TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 46 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 227

Chủ đề: [Phiêu Lưu Kinh Dị] Thiên Huyền Địa Hoàng - Cổ Cổ - EDIT

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định [Phiêu Lưu Kinh Dị] Thiên Huyền Địa Hoàng - Cổ Cổ - EDIT

    Sau nhiều lần sửa chữa, đăng lên rồi dỡ bỏ, cuối cùng, văn án quyển 1: Thành phố tội lỗi, được chốt lại như sau.

    Nhân Sinh Bất Hối Nhân Sinh Tiếu. Thiên Niên Tương Phùng Vĩnh Đồng Tâm.


    Tác giả: Cổ cổ.
    Editor: Cổ trùng tiểu mễ.

    Thể loại: đô thị hiện đại, phiêu lưu mạo hiểm, huyền hoặc dị năng, yêu ma quỷ thần.

    Truyện là hành trình của một người bất chấp gian khổ tìm mọi cách khiến bản thân biến mất và của một người tha thiết đi tìm lại những gì đã lãng quên.





    Mặc Minh và bố nuôi đêm hôm bị lính quân đội đột nhập nhà dân, cưỡng ép bắt cóc bỏ tù. Tại nhà tù Bàn Cẩm cậu chứng kiến những người học Pháp Luân Công bị đối xử mất nhân tính, bị đánh đập tới mức sống dở chết dở. Cũng tại đây cậu gặp Âu Tử Dạ, cùng anh thám hiểm đền thờ kiếm trấn tà trong lòng đất, đối mặt với ma thú thượng cổ Đào Ngột và Hồn Độn.

    Sau khi thoát khỏi lòng đất lại phát hiện bệnh viện Vũ Tuyền nằm trong khu phức hợp nhà tù lại là một trong những cơ sở chuyên lấy nội tạng phạm nhân và cũng là xưởng chế biến tiêu bản xác người. Không giống như những bộ truyện huyền hoặc kinh nghi mang tính chất giải trí, Thiên Huyền Địa Hoàng dựa trên những sự kiện có thật, nó tố cáo tội ác tối tăm xấu xa của chế độ chính quyền nước nhà qua cuộc đàn áp Pháp Luân Công phi nhân tính.

    Nhân vật chính Mặc Minh là người đã đánh mất quá khứ, tính cách có chút thờ ơ lãnh đạm, vốn có một cuộc sống vui thú điền viên mà Âu Tử Dạ vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng nhiều chuyện lạ phát sinh khiến cho sau này Mặc Minh không thể sống bình bình an an được nữa. Cùng với Âu Tử Dạ, hai người phải lang bạt qua nhiều vùng miền, vừa thu thập kiếm cổ vừa giải mã bí ẩn bản thân.

    8 thanh kiếm cổ :Trạm Lư (湛卢), Cự Khuyết (巨阙), Thắng Tà (胜邪), Ngư Trường (鱼肠) ,Thuần Quân (纯钧), Long Uyên (龙渊), Thái A (泰阿) và Công Bố (工布), liệu sau hơn 2 ngàn năm có còn tồn tại trên cõi đời này,hay tất cả chỉ là trong truyền thuyết. Hãy theo chân hai bạn trẻ, cuối cùng liệu họ có vén được lớp lớp màn trướng che đậy, làm sáng tỏ bí mật gì bị che giấu hơn 2 ngàn năm qua?

    Khuyến cáo: thuộc thể loại giết người kinh dị, nam chính không gái gú mặc dù gái xinh trong truyện rất nhiều, đạo hữu nào thích kiểu nam chính khắp nơi đi cua gái có thể thỉnh mời lui, truyện đơn thuần là phiêu lưu kinh dị, yêu đương tán tỉnh ít hoặc hầu như không đề cập. Hoan nghênh hủ nữ nhảy hố soi hint.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 27-04-2017 lúc 18:33.
    ---QC---
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.


  2. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,binhso1988,blackcat_gx,bwnccao,cafe_sang,congson,CuteVampire,dau_dat,heo con chay lon ton,hotfam501,ktvn666,langbavibo,ngocdong187,ngocquan0404,nguoi5doc,Phù Cừ,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,thanhviet170906,Thần Nam,tobano,trumxiteo,Vô__Tình,VBNyang,vivi0001,xtung11a2,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định


    Quyển Một : Thành Phố Tội Lỗi.

