TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 227

Chủ đề: [Phiêu Lưu Kinh Dị] Thiên Huyền Địa Hoàng - Cổ Cổ - EDIT

  1. #11
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định

    Thiên Huyền Địa Hoàng.
    Thể loại: Đô thị hiện đại, kinh dị huyền nghi.

    Chương chín: Lấy nội tạng.

    Chiếc xe đã dừng bánh, cảm thấy bọn chúng khiêng người bên cạnh tôi đi được một lúc sau đó mới tới phiên mình.

    Chúng đặt tôi xuống. Tôi vẫn giả vờ nằm yên để chúng tháo cái túi ra. Sau đó cảm thấy chúng bắt đầu trói hai cổ tay và hai cổ chân tôi lại, rồi dán băng dính lên miệng. Tiếp theo chúng vỗ nhẹ vào mặt khiến tôi ngây ngô mở mắt ra. Một người đỡ tôi ngồi dậy, sau đó hất đầu ra hiệu cho tôi xoay qua nhìn.

    Bên cạnh tôi là một bức tường trong suốt cho phép người ta nhìn rõ hoạt động phòng bên cạnh. Phòng bên khá thấp, là một phòng phẫu thuật…Tôi nghi hoặc quay lại nhìn gã. Gã vẫn không nói không rằng, cái đầu hất hất ra hiệu cho tôi quay lại xem tiếp.

    Trên chiếc bàn mổ, một người đàn ông bị dán băng dính vào miệng mà tôi mới quen bị trói chặt từ hai cổ chân tới phần đùi. Phần cổ chú ấy thì trói vào bàn mổ, hai cánh tay lại trói vào hai thành giường. Sợi dây đó trắng, rất mảnh, có cảm tưởng như nó đang cắt vào da thịt chú ấy. Tôi thấy rõ ràng chú ấy đang cố gắng dãy dụa, cơ thể đã rơm rớm máu rỉ ra do dây cước cứa.

    Bốn người mặc đồ mổ màu xanh dương, đeo khẩu trang và bao tay cẩn thận đứng vây quanh. Một người đặt tay lên vai và hông để giữ chú ấy. Một người khác cắt mở áo của chú ấy và bôi chất gì đó lên ngực và bụng ba lần. Tôi đoán là chất khử trùng. Sau đó, một người khác dùng con dao mổ để cắt từ mũi ức (chỗ dưới ngực) thẳng xuống rốn.

    Tôi thấy cơ thể của chú ấy đang co giật. Cổ của chú ấy đã bị một vết thương nặng, càng dãy dụa thì máu ộc ra càng nhiều. Có nghĩa là chú ấy không được tiêm thuốc gây mê.

    Người này thô bạo mở banh khoang bụng, làm máu và ruột đều đột ngột tràn ra ngoài. Hắn đẩy đống ruột sang một bên và nhanh chóng bắt đầu cắt lấy một bên thận. Một người khác cắt quả thận bên kia. Đồng thời lại có thêm một người nữa cắt phần động mạch và tĩnh mạch khiến cho máu của chú ấy phun vào người hắn. Hắn dừng lại một chút song vẫn tiếp tục cắt ống dẫn nước tiểu [nối thận và bàng quang].

    Máu của chú ấy vẫn còn chảy, có nghĩa là người đàn ông này vẫn còn sống.

    Những thao tác của mấy người đó rất nhanh nhẹn và thành thục. Họ đã làm việc này rất nhiều lần, lấy nội tạng trong khi người ta vẫn còn sống.

    Họ bỏ hai quả thận vào một hộp giữ nhiệt.

    Nhìn xuống mặt người đàn ông thì thấy hai tròng mắt chú ấy nhìn lại tôi trừng trừng với sự kinh hãi tột độ. Cảm thấy chú ấy đang thực sự nhìn tôi. Phải chăng đang tuyệt vọng cầu cứu? Hai con ngươi mở to của chú ấy không ngừng xoay chuyển.

    Chú ấy còn sống.

    Đầu óc trở nên trống rỗng, người run bắn lên và mềm nhũn, tôi vô lực, không cử động được.

    Trực tiếp nhìn thế này, thật sự quá kinh hãi bàng hoàng.

    Sau đó một người giữ chặt đầu người đàn ông. Lại một người khác dùng hai ngón tay banh rộng mí mắt ra. Rồi hắn dùng tay phải cầm cái kẹp từ từ móc toàn bộ một cầu mắt, kéo theo đoạn dây thần kinh lòng thòng phía sau.Tiếp theo hắn lại làm động tác tương tự cho cầu mắt còn lại.

    Hắn bỏ cầu mắt vào hộp giữ nhiệt.

