TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 76

Chủ đề: Cảnh Thịnh Đế tân truyện - Ngô Thu - Truyện Việt Hoàn Thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jul 2015
    Bài viết
    1,317
    Xu
    2,776

    Mặc định

    Chương 5: Xuyên việt

    Chương 5: Xuyên việt
    - A… a… a…

    Một tiếng thét chói tai vang lên như muốn xé tan màn đêm tĩnh mịch. Giữa một căn phòng với những bức màn màu vàng thêu hình rồng bằng chỉ kim tuyến, thiếu niên ngồi bật dậy. Trán lấm tấm mồ hôi, thiếu niên dáo dác nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh. Dưới ánh sáng leo lét của những ngọn nến, thiếu niên nhận thấy đây là một phòng ngủ rất rộng lớn. Những vật dụng bày biện ở đây đều thấp thoáng có màu vàng kim. Cả căn phòng toát lên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Trong ánh sáng mờ ảo, mọi vật nhìn có vẻ lung linh, huyền ảo. Thiếu niên dụi mắt, bất giác thốt lên:

    - Mình đang ở đâu đây? Bây giờ là mấy giờ rồi?

    Thiếu niên đứng lên, đi dạo khắp phòng, trong đầu hiện lên vô vàn câu hỏi. Cậu tiến lại chiếc bàn dài đặt đối diện giường ngủ. Đây là một chiếc hương án làm bằng gỗ lim với bốn chân được chạm khắc hình rồng trông rất sinh động. Phía trên phủ một tấm vải điều viền thêu kim tuyến. Giữa bàn có hai cuốn sổ nhỏ bìa lụa màu đỏ, bên ngoài viết một dòng chữ Hán. Thiếu niên cầm một cuốn lên, mở ra. Thì ra cuốn sổ này thực chất chỉ là hai tấm bìa, bên trong dán một tờ giấy gió cũng viết toàn chữ Hán.

    “Thần, Thái Úy Lê Văn Hưng kính tấu” thiếu niên bổng choáng váng khi đọc thầm dòng chữ hán bên ngoài. “Chuyện gì xảy ra đây? Đây là một bản tấu chương”. Bỏ cuốn sổ này xuống, cậu lại cầm cuốn còn lại lên. “Thần, Phụ chính Trần Văn Kỷ kính tấu”.

    - Á… á… á… Đau đầu quá. Chuyện gì thế này? Mình không phải là đang ở Bảo tàng Quang Trung sao? Còn nữa, thân thể này là sao đây? Rõ ràng là thân thể của một bé trai khoảng mười một, mười hai mà.

    Thì ra thiếu niên chính là David Ho. Thế nhưng mọi chuyện sao lại như thế này? Anh đang ở đâu? Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân chạy rầm rập, cau đó là tiếng đập cửa.

    - Hoàng thượng… Hoàng thượng… Người không sao chứ? Hoàng thượng… Hoàng thượng.

    “Gì nữa đây? Hoàng thượng? Ai là Hoàng thượng?” – David lẩm bẩm rồi ra mở cửa phòng. Trước cửa là một người đàn ông, thoạt nhìn tầm bốn mươi tuổi, mặc một bộ cổ trang như trong những bộ phim kiếm hiệp dã sử David đã từng xem trước đây. Nhìn thấy David, ông ta quỳ sụp xuống vái lạy, cất giọng the thé:

    - Hoàng thượng… Người không sao chứ? Xin thứ tội thần chậm trễ hộ giá.

    “Ông ta nói với mình ư? Mình là vua sao?” – David lại tự hỏi.

    - Tôi… tôi… À… Trẫm… trẫm không sao. Ông là…

    - Khải bẩm. Thần là Tổng quản Nội vụ Vũ Tâm Can. Bệ hạ không nhận ra thần sao? Chắc là… chắc là Bệ hạ vì bị sét đánh năm hôm trước nay mới tỉnh dậy, đầu óc còn choáng váng nên mới không nhận ra thần.

    “A… thì ra mình đúng là vua. Nhưng mà vua của nước nào? Thời đại nào? Sao mình lại không biết nhỉ?” Lúc này David choáng váng thật sự. “Thôi kệ, cứ để xem sao”

    - Vậy à? Chắc là thế. Thôi, trẫm không sao. Khanh cứ đứng dậy đi. Trời cũng khuya rồi, khanh cứ về nghỉ ngơi đi.

    - Tạ ơn bệ hạ. Kính mong bệ hạ bảo trọng long thể. Giờ bệ hạ đã không sao. Không biết ngày mai bệ hạ có thiết triều không ạ? Hay là nghỉ ngơi thêm một hôm nữa cho khỏe hẳn?

    - À không cần. Ngày mai trẫm sẽ lên triều. Ngủ suốt năm ngày rồi, ngủ nữa chắc xương cốt cũng mục rữa mất thôi.

    “Sao hôm nay Hoàng thượng nói chuyện lạ thế nhỉ? Xương cốt mục rữa mất là thế nào? Từ khi nào Hoàng thượng lại nói chuyện ra có vẻ cao thâm thế?”, nghĩ vậy, Vũ Tâm Can nói tiếp.

    - Vậy thần xin lui xuống trước. Sáng sớm thần sẽ đánh thức bệ hạ dậy. Người cũng nghỉ ngơi thêm chút đi.

    David cũng gật đầu rồi vẫy tay ra hiệu cho ông ta ra ngoài. Lúc này, trong đầu David bỗng nhiên kéo đến một trận đau nhức khó tả. Rồi sau đó là hàng ngàn thông tin hiện ra trong óc. Thì ra, sau khi bị cuốn vào cơn lốc xoáy, linh hồn anh bị xuất ra, bị kéo về quá khứ. Cùng lúc này, cậu thiếu niên này, chính là vua Cảnh Thịnh đang chơi đá gà với Vũ Tâm Can trong Nội uyển bỗng dưng bị một tia sét đánh trúng, bất tỉnh. Linh hồn của David bị kéo đến đây, nhập vào thân xác của Cảnh Thịnh. Việc này xảy ra vào năm ngày trước.

    “Hóa ra là thế. Mình tìm thấy đôi thủ sáo của Tổ phụ. Hai phần của món binh khí gặp nhau, phát sinh ra một cơn lốc rồi kéo mình về quá khứ. Ra là vậy. Nhưng việc này rõ ràng là phản khoa học mà”. Đến lúc này, David vẫn dùng cái suy nghĩ của một nhà khoa học mà phân tích mọi việc.
    Anh nằm xuống giường, à, phải nói là Long sàng mới đúng, vắt tay lên trán và suy nghĩ. Anh lục lòi mớ kiến thức trong đầu, cố tìm cho mình một lý do hợp logic. À, nhớ rồi. Trước khi anh hoàn thành luận án Master Vật lý – Nano, anh là một Cử nhân khoa Vật lý – Lượng tử. David đã từng đọc một giả thuyết của một vị Giáo sư đầu ngành đăng trên chuyên san “Khoa học và thường thức”, số mấy thì anh quên mất rồi. Chỉ nhớ ông ta đã từng nói: Khi một vật (hoặc ai đó) chuyển động với vận tốc bằng hoặc vượt qua bức tường ánh sáng, nó (hoặc người đó) có thể vượt qua được giới hạn của thời gian và xuất hiện ở một thời điểm nào đó trong tương lai hoặc quá khứ. Có lẽ đây chính là lý do thuyết phục nhất. “Đúng rồi. Mình nhớ là vận tốc gió của cơn lốc xoáy lúc đó theo cảm nhận dần vượt qua vận tốc âm thanh rồi lại tiếp tục tăng tốc. Mình cũng không còn nghe bất kỳ âm thanh nào hết và mọi người, mọi vật dường như đứng bất động. Vậy là mình bị cuốn vào cơn lốc. Mình theo đó bắt đầu chuyển động nhanh dần rồi vượt qua bức tường ánh sáng. Cuối cùng, mình bị kéo về quá khứ và nhập vào vua Cảnh Thịnh mới bị sét đánh, lúc đó chắc cũng ô hô a tai rồi, sét đánh thì có mấy ai còn sống được, huống chi đây mới chỉ là một đứa trẻ”.

    Đã tìm được nguyên nhân, David cảm thấy nhẹ lòng hơn. Tuy vậy, ở đây còn một vấn đề nữa. Linh hồn. Đúng vậy, “tại sao là mình chỉ có linh hồn? Còn thân xác mình lại như thế nào mà biến mất?”. David là người theo đạo Công giáo nên luôn tin tưởng là có linh hồn. Và sự thật chứng minh là có linh hồn, chẳng phải là anh nhập hồn vào Cảnh Thịnh sao.

    Lại một lần nữa David chìm vào suy tư. Trước đây, David có từng nghe một vị Giáo sư Sử học có nói: “Lịch sử là một dòng sông không có phân nhánh. Nếu như có ai trở về quá khứ, và tác động vào, dòng chảy này sẽ thay đổi, đi theo một hướng khác. Mọi việc ở hiện tại sẽ không như hiện tại nữa”.

    Vậy là rõ rồi. David ngồi bật dậy, tiến lại hương án – giờ đây anh biết đó chính là bàn làm việc của anh. Cầm cây cây bút lông lên, chấm vào nghiên mực đặt gần đó và vẽ vào tờ giấy lấy bên cạnh một sơ đồ.