    Chương một: Đêm hôm bắt cóc bỏ tù.

    Nhà tù Bàn Cẩm của tỉnh Liêu Ninh là một phần của một khu phức hợp nhà tù rộng lớn. Khu phức hợp này tiêu tốn khoảng 90 triệu đô la, để xây dựng trên diện tích 550 mẫu Anh.

    Tôi đã được nếm đủ tư vị trong “địa ngục trần gian” đó, là nơi diễn ra những hành động khủng khiếp không còn nhân quyền của những người quản ngục đối với các tù nhân bị giam giữ vì tín ngưỡng của họ đối với môn tu luyện tinh thần truyền thống Pháp Luân Công.

    Rất nhiều người tôi quen biết đã phải trải qua nhiều hình thức tra tấn dã man tại đây và nhà tù này chính là một trong những nơi khét tiếng nhất cả nước về việc ngược đãi thân thể,làm nhục nhân phẩm dẫn đến tử vong trong tình trạng tinh thần bị đả kích kịch liệt.

    Tôi là Mặc Minh, sống ở Hưng Long Đài-Bàn Cẩm-Liêu Ninh.

    Trong màn đêm giá lạnh của cái rét khắc nghiệt miền đông bắc, tôi nằm trong căn nhà nhỏ nhắn nhưng ấm áp, cảm nhận từng luống khí hắc ám tụ tập lại ngôi làng hẻo lánh bé nhỏ.

    Tiếng ổ khóa bị mở lách cách trong bóng tối,tiếng bước chân lặng lẽ của ít nhất hai người tiến vào buồng bố nuôi. Khi tôi cũng nhẹ nhàng trở dậy bật đèn phòng khách lên cùng lúc bọn họ trở ra, một tên vác theo thân thể mềm nhũn của ông ấy.

    Hai tên cùng sững sờ nhìn tôi, sau đó nhanh chóng một tên tiến tới rút dùi cui điện ra chỉ mặt hăm dọa.

    -Ngoan ngoãn im lặng, nếu la lớn tao đập cho chết.

    Tôi nhìn nhìn hai tên mặc quân phục nước nhà, ngây ngô hỏi.

    -Ông ấy đã phạm tội gì? Các ngươi định mang ông ấy đi đâu?

    Hắn cười nham hiểm, nói.

    -Đây chính là cái giá phải trả cho tất cả những ai ngu xuẩn vẫn tiếp tục theo học Pháp luân công, đều phải bị trừng phạt. May mắn là mày không theo học dù mày có một ông bố nuôi là thầy dạy môn này.

    Tôi thật thà thông báo.

    -Mấy hôm nay tôi đột nhiên lại có hứng thú với môn này nên đã theo học…

    Hắn nghe vậy liền giận dữ gào lên.

    -Pháp luân công là một môn tà phái, chính quyền đã ngăn cấm không cho theo học thế mà tụi mày vẫn ương bướng làm trái, trại tù chính là nơi dành cho những tên dân đen ngu ngốc như tụi mày.

    Dứt lời hắn liền vung tay phang thanh dùi cui vào đầu tôi, một cú đánh tôi cho là khá mạnh lên thuận thế ngất đi.

    Tên đó vác tôi lên,nhanh nhẹn bước, được một lúc thì tôi cảm thấy cơ thể mình lao đi đập vào nền sắt, va vào một thứ mềm mềm, tiếp theo lại có một vật khác va vào tôi. Sau đó là tiếng đóng cửa,tiếng máy nổ…

    Tôi mở mắt,thấy mình trong xe, tối om và chật chội, nhìn quanh toàn những láng giềng của mình bị vất lăn lóc như những con vật chuẩn bị được đưa vào lò mổ .Nhìn kỹ lại lần nữa đều là những học viên đang theo học Pháp Luân công do bố nuôi tôi dạy .Hai mươi người cùng bố nuôi của tôi đều trong tình trạng mê man chen chúc trong chiếc xe tải cỡ trung.

    Tôi có thể cảm thấy đây không phải là chiếc xe duy nhất đang cùng chạy trên một tuyến đường với tốc độ khá cao, chờ đợi chúng tôi phía trước, tương lai ở trong nhà tù là khá chắc chắn.

