Chương 5: Bảo bối tới tay, loạn cục bắt đầu
Dịch giả: dokhanh2909
Diệp Tiếu cất đi số kim phiếu đến từ việc cướp đoạt Lan Lãng Lãng. Tiếp đó, hắn nóng lòng, sốt ruột mà chạy tới địa điểm ước định – hẻm nhỏ ở phía sau Tả tướng phủ.
Khi Diệp Tiếu mới đi được chừng một nửa quãng đường thì trời bắt đầu tối. Bóng đêm bao phủ khắp nơi nơi.
Ở cách đó không xa về phía trước, đó chính là Tả tướng phủ. Diệp Tiếu đắc ý vô cùng cười một tiếng. Hắn đang muốn đi vòng hướng đến chỗ hẻm nhỏ, nhưng khi hắn vừa mới đi qua chỗ góc tường và đang định rẽ vào trong hẻm nhỏ, Diệp Tiếu đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy!
"Hả?" Diệp Tiếu chợt dừng bước.
Đó là một loại cảm giác cực kỳ nguy cơ!
Đây chính là Linh Giác, thứ mà hắn luyện ra được thông qua việc đối diện với vô số nguy cơ sinh tử, thập diện mai phục và trải qua muôn vàn thử thách. Linh Giác tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai lầm nào.
Loại Linh Giác này linh nghiệm như thần ở khả năng cảm ứng thiên tài địa bảo. Hơn nữa, khả năng nhận biết nguy cơ của Linh Giác càng là không bao giờ nhầm lẫn!
Một khi loại cảm giác nguy hiểm này xuất hiện, như vậy thứ đang chờ đợi mình tất nhiên là tình cảnh cực kỳ hung hiểm.
Diệp Tiếu có thể cảm giác được rất nhiều cao thủ từ bốn phương tám hướng đang chạy hướng đến chỗ này, mà vị trí mình đang đứng lại có vẻ như là vị trí trung tâm.
"Đối phó với ta?" Diệp Tiếu cau mày, ngay sau đó lắc đầu một cái: "Không nên a. . . Bây giờ, ta còn chưa có đủ tư cách để khiến cho nhiều cao thủ như vậy hưng sư động chúng (*). Làm như thế này cũng thật quá coi trọng ta đi!"
*: huy động nhiều nhân lực để làm một việc gì đó
Cùng lúc đó, từ bên chỗ bên cạnh của hẻm nhỏ, những tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Một người nào đó hạ thấp giọng mà nói lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Diệp Tiếu không đến? Chẳng lẽ hắn định đùa bỡn ta?"
Đó chính là giọng nói của Tả Vô Kị.
Hiển nhiên, tên này sớm đã đến, hơn nữa hắn còn đang chờ đợi trong sự sốt ruột vô cùng.
Diệp Tiếu nhanh chóng suy nghĩ và kết luận: Đây tuyệt đối không phải là bẫy rập do Tả Vô Kị thiết kế.
Ta thực sự cần thứ kia.
Hơn nữa, nếu như ta để cho Tả Vô Kị lại lẩm bẩm thêm mấy câu, sợ rằng hắn sẽ tạo nên những tiếng động có thể thu hút sự chú ý của những cao thủ kia và dẫn bọn họ đến chỗ của hắn. . .
Diệp Tiếu chợt lách người và nhanh chóng tiến vào hẻm nhỏ.
"A ha. . . Ngươi. . ." Tả Vô Kị thấy Diệp Tiếu đi tới liền muốn hưng phấn hoan hô một tiếng. Hắn lập tức chạy điên cuồng đến nghênh đón Diệp Tiếu.
"Đừng lên tiếng." Diệp Tiếu vội vàng bịt kín mồm của hắn: "Ngươi có mang thứ đó đến không?"
Đôi mắt của Tả Vô Kị tỏa sáng. Tuy hắn không nói được bởi vì mồm bị bịt kín, nhưng hắn gật đầu liên tục. Ngay sau đó, hắn lấy một cái bọc từ sau lưng ra.
Diệp Tiếu không mở cái bọc đó ra cũng biết đây chính là khối Thiên Tinh Linh Tủy kia!
Xem ra, tên này đi ăn trộm nhiều rồi nên tất cả mọi hành động đều là quen việc dễ làm. Vì vậy, hắn thuận lợi ăn trộm thứ đó mang ra ngoài.