    Tôi chết lặng hoàn toàn, rùng mình và toát mồ hôi dù chỉ mặc độc có chiếc quần trên người giữa thời tiết mùa đông giá rét.

    Tôi gần như muốn ngất lại chỉ biết trơ mắt ngồi bất động.

    Khi làm xong việc này, một người ra gõ vào cửa. Lập tức có hai lính gác đến để gói thân thể giờ đã mềm nhũn của chú ấy vào chiếc túi nhựa, đặt lên cán và khuân đi. Có lẽ là đi hỏa thiêu.

    Rồi lại có hai lính gác khác tiến vào lấy đi hai hộp giữ nhiệt. Chúng sẽ nhanh chóng được đưa tới một bệnh viện khác, đến thẳng phòng mổ. Ở đó đã có sẵn một nhóm bác sĩ chờ để cấy ghép. Còn nơi này, dành riêng cho hoạt động mổ lấy nội tạng.

    Để cứu một người, cần giết một người?

    Phải vậy sao?

    -Tại sao lại cho tôi xem cảnh tượng này?

    Bằng cách nào đó, tôi cử động miệng để âm thanh phát ra.

    -Bố nuôi của mày, cái ông Dương gì đó…cũng bị chết như vậy đấy.

    Gã vừa đáp hai bàn tay lại không an phận bắt đầu vuốt ve gương mặt tôi. Nhưng tôi không quan tâm, bởi vì đột ngột, toàn bộ hắc khí trong không gian này trở lên giãy dụa điên cuồng như mất kiểm soát. Chúng tụ hội về đây, vần vũ lại tựa muốn đào thoát. Mọi thứ trở lên đen đặc và lạnh tới mức tôi không còn cảm giác.

    Phải chăng đang ở địa ngục?

    Một đám hắc khí cắn nuốt một người trong căn phòng phẫu thuật phía dưới. Ông ta đẩy hai cái tủ đựng dụng cụ để chặn cánh cửa, nơi thoát hiểm của mọi người. Trong khi ba người còn lại đang trong tình trạng kinh hoảng sửng sốt thì người đàn ông đó đã chộp lấy hai con dao mổ lao tới truy sát. Như một tên lên cơn điên loạn, gã gào rú vung tay loạn xạ chém.

    Phía sau, gã cai ngục vốn đang táy máy sờ mó lung tung thân thể tôi, chợt đình chỉ động tác. Hắc khí khiến gã vừa hoảng sợ vừa run rẩy đưa bàn tay phải lên gần mặt. Ngón giữa và ngón trỏ vươn tới hai hốc mắt…vươn tới gần hơn rồi gần hơn nữa. Gã cực kỳ lo sợ hoảng loạn, cố gắng kháng cự, cố gắng điều khiển cánh tay đó đi chỗ khác nhưng vẫn chẳng thể…

    Nỗi sợ hãi không rõ nguồn gốc khiến con người ta hoàn toàn suy sụp.

    Tôi vẫn ngồi bất động, như thể đã hóa đá không còn biết tới mọi chuyển động xung quanh càng chẳng hề biết rằng người đang kiểm soát đám khí hắc ám kia chính là bản thân.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 26-06-2016 lúc 20:32.
    ---QC---
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.


  2. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,ngocdong187,nguoi5doc,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,thanhviet170906,tobano,TongThu,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định


    Chương mười: Gặp lại .

    Tôi đứng trong vùng đen u tối và sự lạnh lẽo bao trùm.Bước chân đi như thể có ai dẫn dắt, cảm thấy mình đã đi rất lâu, lâu tới mức tôi chẳng còn quan tâm tới khái niệm thời gian.

    Tôi thấy có một vùng sáng liền hăm hở tới đó, một người đàn ông đang đánh đập một đứa nhỏ. Ông ta dùng một thanh gỗ không ngừng đập lên lưng đứa bé, miệng thì hét lớn chắc là mắng chửi, vì nghe chẳng hiểu, dường như nói một thứ ngôn ngữ xa lạ nào đó, tôi không biết. Ông ta đột nhiên dừng lại, chắc là phát hiện ra sự hiện diện của tôi rồi, liền giơ thanh gỗ lên chỉ mặt tôi nói nói gì đó, chắc là đe dọa.

    Sau đó đám hắc khí luôn vấn vít bên cạnh tôi bứt ra, lao tới người đàn ông và thế là ông ta tự dùng thanh gỗ đó liên tục phang vào đầu bản thân. Chẳng mấy chốc máu chảy xuống lênh láng, nhưng ông ta không dừng lại, vẫn điên tiết đập thanh gỗ lên đầu mình.

