TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 73

Chủ đề: [Sưu tầm] Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tiếu Phồn Hoa

    Chương 09

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Tolan

    Beta: Violetin_08

    Hơi thở xơ xác tiêu điều của của ẩn vệ tràn ngập toàn bộ Quan cảnh viên, cả Quan cảnh viên giống như chết lặng.

    Những thiên kim tiểu thư đã bị dọa cho mặt trắng bệch, bình thường các nàng đấu đá ngươi chết ta sống với các thứ tỷ, thứ muội, di nương trong nhà, nhưng đó chắc chắn chỉ là đấu đá ầm ĩ nho nhỏ, sao đã gặp phải tình cảnh xơ xác tiêu điều này? Cả đám hâm mộ sùng bái thái tử đồng thời lại sợ hãi và run run. Đều không tự chủ được mà lui về phía sau.

    Hoàng hậu không nói một lời nào việc Dạ Khinh Nhiễm xuất hiện nhúng tay vào việc này, hiện giờ lại chỉ ngồi im quan sát.

    “Ha ha, không nghĩ tới bảy năm không gặp, thái tử hoàng huynh càng ngàng càng quyết đoán rồi, những ẩn vệ này đều là tử sĩ số một! Đã lâu rồi ta không đánh một trận, tay đã ngứa rồi, thực muốn thử xem thực lực ẩn vệ của thái tử hoàng huynh.” Một lát, Dạ Khinh Nhiễm ngẩng đầu, khẽ cười nói.

    Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh trầm xuống, giọng mang theo cảnh cáo nói: “Đây không phải là vui đùa, ngươi cần phải nghĩ kỹ. Không phải cái gì cũng có thể đùa được.”


    “Ai, thực không có ý nghĩa, vốn nhìn thấy Nguyệt muội muội là tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc chịu khổ, ta cũng muốn học tập anh hùng cứu mỹ nhân một phen, nàng đã hết hy vọng với thái tử hoàng huynh, cũng tốt đem hâm mộ chuyển lên người của ta, cũng cho ta cảm nhận cảm giác được người yêu chết đi sống lại. Không nghĩ tới thái tử hoàng huynh không để cho đệ đệ ta cơ hội này, quả thực là khiến người thương tâm.” Dạ Khinh Nhiễm bộ dáng thì bất cần đời lại lộ ra sắc mặt đau lòng hiếm thấy, u oán liếc nhìn Dạ Thiên Khuynh.

    Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh bình thường trở lại, cũng không để ý tới hắn. Đối với ẩn vệ vung tay lên, ẩn vệ giải Lý Vân lui ra ngoài.

    “Mộ Hàn, muội muội ruột thịt của mình đã bị giải vào đại lao rồi, ngươi làm ca ca ngược lại thờ ơ, có thể ngồi nghiêm chỉnh ở đó được à. Không biết còn tưởng rằng ta là ca ca ruột của muội ấy đó!” Dạ Khinh Nhiễm rời tầm mắt liếc nhìn về phía nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trầm tư nhìn chằm chằm vào bàn cờ kia,trên bàn ngọc còn y nguyên quân cờ rơi lả tả,cười nói.

    Lý Vân sững sờ, theo ánh mắt của Dạ Khinh Nhiễm, nhìn tên nam tử kia. Người kia là ca ca ruột của nàng sao?

    Thái tử nghe vậy cũng nhìn theo ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm liếc tên nam tử kia, thần sắc hơi động.

    “Đúng vậy a, hai người chúng ta ở chỗ này liều chết bảo vệ Nguyệt muội muội không được, ngươi là ca ca ruột ngồi đó thật là nghiêm chỉnh a.” Tứ hoàng tử cũng nhìn về phía tên nam tử trẻ tuổi kia.

    Nam tử kia nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên này, chỉ là liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì, ” Ở đây có thánh thượng này, có hoàng hậu nương nương cô cô này, trong nhà gia gia tuy ốm đau tại giường cũng vẫn không hồ đồ, Nguyệt nhi chẳng qua chỉ phạm lỗi rất nhỏ thôi. Ở đâu cần phải làm to chuyện lên như thế, thậm chí còn điều động đến cả ẩn vệ của thái tử đến áp giải muội ấy? Thật sự là chuyện bé xé ra to rồi. Bản thế tử không phải không quản, mà là cảm thấy thật sự không cần thiết. Muội ấy chẳng qua chỉ là một người con gái yếu ớt nho nhỏ mà thôi. Những ai ngồi ở đây đều giết người không ít hơn muội ý, nếu luận xử chẳng phải là đều mang tội sao?”

    Lý Vân nghe vậy thầm khen một tiếng, ha ha, hóa ra người thực sự lợi hại là người này.

    Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, tiếp theo thì phá lên cười ha ha, thanh âm lần nữa khôi phục mạnh mẽ, giống như là cực kỳ vui vẻ, “Nói rất có lý, thật sự là có lý. Mộ Hàn huynh, bản Tiểu Vương trước đây thật đúng là xem thường huynh rồi, ha ha ha…”

    Toàn bộ Quan Cảnh viên đều tràn đầy tiếng cười của hắn, vừa cười vừa hết sức vui vẻ nhìn Vân Mộ Hàn, “Đúng vậy, ở đây ai giết người cũng không ít hơn muội ý, chuyện này chẳng qua là một chuyện nhỏ mà thôi. Ẩn vệ của thái tử đúng là làm chuyện bé xé ra to. Huống chi có ở đây có Hoàng bá bá, Hoàng hậu nương nương cô cô, Vân lão Vương gia vẫn khoẻ mạnh, ai có thể thực bắt nạt Nguyệt muội muội đây? Ha ha…”

    Thái tử nhìn xem Vân Mộ Hàn nghiêm túc và Dạ Khinh Nhiễm, sắc mặt càng ngày càng biến thành màu đen.

    Dạ Khinh Nhiễm càng nói dường như càng vui vẻ, bỏ qua sắc mặt đen kịt của thái tử, đối với Lý Vân khoát khoát tay, “Nguyệt muội muội, muội cứ vào đại lao a! Cứ yên tâm ở đấy, Hình bộ đại lao thật là một nơi tốt, không phải người nào đều có thể vào. Thái tử hoàng huynh cũng là vì muốn tốt cho muội, trước giam muội, ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ, sau đó muội chơi một vòng rồi trở ra, muội vẫn là muội. Chỉ cần còn Hoàng bá bá, còn Hoàng hậu nương nương, còn Vân vương phủ, ai có thể thực giết được muội chứ?”

    Dứt lời, ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, “Nếu muội cảm thấy một mình ở đại lao không thích thú gì, ta có thể ở cùng muội, vừa vặn chúng ta làm bạn. Aizz, cứ như vậy, muội biết chơi xúc xắc đánh ngựa xâu chứ? Biết chơi đấu xếp lũy Trường Thành chứ? Biết chơi…”

    “Dạ Khinh Nhiễm!” Giọng nói thái tử âm trầm ngắt lời Dạ Khinh Nhiễm.

    “Đi, chúng ta cùng nhau vào Hình bộ đại lao đi. Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị. Muội yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối cho muội chơi đùa vui vẻ, sẽ không nhớ nhà một chút nào.” Dạ Khinh Nhiễm không để ý tới Dạ Thiên Khuynh, xoay người, ba bước cũng làm hai bước đi đến bên người Lý Vân, vung tay tách đám ẩn vệ của thái tử, kéo Lý Vân đi, vẫn không quên xua tay với thái tử: “Thái tử hoàng huynh không cần phái người đưa, Hình bộ đại lao ta rất quen thuộc, tự nhiên biết đi thế nào. Aizz bảy năm không có đi qua rồi, không biết đội trưởng nhà lao thay đổi chưa? Còn nhận ra ta không? Có thể uống một chén…”

    Trong lòng Lý Vân cười thầm, người này quả thực là một Hỗn Thế tiểu Ma Vương,không sợ ai!

    Đám ẩn vệ của thái tử hai mặt nhìn nhau đều nhìn về phía thái tử nghe chỉ thị.

    Rột cuộc Dạ Thiên Khuynh ngồi không yên, đứng phắt lên, giận giữ nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Dạ Khinh Nhiễm, đủ rồi. Đừng tưởng rằng năm lần bảy lượt bản thái tử dung túng ngươi, ngươi càng làm càn không để ta vào mắt. Hôm nay ngươi dám lại càn quấy thử xem?”

    Dạ Khinh Nhiễm dừng bước, ánh mắt lóe lên một tia ác liệt, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, hắn chậm rì rì mà quay đầu, nhìn vẻ mặt căm phẫn của Dạ Thiên Khuynh, cười hì hì nói: “đệ nào dám không đem thái tử hoàng huynh vào mắt? Hôm nay đệ nhìn rõ huynh mặc chính là triều phục thái tử này. Cái màu vàng sáng này quả thực dễ làm người khác chú ý, trên dưới Thiên Thánh ngoại trừ Hoàng bá bá thì chỉ có huynh mới dám mặc. Cho đệ mượn mười cái lá gan cũng không dám không nhận ra huynh nha.”

