TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 30

Chủ đề: Cốc Họa Nan Đồ - Tác giả Vụ Xuân - Truyện Việt Hoàn Thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương bốn: Dạy học

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Đỗ Hân ngồi sang một bên đường nhìn Đoạn Liên chăm chú. Hai người đã đi đến tận cùng phía Nam của cốc, gặp một hòn núi lớn chắn đường, Đoạn Liên đến đây thì bảo Đỗ Hân dừng lại nghỉ chân, lấy bút thước thuật lại con đường mình vừa đi, đồng thời tính toán bổ sung diện tích của cốc.

    Đỗ Hân thấy Đoạn Liên ngồi mãi không động đậy, bắt đầu sốt ruột, bỏ cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, đi đến chỗ Đoạn Liên nói:

    - Vẫn còn chưa xong ư? Rốt cục đến lúc nào mới dạy ta học đây?

    Đoạn Liên giật mình, ngẩng đầu thấy Đỗ Hân đang cúi xuống nhìn bức họa bản thân đang vẽ, vội lấy tay che lại:

    - Ngươi yên tâm, ta tự khắc sẽ dậy. Ra chỗ khác đợi ta thêm một chút nữa.

    Đỗ Hân không đoán được Đoạn Liên rốt cục vẽ lại hòn núi kia để làm gì, xong cũng không giục giã nữa, tiếp tục thơ thẩn chờ y.

    Đoạn Liên vẽ đi vẽ lại xong xuôi thấy tại nơi này không còn gì để bổ sung nữa thì mới đứng dậy, nói với Đỗ Hân đang đứng ở xa:

    - Được rồi, chúng ta quay về thôi. Khi nào về đến nơi ta sẽ dạy Hân cô nương viết chữ.

    Đỗ Hân thấy cuối cùng Đoạn Liên cũng xong việc thì rất phấn khởi, dắt y quay lại con đường ban nãy về lớp học.

    Đường về cảm tưởng ngắn hơn lúc đi rất nhiều, chưa được bao lâu thì hai người đã về tới làng Đại Thục. Đoạn Liên đem những gì mình ghi lại được bỏ vào trong túi, để đến tối thì sẽ tính toán thêm thắt vào trong tấm bản đồ chính.

    Đỗ Hân nhìn Đoạn Liên thu dọn đồ đạc, lấy ra tờ giấy với nghiên mực, vừa phấn khởi vừa hồi hộp. Đoạn Liên nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Hân kỳ lạ như thế, bật cười:

    - Làm gì mà thấp tha thấp thỏm vậy? Ta đã nói sẽ dạy cô thì nhất định sẽ dạy. Kê ghế lại gần đây.

    Đỗ Hân nghe theo lời Đoạn Liên nói, ngồi nhìn y mài mực. Đoạn Liên hỏi:

    - Cô biết được đến đâu rồi? Có đọc qua kinh thư gì chưa?

    Kiệt Thổ phát triển chậm hơn so với Hạo Châu, sĩ tử thư sinh tại Kiệt Thổ cũng là nhờ đọc qua tứ thư ngũ kinh của Hạo Châu đã được chỉnh sửa mà hình thành kiến thức, trình độ từ đó cũng chia ra các cấp độ khác nhau, chủ yếu dựa vào kinh sử mà suy xét.

    Đỗ Hân nghe y hỏi như thế thì tự phụ mỉm cười:

    - Ta cũng đọc qua được một chút, có nhiều chỗ chưa hiểu, nhiều chữ chưa biết, thế thôi. Lúc trước lão Nha còn khỏe mạnh có dạy ta, xong từ khi lão trở bệnh thì bỏ ngỏ, việc học bị đình trệ.

    Đoạn Liên nhìn quanh, hỏi:

    - Thế thì ta phải kiểm tra xem cô biết đến đâu đã. Nơi đây không có sách học nhỉ?

    Đỗ Hân đứng dậy nói:

    - Lúc trước ta có thấy lão Nha để ở đây mà, ngươi đợi chút ta đi kiếm cho.

    Hai người đều đứng dậy, vội vã lục tung cả căn phòng lên. Đoạn Liên lật dưới ngăn tủ, thấy có mấy quyển sách cũ được nhét vào dưới kệ, tựa như muốn giấu đi. Đoạn Liên không đọc được chữ viết trên mấy quyển này, vì thứ tiếng được ghi trên đó đều là tiếng Hạo Châu, có thể đó là tứ thư ngũ kinh, nhìn cách trình bày và độ dày rất giống với những quyển kinh thư lúc trước Đoạn Liên đọc qua, chỉ có điều vừa cũ vừa bẩn, xem ra rất lâu rồi.

    Đỗ Hân bỗng nhiên gọi lớn:

    - Ta tìm thấy rồi, ngươi xem!

    Quay ra nhìn thấy Đoạn Liên cầm trong tay quyển sách lạ, vội đến gần giật lấy, nói:

    - Đây là mấy quyển sách ngày xưa lão Nha dùng để kê lại đồ đạc cho đỡ kênh lên mà, nhà ngươi tìm thấy ở đâu thế?

    Rồi không đợi Đoạn Liên trả lời, ném đống sách viết bằng tiếng Hạo Châu vào lại trong tủ, nói tiếp:

    - Ta tìm thấy mấy quyển này, ngươi dùng nó để kiểm tra ta đi.

    Đoạn Liên cầm lấy đống sách từ trong tay Đỗ Hân, sách vẫn còn mới, là bài học vỡ lòng trong tứ thư ngũ kinh, xong Đoạn Liên cũng không câu nệ tiểu tiết, mở bừa một trang bảo Đỗ hân đọc lớn.

    Đỗ Hân đối với trang sách đọc làu làu như cháo chảy, Đoạn Liên mở sang trang khác, lúc này bắt đầu xuất hiện nhiều chỗ Đỗ Hân không đọc rõ được, ngắc ngứ.

    Cứ như vậy xem hết chồng sách, xác định được Đỗ Hân vẫn chưa thể sang được lớp nâng cao, Đoạn Liên quyết định dạy lại cho cô ấy lại từ quyển số hai.

    Đỗ Hân thấy y đánh giá mình thấp như vậy cũng hơi bất mãn, cho rằng lâu ngày không đọc nên bản thân còn nhiều chỗ quên mà thôi, đợi một lúc mình nhớ ra, nhất định đọc được đống sách vở kia một cách trôi chảy.

    Xong Đoạn Liên cũng cứng rắn, nói một là một, coi Đỗ Hân như học trò của mình, không xưng hô khách khí, bắt bằng được Đỗ Hân học theo những gì mình sắp xếp.

    Đỗ Hân thấy y kiên quyết như vậy thì không những không tức giận nữa mà còn có phần vui vẻ, có thể bản thân nghĩ Đoạn Liên lần này là nghiêm túc dạy dỗ mình.

    Đoạn Liên sau khi xác định được sẽ dạy Đỗ Hân ở đâu xong thì Đỗ Hân nói:

    - Ngươi dạy ta viết tên ta trước đi!

    Đoạn Liên nhìn Đỗ Hân, đáp:

    - Không được, dạy học phải có thứ tự, đâu phải muốn học cái gì thì học cái đấy ngay được.

    Đỗ Hân lườm y:

    - Gì mà khó khăn thế? Chỉ là hai chữ Đỗ Hân thôi, có chết đâu mà sợ?

    Đoạn Liên đành phải chịu cô gái này:

    - Được, chỉ hai chữ này thôi đấy, xong chúng ta lại bắt đầu từ những thứ cơ bản trước.

    Đoạn Liên vì trong lòng khó chịu, nên dạy cho Đỗ Hân viết chữ Đỗ thiếu một nét, nghĩ rằng sau này khi nào dạy đến sẽ sửa lại, giả vờ là ngày xưa Đỗ Hân nhớ nhầm, là do mình đã bảo mà không nghe, cứ thích cầm đèn chạy trước xe ngựa.

    Hai người một thầy một trò đọc đọc viết viết đến tận khi mặt trời lặn hẳn, trong phòng ánh sáng không đủ để học nữa mới dừng lại. Đỗ Hân tuy không thực sự thông minh lanh lợi, nhưng bù lại rất tập trung, chăm chú lắng nghe Đoạn Liên. Đoạn Liên trước đây cũng từng đóng giả thầy đồ để lấy tiền của nhiều người, xong đây là lần đầu tiên gặp được một người học trò thú vị như vậy, cũng thấy hay hay.

    Đỗ Hân nhìn thấy trời đã tối, vội giật mình đứng lên, chỉ trách bản thân mải mê quên mất thời gian, nói:

    - Thôi hỏng rồi, ta phải về chuẩn bị bữa tối cho gia gia. Ngươi cứ đợi ở đây, khi nào chúng ta dùng xong bữa sẽ mang thức ăn ra cho ngươi.

    Đoạn Liên thấy Đỗ Hân vội vàng như vậy, cũng không muốn mất nhiều thời gian của cô, xua tay:

    - Được rồi không lo. Cô cứ về nấu nướng cho lão Trọng xong đi.

    Lúc này Đoạn Liên cũng muốn tranh thủ ít ánh sáng cuối ngày để quay lại với công việc vẽ bản đồ của mình. Cả căn phòng học này có mỗi nửa cây nến, chỉ sợ đến tối không đủ dùng để soi sáng, công việc coi như bị trì trệ.

    Tối hôm đó Đỗ Hân quay lại, xong chỉ đưa cho Đoạn Liên chiếc hộp thức ăn rồi đi ngay, nói với y rằng ăn uống xong cứ để thức ăn vào làn ở ngoài cửa, sáng sớm sẽ quay lại dọn. Thực ra Đoạn Liên cũng hiểu rằng lão Trọng không muốn để cháu gái mình nửa đêm nửa hôm đến đợi chờ ở cửa phòng Đoạn Liên, dẫu sao Đoạn Liên cũng là người lạ, trai chưa vợ gái chưa chồng, ắt có lý do để mọi người bàn tán, làm hỏng thanh danh sau này của Đỗ Hân.

    Đoạn Liên gật đầu, nói với Đỗ Hân:

    - Cô cứ để đây. Về nhà mau không lão Trọng lại đến trách ta.

    Đỗ Hân ngây thơ không hiểu ý tứ Đoạn Liên, cứ thế bỏ đi.

    Ngày hôm sau trong lớp Đoạn Liên ngay từ sáng sớm đã có hai đứa trẻ xuất hiện. Một nam một nữ. Xem ra hôm qua Đỗ Hân đem việc ở lớp học nói với lão Trọng, lão Trọng ngay lập tức đi khuyên nhủ mọi người, đã có kết quả.

    Đoạn Liên kê bàn cho hai đứa trẻ ngồi, bản thân thì cũng cứ ngồi im như phỗng, số là đang chờ Đỗ Hân tới mang bữa sáng. Thầy thì thầy, đói bụng là không thể làm việc được.

    Lần này người xuất hiện không phải Đỗ Hân mà là lão già biến thái Đỗ Trọng. Mặc dù sự việc bên hồ cũng xảy ra được hai ba hôm rồi nhưng không hiểu sao nhìn mặt lão già này Đoạn Liên cứ không ngừng liên tưởng đến cảnh lão trần truồng lao vào mình, tởm đến lợm giọng. Nhìn lão mắt ti ha ti hí đến đưa cơm mà trong bụng lúc trước còn cồn cào vì đói tự nhiên cảm thấy no ngang, chẳng muốn đụng đũa.