    Chẳng lẽ ông ta không thấy đau? Tôi nhìn nhìn rồi bỏ đi.

    Tôi cảm thấy mình trong một vùng ánh sáng trải dài, tràn ngập sự ấm áp, ấm áp tới mức khiến tôi hoảng sợ. Tôi không cần, không cần sự ấm áp này, trước giờ vốn đã quen với đêm đen dày đặc và khí lạnh bủa vây rồi.

    Tôi bỏ chạy, chạy mải miết mãi cũng vẫn thấy bản thân trong vùng ánh sáng, khắp mọi nơi, đâu đâu cũng được luồng ngân quang đó bao bọc. Tôi đứng lại nhìn một vòng tròn, khắp gầm trời bao la bát ngát này duy độc mình tôi tồn tại…

    Chân trời góc bể, tôi chạy tới nơi mình thuộc về, tìm đến nơi thuộc về bản thân…

    Một chấm đen đột nhiên hiện ra, càng lúc càng bành trướng rồi nuốt trọn lấy tôi. Trong bóng tối quen thuộc, một luồng hắc ám xa lạ cuốn lấy cơ thể tôi rồi kéo xuống phía dưới. Tôi cảm thấy mình đang lao xuống với tốc độ lớn. Tôi rơi ngày một nhanh,đột nhiên vô cùng khiếp hãi kinh sợ…

    Tôi hấp háy mắt một lúc rồi mới mở ra, sau đó lập tức nhắm lại vì chói. Tôi đưa một tay lên để che bớt ánh sáng.

    -Dậy rồi sao?

    Tiếng nói từ trên cao vọng xuống,mỏng nhẹ lại âm trầm khiến tôi khựng lại mất một lúc. Tôi đưa bàn tay di chuyển đi, nheo mắt để nhìn một người đứng bên khung cửa sổ hai cánh mở rộng,tấm mành rèm hai bên kéo gọn lại khẽ tung bay. Người đó đứng đối mặt với tôi lại xoay lưng về phía ánh sáng, khiến cho tôi có cảm giác đó là một cái bóng tạc lên hình thù con người.

    -Anh là người cứu tôi?...Hay giết tôi?

    Tôi buột miệng hỏi.

    Người đó đứng yên một lúc mới nhúc nhích lại gần, tôi cũng gắng gượng tự ngồi dậy.

    Tôi nhìn người đó không chớp mắt, có một áp lực vô hình đè nặng vào không khí xung quanh khiến tôi ngay đến thở cũng vô thức dừng lại.

    Người đó chắc lớn hơn tôi vài tuổi,mặc một bộ đồ từ đầu đến chân tuyền một màu đen, chiếc mũ của áo khoác trùm lên che gần kín khuôn mặt khiến tôi vẫn không rõ dung mạo người trước mắt.

    -Cậu thế nào rồi?

    Giọng nói đó trầm tĩnh giống như một vùng nước u tối, khiến cho người ta ý thức được nguy hiểm muốn tránh xa.

    Tôi chớp mắt một cái, vẫn không dời ánh nhìn, hô hấp đã lấy lại nhịp điệu bình thường.

    Tôi nhẹ giọng trả lời.

    -Tôi vẫn còn hơi mệt. Đúng rồi ,đây là đâu?

    Tôi ngó quanh quanh, đây là một căn phòng rộng rãi, sạch sẽ và tràn ngập ánh nắng. Đây chắc chắn chẳng thể nào là một căn phòng cho phạm nhân.

    -Đây là phòng của Tống Trung, giám đốc nhà tù Bàn Cẩm.

    Tôi lại nhìn như dán vào anh ta, do dự hỏi.

    -Chúng ta, vẫn đang ở trong nhà tù?

    Anh ta gật nhẹ.

    Tôi lưỡng lự một chút rồi hỏi tiếp.

    -Vậy anh là ai?...Chúng ta…Đã gặp nhau rồi phải không?

    Anh ta không vội đáp lời,nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là kẻ giả mạo ai đó. Tôi cũng chẳng việc gì phải lẩn tránh ánh nhìn,cứ đường đường chính chính mà nhìn lại thôi.

    Chờ đợi một hồi lâu cũng chẳng thấy anh ta mở miệng, tôi nhẹ giọng,thận trọng nhắc lại.

    -Này anh tên là gì?... Sao lại đưa tôi vào đây?

    -Nơi này tạm thời an toàn.

    Anh ta quay người về phía mặt trời, nói bằng cái giọng trầm trầm bình bình.

    Cái quái, cần gì phải giấu giếm thân phận kỹ vậy. Tên thôi mà, không nói cho biết thì sẽ gọi anh bằng cái tên do tôi nghĩ ra.