    Tôi biết là cả tuần này luôn có một đám người lạ mặt lởn vởn khắp khu làng,một đám dường như đang theo dõi,đang quan sát tất cả chúng tôi,một đám lại ra sức nói xấu môn học Pháp luân công, khuyên chúng tôi từ bỏ môn này…

    Tôi cảm thấy nghi hoặc,đây đơn thuần chỉ là môn rèn luyện sức khỏe tinh thần và thể chất, như bao môn dưỡng sinh khác…Nhưng những gì mà chúng tôi sắp sửa hứng chịu lại giống như một sự trả thù biến thái và bệnh hoạn của quan chức cấp cao nào đó giáng xuống dân lành…rốt cuộc thì…vì sao chứ?

    Khi ấy tôi luôn tự hỏi,bọn chúng tính làm gì? Tôi cảm thấy khá bất an,nhưng lại không biết phải làm như thế nào cho tốt nên cũng chỉ còn cách chờ đợi. Song dù có nằm mơ cũng không tưởng rằng chính phủ lại cho quân đội đêm hôm đột nhập nhà dân, đánh thuốc mê những người theo học Pháp luân công rồi tống họ vào trại giam.

    Tôi lúc đó chỉ đơn thuần nghĩ có lẽ sẽ bị tạm giam vài tháng trong trại cải tạo là cùng, sau đó lại được thả ra và sống tiếp những tháng ngày bình bình an an đến cuối đời. Cho nên, lúc đó là tôi tự nguyện đi theo ông ấy mà không chút kháng cự …

    Nhưng thật chẳng ngờ rằng với cái tội danh theo học Pháp luân công đó mà tất cả những người tôi biết tới và không biết tới bị giam trong trại tù đều có kết cục chết thê thảm.

    Nếu biết trước…ít nhất tôi cũng bảo vệ được bố nuôi… Ông ấy là người thân duy nhất mà tôi biết tới trên cõi đời này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 07-06-2016 lúc 09:25.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

  4. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    06020306,ball_fly103,blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,langbavibo,longkhau,Macbeth0308,ngocdong187,ngocquan0404,quanbk,quangheo,red123,sauhon,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,Thần Nam,TongThu,trumxiteo,Vô__Tình,VBNyang,vivi0001,xtung11a2,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định



    Bạch Ngân: Một mỹ nữ linh hồn của Miêu tộc bị nhốt trong tấm tranh thêu ở nhà Mặc Minh, có tâm nguyện đi du sơn ngoạn thuỷ ngắm hết mỹ cảnh trần gian. Cô ta kiến thức uyên thâm nhưng ký ức lại bị phong ấn, cùng Mặc Minh đồng hành, tìm kiếm bí ẩn thân phận bị che dấu vùi lấp.

    Ô Nha: Con nuôi của Mặc Minh, vốn là con gái một nữ nhân Miêu tộc với nam nhân Hán tộc, vì bị tộc nhân truy sát nên cả hai vợ chồng đều chết, vì bảo vệ con gái bé bỏng Hách Liên dùng nửa tính mạng còn xót lại thiết lập kết giới bảo vệ Ô Nha cùng ngôi nhà, về sau vì nhân duyên xảo hợp, linh hồn leo lắt của cô không bảo hộ Ô Nha được nữa, giao cho Mặc Minh nhận nuôi.

    Ưu Đàm: bề ngoài giống hệt Âu Tử Dạ, là một tộc người Điệt Triết bị nhốt vào trong Thi Kiển, một loại quan tài dưỡng thi để mai sau chế thành thuốc trường sinh. Đây là một tộc người kỳ lạ như sương như khói không có hình dạng giới tính đã sớm tuyệt tích, với khả năng chiến đấu thiên bẩm và khả năng tái sinh mãnh liệt, Ưu Đàm cùng với Hắc Hồn là hai chiến thần bất khả xâm hại, cả hai đều thiết lập giao ước chủ nhân, thề nguyện trung thành với Mặc Minh.

    Miêu tả nhân vật:Bách lý thiên hương .
    Giới tính:nữ, 20 tuổi , cao 1,72m, nặng 55kg, con gái duy nhất của đại ca bang Hòa Hợp Đào.

    Đặc điểm:tóc nhuộm vàng hoe,từ kiểu tóc đến trang phục đều theo mốt tomboy.
    Sở trường: karatedo và súng ngắn.

    Tính cách :lạnh lùng,mạnh mẽ ,quyết đoán.

