TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Đọc thì cho mình ý kiến nhé =))

Trang 16 của 16 Đầu tiênĐầu tiên ... 6141516
Kết quả 76 đến 80 của 80

Chủ đề: Tuệ Thần - dnna261

  1. #76
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Đang ở
    Philadelphia, USA
    Bài viết
    139
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuệ Thần
    Tác giả: dnna261

    Quyển I: Một Thế Giới Khác
    Chương 76: Căn Phòng Bí Mật và Trường Sinh Linh Giá (4)



    “Dạ, là Harry.” Quang gật đầu, mặt nghiêm túc. “Khi Voldemort giết cô Lily và bị phản nguyền, một phần linh hồn của hắn đã bay ra khỏi cơ thể và nhập vào người Harry. Đấy là lý do tại sao thằng bé lại có khả năng nói Xà ngữ.”

    Cụ Dumbledore ậm ừ.

    “Và cách duy nhất có thể tiêu diệt được cái Trường Sinh Linh Giá này là dùng phép giết người Avada Kedavra.”

    “Lời nguyền giết chóc?” Cụ đứng bật dậy. “Việc này không đùa được đâu trò Weasley. Nếu mà cậu sai thì thằng bé sẽ phải chết đấy.”

    “Con biết. Nhưng mà đó là cách duy nhất. Con nghĩ cách tốt nhất là nên để Voldemort tự tay dùng lời nguyền đó trên người thằng bé. Như thế thì chắc ăn nhất.” Quang cười khổ. “Thầy yên tâm là chỉ phần hồn của Voldemort sẽ bị giết thôi. Lời nguyền giết chóc tác động chủ yếu tới linh hồn. Nếu mà vật bị tác động có nhiều hơn 1 linh hồn thì nó sẽ giết cái yếu hơn. Con nghĩ thầy biết về quái vật Biển Cát rồi chứ ạ? Mỗi một phân tử cát lại là một phần linh hồn riêng, đấy là lý do tại sao lời nguyền giết chóc vô dụng với nó. Tương tự như vậy đối với Harry, khi phần linh hồn của Voldemort bay vào người Harry thì nó trở thành một thứ ký sinh. Lời nguyền giết chóc sẽ chỉ giết tên Voldemort thôi, còn Harry sẽ không sao cả.”

    “Con rất xin lỗi vì không thể nói cho thầy làm sao con biết được những việc này. Nhưng mà con nghĩ nếu nói cho thầy biết thì thầy sẽ có kế hoạch đối phó, vì thầy biết đấy, con mới là học sinh lớp ba thôi. Những thông tin này sẽ hữu ích với thầy hơn là với con.”

    Cụ Dumbledore không nói gì. Vì biết cụ đang suy nghĩ nên nó cũng ngồi im lặng. Sau một hồi, ông cụ mới cất tiếng nói.

    “Trò Weasley à, thứ lỗi cho thầy nhưng mà con vừa cho thầy quá nhiều thông tin quan trọng. Thầy cần thời gian để suy nghĩ, xem xét và kiểm chứng. Nhất là phần cuối, những điều con nói về Harry Potter, tại vì hậu quả khi sai sót quá cao, chúng ta càng phải cần cẩn thận.” Ông nghiêm mặt, đứng dậy. “Rất cám ơn trò đã đến đây để báo cho thầy những việc này. Thầy mong là con sẽ không tự mình làm việc gì nguy hiểm. Trong thời gian sắp tới, khi thầy đã sẵn sàng, thầy sẽ liên lạc với con về bước tiếp theo sau.”

    Quang cũng hiểu điều này. Những việc lớn như vậy tất nhiên cần phải xem xét kỹ càng, hiện giờ cũng chưa gấp gáp lắm. Nó gật đầu, đứng dậy xin phép đi về.

    -----------------------------------

    Với quyển nhật ký đầy rắc rối nằm trong tay ngài hiệu trưởng, năm học này trôi đi đầy rất nhẹ nhàng. Tất nhiên, vẫn có một vài vụ việc nho nhỏ xảy ra với Harry. Quang nhìn lướt qua là biết ngay là do tên gia tinh Dobby làm. Cũng tội nghiệp cho cả thằng bé lẫn con gia tinh, chỉ vì Quang nhúng tay mà giờ này Dobby không được tự do như trong truyện, còn Harry thì chẳng hiểu tại sao tự dưng lại bị một con gia tinh quấy rầy.

    Nó cũng khá là trăn trở về việc tìm cách lấy sự tự do cho Dobby nhưng mà thật sự nghĩ mãi không ra phương pháp nào. Nó có thể thử cái cách kẹp tất vào sách của Harry nhưng mà thế thì nó phải chờ cho cụ Dumbledore xong việc đã.

    Lại nói đến Dobby, nó quên béng mất là tên gia tinh này sẽ gây rối trong trận Quidditch và kết cục là tuy Gryffindor thắng, Harry bị ngã gãy tay. Còn may là Quang ngăn được việc ông thầy rỏm Lockhart giả vờ trâu bò chữa trị xương tay cho thằng bé. Nhờ thế mà bà Pomfrey đã chữa được cái xương bị gãy một cách nhanh chóng, cứu thằng bé khỏi việc bị bó tay ê ẩm cả tuần.

    Quang lại quay trở về thói quen thường ngày, đi học rồi tu luyện. Lại nói đến tu luyện, đã hai tháng kể từ khi nó bắt đầu học Thái Cực Quyền thức, mười hai chiêu thức dùng để tập đã thuần thục đến mức cao nhất.

    Nhưng mà đến đây, nó lại bị một vấn đề nhỏ, đó là khi chuyển sang tập luyện mười hai chiêu thức để chiến đấu, nó luyện đi luyện lại hai ngày nay rồi mà không tăng được một điểm kinh nghiệm nào. Lúc đầu nó còn tưởng là mấy chiêu thức này cần rất nhiều lần tập mới có thể tiến bộ được, đang định bỏ qua thì được hệ thống nhắc nhở.