    Tôi nhìn phía cuối giường có đặt một bộ đồ, ngẩng đầu nhìn anh ta, rõ ràng được tắm trong ngàn vạn luồng ánh nắng, tại sao trông u uất âm trầm như một linh hồn nơi địa ngục lạc tới nhân gian?

    -Đồ đó, là dành cho tôi phải không?

    Anh ta chẳng buồn động đậy gì cả. Tôi thèm vào quan tâm tới cái tên như sương như khói này làm gì. Cầm lấy bộ đồ rồi đi vào phòng vệ sinh.

    Tôi thay vào bộ đồ lính cai ngục,nhìn bản thân trong gương thấy vô cùng xa lạ. Tôi nhắm mắt lại, cảm giác cực kỳ kiệt sức. Chứng kiến tận mắt cảnh tượng họ lấy nội tạng trong khi người ta còn sống, đến giờ vẫn có thể mường tượng hai mắt của người đó đau đớn và kinh hãi, nhìn tôi chằm chằm như thể đang cầu cứu.

    Đến cứu tôi còn không nổi,có thể cứu được ai? Ngay đến bố nuôi mà cũng chẳng thể bảo vệ được… Cứ nghĩ đến là tôi muốn sụp đổ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 07-06-2016 lúc 13:07.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

  4. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ngocdong187,nguoi5doc,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,thanhviet170906,tobano,TongThu,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định


    Chương 11: Chờ đợi đêm tối.

    Tôi đứng bên cạnh này cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới,phòng này khá cao, có thể bao quát một khu vực lớn.

    Nắng mùa đông quý hiếm như nâng đỡ tinh thần kiệt quệ và xua tan bớt nỗi khiếp đảm hãi hùng trong tôi.

    Sao mà anh ta lại kiếm được chỗ tạm trú ngon lành tới vậy? Tôi nhìn sang người đứng bên kia cạnh cửa, ngập ngừng một chút rồi hỏi.

    -Lần trước, ở trong phòng 610 là anh đúng không?

    Anh ta quay sang nhìn tôi rồi quay đi. Được được, không bác bỏ thì xem là vậy đi.

    Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, muốn có một cuộc sống bình bình an an với bố nuôi vậy mà lại thành ra thế này. Nên hận ai đây? Sau này phải tiếp tục thế nào? Tiếp tục ở trong nhà tù? Không đời nào. Tôi lắc lắc đầu.

    Chỉ còn lại một mình trên thế gian này, đi đâu về đâu có lẽ cũng không cần quá đau đầu. Chắc là không trở về nhà của bố nuôi được rồi nhưng lẽ nào lại cứ để không rồi bị sung vào công qũy? Điều tôi bận tâm lúc này là làm sao kiếm được chút tro cốt của bố nuôi. Ít ra cũng phải có một cái mộ tượng trưng nơi quê nhà…

    Lúc trước quá ấm êm lên chưa từng nghĩ qua có ngày tương lai mình lại cảm thấy chông chênh bất ổn như bây giờ.

    -Anh đã tận mắt nhìn thấy cảnh họ lấy nội tạng trong khi người ta vẫn sống chưa?

    Tôi cố nói thật bình thường và vẫn nhìn về phía trước nhưng dĩ nhiên là giọng đã lạc đi rất rõ.

    -…Tôi đã rất sốc khi biết bố nuôi của mình…Đã chết như thế…Sau đó cảm thấy đầu óc bản thân trĩu nặng,cơ thể thì rã rời…Cuối cùng tỉnh lại là lúc này?ở đây…

    -Từ chạng vạng hôm qua…Tới bây giờ…

    Anh ta đều đều giọng bổ sung.

    Tôi gật gù, giọng của anh ta trầm nhẹ mà âm vang vọng tới.

    -Mấy người đó có kết cục rất thê thảm.

    Bấy giờ tôi mới quay sang nhìn anh ta. Anh ta thì vẫn tiếp tục nhìn về phía chân trời nơi xa xôi ngàn mây tụ hội kia.

    -Tên cai ngục đứng gần cậu sau khi tự móc lấy hai mắt của mình lại cắn lưỡi tự tử…Đám bác sĩ trong phòng mổ, một người bị giết chết với chi chít vết dao mổ đâm như tổ ong…Tên giết người sau đó tự mổ bụng mình…Lôi hết nội tạng ra, hai người còn lại chạy thoát bị thương nhẹ hơn nhưng e là tâm trí về sau sẽ bị hoảng loạn dài lâu.

    Tôi nghe thế đứng không nổi, quỵ xuống nôn khan, trong bụng vốn trống rỗng nên cũng chẳng ói ra gì mấy…Chỉ là cảm giác cực kỳ khó chịu, sự nhộn nhạo tệ hại này khiến tôi muốn bệnh.