    Phong Linh: Bề ngoài trông chỉ hơn 20, kỳ thực đã bốn mấy. Kính cận trí thức, phong lưu hòa nhã, ôn nhu điềm đạm.

    Minh Đăng: cao 1,83m, em trai sinh đôi với Phong Linh: thuộc trường phái hành động, cơ thể săn chắc với làn da nâu khỏe mạnh, coi một đám râu dê trên cằm là bảo bối.

    Hoa Thiếu Thiên: cao 1,73m, 18 tuổi, với tài lái xe điêu luyện nên được Thiên Hương hay cho đi theo, là một cậu nhóc rất năng nổ nhiệt huyết.

    Đặng Tiểu Trà: cao 1,68m, 18 tuổi, là bạn thanh mai trúc mã từ lúc còn trong cô nhi viện. Trong quyển 1 chưa rõ năng lực của nhóc này là gì, chỉ thấy vật vờ như kẻ thiếu ngủ.

    Vọng Đô Diêm Thành:một nữ nhân tóc vàng mắt vàng tuyệt sắc của Miêu tộc, nhưng có tài hoá trang giả dạng người khác siêu phàm, sử dụng tâm mê vong hồn thuật để sai khiển người khác, nuôi một con Si Mị chuyên giết người hút dương khí trong lúc ngủ.

    Công Du Giám Binh: cao 1,80m, mặc trường sam dân tộc toàn trắng, tóc trắng như tuyết tết lại, dài ngang eo, đeo mặt nạ bạch hổ, sử dụng song kim trảo và thao túng thi thể người chết.

    Thuần Vu Chấp Minh: Một chàng trai trong thân xác bé trai khoảng 9, 10 tuổi, là một trong năm người đứng đầu dòng tộc bảo hộ của Miêu tộc. Vì một mình xông vào kết giới lấy đi một trong 8 thanh kiếm trấn yểm mà bản thân phải trả giá nặng.

    Mạnh Chương: cao 1,74m. đeo mặt nạ rồng nhiều sắc màu, có giao kèo bí mật với Mặc Minh, tặng cho cậu nhóc con chuột nhảy tên Bông Tuyết với chức năng do thám. Khả năng: tạm thời thấy có nuôi một con thú mà vì nó gây ra một trận huyết án kinh thiên.

    Miêu tả nhân vật:Tư đồ phương vi .

    Giới tính :nam, 30 tuổi, cao 1,80 m ,nặng 90kg,là 1 trong 3 người con của đại ca bang Hòa Thắng Hòa.

    Đặc điểm:đầu cạo trọc,xăm một thanh kiếm có chuôi ở phần cổ và mũi ở phần trán,luôn đeo kính đen cả ngày , thích đi giày thể thao,mặc quần lửng,khoác áo vec.

    Thú vui sa xỉ duy nhất là sở hữu một bộ sưu tập xe mô tô phân khối lớn như Kawasaki ninja Z1000, BMW S1000RR, V-Rex Travertson…

    Sở trường:súng ngắn,boxing.
    Tính cách:nhìn có vẻ thân thiện dễ nói chuyện kỳ thực rất thất thường khó đoán.

    Cung Trường Lĩnh :27 tuổi, cao 1.85m, phó tổng giám đốc hệ thống vui chơi Ruby, em rể của Tư Đồ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 02-04-2017 lúc 21:42.

  6. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    06020306,blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,langbavibo,Macbeth0308,ngocdong187,ngocquan0404,nguoi5doc,quangheo,red123,sauhon,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,trumxiteo,Vô__Tình,VBNyang,vivi0001,xtung11a2,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định

    Chương 2: Nhốt trong "chuồng cọp".

    Khi cánh cửa xe mở ra, chào đón chúng tôi là trận gió lạnh thấu xương ào ào lao tới cùng những làn nước buốt giá. Bọn chúng xịt nước từ hệ thống chữa cháy của nhà tù, vào những con người đang mặc đồ ngủ mong manh giữa thời tiết rét buốt căm căm.

    Phải đến 15 phút liên tục như thế,bằng cách này chúng đánh thức những con người còn ngấm chút thuốc mê khốn khổ chật vật thức dậy.

    Tôi đỡ bố nuôi, cẩn thận dìu ông đi, những người khác cũng giúp đỡ những người đứng gần mình cùng dậy xuống xe, trong tiếng la lối quát tháo của những người mặc đồ nhân viên cai ngục.

