TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 12 của 13 Đầu tiênĐầu tiên ... 210111213 CuốiCuối
Kết quả 56 đến 60 của 61

Chủ đề: Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia - Hạ Từ Hy

  1. #56
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    94
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia.



    Khi ngôn tình cùng ngôn lù sóng vai nhau bước đi ưỡn ẹo trên thảm đỏ của nhà giam tri thức_kí sự nhà giam 1
    ..


    Nữ chính vẻ mặt ngông nghênh bất cần đời, hất hàm phe phẩy áo khoác của bác sĩ bên ngoài chuẩn bị đi xuống khu nhà giam. Vốn trên danh nghĩa là đi cùng đoàn bác sĩ đến nghiêng cứu này nọ nọ kia, nhưng rất tiếc đó lại là công việc của Hiểu Mai cho nên hiện tại, nữ nhân rảnh hơi, thừa năng lượng như cô ta lại muốn đâm đâu vào chỗ chết.

    Biết sao được, tò mò sẽ hại chết chim nhỏ, nhưng biết mà vẫn cứ lao đầu vào thế thôi. Chết, bỏ.

    Mang theo khí thế hiên ngang bước xuống bên dưới, không chút chần chừ quét thẻ tên để vào bên trong, cửa mở ra, với bộ dáng cường hào ác bá đi xuông, nhưng vừa đến ngưỡng cửa thì liền chau mày, giật lùi sau đó chạy ngược trở lên, mở cửa một lần nữa, đi ra bên ngoài sau đó xoay đầu, cẩn thận nghiêng cứu bảng tên bằng kim loại bên trên của khu nhà giam

    "K47....đúng rồi mà ta??? Không lẽ ở đây mới đối phòng sao???"_vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ rất nghiêm túc, nhưng chưa được bao lâu liền chuyển sang kinh dị mà nhìn đồng chí gác cửa bên cạnh_"Này, anh có tin hay không chuyện đàn ông có thai, còn sinh ra được em bé??"

    "…."

    Hỏi người nhưng lại không nhận được câu trả lời, nữ nhân liền tự động bất chế độ_"Thì ra là vậy, ngay cả anh cũng biết chuyện này. Thật không ngờ, thật không ngờ nha, nhà giam nhưng mà lại là trạm nghiên cứu bí mật, các người giám tiến hành nghiên cứu lên cơ thể của tù nhân...mà, nếu như đã là bí mật, mà mình lại vô tình nhìn thấy..."_nói đến đây, trí tưởng tượng phong phs của cô ta liền bừng sáng, hai tay cũng đánh vào nhau_"Mình chết chắc rồi!!!"

    Người gác cửa nhìn không được, mặc kệ giọt mồ hôi hiếm hoi lăn thật nhẹ nhàng xuống, hắng lại giọng, thật nhỏ trả lời_"Này, không như cô nghĩ đâu"

    "Gì! Nghiêm trọng hơn nữa sao? Không phải vừa nãy hỏi anh đã im lặng sao? Im lặng đồng nghĩ với đồng ý, vậy chứng tỏ là anh biết rõ tình hình bên dưới!"

    "Cô, rốt cục thấy thứ gì?"

    "Anh không biết sao??? Kì quái...rõ ràng...."_nữ nhân chau mày, chu mỏ định nói thêm gì đó nhưng bỗng dưng lại im miệng, phẩy tay, mặt tiếp tục đối mặt với cánh cửa sắc trước mặt, khoanh tay, mân mê cằm_"Mà thôi, có lẽ do gần đây chấn động quá nhiều rồi. Thử lần nữa vậy"_lần nữa rút thẻ với tấm hình "thờ" của mình bên trên nhưng bất đắc dĩ, tín hiệu phản hồi cũng không có. Cô ta buồn tình, bắt đầu chuyển sang dùng tay chọc phá bảng điều khiến

    "Mỗi ngày chỉ được thăm một lần"

    Gác cửa thông báo, nữ nhân vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang người gác_"Gì? Đừng nói là sợ tức cảnh sinh tình hay là đồng bọn trá hình vào giúp đỡ tù nhân trốn thoát đi?"

    "Cô đúng một phần"

    [Vậy rốt cục mình đến đây để làm gì???]_sau vài giây suy nghĩ nhanh, không chần chừ xoay người rời đi, thẳng hướng đến nơi Hiểu Mai làm việc

    Đến nói thì lại thấy cô đang cùng đội ngũ bác sĩ của mình lần lượt tim thuốc cho quân nhân, nữ nhân mặc kệ tình hình, vội quơ quào lấy khẩu trang mang vào, sau đó không ngại ngùng sáp đến bên cạnh Hiểu Mai_"Này, hôm đó tớ và cậu xuống dưới, có thấy gì lạ không?"

    Hiểu Mai liếc nhìn nữ nhân qua khóe mắt, rất nhanh lại trở về trên cánh tay của quân nhân, găm kim tim vào_"Không, ngoại trừ việc thấy một phạm nhân sắp giết một người đến thăm"

    "Thật sự không thấy sao?? Ngay cả cậu cũng không thấy sao???"

    "Lần này cậu có vẻ đã hoàn thành?"

    "Hoàn thành gì?"

    "Thường thì cậu chỉ trở về khi đã thành công"

    "Tớ thậm chí chỉ vừa đi hết cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng kia thì đã nghĩ có phài đi nhầm phòng giam rồi hay không"

    "Đừng nói cậu không làm gì, đi ngược trở ra để xác định bảng tên, sau đó nhận thông báo mỗi ngày chỉ một lần?"

    Nữ nhân vẻ mặt không nói nên lời nhìn Hiểu Mai, sau đó không hề xem xét tình hình, vỗ vai cô, đồng thời khiến cho kim tim vẫn chưa rút ra đâm sâu thêm vào trong, quân nhân hiện tại là nạn nhân của bọn họ bắt đầu nghiến răng

    "Tớ đang lấy máu, không phải tiêm thuốc"

    "Thẻ của cậu đâu?"

    "Trong túi áo"

    "Được"_cũng không chờ Hiểu Mai phản khán hay hồi đám, nữ nhân không ngại ngùng đưa tay vào túi áo, rút ra thẻ tên, vội vàng rời đi

    Người gác cửa đã nhướn mày khi thấy vẻ mặt tràn đầy quyết tâm của cô gái ban nãy hướng về phía nhà giam, dứt khoát quẹt thẻ, mang theo khí thế chắc chắn muốn thấy được sự thật dù đãm máu đến đâu mà đi xuống. Nữ chính là vậy, co ta luôn mang trong mình thứ cao ngạo khó có thể bỏ qua, hiên ngang lên nữa bước xuống, mặt cũng gần như song song với trần nhà bên trên.

    Bản nhạc của kẻ kiêu hùng cũng bắt đầu được kéo lên một cách thê lương nhất có thể. Bao nhiêu khí thế của cô ta lần nữa bị đá lạnh tạt ngược vào mặt. Người ta nói, chỉ cần có thời thế, tất sẽ có anh hùng. Vậy nếu không có thời thế, chỉ e anh hùng cũng vẫn mãi kiếp culi mà thôi. Thế đấy.

    Như bản nhạc ta vốn là con người thường, là đá trong ngọc, à nhầm, là ngọc trong đá. Bỗng nhiên một ngày được khai thông huyệt đạo liền trở nên bá chấy hơn tất cả mọi người, hay như kiểu a, người này bị ức hiếp, a người kia bị cưỡng đoạt, ta chịu không nổi, ta muốn bùng nổ, vậy là thành anh hùng. Nói chung, là dựa vào thời thế mà thôi.

    Mà hiện tại, xem ra cũng chẳng phải thời thế cho ai kia. Cô ta vẫn như lần đầu, chỉ có điều tiến hóa hơn một bậc chính là không đi ngược trở ra, lần nữa trợn mặt giám thị bảng tên khu nhà giam

    "Ây da, tiểu mễ trùng lại lăn xuống đây rồi, mau, mau đến đên uống trà đàm đạo với tại hạ! Đợi ngươi rất lâu nha"

    [Ô đệch...]_nữ nhân chớp chớp mắt xác định lại tình hình, căn bản là muốn chạy nhưng không thể chạy _[Từ khi nào??? TỪ KHI NÀO MÀ TÙ NHÂN ĐƯỢC THẢ RÔNG VÀO GIỜ NÀY HẢ???]

    Chính xác là như vậy, tù nhân đều rời khỏi nhà giam, vây quanh hai dãi dãy bàn lớn ở mỗi khu nhưng đặc sắc nhất vẫn là chiếc bàn thứ ba, nói có một bé con đang ngồi đó, đung đưa chân gắp thức ăn vào miệng, sau đó với một họng đồ ăn, tay bép mập mạp huơ huơ đũa về phía nữ nhân ra vẻ đại gia đang mời gọi

    (Xin lỗi cô hai, nhưng mà lúc nãy, ở bên ngoài ấy mà, nó lúc nào cũng có gắn thông báo vào lúc nào, thời điểm nào việc gì sẽ diễn ra, chỉ uổng cho cô, thứ quan trọng, cô chẳng bao giờ thèm nhìn qua cả)

    "Còn chờ gì nữa mà không đến ngồi, muốn mọi người chờ đến hóa ngốc hết sao a??"

    [Cái thể loại ngôn ngữ gì đây?!]_nữ nhân cảm thấy không ổn, nghĩ muốn quay lưng bỏ chạy, thật sự lúc nãy bước vào chỉ thấy đứa nhỏ này đang ngồi chơi đồ hàng, chỉ cảnh đó trong nhà giam thôi cũng đã đủ kinh dị, mà hiện tại, không những tù nhân được thả ra thoải mái dùng cơm mà đứa nhỏ này còn có hẳn bàn nhỏ riêng, cô kiềm không được ngẩng đầu tìm camera giám sát, chúng vẫn ở đó đấy thôi

    "Đừng lo, camera đều đã bị khống chế, nơi này bây giờ cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi"_bé con quay đầu, trong miệng là một miếng thịt nữa trong nữa ngoài cùng cái nháy mắt điều nghệ_"Đến đây, bọn họ sẽ không làm gì đâu, chỉ cần tôi ở đây, em sẽ an toàn"

    Nữ chính rùng mình, bước đến bàn nhỏ không biết từ đâu đã có sẵn một chiếc ghế ở đối, ngay ở phía đối diện cậu nhóc, đảo mắt nhìn hai bên mình chính là hai dãy bàn, mọi người vẫn như người bình thường, có ăn uống, có trò chuyện

    "Này cậu nhóc"

    Đứa nhỏ nảng cao đầu, vươn tay bóc thức ăn bỏ vào miệng, khóe môi khẽ nhếch_"Hãy gọi là bánh bao"

    "Chú em đọc ngôn tình quá nhiều rồi"

    "Cuộc đời thật oan trái"

    "Này, nhóc ở đây mà không ai phát hiện ra sao?"

    "Thần linh sẽ bảo hộ cho đôi ta đến cuối con đường"

    "Ba của chú ở đâu?"

