TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 32 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 223031323334 ... CuốiCuối
Kết quả 156 đến 160 của 176

Chủ đề: Tiểu công chi Nguyên tố thao khống sư - Võng Lạc Hắc Hiệp (Chương 174)

  1. #156
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    DU HÍ TIỂU CÔNG CHI
    NGUYÊN TỐ THAO KHỐNG SƯ
    (游戏小工之元素操控师)
    (KẺ ĐIỀU KHIỂN NGUYÊN TỐ)

    Tác giả : Võng lạc hắc hiệp (网络黑侠)
    (Hiệp sỹ giấu mặt online )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    Chương 154: Sự chuyển biến trên sàn!


    Đọ sức bền sao?

    Khi Tần Nhược nhìn thấy Nhân Tình Của Ron mấy lần dùng kỹ năng ẩn để cứu mạng Ron lúc nguy cấp, rồi nhanh chóng uống thuốc tiếp tục chiến đấu với con báo nọ, hắn chấn động không nói nên lời...

    Dạng chiến thuật thuần túy dựa vào tài lực để bào mòn HP của quái vật như thế này, dường như chỉ xuất hiện khi đối phó với những con boss cực mạnh thôi, sao đối với một con thú nho nhỏ hoàn toàn không có khí thế boss, cũng không biết bất cứ phép thuật quần thể nào như con báo kia, hai kiếm sĩ mạnh mẽ trước mặt lại phải dùng chứ?

    Tần Nhược há miệng trừng mắt nhìn trận chiến kia đến nửa ngày, mãi đến khi hệ thống nhắc hắn đã nhận được 2.000 đồng vàng thù lao nhiệm vụ mới sực tỉnh lại. Hắn bèn nhanh chóng truyền âm cho Lục Tâm, hỏi về thông tin của Ron và Nhân Tình Của Ron, đồng thời cũng hỏi về con báo kia luôn.

    Đáng tiếc là bọn Lục Tâm chưa hề nghe gì về hai người Ron và Nhân Tình Của Ron cả, còn phần con báo thì lại càng không biết gì hơn, và cái thôn Chiến Thần thì...

    Cũng không ai biết gì cả!

    Bất đắc dĩ, Tần Nhược đành kết thúc truyền âm. Ở đằng kia, trên lông của con báo nhỏ càng lúc càng xuất hiện nhiều vết thương hơn, mặc dù tốc độ lẫn cường độ tấn công của nó vẫn mạnh ghê gớm, nhưng Ron và Nhân Tình Của Ron cũng càng ngày càng phối hợp kín kẽ hơn, dần dần hai người càng lúc càng thoải mái hơn, tình hình của con báo thì càng lúc càng không ổn.

    Tần Nhược nhìn thấy mà trong lòng rất căng thẳng. Hắn không biết con báo ấy còn có thể gắng gượng được bao lâu nữa. Mặc dù hắn rất muốn lặng lẽ tham gia trận chiến này, ảnh hưởng đến kết quả của nó, nhưng lại lo sau khi Ron và Nhân Tình Của Ron chết rồi thì mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của con báo - mặc dù Tần Nhược căm hận hai người ấy thật, nhưng cũng không dự định làm chuyện hại người hại lẫn mình như thế.

    Hơn nữa với tốc độ của con báo, một khi giải quyết xong Ron và Nhân Tình Của Ron rồi, nó hoàn toàn có thể thoải mái xử lý luôn cả tên “nhiều chuyện” là Tần Nhược.

    Mặt khác, nếu là lợi dụng kỹ xảo khống chế nguyên tố bậc một, lặng lẽ quấy rối trận chiến này thì hắn rất nghi ngờ rằng Nhân Tình Của Ron sẽ xuất kỹ năng ẩn kia ra ngay, sau đó quay đầu lại phối hợp với Ron để tìm mình “nói chuyện phải quấy”. Đến lúc đó nếu rơi vào trạng thái chiến đấu thì được chẳng bằng mất.

    Làm sao để có thể vẹn cả đôi đường đây?

    Tần Nhược nhíu mày suy nghĩ.

    Đột nhiên!

    Ánh mắt Tần Nhược lóe sáng, rồi dừng ở tấm sàn mà hai người bọn Ron đang chặn con báo.

    Sau đó hắn đến gần tấm sàn ấy, lặng lẽ khởi động phép thuật Màng Nước (bởi vì khoảng cách còn xa, cho nên không bị những người trên sàn phát hiện).

    Nhưng, Ron và Nhân Tình Của Ron không phát hiện, không có nghĩa là con báo kia cũng không. Mặc dù nó không thể khống chế nguyên tố để tấn công thật, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với mùi của các loại sinh vật, và nhạy hơn nữa là với các dao động phép thuật. Gần như chớp mắt khi Tần Nhược mở Màng Nước, nó cũng đột nhiên rít lên hoảng hốt:

    - Xì! Xì xì...

    Sau đó nó sử dụng kỹ năng phân thân ngay. Do sự biến đổi tiết tấu đột nhiên này, Ron bị nó đụng choáng váng. Nhân Tình Của Ron không hoảng không vội, theo phản xạ dùng kỹ năng ẩn - Lửa Thiêu!

    Tần Nhược vốn còn có chút thắc thỏm, không biết phép thuật Màng Nước có thể ngăn nổi đợt sóng nhiệt kia không, nhưng sau khi cơn sóng ấy tràn qua mà bản thân không bị gì rồi, hắn mới nhét trái tim của mình quay trở lại lồng ngực.

    Có điều, Tần Nhược biết rằng, trong vòng 6 giây nữa, hai người bọn Ron vì tranh thủ thời gian làm lạnh kỹ năng, sẽ không động đến con báo, cho nên hắn cũng ngồi ở giữa tấm sàn chứ không đến vùng ven rìa, để tránh bị họ phát hiện.

    Đáng tiếc là Tần Nhược vẫn còn coi nhẹ Ron và Nhân Tình Của Ron.

    Đã lăn lộn trong Vinh Quang được đến cấp bậc này, khi khu vực bên cạnh xuất hiện dao động phép thuật dù chỉ rất mỏng manh, họ vẫn cứ biết được! Thế là thừa dịp con báo nhỏ còn đang rát mắt, Nhân Tình Của Ron đột nhiên quay đầu lại chạy về sau mấy chục mét, rồi nhìn khắp tấm sàn...

    Kết quả là, trên tấm sàn này, cô ta không thấy có bất cứ thứ gì cả.

    Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Nhân Tình Của Ron cũng không dám dừng lại lâu, mà tranh thủ chạy về để kịp lúc con báo hồi phục.

    - Em cũng cảm nhận được?

    Sắc mặt Ron trầm trọng, khẩn trương nhìn chung quanh rồi hỏi.

    - Dạ!

    Vốn Nhân Tình Của Ron tưởng rằng đó là ảo giác của mình, nhưng khi nghe Ron nói thế, cô ta lập tức thốt lên ngay:

    - Không hay, chắc chắn là tên điều khiển nước kia, hắn cũng qua đây rồi!

    Đáng tiếc là đã muộn rồi. Nhờ trạng thái nguyên tố nước che giấu, Tần Nhược đã đến được ven rìa tấm sàn. Hắn ở trên cao nhìn xuống đôi cẩu nam nữ kia, nghe thấy lời họ nói, lập tức biết mình đã bị lộ.

    Tức thì hắn không lề mề, tạo một bức tường băng ngay trên đỉnh đầu hai người nọ ngay!

    - Nổ!

    Khi hơi lạnh bốc lên, hai người bọn Ron biến sắc, cùng ngẩng đầu lên nhìn, kết quả là chỉ thấy khuôn mặt của Tần Nhược ở trên sàn, và màn hơi nước bộc phát từ trên đầu của mình.

    - Mẹ... A!

    Trong màn hơi nước mịt mù, có tiếng kêu thảm của Nhân Tình Của Ron vang lên, sau đó, một bóng người màu đỏ văng ra, và một chiếc bóng nhỏ nhắn màu vàng cũng từ trong đó lao tới, đụng liên tục vào bóng người màu đỏ ấy đến mấy lần!

    Không có sự cứu viện từ Ron, Nhân Tình Của Ron không thể nào chịu nổi sự tấn công liên tục ấy, thế là sau một tiếng kêu đau đớn, ngã lăn ra trên đất.

    Không những chết, mà còn rớt ra một chiếc mũ giáp màu vàng nữa.