    -Đây là những gì chúng mày đáng được hưởng vì đã theo học Pháp luân công, lũ ngu muội không chịu nghe lời, đám sâu bọ thối tha mục rữa.

    Tiếp đón chúng tôi là những chiếc lồng tạm giam ngoài trời bằng dây thép gai rộng 3,5 m, cao 4,5 m, chật chội như vậy lại chứa tới hơn 30 người. Giữa thời tiết sáng tinh mơ mùa đông mười mấy độ lại vừa được hứng chịu trận nước lạnh dội xối xả đến 15 phút, áo quần mỏng tanh dính vào da thịt, chúng tôi run rẩy cố gắng đứng sát vào nhau, cách xa nhất có thể khỏi đám dây thép gai .

    Cái chuồng này còn tồi tệ hơn dành cho con vật, ít ra trong sở thú bọn chúng không được nhồi nhét như nhồi nhân bánh và không có đám dây thép gai sắc bén chờ đợi chúng sơ sẩy là cắm vào da thịt.

    Tôi phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, thấy có hai cái chuồng nữa,cũng chứa đám dân lúc nhúc, chỉ biết đứng cam chịu hưởng gió lạnh.Xem ra mẻ lưới này đã thu về trên 100 người dân…bọn họ định làm gì? Thực xem chúng tôi là cá sao?

    Chúng tôi đứng ngây ngốc từ sáng lờ mờ hôm đó tới sáng lạnh lẽo hôm sau, một giọt nước cũng chẳng có thì đào đâu ra thức ăn, giống như một đám thịt nguội ngắt được mang ra ngoài trời cho gió lạnh hong khô thêm.

    Rồi chúng mở đài cho nghe liền tù tì một bài tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp suốt 72 giờ, bố nuôi tôi chịu không nổi, cơ thể ông ấy mệt lả, người nóng như lửa,dựa cả vào người tôi. Rất nhiều người đứng không vững ngã vào tấm dây thép gai, chúng lạnh lùng đâm vào da thịt vốn đã lạnh tới mức tím tái.

    Chú Vương Quân đã ngoài 40 bạo gan kháng cự với bọn nhân viên trông coi.

    -Này anh gì ơi? Chúng tôi đã bị nhốt từ sáng sớm đến tối mịt, tại sao vẫn chưa phát cơm?

    Hai tên nhân viên cười cười thâm thúy nhìn nhau rồi một tên đi vào buồng canh gác,bưng ra hai khay. Hắn trao cho đồng bọn một khay rồi cùng mở nắp và tiến lại gần “chuồng cọp”,mùi thức ăn nóng hổi lan tỏa khiến tất cả phạm nhân đều thèm thuồng nhìn nhỏ dãi.

    Hai tên nhân viên cố tình ăn một cách khoa trương rồi ném đồ ăn thừa vào phạm nhân, lớn giọng nói.

    -Chúng tao chẳng phải đang phát thức ăn, lũ chúng mày còn đứng trơ mắt nhìn cái gì?

    Chú Vương Quân căm tức nhìn chúng, bất bình nói.

    -Sao các ngươi có thể đối xử với phạm nhân như vậy được. Đó vốn không phải thức ăn cho người mà.

    Hai tên nhân viên cười lớn một tràng rồi nói.

    -Lũ chúng mày đã vào đây rồi thì không còn nhân quyền gì hết, thức ăn cho chó,chính là dành cho chúng mày.

    Anh Trương Tú hơn 30 tuổi mềm giọng van xin.

    -Ít ra các ngươi cũng phải cho chúng tôi chút nước chứ?

    Hai tên nhân viên gật gù,một tên mở nắp chai nước để ở bên hông, tu uống ừng ực, sau đó hắn dốc ngược chai cho nước còn lại bên trong chảy lênh láng ra ngoài. Hắn nhìn chúng tôi, cười to.

    -Nước sao? Tự đái lấy mà uống.

    Tên còn lại đột nhiên nói.

    -Trời lạnh thế này, uống nước nóng một chút tốt hơn.

    Dứt lời hắn liền trở vào buồng canh gác, nhanh chóng trở ra với tách cafe thơm lừng trên tay. Hắn tiến lại gần anh Trương Tú, khuấy cái thìa cho mùi thơm càng lan tỏa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, số còn lại hắn bất ngờ hất cả vào mặt anh Trương.