“Ừm, đây là 15,000 lượng kim phiếu, nhớ trả lại đúng hạn!" Diệp Tiếu nhận lấy cái bọc và ôm vào trong ngực. Hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng nên thuận tay đưa Tả Vô Kị số kim phiếu.
"Đa tạ, đa tạ. . ." Giọng nói của Tả Vô Kị trở nên nghẹn ngào: "Huynh đệ, thật là huynh đệ tốt. . . Từ nay về sau, Diệp huynh đệ chính là thân huynh đệ của ta. Ta… ta. . ."
Có vẻ như, hắn đang kích động đến mức không nói nên lời.
Tả Vô Kị đang nghĩ đến chuyện hắn rất nhanh có thể lấy công chuộc tội và mua khối ngọc mang về. Như vậy, từ nay về sau, hắn sẽ không còn bị gia gia, phụ thân coi thành bao cát rồi đánh nữa. . . Trong phút chốc, đôi mắt của Tả Vô Kị tràn đầy những giọt nước mắt nóng bỏng dường như sắp chảy ra: "Ô ô ô, tái sinh phụ mẫu (*) a. . ."
*: Ân nhân cứu mạng
“Nga”, trời xanh gào thét. Danh tiếng “kẻ phá sản đệ nhất kinh thành” của ta rất nhanh sẽ bị loại bỏ. Chỉ có trời mới biết khoảng thời gian này áp lực mà ta phải gánh chịu lớn đến bao nhiêu, lớn vô cùng a! . . .
"Được rồi được rồi, ngươi nhanh trở về đi. Sau này, lúc cần thiết, ngươi lại có thể nói những lời khách sáo này." Diệp Tiếu đã nhận được thứ mà bản thân hắn muốn rồi, cho nên hắn không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Quá nguy hiểm rồi!
May mắn, Tả Vô Kị càng thêm muốn rời khỏi chỗ này: "Huynh đệ, đợi đến sau khi buổi đấu giá kết thúc, lúc ta trở lại, chúng ta chắc chắn phải uống rượu một phen."
Tả Vô Kị vừa nói vừa cất tập kim phiếu đi, rồi chạy đi nhanh như chớp.
Nắm trong tay lượng vốn liếng đủ để giúp bản thân đổi đời, Tả đại thiếu gia không muốn đợi thêm một giây nào nữa. Hắn chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt.
"Mẹ nó. . ." Diệp Tiếu cảm thấy choáng váng: " So với ta, tên khốn này còn chạy nhanh hơn. . ."
Nói thế nào đi chăng nữa, Diệp Tiếu đã nhận được thứ hắn muốn cho nên hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng mà vuốt ve khối Thiên Tinh Linh Tủy ở bên trong cái bọc. Hắn đang muốn quay người trở về và mau chóng rời đi nơi thị phi này.
Nào ngờ, hắn bỗng cảm thấy đầu mình choáng váng mãnh liệt vô cùng, Diệp Tiếu không thể không dừng lại và dùng bàn tay đỡ trán. Cơ thể hắn hơi lung lay một cái.
Lúc này, độc tố ẩn núp ở trong người đang hơi có xu hướng không thể bị áp chế được nữa.
Chẳng phải ta đã áp chế độc lực rồi sao? Tại sao lại đột nhiên có sự cắn trả?
Thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy đầu mình choáng váng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa càng mơ hồ có một nỗi khát vọng khẩn cấp. . .
Diệp Tiếu cảm thấy được cảm giác choáng váng ngày càng dữ dội, cho nên hắn cũng không chú ý đến sự khác thường đôi chút này. Thế nhưng, hắn cũng không dám sơ suất. Diệp Tiếu khẽ cắn răng và lấy ra một góc của khối ngọc tủy kia, rồi lấy một con dao găm từ trong ngực ra. Lúc này, hắn không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể quyết định thật nhanh, nếu không độc tố tùy thời có thể phát tác. Trước hết, hắn biết mình cần phải cắt xuống một khối ngọc để trừ độc. Coi như là lãng phí một chút cũng không sao, đảm bảo mạng sống là nhiệm vụ hàng đầu bây giờ.
