông ta được đưa tới bệnh viện thì giờ hẳn ông ta đã chết.

    Gã cứ thế mà bình thản nói.

    Tôi cố gắng kìm chế cơn tức giận.

    -Ông ấy chết rồi? Không phải chỉ là cơn cảm lạnh bình thường thôi sao?

    -Chết rồi tức là chết rồi, người già mà, tuổi cao sức yếu, một cơn cảm cúm cũng có thể khiến ông ta đột quỵ.

    Gã vừa nói vừa di di miết miết ngón tay lên cơ thể tôi, như đang đùa nghịch. Ánh nhìn càng hạ tiện làm tôi chán ghét cùng cực. Hai hàng lông mày tôi nhíu chặt, nhìn ngón tay gã tùy tiện di động.

    -Dù là thế nhưng tại sao ông ấy chết rồi các ngươi lại không nói cho tôi biết? Nếu tôi không hỏi tới có phải các ngươi sẽ dấu luôn chuyện này?

    -Một phạm nhân như mày vốn không có tư cách đặt câu hỏi.

    Gã nắm lấy quai hàm thô bạo xoay lại để cho gương mặt của tôi nhìn trực diện vào mắt gã, cặp mắt toàn lòng trắng, ánh nhìn ti bỉ mà bén nhọn.

    -Bây giờ, tôi muốn được nhìn thi thể của ông ấy.

    Tôi rành rọt nói.

    -Đã thiêu rồi.

    Gã lạnh nhạt đáp, nhưng ánh mắt nhìn tôi rất thô bỉ, một bàn tay mơn trớn làn da mặt, tay còn lại sờ soạn trước ngực tôi.

    -Sa Hà Khẩu, không có thời gian để dây dưa với hắn đâu, lấy thêm một phạm nhân nữa rồi tới bệnh viện mau.

    Một tên cai ngục khác không kiên nhẫn thúc giục.

    -Vậy hãy đưa tôi đi.

    Tôi vội vàng đề nghị.

    -Làm ơn hãy đưa tôi đến nơi đó.

    Tôi khẩn khoản lặp lại đề nghị.

    Gã đứng gần tôi quay ra nhìn đồng bọn phía sau, như trưng cầu ý kiến, sau đó quay lại hỏi tôi.

    -Muốn gặp ông bố nuôi đó tới vậy sao?

    -Phải!

    Tôi mạnh mẽ gật, khẳng định.

    Gã nhìn vào mắt tôi một chút rồi bất ngờ phang dùi cui vào đầu khiến tôi thuận theo ngất đi. Dù là đang trong trạng thái như bị ngất, tôi vẫn cảm thấy gã tháo dây trói lần lượt ở hai cổ chân và hai cổ tay của tôi ra. Cơ thể đổ xuống được gã đỡ lại rồi tròng vào cái túi lớn sau đó đặt tôi lên cán rồi chúng nhanh chóng khiêng đi.

    Được một lát chiếc cán trượt trên sàn kim loại, có bốn người lần lượt đi lên, tiếng máy khởi động và chiếc xe lăn bánh.

    Một gã thì thào nói, giọng rất tiếc rẻ, chính là cái gã dâm dê sàm sỡ tôi.

    -Thật tiếc quá, tên đó trông “ngon ăn” thế mà lại…

    Gã khác cười bỉ ổi, gợi ý.

    -Đàn anh lo gì, đợt “lấy hàng” thứ hai cách đợt đầu những bốn tiếng. Đàn anh tha hồ mà dày vò nhào nặn hắn tùy ý.

    Tên đó gật gù đồng tình, tiếng cười ti tiện làm tôi sởn gai ốc.

    -Phải phải, xong việc làm tao thỏa mãn rồi…Đến lúc đó giết hắn cũng chưa muộn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 18-06-2016 lúc 21:06.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

    ---QC---


  10. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,ngocdong187,nguoi5doc,nhiduonggia,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,Thần Nam,tobano,TongThu,trumxiteo,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
Trang 2 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status