    “Vậy là các mảnh đá trên thủ sáo và gia huy gặp nhau. Chúng tạo nên một vòng từ trường, trong di thư của Tổ phụ chả nhắc đến Tam giác quỷ Bermuda là gì, mà bí mật của nó cũng được phơi bày, đó là bởi vì từ trường. Vòng từ trường lớn dần và sinh ra cơn lốc. Cơn lốc cuốn mình vào và tăng tốc. Mình vượt qua bức tường ánh sáng và bị kéo về quá khứ. Mình trở về quá khứ ngay tại Nội uyển có lẽ làm từ trường làm trên trời phát sinh tia sét, đánh thẳng xuống đầu Cảnh Thịnh. Cảnh Thịnh chết, vậy là mình đã thay đổi dòng chảy lịch sử. Theo đó, thân thể mình cũng tan biến vì thực tế nó đã không còn ‘từng tồn tại’. Linh hồn mình nhập vào thân xác vẫn còn hơi ấm của Cảnh Thịnh và mê man đến giờ mới tỉnh lại”.

    “Bingo!!!!! Đã tìm ra đáp án rồi. Thôi tranh thủ trời còn tối, ngủ thêm một luc nữa vậy. Nghe nói thời này vua chúa phải dậy sớm lắm, khoảng năm hay sáu giờ để thiết triều”. Đặt cây viết xuống, David nở một nụ cười thỏa mãn. Anh tiến lại giường, đặt lưng xuống, bắt đầu ngủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi huynh9l, ngày 18-07-2015 lúc 12:03.
    ---QC---


  2. Bài viết được 52 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,alias511995,atkd1890,bachkimkysi,bagggggggg,Bim Bim,bluewhiter01,changai12,Cubicute1998,Darkzergling,dat94lmh,dtthanh4321,dzungdev,han than,handsome,HauCAD,hell_angels2001,hieu29891,hoaicr12,HoangThiênLong,hutruclata,ian2222,johanchan3006,lamlai123,Lee Haulus,lehoangphi,linhdan0612,machu,motsach1710,Mr.Lookluck,ngocnghechvn,nguyenchidung9,phamquangdung,phamzika,phongpv2013,phucddcm7749,polonezvn,rickvn112,thanaret25,thanhnguyen,thanhxakhach,thanlongbaihoai,Thạch Anh,thuongfuture,tiennhan9512,tieulydochanh,toandangcn,Trần Thanh Lân,Tri Vien Dai Su,trungvp2110,TuanCali,vivu9xx,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jul 2015
    Bài viết
    1,317
    Xu
    2,776

    Mặc định

    Chương 6: Nguy cơ và kế hoạch

    Chương 6: Nguy cơ và kế hoạch
    Nằm lăn qua lăn lại trên Long sàng, mãi mà David vẫn không tài nào ngủ được. Ngoài kia trống đã điểm canh hai. Tuy đã lý giải được tại sao mình lại ở đây vào lúc này, Toản vẫn còn thổn thức không nguôi. Cậu không tin vào số phận. Thế nhưng tại sao mình lại nhập hồn vào Cảnh Thịnh, một ông vua mất nước, lại chết trẻ nữa. Ông tại vị mười năm, mà nay đã là năm thứ hai rồi. Không lẽ mình lại ra đi sớm vậy sao? Mình không cam lòng.

    Cậu nằm đó, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác trôi qua trong đầu. Hôm nay quả là một ngày “kinh khủng”, ít nhất là đối với Toản. Cậu đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. Từ hồi hộp khi tìm thấy di vật của Tổ phụ, đến kinh hoàng với cơn lốc đáng sợ kia. Thứ nữa là sự nghi hoặc về hiện tượng lạ xảy ra. Rồi hưng phấn vì giờ đây đã là một vị vua, tại một triều đại mà mình vô cùng ngưỡng mộ. Và giờ đây là cảm giác sợ hãi vì cái chết sắp đến. “Chúa ơi! Tại sao không cho con đến sớm hơn chút nữa, nhập hồn vào vua Quang Trung? Ít ra với khả năng của con, con đã có thể biết vì sao mà ông chết, biết đâu lại tránh được. Con sẽ đánh tan quân Nguyễn Ánh. Không cam tâm, con không cam tâm”.

    “Phải rồi. Chính Nguyễn Ánh sẽ là người đem lại cho mình cái chết. Mình phải đánh bại hắn. Có lẽ từ nay phải gọi hắn là giặc Ánh như Tổ mẫu rồi. Đánh, nhưng phải đánh bằng cách nào? Sau lưng Ánh là nước Pháp, binh lính được trang bị tối tân. Phải làm sao để thắng đây?”

    “Nước Pháp ư? Không phải bây giờ nước Pháp với Napoleon đang chuẩn bị chinh phục được Châu Âu sao. Dập tắt được sự “điên rồ” của Napoleon chỉ có Công tước Wellington của nước Anh với trận Waterloo lịch sử thôi. Có câu ‘kẻ thù của kẻ thù chính là bạn’. Mình sẽ tìm cách giao bang với Anh Quốc. Mình phải phân ra chiến tuyến. Dùng trợ thủ của mình đánh trợ thủ của Ánh, còn chính mình sẽ đánh với Ánh. Ha… ha… mình thông minh quá xá. Ặc… ặc… sao mình lại tự sướng như Tổ phụ làm trong di thư nhỉ? Chắc là do gen di truyền. Hi… hi…”

    Đã tìm ra phương pháp, Toản bật dậy, ngồi vào hương án, lấy giấy viết lập ra kế hoạch. Muốn làm gì cũng phải có chiến lược, kế hoạch nếu không muốn thất bại. Với kiến thức của mình, Toản hiểu rất rõ điều này.

    “Bắt đầu từ đâu nhỉ? Nguyễn Ánh liên lạc với Pháp qua Giám mục Bá Đa Lộc. Vậy mình cũng phải bắt đầu với một nhà truyền giáo người Anh, à, ‘nhập gia tùy tục’ mình phải gọi là Ăng lê mới phù hợp với thời đại. Nếu may mắn, mình tìm được ngay một người, phải tốn hai năm cả đi lẫn về. Lại còn bang giao hầm bà lằng nữa, cho là nửa năm đi. Vậy là mất hai năm rưỡi. Theo dương lịch thì năm nay là năm 1794. Sang năm Tây Sơn và giặc Ánh sẽ phải giằng co ở Nha Trang, à không, phải nói là Diên Khánh và Phú Yên. Đến khoảng tháng 4 Ánh mới rút. Cuộc dằn co này tuy là thắng lợi nhưng cũng bào mòn nghiêm trọng binh lực của ta dẫn đến suy sụp sau này. Vậy là chỉ còn chưa tới một năm nữa. Chà.. chà… khó rồi đây. Không thể chờ Anh Quốc được. Muốn thoát khốn trước phải nhờ mình. Phải cải tổ lại quân đội thôi. Bắt đầu là với vũ khí, binh khí ta lúc này lạc hậu quá. Hiện đại nhất chỉ có Hỏa hổ, Hỏa cầu với súng Điểu thương thôi. Vậy phải nghiên cứu và tạo ra súng mới. Ít nhất là súng kíp. Được thì là súng săn, tốt hơn nữa là súng săn hai nòng. Muốn làm súng săn thì phải làm được hạt nổ. Rồi chưa kể đến giờ đang dùng thuốc nổ đen nữa, mà thuốc nổ đen lại có hiệu quả không cao. Chúa ơi, nhiều việc quá, mình làm không xuể rồi. phải chia sẻ cho người khác bớt thôi”.

    “Haiz. Nghĩ đến thuốc nổ với hạt nổ lại đau đầu a. Muốn người khác phụ thì phải chỉ cho người ta công thức rồi bản vẽ và nhiều thứ nữa. Mình thì OK, nhưng làm sao hướng dẫn họ đây. Mấy cái công thức toàn dùng chữ cái Latin. Người Việt lúc này chỉ dùng chữ Hán – Nôm, làm sao mà hiểu được mấy thứ rối rắm này đây. Rồi. Vậy thì phải dạy cho họ chữ cái trước. Phải dùng chữ Quốc ngữ thôi. Ha… ha… mình dạy họ chữ viết thì có nên gọi là chữ Cảnh Thịnh không ta? Thôi đi, ha… ha… phải tôn trọng người sáng tạo ra nó. Gọi là chữ Quốc ngữ là tốt nhất vì mình sẽ phổ biến cả nước mà. Giao cho ai làm đây nhỉ? À, mình sẽ nhờ vị linh mục người Anh, nhân tiện để ông ta làm đại sứ cho mình luôn, nhất cử lưỡng tiện.
    Chữ viết lúc này còn nhiều phụ âm kép lắm như bl, tl, rắc rối. Mình phải nói với ông ta mấy cái cải tiến theo bảng chữ cái hiện đại thôi. Cái vụ này chắc phải mất cả tuần lễ. Xong mình giao lại cho ai để phổ biến đây nhỉ? Phải rồi, La Sơn Phu tử Nguyễn Thiếp. Chẳng phải Tiên hoàng giao cho ông ta dịch tiếng Hán ra tiếng Nôm sao? Nhân tiện bắt ông dịch trực tiếp ra chữ Quốc Ngữ luôn”.