    Đỗ Trọng bước vào trong lớp, đặt hộp thức ăn lên bàn trước mặt Đoạn Liên, lại tới xoa đầu hai đứa trẻ, khen:

    - Ngoan lắm, ngoan lắm. Hiếu học như vậy là tốt, nhất định sau này khiến người Đại Thục Cốc chúng ta mở mày mở mặt.

    Đoạn Liên cười khẩy, lão Trọng cũng chẳng để ý, nói với y:

    - Thầy hôm qua ngủ có ngon giấc không?

    Đoạn Liên lắc đầu:

    - Không tốt lắm. Cả đêm ta cứ bị con gì đó đốt khắp người, ngứa ngáy khó chịu. Sáng ra thì nổi mẩn.

    Lão Trọng nhìn Đoạn Liên một hồi, nói:

    - Thôi được rồi, để lát nữa ta bảo Đỗ Hân đem cho người chút hương chống muỗi.

    Đoạn Liên nghĩ thầm:

    - Mình đã bôi đến cả tro đen mấy lão tiều phu nói còn không ăn thua, cái hương chống muỗi của lão thì thấm mẹ gì.

    Xong chỉ nghĩ trong đầu, không muốn văng tục trước mặt bọn trẻ, thái độ ôn hòa đáp lại:

    - Được thế thì cảm ơn lão Trọng quá.

    Lão Trọng hai mắt cười tít, có vẻ rất khoái chí, xua tay:

    - Không có gì, không có gì. Chỉ là một chút tôn sư trọng đạo, đạo nghĩa cơ bản thôi mà, phải không?

    Câu phải không này không dùng để nói với Đoạn Liên, lão Trọng quay sang đám trẻ con hỏi.

    Lũ trẻ thấy lão hỏi mình, tự nhiên cũng đồng thanh:

    - Phải ạ.

    Xong lão Trọng lùi ra cửa, nói:

    - Thôi không quấy rầy thầy dạy lũ trẻ nữa. Để mai mốt ta đi vận động tiếp, trẻ con làng này ngồi phải đầy cái lớp này ấy chứ.

    Đoạn Liên đang đóng kịch nên phải đóng cho trọn vai, vỗ bàn nói:

    - Được! Việc này phải nhờ lão Trọng rồi, lớp càng đông càng vui, học thầy không tày học bạn mà.

    Đây quả thực đúng là cái lớp học gương mẫu nhất Kiệt Thổ, là tấm gương sáng cho thầy trò mọi nơi học tập. Mở miệng là nói đạo lý, lý tưởng ngời ngời, kẻ tung người hứng quả thực vô cùng hợp cạ. Chỉ có điều thầy đồ Đoạn Liên trong đầu nghĩ đến một lớp học nhung nhúc trẻ con thì trong lòng ngấm ngầm than khổ. Hai đứa trẻ thì là vì bị lão Trọng kéo đến đây, trong khi bọn bạn đồng trang lứa khác thì trốn kịp, hôm nay vẫn ở ngoài tự do vui đùa, cảm thấy hết sức bất công.

    Còn lão Trọng, có trời phật mới biết trong đầu lão đang nghĩ gì, không biết có phải đem mười tám đời tổ tông của Đoạn Liên ra mà chửi không. Mà lão có chửi cũng phải thôi, gì mà vào lớp thấy ngay cái bản mặt đáng ghét của thầy đồ đang ngồi lỳ thần cụ một đống trên bàn, học trò ở dưới lơ ngơ chẳng biết làm gì. Không biết có phải là thằng thư sinh này đến lừa cả làng không nữa, không biết y có phải là thầy đồ thật không, hay chỉ kiếm cớ để ở lại làng này, tốn cơm tốn gạo nhà lão Trọng.

    Đoạn Liên nhìn lão Trọng rời đi, trong đầu nghĩ:

    - Chửi ta à, có phải đang chửi ta không? Chửi cũng được, chửi là ngươi phạm húy lắm.

    Cũng thật thần kỳ, lão Trọng vừa không còn trong phòng thì hộp thức ăn cũng hấp dẫn hẳn lên, Đoạn Liên và một hơi hết sạch nửa hộp. Hai đứa trẻ ở dưới thấy thầy của mình ăn uống thô lỗ hơn cả đám trai làng thì bụm miệng cười.

    Đoạn Liên lần trước ăn cơm thì bị Đỗ Hân nhìn, lần này lại thêm hai đứa nhóc vô duyên này, Đoạn Liên giơ đũa mắng:

    - Hai đứa không kính trọng bậc trên gì cả. Có thấy lão biến... à không lão Trọng vừa dạy tôn sư trọng đạo thế nào không hả? Đứng lên úp mặt vào trong góc nhanh lên, khi nào thầy ăn xong mới được ra.

    Cơm trong miệng văng đầy ra bàn, hai đứa trẻ thấy y tức giận thì cũng sợ hãi, theo lời y đứng úp mặt vào tường.

    Đoạn Liên thấy trẻ con trong cốc ngoan hơn ở ngoài, vừa nói đã nghe theo, cả mừng, xem ra làm thầy đồ ở Đại Thục Cốc không đến nỗi tệ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 02-10-2015 lúc 18:01.
    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,Miên Lý Tàng Châm,Minh Đức Long,phiêu!,Vampire97,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương năm: Đỗ Hân

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Sáng hôm đó Đoạn Liên vẽ cho mỗi đứa vài ba chữ, bảo chúng học thuộc rồi vẽ lại, bản thân lấy tấm bản đồ trải rộng lên bàn, hoàn thành nốt.

    Ngày hôm qua trời tối y không dám tùy tiện cẩu thả mà vẽ lên tấm Kiệt Thổ Họa Đồ này, sợ có sơ suất gì thì phí mất công sức bấy lâu, nên để dành đến sáng hôm nay mới làm. Thế là thầy một việc trò một việc, chẳng mấy mà cũng hết buổi sáng.

    Nhìn mặt trời lên giữa đỉnh đầu, trời nắng gay gắt, bọn trẻ tẩn ngần tần ngần mãi mới dám lên tiếng xin phép về ăn cơm. Đoạn Liên ngẩng đầu lên nhìn, thấy cuối cùng cũng thoát được hai quả tạ này, gật đầu:

    - Được, các con về đi. Nhớ luyện tập những chữ hôm nay ta dạy cẩn thận nhé, mai đến ta kiểm tra, trò nào không nhớ ta đánh năm roi vào tay.

    Hai đứa trẻ nhìn nhau rồi chạy ùa ra ngoài. Hà, đuổi không được, bọn chúng lại tự xin về. Đoạn Liên chấm mấy chấm nắn nót nốt tấm bản đồ rồi cất vào túi, nhìn ra cửa đã thấy Đỗ Hân đứng đợi mình từ lúc nào, hỏi:

    - Đến sao không nói?

    Đỗ Hân đi vào đặt hộp thức ăn lên bàn, lại rút trong người ra một bó hương, đưa cho y:
    - Tại ta thấy ngươi chăm chăm chú chú vẽ vời, không muốn làm phiền. Đây là hương gia gia bảo ta mang đến, khi nào người chuẩn bị đi nghỉ thì cắm ở đầu giường, sẽ đỡ bị côn trùng cắn.

    Đoạn Liên tưởng tượng cảnh mình nằm dưới đất, trên đầu là một bó hương, rùng mình, như vậy chẳng phải là cầu y chết hay sao? Nghĩ lại có thể lão Trọng bày trò trêu mình, rủa độc, cười nói:

    - Không biết lão Trọng lúc đi ngủ thắp mấy nén hương?

    Đỗ Hân không biết y hỏi đểu, lắc đầu:

    - Gia gia ta không thắp, y sống ở đây lâu ngày, cũng quen rồi.

    Đoạn Liên chửi thầm – rõ ràng là lão bày đặt trêu ta mà.

    Tiếp tục cạnh khóe:

    - Ờ da mặt lão dày như thế mà, con gì đốt được lão thì cũng chẳng sống được lâu.

    Đỗ Hân chỉ thức ăn trên bàn, nói:

    - Ngươi không ăn thức ăn nguội hết đó.

    Đoạn Liên vừa ăn vừa hỏi chuyện Đỗ Hân, kiểm tra xem hôm qua những gì mình nói cô ta còn nhớ không. Nào ngờ quả thực Đỗ Hân rất chăm chỉ, tối về có ôn lại, bài học hôm qua ghi nhớ đầy đủ, đúng đắn không sai một chỗ nào.

    Đoạn Liên gật gật đầu:


    - Tốt, tốt. Bây giờ đợi ta ăn xong, cô đưa ta đến phía Tây Nam cốc nhé.

    Đỗ Hân tò mò:

    - Hôm qua chẳng phải đã đến đó rồi sao?

    Đoạn Liên đáp:

    - Hôm qua là phía Nam, hôm nay là Tây Nam, đâu có giống nhau?

    Đỗ Hân ngồi trên cửa sổ nhìn ra ngoài, đung đưa chân:

    - Ngươi thật kỳ lạ, phía Nam và Tây Nam cốc làm gì có gì mà xem, cứ khăng khăng đòi đến đó làm gì?

    Đoạn Liên không muốn giải thích, trả lời cụt lủn:

    - Ta và cô đã thỏa thuận rồi, ta bảo cô đi đâu thì cô cứ dẫn ta đến đấy, hỏi nhiều ích gì? Chỗ nào vui hay không là do ta tự cảm thấy, cô sao hiểu được.

    Đoạn Liên cau mày:

    - Rồi rồi, ta dẫn ngươi đi xong ngươi phải về tiếp tục dạy ta.

    - Việc này đương nhiên cô không phải nhắc, chỉ sợ đầu óc cô chậm chạm không tiếp thu được thôi, bản lãnh của ta cả đời cô học cũng không hết.

    Đỗ Hân nhảy từ cửa sổ xuống, nhìn y tức giận. Đoạn Liên biết mình ăn nói có phần lỗ mãng, cũng không dám nhìn lại Đỗ Hân. Đỗ Hân chẳng nói chẳng rằng giựt lại hộp cơm trong tay y, vùng vằng:

    - Đi thôi, không ăn nữa.

    Đoạn Liên bị giựt mất đồ ăn thì rất tức giận, ta nói cô một câu cô mắng lại ta một câu là được, đâu nhất thiết phải giành giật thức ăn của ta như thế? Trên đời này Đoạn Liên ghét nhất là kẻ phá hỏng bữa ăn và giấc ngủ của mình, lập tức giơ tay giật lại.

    Đỗ Hân thấy y phản kháng, đóng chặt hộp thức ăn, không làm cơm rau rơi vãi ra đất, lùi lại mấy bước.

    Đoạn Liên co chân nhảy phắt qua chiếc bàn, nhanh chóng tiến lại gần Đỗ Hân. Đỗ Hân giơ một chân lên cản đường y, Đoạn Liên không quan tâm lấy tay gạt ra, nào ngờ không phải Đỗ Hân tùy tiện giơ bừa chân ra ngăn cản, đây lại là một chiêu thức. Bàn tay Đoạn Liên vừa chạm cổ chân Đỗ Hân thì lập tức Đỗ Hân biến chiêu, chân vòng qua tay đặt thẳng vào bối tâm Đoạn Liên đẩy lùi.