    "Người làm mẹ bánh bao nha"

    "…."_nữ nhân chính thức câm nín với câu kết của đứa nhỏ trước mặt. Cũng không hiểu ra sao, hay bằng một cách thần kì nào đó, xem ra sóng não của hai người có cùng tần số, cứ như vậy giao nhau, mở miệng tưởng như không hề ăn khớp nhưng sâu bên trong chính là một hỏi một đáp rất rõ ràng, dù cách diễn giải thật sự có một chút vấn đề không hề nhỏ ở đây_"Lại nói, chú em năm nay bao tuổi rồi?"_nghiêm túc không được, nữ nhân liền thái độ bá hộ nữa lưu manh, chân cũng bắt lên ghế, nhếch khóe miêng, nhướn mày, nữa cười nữa nói

    (Cô , có nghiêm túc sao??? Ở ĐÂU VẬY?)

    "Ba con năm nay vừa tròn ba mươi lăm, dáng người cao ráo, tiền tài hanh thông, làm một người đảm đang, lên được phòng khách, lăn được phòng bếp, vô cùng ấm áp ở phòng ngủ, nếu người không chê, làm ơn nhận nuôi ông ấy, còn có hàng đi kèm là con, năm tuổi, bảnh bao, đánh yêu, chăm chỉ đọc sách trao dồi kiến thức mỗi ngày"_đứa nhỏ từ ngưới bàn lôi ra giấy cùng viết, bắt đầu ghi chép gì đó_"Số đo ba vòng của mỹ nhân nân đây là bao nhiêu? Có thể cho xin được không?"

    Nữ nhân nhướn mi_"Ba nhóc đâu?"

    "Mẹ không biết sao? Nãy giờ vẫn ở sau lưng người đấy!"

    "…."_mày liền chau, đồng thời cũng quay đầu về phía sau, ngay lập tức đập vào mắt chính là người hôm đó cô chưa kịp ú ớ đã bị xiết cổ_[Qúa gần, không lùi được]

    "Cô là bạn của bác sĩ sao?"_người đàn ông đó lên tiếng, tầm nhìn dán chặt lên người nữ nhân

    "Ba, đừng có làm người ta sợ"_đứa nhỏ không biết vì lý gì lại đứng lên, leo lên bàn, ôm cổ nữ chính khiến cho vẻ mặt của cô ta như vừa hay tin chân mình vừa giẫm phải mìn_"Nghe mọi người nói, cô ấy sẽ giúp chúng ta ra ngoài đúng không?"

    "Người này đủ nguy hiểm, con trai, qua đây"

    "Không, hôm qua con nghe rồi, ba gọi cô ấy là vợ!"

    [Đầu đủ đau...]_nữ nhân thở dài, mặc kệ cho con lươn nhỏ vẫn đeo bám trên cổ, đưa tay day day trán_"Phải, sẽ đưa ra ngoài, với điều kiện ba của cháu phải đến làm việc cho người của tôi, cháu cũng sẽ có được những thứ cháu muốn"

    "Vậy, cô làm mẹ cháu chứ"

    Nữ nhân vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh trả lời_"Không"

    Trong lúc ba của nhóc khẽ chau mày thì bên này, đứa nhỏ vẫn tiếp tục chu mỏ, mặ hờn dõi đáng yêu, dùng ngón tay chọc chọc má nữ nhân_"Cô đừng dối lòng như vậy, phàm là bất kì cô gái nào, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt anh tuấn của con cùng túi tiền của ba con thì đều xiêu vẹo cả thôi, cô mau thừa nhận đi"

    Nữ nhân hai bên đầu đau nhức_[Anh tuấn sao? Cục than hai mươi lăm năm bên cạnh tôi không đủ đẹp đến mù mắt sao? Còn tiền, tôi còn phải nhìn túi người khác à?]_lười nhát trả lời_"Cậu trẻ, cả hai thứ, tôi đều có đủ"

    Cậu nhỏ cực độ hờn dỗi, môi cũng đã bĩu râ_"Cô, cô chẳng lẽ không nghĩ đến, nếu thuyết phục được con, con có thể giở mọi thủ đoạn để mang ba đến bên cạnh cô sao?"

    "Bởi vì cháu cho nên tôi mới không muốn nói dối"

    "…"_đứa nhỏ thất vọng nhưng vẫn ôm chặt cổ nữ nhân

    "Nhưng nếu ba cháu chịu đến làm việc cho người của cô, không những được ưu đãi, cháu còn có thể làm mọi thứ cháu thích, mua những thứ cháu muốn, đương nhiên còn có cơ hội tìm một người khác cho ba cháu"

    "Nhưng cháu muốn cô, cô có nghe không câu thương cho roi cho vọt sao? Ba con thương cô lắm"

    "Đứa nhỏ, tôi và ba cháu chỉ mới gặp có một lần, làm sao tạo ra viễn cảnh lâu dài kia được"

    "Lại có câu nhất kiến chung tình, ba cháu chính là muốn gây ấn tượng khó quên cho cô"

    "Haha"_nữ nhân quay đầu nhìn đến người đàn ông vẫn chăm chú nhìn mình bên kia, lại chú ý đến một vòng nhà ăn mọi người đều tập trung ánh nhìn về phía bàn nhỏ này, trở lại nhìn đứa nhỏ_"Tôi chỉ có thể nói, tôi đến là muốn ngỏ lời mời ba cháu đến làm việc, những điều kiện đi kèm có thể xem xét nhưng về vấn đề hiện tại mà cháu muốn, xin lỗi tôi không thể đáp ứng. Giáo dục là nền tảng, tôi không thể đem chuyện này ra đùa giỡn trước mặt cháu như tôi thường làm"

    Đứa nhỏ mang theo vẻ sửng sốt, bô bô miệng nói "Cô...cũng có em nhỏ sao??"

    Cô nhìn đứa nhỏ, có chút ngạc nhiên sau đó thì bật cười_"Hahah, không, tôi không thể có chúng, kể cả cháu"

    Đứa nhỏ chau mày, nghiêng đầu nhỏ, xem ra là để chuẩn bị xuất khẩu thành thơ một câu nào đó trong thể loại ngôn tình cẩu huyết nào đó mà nhóc ấy từng đọc qua_"Vậy đồng nghĩ, cô rất muốn chúng?"

    Nữ nhân bỗng nhiên bày ra biểu cảm dịu dàng, cảm thông, cười nhẹ khiến cho người đàn ông kia ngạc nhiên, xen lần ngỡ ngàng mà nhìn cô. Chỉ là người này lại nhìn thấy được biểu cảm kia, trong lòng nhếch môi cười_"Không, tôi cũng không muốn chúng"_sau đó quay về hướng của anh ta_"'Tôi không rõ anh và Hiểu Mai, người bác sĩ đi cùng tôi đến lần đâu tiên, nói về việc gì, nhưng tôi có thể đảm bảo, những điều mà anh lo lắng khi ra ngoài sẽ xảy ra, chúng tôi sẽ giúp anh ổn thỏa dàn xếp, đứa nhỏ này cũng sẽ được quyền tự do, miễn là nó chọn tự do. Tôi cũng sẽ không bạc đãi người của mình, chỉ cần họ làm đúng trách nhiệm và bổn phận"

    Không chờ nữ nhân quay mặt, đứa nhỏ đã dùng hai tay béo múp ôm mặt cô, kéo trở về đối diện với cặp mắt to tròn của nó_"Wao, cô thật ngầu nha, nói con nghe, nói con nghe, cô rốt cục làm nghề gì?"

    "Tôi sao?? Để xem, tôi luôn ở nhà, tranh thủ viết lặt vặt này nọ, chơi game này nọ, nhìn chung là vậy"

    "Mễ trùng, mễ trùng, mễ trùng"_lần này lại là hưng phấn vô cùng lặp lại từ ngữ mà không hề chú ý đén vẻ mặt xám xịt của người trước mặt nhóc

    (Đúng vậy, cô ta là đại đại ăn bám!)

    "Haha, nhóc con, ở đây lạnh thế này, thật sự ổn sao?"

    "Con quen rồi, ở rất thích"

    Nữ nhân vẻ mặt không chắc chắn nhìn đứa nhỏ, khóe mắt cũng nhìn thấy tù nhân đang trở về buồng giam của mình thì bản thân cũng chống tay đứng dậy, cố mang theo một đứa bé mập mạp bên mình_"Tôi phải đi, mai tôi lại đến"

    "Không muốn cô đi! Cô phải ở đây với ba cháu!"

    "Không được, đứa nhỏ nên ngoan, phải nghe lời"_nghĩ muốn đặt lại đứa nhỏ lên bàn ăn nhưng không nghĩ tới, từ phía sau có hai tù nhân, cặp vào hai bên tay của nữ chính, ngay trong lúc cô ta không biết chuyện gì, một đường thẳng tiến hướng đến dãy nhà giam

    "Bỏ xuống"

    Lời này nói ra âm điệu thật trầm khiến cho hai người bỗng nhiên không đồng nhịp nhưng cũng chưa được ba giây lại tiếp tục di chuyển, cửa buồng giam cũng mở, đặt cô vào xong, đứa nhỏ liền nhau nhảu tuột xuống, một bên ôm chân, một bên ôm lấy chân bàn, rống lên_"Không cho cô đi"

    Lúc này mới nhìn đến người đàn ông kia, vẫn chưa vào trong, chỉ đứng bên ngoài yên lặng quan sát, rồi tiếng còi lớn vang lên, người đó bước vào, mày của nữ nhân chau lại thật chặc, lùi lại hai bước nhưng một chân vẫn bị giữ bởi đứa nhóc kia. Cửa sắt được tự động đóng lại, gồm có hai lớp, một là song sắt, một khác là một tấm sắt chỉ có một ô nhỏ chữ nhật bên trên, ngay lập tức căn phòng chìm vào bóng tối, đèn điện bên trong được bật lên, nữ nhân cảnh giác nhìn đến nhấc cử nhấc động của người trước mặt, thậm chí đến lúc anh ta ngồi vào bàn, bắt đầu gõ phím thì vẫn không buông nổi cảnh giác, nhanh chóng tìm điện thoại muốn gọi điện

    "Sẽ không gọi được"_con người trầm lặng kia lúc này mới lên tiếng

    "Nếu anh có thể dùng cổng mạng đã được giới hạn để làm việc, tôi không tin tôi không thể gọi ra ngoài, ít nhất là trong vòng trại tập huấn này"_kiên trì chờ cho tiếng chuông vang lên mà không hề để ý cái nhìn từ khóe mắt của người đàn ông kia hướng đến mình

    "Hiểu Mai, đến mang tớ ra"

    <Thẻ của tớ, cậu đang giữ>

    "Nhưng..., cậu có thể tìm cách khác được không?"