    Giọng anh ta trước giờ vẫn vậy sao? Đều đều không trọng lượng, khi nhắc tới án mạng kinh hoàng tới vậy?

    -Cậu không nhớ gì sao?

    Cuối cùng anh ta cũng quay sang nhìn tôi,âm điệu chỗ này rất phức tạp, có oán trách, có căm hận nhưng trên hết là sự bi thương, như đã nếm trải cả ngàn năm dài đằng đẵng trong tuyệt vọng.

    -Không nhớ gì hết sao?

    Anh ta nhấn mạnh lại, chờ đợi phản ứng của tôi. Tôi ngây ngốc ngước nhìn,nhớ gì?lúc đó không phải đã ngất đi rồi sao? Nào biết gì đâu.

    Tôi vất vả tự đi rót cho mình cốc nước, lơ đãng hỏi.

    -Anh không phải phạm nhân, không phải lính cai ngục, vậy anh làm gì ở đây?

    Chờ đợi một hồi lâu anh ta mới cho câu trả lời.

    -Nơi này, đang giam cầm một vật tôi cần, nên tới để lấy nó đi.

    Tôi gật gật. Má nó! Anh xem đây là siêu thị chắc? An toàn tới mua đồ rồi thong thả để lại tiền ra về. Không không, xem biểu hiện của anh ta thì giống tới cướp ,à ,trộm.

    Tôi cười nhạt, uống tiếp chỗ nước.

    -Vậy thứ anh cần hẳn đã biết ở đâu rồi?

    Anh ta lui về bên trong, để tấm rèm che chắn bớt ánh nắng, đứng khoanh tay lại nhìn tôi rồi gật nhẹ.

    -Chỉ chờ đêm xuống.

    Tôi đứng giữa căn phòng ngắm nghía đồ nội thất, tên Tống Trung đó quả nhiên biết cách hưởng thụ, phòng ốc ở trong nhà tù mà xa xỉ chẳng khác phòng Vip của khách sạn 5 sao.

    -Chờ đêm xuống?

    Tôi quay lại nhìn anh ta, không hiểu lắm.

    -Một mình anh thì làm được gì?

    -Cậu chắc muốn thoát khỏi chốn này?

    Anh ta tiến tới gần bên tôi hơn, rồi đặt câu hỏi hiển nhiên.

    Tôi đương nhiên gật gật.

    -Vậy hãy ngủ thêm đi, đến lúc cần hành động tôi sẽ gọi cậu dậy.

    -Giống như cách đánh thức ban nãy?

    Tôi vô thức buột miệng hỏi. Anh ta đơ ra nhìn, xem biểu hiện thì có vẻ có khúc mắc gì đó sâu cay với tôi rồi. Sao lại có oán hận gì ở đây?

    -Này, tôi là Mặc Minh, anh chắc chắn không muốn nói tên mình cho tôi biết?

    -…

    -…

    -Tôi là Âu Tử Dạ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 07-06-2016 lúc 13:14.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

  6. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ngocdong187,nguoi5doc,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,thanhviet170906,tobano,TongThu,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định


    Chương 12: Nghỉ ngơi trước trận đánh.

    Đúng lúc đó cánh cửa khẽ mở, tôi giật thót tim quay lại. Người tiến vào là hai tên lính, cả hai đều nhìn lướt qua tôi rồi mới cùng cúi đầu chào tên kia, cứ như thể tôi là một tên hầu đứng cạnh ông chủ.

    -Anh Hắc Báo.

    Âu Tử Dạ gật nhẹ rồi hỏi.

    -Thế nào?

    Một trong hai tên,người có dáng dấp thanh mảnh cao gầy, lạnh lùng nhìn tôi một chút rồi mới trình báo cho Âu Tử Dạ hay.

    -Ông ta đã thông báo cho hai tên giám ngục khu C và D…Mọi việc theo đúng tiến trình.

    Người còn lại dáng hình to lớn hơn chút, gương mặt rắn rỏi rám nắng, cũng nhìn tôi có vẻ cảnh giác, tiếp đó mới bổ sung thêm vào.

    - "Hàng" vẫn an toàn.

    Người này nói đầy ẩn ý, sau đó không nhịn được thắc mắc,nhìn tôi như nhìn tên gián điệp, rồi quay ra hỏi Âu Tử Dạ.

    -Chúng ta có thể tin tưởng người này sao?

    -Chỉ là một tên vô dụng không quen biết, tại sao anh Hắc Báo phải cứu hắn làm gì cho vướng chân bận tay?