    Rớt đồ luôn sao?

    Tần Nhược vừa vui vừa sợ nhìn chằm chằm vào chiếc mũ ấy, bắt đầu chảy nước miếng. Nhưng hắn lại than thở ngay: chết tiệt, vì sao lại rớt đồ ngay trong trường hợp này chứ? Mà vì sao lại không rớt ra thanh kiếm kia đi chứ?

    Ngay chính lúc này, phía dưới có tiếng thét vang lên:

    - Đi chết đi cho tao! - Chỉ vì một phút ngây người mà Tần Nhược đã mất đi cơ hội lùi đầu lại. Ron đã bước ra khỏi khu vực bị tuyết bao phủ, sau đó thanh kiếm trong tay vung lên, một luồng khí bóng tối nhanh chóng kết lại thành hình một chiếc đầu sọ, bắn như tia chớp về phía Tần Nhược...

    Tần Nhược giật mình. Hắn không ngờ tên “cẩu nam” này lại có cả kỹ năng tầm xa nữa, cho nên trong lúc vội vã chỉ còn kịp dựng lên một bức tường nước trước người. Tiếp đó, hắn cảm thấy có một sức mạnh nào đó cực kỳ tà ác đánh tan bức tường nước đó và lớp màng nước chung quanh hắn, rồi trạng thái tiêu cực do nguyên tố bóng tối bao vây lấy mình.

    Ron không ngờ đòn đánh toàn lực ấy của mình lại không thể giết nổi một tên điều khiển nước vừa mới thăng lên bậc bốn, vừa không khởi động phép thuật phòng ngự, lại không có trang bị chữ vàng như thế, cho nên sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi - gã đã không còn cơ hội ra tay nào nữa rồi, bởi vì con báo kia sau khi đánh chết Nhân Tình Của Ron đã lao tới.

    - Chết tiệt!

    Ron rống lên giận dữ, sau đó nghiến răng uống vào một bình thuốc thuộc tính màu tím, nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra một tấm chắn màu vàng. Lúc này gã mới chặn lại nổi đòn đánh của con báo. Sau đó gã như phát cuồng một bên uống thuốc, một bên dẫn con báo đến gần chỗ cầu thang.

    Bị Ron đánh trúng một đòn, Tần Nhược không những tổn thất trên 600 HP mà còn bị nguyên tố bóng tối quấy nhiễu nữa, cho nên rơi vào trạng thái mất hồn chừng 2 giây.

    Vừa hồi phục tinh thần lại, hắn đã trông thấy Ron đang cầm một tấm chắn, dẫn theo con báo từ cầu thang chạy qua đây.

    Chết tiệt!

    Tần Nhược nhìn thấy hai đối tượng chết người ấy đều chạy qua đây, thế là không hề nghĩ ngợi gì nhảy ra khỏi sàn ngay.

    - Băng!

    - Thuật Hóa Nước!

    Dưới ánh mắt chấn động của Ron, Tần Nhược hóa thành dạng nguyên tố nước trong suốt ở giữa không trung, sau đó bức tường băng nhanh chóng thành hình bên dưới hắn một chút bị chấn động, tựa như có vật nặng gì đó kéo ở một đầu của nó. Cuối cùng, có tiếng vật gì đó chạm đất vang lên.

    Một thoáng thất thần như thế, con báo kia đã đuổi kịp Ron, nháy mắt xuất ra kỹ năng phân thân. Bốn con báo từ bốn hướng cùng lao vào gã.

    Giết!

    Một giây sau, cái đầu đáng yêu của con báo này chìa ra từ trên sàn. Nó ngồi như một con chó con, chìa đầu rồi rụt trở lại. Đôi mặt đen lay láy của nó hiếu kỳ nhìn chăm chú vào kẻ mạo hiểm dưới kia. Lúc này, Tần Nhược đang cực kỳ căng thẳng.

    Sau khi nhảy xuống đất, vì tránh bị con báo kia đánh chết rớt ra trang bị, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên thi thể của Nhân Tình Của Ron, lấy chiếc mũ màu vàng nằm trên đất vào trong ba lô - trang bị của người chơi cấp đỉnh của bậc bốn chắc chắn sẽ không thể nào tệ được, lát nữa cho dù mình chết đi thì chỉ cần không bị rớt ra hai món trang sức chữ vàng, cũng coi như lời lớn!

    Nhưng khi hắn xoay người thì chỉ thấy con báo kia ngồi nơi rìa sàn, dùng ánh mắt tựa như một động vật vô hại hiếu kỳ nhìn mình...

    Ơ?

    Không lên nổi sàn, lẽ nào nhảy xuống cũng không được sao?

    Tần Nhược nhìn tấm sàn cao khoảng 7, 8 mét ấy, ánh mắt mê mang: thế này mà cũng bị kẹt lại sao? Mà điều khiến người ta thắc mắc hơn chính là, lúc trước bị kẹt nó còn nhảy tới nhảy lui hoạt bát là thế, sao bây giờ lại yên tĩnh vậy? Chẳng lẽ nào con vật này đã có trí tuệ, biết mình vừa cứu nó sao?

    Tần Nhược không suy nghĩ nhiều nữa. Con báo kia hiện giờ không lập tức tìm mình gây sự, vậy thì chuyện cấp bách nhất đương nhiên là rời khỏi trạng thái chiến đấu, thoát khỏi nơi này rồi, tránh chờ lâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Hắn nhanh chóng lui lại phía sau mấy chục mét. Đến khi rời gần hết khu vực này rồi, Tần Nhược thấy con báo nọ đột nhiên xoay người chạy xuống sàn, mà đồng thời, hắn cũng phát hiện trên ấy dường như có một thứ gì đó phản chiếu ánh sáng màu cam...


    o O o

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý / bàn luận


    Các bạn vui lòng không post bài trực tiếp trong topic này. Để tri ân xin ấn nút Cảm Ơn. Để phản hồi, góp ý, vòi vĩnh,... xin qua các topic phù hợp.
    ---QC---
    ...


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,MrazShooters,mrdjeu,nqtien9x,phamtrieuduong,phiêu!,romolus82,sasuketaki01,sasuketaki02,tuandqt,
  3. #157
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    DU HÍ TIỂU CÔNG CHI
    NGUYÊN TỐ THAO KHỐNG SƯ
    (游戏小工之元素操控师)
    (KẺ ĐIỀU KHIỂN NGUYÊN TỐ)

    Tác giả : Võng lạc hắc hiệp (网络黑侠)
    (Hiệp sỹ giấu mặt online )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    Chương 155: Đi rồi lại quay lại! Ràng buộc vật phẩm!


    Dưới cái nhìn đầy kích động và cảnh giác của Tần Nhược, con báo kia rời khỏi tấm sàn, sau đó nhảy mỗi bước hơn 10 mét xa, vài giây sau biến mất trong một bầy quái vật bậc bốn.

    Ngay lúc con báo biến mất, Tần Nhược cảm thấy dòng máu trong người mình như sôi lên, hắn hận không thể lập tức bay lên trên tấm sàn vừa nãy mà cười một trận thật điên cuồng - trạng thái chiến đấu đã kết thúc rồi!

    Con báo ấy vậy mà buông tha cho hắn!

    Con vật bé bỏng đáng yêu, vừa nhìn là khiến người ta muốn sờ đầu ấy, vậy mà còn biết báo ân cơ đấy!

    Mặc dù Tần Nhược không thể chắc chắn rằng con báo ấy có đúng là có linh tính như hắn nghĩ hay không, nhưng ánh mắt yên tĩnh và hành động vừa rồi của nó đúng là có mấy phần giống như vậy.

    Mà bây giờ, sau khi con báo biến mất, Tần Nhược không hề lề mề, lập tức dùng tốc độ 100 mét một giây chạy thẳng trở lại tấm sàn ngay, sau đó như ước nguyện, hắn trông thấy đôi bao cổ tay của Ron nằm lẳng lặng nơi đó, phản chiếu ra ánh sáng kim loại màu vàng sẫm trông rất kỳ bí.

    Tần Nhược hớt hải xông qua chộp lấy chúng ngay. Hắn có cảm giác cả thế giới dường như đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, một sự hưng phấn lẫn kích động dâng lên trong ngực hắn, khắp người hắn tràn ngập trong sự hạnh phúc lẫn thỏa mãn mãnh liệt.

    Trang bị chữ cam!

    Tuyệt!!!

