TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 30

Chủ đề: Cốc Họa Nan Đồ - Tác giả Vụ Xuân - Truyện Việt Hoàn Thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương chín: Son phấn nữ nhân

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Đoạn Liên cũng không biết thế nào là đồ tốt, trước nay chưa từng mua mấy món thế này, đành chọn bừa một cửa hàng bán phấn trang điểm bên đường ghé vào.

    Chủ hàng thấy hai người kéo đến thì mời chào:

    - Mua nào mua nào! Phấn trang điểm làm từ bột ngọc trai đây, bà bôi thành mẹ, mẹ bôi thành con gái. Cả nhà bôi mỗi người trẻ ra hai chục tuổi!

    Đoạn Liên đến nhặt mấy hộp xem xét, nói:

    - Tuổi tác loạn cào cào lên như thế thì chết à?

    Chủ hàng nhìn Đỗ Hân, chỉ chỉ trỏ trỏ vào đống đồ trên bàn:

    - Cô nương này xinh thì đã xinh rồi, xong vẫn chưa đẹp. Cứ thử dùng phấn của ta xem, đảm bảo quyến rũ như mấy cô nương Phong Nguyệt lầu.

    Đỗ Hân hỏi Đoạn Liên:

    - Phong Nguyệt lầu là chốn nào?

    Đoạn Liên ứ họng không dám trả lời, lão chủ hàng cũng biết mình nói hớ, vội thoa chút phấn lên một chiếc khăn đưa lên má Đỗ Hân.

    Đỗ Hân vội giơ tay tóm lấy tay của lão chủ sạp, bẻ quặt lại. Lão chủ sạp vốn định chữa ngượng, bôi chút kem phấn giúp Đỗ Hân dùng thử, nào ngờ cô nương này mạnh bạo như vậy. Đoạn Liên gạt tay Đỗ Hân ra, nói với chủ sạp:

    - Tại ngươi mồm miệng nhanh nhảu đấy. Rõ ràng người ta là con gái nhà lành lại ví như mấy cô nương chốn trăng hoa, người ta chưa đánh tuốt xác ngươi ra là may lắm.

    Lão chủ sạp được thả ra kêu suýt xoa, rồi lại đưa tay vỗ nhẹ vào má mình:

    - Đúng là đáng chết mà, tiểu nhân biết tội rồi.

    Chiếc khăn trong tay y vẫn còn dính phấn bôi, tự nhiên y bôi lên mặt mình trắng bệch, trông rất buồn cười. Đỗ Hân cũng tủm tỉm. Thấy mọi người đều vui vẻ, Đoạn Liên chỉ tay vào một hộp phấn, nói:

    - Cho ta lấy hộp này.

    Thực ra hộp phấn bên trong Đoạn Liên vẫn chưa mở ra, xong mấy hộp kia hộp thì vẽ chim vẽ phượng, hộp thì vẽ hoa vẽ cỏ, riêng chiếc hộp này duy nhất vẽ không một khóm trúc, không hiểu sao cảm giác rất hợp với Đỗ Hân, đơn giản mà tao nhã.

    Chủ sạp thấy y chọn xong thì khen:

    - Đúng là công tử có mắt, hộp phấn này là thượng hạng, cửa hàng chỉ còn một hộp duy nhất. Lúc nãy ta nhỡ mồm, thôi thì ta lấy rẻ cho cô cậu, giá năm lượng.

    Đỗ Hân sửng sốt:

    - Một hộp phấn bé bằng lòng bàn tay mà đòi năm lượng, có phải là ăn cướp được không?

    Đoạn Liên không muốn mang tiếng đồ đi tặng mà lại kỳ kèo, mặc dù năm lượng đúng là số tiền không nhỏ nhưng đã nói mua thì phải mua, lên tiếng:

    - Không đắt không đắt! Năm lượng đây!

    Lão chủ quán đón tiền rồi lấy một gói giấy đỏ gói lại chiếc hộp một cách đẹp đẽ, nhìn Đỗ Hân nói:

    - Cô nương đúng là có phước, vị công tử này quan tâm đến cô như vậy, sau này ắt hẳn không cần lo nghĩ gì nhiều!

    Đỗ Hân nhìn Đoạn Liên, lắc đầu:

    - Y rõ ràng còn không cao bằng ta, sao ai cũng nói y hợp với ta nhỉ?

    Đoạn Liên bị nói như thế thì chỉ biết cười khì. Hai người mua bán xong hộp phấn thì chẳng còn xu nào dính túi, đành đi bộ ra cổng thành.

    Đúng lúc đó từ trong quán nước nọ xuất hiện tiếng huyền cầm du dương, Đỗ Hân vội chạy lại đến áp tai vào cửa sổ, yên lặng lắng nghe.

    Đoạn Liên thấy thần thái Đỗ Hân kỳ lạ như vậy rất buồn cười, đến gần nói:

    - Sao không vào mà nghe cho rõ, ở ngoài này ồn ã nghe thấy gì?

    Đỗ Hân không đoái hoài gì đến lời nói của y, kéo y ngồi xuống đất, ra hiệu lắng nghe. Đoạn Liên trước giờ với âm nhạc không hứng thú lắm, lúc trước có cơ hội y cũng không học mấy thứ nhạc cụ này. Thấy Đỗ Hân nhắm mắt, Đoạn Liên làm mặt xấu dọa cô nàng, xong cảm giác như cả thế giới lúc này chỉ có Đỗ Hân và tiếng nhạc, Đoạn Liên có làm gì cũng không khiến cô nàng để ý. Bàn tay Đỗ Hân khum khum lại, tựa hồ muốn nghe tiếng nhạc được rõ hơn, cả một bên má áp chặt lên đôi bàn tay.

    Nhìn Đỗ Hân nhắm mắt lắng nghe, tâm tư bay bổng, trái tim của Đoạn Liên bỗng nhiên đập mạnh. Khuôn mặt Đỗ Hân lúc này không còn chút lo âu, tâm sự như thường ngày, thay vào đó vẻ yêu kiều, thanh thản bộc lộ hoàn toàn. Trong phút chốc đoàn người đi lại trước cửa quán như dừng lại, không gian tràn đầy tiếng nhạc, mái tóc Đỗ Hân thi thoảng khẽ đung đưa, mọi thứ bị một màu vàng như mật ong phủ kín.

    Đỗ Hân bỗng mở mắt nhìn Đoạn Liên, Đoạn Liên giật mình, nhắm chặt hai mắt lại, Đỗ Hân thấy thế cũng không nói gì quấy rầy y, tiếp tục lắng nghe tiếng nhạc. Hai người mặt cách mặt chưa đầy một gang tay, Đoạn Liên tưởng chừng còn nghe thấy tiếng Đỗ Hân thở nhè nhẹ, mùi hương trên mái tóc cô phảng phất. Tư vị của khoảnh khắc này cho dù đến chết y cũng không thể nào quên, và Đoạn Liên biết điều này, thâm tâm y hiểu rằng sau này sẽ có lúc y mong muốn đánh đổi tất cả để được quay lại thời điểm này, không gian này, trước mặt Đỗ Hân.

    Hai người ngồi yên lắng nghe đến tận lúc tiếng nhạc kết thúc, Đỗ Hân mở mắt nhìn Đoạn Liên, thấy y mơ mơ hồ hồ, cười lớn thành tiếng.

    Đoạn Liên cũng giật mình tỉnh lại, thấy Đỗ Hân tươi cười trong lòng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Hai người nhìn nhau một lúc chợt nhận ra mặt trời đã lặn, bóng tà dương cũng yếu đi nhiều. Không ai

    bảo ai, hai người chạy thẳng ra cổng thành, chỉ thấy mọi người đi lại thưa thớt, không thấy bóng dáng người đánh xe đâu.

    Đoạn Liên hoảng hốt:

    - Chắc y chờ không thấy chúng ta nên về trước rồi, làm sao bây giờ?

    Đỗ Hân đáp tưng hửng:

    - Đi bộ về chứ sao?

    Đoạn Liên nghĩ lại con đường đi vào thành ban nãy, thở hắt:

    - Phải thế thật sao? Trời cũng tối rồi, nghỉ lại một đêm ở trong thành không được à?

    Đỗ Hân ngoái đầu nhìn Đoạn Liên:

    - Ngươi có đi không? Chúng ta không cần đi đường lớn, chắc cũng không mất nhiều thời gian lắm.

    Thấy ý Đỗ Hân đã định, Đoạn Liên cũng không đành để cô đi trên đường một mình, đành phải đồng ý.

    Hai người một trước một sau, Đỗ Hân đi trước Đoạn Liên theo sau, cứ thế quay lại Đại Thục cốc. Đến gần bìa rừng thì trời tối hẳn, Đoạn Liên hỏi lớn:

    - Cô có thuộc đường không đấy? Hay chúng ta nghỉ chân một chút xem lại cho chắc đã!

    Đỗ Hân nhìn y, gật đầu:

    - Đương nhiên là ta thuộc mà, ngươi không đi nhanh bị lạc không ai tìm được đâu.

    Đoạn Liên vội dẻo chân đi ngang Đỗ Hân, hai người cứ thế tiếp tục tiến vào trong cốc, mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu.

    Đỗ Hân võ công cao hơn Đoạn Liên, cước lực cũng khá, mặc dù vết thương ở chân vẫn còn mới nhưng việc này cũng không khiến cô nhăn mặt ca thán dù chỉ một câu. Đoạn Liên phải bám theo Đỗ Hân, cũng cảm thấy thấm mệt.

    - Ta nghỉ một chút đi, cô vừa bị thương ở chân mà, đi lại như vậy không tốt đâu – Đoạn Liên nài nỉ.

    Đỗ Hân mặt mày tỉnh bơ, đáp:

    - Ta chẳng thấy gì cả, không phải ngươi oải rồi đấy chứ?

    Đoạn Liên vỗ ngực:

    - Ta đường đường là nam tử, cô không mệt làm sao ta mệt được…

    Đỗ Hân quay mặt đi cười tủm tỉm.

    - … nhưng đi chậm lại một chút cũng không chết ai mà phải không?

    Đỗ Hân bỗng nhiên dừng hẳn lại, Đoạn Liên giật mình:

    - Ý ta là đi nhanh lên, chắc lão Trọng ở nhà lo lắm.

    Đỗ Hân quay sang nhìn Đoạn Liên đang lắp bắp, chỉ tay xuống cái hồ:

    - Ta đi ngang qua đây, sẽ bớt được nửa đường đó.

