TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 13 Đầu tiênĐầu tiên ... 910111213 CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 61

Chủ đề: Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia - Hạ Từ Hy

  1. #51
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    94
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia.



    Lễ hội chết tiệt:Chân chính của lễ hội chết tiệt và biên soạn âm mưu


    Nữ nhân tức giận bước ra, theo sau là một đoàn người không biết kính đen được đài thọ từ lúc nào, ngay cả Minh Quỳnh cũng có một cho bản thân, cứ như vậy dàn hàng ngang đi phía sau, khiến cho người từ phía sau phải dạt mà người phía trên xuống đều phải tránh xa. Trông rất là hoành tráng.

    Nhưng trong có vẻ, nữ chính không biết mình muốn đi đâu nên cứ như vậy mà bước đi, cũng không dừng lại nhìn trái ngó phải như bình thường. Này chính là biểu thị cho sự cuồng nộ từ sâu thẩm bên dưới. Minh Quỳnh huých nhẹ vai MinhThanh, Minh Thanh nhìn cô rồi nhìn qua đám người nhà mình, gãi gãi trán, bước lên bước lớn song song với nữ nhân

    "Gì!?"_nữ nhân vẻ mặt nguy hiểm nhìn qua em gái kính đen của mình

    Người bị hỏi cảm thất chột dạ, nhưng ẩn giấu đằng sau cặp kính kia, vẫn bình thản đáp lại_"Chị, muốn đi đâu?"

    Nữ nhân đảo mắt, mày chau lại_"Trại của lớp nằm ở đâu"

    "Làm phiền gia chủ quay đầu là bờ"

    "Không dẫn đường thì bờ ở đâu"

    "…."_Minh Thanh mím môi, quay đầu đi trước, mà đoàn người kính đen lại tự giác để mở vị trí ở giữa, nữ nhân ra vẻ cao giá bước tới, hoàn thành một tiểu đội chắn hết đường đi, bá khí ngút trời.

    (Ôi, đúng chuẩn của thể loại ngôn tình cẩu huyết rồi. Cũng tâm huyết lắm đó! Thiệt)

    ~~~~~Một khoảng thời gian vô tình trôi qua mà không ai hay biết~~~~~~

    "Này, cảm thấy chúng ta có hơi quá trớn?"_Minh Hạ ngồi ôm gối, không khỏi bồn chồn đưa tay lên che miệng, nói nhỏ, vẻ mặt lo lắng

    Minh Thanh đảo mắt, nghiêng đầu ra nhìn ngoài cổng trại_"Không đến nổi đó đâu"

    "Không được, hiện tại thời gian có hạn, phải tìm cớ, đẩy chị ta đi đâu đó"

    "Nè nè, nhìn chị ấy không tốt chút nào, chuyện này mà lộ ra, chúng ta chết chắc"

    Ai đó, đã trở về hình dáng ban đầu khi được hóa trang, ngồi trước cổng gian hàng của lớp Minh Thanh, nghe đâu, trên lớp có mở thâm quá trà, định là sẽ lên nhưng lũ nhóc lại bảo cô ngồi đây, ăn bánh trước rồi sau đó mới được lên lớp ăn bánh ngọt cùng uống trà ngọt...

    Chưa kịp cảm tưởng về sự tươi đẹp của mấy món đồ đầy đường kia thì bộ quần áo phù thủy lại được mang ra. Nữ nhân đã định mắng nhưng bằng một sức mạnh kì diệu nào đó, chỉ yên lặng nhận lấy áo, sau đó ngoan ngoãn ngồi ăn bánh, mặc kệ lũ nhóc hiện tại đang thực hiện cách thức chụp hình thu tiền

    [Em gái, cũng cần mặt mũi a, về nhà dần nát nó cũng không muộn, tốt lắm tôi ơi. Không ngờ mình lại là người tốt đến như vậy! Thật đáng khâm phục]_nữ chính vẻ mặt vẫn bình thản, cúi đầu gặm bénh creep hương vị yêu thích, bất chợt quay đầu liền nhìn thấy tấm tấm lưng quen thuộc đang chụm cđầu vào nhau liền chau mày khó chịu, đứng dậy trước ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, tao nhã bước tới.

    Nhưng nữa đường thì lại bị nắm vai, giữ lại, cô liền nhanh chóng đi tới, tránh né, quay đầu liền thấy Minh Khải cong mắt nhìn mình_[Cấp độ báo động!]

    "Có một tin vui và một tin kém tốt"

    "Không nghe anh sẽ không nói sao?"

    "Để em chuẩn bị"

    Nữ nhân có chút khó chịu với thái độ mập mờ, không kiên nhân_"Anh mau nói, đây còn muốn đi ăn"

    "Vở kịch, giải nhất"

    "Không quan trọng"

    "Sẽ diễn suốt lễ hội, ba ngày, mỗi ngày ba lần"

    Nữ nhân liền trừng mắt nhìn Minh Khải_"Không liên quan"

    "Ba ngày nữa, Lý Dương chính thức xong việc ở nước ngoài"

    "Này vượt quá hai điều"

    "Sao nào?"_Minh Khải nhướn mày, bẫy gia chủ, cũng là một việc rất thú vị mà ít ai dám làm. Kì thực đối với anh, đứa nhỏ trước mắt lúc này, từ nhỏ đến lớn luôn rất ngây thơ, khờ khạo, chỉ cần chút mánh khóe là liền có thể lừa vào tròng

    "Anh muốn làm sao?"_nữ nhân đảo mắt, cảm thấy mình bị mắc mưu, nhưng mà tính mạng vẫn an toàn là trên hết, chuyện của Lý Dương, muốn đùa cũng không thể làm sơ suất.

    [Mắc bẫy!]_anh bước đến, cúi người, mặt đối mặt thật gần nhìn ánh mắt khó chịu đang nhìn mình kia_"Sao lại hỏi anh, gia chủ bé nhỏ"

    "Hừ"_nữ nhân chau mày quay đi, nhưng ngay lập tức liền cầm lên điện thoại đi qua một góc trong trại

    Minh Khải nhếch môi cười, mặc kệ thiên hạ náo loạn xung quanh, bước đến chỗ mấy đứa nhỏ đang âm thầm hội họp kia, hạ mắt xuống, cố tập trung nghe bọn nhỏ bàn chuyện trốn thoát.

    "Không sợ anh Dương à?"_Minh Hạ lại lo lắng nhìn Minh Thanh, người này chơi cũng quá liều đi, đùa ai không đùa lại mang mạng sống, phúc lợi tương lai ra đùa_[Chán sống sao!?]

    "Rời đi rồi, dù sao cuối cùng cũng được nhìn thấy bảo bối của anh ta không bị gì, rời đi là đúng rồi, không thì lại gây rắc rối không đáng có cho cái trường, xã hội đáng thương này"_Minh Viễn thờ ơ, cằm đặt lên đầu gối, trong tay là chai kem tươi, lắc lắc vài cái liền xịt ra đầy sàn theo hình thù kì dị

    "Nhưng mà, cậu đã có kế hoạch gì chưa?"

    "…"_Minh Thanh nghe hỏi liền thở dài, hai người còn lại liền như hiệu ứng bươm bướm, cũng thở dài. Minh Khải kiềm không được cũng thở dài...và gần đâu đó, bắt đầu hàng loạt tiếng thở dài

    "Đứng lên, hôm nay anh đây sẽ cho các cô các cậu một sự giúp đỡ"

    Giọng nói vang lên, ba đứa nhỏ liền ngước hoặc ngoáy đầu lại nhìn, mắt không kìm được phải híp lại để thích ứng với ánh sáng chói chang phát ra từ vị thần vừa nghe được lời cầu khẩn của những con chiên bé nhỏ mà hiện hồn về...

    "Anh cũng biết sao?"_Minh Thanh phá vỡ bầu không khí thần thanh, trực tiếp đáp máy bay

    Minh Khải bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn Minh Thanh, nhưng chưa được ba giây liền mỉm cười_"Chỉ có người lười biếng mới không rõ sự tình"

    [A, con người này đang ghi hận, đã có chuyện gì xảy ra a]_cả ba trong tâm tưởng đều âm thầm thét lên

    Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt em nhỏ, Minh Khải cũng lười kéo dài câu chuyện, anh còn việc phải làm_"Đứng lên"_bằng gương mặt thân thiện, nhưng lời nói thì lại hoàn toàn trái ngược.

    Tựa như được tôi luyện đến thành thục, cả ba đồng loạt đứng dậy, tự động đứng song song nhau chờ nghe lệnh

    "Anh đây có cách đẩy gia chủ đi đến một nơi, không tính là xa nhưng thời gian phải thực hiện thì còn tùy thuộc vào vận may cùng với kiên nhân. Đương nhiên, anh đây sẽ không làm chuyện đó"

    [Ai đây? Tôi không quen tên này! Trả lại con người chúng tôi gặp hằng ngày lại đây mau!!!]

    "Cho nên người nào cảm thấy mình giải quyết được rắc rối kia thì nên tự mình thực hiện theo những gì anh sắp nói"_Minh Khải nhếch môi cười ánh mắt như bắn trúng hồng tâm nhìn thẳng vào Minh Thanh

    Minh Thanh kiềm không được trừng mắt nhìn anh, sau đó nhìn sang chỗ khác_"Không xong rồi"_Minh Thanh đầu tựa vào thanh sắc của trại lớp mình, thở dài_"Kiểu này chết chắc rồi"

    Minh Viễn sau một lúc yên lặng suy tư thì vẻ mặt không chắc chắn nhìn đến anh mình_"Anh hai, không phải anh vừa tìm được người sao?"

    "Người?"_Minh Hạ liền tròn xoe mắt ngây ngô hỏi trong khi Minh Thanh hiện tại chao đảo như sắp ngã. Phải biết rằng, chị ta tìm người, toàn thuộc hạng quái gỡ

    "Đúng vậy"_Minh Khải gật đầu_"Là Minh Thành tìm, người ở bên dưới, đều do cậu ta làm"

    [Nhưng chuyện là do anh quyết!!!]_Minh Thnh hò hét, đập bàn kịch liệt trong lòng

    "Nếu đã là anh Thành..."_Minh Viễn bỗng nhiên nhếch môi cười, ánh mắt nguy hiểm quay đầu nhìn Minh Thanh

    "Phải, trại tập huấn phía Bắc, bên dưới, có nhà giam"_còn Minh Khải, lại quay trở về nụ cười thân thiện hằng ngày hướng về phía Minh Thanh_"Người cần, hiên tại đã tìm ra, cần gia chủ thỉnh về"

    Minh Viễn một bên mím môi nhịn cười, Minh Hạ chau mày một chút khi nghe đến từ nhà giam, sau đó có chút lo lắng nhìn về phía con người chỉ còn cảm xúc, ngôn ngữ đều bị anh trai cô vặn nát, Minh Thanh_"…"

    Minh Viễn cùng vẻ mặt hòa ái, bắt đầu quá trình kể chuyện cổ tích ngày xưa_"Vài hôm trước, người mà bọn anh luôn tìm cuối cùng cũng có tin tức"

    Minh Hạ kiềm không được tò mò liền hỏi_"Hắn làm gì?"

    "Bằng một cách nào đó, hắn vào máy của ai đó"_Minh Khải nhướn mày xem bộ dạng như đang ngậm mìm của mấy đứa nhỏ, vui vẻ, bình thản nói tiếp_"Hơn một nữa là web đen các thứ theo nghĩa trong sáng, rồi gọi đến nếu không cho cậu ta việc làm, cậu ta sẽ đưa cho ai kia. Ai đó sợ hãi...ừm, tương tự như vậy, bắt bọn anh tìm. Mà em biết đấy, máy chủ của công ty mẹ vốn không nằm ở công ty, lại được xem là đồ chơi của ai kia. Nhưng khi đuổi tới, thì lại bặt vô âm tín. Tra hỏi thì biết được bị nhóm xã hội đen nào đó, nghĩa bóng, bắt đi chơi trò chơi. Bọn anh cũng báo lại và ai đó nói để hắn ta chịu dày vò, từ từ bắt cũng không muộn"

    "Không phải gặp chuyện khó sao?"_Minh Thành thấy mấy đứa nhỏ im lặng trước sự thật kia, thờ ơ chen vào để Minh Khải kịp lấy hơi

    Bầu không khí bỗng nhiên chùng xuống khi có thêm một người nhà họ Dương nằm trong câu chuyện dẫn đến nguyên nhân của sự việc sắp xảy ra thình lình xuất hiện, lại rất bình tĩnh phán lấy thế sự

    Minh Thanh là người đầu tiên tỉnh giấc khỏi cơn hốt hoảng_"Nhân tiện lúc này liền tiễn đi luôn sao?"

    "Em có thể suy nghĩ"_Minh Viễn vẫn một nụ cười tiếp thị, trong khi lúc này, gian hàng gần như đã phải chen chúc nhau mà xếp hàng, còn mấy đứa nhóc học sinh, không những vừa lo lắng mà còn tranh thủ nhất có thể để nghiêng đầu nhìn vào nơi tụ hội của Dương gia

    Minh Thanh lập tức chau mày_"Không được đâu, trại tập huấn phía Bắc, khí hậu không hề tốt, thức ăn cũng không thể nào đãi nổi con người kén ăn kia, lại thêm đời sống đơn giản, không mạng, không tivi, không điện thoại. Chịu không nổi đâu"

    "Vậy em chấp nhận chịu phạt"

    "Không, em có cách giải quyết, chỉ là không phải bây giờ"

    "Vấn đề của em, tự đi giải quyết, anh đưa gợi ý rồi, làm hay không tùy em"

    "Sao lại là em, không phải người là chị ta cần sao?"

    "Anh không hề có làm sai"_Minh Khải bật cười, quay lưng_"Nếu gia chủ đồng ý, nhớ báo anh một tiếng anh sẽ sắp xếp chỗ cho quý cô của chúng ta"

    [Cưng yêu, anh sẽ sớm giúp em giải quyết, tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng để anh đưa em về nhà. Yêu em]_Minh Khải nghiêm túc nhìn tin nhắn gởi đi, sau đó lại mỉm cười đầy cưng chiều, vui vẻ hai tay trong túi quần rời đi

    (Thế giới này, haiz, ai đó cũng quăng cho tôi tình yêu đi!!! Nhìn đám người này, tôi sẽ chết!)

    Mà nữ nhân lúc này, sau một lúc lâu không lên sàn diễn thì vẻ mặt lúc này quả thực trông rất không tồi, muốn dọa người liền có thể đem ra đứng trước cửa hàng, bầu không khí sẽ lập tức trong lành và yên tĩnh hết mức có thể

    Đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm con mồi, vừa lúc thấy Minh Khải vui vẻ trở ra cùng điện thoại trên tay, trực giác của phụ nữ liền mách bảo cho nữ chính biết dựa vào những chuyện mình làm hôm nay, chắc chắn là đang bị tính kế, ngay lập tức liền trừng mắt nhìn Minh Khải, anh hạ mắt nhìn quý cô của dòng họ, nhếch môi cười rời đi

    (Hơ hơ....phụ nữ...cơ à? Cô từ khi nào thành phụ nữ rồi hả!?!?)

    Ngay lập tức như được thần linh mách bảo, mắt liền trừng đến chỗ có mấy tấm lưng lén lút kia, đi đến thì liền phát giác muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nhataslaf phản ứng giật mình của Minh Thanh cùng Minh Hạ, hai đứa ngốc nhất của Dương gia

    "Làm gì!"_đã không còn là hỏi, mà hiện tại đã trở thành trực tiếp ra lệnh

    "…."_một mảnh yên lặng lại tiếp tục kéo dài, áp lực này, thật sự là rất lớn. Đừng tưởng người phía trước vừa lùn, vừa nhỏ con thì không có khí thế Bọn họ là đang gồi dưới đất nha, ngoáy đầu lại nhìn, ngữa cô lên, cảm xúc quả thật cực kì chân thật.

    Vào một đêm nọ, cô gái đang an giấc bên giường, bỗng nhiên bị vuốt mặt, cái lạnh lẽo, nhớp nháp làm cô khó chịu mà mở mắt ra, liền ngay lập tức thấy được con cún to nhà mình đang cố đánh thức cô dậy vào lúc nữa đêm, cố định tiếp tục giấc ngủ nhưng mà cậu nhỏ kia cứ hò hét ở cửa, cho nên cuối cùng phải xuống giường, đi theo phía sau. Thoáng một cái lại không thấy đâu, hưng lại nghe tiếng cậu nhỏ bên ngoài. Mở cửa ra, liền thấy được xác cậu nhỏ nằm đó cùng con dao sắc lạnh đang kề cổ mình và tiếng cười khằng khặc lạnh lẽo bên tai

    (Hình như nhầm chủ đề thì phải)

    Túm lại thì, không kinh dị đến vậy đâu.

    "Chị hai"_Minh Thanh nhướn nhướn một bên chân mày với chị mình

    Nữ nhân đối với biểu hiện trêu chọc này của em gái nhỏ, cực kì không hài lòng_"Gì!"

    "…."_Minh Thanh mím môi, chớp chớp mắt, đứng dậy_"Anh Khải vừa báo lại, đã tìm được người"

    "Ai?!"_chau mày, đảo mắt một vòng_[Của nợ nào nữa đây?!]