    Rồi. Phân chia công việc đây. Cậu bắt đầu đặt bút xuống viết.

    “Đầu tiên là sai người tìm kiếm một linh mục truyền giáo người Anh. Lấy lý do là mình ngưỡng mộ họ sau khi đọc cuốn tự Điển Việt – Bồ – La. Rồi muốn học hỏi từ họ. Nhân tiện phong ông ta làm Đại sứ bang giao với Anh Quốc”.

    “Tiếp đó là ra vẻ mình có chút sáng kiến cho loại chữ viết này, đề nghị ông ta tham khảo. Và phải nói chuyện bằng tiếng Anh nữa chứ. Làm vậy, ông ta sẽ nể trong mình hơn, đánh giá mình là người rất tiến bộ. Khi đó, ông ta dễ tiến cử mình với vua nước Anh hơn. Nhất cử lưỡng tiện. Ha… ha… mình giỏi quá. Ặc, lại tự sướng nữa rồi. Tổ phụ ơi. Tại sao Ngài lại mắc căn bệnh này để rồi di truyền cho cháu”.

    “Tiếp nữa là giao cho Nguyễn Thiếp. Cái khó là phải làm sao cho ông ta hiểu được. Nhưng mình tin là sẽ làm được. Còn thuyết phục những người khác ư? Giao cho ông ta đi, phát lương để làm gì mà lại không sử dụng”.

    “Còn lại là việc của mình. Đầu tiên là tính ra công thức cải tiến thuốc nổ mới. Sau lại hướng dẫn cho thợ thầy tỷ lệ phối trộn. Rồi cho người khai thác đá lửa, xẻ nhỏ đá. Lúc này yên tâm cải tạo súng Điểu thương rồi. Có thời gian thì tìm cách cải tiến Hỏa cầu. Còn Hỏa hổ thì tạm thời để đấy. À, nhắc mới nhớ. Các loại súng kíp phải đổ thuốc nổ vào nòng, nén chặt rồi cho đạn vào. Mất thời gian quá. Sao mình không cho nén trước thành từng viên ở bên ngoài nhỉ. Ra trận, chỉ cần cho thuốc nổ vào, cho đạn vào, sau đó thì alê hấp, đùng. Ha… ha… mình… vừa mở miệng ra, như chợt nhớ điều gì, Toản lại che miệng rồi cười mỉm”.

    “Tiếp tục thôi. Nếu vẫn còn dư thời gian thì nghiên cứu hạt nổ. Muốn làm hạt nổ thì phải dùng thủy ngân fuminate. Giờ thì kiếm đâu ra thủy ngân đây, nói chi đến muối fuminate của nó. Hay là dùng chất nào có thể thay thế mà dễ tìm vậy. Phosphor là lựa chọn không tồi. Việt Nam có mỏ quặng Apatit lộ thiên mà, rồi mỏ than đá lộ thiên nữa chứ. Có điều dân ta chưa biết khai thác và sử dụng thôi. Muốn làm việc này thì tốn thời gian lắm. Chắc để vài năm nữa mới nên tiến hành”.

    “Đại công cáo thành. Ha… ha… Phải tự thưởng cho mình chút gì thôi”. Đúng lúc này, Toản chợt thấy cơn đói cồn cào ập đến. Cũng phải thôi, hôm nay cậu phải trải qua quá nhiều việc, lại phải tốn tâm tư lên kế hoạch nữa chứ. Thế thì không đói mới lạ.

    “Người đâu” , Toản gọi.

    “Dạ, có nô tài”, một tên thái giám nhỏ mở cửa bước vào. Trông niên kỷ chắc cũng khoảng mười lăm, mười sáu.

    “Trẫm ngủ không được. Ngươi dặn ngự thiện phòng chuẩn bị vài món cho Trẫm”

    “Nô tài tuân chỉ”, tên thái giám nói rồi chậm chậm lui ra.

    Đến lúc này, thần kinh Toản được thư giãn đôi chút. Nhân lúc này, cậu chợt nhớ đến hai bản tấu chương đặt trên hương án.

    “Tranh thủ lúc này, mình nên xem qua hai bản tấu chương thôi. Làm vua mà không duyệt tấu chương là không được”.

    Bất giác, lúc này cậu lại nhớ ra một việc. Trong sử sánh, mình lúc này chẳng có bất cứ chủ trương nào cả. Mọi việc đều tùy ý đưa đến cho Thái sư Bùi Đức Tuyên. Ông cậu này của mình vì thế mà càng ngày càng lên mặt. Lâu dần, đại quyền ông ta thu gom vào tay, hãm hại hết người này đến người khác. Phải nói ông ta là mẫu người “loạn thần, tặc tử” đúng nghĩa. Giữ lại ông ta không khéo kế hoạch của mình không thể thi hành mất thôi. Phải tìm cách khử ông ta.

    “Khử thì phải khử rồi. Ngặt nỗi, làm sao mà đối mặt với Thái hậu đây? Chỉ có cách làm sao tước quyền lực, cho ông ta tự cáo lão hồi hương thôi. Khó quá”.

    Toản tạm thời gạt đi vấn đề này, cầm bản tấu chương đầu tiên lên. Đọc qua loa một chút, Toản bất chợt đứng phắt dậy, sau đó lại cầm bản tấu chương thứ hai lên đọc ngấu nghiến. Trong mắt cậu như chợt lóe lên ánh tinh quang.

    “Có cách rồi. Có cách rồi. Ha… ha…”

    Đúng lúc này, Ngự thiện phòng bắt đầu dọn lên ít thức ăn nhẹ. Đuổi mấy tên thái giám ra, Toản buông cả hai bản tấu chương xuống rồi lao vào ăn ngấu nghiến. “Phải giữ hình tượng”, Toản chợt nghĩ. “ Thôi mặc xác nó đi. Ở đây ngoài mình ra thì nào có ai. Giữ hình tượng có làm no cái bụng được không?”

    Khi Toản buông đũa xuống cũng là lúc trống điểm canh ba. “Thôi chết, đến giờ phải lên triều rồi”

    “Giờ này tính ra mới khoảng hơn năm giờ sáng chứ mấy. Phải thượng triều lúc này thì đúng là hành xác mà. Mình giờ này mới chuẩn bị lên triều thì quan lại phải thức từ nửa đêm rồi. Thế thì sức đâu mà làm việc. Phản khoa học, thật là phản khoa học quá mà. Phải sửa lại thôi”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi huynh9l, ngày 18-07-2015 lúc 12:10. Lý do: Edit

  4. Bài viết được 51 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,alias511995,atkd1890,bachkimkysi,bagggggggg,Bim Bim,bluewhiter01,changai12,cradius,Cubicute1998,dangnhuduan,Darkzergling,dat94lmh,dtthanh4321,dzungdev,han than,handsome,HauCAD,hell_angels2001,henrytr4n,hieu29891,HoangThiênLong,hutruclata,johanchan3006,kieu,lamlai123,Lee Haulus,lehoangphi,linhdan0612,meodihia,Mller,motsach1710,Mr.Lookluck,ngocnghechvn,phamzika,phongpv2013,phucddcm7749,polonezvn,rickvn112,thanaret25,thanhnguyen,thanhxakhach,thanlongbaihoai,Thạch Anh,thuongfuture,tieulydochanh,toandangcn,Trần Thanh Lân,trungvp2110,TuanCali,vivu9xx,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jul 2015
    Bài viết
    1,317
    Xu
    2,776

    Mặc định

    Chương 7: Thượng triều (thượng)

    Chương 7: Thượng triều
    - Ông nói sao? Hoàng thượng tỉnh dậy rồi à?

    - Nghe nói cả đêm Ngài không ngủ đó.

    - Trời ạ. Ông thử ngủ liền năm hôm rồi dậy xem có còn ngủ lại được không? Thế mà cũng nói.

    Dưới sân chầu hôm nay có vẻ không tĩnh lặng như mọi khi. Đây đó vang lên tiếng xì xào của đám quan viên. Khắp nơi người ta bàn tán về sự kiện Hoàng thượng đã tỉnh dậy. Thế cũng không có gì đáng nói. Cái chính là những hành động và lời nói kỳ quái của Toản thế mà người ta cũng biết. Có lẽ do mấy tên thái giám đứng hầu ngoài cửa phòng nghe thấy chăng. Dám khẳng định, thông tin truyền miệng trên Thế giới không ở đâu nhanh bằng ở cái xứ Đại Việt này. Cái này còn chưa đáng nói làm gì. Lợi hại hơn, người ta nghe lõm bõm ở đâu đó chuyện gì, không đầu không đuôi, thế mà lại tự hình dung ra một câu chuyện có lớp có lang nữa mới tài chứ. Rồi tam sao thất bổn…

    - Ây da. Ông không hiểu ý tôi rồi. Ý tôi nói là hôm nay Ngài kỳ lạ lắm. Nghe Thái giám Can nói, hôm qua Hoàng thượng tỉnh dậy rồi nói chuyện có vẻ cao thâm lắm. Ông có bao giờ nghe đến câu “ngủ mãi khiến xương cốt mục rữa hết” chưa? Hoàng thượng nói đấy.