    “Chủ nhân, ngài tập sai rồi.”
    “Sai?”
    “Vâng, mười hai chiêu thức đó là dùng để chiến đấu. Ngài lại dùng cách đi quyền để tập luyện thì tất nhiên không thể nào tăng điểm kinh nghiệm được.”

    Nó ngớ người ngẩn ra. Ừ nhỉ, sao mình ngu thế?

    “Vậy thì làm sao mới được?”
    “Dạ, ngài chỉ cần đưa ra yêu cầu với phòng kinh nghiệm, hệ thống sẽ thay đổi môi trường tập luyện cho phù hợp ạ.”
    “Ừm, vậy làm đi.”

    Vụt. Một tia sáng lóe lên bao phủ người Nhật Quang, xung quanh mang đầy tiếng ầm ỹ. Lúc nó mở mắt ra, nó chẳng nhận ra có một điều gì khác biệt với lúc trước. Tò mò, nó cất tiếng hỏi.

    “Linh, chuyện gì vừa xảy ra thế?”
    “Dạ, vì trước đây chủ nhân có xây dựng Phòng Thực Chiến, có phần tính năng tương tự điều mà ngài vừa yêu cầu Phòng Kinh Nghiệm làm, nên hệ thống vừa xáp nhập Phòng Thực Chiến vào để cho đỡ bị dư thừa. Các tính năng nhờ dung hợp nên cũng được nâng cấp. Giờ đây, ngài có thể trải nghiệm cả những trận đánh ngài nhìn thấy dưới vị trí của người trong cuộc mà không nhất thiết ngài phải là người tham gia.”
    “Nhìn thấy á?”
    “Dạ.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    P/s: Mình định viết tiếp từ mấy hôm trước nhưng mà tự dưng ông Trump lên làm tổng thống, mất hết tinh thần làm việc...
    ---QC---
    Mấy bác nếu thấy truyện mình viết được thì bấm thanks nhá. Để mình còn có động lực để viết tiếp. Hidden Content


  2. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,anhk0lagjca,Bến,bluedragon006,ComradeH,Darkzergling,helclinkz,ngocnghechvn,ngocson93,phandaobn,Thần Lười,tienmanh1996,
  3. #77
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Đang ở
    Philadelphia, USA
    Bài viết
    139
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuệ Thần
    Tác giả: dnna261

    Quyển I: Một Thế Giới Khác
    Chương 77: Thực Chiến



    “Nhìn thấy trên phim ảnh được không?”
    “Dạ không. Phải là ngài nhìn thấy thực tế. Phim ảnh là do đạo diễn chỉnh sửa từ sách, truyền thuyết làm ra cho đẹp, dễ nhìn nên sai sót rất nhiều.”

    “Nhưng mà không phải hệ thống chỉnh sửa nhiều chi tiết của thế giới giả tưởng được sao?

    “Dạ vâng. Hệ thống làm được, nhưng thứ nhất nó tốn rất nhiều năng lượng. Thứ hai, đây là tính năng của phòng kinh nghiệm chứ không phải của hệ thống nên tất nhiên sẽ kém hơn.”
    “Ừm.” Quang gật đầu, ngẫm nghĩ.

    Ở kiếp trước thì nó gần như chẳng đánh nhau bao giờ. Hồi bé thì ai lại đi đánh cái thằng bé nhặt rác gầy gò làm gì? Người ta tránh còn không kịp. Đến lúc lớn lên thì đi ra nước ngoài, hầu hết thời gian bỏ ra là dành vào việc học, chẳng va chạm vào ai.

    Kiếp này thì cũng chỉ có vài lần xô xát. Một lần với bộ ba Malfoy trên tàu, một lần đánh Malfoy trên sân vận động gần đây. Cả hai lần nó đều thắng một cách đơn giản nhanh chóng, và đều là dùng phép thuật, điều này tức là cả hai tình huống này đều không phù hợp để dùng cho việc học võ của nó hiện giờ.

    Thầm ngầm nghĩ, cũng đã phải hơn năm tháng kể từ lần nâng cấp hệ thống trước, nhìn vào số điểm hiện giờ: 75679. Giờ có lẽ cũng nên dùng số điểm tích tụ lại được.

    Đầu tiên tất nhiên là phải nâng cấp phòng kinh nghiệm lên cấp 2. Cấp 1 thì phòng thực chiến có khả năng cho phép nó thử lại các trận đánh cũ với các độ khó khác nhau. Nhưng mà thật sự thì chức năng này có vẻ có cảm giác gân gà đối với Quang vì nó chưa mấy khi tham gia chiến đấu thật sự cả.

    Phòng kinh nghiệm cấp độ hai, theo hệ thống mô tả thì có khả năng cho phép Quang tập luyện thực chiến với các sinh vật nó đã gặp qua mà có sức mạnh dưới cấp độ E. Tất nhiên là những sinh vật giả tưởng này sẽ không hoàn toàn giống hệt như những gì nó gặp ngoài đời thật mà chỉ được tạo ra dưới những thông tin mà nó có về sinh vật đó. Số lượng giới hạn mỗi lần giả tưởng là 10, có thể tổ hợp các loại sinh vật khác nhau.

    Ví dụ, nó có thể chọn bốn thằng Malfoy (F-), sáu tên Flint (E-) hay ngược lại hoặc sao cũng được, miễn là tổng số lượng dưới mười. Mười sinh vật với thực lực cấp E có thể tạm đánh giá ngang với một sinh vật cấp D. Tuy nói hiện giờ thực lực tổng thể của Quang được đánh giá mức độ D-, nhưng mà đó lại là với sự giúp đỡ của hai bé rồng đang trưởng thành. Chỉ một mình nó thì đánh giá thực lực mới chỉ ở mức độ E-, vừa gần đúng mức thực lực cho phép của hệ thống.

    Điều này tức là chức năng mới này rất phù hợp với tình huống của Quang hiện giờ.

    Vừa nâng cấp xong, nó lập tức thử nghiệm tính năng. Quang nhanh chóng lựa chọn năm tên Malfoy với đẳng cấp F- để thử tay. Vừa chọn xong, năm cái hình ảnh Malfoy khác nhau hiện ra trước mặt nó, đứng hằm hè.

