TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 61 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 301

Chủ đề: [Sưu tầm] Thịnh Thế Đích Phi - Phượng Khinh

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 5: Ép Mua Ép Bán

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Leticia

    Beta: Tiểu Ly

    Còn chưa đến nơi, huyên náo trong tiệm đã làm cho Diệp Ly phải nhíu mày. Tiệm đồ cổ cũng không phải là chỗ người đến người đi, những nơi như thế này bình thường vẫn luôn tĩnh mịch thanh nhã, vậy mà ở tiệm này, người còn chưa tiến vào đã có thể nghe thấy tiếng động ở bên trong một cách rõ ràng rồi.

    Vừa vào cửa, hàng hóa trong tiệm ngược lại được bày biện rực rỡ đủ loại, chưởng quầy ăn mặc một thân áo gấm phú quý bức người đang bày ra vẻ mặt khinh miệt nhìn một thiếu niên nam tử mặc trang phục cũ kỹ. Sắc mặt của nam tử kia tiều tụy, vẻ mặt ốm yếu xanh xao giống như người đang có bệnh. Dung mạo cũng có thể coi là tuấn tú lộ ra làn da vàng như nến khô khốc, tuy y phục trên người đã cũ, nhưng lại được giặt giũ vô cùng sạch sẽ, nhìn về phía trên cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại có một chút khí chất nhàn nhạt của văn nhân. Lúc này nam tử kia lại đang mang vẻ mặt xấu hổ và lo lắng, còn có chút thở gấp bứt rứt không yên: “Chưởng quầy, ông xem lại cho kỹ đi. Bức họa này quả thật là bút tích của Ngô Chi Khải tiên sinh tiền triều mà.”

    Chưởng quầy làm ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn nam tử nói: “Xem bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của ngươi thì tại sao có thể có bút tích thật sự của Ngô. . . Ngô Chi Khải được chứ? Bức vẽ này rõ ràng là đồ dỏm! Chỉ là bổn điếm cũng thu mua đồ nhái, nhìn tranh này của ngươi có vẻ cũng không tệ lắm, cho ngươi hai trăm lượng là được.”

    Nam tử tức giận đến nỗi mặt đỏ lên: “Ông. . . Ông. . .” Ngô Chi Khải là bậc thầy tiền triều, một bộ tranh nếu thật sự là bút tích của ông, cho dù không phải là cực phẩm thì ít nhất cũng phải trị giá hai ngàn lượng, nếu như mang đi bán đấu giá lại còn có thể bán được với giá rất cao. Vậy mà tên chưởng quầy này lại muốn dùng một phần mười giá tiền để mua vật báu gia truyền của nhà hắn. Nếu như không phải là hắn đang thật sự rất cần tiền, thì làm sao có thể cam lòng cứ như vậy mà bán bức họa này đi?

    “Lẽ nào lại như vậy! Ta không bán nữa!” Nam tử phẫn nộ cuộn tròn bức họa lại, xoay người muốn rời đi.

    “Đợi một chút!” Chưởng quầy nhìn thấy nam tử muốn rời đi, trong mắt hiện lên một tia âm tàn, hung dữ mà nhìn chằm chằm vào nam tử nói: “Gia cho ngươi hai trăm lượng là đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi! Cái bức họa này không phải là ngươi đi ăn trộm về đấy chứ? Nói cũng đúng, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác hủ lậu như thế này thì làm sao có thể có được bức họa nổi tiếng như vậy, chúng ta đi quan phủ một chuyến đi.”

    “Gặp quan thì gặp quan, chả lẽ ta lại sợ ông? Ông – cái chưởng quầy này, mở cửa tiệm ra mà lại có thể không nói đạo lý như thế !” Nam tử giận dữ nói.

    Chưởng quỹ kia khinh miệt cười: “Đạo lý? Ngươi có biết cửa tiệm của chúng ta là của nhà ai không? Nói cho ngươi biết, đây là cửa hàng nhà mẹ đẻ của Chiêu Nghi nương nương trong nội cung, Tứ cô nương trong phủ chúng ta lập tức sẽ trở thành Lê Vương phi rồi. Ngươi nói quan phủ sẽ tin ta hay là tin một tên nghèo kiết hủ lậu như ngươi?”

    “Ông. . . .”

    “Vị công tử này, bức họa này của ngươi, ta muốn. Hai nghìn lạng.” Diệp Ly đi vào trong tiệm, nói khẽ.

    Hai người vẫn còn đang tranh chấp lập tức sững sờ, sau khi nam tử kia kịp phản ứng lại, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp thanh nhã trước mặt, không khỏi nói: “Ngươi. . . Ngươi tin tưởng ta sao?”

    Thật ra Diệp Ly cũng chưa chắc có thể nhìn ra được bức tranh này là thật hay giả, chỉ là nhìn phản ứng của chưởng quầy và nam tử, còn có vẻ áy náy chợt lóe lên trên mặt sư phó giám họa trong quầy thì nàng đã có kết luận. Huống hồ, cho dù tranh này là giả, hôm nay nàng cũng phải mua!

    Chưởng quầy vừa nhìn thấy vụ làm ăn sắp tới tay lại bị một con nhóc làm rối, không khỏi giận dữ. Lại nhìn quần áo Diệp Ly đang mặc cũng chỉ là sợi tổng hợp, cũng không phải là quý giá, chắc hẳn không phải là người có xuất thân không thể đắc tội cho nên chỉ âm trầm nói: “Cô nương tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác.”

    Diệp Ly quét mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: “Vị công tử này không chịu bán cho ngươi, bây giờ muốn bán cho ta. Như thế nào lại bị coi là xen vào việc của người khác?”

    Chưởng quầy hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay không muốn bán cũng phải bán! Tứ tiểu thư nhà chúng ta đại hôn, đang muốn tìm chút ít đồ cổ, tranh chữ để xếp vào rương đấy.”

    Diệp Ly cười lạnh: “Hay cho một câu không bán cũng phải bán. Vừa vặn, hôm nay bổn cô nương cũng không mua không được. Thanh Sương, trả tiền.”

    Thanh Sương lanh lợi lấy ra hai nghìn lượng ngân phiếu nhét vào tay nam tử kia, thuận tay lấy bức tranh ra, cười nói: “Công tử, cho ngươi tiền, ngươi đi nhanh đi.”

    Nam tử do dự nói: “Không được, hai vị cô nương…” Nếu hắn đi rồi, hai vị cô nương kia vẫn còn cầm bức họa thì chỉ sợ sẽ không đi ra được khỏi cái cửa tiệm này. Mặc dù đúng là mình đang cần dùng tiền gấp nhưng thực sự không thể hại hai vị nữ tử tốt bụng này được. Nhìn thấy mấy tiểu nhị đã đứng chắn ở trước cửa, nam tử kiên định lắc đầu nói: “Ta không bán bức tranh này nữa, cô nương đưa nó lại cho ta đi.”

    Diệp Ly nhận bức tranh từ trong tay Thanh Sương, mở ra xem một chút rồi thoả mãn gật đầu cười nói: “Vừa vặn, bổn cô nương muốn mua bức ‘thanh giang vọng nguyệt đồ’ này để tặng người. Công tử cầm tiền đi là được. Ngược lại ta muốn nhìn xem, dưới chân thiên tử có còn có vương pháp nữa hay không.”

    “Đã như vầy, các ngươi đừng có hòng mà đi được!” Chưởng quầy uy hiếp nói.

    Diệp Ly buồn cười nhìn sang hắn: “Chẳng lẽ, ngươi còn dám giết chúng ta hay sao?”

    Thần sắc của chưởng quầy cứng ngắc, rét lạnh nói: “Tuy rằng ta không dám giết các ngươi, nhưng lại có thể kéo các ngươi đi quan phủ ngồi tù! Người tới, xin danh thiếp của phu nhân, bắt ba tên tặc tử này đi quan phủ!”

    “Láo xược! Coi chừng bổn cô nương chặt chân của các ngươi!” Thanh Sương ngăn ở trước mặt Diệp Ly, vượt lên phía trước quật ngã một tên tiểu nhị muốn bắt lấy Diệp Ly, tức giận trừng mắt với chưởng quầy nói: “Tên cẩu nô tài kia, trợn to cái mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, Thận Đức Hiên này là của tiểu thư nhà ta đấy!”

    Mọi người đều sững sờ, sắc mặt của tên chưởng quỹ kia hơi trắng bệch ra, có chút hoài nghi nhìn Diệp Ly: “Ngươi. . . Ngươi là. . .”

    Diệp Ly nhìn hắn chằm chằm, thản nhiên nói: “Ta họ Diệp, đứng thứ ba.”

    “Tam tiểu thư?” Chưởng quầy thất thanh kêu lên, sắc mặt lập tức khó nhìn hẳn lên.

    Diệp Ly đưa bức họa trong tay cho Thanh Sương, nhìn lướt qua đám tiểu nhị đang vây quanh rồi lạnh giọng nói: “Còn không lùi ra, không muốn làm ở đây nữa phải không?” Mấy cái tiểu nhị uể oải nhìn chưởng quầy một chút, rồi lại nhìn Diệp Ly, sau đó thối lui qua một bên.

    Phản ứng của chưởng quầy cũng không chậm, chỉ do dự một chút rồi lại tiến lên cười làm lành nói: “Tam tiểu thư, sao ngài lại tới đây?”

