Một mình
Cầu đông có bóng kẻ thi nhân
Vẫn bước mà trông ngỡ thất thần
Gió khổ lưng tròng nhòe cặp mắt
Mây sầu nức nở trở đôi chân
Hoa tàn xót phận tình xa lánh
Nụ héo thương mình số chẳng gần
Tay với nhành mai ngâm một khúc
Sương đêm vẫn gắng bám theo thân.