    Đoạn Liên nhìn theo tay Đỗ Hân chỉ, nhìn thấy một cái hồ lớn to đùng, đáp:

    - Đây là cái hồ lão Trọng hôm đầu tiên tắm mà, chẳng phải rất sâu sao? Hay chúng ta có thuyền?

    Đỗ Hân không nói gì xắn quần lên đến đầu gối rồi bắt đầu lội nước.

    Đoạn Liên ở sau nhìn theo, nói:

    - Chỗ kia đen ngòm mà, thế nghĩa là nước sâu lắm đấy.

    Đỗ Hân không đáp lại, tiếp tục lội tiếp.

    Đoạn Liên không còn cách nào cúi xuống xắn quần lên, song nghĩ lại bản thân không biết bơi, lại xắn quần xuống. Bỗng nghe một tiếng tõm rõ to, ngẩng đầu lên không thấy Đỗ Hân đâu, chỉ thấy sóng nước lăn tăn, kinh ngạc nghĩ thầm:

    - Thôi xong rồi! Chân của Đỗ Hân bị thương, hay là đến giữa hồ bị trượt chân ngã rồi?

    Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Đoạn Liên lao ra giữa hồ, nhìn quanh quẩn không thấy ai, trong lòng càng thêm lo lắng, gọi to:

    - Cô ơi! Đỗ Hân!

    Mấy lần không có người trả lời, mặt nước vẫn im lặng. Nếu Đỗ Hân bị ngã đuối nước thì phải giãy đạp ghê lắm, làm gì có chuyện không một động tĩnh gì thế này? Nghĩ lại Đỗ Hân cái gì cũng giỏi hơn mình, chỉ sợ cô nương này bày trò, làm gì có chuyện cứ thế mà ngã được.

    Đoạn Liên lại gọi:

    - Ta không đùa đâu nhé! Cô không ra ta bỏ đi đấy!

    Xung quanh bốn bề mặt nước đen kịt, lại nghe tiếng dế gáy râm ran, tự nhiên cảm thấy có gì đó nhột nhột sau gáy. Quay người nhìn lại thì Đoạn Liên hoảng loạn ngã xuống, Đỗ Hân cầm trong tay một cành cây chọc chọc vào gáy y, cười lớn:

    - Ngươi có sợ không? Ta mang đầy sách thế này, ngươi thực sự nghĩ ta dám lội qua hồ này sao?

    Đoạn Liên toàn thân ướt sũng, đứng dậy nói:

    - Không sợ mà lo, cô đùa chẳng buồn cười tí nào cả.

    Xong đứng dậy bực tức bỏ đi thẳng, Đỗ Hân gọi:

    - Bên này cơ mà, ngươi ra hồ là bơi đấy!

    Đoạn Liên lại lật đật quay người đi theo Đỗ Hân.

    Đỗ Hân đợi Đoạn Liên một lúc, hai người tiếp tục đi về phía Đại Thục Cốc. Trên đường không thấy Đoạn Liên nói nữa, Đỗ Hân đành lên tiếng trước:

    - Ngươi giận ta à?

    Đoạn Liên hằn học đáp:

    - Hơi hơi.

    Đỗ Hân mỉm cười, Đoạn Liên lấy làm lạ, hỏi:

    - Tại sao ta giận cô, cô lại cười?

    Đỗ Hân nói:

    - Tại trước giờ ta chưa thấy ai giận lại nói là mình giận cả.

    Đoạn Liên thấy tâm tư cô gái này kỳ lạ, cũng không hỏi thêm gì. Đi được một đoan Đỗ Hân lại hỏi tiếp:

    - Lúc ở nhà của bà lang, ngươi nói ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, có phải thực lòng không?

    Đoạn Liên thấy cô nhắc lại việc này thì đỏ mặt:

    - Lúc đó ta thuận miệng nói bừa, cô đừng cho là thật.

    Lúc này đã có thể nhìn thấy làng Đại Thục ở đằng xa, trong làng sáng bừng, không biết có việc gì xảy ra. Đoạn Liên và Đỗ Hân quay lại nhìn nhau, nhớ việc Viên Hổ căn dặn, sợ rằng người của Thụy Tam Gia kéo đến làm phiền, sợ hãi chạy như bay về phía làng.

    Đúng lúc này hai người nhìn thấy từ đằng xa một đám người cầm đuốc sáng tiến đến, Đoạn Liên kéo Đỗ Hân vào trong một lùm cây ẩn nấp. Đỗ Hân giằng người định chạy ra, xong Đoạn Liên kịp giữ lại, nói:

    - Khoan đã, để xem đoàn người này của ai rồi chúng ta hãy tính tiếp. Nếu đúng là người của Ngụy Tam Gia, tốt hơn hết là nên tránh.

    Đoàn người đến gần, hai người từ trong lùm cây ngó ra, thấy rõ người đi đầu không ai khác chính là lão Trọng, lúc bấy giờ Đỗ Hân mới chạy đến bên lão.

    Lão Trọng nhìn thấy cô cháu gái của mình vui mừng khôn tả, hỏi han:

    - Ta lo cho ngươi quá! Từ chiều thấy xe về mà không có ngươi, hỏi đánh xe thì hắn nói đợi không thấy ngươi và tiểu tử đâu, tưởng hai người về trước nên cũng bỏ về. Lần này ngươi hại ta lo gần chết. Ngươi bị thương ở đâu, ta xem nào?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:22.
    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,namyen,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười: Trở lại Đại Thục

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Đỗ Hân kể lại mọi việc cho lão Trọng, từ việc Đoạn Liên dẫn mình đến chỗ bà lang băng bó đến việc hai người mải mê nghe nhạc quên mất thời gian. Đoạn Liên lúc này cũng từ trong bụi cỏ đi ra, đoàn người thấy cả hai đều an toàn thì bỏ về, Đoạn Liên nhìn Đỗ Hân, lão Trọng tiến đến gần Đoạn Liên nói:

    - Tiểu tử, đám người chúng ta gặp ngoài kia đích thực là người ngươi quen biết à?

    Đoạn Liên biết chối cũng không được, gật đầu. Lão Trọng thở dài:

    - Ta đã hứa cho ngươi ở lại một tháng, nhất định sẽ giữ lời. Sau một tháng ngươi cho dù có mè nheo xin ở lại, ta cũng quyết gọi người đuổi ngươi đi, lần này ngươi may mắn chỉ chỗ cho Đỗ Hân băng bó vết thương, coi như công bù cho tội, nếu còn có lần sau thì đừng trách ta ra tay nặng nhẹ.

    Đoạn Liên thấy y không đuổi mình, coi như cũng là đối xử với mình nhẹ nhàng lắm rồi, gật đầu:

    - Việc này ta biết, lão không cần nhắc lại nữa. Nếu quả thực người của Ngụy Tam Gia đến đây, ta sẽ tự giao nộp mình, không để người trong làng lão phải rụng một cọng tóc.

    Lão Trọng lắc đầu:

    - Chỉ sợ người mà Ngụy gì gì đó muốn không phải là ngươi mà là cháu gái ta thôi.

    Đoạn Liên tối hôm đó trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến việc lần này mình vô tình kéo Đỗ Hân vào một mớ bòng bong, không biết làm sao mà gỡ.

    Sáng hôm sau người đưa cơm cho Đoạn Liên không phải là Đỗ Hân mà là cô gái tóc ngắn hôm nọ, Đoạn Liên trong lòng cảm giác hơi hụt hẫng, xong cũng hiểu lý do tại sao, không dám hỏi.

    Cô gái tóc ngắn đứng dựa ở cửa, từ từ lấy trong người ra một hộp phấn nhỏ, trên nắp có vẽ hình một khóm trúc màu xanh ngát, ngắm nghía đủ đường.

    Đoạn Liên nhận ra hộp phấn, không nhịn được lên tiếng:

    - Hộp phấn đẹp quá, không biết cô lấy ở đâu vậy?

    Cô gái giật mình, cất vội vào túi, đáp:

    - Là chị Hân cho ta. Chị không dùng, bảo ta cứ thoải mái mà lấy.

    Đoạn Liên không ngờ Đỗ Hân đem quà của mình cho người khác thật, cảm thấy hơi thất vọng. Buổi trưa hôm đó cũng không thấy Đỗ Hân đâu, xem ra từ bây giờ trở đi người đưa cơm là cô gái tóc ngắn này.

    Đoạn Liên không có người dẫn đi Đại Thục Cốc, nhưng thời gian qua đi đi lại lại chính y cũng đã biết đường, cứ tự nhiên mà đi. Chỉ có điều khi đến nơi khung cảnh tĩnh lặng, không có Đỗ Hân ở cạnh cười nói cử động, Đoạn Liên cũng chẳng có tâm trạng vẽ vời tính toán.

    Đoạn Liên về nhà nghỉ sớm, cảm thấy quãng thời gian còn lại của bản thân ở Đại Thục đâm ra chán chết.

    Sáng hôm sau bất ngờ thay, Đoạn Liên chưa dậy đã ngửi thấy mùi thức ăn sực vào mũi, mở mắt thấy Đỗ Hân không biết đến tự bao giờ đang ngồi trên bàn đợi mình tỉnh giấc. Đoạn Liên bật dậy hỏi:

    - Ta không mơ đấy chứ?

    Đỗ Hân thấy y tỉnh giấc thì giật mình, kỳ lạ hỏi lại:

    - Mơ cái gì cơ?

    Đoạn Liên khẽ cấu mình, biết chắc mình không mơ, cười khổ:

    - Là mơ thấy mùi thịt bò.

    Đỗ Hân gật đầu:

    - Hôm qua chúng ta vào thành đổi được không ít thức ăn, ngươi ăn cá suốt rồi, hôm nay cho đổi món, thay đổi khẩu vị cho đỡ ngán.

    Đoạn Liên đến bên bàn, nhìn vào hộp cơm đẹp đẽ, có thịt bò kho, có rau tươi, các món đều còn nóng hôi hổi, trong lòng tựa như nở hoa, hân hoan lạ thường, nhìn Đỗ Hân ngồi đối diện chăm chú nhìn mình ăn, không hiểu sao không cảm thấy khó chịu như trước mà còn có cảm giác ấm áp rất lâu rồi không có được.

    Đỗ Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi:

    - Chiều nay chúng ta vẫn tiếp tục học chứ?

    Đoạn Liên cười:

    - Dĩ nhiên rồi, ta còn chưa phạt cô hôm qua tự ý nghỉ học không phép nữa.

    Đỗ Hân đáp:

    - Hôm qua ta theo gia gia đến đền Tiễn Linh.