    <Tớ đang bận, lát nữa sẽ đến báo bọn họ biết mang cậu ra ngoài>

    Nữ nhân ở đây nghe được, không khỏi cảm thấy có chút kì lạ mà chau mày, không nguyện ý dập máy, nhìn lại dưới chân đứa nhỏ vẫn ôm cứng không buông_"Được rồi, tôi hiện tại ở lại với nhóc một lúc, sẽ không chạy, có thể buông"

    Đứa nhỏ ngẩng đầu ánh mắt long lanh nhìn cô, rồi lại ngoáy đầu nhìn ba mình, sau đó mới cẩn thân dời ra, đứng trước mặt cô, bắt hai tay ra sau lưng, chân vẽ trái vẽ phải, đầu cũng cúi xuống

    Nữ chính cảm thấy biểu cảm này của đứa nhỏ sẽ mang tới cho mình nhiều phiền phức, mở miệng định nói nhưng cũng bởi suy nghĩ của mình mà thu lại, bắt đầu đánh giá nhìn quanh, lui vào một góc, đi đến khoanh chân ngồi xuống, hai tay cũng khoanh lại, đầu tựa vào góc tường, cần thận chuẩn bị kiểm điểm. Mà đứa nhỏ ở bên kia là lần đầu bị ngó lơ, không được chú ý, chờ đợi mootjt lúc lâu không thấy ai đến hỏi han mình liền ngẩng đầu tròn mắt nhìn quanh, bỏ mặt ba mình, ánh mắt chỉ chăm chú hướng đến góc tường kia, đứa nhỏ nhước mày, nhếch môi cười, hất tóc đi đến

    Một tay chống tường, bởi vì cũng chỉ mới năm tuổi, không thể ở tình trạng từ trên nhìn xuống để tạo ra khí thế ngút trời mà ngay cả nhón chân cũng bất lực cho nên đành phải mắt đối mắt với nữ nhân, nhẹ giọng_"Đừng ngại ngừng, nơi này cũng chỉ có đôi ta"

    "Cháu nói xem, ngoại trừ mấy thứ cháu vừa đề cặp, tôi có thể làm gì để ba cháu chịu đồng ý làm việc cho người của tôi?"

    "Sao không phải là cô mà là người của cô??"

    "Tôi chỉ là người trung gian"

    "Thôi, con không quan tâm, vậy thì cô chỉ cần hiến thân trả nợ là được"

    Nữ nhân mày nhướn mày chau, nghiêng đầu, không chớp mắt, chậm rì rì đưa tay chọc má đứa nhỏ_"Rốt cục nhóc con như cậu học từ đâu ra những thứ không hề trong sáng như vậy??"

    "Trong sáng ăn được sao?"

    "Đương nhiên, ăn rất ngon!"

    "Thật sao? Mùi vị ra sao??"

    Ba của đứa nhỏ bên này tâm tư đều đặt lên mẫu đối thoại tràn ngập mùi vị lừa gạc cùng chỉ số tư duy thấp đến đáng thương của hai người bên kia. Đứa nhỏ này từ sớm đã vào đây, lại được mấy ông chú xung quanh quan tâm cưng chiều hết mực, cho nên vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với một nhân loại vẻ ngoài lạ lẫm, thái độ cũng đặc biệt đối với đúa nhỏ này. Người trong nhà giam, là sợ đứa nhỏ không nhận thức đủ đầy nên cũng thường tìm cách dạy dỗ tốt nhất cho bé con. Nhưng là đưa ra bao nhiêu đứa nhỏ cũng không chịu nhận vào, nhưng lại không biết vì lý do gì, đối với ngôn tình lại đặc biệt cố chấp.

    ~~~~

    Ngày đó

    "Anh chắc biết Dương gia"_Hiểu Mai bình thản ngồi xuống, thẳng lưng, khoanh lại chân, hai tay đỡ lấy bụng

    "Đúng vậy"

    "Người anh cắp thông tin lịch sử web đó, chính là của gia chủ Dương gia"

    "Gia chủ Dương gia...không phải là một cô gái đã chết vì bệnh rồi sao?"

    "Không ngờ anh cũng quan tâm chuyện của chúng tôi. Đúng vậy. Đã chết, mà anh đã kể cho tôi lúc anh đến bán thông tin , đã gặp một người con gái, che kín cả khuôn mặt"_Hiểu Mai nhìn anh, muốn thấy sự đồng tình của anh ta, sau đó mới nói tiếp_"Chính là gia chủ, cô ta không thường ra ngoài, mọi người cũng không rõ mặt. Mà người hôm nay đén tìm anh, cũng là một người"

    "Không phải đã chết sao?"

    "Vừa nãy mới bị anh bóp cổ gần chết"

    "…"

    "Vả lại, Dương gia không đơn giản như vậy, tôi biết anh nghĩ đến việc không thể đánh cắp thông tin, nhưng căn bản đó không phải vấn đề, chỉ đơn giản là chiêu trò mà thôi, tôi nghĩ vậy, về phần muốn biết, còn tùy thuộc anh có đồng ý bán mạng cho bọn họ không mà thôi. Bề ngoài của họ cũng chỉ là tập đoàn kinh doanh phát triển tốt nhưng đồng thời, ở bên dưới mới là thế mạnh của bọn họ. Mà vị gia chủ này, lại đặc biệt hứng thú cao hơn với bên dưới cho nên vẫn tiếp tục tìm người. Cũng có một lý do khác, người kế nhiệm tiếp theo, thích ở sáng hơn bên tối, cho nên với vai trò là người đi trước, phải xây dựng cho cả hai đều cân bằng, mặc dù hành động của cả hai đều đê tiện không kém gì nhau"_nói đến đây hiểu Mai lại cười_"Mà tôi nói, thứ chiêu trò anh gặp phải lúc lấy thông tin là do người đương nhiệm hiện tại làm ra, người kia căn bản cái gì cũng không để ý, vô tình lại biết thứ bị trộm là lịch sử duyệt web đen tối của mình mà thôi"

    "Vậy?"

    "Anh sẽ làm việc cho người đương nhiệm, không phải cho cô ta, người có bề ngoài cùng cái tên giống người vợ quá cố của anh"

    "…."

    Người trước mặt trầm lặng, Hiểu Mai nhìn xuống bụng mình, rồi lại nhìn người đàn ông kia_"Bé con của anh, vẫn khỏe chứ? Chắc cũng khoảng bốn hoặc năm tuổi rồi đúng không?"

    Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, hiếm hoi nở nụ cười ấm áp_"Đang ở cùng tôi, rất khỏe, tất cả đều là nhờ sự chiếu cố của bác sĩ, tôi thật sự cảm ơn cô, vì tất cả. Ngày đó, tôi không dám hy vọng nhiều. Nhưng kì tích đã đến. Cô ấy sau khi sinh xong, thậm chí còn có thể ở lại cùng hai cha con tôi thêm vài tháng. Thật sự là may mắn lắm, bác sĩ ạ"

    "Cậu nhóc có biết hay không?"

    "Tôi không đề cập, nó cũng chưa từng hỏi tới"

    "Là con trẻ, không hỏi không có nghĩa là không biết không suy nghĩ trong đầu. Anh tốt nhất nên một lần kể cho nó nghe, nó cũng như bao người, từng có một người vì nó trả giá tất thảy, cố sống cũng chỉ để cho nó nhìn thấy được mặt trời, thậm chí còn không an tâm, nán lại thêm một thời gian để đẩm bảo nó được bình an rồi mới rời đi"_Hiểu Mai mỉm cười, nhưng lại thở dài nhìn ra ngoài cửa, lại cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa bụng_"Để nó tin tưởng, trên đời còn có yêu thương thật sự. Hãy kể từng chút một, chút một mỗi ngày đều thủ thỉ để nó nhớ, nó luôn được che chở. Vậy thôi "

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    ---QC---
    Yêu thương cấm giấu diếm. Ai lol Na, monkeysan541 với tôi. Thanks


  2. #57
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    94
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia.



    Ký sự nhà giam 2
    ..

    Nữ nhân đầu hàng, hiện tại cũng không có cách nào bẻ cửa sắt mà chạy trở ra, lại cảm thấy một chút bi ai, một chút tủi thân mà lủi vào một gốc bắt đầu mở tọa đàm với chính mình. Mà nhóc con ở bên kia ngồi bên cạnh thấy cô không có phản ứng gì thì rời đi, bắt đầu lục lọi khắp phòng giam.

    Nói là phòng giam, nhưng ngoại trừ không có phòng ăn cùng phòng ngủ ra thì ở đây cái gì cũng có...

    (Thế rốt cục nó là cái gì?? Cô đang tả nơi này giống như biệt tự năm sao dát vàng cùng trời à?!)

    Nữ chính tâm hồn còn đang phiêu du tận chân trời thì vô tình lọt vào tầm mắt chính là cánh cửa thứ hai trong phòng giam này. Chớp chớp mắt, bắt đầu đấu tranh nội tâm xem mở hay không nên mở, nhưng rồi không kiềm được một vòng nhìn quanh phòng giam, cảm thấy vẫn có thứ còn thiếu cho nên liền cũng lười biếng đi tới mà bắt đầu rướn người, dùng ngón trỏ đẩy nhẹ cửa, một gian phòng được mở ra_[Wào, có cả phòng tấm...nơi này mà còn cung cấp máy sưởi thì mình cũng nên xem xét có nên ở đây cắm trại dài hạn không nha]

    "Cô thích nơi đây không?"_đứa nhỏ vẻ mặt hào hứng đặt xuống một chồng sách ngay trước mặt nữ nhân_"Cùng con đọc sách đi"

    Nữ nhân nghiêm chỉnh ngồi lại ngay ngắn, hay lòng bàn chân chắp vào nhau, hai cánh tay vuông góc với mặt đất, chống lên đầu gối, chau mày nhìn cậu nhỏ. Bộ dáng hiện tại của cô ta chính là không khác gì một xã hội đen của Nhật. Mà đứa nhỏ nhìn cô, chớp chớp mắt, sau đó như phát hiện ra kì tích, mắt phát sát, miệng cũng mở lớn_"Hảo manh nga"

    Nữ chính cô chính là nghe xong liền như bị tạt nước lạnh vào người_[Manh...manh.....MANH!!! DỄ THƯƠNG HẢ?!? BỘ DẠNG HUNG THẦN ÁC SÁT, MƯỜI ĐỨA NHỎ GẶP ĐỀU KHÓC THÉT LÊN CỦA TÔI MÀ DỄ THƯƠNG Á??!]

    "Cậu nhỏ, điểm nào của tôi khiến cho cậu thấy tôi dễ thương?"

    "Trong sách đều nói, lúc nữ nhân giả vờ nghiêm túc, chính là lúc cô ấy muốn nam nhân của cô ấy khen cô ấy dễ thương đó"

    "SÁCH NÀO!"

    "Quao, này là cường nữ nha"

    "…"_nữ nhân đưa tay đánh trán mình một tiếng rõ kêu, dứt khoát xòe tay hướng về phía cậu nhóc_"Đưa một quyển xem"

    "Dạ"_cậu nhỏ liên như cún con, nhiệt tình lựa sách, rồi vẻ mặt tràn ngập chờ mong đưa qua cho nữ nhân quyển sách với tựa bìa_'Một ngàn lần đào hôn'

    "…."_cô cầm vào quyển sách trong tay, gương mặt không cảm xúc nhưng thật ra trong tâm đang bắt đầu rỉ máu_[Đào hôn từ lúc còn sống cho đến lúc chết à?? Lúc nào cũng ăn đường vào người hay sao mà nhiều năng lượng thế hả?!_"Có quyển khác không?"

