TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 26

Chủ đề: Final Fantasy VIII: Ảo Mộng Cuối Cùng

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Trí tưởng tượng
    Bài viết
    1,296
    Xu
    2,151

    Mặc định Final Fantasy VIII: Ảo Mộng Cuối Cùng

    Ảo Mộng Cuối Cùng
    Final Fantasy VIII



    Tác giả: Godthai





    Ai cũng có một giấc mơ, phải không???
    .
    .
    .
    .
    .
    .

    Mình bắt đầu suy nghĩ và viết dòng đầu tiên cách đây 4 năm, vốn định bụng sẽ nghiên cứu và viết xong thì mới đăng lên. Thế nhưng sau 4 năm, đến tận bây giờ thì dự định của mình vẫn chỉ thấy lộn xộn và chưa đâu vào đâu, giấc mơ hoàn thành vẫn xa xôi mơ hồ.

    Ngẫm lại thì với cái tính lần lữa việc ngày nay để dành cho ngày sau của bản thân mình, có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ thực hiện được giấc mơ này nếu không bắt tay thể hiện nó ngay từ ngày hôm nay.

    Thế nên, bây giờ là 3h36 sáng, thứ hai ngày 13/7/2015. Đây là một ngày chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng mình vẫn quyết định đưa đứa con tinh thần này ra ngoài ánh sáng, coi như là tạo áp lực thúc đẩy cho mình. Mặc dù có thể còn lâu, còn lâu nữa mới có thể nhìn thấy điểm cuối, thế nhưng ít nhất từ bây giờ mình sẽ cố gắng dốc sức vì nó.

    Cám ơn các bạn đã quan tâm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Một bãi biển xanh trải dài phủ đầy cát trắng….

    Một ngọn hải đăng cổ kính sừng sững trên mỏm đá ....

    Một ngôi nhà nhỏ xinh xắn với lũ trẻ đáng yêu…

    Một cặp vợ chồng trẻ tuổi giàu tình thương….

    ...

    “Con trai, con tên gì?!” – Một giọng nói trầm ấm hiền từ của một người đàn ông chợt vang lên.

    Đáp lại, vẫn là một sự im lặng…

    “Tôi muốn nhận nuôi đứa bé này...” – Giọng nói của người đàn ông bí ẩn kia lại vang lên một lần nữa…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp ý báo lỗi cho FF Tại đây
    Lần sửa cuối bởi godthai, ngày 28-05-2017 lúc 01:16.
    ---QC---

    Biến TháiHidden Content


  2. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,huynh9l,kangsoo,khanhan18,lamlai123,linkisback,luciendar,Miên Lý Tàng Châm,nhocvui,phiget,quangtri1255,ronkute,shevaanh,Thần Lười,thelordevil,Thiện Lương Ác Ma,Vô__Tình,Zoro_NDK,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Trí tưởng tượng
    Bài viết
    1,296
    Xu
    2,151

    Mặc định

    Ảo Mộng Cuối Cùng

    Quyển 1: Disc 1
    Chương 1: Thức tỉnh (1)


    Tác giả: Godthai




    Quyển 1: Disc 1

    Chương 1: Thức tỉnh (1)

    Những hình ảnh và âm thanh mờ ảo lộn xộn đang lướt nhanh qua như một bộ phim… Đột nhiên vụt tắt! Tất cả đều đã biến mất chỉ còn lại một màu đen u tối…

    Gió thổi nhè nhẹ, rèm che phất phơ…

    “Huh..?!!” Trần Minh bỗng giật mình một cái, từ trong mơ hồ dần dần tỉnh lại.

    Không cho hắn thời gian kịp định hình, ngay giây phút đầu tiên, một dòng trí nhớ sáng lóa muôn màu muôn sắc vô cùng hỗn loạn đã bất ngờ xuất hiện giống như một dòng thác ào ạt tràn vào trong đầu của hắn, mạnh mẽ dung hòa với trí nhớ của bản thân hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng đau đớn. Trần Minh liền nhăn mặt, khẽ rên lên một tiếng.

    - A!

    Cơn đau bất ngờ xuất hiện chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau khi khắc sâu dòng trí nhớ hỗn độn kia vào trong đầu của Trần Minh thì liền lóe lên rồi mau chóng biến mất không tăm tích. Có điều dư âm còn lại vẫn khiến cho trong đầu của hắn hiện giờ chỉ là một khoảng trống rỗng, cộng thêm có chút nhức đầu âm ỉ nho nhỏ.

    Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, cảm giác có thể cử động được cánh tay, Trần Minh liền đưa tay lên ấp nhẹ vào cái trán của mình. Hơi ấm từ lòng bàn tay chợt lan tỏa ra khắp cái đầu đang đau nhức của hắn, cơn đau dần dần được xoa dịu...

    Cảm giác đã thấy đỡ hơn!

    Sau đó, hắn mới lim dim hai mắt, cố gắng làm quen với ánh sáng và cảnh vật xung quanh mình. Đôi mắt dè dặt từ từ mở ra, theo đó, khung cảnh xung quanh thông qua đôi mắt cũng dần dần hiện rõ trong não bộ của hắn.

    Đây là một căn buồng nhỏ sạch sẽ với một chiếc giường phủ nệm trắng tinh, bản thân hắn hiện đang nằm ở trên chiếc giường mềm mại êm ái này. Ở kế bên đầu giường, là một chiếc tủ đựng đồ mini, có vẻ giống như một phòng nghỉ ngơi của người bệnh trong một trạm xá nào đó….

    - Ồ…! Cậu đã tỉnh rồi à ?

    Một giọng nói hiền hòa mà lạ lẫm đột nhiên vang lên bên tai Trần Minh.

    “Tiếng Anh??? Là ai vậy? Mình đang ở đâu thế này?...”

    Với cái đầu vẫn còn lơ mơ từ sau cơn chấn động lúc mới tỉnh, Trần Minh theo bản năng từ từ chống tay ngồi dậy. Sau đó, nghĩ sao lại nhè nhẹ di chuyển thân thể của mình về phía đằng sau, tựa vào thành giường bệnh.

    Qua một cơn hôn mê sâu, thân thể của hắn hiện tại cũng có chút ê ẩm, thế nên hắn tỏ ra khá là nặng nhọc. Có điều, ngồi dậy thế này có thể khiến cho cảm giác về không gian của hắn được tốt hơn.