    Dạ Thiên Khuynh nghe vậy vẻ phẫn nộ chưa tiêu, còn nhìn chằm chằm Dạ Khinh Nhiễm. Chốc lát, hắn chậm rãi đi về phía Dạ Khinh Nhiễm và Lý Vân, bước đi trầm ổn, tuy là bước chân đơn giản, nhưng là hắn như thế đi tới, xuất ra một luồng sát khí nồng đậm.

    Lý Vân dời ánh mắt ngắm phong cảnh, dù chỉ một cái thôi nàng cũng không muốn nhìn người nam nhân này nữa.

    Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dạ Thiên Khuynh đi tới, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ống tay áo rộng thùng thình cầm lấy tay Lý Vân hơi xiết lại, lập tức buông ra, một bộ không sao cả, bộ dạng mỉm cười nhìn Dạ Thiên Khuynh.

    Thái tử đi đến trước mặt Dạ Khinh Nhiễm và Lý Vân, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn Dạ Khinh Nhiễm một lát, thản nhiên nói: “Ta thật hiếu kỳ, làm sao Nguyệt muội muội có thể đả động đến Thiên Thánh Hỗn Thế Ma Vương Nhiễm tiểu vương gia của chúng ta? Khiến ngươi dốc sức bảo vệ nàng như thế?”

    “Cái gì gọi là dốc sức bảo vệ nàng?” Dạ Khinh Nhiễm mở mắt thật to, “Ta căn bản là chưa hề dốc sức ? Nếu mà là dốc sức, muội ấy còn có thể ở đây? Nàng đã an ổn ngủ ở khuê các Vân vương phủ rồi.”

    “Vậy ngươi cứ thử dốc sức xem!” Dạ Thiên Khuynh nheo mắt lại.

    Dạ Khinh Nhiễm cũng nheo mắt lại, dường như cũng bị Dạ Thiên Khuynh bám chặt không tha, chọc tức giận, chậm rì rì nói: “Đã có thịnh tình thái tử hoàng huynh như thế, bản Tiểu Vương có thử cũng không sao. Có điều là nếu như những ẩn vệ này đều bị tổn thất thì thái tử hoàng huynh cũng đừng có đến khóc lóc trước mặt hoàng bá bá, nói ta bắt nạt huynh.”

    Ánh mắt Dạ Thiên Khuynh ngưng tụ vẻ tàn khốc, mím môi nhìn Dạ Khinh Nhiễm, không nói một lời.

    Ngón tay Dạ Khinh Nhiễm đột ngột nhúc nhích, xem ra thật muốn ra tay. Lý Vân nãy giờ không lên tiếng bỗng nhiên rút tay ra khỏi tay Dạ Khinh Nhiễm, lạnh nhạt nói: “Được rồi, không phải là hình bộ đại lao sao? Ta đi là được.”

    Nàng cũng không tin hình bộ đại lao cổ đại có thể giữ được nàng!

    Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, quay đầu nhìn về phía Lý Vân. Dạ Thiên Khuynh cũng nhìn về phía Lý Vân.

    Lý Vân cũng không để ý tới hai người, xoay người rời đi. Nàng không phải người ngu, trái lại thông minh tuyệt đỉnh. Tuy mới đến, nhưng mà trải qua biến cố nãy giờ nàng hiểu được ít nhiều thông tin. Nếu hôm nay vì cứu nàng mà lại khiến cho một đôi đường huynh đường đệ (anh em họ) bất hòa, như vậy từ tội đốt một cái xuân lâu nho nhỏ biến thành chuyện lớn rồi. Đến lúc đó muốn sống đi ra thật đúng là một việc khó. Cho dù nàng có bản lĩnh chạy ra Hình bộ đại lao, cũng sợ là trốn không thoát thế lực hoàng tộc đuổi giết đến chân trời góc biển. Cái được không bù được cái mất.

    “Còn không đuổi theo, giải Vân Thiển Nguyệt đi Hình bộ đại lao!” Dạ Thiên Khuynh nắm chặt tay trong tay áo vẫn không buông, dường như chỉ cần Dạ Khinh Nhiễm ra tay hắn liền ra tay.

    Dạ Khinh Nhiễm nhìn Lý Vân rời đi, không giận ngược lại cười, khóe miệng hơi cong lên, tiểu nha đầu này còn thú vị hơn bảy năm trước.

    Ẩn vệ của thái tử lĩnh mệnh, lập tức tiến lên áp sát Lý Vân.

    Hoàng hậu thu hồi ánh mắt, dường như thở dài một tiếng trong lòng, mặt mày ngưng tụ một loại thần sắc đau thương và lo lắng không nói nên lời. Dung nhan vốn dịu dàng trang nghiêm của hoàng hậu như vì chuyển biến của nàng mà phai nhạt đi vài phần.

    Những nữ tử bị dọa đến trắng mặt rồi lại trở nên hưng phấn. Vân Thiển Nguyệt, lúc này ngay cả Nhiễm tiểu vương gia cũng không bảo vệ được ngươi, xem ai còn có thể bảo vệ được ngươi. Tiến vào Hình bộ đại lao, đừng mơ tưởng sống mà đi ra.

    Tứ hoàng tử nhìn Dạ Thiên Khuynh, như là nghĩ điều gì, mặt liền biến sắc lần nữa.

    Quan Cảnh viên lần nữa rơi vào im lặng, chỉ nghe được tiếng Lý Vân bị áp giải rời đi, bước đi không loạn chút nào.

    Đúng lúc này, một lão thái giám từ đằng xa vội vội vàng vàng chạy tới, ước chừng năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, mặc trang phục đại tổng quản thái giám cung đình, tay cầm một thanh phất trần. Vừa chạy vừa thở hổn hển, tuy nhìn thì chậm, nhưng rất nhanh đã chạy tới nơi, vừa vặn ngăn cản ẩn vệ của thái tử áp giải Lý Vân rời đi.

    Dạ Thiên Khuynh nhìn lão thái giám nhíu mày.

    Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên vui lên, “Lục công công, đã lâu không gặp, ngài có nhớ ta không?”

    “Ai ôi!!!, Nhiễm Tiểu vương gia, tất nhiên là lão nô nhớ ngài, ngài đi bảy năm qua, lão nô đêm cũng nhớ, ngày cũng nhớ, ngóng trông Tiểu vương gia sớm trở về!” Lão thái giám nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nói xong, mặt mày đều cười tươi như hoa, hành lễ với hoàng hậu, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Khinh Nhiễm, Tứ hoàng tử: “Lão nô bái kiến Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, Nhiễm Tiểu vương gia, Tứ hoàng tử…”

    “Lục công công không hầu hạ bên người Hoàng Thượng, chuyện gì mà phải phiền ngài phải tự mình đến vậy?” Dạ Thiên Khuynh ôn hòa hỏi.

    “Hồi thái tử điện hạ, chuyện này cần lão nô tự mình đến, người khác tới lão nô sợ làm hư việc Cảnh thế tử giao. lão nô chịu tội không nổi rồi.” Lục công công liếc nhìn Lý Vân một cái, hết nhìn Dạ Thiên Khuynh lại chuyển sang nhìn Lý Vân đang bị áp giải, như là không thấy được khí thế xơ xác tiêu điều của ẩn vệ thái tử, cười ha hả nói với nàng: “Cảnh thế tử phân phó lão nô đến thông báo Thiển Nguyệt tiểu thư một tiếng, nói biết hôm nay Thiển Nguyệt tiểu thư cũng tới hội thi thơ, ngài đang đánh cờ cùng Hoàng Thượng, sắp xong một ván cờ rồi, muốn Thiển Nguyệt tiểu thư chờ ngài tại cửa cung một lát, lát nữa ngài và Thiển Nguyệt tiểu thư cùng đi Vân vương phủ vấn an Vân lão Vương gia.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tiếu Phồn Hoa

    Chương 10

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Tolan

    Beta: Violetin_08

    Tuy Lục công công đã già, nhưng nhấn mạnh từng chữ rõ ràng. Hắn vừa dứt lời, toàn bộ Quan cảnh viên lặng ngắt không một tiếng động.

    Hoàng hậu hơi tỏ ra kinh ngạc, Dạ Thiên Khuynh nhíu chặt mày lại, Tứ hoàng tử không dám tin nhìn Lý Vân, dường như ai cũng không rõ vì sao người đã không xuất phủ mười năm nay là Dung Cảnh đột nhiên lại truyền lời này đến. Coi như là thế, vì sao tự hắn không đi đi Vân vương phủ? Mà còn cần cùng đi với Vân Thiển Nguyệt? Đây chẳng phải là rõ ràng bảo vệ Vân Thiển Nguyệt?