    Đoạn Liên dính chiêu này không chuẩn bị, suýt nữa thì ngã dúi dụi. Bị người ta cướp cơm rồi còn đẩy ngã, Đoạn Liên thẹn thùng đỏ mặt, không quan tâm đến danh phận thầy đồ, lao vào Đỗ Hân đánh tới.

    Đỗ Hân mặt không biến sắc, giơ cao hộp cơm lên quá đỉnh đầu, tay còn lại thủ thế, chân phải khuỵu lại, chân trái duỗi thẳng, tư thái đẹp đẽ. Đỗ Hân căn bản cũng không thấp, đứng cạnh Đoạn Liên thậm chí còn có phẩn nhỉnh hơn, nhìn cô gái này thi triển võ công vừa nhẹ nhàng vừa đẹp mắt, khác hẳn Đoạn Liên chân tay cục cằn thô ráp.

    Đoạn Liên sở trường là vật, trước đây y được một cao nhân truyền thụ, phải nói là chiêu số vô cùng cao minh. Chỉ có điều trước nay y chỉ vật nhau với nam giới đồng lứa hoặc giả dụ có thì cũng không chênh lệch quá hai mươi tuổi. Lần này vừa đến Đại Thục Cốc quỷ quái hết gặp một lão già khú đế trần truồng, nay lại nảy sinh thêm cô cháu gái của lão muốn thử chiêu, tuyệt học không dùng được, rất bực mình.

    Đoạn Liên hai tay thủ thế gọng kìm, định bụng nếu Đỗ Hân lại đá mình như lúc nãy thì có thể lợi dụng sức lực nam nhi đẩy cô ngã được. Còn nếu Đỗ Hân tránh né hoặc dùng tay phản kháng, nhất định từ hai gọng kìm có thể tiếp tục biến chiêu sang cầm nã thủ, đoạt được hộp gỗ đựng thức ăn kia. Đoạn Liên không chắc cầm nã thủ của bản thân có thể thắng được Đỗ Hân, bằng chứng là lần trước Đỗ Hân giơ tay tát bừa mình một cái mà mình chẳng biết đỡ làm sao, nhưng lần này thì khác, y dùng hai tay đánh một tay, Đỗ Hân một tay giữ hộp thức ăn, rõ ràng là bất lợi.

    Đoạn Liên tiến lại gần còn cách tầm hai bước thì Đỗ Hân nói lớn:

    - Trả ngươi này!


    Xong ném hộp thức ăn vào Đoạn Liên.
    Đoạn Liên không ngờ cô nương này lại kém cỏi như thế, mới dọa một chút mà đã vội trả mình hộp gỗ, vui mừng đón lấy. Đỗ Hân ánh mắt sáng lên, thoắt người phóng theo hộp gỗ. Chiếc hộp gỗ này được Đỗ Hân sử kình vào trong, ném lên quỹ đạo rơi rất rộng, lại còn chậm hơn bình thường, Đoạn Liên mải nhìn hộp gỗ, không để ý Đỗ Hân bên dưới đánh tới.

    Lúc thấy gió tạt vào mặt thì đã muộn, huyệt Hoa Cái đã bị điểm trúng. Đoạn Liên trước giờ nghe nói võ công cao thâm trong thiên hạ nổi tiếng có thuật điểm huyệt, người biết thuật này chỉ cần dùng đầu ngón tay là có thể đả thương người khác, phong bế lực đạo. Người bị điểm trúng tùy theo vị trí mà muốn nhấc tay nhấc chân cũng rất khó, đôi khi bị đánh vào tử huyệt còn lập tức mất mạng. Xong muốn sử thuật này thì ngoài việc người sử phải cảm nhận huyệt đạo hoàn toàn chính xác còn cần có công lực thâm hậu, đầu ngón tay cứng cáp. Nay ở Đại Thục Cốc được tận mắt chứng kiến một cô nương sử thuật này là lập tức nhận ra, vừa khâm phục vừa đố kỵ.

    Đỗ Hân sử thuật chưa tinh, mặc dù Đoạn Liên bị điểm đúng là chính giữa huyệt Hoa Cái, xong hai tay y thay vì cứng đờ thì chỉ bị tê dại một khoảnh khắc. Xong nhiêu đây cũng đủ để Đoạn Liên nhìn thấy hộp cơm bay vào người mà không đỡ được, kết quả hộp cơm rơi vào đầu y, thức ăn đổ hết ra áo.

    Đoạn Liên kêu lên:

    - Ái! Con nha đầu này!

    Đỗ Hân uyển chuyển lướt qua người Đoạn Liên, không bị thức ăn bắn bẩn lên người, cười khanh khách.

    Đến Đại Thục được hai ngày, gặp Đỗ Hân cũng không ít, xong đây lại là lần đầu tiên thấy cô nàng cười tự nhiên thoải mái như vậy, Đoạn Liên trong lòng tự nhiên cũng thấy buồn cười, nhìn rau rợ lòng thòng trên đầu bật tiếng cười lớn.

    Đỗ Hân cười một tràng rồi nhạt dần, khuôn mặt trở lại điệu bộ nghiêm túc pha chút buồn bã, nói:

    - Là do ngươi tự chuốc lấy đấy nhé, đừng có dẻo miệng mách chuyện này với gia gia của ta.

    Đoạn Liên cũng không cười nữa, giũ giũ quần áo:

    - Cũng được. Để ta làm lão biến thái, đêm nay đi ra hồ tắm một phen.

    Đỗ Hân nghĩ lại việc đêm đó gia gia và Đoạn Liên quần nhau bên hồ trong tư thế kỳ dị, người không mảnh áo che thân, xấu hổ:

    - Ngươi ăn nói bậy bạ, ai là lão biến thái?

    Đoạn Liên gạt sạch thức ăn dính trên người, đáp:

    - Còn ai vào đây nữa? Chẳng phải chính là lão biến thái gia gia của con hổ cái sao.

    Đỗ Hân biết y chửi mình, xong thấy dáng bộ y thê thảm, không tính toán thiệt hơn câu nói với y nữa, chỉ tay vào túi đồ của Đoạn Liên:

    - Ngươi cũng không còn gì để ăn nữa, chúng ta đi thôi.

    Đoạn Liên và Đỗ Hân lên đường, cũng như hôm qua, Đoạn Liên ước lượng lại vị trí của cốc, làm vài phép tính, một hai canh giờ sau thì quay về.

    Đỗ Hân tiếp tục nghe Đoạn Liên giảng giải kinh thư, vẫn với ánh mắt và nhiệt tâm thích thú khác thường. Đoạn Liên trước kia là bị người ta bắt học đống sách vở này, nếu được chọn thì y thà chọn học vẽ học võ còn hơn. Thấy trên đời này có người lại khoái nghe kinh thư, đúng là hết sức kỳ lạ.

    Lần này Đỗ Hân đã rút kinh nghiệm so với hôm qua, để ý hơn đến thời gian, nhìn ra ngoài cửa thấy mặt trời sắp lặn thì xin phép đi về. Dĩ nhiên Đoạn Liên cũng chẳng giữ Đỗ Hân lại làm gì, đợi cô đi khỏi thì lục đục bỏ Kiệt Thổ Họa Đồ và tờ giấy mình ghi chép vị trí Tây Nam cốc chép lại thành một.

    Thời gian cứ thế trôi qua được nửa tháng, Đỗ Hân ngày nào cũng đến đưa Đoạn Liên đi thăm thú cốc, Đoạn Liên trả công cho cô bằng cách chỉ dạy cho cô trở thành một thầy đồ. Đám trẻ cũng đến ngày một đông, hiện tại đã ngồi kín nửa lớp. Không phải tại Đoạn Liên dạy hay mà học trò kéo đến đông đủ như vậy, công đầu có lẽ phải dành cho lão Trọng, suốt ngày rình bắt bọn trẻ, chẳng mấy mà đã thu thập được gần hết.

    Đỗ Hân học hành vô cùng tiến bộ, cứ cái đà này, chẳng cần đến một tháng, chỉ cần dăm ba bữa là có thể hoàn toàn đủ bản lãnh đứng lớp. Đoạn Liên với việc này cũng rất khoái chí, một khi Đỗ Hân học xong thì buổi chiều y không cần dạy cho cô ta nữa, có thể thoái mái làm gì mình thích.

    Trong làng ngoài Đỗ Hân và lão Trọng thì Đoạn Liên luôn tránh tiếp xúc với người khác, cũng không có việc gì cần đến nên có thể nói người trong làng ít khi thấy mặt y. Người làng này không hiểu sao lại có ác cảm với người ngoài đến thế, Đoạn Liên mặc dù đã được lão Trọng cạch mặt đám trai làng hộ, xong lần nào đi qua gặp bọn họ cũng có cảm giác bọn họ sắp sửa nhảy vào hành hung Đoạn Liên vậy. Thôi thì thế cũng tốt, đợi một mai Đoạn Liên xong việc thì có thể cứ thế phủi đít bỏ đi, không sợ ai níu kéo.

    Ngày hôm đó sau khi dạy học xong cho tụi trẻ, Đoạn Liên thấy thay vì Đỗ Hân thì có một cô nương khác mang thức ăn đến cho mình. Cô nương này tóc ngắn, trẻ hơn Đỗ Hân một hai tuổi. Hỏi ra mới biết, cô nương này cũng họ Đỗ, xong với lão Đỗ Trọng lại chẳng phải họ hàng thân thích gì, Đoạn Liên lấy làm hơi lạ. Đỗ Hân nghe nói hôm nay nhân tiện có xe bò của một người trong làng thì xin quá giang lên phố mua sắm ít đồ, đang phải ở nhà sửa soạn. Đoạn Liên chiều hôm đó không có Đỗ Hân cũng chẳng có việc gì làm, hỏi lại vị cô nương nọ giờ giấc rồi ăn vội bữa cơm, lấy trong túi ít tiền đồng bạc lẻ rồi sang nhà lão Trọng.

    Căn nhà lớn giữa làng không phải nhà lão, đó chỉ là nơi mọi người thường tụ tập bàn bạc, là nơi mà mỗi khi lão Trọng gõ kẻng là mọi người phải có mặt đầy đủ. Nhà lão Trọng ở phía Bắc làng, trước đây Đỗ Hân có từng nói qua, Đoạn Liên chỉ cần hỏi đường một lần là đã tìm ra.

    Đoạn Liên đứng trước cửa nhà gõ lớn, Đỗ Hân ở bên trong chạy ra, thấy y thì rất ngạc nhiên:

    - Ta đã nhờ người đưa cơm cho ngươi rồi mà? Bộ người đó không đến sao?

    Đoạn Liên lắc đầu:

    - Không phải, ta đã ăn rồi.

    Đỗ Hân thấy vậy lại càng tò mò:

    - Vậy sao ngươi tìm ta làm gì? Chiều nay ta phải đi có việc, không đưa ngươi đi thăm cốc được.

    Đoạn Liên bĩu môi:

    - Thầy chưa cho nghỉ mà trò đã dám nghỉ sao? Thật là vô kỷ luật.
    Đỗ Hân thấy Đoạn Liên thái độ kỳ lạ như vậy thì đóng cửa lại:
    - Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Ta còn có việc không rảnh mà cãi nhau với ngươi.
    Đoạn Liên nói đùa mà không những Đỗ Hân không cười lại còn đuổi y đi, vội lấy chân chèn cửa nói:

    - Là ta tìm cô có việc. Nghe nói cô lát nữa đi lên trên phố lớn, cho ta đi theo với có được không? Ta cũng có vài món đồ muốn mua.