    - Cậu cảm thấy thế nào rồi?

    Tấm rèm lớn bằng vải mỏng ngăn cách giữa buồng bệnh với căn phòng bên ngoài đã được vén sang hai bên, treo mắc cẩn thận. Từ cửa buồng, một người phụ nữ trung niên đứng tuổi, thân hình hơi đẫy đà, khoác áo blouse trắng của bác sĩ đã tiến lại gần bên giường bệnh nơi Trần Minh đang ngồi, cúi đầu hỏi thăm hắn một cách ân cần.

    - Ưm, có vẻ ổn …

    Cố nén lại sự lạ lẫm về hoàn cảnh xung quanh và người phụ nữ trung niên to béo đang đứng ở bên cạnh mình, nghe thấy bà bác sĩ hỏi thăm,Trần Minh liền thuận miệng trả lời bằng một câu tiếng Anh tiêu chuẩn vừa xuất hiện ngay trong đầu, đồng thời cũng không để ý đến giọng nói của mình có chút hơi khác so với bình thường, hắn lấy tay xoa xoa nhẹ lên cái đầu vẫn còn đang hơi nhưng nhức của mình một chút rồi nói tiếp:

    - Xin lỗi cho tôi hỏi, đây… đây là nơi nào vậy?

    Đây là ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong trí óc của Trần Minh. Tuy đã tỉnh lại thế nhưng cảm giác của hắn vẫn còn đang mơ hồ lắm. Có lẽ do tỉnh dậy quá đột ngột, bộ não chưa được vận hành đầy đủ, đồng thời lại ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm nên tâm lý nhất thời chưa thể tiếp thu được. Kể cả lời hắn đang nói cũng vậy, cảm giác nói bằng tiếng Anh rất tự nhiên, không hề có một tí chướng ngại nào về mặt bất đồng ngôn ngữ cả. Nhìn qua mọi thứ ban đầu thì có vẻ như hắn bị thương, và hiện đang được điều trị trong một phòng khám hay trạm y tế... Vâng, rất kì lạ, “của quốc tế” nào đó....

    - Hửm?!! Nơi nào? Hahaha …..

    Người phụ nữ nghe Trần Minh hỏi thế thì liền ngẩn người ra trong phút chốc, đột nhiên bật cười lớn. Và cũng rất nhanh sau đó, bà ta liền đanh mắt lại, chống tay vào hông, ánh mắt liếc xéo xuống Trần Minh đang thử xoa xoa nhẹ hai bên thái dương ở trên giường bệnh, bực bội nghiêm giọng nói:

    - Cậu còn nghĩ đây là nơi nào chứ hả? Cậu tuy bị một chấn thương ở đầu, thế nhưng nó không đến nỗi xóa bay đi mất trí nhớ của cậu đấy chứ hả?

    - Hơ..ơ…!! – Đầu óc trống rỗng khiến cho Trần Minh không kịp phản ứng, chỉ ngây dại nhìn vào khuôn mặt bực tức của bà bác sĩ.

    - Hừm… Có cần tôi phải nhắc lại cho cậu nghe không hả???

    Nhận thấy Trần Minh vẫn đang ngồi sững người ở trên giường bệnh mà ngơ ngác nhìn mình, tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả, người phụ nữ trung niên liền cảm thấy tức giận trong lòng --- Bà ta đang tưởng rằng hắn đang giả bộ trêu đùa bà!

    Tên nhóc này thật ngỗ nghịch, dám giỡn mặt với mình!!!

    Được lắm, người phụ nữ liền hít sâu vào một hơi. Tiếp đó, một cách không hề báo trước, bà ta đột nhiên mở to miệng quát thẳng vào mặt bạn thanh niên Trần Minh vẫn đang ngây ngô ngồi ngẩn người ở trên giường. Cả thân hình to béo của bà ta rung lên, tiếng quát như gầm ngay lập tức vang động khắp căn buồng nhỏ.

    - NÀY NHÓC CON, TÔI KHÔNG CẦN BIẾT CẬU LÀ AI, Ở TRONG TRƯỜNG HỔ BÁO KIÊU NGẠO ĐẾN MỨC NÀO, THẾ NHƯNG, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ NƠI CHO CẬU THỂ HIỆN!!!... GIỜ THÌ HÃY DỎNG TAI MÀ NGHE CHO RÕ ĐÂY!! ĐÂY, CHÍNH LÀ KHU Y TẾ, HAY CÒN GỌI LÀ KHU BỆNH XÁ ĐƯỢC THIẾT LẬP CHUYÊN MÔN DÀNH CHO HỌC SINH! CỦA HỌC VIỆN QUÂN SỰ BALAMB !!!....

    Xong, có vẻ như đã xả ra được cơn bực tức, khuôn mặt người phụ nữ trung niên liền có chút giãn ra. Bà ta hơi ngửa đầu, đôi mắt đen liếc xéo xuống anh bạn Trần Minh tội nghiệp hiện đang bị những đợt sóng âm thanh kinh khủng bất chợt ập tới khiến cho giật mình nhăn nhó ngồi co rúm né tránh ở trên giường, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ đắc ý, hơi mỉm cười nói tiếp, tất nhiên là với âm lượng cũng không nhỏ:

    - …CÒN TÔI – Người phụ nữ chỉ vào mình – LÀ KADOWAKI , BÁC SĨ THƯỜNG TRỰC DUY NHẤT Ở BỆNH XÁ NÀY!

    Kết thúc, bà ta liền chống tay vào hông, cúi đầu xuống thấp hơn, giơ khuôn mặt đầy tức giận lại gần mặt đối mặt với Trần Minh hiện vẫn chưa thoát khỏi dư chấn từ đợt sư tử gầm vừa rồi, nói:

    – Rất xin lỗi. Thế cậu đã nhớ ra chưa…?!!