    Nhất là một đám nữ tử bên kia đang âm thầm đắc ý, nghe nói đại tổng quản người bên hoàng thượng tự mình đến truyền đạt những lời của Cảnh thế tử lại càng đố kỵ hơn nữa. Còn nhớ năm đó Cảnh thế tử bảy tuổi đã đoạt văn Võ Trạng Nguyên, Hoàng Thượng vinh phong Thiên thánh thần đồng. Chỉ có điều về sau bệnh nặng suýt nữa mất đi tánh mạng, cho nên vẫn luôn dưỡng bệnh nằm giường dưỡng bệnh ở Vinh vương phủ, đóng cửa không ra. Nhưng mỗi năm mỗi văn Võ Trạng Nguyên tân nhiệm đều được Hoàng Thượng sai đến Vinh vương phủ tỷ thí với Cảnh thế tử một lần, ý chí chiến đấu sục sôi mà đi vào, ủ rũ mà đi ra. Mười năm qua, vô số người bại trận, không một người có thể vượt qua tài hoa của Thiên Thánh văn Võ Trạng Nguyên Cảnh thế tử. Bởi vậy hắn giữ vững vinh quang của vị trí Thiên thánh đệ nhất kỳ tài.


    Một người tồn tại giống như thần thánh đối với Thiên Thánh thế này, hôm nay, lần đầu tiên xuất phủ sau mười năm lại bảo vệ một người mang tiếng xấu rõ rệt là Vân Thiển Nguyệt, thật khiến người tức giận ghen ghét đến không chịu được. Trong lòng của các nàng, Cảnh thế tử là sự hiện hữu không thể khinh nhờn.

    Cơ hồ tất cả mọi người trong Quan cảnh viên đều không rõ rốt cuộc là Vân Thiển Nguyệt rốt cuộc là giẫm phải vận cứt chó gì (VL: đây là lời tác giả, ta không thay đổi gì), thế mà lại có thể khiến Nhiễm tiểu vương gia và Cảnh thế tử ra mặt bảo vệ nàng. Phải biết rằng hai người kia thế nhưng khác với những người khác, một người hơn mười năm trước vẻn vẹn bảy tuổi tuổi đã vang danh thiên hạ đến nay trường thịnh không suy, một người cũng là vào mười năm trước vẫn còn là một tên nhóc con đã càn quấy trên dưới Thiên Thánh đến chướng khí mù mịt. Nói một cách khác hai người này là những nhân vật dậm chân một phát là mặt đất chấn ba chấn (VL: câu này ta cũng không rõ có phải là thành ngữ không, đại khái là có sức ảnh hưởng rất lớn), hôm nay đồng thời ra tay bảo vệ Vân Thiển Nguyệt, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng được.

    “Ha ha, xem ra hôm nay Nguyệt nhi muội muội thật đúng là không phạm lao ngục tai ương a!” Dạ Khinh Nhiễm cúi đầu nở nụ cười.

    Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh không tốt, nhìn Lục công công, hỏi: “Phụ hoàng còn có lời nào truyền đến nữa không?”

    “Hồi thái tử điện hạ, Hoàng Thượng biết hôm nay Cảnh thế tử xuất phủ và Nhiễm tiểu vương gia hồi kinh, thật sự vui mừng, cho miễn lên triều. Hôm nay chơi cờ với Cảnh thế tử đến trưa, phải nói Cảnh thế tử thật đúng là lợi hại, mười năm trước Hoàng Thượng không thắng Cảnh thế tử, hôm nay vẫn không thắng được Cảnh thế tử. Cả nửa ngày Hoàng Thượng khen Cảnh thế tử không dưới mười câu. Nói Cảnh thế tử thật không hổ là Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài!” Lục công công nhắc tới Cảnh thế tử, mặt mày cười đến híp lại, hiển nhiên là vui lây.

    Dạ Khinh Nhiễm bĩu môi, thấp giọng lầm bầm một câu, “Cái nhược mỹ nhân kia (*)…”

    (VL: (*) Mỹ nhân yếu ớt, từ này thường được Dạ Khinh Nhiễm sử dụng mà để nghĩa thuần việt của nó thì hơi ngang, cho nên ta giữ nguyên từ Hán Việt.)

    “Hoàng Thượng biết rõ Cảnh thế tử sai ngươi tới truyền lời cho Nguyệt Nhi?” hoàng hậu nãy giờ không hề mở miệng nhìn thoáng qua thái tử, lại nhìn thoáng qua Lý Vân, lên tiếng hỏi.

    “Tất nhiên là Hoàng Thượng biết rõ lão nô đến truyền lời. Còn dặn dò Thiển Nguyệt tiểu thư nhất định phải hảo hảo chiêu đãi Cảnh thế tử, nhất định không được chọc giận Cảnh thế tử. Hơn nữa lại bảo nhưng ngày tới Thiển Nguyệt tiểu thư không cần tiến cung, chuyên tâm chăm sóc Vân lão Vương gia.” Lục công công cúi đầu, chân thực bẩm cáo.

    Hoàng hậu gật gật đầu, nhìn về phía thái tử, sắc mặt dường như nhẹ nhàng đi vài phần,hỏi: “Hoàng nhi, ngươi xem việc này?”

    “Cảnh thế tử đã muối đi cùng Nguyệt muội muội đi Vân vương phủ vấn an Vân lão Vương gia, phụ hoàng cũng đã ân chuẩn, nhi thần sao có thể không nghe? Nhi thần cũng chẳng qua chỉ là dạy dỗ Nguyệt muội muội chút thôi, làm gương cho những người khác noi theo, mới đau lòng bắt giữ Nguyệt muội muội. Nếu thật sự nhốt Nguyệt muội muội vào Hình bộ đại lao, nhi thần cũng không đành lòng. Ngồi vị trí này thật khó khăn, chắc hẳn mẫu hậu có thể thông cảm. Hôm nay nhi thần cũng coi như cho cả triều văn võ một cái công đạo.” sắc mặt thái tử vẻ thả lỏng ra, hòa hoãn giọng điệu, nhìn xem Lý Vân, ánh mắt ấm áp, “Chắc hẳn Nguyệt muội muội có thể hiểu cho tấm lòng của ta.”

    Lý Vân khẽ hừ một tiếng, phảng phất giống như không nghe thấy. Cái người này cực phẩm đã đến bậc nhất rồi.

    Dạ Thiên Khuynh khoát tay với ẩn vệ, thoáng cái ẩn vệ yên lặng lui xuống. Hắn dường như căn bản không nhìn tới ánh mắt khinh thường của Lý Vân, chậm rãi bước tới trước mặt nàng, thò tay muốn đi giúp nàng vuốt lại ống tay áo bị nhăn nhúm.

    “Tránh ra!” Lý Vân vung lên gạt tay Dạ Thiên Khuynh ra, chán ghét lùi khỏi hai bước, nhìn sắc mặt hắn cứng đờ, nghĩ đến hôm nay nàng cũng không phải là Vân Thiển Nguyệt rồi, trịnh trọng nói: “Hôm nay ta và ngươi cắt đứt tình cảm, hi vọng không dính dáng gì nữa. Ta thề sống chết sẽ không gả vào phủ thái tử ngươi. Cũng sẽ không vào cung. Nếu phạm lời thề,sẽ bị thiên lôi đánh. Ngươi hãy nghe cho kỹ.”

    Cổ nhân nặng nhất lời thề, Lý Vân muốn chính là ngăn chặn con đường có thể quay đầu lại.

    Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên biến đổi, dường như không dám tin mà nhìn Lý Vân, đối diện với ánh mắt khinh thường, dứt khoát không hề có một tia tình cảm, cũng không còn e lệ si mê như dĩ vãng, thân thể hắn run lên, bỗng nhiên cảm giác như một vật quan trọng nhất đã lặng lẽ bay đi.

    “Nguyệt Nhi!” Hoàng hậu kinh hô một tiếng. Muốn lên tiếng ngăn lại thì đã trễ.

    Lý Vân không nhìn hoàng hậu cùng thái tử một cái, nói với Dạ Khinh Nhiễm đang ngây người nhìn nàng: “Nhân tình hôm nay ta nhớ kỹ .”

    “Là một câu này?” Dạ Khinh Nhiễm bất mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ta cứu muội không phải muốn muội nợ ta một nhân tình?”

    Lý Vân nhíu nhíu mày, thật sự là hổ rơi xuống đồng bằng a! Trước kia một cái nhân tình của nàng, người khác cầu còn không được, hôm nay vội vàng đưa ra thế mà lại có người không muốn. Nàng nghĩ đến mình có thể có đồ vật gì cho hắn, cúi đầu lục lọi quanh người, ngoại trừ châu ngọc trang điểm thì không có vật gì tốt, chỉ có vòng tay ngọc bích thoạt nhìn giá trị liên thành, nàng giơ tay lên, đưa vòng tay cho Dạ Khinh Nhiễm, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

    Sắt mặt Dạ Khinh Nhiễm tối sầm, “có thứ gì tốt mà bản tiểu vương chưa từng thấy qua, không thiếu cái này”

    Lý Vân nhún nhún vai, “Ta không nói hai lời, nếu như ngươi đã không cần, ta cũng không có thứ gì tốt hơn rồi.”

    Dạ Khinh Nhiễm lần nữa ngẩn ra, bỗng nhiên phá lên cười, vừa cười vừa nói: “Nguyệt muội muội quả nhiên không giống với bảy năm trước, hôm nay thật sự là thú vị hơn.”

    Lý Vân giương mắt nhìn bầu trời, dây dưa lâu như vậy, mặt trời đã ngã về tây. Nàng nghĩ đến hôm nay linh hồn đều thay đổi, nàng có thể giống với bảy năm trước sao? Nhưng mà chuyện này chỉ có trời biết đất biết nàng tự mình biết, sợ là vĩnh viễn cũng không dám nói với người khác.