“Xoẹt, xoẹt!” Hai tiếng vang lên. Trong nháy mắt, con dao găm sắc bén cắt ra lớp bên ngoài của Thiên Tinh Linh Tủy, nhưng phần tinh thể ở bên trong cực kỳ rắn chắc. Dựa vào thể lực của Diệp Tiếu bây giờ, cho dù hắn sử dụng hết lực lượng có từ lúc bú sữa mẹ đến nay thì cũng chỉ miễn cưỡng cạo đi được một lớp bột mỏng mà thôi. . .
"Không ngờ thứ này lại cứng rắn như vậy!" Diệp Tiếu bất đắc dĩ hơi ngẩng đầu rồi đem một chút bột này cho vào mồm và nuốt xuống.
Diệp Tiếu nhận biết Thiên Tinh Linh Tủy, thế nhưng cho tới tận bây giờ, hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, càng chưa từng có dùng qua thứ này. Đây là lần đầu tiên hắn biết độ cứng của Thiên Tinh Linh Tủy lại cao đến mức như vậy.
Thật là "Cứng rắn chết rồi"!
Ngay sau khi hắn nuốt lượng bột kia xong, Thiên Tinh Linh Tủy ở trong ngực hắn tỏa ra một luồng hương thơm kỳ lạ khiến cho người ta vừa ngửi thấy thì sẽ cảm thấy tâm thần sảng khoái. Diệp Tiếu hít một hơi thật sâu và cảm thấy cả người thư thái, sau đó. . .
Hắn lại cảm thấy thêm một hồi choáng váng kịch liệt tựa như có mấy cái chữ to màu vàng chợt lóe lên ở trong đầu. Sau 15 phút, hắn cảm thấy tay mình trở nên nhẹ nhõm đi một cách kỳ lạ. Khối Thiên Tinh Linh Tủy kia đột nhiên biến mất rồi!
Cái bọc rõ ràng vẫn còn ở trong tay. Đây là thật sự mà không phải là giả!
Thế nhưng, làm thế nào khối Thiên Tinh Linh Tủy ở bên trong bọc đã không còn rồi? Biến mất một cách vô căn cứ!
Diệp Tiếu không nhịn được mà trợn to hai mắt: Chuyện gì đã xảy ra? Hắn có thể cảm giác rõ ràng được: Khối ngọc cũng không bị cao thủ tuyệt thế nào đó đoạt đi!
Cho dù bây giờ Diệp Tiếu đã mất hết tu vi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không có chuyện đồ của mình đã bị người khác đoạt đi rồi mà hắn còn không biết!
Có lẽ, thứ này cũng không biến mất mà nó đã tiến vào bên trong thân thể của mình!
Nhưng. . . Làm thế nào nó có thể tiến vào bên trong thân thể của mình?
Một khối ngọc lớn như vậy a! Làm thế nào có thể tiến vào? Nó tiến vào từ chỗ nào a?
Trong chốc lát, Diệp Tiếu chân chính cảm thấy hơi choáng váng, không phải ở mặt sinh lý, mà ở phương diện tâm lý có cái gì đó không đúng. Thế nhưng, hắn chưa kịp tìm hiểu một chút xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì bỗng nhiên, ở bên trong đan điền, một luồng khí lưu dâng trào mãnh liệt lên trong nháy mắt!
Chỉ trong chớp mắt thôi, cả người của Diệp Tiếu đầy mồ hôi, một lượng lớn Linh lực không biết từ đâu chui ra và hoàn toàn không bị khống chế mà đánh thẳng vào một cách cuồng bạo! Diệp Tiếu cảm giác rõ ràng vô cùng kinh mạch của mình đang hơi run rẩy, nhưng đây cũng chỉ là phí công giẫy giụa mà thôi.
"Lần này hỏng rồi!" Diệp Tiếu cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Diệp Tiếu cũng được coi như là đại hành gia trong chuyện tu hành, nhưng hắn biết rõ bản thân bây giờ đang đối mặt với tình huống gì. Sự xuất hiện của một lượng lớn Linh lực như thế này tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Lúc này, khả năng mình bỏ mạng cao đến tám chín thành.
