TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thấy truyện thế nào?

Trang 3 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 78

Chủ đề: Harry Potter: Trở lại 1977 - Hồng Quế

  1. #11
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 10: Mối nghi ngờ

    - Snivellus!

    Severus khựng lại. Trước mặt anh là nhóm Đạo Tặc gồm đầy đủ bốn nhân mạng: James Potter và Sirius Black hùng hổ ở giữa, đũa phép chĩa ra, Peter Pettigrew hơi lùi lại phía bên trái với ánh mắt hiếu kì và Remus Lupin điềm đạm đứng bên phải.

    Theo phản xạ, Severus rút đũa phép ra thủ thế. Sirius Black giả bộ giật mình rồi cười ha hả.

    - Bọn tao sợ quá, Snivellus ạ.

    Đám còn lại, trừ Lupin, cười khùng khục. Severus lạnh lùng nói.

    - Chúng mày muốn gì?

    - Mày đã làm gì Lily? - Potter hỏi thô bạo.

    - Ý mày là gì? - Môi Severus cong lên thành một nụ cười khinh thị.

    - Tại sao hôm trước cô ấy nói chuyện với mày?

    - Tao tưởng việc ấy mày cần hỏi cô ấy chứ sao lại hỏi tao?

    - Mày ếm bùa Độc Đoán lên cô ấy đúng không? Nếu không tại sao cô ấy lại khóc? Tại sao cô ấy lại muốn nói chuyện với một người như mày chứ?

    - Tao thấy mày càng ngày càng hoang tưởng, Potter ạ. Mày nên tra lại lịch sử xem dòng họ mày có ai bị tâm thần không. - Severus cười khẩy, nhưng trong đầu anh một tiếng nói vang lên nhức nhối. Lily khóc? Sau khi nói chuyện với mình ư?

    - Mày... đồ khốn!

    Mặt Potter đỏ gay lên, quai hàm nó nghiến chặt lại vì tức giận. Nó giơ đũa phép lên.

    - KHINH THÂN!

    - ĐIỂM HUYỆT!

    - TRÓI GIÒ!

    Cả Potter, Black và Pettigrew cùng hô lên một lúc. Severus lập tức gọi một bùa Chắn mạnh đến mức không chỉ chặn lại cả ba lời nguyền mà còn làm cả bốn người bọn họ ngã văng ra sau một đoạn dài, đập vào tường.

    - Chỉ có vậy thôi hả? - Severus nheo mắt giễu cợt.

    - HẤT TUNG!

    Rất nhanh, Potter ném một lời nguyền về phía Severus ngay khi còn chưa ngồi hẳn dậy, nhưng Severus nhanh chóng chặn được. Black ném một lời nguyền không lời vào Severus ngay sau đó nhưng anh cũng hóa giải nhẹ nhàng.

    Anh vừa chặn những lời nguyền tung về phía mình, vừa từ từ tiến về phía nhóm Đạo Tặc. Trong cả nhóm, chỉ có mỗi Lupin là không có vẻ gì muốn tham chiến, cậu ta chỉ lặng lẽ quan sát Severus dùng các ngón đòn phòng vệ để đối phó với ba bạn của mình. Bùa Chắn cuối cùng của Severus lại làm cho cả nhóm ngã rạp đập vào tường một lần nữa.

    Severus đứng sát Potter, nhẹ nhàng như một con mèo. Anh lướt nhìn từng người một của nhóm Đạo Tặc, ánh mắt dừng lại ở Pettigrew với một vẻ ghê tởm và căm ghét hơn cả. Sau đó, anh cúi người xuống, dí thẳng đầu đũa phép vào ngực Potter, rồi cất cái giọng mượt mà lạnh lùng của mình.

    - Tao không có cảm hứng diễn mấy trò vớ vẩn này với chúng mày, nhưng nếu mày không biết điều thì cũng đừng trách tao không khách khí. Cho mày biết rõ, tao không làm gì Lily cả. Tao chắc chắn rằng lúc này cô ấy tỉnh táo và thông minh bằng mười thằng như mày cộng lại, và nếu cô ấy muốn nói chuyện với tao thì đó là việc của cô ấy, không phải việc của chúng mày.

    - Đừng có cố làm những trò ngu ngốc! - Severus quay sang Black, đanh giọng. Đũa phép của Black bay ra khỏi tay nó. Nó vừa định ếm bùa gì đó lên Severus nhưng anh đã giải giới kịp thời.

    Đoạn, anh đứng dậy quay lưng đi, để lại một nhóm Đạo Tặc ngơ ngác vì sốc và giận dữ.

    ***

    - Đồ khốn! Tao sẽ...

    - Bình tĩnh nào, Chân Nhồi Bông. - Remus đặt tay lên vai Sirius, trấn an cậu bạn đang trông hăng tiết như một con gà chọi.

    Sirius nhìn theo bóng dáng của Snape với một vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống. Bên cạnh cậu, James - hai tay nắm chặt, mặt mũi trông không khá khẩm hơn là mấy.

    Hai người còn lại thì trông biểu hiện khác biệt hơn tí chút. Peter lồm cồm bò dậy với đôi mắt mở to, hơi thở dồn dập như thể cậu vừa bước ra khỏi nhà ma. Remus trông điềm tĩnh hơn cả, dù trông cậu cũng chấn động kha khá.

    Rõ ràng điều vừa xảy ra không được xảy ra thường xuyên cho lắm. Nếu không muốn nói là chưa bao giờ.

    Peter ré lên.

    - Các cậu thấy không? Cái cách nói nó với James... Loại người nào nói bằng cái giọng như thế? Như thể là một tên giết người hàng loạt vậy.

    - Cậu đang nói năng vô lí đấy. Snape không phải là tên giết người hàng loạt. - Remus vặc lại.

    - Nó đang mong muốn tuyệt vọng trở thành cái loại rác rưởi ấy. - James hừ mũi.

    - Dù sao thì nó cũng rất lạ, đúng không? Cách nó đi đứng, nói năng. Nó làm mình sởn da gà. Cậu có thấy nó toàn dùng thần chú không lời không. Gọi một bùa Chắn mạnh mẽ đến thế. Các cậu đã thấy nó như thế bao giờ chưa?

    Peter vẫn kêu lên, mặt cậu vẫn chưa hết kích động. Sirius bất chợt trầm ngâm trong chừng một, hai giây, rồi nói một cách không thoái mái lắm.

    - Hôm ở trên tàu, nó cũng nói với mình bằng cái giọng y như vậy. Phải công nhận là rất quái đản.

    - Các cậu có nghĩ là Snape đã trở thành Tử Thần Thực Tử rồi không?

    Cả ba người quay lại nhìn Remus, những con mắt mở to bởi những gì bạn mình vừa nêu ra.

    ***

    James thấy máu trong người mình sôi sục. Đúng là rất có khả năng Snivellus đã gia nhập đám Tử Thần Thực Tử. Nó đã giết người, tra tấn hoặc làm cả tá những việc tồi tệ cho Voldemort rồi cũng nên, thế mới lí giải được cái phong thái lạ lùng của nó. Cũng phải công nhận là James cũng thấy nhột nhạt trong dạ trong hai lần đụng độ với Snape. Rõ ràng vẫn là Snape, nhưng lại có cái gì đó rất khác, cứ như thể một con người khác - trưởng thành, mạnh mẽ, nguy hiểm và đầy tự tin ở trong nó.

    Snivellus mà James từng biết không như thế. Nó dễ cáu kỉnh, giận dữ và hiếm khi bình tĩnh khi bọn James tấn công. Nhưng Snape mà cậu gặp gần đây dường như hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của nó, khuôn mặt nó gần như đóng băng, cho dù sự căm ghét được thể hiện ra không bớt đi chút nào nhưng bằng một cách rất lạnh lùng, rất tính toán. Cái cách nó nói cũng khác, không phải cái giọng lắp bắp, những câu bột phát đầy tức giận, mà mỗi câu nói dường như đều được chọn lựa cẩn thận từng từ, như thể phát biểu trong bài luận văn vậy. Giọng nói thì... đúng là như Peter nói, nó làm cho James thấy ơn ớn.