    Lồng ngực Tần Nhược phập phồng một cách kịch liệt, hắn kích động nhìn hai món trang bị tựa như được làm từ kim loại mềm trong tay mình, cố gắng nhịn lại, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm nổi lòng hiếu kỳ và kích động quá mức, thế là đưa chúng đến gần hơn:

    Dây Xích Kỵ Sĩ Bóng Đêm:

    Trang bị chữ cam, lực phòng ngự 32, lực phòng phép thuật 12, tăng tốc độ tấn công thêm 20%, tăng hiệu quả của kỹ năng nguyên tố bóng tối thêm 12%, tăng thương tổn của thuộc tính bóng tối thêm 8%, tăng HP tối đa thêm 200, tăng xác suất thành công của hiệu quả mất hồn thêm 50%. Yêu cầu: sức mạnh 52, nhanh nhẹn 42, sức mạnh tinh thần 20, nghề nghiệp: kiếm sĩ bóng tối, cấp 43.

    Sau khi nhìn thấy một bảng đầy những thuộc tính ấy, Tần Nhược nhịn không được phải buột miệng than lên.

    Đây là trang bị chữ cam sao? Sao lực phòng ngự cơ sở lại cao như vậy được? Nếu có thể gom góp được đủ bộ, rồi còn thêm trang sức, cộng với khởi động đấu khí nữa thì gần như có thể bỏ qua mọi phép thuật của thợ nguyên tố bậc bốn hết rồi! Chết tiệt, còn chưa kể đến cái trang bị này thế mà có đến 5 thuộc tính nữa đấy, mà thuộc tính nào cũng thực dụng vô cùng!

    Tần Nhược nhịn không được lại thở dài thêm một tiếng nữa rồi mở ra ba lô, nhìn chiếc mũ do Nhân Tình Của Ron rơi ra, trong lòng lại rung động, rồi hắn nuốt một ngụm nước bọt thật to, bàn tay đang cầm đôi bao cổ tay có hơi run rẩy:

    Trời ạ, lần này thật là giàu to rồi, hai món này sẽ bán được bao nhiêu tiền đây chứ?

    Mũ Giáp Tinh Linh Lửa:

    Trang bị chữ cam, lực phòng ngự 24, lực phòng phép thuật 8, tăng 1 cấp cho đấu khí rồng lửa, tăng thương tổn thuộc tính lửa thêm 30 điểm. Yêu cầu: sức mạnh 36, nhanh nhẹn 34, nghề nghiệp: kiếm sĩ rồng lửa, cấp 40.

    Hít vào một luồng hơi thật sâu, sau đó Tần Nhược mới chợt nhận ra mình nên rời khỏi đây rồi, nếu không một khi đám quái vật trong đây nảy mới, làm rơi ra một món nào trong hai món này, hắn chắc chắn phải khóc đến cạn nước mắt mất! Nhưng khi lấy sách về thành ra dùng, lời nhắc của hệ thống lại khiến trái tim Tần Nhược như lạnh đi một nửa:

    - Xin rời khỏi trạng thái chiến đấu trước khi sử dụng sách về thành.

    - ...A?

    Sao lại thế được?

    Trong lúc Tần Nhược đang kinh ngạc, chợt tinh thần hắn chấn động!

    Hắn nhanh chóng xoay người, đồng thời nhảy ngược trở ra.

    Tần Nhược lập tức thấy được ngay thứ đang âm thầm làm hắn phải lưu lại. Trong lòng hắn chợt lạnh!

    Chết tiệt!

    Con vật đáng sợ ấy sao lại quay trở về rồi? Tần Nhược nhất thời ngừng thở. Hắn cảnh giác nhìn con vật đang ngồi cách hắn chừng 10 mét, dùng đôi mắt đen lay láy tràn đầy vẻ đắc ý nhìn hắn ấy, trong lòng thì rất thắc mắc.

    Dưới cái nhìn của Tần Nhược, con báo vốn đi nhưng lại trở về này quả thực chính là một tên sát thủ trang bị, những kẻ mạnh như Ron và Nhân Tình Của Ron mà còn bị nó khiến rớt mỗi người một món đồ cực phẩm đấy, phỏng chừng hai người này đang điên cuồng lao ra khỏi thôn Chiến Thần để truy sát mình đây này... Không biết nếu mình bị con vật nhỏ này giết chết thì có rớt sợi Dây Chuyền Miểng Băng, hoặc là hai món đồ vừa lấy được ra hay không?

    Tần Nhược khóc cười không được, mà tay thì không dám có chút động đậy nào, bởi vì tình hình trước mắt khiến hắn cảm thấy có chút quái dị...

    Con báo kia mặc dù quay lại thật, nhưng dường như khi Tần Nhược đang xem xét trang bị thì nó chỉ lễ phép đứng sau lưng chứ không có ý định tấn công. Mãi đến khi hắn quay lại thì nó mới gừ gừ gì đó, rồi một bên thì liếm liếm bộ lông, một bên lại vung vung móng vuốt, dường như đang định nói lên điều gì.

    Tình hình quái dị này khiến Tần Nhược hủy bỏ hành động ngưng tụ phép thuật lại ngay...

    Từ trận chiến giữa con báo này và Ron - Nhân Tình Của Ron, Tần Nhược đã nhìn thấy một cách đầy đủ cái gì là tốc độ, cái gì là sức mạnh, thế nào là dạng quái thú nhỏ nhưng khủng khiếp như siêu nhân! Nếu một chọi một với nó, Tần Nhược đoán rằng mình ngay cả cơ hội ra tay cũng chưa có là đã bị chết ngay. Thế là hắn bèn cưỡng ép mình bình phục tinh thần lại. Hắn cẩn thận nhìn những động tác của con báo, trực giác hắn mách bảo rằng con vật này đang định biểu đạt điều gì đó.

    Cuối cùng!

    Khi con báo không ngại phiền phức dùng lưỡi liếm bộ lông vàng óng và những vết thương do trận chiến vừa rồi để lại đến lần thứ bảy, Tần Nhược mới sực tỉnh ra.

    Chữa thương?

    Con vật bé nhỏ này đang nhờ mình chữa thương cho nó sao? Người chơi có thể trị liệu được cho quái vật được sao? Tần Nhược thầm thắc mắc.

    Nhưng hắn cũng mặc kệ, cứ thử trước rồi tính sau.

    Tần Nhược chậm rãi ngưng tụ phép thuật. Vì tránh để con báo hiểu lầm, hắn dùng những động tác vừa hữu hảo lại vừa chậm rãi, thả một phép Thủy Liệu lên người con báo...

    Khi phép Thủy Liệu trúng đích, đôi mắt con báo híp lại như hai vầng trăng lưỡi liềm, rồi nhảy nhảy tại chỗ. Xem bộ dạng nó thì có vẻ đang hưng phấn và kích động lắm, không biết có phải là do nảy sinh cảm giác thành tựu khi “dạy dỗ” được một tên người chơi đần độn thế này hay không.

    Khi nhìn thấy vết thương trên người con báo bắt đầu nhạt đi, Tần Nhược thả lỏng người, hắn biết mình đã đoán đúng rồi! Có điều hắn cũng rất kinh ngạc khi thấy quái vật có thể tiếp nhận sự trị liệu từ người chơi...

    Một bên hắn thầm cảm khái trong lòng, một bên thì lại tiếp tục dùng thuật Thủy Liệu để tiếp tục chữa thương cho nó, nhằm nịnh bợ con vật bé nhỏ này vì nó không hạ sát thủ với mình. Trong lòng hắn thầm quyết định, nếu con vật này cảm ân mà buông tha cho mình, sau này mình sẽ không đến đây tìm nó gây sự, còn nếu giống như con ả rắn rết kia, lợi dụng mình xong là nổi lên sát tâm thì... Hừ hừ, chờ thực lực của mình đủ rồi, ngày nào cũng sẽ đi tìm nó gây sự hết, mỗi ngày giết một lần, lấy bộ lông làm khăn quàng cổ cho Hiểu Hiểu.

    Lúc này, vì được chữa trị, con báo kia trông có vẻ thoải mái và yên tĩnh lắm, nó an nhàn chìa lưỡi ra liếm liếm các vết thương đang nhạt dần, trông như một con mèo nuôi vô hại vậy, khiến Tần Nhược dần dần quẳng ý định vừa rồi đi - biến một con vật đáng yêu như vậy thành khăn quàng cổ, thật là ác lắm lắm.