    "Không rõ, nhưng là người chị cần tìm, đang ở nhà giam trại tập huấn phía Bắc"

    Nữ nhân nhướn mày có chút khó hiểu, xua tay_"Vậy đi đi"

    Minh Thanh ngạc nhiên, ngay lập tức phản ứng_"Hả?"

    "Nhà của cô ở đó mà, về lại đó đi"

    "Không được hiên tại không được, em còn có chuyện phải giải quyết"

    "Giọng điệu này, chăc chắn có vấn đề. Tốt hơn là nói ra, sẽ nhân được khoang hồng, từ người xung quanh"

    "…"_Minh Thanh mắt mở lớn nhìn người trước mặt_[Biết? Đã biết rồi hả? Sao có thể biết được? Làm sao mà biết được]

    "Có làm gì đâu, không phải bảo là muốn đi xa à?"

    Nữ nhân nhướn mày nhìn biểu cảm phong phú của em nhỏ nhà mình, nhưng ngay sau đó liền chau mày_"Cô em đang tính kế với chị đây à? Từ khi nào bảo là đi xa? Nói, rốt cục đã làm gì"

    "…."_Minh Thanh mím môi, sau đó cười nhạt nhìn đi nơi khác

    Nữ nhân cúi đầu, mở điện thoại, rất nhanh trả về chỗ cũ, lại nhìn đến vẻ mặt ủ rủ của mấy đứa nhỏ trước mặt mình_"Hừ, may cho các người, hiện tại chị đây có việc, sẽ đi đến trại tập huấn, tốt nhất có chuyện thì liệu mà giải quyết. Không thì lần này về, chị đây nhất định nhốt mày vào chuồng chim ở thảo cầm viên!"

    Mấy đứa nhỏ liền lập tức mắt lấp lánh lấp lánh nhìn theo gia chủ vĩ đại, chỉ có Minh Thanh ở đây, âm thầm khâu lại vết thương lòng_[Lừa, anh đùa tôi à! Nói không chừng chúng ta mới chính xác là những con người năm trong hội phải bị đùa bỡn bởi gia chủ]

    Nữ chính cũng không trở lại làm búp bê ngồi chào hàng cho lớp của Minh Thanh nữa, cứ như vậy nâng váy, rời đi. Mà không biết vì lý do gì hay đã được sắp xếp hoặc trả phí từ trước, một học sinh cầm ô chạy theo che nắng hộ, cô chau mày liếc qua cậu học trò kia_"Không cần, về đi"

    Đứa nhỏ có chút khó xử, điều này liền không qua được cái đầu thích nghĩ nhiều của nữ nhân_"Lý Dương"

    Cậu nhỏ có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó mím môi, cúi người rồi xoay lưng rời đi, nữ chính ở lại, ngữa mặt nhìn trời_[Ông trời à, vì cái gì trời chiều mà vẫn chói mù mắt vậy hả?!]

    Cứ như vậy rảo vòng trường, đi đến văn phòng của Minh Quỳnh, tay vừa mở chốt cửa thì chân liền giơ lên đạp cửa, sau đó nghiêng đầu, nhướn mày đứa mắt vào nhìn, duy chỉ có thân người nữa bước cũng không nhích vào

    Chính xác thì văn phòng trống trơn, rồi một ý nghĩ không mấy tốt đẹp xảy ra. Bước trở ra cùng một bộ quần áo vừa vặn dù không mấy hợp với gu thẩm mĩ của bản thân, nhưng cô cũng đã tự âm thầm trấn an bản thân_[Người đẹp, mặc gì cũng đẹp]

    Ừ thì, gấu quần được cuộn lên trông hơi dày thôi, lần này thì tử tế vặn cửa, dùng tay mở ra, sau đó vui vẻ bước ra ngoài, đóng lại cửa.

    Minh Quỳnh vừa tắm xong, lại nhớ bản thân không mang theo quần áo, nhìn quanh thì lại phải cắn răng mặc vào quần áo cũ mà ra ngoài, vừa mở cửa liền bị dọa sợ.

    Một phút trước còn có thể gọi là văn phòng, hiện tại không thể gọi là bãi chiến trường, mà chính là một mớ hỗn độn không tả nỗi. Đồ đạt trên bàn đều bị dời đi nơi khác, nhường chỗ cho một dạ phục hóa trang màu đen trông cực kì quen mắt kia thì liền cảm thấy muốn khóc.

    Không hiểu bằng một cách nào đó mà từ một bác sĩ tâm lý sẽ được điều qua trại tập huấn phía Bắc làm việc một thời gian ngắn thì hiện tại đã đổi thành nhóm các bác sĩ ở các khoa cùng đi đến đó, mà trước đó, cô đã lỡ dại mà hứa cùng ai kia sẽ cùng nắm tay nhau đi đến tận chân trời, không rời nhau dù là nữa bước. Vậy mà giờ đây...

    Minh Quỳnh mếu máo, cầm lấy bộ váy_"Đứa nào đi thông báo vậy hả?!?"_đi trở lại vào nhà tắm mà không hề biết rằng mình đang tự ôm mìn vào người

    Nữ nhân chau mày_"Hừ, đi với ai không đi, lại phải đi với phụ nữ sắp sanh con. Này không bằng kêu đi tự sát? Lại còn là trại giam nữa chứ...hà, má ơi, làm sao bây giờ!!!"_cô ta vừa đi, hết lượn phải rồi ngã trái, sau đó trực tiếp áp mặt vào tường, ánh mắt bi ai nhìn trời cao và xanh bên ngoài_"Lão thiên, ông có thấu chăng~~~"

    (kệ cm mi....)

    Lễ hội vẫn chưa tàn, tiệc vẫn còn đó. Bằng một cách nào đó, nữ nhân lại lượn vào đúng lớp của Minh Thanh cùng hai đứa nhỏ kia. Làm sao biết?

    [CHÚNG NÓ NGỒI MỘT ĐỐNG Ở KIA MÀ!!!]

    (Xin lỗi đi, xin lỗi toàn thể nhân loại mau con già kia! Cái gì mà một đống hả!!?)

    Trong khi Minh Hạ dùng ánh mắt như thấy có người quăng mìn về phía mình nhưng không thể chạy, cũng không thể la, Minh Viễn ngồi đầu bàn chăm chú nghịch điện thoại còn Minh Thanh thì dùng hết công lực tọng bánh vào miệng

    Cô ta đi đến, nhướn mắt nhìn Minh Hạ, rồi lại hạ mắt nhìn Minh Thanh, giơ lên ngũ trảo ma pháp của mình, chụp đầu đứa nhỏ, dùng lực bắt nó quay về hướng của mình. Em nhỏ đáng thương không hiểu vì sao đang ăn thì bị túm đầu, quay mặt lại thì thìa nhựa trong suốt vẫn còn cắm dính ở phần bánh bên trong miệng cũng bắt buộc phải đi theo chủ nhân của chủ nhân, lung lay, lung lay rồi rơi ra ngoài, rớt xuống đất.

    'Crắc, crắc, rốp....'

    Mọi người nhìn nhìn, rất nhanh sau đó liền trở lại việc riêng của mình, hoàn toàn không để vào mắt

    [Nhìn ánh mắt vô tội của chúng nó xem! Gây tội còn muốn giả ngu với chị mày à?!]_cô trừng mắt chống lại ánh mắt ngây ngô vô tội của em nhỏ nhà mình, liền có cảm tưởng nghĩ muốn cho nó một đánh_[Không được, là người rộng lường, phải biết kiềm chế, kiềm chế tôi ơi! Con mồi ngay trước mặt, không cần vội, vội là phải vội cho mạng của cô kiaf!]_nữ nhân như bừng tỉnh, phải chính là tánh mạng của cô ta a, chết là hết, còn đòi đi xử ai được nữa

    Ngũ trảo xiết lại_"Biết ai sẽ đi cùng chị đây không?"

    "Bác sĩ"_Minh Thanh vẫn ngây thơ trả lời_"Vừa nãy anh Khải mới nhắn tin nói là như vậy"

    Nghe đến đây, cô nhướn mày_[A haha, quên mất tên đó, giúp anh bảo vệ vợ tương lai mà lại dám lấy oán báo ân. Xem, lần này xong việc, sẽ có quà cho các người]_vẫn bóp đầu em nhỏ nhà mình_"Tốt lắm, dám hợp tác cùng người khác làm việc xấu đối với chị mình, gần đấy sống quá tốt rồi à?"

    Dù cho đầu bị khống chế, Minh Thanh vẫn cố sức lắc đầu nói dối, nữ nhân buông tay, đưa tay bắt lấy trán mình, day day, quay lưng_"Về đây"

    "Đi đâu? Chị còn chưa xong việc mà"_em nhỏ thấy chị bỏ qua liền lớn gan, lớn giọng gọi lại

    "Có người thay thế, tìm thấy người nào vận bộ váy chết tiệt kia thì lôi vào, đây không có trách nhiệm với đám nhóc con các người!"

    "Về à, đợi tôi lấy xe"

    "Dẹp"

    "Gọi anh Khải?"

    "Dẹp"

    "Chị định về nhà bằng gì chứ?"

    "Ai bảo chị đây về nhà"_cũng không câu kéo thêm thời gian, dứt khoát đi ra khỏi cửa lớp

    Ở một nơi nào đó, hơi thở gấp gáp, tấm áo thấm đẫm mồ hôi, Minh Khải lần nữa thở dài, ngẩng đầu nhìn đến dãy lầu chung cư cao tầng trước mặt, sau đó tiêu cự tầm nhìn lại chuyển đến trước mặt, hướng đến cánh cổng kim loại màu đen sáng loáng cùng vẻ mặt kì thị đến từ vị bảo vệ đứng ở bên trong phòng làm việc của anh ta

    Minh Khải hiện tại, có cảm giác muốn rút súng, dọn sạch nơi này. Không nghĩ cô ấy ngày trước luôn nhẹ nhàng, đằm thắm như vậy mà hiện tại, thật sự tính cách có phần lại giống ai kia, nhìn thì tưởng có thể dễ dàng bắt nạt, muốn ngồi đâu thì liền tiến đến đó, nhưng thực chất là quậy phá ngầm bên dưới, bị chọc giận liền không thể kiềm chế mà bùng nổ.

    Nhưng mà anh làm sao có thể buông tay, khi mà Minh Thùy kia, chỉ có thể nổi giận đối với người mà cô ta tin tưởng, không cần đề phòng nhất.

    Người trước mặt dù là của quá khứ, hiện tại hay buông tay, anh cũng không nghĩ bỏ lỡ cô, chưa từng.

    Minh Khải nhướn mày, nhếch môi cười_[Tôn chỉ của Dương gia, không được thì cướp, cướp xong sẽ sửa, sửa không được mới buông tay]_nhìn qua bên phải, nơi có người của mình đang bắt đầu dựng lều, thậm chí mang ra cả củi lửa.

    Lại thêm một đêm nhộn nhịp

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    ---QC---
    Yêu thương cấm giấu diếm. Ai lol Na, monkeysan541 với tôi. Thanks


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  3. #52
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    94
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia.



    Ngôi thứ nhất và thế giới phong phú theo cách một nữa "phản diện" chân chính của ngôn tình!


    Đất trời bỗng dưng chao đảo, chao đảo, chao đảo. Đến cuối cùng, trước khi bị nước lạnh nhấn chìm, len lõi vào từng tất da, từng hơi thở, tôi đã nhìn thấy người hãm hại mình.

    A, không nghĩ hiện tại còn có slow motion, cảm giác gió như đang hò hét bên tai_"Xuống lẹ không thì bảo!"

    Thật lạ, không phải tôi nói với cô ta tôi sẽ bỏ cuộc rời đi sao? Sau cô lại làm như vậy với tôi?

    Lúc ấy, tôi chỉ là cảm thấy man mác buồn, muốn đứng ở thành cầu ngắm cảnh đêm để có thể tự ảo tưởng ở nơi nào đó cũng có người số cún như tôi. Không nghĩ tới, cô chơi bẩn như vậy, từ đâu chạy ào tới ôm ngang hai chân tôi, còn hô to như lực sĩ chuẩn bị quăng trứng_" YÔ TA!"

    Nâng tôi lên, để tôi mất thăng bằng rồi dúi đầu ngược xuống bên ngoài, cứ như vậy mà rơi xuống. Cô hai à, người tôi cũng không cao, tay chân tôi cũng ngắn, cô chơi kiểu đó, không thấy mệt à? Cứ thử nghĩ cô hù thôi, tôi cũng tự động nhảy rồi.

    Mà thôi, rơi cũng rơi rồi, hiện tại phải nghĩ cách làm sao từ nổi chìm thành chìm nổi. Ba má, dăm bữa nữa tháng nữa con về thăm hai người, bất quá lâu hơn như vậy, nhớ nấu thêm chè cho con. Con thích nó lắm. Saranheyo, cún con nhà bên! Chị đi đây kẻ thù ạ.

    Tôi không hiểu sao, tôi như siêu nhân từ bầu trời lao xuống, nhưng mà sau khi đã thấy tận mặt hung thủ gây án, thì thứ tiếp nước đầu tiên lại chính là tấm lưng mỏng manh của tôi chúa Jesus ạ, đau bỏ mẹ ra. A, xin lỗi thế giới về ngôn từ không mấy nhẹ nhàng đáng yêu của tôi. Nhưng biết sao được Bồ Tát à, con sắp con mẹ nó chết rồi. Chúa có thể cho con tự do mà, đúng không Đức Mẹ.

    Kiếp sau hoặc là đấng cứu thế sống trong vinh hoa, người nhìn người yêu hoặc là đứa nhỏ sinh ra từ trong trứng được người thương yêu chiều chuộng, một đời hạnh phúc không gặp bất trắc. Ước muốn nhỏ mà. Cho nên Hades à, ngài làm ơn cho chị đây qua cầu Nại Hà chất liệu cao cấp nhất nha, nhớ nhắn cho Hermes đến dắt tôi cho đúng giờ, còn có nói với lão bà giữ cầu, tôi sẽ không uống canh Mạnh Bà đâu, nấu bít tết cho tôi đi. Chỉ bấy nhiêu thôi, không mong gì hơn nữa.

    Haiz, mà nói thì thì nói, sao không cho tôi đi Ai Cập, rớt xuống sông Nile như ai kia sau đó bờ mờ xuyên qua gặp mấy anh cho rồi. A, không tệ nha. Hiện tại nếu như đợi trôi tới đó chắc mình cũng nên được tụng là thủy quái rồi. Mà giờ tự nhiên cho tôi rớt vào thế giới pháp thuật, sức mạnh bỗng nhiên được kích hoạt như siêu nhân còn hơn cả boss cuối trong Harry Potter, sau đó tôi sẽ chơi trò cao lãnh, đi hốt lại một đám về sống cùng một nhà, hằng ngày nghe cãi lộn và đánh nhau.

    Làm gì cũng được, chỉ cần làm bá chủ khu hoặc thế giới là được. Đừng rớt vào ngôn tình, làm ơn, làm ơn đi đức mẹ, đức thánh Ala. Nam mô a di đà phật. Rớt vào đó làm ơn cũng cho làm nam phụ nhà giàu, tôi thề, sẽ tự mình kiếm người khác, không bao giờ ngó tới nữ chính đâu Làm ơn, tôi muốn là "OUTSIDER" quyền lực bật nhất! AAAAAAAA, nước lạnh quá ngoại ơi, có lẽ lời này là lời cuối....

    Tôi muốn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tràn đầy đe dọa nhất mà tôi từng có cùng giọng nói khiến người khác khiếp đảm_"Đừng để chị đây thành ma, không là gặp ai cũng ám. Nhất là con trùm chơi bẩn trên cầu vừa nãy. Anh hận!!!"

    Tôi chạm vào mặt nước, tôi đau, tôi hòa mình vào nước, tôi vẫn đau, nước bắt đầu ùa vào, tôi còn lười giãy giụa bỏi tôi vẫn còn đau. Nước tràn vào miệng, tôi sặc, nước chảy ngược lên mũi, thẳng lên não. Tôi biết bản thân sẽ co giật như phim Titanic gần đây mình mới xem xong. Tôi vẫn có thể nhìn, nhưng mà...não tôi cũng có cảm giác lâng lâng rồi.....Georges Méliès, tôi thích sách hình của ông.

    (Gd : đây là cái chết đau đớn ảo, lằng nhằng, lảm nhảm nhất mà ta từng biết)

    ~~~~~

    Quyển một, phần một, chương một

    Hơ, tôi tỉnh, không nghĩ tôi lại có thể tỉnh? Chẳng lẽ thật sự trôi tới sống Nile làm thủy quái thật rồi sao,?....Ôi, ước mơ thành sự thật sao? Sẽ được làm bá chủ thể giới sống trong hạnh phúc ngàn ngàn năm sao. Hỡi tôi ơi, mở mắt, một hai ba mở mắt nào!

    Ô ***! Cái gì thế này?, Cá vàng?!!? Cá chép?!?! Bọn này sống ở sông lớn à?!? Còn có rong rêu?!? Mặt nước bên trên cũng không tối đen. Từ khi nào mà con sông này lại biến dị đến như vậy.

    Tôi cố lấy đà, đẩy cơ thể của mình lên, ngay lập tức liền nghĩ ngay tới viễn cảnh xác chết sống dậy, vươn tay ra khỏi nấm mồ!