    “Vốn không định muốn ở muội cái gì, nhưng mà hiện nay ta đổi ý.” Dạ Khinh Nhiễm dừng cười, ánh mắt chớp động, sáng chói như sao. Nghiêm túc nói: “được, theo ý muội, ta muốn ở muội một cái nhân tình.”

    Lý Vân gật gật đầu. Nhân tình của nàng có nặng hay không về sau hắn sẽ biết. Không nói chuyện, nàng quay đầu nhìn về Lục công công đứng cung kính bên cảnh, hỏi: “Công công có nhìn thấy thiếp thân tỳ nữ của ta không?”

    “Thiếp thân tỳ nữ Thải Liên của Thiển Nguyệt tiểu thư đang chờ ở bên ngoài, ngài ra ngoài có thể gặp được.” Bằng vào kinh nghiệm hầu hạ Hoàng Thượng hơn ba mươi năm, quen biết bao người, Lục công công mẫn cảm mà cảm giác được hôm nay Thiển Nguyệt tiểu thư dường như khác ngày trước. Chẳng lẽ thật sự là trải qua biến cố Vọng Xuân lâu ngày hôm qua, khiến nàng sửa đổi tính tình?

    Lý Vân gật gật đầu, hóa ra tỳ nữ của nàng gọi là Thải Liên. Không ở lại nữa, nàng nhấc chân bước lên cầu ngọc, đi ra ngoài.

    “Thiển Nguyệt tiểu thư cũng đừng quên Cảnh thế tử nhắc nhở, ngài nhất định phải chờ hắn tại cửa cung đấy.” Lục công công lo lắng dặn dò một câu.

    “Biết rồi.” Lý Vân không quay đầu lại đáp.

    Tứ hoàng tử và Dạ Khinh Nhiễm mất sức chín năm hai hổ đều không thể cứu nàng ra khỏi tay thái tử, chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Cảnh thế tử là có thể bảo vệ nàng, người này có bản lĩnh thực sự, nàng tự nhiên là muốn gặp. Chỉ bằng một phần nhân tình này, mặc kệ người nọ là đen là trắng, là cái mục đích gì cứu nàng, xuất phát từ lễ phép, nàng chắc chắn phải chờ rồi.

    Lý Vân vừa đi hai bước, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên đi mau một bước, nắm chặt tay của nàng, “Đợi hắn làm cái gì? Hắn cũng không phải không biết đường, vừa vặn ta cũng muốn đi Vân vương phủ thăm Vân lão Vương gia, vậy thì xuất cung cùng muội.”

    Lý Vân nghiêng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm.

    Dạ Khinh Nhiễm trừng mắt nhìn nàng, nói nhỏ sát tai nàng: “Ta phí hết sức như vậy suýt nữa tay nhuộm máu tươi để cứu muội, nhược mỹ nhân kia chỉ nói một câu liền ôm toàn bộ công lao đi rồi, quả thực làm cho người ta oán hận.” Dừng một chút lại nói: “Nguyệt muội muội, muội phải nhớ kỹ công lao của ta a, không thể bị nhược mỹ nhân kia lừa gạt, tên kia đầu dê đuôi sói, ăn tươi nuốt sống chủ. Về sau muội nhất định phải cách xa hắn một chút.”

    Lý Vân nhìn sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm oán hận không cam lòng, thấp giọng cười khẽ, cũng không nói gì.

    Lúc này Dạ Khinh Nhiễm đang oán hận trong lòng, chợt nhìn thấy nụ cười của Lý Vân lập tức ngẩn ngơ. Trước kia hắn cảm thấy nữ tử cười đẹp mà mị (mê hoặc), thật là phản cảm. Hôm nay thấy nàng tươi cười thanh lệ, cực kỳ thuần túy, là lần đầu tiên hắn chứng kiến. Không khỏi nhất thời đã quên oán hận, kinh ngạc mà nhìn nàng, không chớp mắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tiếu Phồn Hoa

    Chương 11

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Hoài Trang

    Beta: Violetin_08

    Lý Vân không hề nhận thấy Dạ Khinh Nhiễm khác thường, hất tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước.

    Dạ Khinh Nhiễm kinh ngạc trong chốc lát, khuôn mặt trắng trẻo không khỏi ửng đỏ, cảm giác tay bị hất ra, hắn chợt bừng tỉnh, lại bước lên nhanh chóng đuổi theo Lý Vân, đi bên cạnh nàng, lúc này không dám nhìn mặt nàng, dường như vì mình vừa mới ngẩn ngơ nên có chút khó chịu : “này, muội … muội có nghe lời ta vừa mới nói không?”

    “Nghe được.” Lý Vân gật đầu.

    “Nghe được là tốt, về sau cách xa nhược mỹ nhân một chút.” Dạ Khinh Nhiễm dặn lại lần nữa.

    “Ừ” Lý Vân từ chối cho ý kiến, nàng giỏi nhất nghe ý kiến người khác, thiện ý khuyên bảo cũng không phải là không tốt. Người tên Dung Cảnh kia chỉ một câu nhẹ nhàng đã cứu được nàng, có thể thấy được người này thật sự lợi hại, không thể tiếp xúc quá nhiều.

    Dạ Khinh Nhiễm thấy Lý Vân thật nghe lời hắn, trong lòng vui mừng, lông mày nhướng cao lên, bước chân cũng nhẹ nhàng vài phần, mở miệng hát một tiểu khúc dân dã, giai điệu cực kỳ vui vẻ.


    Lý Vân liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng không tự chủ lộ ra ý cười. Từ khi đến nơi này cho tới bây giờ, luôn bị vây trong không khí khẩn trương, khó có được người có thể làm cho nàng buông lỏng vài phần.

    Hai người rất nhanh bước ra khỏi ngự hoa viên.

    Lục công công hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên cười híp mắt cũng cáo lui theo phía sau hai người.

    Dạ Thiên Khuynh nhìn bóng dáng hai người đi như bóng với hình, nắm đấm trong tay áo không biết khi nào càng chặt thêm, chặt tới mức trong lòng bàn tay toàn là máu, hắn cũng không cảm giác được. Vẫn chìm trong nụ cười của Lý Vân đối với Dạ Khuynh Nhiễm vừa rồi, đáy lòng không hiểu sao trầm xuống. Người vốn nghĩ chỉ là hạt bụi không đáng quan tâm, nhưng hôm nay dùng nét mặt kiên quyết đối diện với hắn thì hắn phát hiện những nhận định trước kia hóa ra đều sai cả. Trong lòng bực bội, hết thảy cảnh vật trước mắt đều làm cho người ta cảm thấy phiền chán.

    Tứ hoàng tử nhìn bóng dáng hai người cùng nhau rời đi, nghe tiểu khúc nhẹ nhàng của Dạ Khinh Nhiễm, trước mắt đều là nụ cười tinh khiết thanh lệ của Lý Vân, tuy rằng không phải cười với hắn, nhưng nụ cười này đủ để cho tâm thần hắn rung động, mãi lâu mới thu hồi tầm mắt, nhìn thấy cảm xúc được biểu hiện rõ rệt trên mặt Dạ Thiên Khuynh, hắn sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Thái tử hoàng huynh, ngài thế nhưng hôm nay đi mộ nước cờ sai, không nghĩ tới tính tình Nguyệt muội muội lại kiên quyết như vậy phải không ?”

    Thái tử thu hồi tầm mắt, nhìn về phía tứ hoàng tử.

    Tuy rằng ngoài mặt thở dài, nhưng tứ hoàng tử lại nói hết sức hâm chọc: “ai, đệ đệ cảm thấy đáng tiếc thay huynh, tuy là tính tình Nguyệt muội muội nóng nảy một chút, nhưng lại rất tốt với huynh, nay huynh lại tự tay đẩy muội xuống vách núi, tuy là không ngã xuống, nhưng sợ là không bao giờ là muội ấy trước kia nữa!”

    Thái tử áp chế cảm xúc quay cuồng trong lòng, thoáng chốc âm trầm nhìn tứ hoàng tử: “Tứ đệ ta thấy gần đây đệ rất rảnh rỗi, muốn ta tâu phụ hoàng cho đệ đi trấn giữ biên cương không? Dạo này Tây Nam không được yên ổn, võ công và binh pháp của đệ đều là thượng thừa, đến đó chắc chắn sẽ lập được không ít công lao.”

    Sắc mặt tứ hoàng tử khẽ biến, nhưng vẫn yếu ớt cười: “ Trấn giữ biên cương làm sao tới phiên đệ đệ, em trai sườn phi của thái tử hoàng huynh, Văn tướng quân có nhiều kinh nghiệm chiến trường, sáu châu ở đất Tây Nam đương nhiên không là gì. Lại nói phụ hoàng thương nhớ mẫu phi Trần Quý Phi mất sớm, ngoại tổ phụ Trần lão tướng quấn chỉ có mình đệ là ngoại tôn, phụ hoàng đương nhiên sẽ không nỡ để đệ đi, không cần làm phiền thái tử hoàng huynh giúp đỡ.”