    Đỗ Hân nhìn Đoạn Liên, thở dài:

    - Xe không phải của ta, ngươi muốn quá giang phải hỏi chủ xe, cớ sao tìm ta?

    Đoạn Liên mỉm cười:

    - Trong làng ta chẳng quen ai, sợ rằng người ta không đồng ý, nhờ cô nói đỡ hộ một vài câu.

    Đỗ Hân nheo mắt:

    - Sao ta lại phải giúp ngươi?

    Đoạn Liên ấp úng:

    - Ờ thì ta là thầy cô, cô phải kính trọng ta, ta nói gì cô cũng phải nghe theo! Nhất là đằng này cô chỉ cần mở miệng nói một câu, cũng chẳng mất gì.

    Đỗ Hân giả giọng Đoạn Liên:

    - À ờm, việc lần này không có trong giao kèo của chúng ta, ta phải có điều kiện thì mới làm.

    Đoạn Liên thấy Đỗ Hân dùng giọng lưỡi của mình lúc trước nói lại mình, vừa giận vừa buồn cười:

    - Ấy khoan đã, cô phải nói sao cho người ta phải đồng ý cho ta đi cùng xe thì mới coi như giao kèo thành công, lúc đó cô mới được nói điều kiện.

    Đỗ Hân chỉ biết nói lại những gì Đoạn Liên nói, việc buôn bán đổi chác không quen, bị Đoạn Liên dễ dàng lừa bịp:

    - Ờ được, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đến gặp người ấy.

    Đoạn Liên phấn khời, đứng mãi ở cửa:

    - Sao? Cô không mời ta vào nhà à?

    Đỗ Hân quay đầu nhìn vào trong, rồi bỗng nhiên đóng chặt cửa lại:

    - Ở ngoài này đi!

    Một lát sau chuẩn bị xong xuôi, Đỗ Hân mở cửa dẫn Đoạn Liên đi tới gặp người chủ xe. Đỗ Hân thay sang một bộ quần áo khác nhu mỳ hơn, thường ngày Đỗ Hân mặc quần bằng vải thô dài kín gót chân, áo cũng cùng một chất liệu, trông rất tẻ nhạt. Nay Đỗ Hân trông giống hệt một cô nương trên phố, áo liền váy bằng lụa, chân đi giày vải, mái tóc buộc cao, phải nói đẹp hơn thường ngày rất nhiều.

    Đoạn Liên ở trong cốc lâu ngày, nhìn thấy nữ nhân cũng ít, nay vừa thấy lại hình bóng Đỗ Hân tự nhiên trong lòng nảy sinh quý mến, đây cũng giống như một loại triệu chứng. Những người ta gặp thường ngày, quen với phong cách của họ, một khi họ thay đổi trở nên đẹp đẽ hơn, dù chỉ chút ít, ngay lập tức cảm giác của ta với họ tự nhiên đổi sang nhiều chiều hướng thú vị.

    Đoạn Liên đi sau Đỗ Hân, thấy dáng đi cô nàng yểu điệu đẹp đẽ, rốt cục thời gian qua lại không nhận ra. Trước cửa nhà của người chủ xe đã để sẵn một chiếc xe bò lớn, trên xe chất một số đồ nông sản, là đồ trong cốc làm được. Đỗ Hân giải thích:

    - Chúng ta vào ngày mùng hai và mười sáu hàng tháng đều đem đồ trong cốc mang ra ngoài đổi lấy vải vóc rượu thịt, những thương gia ở ngoài đều đã quen với lịch này, thành ra chỉ cần một buổi chiều là có thể vừa đi vừa về được. Gia gia cũng không muốn chúng ta ra ngoài quá lâu, sợ để người khác chú ý.

    Đoạn Liên gật đầu, tự nhiên nảy sinh câu hỏi:

    - Rõ ràng ngôi làng trong Đại Thục cốc này không có gì nổi bật, cũng chẳng có tài nguyên gì quý giá cần che giấu, tại sao lại sợ người khác để ý đến?

    Xong nghĩ kỹ lại có khi chỉ là do thói quen tập tục của làng, không tiện hỏi thêm.

    Người chủ xe thấy Đỗ Hân đã đến thì nhảy lên xe, nói:

    - Đi sớm về sớm.

    Đỗ Hân kéo Đoạn Liên đến gần xe, lên tiếng dò hỏi:

    - Có người này muốn cùng chúng ta lên phố, ông xem có được không?

    Người chủ xe nhìn Đoạn Liên, chợt nhận ra:

    - A! Là ông thầy đồ mới của chúng ta mà. Nếu đã đi cùng Đỗ Hân thì ta cũng chẳng ngăn cản làm gì, xe còn thừa chỗ, cứ nhảy lên thôi.

    Đoạn Liên vui mừng, không để Đỗ Hân mở miệng đáp lại, phóng vội lên xe:

    - Đa tạ, đa tạ.

    Đỗ Hân làm dáng bộ kêu trời, xong cũng theo chân Đoạn Liên phóng lên.

    Đoạn Liên hỏi:

    - Việc ta nhờ ta đã làm rồi, cô có điều kiện gì không?

    Đỗ Hân thở dài:

    - Trên đường ngươi bớt nói chút là được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 02-10-2015 lúc 18:08.

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,kira,Lâm Kính Vũ,Miên Lý Tàng Châm,Minh Đức Long,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương sáu: Loạn chiến

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Đường đi gồ ghề, người đánh xe hát vang một bài vè dọc đường đi, Đoạn Liên nghe xong không hiểu đến một từ, chỉ thấy điệu hát nghe vừa thê lương vừa não lòng, rất là không hợp với mình.

    Đỗ Hân ngồi trên xe bỏ một quyển sách ra xem, đó là một quyển kinh thư lúc trước Đoạn Liên bảo cô đọc kỹ, xem ra đến giờ này Đỗ Hân vẫn chưa quên.

    Đoạn Liên không có việc gì nói, chỉ vào quyển sách:

    - Vẫn còn đọc hả? Từ bấy giờ mà chưa xong sao?

    Đỗ Hân lườm y, xong tiếp tục cúi đầu đọc tiếp:

    - Không phải chưa xong, chỉ là đọc lại thôi.

    Đoạn Liên bật cười:

    - Trước giờ ta cứ nghĩ cuộc sống của cô chỉ là vô vị vừa phải, dù sao ít nhất cũng phải biết thỉnh thoảng vui đùa, nhưng đến mức lấy kinh thư đọc cho vui thì đúng là quá sức tưởng tượng rồi.

    Người đánh xe nghe Đoạn Liên nói, ngoái đầu lại:

    - Đỗ Hân á? Đúng là Đỗ Hân sống rất nội tâm, từ khi đến cốc này ít khi thấy nó cười bao giờ cả.

    Đoạn Liên lấy làm tò mò:

    - Đỗ Hân không phải người trong cốc sao?

    Đỗ Hân đến đây xen vào:

    - Ta sống thế nào mặc kệ ta, ngươi bận tâm làm gì? Cả ông nữa, tập trung vào lái xe đi, gia gia mà đến tối không thấy chúng ta quay lại sẽ lo lắng lắm đó.

    Người đánh xe không đáp, quất vào con bò một roi mạnh khiến con bò lồng lên phía trước, hai người ngồi sau chưa chuẩn bị, suýt thì ngã ra.

    Rời khỏi cốc hai bên lùm cây thưa dần, Đoạn Liên vươn vai cười:

    - Ai chà, lâu lắm mới được thông thoáng thế này.

    Đúng lúc đấy từ bên đường nhảy ra một đám thanh niên cao lớn, người đánh xe bò bị cản đường, vội kìm con bò lại:

    - Ấy!

    Đoạn Liên vừa nhìn qua là ngay lập tức nhận ra hai trong số mấy người thanh niên này, một trọc đầu, một rậm râu, vốn trước đây hay đi theo mình lừa người.

    Người trọc đầu đi ra phía trước, chỉ tay lên trên xe:

    - Xuống hết đây coi! Thằng nào láo nháo ông đánh gãy cẳng.

    Người đánh xe nhăn mặt:

    - Không phải cướp đường đó chứ? Từ trước tới nay có bao giờ thấy đoạn đường này có cướp đâu?

    Đoạn Liên nhảy xuống, nhìn hai người ngày xưa, chê bai:

    - Ta bảo hai người tìm việc gì đó mà làm, không có nghĩa bảo hai người đi làm trộm cướp. Trọc kia, ngươi vẫn trách ta không để ngươi vào vai tốt, lần này thì chính ngươi tự chọn làm người xấu nhé, đừng bảo ta.

    Đầu trọc nhổ một bãi nước bọt xuống đất:

    - Mẹ tiên sư thằng tiểu tử này! Ông nội mày không phải cướp bóc gì hết, chỉ là muốn đến đòi nợ với mày thôi.

    Người đánh xe thấy mấy người nói chuyện, tự nhiên vui vẻ:

    - Ôi tốt quá, quen biết là tốt rồi, không cần phải làm mọi thứ loạn lên, có gì từ từ giải quyết.

    Đỗ Hân từ trên xe lên tiếng:

    - Các người muốn gì ở y cứ tự nhiên mà lấy, chúng ta nhất quyết không xen vào ân oán cá nhân.

    Đoạn Liên nhăn mặt, lúc trước y biết Đỗ Hân võ công cao cường, nếu mình và Đỗ Hân hợp sức, chưa chắc coi đám ô hợp này vào đâu, nhưng nay Đỗ Hân thấy y gặp khó thì không những không ứng cứu mà còn tự tay giao y cho địch nhân, trong lòng bắt đầu lo lắng.

    Nhìn lại đám lục lâm thảo khấu thấy tất cả có tám tên, trừ đầu trọc và rậm râu mình có thể tự tin đối phó được, đám còn lại cho dù võ công thấp kém cũng chưa chắc khi bọn chúng lao cả lên bản thân có thể lo liệu được.

    Đầu trọc nhìn sang đại huynh rậm râu, bật cười:

    - Thằng tiểu tử này thế mà giỏi, mới có mấy tuần không gặp đã kiếm được một con vợ ngon lành thế này, chỉ tiếc là vợ ngươi thấy khó thì rút lui, bỏ mặc thằng chồng ở lại. Nhưng cô nương yên tâm, bọn ta đã ở đây chờ một thời gian rồi, tự nhiên có ý định đem trả lại cho thằng chồng cô cả gốc lẫn lãi, có cả phần của cô đó.

    Đỗ Hân thấy tên đầu trọc cứ một câu chồng hai câu vợ, mặt mày đỏ ửng, lại thấy y thái độ khiếm nhã, ăn nói không trong sạch, đã bắt đầu căm ghét. Đoạn Liên lúc này để ý đám người đằng sau hai anh em nọ, ai nấy trong tay vũ khí đều khác thường, chắp tay hỏi:

    - Mấy vị anh hùng đằng sau không biết là người ở đâu? Danh tính thế nào? Hôm nay nếu có bị mấy vị đánh bại thì mong mấy vị đừng để ta làm con ma chết oan, không hiểu tại sao mình chết.

    Rậm râu nãy giờ để người em mình nói, lúc này mới đứng ra, trả lời:

    - Đây toàn là anh hùng trong thiên hạ, ai cũng võ nghệ siêu quần, là cao thủ dưới chướng Ngụy Tam Gia ở phía Tây.