    “Eahhhzzzz…”
    Trần Minh nhăn nhó mà lấy bàn tay xoa xoa cái lỗ tai đang ong ong của mình, có chút choáng váng. Giọng người phụ nữ này vốn đã hơi ồm ồm rồi mà lại còn thích gào to nữa chứ, thật khó chịu, cứ như là mãnh thú đang gầm rít ấy. Không những thế, lại thêm cả cái căn buồng mà hắn đang ngồi dễ phản xạ âm thanh như một cái loa thùng cỡ lớn nữa chứ, nó làm cho cái đầu hắn vừa thoải mái được một lát giờ lại trở thành một mớ hỗn độn.

    “Mà bà ta vừa nói gì nhỉ? Bệnh xá của học viện Balamb à? Ừm ừm…”

    Trần Minh thầm gật gật đầu. Bên ngoài có tiếng chim hót líu lo như khúc nhạc êm ái vui tươi vọng vào trong phòng bệnh, khiến cho đầu óc hắn tỉnh táo hơn một chút. Và hắn đã nhanh chóng nhận ra được điều kỳ lạ mà hắn đang gặp.

    Vâng, có thể nói là như một tiếng sấm nổ giữa trời quang.

    Xẹt.. xẹt… Uỳnh…!!!

    “CÁI GÌ?!! Balamb?!! Balamb Garden ?!! Bác sĩ Kadowaki?!!”

    Hình ảnh về một học viện nguy nga và tráng lệ cùng hình ảnh về một bà bác sĩ trung niên với khuôn mặt Châu Á hơi béo tốt chợt hiện lên trong đầu hắn. Tin tức chợt đến quá đột ngột khiến cho cảm giác vừa mới phục hồi lại được một chút của Trần Minh đã lập tức trở nên tê dại, hắn liền nhắm mắt lắc mạnh cái đầu, sau đó lại chớp chớp mở to thật to mắt, nhìn kỹ lại căn phòng mà mình đang ngồi.

    Đây là một căn phòng nghỉ ngơi dành cho người bệnh, rất rõ ràng không thể nghi ngờ. Căn phòng này nếu đặt ở đâu thì cũng rất đỗi bình thường. Thế nhưng, nó lại khiến cho Trần Minh có một cảm giác quen thuộc khó tả. Nếu đặt ở một góc nhìn khác thì…

    “Ối mẹ ơi, không phải chứ?!! Bệnh xá của Học viện Balamb?!! ” Hình như hắn đã nhận ra đây là nơi nào rồi.

    Final Fantasy VIII !!! Âu mài gót, hắn cư nhiên đang ở trong thế giới của Final Fantasy VIII ?!!





    -------*-------

    ----------oOo----------


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp ý báo lỗi cho FF Tại đây
    Lần sửa cuối bởi godthai, ngày 26-05-2017 lúc 09:47.

    Biến TháiHidden Content

  4. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bienxua123,Darkzergling,huynh9l,khanhan18,lamlai123,linkisback,luciendar,Miên Lý Tàng Châm,onehif,quangtri1255,shevaanh,thanaret25,Thần Lười,thelordevil,Vô__Tình,Zoro_NDK,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Trí tưởng tượng
    Bài viết
    1,296
    Xu
    2,151

    Mặc định

    Ảo Mộng Cuối Cùng

    Quyển 1: Disc 1
    Chương 1: Thức tỉnh (2)


    Tác giả: Godthai




    Quyển 1: Disc 1

    Chương 1: Thức tỉnh (2)

    “Đây không phải là một ảo mộng đấy chứ? Này, Minh, anh biết chú dạo này đã ảo tưởng nhiều rồi, nhưng giờ hãy mau tỉnh lại đi !!!”

    Lặng yên một lát.

    “…Hử! Không đúng!”

    Tay hắn từ nãy giờ vẫn chống lên giường, cảm giác truyền đến vô cùng chân thật. Ngẫm lại, Trần Minh liền đưa tay lên xoa xoa mặt rồi thử véo nhẹ một cái.

    “Oh sịt !!! Có cảm giác đau bà con ơi !!!”

    “Trời ơi, không phải mình đang mơ rồi, là thật! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này ?!!”

    “Hay là mình nhầm nhỉ? Thực tế cũng có nhiều nơi dùng trang trí cosplay để câu khách lắm. Hay đây là một trong số đó?”

    “….”

    Xuyên việt, lại là xuyên việt !!

    Một vấn đề tưởng chừng như chỉ có ở trong tiểu thuyết giả tưởng này hôm nay lại xảy ra ở trên người Trần Minh, không biết là do may mắn trùng hợp hay là do vận mệnh đưa đẩy nữa. Mà cho dù như vậy, mấy cái vấn đề cao siêu vượt quá tầm hiểu biết của một người bình thường này cũng không phải thứ mà gã người thường Trần Minh có thể nhận biết được.

    Hiện giờ, khi hắn còn đang ngỡ ngàng về sự xuất hiện của mình trong thế giới này thì Dr.Kadowaki lại nghĩ rằng hắn vẫn đang làm trò trêu đùa bà. Đôi mày đen vừa mỏng vừa nhạt của bà nhíu chặt thêm, bà liền nói với giọng bực bội hơn:

    - Này, đừng có mà làm trò nữa, cậu còn tưởng mình đang nằm trong mơ sao? Trông tròng mắt của cậu kìa, cậu nên tỉnh lại rồi mới phải! Ừm…?!!

    Nhận thấy dáng vẻ ngơ ngác trên khuôn mặt Trần Minh có vẻ không giống với giả bộ, Dr.Kadowaki có chút nghi ngờ mà ngừng lại, nhíu mày, hơi suy nghĩ rồi nói tiếp:

    - Được rồi, hãy thử nói tên của cậu cho tôi xem nào?

    “Tên của mình ?”

    - M….

    Khi Trần Minh suýt nữa bật thốt tên của mình ra thì trong đầu hắn đột nhiên lại xuất hiện một cái tên khác làm hắn ngẩn cả người. Nhiều người nếu ở trong trường hợp này sẽ nghĩ ngay đến một cái tên rất quen thuộc, Squall Leonhart, dĩ nhiên, không ngoại trừ Trần Minh.

    Ừm đúng, xuyên việt mà, lại còn đang bị thương nằm ở trong trạm xá của Học Viện Balamb nữa chứ, quá trùng hợp rồi, theo phản xạ của những người nào có chút hiểu biết về Final Fantasy VIII thì cái tên Squall Leonhart sẽ được nghĩ đến đầu tiên.