    Tôi cố bám trụ vào bất kì thứ gì mình có thể, cố vùng thoát khỏi đây, tìm lấy chút không khí cho sự sống của mình. Không thấy gì cả, cũng không nghe được gì, chỉ có thể cố gắng mà leo lên, sau đó ngã ra ngoài, cơ thể cũng bắt đầu phản ứng dữ dội, cố gắng thu vào không khí nhiều nhất có thể.

    Cuộc sống khó khăn chính thức bắt đầu....

    Phần Hai chương một

    Tiểu thư nhà tôi sợ hãi phải vào làm tì thiếp cho bạo quân nên bỏ thân chạy lấy người, ơ hình như tôi nói sai gì đó nhưng tôi mặc kệ, vấn đề chính là ở chỗ này, tôi bị bắt đi sung công quỹ thay thế, ôi đệt, đùa à. Dù nghe bạo quân cũng cảm thấy phấn khởi, kích thích lắm nhưng mà hiện tại không có hứng, vào đó, một mình bạo quân còn đối phó được, thêm mấy đữa õng ẹo kế bên, ôi mẹ ơi, đấu không lại. Làm người sống phải biết chấp nhận sự thật, một đứa khôn, đánh không lại mười thằng ngu. Huống chi là một bầy quỷ nữ!

    Tại sao cô ấy lại bị chấm? Chính là do đắc tội với con nhà quyền quý, bị trả thù. Máu chó thế thôi.

    Tôi phải trốn, nhất định phải trốn, nếu đời này ông trời đã cho số phận làm tì nữ, tôi quyết định sẽ sống cuộc đời bình thường còn hơn hai chữ bình thường. Phải trốn.

    Hành lý, lấy thứ gì bây giờ? Không cần, tư trang... ầy, có đâu mà lấy, thức ăn.... ây dô, chung quy tiền đều có thể mua, rinh hết kho vàng của phủ này rồi bỏ đi, để lại thư tuyệt mệnh là được rồi. Cần phải thêm răn đe, nếu để người rượt theo bắt lúc ta chuẩn bị chết, ta sẽ ôm hận ngàn năm, hóa thành cô hồn dã quỷ, đêm đêm đến gãi lưng cho các người!

    Đúng vậy muốn làm cho giống thì phải viết huyết thư!!!

    Hành trình ôm của trốn chạy bắt đầu....

    Phần ba chương một

    Tôi tìm được một nam nhân, trông cũng ưng lắm, bản tính cũng thật thà... có điểm đáng yêu. Nhất là chỗ cơ bụng sáu múi kia. Không nên? Không đâu, sống là phải tận hưởng, nhất là khi được gần gũi với cái đẹp thật thà này.

    Lừa hắn về, mỗi ngày đều có người nấu cơm, chung quy cuộc sống cảm thấy lúc này rất hạnh phúc lắm.

    Hắn bảo muốn thú tôi về, nhưng chưa đủ tiền, mong tôi kiên nhẫn đợi. Được thôi anh êy, nhưng mà, nhớ lờ mờ... tôi còn có một người khác đang chờ mình thì phải, thôi mặc kệ, nhớ không nổi.

    Khi cuộc sống hạnh phúc bắt đầu...

    Phần tư chương một

    Tôi bị bắt, bằng một cách nào đó tôi đã bị bắt. Công sức chạy trốn ba năm qua cứ như vậy trôi như bọt biển, tôi đã bị bắt. Về phần làm sao bị bắt, tôi không quan tâm nhiều. Mà hiện tại, câu hỏi trong đầu tôi chính là không biết là do tin tức quá chậm hay là do tên bạo quân hoặc ai đó chơi quá nhây. Tận ba năm mới tìm ra??? Các người ở nhà kết hôn, XO xong sinh con, nuôi nó lớn rồi mới đến bắt người à!!!

    À, cuối cùng sao khi bị trói gô, mắt miệng đều bị che thì mới biết ra, tên khờ nhà mình bị người ta lừa bán đi vợ sắp cưới của hắn. Vâng, ba năm rồi mà của dành dụm vẫn chưa đủ nên không dám đụng tới, chỉ đặt tôi lên bàn và bắt đầu cắm nhang đưa thức ăn tới.

    Có lẽ, cuộc sống ấy từ đây sẽ chấm dứt. Tôi sẽ như bao truyện, bị bán vào nhà phú gia hoặc lầu xanh kĩ viện gì gì đó.

    Nhưng mà, sau vài ngày, lại nghe vào tai một câu chuyện không kém hài hước khác. Lần này thì cấp bậc cao hơn một chút. Lão ông trước mặt là tả thừa tướng đương triều, ông ta chớp mắt nhìn tôi, tôi cũng chớp mắt nhìn lại ông ta

    " Giống thật, nhưng mà...."

    "Lão gia, kế sách cuối cùng, chúng ta là rất may mắn cho nên mới tìm được người giống tiểu thư như vậy"

    Lão ông chau mày, có chút không đành nhìn sang tôi_"Cô nương, chuyện là tiểu nữ nhà ta có chút ngốc không nghĩ tới Lục gương lại đá hôn ước giữa tiểu nữ nhà ta lên thành quà tặng cho Tam vương gia"_sau đó rơi hai giọt nước mắt_"Ta không muốn đứa nhỏ đáng thương của ta chịu khổ"

    Tôi chớp chớp mắt tìm kiếm nước mắt, cố sức lắc đầu nguầy nguậy_[ ông đây không muốn, không hề muốn, trinh tiết của ông phải dành cho người cưng chiều ông!!! Thả ông ra!!!! **** **** đệt! CMN các người, các người khổ không đủ hay sao mà lại đi lừa một tên ngốc rồi bắt người khác chịu chung số khổ hả!!! Não giun hả?!?! YA!!!! Tháo khăn ra cho ông đây nói chuyện lũ cá vàng sống nước mặn kia!!!]

    (GD: Không phải trước đó cầu khấn ghê lắm sao? Sao giờ lại thành toàn văng bậy không thế? Ngươi tiến hóa kiểu giật lùi với thời đại à?)

    "Ta thật sự xin lỗi"_sao đó quay qua người bên cạnh_"Mang đi đi"

    "Vâng"

    Trời đất bỗng dưng xoay vầng không theo trật tự, mọi thự lại lần nữa chuyển vào màn đêm, một chút cảm giác dù là nhỏ nhất, cũng không cảm thấy được.

    Cuộc đời này, thực cmn khổ.

    Quyển hai, Phần một

    Thời gian chậm rãi trôi, làm con người ta có cảm giác...muốn bùng cháy.

    Phần ba
    (GD: Các người thường ngẩng đầu nhìn ta, sau đó trách ta bất công, đày đọa các người, đùa à, rảnh quá há!
    *: thế sao còn ngồi đây hả?
    GD: Ai biết, bắt lôi ra đây ngồi ngu người chứ có biết gì nữa!_[Dám phỉ báng thần linh, anh về anh nẹt điện hết cả đám]
    *: Này, tôi nghe rõ ông đang làm nhàm gì gì đó trong đầu đấy
    GD : Đấng toàn năng thăng thiên, à, thăng đâu thì không rõ, nhưng hiện tại may là không có cô ta ở đây để cho ngươi mượn danh nghĩa chặt chém ta, chờ đó! Anh sẽ....
    *: Không quan tâm, nữ chính đó, làm gì làm)

    Đã một năm rồi, ta ở đây, móc meo, héo mòn... đùa thôi người ơi, như bao nữ chính xuyên không được thả rong trong tự tại, tôi cũng cảm thấy thoải mái lắm. Nhưng mà chuyện gì tới cũng sẽ tới, cho nên vẫn là phải phòng hờ trước.

    Với nhan sắc này, tôi tự tin mình trước sau cũng sẽ thành vương phi như thường lệ, nhưng lâu mau thì lại không phải chuyện của tôi. Phải phòng hờ. Tôi không nhớ rõ trước đây mình đã làm nghề gì, nhưng mà, cứ nhìn thấy cây bút lại cảm thấy ngứa tay.

    Nên tôi quyết định sẽ bắt đầu mài mò, chế tạo ra loại cọ tốt nhất. Hahaha, đùa thôi. Tôi có một sòng bạc, và một tửu điếm, vậy thôi, khiêm tốn. Tiền từ đâu mà ra?? À, viết sách bán.

    Sách gì?

    Sách hot đủ thể loại, gọi chung thì khá tạp nham, cái chính là viết nhiều thế loại, sau đó kiếm tên nào không những nhà giàu, đẹp trai, mà còn phải có tri thức thấy hiểu thâm sâu, cũng may gặp được một nữ tài phiệt, cô ta cảm thấy hứng thú với mấy thứ tôi viết lặt vặt, liền vung tiền tài trợ, thuê người về chép ra làm nhiều bản, sau đó đem ra ngoài bán, tùy theo lượng tiêu thụ của từng hạng mực mà sẽ đánh giá để xuất bản vừa đi

    Bỗng nhiên trở nên giàu có, tâm tình lúc nào cũng vui vẻ, bất kì lúc nào cũng là người tốt cả

    Câu chuyện về một cuộc sống tốt chính thức tiếp diễn lại tiếp diễn

    Phần bốn

    Ai dô, con nhà ai mà héo úa vầy nè! Sao? Mẫu thân bị người hại, ngươi là chạy đến đây? Nè, chỗ này không phải là bị ép vào thì còn gì, ta trang trí phía trước không khác gì nhà hoang có người sờ mó còn gì.

    Vậy là họ muốn dồn ngươi vào chỗ hết sao? Không tệ, hiện tại có thêm một cái đuôi nhỏ, tìm cách đào tạo, sao này đạp ra ngoài, mỗi tuần đều phải mang tiền lương đưa lại cho kế mẫu này hahahaha.

    Nhìn chung thì tôi không thích mấy đứa nhỏ thích khóc nhè lắm, cũng may đứa nhỏ này không những không khóc mà ngay cả nói cũng lười, rất tốt. Tôi thấy rất hài lòng.

    Xem ra dù sao cũng không ai để ý đến nó, liền để nó cùng với nha hoàn mình nghĩ là dùng được đẩy ra ngoài

    Lại cuộc sống hạnh phúc bắt đầu chầm rãi trôi qua...

    Cho đến một ngày của ba năm sau, khi thiếu nữ của chúng ta vừa tròn mười chín hai mươi lăm tuổi!.

    Bé con héo úa ngày nào giờ đã thành thịt viên lăn lộn khắp nơi, chạy nhảy tùy thích, banh bàn nữ chính ngôn tình ngày nào giờ bên trong là nữ phú hào, bên ngoài lại là thê thiếp bị bỏ rơi thành cô....dã quỷ không ai thèm đoái hoài, ngay cả nữ hầu nho nhỏ bên cạnh hiện tại cũng có thể từ đưa mắt nhìn chân thành ngữa mặt nhìn lên mái nhà.

    Một cuộc đời thật tươi đẹp...

    Cho đến khi banh bàn nữ chính bởi vì sau một thời gian chịu nhiều uất ức, hận thù, hiện tại bởi vì chơi đùa sơ xuất với đứa nhỏ nhà mình mà tức giận quăng gà nướng tròn hẵn một con dính đầy mỡ thơm lừng ra khỏi bờ tường tiểu viện của mình...

    Và...

    Chốt tồ mát tề, ta vừa làm gì vậy?? Ta vừa làm gì vậy?? Không phải chỉ định ném đi cái đĩa thôi sao? Sao con gà cũng có thể bám mông đít không lông của nó dính lên mặt đĩa luôn thế kia? Second hand made in China à?? Không thể nào.

    Ta vì sót của, liền quay ra trừng đứa nhỏ đang mếu máo vì mất miếng ăn_"Ra ngoài nhặt vào, sống phải biết tiết kiệm"

    Vậy mà đứa nhỏ này lại giậm giậm chân, gào lên_"MUA CON MỚI CHO CON!!!!"

    "Thằng nhóc này, ngươi từ khi nào lại sống sướng như vậy hả? Không thấy ta ngay cả một miếng thịt thừa cũng không có à. A, nói mau, tối đến người lăn lên giường ta ngủ để lấy mỡ của ta đúng không!"

    Đứa nhỏ mặt kệ, vẫy vùng với cái đầu bị kẹp lại của mình_"OA, không biết đâu, thềnh con mới cho con ngay"

    "Cái gì!! Thềnh!!! Thềnh cái gì?? Ngôn ngữ châu âu đó học như nào vậy hả?? Ngươi nói lại ngay cho ta!"

    Đứa nhỏ liền nín khóc_"Nói lại thì hai con!"

    Ta trực tiếp áp hai lòng bàn tay lên hai bên đầu nó, hơi dùng sức_"Sao này phải nói ngươi phải chịu trách nhiệm!"

    "Oa, không nói, người sao lại muốn bán đi một đứa bé tròn tròn, đáng yêu, bụ bẫm như con chứ!"

    "Đầu heo thì có chứ bụ bấm đáng yêu hả! Cho ngươi sống sung sướng rồi bây giờ cãi ta hả?"

    "Con có làm gì đâu, chỉ có yêu cầu mua gà nướng, chưa được ăn, người lại ném nó đi! Người mới không biết tiêu tiền"

    Ta chau mày, nhìn vẻ mặt đắc chí nhỏ bé trước mặt, nhếch môi cười_"Vậy, KHÔNG PHẢI KÊU NGƯƠI RA NGOÀI LƯỢM VÀO ĂN HẢ!?!"_sau đó đứng lên, xách theo đứa nhỏ vẻ mặt ưu thương kéo đi_"Hôm nay gia cho ngươi biết vị gà đất nướng!"

    "Ô, ô, con muốn gà nướng!!! Không cần gà đất nướng!! Nướng kìa, không phải đất! Là nướng, không phải đất ô ô...."_đứa nhỏ bộ dạng đau khổ, khóc dối không ngại ngùng, nhưng chân vẫn cứ bước tới cho đến khi đụng vào người trước mặt_"Ây dô! Là gà nướng, không phải là mông vịt! Người chịu trách nhiệm đi"

    [Thằng nhóc chết tiệt!]_ta mắng thầm nó, sau đó chớp chớp mắt nhìn đoàn người trước mặt, nhướn mày, quay người, ngồi xuống, đối diện với bánh bao thích khóc dối_"Tiểu tử!"

    "Oa gà, gà, gà!!!"

    "Câm miệng"

    "Ưm...cho gà nha"

    "….."_ta thở dài cho sự lo lắng đối với thế hệ trẻ sau này, rồi sẽ phải đi về đâu đây a!!. Mặc kệ cho tâm tư nhiễu loạn, trước tiên, bắt lấy hai tay của bánh bèo, bốn mắt trao đổi_"Ngươi có biết tên vừa đến là ai không?"

    "Chủ nhà"

    "…."_ta im lặng, đúng vậy, ta cần máu lưu thông với tốc độ vượt trội trong khoảng thời gian này_"Hả, nói lại, nghe không rõ"

    "Chủ nợ?!"_đứa nhỏ giọng đáng yêu tràn đầy hoài nghi, nhưng mà bỗng nhiên lúc lắc người, cố thoát khỏi móng vuốt của ta. Ta khó hiểu nhìn theo vẻ mặt mừng đến tràn nước miếng của nó. Nó chạy đến chỗ đám người vừa đến, đứng chắn hết lối đi kia, tay nhỏ cầm vào một chân gà, miệng chảy nước miếng mỉm cười xấu xa nhìn lên tên đang cầm gà của mình_"Cho tiểu đệ xin lại gà đi"

    [Sao không xưng thiếp luôn thằng lõi!]_ta nghiến rắng, chống tay đứng dậy, phủi phủi quần áo, cũng không cần nghĩ quay đầu lại nhìn thằng nhóc bánh bèo gian xảo kia, trực tiếp đi thẳng vào phòng, vừa lúc đứa nhỏ quay đầu, ta liền nhếch môi cười nụ cười tàn bạo, nhướn mày và đóng cửa_'Cạch'

    [Thời gian ở tạm đã hết, phải chạy, nếu không sẽ thành nữ chính!!]_ta trong lòng liền bạo liệt kích động nghĩ muốn chạy

    Vừa định thẳng tiến tủ đồ, thì ngay lập tức nhắm mắt cũng biết rõ tiếng đập cửa bên ngoài là do thứ gì gây ra_[Tên bánh bèo, vừa bảo ngươi nhặt gà, giờ lại lấy gà đập cửa! Ngươi mới là thứ sinh vật não giun không biết tiêu tiền. Hắn là lão phụ thân của ngươi, đi mà bám váy hắn!]

    Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục nhưng âm thanh đã nhỏ hơn, xem có vẻ là con gà nướng kia đã tan nát với sự thô bạo dịu dàng của tên tham ăn kia rồi. Có trời mới biết, nó là tên khó ăn khó uống như thế nào. Không cần nghĩ nữa, phải nhanh chóng dọn đồ, đạp cửa sổ, leo lên bàn, sau đó trườn ra ngoài cửa sổ, chân chạm được đất liền phải xác định phương hướng gần nhất với cái cửa ăn thông ra ngoài, sau đó trực tiếp bỏ chạy! Chính xác.

    Vừa nghĩ, ta cũng vừa làm, bắt đầu cố gắng gom góp hết tiền bạc, vòng vàng tự mình lén lút nhờ thằng nhóc kia cùng a hoàn sắm sửa vào hộp nhỏ, sau đó lại đến ngân phiếu!! Hahaha, có tiền là sẽ có tất cả.

