Quyển 1: Không ai mãi nghèo hèn
Chương 5: Lấy bản thân để chứng minh
----o0o----
Người dịch: Miên Lý Tàng Châm
Biên: Thiên Hạ Vô ĐịchNguồn: www.tangthuvien.com
Đến lúc này Lý Trăn mới có thể nhìn rõ gương mặt của Vương Hiếu Kiệt. Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một đôi mắt sắc bén, giống như có thể nhìn thấu tâm tư kẻ khác. Tuổi tác Vương Hiếu Kiệt khoảng độ bốn mươi, tướng mạo uy mãnh, thân cao bảy thước, mắt hổ, râu quai nón mọc dày dặc, sát khí tỏa ra làm người xung quanh cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Lý Trăn khom người thi lễ, bình tĩnh nói:
- Học trò nào dám uy hiếp Đại tướng quân. Những lời học trò nói đều là sự thật.
Hắn không hề sợ hãi khi phải đối diện với Vương HIiếu Kiệt, ánh mắt tràn đầy tự tin. Vương Hiếu Kiệt thấy vậy thầm gật đầu, nếu là bá tánh bình thường gặp mình thì đã chắc sợ đến mức dập đầu như giã tỏi.
Còn thiếu niên trước mắt vừa không kiêu ngạo, lại chẳng xiểm nịnh, cử chỉ vô cùng khôn khéo, không bị mình dọa sợ, khá là gan dạ sáng suốt.
Ấn tượng đầu tiên Lý Trăn lưu lại trong lòng Vương Hiếu Kiệt cũng không tệ lắm. Vương Hiếu Kiệt lại hỏi:
- Tại sao ngươi nói trong tỷ võ kỳ thi Hương lần này có điều gian trá?
Lý Trăn không chút e dè thuật lại chuyện Lý Tân tới tìm mình cho Vương Hiếu Kiệt nghe, sau đó thêm vào:
- Mặc dù Lý Bàn là học trò của tộc trưởng, nhưng việc Lý Tân làm chuyện gian trá trong cuộc thi, đầu tiên là bất trung với hoàng đế Đại Đường, kế đến là bất nghĩa với đông đảo sĩ tử của Sa châu. Hạng người bất trung bất nghĩa như vậy, học trò tuyệt đối sẽ không dung túng!
Vương Hiếu Kiệt mỉm cười. Đây là lần đầu tiên y gặp phải sự tình kiểu này. Thiếu niên ngây ngô trước mặt lại dám đi tố cáo gia chủ của mình, xem ra lá gan cũng không nhỏ. Nếu như bị gia chủ biết được, chẳng phải đã đắc tội từ trên xuống dưới gia tộc hay sao?
Nhưng Vương Hiếu Kiệt không hề biết từ nhỏ tới lớn Lý Trăn hoàn toàn không có chút quan hệ nào với gia tộc, nên nếu gia chủ Lý Tân muốn hi sinh hắn, thì hắn cũng chả ngại gì mà không phản kháng.
Suy nghĩ một lúc, Vương Hiếu Kiệt lại hỏi:
- Tốt nhất ngươi nên đưa ra chứng cớ, chứ chỉ nói miệng thì không được. Ngươi bảo ta làm sao giải quyết đây?
Lý Trăn thẳng thừng đáp:
- Chứng cớ rõ ràng nhất chính là: Nếu như trong danh sách ba người tiến kinh không có học trò, thì đảm bảo cuộc thi Hương có gian lận!
- Khẩu khí lớn lắm!
Vương Hiếu Kiệt cười nhạt, sau đó xoay người lấy cây cung quý trên kệ đưa cho Lý Trăn:
- Đây là cây cung nặng hai mươi lăm cân, ngươi có thể giương được không?
- Học trò xin phép thử một lần!
Lý Trăn tiếp nhận cây cung, cảm giác được nó thực sự rất nặng. Chỉ nghe tiếng dây cung kêu lên tưng tưng, Lý Trăn đổi sang tay kia, bắt đầu giương cung. Tuy rằng cây cung này nặng hơn cây cung hai mươi cân của mình, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng một cách dễ dàng.
- Học trò đã tự bêu xấu rồi!