    Đoạn Liên nghe tên đền rất lạ, tựa hồ chưa từng để ý thấy người khác nhắc đến bao giờ, hỏi:

    - Đền Tiễn Linh ở đâu? Sao ta không biết?

    Đỗ Hân trả lời:

    - Sao ngươi biết được, đền Tiễn Linh chỉ có người trong làng Đại Thục biết mà thôi. Ngươi không phải người của làng, chúng ta cũng chẳng thể nói cho ngươi biết được.

    Đoạn Liên lắc đầu:

    - Ta cũng chẳng có hứng thú với đền chùa, không quan tâm.

    Xong nghĩ tới việc sáng sớm Đỗ Hân đã tới tìm mình, hỏi:

    - Cô không ăn sáng à?

    Đỗ Hân đáp:

    - Ta ăn rồi, ăn xong mới đem cơm thừa căn cạnh đến cho ngươi đó thôi.

    Đoạn Liên không tin, mà có thật thế cũng chẳng để ý, thức ăn hôm nào cũng để trong hộp sạch sẽ, có là đồ ăn thừa cũng ngon miệng.

    Lát sau bọn trẻ con bắt đầu đi đến học, Đỗ Hân rời đi, không hiểu sao Đoạn Liên nói với theo:

    - Buổi trưa quay lại nhé!

    Đỗ Hân nhìn y bật cười:

    - Tất nhiên rồi.

    Đoạn Liên chữa ngượng:

    - Ý ta là đến sớm, bình thường cô đến muộn quá, ta bị bỏ đói.

    Đỗ Hân hất cằm:

    - Linh tinh, đã thế hôm nay ta đến muộn cho ngươi biết thế nào là đói.

    Đoạn Liên quay sang đám học trò, vỗ tay:

    - Để ta kiểm tra xem có trò nào không chịu học bài không nào! Ai không thuộc ta đánh đòn bắt úp mặt vào tường nhé.

    Bọn trẻ òa lên kêu ca. Đoạn Liên bật cười lớn.

    Cuộc sống ở Đại Thục cốc không nhiều biến động, cứ yên bình tiếp diễn, Đoạn Liên cơ hồ thấy bản thân rất thích hợp với nơi này, không biết tự lúc nào đã nảy sinh tình cảm với Đại Thục cốc, với lũ trẻ, với Đỗ Hân.

    Xong tấm bản đồ của Đoạn Liên hoàn thành dần cũng là lúc thời gian của y tại Đại Thục Cốc trở nên ngắn lại.

    Buổi hôm đó sau khi dạy xong cho Đỗ Hân, Đoạn Liên gấp sách lại, dõng dạc nói:

    - Bắt đầu từ hôm nay, Đỗ Hân cô nương chính thức đã đủ tư cách để có thể trở thành một thầy đồ được rồi đó.

    Đỗ Hân nghe thấy thế rất vui mừng, hỏi:

    - Việc của ta đã xong, thế còn tấm bản đồ của ngươi xong chưa?

    Đoạn Liên ngạc nhiên:

    - Sao cô biết?

    Đỗ Hân cười:

    - Sao lại không? Ta đâu có ngốc, một lần hai lần thì có thể không để ý, ngày nào người cũng vẽ vẽ tính tính, tại sao ta lại không biết.

    Đoạn Liên thực chất đã xong tấm bản đồ được mấy hôm, bắt đầu từ đó y khi đi dạo thăm thú Đại Thục cốc thay vì vẽ sông núi nước non thì thay vào đó lại vẽ Đỗ Hân.

    Đỗ Hân với việc này không biết, Đoạn Liên cũng không dám nhận, đáp:

    - Ờ, đến hôm nay là vừa xong.

    Đỗ Hân mỉm cười:

    - Tốt quá, thế từ mai chúng ta không phải đến những chỗ ngươi bảo nữa.

    Đoạn Liên hỏi:

    - Cô không thích đi dạo cùng ta sao? Ta lại rất thích đi dạo cùng cô đấy!

    Nói ra mới biết nhỡ lời, xong Đỗ Hân không những không cười mà còn hồn nhiên nhìn y chằm chằm. Đoạn Liên không có gì để bào chữa, miệng cười trừ. Mãi một lúc sau Đỗ Hân mới nói:

    - Ta nói không cần đi đến chỗ ngươi chỉ, nhưng không nói không đi với ngươi nữa.

    Đoạn Liên nghe thấy ý tứ câu này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi lại:

    - Vậy là đi đâu?

    Đỗ Hân trả lời:

    - Đi đến những nơi thực sự thú vị trong cốc chứ sao.

    Đoạn Liên đã vẽ xong bản đồ của cốc, còn lạ gì nơi này, suy nghĩ một lát không ra nơi nào đáng để đi:

    - Ngoài một cái hồ lớn, trong cốc còn có nơi nào khác biệt nữa?

    Đỗ Hân cười nói:

    - Thế mới hay. Ngươi có vẽ bản đồ cốc mười năm cũng không tìm ra được.

    Hôm sau Đoạn Liên đợi Đỗ Hân đến đưa mình đi thăm nơi mà bản thân “có mười năm cũng không tìm ra được”. Đỗ Hân đến đúng giờ, mang một chiếc hộp lớn đến. Đoạn Liên lấy làm lạ:

    - Là đồ ăn gì đây? Không phải nói đưa ta đi đến chỗ thú vị nào sao?

    Đỗ Hân gật đầu, vỗ vỗ vào hộp thức ăn:

    - Đúng là thế mà. Đây là thức ăn ta chuẩn bị, ta cũng chưa ăn, hai chúng ta đến đó rồi ăn sau.

    Hai người khởi hành ngay lập tức, nơi mà Đỗ Hân nói nằm ở phía Bắc, cách làng khoảng hai dặm đường.

    Đỗ Hân leo lên một hòn đá lớn, ra hiệu cho Đoạn Liên đi theo, lúc này hộp thức ăn được trao sang tay của Đoạn Liên, tự nhiên bước đi của y khó khăn hơn trước, để bám theo Đỗ Hân nhanh nhẹn cũng không mấy dễ dàng. Xong khi lên đến đỉnh hòn đá mới thấy xứng đáng công sức bỏ ra leo trèo cả buổi.

    Trên đỉnh hòn đá là một cái cây rất lớn, cái cây này rễ chằng chịt bám quanh hòn đá rồi mới ăn sâu vào đất, dưới gốc đám rễ lởm chởm biến thành một bộ bàn ghế tự nhiên. Từ nơi đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh Đại Thục cốc được dễ dàng. Tán cây lớn, vừa có thể che mưa lại có thể che nắng, đúng là rất đẹp. Leo lên đến nơi Đỗ Hân nói:

    - Sắp sửa tới mùa mưa trong cốc, lúc đó ở trên đây nhìn xuống mới thực sự là đẹp, cảnh vật mờ mờ ảo ảo, đúng là tiên cảnh. Hơn nữa mấy viên đá ở đây cũng giống với đá ở đền Tiễn Linh, nước mưa rơi vào phát ra tiếng đinh đinh, nghe rất vui tai.

    Đoạn Liên thầm nghĩ lúc đó có lẽ mình đã không còn ở trong cốc rồi, y đến bỏ chiếc hộp thức ăn lên phần rễ cây lớn nhất, mở ra, bên trong là hai phần cơm nắm, một lớn một nhỏ được bày biện đẹp đẽ.

    Đoạn Liên lấy phần lớn ra đặt trước mặt, lại để phần nhỏ trước mặt Đỗ Hân. Đỗ Hân nói:

    - Khoan ăn đã, ta có món quà cho ngươi, ngươi quay mặt đi.

    Đoạn Liên lấy làm lạ, không biết Đỗ Hân có món gì cho mình, cũng làm theo lời cô nương này.

    Đỗ Hân rút từ trong túi ra một vật gói sẵn, mở ra để lên bàn, nói:

    - Ngươi xem đi.

    Đoạn Liên quay lưng lại thấy chính là chiếc Bạch Ngọc Bút ở hiệu sách hôm mà y cùng Đỗ Hân đến Hoa Diên thành. Đoạn Liên sửng sốt cầm chiếc Bạch Ngọc Bút lên nói:

    - Cô mua từ bao giờ vậy?

    Đỗ Hân đáp:

    - Cái hôm mà ta cùng gia gia đến Tiễn Linh đền, tiện đường nên ta ghé qua.

    Đoạn Liên nhìn cây bút rất tinh xảo, than thở:

    - Vật này đắt đỏ như vậy, cô làm ta khó nghĩ rồi.

    Đỗ Hân mỉm cười:

    - Không hẳn vậy. Là ta đi với gia gia, gia gia nhìn qua là biết đồ dởm, từ mười năm lạng mặc cả xuống còn một lạng rưỡi bạc, so ra thì hời lắm.

    Đoạn Liên nhìn lại chiếc bút, hỏi:

    - Là đồ giả ư?

    Đỗ Hân nhón lấy phần cơm nắm đưa lên miệng cắn, đáp:

    - Chính thế. Ngươi nghĩ ta lại bỏ ra mười năm lạng mua cái đồ vớ vẩn này về à?

    Đoạn Liên thở dài:

    - Đây có phải là quà tạm biệt không?

    Đỗ Hân cười nói:

    - Nói phải cũng được mà không cũng được. Là hôm đó ta vừa đi về đã làm mất món quà ngươi tặng, có lẽ rơi lúc lội ở hồ rồi, thấy có lỗi với ngươi nên tự nhiên nghĩ ra việc này thôi.

    Đoạn Liên nhớ lại chiếc hộp phấn trong tay cô gái tóc ngắn, hóa ra không phải Đỗ Hân tặng mà là cô ta tự lấy, thảo nào khi Đoạn Liên vừa hỏi thì lại phải giấu vội đi.

    Đoạn Liên vui sướng bật cười:

    - Khà! Là cô nghĩ kế trêu ta nên ông trời mới lấy lại đấy.

    Đỗ Hân thấy y trách mình thì với tay lấy lại chiếc bút, mắng:

    - Không tặng ngươi nữa, trả đây!

    Đoạn Liên né ra đằng sau, đáp:

    - Làm gì trên đời lại có việc dễ dàng như vậy.

    Đỗ Hân cũng chỉ nói đùa, không có ý lấy lại thật. Đoạn Liên nói sang chuyện khác:

    - Ta ở đây lâu như vậy, không thấy cô nhắc đến cha mẹ mình, không biết họ có ở trong làng không?

    Đỗ Hân lắc đầu:

    - Cả hai đều đã mất lâu rồi.