    Ta để ý, bên ngoài tiếng gõ cửa đã dừng, thay vào đó là tiếng trò chuyện của người lớn và tên nhóc không biết điều. Tim ta thình thịch hai tiếng_[PHẢI CHẠY!!!]_vội vàng tung cửa sổ, sao đó một chân lên ghế, chân kia lên bàn, nữa người bắt đầu đưa ra ngoài trước thì cũng là lúc âm thanh cửa bị đá văng vang lên, ta giật mình, vội vàng nhảy ra ngoài, trái phải nhìn tới liền không nghĩ nhiều, cắm đầu chạy

    "CHẾT ** RỒI!!!!!"

    Không được bao lâu thì mắt liền trợn trắn dù vẫn cố chạy

    "A Hoa, người chạy đi đâu! Sao lại bỏ con ở lại một mình"_là giọng của bánh bèo tham ăn, nhưng không phải ngay sau lưng, mà lại nghe như từ không trung vọng xuống

    Với thần kinh siêu phàm cũng chỉ số IQ một ngàn rưỡi! Ta nhắm mắt ngủ say cũng biết hắn là bị tên lão cha cắp đi đuổi người. Chạy, phải chạy! Tồn vong của cả dòng họ, con cháu của cãi đều dựa vào hôm nay. Phải chạy!!!

    Nhưng mà, não dù nhiều nếp nhăn thì cũng không thể chuyển hóa thành siêu Saiya ngay lập tức, và dĩ nhiên, ai kia cũng thằng nhóc liền như Darcula từ trên bổ xuống, thần thần bí bí, lạnh lùng nhưng ánh mắt tràn ngập tò mò.

    Thôi, chém vừa thôi, làm gì có mấy cảnh tượng như vậy. Ta nhanh hơn một bước, vươn tay nắm lấy phần bánh vòng bàng đồng bị đầu lân ngậm mãi ăn không hết kia, chuẩn bị kéo thì tay liền nghe một tiếng 'crắc'_còn có bàn chân mang hài của ai kia vừa dùng lực đạp lên

    Ô, cánh tay vàng của ta, thứ giúp ta kiếm ra bạc triệu mỗi ngày. Ta bi ai thống khổ vô cùng nhưng chưa kịp khóc thì lại có tiếng rống của bánh bèo tạt vào

    "Ô ô ô, sao người làm bị thương người, ngươi cắt đứt tiền đồ của người, còn cắt đứt bữa ăn của ta! Ngươi là tên độc ác! Người chạy thì người chỉ cần nắm chân kéo ngược lên là được, hà cớ gì phải làm đau tay ngươi ô ô!! Bữa ăn của ta!!! NGƯƠI CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI VỚI TIỀN ĐỒ CỦA NGƯỜI, ĐỒ ĂN CỦA TA ĐI!!"

    [YA! CÁI THẰNG BÁNH BÈO CHẾT TIỆT!! NGƯƠI HẬN TA LẮM CÓ ĐÚNG KHÔNG HẢ!!]

    "Nếu không thì sao?"_hắn lạnh lùng lên tiếng, mắt nhìn về phía ta không chút cảm xúc....đùa à, người khác có cảm xúc hay không, làm sao mà biết

    Đứa nhỏ bị hỏi khó liền chau mày đắn đo, cân chữ hợp lý để trả lời, nhưng càng nghĩ trông có vẻ càng rối, càng nghĩ không ra_"Oa, tên này bắt nạt con, người mau giúp con lấy lại công đạo đi"

    Ta im lặng, khống chế bạo phát trong lòng, thờ ơ đáp lại_"Công đạo?"

    "Chính là...chính là...."_đứa nhỏ nghiên túc suy nghĩ, sau đó mắt long lanh nhìn ta, tay nhỏ chỉ về tên nam nhân kia, quả quyết_"Bắt hắn đem nướng thế gà béo đi"

    [TA SẼ NƯỚNG CHÍN NGƯƠI TRƯỚC!!!]

    Hết phần bốn.

    P/S thề là tôi phải đi check lại từng cái tên mà tôi đã viết, tôi không muốn bị tru di. Mà chắc mọi người không đi nhầm truyện đâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    Yêu thương cấm giấu diếm. Ai lol Na, monkeysan541 với tôi. Thanks

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  5. #53
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    94
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia.



    Ranh giới

    Phần bốn chương ba

    Nhắc đến phần trước, ngắn gọn là tay đã bị gãy một cách vô cớ nhất bởi tên cha của thằng nhóc, người mà nương của nó bị một lý do gì đó mà chết bởi đám người thuộc quyền sở hữu cùng quản lý của tên cha hắn, sau đó may mắn lại rơi vào tay một phú hộ ngầm tương lai sẽ rực rỡ đến mức bung cành gãy cánh như ta. Nhưng sau đó thì sao??! THÌ SAO NÀO!

    Tên này chả những không biết ơn! Không, không phải, nên đính chính lại cho đúng trình tự kèm thứ tự chính là cha con nhà hắn đều là kẻ vong ơn bội nghĩa, lấy oán báu ân. Một bên ta giúp chăm sóc tên bánh bèo tránh để hắn tổn hại đến kho lương thực cùng với nhân lực và tiền tài của ngươi. Ngươi xem, năm nay hắn sau tuổi, da dẻ hồng hào, cả người bụ bẫm, nói cách khác thì nó chẳng khác gì tiểu Hoa, con mèo béo ta cố công cho ăn bấy lâu, hiện tại chỉ có thể nằm đó cùng với bụng đầy mỡ của nó...à khác chứ, thằng nhóc này con biết chạy đông chạy tây tìm chuyện rắc rối khiến ta thêm phiền, lại còn mỗi ngày đều khóc lóc đòi ăn.

    Còn ngươi, từ ngày nhặt ngươi về, ta đã cảm thấy vận *** chó của mình ngày càng gia tăng. Ngày đầu ngươi không những héo hon như hướng dương mùa lạnh mà còn sanh thêm đủ bệnh. Ngươi có biết ta khổ lắm không... hụ hụ, thiệt là thương tâm mà. Cũng may nhờ ta ăn ở hiền lành, tĩnh tâm tu luyện ngàn năm trước gom lại hết vào một năm này mà ngươi được tai qua nạn khỏi, ngay cả bệnh khóc nhè cũng khỏi thì số ngươi quả thật là may mắn rồi. Sao lại may mắn? Căn bản bởi ta vốn không hề ưa mấy đứa thích khóc nhè nhất là thanh niên con trai như đám nhóc các ngươi. Ta thề, nếu một ngày mà ngươi khóc mãi không nín, ta sẽ dứt khoát bỏ nhà đi bụi!

    Dù ta không giỏi ở khoảng lo lắng cho người khác, ngươi cũng là do một tay tiểu nha hoàn cạnh ta nuôi lơn, nhưng vốn là ta hùng, tổn thất từ tài chính cho tới tinh thần cũng là ta. Mà giờ nhìn lại xem, ngươi làm gì! Ta chạy trốn, ngươi lại dẫn theo hắn đi bắt ta, còn bị hắn tặng cho một đạp gãy tay! Ta thề, nếu qua được cửa này, nhất định mỗi ngày chỉ cho ngươi ăn một phần rưỡi bữa với toàn là rau! TÊN PHẢN BỘI.

    Tay gãy thì sao? Còn là sinh vật sống có tế bào thì chắc cũng còn cảm xúc...trừ giun đất chăng. Ngươi nhìn cái gì! Không thấy mỹ nữ bị gãy tay bao giờ à! Anh thề, tay anh mà lành lại, anh sẽ bội từ ngân phiếu thành bạc vụn, chọi ngươi đến chết mới thôi!. Ta đứng lên trước ánh mắt soi mói của tên chủ nhà, làm sao biết hắn soi mói? Người nhìn bạn chằm chằm còn đảo từ trên xuống dưới, khoanh tay đứng yên là soi mói chứ còn gì nữa!

    "Còn nhìn nữa móc mắt ngươi!"_ta sinh ra, trời không ngán, đất không sợ, chỉ cảm thấy mệt khi nghe người khác khóc với cằn nhằn. Còn mặt than truyền thuyết cứ mười tiểu thuyết là hết năm là tảng băng bên ngoài sinh động bên trong như ngươi thì chị chì rồi.

    Ai nói đáng yêu tăng động sẽ đốt chảy băng tảng? Xưa rồi mấy cưng. Gặp đá tảng thứ thiệt là chết dài dài nhé. Còn chuyện dùng cứng chọi cứng, cũng có nghĩ qua rồi, không muốn bị hấp, gãy xương sườn, đánh đập, hành hạ hay mất mạng bởi vì chọc vào lòng tự tôn của mấy tên có cơ thì đừng có chơi... khờ. Không mắc nợ ngàn đời trước thì có dùng máy chém nó cũng không mẻ nổi đâu.

    Mà tên này, lườm sơ liền biết được nước sống không phạm nước giếng, ta là phượng, ngươi là giun đất, cho nên mau cút ra cho ta. PHÓNG SANH!

    "Hài tử của ngươi?"

    Ta vẻ mặt quái dị nhìn hắn, thản thốt_"Gì, nhầm nhà rồi"

    "Bắt giam vào ngục"

    "….."

    Phần năm

    Cuộc sống ở trong tù cũng không tệ. Thiệt! Chết liền.

    "Ta là mẹ của thằng nhỏ mà ~~~~"

    Suy nghĩ lại rồi, giờ chơi trò giành con, kể lại nổi khổ năm xưa, dựa vào chính kịch ngôn tình lối mòn miên man sau đó trốn ra ngoài. Tới đó dù có truy thê hay cái rắm gì đó cũng đừng mong xảy ra. Nhân loại thế kỉ hai mươi mốt chứ có phải thời đồ đá đâu mà nữ phẫn nam trang tối ngày nẹt điện nhau cũng không biết. Nghĩ kĩ xong liền tiếp tục làm, ôm lấy song gỗ mà kêu gào_"Ta là nương của đứa nhỏ!!!!"

    Phần năm chương ba

    Gỉa vờ luôn có kết quả trước. Ta được mang ra ngoài. Ta nhìn thằng nhỏ, thằng nhỏ nhìn ta, không nhìn được lại nhìn qua cục than chì kia, à không phải là đen, mà là nhìn cho dù kĩ đến mức nào thì trong đầu cũng không thể tưởng tưởng hay có ý nghĩ là hắn đang có cảm xúc gì.

    Ta hít sâu, bình tĩnh kể chuyện cổ tính_"Ta là mẹ kế của ngươi"

    "…."_đứa nhỏ hai mắt tròn to chớp mở nhìn ta, tay lại hướng về phía gà nướng thơm lừng, mắt vẫn nhìn ta, xé đùi, mắt vẫn nhìn ta, đưa đùi đến miệng, chớp mắt nhìn ta, cạp một miếng lớn, vẫn nhìn ta với cái miệng đầy mỡ

    [Chết tiệt!]_ta khẽ chau mày_"Năm xưa nương của ngươi bị người hại, đương nhiên ta cũng góp phần ở trỏng"_nói đến đây bỗng dưng rùng mình, không kiềm được đánh giá xung quanh_"Ai ngờ cục nợ nhà ngươi lại chạy đến chỗ ta, lúc đó ta bỗng dưng động lòng từ bi mà cưu mang ngươi"_sau đó ta chắp tay như dân giang hồ thường xem trên tivi_"Vị huynh đài này, ta dù hại mẹ hắn, khiến cô... à nàng ấy chết, nhưng sao đó lại nhờ từ bi của ta mà ngươi có thêm một nam hài. Ta dù tội đáng trách, phải phạt. Nhưng làm ơn niệm tình bốn năm nuôi dưỡng tên bánh...à đứa nhỏ này, tha cho ta một con đường lành lặn ra ngoài, ta thề, nữa câu cũng không mở miệng kể lại chuyện này"

    [Qúa tuyệt, chị quá thông minh!]_còn đang chìm đắm tự thưởng thì ta lại bị giật mình khi nghe rõ tiếng thở dài, mắt lại lần nữa dáo dát nhìn quanh

    "Quăng vào ngục"

    "…."_mắt chớp chớp nhìn hắn trong khi người thì bị cắp đi_[Này là cần thời gian suy nghĩ đúng không?!]

    Ta thở dài. Cuộc đời này, chắc rập khuôn ngôn tình nữa rồi. Hiện tại đang bị kéo đến phòng của hắn, miệng thì không ngừng gào thét_"Ta muốn chết! ĐỂ CHO TA CHẾT!!!!"

    Bản thân đi khác kịch bản nhưng chưa chắc nhân vật mặc định của phần mềm đã khác. Dù nó có là người máy đột biến hay chập mạch thì chắc cũng không tới lược mình. Khổ là thế. Cửa mở, bị quăng vào trong, ta thở dài dùng biểu cảm thờ ơ, chán nản ngồi khoanh chân dưới đất_"Không cho đi, ta tự sát"

    "Ngươi nói ngươi hại Nguyệt nhi"

    "Ừ, còn thiếu, sau đó nuôi lại con ngươi"

    "Sao chắc chắn là con ta"

    "Không phải thì ta vô tội, cần được phóng thích, nhanh một chút, ngươi làm chậm tiền đồ của lão tử"

    "Việc gì?"

    "Chết thì còn nhanh nhanh đi đầu thai, để sống thì thả ta ra ngoài, sống cuộc đời giàu sang hạnh phúc!"

    "Tại sao muốn ra ngoài?"

    Ta chau mày, ánh mắt nghi ngại nhìn hắn_"Sao ngươi không ở luôn trong bụng nương ngươi?"

    "Đó là bắt buộc"

    "Ta cũng vậy!"

    "Ngươi bị bắt buộc?"

    "Vậy là ngươi bị lôi ra ngoài à?"

    [Hình như câu chuyện này hơi bị chệch hướng xích đạo rồi]

    "Thuận tự nhiên"

    "Thế ngươi cũng thuận tự nhiên để ta đi, tội tình gì đêm hôm ở đây trò chuyện hai đầu trái đất?!"

    Hắn chau mày! HẮN CHAU MÀY! Chết rồi, phải dập tắt mau cái kiểu tò mò này, không chắc chắn sẽ chết! Chết chắc!...

    ~~~
    Tròng đen khẽ di động về phía bên trái mình, xác định được vật thể bên cạnh liền tạo ra khoảng cách xa nhất có thể, sau đó dùng vẻ mặt kì quái nhất của mình cùng suy nghĩ mong người kia cút ra xa xuất hiện rõ ràng trên mặt_"Nhìn gì?"

    "Viết tiếp đi"_Hiểu Mai hất mặt về phía màn hình laptop với trỏ chuột vẫn đang nhấp nháy điên cuồng kia

    Nữ nhân chau mày, giọng cao chót vót_"Cậu ngồi xem thì tôi còn đâu hứng mà viết!"

    "Đừng nói với tớ này là để xuất bản nha?"

    "Gì chứ? Giọng điệu này là sao hả? Đương nhiên không thể xuất bản"_nữ nhân hất mặt nhìn sang nơi khác, khẽ nhún vai thật nhẹ_[Đương nhiên là để đăng lén]

    Hiểu Mai nhướn mày nhìn nữ nhân, rồi lại nhìn đến màn hình kia một lần nữa, nhích tới, kề sát người vào nữ nhân, thổi khí_"Đừng nói với tớ tên nam chính trong kia chính là nam nhân nhà cậu đi?"

    "Giống chỗ nào? Này, cậu có ổn không vậy?"

    "Người không ổn mới là cậu. Chúng ta là đi cùng một đoàn người, vậy mà hiện tại lại dùng xe riêng trong khi ngay phía sau là xe của đoàn, ý cậu là sao?"

    Nữ nhân mày nhướn mày chau_"Này, tớ dù gì cũng bị cậu hăm dọa nên phải đi, cậu ít nhất cũng nên đồng ý yêu cầu nhỏ nhoi này của tớ đi chứ"

    "Sáng nay vừa nghe gọi, bảo là cậu đã lên kế hoạch chạy trốn từ trước, không may nghe tin phải đi với tớ nên liền đổi giọng như bản thân là người vô tội"

    "…."

    "Cậu nghĩ tớ không biết sao? Còn nữa, không ngờ lần này cậu lại sơ xuất như vậy. Dùng xe riêng, không sợ người nhà vốn đã bán rẽ cậu, cài chip, thông báo địa chỉ cậu cho nam nhân nhà cậu sao?"

    "…"_nữ nhân tròn xoe mắt nhìn cô bạn nhà mình, sao đó khẽ chỉnh lại giọng từ trong thanh quản, đưa tay lên che miệng, lịch sự cúi đầu, bắt đầu cười_"Tớ nói này, thông minh quá cũng là một loại nguy hiểm, như nữ chính mà tớ đang viết. Cô ta sẽ bởi vì tư duy tự phát mà giết chết chính mình"

    Hiểu Mai liền chau mày, đưa tay nhéo hông người đang cười đến độ ra nước mắt trước mặt cô_"Nói!"

    "Au, haha, đến trại tập huấn sau, lời tớ đã hứa, đương nhiên phải cho cậu thấy trước. Tớ có linh cảm, nên cho cậu biết sớm chừng nào, sẽ tốt chừng nấy. Nhưng trước tiên muốn hỏi một điều. Phụ nữ ở điều kiện nào dễ bị động thai?"