    - Xời. – Một giọng nói Bắc Hà lên tiếng. Chuyện ấy thì có gì mà đáng nói. Tôi có thằng cháu mới được tịnh thân ba tháng trước đang phụ việc ở Ngự thiện phòng. Nó bảo sáng sớm nay nó hầu Hoàng thượng dùng bữa. Đứng bên ngoài, nó nghe Hoàng thượng nói mấy câu gì lạ lắm. Đâu để tôi nhớ lại xem… À, cái gì mà giữ hình tượng rồi thì phản phản cái gì đó.

    - Ông chỉ tổ nói dóc. Sáng tinh mơ thế này thì ông có cách gì mà gặp thằng nhóc?

    - Ấy… ông không biết rồi. Ở trong cung này, tin tức truyền đi nhanh không ai bằng đám thái giám đâu. Thằng cháu tôi nói cho mấy tên thái giám trong ngự thiện phòng. Thế rồi tin lại truyền đến tai tôi.

    - Thế này thì nguy rồi… Chắc là Ngài nghi ngờ có ai đó làm phản đấy…

    Ây da. Rõ thật là tam sao thất bổn mà. Rành rành ở trong phòng, Toản nói là ‘phản khoa học’ thế mà người ta lại suy luận ra có người làm phản. Thế mới tài.

    - Thôi tôi hiểu rồi… Chắc Hoàng thượng biết có ai đó xua tượng binh đến làm phản.

    Cả sân chầu bất chợt im phăng phắc sau câu nói của vị quan kia. Mọi người, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, vẻ mặt cảnh giác, trán nhăn lại. Duy có một người đàn ông đứng bên cạnh bậc thang đá dẫn lên chính điện từ đầu không nói lời nào. Lúc này ông ta chỉ gật gù và nở một nụ cười bí hiểm. Bùi Thái sư chính là ông ta.

    “Giờ đã đến. Các quan lên chầu. Quan dưới tứ phẩm đứng hầu dưới sân”. Tiếng nói lanh lảnh cao của thái giám truyền chỉ chấm dứt các cuộc tranh luận. Quan viên xếp thành hai hàng phân thành văn và võ. Có tất cả sáu mươi bốn người lục tục bước lên bậc thềm đá tiến vào chính điện.

    “Hoàng thượng giá lâm”

    Quan viên hai hàng lập tức quỳ xuống đồng thanh đáp “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”.

    Toản chậm rãi bước đến Long kỷ, thầm nghĩ “cái gì mà vạn tuế, người ta sống đến một trăm tuổi là cùng…”.

    “Các khanh hãy bình thân. Còn nữa, sau này không cần tụng vạn tuế nữa, Trẫm chỉ cầu sống được đến trăm tuổi là đã tạ ân đức của tổ tiên rồi. Ai mà sống đến vạn năm chứ. Chỉ có mấy lão yêu quái và thần tiên thôi”.

    Cả điện chầu im phăng phắc. Trong lòng mỗi người chợt thấy hoang mang, “Hoàng thượng quả đúng là lạ thật, không khéo lại đúng như lời lão già khi nãy nói ở sân chầu mất”. Lúc này lại có người hô lên, “Hoàng thượng bách tuế, bách bách tuế”.

    Toản giật mình, lảo đảo xuýt té. “Mấy cái lão này… Thật là…”, nghĩ rồi chỉ mỉm cười, lắc đầu không thôi.
    “Các quan có việc thì thượng tấu”, tiếng thái giám truyền chỉ lại vang lên.

    Cả điện không ai dám lên tiếng. Chính thái độ của Hoàng thượng đã làm họ phân vân. Lát sau, có người lên tiếng: “Thần, có việc xin tấu” – người nói là Bùi Đắc Tuyên. “Chuẩn tấu. Thái sư, khanh nói”

    - Khải tấu Bệ hạ. Có người làm phản.

    Cả nghị đường lúc này bất chợt xôn xao. Toản cũng chau mày.

    - Khanh nói xem.

    - Khải bẩm. Thái úy Lê Văn Hưng sau khi thắng trận ở Phú Yên đã giao thành cho phó tướng Nguyễn Quang Huy mà không hỏi ý kiến rồi đem quân về Phú Xuân. Đây rõ là tội khinh lờn Thánh giá, có ý đồ mưu phản. Kính xin Bệ hạ cho chém đầu thị chúng. Giết một người để răn muôn người ạ.

    - Hồ đồ - Trung thư lệnh, Phụ chính đại thần Trần Văn Kỷ quát. Ông sao dám nói thế là làm phản. Lúc này giặc Ánh thế như hổ báo, có thể tiến đánh bất cứ lúc nào. Hưng làm vậy là đúng, cắt người trông coi Phú Yên rồi về Phú Xuân chỉnh đốn ba quân là đúng. Hơn nữa “tướng quân tại ngoại có thể bất tuân thượng lệnh”, tiền nhân răn dạy chẳng sai.

    - Ông… ông… – Bùi Đắc Tuyên giận tím mặt. Trần Văn Kỷ sớm đã bị ông ta xem là cái đinh trong mắt, giờ này lại mắng mình hồ đồ hỏi sao không giận cho được.

    - Được rồi. Toản lên tiếng. Thái sư, khanh nói xem. Khanh nhận được tin tức này bao lâu rồi?

    - Bẩm, đó là từ ba ngày trước ạ. Khi đó Bệ hạ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, thần đã ra lệnh bắt Hưng giao cho Hình bộ giam giữ chờ bệ hạ xử lý sau.

    - Ha… ha… Vừa khéo Trẫm có nhận được một bản tấu chương năm ngày trước, ngặt nỗi Trẫm còn chưa tỉnh dậy nên không biết. Khanh xem.

    Nói rồi Toản đưa bản tấu chương cho thái giám bảo đưa Tuyên. Bản tấu chương có bìa màu đỏ rõ ràng cho thấy việc trình tấu có điều rất quan trọng và gấp gáp.

    Tuyên đưa hai tay nhận lấy, mở ra đọc. Bỗng mặt y tái mét. Hóa ra trước đây bảy ngày, sau khi hạ thành Phú Yên, Hưng bắt được tin tức giặc Ánh có ý định dùng thủy quân vòng qua cửa Thị Nại, chia binh hai đường tiến đánh Quy Nhơn và Phú Xuân. Đánh Phú Yên thực tế chỉ là nghi binh. Quân tình khẩn cấp, cùng với sự nhạy bén của một trong Thất hổ tướng năm xưa cùng Tiên hoàng nam chinh bắc chiến, Hưng giao thành cho phó tướng của mình là Huy rồi lập tức một mình một ngựa quay về Phú Xuân, định hội quân với Thái phó Trần Quang Diệu bàn kế chống giặc. Trước khi đi, ông còn viết một bản tấu chương, dán vào bìa màu đỏ, đoạn sai người hỏa tốc chuyển về Phượng Hoàng Trung Đô. Hai ngày sau, tấu chương mới được đặt trên bàn của Toản.

    - Khanh nghĩ sao?

    - Là thần hồ đồ, kính mong Bệ hạ khai ân.

    Tuyên run lẩy bẩy, hai chân nhũn lại, vội quỳ sụp xuống, dập đầu mà thưa. Lẽ ra, y không cần phải sợ như vậy. Với quyền bính trong tay, y có thể gạt phắt đi, cho đó là lời xàm tấu, che đậy cho tội mưu phản. Tuy nhiên, đây là quân tình rất khẩn cấp, có thể đe dọa đến sự tồn tại của vương triều. Y không thể làm khác được. Chỉ cần một viên quan tứ phẩm lên tiếng, cả triều thần sẽ đáp lại và y sẽ rơi đầu.

    Trong cả cuộc đời mình, đây chính là lần đầu tiên Tuyên thấy sợ hãi thật sự. Y chỉ mong Toản còn nhỏ, chưa hiểu hết sự tình nghiêm trọng nên cho qua. Vả lại, Hoàng thượng còn là cháu, gọi y là cậu. Không kính chùa cũng phải nể mặt Phật; xử quyết mình thì làm sao Toản dám đối mặt với Thái hậu?

    Cả triều thần im lặng, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông. Trong lòng mỗi người thắc mắc trong tấu chương viết gì mà lại có thể dọa cho Tuyên kinh hồn táng đởm thế kia. Cũng có người vuốt râu cười mỉm xem người gặp họa.

    - Bản tấu chương này nói đến một sự tình nghiêm trọng. Toản nói tiếp. Vì thế Trẫm chưa thể nói rõ cho bá quan. Phần nữa Trẫm vẫn còn nhỏ, có nhiều việc chưa thể giải quyết hoàn mỹ được. Vậy nên, tiểu Thái à, Toản quay sang tiểu thái giám đứng hầu phía sau. Ngươi thu hồi bản tấu chương, chuyển sang cho từng người: Trần Văn Kỷ, Võ Văn Dũng, Phan Văn Lân, Nguyễn Thiếp, Ngô Thì Nhu, Phan Huy Ích xem thôi. – Toản chỉ cho mấy người này đọc; bỏi lẽ, trong trí nhớ mình thì tại điện chỉ có những người này là được xem là tài cao, chí lớn, trung kiên nghĩa dũng mà thôi; những người khác hiện không có vì đang phải làm nhiệm vụ ở xa.