    “Bắt đầu đi.” Quang nôn nóng hét lên.

    Không dùng đũa phép hay ma thuật, nó chỉ vung tay lên vào thế thủ của Thái Cực. Phải nói là Thái Cực Quyền là một môn võ đi theo chiều hướng phản công đả thủ, chờ người đánh rồi mới thi triển chiêu thức được. Đấy cũng là lý do tại sao mà người tập Thái Cực lại gần như chẳng bao giờ tập với nhau. Luận bàn rồi hai bên cứ đứng chờ bên kia tấn công thì đến Tết cũng chẳng hết được trận.

    Một tên trong đó vụt lên, vung tay đấm. Đúng là mô phỏng Malfoy có khác, kinh nghiệm chiến đấu ít không thể tả, còn không biết vây quanh mà đánh nữa.

    “Thái Cực Thức thứ nhất.”

    Quang tay trái quay vòng theo thức thứ nhất của Thái Cực Quyền thực chiến hướng cú đấm ra ngoài, chân di chuyển vòng sang phải lấy đà quật tên Malfoy này sang trái.

    Hình ảnh Malfoy ngã đánh rầm xuống sàn rồi dần dần biến mất. Bốn tên còn lại hằm hè rồi tản ra cùng lao lên một thể.

    A, biết hội đồng rồi đấy.

    Quang tiến lên một bước về phía một trong bốn tên đang lao tới, làm cho ba tên kia đến chậm hơn khoảng nửa giây.

    “Thái Cực Thức thứ sáu.”

    Trong nửa giây này, nó nhanh chóng vòng tay tản lực đấm, khóa tay Malfoy số hai này lại, quay người đưa chân vật người rồi đạp về hướng ba tên còn lại. Vì bị Malfoy số hai bay đến bất ngờ, ba tên còn lại lập tức bị cản.

    Quang chỉ đơn giản chạy lại cho ba đứa mỗi đứa một đấm là giải quyết xong. Quay ra nhìn thì mới thấy tăng được hai điểm kinh nghiệm.

    Hơi ngẫm nghĩ, Quang tăng độ khó lên chút, chọn ba thằng Flint ra đánh đấm, khổ nỗi vừa mới bắt đầu thì ba tên này rút đũa ra bắn tùm lum, làm cho nó chẳng tập luyện được quyền pháp gì hết.

    Nó cũng đành ngậm ngùi vì mấy người mà nó có tư liệu đều là phù thủy hết. Thành ra nó đành phải tập với mấy thằng bé loai choai Malfoy với Crabbe. Tuy kiếm điểm chậm nhưng mà có còn hơn không.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    P/s: truyện vừa bị chậm do em chơi dại bị gãy tay. Xin các bác thứ lỗi. Mấy hôm tới em cố viết vài chương bù.
    Mấy bác nếu thấy truyện mình viết được thì bấm thanks nhá. Để mình còn có động lực để viết tiếp. Hidden Content

  4. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,anhk0lagjca,Bến,bluedragon006,ComradeH,Darkzergling,helclinkz,ngocnghechvn,phandaobn,thang0309,Thần Lười,tienmanh1996,
  5. #78
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Đang ở
    Philadelphia, USA
    Bài viết
    139
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuệ Thần
    Tác giả: dnna261

    Quyển I: Một Thế Giới Khác
    Chương 78: Khám Phá Phòng Bí Mật



    Quang đứng trong không gian hệ thống, phất tay mở lên bảng thống kê tóm tắt.

    Ký chủ: Nhật Quang

    Các cơ sở hiện tại:
    Phòng Kinh Nghiệm (Cấp 2)
    Thư Viện (Cấp 3)
    Chuồng Nuôi Thú (Cấp 2)
    Phòng Thực Chiến (Cấp 2)

    Các kỹ năng hiện có:
    Thái Cực Nội Công: Hậu Thiên Sơ Cấp – Tầng 5 (45/3000)
    Thái Cực Quyền Pháp: Nhập Môn (2193/2400)

    Đánh Giá:
    Thân Thể: B+ (Người lớn bình thường là E) ( 14000 / 50 000 000)
    Ma Lực: C+ (13000 / 5 000 000)
    Phép Thuật: E+ (1222 / 5000)
    (Được gộp từ bùa chú, biến hình, pháp đấu và hắc ám)
    Dược Sư: D+ (2000 / 50000)
    Luyện Kim: F+ (45 / 500)

    Đánh giá thực lực: D
    Đánh giá tổng quan thực lực chiến đấu: C-
    Linh điểm: 2450

    Hiện giờ đã là tháng ba. Tính từ đầu năm tới giờ cũng đã gần bảy tháng. Bảy tháng trời này nó gần như chỉ tập trung vào tập võ nên hơi chểnh mảng các bộ môn khác. Tất cả đều chỉ nhỉnh lên một chút ngoài thân thể và lượng ma lực.

    Thân thể thì phần lớn gia tăng nhờ vào việc hai bé rồng con Tiểu Bạch, Tiểu Hắc đang đến kỳ phát triển mạnh. Cũng may là có bọn nó chứ không điểm kinh nghiệm tính hàng chục triệu kia nó không biết phải kiếm đến bao giờ mới đủ. Hai đứa to gần bằng căn phòng ở của nó rồi. Đến giờ thì nó đã chẳng còn thể nào lẻn thả bọn nó ra ở trong rừng cấm được nữa. Cũng khổ thân hai đứa nó, không được bay lượn tự do.

    Cũng vì thương tụi nó mà mới gần đây nó đã nâng cấp chuồng nuôi thú lên đến cấp hai. Từ một cái sân nhỏ rộng khoảng ngàn mét vuông thì bây giờ đã phát triển lên thành một vùng mô phỏng môi trường sống tự nhiên rộng khoảng một kilomet vuông. Còn có cả không gian cho bọn chúng bay lượn.