    “Xì xì!”

    Khi dùng phép Thủy Liệu đến lần thứ mấy chục, và Tần Nhược cảm thấy rằng ngay cả là HP của một con voi thì cũng phải trị liệu đến gần đầy, con báo chợt hưng phấn phát ra hai tiếng kêu nho nhỏ. Nó nhảy nhót quanh người Tần Nhược một trận, sau đó không biết từ nơi nào lấy ra một quả cầu nho nhỏ màu vàng trông tựa như một quả trứng gà lột vỏ, cung kính đặt lên trên mặt đất, sau đó lui về phía sau 2 bước, kêu xì xèo với Tần Nhược.

    Mãi đến lúc này, sự khẩn trương trong lòng Tần Nhược mới triệt để bị bỏ đi. Hắn nghĩ con vật nhỏ này đã dùng ân báo ân, đương nhiên sẽ không hạ thủ với mình nữa.

    Nhưng, điều duy nhất khiến Tần Nhược không hiểu rõ chính là, mình tăng máu cho nó như thế này, rốt cục là một nhiệm vụ ẩn của hệ thống, hay là một thứ gì khác đây?

    Dưới sự thúc giục liên tục của con báo, Tần Nhược đi đến trước thứ đồ trông giống như quả trứng kia, nhẹ nhàng nắm vào trong tay.

    Đột nhiên!

    Một thứ gì đó màu vàng óng lướt qua, Tần Nhược cảm thấy bàn tay nhói lên, sau đó khi hắn còn chưa kịp hiểu vì sao con báo nọ đột nhiên ra tay với mình thì đã phát hiện lòng bàn tay mình xuất hiện một vết thương, mấy giọt máu đang nhỏ xuống thứ trông giống như quả trứng ấy... Tiếp đó, có ánh sáng màu vàng mơ hồ phát ra từ bên trong, cuối cùng, những giọt máu của hắn dùng một tốc độ mà mắt thường có thể nhận ra chầm chậm hòa vào trong ấy.

    Rất nhanh, lời nhắn của hệ thống vang lên:

    - Vật phẩm đã buộc chặt.

    Tần Nhược sững người. Hắn giương mắt nhìn con báo kia, chợt thấy trong mắt nó có một vệt sáng màu đỏ lóe qua. Con báo kêu xì xì một trận, sau đó nhìn Tần Nhược và vật trông như quả trứng trong tay hắn một hồi, cuối cùng nhanh chóng quay đầu, nhảy một cái từ trên sàn xuống, rồi biến mất giữa bầy quái vật xa xa.

    Tần Nhược nhìn thấy sự biến đổi của con vật, trong lòng chấn động, thế là đột nhiên bước nhanh đến ven rìa tấm sàn, trùng hợp thấy được một vệt đỏ như máu giữa hình bóng nhỏ nhắn màu vàng óng của nó...

    Biến dị!

    Tần Nhược biến sắc, bèn vội vàng không cả kịp nhìn kỹ thuộc tính của vật hình quả trứng trong tay mình, cứ thể bỏ vào trong ba lô, rồi nhanh chóng mở sách phép về thành ra giữa một tiếng rít đầy hùng dũng và bén nhọn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý / bàn luận


    Các bạn vui lòng không post bài trực tiếp trong topic này. Để tri ân xin ấn nút Cảm Ơn. Để phản hồi, góp ý, vòi vĩnh,... xin qua các topic phù hợp.
    ...

  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,MrazShooters,mrdjeu,nqtien9x,phamtrieuduong,phiêu!,romolus82,sasuketaki01,sasuketaki02,tuandqt,
  5. #158
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    DU HÍ TIỂU CÔNG CHI
    NGUYÊN TỐ THAO KHỐNG SƯ
    (游戏小工之元素操控师)
    (KẺ ĐIỀU KHIỂN NGUYÊN TỐ)

    Tác giả : Võng lạc hắc hiệp (网络黑侠)
    (Hiệp sỹ giấu mặt online )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    Chương 156: Một trang mới


    Trứng sủng vật báo ảnh tàn:

    Đã ràng buộc, khoảng cách trứng nở còn 6 ngày 23 giờ 58 phút 56 giây...

    Tần Nhược nhìn quả trứng này đến nửa ngày, mà cũng không rõ “trứng sủng vật” là cái gì, đồng thời con báo kia đưa nó cho mình rốt cục có ý gì nữa. Có điều lời giới thiệu của quả trứng này khiến hắn liên tưởng đến cảnh những quả trứng gà đang được ấp. Lẽ nào quả trứng này sẽ nở ra thành một con báo ảnh tàn nhỏ hay sao?

    Con báo nhỏ này có lợi hại được như con báo lúc trước mình gặp không?

    Nghĩ đến đây, Tần Nhược mừng khấp khởi cầm quả trứng hết ngó trái rồi đến ngó phải, kích động trong khách sạn đến hơn nửa ngày. Có điều hắn lại lập tức thắc mắc ngay: lạ lắm, từ lúc trở về đến giờ hắn không hề đóng kênh trò chuyện, mà trước đó hắn đã báo giá tham khảo cho đám bạn bè rằng mũ thì 500.000 đồng vàng là ít nhất, tức là giao dịch bằng nhân dân tệ thì khoảng 1.000.000, còn cặp bao cổ tay thì phải 800.000 nhân dân tệ đổ lên rồi mà?

    Nào ngờ ngay tức khắc, Pháp Sư Khủng Long đã nói với giọng điệu rất nhẹ nhõm ngay:

    - Ha ha ha, biết ngay mà, cái giá này mới là bình thường chứ. Ừm, Mũ Giáp Tinh Linh Lửa thì bọn tôi mua, còn cặp bao cổ tay kia không cần.

    Mặc dù còn một món chưa bán được, nhưng Tần Nhược cũng nhận được lời giải thích của Pháp Sư Khủng Long: Mũ Giáp Tinh Linh Lửa chỉ là trang bị chữ vàng, dù có mặc trên người Rồng Ẩn Nơi Hoang Dã thì cũng không bắt mắt cho lắm, vì tên này đang có trọn bộ chữ tím, nhưng cặp bao cổ tay chữ cam kia thì lại dễ thấy quá, nếu để người ta trông thấy có một tên gà con trọn bộ chữ tím lại mang một đôi bao cổ tay chữ cam thì ai mà không động lòng chứ? Những người có thực lực ai lại không muốn đi làm rớt trang bị của gã chứ?

    Tần Nhược cũng hiểu lắm, dù sao thì hiện giờ hai món trang sức chữ vàng của hắn cũng đang không dám lộ ra cho người ta thấy đấy mà. Nếu chỉ có một cây gậy Bão Tuyết, trong mắt mọi người chơi cũng chỉ là bình thường thôi, chứ một khi mà hai món kia bị lộ rồi, có khi lúc ở hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần đã bị Nhân Tình Của Ron ném vào trong đám quái vật rồi ấy chứ...

    Sau khi mua bán xong với Rồng Ẩn Nơi Hoang Dã, Tần Nhược cũng không quên dặn dò gã là trang bị này đến từ một người chơi rất mạnh, cho nên đừng có tiết lộ thuộc tính của trang bị ra, mặt khác, hắn còn cảnh cáo gã nếu không phải lúc cần thiết thì đừng trang bị nó lên, nếu gặp được người chơi có tên gọi là Ron hoặc Nhân Tình Của Ron thì lập tức chạy trốn liền.

    Mặc dù đã được cảnh báo nhiều như thế, nhưng Rồng Ẩn Nơi Hoang Dã vẫn không thể nhịn nổi cảm giác muốn tận hưởng khoái cảm khi đấu khí rồng lửa được tăng thêm 1 cấp, thế là chỉ gật gật liên tục, còn có nghe vào hay không thì không biết...

    1 triệu nhân dân tệ vào tài khoản, Tần Nhược thở phào một hơi thật to. Hắn cảm thấy như gánh nặng trước tới giờ đặt trên vai hắn đã bị gỡ xuống mất rồi, đồng thời một cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có cũng quét qua toàn thân - phí giải phẫu cuối cùng cũng gom đủ hết rồi!

    Đi trên một con đường nhỏ của bệnh viện, nghe tiếng chim hót vui sướng trong rừng và bước chậm rãi về phía khu an dưỡng, vẻ mặt Tần Nhược tràn đầy sự nhẹ nhõm và thoải mái.