    “Thôi xong rồi, mấy lão già này mà đọc thì…”, Tuyên mắng thầm “Cũng tại cái tên ái nam ái nữ Vũ Tâm Can kia bày mưu, đây là cơ hội tốt dẹp bỏ cái gai trong mắt là Lê Văn Hưng. Hy vọng… ài…”

    - Còn việc này nữa. – Toản lại nhìn Tuyên, nói tiếp. Gần đây, có người tấu lại cho Trẫm là khanh cho người thu lại thẻ đinh mà Tiên hoang lệnh phân phát cho bá tánh, lại còn phát hành thẻ mới và thu phí nhưng lại không nộp lại cho Khố phòng đúng không? – Toản không nói đến người tấu trình là ai, trong lòng muốn đích thân người ấy nói rõ cho bá quan, một đường hạ bệ Tuyên. Như vậy, cậu có thể ăn nói với Thái hậu. Đây quả là diệu kế.

    Dưới điện, Trần Văn Kỷ thầm nghĩ, “Đây rõ là Hoàng thượng đang nói đến bản tấu chương của mình. Tại sao Ngài lại không nói là ai tấu?”. Ngước thấy Toản liếc nhìn mình mỉm cười, bất giác Kỷ hiểu ra “Quả là diệu kế. Hoàng thượng thật là cao minh, muốn hạ Tuyên nhưng không muốn trực tiếp ra tay”.

    - Khải bẩm – Kỷ nói. Quả là có việc này. Hôm trước thần được Hà Công công hiện đang quản lý Khố phòng báo lại.

    Lúc này, Ngân khố được giao cho Thái giám Tổng quản Ngoại vụ Vũ Mạnh Hà quản lý. Trong cung, trước đây Toản ban cho toàn bộ thái giám và cung nữ họ Vũ để tưởng nhớ đến Vũ Hoàng Đế Quang Trung.

    Lại tiếp:

    - Thu phí thẻ mới cũng là có thể. Nhưng sao Thái sư lại không giao nộp tiền vào Ngân khố? Có lẽ Thái sư đã cao tuổi, lại nhiều việc nên quên chăng? – Ông cũng biết Toản muốn hạ Tuyên nhưng cũng không muốn quá tuyệt tình để còn giao phó với Thái hậu nên thái độ có vẻ như muốn xuống thang.

    - Có lẽ vậy. – Toản gật gù ra chiều đồng ý. Cậu ta có lẽ đã có tuổi, lại nhiều việc nên quên. Ngay cả việc kia cũng là do lý do này. Có lẽ cũng đã đến lúc khanh nên giao lại công việc hiện tại cho người trẻ tuổi hơn vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi huynh9l, ngày 18-07-2015 lúc 12:16. Lý do: Edit

  6. Bài viết được 50 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,alias511995,atkd1890,bachkimkysi,bagggggggg,Bim Bim,bluewhiter01,changai12,cradius,Cubicute1998,dangnhuduan,Darkzergling,dat94lmh,Dạ Hương Lan,dtthanh4321,dzungdev,fdk1979,han than,handsome,HauCAD,henrytr4n,hieu29891,HoangThiênLong,hutruclata,johanchan3006,lamlai123,Lee Haulus,lehoangphi,linhdan0612,meodihia,motsach1710,Mr.Lookluck,ngocnghechvn,phamquangdung,phamzika,phongpv2013,phucddcm7749,polonezvn,rickvn112,thanaret25,thanhnguyen,thanhxakhach,thanlongbaihoai,Thạch Anh,tieulydochanh,toandangcn,Trần Thanh Lân,trungvp2110,TuanCali,vivu9xx,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jul 2015
    Bài viết
    1,317
    Xu
    2,776

    Mặc định

    Chương 7: Thượng triều (Hạ)

    “Xong rồi”, Tuyên ngồi bệch cuống đất. “Đây là ép ta cáo lão hồi hương đây mà”, nghĩ rồi y lại cười chua xót “Thôi đành vậy, còn hơn là phải chết”.

    - Khải bẩm – y nói. Có lẽ thần thật quá già nên hồ đồ. Mấy ngày trước lại lâm bạo bệnh, nay mới khỏi. Khẩn mong Bệ hạ cho thần cáo lão hồi hương để dưỡng già.

    - Cậu à. – Toản ra vẻ ôn tồn nói. Khanh là người đức cao vọng trọng, lễ nghĩa nhiều, lại có tài. Niên kỷ tuy đúng là cao nhưng có lẽ quá nhiều việc nên mới ra thế này. Để khanh ra đi quả thật rất tiếc. Khanh hiểu sai ý của Trẫm rồi. Trẫm chỉ muốn khanh giao bớt việc cho người trẻ tuổi hơn thôi. Triều ta đang lúc cần người, khanh muốn cáo lão là muốn làm khó ta sao?

    - Thần… thần…

    - Nay ta xét thấy thế này. Cậu ta tuổi cao không thể ôm đồm nhiều việc. Khanh hãy thôi công việc hiện tại đi. Lại nói khanh là người hiểu lễ nghĩa, lại có tài. Vậy chuyển sang Bộ Lễ đi thôi. Lúc này đây Bộ đã có Thượng thư, vậy nên giao cho khanh làm Lễ Bộ Thị lang vậy.

    Dưới điện, ai cũng nghĩ Tuyên quả thực là hết thời rồi. Giữ được mạng lại còn chức quan là may mắn lắm rồi. Điều qua bộ Lễ thì cuối cùng cũng chẳng thể nào trèo lên được nữa đâu.

    - Việc nghị sự đến đây tạm dừng thôi. Nhưng các khanh hãy nán lại ít chút. Trẫm muốn kể một câu chuyện.

    Nói rồi cậu sai tiểu thái giám bên cạnh mở một cuộn tranh, hướng về bá quan xem. Đây là bức chân dung của một ông lão, sáng sớm nay Toản sai tiểu thái giám Vũ Lâm Thái họa lại theo trí nhớ của mình khi biết cậu ta học vẽ từ nhỏ và vẽ rất đẹp. Ông lão tóc bạc trắng, ánh mắt tinh anh, hữu thần; khuôn mặt có hơi gầy. Thân khoác bộ trường bào xanh thẫm, lưng đeo trường kiếm, tay cầm sách làm bằng thẻ trúc. Trông như một vị thần tiên, tuy già mà không lão.

    Tướng Vũ Văn Dũng chợt quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng mà vái lạy: “Thầy ơi”.

    - Khanh biết ông ấy à?

    - Bẩm ông là Trương Văn Hiến, thầy dạy của hạ thần, cũng là thầy của Tiên hoàng. Sinh thời Người văn võ kiêm toàn, lại nhân đức, học cao hiểu rộng. Với thần, Thầy có công như ơn sinh thành. Trong nhà thần cũng sai người họa lại theo như trí nhớ. Ngặt nỗi, cả nhà thần toàn bộ là võ tướng, văn không nên thân, võ cũng chưa tới nên họa lại không đẹp và giống như bức này. Khẩn xin Bệ hạ sau khi kể chuyện có thể ban lại cho thần để đời đời con cháu thần tưởng nhớ và thờ phụng.

    - Ra là vậy. – Toản ra vẻ đã hiểu ra.

    Cậu cũng hướng đến quỳ sụp xuống, chắp tay vái lạy.

    - Ra Người là thầy của tiên phụ. Cũng nhờ Người điểm hóa mà giờ đây con đã hiểu ra mình là ai, mình phải làm gì. Kính xin Người nhận một lạy này của tiểu tôn.

    Bá quan cũng giật mình, vội quỳ xuống. Không ít người thắc mắc “Ra Hoàng thượng được cao nhân chỉ điểm. Nhưng Ngài gặp ông ta khi nào? Chẳng phải từ khi ra đời đến nay, Hoàng thượng ở mãi trong cung, lại ham chơi hơn ham học sao?”

    - Các khanh bình thân đi. Giờ đây Trẫm sẽ kể. Câu chuyện cũng khá dài. Các khanh có mặt ở đây từ sớm, nửa đêm đã phải thức giấc, lại đứng suốt cho đến giờ. – Toản nói, đoạn quay sang tiểu Thái. Người đâu, ban tọa. Từ nay về sau, Trẫm lệnh cho bá quan, sau này vào chầu không cần phải đứng, tất cả phải bình tọa.

    Bá quan ngạc nhiên lắm. Song vẫn ngồi xuống đôn mà các thái giám mang tới. Đoạn, Toản lim dim mắt ra chiều đang suy tưởng và bắt đầu kể.

    “Cách nay năm hôm, Trẫm đang dạo trong Ngự uyển thì bị một tia sét đánh trúng. Phải chăng các khanh nghĩ Trẫm bị hôn mê đến nay mới dậy đúng không? Không! Trẫm không phải hôn mê. Trong lúc đang còn mê mê tỉnh tỉnh, Trẫm thấy mình đang đứng trên một đỉnh núi, xung quanh mây phủ trắng xóa. Trẫm tự hỏi mình đang ở đâu. Đúng lúc này, có một lão bá trông dáng vẻ tiên phong đạo cốt lại gần. Đó là lão bá trong tranh các khanh vừa thấy. Trẫm biết đây không phải là người thường liền theo bản năng chắp tay cung kính:

    - Tiểu nhi kính chào lão tiên sinh. Không biết tiểu nhi đang đứng đây là ở đâu.