    James chắc chắn mình là một người can đảm. Nếu không muốn nói là một trong những người can đảm nhất. Cậu và Sirius là hai trong số ít người ngoài cụ Dumbledore dám gọi thẳng tên Voldemort. Vì thế cậu chắc chắn rằng mình không sợ gì Snivellus. Nhưng cái sự thay đổi lạ lùng của hắn làm cậu thấy không an tâm. Cậu không thích chút nào.

    Nhất là khi Lily lại bắt đầu giao du với hắn. Liếc trộm hắn trong giờ học. Và vì cái quái gì mà cô ấy khóc sau khi nói chuyện với hắn cơ chứ?

    Đúng thế. Cậu phải tìm hiểu xem Snivellus đã làm gì Lily. Phải cảnh báo cho Lily về chuyện Snivellus đã trở thành Tử Thần Thực Tử.

    ***

    - Bạn làm cái quái gì vậy?

    Lily hét lên khi James tung một lời nguyền vào giữa mặt cô.

    - TRÒ MỚI CỦA BẠN ĐẤY HẢ, POTTER?
    James gãi đầu loạn xạ làm mái tóc đã rối lại càng thêm rối.

    - Mình xin lỗi. Mình chỉ muốn giải lời nguyền đang ếm vào bạn.

    - Bạn có trúng lời nguyền Lẫn Lộn không mà nói năng lung tung vậy?

    Hai tay chống nạnh, Lily nheo mắt dòm James với một vẻ mặt rất giống với một con hổ vừa bị giật mất miếng mồi.

    - Tụi này đang nghi Snivellus ếm lời nguyền Độc Đoán lên bạn, Lily à.

    Sirius lên tiếng cứu bồ James từ phía sau.

    - Hử???

    Ánh mắt hình viên đạn của Lily chuyển hướng sang Sirius làm cậu chàng này bất thình lình thối lui một bước.

    - Bọn này đang nghi Snape là Tử Thần Thực Tử (dạo này James không dám gọi cái biệt danh Snivellus trước mặt Lily nữa). Trong khi đó bạn lại tự dưng nói chuyện lại với hắn, và... - James ngập ngừng. - ... liếc trộm hắn liên tục trong giờ. - (Điều này làm Lily đỏ mặt). - Rõ ràng bạn không còn là chính bạn nữa. Bọn mình rất lo lắng, Lily à.

    Trông Lily như thể đang cố gắng kìm một tràng cười. Môi cô mím lại thật chặt, còn vai cô thì rung lên nhè nhẹ. Cuối cùng, không kìm được, cô bật cười rũ rượi, làm cho bốn anh chàng đứng ngây như phỗng.

    - Hức... hức... Cảm... cảm ơn các bạn. - Lily đã nín cười lại được. Rồi cô mỉm cười thật tươi với các anh chàng. - Các bạn thật tốt vì đã lo cho mình, nhưng mà không có ai ếm xì bùa gì mình hết. - Rồi cô thái độ của cô đột ngột chùng xuống. - Mình không có giao du lại với Severus. Có vẻ như bạn ấy không muốn...

    - Severus ư? Bạn lại gọi hắn bằng tên rồi à? - James thốt lên với một vẻ thất vọng ghê gớm. - Không đời nào. Mình nhất định phải đưa bạn đi gặp cô McGonagall.

    - Để làm gì?

    - Để cô ấy kiểm tra xem bạn có bị ếm lời nguyền Hắc ám nào không chứ sao nữa!

    - Mình đã nói là mình không sao. Đầu óc bạn có vấn đề gì không hả? - Lily quắc mắt.

    - Đấy là bạn tưởng thế. Nếu ai đó ếm lời nguyền Độc Đoán lên bạn thì bạn cũng đâu có biết đâu. - James cãi lại bướng bỉnh.

    Lily nhìn một lượt tất cả bốn chàng trai trẻ bằng một cái nhìn mà ai cũng phải kiêng dè. Cuối cùng, Remus cũng lấy hết can đảm mà mở miệng.

    - Ờ... mình nghĩ là... tụi này tin bạn, Lily à. Nhưng mà để tụi này hoàn toàn hết lo lắng thì bạn cứ theo tụi này đến gặp giáo sư McGonagall một lần thì cũng đâu có hại gì đâu. Phải không?

    Thực ra thì Remus thấy cái khả năng Lily bị ếm lời nguyền Độc Đoán có vẻ tức cười. Nhưng vì James và Sirius hăng hái quá, mà cậu không có cách nào khác ngoài việc ủng hộ các bạn, nếu không James sẽ không ngừng làm phiền bọn cậu. Hơn nữa, đúng là Snape dạo này rất lạ, nếu hắn đúng là đã trở thành Tử Thần Thực Tử thì cũng đáng lo. Biết đâu...

    - Remus nói có lí đó. - Sirius đế thêm.

    - Làm ơn đi mà, Lily... - James nói, giọng cầu khẩn.

    - Tụi này rất lo lắng cho bạn. - Peter chốt lại.

    Lily nhìn chòng chọc vào từng người một, cân nhắc hồi lâu rồi thở dài. Giọng cô vẫn mang tí chút dọa dẫm.

    - Thôi được rồi. Nhưng lần đầu cũng là lần cuối đấy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hồng Quế 20/10/2015
    Chúc các bạn nữ một ngày vui vẻ!
    ---QC---
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/


  2. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bababobibo,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,MaLongy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 11: Hogsmead



    Ngày cuối tuần ngay trước ngày lễ Halloween là ngày thăm làng Hogsmead. Bọn học sinh muốn mua những đồ hóa trang và các thứ lặt vặt cho ngày hội ma.

    Severus ghét lễ Halloween. Kiếp trước, chẳng cần hóa trang gì thì lũ học sinh đã đủ khiếp vía khi nhìn thấy Severus rồi. Nhìn nhận một cách khách quan, bộ dạng khi đó của anh có thể nhập vai Dracula một cách hoàn hảo.

    Nói chung, Severus thấy các ngày lễ hội đều là phù phiếm, nhất là khi mọi thú vui trên đời của anh dường như đã chết hết từ sau cái ngày 31 tháng 8 năm 1981 định mệnh, cùng với Lily.

    Ở kiếp này, Lily vẫn còn sống nhăn, nhưng thói quen lâu ngày cũng khó bỏ, đặc biệt là khi Severus trên thực tế đã là một lão già (anh tự cho mình như vậy) - ít nhất là về mặt tâm thần. Nhưng buổi đi thăm làng Hogsmead thì cũng tốt, đó là một cơ hội để biến ra khỏi cái tòa lâu đài Hogwarts cũ kĩ, duỗi chân duỗi cẳng.

    ***

    Severus đi dọc hành lang và nhìn thấy Lily đi đằng phía trước, anh vội thục mạng chạy theo.

    - Ờ... Lily à... - Severus ngập ngừng. “Mịa! Thật ngu ngốc. Đỏ mặt và ngượng ngùng. Mày đã ba mươi tám tuổi, chứ không phải là một thằng choai choai mười bảy tuổi!” Một tiếng nói trong đầu Severus rít lên.

    Lily ngẩng mặt lên nhìn Severus với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

    - Mình muốn hỏi là... ý mình là... sắp đến lễ hội ma... chắc hẳn là cậu cũng tham gia rồi, năm nào cậu cũng tham gia mà. Ý mình là... chuyến đi thăm làng Hogsmead... chắc cậu sẽ đi mua sắm đây đó... hoặc đi chơi... Mình cũng sẽ đi. Mình chỉ nghĩ là... mình thắc mắc... không biết cậu có muốn đi cùng mình... Ý mình là... như một người bạn thôi. Tất nhiên rồi, không phải là hẹn hò... nếu cậu không muốn. Chỉ là uống vài chai bia bơ, rồi đi mua mấy thứ cậu cần. Cũng có thể đi chỗ này chỗ nọ, bất kì đâu cậu muốn. Thực ra thì, nếu cậu không muốn đi cùng mình thì cậu cũng không cần phải nhận lời. Mình chỉ hỏi thôi... Cậu biết đấy... mình cũng không có bạn bè nào khác cả... Ý mình...