Nguyên nhân rất đơn giản. Luồng Linh lực này thật sự quá cuồng bạo. Cơ thể bây giờ của mình hoàn toàn không có khả năng tiêu hóa nổi luồng Linh lực này, cho dù một phần trăm cũng không thể! Kiếp trước, mình chưa từng tiếp xúc qua thứ này, mặc dù mình cũng biết nó có công hiệu mạnh mẽ, nhưng mình không hề nghĩ tới nó lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này!
Tình huống bây giờ ít nhất đã vượt ra khỏi dự tính của mình đến mười mấy lần, thậm chí nhiều hơn. . . Hiện tại, cách giải quyết duy nhất chính là làm cho nó bạo phát và khơi thông luồng Linh lực này đi ra ngoài. Nếu không, thân thể này chắc chắn sẽ tiêu tùng. Nếu như mình không bị chết bởi kịch độc, mà lại bị kỳ trân hiếm thế, thiên địa linh bảo làm cho căng phồng rồi nổ chết thì chẳng phải là quá oan uổng sao!
Ngay vào lúc này. . .
Một âm thanh ầm ầm vang lên rất lớn ở gần đó. Tiếp đến, một luồng ánh lửa bay lên cao!
Những âm thanh chém giết bỗng vang lên ở gần ngay trong gang tấc. Tiếng binh khí va chạm nhau - “Đang, đang, đang!” - giống như là mấy ngàn người đang cùng nhau đánh thép vậy. Diệp Tiếu khóc không ra nước mắt.
Sự tình mà mình lo lắng nhất đã xảy ra. Lúc trước, cảm giác của mình không hề sai một chút nào, đó chính là Tả tướng phủ đã xảy ra chuyện!
Hơn nữa, chuyện này lại còn xảy ra ở thời khắc quan trọng này!
Những cao thủ mà mình cảm giác được ở lúc trước đang hướng về phía Tả tướng phủ, mà không phải là đang hướng về phía chỗ của mình.
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, bây giờ vị trí của mình thật sự quá gần những cao thủ đó . . .
Với tình trạng của thân thể như bây giờ, mình còn gặp phải tình huống rối loạn như thế này.
Hiện tại, việc duy nhất có thể làm là dùng cái bọc này tạo thành một cái khăn trùm đầu đơn giản.
Tiếp theo, Diệp quân chủ muốn rời khỏi đây. . .
Cục diện hỗn loạn cỡ này không hề có liên quan gì với ta a. . .
Tiếng kêu la chém giết càng ngày càng kịch liệt. Hiển nhiên, phương diện chiến lực của Tả tướng phủ đã bắt đầu hóa thủ thành công.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Diệp Tiếu nhướng mày một cái: Thanh âm này một dài ba ngắn, hẳn là tín hiệu rút lui. . .
Lúc này, Diệp Tiếu vừa mới đi tới đầu hẻm. Hắn không phải không muốn đi nhanh, nhưng thân thể bây giờ thật sự quá vô lực. Nào ngờ, một luồng ánh đao đột nhiên xuất hiện và chém xuống với tốc độ nhanh như tia chớp.
Mấy vị cao thủ nọ đã đến đây rồi.
Đối mặt với những người cản đường, những vị cao thủ này không nói hai lời, ngay cả chào hỏi cũng không, trực tiếp rút đao ra giết.
Những kẻ cản đường, giết không tha.
Diệp Tiếu tức giận cùng với rùng mình một cái: Những người này mặc quần áo đen và che mặt, cho nên bọn họ chắc chắn không phải là người của Tả tướng phủ. Hơn nữa, những người này ra tay dứt khoát, cho nên bọn họ cũng không phải là võ giả bình thường, hẳn là sát thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh!
Nhìn phong cách này, có vẻ như bọn họ cũng không phải là sát thủ bình thường!
Lúc Diệp Tiếu đang suy nghĩ ở trong lòng, đao của đối phương chưa từng ngừng nghỉ. Ánh đao chợt lóe, chém xuống nhanh như tia chớp, tuyệt sát vô tình!
Dựa theo thế tiến tới của người ở đối diện, lực lượng của đòn đao chém này lại có thể bộc phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt. Ở bên cạnh, lớp ngoài của tường cùng với mặt đất tới tấp nứt ra. Dường như không khí cũng bị đao khí chém nát thành mảnh nhỏ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Link góp ý, thảo luận bản dịch: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post19685528