    - Đây là đỉnh Cơn Lôn Sơn - theo như quan niệm của người xưa thì những người đắc đạo thành tiên đều tu luyện ở núi Côn Lôn. Ta đã dùng bí pháp đưa con đến đây.

    - Vậy ra lão bá là lão thần tiên rồi. Xin nhận ở con một lạy.

    - Ta tu thân tích đức bấy lâu mới được đến đây. Ta gần đây bấm quẻ, thấy nước nam nguy nan tới nơi rồi. Lại thấy con là người có tướng thiên mệnh nên mới làm phép đưa con đến đây. Từ hôm nay, ta sẽ dạy cho con phép trị nước, binh thư, võ nghệ và nhiều môn khác giúp ích cho con trong tương lai. Con cũng đừng lạy ta là thầy, ta không nhận đâu. Lý do thì sau này con sẽ hiểu.

    Ta ở lại đó, theo học với lão thần tiên. Thấm thoát năm năm đã trôi qua. Ta được học tất cả, từ Tứ thư, ngũ kinh đến đạo trị nước. Biết ta cũng như Tam Hoàng thúc mê đá gà, ông không dạy ta môn võ nào khác ngoài ‘Hùng Kê Quyền’.”

    Nói đoạn Toản chợt đứng dậy, vén tà áo, nhét vào lưng. Rồi trong lúc triều thần ngơ ngác, cậu đi ngay bài ‘Hùng kê quyền’ ngay giữa chánh điện như muốn minh chứng là mình nói thật.

    “Ông chỉ không dạy ta phép thuật. Ông bảo, trên đời này có phép thuật chăng? Có thuật trường sinh chăng? Không có đâu. Ai cũng có thể làm được, không có gì huyền bí cả. Tất cả đều được quy vào một môn học gọi là ‘Khoa học’. ‘Khoa học’ lại được chia làm nhiều môn học nhỏ, phải kể đến là Toán học, Vật lý học, Hóa học, Sinh vật học, Thiên văn học. Ta cũng đem hết những môn này truyền lại cho con. Sau con hãy thay ta phổ biến cho toàn dân tộc.”

    - Người đâu. – Toản dừng lại rồi nói. Đem cho ta một chậu nước , một chậu không, một cây kim, một cây nến và một cái ly bằng lưu ly. Để chứng minh, ta sẽ làm phép cho các khanh xem.

    Chờ các Thái giám đem các vật dụng đến, Toản lại nói:

    - Các khanh ai có thể làm cho cây kim này nổi được trên mặt nước không? Còn nữa, ta úp cái ly không này vào chậu, giữ chặt, ai có thể đổ nước vào ly mà không phải nhấc ly lên không? Đừng ngại, các khanh hãy tiến lên thử

    Có một vài người bước lên thử, có người là võ tướng, có người là học sĩ. Nhưng họ chung quy không cách nào thực hiện được.

    - Các khanh không làm được đúng không? Vậy thì để ta.

    Toản xắn tay áo lên. Trước tiên, cậu cầm cây kim bỏ vào nước. Cây kim lúc đó cứ an nhiên mà nổi lềnh bềnh, không chìm - cậu áp dụng nguyên lý về ‘sức căng bề mặt của nước’. Bá quan trố mắt mà nhìn. Có người còn há hốc, cằm như rớt xuống đất.

    Kế đến, cậu sai người thắp cây nến, đặt vào chiếc chậu không, rồi úp cái ly vào. Đợi cây nến tắt ngúm, cậu lại sai người đổ nước vào chậu. Kỳ lạ thay, nước dần dần ùa vào trong ly, đến lúc mực nước đạt gần chiều cao hai phần ba ly, cao hơn mực nước bên ngoài mới dùng lại.

    Đây chỉ là những kiến thức vật lý thông thường. Với một người có bằng Master Vật lý như cậu thì cứ như là trò trẻ con. Nhưng điều này trong mắt bá quan thì lại quá thần kỳ. Họ tin rồi, phục rồi.

    Quay lại Long kỷ, ngồi xuống. Chờ bá quan tỉnh táo lại sau cơn bàng hoàng, Toản lại tiếp.

    “‘Lại nữa, dân Nam đang hồi nguy biến. Chính là lúc cần người. Bởi vậy, con hãy mời gọi những người có tài về theo phụ tá. Hãy nhớ, bất kể nam, phụ, lão, ấu. Từ cổ chí kim, nước Nam ta bị giặc Tàu đô hộ, truyền bá tư tưởng trọng nam khinh nữ. Ta không phủ nhận Nho giáo. Nhưng xét thấy, nữ giới ta cũng có không ít nhân tài, lại trung trinh. Ngày xưa có Bà Trưng, Bà Triệu, gần đây có Ngũ Phụng Thư, có nữ sĩ Đoàn Thị Điểm, nữ sĩ Hồ Xuân Hương. Hãy trọng dụng họ. Hãy cho họ chỗ đứng đúng của mình. Tuy nhiên, đây là việc của tương lai. Con hãy cẩn thận mà làm từng bước, trước tiên là Ngũ Phụng Thư. Những gì cần dạy, ta đã dạy hết cho con. Trở về thôi’.

    Ta lần nữa quỳ xuống bái lạy. Khi ngước lên nhìn thì Người đã đâu mất. Lúc này một cơn gió lạnh thổi đến. Ta lại ngất đi. Lúc tỉnh dậy đã là chuyện của đêm qua”.

    Chờ cho mọi người kịp tiêu hóa câu chuyện, Toản lại trầm ngâm.

    - Ài. Dân gian nói “trên trời một ngày, dưới đất một năm”, ta lại thấy ngược lại, “dưới đất một ngày, trên trời một năm” a. Năm năm trôi qua như giấc mộng.

    Bá quan lại gật gù, ra chiều đã minh bạch. La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp chợt nói thành tiếng: “Thảo nào hôm nay Hoàng thượng lại tỏ ra quá anh minh như vậy. Tiên hoàng ơi, nước Nam ta được cứu rồi”. Nói đoạn ông khóc lớn như đứa trẻ. Tự nhiên Toản cũng mủi lòng, “Quả thật ông ta là bề tôi trung trinh, yêu dân như con. Những giọt nước mắt của ông là thật”

    “Hay cho câu ‘nước Nam ta được cứu rồi’. Quả thật hôm nay là ngày vui nhất đời ta”. Một người khác nói rồi cũng bật khóc. Một người khóc, người người khóc. Toản hiểu, giờ phút này chính là lúc nước Nam như một người khổng lồ đã thức giấc sau nghìn năm say ngủ. Vinh quang là đây, tương lai là đây.

    Phải nói, trong triều lúc này vang lên tiếng khóc vui mừng. Sau đó lại nổi lên tiếng cười. Có người còn nằm lăn ra giữa đại điện cười như điên như dại.

    Chờ tâm tình mọi người lắng xuống. Toản lại nói: “Các khanh hãy bình tâm ngồi lại chỗ cũ, còn việc này Trẫm muốn kể. Đây cũng là điều Lão tiên sinh nói với ta”

    Toản lại phơi bày sự thật về Tổ phụ mình cho bá quan. Bởi vì biểu hiện của Toản hôm nay quá thần kỳ, mọi người không thể không tin.

    - Việc này, ta biết có một người có thể làm chứng. Đó chính là tướng quân Lê Văn Hưng hiện đang còn bị giam trong Hình Bộ. Ngày đó, ông không tham gia cùng Tam Hoàng thúc và phó tướng Phan Văn Tham bàn luận. Nhưng ông là người trực tiếp vận chuyển quân lương cho hai người. Với nhãn quan hơn người của mình, chắc ông cũng thấy có điều quái lạ. Hãy nói lại việc này cho ông, ông sẽ tự hiểu ra.

    Toản lại hỏi:

    - Kỷ khanh gia. Vậy ta hỏi khanh. Như thế, chú ta có công hay tội? Thím ta là tốt hay xấu?

    - Khải bẩm. Công lớn rõ rành rành, không thể chối cãi. Tam phu nhân quả thật trung trinh tiết liệt.

    - Vậy thì, theo lệnh Trẫm. Khôi phục danh dự cho Đông Định Vương Nguyễn Lữ, sai người làm bia, khắc chữ vàng dựng ở mộ Ngài: “Trung dũng vô song”. Về thím ta, chính danh Đông Định Vương Vương phi, thưởng bảng vàng “Trung trinh tiết liệt”, lại ban cho ‘Long đầu trượng’, trên có thể đánh hôn quân, dưới đánh gian thần, trước mặt vua không cần quỳ. Em ta, Nguyễn Phi Long phong làm Đông Định Hầu, cho theo học và phụ tá cho La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp.

    Bá quan gật đầu, cho là phải. Lúc này, Nguyễn Thiếp lại đứng lên:

    - Khải bẩm. Dạy học cho con của một vị anh hùng là vinh hạnh của thần. Thần tin triều ta lại sẽ có thêm một nhân tài.