    Con đường quen thuộc này Tần Nhược gần như mỗi ngày đều đi qua một lần, nhưng chưa bao giờ tâm trạng hắn lại vui vẻ như lúc này, ánh mặt trời giữa trưa chiếu trên thân hắn dường như cũng ấm áp hơn mọi khi, mọi thứ trong mắt hắn đều tràn đầy sự sống đến động lòng.

    Trong vườn hoa của viện an dưỡng, hai cô gái xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ cạnh hàng rào, trên đầu là tán cây, hai người thân mật thủ thỉ với nhau trông như hai chị em ruột vậy.

    - Chị Hiểu Hiểu, trò chơi mà chị với anh Nhược Nhược chơi vui lắm sao?

    - Đương nhiên rồi. - Hiểu Hiểu nắm lấy bàn tay của cô bé mặc áo bệnh nhân màu trắng, dù giữa hè vẫn đội chiếc nón len nho nhỏ này, trả lời.

    - Vậy chị nói thật cho em biết đi, trong trò chơi có phải anh Nhược Nhược gà con lắm không?

    - Ừm... Không thể tính là gà con được.

    - Hỏi thật này chị Hiểu Hiểu, chị lúc nào cũng chỉ nói tốt cho anh Nhược Nhược thôi, hay là chị thích anh ấy rồi?

    - Chị làm gì có chứ, ai lại đi thích người ngốc như vậy? Ơ, mới nói anh Nhược Nhược thế mà em đã mất hứng rồi à? Được rồi được rồi, anh Nhược Nhược nhà em là thông minh nhất, được chưa?

    Hân Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào:

    - ... Không phải đâu, người ta đột nhiên cảm thấy, nếu người ta không còn nữa, thì chị Hiểu Hiểu ghép đôi với anh Nhược Nhược là tốt quá rồi.

    - Bậy bậy bậy, không được nói lung tung như thế. Cái gì mà không còn nữa chứ? Còn nhỏ tuổi không được nói như thế. Không phải đã nói với em rồi hay sao, anh Nhược Nhược nhà em đang gom góp tiền phẫu thuật cho em mà? Nghe anh Đạt nói là đã được hai trăm ngàn rồi, chờ ít nữa chị và anh Đạt lại góp thêm một chút là sẽ đưa được em đi Bắc Kinh rồi đấy.

    Nói đến đây, Hiểu Hiểu đột nhiên thấp giọng hỏi một câu:

    - Hân Vũ, sau khi giải phẫu thành công rồi, em định báo đáp anh Nhược Nhược của em thế nào? Gả cho anh ấy hay sao?

    - Vâng!

    Vốn chỉ là một câu hỏi đùa thôi, Hiểu Hiểu nào ngờ được rằng Hân Vũ lại trả lời một cách kiên định như thế.

    o O o

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý / bàn luận


    Các bạn vui lòng không post bài trực tiếp trong topic này. Để tri ân xin ấn nút Cảm Ơn. Để phản hồi, góp ý, vòi vĩnh,... xin qua các topic phù hợp.
    ...

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,MrazShooters,mrdjeu,nqtien9x,phamtrieuduong,phiêu!,romolus82,sasuketaki01,sasuketaki02,
  7. #159
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    DU HÍ TIỂU CÔNG CHI
    NGUYÊN TỐ THAO KHỐNG SƯ
    (游戏小工之元素操控师)
    (KẺ ĐIỀU KHIỂN NGUYÊN TỐ)

    Tác giả : Võng lạc hắc hiệp (网络黑侠)
    (Hiệp sỹ giấu mặt online )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    Chương 157: Hệ thống sủng vật mở ra


    Hai ngày cuối tuần, Tần Nhược ở trong bệnh viện lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác, sau khi an bài xong xuôi cho Hân Vũ và mẹ của cô bé vừa mới chạy đến, hắn đưa hai người đến Bắc Kinh.

    Quá trình này mặc dù mệt mỏi, nhưng vì một chuyện đại sự bấy lâu trong lòng đã được giải quyết, hắn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng! Trở lại nhà trọ, Tần Nhược lần đầu tiên vào trò chơi với một tâm trạng rất nhàn nhã. Lần này, hắn thật sự chơi trò chơi chỉ vì muốn chơi trò chơi!

    Nhưng điều khiến hắn không ngờ được chính là, trong thời gian hai ngày hắn rời khỏi, Vinh Quang đã phát sinh những biến đổi nghiêng trời lệch đất!

    Sau khi con sủng vật đầu tiên là sói bạc ba mắt nở ra, Vinh Quang chính thức mở ra hệ thống sủng vật.

    Những cửa hàng sủng vật lấp lánh rực rỡ lập tức xuất hiện trong các thành thị lớn một cách nổi bật, các loại trứng sủng vật với đủ loại thuộc tính phong phú được đưa lên quầy, trở thành đối tượng được chú ý của phần đông người chơi.

    Tần Nhược vừa mới login đã cảm thấy bầu không khi trong thị trấn Savis khác với ngày xưa rất nhiều! Có một con đường ngày thường hẻo lánh nọ bây giờ đã chật ních những người. Tần Nhược nhìn về phía đám đông thì thấy đó là một cửa hàng sủng vật trông rất khí phái, hình vẽ trên bảng cũng vô cùng bắt mắt. Nơi cửa, dòng người tới lui không dứt, như muốn chen cho bể cả cửa hàng vậy!

    Trời ạ!

    Cướp tiền sao?

    Trong lòng kinh ngạc, Tần Nhược không dằn nổi sự tò mò, cứ thế đi vào.

    Theo dòng người bước vào cửa hàng, hắn thấy có mấy tên tiểu nhị ăn mặc sặc sỡ và chủ cửa hàng đang tới tới lui lui giữa những tiếng gọi ồn ào, bận rộn đến quên cả trời đất. Lại nhìn ở quầy hàng, hắn thấy rất khác với những cửa hàng bình thường - trên ấy không có bất cứ món trang bị hay dược phẩm gì hết, mà chỉ bày những quả trứng sủng vật xinh đẹp đủ màu sắc, đủ kích cỡ, đủ loại hoa văn.

    Những quả trứng này sắp xếp chỉnh tề trên quầy, chờ người chơi đến mua.

    Việc làm ăn có vẻ tốt vô cùng, những người chơi chen ở hàng đầu gần như đều tranh nhau kêu tiểu nhị:

    - Quả này, tôi muốn quả này!

    - Không đúng, quả tôi muốn là quả kia cơ... Quả lớn nhất đấy!

    - ...Màu hồng phấn, là quả màu hồng phấn kia đấy. A, quả đó tôi chọn rồi, đừng có cướp!

    - Tôi muốn...

    Cảnh tượng trông như ở chợ bán thức ăn này khiến Tần Nhược nhất thời choáng váng. Hắn nép qua một bên nhìn đám người điên cuồng này, trong lòng thì thắc mắc:

    Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế? Mua thứ gì đó chẳng phải chỉ cần mình chọn xong rồi xác định là được rồi hay sao? NPC trong cửa hàng bao giờ cũng định giá đầy đủ hết rồi mà? Mà điều làm Tần Nhược càng hoang mang hơn chính là, có một số người đã mua được trứng sủng vật rồi nhưng vẫn cứ đứng trong cửa hàng, kêu tiểu nhị đến khóa lại giùm...

    Khóa lại!?

    Tần Nhược lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày trước ở hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần, lúc đó con báo kia rạch vào tay của mình một cái, sau đó hệ thống nhắc mình đã khóa lại một quả trứng sủng vật. Lẽ nào là...

    Rất nhanh, Tần Nhược nhìn thấy cảnh một tên tiểu nhị diện mạo bình thường bước qua, cầm theo một con dao nhỏ cắt một chút xíu vào tay một người chơi nọ cho chảy máu ra. Người chơi này không những không nhăn nhó mà ngược lại còn cầm lấy quả trứng sủng vật giơ lên cao, rất là vênh váo vừa hò hét vừa bước ra khỏi cửa hàng:

    - Ha ha ha, khóa lại thành công rồi! Bảo bối tương lai của ra chắc chắn vô cùng mạnh này! Bảo bối, từ nay về sau mi đi theo ta lăn lộn giang hồ đi! Chậc chậc, nhìn cái tên kìa... Trâu tử vong, thật là con bà nó khí thế quá!