    "Có chứ ạ"_đứa nhỏ lại bắt đầu lục lọi, nhưng sau đó lại chu môi, gãi gãi đầu, sau đó lại chạy đến giường, cố sức lôi từ gầm ra mấy thùng giấy nho nhỏ khác, mà nữ chính bên này biểu tình không tin nổi nhìn cậu nhỏ đang chiến đấu hăng hái bên kia, lại nhìn qua người đàn ông nọ, từ này đến giờ vẫn một mực chám chú gõ phím, trên màn hình cũng chỉ toàn ngôn ngữ lập trình, hoàn toàn không để ý gì khác. Rồi bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ, nữ chính vẫn còn đang bất ngờ tìm kiếm thì ở phía dưới của cánh cửa đã có một khe hở, bởi vì đồ vật được đẩy vào mà lộ ra, một gói bưu kiện cũng theo đó mà xuất hiện.

    Cậu nhỏ ngay từ lúc nghe thấy tiếng gõ thì đã lăn tăn chạy đến, vừa kịp gói bưu phẩm được đưa vào liền chộp lấy, dùng mấy ngón tay múp míp của mình xé qua bao bì, xong xuôi lại còn rất ngoan ngoãn túm lấy mớ giấy bỏ vào thùng rác cạnh chỗ ba nhóc đang ngồi, cả một quá trình đều làm rất nhanh chóng, sau đó ánh mắt chờ mong một lần nữa hướng đến nữ nhân, hai tay cũng dâng ra sách_'Khúc ru tử thần'

    Nữ nhân chớp chớp mắt, nuốt xuống một ngụm_"Đưa cuốn một ngàn lần đào hôn qua đây"

    [Chịu, không đọc nổi sách nghiêm túc, dài hơi, nhiều sự tình mà còn kinh dị như vậy]_thở dài nhìn đứa nhỏ đưa qua cuốn sách, tiếp tục trợn mắt, nhìn đến bìa sách_'Cùng sói hôn môi'_sao đó dùng biểu cảm thương tiếc hướng đến mần non nhỏ của tổ quốc trước mắt_"Nhóc con, rốt cục ai là người nói cho cháu biết nên xem mấy quyển sách như thế này?"

    "A, mấy chú trong đây đều bảo kinh doanh, học thuật, lập trình, nghiên cứu, khám phá, luật, khoa học hay thậm chí là sách giáo khoa đều nhàm chán. Dù mấy thể loại này có dở hơi nhưng dù sao vẫn có nhiều chọn lựa hơn mấy cái kia, tùy thể loại mà có hẳn hơi từng cấp độ. Quyển đầu tiên là chú Lee đọc cho con, nhưng mà vài tháng sau thì có người cắp chú ấy đi. Quyển đó tên là Kiếp trước em thấy anh"

    [Bản nhái à??!?]_nữ nhân vẻ mặt không chắc chắn nhìn đưa nhỏ lại hỏi_"Nội dung ra sao?"

    "Con không nhớ rõ, nhưng mà chung quy nữ chính trước khi chết, thì cũng vừa lức mở băng mắt ra, mắt thích ứng kịp nhìn thấy anh bác sĩ. Nhưng mà không ngờ ở nhà cao tầng đối diện có người lắp súng ngắm, một phát xuyên sọ nữ chính. Theo con thì cảm thấy khá phí cặp mắt, nhưng mà thôi, không phí cặp mắt thì sau mà có truyện coi được. Là xuyên không nha, xuyên ngược về quá khứ, nhưng mà nữ chính không nhớ gì hết, nhưng đối với nam chính, chính là anh bác sĩ thì nhất kiến chung tình. Sau đó thì thành thân với một người khác"_đứa nhỏ nói tới đây, bắt đầu khoanh tay suy nghĩ, còn nữa nhân thì hiện tại chỉ có thể tả cằm không rớt xuống đất cũng thật quá may mắn

    Đứa nhỏ như nhớ ra được tình tiết tiếp theo, khoanh chân ngồi xuống nền phòng, tiện tay kéo qua đệm lót, mà nữ nhân từ nãy đến giờ ngồi bệt trên nên nhà lạnh lẽo, thấy một màn này liền cảm thấy chạnh lòng, thầm nghĩ có nên hay không dùng mấy quyển tiểu thuyết ba xu kia lót ngồi, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ. Sách là vật quý giá, dù nội dung có bèo bọt cỡ nào thì cũng là sách, là máu huyết của tác giả. Mà hiện tại tư thế của cậu nhóc lại không khác gì nữ nhân lúc nãy, lòng bàn chân bắt vào nhau, hai tay chống lên đầu gối, hào hứng cảm thán_"Quao, tư thế này rất tuyệt nha, cảm thấy khí thế đang dâng trào!!! Được rồi, con kể tiếp nha. Rồi cuối cùng đến thừa nhận với nam chính dù cưới người kia nhưng tình yêu là vẫn đặt ở chỗ nam chính. Đạo lý chính là có duyên mà không có phận thì cũng chỉ là hồi ức, xong rồi"

    Nữ nhân tròn miệng nhìn đứa nhỏ, nữa chữ cũng không thốt ra nổi_[Hình như có gì đó rất sai, sai rất sai ở đây thì phải! Không những tình tiết như vượt cả không gian, thời gian, mà thậm chí còn có kết luận, còn có sửa đổi kêt luận. Đừng nói sách là do người trong tù viết, tự in, tự đóng rồi tự gởi cho đứa nhỏ này xem luôn đi]

    Lần nữa nuốt xuống một ngụm, cô chọc má đứa nhỏ vẫn chưa hết nhiệt tình đối diện mình_"Kể chuyện khác nghe thử xem"

    "Con nếu kể một chuyện nữa, hỏi ba câu hỏi, cô nhất định phải trả lời"

    Nữ chính cô ta cũng không nghĩ nhiều, liền phất tay, gật đầu_"Được, tôi là muốn biết triết lý nhân sinh của cậu rốt cục là đi đến cảnh giới nào rồi"

    "Là bậc thần thách, có thể thách đấu được mọi thể loại"_đứa nhỏ ngẩng cao đầu, vẻ mặt tràn đầy tự tin_"Mọi người bảo con thế"

    [Rốt cục nơi chứa toàn thành phần tội phạm có tri thức đã giáo dục một đứa nhỏ ra sao a, chỉ cần là thứ họ không thích liền không dạy, vậy ở đây gần một trăm người...rốt cục ưu điểm là gì??]_nữ nhân thở dài, tựa lưng vào tường, rùng mình một cái thật mạnh, nhìn đứa nhỏ gật đầu kiểu_'tôi đã sẵn sàng để chết'

    Đứa nhỏ cũng bắt chước, nhìn cô, gật đầu_"Tựa truyện là cô bé quàng khăn đỏ"

    "…."

    "Ngày xửa ngày xưa, ở lòng đại dương sâu thăm thẳm, nơi có một thủy cung nằm ở giữa tam giác Bermuda, địa điểm nổi tiếng của việc chìm tất cả mọi thứ đi ngang nó. Năm đó, hoàng hậu hạ sinh được một cô công chúa tóc đỏ, mắt đen, môi đỏ, da trắng hơn tuyết, nói chung là xinh đẹp cực kì, người ta gọi nàng là Phong Lan. Nàng đặc biệt còn rất thích mặt màu đỏ. Lần đó, năm nàng được bảy tuổi, liền có ba bà tiên đến gởi tặng cho nàng những lời chúc tốt đẹp nhất. Nhưng rồi người xấu đến. Bà ấy cũng có sức mạnh cường đại không thua gì ba người còn lại, rất không lịch sự chen ngang vào mang đến cho nàng lời nguyền của sự bất hạnh. Không lâu sau, mẫu hậu của nàng qua đời bởi vì tàu đắm đâm vào người bà. Công chúa hôm đó lén lút bơi ra ngoài đi chơi thì lại thấy một sinh vật kì lạ đang từ từ chậm rãi rơi xuống đáy biển. Hình thù của hắn khá lạ, không giống với lời sách miêu tả về con người. Nhưng nàng vẫn không đành lòng nhìn hắn chết mà cứu lên, đúng vậy, chỉ cứu một mình hắn, bởi vì hắn không hề gống mấy người kia. Nhưng trước khi đi, nàng chịu không nổi còn hát một bài rồi mới trở về lòng biển xanh. Kể từ đó, trong tâm trí của nàng chỉ toàn à hình ảnh của sinh vật kia"_đứa nhỏ dừng lại, sau đó rất tự nhiên ngồi vào lòng nữ chính

    Cô định đưa tay bế đưa nhỏ rời đi, nhưng chưa kịp thì người trong lòng lạ bắt đầu kể chuyện_"Mà bảy chị gái của nàng lại lén lút đánh mắt vươn miệng của nàng ném lên trên bờ, nàng sau một lúc suy nghĩ liền chạy đến chỗ phụ hoàng bẩm tấu, tiện thể để có cớ chạy được lên bờ tìm gặp người kia. Nhưng mà đến lúc lên bờ, nàng lại không biết nên đi đâu mà tìm, bất ngờ có một nhà ảo thuật dạo từ đâu xuất hiện, chỉ nơi ở của người nàng muốn gặp, đồng thời đưa qua cho nàng một lá bùa gọi là bùa bình an. Trên đường đi, rôt cục cũng biết được tên gọi của sinh vật kia, mọi người thường gọi là quái vật. Sau đó thì nàng trải qua rất nhiều nguy hiểm, trước khi gặp được quái vật thì nhặt được đèn thần hàng dỏm chỉ một điều ước, sau đó giúp quái vật hóa giải lời nguyền, biến thành hoàng tử đẹp trai, nhưng mà đến lúc này, lá bùa ảo thuật gia đứa cho nàng lại tước đi sinh mạng của hoàng tử bởi vì anh ta nói lời yêu trước. Sau đó, nàng dùng đèn thần mang anh sống lại. Hoàng tử sống lại nhưng công chúa cũng chết bởi vì lời nguyền của người xấu có tác dụng khi nàng có ý định muốn cứu sống bất kì ai hay vật gì. Hoàng tử tỉnh dậy, thấy công chúa ngất lim đi, thử hôn nàng nhưng cũng không thể tỉnh, lay lắc nàng nhưng cũng không có miếng táo nào rớt ra. Nhưng bỗng dưng một đàn sóng từ đầu xông vào, thủ lĩnh của đàn sói đi ra, trong miệng gậm chính là vương miệng của công chúa. Công chúa tỉnh lại, cùng hoàng tử về sau mở nhà hàng, đặt tên là khăn quàng đỏ"

    "...."_nữ nhân nhịn không được chớp chớp mắt, nuốt xuống một ngụm_"Vậy..."

    "Truyện đến đây là hết rồi"

    "…"_đảo mắt nhìn qua đống sách bì bày bừa khắp nơi, nhắm mắt đưa tay chọn lấy một cuốn_[Tóm tắt, nữ chính ngây thơ trong sáng nhưng bởi vì sống trong gia đình giàu nhất thế giới cho nên mới đối với bên ngoài luôn lạnh lùng, về sau năm mười bảy liền thành lập tổ đội sát thủ bậc nhất. Nam chính, người chi phối nền kinh thế thế giới...]

