TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thấy truyện thế nào?

Trang 2 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 78

Chủ đề: Harry Potter: Trở lại 1977 - Hồng Quế

  1. #6
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 5: Phòng sinh hoạt chung


    Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
    Nhóm Đạo Tặc ngồi trên hai chiếc ghế bành gần lò sưởi. James Potter và Sirius Black ngồi trên một ghế, người hơi ngả, chân gác lên thành ghế. Phía đối diện, Remus Lupin ngồi một cách thư thái, tay tựa vào thành ghế và chống cằm. Vừa qua ngày trăng tròn được mấy ngày nên trông cậu rất là xuống sắc. Mái tóc vàng không còn óng mượt như bình thường mà trở nên tơi tả như xơ mướp, da dẻ thô ráp, tái nhợt và đôi mắt nâu của cậu lộ vẻ mệt mỏi.
    Bên cạnh cậu, Peter Pettigrew ngồi co chân trên ghế, tay cầm một quả cầu thủy tinh nhỏ, còn tay kia thì chĩa đũa phép vào nó.

    - Thôi nào, Đuôi Trùn. Cậu đang làm nó tuôn ra mưa lửa thay vì tuyết đấy! - Sirius nói.
    Bên trong quả cầu thủy tinh là một mô hình ngôi nhà có một khu vườn nhỏ xíu và hàng rào gỗ trắng bao quanh. Bên trong khu vườn nhỏ xíu có một cây thông Nô-en cao gần đến nóc ngôi nhà, trang trí điểm xuyết những cái chuông màu vàng nhỏ. Đáng lẽ ra tuyết phải rơi liên tục trong quả cầu thủy tinh đó để mô phỏng phong cảnh đêm Giáng sinh, nhưng hiện giờ thay vì tuyết lại là những đốm lửa nhỏ.

    - Ôi, Sandy sẽ giết chết mình.
    Sandy là chị họ của Peter, cùng học năm thứ bảy, nhà Ravenclaw. Peter mượn cô quả cầu này nhưng giờ lại đang gặp rắc rối với nó.
    - Mình nghĩ cậu nên nhờ Lily. Cô ấy là người giỏi Bùa Chú nhất.

    James nói, cố tình lớn giọng hơn bình thường và đánh mắt sang chiếc ghế bành kế bên đó, nơi Lily Evans và Mary McDonnal đang ngồi tán chuyện. Nghe thấy tên mình, Lily khẽ nhướng mày, nhìn sang. Ánh mắt cô ánh lên một chút vui thích khi bắt gặp nụ cười của James.
    - Lily này, Peter gặp chút rắc rối. Bạn làm ơn một chút được không?

    Sự vui vẻ và hài hước toát ra trên khuôn mặt và sắc giọng của James. Đó là một trong những điều mà Lily thích ở cậu. Mọi thứ đối với James thật đơn giản, thật vui vẻ. Dù gặp phải sự việc tồi tệ đến đâu, cậu cũng luôn tìm ra được một điểm hài hước nào đó trong đó. Mà đó chưa phải là điểm duy nhất...
    Lily tiến lại, khẽ tựa người lên thành ghế mà Peter và Remus ngồi.
    - Có chuyện gì vậy?
    Peter rụt rè đưa quả cầu thủy tinh cho Lily.

    - Ồ... - Lily đưa nó lên, ngắm nghía một cách vui thích. - Một vật thú vị. Rất thông minh và dễ thương. - Cô xoay nó vài vòng. - Mình nghĩ là... mình tìm ra cách để sửa nó được...
    Rồi cô chĩa đũa phép vào quả cầu, vẩy mấy cái cùng với mấy câu thần chú liên tiếp. Mưa lửa trong quả cầu biến mất, thay vào đó là tuyết trắng rơi lả tả.
    - Bá cháy! Cám ơn Lily.

    Peter reo lên vui mừng. Lily khẽ mỉm cười, không quên liếc nhìn James một lần nữa, làm cho Sirius khụt khịt mũi rất to ở bên cạnh.
    - Bạn cần lấy phí dịch vụ, Lily ạ.
    Lily ngoảnh lại. Một cậu con trai da rám nắng, tóc cột đuôi ngựa đứng sau lưng Lily. Tay cậu ta đặt trên vai một cậu bé năm thứ nhất. Ted Conners.
    - Đây là Andy, em họ mình. Mình đem nó lại để giới thiệu với Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, có gì thì bảo ban nó giùm mình với.

    Thằng bé có tóc màu đen, mũi hơi hếch. Nó cười toe toét với Lily, rồi quay sang James và các anh còn lại.
    - Em chào các anh chị. Em có gặp chị Lily, anh James, với anh Sirius trên tàu rồi.
    Lily và James nhìn cậu bé như thể để nhớ lại, nhưng Sirius thì reo lên.
    - À, anh nhớ rồi. Chú mày ngồi cùng toa với Snivellus. Ha ha... Tội nghiệp hả? Thằng đó có làm gì mấy đứa không?
    Thằng nhóc co người lại làm điệu bộ rồi cười toe toét.

    - Anh ấy không làm gì đặc biệt, chỉ lườm bọn em một cái xém té khỏi ghế. Dễ sợ ác! Nhưng mà chắc là tại anh í xấu hổ vì khóc trước mặt bọn em.
    - Khóc á? Há há há... Chú mày nói đùa đấy hả? - Sirius bật ra một tràng cười không-tin-nổi.
    Mọi người đều tròn mắt nhìn thằng bé.
    - Em nói thật. Một trăm phần trăm luôn.

    James nhỏm người về phía trước, hỏi một cách tò mò.
    - Mấy đứa làm gì mà Snivellus phải khóc?
    Thằng bé gãi đầu.
    - Tụi em có làm gì đâu. Sau khi đụng độ với hai anh, anh ấy ngồi như người mất hồn. Thế rồi khóc. Rồi lườm bọn em một cái sợ hết hồn, làm bọn em không dám nói năng gì cho đến lúc xuống tàu luôn.
    James bật ra một tiếng cười thích thú, ôm lấy vai Sirius.

    - Chân Nhồi Bông, nghe thấy gì chưa? Snivellus khóc vì chúng mình đấy. Bồ biết mình đã làm gì mà nó khóc không?
    Peter Pettigrew và Ted Conners cười ré lên phấn khích. Remus nhíu mày vẻ nghĩ ngợi, còn Lily thì ngây người vì bất ngờ.
    - Ờ... cậu trừ điểm nó vì tấn công tụi mình.
    - Ờ há... Có khi nó sợ lũ bạn Tử Thần Thực Tử của nó nghỉ chơi vì nó làm mất năm mươi điểm ngay ngày đầu tiên nhập học.

    - Cũng có khi nó ghen tị phát khóc vì thấy cậu trở thành Thủ lĩnh Nam sinh. Nghĩ xem, lúc nào nó cũng ghen tị với cậu mà, đúng không hả Gạc Nai?
    - Ờ... cũng có lí. Tin này đúng là bá cháy. Giỏi lắm, Andy!
    James giơ ngón tay cái về phía Andy, làm cậu bé đỏ mặt sung sướng. Sau đó, cậu lại quay lại tiếp tục bàn tán và cười với Sirius và Peter về cái tin sốt dẻo mới nhận được.
    Lily khẽ vỗ vai cậu bé Andy rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi. James nhìn vói theo, bối rối hỏi.

    - Cậu có nghĩ Lily bực mình không, Chân Nhồi Bông? Có thể cô ấy nghĩ bọn mình vẫn ếm bùa Snivellus vậy?
    - Òi, không đâu. - Sirius nằm ườn người ra ghế. - Cô ấy đã nghỉ chơi với thằng ấy từ lâu rồi. Mà hai đứa mình mới là người bị tấn công chứ lị. Bồ chỉ trừ điểm nó - làm phận sự của mình.
    - Nhưng tại sao cô ấy không cười? - James thì thào. Cậu liếc về phía Remus, người đang cố tình tránh xa câu chuyện. - Mơ Mộng, cậu nghĩ sao, cô ấy có bực mình không?

    - Mình không biết, Gạc Nai à. - Remus cân nhắc rồi điềm đạm nói. - Có thể bạn ấy không cười chỉ vì Snape khóc. Lily đâu có muốn thấy ai khóc đâu. Kể cả kẻ đó tệ thế nào đi nữa. Phải không?
    James thở dài, ngả người ra ghế. Trông cậu có vẻ thư giãn hơn một chút.
    - Có khi cậu nói đúng. Cô ấy đâu có muốn chơi lại với thằng đó đâu nhỉ. Nó chỉ là một thằng quái gở sắp trở thành Tử Thần Thực Tử.
    ***

    Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.
    Severus lẩm nhẩm “rắn đuôi chuông”, cửa phòng sinh hoạt chung mở ra. Gareth Greengrass đã quyết định lấy tên các loài rắn để đặt làm mật khẩu luân phiên. Liếc nhanh qua gian phòng rộng lớn, Severus quyết định rằng tốt nhất khôn hồn thì về phòng ngủ mà ngủ cho sớm, chứ cứ la cà ở đây chẳng chóng thì chày cũng bị Avery hay Mulciber túm lấy để hỏi lí do tại sao anh lại lặn mất tăm mất tích khỏi chúng nó từ lúc lên tàu đến giờ.
    Vừa dợm chân định bước về hướng phòng ngủ thì Severus thấy vai phải của mình bị giữ chặt lại.