    Đoạn Liên nghe đến tái mặt:

    - Vậy là hai người cuối cùng cũng đi theo đoàn quân của Ngụy Tam Gia rồi.

    Đầu trọc giang hai tay, làm như chuyện tất nhiên, đám sáu người đằng sau cũng cười rúc rích:

    - Ngụy Tam Gia đối đáp anh hùng trong thiên hạ rất tử tế, mọi người ai ai cũng kính trọng. Nghĩa sỹ từ khắp nơi đều náo nức hướng về phía Ngụy Tam Gia, thời buổi này kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, có là ngu tử mới quay lưng lại với thủ lãnh chân chính sau này của Kiệt Thổ.

    Đoạn Liên bật cười:

    - Không phải lão họ Ngụy nổi tiếng với đội quân toàn thảo khấu sao? Y lăm lăm giữ trong tay mảnh đất phía Tây rộng đến trăm ngàn dặm, suốt ngày đi cướp của dân lành, cái gì mà nghĩa sỹ.

    Đỗ Hân ở trên xe đứng dậy, nói lớn:

    - Mấy chuyện này ta nghe không hiểu, các người cứ ở đây mà đôi co. Ta với tên Đoạn Liên này không hề quen biết, chỉ là giữa đường gặp nhau thôi.

    Một người trong đám cao thủ của Ngụy Tam Gia nói:

    - Lần này ta theo vị huynh đệ mới của mình đến rửa mối nhục năm xưa, vừa hay ở đây lại có một tiểu thư xinh đẹp thế này. Ta bảo cả ba người phải ở lại, không ai được đi, đợi đến khi giải quyết xong thằng tiểu tử này thì bọn ta cũng cần thứ giải đen, huynh đệ thấy có phải không?

    Cả đám người bật cười khả ố, Đoạn Liên nhìn sang Đỗ Hân:
    - Cô thấy chưa, bọn người này không chịu để cô cứ thế mà đi đâu. Chi bằng cô giúp ta, đằng nào ta cũng chưa dạy cô hết đống kinh thư, ta chết đối với cô mà nói chỉ có thiệt thôi.

    Đỗ Hân thấy y nói không sai, vỗ vào vai người đánh xe. Người đánh xe từ nãy giờ nghe bọn tặc tử nói cũng đã ngứa tay, vừa được ra hiệu là vung chiếc roi lên quật vào mặt đầu trọc.

    Cú phất roi này về phương vị lẫn tốc độ đều phải nói là tuyệt hảo, không nhanh không chậm, không mạnh không nhẹ, cứ như chơi đùa. Đầu trọc đang cười bị vụt cho vêu má, xuất hiện rõ cả lằn ròi.

    Người đánh xe đưa tay lên miệng, ra vẻ lỡ tay:

    - Ôi chết! Định đánh bò mà cái roi khó bảo này lại quật nhầm sang mõm chó, đáng trách đánh trách.

    Đầu trọc bị đánh lửa giận bốc ngùn ngụt, hét lớn:

    - Ông ào!

    Ý y nói là xông vào, xong vừa ăn một roi vào má, ngọng ngọng nghịu nghịu. Đám người lao lên, Đoạn Liên cũng lập tức xông ra chắn trước Đỗ Hân, nói:

    - Bọn giang hồ này nhiều thủ đoạn bẩn thỉu, cẩn thận vẫn hơn!

    Đỗ Hân đẩy y ra, nói:

    - Ngươi không cần lo cho ta.

    Xong hai chân nhẹ nhàng đạp lên chiếc xe ngựa rồi liên tiếp đạp qua đầu đám người nhảy ra đằng sau. Thân pháp đẹp đẽ ngời ngời.

    Đoạn Liên tự trách bản thân lo bò trắng răng, bằng vào võ công của Đỗ Hân thì đám tạp nham này muốn làm hại nàng cũng khó.

    Đỗ Hân quần áo lụa bay phấp phới, chân vẽ ra một nửa vòng tròng trên mặt đất, lấy mình làm trung tâm, nhìn ra đám loạn quân.

    Người đánh xe ngồi im một chỗ, trong tay chiếc roi tựa như một con rắn sống, có linh thức, vỗ vỗ quật quật rất khiêu khích.

    Đoạn Liên thấy hai người này một trước một sau, tựa hồ đám gặp nguy lúc này không phải là người của Đại Thục Cốc mà chính là Ngụy Tam Gia.

    Râu rậm nhạy cảm hơn ngươi em, biết tình thế có thay đổi thì lên tiếng:

    - Chúng ta chia ra, bốn người một phía, tập trung đối phó với địch nhân. Giết được thì giết, không cần lưu lại.

    Ý này chính là nói không cần nhượng nhịn vị nữ tử kia, lúc trước bọn này có ý đồ dâm dục, nay thấy ngay cả nữ nhân cũng có võ công tầm này, không thể coi thường, thà giết luôn còn hơn để cho người ta có cơ hội lấy mạng mình.

    Đám người nghe xong khen phải, quay lưng lại với nhau từng cặp một. Thế cục lập tức phân chia rõ ràng. Trước mặt Đỗ Hân là bốn đại nam, một người cầm siêu đao, một người cầm độc long thương, một người cầm thái long câu, người còn lại là râu rậm cầm đơn đao giống như em trai mình. Về phía Đoạn Liên và người đánh xe có một người cầm xà mâu trượng, người cầm thiết lĩnh, kẻ còn lại sử song chùy.

    Đoạn Liên sợ rằng Đỗ Hân đứng trước bốn người thì thất thế, định nhảy sang trợ giúp thì bị xà mâu trượng tiến tới tống ngang mặt. Thân hình Đoạn Liên hụp xuống, lập tức thấy gió rít qua tai, song chùy múa như cuồng phong lao đến. Tưởng rằng phen này bản thân chịu trúng một chùy, nào ngờ toách một tiếng vang lên, kẻ sử song chùy bị dính roi da vào tay, song chùy một chiếc tuột ra bay đi mất. Từ song chùy thành đơn chùy, đại nam luống cuống lùi lại. Đoạn Liên chưa kịp cảm ơn thì thấy người đánh xe lại lập tức quay sang đối phó với người dùng thiết lĩnh.

    Đỗ Hân không chờ đám người lao đến, nhảy lên cao cùng lúc chân trái thu về phía sau, sút mạnh một đường chéo cánh. Đám người thấy cô nương này tự dưng xuất chiêu kỳ lạ như vậy thì cười thầm, nào ngờ nụ cười ra đến miệng đã tắt ngúm. Cô nương dùng chiêu này tựa hồ vô nghĩa ấy vậy mà không ngờ có thể xuất ra kình lực, cả đám đứng cạnh nhau có cảm giác gió ùa đến ran rát mặt, vô cùng hoảng sợ. Xuất được kình lực thì trên thiên hạ đã có thể xưng hùng xưng bá, cho dù kình lực chưa đủ đả thương người khác cũng đã được coi là rất ghê gớm rồi. Đỗ Hân vừa ra trận xuất bừa một chiêu đã lập tức khiến cho bọn Ngụy Tam Gia trong lòng nảy sinh lo lắng.

    Đám người kia được lợi thế vũ khí, vẫn cố gắng tỏ ra hùng hổ, khua loạn vũ khí trong tay từ từ tiến sát mấy người, hi vọng có thể lấy thêm lợi thế số đông thủ thắng.

    Đoạn Liên lăn một vòng trên mặt đất, thoát khỏi tầm đánh của xà mâu, đảo mắt nhìn thấy đầu trọc đứng nép về một phía, biết trong đám người này võ công y kém cỏi nhất, bật người lao đến. Đơn đao trong tay trém xuống Đoạn Liên, xong thư sinh này nhanh như cắt chụp được ngang hông đầu trọc, đầu trọc luống cuống không biết trém vào đâu, Đoạn Liên đã nhấc bổng y lên quật ra phía sau. Kết quả đầu trọc chỉ trong một chiêu đã bị hạ, đơn đao trong tay lỏng ra.

    Râu rậm mặc dù đang đối phó với Đỗ Hân nhưng nghe thấy tiếng em trai kêu lên thì không bỏ ngoài tai được, chạy vội đến đỡ em trai dậy. Đơn đao trong tay vung loạn xạ.

    Đoạn Liên biết võ công râu rậm không hơn đầu trọc bao nhiêu, nay y lại rời khỏi đội hình, chính là thời cơ của mình, tính lao đến kết thúc nốt râu rậm thì đơn chùy lúc này đã lao đến kịp thời ngăn cản. Đơn chùy mất đi một vũ khí, ra chiêu không thuận tay như trước, Đoạn Liên nhìn đơn chùy chậm chạm đánh tới, né đông né tây hai ba cái rồi thu tay lại lấy liễm lực đấm thẳng vào bụng đơn chùy. Người đánh xe lúc này dùng roi da giao chiến với thiết lĩnh, chỉ có điều mặc dù người đánh xe vẫn ngồi im tại chỗ nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi. Xem ra thiết lĩnh có võ công cao nhất bên phía bốn người đánh nhau với Đoạn Liên.

    Đỗ Hân sau khi xuất chiêu dành thế chủ động, tiến đến phía râu rậm vừa bỏ trống, đánh sang mạn người cầm thái long câu. Thái long câu tên nghe đáng sợ, thực chất là hai cái liềm, đảo đi lượn lại, Đỗ Hân không dám tùy tiện lao vào, lưỡi liềm kia mà cắt qua người thì thương thế ắt không nhẹ. Đợi thái long câu đi gần hết bài trém xuống đất thì Đỗ Hân tiến tới đạp mạnh vào chuôi, lưỡi liềm lập tức cắm ngập đất. Hình dáng chiếc liềm cong cong, một khi cắm xuống thì không phải muốn rút là rút được ngay. Đỗ Hân lộn người đá vào cằm người sử thái long câu, người này như diều đứt dây, rơi bộp xuống đất. Độc long thương và siêu đao thấy anh em mình bị hạ nhanh chóng như thế thì cầm vũ khí tiến đến. Đỗ Hân không để hai người này áp sát, dùng thân thủ nhanh nhẹn né về sau một lúc ba bốn bước. Độc long thương là vũ khí đánh tầm xa, Đỗ Hân nhảy không kịp bị trúng một thương vào bắp chân.a

    Chiến trường lúc này người của Ngụy Tam Gia còn lại năm người, trong số đó râu rậm vẫn đang ở bên em trai, chưa đứng dậy.

    Đoạn Liên thấy Đỗ Hân bị trúng thương, trong lòng áy náy, đấm bồi tiếp một đấm vào đan điền kẻ sử đơn chùy, nhảy sang giúp đỡ. Lập tức Đoạn Liên bị xà mâu trượng móc vào chân kéo lại, cả người từ trên không mất đà rơi xuống ê ẩm. Xà mâu trượng vung lên đánh xuống, Đoạn Liên lăn người né kịp, thoát khỏi nguy hiểm tức thời, xong khoảng cách đến Đỗ Hân lại bị kéo dài xa ra.

    Người đánh xe thấy Đỗ Hân kêu lên một tiếng cũng bị mất tập trung, roi da trong tay bắt đầu loạn, thiết lĩnh tranh thủ thời cơ tiến lại gần.