    Nhàn nhã đi một vòng trong tiệm, Diệp Ly mới quay đầu lại coi như không nhìn thấy một tên tiểu nhị đang lặng lẽ chạy ra khỏi cửa. Hỏi: “Tên của Thận Đức Hiên chính là do cậu cả ta tự mình đề đấy. Như thế nào là Thận Đức? Chắc là chưởng quầy không biết, Hà sư phó, ngươi đến đây nói xem.”

    Đang trốn ở trong quầy, sư phó giám họa nơm nớp lo sợ đi ra, thấp giọng nói: “Hồi bẩm. . . Hồi bẩm Tam tiểu thư, cữu lão gia hi vọng chúng ta làm đồ cổ phải chú trọng đến đức hạnh, Thận ngôn, thận hành, thận đức.” (nói năng cẩn thận, hành động cẩn thận, chú trọng đến đức hạnh)

    “Nói hay lắm, như vậy. . . các ngươi đang làm cái gì? Biến đồ thật thành đồ dỏm để ép người ta bán sao?”

    Chưởng quầy cãi chày cãi cối nói: “Tam tiểu thư không hiểu việc kinh doanh đấy, chúng ta cũng là vì việc buôn bán của Thận Đức Hiên. Đầu năm nay buôn bán không được tốt lắm.”

    Diệp Ly cười lạnh nói: “Ta đúng thật là không biết làm kinh doanh, nhưng cũng biết kinh thương quan trọng ở một chữ tín. Một người không có uy tín, không có danh dự thì ai sẽ theo ngươi làm kinh doanh? Huống hồ. . . ngươi làm ăn được …mà sao bây giờ các khoản mục trong sổ sách của Thận Đức Hiên lại là một mảnh ảm đạm như thế này.”

    “Ta. . .”

    Diệp Ly nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ngươi không cần giải thích. Từ giờ trở đi ngươi không cần làm nữa. Về phần các khoản mục trên sổ sách trước kia là có chuyện gì xảy ra, những người khác tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho ta. Phải thật rõ ràng, còn những người không liên quan nguyện ý lưu lại thì có thể lưu lại, ta thưởng cho mỗi người năm mươi lượng bạc. Nếu như vẫn còn không minh bạch, thì các ngươi cứ đi vào nhà lao mà ở đó đi. Ta muốn nhìn xem rốt cục là chủ tử của các ngươi có tới cứu các ngươi ra ngoài hay không!”

    Mấy tên tiểu nhị đều bắt đầu do dự, Tam tiểu thư sắp gả cho Định Vương bọn hắn đều nghe nói. Hôm nay cửa hàng này đã trở lại trong tay Tam tiểu thư, tất nhiên là sẽ thành của hồi môn để nàng mang theo đến Định Vương phủ đấy. Nếu như nói bọn hắn còn có thể đi Định Vương phủ, thì sẽ không phải đi nhà lao rồi. Huống hồ, năm mươi lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, dường như có thể đủ để vượt qua một năm tiền công của hai người bọn họ.

    Chưởng quầy thấy mọi người dao động, lại bước lên phía trước kêu lên: “Tam tiểu thư, ta là người của phu nhân, ngươi không có quyền đuổi ta đi.”

    Diệp Ly cười yếu ớt: “Thật có lỗi, cái Thận Đức Hiên này là của ta đấy. Bàn giao rõ ràng các sổ sách trong tiệm, khoản nào ra khoản đó. Còn nếu không bàn giao rõ ràng. . . thì ngươi có là em ruột của phu nhân cũng vô dụng. Người của Vương gia sẽ không phải là đều ưa thích cầm đồ đạc của người khác dùng quen rồi thì coi như là của mình đi?”

    “Ngươi. . . Ngươi. . .” Mặt của chưởng quầy lúc đỏ lúc trắng.

    Diệp Ly không nhìn hắn nữa, lại quay người nhìn về phía công tử trẻ tuổi đang ngây người kia. Nàng đã sớm biết rõ từ mấy năm trước, chưởng quầy của Thận Đức Hiên đã bị đổi thành đệ đệ nhỏ nhất của Vương thị: “Vị công tử này, lại để cho công tử phải chịu nhục nhã, là ta quản giáo không đúng cách, xin hãy tha lỗi.”

    “Không. . . không, không sao.” Thiếu niên có chút mất tự nhiên, khoát khoát tay, hắn cũng không nghĩ tới vị cô nương nhã nhặn trầm tĩnh này lại có thể là chủ nhân của cửa hàng này. Nghĩ nghĩ, tuy rằng cảm thấy có chút nhiều chuyện, nhưng thiếu niên vẫn không nhịn được mà nói: “Nếu cô nương là chủ nhân của Thận Đức Hiên, kính xin cô nương. . . hao tâm tổn trí nhiều hơn nữa. Ngộ nhỡ. . .” Nếu như hôm nay không phải gặp được cô nương này, chỉ sợ chính mình cứ oan uổng như vậy mà bị bắt vào đại lao rồi. Xem ra chỉ sợ là tên chưởng quỹ kia cũng không phải là lần đầu làm việc này.

    Diệp Ly cũng không tức giận, gật đầu cười nói: “Đa tạ công tử nhắc nhở. Tiểu nữ cũng vừa mới tiếp nhận cửa hàng này, về sau nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm khắc. Ta thấy công tử có chút không nỡ bỏ bức tranh này đi, trước hết công tử cứ mang bức tranh này về đi, ngân lượng thì cứ tính là ta cho công tử vay, về sau thuận tiện trả lại là được.”

    Nam tử kia lắc đầu liên tục, trong lòng thật sự có chút không nỡ bán bức tranh gia truyền này đi, thế nhưng vẫn nói: “Không có công thì không được hưởng lộc. Chỉ cầu cô nương tạm lưu lại bức ‘Thanh giang vọng nguyệt đồ’ này hai tháng thôi, trong hai tháng tại hạ nhất định sẽ nghĩ cách trả hết ngân lượng lại cho cô nương.”

    Diệp Ly thấy hắn khăng khăng như thế, cũng không để ý nữa, chỉ cười nói: “Vậy ta cứ đặt bức tranh này ở trong tiệm, công tử có thể đến chuộc đồ bất cứ lúc nào. Thanh Sương, lấy ra thêm một trăm lượng nữa xem như bồi tội cho vị công tử này.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 06: Vương Gia, Mua Đồ Là Phải Trả Tiền

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Leticia

    Beta: Tiểu Ly

    “Ha ha. . . Tu Nghiêu, vị hôn thê này của ngươi thật là thú vị!”

    Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài Thận Đức Hiên đã có một cỗ xe ngựa mộc mạc to rộng dừng ở đó, tuy rằng người ngồi trong xe ngựa không thể chứng kiến tình hình ở bên trong, nhưng thính lực thì lại hiển nhiên tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, cho nên có thể nghe thấy được tất cả mọi chuyện đang xảy ra bên trong Thận Đức Hiên.

    Trong xe ngựa, nam tử mặc một bộ cẩm y màu đỏ, lông mày thẳng ngang với tóc mai, tuấn mỹ xuất trần. Vẻ mặt châm biếm lười biếng, dựa vào xe ngựa pha trò nhìn nam tử trầm tĩnh đang ngồi đối diện.

    “Phượng Chi Dao, ngươi rảnh rỗi quá phải không?” Nam tử mặc một bộ quần áo màu trắng, ngay ngắn ngồi ở trên xe lăn nhàn nhạt nhìn nam nhân đang không ngừng cười ở trước mặt. Tuy rằng đang ngồi trên xe lăn, nhưng lưng của hắn lại thẳng tắp, giống như cho dù có chuyện gì cũng không thể đè ép khiến hắn sụp đổ được. Trên dung nhan tuấn tú mang theo một chút tao nhã, đôi mắt trong suốt khiến cho người bị hắn nhìn thẳng đều cảm thấy rùng mình. Hắn nghiêng đầu nhìn nam tử mặc cẩm y, một đạo vết thương có chút dữ tợn lộ rõ ở phía bên trái khuôn mặt, lập tức phá hủy vẻ tao nhã nguyên bản, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

    Xoát một tiếng, chiếc quạt xếp trong tay mở ra, Phượng Chi Dao khoan thai quạt nói: “Cũng không phải quá rảnh rỗi sao? Lão gia tử không cho ta xuất kinh. Chỉ là gần đây chắc sẽ không quá nhàm chán, dù sao Lê Vương và Định Vương điện hạ đều sẽ đại hôn trong cùng một tháng. Tên Hoàng Thượng này cũng quá bất công rồi, Diệp Oánh được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn Diệp Ly xác thực lại là thiên kim nổi danh ba không ở kinh thành. Tu Nghiêu, ngươi thật sự muốn kết hôn? Hoàng Thượng đây rõ ràng không phải là muốn cho ngươi mất mặt sao?” Thiên kim ba không thì cũng thôi đi, đã thế lại còn là người bị Mặc Cảnh Lê lui hôn đấy, cái hoàng thất này thực sự là muốn ném mặt mũi của Định Quốc vương phủ xuống dưới chân để giẫm rồi.

    Nam tử mặc áo tơ trắng kia đúng là đương kim Định Quốc vương gia Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, bên ngoài xe ngựa, giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt nhưng không có chút mềm yếu nào của nữ tử ở bên trong Thận Đức Hiên truyền vào trong tai hắn: “Quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống hồ chỉ là tứ hôn? Ngươi không phải cũng nói Diệp Tam tiểu thư rất thú vị sao.”