    -Trời ơi, các ngươi sao có thể đối xử với chúng tôi như vậy được, dù là phạm nhân nhưng chúng tôi cũng có phải tử tù đâu?

    -Tử tù? Các ngươi còn không bằng tử tù, đừng có mà ngu ngốc đòi hỏi gì nữa.

    Hắn đứng giữa ba chuồng sắt nhốt phạm nhân, gào lên một cách hống hách, tất cả chúng tôi chỉ còn biết ngơ ngác, bất lực nhìn nhau.

    Bố nuôi tôi run rẩy vì lạnh, vì đói, tôi ôm cơ thể nóng hôi hổi của ông, cảm thấy đầu óc ù lì chậm chạp. Tôi muốn mở miệng xin thuốc hạ sốt, xin áo bông ấm cho ông…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 07-06-2016 lúc 09:41.

  8. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    06020306,blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,langbavibo,ngocdong187,ngocquan0404,nguoi5doc,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,tobano,TongThu,trumxiteo,Vô__Tình,VBNyang,vivi0001,xtung11a2,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Bài viết
    289
    Xu
    3,630

    Mặc định [phiêu lưu - kinh dị] DẠ MINH - cổ cổ


    Chương 3: Hắc khí bay lượn đầy trời.

    -Tôi van xin các ngươi, các ngươi làm ơn làm phước rủ lòng thương xót, chị của tôi cô ấy bị sốt cao quá. Cho tôi thuốc hạ sốt đi, tôi muốn có áo ấm cho chị ấy nữa, nếu không chị ấy sẽ chết mất.

    Tiếng của một phạm nhân nữ nức nở vang lên trong cái chuồng sắt bên cạnh, cô ấy khoảng hai mươi mấy, đang cố đứng vững ôm trong tay một nữ phạm nhân khác.

    Tên cai ngục nghe thế liền hăng tiết lao tới đạp vào tường lồng.

    -Các ngươi tưởng có thể chết dễ dàng vậy sao? Với tội đua đòi học theo môn phái tà mị đó thì các ngươi một khi đã vào đây rồi thì sẽ sống không được tử tế mà chết chẳng được yên thân đâu.

    Hắn chửi dứt câu thì nhổ một bãi nước bọt vào mặt cô gái, mấy tên nhân viên khác cũng lao tới dùng dùi cui điện vừa đập vào lồng sắt liên tục, vừa luôn miệng thóa mạ phạm nhân.

    Tôi nhìn những luồng hắc khí từ người bọn nhân viên lan tỏa ra xung quanh, những dòng khí này dường như đậm màu hơn trước. Trước đây thỉnh thoảng tôi có thể nhìn thấy từ cơ thể một số người lại tỏa ra luồng khí nhàn nhạt tối màu. Tôi chẳng hiểu nổi như vậy là sao.

    Tôi nói cho bố nuôi biết, ông ấy nhìn tôi thật lâu rồi mới nhẹ giọng đáp.

    “ Vạn vật trên đời từ cành cây ngọn cỏ, dù là tảng đá vô tri, đều đang vô thức phát sóng điện trường, con người phát ra từ cơ thể, gọi là “ Trường Sinh Học” tùy theo tâm trạng, tùy theo sức khỏe mà tần số và màu sắc tỏa ra là không giống nhau… Khi các sóng điện trường này ngẫu nhiên tiếp xúc với nhau những người nhạy cảm hơn sẽ cảm ứng nhanh hơn, người ta gọi đó là giác quan… Nhưng hầu như không một ai nhìn thấy…Tiểu Minh không thể tu luyện được Pháp luân công bởi cơ thể của con không thích hợp…Cho lên trong trường hợp tiểu Minh nhìn thấy được thứ vốn vô hình thành hữu hình…Có lẽ cũng là điều dễ hiểu đi…Chỉ là đầu óc con vốn đơn thuần lại chậm chạp, tốt nhất nên tránh xa những con người thoát ra luồng khí đen tối đó..”


    Tôi nhìn theo sự lan tỏa của chúng rồi bị choáng ngợp trước sự bành trướng của những dải khí uốn lượn, móc nối câu thông với nhau, tất cả bọn chúng bay đầy trên trời đêm và cùng hướng về một nơi…Tạm thời tôi không biết đó là chỗ nào.