    Dứt lời, tứ hoàng tử không đợi thái tử lại mở miệng, hướng về phía hoàng hậu thi lễ: “Mẫu hậu, nhi thần cáo lui!”

    “ Đi đi!” hoàng hậu khoát khoát tay.

    Tứ hoàng tử không liếc nhìn thái tử một cái, xoay người thản nhiên bước đi.

    Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh âm trầm, dường như cảm xúc trong lòng chồng chất không có chỗ bộc phát, cũng quay lại thi lễ với hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi thần nhớ tới còn có việc chưa bẩm báo phụ hoàng, nhi thần cũng cáo lui!”

    “Uh, đi đi!” Hoàng hậu gật đầu.

    Dạ Thiên Khuynh bước xuống cầu ngọc.

    Mấy người trước vừa đi, không khí nặng nề ở Quan cảnh hoa viên cũng thay đổi, trong nháy mắt trở nên thoải mái hơn. Bọn nữ tử đều liếc nhìn nhau, đồng loạt nhìn về phía hoàng hậu. còn Thanh Uyển công chúa lại nhìn về phía Vân Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm bàn cờ.

    “ Hôm nay bổn cung mệt mỏi, hội thi thơ hôm khác lại tiến hành! Tất cả các ngươi giải tán đi!” Hoàng hậu liếc mắt nhìn chúng nữ tử một cái, không ít nữ tử lộ ra ánh mắt thất vọng, nàng thu hồi ánh mắt, giơ tay lên đối với Tôn ma ma đang đứng phía sau, Tôn ma ma lập tức tiến lên đỡ lấy hoàng hậu, đoàn người bước ra khỏi Quan cảnh viên.

    “ Cung tiễn hoàng hậu nương nương!” Chúng nữ tử cung kính tránh đường.

    Cho đến khi không thấy bóng dáng hoàng hậu, các nữ tử mới nhìn về phía Thanh Uyển công chúa.

    Thanh Uyển công chúa nhìn Vân Mộ Hàn nửa ngày cũng không thấy ánh mắt hắn nhìn qua, mới thu hồi tầm mắt, buồn bực khoát tay với mọi người: “Nếu hoàng hậu và thái tử hoàng huynh đi rồi, chúng ta cũng rời đi”.

    Mọi người cũng hiều được ở lại cũng không có ý nghĩa gì, đều gật đầu, hai ba người dắt nhau rời đi.

    Phấn y nữ tử và lục y nữ tử không có rời đi. Các nàng đều nghi hoặc sao Vân Thiển Nguyệt kiêu ngạo ngang ngược, tiếng xấu đồn xa lại được Cảnh thế tử và Nhiễm tiểu vương gia ưu ái. Nữ tử khắp Thiên Thánh ai cũng đáng ưu ái hơn nàng. Không cam lòng, đồng loạt nhìn về phía Thanh Uyển công chúa.

    “ Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta làm sao biết được hôm nay Vận Thiển Nguyệt có vận khí khí?” Thanh Uyển công chúa trừng mắt nhìn hai người một cái, nói với phấn y nữ tử: “Linh Lan, Cánh thế tử là ca ca của nươi, chẳng lẽ ngươi không biết vì sao hắn lại cứu Vân Thiển Nguyệt?”
    Dung Linh Lan lắc đầu: “Công chúa người cũng biết, ca ca sau khi bệnh nặng cả người liền thay đổi. Tuy rằng ôn hòa nhưng lạnh nhạt. Không quan tâm không hỏi mọi người trong vương phủ. Gia gia muốn gặp mặt hắn một lần, đều phải nói trước với thiếp thân thị vệ mới gặp được. Đừng nói đến ta. Một năm ta cũng không đi vào trong sân hắn được một lần, mà dù có đi cũng không chắc sẽ gặp được hắn, sợ là hắn cũng không biết ta là người nào. Ta làm sao biết được hôm nay hắn ra phủ liền đi bảo vệ Vân Thiển Nguyệt?”

    Thanh Uyển nghe vậy nhíu mi: “Vậy ngươi có biết hắn cùng với Vân Thiển Nguyệt có qua lại?”

    “Nghe nói trong một ngày thì hắn nắm trên giường bệnh hơn nửa ngày, chúng ta ở trong phủ mười năm cũng không thấy hắn ra phủ nửa bước. Làm sao có thể cùng Vân Thiển Nguyệt có qua lại?” Dung Linh Lân lắc đầu lần nữa.

    Thanh Uyển công chúa nhìn Dung Linh Lan không nói được lý do, lại nhìn về lục y nữ tử: “Sơ Ly, ngươi từ Hiếu Thân Vương thúc có tin tức gì? Làm sao hôm nay Vân Thiển Nguyệt lại có vận khí tốt như vậy? Nàng biến thành miếng bánh ngon, ngay cả thái tử hoàng huynh cũng không làm gì được nàng.”

    “Buổi sáng ta chỉ gia gia nghe nói hôm nay Vân Thiển Nguyệt sợ là phải chịu khổ, cho nên sáng sớm liền tiến cung. Vào trong cung liền đến cung của người, rồi cùng ngươi ở chung một chỗ. Làm sao biết được nàng có vận khí khí, có thể được hai người như vậy che chở?” Lãnh Sơ Ly có chút oán hận nói.

    Thanh Uyển công chú cũng không thu được tin tức gì, lại nhìn về phía Vân Mộ Hàn ngay cả hoàng hậu và thái tử rời đi đều vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích chút nào, dường như không nghe các nàng nói chuyện, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, khoát tay với hai người kia: “Các ngươi đều hồi phủ đi, nhìn xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.”

    Hai người đều gật gật đầu, ăn ý nhìn nhau, đều hiểu được vị công chúa này một lòng ngưỡng mộ Vân Mộ Hàn, đều biết điều lui xuống. Trong lòng các nàng cảm thấy Vân Mộ Hàn mặc dù tốt, nhưng mà tính tình quá trầm lắng, bọn họ vẫn thích thái tử điện hạ mạnh mẽ hơn.

    Năm đó thủy tổ hoàng đế mới lập Thiên Thánh hoàng triều, phong đệ đệ ruột duy nhất của mình làm Đức thân vương đời đời (*), cũng chính là Đức thân vương phủ hiện nay. Phong cho huynh đệ kết bái được trong lúc tranh giành quyền lực là Hiếu thân vương, chính là Hiếu thân vương phủ ngày nay. Phong cho hai người tướng quân vào sinh ra tử trong trận chiến đó là thân vương đời đời. Cũng chính là Vinh vương phủ và Vân vương phủ hiện giờ. Vả lại nữ tử mà hắn yêu nhất là từ Vân vương phủ, cho nên lưu lại di chiếu, hoàng hậu các đời của Thiên Thánh hoàng triều đều phải xuất thân từ Vân vương phủ.

    [(*): đời đời: từ gốc là cha truyền con nối chức thân vương.]

    Cho nên, các nàng một người là nhị tiểu thư con vợ cả Vinh vương phủ, một người là quận chúa tuy không có liên hệ máu mủ với Hiếu thân vương nhưng mang tiếng thuộc thân vương phủ tất nhiên đều có tư cách gả cho thái tử.

    Hai người đều mang cùng tâm tư rời đi, Quan cảnh viên trở lại yên tĩnh.

    “Mộ Hàn, không phải là huynh không thích muội muội này sao? Tại sao hôm nay lại giúp nàng?” Thanh Uyển công chúa đi về phía Vân Mộ Hàn, giọng nói không khỏi ôn nhu ba phần. Bình thường hắn đối với Vân Thiển Nguyệt không lạnh không nhạt, hiển nhiên là không thích. Hơn nữa, mỗi lần thấy các nàng cùng Vân Thiển Nguyệt ầm ĩ, hắn cũng không nói một lời. Nàng vốn cho rằng xử trí Vân Thiển Nguyệt hắn sẽ vui mừng, không nghĩ tới hôm nay hắn lại giúp Vân Thiển Nguyệt.

    “Mặc dù không thích nhưng nàng cũng là muội muội ta, không đến phiên người khác bắt nạt.” Vân Mộ Hàn bỗng nhiên đứng lên, nói dứt lời cũng không thèm nhìn Thanh Uyển công chúa một cái, bước đi cũng không quay đầu lại. Nháy mắt thân ảnh đã ra khỏi Quanh cảnh viên.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Uyển công chúa trắng bệch, thân mình không tự chủ lui về phía sau vài bước. Muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không phun ra được một chữ. Nàng vốn nghĩ hắn không thích muội muội kia, nữ nhân hoàn khố không cải tạo được như vậy sao có thể xứng làm muội muội hắn? Nàng mới liên tiếp giúp đỡ Vinh Linh Lan cùng Lãnh Sơ Ly ra tay đối phó Vân Thiển Nguyệt, tưởng rằng hắn sẽ vui mừng, không ngờ rằng thì ra không phải như thế…. Nàng nhìn thân ảnh Mộ Vân Hàn đến khi biến mất cũng không quay đầu lại, tức giận dậm chân, vung tay áo đẩy tất cả mâm đựng trái cây điểm tâm trên bàn rơi xuống mặt đất. Khóc lóc chạy về tẩm cung của mình.