    - Này, bồ tèo, định chuồn đi đâu đấy?
    Micheal Mulciber đứng đó cười ngạo nghễ. Andrew Avery đứng ngay cạnh nó, với một thái độ không dễ chịu gì cho lắm.
    Mulciber có vóc người đậm đà, cơ bắp, về thể chất là ăn đứt Severus. Avery tuy có dáng mảnh dẻ hơn, nhưng cũng là một kẻ ham vận động, lại chơi trong đội Quidditch, dẫu so với Mulciber có kém cạnh tí tẹo nhưng so với thân hình gầy gò của Severus thì tốt hơn chán.

    Thế nên nếu không phải nhờ vốn hiểu biết sâu rộng về các lời nguyền chiến đấu và khả năng phép thuật mạnh mẽ, cộng với kinh nghiệm bao năm chống trả các ngón đòn tấn công của nhóm Đạo Tặc thì không có lí do gì mà Severus lại không thấy dè chừng hai nhân vật này.
    Nhất là bây giờ, khi thực chất Severus đã ba mươi tám tuổi (trừ cái cơ thể ẻo lả) với bản lĩnh và kiến thức không kẻ nào trong hai thằng trên đọ được thì Severus chỉ thấy phiền phức là chủ yếu.

    - Tôi về phòng ngủ. - Severus nói.
    - Từ từ đã. Bọn này muốn nói chuyện một tí. - Mulciber nói.
    - Để mai đi. Tôi mệt lắm.
    - Sao tôi lại có cảm giác cậu đang tính bài chuồn ấy nhỉ? Hình như cậu đang tránh mặt chúng tôi. - Avery nói. Môi nó cong lên thành một nụ cười lợt lạt.
    - Sao tôi phải tránh mặt các cậu? - Severus hỏi lại, trong đầu đang vẽ ra một cái cớ nào đó nghe hợp lí một tí.
    - Cậu nói cho tôi biết đi. - Mulciber lôi tuột Severus đến cái ghế bành gần nhất. Avery lững thững đi theo sau, mắt ánh lên một vẻ thích thú bất thường.

    Severus và Mulciber nhìn chòng chọc vào nhau hồi lâu. Trước khi Severus cất tiếng nói thì Mulciber đã vỗ vai anh, cười lớn.
    - Ha ha... Trông mặt bồ tèo hình sự quá! Greengrass đang làm ầm ĩ lên kia kìa, nó cứ thắc mắc mãi tại sao điểm của nhà mình bị thụt đi năm mươi điểm. Không ai biết cả. Nhưng bọn tớ đoán là cậu, phải không?
    - Bọn tôi nghe nói cậu đụng độ với James Potter hồi hôm. Giờ nó là Thủ lĩnh Nam sinh... - Avery phát ra một tiếng kêu như thể nhổ nước bọt. - Đờ mờ! Cứ như mình quan tâm đến cúp nhà lắm đấy.

    Severus thấy nhẹ người. Anh cố nặn ra một nụ cười với hai đứa.
    - Nhưng sao cậu lại lạc vào toa của đám năm nhất vậy?
    - Ờ... tôi lên muộn. Thấy toa đó trống.
    Hai đứa kia gật gù.
    - Thế tại sao lúc ăn tối cậu cũng không ngồi cùng tụi này? - Avery hỏi tiếp.
    - Chỗ các cậu kín chỗ rồi còn đâu. - Severus nói.

    - Thôi được rồi. Ngày mai đừng có ngồi nhầm chỗ nữa là được. Nhớ nhé! - Mulciber vỗ vai Severus lần nữa, cười nham hiểm.
    Avery cười hinh hích. Severus nói giọng xuôi xị.
    - Được rồi. Tôi đi ngủ được chưa?
    - Ờ... Chúc ngủ ngon. Đừng khóc thét lên trong mơ nhé.
    Mulciber nói giọng châm chọc, rồi cùng Avery giơ tay lên vẫy chào Severus trong tiếng cười khùng khục.
    Nhanh hết mức có thể, Severus biến vào giường ngủ của mình, đóng các tấm chắn quanh giường lại và ếm lên đó đủ các loại bùa chú bảo vệ. Sau đó, anh đặt mình xuống và nhắm mắt lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...9#post19685739
    ---QC---
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/


  2. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bababobibo,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,MaLongy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 6: Giờ Độc Dược

    Severus Snape vốn là một cậu bé rất ham học. Ngoài niềm đam mê về Nghệ thuật Hắc ám, những cuốn sách khác cũng thu hút cậu. Ngoài ra, ham muốn chứng tỏ bản thân mãnh liệt trong cậu làm cho cậu là một trong những nhân vật thường xuyên xuất hiện trong thư viện.
    Tờ kết quả P.T.T.Đ của Severus vẫn để tuốt ở dưới đáy hòm, sau khi anh nhận được từ một năm trước. Lục lại trí nhớ, Severus nhớ ra rằng hồi đó mình đang nằm còng queo trong phòng ngủ thì con cú màu xám tro của Bộ lao qua cửa sổ và thả trước mặt anh một cuộn giấy da to uỵch.
    KẾT QUẢ PHÁP THUẬT THƯỜNG ĐẲNG
    Điểm đậu:
    Xuất sắc (XS)
    Giỏi quá kỳ vọng (G)
    Xoàng (X)

    Điểm rớt:
    Kém (K)
    Tồi dễ sợ (T)
    Bết (B)

    SEVERUS TOBIAS SNAPE ĐÃ ĐẠT THÀNH TÍCH:

    Cổ ngữ Rune: G
    Số học: G
    Thiên văn học: G
    Bùa Chú: XS
    Phòng chống nghệ thuật hắc ám:XS
    Thảo dược học:G
    Lịch sử Pháp thuật:X
    Độc dược:XS
    Biến hình: G
    Anh đạt được cả 9 chứng chỉ P.T.T.Đ, trong đó có 3 cái xuất sắc và chỉ có một cái xoàng là cái môn đáng chán nhất Lịch sử Pháp thuật. Cái môn này thực ra có lẽ cũng không đến nỗi nào nếu như người dạy không phải là giáo sư Binns vốn là một con ma có giọng giảng bài cực kì buồn ngủ.
    Severus đã chọn theo học cả tám môn học đủ tiêu chuẩn học lên tiếp trình độ Pháp Thuật Tận Sức (P.T.T.S), tất nhiên là anh cũng chả buồn bã gì vụ không được học tiếp môn Lịch sử Pháp thuật. Ngồi tận hưởng những bài giảng lê thê của Binns là một trong những điều anh ít thiết tha nhất trên đời.
    Tám môn học cho trình độ P.T.T.S là tương đối nặng đối với bất kì học sinh nào. Đối với kiến thức của Severus bây giờ thì mọi thứ đều đơn giản, tuy vậy khối lượng bài tập về nhà khổng lồ và các giờ lên lớp dày đặc chắc chắn cũng làm phiền anh rất nhiều. Nhất là khi anh còn muốn tập trung để tìm cách tìm các Trường Sinh Linh Giá mà không thu hút sự chú ý của Chúa tể Hắc ám. (Giờ nếu được chọn lại chắc anh đã bỏ phứt hai cái môn vô tích sự là Số Học và Thiên Văn đi cho rồi!)
    Severus vừa trông đợi lại vừa hồi hộp đối với những giờ học mà anh học chung với Lily. Có một số giờ sẽ phải chạm mặt đám Đạo Tặc - một điều anh chẳng mong muốn gì, nhưng cư xử thế nào với Lily mới là điều anh quan tâm nhất.
    Đã hai chục năm, từ khi ra trường anh không gặp lại Lily. Đến khi cô chết về tay Chúa tể Hắc ám, anh cũng chỉ kịp đến để khóc bên xác cô chứ không nói được với cô lời nào trước đó. Vì thế dù đã qua cơn sốc ban đầu, nhưng thành thực mà nói, Severus không biết mình sẽ cư xử thế nào trước mặt Lily cho phải.
    Tất nhiên là anh không thể nào len men lại gần cô như cái thời họ vẫn là bạn tốt. Nhất là khi con đường của anh đã định rõ: sẽ gia nhập Tử Thần Thực Tử, đem lời tiên tri giết chết Lily cho Chúa tể Hắc ám, trở thành gián điệp cho Dumbledore, làm một ông giáo đáng ghét nhất trường Hogwarts, lại làm gián điệp cho Dumbledore, trở thành hiệu trưởng đáng ghét nhất trong lịch sử trường Hogwarts, rồi bị Chúa tể Hắc ám giết chết.
    Tốt nhất anh cứ theo cái bài mà kiếp trước anh đã áp dụng: lờ cô đi. Tuy nhiên, giờ đây anh sẽ phải cố gắng hết sức để ngăn mình khỏi nhìn chằm chằm vào cô khi cô quay đi với cái nhìn của một kẻ đi săn tuyệt vọng. Tốt nhất là Bế Quan hoàn toàn. Không bao giờ nên hạ thấp sự phòng vệ của mình xuống.
    Lớp học Độc Dược diễn ra dưới tầng hầm, nơi mà Severus đã từng dạy suốt mười bốn năm trời. Nhưng cảnh trí trong phòng giờ đây không giống như thời Severus dạy học. Vẫn ẩm ướt và nồng nặc mùi thảo dược, nhưng cách bài trí của Slughorn làm cho căn phòng có một vẻ phô trương, lòe loẹt hơn. Một vài bức tranh màu sắc rực rỡ được treo trên tường. Trên bàn giáo viên, thậm chí còn có một bình thủy tinh, trong đó có một con cá vàng nhỏ xíu đang bơi ngoe nguẩy.
    Slughorn, đã ngồi sẵn trên bàn giáo viên, người rung lên núng nính, một tay mân mê hàm râu quặp, còn tay kia vuốt ve bên ngoài cái bình thủy tinh.
    Lớp học Độc Dược trình độ P.T.T.S chỉ có bốn đứa Slytherin, bốn đứa nhà Gryffindor, năm đứa nhà Ravenclaw và một đứa duy nhất nhà Hufflepuff là con bé tên Kim mà Severus gặp trên xe vong mã kéo hồi đi vào trường.
    Severus thắc mắc không hiểu sao lớp học có một dúm đứa mà anh lại không nhớ ra con bé này, nhất là khi nó là người châu Á duy nhất trong lớp. Nhưng nghĩ lại, hồi đó sau khi Lily nghỉ chơi với anh, Severus thường ngồi chung với Mulciber và gần như không thèm liếc mắt đến đám còn lại, trừ Lily và hai kẻ không đội trời chung (nhưng đến năm thứ bảy, Potter và Black không dám chọc phá anh trước mặt Lily nữa thì anh cũng thôi không nhìn chúng nữa). Do vậy, thực ra con bé tên Kim đó cũng không phải là người duy nhất trong lớp mà đến giờ anh không nhớ.
    Severus lặng lẽ đi vào, không dám nhìn sang Lily một chút nào. Anh biết chắc bốn đứa Gryffindor đã ngồi kín một bàn. Bốn đứa nhà Ravenclaw cũng ngồi kín một bàn. Con bé tên Kim ngồi chung với một đứa con gái tóc vàng nhà Ravenclaw mà Severus nhận ra là Pandora Wilkins, có một vẻ ngoài rất giống với đứa con gái kì quặc của cô ta sau này là Luna Lovegood.
    Severus có hai lựa chọn: hoặc là ngồi với hai đứa con gái kia, hoặc là ngồi chung với đám nhà Slytherin. Thấy Mulciber đã để sẵn cho anh một chỗ và nhìn anh trông đợi như một điều tất yếu, Severus lững thững đi lại và ngồi xuống chỗ đó. Dù sao đến ngồi với hai đứa con gái không quen biết kia thì vô cùng kì cục.
    Slughorn vuốt hàm râu quặp một cái nữa, rồi đủng đỉnh đi xuống các dãy bàn, tươi cười hết cỡ.
    - Rất vui được gặp lại các trò.
    Ông đi từng bàn, bắt tay từng học sinh một, chào đón hết sức nồng nhiệt. Sau đó, khi cả lớp đã đi vào trật tự, ông tiến lại gần một chiếc vạc đang chứa một thứ chất lỏng sền sệt như bùn đang sôi chầm chậm. Ông vui vẻ hỏi.
    - Có ai biết đây là loại độc dược gì không?
    Severus không chỉ biết mà anh đã từng pha chế loại thuốc này rất nhiều lần trong đời, chủ yếu cho các thành viên Hội Phượng Hoàng giả trang đi làm nhiệm vụ. Tuy vậy, ngay cả trước kia khi là một cậu học sinh, anh cũng không hào hứng lắm cái vụ giơ tay trả lời rồi, nên giờ không đời nào anh đú theo bọn choai choai này mà giơ tay hết. Anh chỉ nhìn Slughorn một cách buồn tẻ.
    Mulciber thì thầm vào tai Severus.
    - Cậu biết là gì không?
    - Thuốc Giả Trang. - Severus khẽ gật đầu.
    - Ờ há... - Mulciber nói, xem chừng thích thú.
    Slughorn chỉ vào một trong những cánh tay giơ cao phía trước Severus.
    - Lily, nói cho ta xem nào!
    Lily đứng lên. Đến lúc này, Severus không thể không nhìn lên mái tóc đỏ rực của cô được nữa. Cố giữ một vẻ mặt không cảm xúc, Severus để những lời của Lily trôi qua tai mình.
    - Là một loại độc dược giúp người uống vào có khả năng của một Người Biến Hình trong một khoảng thời gian chừng nửa tiếng. Thuốc này pha chế ít phức tạp hơn thuốc Đa Dịch, và không cần phải bỏ tóc hay một phần của người nào đó vào bởi vì ta sẽ không hóa thân thành một ai cụ thể cả.
