Vô Cực Ma Đạo
Chương 1 : Sâu trong rừng rậm
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Dịch : vicent + ngunuong
Biên dịch : vandai79
Biên tập : ngunuong
Nguồn: www.tangthuvien.com
Một giờ sau, trời sẽ trở lên hoàn toàn tối đen, mỗi tấc đất của rừng rậm đều phảng phất như bị ánh hoàng hôn hòa tan ra.
Đinh Hạo tiến bước vào sâu trong rừng rậm, theo truyền thuyết, chưa từng có thợ săn nào có thể đi tới nơi tận cùng của khu rừng này, và tại nơi đây có thần tiên quỷ quái ẩn núp, cho dù là thợ săn tinh minh cường tráng cũng chẳng thể hoàn toàn chinh phục được nơi này.
Đinh Hạo khi còn rất nhỏ đã nghe các lão nhân trong thôn nói, nếu ngươi không nghe lời, làm chuyện xấu sẽ tống ngươi vào Hắn Phong sâm lâm.
Hắc Phong sâm lâm chính là tên mà thôn dân đặt cho mảnh rừng rậm này. Bởi vì trong rừng, vô luận là thứ gì cũng đều hùng vĩ hơn ở nơi khác, nó có diện tích lớn, động vật và thực vật cũng vậy.
Ở nơi sâu trong rừng rậm, đại thụ cành lá tươi tốt che cả bầu trời, quanh năm âm phong thổi vi vút, tử khí nặng nề, tiếng côn trùng kêu ít hơn nơi khác rất nhiều.
Sau này, khi Đinh Hạo đã hiểu chuyện (1) thì không hề tin những lời của các lão nhân nữa, cũng không tin rằng sâu trong khu rừng rậm này có thần tiên quỷ quái gì, nhưng hắn lại tin trong khu rừng này đích xác có chỗ thần bí, cũng tin tưởng bản thân mình sẽ có một ngày hoàn toàn chinh phục nó. Đây cũng chính là mộng tưởng của mỗi thợ săn trong Sơn Hà thôn, nhưng khu rừng rậm này lại chưa cho thợ săn nào có cơ hội hoàn thành giấc mộng!
Nó giống như cái miệng khổng lồ của ma vật, không ngừng nuốt chửng những thợ săn ưu tú nhất!
Khi xưa Đinh Hạo được lão thợ săn Trương Thành tìm thấy ở trong rừng, lúc đó Trương Thành vốn đã săn được vài con thú và chuẩn bị về thôn, trên đường lại phát hiện ra Đinh Hạo đang nằm trong cái giỏ tre không khóc không cười, mở to hai con ngươi đen bóng nhìn lão.
Cái giỏ tre đó được làm rất vội vàng, các thanh trúc đều chưa được vót cẩn thận (2), Trương Thành còn sợ thanh trúc cứa vào người đứa bé, do dự một chút liền bế đứa trẻ ôm vào trong lòng mình. Trên người đứa trẻ có một cái yếm đỏ, trên cổ có đeo một khối ngọc bài màu xanh lục, trên ngọc bài khắc hai chữ Đinh Hạo.
Trương Thành vốn tưởng là cha mẹ Đinh Hạo ở gần đó, chỉ là có việc phải tạm rời đi nên mới ôm Đinh Hạo vào lòng, đợi cha mẹ nó đến tìm. Nhưng đợi đến lúc trời tối mà không thấy bóng dáng ai cả.
Vì vậy Trương Thành liền bế Đinh Hạo về nhà. Mấy ngày sau, ngày nào Trương Thành đều từ sáng sớm ôm Đinh Hạo trở lại chỗ đó đợi “cha mẹ” của nó. Nhưng vẫn không thấy cha mẹ của nó đến tìm. Trương Thành liền nhận nuôi nó, dùng chữ trên ngọc bài đặt tên là Đinh Hạo và dạy nó kỹ xảo săn bắn. Cho đến khi Đinh Hạo mười ba tuổi, Trương Thành ở trong rừng sâu bị hổ cắn chết mới thôi.
Những đứa trẻ vùng sơn dã thành thục rất sớm, Đinh Hạo từ khi còn rất nhỏ đã đi theo Trương Thành vào trong rừng săn bắn. Trên phương diện săn bắn, Đinh Hạo luôn biểu hiện thiên phú kinh người, cơ trí, cứng cỏi, dũng cảm, tỉnh táo, những phẩm chất mà thợ săn cần hắn phảng phất như là trời sinh ra đã có. Mà trên phương diện kỹ xảo săn bắn cũng bỏ lại các bạn đồng lứa rất xa phía sau. Tất cả thợ săn trong thôn đều tin tưởng rằng, Đinh Hạo khi lớn lên nhất định là mộ thợ săn tối ưu tú của Sơn Hà thôn.