Ánh mắt Vương Hiếu Kiệt hiện lên vẻ kinh ngạc, không chỉ vì Lý Trăn khỏe đến kinh người, có thể giương bảo cung một cách dễ dàng, mà còn vì khi Lý Trăn đổi sang tay khác, y liền phát hiện gã thiếu niên này dường như có thể thực hiện nhiều động cùng lúc.
Nên biết rằng phải được huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung tận một năm mới được xem như đủ tiêu chuẩn, nhưng muốn làm được nhiều động tác cùng lúc thì phải có trên mười năm khổ luyện.
Chẳng lẽ gã thiếu niên mới tầm mười tám tuổi này có thể cùng lúc luyện tập cả thuật bắn cung và cưỡi ngựa ư? Không có khả năng! Vương Hiếu Kiệt rút ra thêm hai mũi tên đưa cho Lý Trăn, sau đó ra lệnh cho thân binh:
- Dắt con ngựa Xích Huyết của ta tới!
Lý Trăn cũng hiểu ý Vương Hiếu Kiệt, y muốn chính mắt nhìn thấy mình bắn hai mũi tên thì mới tin tưởng những gì mình nói.
Sự hiếu thắng và can đảm ăn sâu vào trong xương tủy hắn giờ đã bộc phát. Hắn biết mình có thể đặt được sự đối xử công bằng hay không, chính là nhờ vào giờ phút này.
***
Thao trường dành cho việc cưỡi ngựa bắn cung cách chiếc lều không xa. Hiện tại, Lý Trăn đang cưỡi trên mình một con tuấn mã màu đỏ, đây chính là giống ngựa đến từ nước Đại Uyển có thể so sánh với Hãn Huyết Bảo Mã, cũng là chiến lợi phẩm Vương Hiếu Kiệt đạt được sau khi bình định An Tây.
Hình dáng con chiến mã rất uy mãnh, bốn chân thon dài hữu lực, chiếc đuôi dài phất phơ trong gió. Lý Trăn cưỡi trên mình con chiến mã, tay cầm bảo cung, tư thế rất đỗi hùng dũng và xuất chúng.
Ánh mắt sắc bén của Lý Trăn nhìn chăm chú về phía bia tên ở đằng xa. Có một con đường dài tầm hai trăm bước chân chạy thẳng từ vị trí bắn cung đến chỗ ấy. Ở dọc hai bên con đường này có bố trí hai mộc nhân, cách đường khoảng tám mươi bước chân.
Nói cách khác, hắn phải chạy thật nhanh trên con đường này, khi chạy đến vị trí cách một trăm năm mươi bước đầu tiên thì phải đồng thời bắn mộc nhân hai bên đường. Mặc dù đường cái rất dài, nhưng khu vực bắn tên chỉ nằm trong vòng hai mươi chân, hắn chỉ có một quãng thời gian rất ngắn ngủi để thực hiện. Đây cũng là bài kiểm tra cưỡi ngựa bắn cung theo tiêu chuẩn khó nhất.
Vương Hiếu Kiệt ngồi trên đài quan sát, có chút hài lòng về dũng khí của gã thiếu niên mười tám tuổi kia. Hắn dám tìm đến mình tố cáo, chỉ bằng sự gan dạ và sáng suốt này thôi người thường đã khó mà so bì.
Nhưng y lại càng giật mình hơn nữa về cây cung hai lăm cân kia, bằng tuổi của hắn mà lại có sức mạnh này, quả thật hiếm thấy. Không ngờ thành Đôn Hoàng lại có nhân tài như vậy, nếu cứ để mai một thì thật sự quá đáng tiếc.
- Đại tướng quân, hắn đã chuẩn bị xong!
Vương Hiếu Kiệt gật đầu:
- Ra lệnh bắt đầu đi!
Binh sĩ cầm cờ xí hô to:
- Bắt đầu!
Lý Trăn rút ra một mũi tên rồi ngậm vào miệng, một mũi tên khác lắp vào dây cung, hai chân kẹp mạnh mình chiến mã Xích Huyết làm nó hí lên thật dài, bốn chân cất bước chạy thật nhanh.
Con chiến mã này còn nhanh hơn cả Bạch Long mã của hắn, hơn nữa khí thế rất lớn. Hắn chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai vù vù, chỉ trong nháy mắt chiến mã đã vọt tới khoảng cách một trăm năm mươi bước.