    - Tốt lắm! Xuất sắc y như mọi lần. Mười điểm cho nhà Gryffindor. - Slughorn tươi cười hết cỡ.
    Lily là học trò cưng nhất của Slughorn. Lily có một trí thông minh phi thường. Nhưng cũng như Hermione Granger - con bé biết-tuốt vào cái thời anh dạy, cô nhớ và làm theo chỉ dẫn trong các cuốn sách một cách hoàn toàn chính xác, vì thế trong bất kì giờ Độc Dược nào, cô cũng kết thúc bằng một dung dịch hoàn hảo và đúng giờ.
    Severus không phải lúc nào cũng có kết quả hoàn hảo, bởi vì anh luôn cố để thay đổi những chỉ dẫn trong sách dựa theo kiến thức và trực giác của mình. Có những lần, những thay đổi đó cho kết quả tốt hơn. Nhưng có lần, sự thay đổi ban đầu chưa hề đem lại kết quả gì tốt đẹp. Dù vậy, số lần anh không thành công rất ít nên Severus vẫn được Slughorn liệt kê vào đám học sinh yêu quý của ông ta.
    Và mặc dù cho anh không có bất kì một điểm gì gây chú ý khác, Slughorn vẫn mời Severus vào câu lạc bộ Slugs của ông ta - một câu lạc bộ toàn những người nổi tiếng, hoặc có liên quan đến người nổi tiếng. Severus rất ít khi mò đến tham dự mấy bữa tiệc của cái câu lạc bộ ngớ ngẩn ấy vì anh thấy nó đã phù phiếm thì chớ, đã vậy ở đó cũng chả có ai đánh giá cao gì sự có mặt của anh cả.
    Slughorn vẩy đũa phép viết những dòng chỉ dẫn lên bảng và yêu cầu cả lớp bắt đầu pha chế thứ độc dược đó. Severus, tất nhiên, chả cần nhìn lên bảng lẫn sách, với lấy một nhúm rễ cây cỏ xước và bắt đầu xắt nhỏ.
    - Cậu không cần nhìn chỉ dẫn à? – Mulciber thì thầm.
    - Tôi đã từng pha chế món này rồi. – Severus điềm tĩnh đáp.
    - Tuyệt cú mèo! Nhớ nhắc tuồng đấy nhé.
    Mulciber reo lên khe khẽ rồi cũng bắt chước Severus xắt nhỏ rễ cỏ xước.
    Cũng như hầu hết các món độc dược khác, Severus đều có những thay đổi riêng của mình trong cách bào chế nên luôn luôn bào chế xong sớm hơn thời gian quy định. Ngắm ngó món độc dược hoàn hảo về cả màu sắc, độ sánh và mùi vị của Severus, Slughorn xuýt xoa một cách phấn khích.
    - Tuyệt vời, Severus! Trò đã từng pha chế độc dược này trước kia phải không?
    Severus gật đầu.
    - Vâng, thưa giáo sư.
    - Điều đó lí giải được phần nào. Trò có thể nói cho ta biết làm sao mà trò lại pha chế xong được món thuốc này sớm đến gần mười phút so với công thức trong sách không?
    - Em có một số thay đổi. Thêm một chút dầu hương thảo, và thêm 4 gam lá cây lưỡi hổ nữa, và khi cho da rắn ráo vào thì thay vì quấy tám vòng theo chiều kim đồng hồ thì chỉ quấy sáu và một phần tư vòng, sau đó quấy một vòng và ba phần tư vòng theo chiều ngược lại.
    - Tại sao?
    - Dầu hương thảo sẽ làm tăng hiệu quả của cây nữ lang. Có nhiều lá cây lưỡi hổ thì sẽ tăng được lượng dịch tiết dẫn đến tác dụng của thuốc sẽ kéo dài hơn nhưng khi đó lượng nhựa từ lá cây lưỡi hổ sẽ bị thừa, và khi kết hợp với da rắn ráo sẽ có độc tính, do đó cần điều chỉnh lại các vòng quấy. – Severus nói một mạch.
    - Tuyệt vời! – Slughorn lại kêu lên đầy kinh ngạc. – Không phải thường ngày trò không xuất sắc, nói chung ta cũng biết trò hay thay đổi các công thức bào chế. Nhưng lần này thì… Trò nói tác dụng của thuốc tăng lên, vậy bây giờ nó sẽ có hiệu lực trong bao lâu?
    - Chừng bốn mươi lăm phút, thưa thầy. – Severus trả lời.
    - Tăng lên mười lăm phút. – Slughorn gật gù, vẻ phấn khích. Ông mân mê sợi ria mép mượt bóng. – Đây là một kết quả hết sức ấn tượng. Ờ… ta nghĩ là công thức của trò có thể được đăng kí và phổ biến rộng rãi, sẽ đem lại cho trò chút tiếng tăm giúp ích cho nghề nghiệp của trò sau này, nhất là nếu trò muốn đi theo ngành liên quan đến Độc Dược. Trò có nghĩ vậy không?
    - Không, em không nghĩ vậy. – Severus trả lời bằng một giọng đều đều. – Đó không phải là thay đổi gì to tát.
    Một sự thất vọng hiện lên trên gương mặt Slughorn. Ông ta lắc đầu, rồi lẩm bẩm.
    - Khiêm tốn. Rất tốt, rất tốt… nhưng không cần thiết lắm. Severus ạ, đây là một loại độc dược rất phức tạp. Đúng là một tài năng hiếm thấy. Hai mươi điểm cho nhà Slytherin vì sự xuất sắc này.
    Severus cười nhẹ nhàng, trong khi đám học sinh nhà Slytherin nhoài sang vỗ vai anh tán thưởng. Severus liếc về phía Lily. Cô vẫn đang mải miết với cái vạc của mình, không thèm nhìn sang chỗ anh một lần.
    Thời gian còn lại, Severus vừa ngó mọi người trong phòng bào chế thuốc, thi thoảng lại quay sang nhắc Mulciber bỏ một nguyên liệu nào đấy hoặc quấy khỏi lố vòng. Severus để ý thấy cô gái tên Kim nhà Hufflepuff hình như cũng đang thử tự thay đổi công thức bào chế theo cách của riêng mình nhưng không được thành công lắm, cái vạc thuốc của cô ta bốc khói đen mù mịt.
    Người tiếp theo hoàn thành không ai khác ngoài Lily. Slughorn cúi xuống kiểm tra dung dịch trong cái vạc của cô, rồi hài lòng thưởng cho nhà Gryffindor mười điểm.
    - Vậy là con Máu Bùn cũng đã bào chế xong!
    Một giọng nói đầy khinh bỉ cất lên bên tai Severus. Mulciber.
    - Đừng nói từ đó.
    Severus bật ra gần như theo phản xạ. Câu nói của Severus nhỏ, gần như chỉ thầm thì, nhưng rất rõ ràng. Mulciber vặc lại, vừa ngạc nhiên vừa cáu kỉnh.
    - Có vấn đề gì với cậu thế?
    Nếu như không có ai nghe thấy Severus nói gì thì câu hỏi của Mulciber đã làm cho mấy đứa gần đó ngó sang.
    Severus nhắm mắt lại trong giây lát (chết tiệt!), rồi nói, giọng vẫn nhỏ và lạnh lùng y như cũ.
    - Đừng nói từ đó.
    Thái độ bất thường của Severus làm Mulciber bực mình thực sự. Mặt nó đỏ gay lên vì tức tối, đôi mắt nheo lại nhìn anh đầy nghi vấn.
    Slughorn đã lại gần từ bao giờ, nói với Mulciber một cách không thoải mái.
    - Đúng thế, trò Mulciber ạ. Đó là một từ không được thích hợp lắm ở đây. Trò nên liệu lại cách cư xử cho hợp lí. Trừ nhà Slytherin mười điểm.
    Mulciber không nói gì nhưng hai tay nó nắm chặt ở dưới bàn, có lẽ chủ yếu là vì tức Severus chứ không phải là Slughorn.
    Severus không nói gì cả. Thậm chí không ngẩng mặt lên nhìn bất kì ai. Mắt anh nhìn chăm chăm vào cái vạc trước mặt, hai tay để trên đùi, gương mặt vô cảm. Anh nâng hàng rào Bế Quan lên mức cao nhất, khi cảm thấy ánh mắt của Lily chiếu tới như muốn làm nóng bỏng vành tai của mình.