    Nâng cấp phòng kinh nghiệm lên cấp hai còn mang tới một công năng nhỏ mới: điểm kinh nghiệm chi tiết. Giờ đây không chỉ có những thứ như công pháp hay chiêu thức mới hiện kinh nghiệm mà gần như tất cả mọi thứ được kinh nghiệm số hóa.

    Tính năng mới này cho phép nó biết được chính xác hành động gì kiếm được điểm, số điểm bao nhiêu một cách chi tiết mà không cần phải vào hệ thống kiểm tra bảng từng giây phút.

    Ví dụ như mỗi lần nó pha chế thành công hay thất bại một loại độc dược là lập tức hệ thống có tiếng thông báo vang lên mà chỉ mình nó nghe thấy.

    “Đinh. Pha chế thành công dung dịch Thật Thà. Kỹ năng Dược Sư cộng 20 điểm kinh nghiệm.”
    “Đinh. Pha chế thất bại, đạt được dung dịch cặn bã, uống vào sẽ bị tiêu chảy. Kỹ năng Dược Sư cộng 2 điểm.”

    Hay như lúc nó học làm phép thì:

    “Đinh. Bùa Bay cao cấp thành công. Kỹ năng Phép Thuật cộng 50 điểm kinh nghiệm.”
    “Đinh. Bùa chú thất bại. Kỹ năng Phép Thuật cộng 5 điểm kinh nghiệm.”

    Điều này tuy đơn giản nhưng lại là một niềm động lực to lớn, cho nó có cảm giác mình tiến bộ ngay khi mình đang tập luyện. Tất nhiên những điều này vẫn chủ yếu là để phục vụ cho việc nó học và phát triển.

    Hiện giờ linh điểm chưa đủ, nó đang nghĩ tích góp lại để xây dựng cơ sở trao đổi, mua bán. Theo giới thiệu của hệ thống thì cơ sở có bán tất cả những gì mà nó có thông tin dù chỉ một chút. Tất nhiên là đồ vật càng cao cấp thì giá mua càng cao.

    Nó nghĩ sẽ mua một vài thứ để còn giúp đỡ nhóm bạn của nó phát triển. Cuộc chiến với Voldemort không thể nào chỉ một mình nó là gánh được hết. Phải giúp cả đội tăng cường sức mạnh thì mới tăng khả năng toàn thân trở ra được.

    --------------------------

    Tối thứ bảy, trong phòng làm việc của giáo sư McGonnagall, Quang đang ngồi đó, vừa uống trà, vừa ngó nghiêng xung quanh, chờ đợi.

    Chiều hôm qua, trong giờ học, bà giáo sư đã nhắc nó tối nay đến đây có việc quan trọng. Quang dò hỏi, nhưng bà lại kín tiếng như bưng. Nó thầm nghĩ ngợi việc quan trọng mà bà nói đến khả năng cao là liên quan đến căn phòng bí mật.

    Nó báo cáo với cụ Dumbledore về căn phòng đó từ tận cuối năm trước mà giờ tới tận tháng ba rồi mà vẫn chưa thấy cụ đánh tiếng gì. Không hiểu là cụ nghĩ sao về việc có một con Tử Xà nguy hiểm như vậy ở ngay trong trường học mà thấy cụ bình chân như vại vậy.

    “Chúng ta đang chờ ai thế ạ?”

    Bà McGonnagall đánh mắt lườm nó rồi lại ngồi im. Quang cười khổ, đành quay lại nhâm nhi chén trà ấm. Hai người chờ cũng không lâu lắm thì có tiếng gõ cửa vang lên.

    “Mời vào.” McGonnagall lên tiếng.

    Cánh cửa mở ra, để lộ ra thằng bé Harry Potter ngó đầu vào đầy hồi hộp.

    “Con chào cô. Anh Quang cũng ở đây ạ?”

    Nhìn thấy Harry ở đây là nó đã chắc mẩm là chuyến đi này sẽ liên quan đến căn phòng bí mật. Bà phù thủy già gật nhẹ đầu rồi đứng dậy, ra hiệu cho hai đứa đi theo.

    “Vậy chúng ta đi thôi.”

    Hai đứa ngoan ngoãn theo đuôi. Cả ba đi hết từ hành lang này sang hành lang khác. Mất khoảng mười lăm phút, bọn nó mới tới nơi mà Quang biết thừa là cửa vào của căn phòng bí mật, khu phòng vệ sinh nữ bỏ hoang, và cũng là nơi mà ma khóc nhè Myrtle ám.

    Khi đi đến nơi thì nó thấy có bốn người đã chờ sẵn ở đó: cụ Dumbledore, giáo sư Snape, ông thầy rỏm Lockhart và thêm một người đàn ông trung niên khác mà nó không biết. Nó không thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Snape ở đây, vị giáo sư Độc Dược này là cánh tay phải của cụ Dumbledore nên tham gia là điều tất nhiên. Chỉ là ông thầy rỏm Lockhart kia lại được mời đến. Thật sự nó chẳng hiểu tại sao cụ Dumbledore lại làm thế. Chẳng lẽ ông không nhận ra được bộ mặt thật của cái tên đểu cáng này?

    Nhưng mà dù sao đi chăng nữa, nếu có thể trong chuyến đi này làm cho ổng bị thương thì hay biết mấy. Trong truyện ông thầy bám theo Ron và Harry đến căn phòng bí mật, sau đó thì có ý định xóa đi ký ức của hai đứa, nhưng vì do ông ta dùng cây đũa hỏng của Ron nên bị phản bùa và phải vào bệnh viện.

    Vì tình hình đã không giống như trong truyện, Ron không có dùng cây đũa phép cũ rích bị gãy nữa mà được nó tặng 1 cây đũa mới, lại thêm căn phòng bí mật không phải do hai đứa trẻ tìm ra nữa mà có đội ngũ đông đúc thế này nên khả năng Lockhart sẽ không hề hấn gì là khá cao.