    Nói lời này xong, Hiểu Mai liền tròn mắt, miệng cũng mở lớn, ngón trỏ chậm rãi nâng lên hướng về phía của nữ nhân, lắp bắp định nói gì đó nhưng nữ chính liền gất tay gạt tay cô bạn mình xuống, tay kia chặn lại miệng cô, mắt hết nhìn cô bạn rồi lại nhìn cái bụng to tròn bên dưới của cô_"Thằng nhóc của cậu kìa"

    "Cậu muốn làm gì?"

    "Làm chuyện không nên làm với bà xã của tổng tài hắc đạo"

    "…"

    "Giống tựa ngôn tình không?"_cô liền hướng về phía Hiểu Mai nhướn nhướn một bên mày

    "…."_Hiểu Mai liếc cô, cảm giác vụ việc này có chút gì đó không ổn thỏa, bắt đầu chuyển sang chăm chú quan sát vẻ mặt của nữ chính

    "Tớ sợ nhất chính là người bên cạnh không nhưng không bỏ qua hay dung nạp một phần nào đó của người kia, mà còn bắt buộc họ phải sửa đổi thứ vốn là nguồn cội của bọn họ"_nói đến đây lại nghĩ đến nam nhân nhà mình, cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài_[Chính bởi vì trông có vẻ như đồng ý chấp nhận, dung nạp mọi thứ cho nên mới cảm thấy bất an....anh ta cái gì cũng không cần biết...]

    "…"

    "Minh Quỳnh cũng như cậu của trước kia, hiện tại tớ biết cậu vẫn còn giữ ý niệm muốn anh xã nhà cậu tẩy trắng, nhưng mà Minh Quỳnh à, thậm chí nếu cậu bỏ mạng, anh ta càng điên cuồng hơn, lấn sâu hơn, không phải đổi là đổi"

    "Thời gian"_Hiểu Mai vẻ mặt chắc nịch trả lời nữ chính, mắt đồng thời cũng hướng ra cửa kính phía sau cô, khung cảnh hiện tại chính là những tòa nhà thay thế

    "Tiểu thuyết. Nếu cậu đổi, người khác có chấp nhận cậu đổi hay không? Nhất là kẻ thù. Cậu tự tin về điều gì? Giết hết bọn họ rồi cải tà? Không ổn đâu, mạng người trả bằng cải tà quy chính nghe có hơi nghịch lý thuyết đó. Trước khi cải tà, cậu phải giết người"

    "Đàm phán gia để làm gì?"

    "Phía dưới Dương gia đang có người lén lút buông người"_nhìn vẻ mặt ngạc nhiên trợn tròn của Hiểu Mai, nữ nhân cũng chỉ có thể cười_"Ngoài sự quản lý"

    "…."

    "Chúng gây hấn với phía khác. Cậu nói, tớ phải làm sao?"_nữ nhân thờ ơ, mặt lạnh mỉm cười_"Nếu trước mặt dùng đàm phán, sau lưng lại có người làm bậy không phát hiện kịp thời để ngăn chặn, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"

    "…"

    Xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm của một tòa nhà lớn, cả hai đều bước ra, nữ chính trước khi đi, vẫn là quay đầu lại nhìn Hiểu Mai nháy mắt, bật cười_"Tớ có thể đảm bảo, hoặc tin chắc, nếu cậu không muốn, cậu nhỏ hiện tại trong bụng cậu, chỉ cần chờ lúc sinh ra sẽ được sống cuộc sống bình thường nhất. Nhưng đến một ngày....cậu tự hiểu cũng được. Tớ cũng sẽ kể chuyện này cho cậu nghe, xem như là nhắc nhở cũng được"

    Thang máy cũng vừa đến, chờ cho Hiểu Mai cùng nữ chính bước vào

    "Việc kết hôn với một người không có quan hệ với xã hội đen là không hề hiếm. Dương gia cũng vậy. Trong chi tiết của gia phả có ghi lại sự kiện chính của từng người. Trong đó có vài người, bởi vì hôn phối là người bình thường, mà người của Dương gia lại muốn bọn họ có cuộc sống bình thường...cậu biết không, những người đó có dòng đời..."_nữ nhân đảo mắt, suy nghĩ tìm từ_"Rất ngắn. Nhưng đương nhiên cũng có ngoại lệ, có vài người sống được bằng việc chấp nhận quay trở về vị trí đúng của mình, bởi vì ở Dương gia, chỉ cần có tài, đương nhiên có chỗ đứng. Nhưng mà, kết quả sau cùng cũng chỉ có chết sớm hơn so với bình thường nhiều lần"

    "Này...."_Hiểu Mai định gọi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy vô lực, chỉ có thể lo lắng nhìn tấm lưng của nữ chính ngay trước mặt cô_[Mẹ cậu, không phải chỉ là một thợ làm bánh thôi sao? Cậu cũng từng đi học ở trường bên ngoài...rất ngắn]

    Thang máy đã dừng, hai người cứ như vậy bước tiếp với phía trước là một top người dẫn đường

    Nữ chính mắt nhìn về phía người bên cạnh đang tràn đầy lo lắng lộ rõ trên mặt, khẽ mỉm cười, ghé bào bên tai cô, thì thầm_"Đừng nghĩ tớ không biết cậu nghĩ gì, tớ không quan tâm chuyện đó, một câu chuyện vui chưa hẳn không có chuyện buồn"

    "…."

    Ở cánh cửa không có gì đặc biệt kia, mở ra trước mắt của Hiểu Mai là một không gian mở, mọi thứ xung quanh trông như một ngôi nhà với không khác bình thường dù kích thước rộng lớn của nó có hơi bất thường, người qua lại cũng nhiều đến đáng ngạc nhiên. Có người vô ý va phải nữ nhân, nhưng cũng không làm ra phản ứng gì, nhanh chóng thu dọn đồ đánh rơi, sau đó vẫn thẳng hướng ban đầu mà duy chuyển

    "Họ chỉ đơn giản thu thập tin tức, mọi thể loại, mà vòng ngoài thôi. Tớ không ngốc đến độ đưa cậu thấy Dương gia có gì đâu"

    Kế đén như bao cảnh phim xã hội đen thích diễn tâm lý thì có một người chạy đến, cúi đầu chào, sau đó hướng đến người đứng đầu nhóm người bọn họ, báo cáo gì đó rồi sau khi nhận được cái gật đầu liền lui sang bên trái hoặc phải, gia nhập đoàn người đến địa điểm cần đến. Theo dọc đường hành lang nhỏ với rất nhiều cánh cửa, sau đó ở cánh cửa gỗ cuối cùng, mở ra, lại bước xuống thêm năm bậc thang liền thấy một cảnh khác, toàn bộ chỉ là một căn phòng màu đen cùng ánh đèn điện ở mọi nơi, khác với tưởng tượng của Hiểu Mai, một nơi đáng lẽ phải có dụng cụ này nọ, nhưng nơi này lại sạch sẽ đến khó tin, chỉ là có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng. Sau đó bỗng nhiên lại rẽ trái, một cánh cửa từ bức tường đen được mở ra, ở đây, người đi cùng hai người bọn họ cũng chỉ còn một, lại là dẫn đường

    Người đó dẫn cả hai lên tầng hai của hộp đêm bí mật, từ trên cao lạnh lẽo nhìn xuống bên dưới, hai tay chắp ở phía sau, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu_"Hôm nay giao dịch ở đây"

    "Đã dám dẫn đến đây rồi sao?"_nữ nhân nhướn mày nhìn biểu cảm tự tin của người bên cạnh, sau đó lại thờ ơ nhìn đám người bên dưới, vẫn tiếp tục xuyên qua hành lang dài hướng đến cánh cửa cuối cùng của hành lang lầu hai ở phía xa kia

    "Họ nói nhị tiểu thư cũng chỉ là con rối ở dưới bóng đại tiểu thư, hiện tại người đứng đầu chết không khác diều không dây, chỉ còn chờ ngày mục nát rồi sập đỗ"

    Nữ chính vẫn không tắt đi nụ cười, giọng điệu vui vẻ hỏi người kia_"Vậy cậu tin điều này không?"

    "Dù đại tiểu thư có chết, cũng vẫn còn những người luôn đứng phía sau thật sự muốn chống đỡ cho Dương gia"

    Cô nhướn mày ngạc nhiên phía sau mắt kính đen của mình, thầm buồn cười tự đại nghĩ_[Tôi mà chết thật, đảm bảo với cậu nó còn loạn hơn lúc này, mấy anh em kia sẽ bỏ của chạy lấy người, lão hoàng thượng cũng mẫu hậu sẽ cố giấu diếm con Thanh đi chỗ khác còn có lão thái thái...loạn càng loạn đó nha]

    Nhưng sau đó vẫn cố chuyển giọng điệu nghiêm túc hỏi lại_"Vậy nhị tiểu thư biết điều này không?"

    "Cô có phải là người đại diện không?"

    Nữ chính mắt liền nhìn sang bên phải, tìm cớ nói dối_"Đề phòng nội gian"

    "…. Mau lên, cô mà dám báo sai sự thật, đừng mong bọn tôi để yên"

    "…"_nữ chính phía sau làm mặt hề, thở dài, lắc đầu chán nản đi theo sau.

    Cánh cửa cuối cùng cũng được mở, "phong cảnh" mở ra, ánh đèn không mấy rõ ràng, lại còn đủ màu sắc nhảy loạn xạ so với ban nãy vẫn là nhiệt độ cao hơn. Trên sân khấu là top năm đến hai mươi người từ độ tuổi đến giới tính đều không từ một ai đều bị trói cùng che lại mắt. Mà bên dưới chính là một đám người hưng phấn quá độ, cười nói đều điên cuồng không giới hạn. Mắt liếc nhìn sang Hiểu Mai đang che miệng bên cạnh, rồi lại nhìn đến cảnh tượng trước mặt, trực tiếp xoay người, thân tựa nhẹ vào lang cang, hai tay đều cho vào túi quần,mắt bắt đầu tìm kiếm người cần tìm

    Nữ nhân nghiêng đầu, từ lâu đã mờ nhạt hóa Hiểu Mai đang ở phía sau bọn họ_"Đám người bên dưới, biết họ đang làm gì, ở chỗ nào không?"

    "Biết rõ"

    "Vậy lát nữa gom lại, đưa qua chỗ của quản lý Thành dùm tôi, nhớ nhắn một đồng cũng không được bỏ qua, nhớ đưa qua CCTV quay riêng mặt từng cá thể một"

    Người kia có chút cau mày, im lặng không nhúc nhích nhưng lại không lâu sau thì bắt đầu rút bộ đàm ra phân phó theo lời nữ chính vừa nói. Đợi cho hắn làm xong việc mình vừa nói, nữ nhân ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống bên dưới_"Đã gọi là Dương gia, thì không cần thể diện"

    Phải đó chính là chăm ngôn mười năm nay của Dương gia mà không ai dám phản kháng. Chỉ cần đạt được mục đích, mọi phương pháp đều được thông qua sau khi đã được cân đong đo đếm cẩn thận

    (Thế méo nào...)

    "Vậy còn đám người kia?"

    Không nghĩ người này lại hỏi phải làm gì đối với một người mang danh nghĩ lạ lẫm như mình, nữ nhân không giấu được tiếng cười trong lời nói_"Đương nhiên đưa qua cho bộ chính, ở đó họ sẽ tự biết làm gì. Tôi chỉ đại diện của công ty mẹ, bởi vì việc này bên ngoài đã bàn vào nên mới phải đến nơi này, tôi sẽ không nhúng tay vào nhiều. Đương nhiên đây là chỉ thị của chủ gia đình Minh Thanh tiểu thư"

    "Vâng"

    Bỗng nhiên ánh đèn màu đều được tắt đi để lại màn đêm bao trùm mọi thứ nhưng ngạc nhiên một điều là đám người vừa cười nói điên cuồng lúc này cũng đồng thanh bảo trì yên lặng, không hề rối loạn hay bàn tán như tưởng tưởng của người bình thường có thể diễn ra.

    Nữ nhân định mở miệng nói về việc này, nhưng cuối cùng lại giữ yên lặng, nghĩ bản thân cũng nên hòa vào bầu không khí của sự quen thuộc này.

    Không lâu sau, ánh đén được bật lên, lần này lại là ánh sáng trắng và thêm một vài người đứng ở trên bục, phía sau đám người sắp được đem ra bán đấu giá kia. Nhưng thu hút tầm mắt của nữ nhân nhất cũng chỉ có một người, cậu trai trẻ với khuôn miệng mỉm cười cùng vẻ mặt cao ngạo kia

    [Ngẫm lại thì hình như người của Dương gia đều có miệng cười nhỉ??]_nữ nhân nhướn mày thắc mắc khi nghĩ đến mấy người nhà mình, sau đó lại chuyển mắt lạnh hướng đến cậu trai trẻ đứng ở phía sau tất cả kia, cười thật trầm, giọng điệu tràn đầy mỉa mai_"Xem ai đây, thể loại này mà cũng có quyền sao?"

    Hiểu Mai ở phía sau có chút giật mình, tròn mắt nhìn nữ nhân trước mặt cô

    "Cô là đại diện mà cũng biết sao?"

    "Con hoang của Dương gia, không quá nhiều để không biết, đặc biệt lại là con cưng"

    "Tôi nhớ cậu ấy không hề được báo đài, truyền thông cũng chưa từng nhắc qua, đại tiểu thư vốn không hề nhìn mặt họ hàng xa nếu không cần thiết...cô làm sao biết?"

    "Điều tra thông tin có thể xảy ra luôn là biện pháp đúng, đương nhiên thứ dự đoán này sẽ lấy từ lão nhị rồi"_không quên nhún vai làm cho câu nói của mình trông như hiển nhiên nhất có thể

    Hắn hơi nghiêng mặt nhìn nữ nhân chiều cao giới hạn bên cạnh mình, đủ để cô hiểu được hắn ta đang nghi ngờ. Cũng đúng. Minh Thành vốn là cục đá kiệm lời, đá đâu nằm đó, đời nào lại rảnh rỗi đi tràn lan thông tin cho một đại diện như cô. Nhanh chóng đảo mắt, thở dài, bình thản nói_"Trước đó tôi có giao tiếp một chút với Minh Viễn" .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    Yêu thương cấm giấu diếm. Ai lol Na, monkeysan541 với tôi. Thanks

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  7. #54
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    94
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia.



    Kiên nhẫn của nấm lùn là có giới hạn


    "Cô dường như biết nhiều hơn một người đại diện bình thường nên biết"

    Cô nhướn mày, haha cười gượng_"Tôi làm bên nhóm nhỏ thư kí mật cũng hơn ba năm, sau đó được cân nhắc đưa lên vị trí này, đương nhiên phải nên biết một vài thứ để đề phòng bất trắc. Gỉa như địch nhân đối diện cũng biết được người đó là ai"

    [Nói xạo, cậu ngay cả số điện thoại người thân cũng phải học một tháng, sinh nhật bạn thân luôn quên thì thử hỏi mấy khuôn mặt đưa cậu nhìn lướt qua sẽ nhớ được bao nhiêu phần trăm a]_Hiểu Mai phía sau nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, sau đó tầm mắt vẫn bị bên dưới thu hút. Đấu giá đã bắt đầu, vậy mà hai người bọn họ vẫn còn bàn với nhau tôi tốt chỗ nào, anh nên tin tưởng không cần nghi ngờ chút gì đâu.

    Cô nghĩ nên nhắc nhở bạn mình sớm can thiệp, cảnh trước mặt, thật sự xem không nổi. Muốn mua bán sản phẩm, liền phải liệt kê, mang ra cho khách hàng thấy sản phẩm là tốt ở chỗ nào nhưng mà câu nói kế tiếp này của nữ chính lại khiến cô không những ngạc nhiên mà trong tận sâu đáy lòng còn có thất vọng

    "Bọn họ, sau hôm nay chuyển sang trực tiếp cho tổng Thành đi, anh ta sẽ ra mặt buôn bán đợt này"

    "Chuyện này ngài Viễn sẽ có chỉ thị"

    "Ý của anh là... Minh Viễn thường xuyên trực tiếp tham gia vào việc phía bên dưới?"_nữ nhân không ngần ngại đưa ra vẻ mặt nghiêm túc thể hiện sự khó chịu cùng lời nói như đang đe dọa

    Người bên cạnh có chút ngạc nhiên, khẽ nhướn mày, nhếch môi cười nhẹ_"Xem ra, cô và tổng Viễn có vẻ thân thiết"

    "Đã lên giường rồi"_nữ nhân mày chau, phiền hà liếc nhìn qua vẻ mặt bất ngờ bởi sự thẳng thắng của mình được biểu thị qua đôi mày nhướn cao quá cặp kính đen kia, sau đó lại trở về phía dưới sàn nhảy, hiện tại đã bắt đầu ngã giá bán

    "…"

    Trong khi đó, Hiểu Mai phía sau lại bộ mặt như nai con chớp chớp mắt nhìn con người ra vẻ như thẳng thắng, ăn ngay nói thật tất cả mọi thứ mà không ngại ngần dù sự thật chứ là chán ghét tiếp tục trò chuyện_[Không phải hai người là anh em họ sao?]