    Ừm, nếu là Squall thì có vẻ Trần Minh hắn sẽ chấp nhận được, thế nhưng đằng này cái tên này có thể nói là ‘khá xa lạ’ đối với hắn, nói thẳng ra thì là nó không hề liên hệ chút nào với cái thế giới này cả. Quá đỗi bất ngờ, hắn buột miệng:

    - Christ … Ultimat ?!

    Một cái tên vô cùng xa lạ!

    Không thể hiểu nổi, Trần Minh liền quay ngay mặt về phía tấm gương khung thép to lớn được treo trên bức tường bên phải cạnh chiếc giường bệnh đang ngồi, ngắm kĩ hình ảnh của mình trong gương.

    Qua luồng ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua tấm rèm trắng tinh từ cửa sổ phòng bệnh hắt vào, một thiếu niên da trắng trẻ tuổi đã xuất hiện trong gương. Mày kiếm tuấn lãng, sống mũi cao và thẳng tắp, với một mái tóc màu đen bóng và một đôi mắt trong sáng màu xanh nhạt, sâu thẳm như màu xanh của bầu trời nổi bật trên gương mặt sáng sủa góc cạnh rõ ràng. Bằng một vẻ mặt ngơ ngác, cậu ta cũng đang nhìn lại về phía Trần Minh.

    Tuy rằng tấm gương hơi tối, căn buồng bệnh hắn đang nằm lại có chút thiếu sáng, và hơn nữa, trên đầu người thanh niên trong gương kia đang có một dải băng màu trắng tinh đang che khuất đi gần hết vầng trán. Thế nhưng, như thế cũng đủ để đưa ra nhận xét khách quan về bề ngoài của cậu ta. Đó là một thiếu niên anh tuấn...

    Có điều, gã xuyên việt Trần Minh nam tính mười phần hiển nhiên chẳng hề quan tâm đến điều này. Cái hắn cần quan tâm nhất chính là ‘cậu ta là ai’ thì hắn đang chịu bó tay.

    “Christ Ultimat ư?”

    “Quái quỷ thật! Mình là ai vậy ?!!”

    Câu hỏi rõ ràng rất ngớ ngẩn, Trần Minh hiện giờ trông lại càng giống một bệnh nhân “có vấn đề ở đầu” hơn, cứ thế ngơ ngác nhìn đăm đăm vào hình ảnh lạ lẫm của “mình” trong gương đến xuất thần.

    Thế nhưng, Dr.Kadowaki có vẻ lại không chú ý đến điều đó. Nghe Trần Minh trả lời, bà liền thở ra một hơi, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, lại như có suy nghĩ nhìn qua hắn một lượt, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng kì dị.

    Song, rất nhanh, vẻ nghi hoặc đã biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ thấy bà cất tiếng nói với Trần Minh:

    - Được rồi, thật tốt là cậu vẫn còn nhớ được tên của mình. Ừm, mà này Christ... - Giọng bà trở nên hiền hòa thân thiết hơn - Tại sao cậu không thử tìm kiếm một thử thách nào dễ dàng hơn nhỉ? Nên nhớ cậu vừa thoát chết đấy. Cậu tưởng rằng hôm nào cũng may mắn được như hôm nay sao?

    - Tôi… tôi cũng không biết nữa...

    Trần Minh bặm môi, lắc lắc đầu, quả thực hắn không biết tí gì về con người hắn đang chiếm hữu hay lí do cậu ta phải vào trong cái bệnh xá này cả. Với đầu óc đang lơ mơ hiện giờ của hắn, cộng thêm việc vừa mới xuyên việt quá đột ngột, vậy nên bản thân hắn lúc này chả thế nghĩ ra được chuyện gì, cứ sờ đến là lại thấy một mớ hỗn độn, nhức hết cả đầu.

    Thế nhưng, một lần nữa, Dr.Kadowaki lại hiểu nhầm rằng hắn đang cố gắng quên đi mọi chuyện đã xảy ra, vậy nên lại gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhẹ nhàng nói:

    - Được rồi, tôi biết, tôi biết… Cậu lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ có chừng mực cả. Tôi chỉ muốn nói là lần sau hãy chú ý chăm lo đến bản thân, đừng để người khác phải vất vả lo lắng cho cậu – Bà khoanh tay lại chống cằm như suy nghĩ – Xem nào… Có lẽ nên báo cho vị giảng viên hướng dẫn kia của cậu rồi…

    Nghe thấy lời Dr. Kadowaki nói, Trần Mình đang lơ mơ liền ngẩn ra một cái, một suy nghĩ tinh tường vừa bất chợt thoáng qua trong đầu óc hỗn độn của hắn. “Instructor? Giảng viên hướng dẫn? Của mình? Là ai vậy? Phải chăng là Quistis?”

    Một từ ngữ nhắc nhở đã biến thành hàng loạt các câu hỏi xuất hiện trong đầu.

    Là một người đã từng chơi và vô cùng đam mê trò chơi Final Fantasy VIII, Trần Minh đủ kiến thức để nhận thấy cái tên Christ Ultimat này không hề xuất hiện một lần nào trong xuyên suốt quá trình chơi trò chơi do hãng Square Soft sản xuất này cả.

    Điều này chứng tỏ, người mà hắn đang chiếm hữu không hề có liên quan gì đến câu chuyện trong trò chơi, hoặc có thể nói là thân phận hiện nay của hắn là một nhân vật ngoại vi của trò chơi, giống như các nhân vật quần chúng như mấy học sinh luôn phân tán ở khắp các nơi để làm nền ở trong Học Viện Balamb vậy, chỉ có nhân vật trong trò chơi thì mới có thể nhìn thấy còn bản thân người chơi sẽ không bao giờ nhìn thấy và biết tên.

    “Hi vọng sẽ là Quistis”. Trần Minh lẩm nhẩm, hắn hi vọng vị giảng viên hướng dẫn của mình sẽ là Quistis. Lí do không phải là hắn đang mơ tưởng đến cô nàng đeo kính tóc vàng xinh đẹp kia, mà là bởi vì cô ấy là giảng viên hướng dẫn của anh bạn nhân vật chính Squall của chúng ta.

    Đã xuất hiện ở trong thế giới Final Fantasy này rồi, hắn mong muốn mình sẽ có một sợi dây liên hệ nào đó với anh bạn Squall mà mình vẫn luôn hâm mộ khi chơi game này.