    Đoạn Liên thấy bản thân động vào quá khứ đau buồn của Đỗ Hân, mở miệng xin lỗi:

    - Là ta không biết.

    Đỗ Hân không tỏ ra buồn bực, vẫn thoải mái tự nhiện:

    - Không sao, ta cũng chẳng nhớ mặt bọn họ nữa.

    Đoạn Liên tìm cách an ủi:

    - Cũng may cô còn gia gia, gia gia thương cô như vậy còn gì.

    Đỗ Hân nhìn ra phía xa, đáp:

    - Gia gia không phải họ hàng ruột thịt của ta. Chỉ là thấy ta không nơi nương tựa mới nhận ta làm cháu thôi.

    Đoạn Liên giật mình, việc này thì quả thực là mới, đúng là bản thân không lường hết được.

    Đỗ Hân nói tiếp:

    - Là lúc trước chúng ta đến Đại Thục cốc này, ai cũng có người thân, chỉ có ta và gia gia là không, thành ra lúc đó chúng ta phải nương tựa lẫn nhau, đúng hơn là ta nương tựa gia gia, nếu không có gia gia sợ rằng ta đã chết đói chết khát từ lâu rồi. Vừa đến Đại Thục cốc mọi thứ còn khó khăn, ai cũng phải lo cho bản thân và gia đình, ai hơi đâu đèo bòng thêm một cô bé suốt ngày sụt sùi sướt mướt chứ.

    Đoạn Liên hỏi:

    - Cô nói là trước đây đến Đại Thục cốc, vậy trước đó mọi người từ đâu đến?

    Đỗ Hân nhìn Đoạn Liên, ánh mắt nhẹ nhàng, đáp:

    - Có những việc không biết thì tốt hơn, hơn nữa một khi ngươi biết rồi, có khi lại ghét ta.

    Đoạn Liên nhìn Đỗ Hân, cô gái này trông mỏng manh yếu đuối nhưng giữ lại quá nhiều thứ trong lòng không nói ra:

    - Cô cũng thật kỳ lạ, đau phải kêu, buồn phải khóc, muốn cười thì cười thật to, trong lòng có tâm sự phải nói cho người khác biết, cứ giữ chặt cho bản thân người chịu thiệt chỉ có cô thôi.

    Đỗ Hân cười nửa miệng:

    - Nói với ai?

    Đoạn Liên đáp:

    - Với lão Trọng, với ta. Cho dù cả thiên hạ không nghe cô cũng còn có ta.

    Đỗ Hân nhìn Đoạn Liên, nói:

    - Ngươi chẳng mấy nữa mà đi, thử hỏi sao ta tin ngươi đây.

    Đoạn Liên không biết nói gì. Hai người chìm vào im lặng. Một lát sau Đỗ Hân chỉ tay xuống dưới Đại Thục cốc, hét lớn:

    - Ngươi xem!

    Đoạn Liên nhìn theo tay Đỗ Hân, thấy một đoàn người ngựa đang tiến vào cốc, chỉ còn cách làng đúng mấy dặm đường nữa.

    Đoạn Liên vẫn còn nghĩ đến người của Thụy Tam Gia đến trả thù, vội vàng cất chiếc hộp thức ăn, cùng Đỗ Hân chạy về làng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:28.

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,namyen,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười một: Thề cũ hẹn mới

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Khi đến nơi thì đã muộn, tàu ngựa đã được buộc trước mấy cái cây trên đường vào làng, hai người Đoạn – Đỗ nhìn nhau, trái tim co thắt lại, so với lúc quay về làng nhìn thấy ngôi làng sáng bừng thì còn sợ hãi hơn mấy lần.

    Đỗ Hân không đợi Đoạn Liên, phóng như bay vào trong làng.

    Đoạn Liên chỉ sợ Đỗ Hân trong lúc hoảng loạn làm việc gì hồ đồ, cũng nhanh chóng đuổi theo.

    Trong làng mọi người đang tập trung tại nhà lớn, Đoạn Liên chen qua đám người đi vào. Người trong làng thấy y đều tránh ra, Đoạn Liên vào được phía trong, thấy lão Trọng đang nói chuyện với một người trước đây từng cứu mạng y – Viên Hổ.

    Viên Hổ vẫn thần thái uy nghi, không giận mà nghiêm, tấm da hổ buộc quanh hông rung rinh, tạo cảm giác thị uy người khác.

    Viên Hổ nhìn thấy Đoạn Liên, vỗ tay:

    - Đây chẳng phải người lần trước đánh nhau với đám Ngụy Tam Gia sao? Lại đây nào.

    Đoạn Liên đi lên phía trước, quay lại thấy Đỗ Hân lúc này cũng theo mình từ đám đông bước ra.

    Lão Trọng nói:

    - Ta cũng có nghe nói việc Viên Hổ muốn thảo phạt Ngụy Tam Gia, nhưng người trong Đại Thục Cốc chúng ta trước giờ trốn ở trong cốc này ít khi giao du với người ngoài, chính là để tránh những việc thị phi như thế này, thứ lỗi cho ta, ta không thể để ngài chiêu mộ đám thanh niên trai tráng trong làng được.

    Viên Hổ nhìn lão Trọng nói:

    - Việc này ta thấy để những người trẻ tuổi nói thì đúng hơn. Lão giặc Ngụy Tam Gia mấy năm nay hoành hành bá đạo, dạo gần đây lại càng tác oai tác quái, sớm muộn gì lão cũng đánh hơi thấy làng của chúng ta. Chi bằng chúng ta lần này xuất thủ đánh trước, lão Ngụy Gia binh lính dưới trướng chỉ quen ức hiếp dân lành, là cái thói bạo ngược tầm thường, chỉ cần chúng ta dành được thế chủ động thì bọn y ắt phải sợ, có thế mới mong dẹp được lão Ngụy. Quân đội của lão không một vạn thì cũng tám ngàn, chúng ta người ít lực mỏng, nếu không đoàn kết lại chỉ có nước chết chung. Như lão trưởng làng thì tốt rồi, chẳng mấy mươi nữa mà lên trời làm tiên, xong đến đời thanh niên trai tráng trong làng của lão mới là những người chịu khổ, đây là cơ hội tốt, mong lão nghĩ cho kỹ, kẻo sau này mang tội với con cháu.

    Lão Trọng nhìn xuống đám thanh niên trong làng, Viên Hổ quả thực rất thuyết phục, nhất thời chưa biết làm thế nào cho đúng, đành nói:

    - Thôi thì việc này để cho bọn trẻ tự quyết, nếu có ai muốn gia nhập vào Viên Hổ quân thì ta cũng nhất định tán thành, không có ý kiến gì.

    Viên Hổ cả mừng, nói lớn:

    - Ta và các huynh đệ sẽ ở phía tây làng này một thời gian, nếu quả thực ai muốn theo ta đánh lão Ngụy thì cứ tùy tiện đến hô một tiếng, ngày đêm đều sẽ có người bồi tiếp. Ngụy Tam Gia ăn trên xương máu chúng ta quá lâu rồi, đã đến ngày chúng ta cho lão thấy không phải ai cũng dễ bắt nạt, không phải ai cũng là con rùa rụt cổ.

    Giọng của Viên Hổ oang oang, đến Đoạn Liên nghe xong cũng cảm thấy hùng tâm tráng khí sôi sục, muốn đến ghi danh cho Viên Hổ.

    Viên Hổ bước xuống, nhìn Đoạn Liên cười:

    - Ngươi vẫn còn sống hả? Không chịu hộ ai đao nào nữa chứ?

    Đoạn Liên chưa biết trả lời ra sao thì Viên Hổ và đám người đã bỏ đi, Đỗ Hân chạy vào trong phòng với lão Trọng.

    Mấy ngày tiếp theo không ít trai tráng trong làng kéo đến đầu quân cho Viên Hổ. Đoạn Liên vẫn còn có hoài bão của bản thân, thủy trung không đến ghi danh.

    Đỗ Hân chiều hôm nào cũng cùng Đoạn Liên đi chơi quanh Đại Thục cốc, nơi nào đối với Đoạn Liên cũng cảm thấy mới mẻ, lúc trước bản thân chỉ chăm chăm vào việc vẽ bản đồ, quên mất dành thời gian dừng lại tận hưởng cảnh sắc nơi đây. Dưới sự giới thiệu của Đỗ Hân, từng nhành cây bụi cỏ đều trở nên sống động, đâu đâu cũng có sự tích, vạn vật đều có nguồn gốc. Mấy ngày cuối này không ngờ lại là Đỗ Hân dạy lại cho Đoạn Liên cách sống, cách nhìn thiên nhiên xung quanh dưới một con mắt khác.

    Cuộc vui nào cũng đến lúc kết thúc, ngày Đoạn Liên phải rời khỏi Đại Thục cốc đã đến. Không tiệc rượu, không người tiễn, người trong làng y còn hiểu được, xong ngay cả Đỗ Hân cũng không thấy bóng dáng đâu, quả thực khiến người cảm thấy khó hiểu. Chỉ có duy nhất một người đến nhưng không phải là để tạm biệt mà là để chắc chắn Đoạn Liên rời khỏi Đại Thục cốc – lão Trọng.

    Lão Trọng đến phòng Đoạn Liên từ sáng, nhìn thấy Đoạn Liên đang đứng thu dọn đồ đạc thì nói:

    - Thời gian qua nói đi nói lại, chúng ta cũng phải cảm ơn ngươi. Bọn trẻ rất quý mến ngươi, coi như chúng ta không ai nợ ai, sau này có gặp lại cũng cứ thoải mái mà chào nhau một tiếng, có được không?

    Đoạn Liên cười nói:

    - Là ta phải cảm ơn lão, quãng thời gian ở Đại Thục cốc ta thấy rất vui vẻ. Ta lại càng rõ hiểu lý do lão không thích người ngoài đến cốc của mình, ở ngoài kia cho dù loạn lạc, riêng trong cốc mọi thứ vẫn êm ả, cuộc sống đầm ấm yên vui.

    Lão Trọng mỉm cười:

    - Mong sao mọi thứ vẫn mãi như vậy.

    Đoạn Liên đến chìa một tay ra:

    - Mong sao như vậy.

    Hai người bắt tay rồi tạm biệt. Đoạn Liên lên đường, trong lòng vẫn còn một chút nấn ná, ngoái đầu nhìn lại, xong không thấy người đâu, lững thững bỏ đi.

    Vừa ra khỏi cổng làng được dăm ba bước thì có tiếng người gọi:

    - Thầy ơi!