    Tuy vậy nó vẫn phải cố tìm cách để đưa ổng vô viện. Tại vì nếu ổng không vô viện thì năm tới thầy Lupin sẽ không được mời tới dạy. Cũng tức là sẽ không có ai để giải tỏa nỗi hiểu lầm của Harry với Sirius.

    Nghĩ ngợi linh tinh, nó thầm quyết tâm phải thọc ông này một gậy. Vì hạnh phúc của nhân loại.

    Thầy hiệu trưởng và Lockhart nhìn thấy tụi nó đi tới thì gật đầu mỉm cười, còn Snape thì vẫn đứng đó mặt lạnh như băng. Quang và Harry gật đầu chào. Cụ Dumbledore cất tiếng.

    “Mọi người đã có mặt đông đủ. Trò Weasley, phiền trò dẫn đường.”

    Nó gật đầu cái rụp, bước lại gần chỗ bồn nước trung tâm của cái phòng vệ sinh. Trên cái vòi nước có khắc hình những con rắn loằng ngoằng nhỏ nhưng rõ nét. Quang chỉ vào một trong số đó rồi vẫy Harry lại.

    “Harry lại đây.”
    “Dạ?” Thằng bé hơi rụt rè bước lại đáp.
    “Nói chuyện với con rắn này.” Quang chỉ vào cái vòi nước.

    “Nói với con rắn này?” Thằng bé ngạc nhiên.
    “Ừ. Em từng làm rồi mà.”
    “Vâng, nhưng mà phù thủy ai chẳng làm được.”

    “Không hề. Số người làm được đếm trên đầu ngón tay nhưng mà chuyện đó nói sau. Nói với nó: người thừa kế đã đến, hãy mở ra.”

    Harry nhìn nó đầy ngờ vực rồi quay ra nhìn cái vòi nước, bật lên vài tiếng xì xà xì xồ gì đó. Cụ Dumbledore thấy vậy, liếc qua nhìn Snape hỏi ý. Snape gật nhẹ đầu.

    Ầm. Ầm.

    Cùng lúc đó, những cái bồn nước bắt đầu di chuyển tách nhau ra, để lộ ra một cái lỗ không sâu lắm dẫn xuống một cái hành lanh tối om.

    “Giờ thì sao ạ? Kế hoạch là gì ạ?” Nó hào hứng hỏi.

    Cụ Dumbledore nhẹ nhàng cất tiếng nói.

    “Sẽ không có kế hoạch gì hết, trò Weasley à. Buổi hôm nay chúng ta ở đây chỉ là để chứng minh cho mọi người thấy những gì trò nói là sự thật. Vị này là John Dawlish, một trong những thần sáng mạnh nhất của Bộ Pháp Thuật. Ông ấy ở đây là để đánh giá. Và từ tài liệu tôi đã đưa và những gì chúng ta đã thấy tối hôm nay, tôi tin là đã đủ thuyết phục Bộ Pháp Thuật. Ông thấy sao, ông John?”

    Quang hơi thất vọng nhìn sang người đàn ông khá trẻ trung này, cô gắng nhớ lại những gì có thể về cái tên John Dawlish. Vị này quả thật là một trong những thần sáng mạnh nhất, thường được cử làm bảo vệ cho ông Bộ Trưởng Fudge. Trong quyển truyện thứ năm, chính vị này đã giúp Umbridge bắt bác Hagrids. Vào lúc Bộ bị điều khiển bởi Voldemort thì hắn cũng vẫn ương bướng làm theo tất cả các chỉ lệnh của Bộ. Phải nói là vị này là một trong số ít người “ngu trung” với Bộ Pháp Thuật.

    Từ những gì nó nhớ được thì vị này mạnh thì mạnh nhưng cũng chẳng làm được gì đặc biệt, khá là lu mờ trong câu truyện.

    “Tất nhiên rồi, ngài Hiệu Trưởng.” John Dawlish gật đầu. “Tôi sẽ lập tức báo cáo cho ngài Bộ Trưởng. Trong lúc đó, tôi mong nhà trường niêm phong khu vực này lại và nghiêm cấm xâm phạm cho đến khi Bộ cử người xuống.”

    Cụ Dumbledore gật đầu đồng ý. John cười mãn nguyện, gật đầu xin phép và đi mất. Trong khi đó, bà Gonnagall quay sang nói với hai đứa.

    “Nhiệm vụ của hai trò đến đây là hết. Lập tức trở về ký túc nhanh.”

    Quang tuy khó chịu nhưng cũng biết không thể làm gì được. Còn đang nghĩ ngợi làm sao để đá Lockhart một cước thì đã bị đuổi về. Thôi thì đành nghĩ cách sau vậy. Nó đành ngậm ngùi đi cũng Harry về ký túc xá, kết thúc một buổi tối đầy lãng xẹt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mấy bác nếu thấy truyện mình viết được thì bấm thanks nhá. Để mình còn có động lực để viết tiếp. Hidden Content

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,bluedragon006,ComradeH,Darkzergling,helclinkz,ngocnghechvn,phandaobn,Thần Lười,tienmanh1996,
  7. #79
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Đang ở
    Philadelphia, USA
    Bài viết
    139
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuệ Thần
    Tác giả: dnna261

    Quyển I: Một Thế Giới Khác
    Chương 79: Cuối Năm



    Năm học đã gần hết mà Quang vẫn cứ băn khoăn mãi. Vì có nó bất ngờ xuất hiện mà tiết tấu của truyện không còn như nguyên bản.

    Tất nhiên phần lớn thay đổi đều là việc tốt, như là việc cụ Dumbledore biết trước sớm hơn về Tử Thần Thực Tử, hay về việc Ginny không bị cái tên biến thái Tom Riddle ám ảnh cả năm. Những điều này đều đưa truyện về hướng tốt lên, nhưng lại còn hai điều mà nó vẫn lúng túng mãi chưa giải quyết được.

    Vấn đề thứ nhất là việc tìm cách làm sao để đuổi việc ‘giáo sư rởm’ Lockhart. Ban đầu nó định dùng phép thuật đánh lén, nhưng mà nguy cơ bị phát hiện quá lớn. Nó còn chưa tự tin tới mức là sẽ không bị thầy Dumbledore hay cô McGonnagall phát hiện ra. Vậy nên điều này vẫn còn bỏ đó.