    Đỗ Hân trúng thương lấy tay bịt lại vết thương, nhìn lại thì thấy chưa đến nỗi nguy hiểm lắm, chỉ là vết cứa sâu tầm nửa đốt ngón tay, dài ba đốt. Xong vết thương cũng khiến Đỗ Hân di chuyển khó khăn, không thể tiếp tục nhảy nhót tránh né siêu đao và độc long thương. Siêu đao đánh gần, độc long công xa, cứ thế sát lại Đỗ Hân. Đỗ Hân thấy thương thì lấy tay gạt, thấy đao phải né, tiến thoái lưỡng nan, sắp lâm vào hiểm cảnh.

    Đoạn Liên lăn hết đà chạm phải lão béo sử đơn chùy ban nãy, vội nhấc lão dậy dùng một chiêu vật quăng cả thân hình đơn chùy về phía xà mâu trượng. Xà mâu không dám đánh tới, gạt lão béo sang một bên, ngã sõng xoài. Xong chỉ cần một thời thần này cũng đủ để Đoạn Liên nhảy vào người độc long thương bên phía Đỗ Hân.

    Độc long thương bất ngờ bị đánh từ bên hông đánh sang, không kịp thu thương về đỡ, bị Đoạn Liên bám chặt. Đoạn Liên hai tay gồng lên làm thành thế gọng kìm, lấy hai đầu gối nhấn vào khoeo chân độc long thương. Độc long thương khuỵu xuống, thương chống mạnh lên đất. Đỗ Hân được giải vây, vội vàng ngồi thụp xuống lăn ra sau một vòng, siêu đao nhất thời không biết nên đuổi theo bên nào, giúp độc long thương hay tiến tới kết thúc cô nương đang bị thương ở bắp chân kia.

    Bỗng nhiên một tiếng hự vang lên, người đánh xe đã bị thiết lĩnh đánh vào bả vai, ngã khỏi xe bò. Siêu đao trong tay không chần chừ, bổ mạnh xuống đầu Đoạn Liên. Đoạn Liên mặc dù giữ chặt độc long thương nhưng không sao quật ngã được y, so với đầu trọc thì thể lực độc long thương này khỏe mạnh hơn rất nhiều. Nếu Đoạn Liên thả độc long thương ra để né siêu đao thì nhất định Đỗ Hân sẽ gặp nguy hiểm, thành ra hai tay ôm chặt, nhìn siêu đao đến gần mà không làm gì được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 16-10-2015 lúc 19:45.

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,Miên Lý Tàng Châm,Minh Đức Long,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương bảy: Nhập thành

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Một tiếng coong vang lên ù tai nhức óc, Đoạn Liên thấy bản thân chưa chết, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy siêu đao bị một bổng ngăn lại, xem ra trong phút sinh tử bản thân được cứu sống.

    Người sử thiết bổng mặt mũi hiền từ, giống như một hòa thượng, không biết đã đến tự lúc nào. Siêu đao miệng thở phì phò, nghiến mạnh thanh đao xuống muốn lấy mạng tiểu tử nhưng không sao qua nổi bổng này của hòa thượng. Hòa thượng cũng thật siêu phàm, cứ điềm nhiên dùng một tay mà cầm bổng, không coi tý lực của siêu đao vào đâu.

    Hòa thượng nói:

    - Thiện tai thiện tai, đao sắc như vậy trém người khác thì ắt đầu lìa khỏi cổ. Thí chủ lại nỡ giết người sao?

    Siêu đao mặt càng lúc càng đỏ, hơi sức đâu mà nói, hòa thượng hất mạnh cây bổng trong tay, siêu đao bị bắn ra, ngã dúi dụi.

    - Đúng rồi đúng rồi, ngồi một chỗ yên tĩnh nghĩ về hành động của bản thân mình đi.

    Tiếp vụt một côn xuống chân siêu đao, siêu đao nghe một tiếng cốp, không đứng dậy được nữa.

    Độc long thương đang bị Đoạn Liên tóm chặt, không giúp gì được cho đồng đội, xoay thương định đâm vào tay Đoạn Liên đang nắm ở ngực mình. Hòa thượng lúc này cầm cổ áo Đoạn Liên hất đi, ngay lập tức cả Đoạn Liên và độc long thương ngã nhoài ra phía sau, thương trong tay cũng văng đi.

    Hòa thượng này vừa đến đã thể hiện võ công ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, đám người Đại Thục Cốc và cả Ngụy Tam Gia đều trầm trồ kinh ngạc. Thiết lĩnh cũng dừng tay, để mặc người đánh xe ôm vai ngồi trên mặt đất.

    Một tiếng cười lớn vang lên:

    - Đại sư lại thấy việc bất bình nên chạy trước rồi!

    Tiếng cười tới gần, đó là một thanh niên cao lớn, mặt vuông chữ điền, chân tay thô thiển, quanh eo cuốn một tấm da hổ, nghe ngữ điệu kỳ lạ, không biết là người phương nào.

    Thiết lĩnh nhìn thấy người này lập tức tái mặt, lên tiếng:

    - Viên Hổ sao ngang nhiên kéo đến đất của Ngụy Tam Gia mà không báo trước?
    Người được gọi là Viên Hổ đằng sau còn có năm sáu tùy tùng, ai cũng toát ra khí chất bất phàm, nếu Viên Hổ cũng ăn mặc tử tế, không biết chừng có người còn tưởng nhầm bọn họ là thiên binh thần tướng dưới hạ giới.

    - Là ta khiếm nhã rồi, nhờ ngươi nói với Ngụy Gia là ta không có ý xấu, chỉ là mượn đường đi qua thôi.

    Thiết Lĩnh đến vực anh em của mình dậy, trả lời:

    - Việc này ta phải về nói với Ngụy Tam Gia một tiếng đã, xem người xử trí thế nào. Ngươi không ngăn cản ta chứ?

    Viên Hổ bật cười, Đoạn Liên lập tức cảm thấy sợ sệt kỳ lạ:

    - Đương nhiên ta không cản. Ta muốn cản mà còn để ngươi biết là ta cản sao?

    Thiết Lĩnh biết ý của Viên Hổ muốn nói lúc nãy y thừa sức ra tay giết mình, khiến mình chết cũng không hiểu tại sao mình chết.

    Thiết Lĩnh gật đầu:

    - Vây thì tốt. Chúng ta đi.

    Râu rậm lúc này vỗ má cho đầu trọc tỉnh lại, đầu trọc trong phút chốc tỉnh dậy ngu ngơ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhìn quanh thấy Đỗ Hân ngồi im trên mặt đất, ở chân chảy máu ròng ròng thì gào lên lao vào.

    Đỗ Hân giật mình, giơ tay đẩy mạnh đầu trọc đi. Đầu trọc võ công thấp kém, bị Đỗ Hân đẩy cái là bay, không may thế nào ngã vào chiếc thái long câu ban nãy cắm dở trên mặt đất. Lưỡi thái long câu đâm qua cổ, đầu trọc đến ngay cả cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có, tắt thở chết thẳng cẳng.

    Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả râu rậm ở bên cũng không kịp giữ đầu trọc em mình lại, ngồi một chỗ chứng kiến em chết thảm.

    Thiết Lĩnh thấy sự tình như thế thì quay sang nhìn Viên Hổ. Viên Hổ hét lớn:

    - Còn đợi gì mà chưa đi?

    Tiếng hét tuy không quá to nhưng rất có tiếng vang, đám Thiết Lĩnh không dám hé răng, dìu nhau đi thẳng. Râu rậm đến gỡ chiếc thái long câu khỏi người em trai rồi cõng y bỏ đi, không quên nhìn Đỗ Hân một cái. Đỗ Hân mặc dù chỉ là phản xạ nhưng nhỡ tay giết một người, cho dù y là kẻ xấu cũng thấy có chút gì bất nhẫn, không dám nhìn thẳng vào mắt râu rậm.

    Hòa thượng nhìn chiếc thái long câu đẫm máu, lắc đầu:

    - Nhân quả! Nhân quả! Ai di đà phật, không trách người chỉ trách ta thôi.

    Viên Hổ cùng đám tùy tùng đi đến chỗ người đánh xe, đỡ y dậy, hỏi:

    - Vai của ngươi có sao không?

    Người đánh xe mỉm cười:

    - Chỉ là một đòn nhẹ, không đến nỗi to tát, khi nào về bôi thuốc là khỏi.

    Viên Hổ lại nhìn sang Đỗ Hân:

    - Cô nương lần này giết một người của Ngụy Tam Gia, y tính tình hẹp hòi, nhất định sẽ lấy cớ này để trả thù cô và người thân. Ta thấy cô nên dọn đi nơi khác một thời gian, càng xa về phía Đông càng tốt, có như vậy mới thoát khỏi bàn tay Ngụy Gia được.

    Đỗ Hân nhoẻn miệng cười:

    - Là tự y chuốc lấy, ta đường đường chính chính thế này, chẳng cần trốn đi đâu cả.

    Viên Hổ nhìn cô nương này kiên quyết, gật đầu:

    - Nữ nương hào kiệt! Thôi ta cũng đành chúc cô sau này gặp nhiều may mắn, hi vọng lão Ngụy Tam Gia đó không làm khó gì cô nương.

    Đoạn Liên nhìn Viên Hổ, hóa ra đây chính là người mà trước đây mọi người bàn tán ca tụng, quả thực khí chất phi phàm. Đoạn Liên đến gần định đỡ Đỗ Hân dậy, cô nương này gạt ra, nói:

    - Kệ ta!

    Viên Hổ thấy hai người hậm hực, nói đỡ hộ Đoạn Liên:

    - Cô nương đừng giận, lúc nãy chồng cô cũng là vì lo nghĩ cho cô mới không chịu buông người dùng thương đó ra, còn cố ý chịu không một đao nữa. Nếu không phải may có đại sư nhanh tay thì hai người sớm đã âm dương cách biệt rồi, cô nên mừng cho y mới phải.

    Đỗ Hân quát lại:

    - Hắn không phải chồng ta.

    Xong nhìn sang Đoạn Liên, nói tiếp:

    - Việc lần này cũng là do chúng ta xui xẻo đi cùng y mới bị dính vào, lại bảo không phải lỗi của y?

    Đoạn Liên thấy Đỗ Hân nói không phải không đúng, hụt hẫng.

    Viên Hổ nói:

    - Vùng này Ngụy Tam Gia ngày càng lộng hành, mấy người sau này đi lại nên cẩn thận hơn. Cô nương vết thương cũng không nhẹ, vào trong phố tìm cách cầm máu càng sớm càng tốt.

    Viên Hổ nói xong lời đó bỏ đi, Đoạn Liên chắp tay:

    - Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp, không biết đại hiệp tên gọi gì?

    Viên Hổ chỉ là biệt danh, tên tuổi người này ít người biết đến, thành ra Đoạn Liên mới có ý hỏi như vậy.

    - Cứ gọi ta là Viên Hổ đi, khi nào ta làm lên đại sự, đến lúc đó mọi người sẽ biết tên thật của ta.

    Đoạn Liên nhìn y sỹ khí bừng bừng, tham vọng ắt không nhỏ, mỉm cười:

    - Nhất định sau này tráng sỹ sẽ làm được.

    Viên Hổ quay đầu nhìn y, nheo mắt cười:

    - Phải không?

    Đoàn người chia tay, Đỗ Hân ngồi trên xe, không nhìn Đoạn Liên một cái. Người đánh xe sau khi giúp Đỗ Hân cầm máu, hỏi:

    - Chúng ta có cần quay lại không?