    Quay lại hóa ra là đám trẻ con trong làng, vốn cha mẹ không cho chúng đến tạm biệt Đoạn Liên, mãi đến giờ mới có vài đứa trốn ra được. Chúng đem tặng Đoạn Liên một xấp giấy, giọng nói trẻ con lý nhí:

    - Đây là bài thầy bắt chép phạt từ đầu lúc học đến giờ, có mấy bạn không đến được nhờ bọn con chuyển giúp.

    Đoạn Liên gật đầu, xoa đầu từng đứa:

    - Ta bảo các con chép phạt, đến giờ mới chịu chép là sao? Thôi được rồi, lần này ta bỏ qua, các con sau này phải chăm chỉ học hành, nghe lời Đỗ Hân có biết không hả? Không được bắt nạt Đỗ Hân, rõ không?

    Bọn trẻ đã biết việc Đỗ Hân sau khi Đoạn Liên bỏ đi sẽ dạy thay, một đứa lớn nhất cả bọn xắn tay áo cao đến sát nách, gồng mình nói:

    - Thầy yên tâm, sau này đứa nào dám không nghe lời Đỗ Hân tỷ con đánh bẹp đầu đứa đó ra.

    Đoạn Liên mỉm cười, suỵt suỵt:

    - Bây giờ các con nhẹ nhàng đi về làng, không được để ai biết.

    Bọn trẻ cũng ra vẻ bí mật, suỵt suỵt lẫn nhau, nhón chân bỏ đi, cứ được vài bước lại quay lại vẫy tay tạm biệt Đoạn Liên. Đoạn Liên đợi bọn trẻ khuất hẳn mới rời đi.

    Điểm đến đầu tiên của Đoạn Liên là Hoa Diên thành. Hiện tại Đoạn Liên cũng chưa biết nên đi về đâu, quyết định đến Hoa Diên chơi vài hôm rồi tính tiếp.

    Tối hôm đó y chọn một nhà trọ nghỉ tạm, mở tấm bản đồ ra tính toán, suy nghĩ đắn đo mãi cuối cùng lại đóng vào đi ngủ.

    Sáng dậy trả phòng trọ xong Đoạn Liên xuống đường lớn, đi lại loanh quanh cho khuây khỏa. Đúng lúc đó có tiếng nhạc quen thuộc vọng ra, Đoạn Liên lại gần đi theo tiếng nhạc, hóa ra chính là quán nước nọ. Đoạn Liên lần này bước hẳn vào trong, thấy người chơi đàn là một cô bé tầm mười một mười hai tuổi, Đoạn Liên hỏi chủ quán:

    - Hôm trước có nghệ nhân nào qua đây đánh đàn mà hay vậy?

    Chủ quán lắc đầu:

    - Quán chúng tôi trước giờ không thuê ai vào đánh cả, chỉ là con gái của tôi đang học đàn, chắc khách quan nghe nhầm đó thôi. Nó mới tập đàn, đánh còn bập bẹ, sai sót nhiều chỗ, làm gì được như người ta.

    Đoạn Liên ngớ người, nhủ thầm:

    - Tiếng nhạc hôm đó sợ rằng là do ta và Đỗ Hân nghe nhầm, xong quả thật tiếng đàn hôm đó rất hay.

    Chủ quán rót cho y một cốc nước, nói:

    - Hay chăng hôm đó khách quan trong lòng có cảm xúc gì đặc biệt không? Nghe thầy dạy của con gái tôi nói tiếng đàn là một chuyện, tâm tư người nghe lại là chuyện khác, kiểu như đồng cảm vậy. Tiếng đàn tuy còn thiếu xót nhưng người nghe đầy đủ cảm xúc, tự nhiên lấp đầy vào khoảng trống đấy, biến thành một khúc nhạc tiên thiên.

    Đoạn Liên nhìn chủ quán, cười cười:

    - Là ông mở quán bán nước hay chính là cao nhân nào đến Hoa Diên thành ẩn cư vậy?

    Chủ quán lắc đầu:

    - Nào dám, nào dám! Chỉ là nghe người ta nói thế nào thì nhại lại như thế thôi, có khi khách quan còn hiểu câu nói này hơn tôi ấy chứ. Thấy khách quan vào quán khen tiếng đàn của tiểu nữ, người làm cha cũng thấy thơm lây, thôi chén nước này coi như tôi mời.

    Đoạn Liên quay sang hỏi cô bé nọ:

    - Khúc đàn con vừa đánh tên là gì?

    Cô bé trả lời:

    - Là khúc Thính Tự Tâm.

    Đoạn Liệt đứng bật dậy, chạy ra khỏi quán, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay lại con đường đó. Đi thêm một đoạn thấy người bán phấn vẫn ngồi ở góc cũ, đến gần hỏi:

    - Không biết chủ hàng còn hộp phấn hình khóm trúc hôm trước không?

    Người bán phấn thấy thanh niên nọ quay lại thì mừng rỡ:

    - Có phải dùng phấn của ta tốt lắm không? Quay lại ủng hộ ta tiếp à?

    Đoạn Liên nhìn hết hộp này đến hộp khác, không thấy chiếc nào giống khóm trúc hôm trước. Người bán phấn mỉm cười:

    - Mỗi hộp phấn của ta trên đời chỉ có một chiếc duy nhất mà thôi.

    Đoạn Liên thở dài, lẩm bẩm:

    - Trên đời chỉ có một, mất mới biết hối hận.

    Người bán phấn thấy y buồn bã như vậy thì rút từ dưới lên một chiếc hộp phấn nắp đen, nói:

    - Nếu công tử thích chiếc hộp đó như vậy thì đợi ta một chút, ta vẽ lại cho công tử khóm trúc như cũ là được.

    Đoạn Liên vội giật lấy chiếc hộp, trả tiền cho y đúng năm lượng rồi nói:

    - Để ta tự vẽ!

    Người bán phấn chỉ lấy bốn lượng, trả lại cho Đoạn Liên một lượng nói:

    - Là công tử tự vẽ thì ta không dám lấy công, hơn nữa công tử quay lại là quý rồi, coi như ta giảm giá cho khách quen.

    Nói xong đưa ra một nghiên mực lớn đủ màu cho Đoạn Liên lựa chọn. Đoạn Liên lấy trong người ra cây Bạch Ngọc Bút, tô tô vẽ vẽ mất một buổi mới xong. Khóm trúc của Đoạn Liên so với khóm trúc trên chiếc hộp cũ đẹp hơn không biết bao nhiêu mà kể, vừa sinh động lại chân thực, hình vẽ như có hồn, mỗi lần cầm chiếc hộp lên thay đổi góc nhìn là lại có cảm giác khóm trúc rung rinh lay động. Người bán phấn thấy thư sinh này khéo tay như vậy cũng bất ngờ, tỏ ý gạ gẫm:

    - Công tử để lại cho ta chiếc hộp này, ta giả công tử tám lượng.

    Đoạn Liên lắc đầu:

    - Chiếc hộp này có chủ rồi, sau này ngươi muốn mua lại phải hỏi cô ấy đã.

    Người bán phấn ra giá tiếp:

    - Mười lượng đi, ta tặng cho công tử một chiếc hộp khác tùy ý luôn.

    Lúc này Đoạn Liên đã bỏ đi, người bán phấn tiếc ngẩn tiếc ngơ, nghe đâu sau đó y loay hoay mấy ngày muốn bắt chước vẽ theo khóm trúc của Đoạn Liên mà không sao làm được.

    Đoạn Liên trong tay cầm chiếc hộp phấn, không dám bỏ vào trong túi sợ mực chưa khô hết sẽ làm mất hình, chạy thật nhanh về phía Đại Thục cốc.

    Đại Thục cốc đã có quy định một khi Đoạn Liên bỏ đi là không thể cứ thế quay trở lại, chính vì thế y cũng không dám tự tiện xuất hiện gần làng, nhớ lại chỗ hòn đá đợt trước Đỗ Hân chỉ mình, từ đó có thể thấy được toàn bộ ngôi làng, vội vã phóng tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:39.

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười hai: Tân tình tiết

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Lúc lên đến nơi thấy một người đang ngồi cạnh chiếc bàn tự nhiên làm từ rễ cây, trên bàn là hai phần thức ăn, một lớn một nhỏ.

    Đoạn Liên chạnh lòng, từ từ đi tới gần, cúi xuống hỏi:

    - Cô nương đang đợi ai đấy?

    Đỗ Hân ngẩng đầu nhìn lên, hai hàng lông my ướt đẫm nước mắt, nhìn thấy Đoạn Liên vội đứng lên, lau khô hai hàng nước còn lăn dài trên má.

    Đoạn Liên ngồi xuống phía đối diện, hỏi:

    - Tại sao hôm qua cô không đến tiễn thầy đồ của làng? Để hắn cứ thế mà đi, quả thật khiến hắn trong lòng buồn bã biết bao.

    Đỗ Hân đáp:

    - Ta có đến, nhưng không muốn xuất hiện.

    Đoạn Liên tò mò:

    - Tại sao lại thế?

    Đỗ Hân rưng rức:

    - Hắn muốn đi khắp Kiệt Thổ để vẽ bản đồ, ta mà xuất hiện thì hắn cảm thấy thế nào?

    Đoạn Liên không hiểu:

    - Ý cô là sao?

    Đỗ Hân trả lời:

    - Nếu ta đến bảo hắn đừng đi, liệu hắn có nghe ta không? Lần đầu tiên mới có người khiến ta mất đi cảm giác an toàn như vậy. Nếu ta nói với hắn xong mà hắn vẫn nhẫn tâm bỏ đi thì ta sẽ cảm thấy thế nào? Chi bằng cứ để bản thân nuôi chút hi vọng, cứ mãi không phải thất vọng, như vậy có phải tốt không?

    Đoạn Liên không ngờ Đỗ Hân lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy, lấy trong bọc ra đống giấy tờ mình từng dùng để vẽ Đại Thục cốc:

    - Cô xem, đã từ lâu hắn không để ý đến chuyện bản đồ nữa, không vẽ Đại Thục cốc nữa, cứ ngày đêm đi vẽ một người con gái. Thử hỏi nếu người này nói hắn đừng vẽ nữa, hắn có làm theo không?

    Đỗ Hân nhìn vào mấy tờ giấy Đoạn Liên đặt trên bàn, tờ nào cũng chi chít hình nữ nhân khi đứng, khi ngồi, thần thái tươi vui, chính là bản thân mình, buồn vui lẫn lộn.