    *******
    Chú thích: Thuốc Giả Trang là tác phẩm của mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 15-10-2015 lúc 08:48.
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  4. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,a0904743589,bababobibo,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,MaLongy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 7: Tin tức buổi sáng

    Giả bộ sống y chang như trước khó hơn là Severus tưởng.
    Thứ nhất, anh không có tí tẹo cảm hứng nào về việc bồ bịch với Mulciber và Avery hay ủng hộ mấy trò nhố nhăng mà chúng nó làm trong trường. Anh cũng không có tí ti ham thích gì mấy trò vớ vẩn hay mấy câu chuyện ngớ ngẩn của một đám choai choai thực hiện trong phòng sinh hoạt chung. Ơn trời, Severus vốn sống cô lập và tách biệt với mọi người nên cách xử sự của anh bây giờ không đến nỗi lạ lùng lắm. Dù vậy vẫn có vài lần anh nhận được câu nhận xét: “Mày cứ lạ lạ làm sao ấy!” hay tương tự thế từ một vài đứa, trong đó có Avery, Mulciber và Regulus Black.

    Được cái, từ sau sự việc trong giờ Độc Dược, Mulciber không thèm nói chuyện với Severus nữa. Theo một lẽ tự nhiên, Avery cũng ngãng ra. Đâm ra, Severus lại thấy khỏe, nhất là khi anh vừa mới tự ngộ ra rằng, nếu anh vẫn gia nhập Tử Thần Thực Tử sau khi ra trường thì việc anh bồ bịch với ai, làm cái gì chả ảnh hưởng gì tới các sự kiện trong tương lai cả, miễn là không bị chú ý.
    Ngoài môn Độc Dược, hầu hết các môn học còn lại của Severus đều có mặt Lily trong lớp. Điều này cũng dễ hiểu khi cô là một trong những học sinh xuất sắc nhất của trường. Cũng có nghĩa tần suất chạm mặt giữa Severus và cô là vô cùng thường xuyên, và Severus vẫn diễn bài ca muôn thuở của mình là phớt lờ.
    Tuy vậy, điều đó cũng thật là khó khăn cho dù anh từng là một gián điệp lão luyện, bởi vì dường như Lily là một loại nam châm hay sao ấy mà Severus dù cố gắng lắm vẫn không ngăn được mình thi thoảng đánh mắt sang khi cô không nhìn anh. Mà nói chung cũng chả có mấy lúc Lily nhìn anh, lúc nào cô cũng ríu rít với ít nhất một thành viên của nhóm Đạo Tặc, không thì Mary MacDonnal. Thậm chí ở giờ Cổ ngữ Rune là môn mà Lily là thành viên duy nhất của nhà Gryffindor thì cô cũng dính lấy Sarah McKinnon - một con bé tóc xoăn tít nhà Ravenclaw.
    Một điều phiền phức là cái tin Severus khóc trên tàu tốc hành Hogwarts bắt đầu lan ra, chỉ sau vài ngày cả trường ai cũng biết. Lũ học sinh chỉ chỏ, xì xầm mỗi khi Severus đi qua, có đứa thì che miệng cười khúc khích. Black thì không từ cơ hội nào làm trò giễu cợt Severus ở đại sảnh đường (và phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, có lẽ), còn Potter thì nhiệt liệt hưởng ứng nó khi Lily không có mặt ở đó. Đám học sinh nhà Slytherin có đỡ hơn tí xíu (có lẽ vì chúng nó ghét Potter và Black chứ không phải vì thông cảm gì với Severus), nhưng một vài đứa - trong đó có Mulciber thì cười khẩy khi nhìn thấy anh.
    Nói chung, Severus quyết định lờ đi tất cả. Gì chứ, ăn bánh bơ đội mũ phớt là nghề của anh. Thế nên sau một tuần, mọi việc cũng lắng xuống.
    Khi mọi việc ở Hogwarts bắt đầu vào guồng quay thường nhật, Severus bắt đầu nghĩ đến những Trường Sinh Linh Giá. Biết là sẽ chẳng thay đổi gì được lịch sử nhưng không hiểu sao những Trường Sinh Linh Giá vẫn ám ảnh anh, nên anh quyết định tìm hiểu về chúng cũng chẳng có hại gì.
    Như đã phân tích khi nằm trong bệnh viện, Severus có thể loại trừ chắc chắn con rắn Nagini (được tạo ra sau khi Chúa tể Hắc ám hồi sinh) và Harry Potter (được tạo ra năm 1981).
    Còn lại là: cuốn nhật kí (Lucius Malfoy giữ), cái nhẫn Malvolo (không biết ở đâu), cái vòng cổ (không biết ở đâu, anh đoán chừng nó liên quan đến cái đêm Dumbledore trở về tháp Thiên Văn với bộ dạng của một xác chết và rồi bị anh giết chết thật), một cái gì đó trong tháp Ravenclaw.
    Severus quyết định sẽ bắt đầu với cái vật trong tháp Ravenclaw. Sau đó sẽ là cuốn nhật kí. Cái nhẫn Malvolo là vật gia truyền của nhà Malvolo, tổ tiên của Chúa tể Hắc ám, nên anh nghi rằng nó sẽ ở quê mẹ hắn. Nhưng còn cái vòng cổ thì anh chẳng có manh mối gì.
    Severus nghĩ thầm: ít ra ở cuộc đời này anh vẫn còn lí do để đến thư viện.
    ***
    Bữa sáng ở đại sảnh đường bị gián đoạn bởi một cơn mưa cú ào đến, quăng một lô xích xông nào thư, nào báo xuống mặt bàn ăn.
    Severus - đã cố tình ngồi tách ra một chỗ trên dãy bàn nhà Slytherin, nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi chung với Regulus Black.
    Regulus học dưới Severus một năm. Đó là một cậu trai có dáng người thanh mảnh, trông mặt mũi hiền lành và hơi hơi ưa nhìn. Trông cậu ta có nhiều nét giống Sirius Black - anh trai cậu nhưng kém đẹp trai hơn, gầy hơn và mềm mại hơn.
    Regulus không hẳn là thân lắm, nhưng luôn đối xử tử tế với Severus, bất chấp dòng máu lai trong người anh. Regulus lịch sự, nhã nhặn, đôi lúc khá đa cảm nhưng bị ảnh hưởng nặng nề của tư tưởng thuần huyết cực đoan của gia đình. Cậu ta thần tượng Chúa tể Hắc ám một cách mù quáng. Severus từng nhìn thấy Regulus thu thập những tin bài, ảnh của Chúa tể Hắc ám và cất giấu trong đống đồ dùng cá nhân. Anh cũng từng nhìn thấy phòng ngủ của cậu ta trong tòa nhà Grimmauld dán đầy những thứ tương tự.
    Severus chưa bao giờ biết điều gì đã thực sự xảy ra với Regulus vào năm 1979. Anh chỉ biết rằng Regulus đã gia nhập Tử Thần Thực Tử rất sớm, khi mới mười sáu tuổi, vẫn còn học trong trường. Đến khi ra trường sau đó, thực sự tham gia vào những cuộc càn quét của Tử Thần Thực Tử đối với Muggle và các phù thủy xuất thân Muggle, Regulus mới thực sự hiểu được làm một Tử Thần Thực Tử nghĩa là thế nào.
    Severus từng bắt gặp Regulus ngồi một mình, thẫn thờ, bất động như người chết sau mỗi trận đánh. Anh hiểu cảm giác ấy bởi vì chính anh hồi mới đầu cũng từng có những cảm giác như thế. Nhưng anh chưa bao giờ chia sẻ hay nói chuyện với Regulus về điều đó, bởi vì nói thành lời với ai đó rằng mình hối tiếc vì đã theo Chúa tể Hắc ám cũng giống như là tự kí một bản án tử hình cho mình vậy.
    Sau đó ít lâu, Regulus biến mất. Anh tin rằng cậu ta đã bị hành quyết, theo lệnh của Chúa tể Hắc ám. Có lẽ cậu ta đã định rút ra khỏi đội ngũ Tử Thần Thực Tử. Mọi việc đâu có đơn giản vậy. Anh thấy thương hại cậu ta.
    Severus biết chỉ trong tháng mười một hoặc tháng mười hai năm nay, Regulus sẽ nhận Dấu hiệu Hắc Ám. Có lẽ anh sẽ làm được gì đó để ngăn chặn việc đó. Biết đâu.
    Regulus rút tờ báo Tiên Tri cột ở chân con cú tuyết trước mặt cậu ta, rồi mở rộng. Thói quen của công tử nhà giàu. Severus chả bao giờ có tiền để mua báo nên toàn đọc ké.
    Choán ở trang đầu là hình ảnh một người phụ nữ và một cậu bé đang nằm trên giường bệnh của Viện thánh Mungo.

    VỤ TẤN CÔNG DÃ MAN VÀO GIA ĐÌNH MỘT VIÊN CHỨC CỦA BỘ
    Chiều hôm qua, ngày 21-9, một vụ tấn công đã xảy ra nhắm vào gia đình Weasley ở trang trại Hang Sóc. Ông Arthur Weasley, 27 tuổi, vốn là một viên chức thuộc Sở dùng sai chế tác của Muggle thuộc Bộ Pháp Thuật. Khi vụ tấn công xảy ra, ông Weasley đang cùng hai cậu con trai thứ là Charlie và Percy đi dạo nên chỉ có bà Molly Weasley và cậu con trai lớn 7 tuổi William Weasley ở nhà.
    Hiện giờ cả hai mẹ con bà Weasley đều nằm trong viện Thánh Mungo trị thương với những thương tích hết sức trầm trọng, rõ ràng là do lời nguyền Nhục Hình gây ra.
    Tung tích của kẻ thủ ác chưa rõ vì cả hai nạn nhân hiện tại không nhớ gì về chuyện đã xảy ra. Có những bằng chứng cho thấy họ đã bị xóa trí nhớ.
    Tuy nhiên, theo thông tin tối mật của Bộ Pháp Thuật, kết quả kiểm nghiệm đũa phép của bà Weasley cho thấy lời nguyền Nhục Hình ếm lên cậu bé William (hay còn gọi là Bill) được phát ra từ chính cây đũa phép này. Giả thiết cho rằng bà Weasley đã bị ếm lời nguyền Độc Đoán để tra tấn con trai mình đến ngất xỉu, sau đó chính bà cũng lại bị kẻ ác dùng lời nguyền Nhục Hình ếm để tra tấn đến mức bất tỉnh. Thương tích trên người bà thực sự nặng nề, có vẻ như kẻ nào đó tra tấn bà hết sức lão luyện về lời nguyền Nhục Hình.
    Khi nghe thông tin này, bà Weasley đã ngất xỉu.
    Không có Dấu hiệu Hắc Ám xuất hiện tại hiện trường vụ án.
    Hiện Bộ đang điều tra rõ sự việc.
    Phóng viên R.S


    Bài báo làm Severus thấy quặn lên trong dạ. Anh không nhớ rằng đã từng có việc này xảy ra. Rà soát lại trí nhớ thật kĩ càng, anh chắc chắn rằng mình chưa từng biết vụ tấn công nào vào gia đình Weasley như thế này. Chẳng lẽ trong quá khứ anh đã sống bàng quan đến mức thế cơ à? Rõ ràng là như vậy.
    Tiếng ồn ào bắt đầu nổi lên trong đại sảnh đường. Rõ ràng đã có kha khá học sinh đọc được tin tức đó. Những tiếng la ó phẫn nộ phát ra từ phía dãy bàn nhà Gryffindor. Điều đó cũng dễ hiểu. Cái tinh thần trượng nghĩa kiểu Đôn Ki-hô-tê, ngoài ra gia đình Weasley còn là một ổ Gryffindor, Arthur Weasley thì lúc nào cũng khoái dân Muggle, cả nhà họ thì bị gọi là “gia đình phản bội huyết thống”.
    Chỉ có điều lạ là không có Dấu hiệu Hắc Ám. Chẳng lẽ đây không phải do Tử Thần Thực Tử làm?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...27142&page=999
    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 15-10-2015 lúc 11:09.
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  6. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,a0904743589,bababobibo,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,MaLongy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,thewind94,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 8: Nói chuyện với Lily

    Severus không muốn mang tiếng rình rập, nhưng có lúc Severus bắt đầu điên cuồng muốn ếm bùa Tan Ảo Ảnh lên chính mình mà bám đuôi theo cô, nhìn cô cười, nghe cô nói, thậm chí muốn bắt chuyện với cô vài câu, xin cô tha thứ.