    Phượng Chi Dao nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn: “Việc này là chung thân đại sự của ngươi, lấy Vương phi lại khác hẳn nạp thiếp, ngươi thật sự đã suy nghĩ rõ ràng?”

    “Nếu không rõ ràng lắm thì như thế nào? Chỉ là. . . cái bộ dạng này của ta, chỉ sợ là ủy khuất cho người ta.”

    Phượng Chi Dao im lặng. Quả thật, hiểu rõ ràng hay không hiểu rõ thì như thế nào? Ý chỉ của Hoàng đế vốn là không thể cãi lại, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Định Quốc vương phủ. Huống hồ Mặc Tu Nghiêu đã hai mươi tuổi rồi, đã là tuổi sớm nên lập gia đình. Thế nhưng nói ra thì các vị tiểu thư khuê các trong kinh thành đều tránh hắn như rắn rết? Bây giờ. . . chỉ hi vọng cô tiểu thư này của Diệp gia thật sự là một nữ tử không tệ. Nhưng là, Hoàng đế sẽ tứ hôn một thê tử tốt cho Mặc Tu Nghiêu sao?

    Nam tử bán bức tranh kia còn chưa kịp cất bước, một đôi tuấn nam mỹ nữ đã từ ngoài cửa đi vào. Chưởng quỹ kia giống như thấy được cứu tinh, cứ không ngừng kêu lên: “Oánh nhi. . . Oánh nhi, Vương gia, cứu mạng ta đi. . .”

    Cùng nhau đi vào đúng là hai người nổi danh ở kinh thành Lê Vương Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh. Diệp Oánh nhìn thoáng qua nam tử tuấn mỹ đang đứng ở bên cạnh mình, chầm chậm đi đến bên cạnh Diệp Ly dịu dàng nói: “Tam tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy? Đường cậu thế nhưng đã làm gì sai khiến cho tỷ tức giận? Kính xin tỷ nể mặt ông ấy là trưởng bối mà cũng đừng so đo nhiều với ông ấy đi.”

    Chỉ mấy câu nhẹ nhàng, nàng ta đã gán cho Diệp Ly cái tội bất kính với trưởng bối. Mặc Cảnh Lê nghe vậy nhìn chằm chằm vào Diệp Ly mà nhíu nhíu mày. Diệp Ly tựa tiếu phi tiếu (cười giống như không cười) nhìn Diệp Oánh, thản nhiên nói: “Tứ muội nhận lầm người sao, trong nhà ông ngoại ta chỉ có ba người cậu. Bây giờ cũng chỉ còn lại có một mình cậu hai ở lại kinh thành mà thôi. Huống hồ, tuy rằng cái Thận Đức Hiên này là của hồi môn của mẫu thân ta, các cậu ta cho dù có lo lắng thì cũng không cần phải tự mình đến làm chưởng quầy. Đây chỉ là một hạ nhân ở trong nhà mà thôi, sao Tứ muội lại có thể cho rằng đây là trưởng bối của Tam tỷ ta được chứ?”

    Diệp Oánh tức giận đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng lại càng tức giận hơn nữa. Nếu nàng nghe mà không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Ly thì nàng chính là người ngu rồi. Trong mắt Diệp Ly, nàng ta căn bản không coi người của Vương gia các nàng là thân thích, tất nhiên sẽ lại càng không nhận thức trưởng bối của Vương gia là trưởng bối của nàng. Cho nên đường cậu của mình làm chưởng quầy tại Thận Đức Hiên, ở trong mắt Diệp Ly thì ông ấy cũng chỉ là hạ nhân của nàng. Nữ nhân này bình thường luôn có bộ dáng ôn hòa không tranh giành với ai, thế nhưng rõ ràng lại dám làm cho nàng mất mặt ở trước mặt Lê Vương!

    Cắn cắn môi anh đào, Diệp Oánh miễn cưỡng cười nói: “Tam tỷ nói đùa, chỉ là trước kia Thận Đức Hiên không có người quản lý, đường cậu mới chịu sự nhờ vả của mẫu thân mà xử lý thay người chuyện ở cửa hàng mà thôi, làm sao lại coi là hạ nhân được chứ?”

    Diệp Ly gật gật đầu, hiểu rõ cười nói: “Hóa ra là thế, ngược lại là tỷ tỷ đã hiểu lầm. Về sau việc này không cần làm phiền huynh trưởng nhà mẹ đẻ của phu nhân rồi, ta sẽ tự để cho người xử lý. Lát nữa phiền toái vị Vương. . . lão gia theo ta đến Diệp phủ để bàn giao trước mặt phụ thân và tổ mẫu đi.”

    Sắc mặt của chưởng quầy và Diệp Oánh đều thay đổi. Chưởng quầy tất nhiên là vì cái công việc béo bở này. Tuy rằng bây giờ trưởng nữ của Vương thị là Chiêu Nghi nương nương ở trong nội cung, nhưng căn cơ của Vương gia quá mỏng, nếu không thì lúc trước đích nữ của Vương gia cũng đã không phải gả vào Diệp phủ làm thiếp. Tuy rằng những năm này đã có chút khởi sắc, nhưng làm quan trong triều cũng chỉ có mấy người, vị chưởng quầy này chính là đường huynh của Vương thị, vốn là chỉ ở nhà không làm việc gì, ở đâu có thể có được công việc mà thời gian trôi qua thư thái như trông coi Thận Đức Hiên được chứ? Mà Diệp Oánh cũng biết, hàng năm. chính mẫu thân của mình lấy được từ chỗ Thận Đức Hiên này bao nhiêu bạc, ngay cả bản thân nàng bình thường coi trọng đồ cổ quý hiếm gì cũng trực tiếp lấy đi ra luôn, bởi vậy ở trong đám khuê tú kinh thành khuê cũng có chút nở mày nở mặt. Nếu đã mất khống chế với Thận Đức Hiên, tương lai sẽ không dễ dàng như vậy nữa rồi.

    Diệp Ly cũng mặc kệ trong lòng hai người này đang suy nghĩ những cái gì, mỉm cười lôi kéo Diệp Oánh nói: “Chúng ta không quan tâm đến những chuyện này nữa, Tứ muội đúng lúc này lại đến Thận Đức Hiên để làm gì?”

    Sắc mặt của Diệp Oánh cứng đờ, do dự trong chốc lát mới nói: “Lê Vương điện hạ nhìn trúng một tượng Quan Âm trong tiệm muốn tặng cho Thái hậu. . . Vậy nên muội và Vương gia sang đây xem một chút.”

    Nụ cười trên mặt Diệp Ly vẫn không thay đổi, vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt như trước, không hề có chút u oán và khổ sở nào khi nhìn thấy nam tử đã lui hôn mình. Thậm chí nàng lại còn cười càng nhiệt tình hơn, xoay người sang cười nói với Mặc Cảnh Lê: “Hóa ra là Lê Vương điện hạ sao, tiểu nữ bái kiến. Chỉ là. . . sao Tứ muội lại để cho Lê Vương điện hạ tự mình đến tiệm vậy, chúng ta trực tiếp đưa đồ đến Lê Vương phủ không được sao?”

    Diệp Oánh cau mày nhìn Diệp Ly, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta còn chưa từ bỏ ý định muốn nịnh nọt Lê Vương sao? Mặc Cảnh Lê chắp tay đứng ở một bên, nhìn Diệp Ly, trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường nhàn nhạt, hiển nhiên cũng cho rằng hành động của Diệp Ly lần này là muốn nịnh nọt mình. Lại nghe Diệp Ly tiếp tục cười nói: “Chỉ là Vương gia đã đến rồi, Hà sư phó, gói kỹ tượng Quan Âm lại mang cho Vương gia. Không biết. . . Vương gia ngài là muốn trả trực tiếp bằng bạc hay là ngân phiếu?” Mọi người nghe vậy đều sững sờ, sắc mặt của Mặc Cảnh Lê đã có chút khó coi, nhìn chằm chằm vào Diệp Ly mà nói: “Ngươi nói cái gì?”

    Diệp Ly nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu mà nói: “Không phải là Vương gia muốn mua tượng Quan Âm sao? Chỉ là nếu như là vị hôn phu của Tứ muội, lại là để hiến cho Thái hậu nương nương thì Hà sư phó, giảm giá xuống còn 80% cho Vương gia, xem như là lấy chút may mắn.”

    Bên kia Hà sư phó đã cẩn thận lấy tượng Quan Âm ra, Diệp Ly nhìn thoáng qua, là một tượng Quan Âm làm bằng bạch ngọc. Mặc dù chỉ liếc từ xa cũng đã làm cho người ta cảm nhận được rõ ràng bộ dạng thương xót thế nhân của Quan Âm, có thể thấy được cho dù là chất ngọc hay là kỹ thuật chạm trổ đều là cực phẩm đấy. Ngược lại, nàng thật sự không nghĩ tới Thận Đức Hiên còn có một trân phẩm như vậy, nếu như hôm nay không tới chỉ sợ là phải lỗ lớn rồi.