    Cái người này có khuôn mặt khá thanh tú, vừa trừng trừng nhìn tôi từ đầu tới chân, chất giọng lạnh lùng rất không thiện cảm phóng tới.

    Âu Tử Dạ hơi liếc mắt nhìn tôi sau đó ra bàn ngồi vắt chân. Tôi ngây ngô chớp mắt, chẳng lẽ còn cần tôi ra đấm lưng bóp vai tính điểm?

    -Không tin tưởng.

    Hắn lắc nhẹ, nhàn nhạt đáp thêm.

    -Vì vô dụng nên vô hại.

    Ôi lão thiên a, ở đâu ra cái đạo lý đó!

    Cái người mảnh mai thon thả đó đi một vòng dạo quanh tôi lại nhìn từ chân tới đầu như người ta liếc một món đồ hạ đẳng. Tiện thể tôi cũng đánh giá lại cái người cao ngạo đó.

    Phải công nhận là người này khuôn mặt…Quá nữ tính?

    Tôi lia mắt tới phần ngực, rồi xuống phần hông, tuy không rõ ràng lắm nhưng có thể cam đoan là con gái.

    Tôi cười cười, cô ta liền dừng lại ném ánh mắt sắc bén tới, chất giọng vẫn lạnh như băng.

    -Còn có tâm tư mà cười được sao? Tên nào hôm qua kinh hãi tới mức không nhúc nhích nổi một ngón tay? Nếu không phải tôi dìu cậu thoát khỏi hang hùm, thì năm sau chính là giỗ đầu.

    -Thì ra cứu tôi là cô sao? Đa tạ. Phải rồi, tôi là Mặc minh.

    Tôi cố gắng thân thiện nói, dù sao người ta cũng có ơn cứu mình, khách khí một chút.

    -Tôi đâu có rảnh, quen thân lắm sao mà giữa đường mua thêm gánh nặng?

    -Vậy?

    Tôi mù mờ không rõ.

    -Đương nhiên là do anh Hắc Báo yêu cầu.

    -À, Hắc Báo…Là chỉ người đó sao?

    Tôi đưa ngón chỏ hướng về phía Âu Tử Dạ, lúc này hắn ta đang nhắm mắt dưỡng thần, trông dáng vẻ trước trận đánh lớn khá thoải mái.

    -Tôi không biết tại sao anh ấy lại tiện tay cứu cậu,nhưng nếu vì cậu mà phá hỏng kế hoạch, thì tôi sẽ không chút do dự mà…Giết cậu.

    Tôi mở to cặp mắt nhìn cô ấy rồi ngoan ngoãn gật gật.Thấy tôi có vẻ biết điều, giọng cô ấy bớt lạnh lùng đi tý chút, hỏi.

    -Biết võ công không?

    -Võ?

    Tôi khẽ lắc đầu. Thầm nghĩ tôi đây ngay cả đi lại cũng có thể tự vấp té đấy.

    -Biết sử dụng súng không?

    -Súng?

    Tôi lại nhẹ lắc đầu, ngô nghê cười trừ. Tôi là công dân gương mẫu, đến cầm còn chưa cầm qua đâu.

    -Vậy biết sử dụng dao chứ?

    Giọng cô ấy đã lấy lại độ lạnh cần thiết. Hoàn hảo khiến cô ta coi thường.

    -À…

    Tôi ấp úng, đưa tay gãi đầu, không biết có nên nói ra sự thật cho người khác cảm thông. Tôi đây cầm dao làm bếp 10 lần thì 9 lần để đứt tay.

    -Trong lúc mưa tên đạn lạc, chỉ có ông trời may ra mới giúp cậu ngó ngàng tính mạng.

    Lạnh lùng nói dứt câu cô ấy xoay người bỏ sang phòng bên. Tôi vội vã bám theo. Phòng bên, liếc mắt liền biết ngay là phòng làm việc. Kệ sách và bàn làm việc đối diện nhau,cách kệ sách một đoạn nhỏ là bộ bàn ghế dùng để tiếp khách. Tên nhìn có vẻ nghiêm nghị cứng rắn đang lau chùi một cây súng trường. Phía bàn làm việc một ông chú mắt bị bịt kín, băng dính dán vào miệng và cột chặt trên ghế ngồi.

    -Cậu theo tôi vào đây làm gì?

    Cô ấy lạnh lùng hỏi.

    -À…

    Tôi gãi gãi mũi ấp úng.

    -Cô còn chưa nói tên cho tôi biết.

    Cô ấy dường như kinh ngạc ngoài ý muốn, cứ mở to đôi mắt đẹp mà nhìn tôi, hồi lâu cũng lấy lại vẻ lạnh lùng cố hữu.