    Sang đến ngày thứ ba bọn cai ngục đưa chúng tôi đi thay đồ tù nhân và cho ăn một bát cháo trắng lõng bõng nước...

    Trước đó rất nhiều người bị cảm lạnh tới mức rơi vào tình trạng hôn mê, không thể đi lại được và họ bị đưa đi nơi khác…

    Lúc đó bọn quản ngục tiến tới định lôi bố nuôi của tôi đi khiến tôi hốt hoảng giữ chặt lại ông ấy.

    -Các ngươi tính mang ông ấy đi đâu? Không được mang ông ấy đi.

    Một tên cai ngục cố kéo bố nuôi của tôi đi, tên khác lao tới vừa dùng dùi cui phang liên tiếp vào lưng vào tay vào đầu tôi vừa gào lớn.

    -Tên ngu đần này, chúng tao mang ông ấy đi bệnh viện, còn không mau thả ra.

    Tôi ngây thơ hỏi lại, cánh tay líu giữ ông ấy lỏng đi, tên kia vẫn dùng lực phang vào thân thể tôi như thể hắn ta cho rằng tôi là khúc gỗ không biết đau.

    -Thật mang đi bệnh viện cứu chữa?

    Tên cai ngục đang dùng tôi để luyện côn nghe vậy dừng đánh, nhìn tôi mà cười lớn lối.

    -Chúng mày còn cho rằng vào tù là đi nghỉ dưỡng chắc? Bệnh viện nào rảnh rỗi còn cứu chữa cho hạng người thấp kém như chúng mày.

    Tôi ngây ra một lúc,tạm thời trí não chưa tiếp thu nổi, chú Vương Quân ở bên cạnh xen vào.

    -Các ngươi nói vậy là sao chứ? Con người ta đã ốm nặng tới mức này còn không cứu chữa chứ các ngươi đưa họ vào đấy làm gì?

    Một tên cai ngục khác lao tới đạp một phát mạnh mẽ vào bụng chú Vương.

    -Việc này không đến lượt chúng mày có quyền hỏi han, ngoan ngoan câm miệng lại.

    Hắn to giọng ra uy với tất cả mọi người.

    -Tự giác để lại người không có khả năng đi lại, bằng không chúng tao sẽ đập cho chúng mày phải bò lê bò lết.

    Tôi vẫn ôm khư khư lấy bố nuôi, tên cai ngục đang dừng lại nghỉ lại tiếp tục vung cây gậy đập vào lưng vào đầu tôi. Máu trên đầu tôi theo kẽ nứt chảy xuôi thành dòng bê bết trên mặt…

    Hai tên cai ngục mỗi tên kéo một bên cánh tay của tôi ra, hai tên cai ngục khác lại ra sức lôi thân thể mềm oặt của ông đi.

    -Cái tên gầy còm nhom này tại sao lại dai sức tới vậy? Mau buông ra cho tao tên đần độn ngu ngốc này, còn không chịu buông, không chịu buông.

    Một tên bực bội lên tiếng, càng ra sức mà đập tôi như đánh trống. Tiếng của chú Vương Quân kêu lên phía sau.

    -Tiểu Minh, buông thầy Dương ra đi.

    -Không !Không!

    Tôi lầm bầm trong miệng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cổ trùng tiểu mễ, ngày 09-02-2017 lúc 20:19.
    Người ra đi,kẻ ở lại,
    trăng khuyết sương tơ ai tựa cửa, kẻ nhớ người quên lời hẹn ước, tương tư dệt mộng thành lưu thuỷ,vì một nét cười nguyện vấn vương.
    Rượu cay nồng,áo đơn bạc,
    ai từng cùng người cười thiên hạ,say ca đối ẩm dưới ánh trăng,giá ngựa rong ruổi chung trí hướng,khế ước chung thân vật định tình.

    ---QC---


  10. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    06020306,blackcat_gx,congson,heo con chay lon ton,hongliendang,hotfam501,ktvn666,langbavibo,ngocdong187,ngocquan0404,nguoi5doc,phediemtaquan,quanbk,quangheo,red123,simi1988,Soujiro_Seita,spchjken,thanhviet170906,thankiemhaclong,tobano,TongThu,trumxiteo,tuan9852,Vô__Tình,VBNyang,vivi0001,xtung11a2,
Trang 1 của 46 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status