    Đoạn Liên nói tiếp:

    - Cô xem, hắn từng nói sau này có việc gì trong lòng cô cứ nói thẳng với hắn, hắn nhất định sẽ nghe mà.

    Đỗ Hân đến lúc này bắt đầu khóc nức nở:

    - Hôm qua lúc ta cần hắn có ở đây không? Hôm qua ta có biết bao nhiêu chuyện muốn nói với hắn, muốn hỏi hắn tại sao lại đi, hắn có trả lời không? Hắn mỗi lần xuất hiện đều lên tiếng dạy đời người khác, bản thân hắn có ra gì không?

    Đoạn Liên chồm người qua bàn ôm chặt Đỗ Hân, đáp:

    - Bản thân hắn không tốt đẹp gì, có những thứ hắn muốn làm mà sợ không làm được, chỉ có cách dựa vào người khác mà tự nói bản thân, có những điều trong thâm tâm hắn cũng không biết nói với ai. Cũng là lần đầu tiên có người khiến hắn mất đi cảm giác an toàn vốn có.

    Đỗ Hân đẩy Đoạn Liên ra, mắng:

    - Hắn đã tệ như vậy, còn quay lại làm gì?

    Đoạn Liên lấy trong người ra chiếc hộp phấn, đáp:

    - Là tại có những việc hắn không quên được, muốn đánh cược thử một ván xem sao.

    Đỗ Hân nhìn thấy chiếc hộp phấn, nhận lấy mỉm cười.

    Đoạn Liên nói tiếp:

    - Lần này hắn đã vứt bỏ mọi thứ để quay lại, cô có còn cần hắn không?

    Đỗ Hân hỏi:

    - Ta cần cả hắn, cần cả ngươi, ngươi có yêu ta như hắn không?

    Đoạn Liên lần này tới bên ôm chầm Đỗ Hân từ phía sau:

    - Ta yêu nàng.

    Liền đặt một nụ hôn lên môi Đỗ Hân, Đỗ Hân cũng nồng nhiệt đáp trả.

    Hai người một nam một nữ ngồi tựa vai nhau dưới gốc cây tùng nhìn xuống Đại Thục Cốc. Đỗ Hân ngồi trong lòng Đoạn Liên, cảm giác vô cùng hạnh phúc.

    Ở bên dưới làng Đại Thục cũng đang có nhiều biến động, Đoạn Liên hỏi:

    - Hôm nay làng có việc gì lớn sao?

    Đỗ Hân đáp:

    - Đúng là thế, hôm nay người của Viên Hổ sẽ rời đi, những người đã ghi danh ở chỗ y cũng tạm biệt gia đình lên đường. Chắc bọn họ mở tiệc tiễn người đó.

    Đoạn Liên lấy làm lạ:

    - Sớm vậy chăng? Mấy hôm trước vừa mới đến Đại Thục cốc, còn chưa ấm chỗ mà đã kiếm đủ người rồi sao?

    Đỗ Hân đối với việc này cũng không rõ:

    - Từ khi chàng bỏ đi, ta không quan tâm đến việc khác nữa, nghe nói là Viên Hổ hạ lệnh, cũng chẳng ai đoán được ý tứ của vị đại nam này. Mà tại sao chàng không đi theo Viên Hổ, cùng mọi người đánh lại lão Ngụy kia?

    Đoạn Liên xiết tay ôm chặt Đỗ Hân:

    - Lúc trước là ta muốn hoàn thành tấm bản đồ Kiệt Thổ, nay là vì muốn ở cạnh bên nàng, thử hỏi sao ta có thể bỏ lại tất cả để đi theo Viên Hổ chứ?

    Đỗ Hân nghe thấy những lời này trong lòng hân hoan rạo rực, ngồi dậy quay lưng nhìn Đoạn Liên, ánh mắt sóng sánh tình cảm:

    - Sau này chàng sẽ ở bên ta, không đi đâu chứ?

    Đoạn Liên nghĩ lại tấm bản đồ Kiệt Thổ vẫn chưa hoàn thành, tâm huyết cả đời của y nói không làm không có nghĩa là mãi mãi không làm nữa. Đoạn Liên trong đầu nảy ra biết bao nhiêu suy nghĩ, lúng túng đáp:

    - Sau này có thể chia ra mà, lúc ta ở bên nàng, lúc ta lại lên đường vẽ bản đồ. Hơn nữa lão Trọng cũng không ưa gì ta, ta không thể trốn lão mãi ở trên này được.

    Đỗ Hân nghĩ về việc gia gia, thở dài:

    - Cũng phải, ta còn phải về nói với gia gia, không biết người có đồng ý không?

    Đoạn Liên giật mình:

    - Nếu gia gia nàng không đồng ý thì sao?

    Đỗ Hân nhìn Đoạn Liên, đáp:

    - Thì ta thành trở thành một con ma không nhà, đi theo ngươi giúp ngươi vẽ cái tấm bản đồ kia chứ sao?

    Đoạn Liên cả mừng, bật cười khanh khách.

    Hai người ngồi trên mỏm đá thề non hẹn biển, nói chuyện đến qua cả buổi chiều.

    Thấy mặt trời đã đi hết đường chân trời, Đoạn Liên hỏi:

    - Nàng không phải về sao?

    Đỗ Hân nhìn về phía làng Đại Thục, lúc này đã chăng đèn kết hoa, nhìn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt:

    - Chắc tối nay gia gia và mọi người bận uống rượu đàm luận, không để ý đến ta vắng mặt đâu.

    Đoạn Liên hỏi tiếp:

    - Ở làng đông vui như vậy, trên này lại chẳng có gì, nàng không thấy tiếc sao?

    Đỗ Hân ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn xuống phía Đại Thục cốc:

    - Trên này có chàng, tại sao lại nói là không có gì?

    Đoạn Liên biết Đỗ Hân muốn về làng nhưng sợ bỏ lại mình trên này buồn chán, đứng dậy kéo tay Đỗ Hân, xoa bụng tươi cười:

    - Nàng thấy thế nhưng bụng dạ ta không thấy thế. Ta đói rồi, chúng ta lẻn xuống dưới tìm đồ ăn đi.

    Đỗ Hân ngạc nhiên, nhìn Đoạn Liên:

    - Chẳng phải gia gia cấm chàng quay lại làng rồi sao? Tự dưng xuất hiện, không sợ gia gia sai người đuổi đánh à?

    Đoạn Liên giơ tay lên miệng làm điệu suỵt suỵt:

    - Yên nào, chúng ta nhẹ nhàng lẻn vào, không để ai biết là được. Nàng chẳng bảo gia gia còn phải tiếp đãi đám Viên Hổ còn gì, sẽ không thấy chúng ta đâu.

    Đỗ Hân thấy Đoạn Liên cũng gọi gia gia mình là gia gia, như tự nhận là người nhà, tư vị tình cảm đôi lứa ấm cúng, cũng chẳng để ý đến những tiểu tiết nhỏ nhặt, hai người từ trên mỏm đá đi từ từ về làng.

    Trên đường đi hai người đùa giỡn, đùn đẩy, đến gần đường lớn thì Đoạn Liên bỗng kéo Đỗ Hân ngã lăn ra đất.

    Đỗ Hân thấy Đoạn Liên ôm chặt mình, hơi thở y gấp gáp, bất giác tim đập thình thịch, hai bên má nóng bừng, run giọng:

    - Chàng… chàng…

    Đoạn Liên ánh mắt lại không nhìn Đỗ Hân, một tay che miệng nàng, tay khác chỉ chỉ ra đường lớn. Đỗ Hân ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy có một đám người trong tay vũ khí sáng loáng, nhẹ nhàng men theo đường lớn tiến vào làng.

    Đỗ Hân có thể không nhận ra, nhưng Đoạn Liên nhìn rõ một người trong đám khuôn mặt râu ria, chính là anh trai của tên đầu trọc mà hôm trước Đỗ Hân vô tình giết hại.

    Đỗ Hân nhìn thần sắc Đoạn Liên tím tái, thấy đám người kia sát khí bừng bừng, hiểu ra mọi chuyện, thì thầm:

    - Là người của Ngụy Tam Gia.

    Đoạn Liên gật đầu, nói:

    - Xem ra lần này bọn y đến là vì chuyện lần trước, người trong làng cơm no rượu say, không đề phòng, rất dễ bị đánh úp. Nàng chạy về báo cho mọi người, ta ở đây đánh lạc hướng chúng.

    Đỗ Hân lắc đầu:

    - Không được, chàng về báo tin, để ta ở lại.

    Đoạn Liên cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên môi Đỗ Hân, rồi chưa kịp đợi Đỗ Hân kịp có động tĩnh gì, phóng người nhảy ra.

    Đỗ Hân giật mình, lúc nhận ra hành động của Đoạn Liên thì đã muộn, mím chặt môi, quay người bỏ chạy về làng.

    Cước lực của Đỗ Hân nhanh hơn Đoạn Liên rất nhiều, hơn thế nữa lúc này lo sợ cho sống chết của Đoạn Liên, chỉ muốn càng nhanh càng tốt tìm được gia gia và Viên Hổ. Chỉ cần đến sớm một khắc, Đoạn Liên may ra còn có thể chưa bị đám người họ Ngụy bắt được. Đỗ Hân không đi đường chính, chạy tắt qua rừng, mặc dù là nơi quen thuộc, xong do trời tối, cộng thêm tâm thần hoảng loạn, Đỗ Hân bị không ít cành cây ngọn cỏ sắc nhọn quẹt vào người, có chỗ còn cảm giác bị xước, máu chảy ròng ròng.

    Về đến làng thấy không khĩ yên tĩnh, Đỗ Hân cả kinh, bước vào bên trong thấy mọi người ai nấy đều đã ngã gục, chỉ còn đám trẻ con đang loay hoay chơi ở gần đấy.

    Đỗ Hân tiến đến gần đám trẻ, hỏi:

    - Tại sao mọi người đều nằm bò ra bàn hết rồi?

    Một đứa trẻ nhìn Đỗ Hân, đáp:

    - Bị say đó. Hôm nay lão Phùng ra ngoài mua rượu về đãi cả làng, mọi người uống vài bát thì đã không chịu được rồi.

    Người làng Đại Thục mặc dù ít uống rượu nhưng tửu lượng cũng không đến nỗi nào, làm gì có chuyện mới chút mà đã say? Chỉ sợ bên trong có uẩn khúc.

    Đỗ Hân giật mình, chỉ tay vào một căn nhà, quát:

    - Cả đám tụi bay chạy vào căn nhà kia mau lên, nhớ rằng trốn cho kỹ, tỷ chưa bảo thì chưa được ra nghe chưa?