    “Tiểu thư, đã gói cẩn thận rồi. Tổng cộng là năm ngàn một trăm lượng.” Hà sư phó cũng đã nhìn ra ý tứ của Tam tiểu thư. Lão vốn là lão nhân của Từ gia, đi theo trông nom đồ cưới lúc đến Diệp gia, bây giờ Tam tiểu thư đã tiếp chưởng Thận Đức Hiên, tất nhiên là lão phải hướng về tiểu chủ tử nhà mình đấy. Diệp Ly đối với hành động này của Hà sư phó cũng rất hài lòng, gật đầu nhẹ, rồi cười yếu ớt nói với Mặc Cảnh Lê: “Trừ số lẻ đi, tính năm ngàn lượng, Vương gia, ngài xem thế nào?”

    “Tam tỷ! Tỷ. . .” Diệp Oánh có chút bất an nhìn Mặc Cảnh Lê một chút, vẻ mặt ủy khuất kêu lên với Diệp Ly.

    Diệp Ly cười lạnh trong lòng, những năm này không biết Vương thị đã âm thầm cầm bao nhiêu ngân lượng và đồ đạc ở cửa hàng, vậy mà hôm nay Diệp Oánh lại còn quá đáng hơn, vì nịnh nọt Mặc Cảnh Lê mà muốn mang hắn đến lấy không đồ vật trong tiệm. Thực sự nghĩ nàng là người coi tiền như rác sao?

    Thanh Sương thầm khinh thường Diệp Oánh ra vẻ nhu nhược trong lòng, cười hì hì nói: “Tứ tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư nhà chúng ta nể mặt Lê Vương điện hạ là Tứ cô gia tương lai cho nên đã bớt đi mấy trăm lượng rồi. Nếu đổi lại là người khác thì sẽ không có cái giá này đâu. Hay là. . . nô tỳ biết rồi, chắc là Vương gia không mang nhiều ngân lượng như vậy trên người.”

    Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Thế thì không sao cả, ta tất nhiên là tin tưởng Vương gia đấy. Vương gia không ngại thì có thể mang đồ về trước, sau đó ta sẽ để cho người mang hóa đơn đến quý phủ rồi tiện thể lấy ngân lượng luôn cũng không sao cả. Vương gia thấy thế nào?”

    Sắc mặt của Mặc Cảnh Lê có chút khó coi, hắn có thể như thế nào? Nếu như từ chối thì người khác sẽ nói là hắn muốn lấy không đồ của người ta, nếu nói không mua thì người ở chỗ này cũng biết đây là đồ đưa cho thái hậu, chê đắt không mua là bất hiếu. Người trong kinh thành đều nói cái Diệp Ly này là không mạo không tài không đức, nhưng lại không hề nói rằng nàng ta có tâm tư xảo trá như thế này.

    Hừ lạnh một tiếng, Mặc Cảnh Lê nhẹ gật đầu xem như đã đồng ý. Giống như ngay cả một lát cũng không muốn chờ thêm ở trong tiệm này nữa, kéo Diệp Oánh đi ra ngoài. Ngay cả cái Vương chưởng quỹ kia có gọi cũng mặc kệ.

    Diệp Ly cười thoả mãn, phất tay cười nói với Hà sư phó: “Vương gia quả nhiên sảng khoái. Hà sư phó, một lát nữa phái người mang hóa đơn đến Vương phủ là được. Đúng rồi, thuận tiện nhìn xem trước kia Vương gia có ký sổ hay không, rồi cùng tính luôn một thể cho Vương gia đi. Đường đường vương phủ, chắc sẽ không thiếu chút tiền này của chúng ta đâu.”

    Nghe vậy, Mặc Cảnh Lê vừa đi ra khỏi cửa đã phải lộ ra sắc mặt tái nhợt, dừng bước chân một chút rồi lôi kéo Diệp Oánh rời đi, cũng không thèm quay đầu trở lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7: Cáo Trạng Và Phản Cáo Trạng

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Leticia

    Beta: Tiểu Ly

    “Ha ha ha…”

    Trong xe ngựa, Phượng Chi Dao cười ngặt nghẽo đến không còn nhìn ra bộ dáng công tử văn nhã nữa. Cuối cùng, đợi đến lúc đã cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên nói với Mặc Tu Nghiêu ngồi bên cạnh: “Tu Nghiêu, vị tân vương phi này của ngươi rất thú vị nha. Ha ha. . . Vừa rồi không được nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Cảnh Lê thật sự là rất đáng tiếc. . .”

    Trong đôi mắt ôn hòa của Mặc Tu Nghiêu ẩn chứa nhiều hơn một tia suy nghĩ sâu xa, hiển nhiên biểu hiện của vị Vương phi tương lai này có chút vượt ra khỏi dự kiến của hắn. Dù cho còn chưa biết tướng mạo của nàng như thế nào, nhưng có một phụ thân là nam tử đẹp như Diệp Thượng thư và có mẫu thân là một trong tứ đại mỹ nhân của kinh thành năm đó, cho dù dung mạo của Diệp Ly có không tuyệt đỉnh thì cũng sẽ không quá kém. Càng làm cho người không thể tưởng được chính là cách hành xử của nàng dù như thế nào cũng không giống nữ tử không tài không đức trong truyền thuyết kia.

    “Nhưng mà Diệp Tam tiểu thư này ra tay thật đúng là hào phóng, cứ như vậy mà đưa tượng Quan Âm trị giá năm ngàn lượng ra ngoài. Nàng không sợ Mặc Cảnh Lê sẽ không trả bạc sao?” Mặc Cảnh Lê là em ruột của đương kim Thánh Thượng, nếu như hắn quỵt nợ, Diệp Tam tiểu thư thật đúng là sẽ không có cách nào khác rồi.”

    Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: “Mặc Cảnh Lê là người ưa sĩ diện nhất đấy. Hắn chắc chắn sẽ không để cho người ta nói hắn lấy không đồ đạc của người khác, thiếu nợ mà lại không trả.”

    Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Vậy thì có trò hay để nhìn rồi. Theo ta được biết, tháng trước Mặc Cảnh Lê còn cầm đi một bộ bút tích thực của Thảo Thánh tiền triều từ Thận Đức Hiên, hai thứ cộng lại cũng phải hơn vạn lượng. Lần này. . . Hoàng Thượng đối xử với ngươi cũng coi như không tệ đi, ít nhất tân vương phi này của ngươi rất có tiền đấy. Lại nói, tên Mặc Cảnh Lê này cũng thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, vừa vứt bỏ người ta lui hôn sự, lại còn vừa đến lấy không đồ đạc ở cửa hàng của người ta. Thiếu sót gì thì hắn cũng là người xuất thân từ Hoàng gia đấy, cũng quá là không biết xấu hổ, da mặt thật dày rồi.”

    Mặc Tu Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: “Nếu nói đến có tiền, ai dám so với Phượng gia của ngươi?” Phượng gia chính là một trong Tứ đại phú thương của Đại Sở, cũng là gia tộc duy nhất trong Tứ đại phú thương còn định cư ở kinh thành, so với ba nhà còn lại thì tất nhiên lại càng có thêm vài phần ưu thế và quyền thế.

    Phượng Chi Dao bất đắc dĩ múa quạt nói: “Đó là tiền của lão gia tử, không có quan hệ gì đến ta. Làm gì có ai không biết ta chính là một tên phá gia chi tử phóng khoáng không nên thân.”

    Diệp Ly vừa về tới trong phủ đã bị nha đầu bên người lão thái thái thỉnh tới, bước vào trong Vinh Nhạc đường rất khó có được lúc không phải là thời điểm thỉnh an mà cả nhà lại tới rất đông đủ, đến ngay cả người luôn có sự vụ bận rộn như Diệp Thượng thư mà cũng không vắng mặt trong cuộc họp này, âm trầm ngồi ở phía trước dưới tay của lão thái thái trừng mắt nhìn Diệp Ly vừa mới bước vào cửa. Diệp Oánh lại đang rúc vào trong ngực của Vương thị nức nở nghẹn ngào khóc lóc, một đôi mắt khóc đến đỏ hoe đấy, càng lộ ra vẻ yếu đuối đáng yêu động lòng người.

    “Ly nhi thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ thân. Bái kiến phu nhân và các vị di nương…”

    “Nghiệt nữ, còn không quỳ xuống!” Diệp Ly còn chưa nói xong, một tiếng “xoảng” đã vang lên, Diệp Thượng thư đã ném chén trà trong tay đến bên chân của Diệp Ly, nghiêm nghị quát.

    Diệp Ly thoáng im lặng một lát, vô cùng bình tĩnh lui sang bên cạnh một bước rồi nói: “Không biết nữ nhi đã làm chuyện gì sai, kính xin phụ thân chỉ rõ.”

    Thấy nàng hoàn toàn không có vẻ muốn nhận lỗi, Diệp Thượng thư lại muốn tức giận nữa thì lão thái thái ngồi ở bên cạnh đã ho một tiếng, cắt đứt cơn giận của hắn rồi nói: “Ly Nhi, hôm nay tại Thận Đức Hiên cháu đã làm mất cấp bậc lễ nghĩa ở trước mặt Lê Vương, nếu như truyền ra ngoài người khác còn tưởng là Diệp gia chúng ta dạy dỗ nữ nhi không ra sao cả. Chờ Tứ muội cháu đại hôn xong rồi trở về vào ngày lại mặt, cháu phải đi nhận lỗi với Lê Vương điện hạ. Những ngày này cháu cứ ở lại trong viện của mình đi.”