    Vấn đề thứ hai đó là về sự tự do của Dobby. Đáng nhẽ theo như trong truyện thì Dobby sẽ được giải phóng nhờ chiếc tất chân của Harry kẹp trong quyển sách, nhưng giờ quyển sách đang được giữ trong tay cụ Hiệu Trưởng, lại thêm việc nó không nghĩ việc này sẽ đơn giản như trong truyện nói, chỉ một mẹo nhỏ như vậy là được.

    Dobby tuy là gia tinh của nhà Malfoy, một gia đình phù thủy Hắc Ám thuần chủng, nhưng lại có tinh thần hướng về tự do và chính nghĩa một cách kỳ lạ. Gần như là gia tinh duy nhất không ngu trung với gia đình chủ nhân. Tuy là vẫn bị bó buộc bởi các quy luật dành cho gia tinh nhưng lại vì lo lắng cho Harry mà phản lại chủ trong sự mâu thuẫn của tâm hồn.

    Nếu chỉ vì nó xuất hiện mà Dobby không được giải phóng thì Quang sẽ áy náy chết mất.

    Loanh quanh luẩn quẩn mãi, kỳ thi cuối năm cũng đã đến rồi đi mà nó vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết. Cùng đường, Quang đành triệu tập đám anh em bạn bè lại, bàn luận xem có cách gì ổn thỏa không, dù sao thì mấy cái đầu chụm lại ít ra cũng hơn một cái.

    ----------------------------------------

    Một góc đại sảnh ký túc Gryffindor. Trước ngày tổng kết cuối năm một tuần. Người chủ trì: Quang Weasley. Những người tham gia: Ron, Harry, Hermione, Cho Chang, George và Fred, Ginny.

    Quang hắng giọng nói.

    “E hèm, hôm nay gọi mọi người tới đây là để muốn mọi người giúp đỡ nghĩ cách giải quyết hai vấn đề quan trọng.”

    Thấy cả bọn đều dỏng tai lên nghe, nó tiếp tục.

    “Vấn đề đầu tiên là về tên giáo sư ‘rỏm’ Lockhart..” Nó chớp mắt. “Mọi người ở đây qua một năm giờ đều biết về khả năng thật sự của cái tên lừa đảo Lockhart này rồi. Có Ginny, Fred và George bị phân vào lớp của hắn thì chắc là rõ nhất. Gần như chẳng biết gì mà cứ nổ tưng bừng, tự kỷ không thể chịu nổi. Vậy mà thầy Dumbledore vẫn không có ý kiến gì hết.”

    “Giờ chúng ta phải nghĩ cách làm sao để đuổi cái tên này ra khỏi trường.” Quang bức xúc nói. “Không thể để tên này ở lại đây tiếp tục dạy vớ va vớ vẩn được.”

    Cứ nghĩ tới những gì mà lão ‘dạy’ cho lớp Ginny là nó lại bực mình. Suốt ngày chỉ hỏi sở thích và lịch sử của cá nhân mà chẳng giới thiệu được một chút kiến thức nào mới mẻ nào cả.

    Thậm chí lão còn có ý định chiếm lấy chức chủ trì câu lạc bộ Thực Chiến do thầy Quirell lập ra. Năm ngoái trước khi thầy Quirell bị thương, đã ủy quyền lại cho hai học sinh năm thứ năm đứng đầu tiếp tục tổ chức các buổi tập luyện. Đúng ra thì nhà trường yêu cầu tất cả các tổ chức hay câu lạc bộ có sử dụng phép thuật phải có ít nhất một giáo viên chủ trì nhưng mà nhà trường không có nghiêm khắc lắm về việc này nên cũng không sao cả. Cho đến khi lão Lockhart này nảy ra cái ý định kia thì câu lạc bộ mới bị trường cấm hoạt động một thời gian. May mà có nó và một vài học sinh năm sáu nhanh trí đi gặp Ramses, bạn thân của thầy Quirell, nhờ vả đứng tên chủ trì cho câu lạc bộ nên bọn nó mới có thể tiếp tục hoạt động.

    “Dễ thôi. Bảo con quỷ Peeves đẩy gã ngã cầu thang là được.” Fred nhanh nhảu. “Cầu thang Hogwarts cao thế này ngã xuống gãy chân là ít.”

    “Anh ngốc thế?” Hermione cãi lại. “Cầu thang của trường bị ếm bùa chống ngã. Nhìn nguy hiểm nhưng mà an toàn lắm. Không được đâu. Cái này ghi rõ trong quyển Hogwarts – Một Lịch Sử rồi mà.”

    “Cả trường chắc có mỗi mình em đọc nó. Làm sao anh biết được?” Fred đáp lại. “Hay là lựa thời cơ cho ổng một phát bùa mất trí nhớ hay dùng độc dược gì đó? Tựa như lần trước bọn mình chơi thằng Malfoy ý?”

    “Cũng không được.” Hermione lại lắc đầu. “Bất kỳ chấn thương nặng đến như vậy sẽ phải được thông báo lên đến bộ Pháp Thuật. Rồi bộ sẽ gửi người điều tra tận nơi. Anh nghĩ bọn mình có khả năng trốn được điều tra của bộ à?”

    Cả bọn nhìn nhau. Một hồi lâu vẫn chưa có ai đề xuất gì mới thì Hermione mới hơi chần chừ phát biểu.

    “Em nghĩ có một cách.” Cô bé do dự. “Nhưng không chắc lắm.”
    “Ừ, cách gì?” Nó gật đầu động viên.
    “Dư luận.” Được ủng hộ, Hermione trả lời có vẻ chắc chắn hơn. “Mình có thể qua dư luận ép trường phải đuổi ông ta.”