    - Mày thôi đi, con trâu đó của mày có đáng gì, xem của tao này, nhìn dũng mãnh biết chừng nào, là con lớn nhất trong quầy này đó, nói không chừng có thể nở ra rồng chúa đấy à...

    Cũng có mấy người chơi nọ khóa trứng sủng vật thành công xong thì vội vàng chạy khỏi cửa hàng:

    - Chết tiệt, mong đừng là lợn rừng trắng nha.

    - Mày cút đi, có mày mới đi nuôi heo ấy!

    Tần Nhược trợn mắt há miệng nhìn cảnh những người chơi này nghênh ngang cầm trứng đi mà trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh. Cửa hàng trứng sủng vật bán trứng, đồng thời còn bày ra kỹ càng để cho chọn như thế sao?

    Nghĩ đến đây, hắn lập tức nóng ruột lên, bèn vội vã chạy qua.

    Nhưng nào ngờ, tuy rằng cửa hàng này mới mở chưa được bao lâu, nhưng ai nấy cũng như hận không thể lập tức chen đến bên cạnh quầy xem trứng cả, cho nên cái thân bé nhỏ của Tần Nhược thì... Ha ha ha, làm sao chen được qua mấy kẻ trâu bò như nghề chiến sĩ chứ? Ngay cả một ít cô gái có vài phần xinh đẹp hắn cũng chen không nổi nữa là, bởi vì quanh các cô chí ít cũng có mấy vòng “sứ giả hộ hoa” lận. Mà các cô thì cứ đứng bên quầy thì thì thầm thầm, cà kê dê ngỗng, rồi còn vừa bình phẩm từng quả từng quả trứng, vừa tán gẫu say sưa nữa, khiến cho những người phía sau tức đến muốn ói máu...

    - Mẹ, có nhanh lên một chút không? Bố mày xếp hàng cả ngày rồi còn chưa nhìn thấy mặt mũi quả trứng là sao đâu này!

    - Đúng vậy, thấy thân thể thợ nguyên tố bọn này gầy yếu định khi dễ phải không?

    Có mấy tên thợ nguyên tố bậc ba mở miệng xôn xao, nhưng trước mặt có cả một bức tường người, cho nên không thể nào làm gì được cả. Tần Nhược cũng là như thế, thử vài lần rồi mà không nhích được tới phía trước dù nửa mét, cho nên đành buồn bực lui qua một bên, nhận truyền âm từ Vương Đạt.

    Lúc này dường như Vương Đạt cũng đang bận rộn lắm, nhưng vẫn cứ tranh thủ cơ hội chửi nhặng lên một hồi, nội dung đơn giản là vì phí giải phẫu cho Hân Vũ thế mà gã không có cơ hội cống hiến ra một xu nào cả, mãi đến sau mới nhận được tin báo rằng Hân Vũ đã đáp máy bay đi rồi, thế là bèn mắng cho Tần Nhược một trận.

    Tiếp đó, không hổ với danh hiệu Vua Miệng Rộng, gã cảm khái nói vận khí Tần Nhược khốn kiếp đến mức nào, ngay trang bị chữ vàng và chữ cam mà cũng có thể lấy được đấy - gã đã từ chuyện Tần Nhược đột nhiên gom đủ chi phí giải phẫu suy đoán ra chủ nhân hai món đồ đó là Tần Nhược rồi.

    Quanh co nửa ngày, rốt cục gã cũng nhớ tới chuyện mà Tần Nhược hỏi.

    - À, chú hỏi về hệ thống sủng vật à? Ngày hôm qua vừa mới mở đấy, tình hình cụ thể thì... Là thế này...

    Nghe giải thích hơn nửa ngày, Tần Nhược cũng hiểu được:

    Sủng vật tổng cộng được chia làm mấy loại hình: sủng vật loại chiến đấu, loại phụ trợ và loại trưng bày, loại này là loại có lực chiến đấu nhỏ nhất.

    Loại chiến đấu thì không cần phải nói rồi, toàn bộ đều phát triển dựa trên cơ cở ban đầu của loại quái vật tương ứng cả, chỉ có điều sủng vật sau khi nở ra thì phải bắt đầu từ cấp 0, mà thực lực của nó cũng bị hạ xuống theo đúng tỷ lệ. Nếu người chơi muốn cho sủng vật của mình trở nên mạnh mẽ như dạng quái vật tương ứng, vậy phải rèn luyện và thăng cấp cho chúng!

    Sau khi thăng cấp, thuộc tính của sủng vật sẽ được tăng lên một mức tương ứng, lực chiến đấu sẽ được tăng lên, hơn nữa còn không ngừng khai phá ra các kỹ năng chiến đấu mới nữa...

    Sủng vật loại phụ trợ phần lớn đều có năng lực chữa thương, tăng thuộc tính, hoặc tăng thương tổn các dạng thuộc tính cho người chơi, cũng có con có thể tăng phòng ngự tăng tấn công, thậm chí có khả năng hồi sinh nữa, tóm lại là năng lực đa dạng lắm!

    Sủng vật dạng trưng bày tuy bề ngoài đẹp mắt, nhưng thuộc tính lại rất kém. Có điều, thông qua việc rèn luyện, chúng cũng có thể thăng cấp và cường hóa, thậm chí thông qua một ít điều kiện riêng biệt, chúng có thể biến dị, khiến lực chiến đấu được tăng lên rất nhiều.

    Nói trắng ra thì hệ thống sủng vật mở ra rõ ràng là để tăng thực lực của người chơi lên, khiến cho người chơi có thể thông qua việc phối hợp với sủng vật để phát triển hướng chiến đấu đa dạng hơn - bất cứ người chơi nào cũng đều có thể trang bị được một sủng vật.

    Phương thức để lấy được trứng sủng vật cũng có rất nhiều loại, trong đó phổ biến nhất là mua trứng trong cửa hàng sủng vật, sau đó khóa lại, chờ bảy ngày sau trứng nở ra.

    Đây là phương thức mau lẹ nhất, đồng thời cũng phổ biến nhất!

    Đương nhiên, người chơi cũng có thể thông qua việc trực tiếp giết quái vật ở nơi hoang dã để có trứng, mặc dù tỷ lệ rớt cực thấp, nhưng lại có thể có được những loại sủng vật mà trong cửa hàng không bán, thậm chí là trứng của một số loại boss mạnh mẽ nữa. Những loại trứng sủng vật lấy được dựa vào phương thức này thì sau khi nở ra thường sẽ mạnh hơn sủng vật bán trong cửa hàng một ít - có điều cũng không phải là tuyệt đối, nghe nói việc trưởng thành của sủng vật có liên quan rất lớn đến quá trình chăm sóc nó, mà trứng trong cửa hàng cũng có khả năng vượt qua trứng hoang dã, thậm chí thông qua việc biến dị, chúng có thể vượt hơn trứng của boss cùng cấp rất nhiều...

    Mặt khác, sủng vật mạnh hay yếu, cũng có liên quan rất lớn đến việc ra lệnh của người chơi.

    Ngoài ra còn có một số phương pháp nữa như phần thưởng của nhiệm vụ, kích phát tình tiết đặc thù, v.v...

    Nghe đến đây, Tần Nhược nhịn không được thở phào một hơi.

    Từ ngữ khí của Vương Đạt, hắn cảm nhận được rằng có vẻ như trứng sủng vật ngoài hoang dã thường là mạnh hơn trứng trong cửa hàng bán... Như thế là yên tâm rồi! Vừa rồi hắn quả thật có chút lo sợ, lo rằng trong cửa hàng sẽ xuất hiện một loạt các loại trứng sủng vật cực mạnh mẽ, nào ngờ lại là thế này đây... Như thế xem ra, quả trứng của con báo kia cho mình có lẽ thuộc dạng quý hiếm đấy - dù sao cũng là loại quái thú có thể một mình chống lại hai tên kiếm sĩ đỉnh điểm bậc bốn cơ mà.

    Nghĩ đến đây, Tần Nhược nhịn không được sự kích động, suýt chút đã chạy ào về ngân hàng lấy quả trứng ra xem rồi - nếu không phải thời hạn trứng nở còn đến cả 5 ngày nữa.

    Sau khi hàn huyên một hồi với Vương Đạt, Tần Nhược đột nhiên phát hiện có một đám người chơi nọ đang rời khỏi của hàng, bèn lập tức thừa cơ vọt đến ngay!