    Cậu nhỏ tò mò, quay đầu nhìn, vừa thấy bìa sách liền lên tiếng_"Mấy chú bảo vốn không biết nó thuộc vào thể loại gì, nếu xét về truyện teen thì phải nên trong sáng, dễ thương, đáng yêu tuổi học đường. Nhưng mà thể loại cô đang cầm, con cũng chưa có đọc qua, chỉ để đó thôi bởi vì mấy chú nói nó vượt ngoài sức tưởng tượng vi mô của mấy chú"

    Nữ chính yên lặng, nhẹ nhàng đặt sách qua một bên, lại cầm lên quyển khác_[Xét theo thế giới quan hiện tại, với tư duy về lối sống nhân tạo cùng mọi thứ đều được nâng cấp hóa, công nghệ số bao phủ toàn cầu, theo thống kê, việc người thật yêu lầm người máy đang ngày một gia tăng, thậm chí đã có trường hợp người máy nổi loạn giết đi người kia mà nữ chính trong truyện chính là một giáo viên bình thường, cùng người yêu là nhà tư tưởng chống công nghệ bị truy lùng bởi người máy.....Thiệt là liên quan nha]

    Lần nữa đặt xuống quyển sách, sau đó lại ngồi ngẩng người, mà đứa nhỏ từ nãy đến giờ chỉ yên lặng dùng ánh mắt tò mò nhìn cô. Sau khi thấy người trước mặt bắt đầu ngồi ngơ người, đứa nhỏ hào hứng đứng dậy, dùng hai tay béo múp, ánh mắt lấp lánh nhìn cô_"Con kể xong rồi, đến lược cô"

    Nữ chính đang ngẩng người, nghe yêu cầu cũng chỉ ánh mắt mơ hồ nhìn đứa nhỏ, vòng tay ôm cơ thể béo múp ấy vào, mặt cũng ụp vào bụng nhóc_"Ấm chết mất. Được rồi, hỏi gì hỏi đi. Làm người lớn thiệt mệt mà"

    "Cô tại sao lại đến đây?"

    "Muốn thuê ba cháu làm việc"

    "Cô yêu ba cháu không?"

    "Này, đương nhiên là không rồi"

    "Cô tại sao nói mình không có đứa nhỏ được?"

    "Bởi vì tôi không khỏe"

    "Vậy cô có thể nhận con không?"

    "Qúa ba câu rồi cậu bé"_cô thở dài, nhìn lên vẻ mặt thất vọng kia_"Tôi cũng không thích có mấy đứa nhóc bên cạnh mình"

    "Oa, con ghét cô!"_nói liền làm, cậu nhỏ liền khóc, vùng vằn chạy về phía ba nhóc, úp mặt vào tấm lưng rộng lớn kia mà bắt đầu rấm rứt khóc. Nhưng mà khóc chưa được ba giây lại chịu không nổi ngoái đầu lại nhìn, thấy nữ nhân vẫn không thay đổi liền xoay lại khóc tiếp

    Làm được vài lần thì nữ chính bỗng dưng bật cười còn cậu nhóc thì lại giật mình, ngưng khóc trân trân mắt đỏ hoe nhìn cô, nhưng mà nữ chính cô cũng không đi đến, vẫn ngồi yên, đưa tay thu dọn lại sách_"Tôi sẽ không đổi ý, cháu có thể thuyết phục ba cháu để ra ngoài, sau đó giúp ông ấy tìm một người tốt hơn để trở thành mẹ của cháu"

    "Tại sao không phải là cô?"

    "Tại sao cháu lại chọn tôi?"

    "Bởi vì con có hình của cô! Ba cũng có, ba ngày nào cũng đem ra xem. Vừa thấy cô, con liền biết cô là người hai ba con con tìm bấy lâu"

    Nữ nhân đối với chuyện vừa nghe có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền chuyển thành lười quan tâm, phản ứng một cách quá mức bình thản, nhưng mắt lại đang nhìn về phía của người đàn ông kia_"Nhưng tôi lại là lần đầu gặp cả hai, chuyện người giống người cũng không hiếm"

    "Vậy cô giúp cháu tìm chứ??"

    "Nếu cháu thật sự cần, tôi sẽ ngờ người khác giúp"_quay trở lại nhìn vẻ mặt bé nhỏ tràn ngập thất vọng kia, nữ nhân thờ ơ nói tiếp_"Tôi thật sự không chắc chắn an toàn tuyệt đối cho cháu hay ba nhóc, nhưng cháu có thể suy nghĩ, bởi tôi biết nhóc là một cậu bé thông minh, còn rất ngoan. Cháu sẽ mãi mãi ở đây sao? Nếu lúc nhóc muốn ra ngoài, ra bằng cách nào, liệu ba cháu vẫn ổn để che chở nhóc suốt đời? Điều đó, tôi có thể đảm bảo"

    "Nhưng không phải cô vừa bảo không thể bảo vệ an toàn sao?"

    "Bởi vì cả hai đều chưa đồng ý đề nghị của tôi nga. Nhóc xem, tôi có bao nhiêu tốt, hiện tại vào cũng đã vào đây, cháu không lẽ không muốn tìm hiểu bên ngoài sao??"

    "Nếu con nói không thì sao?"

    Nữ nhân nghe vậy nhướn mày, mím môi cười, đưa ngón trỏ che lại miệng, mặt cũng quay đi nơi khác

    "Cô đang xem nhẹ con!"

    "Hahaha, không, nếu nhóc không muốn, ba nhóc cũng không muốn, thì tôi phải về thôi. Chỉ là...về sau, tôi không nghĩ nhóc có thể ra ngoài"

    "Con không hiểu?!"

    "Ba nhóc sẽ giúp nhóc hiểu những thứ cần thiết"

    "Thì ra là vậy, không ngờ cô lại khác biệt đến như vậy, chả dễ thương chút nào!"_đứa nhỏ phụng phịu bĩu môi, mà cô lúc nãy vẫn còn đang nhìn qua người đàn ông, hiện tại nhìn lại gương mặt bé con đầy hờn dỗi kia, kiềm không được nhướn mày_"Nói ra, tôi đến không những thuê, còn là muốn nhờ ba nhóc đến làm việc, giúp đỡ em gái tôi"

    "Sao không phải là cô?"

    "Tôi sao? Bởi vì tôi không còn là chủ nữa"

    "Ồ, chị em tương tàn sao?? Nhưng mà hiện tại cô lại sau lưng giúp em gái mình, ngược, ngược, ngược quá ngược"

    "…."

    "Nhưng mà nè, cháu nghe nói có rất nhiều cách để mời người khác về làm việc cho mình, kế sách của cô với ba cháu là gì??"

    [Là mạng của hai người]_Nữ nhân nhếch môi cười, sao đó chuyển sang hồn nhiên trả lời lại cậu nhóc_" Không phải hiện tại tôi cũng đang ngồi trong tù, chịu chung cảnh ngộ với nhóc sao?"

    "Không đâu, là bác sĩ bảo....a...."_đứa nhỏ tròn xoe mắt nhìn nữ nhân, hai tay đưa lên chặn miệng, bối rồi quay đầu nhìn ba nhóc cũng đang xoay mặt qua hạ mắt nhìn nhóc_"Chết rồi"

    "Thì ra là vậy"

    "Cô đừng làm gì bác sĩ, cô ấy rất tốt!"

    "Nhóc nghĩ tôi sẽ làm gì?"

    Đứa nhỏ gãi đầu, chau mày, chu môi_"Con cũng không rõ, nhưng thường trong truyện, khi nói ra câu kia, người nói chắc chắn đã có tính toán xấu xa đối với người gây chuyện"

    "Ừm, thường thì là như vậy"_cô vẻ mặt nghiêm trọng khẳng định lời nói của mình, rồi lại cong mắt cười_"Bác sĩ kia là bạn tôi, cô ấy còn là..."

    "Cô kể cho con nghe bên ngoài đi'

    "Bên ngoài sao?"

    "Dạ"

    "Ừm, nơi đẹp thì đẹp, xấu thì rất xấu"

    "Còn gì nữa ạ?"

    "Người xấu rất nhiều"

    "…."_đứa nhỏ vẻ mặt đắn đo, không chắc chắn quay đầu nhìn ba nhóc, lúc quay lại thì đã thấy nữ nhân lưng tựa vào tường, chân khoanh lại, tay cầm một quyển sách, cậu nhóc liền vội vàng chạy đến_"Qua, cô đọc thật nhanh, mới đây hơn nữa cuốn rồi!"_sau đó vô cùng vui vẻ ngồi cạnh cô đọc sách

    Được một lúc thật lâu sau, cậu nhỏ liền rất tự nhiên rời đi, kéo ra tấm chăn, gọn gàng gấp lại cho vừa người, sau đó trải ra, nằm lên, đầu thì gối lên chân của nữ chính, tiếp tục vẻ mặt hưởng thụ đọc sách

    "…."

    Mười hai giờ đêm, căn phòng vẫn sáng đèn, tiếng gõ lách cách của bàn phím vẫn vang lên, cậu nhỏ hiện tại đã thua trận, nằm đó ngủ rất ngon lành, nhưng đầu là gối lên gối nằm, tay và chân đều quắp chặt lấy chân của nữ nhân. Còn nữ chính, một lần nữa bỏ xuống quyển sách chưa đọc được mười phút, vươn tay lấy qua một cuốn khác, thầm nghĩ_[Qúa máu chó. Không ngờ cũng có máu chó cấp độ cao như thế này, thật khâm phục!].

    Hai giờ sáng, cậu nhóc cuối cùng cũng được ba nhóc ẵm lên giường, mà người kia trông có vẻ cũng đã xong việc, lên nằm cùng nhóc ấy. Nữ chính cô ta trợn mặt nhìn xuyên màn đêm. Người này lúc đi ngủ cũng không nghĩ đến trong phòng vẫn còn người thức, không ngầng ngại tắt đèn. Cúi đầu, vươn ty sờ một chút liền cảm giác được tấm chăn cùng cái gối, nhưng cô ta cũng không dùng, rùng mình một cái, thu người, bó gối, cứ như vậy tròn mắt nhìn vào màn đêm, với ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ

    [Lạnh...lạnh...lạnh....lạnh...lạnh...lạ nh, Hiểu Mai, tớ cho cậu mười lăm phút nữa nếu còn không tới, tớ sẽ không tha cho cậu...không tha cho cậu, không tha cho cậu, không tha cho cậu, không tha cho cậu, không tha cho cậu]

    Kì thực anh cũng không có ngủ, mà đứa nhỏ trong lòng trở mình, sau đó lại bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đang chằm chằm nhìn nó, rồi cố lén lút ngóc đầu dậy thì thấy nữ chính đã nằm co người trong ngóc, liền thỏ thẻ nói_"Ba à, cô ấy lạnh lắm, sau ba bế con lên"

    "Không phải tại con ngủ đến không biết gì sao?"

    Cậu nhóc dụi mắt_"Con không có ngủ, ba không định mang cô ấy lên đây sao?"

    "Không"

    "Ba không soái gì cả"

    "Con muốn ra ngoài sao?"

    "… hiện tại thì không"

    "Được"

    Mà ở góc bên kia, một người nào đó hai chân mày đã gần như dính chặt vào nhau, ánh mắt tràn ngập vẻ oán hận nhìn quanh_[Nữa tiếng rồi...]