    “Qua dư luận?” Mắt Quang sáng lên.
    “Vâng. Qua dư luận.” Hermione giải thích. “Cũng như anh đã chỉ, các quyển sách của ổng đầy rẫy những điều vô lý. Tuy vậy phải công nhận là sách của ông ý có những chi tiết rất thật và chính xác. Điều đó chứng tỏ là ông ta nghe được người khác kể lại hoặc là nhìn thấy tận nơi. Chỉ cần chúng ta tìm được những người đó và đưa ra công chúng thì mọi người sẽ quay ra chửi ông ta thậm tệ. Đến lúc đó thì chúng ta không cần làm gì, ông ta cũng sẽ bị đuổi việc.”

    Mọi người trong phòng gật gật đầu ủng hộ.

    “Kinh. Kinh thật. Anh chỉ định làm ổng gãy tay mà Hermione nghĩ làm ổng thân bại danh liệt. Thế này thì ổng chỉ còn cách sống nửa đời sau trong nhục nhã.” Fred cười rõ to nói. “Bái phục. Bái phục.”

    “Cách này tốt đấy.” Nó cất tiếng. “Có ai có ý kiến gì không? Nếu không thì chúng ta quyết định theo kế hoạch của Hermione.”

    Mọi người nhìn quanh phòng, tất cả đều không có vấn đề gì hết. Quang gật đầu chốt lại.

    “Vậy được rồi. Tiếp đến vấn đề thứ hai cần giải quyết: Dobby.” Nó nói tiếp. “Ở đây chắc mới chỉ có Harry và Ron biết về Dobby. Dobby là gia tinh của nhà Malfoy. Mùa hè năm ngoái, Lucius Malfoy, tức là bố của Draco, lập kế hoạch để hãm hại Harry thông qua Ginny. Dobby vì chính nghĩa, đã báo trước cho Harry, tuy rằng nói có hơi lằng nhằng nhưng cũng có ý tốt. Giờ em muốn mọi người nghĩ cách để giúp Dobby có được tự do từ cái nhà Malfoy độc ác đó.”

    “Không có tự do?” Hermione thắc mắc. “Sao lại không có tự do? Ý anh là nô lệ á?”

    “À, ừ, tương tự như nô lệ vậy.” Quang ngắc ngứ. Nó quên mất là trong truyện, cô bé này cực kỳ nóng nảy về vấn đề này, còn lập ra cái hội vận động cho quyền lợi gia tinh mà Harry còn đặt tên cho là ‘Hột vịt đẹt’.

    “Tương tự? Tương tự thế nào?”
    “Thì họ làm việc không công. Thuộc về chủ nhân cả đời. Làm không tốt thì bị đánh đập. Chủ tốt thì sống còn được, chủ không tốt thì cuộc sống khá là bi thảm.”
    “Tại sao thời đại này lại còn có thể loại chế độ như thế được?”

    “À thì… nó vậy.”
    “Việc này có ở nhiều chỗ không?”
    “Có chứ. Hiếm khi có thứ Hermione không biết nha.” George cười. “Nhà phù thủy nào giàu là có cả đống. Ngay cả nhà bếp của Hogwarts cũng có cả đống gia tinh.”

    “Hogwarts cũng có?” Cô bé như bị sốc.
    “Ừ.” Fred gật. “Chứ em nghĩ ai nấu ăn, dọn dẹp, trang trí khắp nơi?”
    “Em cứ nghĩ là các thầy cô dùng phép…”

    “Đúng dùng phép nhưng mà phần lớn do gia tinh làm. Bọn họ cũng dùng được phép thuật mà.”
    “Bọn họ dùng phép được? Thế thì họ có kém gì phù thủy đâu?”
    “Ừ, chẳng kém gì cả. Nhưng mà qua nhiều thế hệ nô lệ nên vậy. Phần lớn gia tinh đều có thái độ tự hào và vinh dự khi được phục vụ. Nếu mà bị thả thì sẽ thấy nhục nhã mà tự sát ngay.”

    “Tự… tự sát khi được tự do?” Hermione bàng hoàng.
    “Ừ. Thế nên từ trước giờ chế độ vẫn như vậy.”
    “Vậy sao bọn mình lại giúp Dobby?”

    “À, tại vì anh thấy Dobby đã bất mãn với chủ nhà là Lucius trong việc hãm hại Harry. Vậy nên mới nghĩ cách. Anh nghĩ là chỉ cần giúp Dobby thoát được trên mặt luật pháp thì sẽ xong việc.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mấy bác nếu thấy truyện mình viết được thì bấm thanks nhá. Để mình còn có động lực để viết tiếp. Hidden Content

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bluedragon006,ComradeH,helclinkz,ngocnghechvn,Thần Lười,
  9. #80
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Đang ở
    Philadelphia, USA
    Bài viết
    139
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuệ Thần
    Tác giả: dnna261

    Quyển I: Một Thế Giới Khác
    Chương 80: Dobby



    “Trên mặt luật pháp?”
    “Ừ. Thực ra thì Dobby hoàn toàn có khả năng chạy trốn. Nhưng theo luật của bộ thì gia tinh bỏ trốn sẽ bị truy lùng, bỏ tù, thậm chí tử hình. Tất nhiên bộ luật không được dùng lâu lắm rồi vì gia tinh có chạy trốn bao giờ đâu nhưng mà cũng phải đề phòng Bộ vẫn chấp hành theo điều luật này.”

    “Anh nghĩ thì Dobby đã có một chút mong muốn được tự do rồi. Nếu mà mình có thể tìm được cách nào làm cho tên Lucius Malfoy đuổi Dobby đi thì thứ nhất là về mặt luật pháp, Dobby được tự do chính đáng, thứ hai là cho Dobby được giải thoát về mặt tâm hồn. Lần trước chỉ cảnh báo Harry thôi mà nó đã tự giày vò mình thế thì chạy trốn sẽ còn thế nào nữa?”

    Tất cả mọi người đều trầm ngâm, nghĩ ngợi.