    Nào ngờ cũng có người có cùng ý tưởng với hắn, cho nên hắn bị người ta đụng ngã trúng ngay vào một cô nàng đang cúi đầu lựa chọn sủng vật.

    - A, xin lỗi.

    Theo phản xạ, Tần Nhược vội vàng xin lỗi.

    Kết quả là cô nàng kia ngẩng đầu lên, sau đó đồng thanh cùng với một tên kiếm sĩ đứng phía sau:

    - Anh Tần Nhược?

    - Là anh à?

    Giọng điệu của tên kiếm sĩ đứng phía sau cô có phần bất thiện.

    Tần Nhược kinh ngạc nhìn hai người một cái, sau đó tự động phớt lờ Hiên Long, cười hỏi Tử Nguyệt Tiểu Yêu:

    - Cô cũng tới chọn trứng sủng vật à?

    o O o

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý / bàn luận


    Các bạn vui lòng không post bài trực tiếp trong topic này. Để tri ân xin ấn nút Cảm Ơn. Để phản hồi, góp ý, vòi vĩnh,... xin qua các topic phù hợp.
    ...

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,MrazShooters,mrdjeu,nqtien9x,phamtrieuduong,phiêu!,romolus82,sasuketaki02,
  9. #160
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    DU HÍ TIỂU CÔNG CHI
    NGUYÊN TỐ THAO KHỐNG SƯ
    (游戏小工之元素操控师)
    (KẺ ĐIỀU KHIỂN NGUYÊN TỐ)

    Tác giả : Võng lạc hắc hiệp (网络黑侠)
    (Hiệp sỹ giấu mặt online )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    Chương 158: Sủng vật của Tử Nguyệt Tiểu Yêu


    Đám người mà Tần Nhược gặp được trong cửa hàng sủng vật chính là Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Hiên Long, ở bên cạnh Hiên Long là một cô gái cũng có vài phần nhan sắc - Lam Cơ.

    Hiên Long vừa khéo đứng ở giữa hai người nữ, cho nên đang rất thoải mái với cảm giác “một nam hai mỹ” này, đặc biệt là dưới ánh mắt ghen ghét của phần đông những người chơi FA nữa, lòng hư vinh lại càng bành trướng lớn hơn, rất có xung động muốn trái ôm phải ấp, hưởng hết phúc phần trong thiên hạ...

    Đương nhiên, chỉ có thể là ảo tưởng thế thôi, chứ đừng nói Lam Cơ tuy dễ vào tròng nhưng lại ghen rất khiếp, không thể để gã làm xằng bậy, mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu thì lại càng không có khả năng để chuyện đó xảy ra hơn. Có điều chỉ cần đứng ở giữa hai người, gã đã cảm thấy thỏa mãn vạn phần rồi.

    Nào ngờ gã còn chưa hưởng thụ được được bao lâu thì có một tên lỗ mãng chết tiệt nào đó không những đụng trúng vào người mà gã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa là là Tử Nguyệt Tiểu Yêu, mà còn đáng xấu hổ đụng trúng vào ngực cô nữa!

    Cái nơi thần thánh đó, từ trước đến giờ gã chỉ mới dám ảo tưởng chạm vào trong đầu thế thôi, vậy mà cái tên chết tiệt này... Cho dù hai người đương sự đều không để tâm đến, nhưng Hiên Long vẫn tức giận lắm lắm, có xung động muốn kéo cái tên lỗ mãng ấy ra ngoài giết bảy tám lần ngay.

    Có điều khi đối phương mở miệng, Hiên Long chợt cảm thấy đầu như bị sét đánh tưng bừng...

    - Tần Nhược!

    Là tên nhãi ấy!!!

    Hai chữ “Tần Nhược” kèm theo cảm xúc ngùn ngụt không kìm được bật ra khỏi miệng gã...

    Vừa mới nói khỏi miệng, Hiên Long lập tức hối hận ngay. Cái tên nhãi Tần Nhược này là kẻ dám đối nghịch với Vuốt Quỷ Âm Ty đấy, hơn nữa kỹ thuật chiến đấu còn thuộc dạng hàng đầu nữa, nếu bị hắn nhớ hận thì không tốt chút nào. Gã vừa định đổi sang khuôn mặt tươi cười thì lại phát hiện đối phương đã bắt đầu nói cười nói hàn huyên với Tử Nguyệt Tiểu Yêu về những tình hình gần đây một cách rất quen thuộc rồi. Thế là gã tức giận đến mức khuôn mặt như tím lại. Gã xấu hổ không thôi, không biết là nên chen vào để xây dựng tình cảm hay là chào hỏi lại từ đầu đây...

    - Nghe anh của cô nói hai ngày trước cô đi diễn phải không? Là phim lẻ hay là phim truyền hình? Đóng vai gì?

    Khuôn mặt của Tử Nguyệt Tiểu Yêu chợt đỏ:

    - Có phải anh của tôi còn nói với anh rằng trong trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi tôi đúng không? Đừng nghe anh ấy thổi phồng. Ngày hôm đó tôi chỉ là ra ngoài làm khách ở nhà sư phụ thôi, chưa chính thức nhận vai đâu.

    - À, hóa ra là như vậy. Báo hại tôi vừa rồi còn đang đắn đo xem về sau có phải nên cầm giấy bút chạy theo đòi cô ký tên hay không đấy.

    - Hóa ra anh còn biết chọc cười người khác đó hở? Tôi còn tưởng rằng anh là một cậu trai rất lạnh lùng đó chứ. - Bản lĩnh chuyển dời đề tài của Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng không nhỏ.

    Tần Nhược cười sờ sờ mũi:

    - Đã hai mươi ba rồi mà còn cậu trai gì chứ?

    - Sư phụ của tôi nói, đàn ông sau ba mươi tuổi thì mới thực sự là đàn ông, trước ba mươi tuổi mới chỉ là các cậu bé đang dần chín muồi thôi.

    - Ạch, sư phụ của cô là nam hay nữ thế?

    - Là nữ.

    Thấy Tần Nhược và Tử Nguyệt Tiểu Yêu bắt đầu tán gẫu, Hiên Long xấu hổ đứng phía sau không biết phải làm sao, không biết nên mở miệng hay là ngậm miệng lại. Mãi sau đó Lam Cơ mới chen tới đứng bên cạnh gã, nói:

    - Ơ, anh cũng tới mua trứng sủng vật à?

    Vốn Tần Nhược rất là chán những người tự coi mình cao hơn một bậc như Lam Cơ, nhưng người ta lại là bạn của Tử Nguyệt Tiểu Yêu, mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Vu Hồng lại là những người không tệ, cho nên hắn bèn nhàn nhạt cười với cô ta một chút:

    - Ừm, hai ngày nay có việc không online, bây giờ phát hiện thấy cửa hàng sủng vật cho nên mới đi qua xem chơi.

    - Xem chơi? Cũng đúng, xem chơi thôi là được, đám trứng sủng vật này mắc lắm.

    - Thật vậy?

    Tần Nhược nghe ra trong ngữ khí của Lam Cơ có phần chế nhạo, nhưng hắn không thèm để tâm. Hắn vẫn còn chưa xem xét giá của đám trứng sủng vật nữa cơ mà. Rất nhanh, hắn nhíu mày lại:

    - Hai ngàn đồng vàng một quả trứng sủng vật, quả thật là khá mắc...

    - Đương nhiên là thế rồi.

    Lam Cơ trả lời với một vẻ “rất chi là đương nhiên”. Cô ta hơi hơi nâng cằm lên, nói:

    - Dù sao Vinh Quang cũng là một trò chơi thương nghiệp mà, đương nhiên phải nghĩ ra mọi cách để moi tiền của người chơi rồi. Số tiền hai ngàn đồng vàng theo tôi thấy cũng là hợp lý đấy, nếu thấp hơn thì lại không tốt, ai cũng mua được thì chẳng còn gì thú vị nữa, cứ để những kẻ nghèo kia chạy đi ra ngoài giết quái vật kiếm trứng đi thôi.

    Nghe xong câu nói được Lam Cơ cho rằng rất hay này, Tần Nhược triệt để không còn biết nói gì nữa. Mặc dù bên cạnh cũng có nhiều người chơi có vẻ đồng ý với ý kiến này của cô ta, nhưng Tần Nhược lại dời ánh mắt qua quầy hàng, coi Lam Cơ như là không khí.