    Diệp Ly nhìn lướt qua Vương thị đang ôm Diệp Oánh, ý cười hiện lên trên môi, ngẩng đầu mờ mịt nhìn lão thái thái, nói: “Tổ mẫu thứ tội. Nếu tổ mẫu đã nói là Ly nhi sai thì nhất định là Ly Nhi đã làm không đúng, chỉ là Ly Nhi ngu dốt vẫn không biết rằng mình đã làm sai ở chỗ nào, còn cầu tổ mẫu chỉ điểm cho cháu một chút mới được.”

    Lão thái thái khẽ giật mình, nhìn qua vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của Diệp Ly rồi cũng nói không ra lời.

    Vương thị đỡ Diệp Oánh ngồi xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Ly, ôn tồn cười nói: “Ly Nhi, Vương gia là em ruột của đương kim Hoàng Thượng, hôm nay con đã làm cho Vương gia mất hứng, nếu như Vương gia trách tội xuống thì nhà chúng ta ai cũng không đảm đương được. Con nên thành thật mà nhận lỗi với lão thái thái và lão gia, chúng ta sẽ không trách con đâu.”

    Diệp Ly mở trừng hai mắt, môi son khẽ nhếch lên suy tư một lát, vẻ khó hiểu trên khuôn mặt lại càng đậm hơn: “Làm cho Vương gia tức giận? Nhưng mà Ly Nhi cũng không nói chuyện nhiều với Vương gia mà. Vương gia muốn mua tượng Ngọc Quan Âm nhưng lại không mang đủ ngân lượng trên người, Ly Nhi đã để cho người gói đồ đạc lại cho Vương gia mang đi, cũng đâu có cố ý gây khó dễ cho Vương gia. Vậy sao Vương gia lại tức giận? Chẳng lẽ. . . chẳng lẽ tượng Ngọc Quan Âm kia có khuyết điểm nhỏ gì?”

    Mọi người nghẹn lời, Triệu di nương ở một bên “xì” một tiếng, che miệng cười nhẹ, nói: “Tam tiểu thư, phu nhân đây có ý tứ là. . . sao ngài lại có thể thu tiền của Vương gia được chứ?” Lê Vương đi mua đồ lại không mang bạc, nói ra thì có ai tin? Rõ ràng là không định trả tiền nhưng lại bị Diệp Ly dùng lời nói bắt bí, đã thế, ngay cả những đồ vật mà hắn cầm trước đây đều phải đền bù ngân lượng vào, còn có thể không tức giận sao?

    “Triệu di nương nói gì vậy, Vương gia sao lại quan tâm đến chút tiền nhỏ này? Huống chi. . . Thận Đức Hiên là mở cửa để kinh doanh đấy. Đừng nói là Vương gia, cho dù là Hoàng Thượng cũng sẽ không có đạo lý đến nỗi không trả tiền chứ?” Diệp Ly kinh ngạc nói.

    Triệu di nương cũng không tức giận, cười khanh khách nói: “Tam tiểu thư nói rất đúng. Ngay cả người ở trong cung chọn mua đồ cũng đều phải trả tiền đấy. Nếu như mọi người đều không trả tiền. . . thì ai còn làm kinh doanh nữa?”

    “Im ngay! Nói bậy bạ gì đó!” Diệp Thượng thư tức giận nhìn lướt qua ái thiếp vừa mới vào cửa không lâu đang được sủng ái. Triệu di nương quyến rũ nháy mắt một cái rồi cũng thức thời không nói thêm gì nữa.

    Diệp Ly bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, chuyển hướng sang nói với Vương thị: “Chẳng lẽ Vương gia thật đúng vì chuyện này mà tức giận? Chẳng lẽ là. . . tất ca các Thương gia ở trong kinh thành đều không thu ngân lượng của Vương gia hay sao? Nếu là như thế, ngược lại thật sự là Ly Nhi làm sai rồi. Tổ mẫu và phụ thân yên tâm. Lát nữa Ly Nhi sẽ sai người mang ngân lượng sang trả về, mặt khác lại đưa thêm ba ngàn lượng nữa gọi là bồi tội với Vương gia.”

    Vương thị bèn vội vàng kéo Diệp Ly lại, trong lòng buồn bực mà không dám nói. Nếu thật sự để cho Diệp Ly làm như vậy, chỉ sợ thanh danh Vương gia mua đồ chưa bao giờ trả tiền sẽ truyền khắp kinh thành. Diệp Ly mới mặc kệ cảm xúc trên mặt Vương thị, có chút lo lắng lại có chút ủy khuất nói với lão thái thái: “Nếu thật sự là như thế, cái Thận Đức Hiên này và cả những cửa hàng khác vẫn nên sớm đóng cửa thì tốt hơn.”

    Diệp Thượng thư lạnh lùng nói: “Thận Đức Hiên là của hồi môn của con, đóng cửa làm gì. Đến lúc đó con gả vào Định Quốc vương phủ cũng không đẹp mặt.”

    Diệp Ly cau mày nói: “Thế nhưng mà. . . lợi nhuận một tháng của Thận Đức Hiên này còn chưa đến ngoài một ngàn lượng, mỗi lần Vương gia tới đều coi trọng đồ vật vượt quá ba ngàn lượng. Nếu như mỗi tháng Vương gia đều tới một lần…”

    Nghe vậy, lão thái thái và Diệp Thượng thư đều khẽ giật mình, không khỏi dời mắt nhìn về phía Vương thị. Thận Đức Hiên là một trong những tiệm đồ cổ làm ăn tốt nhất trong kinh thành, sao lợi nhuận mỗi tháng có thể chưa đến một ngàn lượng được? Còn có Lê Vương này cũng thật sự là, đường đường là Vương gia, ngẫu nhiên một lần đi đến cầm đồ đạc trong tiệm đi thì thôi, lại thường xuyên đến cầm đồ đạc thì còn ra cái gì nữa. Ngay cả hoàng đế cũng không có lý nào lại thường xuyên đến lấy không đồ đạc của thần tử. Vương thị sững sờ, cắn răng không dám nói lời nào, sắc mặt đã bắt đầu hơi trắng bệch. Lão thái thái nhìn chằm chằm vào Vương thị rồi trầm giọng nói: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

    Phải biết là những năm nay thu nhập từ những cửa hàng hồi môn của Diệp phu nhân đều là thu vào quỹ công dùng để chi tiêu trong phủ đấy. Nếu như có người từ đó cản trở, vậy thì chính là tham ô bạc của Diệp phủ. Lúc trước khi Diệp phu nhân còn bệnh nặng, lão thái thái cũng đã chưởng gia một thời gian ngắn, tất nhiên biết rõ Thận Đức Hiên là một trong hai cửa hàng kiếm được lợi nhuận nhiều nhất trong số những của hồi môn của Diệp phu nhân, mỗi tháng lợi nhuận ít nhất phải trên ba ngàn lượng.

    Vương thị cắn răng thấp giọng nói: “Hồi bẩm lão thái thái, hai năm qua. . . buôn bán không được tốt lắm ạ. . .” Nàng ta sao dám nói những số tiền kia đều tiến vào chính kho riêng của mình.

    Diệp Ly hành lễ với lão thái thái, buồn bã nói: “Trong ngày phu nhân luôn bận rộn với sự vụ trong phủ, làm sao mà biết rõ được chuyện bên ngoài. Lão thái thái có chỗ không biết, ở trong nhà chúng ta thế nhưng bị người phía dưới tận lực chặn ngang cổ họng hết rồi. Mấy ngày nay Ly Nhi cẩn thận tính toán lại sổ sách của từng cửa hàng, riêng Thận Đức Hiên, trên thực tế lợi nhuận hàng năm của nó ít nhất cũng phải trên ba vạn lượng, thế nhưng mà bắt đầu từ ba năm trước trở lại đây, số tiền nộp lên phủ hàng năm còn chưa được một vạn lượng. Lại có hơn phân nửa là bị quản sự phía dưới nuốt mất. Vốn là lúc mẫu thân còn sống đã có dặn dò qua, trước khi Ly Nhi xuất giá, mười hai gian cửa hàng này chỉ cần kinh doanh có lãi, thì ít nhất có thể lãi được hai mươi lăm vạn lượng. Ngoại trừ chi tiêu trong phủ, bà ấy cũng coi như là mẹ cả của các tỷ muội và đệ đệ trong phủ, tất nhiên là muốn cho bọn tỷ muội thêm ít đồ cưới để dùng đấy. Không nghĩ tới. . . Bây giờ nỗi khổ tâm của mẫu thân coi như đã uổng phí rồi. Mấy năm này, ngân lượng giao cho phủ còn chưa đủ mười vạn lượng. Đây là sổ sách, thỉnh tổ mẫu xem qua.”

    Lần này không chỉ có Diệp Thượng thư và lão thái thái, mà ngay cả các tiểu thư và các di nương cũng đều thay đổi sắc mặt. Hơn mười vạn lượng tự nhiên không thấy bóng dáng, hơn nữa ở trong đó còn có đồ cưới cho nữ nhi của mình. Trong đại sảnh lập tức bắt đầu ồn ào lên: “Lão gia, lão thái thái, phu nhân trước khi chết còn nghĩ đến những tỷ muội chúng ta và các thứ nữ con vợ kế, lão gia nhất định phải trừng trị những kẻ đáng giết ngàn đao kia mới được.”