    "Người khi nào mới đến, sao lại lâu như vậy?"_nữ chính dường như không thể kiên nhẫn thêm, liền lôi điện thoại, ấn gọi, chờ đầu máy bên kia vừa nhấc lên thì chỉ ngắn gọn nói_"105 đợt ba, kéo lên, bật cam, thu hình, đóng chặt hết lại cửa,5 phút, sau đó thả chó bắt người"_sau đó lập tức dập máy

    "Này, cô đi đâu?"

    Trong lúc người bên cạnh còn đang khó hiểu thì nữ nhân lại xoay người, mở ra cửa âm trong tường, bên trong cũng chỉ có độc nhất một cầu thang, một mình đi thẳng lên trên liền bước đến dãy phòng chờ được ngăn cách bởi vách tường nhưng trước mặt lại là kính một chiều. Người thanh niên kia cùng Hiểu Mai trong lúc vội vàng đi lên với hai chiều tâm trạng khác nhau thì đã thấy nữ nhân từ đâu kéo ra một hộp đen, mở ra thì cả hai đều giật mình khi nhìn đến động tác lắp ráp thuần thục của người trước mặt

    "Cô định làm gì?"

    "Vô nghĩa. Cậu làm tốn thời gian của tôi, tiền bạc của tôi"_vừa nói, từ dưới đất, nữ nhân đạp xuống nhẹ chân, một bục cao từ từ trồi lên ngang tầm ngực cô, đặt chân trụ của súng lên bục_"Hừ, súng cái thể loại gì nhập vào hai năm bán ra cũng chưa được hai cây. Chắc chắn các người không biết cách quảng bá sản phẩm. Hôm nay cô đây liền cho các người biết một trong những kế sách của gian thương bọn tôi"

    Nữ nhân bắt đầu cho đạn vào ổ, thật chậm rãi, nhướn mày với Hiểu Mai vẫn bộ dạng ngơ ngác không hợp thời_"Này, cậu đoán xem, thứ này xuyên được tấm kính chống đạn trước mặt chúng ta không, nếu không, nó văng ngược lại, tôi và cậu đều có thể xong phim đó"

    "HẢ?"_Hiểu Mai bị hỏi liền chỉ có thể ngây người, chớp mắt nhìn cô

    "Đoán đi, đây là XM2010 được nâng cấp dựa vào M24, sử dụng đạn .300 Winchester Magnum, lõi Sierra MatchKing Hollow Point Boat Tail có khả năng xuyên, tầm tối đa là 1300 m, hộp năm viên, sơ tốc là 869 m/s"_nói xong lại nhìn sang phía khác, tự thì thầm_"Không ngờ mình nhớ được thứ này, có sai chỗ nào không ta?"

    "Tuồn hàng?"

    Nữ nhân vẻ mặt bất đắc dĩ liếc nhìn Hiểu Mai, nhún vai, lại nhìn xuống đám đông bên dưới_"Không, bí mật quân sự không tiết lộ nhiều, hiện tại hàng nặng như vậy mà chỉ dùng với cự li chưa tới mười mét, hừ. Xem như hôm nay chú được chị tiêu tiền không tiết tay rồi tên máu lai nữa mùa hàng từ ngoài nhập lậu vào kia"_Chưa đợi người khác suy nghĩ, cửa kính đã được kéo lên chỉ vừa mức lộ ra nòng súng nữ nhân vừa đặt lên, mắt cũng đã nhìn vào ống ngắm_"Đời này tớ ghét nhất chính là ồn ào cùng với không chính xác, mở tiệc pháo hoa nào!"

    "Khoan! Cậu không sợ họ phản đòn lại à"

    Ngay lập tức, bên trán trái của nữ nhân liền có một nòng súng lạnh lẽo khác dí vào đầu khiến cô phải nghiêng sang một bên_"Cút ra!"

    "Dừng ngay hành động của cô lại"

    "Mọi trách nhiệm tôi làm đều sẽ do bạn giường của tôi quyết định lên người tôi!"_câu nói không ngại ngần này của nữ nhân lại khiếu Hiểu Mai phía sau khẽ ho nhẹ, kiềm chế nhìn đi nơi khác

    "…."_người thanh niên phía sau mắt kính không khỏi trợn trừng chau mày nhìn sự thường nhận trắng trợn của một người con gái không những lùn, phụ kiện cũng thiếu, vẻ mặt thì lại không phải loại hắn thích, tính tình cũng không tốt nhưng không hiểu sao lại dính líu đến tổng Viễn của bọn họ

    Chưa được quá năm giây suy nghĩ, anh đã phải ngỡ ngàng nhìn con người mặc kệ súng kê sát bên đầu, vẫn thản nhiên chuẩn bị ngắm bắn với tư thế không thể xấu hơn được_[Rốt cục, tổng Viễn chọn người này là vì lý do gì??]

    (À, tại chân cô ta ngắn, nhìn tổng thể cô ta lùn, bao quát toàn bộ thì không có nhiều điểm nổi bật, cộng lại thì có chút khác người... ể, thể loại sinh vật nào đây?)

    Hai phát súng vang lên, người trong phòng đều giật bắn, hoảng thần nhìn quanh bốn phía còn thêm cả tiếng la hét thất thanh đan xen, còn nữ nhân thì thong thả chỉnh lại tư thế chân, cứ động vai trái phải_"Trả lời câu hỏi của cậu trước khi ai đó không lịch sự xen vào. Tại sao tớ phải lo đến mấy vấn đề đó, nếu đã làm, không cần phải lo xung quanh"_sau đó lại tiếp tục tập trung vào ống ngắm, tiếng nổ lại phát ra, một người ngã gục, trán xuất hiện một lỗ tròn nhỏ, máu tươi tràn ra, đám người bên dưới càng sợ hãi, đều dồn về một hướng cửa ra, hò hét vô cùng nhiệt tình

    "Ây, bắn hụt rồi, đám vịt nhà giàu này!"_nữ nhân than thở, lại tiếp tục tư thế xấu đến hại mắt của mình đối với ổng ngắm phía trước

    "…"

    "Này, cậu thật sự học cách sử dụng thứ cậu đang dùng chưa vậy hả?!"_Hiểu Mai trợn mặt nhìn bạn mình tiếp tục xuyên sọ một người khác trong đám người chen chút bên dưới khiến cho họ vừa sợ hãi tránh xa, vừa phải cố dùng lực mà đẩy cửa, lại nhìn đến trên mục một đoàn người vừa bị đem ra chào giá hiện tại rút lại thành một đoàn, thậm chí có người còn ngất xỉu. Thân là một người nghề y như cô, thật sự trong tim đang là một tổn thất lớn

    "Lắp ráp là lén học từ lâu, thông số là tớ xem sơ qua nhưng về bắn ấy à, tớ học trên PS4 ấy, nó là Tom Clancy's Rainbow Six Seige"_nói đến chữ four, miệng của nữ nhân liền như người hút thuốc muốn nhả khói chữ o cùng với giọng gió và tiếng cười thầm khi kết thúc tên game_"Gần đây đang theo đuổi watch dog 2, người yêu mới của tớ."

    (Chịu, tôi tệ văn tả lắm, càng tả càng chiếm chữ, nhất là với con nghiệm game như vậy, cũng đừng mong tôi tìm thông tin mô phỏng, lười chết, ngắn gọn điểm gần giống duy nhất của cả hai là cầm súng và vài thứ lặt vặt mà chạy lòng vòng...?!? Hình như có chút không ổn, nhưng biết sao được, là vậy mà.)

    Sau đó quay lại mỉm cười, nháy mắt_"Chung quy đây là lần đầu tiên thư kí như tớ tự tay giết người"

    [...Tự tay...]_nghĩ đến, Hiểu Mai bụm miệng, động tác như chuẩn bị muốn nôn, nhìn quanh vội vàng tìm kiếm cửa_[Trong khi tôi cứu người....cậu lại có thể vui vẻ khi vừa...giết người]

    "Làm tại đây đi, lúc này xuống không an toàn, vả lại tớ cũng chỉ còn một viên đạn, không bảo vệ nổi cậu đâu"_giọng nói tràn ngập vui vẻ bên trong_"Phim haì chưa hết đâu. Theo quan sát nãy giờ của tớ, cậu cũng không sợ hãi đến độ sinh sớm đâu. Dù sao sẽ kết thúc sớm để còn lên đường"

    Phát cuối cùng cũng buông ra, không biết bằng cách nào đó lại trúng vào vai của vai chính đêm nay, nữ nhân liền chau mày, vẻ mặt khó hiểu không chắc chắn ôm súng, quay lại nhìn Hiểu Mai, trong khí tấm kính cùng bục cao kia đều chậm rãi trở về vị trí ban đầu của chúng_"Đờ heo, thế này mà năm phút nữa trước khi bị bắt thì đã chết vì hết máu rồi, mau, đến vai cậu, xuống cứu người đi"

    "Điên à???"

    Nữ nhân ngớ mặt, chớp chớp mắt nhìn phản ứng trong có vẻ là giận dỗi của Hiểu Mai, sau đó nhún vài_"Được thôi, cậu không xuống, chúng ta cứ đứng đây nhìn, đến khi xong thì xuống"

    Lời này của nữ nhân vừa dứt bên dưới thật sự đã có cún dữ được thả vào, đương nhiên đều có xiềng xích cùng người đi phía sau trấn áp, một đám người bị bắt gọn trong chớp mắt, sau đó bị trói lại tập thể, cùng bị lùa đi về một hướng khác mà đám người vốn đã bị mang ra đấu giá cũng bị dí súng đe dọa, bắt đi theo một hướng khác, Hiểu Mai bên trên thấy như vậy liền chau mày, vẻ mặt tức giận nhìn nữ chính_"Bọn họ"

    Nữ nhân liền dùng ngón trỏ chặn miệng mình, xuỵt một hơi dài_"Không phải lúc nãy đã cho cậu cơ hội xuống bên dưới sao? Cậu đã không xuống, cơ hội cũng không còn. Im lặng được chứ?"

    Hiểu Mai mím môi, vẻ mặt không cam lòng, im lặng nhìn sang chỗ khác, trong lòng chính là bắt đầu ghi chép nguyền rủa người trước mặt. Nữ nhân nhìn vẻ mặt kia liền có cảm giác đại nạn cũng sắp đến gần, nhưng lại lắc nhẹ vai, trái phải nghiêng đầu, mỉm cười hướng người thanh niên áo đen vẫn theo cô...à im lặng từ nãy đến giờ

    "Đi, đến tìm bạn giường của tôi, tổng Viễn của các người khai tội tôi nào"

    Trong lòng anh đã thầm khinh thường người trước mắt, không nghĩ tới chiều cao không những có giới hạn mà mức độ tự cao tự đại lại có thể vượt ra xa cả không gian như vậy. Nhưng mà hiện tại, hình như có chút gì đó không đúng, tại sao người dẫn đường anh, cũng lại là quý cô chiều cao có hạn này??

    Đi đến ngõ rẽ, nữ nhân liền chau mày, hít hà, tự thì thầm_"Nãy giờ đi đại không biết đúng đường không ta"_sau đó quay lại, vẻ mặt bình thản như chưa từng có đợt càn quét của sự ngại ngùng nào qua đây_"Ngẩng đó làm gì, còn không đi lên dẫn đường?"

    "…"

    Dù là bạn thân đã rất nhiều năm, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên, với thời gian lâu như vậy cô mới có thể im lặng đi theo phía sau nữ nhân, nhìn vào tấm lưng của người trước mặt. Có lần, bọn họ cùng đi mua đồ lót, thật sự khi nói ra size của nữ chính thì có chút bất ngờ, nhưng người đó lại biểu cảm thản nhiên

    "Anh hùng lưng dài vai rộng, ăn đứt số đo"

    "Thế ra rốt cục ngay cả phụ tùng của cậu cũng là giả dối?"

    "Hàng thiệt chứ giả dối gì, nhìn cậu đi, chân chính là màn hình nhà tớ còn gì?!"

    Phải, cuộc sống bình thường của cô chỉ quây quần giữa công việc, bệnh nhân ngoài ra thì không còn gì cả. Nhưng mà, tấm lưng người trước mắt, bỗng nhiên khiến cô thấy khó chịu. Hình như thường xuyên bắt nạt người này thì cô chưa từng thật sự đối đãi một lần tử tế. Càng nghĩ lại chỉ muốn thở dài, không phải cô không muốn tử tế mà là ai đó cố tình không để cô tử tế.

    Nhưng mà giờ đây nhớ lại, cố sự xảy ra, cũng là con người này đứng ra âm thầm nâng ở bên dưới, cô gặp khó người này cũng kiên nhẫn lắng nghe dù mức độ kiên nhẫn là cực kì có giới hạn. Nhưng mà chuyện khó của người trước mặt, cô dường như chỉ biết thoảng qua, hoặc căn bản là không thể động vào. Ít nhất, người bạn này của cô cũng không hẳn mọi hoàn cảnh đều có thể dùng một nụ cười, người này vẫn còn cảm xúc, biểu hiện khó đỡ. Cho nên nhìn chung, có lẽ cô sẽ cố gắng tìm thời gian đối đãi tử tế một chút.

    Nơi cần đến vẫn chưa đến nhưng người dẫn đường của hai người đã dừng chân, nữ nhân lại thở dài, nghiêng người nhìn ra phía trước, mắt liền trái phải nhìn qua, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài, sau đó tung tăng chạy tới_"Ahaha, anh Viễn, anh tới thiệt đúng lúc nha"_ôm lấy một bên tay của Minh Viễn lắc tới lắc lui, mắt chớp chớp

    Minh Viễn thường ngày luôn cười, phong thái cũng nhã nhặn lịch sự, nhưng trong lời nói, biểu cảm lại lạnh lùng xa cách thì hiện tại nhìn thấy người trước mặt vẻ mặt vui vẻ như sắp khóc chạy đến nhìn anh liền thật sự không cười nổi, đưa tay vuốt bên má lạnh ngắt của nữ nhân, thở dài, nhẹ giọng_"Anh tìm em"

    Biểu cảm này hoàn toàn khác xa với những gì người thanh niên dẫn đường của cả hai từng thấy qua, ở một bên chau mày, âm thầm đánh giá phân lượng người trước mắt

    Nữ nhân mày hết nhướn lại chau, miễn cưỡng mỉm cười_"Haha, người ta là đang giúp anh bảo vệ bảo bối đó nha"

    "Nhọc công lady của anh rồi, về sau anh nhất định hồi đáp lại em"

    "…"_nữ nhân mắt lảng tránh nhìn đi nơi khác, hiện tại đối với Minh Viễn luôn nằm ở thế hạ phong bởi tình nhân năm năm cùng đứa nhỏ của anh chính là bị cô giấu đi. Cảm thấy trụ này không ôn, liền hướng qua tổng Thành_"Tổng Thành, anh khỏe"

    Minh Thành nhìn cô, cười thật nhẹ, vươn tay xoa đầu_"Em xong phim rồi"

    "…."

    Sau đó cũng không cần thêm người đi theo sau, Minh Thành cũng không nói thêm nhiều, trực tiếp xoay người tự tay mở cửa, nhườn lối cho Minh Viễn nắm lấy hông nữ chính mà kéo vào trong, Minh Thành hướng tầm nhìn về phía Hiểu Mai, lạnh lùng nhìn vị bác sĩ riêng đang mang thai kiêm bạn thân của tiền gia chủ nhà anh, không đầu không đuôi lên tiếng_"Vào"

    Vẫn là căn phòng toàn bộ đều là màu đen được chiếu sáng cũng chỉ bởi đèn điện, nữ chính đi vào, đối mặt với con người bị cô xuyên ba lỗ vẫn đang bị trói, bất tỉnh nhân sự ở trên ghế sắt_"Đừng hỏi gì, giải quyết nhanh, em còn có việc phải đi. Lúc nãy trong số đó có người thu hình rồi, anh vẫn là tốt nhất lần này thu xếp bọn họ nhanh một chút. Đương nhiên tiền phí tham gia vẫn phải thu vào, tùy cấp độ mà thu nếu không hợp tác thì trực tiếp giao cho cục cảnh sát, chúng ta hiện tại bỏ đi nhánh nhỏ này đã không còn vấn đề, tùy ý anh quyết định"

    "Chắc chắn?"_Minh Viễn một bên mở điện thoại

    "Này, các người không sợ ảnh hưởng sao?"

    "Ừm"_nữ nhân vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, sau đó mỉm cười nhìn Hiểu Mai_"Tớ đang lọc lại từ từ, không thể để người không liên quan dính líu đến được, sẽ tội cho họ. Minh Viễn, chắc hay không làm sao mà rõ được, cùng lắm ăn đấm chịu đau thôi. Nếu không đạp xuống lần này, chỉ e ngay sau đó từ lậu cũng được thành một phần, bà ta lúc này bất chấp rồi"

    "Được, như ý em"

    "Em không ép anh nha"

    "Ừ, người ăn đấm cũng là em, anh không ngại"

    "Còn việc có lỗ hổng trong thu ngân từ nhánh bên trên, cứ để Minh Thanh làm nhưng anh ở bên dưới cẩn thận một chút, chờ em mang người này về, có lẽ sẽ ổn được một chút. Nhớ đừng vô tù sớm hơn dự kiến như mấy lần trước dùm. Tiền bảo lãnh không ít đâu. Vật giá ngày càng cao mà cứ thích làm khó nhau"_nữ nhân mày chau, rồi lại thở dài_"Anh Thành, bà ta trong lúc em vắng mặt chắc chắn sẽ về, cố mà câu lại một chút, đồng thời bắt tên đó mang lên trại giam phía Bắc luôn cho em. Cảm ơn nhiều"

    "Lady, phân lượng của tên họ Dương trong lòng em không nhẹ đâu?"