    - Sev, cậu đang lảm nhảm liên hồi đấy. - Lily cắt ngang, trông cô như đang cố nén cười.

    - Thật... thật hả? Mình chỉ... - Severus lúng búng, mặt mũi nóng ran như một thằng con trai mới lớn bẽn lẽn (nếu không tính gì đến việc ngoại hình của anh bây giờ đúng là ngoại hình của một thằng con trai mới lớn thực sự).

    - Cậu muốn rủ mình đi chơi ở làng Hogsmead với cậu ngày mai. - Lily nói, trông cô bỗng chợt trở nên bối rối và ăn năn (?). - Mình xin lỗi, Sev. Mình đã nhận lời đi với James rồi. Bạn ấy vừa hỏi mình sáng nay. Giá mà cậu hỏi sớm hơn... Thật đấy, mình thật sự muốn đi với cậu. Có thể sau đó, đến chiều...

    - Không sao đâu, Lily. - Severus ngắt lời Lily.

    Severus thấy cổ họng mình đắng ngắt và thấy mình ngu ngốc hết chỗ nói. Anh thẫn thờ đứng đó nhìn bóng dáng Lily đi xa dần, nước mắt tràn hai mi…



    Severus tỉnh dậy. Một giấc mơ ngu ngốc.

    Anh sẽ chẳng đời nào mời Lily đi chơi với mình ở Hogsmead. Anh phải tránh xa Lily. Anh thấy mình ngu ngốc ngay cả đó chỉ là việc xảy ra trong giấc mơ mà thôi.

    Dĩ nhiên là vậy, làm sao anh có thể quên được rằng đương nhiên Lily sẽ đi với Potter. Chẳng phải chỉ bởi vì ở kiếp trước chỉ chừng một ít lâu nữa thôi là hai người đó cặp bồ với nhau, trở thành cặp đôi vàng của trường Hogwarts, rồi sau đó ít lâu thì cứ thi thoảng Severus lại có cảm hứng ếm bùa bất kì cái gì trên đường đi của mình chỉ vì bắt gặp họ đang ôm ấp, hôn hít nhau ở một góc nào đó trong lâu đài. Đó còn là bởi vì, chính ở kiếp này, ngay trước con mắt của Severus-Snape -ba- mươi-tám-tuổi, Severus cũng nhận thấy các biểu hiện của Lily và Potter diễn ra theo chiều hướng sẽ đưa đến kết cục chả khác gì kiếp trước của anh là mấy.

    Tự dưng, một lần nữa, anh thấy cuộc đời độc ác gì đâu, anh đã chết vậy mà cũng không được chết, phải trở lại đây rồi lại phải chứng kiến Lily ngả vào vòng tay Potter thêm một lần nữa.

    ***

    Quán Đầu Heo là một quán rượu do ông chủ quán tên là Aberforth làm chủ. Nếu bạn là fan hâm mộ của bộ truyện Harry Potter (JKR) thì hẳn bạn cũng biết rằng họ của ông già này là Dumbledore, giống y chang không sai một chữ với họ của ngài hiệu trưởng đáng kính của trường Hogwarts.

    Sở dĩ có chuyện như vậy là bởi vì ông chủ quán này cũng có chút dây mơ rễ má với ngài hiệu trưởng. Từ xưa, rất xưa rồi, một trăm năm có lẻ, ông chủ quán Aberforth được sinh ra bởi cùng một người mẹ với ngài hiệu trưởng Dumbledore. Điều này có nghĩa là họ là hai anh em ruột.

    Ngài hiệu trưởng Albus Dumbledore rất già rồi, vào cái năm 1977 này thì cụ đâu đó chừng một trăm ba chục tuổi. Cụ Aberforth thì trẻ hơn chút xíu, tôi không rõ cụ trẻ hơn chính xác là bao nhiêu, nhưng rõ ràng nếu thời ngài hiệu trưởng còn là thanh niên mà cụ đã đủ sức đấm vỡ mũi ngài thì chứng tỏ rằng bây giờ cụ cũng không ít hơn một trăm hai mươi tuổi.

    Trông bề ngoài của cụ Aberforth cũng hơi giông giống với ông anh trai mình, nhất là đôi mắt xanh sáng quắc, nhưng ít đẹp lão hơn, ít thông minh hơn và ít tham vọng hơn. Cụ cũng bộc trực, thẳng tính, lắm khi nói năng thô lỗ, khác với ngài hiệu trưởng lúc nào cũng nhã nhặn, lịch sự, ngay cả lúc nói chuyện với đám Tử Thần Thực Tử vào cái đêm cụ sắp chết ở năm 1997.

    Dĩ nhiên vì thế cụ mới thích hợp là chủ quán Đầu Heo hơn là làm hiệu trưởng trường Hogwarts. Và theo như ý kiến cá nhân của Severus thì tính tình của Aberforth rõ ràng giống một Gryffindor nhiều hơn gấp mười lần Albus.

    Severus hay lai vãng đến quán Đầu Heo từ sau khi làm giáo sư ở trong trường Hogwarts. Rõ ràng là mấy chỗ như quán Ba Cây Chổi của bà Rosmerta duyên dáng chỉ để dành cho đám học sinh.

    Quán có quang cảnh khá rùng rợn với cái biển có đầu một con heo rỏ đầy máu trước cửa. Quang cảnh bên trong cũng chả khấm khá hơn là mấy, nó nhỏ xíu, xám xịt, dơ hầy và nồng nặc mùi dê. Khách bên trong thì toàn loại lập dị sính mốt trùm đầu trùm mặt, có thể là đủ hạng giang hồ từ loại trộm cắp, buôn lậu vặt vãnh như lão Mundun-cứt đến cả Tử Thần Thực Tử đầu sỏ. Đó cũng là nơi chứng kiến nhiều sự kiện quan trọng, trong đó có lời tiên tri của Trelawney về số phận của Harry Potter (mà đến giờ vẫn chưa xảy ra). Đó là một nơi phức tạp, bọn học sinh chẳng mấy đứa dám bén mảng đến. Rượu lại cũng rất ngon. Và hơn hết, Severus thực sự thấy thoải mái khi ngồi ở đây, trong một góc khuất mà không ai thèm để ý. Nhất là khi vừa nhìn thấy Lily hôn James Đờ Mờ Potter sau một gốc cây gần tiệm Giỡn Zonko. Mịa!

    - Một chai whiskey Lửa! - Severus gọi to.

    Aberforth từ sau quầy rượu, quắc mắt nhìn Severus, nói gần như quát.

    - Học sinh không được phép uống rượu!

    - Hử? - Severus nhíu mày nhìn ông cụ, rồi nói với một vẻ cau có. - Tôi đủ tuổi trưởng thành rồi. Hơn nữa tôi chắc là Albus không phiền gì đâu.

    Ông lão chủ quán nhướng mày nhìn Severus bằng ánh mắt soi mói không mấy thiện cảm, cục cằn nói.

    - Ta không bán rượu cho học sinh. Gọi thứ khác hoặc biến khỏi đây!

    Severus lầm bầm trong cổ họng một loạt những từ không rõ lời mà làm cho ông chủ quán ném cho anh một ánh mắt hết sức không bằng lòng. Rõ vớ vẩn. Bình thường cái gì mà lão chả bán. Lão định dở chứng chắc? Không bán rượu ư? Đời nào ta lại đi uống mấy thứ vớ vẩn như Bia Bơ cơ chứ! Còn biến khỏi đây? Không đời nào.

    Severus quyết định lờ tịt ông lão bán rượu đi, ngả người ra ghế, hờ hững nhìn những vị khách quái dị ngồi uống rượu hay gặm nhồm nhoàm miếng thịt cừu nướng hay ngồi trâm ngâm chẳng làm gì cả. Severus nghĩ rằng quán này không bộn khách lắm, nên chắc cũng phải lâu lâu nữa Aberforth mới có cảm hứng tống cổ anh ra khỏi quán vì không gọi đồ uống gì.