    “Nếu ở trong Final Fantasy VIII mà lại không quen biết được Squall Leonhart thật đúng là nhân sinh bi ai nha…!!!”

    Có vẻ như lời cảm thán của Trần Minh dường như đã thấu đến tận trời xanh. Thế nhưng thật không may mắn, trời là một sinh vật vô cùng dứt khoát, khi mà đã hành hạ ai thì sẽ hành hạ đến cùng, không thích buông bỏ giữa chừng. Lại một lần nữa Trần Minh cảm thấy thất vọng rồi, một chút đau nhức thoáng qua, hình ảnh của một người đàn ông đã hiện lên trong đầu hắn.

    - Cậu cứ ngồi yên đó…

    Dr.Kadowaki kêu lên một tiếng với Trần Minh rồi nhanh chóng đi ra phòng ngoài, bấm vào máy liên lạc và nói:

    - Mr. Aki, gã học sinh ngoan của anh đã tỉnh rồi. Vâng, may mắn chấn thương không nghiêm trọng. Phiền anh đến dẫn cậu ta đi.

    Từ trong máy liên lạc, một giọng nói hơi khàn nhưng vô cùng sung mãn của một người đàn ông đã truyền lại:

    - Vâng, cám ơn. Tôi sẽ đến ngay.

    “Mr. Aki….?!!”



    -------*-------

    ----------oOo----------


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý báo lỗi cho FF Tại đây
    Lần sửa cuối bởi godthai, ngày 26-05-2017 lúc 09:46.

    Biến TháiHidden Content

  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bienxua123,Darkzergling,huynh9l,khanhan18,lamlai123,linkisback,luciendar,Miên Lý Tàng Châm,onehif,phamquangdung,shevaanh,Thần Lười,Thiện Lương Ác Ma,Vô__Tình,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Trí tưởng tượng
    Bài viết
    1,296
    Xu
    2,151

    Mặc định

    Ảo Mộng Cuối Cùng

    Quyển 1: Disc 1
    Chương 3: Giảng viên hướng dẫn Aki


    Tác giả: Godthai





    Quyển 1: Disc 1

    Chương 3: Giảng viên hướng dẫn Aki

    Trần Minh và Dr.Kadowaki không phải đợi lâu. Chỉ chưa đầy hai phút sau, cửa phòng bệnh xá của Học việc Balamb bỗng bật mở, và một người đàn ông ăn mặc lịch sự đã bước nhanh vào. Dựa vào những gì quan sát được kết hợp với trí nhớ mơ hồ về vị giảng viên của Christ, Trần Minh có thể xác định ngay ông ta chính là chủ nhiệm lớp Christ hiện giờ, giảng viên SeeD Yamazaki Denzo, hay còn gọi một cách kính trọng là Mr.Aki.

    Mr.Aki! Một cái tên cũng khá là quen thuộc đối với các người chơi Final Fantasy VIII.

    Giảng viên Aki khoảng gần năm mươi tuổi, vóc người trung bình, trông khá là lịch lãm với một bộ veston màu xanh lá cây tối. Thân hình ông nhìn qua tuy hơi gầy nhưng lại không hề ốm yếu. Ngược lại, chỉ cần nhìn vào bước chân mạnh mẽ hữu lực mang theo tiết tấu nhất định và dáng vẻ trầm ổn dứt khoát khi bước vào phòng của ông là có thể nhận ra được ông đã từng trải qua rèn luyện trong thời gian dài, đồng thời cũng có thể nói rõ một số đặc điểm tính cách về con người này, đó chính là vừa nghiêm cẩn nguyên tắc lại vừa thẳng thắn quyết đoán.

    Với khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị dạn dày sương gió, một mái tóc màu nâu đen được chải chuốt cẩn thận, và đặc biệt nhất chính là bộ ria hình bàn chải cùng màu với màu tóc, khiến cho giảng viên Aki không thể lẫn vào đâu được trong cái Học Viện Balamb này, đúng chất Nhật Bản như cái tên Yamazaki của ông vậy.

    Nhìn thoáng qua giảng viên Aki, Trần Minh có cảm tưởng ông giống như một thầy giáo hiền hòa và đạo mạo dạy môn văn học cổ điển lãng mạn hơn là một giáo viên giảng dạy môn kĩ thuật thực hành. Tất nhiên, đó đều là cảm nhận ban đầu về vẻ bề ngoài của giảng viên Aki mà thôi.

    Hắn biết, trong trò chơi, Mr. Aki nổi tiếng là một người nghiêm khắc và khó tính, luôn luôn không ngần ngại trừ điểm, hoặc thậm chí giáng cấp học viên, nếu ông trông thấy bất kỳ hành vi vi phạm nào trong khuôn viên Học viện.

    Ví dụ điển hình nhất là anh bạn nhân vật chính Squall Leonhart của chúng ta, mỗi lần nổi hứng khoe khoang vung kiếm bắn chưởng show hàng trong Học viện là lại thấy mặt Mr.Aki như thiên lôi từ chỗ hư không hiện ra quát hỏi giật sét. Hay như anh bạn tội nghiệp nào đó gặp ở trong thư viện, than ngắn thở dài vì bị giảng viên Aki bắt viết bản kiểm điểm. Rồi như nhóm quản lý thư viện đang thành lập hội đồng chất vấn tình yêu cho gã ngố đầu vàng Zell Ditch thì bị ông bắt gặp, lập tức ăn một trận phê bình vì thiếu trách nhiệm với công việc…

    “Ông ấy là giảng viên hướng dẫn của cậu thanh niên có tên là Christ này??” Trần Minh thầm nghĩ.

    Sau khi chào bác sĩ Kadowaki, hỏi thăm một chút về tình hình bệnh tình, giảng viên Aki liền quay sang phía Trần Minh ở bên trong buồng bệnh. Đôi mày ông hơi nhíu lại, đứng yên tại cửa buồng chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt sắc bén như chim ưng cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn, không biết là đang nghĩ tới điều gì.