    Nữ nhân liền vẻ mặt chán chường kèm khinh bỉ nhìn sang nơi khác_"Một phân cũng chưa tới"

    "Tại sao cần phải tạo ra mớ hỗn tạp này?"_Minh Viễn vẻ mặt đắc ý nhìn đến cô em gái nhỏ của anh

    Cô lại xòe ra người ngón tay của mình, sau đó nhìn lên Hiểu Mai, rồi lại nhìn Minh Viễn_"Từ từ sẽ biết, người không liên quan, không cần dính dáng đến"

    "Em lại định làm gì?"

    "Để cho lão bà ở nhà im miệng lại, bà ta không an phận chút nào"_nữ nhân đeo vào găng tay, sau đó rùng mình một cái thật mạnh, tiến đến vỗ nhẹ vào mặt cậu thanh niên bị trói trước mặt, nhẹ giọng gọi_"Cậu bé của tôi, tỉnh dậy nào"

    Minh Viễn lúc này trở lại bộ dáng cũ, lùi về phía sau, đứng bên cạnh Hiểu Mai_"Tôi nói cho bạn của lady nhà tôi biết, em ấy có một phần chần chừ với tên họ Lý kia bởi vì không biết tên nhóc kia thật sự biết được bao nhiêu về con người em ấy"

    "Anh và họ Lý kia xem ra cách biệt tuổi rất nhiều"

    "Nào có, cùng nhau, năm nay đến sinh nhật đều thành ba mươi rồi"

    "…."

    "Cả nhà đều đang cố tống đi con người sắp hai mươi sáu sang nhà họ Lý kia đi, để em ấy ở đây, bọn anh không những lo tuổi thọ của em ấy, mà còn phải lo cho số mạng của mình"_Minh Viễn hướng Hiểu Mai mỉm cười, vươn tay ra sau vỗ nhẹ vai cô_"Em sẽ có cơ hội tận mặt gặp Lý Dương kia, em cứ nói với anh ta, em đã tận mặt nhìn thấy Minh Thùy cầm súng giết người không ngại ngầng, mặt cũng không cảm xúc dùm anh"

    Sau đó cũng không chờ cho Hiểu Mai trả lời, rời đi, tiến đến cuộc vui của ba người bọn họ đối với con mồi bé nhỏ bên kia

    Bởi vì nữ nhân kêu không tĩnh, cô liền chán nản lùi lại đeo vào khẩu trang, còn Minh Thành lại tiến lên cùng dao nhỏ sắc bén trong tay, trực tiếp găm thẳng vào đùi trái của cậu thanh niên, Minh Viễn vừa đi đến thì người kia cũng bởi vì đau đớn mà tỉnh lại, sợ hãi nhìn quanh

    "Bé con, anh có chuyện muốn hỏi"

    "Anh, anh Viễn, sao anh ở đây"

    "Dơ bẩn"_nữ nhân phía sau nhìn không được khó chịu lên tiếng, lại lùi thêm một bước, Minh Thành liền dùng sức, kéo con dao di chuyển thẳng xuống đầu gối khiến cậu thanh niên thất thanh hét lên

    "Bé con, ai cho phép em buôn người?"

    "Bà....bà....bà ngoại sẽ giết các người!"

    Nữ nhân vừa nghe đến đây, không nghĩ nhiều liền xoay người, vươn tay cầm lên hai thanh sắt nhọn, hướng thẳng cậu thanh niên đi tới_"Trực tiếp giết nó đi, xộc thẳng từ mũi lên não! Sau đó cắt nó ra mang đến gia đình nó..."

    Minh Viễn dùng sức cản lại con người đang ở mức kiên nhẫn thấp nhất trước mặt, thậm chí thanh sắt chỉ cần một chút nhỏ liền có thể xuyên thủng tròng mắt kia_"Suy nghĩ kĩ một chút Minh Thùy"

    "Minh....Minh Thùy....!!!! CÔ...CÔ CÒN SỐNG?? Hôm qua không phải....đã bị giết..."

    "Mày có ý gì? Không phải bà ta cho mày biết tin chị đây còn sống, không phải gần đây mày đều phải người tìm kiếm ráo riết sao? Bất ngờ sao? Bà ta không cho mày biết chị đây đang ở nhà chính nữa bước cũng không rời à? Bà ta dùng mày làm con cờ cũng không biết à? Mày không biết trên người mày có bao nhiêu con chip định vị à?"_nói đến đây, nữ nhân liền hít sâu, vuốt mặt, đưa qua hai thanh sắt kia vào tay của Minh Viễn, lột ra khẩu trang, nhắm lại mắt, thở ra một hơi dài, sau đó ánh mắt lại trở về thờ ơ_"Trước khi chị đây rời đi, cơ hội cuối, đã có bao nhiêu người trong gia tộc biết được sự tồn tại của Dương Minh Thùy này?"

    "Hahahahahahaha...rất nhiều, rất nhiều là đằng khác, bọn họ đều đang náo loạn ở bên ngoài hahahah"

    Trong lúc người kia còn đang cố gắng cười, nữ nhân lại nhìn qua Minh Viễn thì nhận được cái lắc đầu nhẹ của anh, cậu thanh niên tâm tình đang bất ổn, thấy được hành động nhỏ kia của hai người liền như phát điên, bắt đầu mắng chửi cùng đe dọa. Nữ nhân mặt kệ, xoay lưng, khoanh tay chống cằm, tự mình thì thầm_"Bà ta vốn không bất cẩn, chuyện này là đúng, vậy mục đích của thằng nhóc này ở đây là gì? Đã bỏ lỡ điều gì sao?"

    "Không dùng chỗ này nữa là được"

    "Sao lại không dùng, chuyển cho người khác là được"_nữ nhân nhếch môi cười_"Tiền, không thể bỏ qua được"

    Sau đó mới ngẩng đầu nhìn bộ dạng của Hiểu Mai đang trừng mắt nhìn về phía mình, nữ nhân có chút không biết gì, quay đầu thì đã thấy con người nữa trên còn nguyên dạn, qua bàn tay của Minh Thành hiện tại lại trở nên thật ghê tởm nhưng khó khăn một điều cậu thanh niên vẫn còn sống, vẫn có thể minh mẫn suy nghĩ, giao tiếp

    Cô vội quay đầu, rùng mình_"Kiểu này chắc toàn viết truyện kinh dị thật rồi. Hiểu Mai, mau đi thôi, cậu không phải suốt ngày mổ người sống đặc sắc còn hơn vậy sao? Không cần làm bộ mặt lần đầu coi mười tám cộng đâu"

    "…"

    [Đừng trách tôi vì sao không tử tế với cậu!]
    ~~~

    Nữ chính thở dài, một tay chống bên bệ cửa, tay mân mê trán, tay kia lại lười nhát lướt điện thoại, không kiềm được thở dài, chần chừ chuyển qua tin nhắn

    <Tôi đã làm chuyện khó nhất>

    <Phản ứng ra sao?>

    Mắt liếc nhìn về phía mẹ bầu vẫn đang an giấc bên cạnh, thờ ơ trả lời lại tin nhắn_< Tôi không biết, nhưng mà chuyện của anh cả bên tôi anh cũng nghe qua rồi, năm năm, cuối cùng cũng ẵm chị dâu cùng nhóc con về lại bên đó thôi>

    <Nếu cô ấy có mệnh hệ, tôi liều mạng với cô>

    <Với mình tôi thì không vấn đề, tôi sẵn sàng đơn đả độc tấu với anh, bởi căn bản, mấy người kia anh đánh không lại đâu>

    …..

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    Yêu thương cấm giấu diếm. Ai lol Na, monkeysan541 với tôi. Thanks

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
  9. #55
    Ngày tham gia
    Jun 2015
    Bài viết
    94
    Xu
    0

    Mặc định

    Cuộc sống hằng ngày và chuyện tình ái của một tác gia.



    Một sự thật kinh thiên sắp được tiết lộ!!! Đùa thôi, lượm người vốn rất khó, nhưng nhờ ăn may, nó luôn trở nên dễ dàng.
    ..

    [Sai lầm!! Đây chính là sai lầm!!! Tớ muốn đi về, ngay và luôn!!!]

    [Ở đây, cậu phải Ở ĐÂY cho tôi]

    [Không thấy tớ vừa từ cửa tử lăn trở lại hả? Nhận ra rồi, cuộc sống này thật đáng trân trọng, MUỐN VỀ!!]

    (cô chết không dưới ba lần, đến bây giờ mới nhớ nên trân trọng à?)

    [Ở ĐÂY CHO TÔI!!]

    [Không, nhất định phải về]_nói liền làm, nữ nhân liền thôi trừng mắt với Hiểu Mai mà đứng dậy, định vùng chạy nhưng chân vừa co, chân vừa duỗi, đến lúc chân duỗi muốn co thì đã bị kéo lại, khiến cho bức tường vĩnh cữu phía trước có xu hướng tiếp đất.

    Theo lý thuyết muôn thuở, khi một vật rừa rắn vừa phẳng, bị va đập mạnh phải một vật vừa thẳng vừa không rắn thì dĩ nhiên sẽ có mặt phẳng bị nứt gãy hoặc chấn thương đa phần, rất không may cho người phụ nữ hai lưng kia, cô ta không những phẳng, hiện tại lại thêm không rắn chắc. Không những tấm phản người người chán ghét sẽ tiếp đất, còn có khuôn mặt "như hoa như ngọc" của cô ta cũng sẽ chạy theo cùng chủ nhân của nó mà tiếp đất

    '***'_tiếng động của một vật thể không xác định tiếp đất, vật thể ngay lập tức xoay người, ôm lấy mũi của mình, còn có một tay kia ôm lấy tấm phản của mình, lăn lộn qua lại_"A...Sao cậu lại có thể làm như thế với tôi a..."

    "Đó được gọi là trả thù"_Hiểu Mai vẻ mặt cao ngạo đắc thắng quay trở lại màn hình laptop trên chân mình

    Nữ nhân nghe vậy liền chau mày, chống tay ngồi dậy_"Nhìn này!"_cô tức giận chỉ vào cái mũi với hai hàng máu đang chảy ra một cách thật tao nhã của mình, rồi lại chỉ đến cổ, nơi có một lằn xanh đen đáng sợ bao vòng lấy_"Cậu rốt cục muốn gì, tớ chỉ là cho cậu biết sự thật, tớ vô tội!"

    Hiểu Mai chau mày, quay đầu, mắt nhìn lên nữ nhân, sau đó im lặng quay trở lại laptop trước mặt. Nữ nhân cô ta bị ngó lơ liền chau mày, bản tính tiểu thư cũng trỗi dậy, nghĩ theo thói quen bình thường, bám lại gần người mình vừa làm mất lòng mà ăn vạ nhưng hiện tại, vừa định sà vào bên cạnh Hiểu Mai thì cô lại trực tiếp di chuyển tựa người vào cửa song sắt phía sau lưng, sau đó còn thoải mái thở dài, duỗi thẳng chân, nhận lấy gối mềm của tù nhận bên trong cố đẩy ra cho mà lót lấy lưng

    Nữ nhân vẻ mặt liền chuyển thành đưa đám, khinh bỉ còn có bất đắc dĩ mà nhìn Hiểu Mai. Cô ta dù muốn sà đến ăn vạ nhưng mạng sống để ra khỏi đây thì vẫn tốt hơn.

    Ai lại có thể nghĩ, vừa đến trại tập huấn, đi lượn một vòng ngay cả bóng của một anh đẹp trai cũng không thấy được, thậm chí cô ta còn thầm oán trách vận chó của bản thân có phải hay không vừa đến nơi nào thì đoàn người kia vừa mới ba phút trước đã rời đi, này quả thật càng nghĩ càng khiến nữ chính cô muốn đập bàn xong liền lật bàn, tức giận thét lên sự uất ức tận sâu trong đáy lòng. Sau đó thì được dẫn đến một cảnh cửa cùng một câu ngắn gọn_"Tự bảo trọng"

    [Ô hô, các người muốn tôi chết mất xác à?]_sau đó dưới sự lạnh lẽo, cách xa vạn thước của Hiểu Mai mà nữ nhân phải cắn răng đi trước. Bên dưới tối đen, tựa như ban đêm, giống như bên ngoài lúc này cũng đang ban đêm (Uêy, uêy, đùa hả). Đang lúc nữ nhân đang đắn đo có nên mở đèn lên hay không, trông có vẻ cô ta đắn đo, nhưng thực ra trong bộ não với trí tượng tưởng thang hoa của cô ta thì đang nhẩm tính với cấu trúc của nơi như thế này, chốt mở sẽ nằm ở đâu.

    Cổ nhân có câu, " Núi này cao, còn có núi nhiều cỏ hơn!"_cho nên Hiểu Mai đi phía sau lên liền không ngại ngần bước vào, vươn tay sang bên phải, ấn nhẹ, đèn điện liền sáng lên khắp mọi nơi trước sự ngạc nhiên trong khinh hoàng của nữ nhân_[Chết chắc rồi]

    Cả trại tập huấn có đến năm tiểu khu giam người, còn có thêm hai biệt khu, này không khác gì một mô hình nhà tù thu nhỏ. Mà hiện tại, họ, một cặp người thường, không những là người thường không phải dân thường, còn là một kẻ bệnh, một người mang thai với hai mực đích khác nhau mà tiến vào nhà tù, vậy mà người bên cạnh lại không e ngại cứ như vậy bật đèn.

    Ngay lập tức liền vang lên tiếng chửi rủa khắp nơi, còn có tiếng đập đồ. Đối với nữ nhân không hề thích thú với việc gây hấn thì chuyện lúc này không khác gì đang giáng đòn vào tâm lý của cô, những vẫn chỉ có thể cắn răng, trâu bò mà đi tới, tìm buồng giam đang giữ lấy người mà cô, à không, tổ chức cần.

    Cô hiện tại chính là đang tận lực cống hiến cho nước nhà nha. Cho đất nước chính là thúc đẩy bán ra vũ khí hạng nặng còn nhà chính là rước về người tài, gia tăng doanh thu. Cô chính là một con người tài năng, có lòng từ bi bát ái vô hạn độ đến kinh người như vậy. Vừa tự quăng mình lên chín tầng mây, nữ nhân vừa đi hết nhìn mảnh giấy ghi mã số buồng giam, lại nhìn đến bảng số kim loại trên mỗi cửa sắt kia, miễn cưỡng không để ý đến những ánh mắt nguy hiểm, hành động cùng với lời nói khiêu khích, đe dọa của tù nhân, từng bước, từng bước thật cẩn thận mở to mắt tập trung vào những con số

    Cả khu, nơi mà hiện tại hai người đang vào tổng cộng có bốn dãy phòng giam, hai dãy áp tường, hai dãy kia áp lưng vào nhau với vách kim loại bề dày hơn cả cánh cửa gỗ nằm ở giữa , tất cả đều song song với nhau, đều hai tầng, chỉ là nhà tù này lại có điểm đặc biệt hơn so với bình thường, ngoài việc chấn song bên ngoài là sắc thì bên xong miễn cưỡng có thể xem qua như là sở thích bày bố phòng riêng của mỗi người, trông rất loạn, mỗi "phòng" đều một kiểu. Hầu hết đều phạm tội, nhưng lại nằm ở phía gián tiếp, không hề trực tiếp chỉ huy hay ra tay sát hại ai nhưng bằng chứng lại cho thấy họ là người có liên quan đến, thậm chí tù chính trị cũng có vài người được đến đây.

    Nữ nhân dừng chân trước một " căn phòng", chau mày nhìn quanh, hơn bảy mươi phần trăm căn phòng đều là thiết bị điện tử cùng sách vở này nọ

    [Gì??? Sách vở???]_đang lúc mắt chớp nhiều lần bởi suy nghĩ khủng khiếp nào đó vừa chạy te qua não bộ, nữ nhân vẻ mặt như uống phải thuốc độc quay lại nhìn người bạn vẫn đang thông thả quan sát tù nhân bên trong, chân vẫn tiếp tục bước tới vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.

    Bỗng nhiên có một lực kéo rất mạnh, kéo nữ nhân sát vào chấn song, đầu cùng lưng đều bị va đập, chưa chuẩn bị than đau thì cổ họng lại bị đau vì bị xiết lại bởi bắp tay của tù nhân ngay phái sau chấn song, nơi cô vừa bất cẩn xoay lưng đi mà không hề chú ý khoảng cách của mình và căn phòng. Run rẩy đưa tay cố với vào túi áo trong của áo khoát để rút ra con dao phòng thân nhưng không nghĩ tới người phía sau liền vươn tay ra, nắm lấy khuỷu tay cô, sau đó trược xuống cổ tay, thành công bẻ ngoặc về phía sau, lực tay ở trên lại thêm nặng

    Cố nheo mắt, cố nhìn về phía Hiểu Mai chỉ bình thản nhìn mình, sau đó lại chuyển tầm nhìn sang một phòng giam khác, bước chân cũng dừng lại, hoàn toàn không có chút gì là quan tâm đến con cá thật sự sắp chết này

    [Chết....chết...chết chắc....]_tầm nhìn cũng nhòe đi, cố sức lấy chút không khí còn lại nhưng lại bất lực, trong mơ hồ thấy được có bóng người nho nhỏ chạy tới, nói gì đó nhưng hiện tại, cá chết lại không thể nghe, cứ như vậy ngã lăn ra sàn, đầu cũng trực tiếp thân mật với nền nhà.