    Thế nhưng Severus đã nhầm to. Ông lão Aberforth, có vẻ như đã chú ý đến cậu học sinh có dáng vẻ không mấy thiện cảm, nói năng thì thiếu lễ độ (dù quán của cụ cũng chả có mấy ai lịch sự hay thiện cảm gì lắm). Cũng có thể cụ thấy bực mình vì thấy thằng bé bố láo này lại dám gọi hiệu trưởng trường Hogwarts bằng tên cúng cơm của ngài (cho dù cụ cũng chả yêu quý ông anh của mình mấy tí). Nói chung là vì lí do này hay lí do khác thì cụ thấy rất không thích thằng bé này, và càng lúc cụ lại càng thấy cái dáng ngồi ngả ngớn trên ghế của nó rất chướng mắt, nhất là khi nó không chịu mua cái gì của quán cụ. Thế nên cụ quyết định làm một việc ít hào phóng hơn bình thường một chút xíu: tống cổ nó ngay ra khỏi quán.

    Thế nhưng khi cụ bắt đầu xách cổ nó chuẩn bị quẳng ra ngoài thì có một sự việc làm cụ xao lãng.

    Một làn khói trắng rất mỏng manh bay lên từ xa xa đâu đó phía dưới.

    - Hình như có đám cháy. Hoặc một gã khổng lồ đang hút xì gà.

    Một vị khách ngồi gần cửa ra vào thản nhiên nói, trong khi hớp thêm một hớp whiskey Lửa nữa. Khói từ miệng ông ta bốc lên trông chẳng khác gì một phiên bản nhỏ của làn khói trắng bên dưới.

    Không nghĩ ngợi gì, Severus giật mạnh cổ áo mình ra khỏi tay ông chủ quán, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới, đũa phép sẵn sàng trên tay.

    Severus chạy gần hết con phố nhỏ, đến một chỗ ngoặt sắp rẽ ra đường lớn thì buộc phải dừng lại. Đứng trước anh là một con người mà anh không bao giờ muốn gặp lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...27142&page=999
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  4. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,MaLongy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 12: Chạm trán Bellatrix



    Bellatrix Lestrange, cực kì xinh đẹp ở tuổi hai mươi sáu khi mà chưa phải trải qua hơn chục năm ngồi đếm gạch trong nhà ngục Azkaban. Mụ mặc quần áo màu đen (như thường lệ) tiệp màu với màu tóc và móng tay mụ. Đũa phép của mụ ở tư thế sẵn sàng trên tay, chỉ thẳng vào Severus, đôi mắt mụ ánh lên một vẻ thèm khát, thích thú một cách cay độc.

    - Ôi Severus bé nhỏ! Ta thật vui khi gặp ngươi biết bao.

    Dù vào lúc này Bellatrix chưa phải ngồi tù một ngày nào nhưng Severus thấy ánh mắt và biểu hiện trên gương mặt của mụ cũng điên y chang cái lúc mụ mới trốn ngục ra vậy.

    Chết tiệt! Severus rủa thầm trong đầu. Anh nắm chặt cây đũa phép, rồi nở một nụ cười lạnh lùng.

    - Chào Bellatrix, sao hôm nay bà chị lại có nhã hứng quá bộ đến đây vậy?
    Bellatrix ngửa cổ lên cười man dại trước câu nói của Severus. Con mụ điên!

    - Ta không ngờ ngươi lại nói được một câu đàng hoàng như vậy đấy! Thứ máu lai tạp, mạt hạng, không được giáo dục tử tế.

    Severus cười khẩy.

    - Thứ máu thuần chủng dường như đang di truyền bệnh điên trong dòng họ của ngươi, lấy ngươi làm ví dụ điển hình.

    Bellatrix trở nên giận dữ, ánh mắt nhìn Severus như tóe lửa.

    - Ngươi dám…

    Mụ vung cây đũa phép lên với một tốc độ nhanh hiếm thấy, một lời nguyền không lời bắn thẳng về hướng Severus. Severus nhảy vội sang bên phải, tia sáng xẹt qua người anh cách chừng có vài phân. Ngay lập tức, anh ném trả lại mụ ta một lời nguyền Cắt-sâu-mãi-mãi đặc trưng của mình. Gì chứ những thể loại như mụ này không cần phải ngần ngại khi dùng những lời nguyền chết người.

    Bellatrix kịp thời tránh được lời nguyền làm nó đập vào bức tường cạnh đó, cắt thành một vết nứt dài sắc lẻm.

    Bellatrix là một trong những chiến binh đặc biệt xuất sắc, không những có phản xạ cực kì nhanh nhạy mà còn có năng lực pháp thuật mạnh mẽ hiếm thấy và một vốn kiến thức về Nghệ thuật Hắc ám sâu rộng. Thêm vào đó sự tàn bạo, bất nhân của mụ lại làm mụ càng trở nên nguy hiểm vô cùng.

    Bellatrix nhếch mép cười, vẫy đũa phép tung liên tiếp ba bốn lời nguyền về phía Severus, làm anh phải triệu về một bùa Chắn mạnh hết mức có thể. Bùa Chắn của Severus chặn lại được hết các lời nguyền nhưng áp lực của chúng vẫn đẩy lùi anh về phía sau, ngã đập lưng xuống đất.

    Đau rần hết cả người, nhưng Severus vẫn nhanh chóng đứng dậy được. Bellatrix cười đắc thắng, đôi mắt ánh lên một cái nhìn cực kì phấn khích. Severus biết ánh mắt đó – ánh mắt mỗi khi mụ chuẩn bị tung ra lời nguyền tủ của mình: lời nguyền Tra Tấn.

    - Nhục Hình.

    Severus vội tung người sang một bên tránh tia sáng chết người trong gang tấc. Anh vội chĩa đũa phép lên cành cây to ngay trên đầu Bellatrix.

    - Reducto!

    Cành cây gãy đôi, rơi thẳng xuống đầu Bellatrix. Nhưng một lần nữa, Bellatrix lại chứng tỏ mình không phải là một phù thủy tầm thường, bằng cách hụp người xuống và lăn ra khỏi nơi nguy hiểm.

    Severus ném tiếp một lời nguyền Cắt-sâu-mãi-mãi về phía mụ. Lời nguyền của anh cắt đôi cái cành cây vừa rơi xuống đất thành hai nửa khi Bellatrix làm cho lời nguyền dội ngược lại.

    Khi Bellatrix đứng lên và quay lại nhìn Severus, trên môi mụ ta nở một nụ cười ngạo mạn và độc địa. Mặt đất dưới chân Severus bất chợt rung bần bật và bắt đầu nóng lên. Severus đã từng chứng kiến Bellatrix dùng lời nguyền này một lần, và lần đó hơn chục người đã bỏ mạng cùng một lúc. Đó là lời nguyền Nham-thạch-tuôn-trào, một lời nguyền tương tự như Lửa Quỷ nhưng thay vì là ngọn lửa thì lại là dòng nham thạch. Cũng như Lửa Quỷ, để khống chế được dòng nham thạch để nó khỏi quay lại giết chính mình, phù thủy gọi dòng nham thạch lên phải có pháp thuật cực kì hùng mạnh. Bellatrix là một trong số rất ít người biết và sử dụng được lời nguyền này.

    Nhưng lời nguyền này cũng là một lời nguyền cực kì tốn sức, nó có thể vắt kiệt sức lực phù thủy gọi nó lên. Chẳng lẽ việc không hạ được anh ngay làm cô ta bực mình đến mức muốn giết anh đến thế sao?

    Severus nghĩ nhanh trong đầu, nếu dòng nham thạch mà được gọi lên thì anh chỉ còn cách chạy lên trời (theo đúng nghĩa đen) thì mới được. Điều này không là vấn đề gì lắm khi anh có thể bay mà không cần chổi, nhưng dòng nham thạch đó sẽ nhân tiện giết một đống người quanh đây – điều mà Bellatrix sẽ không thấy phiền lòng tí ti ông cụ nào.

    Thế nên chỉ còn cách làm thế nào cho mụ ta không gọi lên được. Severus giơ đũa tung một lời nguyền vào Bellatrix nhằm gián đoạn quá trình gọi dòng nham thạch của mụ, nhưng câu thần chú chưa kịp vọt ra khỏi miệng anh thì…

    - GIẢI GIỚI!