    “Đúng vậy, thật sự là cả một đám tim đen, ngay cả tiền trong phủ của chúng ta cũng dám tham.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 8: Hậu Phát Chế Nhân (*) Vương Thị Thổ Huyết

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Leticia

    Beta: Tiểu Ly

    (*)Lùi một bước để đánh trả đối phương

    “Tự ngươi nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!”

    Lão thái thái mang sắc mặt âm trầm, ném sổ sách đến bên chân của Vương thị, Vương thị như thế nào cũng không nghĩ tới vốn là muốn trừng phạt Diệp Ly, làm sao Diệp Ly mới nói có mấy câu đã kéo chuyện đến trên người mình rồi. Nhặt sổ sách lên, càng lật về sau thì tay Vương phu nhân lại càng run rẩy lên. Trong lòng vô cùng hối hận chính mình lúc trước lại khinh thường con nha đầu này, rõ ràng chưa từng dạy nàng việc chưởng gia, thế nhưng một chút dấu vết ở trong sổ sách này cũng không thể dấu diếm nổi được nàng. Thậm chí ngay cả các ghi chép bị che giấu ở trong tiệm cũng đều bị phát hiện, hiển nhiên thủ đoạn của người gây khó dễ cũng không tầm thường: “Lão thái thái. . . Lão gia, thiếp thân…”

    Lão thái thái hừ lạnh một tiếng nói: “Khó trách giao cho ngươi xử lý đồ cưới thì ngươi nói trong phủ không xuất tiền ra được, chắc hẳn là tiền đều bị ngươi cầm về trợ giúp cho nhà mẹ đẻ của ngươi rồi hả?”

    “Lão thái thái, con dâu oan uổng mà. Đều là lòng tham của người phía dưới, con dâu căn bản cũng không biết những việc này. . .”

    “Không biết? Không biết mà ngươi lại để cho đường đệ của người làm chưởng quầy ở Thận Đức Hiên? Không biết mà ngươi lại phải vội vàng thay đổi chưởng quầy ở mấy cửa hàng kia?” Lão thái thái nhìn chằm chằm vào Vương thị, cả đời lão thái thái vì cái nhà này, hận nhất đúng là Vương thị cầm tiền của Diệp gia đi trợ giúp nhà mẹ đẻ của chính mình, đây là chuyện mà bất kỳ một bà bà nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, huống hồ Vương thị lại còn không phải là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng mà được nâng từ tiểu thiếp lên đấy: “Ly nha đầu, những kẻ ăn cây táo, rào cây sung kia đang ở đâu?”

    Diệp Ly rủ mắt xuống, cung kính đáp: “Ly Nhi đã tự chủ trương tạm bắt giữ những người kia lại. Tất cả những kẻ ký văn tự bán mình đều bị đánh mười gậy, bây giờ đang ở bên ngoài để chuẩn bị đưa đi quan phủ.”

    Lão thái thái nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi nha đầu này vẫn là quá mức mềm lòng rồi. Mười gậy có thể làm ra chuyện gì? Cho người dẫn chưởng quầy của Thận Đức Hiên và Tàng Trân Các tới.” Thận Đức Hiên và Tàng Trân Các, một tiệm bán đồ cổ và một tiệm bán vật phẩm trang sức, đúng là hai tiệm kiếm được lợi nhiều nhất trong mười hai cửa tiệm đấy, hầu như là chiếm đến một nửa thu nhập của tất cả mười hai cửa hàng.

    Chỉ chốc lát sau, mấy người bị trói gô lại đã bị người khác kéo đến. Vương chưởng quỹ kia vừa nhìn thấy Vương thị đã kêu rên lên: “Muội muội, muội phu, cứu mạng ta…”

    Diệp Thượng thư tức đến tái mặt trừng mắt với Vương thị, cũng không mở miệng. Vương thị vừa tức vừa giận, không ngớt lời nói: “Làm càn, còn không mau buông cữu lão gia ra!”

    Diệp Ly áy náy cười nói: “Hóa ra đúng là cữu lão gia của Vương gia, Ly Nhi còn tưởng là Tứ muội đùa giỡn đây này. Tuy rằng Vương gia cũng không phải là thế gia nhưng cũng có không ít người làm quan trên triều, làm sao lại có người làm chưởng quầy ở Thận Đức Hiên. Nhưng mà… sư phó và tiểu nhị ở Thận Đức Hiên cáo buộc Vương chưởng quỹ vài năm nay đã tham ô ngân lượng của Thận Đức Hiên vượt qua tám vạn lượng. Không biết…”

    “Chuyện này đương nhiên là do lũ tiểu nhân kia vu oan. Sao đường huynh của ta lại có thể tham ô ngân lượng được chứ?” Vương thị quả quyết nói.

    Diệp Ly nhìn nhìn lão thái thái, cũng không phản bác, nói: “Nếu phu nhân đã nguyện ý là người bảo đảm cho Vương chưởng quỹ, Ly Nhi sao dám không tin? Lát nữa phải mời Vương chưởng quỹ và sư phó, tiểu nhị của Thận Đức Hiên đi đến Kinh thành phủ doãn đối chất với nhau vậy.”

    Vương thị biến sắc, vội vàng nói: “Chỉ là một chút việc nhỏ thôi, sao lại phải phiền toái tới tận Kinh thành phủ doãn?” Tần Mục mới nhậm chức của Kinh thành phủ doãn được xưng Thiết Diện Phán Quan, rơi vào trong tay hắn thì sao có thể có được chỗ tốt chứ.

    Diệp Ly trấn an cười nói với Vương thị: “Phu nhân yên tâm, nếu quả thật là oan uổng cho cữu lão gia, Ly Nhi tất nhiên sẽ tự mình dập đầu tạ tội với cữu lão gia. Người tới, kéo những tên ăn cây táo, rào cây sung này ra ngoài rồi đánh thêm năm mươi đại bản nữa!” Vừa quay đầu lại, Diệp Ly chỉ vào chưởng quầy của Tàng Trân Các đang nằm sấp ở một bên lạnh giọng nói.

    Vừa mới bị đánh mười đại bản, sắc mặt của tên chưởng quầy này đã lập tức đen như đất: “Tam tiểu thư tha mạng! Tam tiểu thư. . . Phu nhân, cứu mạng ta. . .”

    Mặt Vương thị đen đến mức không nói lên được lời nào. Lão thái thái hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt phân phó: “Xử lý theo sự phân phó của Tam tiểu thư.”

    Ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly cũng nhiều thêm vài phần thâm ý, Diệp Ly tất nhiên biết rõ lão thái thái là đang đánh giá mình, cũng không để ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chưởng quầy mà nói: “Ngươi khác với Vương chưởng quỹ, ngươi là nô tài bán mình cho Từ gia, rồi Từ gia cho mẫu thân của ta làm của hồi môn. Lúc mẫu thân của ta còn tại thế đối đãi với ngươi không tệ, lúc này mới ngắn ngủn vài năm mà ngươi đã dám phản chủ như thế. Cho dù ta có đánh chết ngươi cũng sẽ không có ai dám nói hộ nửa câu! Đánh hắn thật mạnh cho ta!”

    Chưởng quầy mềm oặt người mà ngã ở trên mặt đất, thân thể đã không chịu nổi đến phải phát run. Mọi người ở đây cũng không khỏi có chút tim đập nhanh, họ vốn là đều cho rằng Tam tiểu thư không có tiếng tăm gì là người không có tâm cơ dễ khi dễ đấy, hóa ra là bọn hắn đã nhìn lầm rồi.

    “Không. . . Tam tiểu thư tha mạng cho ta đi. . . Phu nhân, cứu mạng. . . Phu nhân, tiền ta tham được thì có hơn phân nửa đều là cho ngài đấy, ngài không thể thấy chết mà không cứu được!”

    “Vô liêm sỉ! Ngươi nói bậy bạ gì đó. Còn không mau kéo hắn đi ra ngoài.” Vương thị hổn hển kêu lên.

    Chưởng quầy bị kéo ra ngoài, chỉ chốc lát bên ngoài đã truyền đến từng trận tiếng kêu rên. Trong đại sảnh vẫn đang yên lặng một mảnh, bỗng vang lên giọng nói thanh nhã nhàn nhạt của Diệp Ly: “Thanh Sương, sai người thỉnh Vương chưởng quỹ và tất cả mọi người ở Thận Đức Hiên đi đến nha môn của Kinh thành phủ doãn, lại để cho người nói một tiếng với Tần đại nhân, nghe nói Tần đại nhân công chính nghiêm minh, còn cầu Tần đại nhân có thể cho Diệp gia chúng ta một công đạo.”

    “Vâng!” Thanh Sương giòn giã đáp.

    “Đợi một chút. . .” Diệp Oánh tiến lên phía trước nói: “Tổ mẫu, phụ thân, việc này vạn lần không thể được đâu. Nếu chúng ta đi nha môn, chuyện này truyền đi thì mặt mũi của Chiêu Nghi nương nương và Lê Vương phủ tất nhiên sẽ khó giữ được. . . Oánh Nhi. . . Oánh Nhi cũng không có mặt mũi nào để gả đi nữa. Cầu phụ thân và tổ mẫu nghĩ lại…”

    “Mẫu thân…” Diệp Thượng thư nhìn lão thái thái, tất nhiên hắn cũng không đồng ý việc đi đến nha môn. Bây giờ cần gấp nhất đúng là chuyện của Chiêu Nghi nương nương trong nội cung và chuyện Diệp Oánh xuất giá.