    Lúc này, Lý Vân và Dạ Khinh Nhiễm đã ra khỏi Quan Cảnh viên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tiếu Phồn Hoa

    Chương 12

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Ra khỏi Quan cảnh viên nàng liền thấy Thải Liên, thiếp thân tỳ nữ của nàng đang cúi đầu đứng đó.

    Trán Thải Liên đã được băng bó kỹ, sợi vải màu sắc rực rỡ đẫ che chỗ bị thương đi, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện đã từng bị thương, mặt nàng cũng được rửa sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt trắng nõn. Hiện tại đang đứng ở đó, không ngừng lo lắng nhìn xung quanh, lúc này thấy nàng đi ra, nên nhất thời vui vẻ, vội vàng tiến lên vài bước, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, rồi nghẹn ngào khẽ gọi: “Tiểu thư …”

    Như là muốn nói gì, nhưng nhìn thấy Dạ Khinh Nhiễm đứng bên cạnh Lý Vân thì lập tức ngừng nói, lui về phía sau một bước, cúi đầu hành lễ với Dạ Khinh Nhiễm: “Nô tì tham kiến tiểu vương gia!”

    “Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, liếc mắt đánh giá Thải Liên một cái, ánh mắt dừng trên trán nàng, rồi nghiền ngẫm cười một tiếng.

    Lý Vân cảm thấy ấm áp, cũng chỉ có Thải Liên này khi nghe đến tin tức nàng suýt bị giam vào Hình Bộ nên thực sự lo lắng đi! Nàng gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Ta không sao, trán của ngươi đã bôi thuốc chưa?”


    Thải Liên sửng sốt, tiểu thư khi nào từng quan tâm nàng đâu? Lập tức gật đầu, có chút thủ sủng nhược kinh nói: “Thưa tiểu thư, đã được thoa dược, tiểu thư không sao là tốt rồi!” Dừng một chút, lại nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm, do dự một chút, sau đó vẫn thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe nói chuyện trong Quan cảnh viên, lo lắng tiểu thư gặp chuyện không may, nên tự ý cho người truyền tin về Vân vương phủ…….”

    “Ừ! Truyền liền truyền đi. Không sao!” Lý Vân gật đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy nếu tiểu nha đầu này không truyền tin tức về Vân vương phủ cầu cứu, đó mới là không bình thường, xem ra trước đó nàng cứu mạng nàng ta khỏi tay Tứ hoàng tử là đúng, cũng là người biết báo đáp ơn tình. Không dừng bước, nói: “Đi thôi! Xuất cung!”

    “Dạ!” Thải Liên bước từng bước, đi theo phía sau Lý Vân.

    Vừa mới thoải mái được vài phần, đáy lòng Lý Vân lại bắt đầu có chút căng thẳng và áp lực. Hôm nay ở trong hoàng cung may mắn vượt qua, trở về Vân vương phủ còn không biết tình hình ra sao, không biết nàng lấy giả làm thật có qua mắt được không còn là vấn đề khó nói. Dù sao nơi đó cũng là nhà của chủ nhân thân thể này, có người quen thuộc đối với nàng nhất.

    Dọc theo đường đi các cung nữ và thái giám thấy Dạ Khinh Nhiễm cùng đi với Lý Vân đều quy củ cúi chào ở khoảng cách thật xa, người nào người nấy nơm nớp lo sợ, còn cung kính hơn bao nhiều lần so với lúc nàng đi cùng Tứ hoàng tử. Lý Vân liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, nghĩ không biết người này làm ra tội ác gì, ai nấy cũng sợ hắn như chuột thấy mèo.

    “Cảm giác mọi người đều sợ hãi thật tốt! Nguyệt muội muội, muội nói đúng không?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên quay đầu, cười hỏi Lý Vân.

    Lý Vân khóe miệng co rúm, có chút không biết nói gì.

    Dạ Khinh Nhiễm cũng không nói thêm gì, vẻ mặt đắc ý dào dạt, hát tiểu khúc càng thêm vui vẻ.

    Thải Liên đi theo phía sau hai người, nhìn hai người sóng vai mà đi, nghĩ nếu tiểu thư không thích Thái tử điện hạ thì tốt rồi. Tuy Nhiễm tiểu vương gia là tiểu ma vương, nhưng rất tốt với tiểu thư. Nhưng mà tiểu thư không phải là thích Thái tử điện hạ sao? Tương lai tiểu thư phải vào cung làm hoàng hậu, thái tử cũng phải đăng cơ, tiểu thư không thích thái tử điện hạ thì thích ai?

    Dạ Khinh Nhiễm không mở miệng nói chuyện nữ.

    Lý Vân càng không có lời nào để nói, tùy ý đánh giá hoàng cung, liền đem cảnh sắc hoàng cung đánh giá cùng nhưng vật trên đường đi sờ sờ loạn thất bát tao. Nghĩ đến xem ra Thiên Thánh hoàng triều rất giàu có, nhìn hoàng cung có thể đoán ra mấy phần.

    Một hàng ba người rất nhanh đi ra cửa cung.

    Có rất nhiều xe ngựa dừng ở cửa cung, hoặc xa hoa hoặc tao nhã, trước mỗi xe ngựa đều có nô bộc và thị vệ đứng thẳng tắp. Mỗi xe ngựa đều có ký hiệu riêng của các phủ, hiển nhiên là chở gia quyến trong phủ. Trong đó có một xe ngựa toàn thân màu đen, ngựa màu đen, xe màu đen, trước xe chỉ có một thị vệ, trang phục thị vệ mặc cũng màu đen. Trước xe cũng không có ký hiệu, không biết là của phủ nào. Nhưng đứng trong một đống xe ngựa cùng thị vệ ngay ngắn này thì rất nổi bật.

    Tuy là xe ngữa bốn phía rất đông đúc, nhưng đều giữ khoảng cách ít nhất một trượng với chiếc xe kia. Việc này chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng từ việc rất nhỏ có thể thấy được nhiểu điều. Lý Vân nghĩ chủ nhân chiếc xe ngựa này có thân phận rất đặc biệt, nếu không, mọi người sẽ không sinh lòng cung kính chiếc xe ngựa này như thế.

    “Đã không thể thấy mặt trời thì cũng đừng đi ra ngoài, không làm cho người khác chú ý thì trong lòng không thoải mái”. Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, chân mày nhăn lại, lầm bầm một câu.

    Giọng nói của hắn tuy nhỏ nhưng Lý Vân lại nghe rõ rành mạch. Nàng cũng không dám hỏi nhiều, để phòng ngừa bị lộ, mọi người đều biết nàng không biết có chút kỳ quái, tóm lại sớm muộn gì cũng biết. Dời tầm mắt khỏi chiếc xe ngựa, tìm kiếm xe ngựa của Vân vương phủ. Không thấy xe nào mang ký hiệu Vân vương phủ, nàng quay đầu nhìn về phía Thải Liên.

    “ Tiểu thư, ngựa của ngài ở đằng kia!” Thải Liên lập tức tiến lên vài bước, đưa tay chỉ con ngựa màu đỏ thẫm cách đó không xa.

    Lý Vân nhìn theo hướng tay của Thải Liên chỉ. Thấy loáng thoáng một con ngựa đỏ bị buộc vào một cọc gỗ, con ngựa trông có vẻ rất nhanh nhẹn, yên ngựa làm bằng vàng, lóe sáng dưới ánh mặt trời, rất là bắt mắt. Đầu ngựa buộc một cái chuông, sợi dây cùng một số vật trang trí khác.

    Nàng nghĩ khó trách tìm không thấy xe ngựa nhà mình, hóa ra là cưỡi ngựa đến. Nhưng mà con ngựa treo nhiều đồ vật vậy có mệt hay không? Thẩm mỹ của thân thể chủ nhân này nàng thật không dám khen tặng. Con ngựa này cũng thật đáng thương. (VL: thẩm mĩ của chính mình!!!)

    Khóe mắt nhìn lướt qua vẻ mặt giễu cợt của gia quyến các phủ, nghĩ không trách thân thể này không tuân theo lễ giáo! Tiểu thư khuê các khi xuất môn đều phải che mặt, ngồi xe ngựa mà đi, khắp nơi tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo nữ nử khuê các, chủ nhân thân thể này lại cưỡi ngựa ra ngoài, cũng không che mặt, phô trương và không đếm xỉa gì đến lễ giáo như thế, cũng quá khác thường.

    Nhưng mà nàng thích! Hơn nữa vừa thấy con ngựa này, nàng liền thích. Cố che giấu cũng không phải tác phong của nàng.

    Khóe miệng Lý Vân cong lên, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, cũng không thấy được xe ngựa của Đức Thân vương phủ.

    “Ngựa của ta ở đó!” Dạ Khinh Nhiễm giơ tay chỉ.

    Lý Vân nhìn theo hướng ngón tay Dạ Khinh Nhiễm, chỉ thấy một con ngựa màu đen cao to đứng không xa con ngựa màu đỏ của nàng, không mang yên ngựa giá trị như ngựa của nàng, đầu ngựa cũng không mang cái gì linh tinh, ngoại trừ yên ngựa không còn vật gì khác. Nàng tán thưởng một tiếng, nhẹ nhàng linh hoạt, đây mới là cưỡi ngựa.