    - Tần đại ca, anh định mua sủng vật thuộc tính nào? Tôi đề xuất cho anh nhé? - Tử Nguyệt Tiểu Yêu dường như cũng rất chán ngán Lam Cơ, cho nên không để ý gì đến cô ta. Cô cùng Tần Nhược nhìn đám trứng sủng vật trong quầy hàng, khơi thông bầu không khí cứng ngắc mà Lam Cơ mang đến.

    - Tôi không định mua, vẫn là góp ý cho cô thì tốt hơn.

    - Cũng tốt!

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu hơi sững sờ, sau đó rất nhanh đã phản ứng kịp. Cô chỉ vào một quả trứng sủng vật màu đen trong quầy, hỏi:

    - Quả này nhìn ngoại hình rất là ngầu, tôi mua nó anh thấy thế nào?

    Theo ánh mắt của cô, Tần Nhược xem thoáng tin tức của quả trứng:

    Thú nuốt chửng, thuộc tính bóng đêm, tinh thông phép thuật thuộc tính bóng tối; là sủng vật loại phép thuật tấn công. Thuộc tính ban đầu: 12 điểm phòng vật lý, 7 điểm phòng phép. Phép thuật: Bong Bóng Ăn Mòn: cường độ phép thuật 4 ~ 7. 200 điểm HP, 50 điểm MP.

    Tin tức quả thật rất kỹ càng.

    Có điều nếu dùng cho Tử Nguyệt Tiểu Yêu thì... Hình như không thích hợp cho lắm.

    - Nếu luyện một mình thì tôi đề nghị cô chọn loại sủng vật cận chiến máu dày một ít, hoặc là sủng vật dạng phụ trợ, còn nếu là đi cùng đoàn thể thì đề nghị mọi người nên thương lượng với nhau xong rồi mới quyết định dạng sủng vật của mỗi người.

    - Vì sao?

    Người hỏi câu này không phải Tử Nguyệt Tiểu Yêu, cũng không phải là Hiên Long hay Lam Cơ, mà là một người chơi nam xa lạ nọ. Có mấy người bên cạnh gã hình như cũng giống nhau, đều đang không biết nên chọn loại trứng sủng vật nào, bây giờ nghe Tần Nhược nói thế bèn hứng thú kéo qua, ra vẻ muốn học hỏi.

    - Rất đơn giản. - Tần Nhược giải thích:

    - Nếu là luyện một mình, có thêm một con sủng vật máu dày phòng cao thì một gần một xa, có thể phối hợp lẫn nhau kiềm chế quái vật, cho dù chống lại người chơi thì cũng là rất tốt! Còn loại quái vật dạng phụ trợ thì có thể tăng lên lực chiến đấu với biên độ nhỏ, có thể tăng thêm khả năng chiến đấu lâu dài, hiệu quả thì khỏi phải nói rồi, những người luyện một mình chắc chắn sẽ nhẹ nhõm nhiều. Phần có đoàn đội cố định thì... Tốt nhất là dựa theo sự khác nhau trong năng lực mỗi người mà phân phối sủng vật khác nhau, dựa theo chức vụ khác nhau của người chơi trong đội mà cường hóa một khả năng nào đó. Chuyện này hơi phức tạp một tí, nhưng chủ yếu hẳn là lấy việc tăng lên thực lực toàn thể làm mục đích.

    Vốn có nhiều người chung quanh chỉ lo chọn những quả trứng nhìn ngầu nhất, mạnh mẽ nhất chứ không nghĩ đến chuyện này, sau khi nghe Tần Nhược nói vậy đều nhao nhao gật đầu, cảm thấy có lý lắm.

    - Vậy, anh bạn, anh cảm thấy các thợ nguyên tố chúng ta thì chọn dạng sủng vật nào được hơn? Súng vật cận chiến máu dày phòng cao hay sủng vật phụ trợ thì tốt hơn?

    Người lên tiếng vẫn là người vừa rồi. Tần Nhược tò mò nhìn lại người này, không biết đối phương thuộc nhánh nào trong số các thợ nguyên tố:

    - Anh theo...

    - A, tôi là thợ nguyên tố bóng tối, cấp 43, phần lớn thời gian đều luyện một mình.

    - Vậy thì tôi đề nghị chọn con này. - Tần Nhược trầm ngâm một chốc, sau đó chỉ về phía quả trứng sủng vật thú nuốt chửng mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu hỏi lúc nãy:

    - Thuộc tính bóng tối vô cùng bá đạo, lại thêm anh hiểu rất rõ về bóng tối, cho nên nếu điều khiển sủng vật phép thuật bóng tối hẳn phải thuận buồm xuôi gió hơn. Có điều tiền đề là anh phải luyện cấp cho nó lên cao trước đã, đến lúc đó hai nghề nghiệp tấn công cùng thuộc tính bóng tối thì thực lực hẳn phải tăng lên một mức độ không nhỏ.

    Lời của hắn khiến tên thợ nguyên tố bóng tối kia động lòng lắm, bèn tức thì cao giọng cám ơn, sau đó lập tức mua quả trứng sủng vật ấy ngay, rồi nhờ khóa lại giúp.

    Trên quầy, vị trí trứng thú nuốt chửng không còn quả nào cả, Tần Nhược sửng sốt lắm:

    - Ơ? Không còn nữa à?

    - Anh không biết sao? Cùng một cửa hàng thì mỗi loại trứng sủng vật sẽ rất ít, quả này hẳn phải là quả cuối cùng trong loại đó rồi... Ha ha, cảm ơn đã chỉ giáo nhé anh bạn. - Người nọ nói xong thì có chút ngượng ngùng liếc nhìn Tử Nguyệt Tiểu Yêu bên cạnh Tần Nhược một cái, rồi hớt hải quay đầu chạy ra khỏi cửa hàng.

    Lúc này Tần Nhược mới nhớ ra quả trứng thú nuốt chửng là quả trứng mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu vừa mới nhờ mình góp ý. Không ngờ mình lắm miệng một chút mà đã mất quả trứng vào trong tay người khác rồi, bèn ngượng ngùng quay đầu lại.

    Vừa rồi thực ra Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng chỉ vì tránh để Tần Nhược ngượng chuyện túi tiền, nên mới tùy tiện chỉ vào một quả trứng mà thôi, đương nhiên sẽ không có gì tức giận rồi. Huống chi lời khuyên kia của Tần Nhược cũng có lý lắm, khiến cô nảy sinh một chút ý định hiệp nữ cùng sủng vật đi đương đầu sóng gió. Chợt, cô cũng thật muốn làm theo lời Tần Nhược, kiếm một con sủng vật máu dày phòng cao.

    Cô bèn nói với Tần Nhược ý định này, Tần Nhược lập tức vỗ ngực cam đoan sẽ giúp Tử Nguyệt Tiểu Yêu chọn ra một con quái thích hợp với cô từ trong đây...

    Cuối cùng, sau khi xem xét hơn mười loại trứng sủng vật cận chiến, ánh mắt Tần Nhược rơi vào một quả trứng của mãng xà băng - tốc độ di chuyển cực nhanh, có thể đánh xa cũng có thể đánh gần, có thể đền bù được khuyết điểm thiếu chiến lực của mục sư. Đồng thời, lượng HP của mãng xà băng cũng khá là dày, thậm chí trong thời điểm cần thiết thì hoàn toàn có thể trở thành một lá chắn thịt, bảo vệ chủ nhân nữa... Điều duy nhất có hơi tàn khốc chính là, việc phải huấn luyện một con rắn làm sủng vật của mình, đối với các người chơi nữ mà nói thì...

    Có tính chất thử thách lớn lắm!!!

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu muốn khóc nhưng không ra nước mắt. Cô quệt miệng nhìn Tần Nhược, không ngờ hắn sẽ chọn cho cô một con quái vật có bề ngoài đáng sợ như thế này làm sủng vật của mình... Có điều sau một hồi khuyên giải của hắn, cô cũng miễn cưỡng gật đầu chấp thuận, nhờ nhân viên cửa hàng khóa lại giúp ngay.
    o O o

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý / bàn luận


    Các bạn vui lòng không post bài trực tiếp trong topic này. Để tri ân xin ấn nút Cảm Ơn. Để phản hồi, góp ý, vòi vĩnh,... xin qua các topic phù hợp.
    ...

    ---QC---


  10. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,lhc772,MrazShooters,mrdjeu,nqtien9x,phamtrieuduong,phiêu!,romolus82,sasuketaki01,sasuketaki02,
Trang 32 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 223031323334 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status