    Ở phía bên kia, Trần Minh đang lọ mọ chống tay nhấc cái mông nặng nề ra mép giường. Sau khi đặt hai chân xuống đất xong, hắn liền dừng lại ngồi ở trên giường, thở nhẹ ra một hơi, sau đó ngước mắt nhìn ra phía phòng ngoài. Chợt thấy ánh mắt của giảng viên Aki đang nhìn chằm chằm vào mình, với một người khá là lạ lẫm đối với hắn như Mr.Aki, Trần Minh cảm thấy có chút không được tự nhiên cho lắm, thế nhưng xuất phát từ sự lễ phép theo thói quen đối với người lớn tuổi, hắn liền hơi cúi đầu mỉm cười chào ông.

    Ai ngờ, nét mặt của giảng viên Aki lại biến đổi cực nhanh. Ông bất ngờ đanh mắt lộ ra vẻ cực kì tức giận, rồi liền mở miệng lớn tiếng mắng xa xả vào mặt Trần Minh:

    - Cậu vẫn còn cười được à, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!! Hừ, dám cả gan ra ngoài Học Viện tìm T-Rexaur. Đúng là cừu non không biết sợ hổ, cậu nghĩ T-Rexaur là đồ chơi chắc ?!! Đến cả thành viên khá nhất trong đội SeeD cũng chưa chắc chắn có thể đánh bại được nó huống chi là một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch như cậu…….!!!

    “Hơ ơ…”

    Căn buồng nhỏ một lần nữa lại rung chuyển dưới uy lực của sóng âm thanh. Tuy ở khoảng cách xa nhưng luồng âm thanh giận dữ của giảng viên Aki vẫn như sóng thần hung mãnh ập tới, khiến cho khuôn mặt của Trần Minh liền cứng đơ hết cả ra, nụ cười vừa nãy cũng đọng lại trên miệng. Hắn cúi đầu tỏ vẻ như hối lỗi, cam chịu nghe giảng viên Aki chửi mắng.

    Dĩ nhiên đó chỉ là bề ngoài, còn thực ra trong lòng Trần Minh đang kêu la ầm ĩ lên kia kìa. Bị quát mắng lần thứ hai chỉ trong vòng chục phút, Trần Minh cảm thấy đau tai và uể oải quá rồi. Đang yên đang lành thì bỗng nhiên lại toàn bị ăn quát vì những chuyện mà mình không hề làm, thật quá là oan uổng. Nếu muốn mắng thì hãy mắng tên Christ Ultimat mà hắn vừa xuyên vào ấy.

    Theo trí óc dần dần hồi phục và ổn định lại, giờ thì hắn đã biết được hết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra rồi. Và hắn cảm thấy tức giận, vô cùng tức giận, đồng thời cũng cảm thấy khâm phục.

    “Chậc, cái tên Christ này cũng thực quá là ăn chơi đi !!!”.

    Không Junction, không GF, không Magic, chỉ với hai ba bình Potion mà dám một mình xông vào khu rừng nguyên sinh bên ngoài Học Viện Balamb để truy tìm T-Rexaur – một loài khủng long ăn thịt nổi tiếng to lớn và hung ác mà cả thành viên trong đội SeeD cũng phải kiêng dè. Đến cả người ưa mạo hiểm như Trần Minh khi nhìn thấy hình ảnh của T-Rexaur hiện lên trong kí ức, cho dù hơi mơ hồ nhưng cũng làm cho hắn phải hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời khâm phục tên Christ này dũng cảm.

    Cảm tưởng giống như thử thách No Junction của các người chơi cấp cao luôn muốn chinh phục vậy, độ khó đâu chỉ gấp đôi mà là gấp mười gấp trăm lần, lại còn phải chơi thủ đoạn ngầm, save load như cơm bữa thì mới xong được. Nhất là ở thời điểm đầu trò chơi, gì chứ hạ một T-Rexaur chắc cũng ngang với hạ con boss siêu cấp mạnh nhất Omega Weapon ở chế độ bình thường, có khi còn hơn xa.

    “Nói thẳng con mẹ nó ra là đầu óc hắn có vấn đề !!”.

    Và sự thật đã chứng minh, Christ không phải là chàng trai David và con T-Rexaur cũng chẳng phải là gã khổng lồ không não Goliath. Chỉ bằng một cú quật đuôi khẽ khàng của T-Rexaur đã đủ để thổi bay Christ và làm cho cậu ta ngất đi. Mọi chuyện về sau thì ai cũng biết, Trần Minh tỉnh dậy trong thân xác của Christ đồng thời cũng thừa nhận bộ phận trí nhớ trước đây của cậu ta.

    “Chuyện này là sao nhỉ?”

    Nhắc đên việc xuyên việt, Trần Minh lại cảm thấy khó hiểu. Chuyện gì đã xảy ra với mình? Tại sao mình lại ở trong thế giới này? Xuyên việt, đơn giản chỉ là linh hồn xuyên qua thời không rồi nhập vào thân xác của người khác như trong tiểu thuyết mà người ta vẫn thường nói sao? Người thiếu niên có tên là Christ Utimat mà mình xuyên vào này, cậu ta là ai?...

    Tất cả đều là một đống hỗn độn bí ẩn không hề có dấu vết, đầu óc của Trần Minh vừa mới tỉnh táo sau cơn mê thì hiện giờ lại một lần nữa như đi lạc vào trong một làn sương mù vô phương hướng.

    Cẩn thận nghĩ lại, Trần Minh liền thử đào sâu kí ức trước đây của Christ, để xem có nắm bắt được một tin tức hữu dụng nào không, bỗng nhiên…

    “A…!”

    Một cơn nhức đầu giống như một tia chớp vụt truyền đến khiến cho Trần Minh đau nhói, thân thể hơi run lên một cái. Ngay sau đó, cơn đau lại biến mất rất nhanh chóng giống như thể chưa bao giờ xảy ra, thế nhưng như thế cũng đủ khiến cho Trần Minh ra quyết định không tìm hiểu sâu thêm nữa. Hắn cảm thấy những kí ức cũ của Christ trong đầu hắn như bị cái gì đó phong ấn và trở nên mờ ảo, rất khó để nhìn rõ.

    “Có lẽ là do tác dụng phụ của việc sử dụng GF?!”

    Căn bệnh điển hình nổi tiếng của Final Fantasy VIII này đã quá quen thuộc đối với Trần Minh rồi, vậy nên chẳng cần suy nghĩ thì hắn đã xác định ngay được nó, chắc chắn là nó.