Vương Hiếu Kiệt hồi hộp đến độ đứng bật dây, nghiêm túc dõi theo từng động tác của Lý Trăn, binh sĩ bốn phía đều rướn cổ lên, đợi xem thiếu niên này dùng cách nào bắn ra cùng lúc hai mũi tên.
Chiến mã vừa lao tới khu vực bắn tên, Lý Trăn liền dùng hai chân khống chế Xích Huyết mã, ổn định thân thể lại, sau đó giương cung thật căng, bắn ra một mũi tên.
Nhưng hắn không thèm nhìn kết quả ra sao đã lập tức đổi cung sang tay trái, lấy mũi tên đang ngậm ở miệng tiếp tục lắp vào, thân thể hơi nghiêng thành một góc chín mươi độ, bắn ra một mũi tên nhanh như tia chớp. Chiến mã phi nước đại, trong nháy mắt đã vượt qua khu vực bắn tên hai mươi bước chân.
Bốn phía lặng như tờ, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô cộng hưởng lại với nhau, vang lên như sấm. Lý Trăn chỉ trong hai mươi bước ngắn ngủi đã bắn ra cùng lúc hai mũi tên, động tác như nước chảy mây trôi, mà cả hai mũi tên đều ghim thẳng vào hồng tâm, thật làm bọn binh sĩ thán phục không thôi.
Có hai tên binh sĩ khiêng hai mộc nhân chạy vội tới dưới đài quan chiến, xúc động hô lớn:
- Đại tướng quân! Cả hai mũi tên đều ghim thẳng vào giữa trán!
Vương Hiếu Kiệt nói không nên lời. Y thật sự đã động tâm. Từ trước đến giờ y chưa từng thấy qua kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung cao minh như gã thiếu niên này. Thật không ngờ thành Đôn Hoàng lại có kỳ tài như vậy, thử hỏi y làm sao buông tha hắn đây?
Lúc này, Lý Trăn từ từ giục ngựa quay lại. Hắn nhảy xuống ngựa, đưa cung lên thật cao:
- Cảm ơn bảo cung của Đại tướng quân giúp khả năng của học trò có thể phát huy đến tối đa!
Vương Hiếu Kiệt gật gật đầu:
- Quay về lều hẳn nói.
Hai người bước nhanh tới cửa lều lớn, ai ngờ gặp ngay Phó quân sử Đậu Lô Quân Trương Đình. Trương Đình là người của gia tộc Trương thị - một trong tứ đại gia tộc thành Đôn Hoàng, cũng là gia tộc có quyền lực cao nhất ở đây.
Kỳ tỷ võ thi Hương lần này mặc dù do họ Tư Mã ở Sa châu phụ trách, nhưng Trương Đình thân làm quân sử ở địa phương nên cũng được tham dự.
Trương Đình nhận ra Lý Trăn, biết rõ thiếu niên này tài cao. Vừa rồi Trương Đình cũng gặp đúng dịp Lý Trăn đang biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, tài nghệ của hắn thật làm Trương Đình phải khen ngợi không thôi.
Tuy nhiên Trương Đình cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Lý Trăn lại có thể xuất hiện bên trong đại doanh của quân Đường? Và tại sao Vương Hiếu Kiệt lại cho hắn biểu diễn thuật bắn cung? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra?
Trương Đình quỳ một bên gối xuống đất, thi lễ với Vương Hiếu Kiệt:
- Mạt tướng tham kiến Đại tướng quân!
- Trương quân sử đứng lên đi.
Vương Hiếu Kiệt nhìn thấy Trương Đình, trong lòng có chút khó xử. Cái tên Trương Đình - kẻ mấu chốt trong vụ này đã tới, mà nếu đã đến, thì đương nhiên phải đối chất với Lý Trăn về mấy vấn đề không gian trá kia.
Điều quan trọng hơn là Vương Hiếu Kiệt thật sự luyến tiếc tài năng của Lý Trăn, nếu để hắn và Trương Đình đối chất, chỉ sợ là hại hắn.
Những ý nghĩ trong đầu Vương Hiếu Kiệt xoay chuyển thật nhanh, y cười ôn hòa với Lý Trăn:
- Ta muốn thương lượng với Trương quân sử về vài việc. Chuyện ngươi nói ta đã rõ ràng, giờ hãy về nghỉ ngơi trước đi. Chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi Hương ngày mai, ta muốn ngươi đừng để ta phải thất vọng.