    Mặt đất đứng im trở lại. Bellatrix đứng như trời trồng vì bất ngờ, đũa phép của mụ bay vọt ra cách đó mấy thước.

    - Sao ngươi dám…

    - Bình tĩnh, chị Bella. Severus là bạn của chúng ta.

    Lucius Malfoy, với một vẻ phong nhã như thường lệ, từ đâu hiện ra. Anh ta mặc một bộ áo chùng màu xanh ngọc, làm mái tóc dài màu bạch kim của anh ta dường như trở nên sáng rực.

    Trông Bellatrix cực kì tức giận. Mụ gần như gào vào mặt Lucius.

    - Sao ngươi dám xen vào việc của ta?

    - Bởi vì chị đang tấn công nhầm người, chị Bella ạ. - Lucius nhẹ nhàng nói. Đôi mắt xám sắc lạnh của anh ta đối nghịch hẳn với đôi mắt tóe lửa của Bellatrix. -Severus đây, nếu chị chưa biết, thì chính là người tôi đang muốn tiến cử cho Chúa tể Hắc ám. Cậu ấy là một người rất có tiềm năng. Thông minh, rất có năng lực về Nghệ thuật Hắc ám, và đồng cảm với lí tưởng của chúng ta.

    - Đồng cảm với lí tưởng của chúng ta ư? - Bellatrix bật ra một tiếng cười lạnh lùng. - Nó chỉ là một thằng lai.

    - Cậu ấy là hậu duệ của dòng họ Prince, một dòng họ danh giá, có truyền thống lâu đời. - Lucius nói đanh thép, đôi môi của anh ta mím chặt lại trông chỉ còn như một sợi chỉ.

    - Nó không đáng tin. Tôi chưa bao giờ tin tưởng nó. Chỉ là một trong những con chó của lão Dumbledore.

    - Chị đang nói năng một cách vô lí. Severus không phải là con chó của Dumbledore. Chị mới gặp cậu ấy lần đầu, chưa biết thế nào, tại sao chị lại cứ mặc nhiên bất tín nhiệm cậu ta như thế cơ chứ?
    - Chú nhầm. - Bellatrix lại cười khẩy, ném cho Lucius một cái nhìn khinh thị. - Tôi biết rõ nó hơn là chú tưởng đấy. Chú chỉ là một kẻ ngốc, một kẻ thất bại không hơn không kém bởi vì chú tin tưởng những kẻ mạt hạng như thế này.

    - Sao chị dám nói tôi như thế? - Đến phiên Lucius không kìm được sự tức giận nữa. - Tôi chưa từng thất bại một điều gì, và tôi đang được ngài hết sức tin tưởng.

    Bellatrix bĩu môi cười khẩy như thể Lucius vừa nói một điều vô cùng vớ vẩn. Lucius nói tiếp.

    - Tôi thấy dạo này chị mới là kẻ ngu ngốc. Tấn công người khác như một kẻ điên và không có hoạch định gì hết.

    - Hoạch định gì? Kế hoạch này nọ chỉ là mánh của những kẻ hèn nhát như chú để trì hoãn những công việc khó khăn.

    - Tôi không hèn nhát. - Lucius gần như quát vào mặt Bellatrix.

    Severus nghĩ là mình nên lừa lừa lỉnh đi lúc này là tốt nhất khi mà hai người kia vẫn đang mải mê cãi nhau hơn là chú ý đến anh. Thế nhưng khi anh vừa nhón chân định chuồn đi thì Bellatrix đã quay ra, cười khẩy.

    - Thôi được rồi. Nể thằng em rể ngu ngốc này mà ta tha cho ngươi lần này. Nhưng nói cho ngươi biết... - Mụ tiến lại gần và nói bằng một giọng gần như thì thầm. - ... Ta sẽ vẫn tìm giết ngươi. Ta sẽ không bao giờ để cho ngươi làm ô uế đội quân của Chúa tể Hắc ám.

    Mụ quay lưng độn thổ đi mất với một tràng cười điên dại.

    Lucius, trông vẫn chưa hết cau có, quay lại phía Severus. Anh ta cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh và lịch sự thường có, rồi nói.

    - Vô cùng xin lỗi cậu vì sự hiểu lầm nho nhỏ này. Dạo này chị ấy hơi kích động.

    Severus gật đầu. Suốt bao nhiêu năm của kiếp trước, Lucius là người duy nhất đối xử với anh giống một người bạn nhất. Dẫu tôn sùng lí tưởng thuần huyết, nhưng bất chấp dòng máu lai của Severus, Lucius luôn tử tế với anh, mời anh đến tham dự những bữa tiệc gia đình, tặng quà cho anh trong các dịp lễ, và đặc biệt hơn nữa, đã chọn anh làm cha đỡ đầu cho đứa con trai duy nhất: Draco.

    Kiếp này, dù không muốn, nhưng đằng nào sớm hay muộn thì sau khi ra trường anh cũng phải gia nhập Tử Thần Thực Tử tại một thời điểm nào đấy. Thế nên việc giữ mối quan hệ tốt với Lucius không phải là tệ.

    - Tôi không biết liệu chúng ta có thể đi đâu đó uống chút gì chăng? - Lucius hỏi.

    - Tôi rất muốn thế, Lucius ạ. Nhưng đang có một vấn đề nho nhỏ...

    Severus chỉ vào làn khói giờ đã dày hơn ở đằng xa. Bắt đầu nghe thấy tiếng ồn ào la lối và tiếng chân chạy xung quanh.

    Lucius nhìn đám khói và đám người chạy ngang qua ngõ với thái độ như thể đó chỉ là một đám kiến cỏ.

    - Ồ… cũng không hay lắm khi ngồi uống rượu với một đám lộn xộn nhỉ. Thôi, để dịp khác vậy. Tôi sẽ gửi cú cho cậu.

    Sau đó, Severus nghe thấy Lucius lẩm bẩm một câu gì đó nghe rất giống với “lũ ngu độn”, trước khi quay trở lại dáng vẻ lịch lãm điệu bộ thường lệ. Severus nắm lấy bàn tay của anh ta đưa ra, bóp nhẹ.

    Khi Lucius độn thổ đi rồi, Severus vội vã chạy về hướng đám khói, va vào cả đám đông lộn xộn người đi trên đường. Người đi ngược là chủ yếu chứ người đi xuôi về như Severus không có mấy, vì người ta đang cố chạy trốn ra xa khỏi chỗ lộn xộn. Trong đám đông nhốn nháo, Severus nhìn thấy cả Sirius Black và Remus Lupin đang chạy cùng hướng mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...27142&page=999
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  6. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 13: Đánh nhau với Tử Thần Thực Tử



    Nguồn gốc của đám cháy là ở quán Ba Cây Chổi – giờ đang là một mớ tan hoang lộn xộn. Giữa mớ tan hoang lộn xộn đó là sáu bảy Tử Thần Thực Tử gì đó và James Potter, Lily Evans và Nathan Davies – một học sinh năm thứ bảy của nhà Ravenclaw đang đứng bọc hậu cho một đứa con gái khác dìu một đứa bị thương chạy đi.

    Nói chung các loại khách khác của quán chắc đã chạy toán loạn hết cả, không còn một mống nào. Nên ba học sinh của Hogwarts đứng đối đầu với bảy Tử Thần Thực Tử chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

    Nhưng Severus, và cùng lúc cả Remus Lupin và Sirius Black, cùng với con bé Kim nhà Hufflepuff từ đâu xuất hiện cũng vừa trờ tới, nhảy vào trợ chiến. Hai bên giờ đã cân bằng về người, nhưng thực lực thì không hẳn. Vì bên này chỉ toàn là học sinh chưa có kinh nghiệm chiến trận mấy (trừ Potter và Black chuyên đi bắt nạt người khác, và đương nhiên là Severus thì khỏi phải nói), còn bên kia thì là những Tử Thần Thực Tử đã có ít nhiều dịp chinh chiến.