    Tất nhiên là điều đó chỉ tồn tại trong đầu Severus thôi, bởi vì anh cần phải tránh mọi sự chú ý (để lịch sử đi theo đúng hướng), tránh xa Lily (bởi lại gần cô rồi chứng kiến lịch sử đi theo đúng như cũ là quá mức đau đớn). Vậy thôi, chứ cũng chẳng có gì ngăn được Severus dõi theo Lily từ xa theo kiểu “kính nhi viễn chi”.

    Severus để ý thấy dạo này Lily đã đi với James Đờ mờ Potter nhiều lên, nhất là khi họ thường xuyên có những công việc chung của Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh. Những lúc còn lại, cô như hình với bóng với Mary MacDonnal - một phù thủy xuất thân từ Muggle có mái tóc vàng nhạt bồng bềnh. Severus cũng để ý thấy có đôi lần dường như Lily nhìn trộm anh (?). Anh không chắc, có lẽ anh đang hoang tưởng.

    Tiết Số Học tẻ nhạt kết thúc với nụ cười đến tận mang tai của giáo sư Septima Vector, một bà giáo mặt nhọn với mái tóc đen dài thượt.

    Một ai đó xô vào lưng Severus. Hàng tá quyển sách rơi xuống đất.

    - Lily. - Tiếng thì thầm bật ra khỏi miệng Severus trước khi anh kịp suy nghĩ.

    - S...nape.

    Nghe Lily gọi mình bằng họ, Severus thấy nhói lên trong lòng. Anh đặt mấy quyển sách vừa nhặt lên vào tay Lily, lúng túng quay đi.

    - S... Severus...

    Severus nghe tim ngừng đập. Anh từ từ quay đầu lại.

    - Cám... ơn... Tôi... tôi... mình... nói chuyện một chút, có được không? - Lily ngập ngừng.

    Trông cô hết sức bối rối, ánh mắt cô hết chuyển từ khuôn mặt Severus lại sang mấy quyển sách trên tay cô, hai cánh tay ôm chặt chồng sách như thể đó là chiếc phao cứu sinh trong đợt lũ lụt.

    Severus khẽ gật đầu, người đờ ra như một thằng đần độn.

    - Bạn có ý gì? – Lily cất tiếng nói.

    Severus nhướng mày, không hiểu câu hỏi của Lily. Lily dường như đang cố gắng tìm cách diễn đạt một cách khổ sở.

    - Những gì bạn làm gần đây... Trong giờ Độc Dược trước đó, những gì bạn nói với Mulciber... bạn nghiêm túc chứ?

    Severus đứng lặng người. Anh có cảm giác như Bế Quan Bí Thuật đang mất dần tác dụng, mọi cảm xúc trong người anh đang trở nên hỗn loạn. Lily muốn nói chuyện với anh. Cô ấy muốn gì, tha thứ cho anh chăng, làm bạn trở lại với anh?

    - Những gì bạn nói... bạn thực sự nghĩ thế chứ?

    Tỉnh người lại sau giây phút đơ đơ phê phê, Severus gật đầu.

    - Có. Mình thực sự nghĩ vậy.

    - Tại sao?

    Severus nhướng mày, làm Lily lại trở nên bối rối.

    - Ý mình nói, trước đó bạn đã tỏ ra rõ ràng rằng bạn nghĩ... ngược lại. Tại sao bây giờ lại đột ngột thay đổi?

    - Mình không nghĩ rằng có thể nói là “đột ngột”. - Severus nuốt nước bọt.

    Đừng nói gì nữa cả.Mình cần phải tránh xa Lily. Chẳng có nghĩa lí gì khi mình cố làm bạn lại với cô ấy. Khi mình trở thành Tử Thần Thực Tử, cô ấy sẽ lại ghét mình như cuộc đời trước. Và cả mình lẫn cô ấy đều đau đớn hơn. Một tiếng nói trong đầu Severus cất lên.

    - Một số người nói bạn chỉ diễn trò. Nhưng mình...

    - Ai nói? - Severus cố giữ một giọng đều đều, bình thản hết mức có thể. Anh không thể để lộ cảm xúc của mình trước mặt Lily.

    - Điều đó không quan trọng. Mình chỉ muốn biết sự thật.

    Một phút im lặng.

    - Giờ bạn đã biết sự thật rồi. Bạn sẽ làm gì nữa?

    Severus lạnh lùng nói, thấy cổ họng mình đắng ngắt. Lily lặng im trong một vài giây, thực ra cô há miệng ra nhưng không thể phát ra một lời nào. Severus nhìn thấy trong đôi mắt xanh rất đẹp của cô vỡ ra sự thất vọng. Nhưng điều đó chẳng là gì so với nỗi đau đớn mà Severus đang cố nén trong lòng. Anh cúi xuống tránh nhìn vào mắt Lily, lầm bầm.

    - Nếu bạn đã nói xong thì… tạm biệt.

    Trước khi Severus quay đi, Lily lại đột ngột cất tiếng hỏi.

    - Tại sao bạn lại khóc?

    -...

    Cái đíu gì? Severus nghĩ thầm.

    - Trên tàu tốc hành Hogwarts. Tại sao bạn khóc?

    Câu hỏi của Lily như thể dội vào những bức tường cổ kính trong tòa thành Hogwarts trở thành những tiếng vọng xa xăm. Severus cố nén hết cảm xúc đang bùng phát trong người lại. Anh không thể nói. Khẽ nhắm mắt lại, anh bước đi.

    ***

    - Ê này Severus!

    Severus quay lại. Regulus Black. Nụ cười trên gương mặt Regulus tắt ngấm mà thay vào đó bằng một sự bối rối khi nhìn thấy đôi mắt còn đỏ và dấu vết nước mắt vẫn còn trên mặt Severus.

    - Anh lại khóc đấy à? Có chuyện gì đấy? Chẳng lẽ Potter lại...

    - Đừng có ngớ ngẩn. - Severus cáu kỉnh. Anh thấy mình ngu ngốc hết sức khi để người khác biết mình đã khóc. Lẽ ra anh nên đợi ai đó đến và mở cửa phòng sinh hoạt chung rồi lẻn vào cùng người ta thay vì hiện hình ra để bị bắt gặp thế này.

    - Thế tại sao? Đừng có bảo tôi là anh vừa phát minh ra độc dược Mè Nheo Ỉ Ôi nên nó làm anh chảy nước mắt đấy nhé. - Regulus nói, giọng tò mò và tinh quái.

    - Tôi không thấy việc này có liên quan gì đến cậu. - Severus lạnh lùng, anh bước nhanh về phía trước, cố gắng bứt khỏi Regulus. - Tôi về phòng ngủ. Đừng có bám đuôi tôi, không thì cậu sẽ hối hận đấy.

    Trước khi Regulus kịp nói thêm gì, Severus đập đũa phép vào người mình, tàng hình đi về phòng ngủ.

    Đồ đạc, sách vở của Severus vứt lung tung trên giường và sàn nhà quanh đó. Cái rương đồ bị mở tung. Tác phẩm của Mulciber. Severus thở dài. Những ngày tới sẽ là những chuỗi ngày không mấy dễ chịu.

    ***

    Lily Evans trở về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, đối mặt với một Mary MacDonnal đầy lo lắng.

    - Có chuyện gì xảy ra với bồ vậy? Sao bồ lại nói chuyện với hắn?

    - Không có gì đâu, Mary.

    - Bồ tưởng mình là đứa ngốc à? Mắt bồ đỏ hoe, bồ khóc phải không? Hắn có đánh bồ hay ếm bùa bồ không?

    - Không có đâu, Mary. Tin mình đi mà. Mình và Severus chỉ...

    - Severus? Bồ lại gọi hắn bằng tên hả?

    - Mình...

    Lily thở dài. Cô thả mình xuống chiếc ghế bành, toàn thân thấy mệt rũ. Cuộc nói chuyện với Severus chỉ có chừng mấy phút mà dường như đã rút cạn hết sức lực của cô. Mary rón rén ngồi xuống bên cạnh Lily, vẻ mặt không thôi hoang mang.

    - Bồ làm mình lo lắng, Lily ạ. Tại sao bồ lại tự dưng muốn nói chuyện với hắn chứ? Snape là một kẻ nguy hiểm. Hắn với cái đám Tử Thần Thực Tử tương lai ấy. Bọn họ đâu có ưa gì tụi mình đâu. Hắn có thể...

    - Bạn ấy không làm gì mình đâu.

    - Thế tại sao bồ lại khóc?

    - Mình chỉ... - Lily úp mặt vào hai bàn tay, thở dài. - Mình muốn hỏi bạn ấy về một số chuyện. Mình muốn biết...

    - Chuyện gì? - Giọng Mary trở nên cao vút.

    - Mary, bồ biết chuyện xảy ra trong giờ Độc Dược hồi đầu năm rồi đấy. Se... Snape đã bảo vệ mình khi Mulciber gọi mình là... bồ biết đấy.