    “Vậy Dobby giờ đang ở đâu ạ?” Hermione cất tiếng hỏi.
    “Anh cũng không rõ. Nhưng mà khả năng cao là ở nhà Malfoy.” Quang đáp. “Sau lần cảnh báo cho Harry từ đợt Halloween thì không thấy Dobby xuất hiện nữa. Chắc là cậu ý thấy nguy hiểm đã được giải quyết nên về nhà rồi.”

    “Hừm. Vậy thì khó nhỉ.” Hermione hỏi tiếp. “Tạm gác lại việc đó sang một bên. Gia tinh phải như thế nào mới được tự do ạ?”
    “À, anh có đọc khá nhiều về bộ luật của Bộ về gia tinh rồi.” Quang nhăn mày. “Có hai cách. Thứ nhất thì là người chủ nhân nếu muốn đuổi gia tinh thì tặng cho gia tinh nhà mình bất kỳ một thứ gì để mặc là được. Cách thứ hai thì lằng nhằng hơn và chưa bao giờ xảy ra cả.”

    “Thực ra thì chủ gia tinh chỉ có quyền đánh đập và chửi mắng gia tinh thôi. Họ không có quyền giết. Tức là nếu gia tinh kiện lên Bộ và chứng minh được chủ nhân từng có ý định giết mình thì Bộ sẽ cho gia tinh đó được quyền tự do. Luật này được đặt ra để phần nào bảo vệ quyền lợi cho gia tinh nhưng mà thực ra bao nhiêu năm nay chưa có một con gia tinh nào đứng ra kiện cả.”

    “Cả hai cách trực tiếp này đều có vẻ như không phù hợp với Dobby.” Cho Chang lên tiếng. “Tớ nghĩ có một cách khác khá đơn giản hơn.”
    “Ừ?” Quang hỏi đầy hy vọng.

    “Cậu đến nhà tớ rồi đấy. Nhiều gia tinh không tả siết. Đây đều là do ba tớ thích. Bảo là họ trung thành, tận tâm và hữu dụng trong khi hoàn toàn không cần tiền trả công.” Cô bé đáp. “Số gia tinh đó là ba tớ mua từ các nhà khác chứ không phải mang từ nhà đến. Còn gửi về Trung Quốc cho gia tộc mấy chục đó. Nên ông ý cũng khá nổi tiếng trong giới phù thủy về việc thu thập gia tinh. Tớ nghĩ có thể bảo ông đánh tiếng muốn mua Dobby từ nhà Malfoy. Dobby nếu mà đã có ý tưởng bất mãn với nhà Malfoy thì tớ nghĩ họ cũng sẽ muốn bán thôi.”

    Mắt nó sáng lên. Đây đúng là một ý tưởng tuyệt vời, vô cùng khả thi nha. Đã hợp pháp lại vô cùng thuận tiện.

    “Mua Dobby?” Hermione há mồm. “Nhưng mà mình đang muốn cho Dobby tự do mà?”
    “Sao tự dưng ngốc thế hả bé con?” Nó cười. “Mình mua Dobby về rồi cho cậu ấy tự do chứ sao.”
    “À ừ nhỉ.”

    “Nhưng mà giá gia tinh có đắt không?” Quang hỏi lại.
    “Tớ cũng không rõ. Nhưng mà tớ nghĩ cũng không cao đâu, nhà tớ mua cả đống vậy mà.”

    Quang thầm cười trong lòng. Nhà cậu giàu nứt đố đổ vách ra thế thì có cái gì đất. Xong xuôi hai vấn đề, nó thoải mái cười lớn phán.

    “Rồi. Vậy là cả hai vấn đề đều có hướng giải quyết khả thi. Phân công như sau. Em và Hermione sẽ tìm hiểu thêm về mấy người mà tên giáo sư rỏm Lockhart đã ăn trộm công lao. Cho Chang sẽ xử lý việc của Dobby. Ron, Harry, Fred và George thì phải kích thích đám học sinh về việc của tên Lockhart này, nói càng nhiều người càng tốt, phải bảo họ góp sức để tống cổ lão ý ra khỏi Hogwarts. Mọi người rõ hết chưa?”

    Tất cả đều gật đầu.

    “Vậy thì tốt rồi. Giải tán!”

    -------------------------------

    Cứ như thế, hè năm nay đến nhanh như chớp. Tất cả đều phân tán ai về nhà nấy. Mấy anh em nhà nó thì không sao chứ Harry thì đau đớn lê lết về nhà với dì dượng.

    Quang vừa định hè năm nay tiếp tục như hè năm ngoái, tập võ triền miên rồi rủ Harry đến chơi thì đã bị bể kế hoạch. Nó quên béng mất là hè này, ba nó, ông Arthur trúng giải độc đắc xổ xố của tờ Nhật Báo.

    Thế là cả nhà quyết định đi Ai Cập chơi cả hè, nhân tiện đến thăm anh Bill luôn. Ảnh hiện giờ đang làm việc tại ngân hàng Phép Thuật Gringotts. Lúc ảnh nhận cái việc này, bà Molly mắng nhiều quá trời luôn.

    Chỉ vì ảnh chọn làm cái việc là Phá Nguyền. Phân nhánh của ngân hàng Gringotts tại Ai Cập chỉ làm một việc chính: khai quật đồ cổ trong mộ các vị vua xa xưa. Mà phần lớn những thứ đồ này, tuy giá trị cao, đều bị ếm nguyền rủa cao cấp của nền phép thuật Ai Cập cổ xưa.

    “Lời nguyền của Pharaoh” không phải chuyện trẻ con. Bao nhiêu phù thủy mạnh mẽ đã từng gục ngã vì lời nguyền ghê gớm đó.

    Vậy mà ảnh còn đâm đầu vào, làm cho bà Molly lo lắng hết sức. Giờ vừa có điều kiện cái là cả nhà đi thăm ngay.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/s: Sorry chương ngắn. Hôm nay viết được vậy thui.

    Mấy bác nếu thấy truyện mình viết được thì bấm thanks nhá. Để mình còn có động lực để viết tiếp. Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    helclinkz,ngocnghechvn,Thần Lười,
Trang 16 của 16 Đầu tiênĐầu tiên ... 6141516

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status