    Bên ngoài, Hiểu Mai thở dài, ngã ra ghế, tay xoa xoa bụng tròn, lại nhìn đồng hồ vừa đúng sáu giờ, chợt nghĩ đến người trong phòng giam thì lại thở dài, khoát áo bước ra ngoài_"Ây da, sao lại lạnh như vậy, mà chắc không sao, ở đó chắc có máy sưởi thôi"

    Hiểu Mai một đường vui vẻ nghĩ đến bộ dạng khổ sợ, hoặc là vẻ mặt hân hoang của nữ nhân khi biến nơi đó thành d dịa bàn của cô ta mà không khỏi cảm thấy càng hào hứng. Lịch sự chào người gác cổng, nhờ anh ta thông báo, mở ra cửa phòng giam muốn đến, sau đó lấy ra tấm thẻ thứ hai của mình, bước vào trong, bỗng dưng mày liền chau, cảm thấy có chút không ổn_[Không nghĩ ở đây cũng ạnh như vậy. Chắc bên trong phòng sẽ ấm, dù gì cũng là chỗ người ở mà thôi...đừng lo lắng]

    Đèn xanh bật lên, Hiểu Mai hít sâu, gạt qua mớ suy nghĩ bất ổn, miệng lại nở nụ cười trong khi cánh cửa đang mở ra, vui vẻ kêu gọi_"Sao rồi, tớ đến rồi.... có chuyện gì vậy?"_tấm cửa sắt vừa được mở lên, cánh cửa của song sắt cũng không còn khóa, Hiểu Mai không lo ngại nhiều, mở cửa vào trong. Cứ tưởng sẽ thấy vẻ mặt hờn dỗi của nữ chính quay ra cùng lời nói càm ràm phàn nàn không ngừng nghĩ. Nhưng hiện tại chỉ thấy cô đang nằm co người một góc, Hiểu Mai chau mày, cảm giác không ổn quay qua hỏi ba của cậu nhóc cũng vừa từ phòng tắm bước ra_"Cô ấy ngủ sao?"

    Anh hướng đến bên giường, cậu nhóc cũng bởi âm thanh quen thuộc nên nhanh chóng tỉnh dậy, cố gắng nheo mắt nhìn người vừa đến_"A, bác sĩ"

    "Rữa mặt đi"_anh xoa đầu đứa nhỏ, rồi nhìn lên Hiểu Mai vẻ vặt sốt ruột đến lạ_"Đúng vậy, chỉ mới ngủ một tiếng trước"

    "Chỉ mới?? Không lẽ thức trắng đêm?? Lại còn nằm trên sàn sao?"

    "Đúng vậy, lúc...."

    "Mang người đến!"_không chờ anh ta nói hết câu, Hiểu Mai liền mang vẻ mặt hoảng hốt vội vàng trở ra, mở hộp, ấn vào nút đỏ trước mỗi phòng giam, tiếng chuông nhỏ vang lên, kế đến là giọng nói trầm nhẹ của phòng ban_"Xin chào, phòng truyền thanh xin nghe"

    "Người của tôi phát bệnh, đang hôn mê, yêu cầu hỗ trợ"

    "Được, chúng tôi sẽ đến ngay"

    "Cảm ơn"_sau đó cô lại chạy trở vào, hướng đến nữ chính, mở ra mắt, tay bóp miệng_"Tốt, chưa chết. Cậu mau tỉnh, tỉnh dùm tôi, làm ơn tỉnh dùm tôi"

    Mà hiện tại, người đàn ông vẫn đứng yên đó, trân mắt nhìn một màn xảy ra trước mặt, mà đứa nhỏ vừa trong nhà vệ sinh ra, cũng không khác là bao...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    Yêu thương cấm giấu diếm. Ai lol Na, monkeysan541 với tôi. Thanks

  3. #58
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    94
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia.



    Ký sự nhà giam 3: Khi truyện bỗng dưng chuyển thể loại, cảm giác cũng thực, CMN!!!!
    ..


    Vài ngày kế đến, đều là Hiểu Mai xuất hiện, cũng chỉ đến trò chuyện vài điều, đưa qua cho cậu nhóc vài cuốn sách này nọ, sau đó cũng sẽ rời đi

    "Hửm? Cháu nói ai?"

    Đứa nhỏ cúi đầu, nhìn đến ba quyển sách dầy cộm mình đang ôm trong lòng, lí nhí lên tiếng_"Cô ấy"

    "Sanh bệnh, đã ngủ"

    Cậu nhỏ vẻ mặt hoảng hốt lại nhìn lên Hiểu Mai_"Bao lâu rồi ạ?"

    "Bốn ngày rồi"

    "…."

    "Cô ấy luôn thích ngủ rất nhiều, nhóc con cũng đừng lo"_Hiểu Mai xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười_"Ngày mai là ngày cuối, cô ấy đã hết thời gian, phải trở về. Cháu cũng đừng lo, chỉ cần là cả hai đã thống nhất ý kiến muốn ra ngoài thì sẽ được thả, cũng không cần ràng buộc, cũng không cần lo đông sợ tây chuyện gì"

    Người đàn ông ngồi ở một bên máy tính, xoay qua nhìn một lớn một nhỏ vẫn đang vui vẻ nói chuyện với nhau_"Vậy ai chịu trách nhiệm?"

    Hiểu Mai chỉ nhướn mày, lại nhìn cậu nhóc, nháy mắt_"Cháu đoán"

    "Cô ấy? Bởi vì cô ấy đã đến đây sao"

    "Có thể xem là vậy, nhưng không đến nổi gọi là chịu trách nhiệm. Chung quy thà là để hai ba con nhóc chạy mất để xem như tóm không được, còn biết rõ mà lại không giữ được thì cảm giác không tốt đâu, có khi một ngày nào đó nổi giận rồi...ừm, gởi luôn hai người về bên kia thì cô không biết đâu"

    "Cô ấy bệnh gì?"_người đàn ông đứng ra, chau mày hỏi

    "Bệnh của vợ anh năm xưa, còn có vài thứ lặt vặt đi kèm, nhà giàu lắm bệnh ấy mà. Cũng đừng ai náy, lần này là tôi bày trò trước, không nghĩ bệnh tình chuyển xấu. Với lại người này vốn quen sống trong nhung lụa, mỗi bước đều có người lo, chỉ cần hở gió liền bệnh nên không sao đâu"

    "Cô cho tôi biết nơi cô ấy muốn chúng tôi làm việc được không?"

    "Không, hoặc là có, hoặc là không, tôi sẽ không để cho anh bất ngờ xuất hiện được, cũng như khi thả anh đi nếu anh muốn, chúng tôi sẽ tiến hành làm thêm vài thứ để đảm bảo anh giữ kín thông tin. Chỉ cần có thứ gì đó bị lộ liên quan đến cô ấy, người đầu tiên chúng tôi tìm đến sẽ là anh và cậu nhóc"_Hiểu Mai nhìn xuống, bởi vì cô cảm nhận được có một ánh mắt trẻ con vẫn đang nhìn mình

    "Nếu tôi làm việc cho cô thì sao?"

    Hiểu Mai nhướn mày, chậm rãi lắc đầu_"Không đâu, tôi dù thích mua vui nhưng lần này tôi đùa quá trớn, nếu còn thu anh về, chỉ e tôi ngóc đầu không nổi"

    "Vậy..."

    "Cũng may là không đến mức viêm phổi, không thì tôi chắc chắn sẽ phải quỳ trước Dương gia ba ngày mất...."_Hiểu Mai thở dài, quay lưng rời đi muốn rời đi_"Còn có đến Lý gia quỳ thêm ba ngày nữa...."

    "Lý gia!"

    "Biết vậy được rồi"_Hiểu Mai vừa ra đến cửa thì vạt áo bị kéo lại, cô ân cần lại ngồi xuống, đối diện với cặp mắt to tròn kia_"Có chuyện gì sao?"

    Cậu nhỏ chần chừ, chau mày như cố gắng suy nghĩ gì đó, thật cẩn thận dò hỏi_"Bác sĩ, cô cũng thích truyện tình cảm sao?"

    Hiểu Mai nhìn đứa nhóc, xoa đầu_"Không, nhưng bị ép mua"

    "Ai có thể ép mua?"

    "Bạn của cô"

    "Bạn của cô là ai?"

    "Tác giả của quyển sách"

    "Quao, thật sao, cô quen được cả tác giả sao!?"

    "Cháu cũng vừa gặp vài ngày trước đó thôi, người đó còn ở cùng nhà giam với cháu"

    "!!!!"_cậu nhỏ hết tròn mắt rồi lại chớp mắt liên tục_"Cô ấy??? Cô ấy là tác giả sao?"

    "Ừm, trong đó còn có vài bức vẽ minh họa nữa, đảm bảo sẽ vô cùng phù hợp với lứa tuổi của cháu"_Hiểu Mai vò nát mái tóc mềm mịn của đứa nhỏ, tầm mắt lại nhìn đến người đàn ông vẫn đang tập trung vào màn hình, nhưng cũng không gõ phím, mày thì chau lại thật chặt_"Anh, có muốn đến xem cô ấy một chút không"

    Hiểu Mai đang chờ đợi đáp án từ người kia khi cô bất chợt thấy sự ngạc nhiên của người đàn ông đó, chỉ là đứa nhỏ vẫn nhanh chân hơn một bước_"Con muốn đi, con muốn đi"

    "Được, vậy cô đưa con đi"

    Nhưng mà lúc ra đến cửa, đứa nhỏ lại ngoái đầu nhìn vào_"Ba, còn không mau đi, ngồi ở đó làm gì! Phải mạnh dạn lên chứ!"

    Ba người hai lớn một nhỏ, hai trước một sau cứ như vậy bình thản ra ngoài, cũng không cần lo sợ hay e ngại điều gì. Cậu nhóc lại là lần đầu tiên được ra ngoài, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, lâu lâu nhịn không được lại quay đầu kiểm tra xem ba nhóc vẫn còn theo đuôi ở phía sau hay không. Nhưng tuyệt nhiên cả một quãng đường, đứa nhỏ một câu cũng không hỏi, chỉ yên lặng mà nhìn, tay ôm sách xiết chặt vào lồng ngực, vẻ mặt rất nghiêm túc.

    Xuyên qua dãy hành lang, đi thêm một đoạn nữa liền đến trạm y tế, chỉ là có điểm khiến Hiểu Mai cảm thấy không ổn, cô nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ xung quanh hình như có việc gì đó đã được thay đổi. Người đứng gác hay cứ mỗi mười phút đi tuần qua cũng không thấy đâu

    "Có chuyện gì sao??"

    Hiểu Mai chau mày, vội vàng đưa tay vào trong túi áo, mang ra điện thoại thì đã thấy hơn năm cuộc gọi nhỡ từ anh xã, còn có thêm tin nhắn đi kèm_<VỀ CHO ANH!!>_Cô chớp chớp mắt, nhớ lại tình cảnh nữ chính mỗi lúc đọc tin nhắn khiến cho cô ta bức xúc thì liền đập điện thoại, Hiểu Mai cũng muốn, cô cũng muốn quăng nát điện thoại trong tay ngay lập tức. Nhưng chỉ ngại, đồ đôi, mất một chiếc không những không đẹp mà hệ quả còn rất khó tả được.