    “Để sau tìm cách khác vậy….”.

    Trần Minh tự nhủ, dù gì thì những kí ức này đối với hắn cũng không quan trọng lắm, việc tìm hiểu này chỉ để hắn hiểu rõ hơn về quá khứ của Christ và về vấn đề trọng sinh của hắn mà thôi.

    - Oài, thật là nhức đầu……

    Thở dài ra một hơi, theo bản năng buột miệng lẩm bẩm mấy câu, tiện tay xoa xoa đầu cho giảm bớt cảm giác khó chịu.

    “?!!”

    Đang xoa đầu một cách sướng khoái, bỗng nhiên Trần Minh cảm thấy hơi khác lạ. Và hắn nhanh chóng nhận ra rằng căn phòng hắn đang ngồi đã trở nên yên ắng đến lạ thường. Ánh mắt hắn nãy giờ vẫn đang hướng xuống dưới sàn nhà, nhìn thấy, chính là một đôi ống quần màu xanh lá cây tươm tất và một đôi giày nâu bóng loáng vừa mới xuất hiện.

    “Quần xanh lá cây và giày nâu??”

    Chợt nhớ ra điều gì!!

    Hạ tay đang xoa đầu xuống và ngẩng lên, hắn liền bắt gặp ngay giảng viên Aki đang đứng bên cạnh từ lúc nào, vẻ mặt cười mà không cười mà nhìn mình.

    “Ặc, thôi đi củi rồi….!”

    Giảng viên Aki nhìn hắn ‘trìu mến’ một lúc rồi chầm chậm gật đầu từng cái một, cuối cùng mỉm cười “hiền hòa” nói:

    - Hóa ra cậu vẫn còn nhức đầu cơ à? Tôi tưởng đã đỡ rồi chứ... Hừ, hay lắm !!

    Sắc mặt của ông từ từ trầm xuống cùng với ngữ điệu, hết từ màu trắng sang màu đỏ rồi cuối cùng là màu đen, ông giận dữ quát lớn:

    - KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC NỮA, THẬT LÀ VÔ PHÉP TẮC!!! XEM RA TỪ TRƯỚC ĐẾN GIỜ TÔI ĐÃ NHẸ TAY VỚI CẬU RỒI !!! ĐƯỢC, THẾ THÌ TRỪ ĐIỂM THI ĐUA ĐỒNG THỜI ĐÌNH CHỈ HỌC TẬP MỘT THÁNG !!! TÍ NỮA CẬU VỀ VIẾT NGAY BẢN KIỂM ĐIỂM CHO TÔI…!!!

    Phản ứng của giảng viên Aki rất là gay gắt, lần này thì Trần Minh sợ thật rồi. Hắn giật mình đứng dậy khỏi giường, cúi đầu khúm núm, ra vẻ biết lỗi.

    Thật là may mắn là hắn đã biết ý thức tốt. Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, khuôn mặt giảng viên Aki dần giãn ra , nói giọng tuy vẫn hơi gắt nhưng đã nhẹ nhàng hơn trước đó:

    - Đi, mau theo tôi về lớp học!

    - Dạ dạ dạ…

    Bây giờ Trần Minh chính là một binh sĩ vô cùng chấp hành mệnh lệnh trên chiến trường.



    -------*-------

    ----------oOo----------







    Lời tác giả: Cảm giác vẫn không hài lòng về cái văn của mình

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý báo lỗi cho FF Tại đây
    Lần sửa cuối bởi godthai, ngày 15-04-2016 lúc 18:46.

  8. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bienxua123,Darkzergling,huynh9l,khanhan18,lamlai123,linkisback,luciendar,onehif,phamquangdung,Thần Lười,thelordevil,Vô__Tình,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Trí tưởng tượng
    Bài viết
    1,296
    Xu
    2,151

    Mặc định

    Ảo Mộng Cuối Cùng

    Quyển 1: Disc 1
    Chương 4: Trung tâm Học viện Balamb [1]


    Tác giả: Godthai

    Mãi mới có thời gian lên





    Nghe để lấy cảm hứng, một điều không thể thiếu của dòng game RPG
    Final Fantasy VIII - Balamb Garden theme





    Quyển 1: Disc 1

    Chương 4: Trung tâm Học viện Balamb [1]

    Xì... Cạch. Cánh cửa Bệnh xá của Học Viện Balamb từ từ tách ra hai bên. Hai thân ảnh từ bên trong bước ra ngoài, gồm một người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu xanh lá cây đi trước và một thiếu niên mặc đồng phục học sinh với mái tóc đen ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, hơi cúi đầu khép nép theo sau. Là giảng viên Aki và học trò của ông, Christ Ultimat hay hiện giờ là Trần Minh, hai người đang trên đường trở về lớp học.

    Trên con đường hành lang nối giữa khu Bệnh xá và trung tâm Học viện Balamb dài thẳng tắp, cho dù vẫn luôn chú ý đến giảng viên Aki đi ở phía trước, thế nhưng Trần Minh cũng không quên len lén ngó nghiêng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh mình.

    Sự mệt mỏi khi vừa mới tỉnh dậy ở Bệnh xá giờ phút này đã bay biến đi đâu mất hết, nhường chỗ cho sự hưng phấn không thể kiềm chế đang bùng lên kích thích toàn bộ cơ thể. Đối với một người hâm mộ trò chơi FF VIII cuồng nhiệt như Trần Minh, Học viện Balamb vẫn luôn luôn gây cho hắn sự tò mò về dáng vẻ thực sự của nó mỗi khi hắn chơi game.



    Mặc dù Christ đã quen thuộc không thể hơn được nữa với cảnh sắc của Học Viện Balamb, mặc dù Trần Minh, kẻ vừa xuyên vào Christ đồng thời cũng đã được thừa hưởng kí ức vốn có của cậu ta, thế nhưng, khi được dựa vào chính các giác quan của mình, được cảm nhận thực sự và thực sự tận mắt nhìn thấy một Học Viên Balamb thực sự, Trần Minh vẫn không thể không cảm thấy choáng ngợp.

    Để miêu tả về Học Viện Balamb rất đơn giản, chỉ cần ba chữ: Thật - khổng - lồ!