    - Khanh không cần nâng người mà hạ mình như thế. Bản thân khanh cũng như bá quan ở đây chính là anh hùng. Bởi vì từ đây, chính các khanh sẽ là những người làm giang sơn rực sáng hào quang, muôn người ngưỡng vọng.

    Lúc này trong tim mỗi người chợt thấy ấm áp vô tả, hào khí Tây Sơn lại một lần nữa trỗi dậy sau một thời gian dài ngủ yên.

    Lúc này, Toản lại làm một hành động cực kỳ khó hiểu nữa. Cậu nghĩ “Ha… ha… đây sẽ là hành động cuối cùng của ngày hôm nay để mình thu lấy nhân tâm, làm cho mọi người đồng lòng”. Cậu im lặng, hướng ánh nhìn về bá quan đang ngồi, đoạn một lần nữa sụp lạy. Rồi không cho bá quan kịp phản ứng, cậu đứng dậy, dõng dạc nói:

    - Một lạy này trước Toản xin tạ tội với bá quan. Mấy năm qua, Toản vẫn còn là một đứa trẻ vô tri, làm phiền lòng chư vị ái khanh, làm triều ta chia rẽ. Sau tạ tội tổ tiên vì đã không làm tròn di huấn. Nay Trẫm mười hai. Nhưng năm ngày qua lại dài như năm năm trời. Các khanh hãy xem Trẫm giờ đây khác nào một thanh niên mười bảy, đã trưởng thành. Từ ngày hôm nay, Trẫm sẽ thân chính, xử lý sự vụ của đất nước. Các khanh có sẵn lòng phò tá Trẫm, thống nhất giang sơn, đem lại vinh quang cho toàn dân tộc không?

    - Sẵn lòng… Sẵn lòng… Sẵn lòng…

    Bá quan đồng thanh hô lên ba tiếng. Giờ đây, Đại Việt đã chính thức đứng lên, hóa rồng bay vút lên chín tầng trời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi huynh9l, ngày 18-07-2015 lúc 12:20. Lý do: Edit

  8. Bài viết được 52 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,alias511995,atkd1890,bachkimkysi,bagggggggg,Bim Bim,bluewhiter01,changai12,cradius,Cubicute1998,dangnhuduan,Darkzergling,dat94lmh,dtthanh4321,dzungdev,fdk1979,han than,handsome,HauCAD,henrytr4n,hieu29891,HoangThiênLong,hutruclata,johanchan3006,kieu,lamlai123,Lee Haulus,lehoangphi,linhdan0612,meodihia,Miên Lý Tàng Châm,motsach1710,Mr.Lookluck,ngocnghechvn,phamquangdung,phongpv2013,phucddcm7749,polonezvn,rickvn112,thanhnguyen,thanhxakhach,thanlongbaihoai,Thạch Anh,thuongfuture,tiennhan9512,tieulydochanh,toandangcn,Trần Thanh Lân,Tri Vien Dai Su,trungvp2110,TuanCali,vivu9xx,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jul 2015
    Bài viết
    1,317
    Xu
    2,776

    Mặc định

    Chương 8: Lễ Tạ tội và Bộ Chính trị

    Chương 8: Lễ Tạ tội và Bộ Chính trị
    “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết:

    Trẫm từ ngày nhận mệnh trời, tiếp quản giang sơn từ Tiên đế tính đã được hai năm. Vua cha mất sớm, tuổi còn nhỏ đã phải lo toan việc nước, Trẫm không lúc nào lại không ưu phiền. Lại nữa, tính tình Trẫm hiếu động, ham chơi hơn ham học. Vậy nên:

    Chính sự không chu toàn
    Bề tôi không ý chí
    Vương triều không sức sống
    Tận gốc rễ lung lay
    Giang sơn nguy sớm tối
    Dân tâm không hướng về
    Bá tính phải lầm than
    Phát sinh ra đạo tặc

    Mới hôm qua, nhờ anh linh Tiên đế phò hộ, Trẫm may sao được thần tiên chỉ điểm, thoát khỏi bến mê. Lại được Người giáo hóa, chỉ ra con đường sáng, lại chỉ cho con đường hai mươi năm. Nay Trẫm quyết chí tu thân, cần chính yêu dân. Trước ban bố những điều sau:

    Hôm nay, ngày 5 tháng 7, Trẫm quỳ đây, nơi Tế thiên điện một ngày một đêm, không ăn không ngủ. Kính xin tạ tội với thần dân trăm họ. Sau lại tạ tội với trời vì đã phụ thiên ân.

    Sau lại định ngày 5 tháng 7 hàng năm làm ngày lễ Tạ ơn, thần dân trăm họ được nghỉ ngơi ba ngày. Lại tổ chức lễ hội cho muôn dân vui vẻ.

    Tiếp nữa, Trẫm tuyên đại xá thiên hạ. Tử phạm giảm án còn chung thân, tù phạm tùy thời được giảm hạn.


    Mấy năm nay, giang sơn gặp nạn binh đao. Lẽ ra muôn dân phải được nghỉ ngơi dưỡng sức. Thế nhưng, phương Nam có giặc Ánh tung hoành, nhiễu nhương khắp chốn; phía Bắc, Thanh triều không lúc nào là không nhòm ngó, tuy hai nước đang bang giao để giữ yên bình, nhưng người phương Bắc lòng lang dạ sói liệu rằng sẽ buông tha. Vậy nên, nay chính lúc dùng người, tiến cử nhân tài để phục vụ giang sơn. Thế nên:

    Một tháng sau, Trẫm cho mời toàn bộ sĩ tử từ bắc xuống nam đến tập trung ở Tông Nhân Phủ. Triều đình sẽ tổ chức một cuộc thi lớn để tuyển chọn nhân tài chèo chống cho giang sơn. Điều kiện, chỉ cần tuổi dưới hai mươi lăm, lại là tú tài.

    Ai có sáng kiến xây dựng giang sơn, khôi phục kinh tế, xây dựng quân đội, mời đến Tông Nhân Phủ nộp quyển. Chỉ cần sáng kiến khả thi và có hiệu quả, triều ta sẽ mời làm việc. Với hạng mục này, bất kể nam phụ lão ấu đều có thể tham gia.

    Khâm thử”.


    Năm ngày sau buổi thượng triều thần kỳ, vừa khéo là ngày 5 tháng 7 Âm lịch, Toản cho tuyên chiếu chỉ và quỳ tạ tội với thần dân. Cậu chọn ngày ngày là để tưởng nhớ đến cha trong buổi nói chuyện đêm 5 tháng 7 ở thành phố Austin. Đây cũng là ngày trọng đại trong đời cậu, mở ra một truyền kỳ mới.

    Trên đài cao, Toản trong trang phục của một tù phạm, quỳ xuống, quyết tâm không ăn không ngủ. Sau lưng là bộ Long bào của Tiên hoàng được mắc vào giá áo, giương cao lên một trượng. Trước mặt là thanh danh đao của Vũ Hoàng Đế – Ô Long Đao. Bên phải là một hương án với đầy đủ bộ văn phòng tứ bảo. Bên trái là một cây cuốc và một lưỡi liềm cán dài bắt chéo vào nhau. Nếu nhìn từ trên cao, tính cả Toản ở giữa thì đây chính là một chữ Phạm thật lớn. Thoạt nhìn, đây là một hình ảnh hết sức nhục nhã đối với một người, huống chi, đây lại là một vị quân vương. Toản đã rất cố gắng thuyết phục triều thần để được làm điều này. Cậu nói, đây là một việc nên làm để thu lấy nhân tâm.

    Dưới đài, quan viên văn võ cũng quỳ thành hai hàng dài. Trước đài là chiếc Long bào của Toản cùng với một chiếc roi mây, có hai tên lính lệ đứng gác. Quỳ thôi chưa đủ, Toản lại hạ lệnh cho phép dân chúng “Đả Long bào” hoặc phun nước bọt phỉ nhổ nếu ai đó cảm thấy trước đây mình là người bị triều Tây Sơn hãm hại, hoặc dã bất mãn với triều đình, đơn giản hơn là người xem Toản bất tài. Cậu lại ra lệnh không được ghi chép lại tên tuổi hoặc họa lại hình dáng của những người dân tiến lên làm việc đó, ai vi phạm sẽ bị chém đầu thị chúng.

    Tại sao có việc như vậy? Số là ba ngày sau buổi thượng triều, Toản triệu tập đầy đủ Thất hổ tướng, Ngũ phụng thư – trong đó có Bùi Thái hậu – cùng các Đại học sĩ, học sĩ như Trần Văn Kỷ, Phan Huy Ích, Ngô Thì Nhậm, Nguyễn Thiếp họp bàn quốc sự ở thư phòng. Duy chỉ có Bùi Đức Tuyên là không được triệu tập, lấy lý do Nguyễn Thiếp giao chỉnh lý lại bộ Đại Việt Sử Ký, phải ở nhà tập trung làm việc.
    Toản lại bảo:

    - Giờ đây, giang sơn an nguy sớm tối. Bản thân Trẫm dù được Lão thần tiên chỉ điểm nhưng cũng không thể phân thân. Một mình Trẫm sao có thể gánh vác một mình. Thế nên, Trẫm muốn mời các khanh đến đây để cùng chia sẻ. Tất cả những người ở đây, Trẫm biên chế thành một cơ quan khác, gọi là Quân Cơ Phòng, có thể thay mặt Trẫm quản lý tất cả các sự vụ. Các khanh thấy sao?

