Ừ thì em đã quên bao kỷ niệm,
Anh buồn buồn dạo bước thầm trong đêm.
Nghe gió lùa, người ơi gió chẳng lặng!
Làm lòng anh thấy nặng mối tư tình.
Em ơi em, em có nhớ bình minh?
Khung trời đó xưa mình từng thề ước.
Sao giờ đây em không còn như trước?
Lúc ra đi mang Tổ quốc anh theo.
Nơi xứ người em có lắm kẻ đeo,
Anh ở lại với heo may cỏ dại.
Nhưng giờ đây anh thực sự thoải mái!
Chưa quên em nhưng không mãi chờ hoài.