    “Xem ra Nguyệt muội muội rất thích ngựa của ta, nếu không hai ta trao đổi?” Dạ Khinh Nhiễm thấy ánh mắt Lý Vân nhìn không rời, cười hỏi.

    Lý Vân lắc đầu: “Quân tử không đoạt đồ của người thích. Không cần.”

    “Hay cho câu quân tử không đoạt đồ của người thích. Lời này do Nguyệt muội muội nói, làm ta phải cân nhắc khi nghe! Ha ha…….” Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt phá lên cười.

    Lý Vân trong lòng ác hàn, chủ nhân của thân thể này, Vân Thiển Nguyệt và Nhiễm tiểu vương gia bên cạnh đều không phải là loại người “quân tử không đoạt đồ người thích”, chỉ cần nhìn những chuyện do hai người gây ra liền biết. Nàng nhìn qua Dạ Khinh Nhiễm đang cười to, trên mặt có chút xấu hổ, nghiêm mặt đề nghị với hắn: “Cười nhiều không tốt, dễ khiến người ta mau già.”

    Tiếng cười của Dạ Khinh Nhiễm lập tức im bặt, há to mồm, cười không được, không cười cũng không được.

    Lý Vân thấy hắn bị nghẹn, lúc này mới vừa lòng. Cười nói với hắn: “huynh đi trước đi! Nếu Cảnh thế tử đã phái Lục công công truyền lời, hoàng thượng chắc chắn biết, sao ta có thể không đợi mà đi? Chẳng phải là cãi lời hoàng mệnh sao? Ta ở đây chờ hắn cùng đi.”

    Dạ Khinh Nhiễm ngậm miệng lại, ngẫm lại cảm thấy thật mất mặt, làm cho hắn muốn cười cũng cười không nổi. Miệng mở rồi đóng nửa ngày, hắn thấy Lý Vân buồn cười nhìn hắn, nhất thời ảo não, gõ lên đầu nàng một cái, cười mắng: “Ngươi này tiểu nha đầu, ta như thế nào không phát hiện bảy năm không gặp muội càng ngày càng nghịch ngợm? Cười nhiều khiến người ta mau già? Tại sao ta lại chưa nghe nói qua.”

    Lý Vân không trốn tránh, trên đầu bị đánh một cái, tuy rằng không đau, nhưng nàng chưa bao giờ bị người ta xem như tiểu hài tử mà đánh, sắc mặc không khỏi đỏ lên: “huynh không lớn cũng xem người khác chưa lớn hay sao? Làm gì mà động tay động chân. Vốn dĩ cười nhiều khiến người ta mau già mà.”

    Câu nói sau nói vô cùng nghiêm chỉnh. Cười nhiều, trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn. Nhiều nếp nhăn, không phải là già hay sao? Nàng cũng nói không sai. Nhưng mà với cổ nhân như thế sợ là đàn gãy tai trâu. Nàng thở dài một tiếng, có chút đau đầu, nơi này là cổ đại a!

    “Được, muội nói có lý. Đi, chờ tên kia làm gì? Hoàng bá bá biết muội bị ta lôi đi sẽ không trách tội. Nói đi nói lại ngươi chọc giận Hoàng bá bá không ít chuyện rồi? Nếu chuyện gì cũng đều trách tội, muội đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.” Dạ Khinh Nhiễm nắm tay lôi kéo Lý Vân, đi về phía hai con ngựa đang buộc với cọc gỗ.

    Lý Vân ngẫm lại cũng đúng, vậy không cần đợi. Dù sao có người cùng nàng trở về Vân vương phủ lá gan nàng cũng lớn một chút, mặc kệ người kia là Cảnh thế tử hay Dạ Khinh Nhiễm tiểu vương gia, đều là hai tôn đai phật, đều giống nhau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1,412
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Tiếu Phồn Hoa

    Chương 13

    Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lâu


    Editor: Hoai Trang

    Beta: Violetin_08

    Dạ Khinh Nhiễm thấy Lý Vân thoải mái đồng ý, trong lòng rất vui mừng, kéo nàng bước nhanh đến trước ngựa. Liếc mắt đánh giá trên dưới con ngựa của nàng một cái, thấy con ngựa kia biết chủ nhân đến, lập tức xoay lại, lộ ra thần sắc vừa vui mừng, vừa ủy khuất, hắn cố nén cười: “quả nhiên có phong phạm của Nguyệt muội muội, con ngựa này cũng quá…” Thấy Lý Vân nhướng mày nhìn về phía hắn, lập tức đem hai chữ đáng thương nuốt trở về, vòng vo nói: “Con ngựa được muội nhìn trúng, quả thật rất đáng tự hào.”

    Lý Vân ngước mắt nhìn trời, người này trợn mắt nói dối cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi.

    “Ta nghe nói công phu cưỡi ngựa của Nguyệt muội muội rất tốt, có muốn thi cưỡi ngựa không?” Dạ Khinh Nhiễm đi tới trước ngựa của mình, tháo cương ngựa, xoay mình nhanh nhẹn nhảy lên thân ngựa, động tác lưu loát linh động như nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt. Hắn ngồi ngay ngắn trên ngựa, nhìn Lý Vân, vẻ mặt hào hứng.


    “Có gì không thể? ” Lý Vân nghĩ may mắn nàng không phải đồ bỏ đi, trước kia khi bận rộn, phương pháp giải quyết áp lực tốt nhất chính là vui chơi, nào là đua xe, đua ngựa, leo núi, nhảy dù, nhảy cầu….. có thể chơi đều chơi. Cưỡi ngựa đương nhiên không thành vấn đề.

    “Vậy còn không nhanh đi lên!” Dạ Khinh Nhiễm thúc giục, trong mắt hưng trí bừng bừng.

    Lý Vân gật đầu, đưa tay tháo cương ngựa, bỏ qua mấy thứ vụn vặt phía đầu ngựa, cũng học Dạ Khinh Nhiễm điểm nhẹ chân, phảng phất như có một đóa mây tử sắc trôi qua, trong nháy mắt nàng đã ngồi ngay ngắn trên ngựa. Động tác thuần thục, tuy rằng không già dặn kinh nghiệm bằng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng hơn ở chỗ mềm mại nhanh nhẹn, như gió thổi mây trôi, trong một chốc, phong thái kia làm cho ánh mắt của đoàn người chợt lóe.

    Tất cả mọi người đều nghĩ tại sao cho tới bây giờ không có phát hiện Nguyệt tiểu thư lại đẹp đến vậy! Một chút cũng không thua đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh Ngọc Ngưng tiểu thư phủ thừa tướng. động tác lên ngựa của nàng còn đẹp hơn so với Ngọc Ngưng tiểu thư. Ánh mắt khinh thường đều giảm bớt vài phần.

    “Tốt!” Dạ Khinh Nhiễm không chút nào keo kiệt tán thưởng một tiếng. Chỉ cần xem động tác của một người lên ngựa, có thể đoán xem kỹ thuật cưỡi ngựa. Không thể nghi ngờ kỹ thuật của nàng là thượng thừa.

    Lý Vân không nhịn được nhíu mày, nghĩ thân nhẹ như yến, đây là cảm giác có võ công sao? Thật tốt! Nàng hỏi Dạ Khinh Nhiễm: “Bắt đầu chưa?”

    “Bắt đầu!” Dạ Khinh Nhiễm cũng nhíu mày.

    Hai người cùng lúc thúc ngựa, hai con tuấn mã như tên rời cung liền xông ra ngoài. Vừa đi ra ngoài Lý Vân liền hối hận. Nàng biết cưỡi ngựa nhưng lại không biết đường…..

    Trong lòng Lý Vân vô cùng buồn bực, mặc dù không cam tâm, nhưng chỉ có thể hơi ghìm cương ngựa thả chậm một chút để Dạ Khinh Nhiễm đi trước. Dạ Khinh Nhiễm phấn chấn quá mức, nên không chú ý đến động tác nhỏ này của Lý Vân. Hai con ngựa một trước một sau rời khỏi cửa cung, chạy ra con đường lớn.

    Phía sau hoàng cung là một con đường lớn, rẽ bên trái là một khu phố sầm uất. Lúc này người trên đường đông như nước, ồn ào nhộn nhịp. Dạ Khinh Nhiễm xem như không thấy, phóng ngựa phi nhanh, con ngựa cao to như một trận gió băng qua, đám người tuy rằng kinh hoảng la lớn, nhưng ai cũng đều đứng vững vàng, hiển nhiên không hại đến ai.

    Lý Vân theo sát phía sau, nhìn thân ảnh đằng trước đang phóng ngựa phi lên, không khỏi thầm khen một tiếng, quả là kỹ thuật tốt. Nàng cũng không hề ghìm cương ngựa, phi như tên bắn qua đám người, cũng là một mảnh tiếng thét chói tai, nhưng vẫn chưa thương tổn người nào.