    Đỗ Hân lắc đầu:

    - Nếu quay lại thì phải đợi nửa tháng nữa mới được ra ngoài, không cần lo cho ta, ông cứ đánh xe đi.

    Người đánh xe lẩm bẩm:

    - Lão Trọng mà biết lột da ta mất.

    Đỗ Hân lắc đầu:

    - Gia gia có hỏi cứ bảo là ta vào trong phố tìm thầy thuốc băng bó, gia gia thương ta sẽ không trách ông đâu.

    Chiếc xe lại lăn bánh, tựa hồ như chưa có gì xảy ra. Suốt dọc đường đi Đoạn Liên vác cái vẻ mặt u ám, không dám nói lời nào.
    Khu phố mà Đỗ Hân nói tới nằm trong thành Hoa Diên, quả thực là sầm uất bậc nhất. Thành Hoa Diên vốn trước đây chỉ là một làng chài nhỏ nằm sát cửa biển cùng tên, xong lâu ngày việc giao thương phát triển, mọi người từ khắp nơi đổ về, mở sạp bán hàng, thậm chí có cả không ít thương gia nước ngoài thường xuyên ghé lại. Lâu dần thì diện tích của làng chài to ra, thôn dân trong làng cũng nhờ việc buôn bán mà trở nên giàu có, của ăn của để nứt đố đổ vách. Vì thế cứ giữ mãi gọi là làng chài Hoa Diên thì không tiện, nên đổi sang thành Thành Hoa Diên, nhưng Hoa Diên không có tường thành bao bọc như những nơi khác.

    Đoạn Liên chưa phải chưa từng đến nơi này, thậm chí lần gần nhất y còn nghỉ tại Hoa Diên ba bốn tháng mới rời đi, chính vì vậy Hoa Diên đối với y hoàn toàn thân thuộc.

    Đỗ Hân việc đầu tiên làm là đến một hiệu thuốc hỏi mua một số thảo dược để cầm máu và chống viêm nhiễm. Người đánh xe cũng tách ra, y đi tìm đám thương gia trao đổi hàng hóa. Lúc này Đoạn Liên cùng đi theo Đỗ Hân, vết thương của Đỗ Hân nói gì thì nói là do một phần lỗi của y, thôi thì cho dù Đỗ Hân không mở miệng nói, y cũng phải tự biết là lo liệu chi phí thuốc thang. Ở trong làng Đại Thục y không cần chi tiêu gì, tiền nong rủng rỉnh, không sợ thiếu.

    Đỗ Hân để ý Đoạn Liên cứ lẵng đẵng theo mình thì tỏ vẻ khó chịu, xong cũng không đuổi y đi.

    Đến trước cửa tiệm thuốc, Đỗ Hân quay phắt người lại nói:

    - Ngươi ở đây chờ ta, đừng theo vào làm ta mất mặt.

    Đoạn Liên không hiểu bản thân thì có gì để Đỗ Hân phải cảm thấy xấu hổ, xong hiểu ra có thể vết thương ở bắp chân, cô nương này lại thuộc tuýp người coi trọng phẩm giá, không muốn Đoạn Liên để ý.

    Đoạn Liên cũng không làm khó cô, đáp:

    - Lỗi là do ta, khi nào xong cô cứ gọi ta vào, ta sẽ trả tiền giúp cô.

    Đỗ Hân nhìn y làm ra vẻ ngạc nhiên, xong thở dài:

    - Chuyện lúc nãy là do ta nhất thời nóng giận, không có ý trách ngươi. Thực ra nếu ngươi không đi cùng, có khi bọn chúng vẫn tấn công chúng ta, thậm chí thiếu đi một người, không biết ta và người đánh xe có đối phó được với bọn chúng không.

    Đoạn Liên thấy Đỗ Hân bỏ qua cho mình, vui mừng:

    - Cô không để bụng là ta yên tâm rồi.

    Đỗ Hân vào trong, chẳng mấy chốc từ bên trong xuất hiện tiếng cãi cọ. Đoạn Liên nghe rõ giọng Đỗ Hân, vội chạy vào giúp đỡ.
    Hóa ra Đỗ Hân đến hỏi thuốc thì lão chủ cửa hàng cứ khăng khăng đòi xem vết thượng, còn tự ý vén ống quần Đỗ Hân. Thực chất việc này không đến nối phải làm lớn tiếng như vậy, bị thương thì để thầy lang xem xét bốc thuốc là chuyện bình thường, nhưng thầy lang này cũng sai, người ta đã không đồng ý còn tự tiện như thế là vô lễ lắm.

    Đoạn Liên lại gần, kéo Đỗ Hân lùi lại, nói:

    - Thôi việc này bỏ qua đi, chúng ta đi hàng khác.

    Lại nhìn sang lão chủ cửa hàng, thấy trên mặt lão vẫn in hằn năm vết ngóng tay, vừa buồn cười vừa ngại, chắp tay:

    - Chỉ là hiểu nhầm, tiểu thư nhà chúng tôi khuê các, mấy chuyện này có chỗ không hiểu rõ, mong thầy bỏ quá cho.
    Thầy lang bị tát cũng thẹn thùng, đỏ mặt:

    - Ờ... ờ... là ta không biết, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi.

    Đoạn Liên thấy lão không tính toán chuyện cú tát, biết lão cũng không muốn làm lớn chuyện, để mọi người kéo đến đông thì làm mất thanh danh tiệm thuốc, lẩn lẩn đi.

    Đỗ Hân vẫn còn bực tức, quát:

    - Để ta cho lão háo sắc này một bài học.

    Đoạn Liên cười:

    - Thôi được rồi, chúng ta đi hàng khác.

    Đỗ Hân hậm hực:

    - Mấy lão thầy thuốc Kiệt Thổ sợ ai cũng thế cả.

    Đoạn Liên nhìn Đỗ Hân buồn cười:

    - Cô không phải đang ở Kiệt Thổ còn gì, lại còn trách người Kiệt Thổ nữa. Cũng may thành Hoa Diên này ta có quen biết một chỗ rất hay.

    Đỗ Hân hỏi:

    - Là nơi nào?

    Đoạn Liên mỉm cười:

    - Vết thương của cô chắc chắn phải để đại phu xem qua. Ta biết một người phụ nữ, lúc trước chồng bà ta làm nghề bốc thuốc cứu người, nhưng không may đổ bệnh chết, bà ta đứng ra mở một tiệm thuốc nhỏ ở nhà, đem sách vở của chồng ra đọc để chữa bệnh. Nghe nói tay nghề cũng khá, chúng ta đến thử xem.

    Đỗ Hân gật đầu:

    - Chỗ nào không có mấy tên nam nhân lang băm là được.

    Đoạn Liên dẫn Đỗ Hân vào một con ngõ, vừa bước vào ngõ mùi thuốc nam đã tỏa ra nhức mũi, hiển nhiên trong ngõ có nhà làm thuốc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 16-10-2015 lúc 19:47.

  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,kira,Lâm Kính Vũ,Miên Lý Tàng Châm,Minh Đức Long,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương tám: Có bệnh phải vái tứ phương

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Đỗ Hân theo Đoạn Liên đến trước cửa một ngôi nhà nhỏ, ấy vậy mà nhìn vào phía trong sâu hun hút. Trong nhà đứng ngồi một hàng người, xem ra là chờ chữa trị. Đỗ Hân thấy thế lắc đầu:

    - Như vậy không được, chúng ta còn phải tranh thủ về sớm, nếu đợi từng này người biết bao giờ mới đến lượt?

    Đoạn Liên cười cười:

    - Không sao, chúng ta vào nói khéo, để bà ấy xem qua vết thương cho cô, sợ gì không được?

    Nói xong Đoạn Liên cởi áo khoác ngoài rồi nhặt một thanh gỗ ở cửa gói vào, để ngang hông:

    - Cô vào trong phải nghe lời ta nói, ta bảo gì thì phụ họa theo, đừng làm gì trái ý ta nhé.

    Đỗ Hân bán tín bán nghi, xong thấy y mười phần tự tin, cũng theo y vào căn nhà trong. Mọi người thấy hai thanh niên không xếp hàng mà cứ thừng thững đi vào thì la ó, Đoạn Liên quay sang giả tạo một bộ mặt vô cùng đáng thương, nói:

    - Ôi khổ quá, vợ chồng tôi mãi mới sinh được mụn con đầu lòng, nào ngờ đứa bé vừa sinh ra thì mắc phải chứng bệnh kỳ lạ, toàn thân đen sì, người lạnh như gỗ, mạch đập yếu ớt. Hiệu thuốc lớn chúng tôi không đủ tiền đến, nghe nói trong này có thần y gì đó chuyên cứu khổ cứu nạn, vợ chồng mới rủ nhau thử nốt keo cuối này xem.

    Một người đàn bà đứng dậy nói:

    - Cháu tội quá, đưa ta xem qua nào.

    Đoạn Liên nhanh như cắt cầm lấy tay người đàn bà đặt lên khúc gỗ, người đàn bà giật mình lùi lại:

    - Gì mà lạnh như quỷ! Ngươi chắc nó còn sống không?

    Lúc đầu vài người còn có ý định đến xem đứa bé như thế nào, nay lại nghe nói không rõ đứa bé sống chết, cũng lấy làm sợ, nhìn trẻ sơ sinh chết là rất đen, không ai dám ngó vào.

    Một người đàn ông khác thấy Đỗ Hân đứng như trời trồng, con chết trước mặt mà chẳng tỏ thái độ gì, nói:
    - Sao vợ ngươi cứ trơ ra thế kia? Loại người vô cảm gì vậy!

    Mọi người nhìn sang Đỗ Hân.

    Đỗ Hân giật mình, lại nhìn Đoạn Liên. Đoạn Liên bỗng nhiên òa khóc:

    - Vợ tôi mắc chứng mất trí nhớ, chẳng nhớ mình có con nữa, bây giờ ai hỏi gì cũng ù ù gật gật, thử hỏi nếu đứa con này mà cũng không giữ được tôi biết làm sao.

    Mọi người thấy y khóc tợn, an ủi:

    - Thôi được rồi, ngươi thử vào hỏi thăm xem còn cứu được không.

    Đoạn Liên ném khúc củi cho Đỗ Hân, quỳ mọp xuống đất:

    - Đa ta các vị.

    Mấy người đến đỡ y lên, Đoạn Liên và Đỗ Hân cũng nhanh chóng lủi vào phòng trong. Lúc nãy quần áo của hai người trong lúc đánh nhau với người của Ngụy Tam Gia vừa bẩn vừa rách, trông đúng là rất đáng thương, lại thêm Đỗ Hân đi lại cà tàng cà thọt, quả thực nhìn vào đôi vợ chồng này đến nao lòng. Vài người chép miệng:

    - Khổ quá, khổ quá! Đúng là ông trời bất công mà.

    Đỗ Hân vào phòng trong thấy không có người thì thò tay cấu Đoạn Liên một cái thật mạnh, nghiến răng:

    - Ai là vợ của ngươi? Ai đẻ con cho ngươi? Ai bị chứng mất trí nhớ ù ù gật gật?

    Đoạn Liên kêu oai oái, nhẹ giọng:

    - Anh hùng không câu nệ tiểu tiết, cô xem vết thương của mình đi đã, cũng chỉ vì ta sợ cô phải về sớm nên mới bày kế này, chỉ cần cô và ta biết không phải là được, mấy người ngoài kia cả đời này không gặp lại, lo gì?