    Ba chữ này khi tách ra sẽ chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả, thế nhưng nếu ghép cả ba lại vào với nhau thì đột nhiên sẽ có ý nghĩa hẳn lên. Trần Minh xem ra, mình hình dung đã quá khiêm tốn về Học Viện rồi!

    Đi ra từ phòng khám nhỏ bé thuộc khu Bệnh xá, toàn cảnh bất chợt đập vào mắt của Học Viện khiến cho hắn có cảm giác mình như một con ếch vừa nhảy ra khỏi giếng, thấy được một bầu trời cao rộng ở trước mắt, choáng váng đến nỗi không không nói được câu nào. Thế nhưng, rất may là vẫn còn chưa đến mức dừng bước chân, nếu không thì chắc chắn sẽ bị con trâu… à không, người nào đó dẫm bẹp.

    Xuyên qua con đường hành lang nhìn ra bên ngoài, dưới khung trời bao la, một khuôn viên sân trường xinh đẹp với kích thước cực kỳ rộng lớn như một khu vườn của hoàng gia quý tộc đã xuất hiện.

    Trải dài đến tận xa xăm, sân trường của Học Viện Quân Sự Balamb đang được phủ rợp bởi màu xanh của cây cối cùng với màu nâu nhạt choán mắt của nền đất nện. Đan xen với đó, chính là vô số các con đường đi lại được ốp gạch trắng, các đường hành lang với mái che lợp kính, rồi thì những chiếc cầu đá và các bậc cầu thang lên xuống được dựng lên trên nền đất, cao cao thấp thấp nhấp nhô từ đầu chí cuối, nhìn thoáng qua thì có chút phức tạp nhưng lại vô cùng nghệ thuật, hợp lí và tràn đầy mĩ cảm.

    Cùng với từng bộ bàn ghế bằng đá cứng chắc chắn, các bãi cỏ xanh mướt, hàng rào cây bụi thấp được cắt tỉa cẩn thận, các gốc cây bóng mát cao lớn, cùng với một dòng suối nhỏ xanh mát rì rầm được sắp đặt một cái hữu ý xung quanh,.. tất cả như càng điểm xuyết khiến cho sân trường của Học Viện Balamb thêm phần sinh động và cảm giác trong lành thoải mái.

    Hiện tại trên sân trường, nhiều học sinh --- những thiếu niên nam nữ trẻ tuổi trên người mặc đồng phục được thiết kế riêng của Học Viện, hoặc là đang tản bộ, hoặc là đang đứng ngồi quanh các gốc cây hay bàn ghế đá, tụ hội nói chuyện với nhau một cách vui vẻ.

    Hình ảnh mang đậm chất trường học này vừa cho người ta cảm giác được một hơi thở trẻ trung tươi mới, và cũng khiến cho người ta mới không bị nhầm lẫn rằng mình đang bước lạc vào một khu sân vườn của một hoàng gia đế chế nào đó, hay có lẽ, là Thiên Đường của Thượng đế cùng những vị thiên sứ thoát tục xinh đẹp của ngài ở trên trời cao.

    Bởi vì, khu sân trường này quá là đẹp đẽ rồi!

    Vì đang đi trên đường hành lang cộng thêm có một hung thần đang ở đằng trước, thế nên Trần Minh chỉ có thế đành dằn lòng với góc nhìn thiếu thốn mà quan sát khu vực trung tâm của Học Viện Balamb cách đó không xa.

    Đảo mắt nhìn quanh, giả bộ ngây ngô lơ đãng rồi đưa chân lách lách dần về phía đường biên của hành lang, tuy vẫn bị cái mái che khỉ gió che mất phần lớn tầm nhìn, thế nhưng như thế cũng đủ để cho Trần Minh há hốc mồm.

    Một vành đĩa cực lớn! Với thiết kế hoa văn đồ án kỳ quái và phức tạp đang lơ lửng ở trên không trung , giống như một chiếc vương miện nguy nga cao quý đang được đeo lên đầu của Học Viện Balamb.

    Ở góc nhìn này thì Trần Minh chỉ có thể nhìn thấy phần đuôi của nó với một cây cột khổng lồ hình tháp nhọn ở bên dưới. Vô số sợi dây ánh sáng đang rủ xuống quanh vành đĩa, nối vành đĩa với mặt đất, lấp lóe dưới ánh mặt trời như những sợi ngọc tua rua trên mũ miện đế vương. Vang vọng tiếng chuông gió leng keng lúc có lúc không, cảnh vật phảng phất như đang ở trên tiên giới…

    “Trời ơi! Một Học Viện Balamb thực sự, thật tuyệt vời!!!!”

    Gã người rừng mới ra thành phố Trần Minh đã không kìm được mà phải bật thốt lên trong lòng như vậy.


    Mặt trời vừa mới lên cao, tiết trời mùa xuân khiến cho bầu không khí trong Học Viện có chút ấm áp và thoáng đãng. Thoang thoảng còn có mùi thơm dịu nhẹ ở đâu đó, theo gió đưa tới, mới lạ và thanh tân, chí ít là Trần Minh cảm thấy thế.

    Mọi thứ quá mới mẻ rồi, khiến cho một kẻ xuyên việt như hắn cảm thấy cứ ngường ngượng!

    Trần Minh hít vào một hơi thật dài, cảm nhận được luồng khí trong vắt đang tràn đầy trong lồng ngực. Hắn liếc mắt nhìn qua giảng viên Aki ở phía trước một cái, bước chân vẫn không dừng lại, lặng lặng theo giảng viên Aki tiến vào khu trung tâm của Học Viện.

    Sự việc diễn ra quá nhanh rồi, hiện tại không có thời gian để suy tư sâu hơn nữa, có lẽ cứ nên đi theo đã, im lặng quan sát, đến đâu thì đến!





    -------*-------

    ----------oOo----------










    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý báo lỗi cho FF Tại đây
    Lần sửa cuối bởi godthai, ngày 03-08-2015 lúc 00:53.

    Biến TháiHidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bienxua123,Darkzergling,huynh9l,kangsoo,khanhan18,lamlai123,linkisback,luciendar,onehif,Thần Lười,thelordevil,Vô__Tình,
Trang 1 của 6 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status