    Khóe mắt Dạ Khinh Nhiễm liếc thấy Lý Vân chỉ cách hắn nửa đầu ngựa, cũng tán thưởng một tiếng. Tuy rằng hắn nghe nói nha đầu này cái gì cũng không biết, chỉ có khinh công cùng cưỡi ngựa là giỏi, trước kia hắn không cho là đúng, nghĩ nữ tử cưỡi ngựa đơn giản chỉ là động tác đẹp mắt một chút, nay xem ra suy nghĩ của hắn trước kia là sai lầm. Kỹ thuật cưỡi ngựa như vậy thật khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác, quả là danh bất hư truyền.

    Hai con ngựa chạy ra khu phố sầm uất, lại chạy qua một đoạn đường, trước mắt là một con phố dài. Trên con đường đủ loại những phủ đệ nhà quyền quý. Dạ Khinh Nhiễm không ngừng thúc ngựa, lần lượt ngang qua những phủ đệ tới trước cửa Vân vương phủ, ghìm cương ngựa, quay lại nhìn Lý Vân. Thanh âm sang sảng cười nói: “ Tiểu nha đầu được đó!”

    Lý Vân nghĩ nếu không phải ta không biết đường tự nhiên sẽ phân thắng bại với ngươi. Cười cười từ chối cho ý kiến. Ánh mắt đánh giá Vân vương phủ trước mắt. Chỉ thấy phủ đệ Vân vương phủ trang nghiêm, hai cửa sắt lớn đóng chặt. Hai con sư tử đá trước cửa lớn trông rất sống động. Tường phủ cao ba trượng, nhìn không thấy bên trong. Nàng nắm thật chặt dây cương. Hy vọng có thể lừa dối vượt qua cửa ải này.

    “Vân vương phủ theo ta nhớ vẫn như vậy, trăm năm như một, một chút cũng không thay đổi! Không biết người bên trong có thay đổi không?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân vương phủ, thanh âm nhẹ nhàn khoan khoái hàm chứa một ít cảm xúc.

    “Có thay đổi hay không chẳng phải đi vào sẽ biết sao!” Lý Vân nhàn nhạt nói.

    “Không sai!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, hướng về phía cổng lớn cất giọng hô: “người đâu! Mau mở cửa cho bản tiểu vương gia và tiểu thư nhà ngươi.” Thanh âm vang dội, đâu chỉ một mình Vân vương phủ nghe được, chỉ sợ là cả khu phố đều nghe được giọng của hắn.

    Lý Vân nghĩ tới nếu người này cao âm ở hiện đại hẳn là không tồi.

    Dạ Khinh Nhiễm vừa dứt lời, không tới một phút, lạch cạch một tiếng, tiếng cổng lớn được mở ra từ bên trong, một lão già mặt áo bào tro, ước chừng năm mươi tuổi, bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên là người có võ công. Phía sau hắn là một đám thị vệ giữ cửa.

    Lý Vân nhìn thẻ bài đại tổng quản bên hông lão già, biết đại viện các nhà giàu cổ đại đều có quản gia linh tinh, như vậy vị này là quản gia Vân vương phủ, đương nhiên phải là người có năng lực mới có thể đảm nhiệm, như vậy có võ công không có gì ngạc nhiên.

    Quản gia nhìn Lý vân hoàn hảo không tổn thương gì đang ngồi trên ngựa, đánh giá trên dưới nàng một lần nữa, sắc mặt hơi thả lỏng, ánh mắt lộ ra vui mừng, dời ánh mắt nhìn đến Dạ Khinh Nhiễm cũng ngồi ngay ngắn trên ngựa hơi sửng sốt, rướn cổ lên nhìn phía sau hai người, chỉ thấy con đường lớn không thấy người hắn muốn thấy, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Lý Vân.

    “Kỳ lão đầu, ngươi tìm cái gì? Chẳng lẽ không hoan nghênh bản tiểu vương?” Dạ Khinh Nhiễm bất mãn nhướng mày.

    Quản gia nghe vậy lập tức thu lại nghi hoặc, trên mặt tràn đầy ý cười, tiến lên vài bước, cúi chào Dạ Khinh Nhiễm: “Vân Mạnh bái kiến tiểu vương gia, tiểu vương gia ra ngoài học tập bảy năm, nay gặp lại quả nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, càng có phong thái hơn xưa.”

    “Ha ha, ngươi lão đầu này vẫn kiểu nói như thế. Thế nào không hoan nghênh ta chẳng lẽ sợ ta trộm thạch anh bạch ngọc kỳ của ngươi lần nữa? Yên tâm giờ bản tiểu vương có một bộ cờ rất tốt, còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với bạch ngọc kỳ của ngươi, không hề nhớ tới bộ cờ hư mà ngươi xem như bảo bối kia đâu.” Dạ Khinh Nhiễm cười to nói.

    Gương mặt già nua của Vân Mạnh nhiễm thoáng cái hồng lên, lắc đầu: “Tiểu vương gia sao lại nói như vậy? Trong phủ vừa nhận được trong cung truyền đến, nói Cảnh thế tử và tiểu thư trở về phủ, không nghĩ tới lại là tiểu vương gia, cho nên trong lòng nô tài có chút kinh ngạc, trăm triệu lần không có ý không chào đón vương gia.”

    “À! Ngươi nói hắn? Hắn còn ở hoàng cung chơi cờ với Hoàng đi? Kiêu ngạo bao nhiêu còn muốn người ta chờ hắn? Ta nay không có việc gì, bảy năm không về kinh, nghe nói lão vương gia bị bệnh, đương nhiên là đi trước tới đây thăm.” Dạ Khinh Nhiễm xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho một thị vệ, nâng chân bước vào trong phủ, vừa đi vừa hô lên với Lý Vân: “Còn ngồi trên đó làm gì? Còn không đi vào trong phủ? Nguyệt muội muội, đây là đạo đãi khách của muội sao?”

    Trong lòng Lý Vân buồn cười, lại xoay lưng xuống ngựa, một thị vệ lập tức tiến lên nhận lấy dây cương trong tay nàng.

    “Chúc mừng tiểu thư bình an trở về!” Vân Mạnh thi lễ với Lý Vân.

    Lý Vân gật đầu, cũng không biết nói gì, đi theo Dạ Khinh Nhiễm vào trong.

    Vân Mạnh lại nhìn phía ngoài, vẫn không thấy bóng dáng Dung Cảnh, quay lại dặn dò thị vệ: “khoan hãy đóng cổng lại, ta cùng tiểu vương gia và tiểu thư vào trước, chờ Cảnh thế tử đến lập tức báo cho ta biết.”

    “Dạ! Đại tổng quản!” Các thị vệ canh cửa đồng loạt lên tiếng trả lời.

    “Thật là đối xử khác biệt a! Kỳ lão đầu, ngươi ngóng trông cái nhược mỹ nhân kia đến chơi cờ với ngươi, hay là nghĩ gả khuê nữ nhà ngươi cho hắn? Nếu không sao lại cung phụng tên kia như cung phụng tổ sư gia vậy?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu liếc Vân Mạnh một cái.

    Lý Vân xì một tiếng nhịn không được nở nụ cười. Này nha miệng cũng quá độc đi. Nghe hắn cứ mỗi câu lại nói Vân Mạnh là kỳ lão đầu, xem ra là một kẻ mê cờ.

    “Tiểu vương gia, lão nô không có đắc tội ngài! Hơn nữa lão nô không có nữ nhi để gả cho Cảnh thế tử, cho dù có đi chăng nữa, còn có bao nhiêu danh môn khuê trung tiểu thư muốn gả cho Cảnh thế tử, cũng không tới phiên nhà đầu lão nô a! Tiểu vương gia ngài đừng đùa cợt lão nô.” Vân Mạnh dở khóc dở cười, giải thích nói: “Lão nô tuy rằng đam mê chơi cờ, cũng thập phần hy vọng được đánh một ván với Cảnh thế tử, nhưng mà thực sự là lão vương gia vừa mới nghe nói Cảnh thế tử muốn tới trong lòng rất vui mừng, căn dặn lão nô, nói nhất định phải hảo hảo tiếp đãi Cảnh thế tử, lão nô mới như vậy a…..”

    “Hừ, Vân gia gia cũng quá nặng bên này nhẹ bên kia. Tại sao gặp ta không có vui mừng như thế kia?” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng.

    “Tiểu vương gia của ta, đó là bởi vì lão vương gia không biết ngài cũng tới a!” Vân Mạnh dường như bị Dạ Khinh Nhiễm làm cho rối loạn. Ở trước mặt tiểu ma vương này cái gì cũng không đúng, nói như thế nào cũng đều là sai.

    “Vậy ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi bẩm báo?” Dạ Khinh Nhiễm sải bước đi vào trong, tùy ý coi như nhà mình.

    “Dạ, lão nô đi ngay!” Vân Mạnh bước đi nhanh hơn, chớp mắt liền đi đến phía trước Dạ Khinh Nhiễm.

    Lý Vân nghĩ thật đáng thương, một cái lão nhân khỏe mạnh thận trong, ba câu đã bị người này ép cho chạy trối chết. Nàng liên tục đổ mồ hôi lạnh trong lòng. Nghĩ rằng về sau tốt nhất nàng đừng đừng đắc tội người này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 3 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status