Lý Trăn đã đạt được mục đích nên không nói thêm gì nữa, thi lễ với Vương Hiếu Kiệt và Trương Đình rồi cáo lui. Vương Hiếu Kiệt chờ hắn đi thật xa, rồi mới nói với Trương Đình:
- Vào lều rồi nói.
Vương Hiếu Kiệt đi vào lều, lệnh cho tất cả thân binh lui ra, rồi mới lên tiếng:
- Không cần câu nệ, cứ ngồi xuống đi.
Vương Hiếu Kiệt là Võ Uy đạo Tổng quản, Đậu Lô Quân cũng thuộc về phạm vi y quản lý, nên đương nhiên y sẽ là cấp trên của Trương Đình.
Vương Hiếu Kiệt nhấp một ngụm trà nóng, trầm tư chốc lát rồi nói:
- Kỹ thuật bắn cung của thiếu niên này rất cao minh. Trương quân sử có biết hắn không?
- Đương nhiên ty chức biết. Hắn không chỉ có tài bắn cung, mà môn mã cầu cũng chơi rất giỏi. Ty chức định để hắn tham gian đội mã cầu của Sa châu.
- Nên thế. Có điều, ta nghe nói ngày mai hắn sẽ tham gia kỳ tỷ võ thi Hương, chẳng lẽ bằng tài năng cưỡi ngựa bắn cung của hắn mà vẫn không có cách nào đoạt dược danh ngạch tiến kinh hay sao?
Nghe vậy, Trương Đình liền cảm thấy bồn chồn. Trương Đình đã lăn lộn trong quan trường hơn hai mươi năm, đương nhiên có sự mẫn cảm riêng của mình. Trương Đình nhận ra được nhiều khả năng Vương Hiếu Kiệt đã biết chuyện danh ngạch chỉ phân chia cho người trong nội bộ. Nhưng có đúng chuyện này do Lý Trăn tiết lộ hay không thì chẳng thể nào xác định được. Nhưng chắc chắn đã có người tố cáo với Vương Hiếu Kiệt.
Tuy nhiên, việc danh ngạch hương cống chỉ dành cho người trong nội bộ là chuyện đỗi rất bình thường. Ở bất kỳ châu huyện nào cũng vậy. Đây chính là cơ hội giúp con em thế gia quý tộc vươn lên, chẳng lẽ phải nhường cho lũ học trò nghèo hèn kia sao? Thế nên, Trương Đình tin tưởng Vương Hiếu Kiệt cũng sẽ không mấy ngạc nhiên.
Trương Đình cười cười:
- Cuộc thi Hương ngày mai chủ yếu là đi bộ bắn cung và cưỡi ngựa bắn cung. Những thử thách này đương nhiên không khó với Lý Trăn, nhưng cũng phụ thuộc rất nhiều vào khả năng phát huy kỹ thuật trên địa hình thi đấu. Nếu phong độ của hắn thất thường, thì hắn chắc chắn sẽ không thể đoạt được danh ngạch, mặc dù ty chức cũng rất yêu thích kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của hắn.
Những điều Trương Đình nói rất có đạo lý. Địa hình thi đấu ảnh hưởng rất nhiều đến kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, khiến Vương Hiếu Kiệt khó mà phản bác.
Thật ra Vương hiếu Kiệt cũng không muốn hỏi đến chuyện giao dịch riêng trong nội bộ Sa châu, dù gì đó cũng là chuyện của Binh bộ, chẳng liên can gì đến y, nhưng còn việc viết thư tiến cử thì lại liên quan rất lớn đến lợi ích của y.
Vương Hiếu Kiệt trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Nếu ta đã đáp ứng viết thư tiến cử thì đương nhiên sẽ không lật lọng. Có điều, kẻ mà ta tiến cử, ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của kẻ đó, và cũng phải phù hợp với yêu cầu của ta. Bằng không, một khi thánh thượng trách tội xuống, một mình Vương Hiều Kiệt này gánh không nổi. Trương quân sử, ông hiểu chứ?
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý và báo lỗi cho truyện tại đây