    Severus nhìn mấy bóng áo chùng đen, đeo mặt nạ. Qua dáng dấp, anh nhận ra bốn trong số bảy Tử Thần Thực Tử đó. Lily đang đấu tay đôi với Yaxley. Potter đang đấu với Macnair. Black đấu với Runcorn. Severus nhanh chóng nhảy tới trước mặt Dolohov – Tử Thần Thực Tử cộm cán và nguy hiểm nhất.

    Dolohov cười khẩy với Severus, từ đũa phép của hắn vọt ra một tia sáng tím ngắt - lời nguyền đặc trưng của hắn. Severus gọi bùa Chắn ra chặn lời nguyền lại rồi ném trả lại Dolohov một lời nguyền Cắt-sâu-mãi-mãi không lời.

    Dolohov liệng người sang bên tránh lời nguyền, làm nó đánh thẳng vào cái bàn đằng sau hắn, chém cái bàn thành hai nửa ngọt xớt. Dolohov nhìn Severus với ánh mắt tò mò, nói.

    - Chú mày cũng có kiến thức về Nghệ thuật Hắc ám đấy nhỉ? Nhà Slytherin hả?

    Severus không trả lời. Anh vẩy đũa phép, tung tiếp ra một chuỗi lời nguyền khác, nhưng đều bị bùa phòng vệ của Dolohov chặn lại. Dolohov vừa di chuyển quanh Severus như một con chó vờn mồi, vừa nói.

    - Chú mày khác những đứa còn lại. Những đứa khác còn non nớt trong chiến đấu, nhưng chú mày thì không như thế. Những ngón đòn chú mày dùng để đánh ta cũng đều có thể làm chết người, chứ không phải là một mớ đồ bỏ như lũ kia. Chú mày có biết những khả năng như thế sẽ được Chúa tể Hắc ám trọng dụng thế nào không?

    Severus không nói gì mà tranh thủ lúc Dolohov nói mà ném ra một lời nguyền khác. Lời nguyền xẹt qua người hắn trong gang tấc khi hắn nghiêng người tránh, làm chiếc áo chùng đen xẹt thủng mất một miểng, bốc khói và rữa ra như bị axit ăn mòn.

    Liếc sang những cặp xung quanh, Severus thấy đội Hogwarts đang lâm vào thế yếu hơn. Kim bị dính một lời nguyền gì đó làm nó quằn quại lăn lộn dưới đất vì đau đớn, còn tên Tử Thần Thực Tử vừa đấu với nó thì nhảy sang trợ chiến cho Macnair, dồn Potter vào thế một chọi hai. Lily đang bị Yaxley dồn dần vào chân tường, và một lời nguyền Giết Chóc được tung ra chỉ xẹt cách người cô chừng một hai phân. Lupin cũng đang gặp khó khăn với tên Tử Thần Thực Tử của cậu ta và hình như cánh tay trái của cậu ta dính một lời nguyền gì đó làm nó không cử động được. Nathan Davis – ơn trời – có vẻ như đang thắng thế với tên Tử Thần Thực Tử hình như chưa có nhiều kinh nghiệm lắm.

    Đúng lúc đó, thật may mắn thay, lời nguyền của Runcorn nhắm vào Sirius Black bị trượt lại trúng ngay vào chân Dolohov làm hắn ngã lăn đùng xuống đất, chân bắt đầu teo lại. Severus nhanh chóng điểm huyệt hắn rồi quay sang chỗ Lily đang đấu với Yaxley.

    Nhận thấy câu thần chú “Avada Kevadra” đang thành hình trên miệng Yaxley, Severus chĩa luôn đũa phép vào người hắn.

    Nhưng đúng lúc tia sáng từ đũa phép của anh bắn ra, Potter bị sức ép của một lời nguyền của tên Tử Thần Thực Tử đánh tung người bay đúng vào giữa, lãnh trọn tia sáng đó.

    Lời nguyền Cắt-sâu-mãi-mãi cắt một đường dài khủng khiếp từ ngực đến bụng Potter khi nó ngã xuống đất. Bàng hoàng vì những gì xảy ra, Severus chỉ kịp nhìn thấy Lily đã tránh được lời nguyền Giết Chóc từ Yaxley một lần nữa, và hai tên Tử Thần Thực Tử vừa đấu với Potter hình như được hai học sinh vừa mới chạy đến chặn lại. Anh ngồi thụp xuống trước thân hình bất động của Potter, hình ảnh Draco Malfoy nằm trên sàn nhà sau khi trúng lời nguyền của Harry Potter và hình ảnh của Geoge Weasley khi anh vô tình chém đứt tai trong trận chiến bảy Potter bất chợt lướt nhanh qua óc anh. Anh nhanh chóng hát lên câu thần chú đặc biệt chỉ dùng để chữa lành vết thương do lời nguyền mà chính anh sáng tạo ra.

    Vết thương trên người Potter từ từ liền lại nhưng máu thấm ướt hết cả áo trong áo ngoài của nó, và trông người nó giờ trắng bệch như một xác chết. Nó cần được đưa đến bệnh xá của trường ngay, nhưng một khi Lily chưa an toàn, anh không thể bỏ cô đi đâu hết. Anh đứng lên đưa mắt tìm Lily trong đám người nhốn nháo với những tia sáng xẹt qua xẹt lại chói lòa, nhưng đột ngột, một sức mạnh đánh bật anh về phía sau, rồi trần nhà đổ sụp lên người anh.

    Mắt Severus tối sầm. Anh không biết gì nữa.

    ***

    Xung quanh Severus có tiếng người nói nhốn nháo.

    Anh cố mở mắt ra, thấy hình ảnh trước mắt mình mờ ảo. Có hai khuôn mặt đang nhìn anh từ trên xuống. Anh thì thào một cách vô thức.

    - Albus… Horace…

    Hai người phù thủy già trước mặt anh nhíu mày. Severus chớp chớp mắt nhưng hai mí mắt anh nặng trịch.

    Anh nghe thấy một giọng nói hết sức giận dữ.

    - Đó chính là Snape! Nó đã tung lời nguyền giết James! Chính mắt em nhìn thấy!

    Một giọng phụ nữ hết sức nghiêm khắc – McGonagal - cất lên.

    - Sirius, đó là một lời buộc tội hết sức nghiêm trọng đó. Lily, trò Davis, các em có thấy gì không?

    - Lúc đó em đang mải đánh nhau với một tên khác. Nhưng lúc James ngã xuống, đúng là em thấy Snape đang chĩa đũa phép vào bạn ấy. – Một giọng khác dè dặt nói.

    - Em thì không thấy gì cả. Lúc đó… tên Tử Thần Thực Tử đang nhắm lời nguyền Giết Chóc vào em, em tập trung tránh nó. Rồi sau đó thì mấy bạn nữa cùng chạy đến, rồi xung quanh tường và trần nhà đổ… bụi bay khắp nơi… Lúc sau thấy James thì bạn ấy đã như vầy rồi.

    Giọng Lily run rẩy, Severus tưởng tượng ra khuôn mặt cô tái nhợt như ma cà rồng.

    - Trò Snape… bạn ấy cũng chiến đấu cùng chúng em… Biết đâu đó chỉ là vô tình.

    - Bạn biết Snape là loại người thế nào cơ mà? Nó ghét James. Nó là đồng bọn với lũ Tử Thần Thực Tử đó.

    - Sirius, bình tĩnh đi. – McGonagal nói. – Mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ.

    - EM NHÌN THẤY NÓ BẮT TAY LUCIUS MALFOY! KHI CHẠY ĐẾN QUÁN BA CÂY CHỔI. MALFOY LÀ TỬ THẦN THỰC TỬ MÀ!

    Severus mở mắt ra, mọi thứ trước mắt rõ dần, ý thức đã hoàn toàn trở lại.

    Severus đang nằm trong bệnh xá của trường Hogwarts. Đứng bên giường anh là Dumbledore và Slughorn. Ngó ra xung quanh, anh thấy khoảng hơn chục cái giường nữa đang có người nằm trên. Potter. Kim. Lupin.

    Lily và Nathan Davies đứng sau McGonagal. Đôi môi của bà giáo già mím lại chỉ còn như một sợi chỉ.

    Tiếng nói giận dữ là của Sirius Black, lúc này mặt đang đỏ gay vì tức giận. Severus lạnh lùng nói.