    Cẩn thận hít sâu, quay lại mỉm cười_"Làm ơn đứng yên, đừng đi đâu, không, hoặc là tốt nhất anh nên trở về, sớm! Càng sớm càng...."

    "HIỂU MAI! TRÌNH HIỂU MAI! LÊN ĐÂY NGAY CHO TÔI!"_cô tròn mắt, bất động, sau đó cứng nhắc quay đầu nhìn lên lầu cao tầng ba, ở cửa sổ đó, con người đó cùng sự tức giận thấy rõ. Cô họ Hiểu, tên cũng chỉ là Mai, chữ Trình kia là của hắn, anh xã của cô. Người ngoài nhìn đến cô cũng chỉ gọi bà Trình. Nhưng mà lần này, không những chỉ gọi tên hay mang ra cúng của cô, còn đạp vào thêm cái họ Trình...

    Hiểu Mai hít sâu, dứt khoát xoay người, trừng mắt lại nhìn anh xã nhà mình_"ANH NẠT AI HẢ!!?"_sau đó liền chau mày ôm bụng, khuỵu người xuống đất.

    Họ Trình trên kia ngay thời điểm thấy cô dứt khoát xoay người, tim đã nhảy lên một nhịp, sau đó còn bị hỏi ngược liền cảm thấy sự tình không như sách ngôn tình hay dạy anh, âm thầm mắng_[Minh Thùy, mấy quyển sách chết tiệt của cô!!!]_mắng người cũng chưa xong lại thấy cô chau mày, ôm lấy bụng, không nghĩ nhiều liền bán mạng chạy xuống.

    (Không, anh dùng đúng, được cái sai trường hợp thôi, không sao đâu, anh thông minh lắm. Tôi công nhận)

    Hiểu Mai cố nhướn mày nhìn lên lầu, vừa không thấy anh xã mình đâu liền vội quay đầu_"Về đi, về liền đi!!"

    Nhưng mà từ lúc nào mà hai người bọn họ đã đi đến bên cạnh Hiểu Mai, vẻ mặt không giấu nổi lo lắng, hai mặt một lời_"Cô có sao không?"

    "Tôi không sao, chạy đi, chạy liền đi!"

    Người đàn ông không tin, vươn tay muốn đỡ Hiểu Mai dậy, nhưng cô lại cố chấp_"Tôi nói thật, anh nên rời đi sớm, nếu không chuyện gì tôi cũng không thay đổi được"

    "Cô không ổn, tôi không đi"

    Chân mày Hiểu Mai chau ngày càng chặt, mồ hôi cũng rịn ra. Lúc đầu vốn chỉ nghĩ hù dọa ai kia, nhưng hiện tại những cơn đau nhói, co thắt đến mất mạng bắt đầu ập tới, cô hiện tại ngã ngồi ra đất, một tay chống, một tay ôm bụng. Đứa nhỏ rưng rưng nước mắt không dám khóc, cô thì vừa đau mà lòng lại như lửa đốt mà người đàn ông kia lại đang định đưa tay bế cô lên

    'Phiu'

    Một viên đạn vô thanh sượt qua sườn mặt của người đàn ông khiến cho động tác của anh dừng lại, mà họ Trình cùng vẻ mặt cực kì tăm tối mang theo tất cả sự giận dữ đi đến gần, lại nhìn đến vẻ mặt vừa đau vừa khó chịu của Hiểu Mai, mím môi, thật nhanh quỳ xuống, ôm lên mẹ bầu sắp sanh nhà anh, quay lại_"TỤI BÂY CHẾT ĐÂU RỒI HẢ!!! VỢ ÔNG SINH!!! LĂN RA CHO ÔNG!!!"_sau đó lại cúi đầu, nói nhỏ bên tai Hiểu Mai_"Nếu em không bình an, tôi giải quyết mọi thứ!"

    Hiểu Mai dù đang khó chịu cực kì, nhưng nghe vào lời kia, chỉ có thể cười méo trông rất thảm_"Cả Dương với Ly gia...cũng dám à???"

    "Bất chấp!"

    Cô nghe xong, cũng không nghĩ nhiều, vươn lên ngũ trảo bấm vào vai họ Trịnh, lòng lại thầm mong hai cha con kia tốt nhất nên rời đi.

    Chỉ tiết, số trời vốn ban cho nhân loại hai chữ tò mò rồi cưng ơi.

    Toàn bộ âm thanh vừa rồi đã thu hút không ít người, họ đang ở tư thế quỳ sắp thành một hàng nghiêm túc trước một phòng bệnh, kiềm không được sự liên hệ của huyết thống, cùng nhau nhiều chuyện, quay đầu, đứng lên, nhìn ra ngoài liền thấy được một màn đặc sắc vừa rồi_[Họ Trình, chú liều lắm, trong quân đội dám mang súng ra bắn trong khi chú lại là xã hội đen! Thật sự là quá anh dũng rồi]

    Nhưng đọc được suy nghĩ hả hê kia, Minh Khải liếc nhìn qua cậu út nhà anh, nhướn mày_"Chú nghĩ hôm nay chúng ta mang đến một đám người áo đen xung quanh đây nghĩa là gì??"

    "IM MIỆNG!! QUỲ XUỐNG!"_từ trong phòng lại truyền ra âm thanh của hai người đàn ông cũng hô lớn một lúc, đám nhỏ bên ngoài bị hù dọa, cũng không cần động não, liền đồng lòng quỳ xuống, sát cạnh cửa sổ để tiện bề quay đầu nhìn.

    Bên dưới

    "Nhóc con, chúng ta về thôi"

    "Không được, con không về, con muốn thấy em nhỏ của bác sĩ, con còn muốn gặp tác giả"

    "Không được!"_anh cương quyết, đến bế xốc cậu nhỏ lên. Đứa nhỏ bị bế lên bất ngờ, biết mình phải rời đi liền khóc lên, bắt đầu ăn vạ_"Ba, không phải ba thương con lắm sao, ba, ba, chỉ gặp một lúc, một chút chíu thôi!! Ba~~~"

    "Không được là không được"_anh vội vã ôm chặt đứa nhỏ đang cố trốn thoát ra ngoài, ngã rẽ chỉ ngay trước mặt, nhưng lúc anh vừa đến, cũng có một đám người vừa đến.

    "Xin lỗi, làm ơn cho qua"_anh nghĩ muốn lách nhẹ qua, nhưng người đến trước mặt lại dang tay cản đường

    Minh Thành nhìn người đàn ông đối diện mình, nhìn qua đứa nhỏ đang khóc thảm thiết. Anh biết người này, nhớ rất rõ vẻ mặt người này, không nói nhiều liền vươn tay, ôm qua nhóc con đi thẳng vào trong. Anh vốn không rõ, lực đạo ôm bé con cũng không dám mạnh, cứ như thế để cho người khác dễ dàng ôm con mình đi, một đường im lặng, chau mày đi theo phía sau.

    Minh Thành vào trong, nhìn qua bên dưới ngay tầng trệt đã có một đám áo đen, lại có họ Trịnh đang bứt nút áo, cào xé mái tóc của hắn thì cũng đủ hiểu chuyện gì có thể xảy ra khi người vốn nên bên cạnh mắng mỏ hắn hiện tại lại vắng bóng. Hai người chạm mặt nhau, cũng chỉ nhẹ gật đầu, sau đó thì Minh Thành vẫn lên lầu trên mà bên này, họ Trịnh cảm thấy hành động vừa rồi của mình cảm thấy không ổn, lại nhìn một vòng đều là người của mình thì liền chau mày, nghiêm túc ngồi khoanh chân xếp bằng ngay trước cửa phòng bệnh, hiện tại là phòng sanh của vợ anh, tay cũng khoanh lại, đầu tựa vào, bắt đầu tụng...à nhầm, bắt đầu cầu may..à nhầm, cầu mong cùng âm giọng không hề thanh sắc lại còn trầm của mình.

    Không khí cả hai lầu, bỗng nhiên chợt biến lạnh.

    Minh Thành lúc này lên đến điểm đích, nhìn quanh một hàng dài anh em họ hàng của mình đang rất ý thức, nghiêm túc quỳ trước cửa phòng bệnh, hai bên là vài vệ sĩ này nọ, anh cũng rất thông minh, đặt xuống đứa nhỏ, không quan tâm gì thêm đến hai ba con bọn họ, tiến đến bên cạnh Minh Viễn, quỳ xuống, tầm nhìn hòa làm một cùng đám người kia, xuyên thủng cánh cửa trước mặt

    Anh liền vội vàng ôm lên bé con của mình, nhìn về phía sau thì liền biết mình không có đường lui, mà đứa nhỏ cảm thấy xung quanh có chút lạ, đều là những người lạ mắt với nhóc, lại có một dãy người phải quỳ liền quên sợ, mà còn cảm thấy rất hào hứng, loi nhoi không sợ chết_"Ba, con xuống, con xuống"

    "Ồ, người trần mắt thịt đây sao!?"_Minh Khải từ lúc họ lên đã quan sát, nhướn mày, đảo mắt một chút_"Người cần tìm đang nằm trong phòng bệnh"_anh đưa ra bộ mặt vui vẻ để chỉ dẫn, nhưng chỉ có người trong hội mới rõ được, trong thâm tâm anh, có bao nhiêu kí cặn bả đang được sản xuất, phân phát khắp mọi nơi, ngày này qua tháng nọ không mệt mỏi

    Minh Thanh, Minh Hạ, Minh Viễn, Minh Thành đều đồng loạt nghiêng đầu nhìn đến Minh Viễn vẻ mặt hòa ái nhưng đôi mắt ấy...tất cả chỉ biết đồng lòng câm miệng khi nhận được ánh nhìn đe dọa từ anh.

    [Kệ, chết, cũng có boss lớn chết chung]

    Anh là người mới, không hiểu thấu nồi lẩu này, theo bản năng chỉ dẫn, vùa lượm được kho báu hay bí kíp thì liền đi tìm hoặc ngó vào. Vừa nhìn vào trong xuyên quanh tấm kính chỉ nhìn sượt qua tình cảnh có một người quỳ trên giường bệnh, ba cặp cao tuổi đứng phía sau, còn có một người đang dùng ánh mắt không mặn không nhạt nhìn đến anh.

    Anh thấy được, người đàn ông trong kia, dù biểu cảm dường như không thể phát hiện, nhưng lại mơ hồ cảm thấy người này đang rất giận. Mà dáng người đang quỳ kiểu nhật trên giường bệnh, đầu cúi song song mặt đất không ai khác chính là người khiến anh phải bận tâm mấy ngày nay.

    Tình cảnh gì đây!! Tình cảnh gì đây!