    -Nếu cậu còn giữ được mạng nhỏ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 12-06-2016 lúc 11:28.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

  8. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ngocdong187,nguoi5doc,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,thanhviet170906,tobano,TongThu,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định


    Chương 13: Mặc Minh.

    Tôi tiến gần hơn một chút,nhìn người đàn ông bị trói trên ghế ngồi, liếc mắt, trên bàn làm việc có một bức ảnh chụp ông ta chung với hai người đàn ông khác nữa. Bọn họ đều mặc quân phục, nhìn rất có khí thế của quan chức cấp cao.

    -Cậu là công dân tỉnh Liêu Ninh, vậy chắc nhận ra mấy vị quan trong ảnh?

    Giọng của cô ta đột ngột vang lên, độ lạnh không hiểu sao còn giảm xuống hơn trước.

    Tôi quay ra gãi đầu cười ngốc ngốc, cô ấy liền nhíu mày đẹp nhìn tôi rồi thở dài bực bội.

    -Cậu cũng “gà mờ” vừa thôi. Người bên trái là Vương Lập, giám đốc sở công an,phó thị trưởng tỉnh Liêu Ninh ,người ở giữa là Bạc Hy bí thư thành ủy tỉnh Liêu Ninh.

    Tôi gật gật, không biết thì có gì lạ đâu, tôi chỉ là cái tầng lớp thấp cổ bé họng, biết quan tâm tới các láng giềng hiền lành gần nhà là được rồi.

    -Vậy thì người còn lại, là giám đốc nhà tù Bàn Cẩm, Tống Trung?

    Tôi vừa nói vừa nhìn cô ấy,thấy cô ta chỉ nhìn lão Tống Trung, giống như nhìn một con côn trùng.

    Tôi nhìn kỹ hơn ông ta,trên đầu có vết thương rỉ máu,trên trán cũng máu rỉ, bầm tím hai bên má, xem ra toàn bị dùng hình nơi mặt.

    -Sao không đánh ở nơi khác? Nhỡ ông ta sau này ngu đi thì sao?

    Cô ta lập tức quay lại nhìn tôi như nhìn một kẻ thiểu năng, nói.

    -Thông mình làm gì để mà hại nước hại dân.

    Trước câu nói đó, não bộ chậm chạp của tôi còn đang bận xử lý.

    -Chẳng phải cậu cũng suýt bị mổ lấy nội tạng?

    Câu nói của cô ấy làm tôi tiếp tục đứng hình.

    -Cậu không có gì để hỏi ông ta sao?

    Chúng tôi đang đêm khuya ngon giấc thì bị quân đội bắt cóc tống tù, sau đó thì được đối xử chẳng khác nào con vật, bọn cai ngục được chỉ thị thẳng tay trừng trị phạm nhân học Pháp Luân Công, bố nuôi bị chết vì lấy nội tạng trong khi ông còn sống.

    Tương lai tôi có nhà nhưng không thể ở, vốn có một cuộc sống điền viên với bố nuôi nhưng giờ tất cả chỉ còn trong hồi ức.

    Cô ấy giúp tôi xé băng dính dán nơi miệng ông ta. Tôi hỏi.

    -Ông là người cho lính bắt người dân học Pháp Luân Công?

    Ông ta di chuyển đầu về phía tiếng nói tôi phát ra.

    -Phải.

    -Vì sao?

    Ông ta dừng lại một chút như đang sắp xếp ngôn từ trong đầu.

    -Cấp trên hạ lệnh…Tôi buộc phải thi hành, Pháp Luân Công là môn tà phái, cố làm trái theo học chính là chống đối chính quyền nhà nước, chúng chính là những phần tử phản động, cần phải được thanh lọc, tiêu trừ…

    Tôi cố gắng không kích động.

    -Cho nên ông hạ lệnh cho cai ngục đối xử với phạm nhân học Pháp Luân công như nô lệ?

    Ông ta vẫn trả lời với cái chất giọng bất bình như thể đó là điều hiển nhiên.

    -Chúng đáng bị như thế,chúng là mầm mống gây lên những bất ổn xáo trộn trong xã hội, đe dọa tới niềm tin của dân chúng đối với Đảng.

    Tôi nhìn ông ta thấy gai mắt lắm rồi, hai bàn tay từ từ nắm chặt lại,câu hỏi thốt qua kẽ răng.

    -Việc các phạm nhân bị lấy đi nội tạng trong khi họ vẫn sống,ông hẳn biết chứ?

    -Dù sao tội bọn họ cũng phải chết,chi bằng giúp họ có cái chết có ích,cứu sống được những người khác,coi như cách chuộc tội với tổ quốc.