    - Trò Black. Lucius Malfoy chưa bao giờ bị cáo buộc là Tử Thần Thực Tử, trò có bằng cớ gì không mà nói như vậy? Anh ta là một bậc tiền bối, là huynh trưởng nhà Slytherin khi tôi mới vào trường, việc tôi gặp gỡ và bắt tay anh ta có gì sai?

    Đúng là có nhiều người nghi ngờ Lucius Malfoy là Tử Thần Thực Tử, nhưng ngay cả đến khi Chúa tể Hắc ám biến mất năm 1981 và Lucius bị lôi ra tòa, anh ta vẫn kiếm ra được cách để chối tội. Anh ta đã nói rằng mình bị ếm bùa Độc Đoán và buộc phải nhận Dấu hiệu Hắc ám. Tên khốn láu cá. Dòng họ Malfoy là một dòng họ lâu đời và giàu ú ụ, rất có uy tín, ngoài ra bề ngoài Lucius cũng luôn tỏ ra là một quý ông đáng kính và hào phóng với Bộ nên dù có khối người không tin lời của anh ta, thì cũng có chừng ấy người ở Bộ tin. Thế nên anh ta được trắng án. Phải mãi đến khi Chúa tể Hắc ám trở lại thì anh ta mới bị lộ thân phận thật của mình trước bàn dân thiên hạ.

    Mọi người trong phòng bệnh đều nhìn về phía Severus khi anh cất tiếng nói, và rõ ràng là ánh mắt của họ không có gì thiện cảm.

    - Vậy là trò đã tỉnh, trò Snape. – Dumbledore nói. Giọng cụ vui vẻ nhưng đôi mắt thì không hề ấm áp chút nào. Cụ nhìn xoáy vào Severus – soi mói , dò xét.

    Rồi cụ quay sang Black, điềm tĩnh nói.

    - Sirius, thầy e rằng trò Snape ở đây nói đúng. Không có bằng cớ nào chứng tỏ Lucius Malfoy là Tử Thần Thực Tử cũng như trò Snape thông đồng với đám Tử Thần Thực Tử tấn công ở quán Ba Cây Chổi.

    - Nhưng… chính nó đã ếm bùa James.

    - Chuyện này chính ta sẽ điều tra sau. – Dumbledore gật đầu. – Các trò cũng nên về kí túc nghỉ ngơi đi. Các trò cũng đã rất mệt rồi. Phiền cô… - Cụ quay sang McGonagal. – Minerva, cô đưa các trò này về kí túc giúp tôi nhé.

    McGonagal gật đầu rồi lôi cổ Black cùng với Davies và Lily ra khỏi phòng bệnh. Còn lại Dumbledore và Slughorn. Dumbledore nhìn Severus nhẹ nhàng nói.

    - Vậy trò Snape, ta rất muốn trò trị thương lành hẳn rồi mới nói chuyện. Nhưng ta e rằng ta không đợi được…

    Severus chống tay ngồi dậy. Đầu anh vẫn còn hơi choáng váng. Thực ra thì các vết thương của Severus chủ yếu là do gạch vỡ từ trần nhà rơi vào người, chứ còn không trúng lời nguyền nào nghiêm trọng cả.

    - Em ổn.

    Severus đáp trong khi đứng dậy, rời khỏi giường. Dumbledore gật đầu.

    - Tốt. Vậy phiền trò đi theo ta đến văn phòng hiệu trưởng. Anh Slughorn…

    Vậy là ba người cùng nhau đi đến văn phòng hiệu trưởng. Severus – giữ một khuôn mặt trống rỗng. Dumbledore – điềm tĩnh, ung dung. Còn Slughorn – thay vì vẻ vui vẻ thường ngày, ông ta trông trầm ngâm và bối rối.


    --------------
    Chú thích:
    Từ “soi mói”: trước kia tôi thường dùng là “xoi mói” vì tất cả những sách cũ mà tôi từng đọc từ nhỏ đều ghi như vậy. Tôi cũng nghĩ từ ban đầu chính xác là “xoi mói” (phần giải thích của từ này trong từ điển nghe cũng hợp lí hơn). Tuy nhiên gần đây tôi thấy từ “soi mói” được dùng nhiều hơn (có lẽ vì nó dễ hình dung hơn), và cả hai từ hiện nay đều có mặt trong từ điển với cùng một ý nghĩa, vì thế trong truyện này tôi đều dùng “soi mói”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...27142&page=999
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  8. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,MaLongy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,nguyetsinh,phamquangdung,polonezvn,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 14: Tra hỏi



    - À, Slughorn, anh cứ tự nhiên nhé. Trò Snape, mời trò ngồi xuống đi. Kẹo Chanh không?

    Slughorn lắc đầu, ngồi xuống ghế một cách không thoải mái. Còn Severus nhìn Dumbledore bằng ánh mắt như thể cụ bị tâm thần mặc dù anh đã quá quen với lời mời kiểu này của cụ ở kiếp trước.

    Slughorn nhìn Severus một cách buồn bã. Không buồn làm sao được cơ chứ khi một học sinh nhà của ông đang bị buộc tội thông đồng với Tử Thần Thực Tử và cố ý giết bạn học. Dẫu Severus cũng chẳng phải học sinh cưng nhất của ông thì ít ra ông cũng có ngưỡng mộ cái khả năng trong môn Độc Dược của Severus đủ để gom anh vào cái câu lạc bộ Slugs ngớ ngẩn của mình.

    Severus phớt lờ ông ta mà tập trung vào Dumbledore - người có tiếng nói quyết định ở đây. Trái với Slughorn, Dumbledore ngồi thoải mái, lưng dựa vào ghế, đôi mắt sáng quắc như nhìn thấu tâm can người đối diện. Có kinh nghiệm từ trước, Severus tránh nhìn lâu vào mắt cụ và sẵn sàng Bế Quan Bí Thuật.

    - Vậy là trò Snape, trò cũng đã nghe thấy lời buộc tội về trò. Có một số học sinh nhìn thấy trò ếm lời nguyền lên trò Potter. Lời nguyền gì ấy nhỉ?

    - Cắt-sâu-mãi-mãi. Đó chỉ là vô tình thôi, em không cố ý ếm trò ấy. - Severus đáp.

    - À, Cắt-sâu-mãi-mãi. Ta chưa nghe thấy bao giờ. - Dumbledore nhẹ nhàng nói, nghiêng đầu nhìn Severus dò hỏi.

    - Đó là lời nguyền do em tạo ra.

    - Ồ, thật đáng ngạc nhiên. - Nói vậy nhưng nếu Dumbledore có ngạc nhiên thật thì cụ cũng chẳng thể hiện tí ti gì trên nét mặt. - Trò có thể cho ta hỏi tại sao trò lại sáng tạo ra một lời nguyền như thế?

    Severus hiểu chữ “như thế” hơi được nhấn mạnh trong câu nói của Dumbledore có ý nghĩa gì. Anh chỉ bình thản nói.

    - Không phải đang có chiến tranh hay sao? Cụ định dùng cái gì để chiến đấu với kẻ thù? Bùa Choáng?

    Dumbledore không đáp. Nhìn mặt cụ không ai có thể đoán được cụ đang nghĩ gì nhưng Severus biết cụ đang dò xét và cân nhắc về anh. Rất có thể sẽ thử dùng Chiết Tâm Trí Thuật lên anh. Vì thế anh nâng hàng rào Bế Quan Bí Thuật lên cao.

    - Vậy là... trò nói trò không cố ý ếm trò Potter. Trò hãy kể rõ sự tình cho ta nghe xem nào. - Hồi lâu, Dumbledore sẽ sàng nói.

    - Em nhắm vào Ya... tên Tử Thần Thực Tử đang đấu với trò Evans. - Severus suýt nữa buột miệng nói “Yaxley” nhưng kịp kìm lại, tuy vậy có vẻ như Dumbledore cũng đã nhận thấy. Một tia sáng lóe lên trong mắt cụ chỉ trong tích tắc. - Em thấy hắn định ếm Avada Kevadra lên trò ấy. Chẳng may Potter đột nhiên nhảy vào đường đi của lời nguyền, nhưng em cũng đã sơ cứu cho cậu ta ngay lúc đó rồi. Vết thương đó nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ mất mạng.