    Bên trong này, nam nhân từ lúc đến vẫn một mực yên lặng, vốn cũng chẳng ai sẽ đánh thức người này dậy, nhưng cũng không hiểu vì sao lại giật mình mà tỉnh, đảo mắt nhìn quanh rồi thấy anh. Nam nhân anh lúc đó đã nghĩ_[Xem như em thức thời]

    Chỉ là không ngờ tới, người này thấy anh, mắt cũng chỉ chớp vài cái, sau đó lại nhắm lại, chau mày thật chặt rồi lại mở ra. Nhưng xem ra sự thật này hiện tại không hợp với mong đợi của nữ nhân, phía sau anh còn có thêm ba cặp phụ huynh ánh nhìn đạn bắn vào người nữ nhân

    "Không sợ nhắm mắt lại cũng mơ thấy tôi sao?"_anh thờ ơ nhìn nữ nhân giả chết nhà mình, thấy chân mày người kia khẽ chau trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ

    Nữ chính mở trừng mắt, mày chau lại thật chặt, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, xếp chân tư thế quỳ, hai tay chấp lên nhau, đặt lên chân, cúi đầu, mắt qua kẽ tóc nhìn ra bên ngoài cánh cửa để mở liền thấy được dàn quân hay vắng tắt chính là bè phái thích phản động phía sau của nữ nhân, nhếch môi, nhướn mày khinh bỉ cười_[Lần nào cũng chịu thảm, vậy mà vẫn thích phản! Bản lĩnh!]

    "Minh Thùy!"_ba cô ở phía sau nam nhân, cùng phụ huynh của mấy sắp nhỏ khắc, một nhóm đang vui vẻ quỳ bên ngoài, nhóm khác một thì đang âm trầm đứng trước mặt bọn họ, một thì quỳ trên giường vẻ mặt không có gì là xám hối

    "…."

    "Minh Thùy!"

    "...dạ"

    "Này là như thế nào!"

    Nữ nhân cúi đầu, vẻ mặt phụng phịu, đưa tay quẹt mũi_"Cảm nhẹ ạ"

    "Cảm nhẹ liên quan đến nước biến sao? Túi bên cạnh không phải là túi dinh dưỡng đi?"

    "À, này à, cơ thể con cảm thấy thiếu muối, cho nên cách này là phù hợp nhất rồi, còn túi bên cạnh là hàng đi kèm khuyến mãi thôi"

    "Vậy ba hỏi con, đến đây làm gì?"

    Nữ nhân ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa kính, đưa lên ngón út tay phải ngoáy mũi, vừa lúc thì lại nhìn thấy người đàn ông đang ôm đứa nhỏ kia, chân mày khẽ nhướn, quay đầu lại nhìn mặt than nhà mình, vội thu tay, lại tiếp tục cúi đầu lễ phép, lười nhát nói_"Tìm chồng cho Minh Thanh"

    "Minh Thùy!"

    Cô đưa tay kéo kéo tóc_"Gì chứ, nếu hai người không làm, con sẽ làm. Nó là em con, dù nó gặp chuyện thì buồn cười thiệt, nhưng việc khó cũng chỉ có thể là con đưa qua cho nó, không thể để người khác chèn ép nó như vậy"

    "Vậy còn Minh Hạ!"

    Cô ngẩng đầu, may chau chặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn đến phụ huynh nhà mình, lại liếc nhanh qua ba mẹ của Minh Hạ cùng ba người đang vui vẻ quỳ ngoài kia, cả bốn liền khẽ giật mình, nhưng đối với ba của nữ chính liền nhanh chóng trấn định, chau mày nhìn con gái của mình_"Ta không cho phép!"

    "Được"

    Ông trừng mắt, không nghĩ lần này đưa ra điều kiện ép buộc lại có thể dễ dàng đạt được, mày chau lại càng chặt. Đứa con này, ông rõ ràng nhất, nếu nó chắc chắn đã buông một bên thì điều hiển nhiên nhất chính là tay kia đang cầm lấy thứ khác. Một chuyện không nhất thiết luôn phải đi một đường_"Ta nghiêm cấm con, lập tức chấm dứt chuyện này, không được dính líu đến chuyện của Minh Thanh!"

    Nữ nhân nhìn người ba của mình, ánh mắt chớp thật chậm_"Người chắc chắn?"

    Ông đoán đúng, cái đầu nhỏ gần ba mươi trước mặt này của ông đã nắm lấy kế hoạch khác trong đầu, lời này chính là muốn đe dọa ông đừng nên hối hận điều mình vừa nói_"Cũng không được đụng đến bà!"

    Bà Dương, mẹ của Minh Thùy nghe lời này cũng không kiềm được bất ngờ, sợ hãi nhìn qua chồng mình_[Anh, anh không biết sao?? Chuyện gì đã xảy ra? Con chúng ta khi nào đã động đến người trong nhà!]_bà muốn nắm tay chồng, nhưng mà phản ứng của nữ chính lại khiến bà càng ngạc nhiên mà quên cả hành động.

    Nữ nhân cong mắt mỉm cười, nghiếng răng_"Điều đó là hiển nhiên, người còn chuyện gì muốn dặn dò con không?"

    Ông biết đứa con của mình đang giận, nhưng đối với con người cao tuổi này, ông cũng không muôn quản nhiều, chỉ cần đừng làm chuyện sai quấy thì ông đều có thể chấp nhận bất cứ thứ gì cô muốn_"Về nhà chính"

    "Việc này con không đáp ứng"

    "Bà hiện tại cũng không có ở nhà"

    Nữ nhân nhìn ba mình, chau mày, cao giọng_"Người nghĩ lại lừa con nữa à!"

    "Bà tuổi cũng đã cao, con vì sao cứ như vậy?"

    Lần này quả thực đã muốn bùng nổ trong lòng, nhưng rất nhanh lại hóa thành một lần thở dài, mắt nhìn qua người đàn ông nhà mình vốn vẫn luôn chẳng mấy biểu cảm, hiện tại cũng chỉ chăm chăm nhìn mình thì lại càng khiến trong tâm nữ nhân càng nổi lên bão tố, hai nắm tay cùng dây truyền vẫn còn cắm sâu vào da thịt_"Con không về, cũng sẽ sớm rời khỏi đây, người không cần lo lắng, con tự lo được"

    "Tự lo? Vậy hiện tại ở đây là tự lo sao?"_nam nhân yên lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, bước đến chân giường bệnh, hạ mắt nhìn nữ nhân ánh nhìn đầy lạnh lẽo

    Nữ nhân mắt nhìn qua phụ huynh Lý gia, lại nhìn đến nam nhân nhà họ Lý kia, cong mắt nhưng lại không cười_"Này là lời mời tôi đến nhà anh sao?"

    Vợ chồng gia đình đông con, ba trai một gái nhìn nhau trao đổi ánh mắt_[Thì ra là hai đứa nó giận nhau. Tuổi trẻ ngày nay thật lắm vấn đề!]

    Trong lúc suy nghĩ của hai người bọn họ bình thản như vậy thì bên này, hai cặp ba mẹ của nam chính và nữ chính lại lẳng lặng nhìn nhau

    [Con rễ tôi đang lạnh nhạt với vợ nó!]

    [Con dâu tôi đang xưng tôi với chồng nó]

    Nam nhân không quan tâm bầu không khí quỷ dị sau lưng mình, mày khẽ chau biểu thị cảm xúc của anh hiện tại rất không tốt, trầm giọng_"Không, ở đâu là tùy em, không liên quan đến tôi"_sau đó rời đi, không quên bỏ lại một câu_"Mọi người có thể về rồi, con có thể lo cho nữ nhân này! Mọi người lúc đi nhớ mang theo phụ tùng bên ngoài đi cùng"

    Phụ huynh trong phòng chớp chớp mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài, cùng thời điểm liền nhìn thấy được cái kia hai cha con ở bên ngoài vẫn đang nhìn vào bên trong, rồi sau đó...sau đó thì con trai/con rể/cháu rễ của bọn họ dùng khí thế cùng sự tức giận của mình đến trước mặt cặp cha con kia. Phụ huynh chỉ biết lắc đầu, lại nhìn đến kẻ gây sự đang cố duỗi ra hai chân cứng nhắc của mình nhưng một lần cũng không nhìn đến bọn họ, cho nên cuối cùng chỉ có thể thở dài, lại kéo nhau ra ngoài, gọi dậy đám phụ tùng hướng thẳng thang máy ngược hướng cầu thang bộ bên kia mà nhanh chóng rời đi

    Đến tận nữa tiếng sau nữ nhân mới chậm chạp đi ra, trên lưng chỉ vỏn vẹn một ba lô nhỏ, còn lại đều quăng qua cho Hiểu Mai, thất thiểu ra ngoài, chân vừa bước qua khỏi công lớn , chán nản ngẩng đầu thì bất ngờ trong tầm mắt ở góc xa thấy được bóng dáng trông rất quen mắt, đang lúc cố gắng nhớ lại thì từ phía sau lại vang lên tiếng nói kề sát bên tai_"Còn đứng ngốc ở đó làm gì!"_sau đó bị nam nhân nắm cổ áo kéo đi, nhét cô vào xe

    "Tôi cho em biết, không cần lại đóng kịch với tôi!"

    Nữ nhân vẻ mặt bạo nộ nhưng một lời cũng không thốt ra, quay đầu sang nơi khác xem như chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì

    "Hiểu Mai vừa sinh xong"

    "!!!"_nữ chính cô nghe được liền trợn trừng mắt nhìn qua nam nhân chờ người đối diện nói tiếp

    "Lúc em đang đi ra, tôi nhận được tin nhắn, là con gái"

    Nữ nhân đưa tay ôm trán, vẻ mặt bất tỉnh nhân sự ngã đầu ra sau, nam nhân cũng không để ý bởi trò giả chết quá quen thuộc này. Nhưng chưa được ba giây sau thì người bên cạnh anh đã đưa tay ôm lấy ngực, khuôn mặt bất ngờ vì đau đớn, sau đó mày chau lại chặt, người cũng gập lại, bắt đầu thở dốc khó khăn

    Nam nhân chau mày_"Lần này giỡn đủ rồi, người tôi cũng đã lấy về cho em, không cần lại dỗi với tôi"_đưa tay qua muốn ôm nữ nhân vào lòng_"Bình tĩnh, hít thở..."

    Anh nhíu mày, nhìn bàn tay bị đánh bật ra của mình, nắm xiết nó lại, sau đó nhìn đến nữ nhân hiện tại vẻ mặt trắng bệt, trán đầm đìa mồ hôi đang cố thở dốc lui sát vào một bên góc xe, ánh mắt sợ hãi nhìn anh, anh định mở miệng nói gì đó nhưng lời nói lại một lần nữa bị đánh gãy chưa kịp thành lời kia hai hàng máu mũi của người trước mặt đang từ từ chảy xuống cùng đôi mắt đang muốn đi lên phía trên của nữ nhân.

    P/S : Vâng, tôi đã chính thức mang vào một thể loại khác của thể loại rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    Yêu thương cấm giấu diếm. Ai lol Na, monkeysan541 với tôi. Thanks

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngạn y,
  5. #59
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Đại Dương Bao La
    Bài viết
    457
    Xu
    0

    Mặc định

    Truyện này hoàn chưa mọi người ơi????
    Lần sửa cuối bởi corngem0303, ngày 26-03-2017 lúc 17:12.

  6. #60
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Đại Dương Bao La
    Bài viết
    457
    Xu
    0

    Mặc định

    Truyên này hoàn chưa mọi người???
    Ta mần truyện, trên đường ta lọt hố
    Rắn như thép, vững như đồng
    Ta đứng hiên ngang đợi ngày hố lấp

    Hidden Content

    ---QC---


Trang 12 của 13 Đầu tiênĐầu tiên ... 210111213 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status