    - Mình có nghe nói. James và Sirius nói đó chỉ là diễn trò.

    - Mình không tin là thế. Mình đã chơi với bạn ấy từ trước khi vào Hogwarts. Mình hiểu bạn ấy mà.

    - Bồ có chắc là bồ hiểu hắn thật không? Mình không tin là hồi năm ngoái bồ nghĩ như vậy.

    Lily im lặng. Đúng là từ năm học trước, chính xác là cuối năm thứ năm, Lily đã quyết định là cô không còn là bạn bè gì với Severus Snape nữa. Rõ ràng là bất chấp mọi cố gắng của cô, Snape đã càng ngày càng trượt dài vào nỗi ám ảnh về Nghệ thuật Hắc ám và đám bạn ma quỷ của anh ta. Sự việc xảy ra bên hồ hôm đó là một giọt nước làm tràn ly, khi cô hiểu rằng anh ta đã lựa chọn con đường của anh ta: trở thành Tử Thần Thực Tử - những kẻ coi thường và muốn giết chết hết những phù thủy xuất thân Muggle như cô, cũng có nghĩa là họ chẳng thể nào là bạn bè nữa.

    Nhưng đôi lúc, ngồi một mình, cô thấy nhớ, thật sự nhớ Sev - người bạn thời thơ ấu của cô - cậu bé luôn bẽn lẽn và lặng lẽ, đã dạy cho cô những hiểu biết đầu tiên về giới phù thủy, cũng như đồng hành cùng cô trong những ngày đầu tiên đến Hogwarts.

    Ở đây cô có những người bạn tốt. Các thầy cô yêu quý cô, học sinh trong trường ngưỡng mộ cô. Có cả tá nam sinh trong trường trồng cây si Lily, trong đó có James Potter - người theo đuổi cô từ năm thứ năm, khi mà cô dù bị hấp dẫn bởi cậu ta, nhưng không đồng tình với tính kiêu ngạo và việc cậu ta đi ếm bùa người khác lung tung cho vui. Nhưng phải nói, James đã trưởng thành dần lên từ năm ngoái, và càng ngày càng chiếm cảm tình của Lily. Giờ đây, cô thực sự muốn - thực sự trông đợi James đưa ra một lời mời hẹn hò.

    Nhưng đôi lúc cô vẫn thấy thật nhớ Sev - Sev của cô, chứ không phải Snape lạnh lùng đã gọi cô là “đồ Máu Bùn bẩn thỉu”. Nhưng sau sự việc giờ Độc Dược, một hi vọng lóe lên trong cô, liệu rằng một phần nào Sev của cô đã trở lại chăng?

    - Lily… Hắn là bồ bịch với đám Mulciber và Avery, cái bọn đã hành hạ mình hồi trước và cả một đống đứa có gốc Muggle khác. Làm sao cậu tin hắn được cơ chứ?

    - Mình… mình… - Lily lắp bắp. – Dạo này mình thấy bạn ấy cũng không bồ bịch với đám ấy mấy nữa. Mình thấy bạn ấy hay đi một mình…

    Mary nhìn Lily bằng ánh mắt nghi ngờ.

    - Thực ra thì thi thoảng có Regulus Black, nhưng Regulus Black đâu phải là tệ, đúng không? Nó đâu có ếm bùa ai bao giờ.

    Hai lông mày của Mary nhíu lại gần chạm với nhau.

    - Ai cũng biết là nó thần tượng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy! Mình cá nó đang mong từng ngày để trở thành Tử Thần Thực Tử. Dù cách cư xử của nó có vẻ lịch sự nhưng thái độ của nó luôn tỏ ra coi khinh những phù thủy xuất thân Muggle như chúng mình! Đầu óc bồ có bị làm sao không vậy?

    - Mình không biết, Mary à. - Lily giấu mặt trong hai bàn tay, thở dài. - Mình không biết nữa. Vì một lí do gì đấy, mình tin bạn ấy...

    Mary lặng đi một chốc, cô nhìn Lily bằng ánh mắt kinh hoảng và bất lực.

    - ... Nhưng rồi bạn ấy đột ngột trở nên lạnh lùng, như thể không muốn nói chuyện với mình. Rồi mình thấy bạn ấy nhìn mình bằng ánh mắt... đau đớn? Mình không biết từ đó có đủ diễn tả không nữa. Mình chưa bao giờ nhìn thấy bạn ấy như vậy. Liệu có phải mình đã làm bạn ấy đau đớn quá không hả bồ?

    Trước một tràng giang đại hải của Lily, Mary rõ ràng là càng có vẻ kinh hoảng hơn bao giờ hết. Cô lắc đầu lia lịa, lắp bắp.

    - Không, Lily à. Bồ không làm gì tệ với hắn cả... Mình nghĩ đầu óc bồ hơi loạn rồi. Bồ... bồ nên nghỉ ngơi chút xíu, rồi khi tỉnh lại bồ sẽ thấy là Snape chẳng đáng cho bồ suy nghĩ một tí ti nào hết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...27142&page=999

    Hai ngày cuối tuần mình sẽ không post truyện. Hẹn gặp lại các bạn vào thứ hai. Những ngày tới mình sẽ hơi bận, có thể tiến độ post truyện sẽ chậm đi một chút.
    Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ.
    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 16-10-2015 lúc 15:44.
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  8. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,a0904743589,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,MaLongy,MonkeyDluffy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 9: Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám

    Cuộc nói chuyện nhỏ với Lily làm Severus thấy đau đớn hơn bao giờ hết từ khi anh bị ném trở lại quá khứ. Lily đã thử nói chuyện lại với anh và tất cả những gì anh làm chỉ là làm cho cô ấy thất vọng. Hình như đó là điều tốt nhất mà anh có thể làm trong đời: làm người mình yêu thương đau khổ và đẩy họ ra khỏi cuộc đời mình.

    Nhưng nếu anh cho cô ấy hi vọng rồi lại đập vỡ tan nó khi mà cuối cùng anh vẫn phải gia nhập Tử Thần Thực Tử, kết cục khi đó sẽ tệ hơn nhiều.

    Thôi thì cứ vậy đi, tránh xa cô ấy, để cô ấy ghét mày như cô ấy vẫn thế. Đằng nào cô ấy cũng lấy Potter, sinh con, rồi hi sinh tính mạng vì đứa bé đó...

    Severus đưa tay ôm lấy ngực, cái suy nghĩ vừa đến làm anh đau tim biết bao nhiêu!

    ***

    Giáo viên dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tên là Kipple - một phù thủy hơn năm mươi tuổi có bộ râu dê nhọn hoắt. Ông ta thường đội một chiếc mũ hình chóp nhọn vẽ những hình khối màu lòe loẹt. Severus không nhớ ra được ông ta đã (sẽ?) kết thúc năm học này như thế nào, nói chung không phải giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nào cũng ra đi bằng một kết cục thê thảm.

    Ngoài vẻ ngoài tức cười thì năng lực sư phạm của ông này cũng không phải tệ. Ông ta lượn qua lượn lại đến hai vòng quanh cái bàn giáo viên rồi vừa mân mê chòm râu dê vừa nói.

    - Hôm nay ta sẽ dạy các trò một bùa phép phòng vệ hết sức cao cấp. Đó là Thần Hộ Mệnh. Bùa phép này thực ra không nằm trong chương trình học và không phải ai cũng thực hiện được, tuy nhiên ta nghĩ các trò cũng nên biết nó. Bởi vì đó là cách duy nhất chống lại Giám Ngục Azkaban.

    Tiếng xì xào khắp phòng học nổi lên. Kipple đưa một bàn tay lên ra hiệu cả lớp im lặng rồi hắng giọng nói tiếp.

    - Như các trò đã biết, Giám Ngục Azkaban đáng sợ bởi chúng hút hết những gì tích cực trong người chúng ta: hi vọng, hạnh phúc, khát vọng sống. Thần Hộ Mệnh là một loại sức mạnh tích cực, không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng, nên Giám Ngục Azkaban không bao giờ làm hại được.

    Kipple đưa đũa phép lên, nói tiếp.

    - Muốn gọi lên một Thần Hộ Mệnh, chúng ta phải tập trung tư tưởng vào một kí ức, không phải một kí ức bất kì nào mà phải là một kí ức vô cùng hạnh phúc.

    Ông ta hô to.

    - EXPECTO PATRONUM!

    Một con dê núi màu bạc nhảy ra từ đũa phép của Kipple, nhảy chồm chồm quay phòng học. Cả lớp ồ lên thích thú.

    - Đó là một Thần Hộ Mệnh hữu hình. - Kipple vui vẻ nói. - Mỗi phù thủy sẽ có một Thần Hộ Mệnh khác nhau. Nhưng không phải ai cũng có thể gọi được một Thần Hộ Mệnh hữu hình như vậy. Nhiều người chỉ gọi ra được một làn sương thôi. Nào, các trò thử đi nào.