    Đám trẻ con thấy Đỗ Hân quát tháo lớn tiếng như vậy khác hẳn thường ngày, cũng không đứa nào dám cãi lại mà đều răm rắp nghe theo lời Đỗ Hân.

    Đỗ Hân chạy vào trong sảnh lớn, thấy gia gia ngồi ở trên bàn chính diện, bên cạnh là Viên Hổ, vị đại sư và đám tùy tùng, ai nấy mặt mày cũng đỏ bừng, riêng nhà sư đang ngồi điều tức cho Viên Hổ.

    Đỗ Hân nhìn gia gia, thấy người vẫn bình an vô sự thì trong lòng bớt đi một mối lo, lên tiếng:

    - Gia gia, ở bên ngoài bọn Ngụy Tam Gia đang đến.

    Bỗng nhiên nghĩ về Đoạn Liên, hiện tại người trong làng đều đã lực bất tòng tâm, không biết còn có ai có thể đứng ra cứu y.

    Viên Hổ bỗng nhiên mở trừng hai mắt, thần thái đáng sợ vô cùng:

    - Tốt lắm, quả nhiên là lão Ngụy đánh hơi được tung tích của ta.

    Đỗ Trọng cũng từ từ mở hai mắt, thở dài:

    - Lần này làng của chúng ta coi như đến kiếp rồi, không thể ngờ bao lâu nay cố gắng cuối cùng lại bị hủy chỉ trong một khắc thế này.

    Viên Hổ cả thân hình bỗng nhiên rung lên, nói:

    - Là do ta đã hại lão và cả làng. Mọi việc lão đừng lo, ta sẽ đứng ra giải quyết, chỉ cần ta hồi phục được một nửa công lực, lập tức có thể quyết lao vào sống chết với bọn chúng.

    Đỗ Hân lúc này mới hỏi:

    - Phải chăng trong rượu có độc?

    Đỗ Trọng gật đầu:

    - Loại thuốc độc này quả thật kỳ diệu, thấm vào người lại phải đợi đến vài canh giờ sau mới phát huy tác dụng. Xem ra lần này bọn chúng có chuẩn bị kỹ càng đâu vào đấy cả rồi.

    Thanh niên trai tráng trong làng uống rượu từ chiều, đến tối mới phát tác, vừa ngồi vào bàn ăn là gục hết, xong phụ nữ trong làng không động đến giọt rượu nào, tại sao cũng ngất?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:40.

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,phiêu!,travinh19,Vampire97,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    0

    Mặc định

    Cốc Họa Nan Đồ
    Tác giả: Vụ Xuân


    Chương mười ba: Giải nạn

    Thảo luận, góp ý cho mình

    Hóa ra loại độc mà Ngụy Tam Gia sử dụng lần này có tên là Liễn Phân Kình Xúc Tán, vốn bản tính có mùi nồng giống rượu nên hay được giấu trong các vò hảo tửu. Thứ độc dược này đem pha với nước, bôi lên miệng vò hoặc tay cầm, người dùng không cần uống vào mà chỉ cần ngửi qua cũng đủ khiến toàn thân mềm nhũn. Thêm vào đó tùy theo liều lượng pha thêm với nước mà có thể điều chỉnh thời gian thuốc độc có tác dụng, rất tinh vi, nếu không phải người đã từng gặp qua ắt không biết được.

    Loại độc này cách giải độc mà nói thì rất dễ, nhưng không phải ai cũng biết, quan trọng hơn là mọi người trong làng Đại Thục không ai biết.

    Liễn Phân Kình Xúc Tán là tinh hoa trong pha chế các loại thảo mộc và côn trùng của tộc Án Nam, sống ở phía tây bắc Kiệt Thổ. Để làm ra được một lạng Liễn Phân Kình Xúc Tán tính đi tính lại chỉ mất cùng lắm vài ba lượng bạc, trước đây vốn trên giang hồ chỉ có một vài nhân vật biết đến loại độc dược này, sau thì tiếng lành đồn xa, mọi người tìm đến, giá cả Liễn Phân Kình Xúc Tán tăng cao, đắt đỏ như vàng, không những thế, bộ tộc Án Nam cũng đột nhiên bặt vô âm tín, chỉ còn sót lại vài nguồn cung cấp Liễn Phân Kình Xúc Tán nhỏ lẻ bí mật.

    Lần này Ngụy Tam Gia đầu độc cả làng, tốn kém không dưới mấy mươi lạng hoàng kim, rõ ràng là giết gà bằng dao mổ trâu. Họ Ngụy yêu nhất là danh vọng, thứ đến là ngân lượng, lần này tiêu tốn như thế, không giống cách hành xử của y.

    Đại sư trong đám Viên Hổ vốn do úy kị cấm giới nên không dự tiệc rượu với mọi người, ở trong phòng tụng kinh niệm phật, đến khi nghe tiếng đổ vỡ chạy ra thì thấy có biến cố, cẩn thận vận công phong bế giác quan, nhờ có sự đề phòng sẵn cộng thêm nội lực phi thường nên tránh được cảnh bất tỉnh nhân sự.

    Đỗ Hân không biết làm thế nào cho phải, chạy đến bên gia gia định đỡ người đứng dậy, nói:

    - Gia gia, để con đưa người đi trốn.

    Lão Trọng nhè nhẹ lắc đầu:

    - Không cần đâu, con đem Ái Vân đi trốn đi, để mặc già ở lại.

    Đỗ Hân nhìn gia gia, nước mắt rưng rưng:

    - Gia gia nói gì lạ vậy? Để con đưa người đi trước, muội ấy con sẽ quay lại cứu sau.

    Lão Trọng ánh mắt buồn rầu:

    - Gia thế ta đã tận, ta chẳng có gì oán trách, sống đến tuổi này cũng coi như ông trời đã ưu đãi ta lắm rồi, xong không thể để mọi thứ vì ta mà trôi vào dĩ vãng như thế này được. Nếu con còn thương ta, còn mong muốn lão già này khi chết có thể xuống dưới kia nhìn mặt tổ tiên không bị chửi rủa, thì mau đi tìm Vân, cứu lấy nó.

    Lúc này Viên Hổ bỗng nhiên mặt mày đỏ lựng, miệng chảy xuống một búng máu, đại sư đằng sau cũng đồng thời đứng dậy vòng ra trước mặt y, nói:

    - Viên gia hấp tấp nóng vội, thụ thương mất rồi. Xem ra giờ chỉ có cách để ta đưa người đi trốn, đợi khi nội thương thuyên giảm hẵng tính tiếp.

    Viên Hổ thần khí tiều tụy, hai mắt như người sắp chết, lờ đà lờ đờ:

    - Đại sư... không cần bận tâm... là tại ta... Đại sư xem đám anh em... có ai cứu được thì cứu... để ta đối phó với đám... Ngụy Gia. Ở đây còn... mọi người... ta lại tự ý... rời đi... đâu xứng là kẻ... lãnh đạo...

    Lúc này lão Trọng bỗng nhiên bật cười:

    - Nói hay lắm. Nghe những lời này làm lão nhớ lại năm xưa, nếu lúc đó kẻ kia cũng nói được những lời này, chẳng phải mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi sao, chúng ta cũng không phải lâm vào cảnh nhà tan cửa nát. Viên Hổ quả nhiên là Viên Hổ, sỹ khí ngút trời, xong ngài quên rằng, những tráng sỹ trẻ theo ngài trong thâm tâm đều đã tự nguyện vì ngài bỏ mạng, đâu phải chưa tính đến ngày hôm nay. Nếu qua lần này Viên Hổ sống được, ngày sau còn có cơ hội, đến lúc đó làm nên đại sự, bắt sống tên giặc họ Ngụy, trả thù cho ta và những tráng sỹ của ngài, chúng ta ở nơi chín suối cũng được mỉm cười. Còn nếu ngài đã không quý trọng mạng sống của mình, thì cứ ở đây mà vứt nó đi, chúng ta cùng làm ma một thể, để họ Ngụy lần này thành công trọn vẹn.

    Đại sư quay sang nhìn lão Trọng rồi lại nhìn Viên Hổ, Viên Hổ nhắm mắt, có vẻ như đã bị khuất phục, giơ một tay ra để đại sư dìu đi.

    Lão Trọng nhìn sang Đỗ Hân:

    - Con xem, Viên Hổ là kẻ thất phu nghe những lời này còn hiểu được, thời gian qua con theo tên tiểu tử kia học hỏi, đạo nghĩa này còn chẳng lẽ lại không bằng y?

    Đỗ Hân bật khóc, quỳ xuống lạy lão Trọng:

    - Là nữ nhi bất hiếu, không giúp gì được cho người.

    Từ xa vọng lại tiếng người đi đến, lão Trọng vội nói:

    - Còn chưa mau đi!

    Đỗ Hân đứng dậy chạy vòng qua sân sau, đảo mắt tìm kiếm. Không mất nhiều thời gian, Đỗ Hân đã dìu được một cô gái tóc ngắn rời khỏi làng. Chính cô gái này ngày trước vẫn thi thoảng đưa cơm cho Đoạn Liên khi Đỗ Hân có việc bận.

    Đoạn Liên giả thần giả quỷ đánh lạc hướng bọn Ngụy Gia vòng đi vòng lại một hồi, đường rừng tối mịt, Đoạn Liên thuộc đường hơn đám Ngụy Tam Gia, cũng cầm cự được một lúc. Nếu cách đây một ngày thấy đoàn người họ Ngụy kéo đến Đại Thục cốc, nhất định Đoạn Liên sẽ tự giao nộp mình, xong hiện tại trong tâm trí y toàn hình ảnh người con gái Đỗ Hân xinh đẹp thoát ẩn thoát hiện, tự nhiên khiến Đoạn Liên sợ chết hơn, không dám liều.

    Xong cuối cùng đám Ngụy Tam Gia cũng nhìn thấy làng Đại Thục sáng rực ánh đèn trong đêm. Đoạn Liên lẩn tránh lên một chỗ thuận tiện nhìn xuống, thấy trong sân người làng nằm la liệt khắp nơi, không biết còn sống hay đã chết.

    Người của Ngụy Gia tiến vào, đi đầu là một người mặt bự bụng to, khoác áo màu vàng, trong tay cầm một cây roi lớn. Thấy tình cảnh trong làng, bật cười lớn:

    - Hay lắm, hay lắm! Đúng là đáng đồng tiền bát gạo.