    Lão thái thái đánh giá Diệp Ly, vẻ mặt chán ghét cau mày nhìn Vương chưởng quỹ nói: “Đã là thân thích, thì hai nhà cũng không tiện xé toạc mặt ra với nhau. Nhưng đấy lại là cửa hàng của Ly Nhi, cũng không thể cứ như vậy là xong. Số bạc bị thiếu thì phải mau chóng bù lại, dù sao. . . đã không thể đắc tội với Lê Vương phủ, thì cũng phải có lời nhắn nhủ qua với Định Quốc vương phủ mới được.”

    “Bù lại? !” Vương thị nghẹn ngào kêu lên. Hơn mười vạn lượng bạc cũng không phải con số nhỏ muốn nàng bù lại như thế nào?

    “Im ngay! Thân là kế thất lại còn tham ô bạc của hồi môn của vợ cả, nói ra thì dễ nghe lắm sao? Ngươi không biết xấu hổ nhưng mà Tứ nha đầu còn muốn thể diện, Chiêu Nghi nương nương trong nội cung còn muốn thể diện đây này. Chốc nữa ngươi cầm sổ sách trong phủ mang đến cho ta, ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là đã chưởng gia như thế nào đấy!” Sắc mặt Vương phu nhân đã trắng bệch ra, lão thái thái đây là muốn chiếm quyền chưởng gia của nàng: “Lão thái thái. . .”

    Nhưng mà, Diệp Ly lại tiến lên cắt đứt lời của Vương thị, nói khẽ: “Lão thái thái, suy cho cùng thì Vương gia cũng là nhà bên ngoại của Nhị tỷ và Tứ muội. Nguyên bản số tiền này cho các nàng cũng không có vấn đề gì. Chỉ là. . . lúc còn sống mẫu thân đã phân phó muốn lưu lại một ít để hiếu kính tổ mẫu và một ít cho bọn muội muội làm đồ cưới. Ly Nhi nghĩ đến bản thân cũng không cần nhiều, trong nhà bây giờ chỉ có Tứ muội, Ngũ muội và Lục muội là khuê nữ, vậy thì cứ tính toán là cho mỗi người một vạn lượng đi. Còn cho tổ mẫu ba vạn lượng bạc làm vốn riêng nữa. Tổng cộng chỉ có sáu vạn lượng mà thôi.”

    Nói xong, quay sang bên cạnh nhìn Triệu di nương cười nói: “Di nương yên tâm, nếu tương lai người có đệ đệ muội muội thì Ly Nhi cũng sẽ bổ sung cho đệ đệ muội muội một phần đấy.” Triệu di nương sững sờ, nguyên bản còn có chút tiếc nuối và không cam lòng, nghe Diệp Ly nói như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, bèn che miệng lại cười nói: “Vậy thì nhờ cát ngôn của Tam tiểu thư rồi. Tam tiểu thư quả nhiên không hổ là tiểu thư con vợ cả của Diệp gia chúng ta, thật sự là có phong cách quý phái.” Tương lai Diệp Ly có thể thực hiện hứa hẹn hay không là hai chuyện khác nhau, nhưng mà Diệp Ly nói thế cũng khiến cho nàng rất cao hứng đấy.

    Vừa nghe qua thì ai cũng nghĩ thật sự sáu vạn lượng với hơn mười vạn lượng cũng không nhiều lắm, nhưng Diệp Ly lại biết rõ trong số bạc kia, có rất nhiều đã bị Vương gia cầm đi hoặc để mua quan bán tước hoặc không thì đã bị cầm đi tiêu xài rồi. Bây giờ muốn Vương thị xuất ra đủ sáu vạn lượng trong một lần thì cũng đủ để khiến cho nàng ta hộc máu rồi. Dù sao thì chỉ cần Chiêu Nghi vẫn còn, chỉ cần Diệp Oánh vẫn là Lê Vương phi, thì lão thái thái căn bản cũng thật sự không có khả năng làm gì được Vương thị. Đã vậy, hãy cứ để cho nàng ta hộc máu là được rồi.

    Diệp Thượng thư nghe xong, quả nhiên cảm thấy Diệp Ly vô cùng rộng lượng, khen ngợi gật đầu nói: “Ly Nhi nói có đạo lý, ngươi cứ làm như vậy đi.” Mặc dù là trong nhà cũng không thể làm gì với Vương thị, nhưng rốt cục thì trong lòng vẫn cảm thấy không thích khi thấy Vương thị cầm tiền trong nhà đi cho nhà mẹ đẻ dùng, không khỏi nhớ tới nguyên thê (vợ nguyên phối) năm đó khắp nơi chuẩn bị vì Diệp gia, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly lại càng ôn hòa hơn.

    Lão thái thái cũng rất đồng ý, vừa bảo trụ được mặt mũi của hai nhà, lại vừa có thể tiết kiệm được mấy vạn lượng đồ cưới. Còn về Vương gia. . . Vương gia vẫn chưa có đủ năng lực để chống lại Diệp gia, huống chi chuyện này vốn là Vương gia đuối lý. Cho dù Diệp Chiêu nghi là do nữ nhi của Vương gia sinh ra nhưng cũng là nữ nhi của Diệp gia, chắc chắn sẽ không làm điều gì không tốt với trong nhà. Yêu thương nhìn Diệp Ly gật đầu khen: “Ly Nhi làm việc đúng mực, quả nhiên có đức hạnh của đương gia chủ mẫu, tương lai tiến vào Định Quốc vương phủ tổ mẫu cũng không cần phải lo lắng. Vẫn là gia giáo của Từ gia tốt.”

    Vương thị nghe xong thì sắc mặt lại càng khó coi, gia giáo của Từ gia tốt, vậy thì chính là nói gia giáo của Vương gia không tốt rồi? Diệp Oánh lườm Diệp Ly, ủy khuất cúi đầu. Vương phu nhân còn muốn thêm nói điều gì đó, lão thái thái đã liếc nàng ta, giọng nói lạnh lùng: “Hay là ngươi thật sự muốn đi nha môn của Kinh thành phủ doãn một lần?”

    “Thiếp thân tuân mệnh, nhất định sẽ mau chóng đền bù đủ bạc.” Vương thị cắn răng không cam lòng mà nói.

    “Qua ít ngày nữa Oánh Nhi phải xuất giá rồi. Những ngày này ngươi cứ ở trong viện mà dạy nàng đạo làm vợ đi.”

    “Vâng.” Đây cũng chính là cấm túc nàng, làm cho nàng muốn tiến cung cáo trạng với Chiêu Nghi nương nương cũng không có cơ hội.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 09: Di Nương Tới Chơi

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Leticia

    Beta: Tiểu Ly

    Thanh Dật Hiên.

    Diệp Ly khoan thai ngồi trong phòng nhìn ngân phiếu mà Lê Vương phủ mới đưa tới, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên một tia cười lạnh. Hóa ra từ một năm trước Lê Vương và Diệp Oánh đã cấu kết với nhau rồi, chỉ hơn một năm nay mà đã có mấy lần Lê Vương đến Thận Đức Hiên lấy đi đồ cổ trị giá hơn một vạn bảy nghìn lượng, vậy mà cho tới bây giờ vẫn chưa đưa trả một lượng bạc nào.

    “Tiểu thư, Lê Vương này thật đúng là không biết xấu hổ!” Thanh Sương đứng ở sau lưng Diệp Ly tức giận mà nói. Lê Vương cũng được xưng là kinh thành mỹ nam tử, Thanh Sương vốn là còn thật lòng có chút chờ mong đối với vị cô gia tương lai này, lại không nghĩ tới cái tên gia hỏa có mắt không tròng này vậy mà lại lui hôn với tiểu thư, hại thanh danh của tiểu thư mất sạch. Như thế thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám lấy không đồ vật của tiểu thư nhà nàng, thật sự là không biết xấu hổ!

    Diệp Ly quay người đưa ngân phiếu cho Thanh Sương, buồn cười mà nói: “Lời này mà muội cũng có thể nói hay sao? Coi chừng bị người khác nghe thấy thì ta cũng không thể cứu được muội.”

    Thanh Sương xấu hổ le lưỡi, rụt vai lại nói: “Muội biết rõ tiểu thư sẽ không mặc kệ Thanh Sương. Huống hồ. . . trong viện của chúng ta làm sao lại có người nào nghe được chứ?” Thanh Dật Hiên là viện nhỏ nhất trong Diệp phủ, đến cả người hầu hạ cũng không có mấy. Ngoại trừ mấy nha đầu thô sử, bên người tiểu thư cũng chỉ có một mình nàng. So với Diệp Oánh có cả đoàn nô bộc và tỳ nữ, thì tiểu thư nhà mình đúng là giản dị, ngay cả con gái của di nương cũng không bằng.

    “Tiểu thư, hôm nay sao lại dễ dàng bỏ qua cho Vương phu nhân như vậy?” Nhớ tới sắc mặt trắng bệch của Vương thị và bộ dáng lung lay sắp đổ của bà ta, trong lòng Thanh Sương vừa cảm thấy sảng khoái lại vừa không cam chịu.

    Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vương thị là mẹ ruột của Chiêu Nghi trong nội cung, tương lai Tứ muội lại là Lê Vương phi. Muội cho rằng tổ mẫu và phụ thân sẽ vì ta mà đối xử với bà ta như thế nào?”

    Cẩn thận nghĩ lại, Thanh Sương ủ rũ cúi thấp đầu xuống, lầu bầu nói: “Lão phu nhân và lão gia cũng quá bất công rồi.” Không phải sao, mặc dù đã bắt Vương thị nhổ ra mấy vạn lượng bạc, thế nhưng lúc đó, tiểu thư nhà mình không phải là cũng không được một phần nào sao.

    Diệp Ly vỗ vỗ nàng cười nói: “Yên tâm đi, đã có mấy vạn lượng của Vương thị, ít nhất của hồi môn còn lại của mẫu thân ta có thể mang đi được toàn bộ, so với hồi môn của mẫu thân, mấy vạn lượng kia không coi là cái gì.”

    Thanh Sương gật đầu, trong lòng lại càng không có thiện cảm với Diệp phủ. Căn cơ của Diệp gia vốn vẫn bạc nhược yếu kém, nếu không phải là những năm này có đồ cưới của phu nhân chống đỡ thì làm sao lại có được phong quang như ngày hôm nay chứ, nhưng nhìn xem những năm này tiểu thư nhà mình đã trôi qua như thế nào? Thật sự có nói bọn họ là lang tâm cẩu phế cũng không đủ.

    Lo lắng mình mà nói ra sẽ khiến tiểu thư thương tâm, Thanh Sương vội vàng thay đổi chủ đề rồi nói: “Đúng rồi tiểu thư, sáng nay Diệp phu nhân có nói một câu là người ở bên cạnh tiểu thư quá ít. Có phải là nên chọn thêm mấy người, tránh cho lúc đi tới Định Quốc vương phủ lại bị xấu hổ.”

    Diệp Ly nhíu nhíu mày, không phải là Diệp Ly không biết người bên cạnh mình ít. Chỉ là lúc trước Diệp Ly yêu thích thanh tịnh, không muốn có nhiều người bên cạnh cho nên lúc đó cũng không muốn so đo cái gì. Chỉ là nếu như muốn lập gia đình thì thật đúng là có vấn đề. Nàng có thể không để Vương thị vào mắt, bởi vì nàng chắc chắn rằng Vương thị không thể làm gì được mình, hơn nữa mình cũng không thể nào sống ở Diệp phủ cả đời. Nhưng nếu tương lai gả vào Định Quốc vương phủ thì không thể tùy ý như thế rồi. Nhẹ xoa ấn đường nghĩ nghĩ: “Như thế này đi, muội đi nói với tổng quản, trong viện ta muốn tìm mấy cái nha đầu.”

    Thanh Sương gật đầu trả lời: “Vậy còn ma ma hầu hạ bên người…”

    “Cái này cũng không cần lo lắng, trước đó vài ngày mợ đã từng nói với ta, qua hai ngày nữa sẽ đưa tới hai người Lâm ma ma và Ngụy ma ma lúc trước vốn là ma ma bên người mẫu thân ta.”

    Năm đó mẫu thân qua đời, Diệp Ly vừa mới nhớ lại ký ức thì đã lại bị bệnh nặng một trận. Trong lúc đó Vương thị thừa cơ gây sóng gió, đánh rồi đuổi nhũ mẫu của mẫu thân là Tô ma ma ra khỏi phủ. Đợi đến lúc thân thể của Diệp Ly hơi khá hơn một chút thì mới biết được lúc này, các lão nhân nguyên bản đã ở bên cạnh mẫu thân chỉ còn lại mỗi Lâm ma ma và nhũ mẫu của Diệp Ly, Ngụy ma ma. Đương nhiên là Diệp Ly biết rõ tâm tư của Vương thị, cũng hiểu rõ tình huống lúc đó của mình lại không thể nào bảo hộ được những người này, bèn lấy cớ mẫu thân chết bệnh, lo lắng ngoại tổ mẫu thương tâm, rồi đưa Lâm ma ma và Ngụy ma ma về Từ gia. Những năm này trong phủ này toàn là người của Vương thị, Diệp Ly cũng không thích nên dứt khoát quyết định, người bên cạnh càng ít thì càng tốt.

    Đôi mắt Thanh Sương sáng ngời lên, cười nói: “Vẫn là cữu phu nhân chu đáo.” Nàng tới muộn, tuy rằng vẫn chưa từng nhìn thấy qua Lâm ma ma và Ngụy ma ma, nhưng ngẫu nhiên cũng có nghe tiểu thư nhắc tới. Đều là người tâm phúc trước đây của phu nhân, tất nhiên là sẽ hướng về tiểu thư đấy.

    Giải quyết vấn đề về nha đầu và ma ma, Thanh Sương lại vui vẻ tính toán cho Diệp Ly: “Còn hai tháng nữa chính là đại hôn rồi, phu nhân và lão phu nhân để cho người đưa của hồi môn tới chỉ sợ còn không phong phú bằng một nửa của Tứ tiểu thư. Lát nữa phải cho người nhặt lấy vài thứ tốt trong cửa hàng mang tới, còn phải đi mua một ít ở các nơi khác nữa. Ah. . . Còn có giá y của tiểu thư và trang phục của hồi môn nữa…”

    Diệp Ly ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn Thanh Sương đang tính toán bỗng nhiên cảm thấy một trận hoảng sợ, tâm thần sớm đã bay đến một nơi cực kỳ xa xôi. Kiếp trước, ngay cả nằm mơ nàng cũng chưa từng nghĩ tới chính bản thân mình sẽ có một ngày như một tiểu thư khuê các bình thường, ngồi ở trong khuê phòng đợi gả. Tuy rằng đã sớm biết rõ Định Vương có thiếu hụt như vậy, nhưng Diệp Ly cũng không để ý quá mức. Hôn nhân ở thời đại này vốn cũng không phải là việc mà nữ tử như mình có thể tự làm chủ được, mà Diệp Ly cũng chưa từng ấp ủ chút chờ mong nào với tình yêu. Chỉ cần có thể bình an, thanh tịnh, vui cười tương kính như tân mà vượt qua cả cuộc đời cũng chưa hẳn đã không phải là một loại hạnh phúc. Chỉ là. . . Định Quốc vương phủ. . . Nghĩ đến địa vị siêu nhiên của Định Quốc vương phủ ở Đại Sở, nàng vẫn không khỏi nhăn đôi mi thanh tú lại.

    “Tam tiểu thư, Triệu di nương cầu kiến.” Tiểu nha đầu ngoài cửa cung kính bẩm báo.

    Đối với chuyện Triệu di nương đột nhiên đến thăm, Diệp Ly có chút kinh ngạc, gật đầu nói: “Mời nàng vào đi.”

    Sau một lát, Triệu di nương lắc lư eo thon chầm chậm đi đến, khẽ chào Diệp Ly: “Nô tỳ thỉnh an Tam tiểu thư.”

    Diệp Ly vuốt vuốt cái vòng trên tay rồi thả lại vào trong hộp, vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Triệu di nương miễn lễ. Có chuyện gì mà ngươi lại đến chỗ của ta vào lúc này?” Không để ý tới mà đánh giá nữ tử xinh đẹp trước mắt này, thời gian Triệu di nương vào phủ vẫn chưa tới một năm, lại được Diệp Thượng thư rất sủng ái. Nếu không hôm nay tại chỗ của Lão phu nhân, nàng ta cũng không dám nói như vậy. Diệp Ly thấy nàng ta mặc một bộ quần áo màu hồng đào, bên hông buộc bằng một sợi dây lưng lụa màu trắng, vấn một búi tóc thật đơn giản, những chiếc tua rua màu đỏ của cây trâm nhẹ nhàng lắc lư trước khuôn mặt, mỗi một cử động đều lộ ra vẻ phong tình. Khó trách nàng ta mới đến không bao lâu, lại có thể được Diệp Thượng thư độc sủng như vậy. Đừng nói đến Vương thị sinh ra hai nữ một nam đã dần dần thành hoa tàn ít bướm (viên ngọc không còn đáng giá), ngay cả là Diệp Oánh có danh xưng đệ nhất mỹ nhân cũng thiếu một vài phần phong tình so với nàng. Đáng tiếc là nàng đã tới quá muộn, địa vị của Vương thị ở trong phủ đã thâm căn cố đế, càng đáng tiếc chính là nàng xuất thân quá thấp.

    Triệu di nương là một nữ tử cực thông minh, cho nên nàng chưa bao giờ dám xem thường Tam tiểu thư không có tiếng tăm gì trong phủ này. Nhưng mà cho dù là ai thì cũng phải cố kỵ ba phần với Từ gia sau lưng Tam tiểu thư, mà riêng vị Tam tiểu thư này, mới không tới mấy ngày không chỉ tự mình thu hồi lại toàn bộ của hồi môn mà phu nhân lưu lại, hôm nay lại còn khiến cho Vương thị phải hung hăng phun ra một búng máu. Nhớ tới bộ dạng hận đến hộc máu mà không thể phát tác được của Vương thị, trong lòng Triệu di nương đã cảm thấy một hồi sảng khoái.

    “Nô tỳ cầu Tam tiểu thư chỉ điểm cho nô tỳ một con đường sống.” Triệu di nương quỳ trên mặt đất, thấp giọng cầu xin.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 2 của 61 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status