    Buổi học này làm cho Severus bất ngờ. Vì anh nhớ trong quá khứ, anh chưa từng được dạy bùa gọi Thần Hộ Mệnh ở Hogwarts bao giờ. Mọi việc đang thay đổi ít nhiều so với cái quá khứ mà anh đã biết (hoặc là anh đã bỏ qua không để ý). Sau vụ tấn công bí ẩn ở nhà Weasley, mới đây tờ Tiên Tri lại đăng tin một số Giám Ngục vừa bỏ nhà ngục Azkaban đi với mục đích ủng hộ Chúa tể Hắc ám, và những Giám Ngục này giờ cứ lang thang vơ vẩn ngoài đường, không ai kiểm soát được. Có lẽ đây chính là lí do Kipple đưa câu thần chú này vào chương trình học.

    Severus cũng ve vẩy đũa phép và ra vẻ cố gắng như các thành viên khác trong lớp, nhưng thực ra thì anh chả tập trung vào một cái kí ức nào. Severus thậm chí có thể gọi ra con hươu cái bạc với một câu thần chú không lời. Nhưng anh biết sớm muộn gì Lily cũng sẽ gọi ra một Thần Hộ Mệnh nên anh không đời nào để cho ai biết Thần Hộ Mệnh của mình giống y chang Thần Hộ Mệnh của cô.

    Được nửa giờ học, chừng một nửa lớp gọi ra được Thần Hộ Mệnh hữu hình, trong đó có ba trong số bốn người của nhóm Đạo Tặc. Tất nhiên là Lily cũng gọi được. Mulciber cũng gọi ra được một Thần Hộ Mệnh hình con bò tót hung hãn . Potter và Black ngó sang cười khẩy trước làn khói yếu ớt xịt ra từ cây đũa phép của Severus. Avery nhìn Severus dè dặt hỏi.

    - Mày cũng không gọi ra được Thần Hộ Mệnh à?

    - Ờ... Không có đủ kí ức vui vẻ. - Severus đáp đơn giản.

    Mulciber cười khẩy. Nó đã không nói chuyện với Severus từ tai nạn trong giờ Độc Dược, mà Severus cũng không thèm quan tâm lắm, nếu không muốn nói là thấy nhẹ nhõm hơn.

    Những tiếng cười bên cạnh vọng sang làm Severus đánh mắt sang. Lại nhóm Đạo Tặc chết tiệt! Thông thường Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám là một trong những môn học xuất sắc nhất của Severus, nên việc Severus không có tí hiệu quả nào trong việc gọi ra Thần Hộ Mệnh là một điều ít thấy nhưng khoái trá nhất trên đời cho bộ tứ Gryffindor kia.

    - Xem Thần Hộ Mệnh của Snivellus kìa! - Black nói với một tiếng cười đểu giả.

    - Cậu đoán thử xem, giả dụ Snape mà gọi được Thần Hộ Mệnh - cho dù sự việc này chắc không bao giờ xảy ra, nhưng cứ giả dụ thế đi - thì nó sẽ là con gì? - Potter nói to đủ để Severus nghe rõ. Ít ra gần đây Potter không còn gọi cái tên Snivellus trước mặt Lily nữa, dù vẫn chưa thể nào bỏ được thú vui chọc ngoáy anh.

    - Mình cá đó là một con dơi! Con dơi già gớm ghiếc của hầm tối. Ha ha... - Black cười khoái trá.

    Severus định phớt lờ đi cho qua chuyện, nhưng tiếng cười rinh rích của Pettigrew làm anh hết chịu nổi. Anh quay ngoắt qua ném cho Pettigrew một cái nhìn kinh tởm và khinh bỉ hết chỗ nói, làm nó vội quay đi ngừng cười ngay lập tức.

    Đồ phản bội. Hèn nhát. Bẩn thỉu. Chính mày đã bán đứng Lily. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Pettigrew đã chết ngay khi ánh mắt của Severus chạm vào nó.

    Từ khi biết được Pettigrew chính là kẻ đã bán đứng Lily cho Chúa tể Hắc ám, Severus chỉ muốn giết hắn ngay tại trận. Khi Chúa tể Hắc ám bắt anh phải chứa chấp Pettigrew trong nhà ở Đường Bàn Xoay, anh cảm thấy kinh tởm cực độ. Anh đã đối xử với hắn như một tên nô lệ, bắt hắn làm việc nhà, đuổi hắn ra khỏi tầm mắt anh bất kì lúc nào hắn lấp ló xuất hiện. Nhìn thấy phiên bản trẻ trung của Pettigrew lúc này cũng chẳng làm Severus bớt ghê tởm hắn hơn tí nào.

    Hình như ba người còn lại của nhóm Đạo Tặc cũng bất ngờ vì thái độ của Severus dành cho Pettigrew. Rõ ràng thông thường, ánh mắt căm ghét nhất của anh thường dành cho Potter, thứ hai là Black. Nhưng sự căm ghét đó chẳng có gì so sánh được với những gì trong ánh mắt vừa rồi.

    Severus không biết rằng mọi hành động của anh cũng được một đôi mắt xanh theo dõi.

    ***

    Peter thấy sợ. Cậu chưa bao giờ thấy sợ Snape đến thế. Có điều gì đó... như sự tận cùng của căm ghét trong mắt hắn khi hắn nhìn cậu. Nhưng không chỉ có thế... Peter cảm thấy điều gì đó rất lạ với Snape từ đầu năm học này. Không phải là từ một vài tin đồn mà cậu nghe được về cách cư xử của Snape, mà mỗi lần nhìn hắn, cậu đều cảm thấy một sự khác biệt hẳn so với Snivellus mà cậu và các bạn cậu thường ếm xì bùa cho vui suốt mấy năm qua.

    Có một cái gì đó... giống như là quyền lực toát ra từ người hắn. Dường như hắn trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn bằng một cách nào đó.

    Peter có nói với James, Sirius và Remus về điều cậu nghĩ. Remus phần nào đồng tình với cậu. James và Sirius, dù phản đối, nhưng cậu nghĩ rằng đó là do hai cậu bạn chỉ cứng đầu không chịu nhận ra. Hơn nữa, James phần nào bực mình vì dạo này Lily cứ nhìn trộm Snape mãi. Thậm chí, cậu nghe nói mấy hôm trước cô ấy còn cố nói chuyện với hắn.

    James và Sirius đang bàn về một kế hoạch mai phục Snape. Cả tháng trời nay họ chưa chơi khăm hắn lần nào. Ngoài ra James còn phải giả vờ rằng mình không ham thích gì việc ếm bùa lên Snape trước mặt Lily hòng mời cô đi chơi vào buổi đi thăm làng Hogsmead tới. Bình thường Peter rất hứng khởi với các kế hoạch của hai bạn, nhưng lần này Peter thật sự không muốn dây dưa với Snape nữa.

    Tại sao? Tại sao? Peter cũng không thật sự rõ lắm.

    ---------------
    Chú thích:

    JKR đã nói trong một cuộc phỏng vấn rằng Severus Snape là Tử Thần Thực Tử duy nhất gọi được Thần Hộ Mệnh bởi vì các Tử Thần Thực Tử là đồng minh của các Giám Ngục nên họ không cần Thần Hộ Mệnh để bảo vệ.
    Từ đó, tôi suy ra rằng: các Tử Thần Thực Tử khác không gọi được Thần Hộ Mệnh bởi vì họ không học cách để gọi nó, do không cần thiết.
    Một số fan cho rằng, Thần Hộ Mệnh là biểu tượng của sự thuần khiết, nên khi các Tử Thần Thực Tử quá độc ác, họ không thể gọi được Thần Hộ Mệnh. Điều này tôi thấy không hợp lí, vì Umbridge cũng gọi được Thần Hộ Mệnh, đặc biệt là khi bà ta đeo cái Trường Sinh Linh Giá thì lại còn làm Thần Hộ Mệnh của bà ta sáng chói hơn.

    Do vậy, tôi kết luận, nếu một phù thủy đủ mạnh và có một kí ức đủ vui là có thể gọi được Thần Hộ Mệnh.
    Trong đồng nhân này, thần chú gọi Thần Hộ Mệnh đã đột nhiên được đưa vào giảng dạy trong trường nên theo tôi, việc Mulciber gọi được Thần Hộ Mệnh là hợp lí (rõ ràng Mulciber cũng không phải là một phù thủy tồi tệ - bằng chứng là một trong những Tử Thần Thực Tử nguy hiểm nhất).

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ------------
    Link góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...27142&page=999

    Mấy ngày tới mình sẽ bận rộn, nên không có nhiều thời gian chỉnh sửa và soạn lại những chương đã viết nháp để đăng lên. Có thể tiến độ đăng sắp tới sẽ là 2 ngày/ 1 chương.
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

    ---QC---


  10. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bababobibo,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,MaLongy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
Trang 2 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status