    - Khải bẩm, – Trần Văn Kỷ lên tiếng, thần nghĩ việc này không cần vội. Trước mắt, chỉ cần Bệ hạ triệu tập, chúng thần sẽ có mặt. Thần e nếu thành lập, cơ cấu quan lại sẽ cồng kềnh hơn, sẽ lãng phí. Hơn nữa, dù chúng thần hiện nay tận tâm, có thể phân ưu cùng Bệ hạ nhưng cũng không thể nói trước được tương lai thế nào.

    - Thần cũng đồng ý với Trung thư đại nhân, tiến lên là Ngô Văn Sở.

    - Ta cũng không đồng ý. – Thái hậu Bùi Thị Nhạn nói.

    - Thần cũng vậy, – Phan Văn Lân nói. Giả như theo lời Kỷ đại nhân, ngày sau chúng thần, tính luôn cả thần, có ai sinh hai lòng thì tai hại biết bao.

    Lúc này, Ngô Thì Nhậm suy tư rồi thưa:

    - Khải bẩm, thần ngày trước được Tiên hoàng tin tưởng, giao cho đi sứ nhà Thanh hai lần. Theo thần được biết, triều họ cũng lập ra quân cơ phòng. Mọi sự vụ đều được họ thay mặt Hoàng Đế giải quyết. Gặp việc khó, một người giải không được thì hai người giải, hai người không được thì ba. Hơn nữa, đúng như Bệ hạ nói, Hoàng đế không thể phân thân nên phải có một bộ phận chuyên trách giải quyết. Kết quả là mọi sự diễn ra khá êm đẹp và xử lý nhanh gọn. Tỷ như năm đó đê Hoàng Hà vỡ, dân chúng khổ không tả nỗi. Lúc đó, Càn Long lại đang du sơn ngoạn thủy ở Giang Nam, không thể lo được. Kinh thành đặt dưới sự uy hiếp vỡ đê, an nguy sớm tối. Lúc này, nếu không có Quân Cơ phòng chủ sự thì có lẽ Kinh thành đã chìm trong biển nước. Có kinh nghiệm của họ, ta cũng sớm đặt ra một cơ quan như vậy.

    - Thần cùng quan điểm với Nhiệm, – Nguyễn Thiếp tiếp lời. Điều quan trọng là phải có phương án giải quyết mâu thuẫn và bất hòa nếu xảy ra.
    Cả phòng nghị sự lại xôn xao, có hai luồng chính kiến rõ ràng, tranh cãi không ai nhường ai. Lúc này, Toản lại cười, ra hiệu mọi người yên lặng:

    - Khi nghĩ ra điều này, Trẫm cũng có tính cả rồi. Trẫm nghĩ ra một hình thức gọi là “Phổ thông đầu phiếu”. Theo đó, khi xảy ra vụ việc, các khanh sẽ viết ra một tờ giấy, trên đó chỉ viết một chữ “thuận” hoặc “chống”. Nếu số phiếu thuận nhiều hơn, việc sẽ được thi hành; bằng ngược lại, sẽ không thi hành. Ở đây, tính cả Trẫm, chúng ta có tất cả mười bảy người, vừa hay là số lẻ, chắc chắc sẽ có kết quả rõ ràng nếu bỏ phiếu. Chúng ta cũng bầu ra một người đứng đầu. Nếu nghị phòng có mặt Trẫm thì mỗi người được bỏ một phiếu, nếu có người nào vắng mặt, Trẫm sẽ thay mặt người đó bỏ phiếu, nếu Trẫm không có mặt, người đứng đầu sẽ được hai phiếu. Các khanh thấy sao?

    - Thần nghĩ đây là ý hay, – nữ tướng Bùi Thị Xuân nói.

    Mặc dù Toản nói chủ trương xóa bỏ trọng nam khinh nữ nhưng trong mắt các nam thần vẫn ánh lên nét gì đó khó chịu. Tư tưởng hủ Nho đã ăn quá sâu vào trong lòng họ. “Nếu cả ta cũng đồng ý thì sao?” Bùi Thái hậu phá vỡ thế bế tắc. “Lúc đầu ta nghĩ ý này rất tồi. Sau lại thấy, các khanh là những người Tiên hoàng hết lòng tin tưởng. Nay con ta còn nhỏ, các khanh chung tay phụ giúp là việc nên làm. Huống chi, cách này cũng giúp con ta tránh việc trở thành một hôn quân, chỉ lo cho mình, không nghĩ tới bá tính bình dân”.

    - Chúng thần quả thật suy nghĩ còn nông cạn, không suy nghĩ được sâu xa như Bệ hạ và Thái hậu, thật đáng hổ thẹn. Nguyễn Thiếp lại nói. Ngẫm lại đây cũng là ý hay. Thần ủng hộ. tuy nhiên, thiết nghĩ, không nên gọi là Quân Cơ phòng. Vì chúng ta không thể lấy tên của giặc Tàu được. Và cách làm của chúng ta cũng khác họ.

    Lúc này, các quan mới bắt đầu suy nghĩ và cảm thấy đúng. Mọi người bắt đầu bàn tán râm ran nên đặt tên gì. “Hay là gọi là Chính Trị đi. Chính trong Chính sự; Trị trong trị sự, chủ trì” Đô đốc Tuyết vừa nói vừa cười. Ông vốn thạo binh thư, cung kiếm hơn nên cũng không chắc lắm với lựa chọn của mình nên chỉ nói nửa đùa nửa thật.

    - Hay… hay… hay… Toản chợt vỗ đùi cát đét. Gọi là Chính trị nhưng phông phải là Chính trị phòng. Gọi như thế hóa ra còn thấp hơn các Bộ. Nên gọi là Bộ Chính Trị.

    Cả nghị phòng bừng tỉnh. Bá quan ai cũng thấy là hay và vui mừng. Tiếp theo là chọn ra người đứng đầu. Việc này ngược lại, Toản không có ý kiến. “Việc này nên để các người tự làm đi thôi. Tập ‘dân cử’ đi cho quen”, cậu thầm nghĩ. Trớ trêu là việc bầu chọn không ầm ỉ như Toản nghĩ. Việc này rốt cuộc diễn ra theo cách thật buồn cười nữa là khác.

    “Tuyết là người nghĩ ra cái tên này. Vậy giao cho ông ta đi, ha… ha…” Đô đốc Lộc cười châm chọc. Bình thời, hai ông là bạn chí thân. Lộc cũng biết, ngoài mặt, Tuyết là một tướng quân uy vũ, trăm trận trăm thắng. Ông quả xứng với câu “Nhất tướng công thành, vạn cốt khô”. Một lời Tuyết định, ba quân tin tưởng và làm theo tuyệt đối. Thế nhưng, chỉ các ông trong Thất hổ tướng mới biết, ông chỉ là con cọp giấy; con cọp thật sự là bà vợ già của ông.

    “Ha… ha…” – Đô đốc Diệu cười chảy cả nước mắt. “Lão Tuyết kỳ này thảm rồi, không trốn tránh được đâu. Hai lá phiếu trong nghị sự khéo lại thuộc về quan bà nhà lão mất thôi. Ha… ha…”. Nghe thế, các quan chợt hiểu rồi ai cũng cười nắc nẻ. Chỉ có Tuyết mặt đỏ bừng bừng, hận không thể đào xuống ba thước đất mà chui vào.

    Ấy thế mà đúng là mọi người lại đồng ý chọn Tuyết mới tài. Lúc này, lão gắt: “Làm thì làm. Nhưng nói trước. Ai hé răng nhắc đến chuyện lão bà của ta dù là ở đây hay nơi nào khác thì rửa sạch cái mông chờ ta đạp cho hả giận đi”

    Chuyện như thế mà Bộ Chính Trị và Ngài Bộ Trưởng đầu tiên – Đô Đốc Nguyễn Văn Tuyết cứ hồ đồ được thành lập. Việc quỳ tạ tội của Toản chính là quyết định đầu tiên của Bộ Chính trị được thực thi để thu lấy dân tâm. Đây cũng chính là nền móng đầu tiên cho Toản tạo dựng nền dân chủ có một không hai trong lịch sử.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Truyện đang sáng tác: CẢNH THỊNH ĐẾ TÂN TRUYỆN
    Link truyện:
    Hidden Content Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=122609&p=19475954#post19475954

    ---QC---


  10. Bài viết được 41 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alias511995,bachkimkysi,bagggggggg,bluewhiter01,changai12,cradius,Cubicute1998,dangnhuduan,Darkzergling,dat94lmh,dtthanh4321,dzungdev,haichile,han than,handsome,HauCAD,hieu29891,HoangThiênLong,hutruclata,johanchan3006,kieu,lamlai123,Lee Haulus,lehoangphi,linhdan0612,Miên Lý Tàng Châm,motsach1710,Mr.Lookluck,ngocnghechvn,phongpv2013,phucddcm7749,polonezvn,rickvn112,thanhnguyen,thanlongbaihoai,Thạch Anh,thuongfuture,tiennhan9512,tieulydochanh,toandangcn,trungvp2110,
Trang 2 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status