    Lão nói cứ như thể đã chịu khó bớt xén được chút lòng thương hại tới phạm nhân, vậy là đủ rồi.

    Còn chưa dứt câu, tôi đã không còn giữ nổi bình tĩnh,cánh tay vung lên, nắm đấm thật mạnh phang trúng bên mặt lão khiến lão ngã xuống đất. Máu nơi khóe miệng ồng ộc chảy ra, bên má tím bầm.

    Tiếng của cô gái mặc đồ lính cai ngục bên cạnh lạnh lẽo vang lên, tôi quay sang, cô ta nhìn lão y như nhìn một con chuột cống bị sa bẫy chỉ chờ giây phút được đổ nước sôi lột da ra.

    -Nhu cầu cần nội tạng để cấy ghép ngày một tăng, trước kia nhà nước xử bắn tử tù, sau lại chuyển từ bắn sang tiêm thuốc, nhưng thực tế, họ không giết chết bằng tiêm thuốc, mà là họ làm cho tê liệt bằng cách tiêm thuốc sau đó lấy các nội tạng ra trong khi cơ thể vẫn còn sống, làm thế tim của các phạm nhân vẫn còn đang đập trong khi các nội tạng của họ bị cắt lấy đi.

    Dứt lời cô ấy quay ra nói với tôi.

    -Trông cậu yếu nhược như thư sinh vậy mà khi nổi giận cũng có uy lực phết.

    Hiện giờ ý thức của tôi dường như lại đang từ từ tan biến, cảm giác như mình sắp không đứng vững, sắp không chống đỡ nổi cơ thể này. Âm thanh này bật ra, nhẹ như hơi thở của người sắp chết, mong manh và yếu ớt như thế nhưng trên hết là cảm giác tràn ngập bi thương, tới cùng cực.

    -Không thể để họ chết một cách nhẹ nhàng hơn sao? Có cần thiết phải chết thống khổ vậy không?

    Có giọng nữ đáp lại câu hỏi của tôi.

    -Khi một nội tạng được lấy từ một cơ thể vẫn còn sống thì nó tươi hơn và tỷ lệ đào thải tạng là thấp hơn. Cũng có thể lấy tạng ngay sau khi nạn nhân bị chết não, nhưng rất phức tạp và sự xuống cấp của tạng là rõ thấy, nhưng nếu giữ cho cơ thể vấn sống thông qua các loại thuốc thì có thể cắt lấy các nội tạng trong một khoảng thời gian lâu hơn.

    Mắt tôi nhắm lại, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt, cơ thể đột nhiên run lên, hàn khí khắp mọi nơi ùa tới như xâm thực vào tận trong xương tủy.

    -Vậy xác của họ được chôn cất ở đâu?

    -Xác? Chôn cất? Chỉ một mồi lửa không phải là xong rồi sao? Sau đó dùng làm phân bón cho cây, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện.

    Giọng của lão Tống Trung lại trịnh thượng vọng tới,giống như lưỡi dao xoáy vào óc khiến tôi muốn nổi điên nhưng đột nhiên trời tối nhanh vậy sao? Tôi thấy mọi nơi đều đen như mực,tối tới mức giơ tay không thấy ngón. Không gian lại như giãn nở,trải dài vạn trượng mênh mông,mình tôi cứ thế tiếp tục lầm lũi trong bóng đêm bủa vây.

    Sao các ngươi có thể nhẫn tâm tới mức này, đối xử như thế với đồng loài, không chút xót thương,thật là vì đồng tiền che mắt sao? Hay còn vì thú tính bệnh hoạn không bằng súc sinh của các ngươi?

    -Mặc Minh,Mặc Minh!

    Tiếng của cô ấy hoảng hốt gọi bên tai thành công kéo linh hồn tôi về lại thân xác. Tôi thẫn thờ nhìn bàn tay rất ấm của cô ấy nắm lấy bàn tay cực kỳ giá lạnh của mình. Sự ấm áp này khiến tôi biết rằng cơ thể này đã lạnh lẽo tới mức nào, cơ hồ sắp đóng băng tới nơi.

    -Tôi thấy cậu nhợt nhạt quá, về phòng nghỉ ngơi chút đi.

    Tôi gật gật trong vô thức rồi lảo đảo trở về giường.

    Tôi giống như một cái xác biết cử động hoặc được bàn tay vô hình của ai đó lập trình. Cứ thế tôi bước đi.

    “Mặc Minh”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 07-06-2016 lúc 14:29.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

    ---QC---


  10. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    blackcat_gx,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ngocdong187,nguoi5doc,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,thanhviet170906,tobano,TongThu,Vô__Tình,VBNyang,xtung11a2,
Trang 3 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status