    Severus nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Slughorn và nhìn thấy gương mặt tròn của ông ta giãn ra, vẻ thoải mái hơn. Nhưng cái vẻ thư giãn đó ngay lập tức thu lại ngay khi Dumbledore cất tiếng nói.

    - Ta rất muốn tin trò, trò Snape ạ. Nhưng những nhân chứng có mặt ở đó đều đưa ra những lời chứng không có lợi cho trò. Trò có bằng chứng gì không?

    Severus trỏ đũa phép vào thái dương mình và lôi ra một sợi tơ dài óng ánh bạc.

    - Cái này được chứ? - Anh hỏi.

    Trong khi Slughorn tỏ vẻ bất ngờ và vui mừng ra mặt thì Dumbledore chỉ để lộ một chút xíu cảm xúc qua ánh mắt, khẽ gật đầu và im lặng đón lấy sợi kí ức từ Severus và đưa nó vào chậu Tưởng Ký.

    Cụ cúi đầu vào chậu Tưởng Ký một lúc, đến lúc ngẩng lên thì nét mặt cụ trở nên thoải mái hơn, ánh mắt cụ nhìn Severus cũng dịu dàng hơn nhưng không bớt vẻ tò mò.

    - Anh Slughorn, anh là chủ nhiệm nhà Slytherin. Anh có muốn xem qua một chút không?

    Slughorn lập cập đứng dậy, gật đầu lia lịa.

    - Ồ có, có chứ.

    Khi xem xong cái kí ức, Slughorn trở ra, hết sức vui mừng. Ông ta thân mật vỗ vai Severus một cái làm anh suýt sụm lưng, hồ hởi.

    - Vậy là trò ấy đã có bằng chứng thuyết phục rồi, cụ Dumbledore. Trò ấy vô tội.

    Dumbledore mỉm cười, gật đầu.

    - Đúng thế, anh Slughorn ạ.

    Slughorn vẫn cười toe toét, quay sang Severus, tỏ ra rất hài lòng.

    - Trò làm tốt lắm, trò Snape. Câu thần chú chữa thương cũng là do trò nghĩ ra phải không?

    Severus miễn cưỡng gật đầu. Anh chẳng thích thú gì cái màn tán hươu tán vượn của Slughorn, nên vội quay sang Dumbledore.

    - Nếu xong rồi thì cho phép em về kí túc, thưa thầy hiệu trưởng.

    - Được. Trò hãy về nghỉ ngơi đi. Anh Slughorn nhớ đưa trò ấy về kí túc an toàn nhé. À quên, ba mươi điểm cho nhà Slytherin vì hành động dũng cảm của trò.

    Severus chậm rãi bước theo Slughorn trở về tầng hầm, trong lòng biết rằng từ nay anh đã rơi vào tầm ngắm của Dumbledore.

    ***

    - CÁI GÌ?

    - Trò Snape đã có bằng chứng vô tội. Trò ấy không cố ý ếm James, mà là nhắm vào tên Tử Thần Thực Tử đang đấu với Lily, chẳng may James trờ tới...

    - Nó nói dối đó thầy. Nó ghét James.

    Thầy Dumbledore lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

    - Sirius, thầy đã kiểm tra trò ấy rồi. Thầy đã xem kí ức của trò ấy. Chính trò ấy đã chữa thương cho James ngay sau khi James ngã xuống.

    - Con... không tin. Nó có thể sửa kí ức chứ...

    - Sirius... - Lily ngồi trên giường bệnh của James, nói bằng giọng nhẫn nại. - Kí ức không thể sửa được. Bạn không tin thầy Dumbledore sao?

    - Mình tin thầy, nhưng mà...

    - Thôi nhé Sirius. Mọi chuyện đã quyết định rồi. Thầy sẽ không nói lại chuyện này nữa. Thôi, chào các con.

    Thầy Dumbledore chớp mắt vẻ mệt mỏi, rồi phất vạt áo quay đi. Khi thầy đi khuất, Sirius lầm bầm.

    - Thật không thể tin nổi!

    - ếu ư ầy um...

    - Mình không nghe được cậu nói câu gì hết, James ạ. - Sirius cáu kỉnh nói.

    James nuốt vội miếng sandwich trong miệng rồi lúng búng.

    - Nếu như... thầy Dumbledore đã kiểm tra kĩ càng thì chắc đó là sự thật. Nhưng mà... híc... mẹ kiếp! Mình không thay đổi suy nghĩ về Snape đâu. Lời nguyền đó đã suýt giết chết mình. Đó là trải nghiệm tồi tệ nhất trong đời mà mình từng phải chịu.

    - Bạn ấy đã chữa lành cho bồ. - Lily nói đơn giản.

    - Mình tin bạn ấy. Bạn ấy chiến đấu cùng với chúng mình mà.

    Kim - đứa con gái nhà Hufflepuff nằm ở giường bên cạnh giường James đột nhiên nói với sang. Nó có vóc người nhỏ bé, trông trẻ hơn các học sinh năm thứ bảy khác.

    - Bạn ấy chiến đấu ở gần chỗ mình. Mình nghe thấy tên Tử Thần Thực Tử đấu với bạn ấy nói là bạn ấy có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, không giống như bọn mình, hắn còn dụ bạn ấy làm việc cho kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nữa.

    Tất cả quay lại nhìn con bé đó làm nó trở nên ngượng nghịu. Nó đưa tay quẹt mũi.

    - Ờ... bạn ấy không nói gì cả, chỉ đánh nhau thôi. Ý mình là... bạn ấy không thể thông đồng với chúng nếu không tên kia đã không phải dụ bạn ấy gia nhập Tử Thần Thực Tử, đúng không?

    Lily gật đầu đồng tình, gương mặt cô sáng lên một chút xíu. Sirius cười khẩy.

    - Thế là Snivellus có cơ hội tốt để làm Tử Thần Thực Tử, hả? Đúng điều nó mong mỏi mà.

    - Ờ... mình không biết, Sirius à. - Remus, im lặng từ nãy, giờ mới lên tiếng. - Nếu Snape muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử thì tại sao lại xông vào đánh chúng cơ chứ? Nó chỉ việc chạy đi, hoặc nấp ở đó mà xem cũng được. Với lại nếu nó đã đánh nhau với Tử Thần Thực Tử thì kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đời nào cho nó gia nhập đội quân của hắn nữa.

    - Ai mà biết được cái gã điên ấy. Hắn muốn quân của hắn càng nhiều càng tốt, hắn chả mừng phát khóc khi có thêm một thằng khốn như Snivellus gia nhập vào ấy chứ. Mà Snivellus - mình tin hắn chỉ diễn trò... - Sirius vẫn lầm bầm bướng bỉnh.

    - Mình đồng ý với Sirius, Remus ạ. Chúng mình đã biết Snape mấy năm rồi, hành động này của nó thực sự đáng ngờ đó. Chắc chắn phải có...

    - QUÁ GIỜ THĂM BỆNH NHÂN RỒI, CÁC TRÒ RA NGAY KHỎI ĐÂY!

    Tiếng quát của bà Pomfrey cắt ngang câu nói của James. Mấy cô cậu liền nhanh chóng đứng dậy, lấm lét nhìn nhau rồi chuồn ra khỏi cửa, trong khi tiếng càu nhàu của bà Pomfrey vẫn còn vọng lại: “... mất trật tự... bệnh nhân cần nghỉ ngơi...”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ***
    CHÚC CÁC BẠN MỘT TUẦN VUI VẺ!
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

    ---QC---


  10. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a0904743589,bababobibo,bluedragon006,chiengminh,dnna261,fidedaica,Frozen96eart,handsome,kikiminh,long17111995,MaLongy,motsach1710,Ngân Nhãn Lang,nguyetsinh,phamquangdung,polonezvn,quangtri1255,tbthinh,thangbomace,thanhnguyen,thelordevil,zinzz,Zoro_NDK,zyyy96,
Trang 3 của 16 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status