    Ai nghĩ vừa đến trại giam, tay chân còn chưa động thì đã muốn bỏ mạng. Nữ nhân trong lúc bất tỉnh nhân sự thì trong đầu vẫn là pháo hoa ở mọi nơi, đủ mọi cảnh tượng diễn ra bên trong não bộ của cô ta

    "Cô....là cô sao? Bác sĩ???"_tù nhân bên từ lâu đã thả tay để đảm bảo người trước mặt này không chết, nhưng cũng vừa lúc nhìn thấy người khác đi tới, nhìn đến diện mạo liền khiến cho anh cảm thấy bất ngờ, không kiềm được xúc động nắm chặt chấn song, đến thật gần_"Bác sĩ!"

    Hiểu Mai nhìn người dưới chân, rồi lại ngẩng đầu nhìn tù nhân bên trong ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng mà nhìn mình, cô nhanh chóng đánh giá anh ta, sau đó lại hạ mặt, ngồi xuống bên cạnh xác chết kia, hai tay đặt lên gối, cằm lại đặt lên tay_"Xem biểu hiện này của anh, tôi từng phẩu thuật qua cho người quan trọng của anh đúng không?"

    "Bác sĩ, cô không nhớ sao?"

    "Cảnh báo trước, tôi không thích lắm người đa nhân cách"

    "Không, tôi không phải, cô không nhớ cũng không sao, không thể trách được"

    "Tôi đã làm gì để bị trách?"

    "…"_người đó chau mày, vẻ mặt có chút khó khăn, gãi đầu_"Vợ tôi, cô ấy bị ung thư máu, đã chết sau khi phẫu thuật nữa năm"

    Hiểu Mai lúc này mới ngẩng đầu nhìn người tù nhân bên trong, cố gắng tra xét ánh mắt kia tìm ra chút thù hận nhưng lại không thể, chỉ có thể ví nó như cún con đang nhìn thấy chủ nhân của nó vậy_"Ung thư máu sao? Loại đó tôi làm rất nhiều, nó là ưu tiên của tôi, nhưng bệnh nhân sống qua cũng không quá nhiều"_cô cúi đầu, vươn tay dùng ngón trỏ chọc má nữ chính_" Xin lỗi, nhưng tôi không nhớ"

    "Không, không phải, ý tôi không phải như vậy, nhiều năm qua, tôi luôn cố gắng tìm kiếm để cảm ơn cô, nhưng lại không thể"

    Hiểu Mai nhướn mày, khúc khích cười, bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười như hoa nở nhìn tù nhân_"Tại sao?"

    "Tôi đã đến bệnh viện để tìm gặp cô, thậm chí là cả lịch khám hay phẫu thuật của cô tôi cũng có nhưng lần nào cũng không gặp được, thông tin bên ngoài của cô lại quá đơn giản nhưng tôi lại không thể tìm ra được thêm bất cứ điều gì, tôi đã thư dựa theo mà tìm cô nhưng đều là giả "

    Cô mỉm cười ngày một sâu, chỉ tay xuống người bất tỉnh bên dưới_"Là cô ta cùng ông xã tôi làm, thật thú vị khi nghe được vài mẫu tin vụn nhỏ của người xung quanh đã làm gì cho tôi. Đúng vậy, quả thật tôi cũng có thắc mắc, trong khi những bác sĩ khác người cảm ơn có, người mắng nhiết thậm chí là trả thù cũng có, nhưng tôi đến một người cũng chưa từng. Nhưng ngày qua ngày, có vài thứ trong tôi bỗng dưng sáng tỏ"

    "Bác sĩ?"

    "Người này đến đây là muốn thuê anh về làm việc"

    Tù nhân nghe được liền chau mày, bật cười_"Bác sĩ, cô không nên đùa, ngay cả chút ít thông tin thật của cô tôi cũng không chạm đến được cũng đã đủ chứng tỏ người làm việc cho cô ta có bao nhiêu tài giỏi"

    "Không đâu, tôi lại nghĩ, thứ mà anh tìm được chính là tất cả những gì tôi có, đơn giản bởi vì nó quá đơn giản, anh nếu đã điều tra chắc chắn họ cũng biết rõ để đưa chỉ dẫn, hướng anh đi con đường khác. Châm ngôn của người này chính là nếu cản không nổi thì sẽ thú tội thôi"

    "Nhưng nó đã ghi cô vẫn còn độc thân!"

    "Tôi đương nhiên độc thân, vẫn chưa đám cưới mà"

    "Nhưng nhà của cô ở thành X"

    "Đó là trước kia"

    Tù nhân vẻ mặt khó tin nhìn đến vị bác sĩ anh vẫn trong ngóng mỗi ngày để nói lời cảm ơn

    Hiểu Mai đứng dậy, hai tay thong thả cho vào trong túi áo bác sĩ của mình, bước đến trước song sắc, mỉm cười rực rỡ_"Đúng vậy, anh thật may mắn khi bọn họ dám để thông tin của tôi cho anh đọc. Tất cả đều là sự thật, một chút cũng không giả tạo. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc anh không thể thoát khỏi bọn họ"

    "Ý của cô?"

    Cô bật cười_"Họ đều là xã hội đen"_sau đó vẫn vui vẻ, híp mắt nhìn anh_"Người đang nằm dưới đất, chính là người bị anh trộm thông tin, sao đó còn bị anh đe dọa bán tháo"

    "Tôi, lấy gì?"

    "Nghe đồn là bí mật lịch sử trình duyệt web của ai đó cùng vài thông tin đen tối liên quan khác"

    "Tôi dù tay nghề không tốt nhưng không đến nổi vào lấy thứ vặt vãnh như vậy"

    "Nhưng ngặt một nỗi, đó lại là máy chủ của tổng bộ, tức là thông tin có liên quan, anh chắc hẳn cũng biết vài phần"

    "A..... chuyện máy chủ tôi có rất nhiều, nhưng có một lần thật sự rất đặc biệt, thậm chí tôi còn hoài nghi mình và máy chủ hay là vào máy tính cá nhân nữa, thậm chí còn tệ hơn cả máy tính cá nhân"

    "Xóa hết tất cả mọi thứ?"

    "Ừm, tôi phải mở cổng, rà soát lại, nhưng không nghĩ lại chỉ lượm được một dãy lịch sử trình duyệt, rất đặc sắc. Dù sao cũng là làm theo yêu cầu cho nên chỉ có thể lấy nó đưa qua cho bọn họ. Nào ngờ lại bị nghi ngờ...Sau đó thì"_tù nhân nói đến đây thì thở dài

    (Đừng phàn này, nếu phàn nàn, hãy đọc lại từ chương 1 cho đến chương này, bạn sẽ hết phàn nàn)

    "Đừng nói với tôi, từ chuyện vô lý đó mà mấy năm nay anh bỏ chạy rồi cuối cùng vào đây ngồi chơi?"

    "…."anh gãi đầu, khoanh chân ngồi_"Họ nghi ngờ, tôi cũng không thể chối cãi bởi thứ tôi đưa cho họ quá mức phi lý, cho nên liền tiện tay thu ngược lại của họ liên lạc đến nơi có máy tính mẹ cũng như máy tính cá nhân kia mà rau bán, mà muốn nâng giá thì phải lấy đồ cá nhân của người bên để kêu giá cao"

    "Bán được không?"

    "Qủa thật không sai lầm, nếu chỉ đưa ra toàn bộ thông tin của bên kia, họ căn bản cũng không nhìn tới. Nhưng tôi vừa nhắc đến lịch sử duyệt web, thậm chí chưa nói hết thì họ đã bảo dừng, thông báo gì đó"

    Hiểu Mai cười trong thanh quản, ánh mắt nguy hiểm nheo lại liếc nhìn xuống nữ nhân_"Có người gặp anh sau đó"

    "Đúng vậy bác sĩ, một cô gái, cô ta nếu theo tôi thì rất lùn, mang khẩu trang cùng kính đen, đầu cũng đội nón rộng vành mà đi ra gặp tôi. Tôi có chút khó hiểu, nếu cô ta đã xuống thì chắc chắn là người có địa vị, lại làm một cách không ngại ngùng như vậy thì chắc chắn đã làm rất nhiều lần, nhân viên nên thấy quen mới đúng. Nhưng mà biểu cảm lúc đó của nhân viên lại khiến tôi hoài nghi mình có phải hay không đi nhầm chỗ"

    Cô bụm miệng, ôm bụng, cô ho nhẹ kiềm lại vào lòng, nhìn đến tù nhân vẫn giữ vẽ mặt mong mỏi nhìn cô_"Vậy, trao đổi ra sao?"

    "Chưa thể làm gì thì cô gái đó phải nghe điện thoại, hành động rất lúng túng rồi bỗng dưng đứng dậy bỏ chạy mất. Tôi đã nghĩ có phải hay không cô ta là tay trong nhưng lại không thể có chuyện đó hoặc là thật sự có chuyện gấp phải đi. Đơn giản là vậy, sau đó, tôi ngồi ở đó cả ngày chờ người khác xuống nhưng không nghĩ tới, có lẽ cô gái đó vội vàng nên quên mất. Cứ như vậy, tôi trộm, bị họ phát hiện, lại thêm tôi rau bán như vậy. Vài ngày sau liền có người đuổi tới"

    Hiểu Mai nhìn không được bật cười, đưa tay quẹt nước mắt_"Tôi chắc chắn, trong đó có người của cô gái kia, cô ta vẫn luôn tìm anh để mua lại mớ hỗn độn kia hahahah"

    "…."

    "Hiện tại đang nằm..."_câu nói của Hiểu Mai bị chặn lại bởi biểu cảm kinh thiên của tù nhân trông như anh ta vừa gặp phải điềm gỡ nhất trên đời kia_"Này, anh có sao không vậy?"

    Tù nhân mắt mở lớn nhìn nữ nhân quay mặt về phía hắn, chau mày, lồm cồm bò dậy, lắp bắp_"Minh Thùy....Minh Thùy, là em sao"

    Nữ nhân vừa tỉnh dậy, nghe tên cúng cơm của mình liền giật mình, chớp chớp mắt, sau đó vừa chau vừa trừng nhìn tù nhân vẻ mặt không tin nổi nhìn qua Hiểu Mai muốn đính chính tình hình thì cũng gặp phải vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, nữ nhân cứng nhắc quay đầu nhìn tù nhân.

    Bốn mắt nhìn hai mắt, sau đó đột nhiên anh ta lao tới, tay vươn ra khỏi chấn song hướng về phía nữ chính_"Minh Thùy, là anh, chồng của em"

    (cô ta có chồng rơi, cô ta có chồng rơi, cô ta có chồng rơi, cô ta có chồng rơi, cô ta có chồng rơi....)

    [GÌ VẬY MÁ!!!]_nữ nhân kịp thời lùi ra sau kịp thời tránh né, ngồi bệt ra sàn, vẻ mặt như vừa thấy ma xuất hiện ngay trước mặt mình, tay kia vội vàng ôm lấy cổ, quay đầu nhìn đi nơi khác mặt kệ tiếng kêu gọi ý ới kia, sau đó vẻ mặt không chắc chắn, nằm xuống lại giữa sàn nhà, cách xa cả hai gian phòng giam, hai tay chắp trước ngực, duỗi thẳng chân_"Mang con đi đi, chúa ơi! Con chiên bé nhỏ của người đang bị tổn thương não đây"

    Hiểu Mai ở một bên cố nhịn cười, sau đó như nhớ ra việc gì đó, vẻ mặt nghiêm túc suy xét nhìn lại tù nhân trước mặt. Đối với cuộc đời của người bác sĩ, sẽ có vài trường hợp, không thể nào quên được. Ngày đó đưa đến bệnh viên là một người phụ nữ Hiểu Mai vừa nhìn qua cũng không khỏi hoảng sợ đến mức tim tưởng chừng như có thể ngừng đập. Các cơ, nội tạng đều đã sưng phù tưởng chừng như có thể chết ngay vào ngày hôm đó, nhưng cô ấy lại sống, lại có thể kiên cường vượt qua đau đớn mà chịu đựng tất cả, cũng chỉ để sống thêm nữa năm.

    Hiểu Mai nhìn thấy cô, lại nghĩ đến người bên cạnh, khẽ chau mày nghĩ đến con người kia thật sự có thể đấu tranh dữ dội đến như vậy, giành giật mạng sống từng giây phút một trong đau đớn như vậy không. Đám án cũng chỉ có thể khiến cô cười trừ, chắc chắn không, đối với người không muốn chết và người luôn chuẩn bị sẵn sàng để chết thì quá khác rồi. Người phụ nữ đó không những diện mạo bề ngoài giống nữ chính như đúc mà ngay cả tên cũng giống. Một sự trùng hợp đáng sợ. Hiểu Mai đã lén lút trong phẩu thuật lấy mẫu tủy của người phụ nữ đó để phân tích nhưng kết quả lại hoàn toàn khác. Họ bên ngoài giống, nhưng bên trong, một chút nhỏ cũng không hề giống nhau.

    Nếu ngày đó tìm được kết quả giống trong phân tích mẫu máu, cô không những sẵn sàng xuống tay với người phụ nữ đó, thậm chí còn có thể tìm đến người thân có liên quan đến hệ trục mà tìm kiếm. Nhưng thật may cho người phụ nữ đó, ông trời lại chiếu cố hơn cho cô so với lũ người xấu xa bọn họ.

    Từ rất lâu, từ lúc chấp nhận đến sống cạnh tên xã hội đen kia, mong ước tẩy trắng của Hiểu Mai dù hừng hực đến đâu nhưng từng ngày, từng ngày một nó lại âm thầm rời đi từng mảnh một. Chỉ là họ nhất quyết không cho cô thấy điều gì đã và sẽ xảy ra, họ chỉ cho cô một con đường duy nhất để đi, chỉ với một hướng nhìn thẳng, liếc trái nhìn phải đều không thể.

    Vậy mà cô, lại chấp nhận mọi thứ. Nghi ngờ là thứ không thể không có nhưng cũng bởi vì họ, cô không dám nghi ngờ nữa. Ngày đó, khi đã chấp nhận mọi thứ, người phụ nữ giống nữ chính như đúc lại xuất hiện, suy nghĩ lạ lẫm muốn hy sinh mạng sống người khác để lấy được thứ người xunh quanh mình cần ấy vốn đã nhen nhóm nay như bùng nổ trong con người cô. Phải, bọn họ đều không phải là người tốt. Không riêng ai, chính là bọn họ.

    Hiểu Mai khẽ bật cười, nhướn mày nhìn đến nữ chính hiện tại đã bịt lại tai của mình, lảm nhảm một mình. Bọn họ, ngay cả việc cô suốt ngày phẩu thuật cho người khác cũng đã lo lắng suốt ngày nói về độ tà ác của cô chỉ có tăng chứ không hề giảm thì thử hỏi xem, ông trời có dám cho cơ hội tính toán mạng người hay không đây.

    Tâm trí bị suy nghĩ cùng hồi tưởng bủa vây. Người trước mặt luôn có sự may mắn khác người, nhưng mà thời khắc đó, lúc cô hy vọng sẽ thay người này tìm được may mắn thì lại không thể. Một bản sau ngay trước mặt cô nhưng kết quả lại không phải là thứ may mắn cô luôn tin tưởng. Tầm nhìn vô tình lọt vào khung cảnh nữ chính đang vẻ mặt kì thì nhìn tù nhân kia, sau đó lại quay qua đề phòng nhìn đám tù nhân vẫn trầm mặc từ lúc họ bước đến căn phòng cuối cùng này. Không chính xác hơn là từ lúc con khô nào đó bị xiết cổ suýt chết

    Một suy nghĩ nhảy thoáng qua, cô không khỏi nhoẻn miệng cười_[Nếu ngày đó thật sự làm như vậy, hôm nay chắc sẽ không có chuyện vui đến thế này đâu]

    "Tôi nói rồi, tôi không phải gì gì XXOO của anh"_nữ nhân thở dài, lười biếng không muốn cãi cọ đứng dậy, duỗi lưng, tay xoa xoa cổ, đầu cũng nghiêng trái nghiêng phải, quay lưng định rời đi, lạnh nhạt bỏ lại một câu_"Cậu còn muốn ở hay đi cùng tớ thì tùy cậu"

    Hiểu Mai ánh mắt đầy toan tính nghiêng đầu nhìn nữ nhân thẳng lưng rời đi không chút ngại ngần, lại nhìn đến tù nhân vẻ mặt thất vọng, cố với tay theo, khàn giọng gọi_"MÌNH THÙY!!!"

    "Yên lặng, tôi sẽ kể cho anh nghe vài chuyện, câu chuyện về người tốt và không tốt"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    Yêu thương cấm giấu diếm. Ai lol Na, monkeysan541 với tôi. Thanks

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,
Trang 11 của 13 Đầu tiênĐầu tiên ... 910111213 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status