    Đỗ Hân cũng không đôi co với y nữa, hai người đi sâu vào trong phòng, gặp một bà già râu tóc bạc phơ, đang ngồi kê đơn thuốc cho một người khác:

    - Ngươi về lấy khoảng ba nắm lá me tươi rửa sạch, cắt mỏng một củ gừng rồi rải trên lá me, bỏ thêm hai bát nước tất cả vào ấm đun sôi. Khi nào nước trong ấm quánh lại, lấy ra vắt thêm chanh rồi cho con uống ngày bốn lần, mỗi lần chỉ một thìa nhỏ là được.

    Người kia gật đầu cảm tạ, dắt một đứa bé sáu tuổi bỏ đi, đứa bé liên tục ho khù khụ.

    Bà già vươn vai nói:

    - Tiếp!

    Xong ánh mắt nhìn thấy Đoạn Liên thì thở dài:

    - Lại là ngươi, lần này ngươi bày trò gì mà vào được đây?

    Đoạn Liên để khúc gỗ xuống dưới bàn, khoác lại áo.

    - Thật à? Chiêu này chẳng phải ngươi từng dùng rồi sao? – Bà già than thở.

    Xong thấy Đoạn Liên không nói gì, mặt cứ nhơn nhơn đắc ý thì xua tay:

    - Thôi gì cũng được. Đã đến thì nói xem bệnh tật ở đâu, hay lại đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi?

    Đoạn Liên cười nói:

    - Bà vẫn khỏe chứ?

    Bà già bật cười:

    - Ngươi vào đây được bao lâu rồi mà giờ mới hỏi ta câu đấy? Thôi ta không có nhiều thời gian, thương thế ở đâu cho ta xem nào.

    Đoạn Liên đẩy Đỗ Hân ra trước, nói:

    - Thương thế đây này!

    Bà già nhìn Đỗ Hân một lượt, hỏi:

    - Rốt cục là sao, cô gái này làm gì ngươi cơ?

    Đoạn Liên nói với Đỗ Hân:

    - Cô cho bà xem vết thương của mình đi.

    Đỗ Hân giật mình, quay lại nói:

    - Ngươi đi ra.

    Đoạn Liên cũng nghe theo, ra khỏi phòng đợi. Một lát sau thì có tiếng người gọi:

    - Đoạn Liên, ngươi vào đây.

    Đây là tiếng lão bà, Đoạn Liên đi vào thấy vết thương ở chân của Đỗ Hân hình như đã được băng bó lại cẩn thận, rất vui vẻ.

    Đỗ Hân nói một tiếng cảm ơn bà lão rồi ra ngoài, Đoạn Liên định đi theo thì bà gọi lại:

    - Ngươi đợi chút ta có việc muốn nói.

    Đoạn Liên ngồi xuống ghế, cười cười:

    - Lại có gì khuyên ta đây.

    Bà lão nghiêm túc, giơ ngón tay ra gõ gõ vào đầu y:

    - Ngươi xem ngươi kia, làm gì cũng phải cẩn thận nghe rõ chưa? Nhất là quen biết người khác, lúc trước nghe ngươi kể về hai cái tên hỗn đản đi theo ta đã thấy không yên tâm rồi...

    Đoạn Liên cắt ngang:

    - Hai tên đó đúng là người xấu, lúc nãy ta suýt chút nữa vì bọn y mà phải xuống âm ty trước bà một bước, may sao vị cô nương này này cũng có mặt ở đó, ra tay tương trợ. Bà xem, cô nương này vừa xinh đẹp lại tốt bụng như thế, có gì không tốt nào?

    Bà lão thở dài:

    - Làm gì cũng phải cẩn thận, phải nhớ mọi việc không như lúc trước, nếu ngươi để lộ ra thân thế bản thân thì lại phải tiếp tục trốn thêm năm mười năm nữa đấy. Cô nương này trông vậy mà không phải vậy, không như ngươi nghĩ đâu.

    Đoạn Liên xua tay:

    - Ta biết, ta biết rồi. Thôi ta đi đây, để người ta đợi lâu không hay.

    Dứt lời chạy thẳng ra ngoài. Đỗ Hân đứng ở cửa đã nghe hết, hỏi:

    - Ý bà ta là sao? Ta là gì mà không phải là gì?

    Đoạn Liên lắc đầu:

    - Lão bà có tuổi bắt đầu lẩm cẩm rồi, cô không cần để ý.

    Hai người rời khỏi phòng thuốc, mọi người ở ngoài thấy hai người đi ra thì sấn lại hỏi:

    - Sao rồi? Sao rồi? Trông hai người vui vẻ như vậy là có cơ may rồi phải không? Mà đứa bé đâu?

    Đoạn Liên quên mất việc này, khúc gỗ vẫn ở trên bàn của lão bà. Xong y nhanh trí, đối đáp ngay:

    - Là bà lang bảo chúng ta không phải lo, để con lại cho bà ấy chăm sóc một hai hôm, nhất định sẽ khỏe lại.

    Mọi người cũng vui mừng thay cho y:

    - Vậy là tốt quá rồi! Bà lang mà nhận đứa trẻ ở lại thì chắc chắn chữa được!

    Đoạn Liên bỗng quay người vái vào trong nhà:

    - Ôi đúng là thần tiên giúp đỡ! Bà đúng là bồ tát sống! Không chỉ y thuật cao minh mà ngay cả lòng tốt cũng sáng ngời. Vợ chồng ta chịu ơn bà cả đời.

    Mọi người thấy y thành tâm như vậy cũng hô theo:

    - Bồ tát sống! Bồ tát sống!

    Đỗ Hân thấy y lừa mấy người này đọc theo thì rất buồn cười, nhưng vẫn nhịn được. Khi hai người rời khỏi con ngõ, Đỗ Hân mới hỏi:

    - Ngươi và bà lang rốt cục là có quan hệ gì?

    Đoạn Liên ngẫm nghĩ một lát, trả lời:

    - Lâu quá rồi ta không nhớ nữa, hình như lúc trước ta bị thương xong bà ta cứu ta thì phải.

    Đoạn Liên biết y nói dối, xong y đã không muốn nói thì mình cũng không ép. Quả thực bà lang tay nghề rất tốt, vết thương được bó thuốc đã đỡ đau hẳn, đi lại không khó khăn như trước nữa.

    Đoạn Liên hỏi:

    - Cô bảo lần này vào trong thành muốn mua đồ đạc gì mà? Chúng ta đi thôi.

    Đỗ Hân đáp:

    - Ngươi cũng thế còn gì? Chúng ta tách nhau ra đi mua đồ không muộn.

    Đoạn Liên không có cớ gì để bám theo Đỗ Hân, gật đầu:

    - Phải rồi. Lát nữa gặp lại ở cổng thành.

    Đỗ Hân và Đoạn Liên giao hẹn như thế rồi ai đi mua đồ của người đó. Xong đi mãi và Đoạn Liên vẫn cứ một mực ở sau lưng mình, Đỗ Hân dừng lại mắng:

    - Ngươi sao vậy? Chẳng phải nói tách ra mà, hay ngươi không đi mua đồ nữa?

    Đoạn Liên bị mắng oan uổng, thở dài:

    - Là ta đang đi mà, ta đến hiệu sách mua mấy cái bút và vài nghiên mực.

    Đỗ Hân thấy mắng nhầm y, bản thân xem ra nhận vơ vào mình, xấu hổ:

    - Ờ... ờ... ta cũng đến đó mua sách.

    Đoạn Liên cười:

    - Vậy là cùng đường, không phải ta đi theo cô nhé.

    Hiệu sách ở cả Hoa Diên thành chỉ có một cửa hàng duy nhất, trong khi đó những nơi vui chơi thì lại rất nhiều, thế mới biết Hoa Diên thành giàu có nhờ buôn bán, nhưng việc đẩy mạnh học thức vẫn không được chú trọng.

    Đỗ Hân lấy một hai quyển kinh thư, bổ sung vào đống sách ở lớp. Đoạn Liên chọn mấy cái bút xoàng xĩnh, xong thấy cửa hàng có bày bán một chiếc bút được trang trí rất đẹp, tò mò lấy ra xem.

    Quản bút bằng ngọc phách, cầm vào cảm thấy chắc tay mà mát lạnh. Lông ở ngòi bút cứng, xem ra làm từ lông cáo, loại bút này dùng để viết chữ thảo hoặc dùng trong hội họa cũng rất hợp. Đoạn Liên cầm cây bút đến hỏi chủ tiệm:

    - Bút bán thế nào?

    Chủ tiệm nheo mắt nhìn Đoạn Liên, cười cười:

    - Bút là văn phòng tứ bảo, là vật đại diện cho tri thức. Bút đẹp thì chữ mới đẹp được, ta thấy cậu rất hợp với cây bút này, nó được gọi là Bạch Ngọc Bút, giả cả thì ta lấy rẻ mười lăm lượng, cậu thấy thế nào?

    Đoạn Liên lắc đầu:

    - Đắt quá đắt quá. Thời buổi loạn lạc, làm gì có ai để ý viết chữ nữa, ông có treo cây bút này thêm năm mười năm nữa may ra mới có người mua. Thế này nhé, ta trả năm lượng, ông xem có bán được thì bán.

    Chủ tiệm thấy Đoạn Liên kỳ kèo, rất không thích:

    - Cậu trả giá đấy thì ta không giúp gì được rồi!

    Nói xong với tay lấy lại cây bút từ tay Đoạn Liên.

    Đoạn Liên nài nỉ:

    - Ta đến đây không phải lần đầu, là khách quen của ông đấy! Ông làm thế không sợ sau này ta không đến giúp ông nữa sao?

    Ông chủ bật cười:

    - Cả thành có mình ta bán mấy thứ này, cậu nghĩ ta còn sợ ai dọa như thế nữa.

    Đoạn Liên lúc này cũng chán nản:

    - Xí! Làm như ta cần! Thôi lấy cho ta mấy thứ này.

    Đỗ Hân lúc này cũng chọn xong sách, ra quầy đưa tiền cho lão chủ quán. Hai người rời khỏi quán cũng là lúc sắp sửa đến giờ về, thấy vẫn còn thời gian, Đoạn Liên nói:

    - Ta dẫn cô đến chỗ này.

    Đỗ Hân hỏi:

    - Lại chỗ nào nữa?

    Đoạn Liên vui vẻ:

    - Lần này đi sẽ biết!

    Đoạn Liên kéo Đỗ Hân đến phố buôn bán đồ nữ nhi, tự nhiên Đỗ Hân biết ý định của Đoạn Liên, giãy ra:

    - Mấy món này không hợp với ta, ngươi đưa ta đến đây làm gì!

    Đoạn Liên cản lại không để Đỗ Hân bỏ đi:

    - Cô nghe ta, chẳng có người phụ nữ nào không thích làm đẹp cả. Cô không dùng cũng được, mang về tặng cho mấy chị em của mình, xem họ có thích không? Coi như đây là món quà ta xin lỗi việc xảy ra với đám người Ngụy Tam Gia.

    Đỗ Hân lắc đầu:

    - Ta đã nói không phải lỗi của người, ngươi còn bày đặt xin lỗi làm gì.

    Đoạn Liên lắc đầu:

    - Cô nói thế xong ta vẫn thấy áy náy lắm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,khiemcr123,kira,Lâm Kính Vũ,Miên Lý Tàng Châm,phiêu!,travinh19,Vampire97,
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status