    Người này cầm cây roi da quất mạnh vào thanh niên đang nằm trên bàn, tiếng roi da động vào da thịt nghe rợn tóc gáy, xong thanh niên kia không có phản ứng gì, ngã lăn ra đất. Tên bụng to cười lớn:

    - Các người tản ra, thanh niên thì trém, phụ nữ thì trói vào một góc. Xong phải đợi ta mới được hành động nghe rõ chưa, ai táy máy coi chừng ta ăn thịt!

    Đoàn người đang sau vâng vâng dạ dạ, rút đao tiến lên. Cứ là nam nhân thì bị một đao lút cán vào bối tâm, nữ nhân thì kéo vứt vào một góc.

    Đoạn Liên ở trên cao thấy cảnh tượng này lửa giận bốc lên bùng bùng, xong vẫn chưa thấy Đỗ Hân và đám Viên Hổ xuất hiện, đành cố gắng chờ đợi.

    Người của Ngụy Gia một lúc đã giết gần chục người, bắt hơn một tá nữ nhân, lúc này từ trong đại sảnh có tiếng người gọi lớn:

    - Dừng tay!

    Đoạn Liên nghe tiếng người này giật mình, quay sang thấy đúng là lão Trọng, tay chống một cây gậy nhỏ, yếu ớt đi ra đứng ở cửa.

    Đoàn người thấy có kẻ không bị độc dược đánh ngã thì hoảng sợ, ai nấy lùi hết lại. Tên bụng to quát:

    - Ai bảo dừng mà dừng? Giết tiếp cho ta!

    Mấy tên đi đầu nghe thấy vậy cũng tiếp tục vung đao trém xuống mấy thanh niên đang nằm. Lão Trọng từ trên cầu thang đại sảnh ngã xuống, kêu:

    - Mấy người dừng hết lại cho ta.

    Lần này tên bụng to giơ tay ra hiệu dừng lại, tiến lại gần lão Trọng, hỏi:

    - Sao ta lại phải dừng?

    Lão Trọng nhìn người bụng to, nói:

    - Là người của Ngụy gia phải không? Rốt cục hôm nay đến làng ta đại khai sát giới là vì nguyên do gì?

    Tên bụng to vỗ bụng, đáp:

    - Ngụy Tam Gia là ta, lần này đến là vì ta nghe có người kể Viên Hổ đang trốn ở đây, muốn kiểm tra xem sao. Tên Viên Hổ đấy tự xưng thiên tướng giáng phàm, nói gì mà trử khử ác nhân gì đó, chính là muốn làm phản mà.

    Lão Trọng nhìn Ngụy Gia, ánh mắt khinh bỉ:

    - Ngươi đã là ai mà dám kết tội người khác làm phản. Chỉ là một thằng cướp ngày mà thôi!

    Ngụy Gia đá vào mặt lão Trọng, lão Trọng toàn thân không còn sức lực, đến né cũng né không được chứ đừng nói là đỡ. Ăn cú đá này mặt mũi sưng vù, trong miệng nghe lạo chạo tựa như gẫy răng.

    - Ngụy gia ta sớm muộn gì cũng là vua thôi, Lúc trước không dám chắc nhưng lần này là rõ ràng rồi, có sự hậu thuẫn từ Hạo Châu, làm vua của Kiệt Thổ liệu có còn khó gì?

    Không chỉ lão Trọng mà ngay cả Đoạn Liên cũng sửng sốt, rốt cục vì lý do gì mà Ngụy gia dám đảm bảo người của Hạo Châu sẽ giúp y chiếm hoàn toàn Kiệt Thổ?

    Lão Trọng mặc kệ miệng lưỡi đau đớn, máu me chảy dài, nhổ ra một búng máu, chửi:

    - Ngông cuồng, tại sao Hạo Châu đang nhiên lại đi giúp ngươi? Hay là ngươi hứa tách cho họ đất đai?

    Ngụy Gia lắc đầu:

    - Việc này ta phải hỏi lão ấy chứ, cô nương họ Đỗ kia ở đâu?

    Đoạn Liên nghe thấy cây hỏi này của Ngụy Gia toàn thân lạnh ngắt, lần trước Đỗ Hân giết người của lão, nhưng không hề để lộ tên tuổi, làm sao lão Ngụy Gia này biết được.

    Đỗ Trọng còn sợ hãi hơn cả Đoạn Liên, lắp bắp:

    - Là… là… sao?

    Ngụy Tam Gia cầm sợi roi trong tay quất mạnh vào người một thanh niên bên cạnh, tiếp đến dùng một chân đạp xuống, thanh niên xấu số toác đầu, máu não văng ra tung tóe, chết thảm.

    - Còn trả vờ sao? Chính là công chúa nhà Yên, cách đây mười mấy năm về trước trốn sang đất chúng ta còn gì?

    Đoạn Liên nghe đến đây càng ù ù cạc cạc, không hiểu Ngụy Gia và Đỗ Trọng cuối cùng là nói về việc gì.

    Lão Trọng thở hắt:

    - Ngươi nghe tin này từ đâu?

    Ngụy Tam Gia cúi xuống gạt đống bầy nhầy dính ở giầy, đáp:

    - Là ta biết tin này bao lâu rồi mới phải. Cũng là lâu lắm rồi, lúc trước còn tưởng là tin đồn, mãi gần đây người của ta ra ngoài đi dạo thì gặp phải chuyện lạ, không may còn chết mất một người, ta mới bán tín bán nghi.

    Ngụy Tam Gia đến gần lão Trọng, thò tay tóm cổ gáy lão nhấc lên:

    - Ngươi xem, ở giữa Kiệt Thổ lại có người dùng võ công bí truyền trong hoàng cung Hạo Châu, ừ thì coi như là vô tình, không có gì lạ, nhưng đám người này truy ra thì hành tung kỳ bí, suốt ngày trốn chui trốn lủi trong cái cốc nhỏ bé này, thử hỏi làm sao không khiến người khác động tâm? Xét đi xét lại, tính toán thời gian, mọi thứ đều trùng hợp, hà hà, rõ ràng là trời giúp ta mà.

    Đoạn Liên nghe đến đây hiểu hết mọi chuyện.

    Năm xưa khi nhà Yên ở Hạo Châu bị lật đổ, vương quyền rơi vào tay họ Triệu. Người họ Triệu muốn trừ khử nhà Yên, lùng sục khắp cả nước, sử sách gọi là diệt Yên loạn đảng. Lúc này hoàng cung nhà

    Yên chia thành nhiều nhóm nhỏ chạy trốn, dần dần đều bị bắt giết hết, chỉ duy nhất còn một nhóm do đại nội ngự tiền thị vệ và các cung nữ trốn được, cùng với vị công chúa cuối cùng nhà Yên.

    Đám người này theo đường núi sang được Kiệt Thổ rồi ẩn cư vào trong Đại Thục cốc.

    Vị vua họ Triệu tên Triệu Can Sương biết tin công chúa nhà Yên đã trốn xuống Kiệt Thổ, lập tức chiêu binh mãi mã mượn cớ chinh phạt mà kéo xuống phía Nam. Xong Kiệt Thổ vốn được cho là chốn đất dữ, nhiều quan lại đứng ra ngăn cản, khuyên nhủ nhà vua trẻ nên nghĩ đến việc xây dựng đất nước làm chính. Triệu Can Sương không có cách nào làm trái lại ý triều đình còn non nớt, rất dễ chia gây ra chia rẽ nội bộ, đành phải dừng việc truy sát Yên công chúa. Xong trong thâm tâm Triệu Can Sương lúc nào cũng lo canh cánh việc này, nhà Triệu lật đổ nhà Yên nói gì thì nói cũng là đại nghịch bất đạo, phản vua lệch chúa, nhiều người miệng nói ủng hộ nhưng trong lòng bất mãn, không đồng tình. Một khi nhà Yên còn mầm mống sót lại thì Triệu Can Sương vẫn còn như ngồi trên đống lửa, bứt rứt không thôi.

    Lại nói đến công chúa nhà Yên, khi xuống đến Kiệt Thổ thì đổi sang họ Đỗ, ý chỉ họ bên ngoại của triều đình nhà Yên lúc trước. Những người đi theo Yên công chúa lập làng dựng ấp, sống một cuộc sống yên ổn, mong chờ có ngày hồi hương.

    Lão Trọng nhìn ngụy Tam Gia, nói:

    - Yên công chúa năm xưa khi sang đến Kiệt Thổ thì không hợp khí hậu nên mắc phải bệnh nan y, đã mất từ lâu rồi.

    Ngụy Tam Gia gạt lão Trọng sang một bên, trả lời thờ ơ:

    - Việc này ngươi không phải nói gà nói vịt là ta tin ngay được, ta cứ giết hết đám trai tráng trong làng, nữ nhân giữ lại hỏi cung, nếu Yên công chúa chưa chết nhất định sẽ tìm được, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ngươi biết để đánh thuốc từng này người ta tiêu tốn mất bao nhiêu tiền của không? Đợi khi tìm được Yên công chúa rồi, những người còn lại sau khi binh sỹ chơi chán đem bán hết vào lầu xanh, gỡ gạc đồng nào hay đồng đó.

    Bọn người Ngụy Gia khả ố cười lớn.

    Lúc này từ phía trong nhảy ra một đám người, đều là người của lão Ngụy phái đi tự lúc nào, chắp tay nói:

    - Người của Viên Hổ đã chết hết, xong không thấy y đâu.

    Ngụy Tam Gia vẫn dương dương đắc y:

    - Xem ra y chạy trước rồi. Danh nghĩa cái rắm chó, bỏ người của mình mà chạy, xem ra cái gì mà quân tử, cái gì mà hùng tâm tráng khí chỉ là hão huyền mà thôi.

    Ngụy Gia nhìn lão Trọng, nói tiếp:

    - Thôi ngươi cứ tiếp tục trống mắt ra mà xem ngươi đúng hay là Ngụy Gia ta đúng. Chỉ cần một buổi tối, ta không tin người trong làng không khai ra ai là Yên công chúa.

    Vừa nói vừa gia hiệu cho người của mình tiếp tục thảm sát, một người trong đám Ngụy Gia đao vừa giơ lên thì bỗng nhiên bị đánh văng lên không trung, tư thế rất đẹp.

    Ngụy gia lập tức cây roi trong tay đề phòng giới bị, chỉ thấy người đến là một cô nương cao ráo xinh xắn, khuôn mặt nhìn chằm chằm vào lão Trọng, hết sức thương cảm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 18-10-2015 lúc 18:40.

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Băng Thiên Tuyết Địa,Lâm Kính Vũ,phiêu!,travinh19,Vampire97,
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status