Hai năm trước, khi Đinh Hạo lưng vác một con hổ mang về thôn, đã càng chứng tỏ điểm ấy với mọi người. Thân thể cao gần một mét chín, mỗi khối cơ nhục trên người đều tràn ngập lực lượng bộc phát, về mặt tốc độ và lực lượng trong thôn đã không còn ai có thể so sánh với hắn.
Mày rậm mắt to, trên khuôn mặt vuông mỗi góc cạnh đều rất rõ ràng, tuy mới chỉ mười tám tuổi nhưng cả người từ trên xuống dưới đều đã tràn ngập vẻ đẹp dương cương của nam nhân!
Đinh Hạo đã không còn nhớ được đây là lần thứ bao nhiêu mình đi đến chỗ này rồi, khu vực này cách thôn đã rất xa, nếu bây giờ không trở về thôn ngay thì hôm nay đừng có nghĩ trở lại thôn được nữa. Hơn nữa đi tiếp về phía trước, sẽ hoàn toàn không phải là mảnh rừng rậm mà hắn quen thuộc. Kia chính là nơi có nhiều truyền thuyết nhất trong Hắc Phong sâm lâm, cũng là địa phương thần bí nhất, nguy hiểm nhất.
Rất nhiều lần trước kia hắn đều dừng bước tại chỗ này, một mặt là do cảm thấy mình chưa phải là thợ săn ưu tú nhất của Sơn Hà thôn, chưa sẵn sàng, mặt khác là trong lòng vẫn còn lo lắng, nghĩ đến mình còn chưa báo đáp hoàn toàn ơn nuôi nấng của thôn dân Sơn Hà thôn đối với mình.
Nhưng bây giờ hai điều đó đã không thể trói buộc đước hắn nữa, hắn đã săn được một con mãnh hổ rất nguy hiểm nên không cảm thấy có cái gì có thể uy hiếp hắn. Mặt khác bởi vì hắn săn bắn không biết mỏi mệt, đem đống vật săn tích lại như núi đổi lấy được rất nhiều bạc cho thôn dân, thôn dân mấy năm nay cuộc sống đã được cải thiện rất lớn, không cần bởi vì kế sinh nhai mà lo lắng nữa.
Kiểm tra lại ba ống tên trên người và cây cung đã theo mình năm năm nay, lại rút ra cây liệp đao (3) tốt nhất vừa mới mua. Đinh Hạo rốt cuộc không hề lo lắng, bước đi một bước mấu chốt trong cuộc đời.
Đã đi hơn hai canh giờ rồi, mặt trời sớm đã đổi thành một vầng trăng khuyết trên bầu trời. Nương theo ánh trăng, tầm mắt của Đinh Hạo cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Tiếng côn trùng kêu càng ngày càng yếu, đến mức không thể nghe được, vẻ yên tĩnh đến mức có chút kỳ quái.
Kinh nghiệm săn bắn bao nhiêu năm đã khiến Đinh Hạo thấy được nhất định phát sinh sự tình không tầm thường, bước chân dần dần chậm lại. Dọc theo đường đi, các động vật nhỏ hiền lành dần dần thưa thớt, chỉ có thể nhìn thấy một số loại động vật ăn thịt, lợn rừng, sói, báo, … Mấy loại động vật lúc bình thường đều không dễ dàng thấy được lại không ngừng xuất hiện trong tầm mắt. Đinh Hạo cố hết sức ẩn tàng chính mình nên dọc đường vẫn chưa khiến cho mấy loại động vật này chú ý tới.
Tiếng côn trùng kêu đã hoàn toàn tắt hẳn, yên tĩnh đến mức không thể tưởng tượng được. Bước chân của Đinh Hạo càng thêm chậm rãi, tiếng lách tách phát ra do dẫm lên thảm mục ở trong khu rừng yên tĩnh này trở nên chói tai dị thường.
Đột nhiên một thanh âm do động vật chạy vang lên, thanh âm từ nhỏ đến to đang dần đến gần.
“Là hổ!” Ánh mắt Đinh Hạo nheo lại, một đám hàn mang chợt lóe lên rồi biến mất, kinh nghiêm rất nhiều năm khiến cho hắn có thể rất nhanh phán đoán ra là thanh âm do hổ chạy. Nhưng kỳ quái chính là hắn chỉ nghe thấy tiếng hổ đang di chuyển, nhưng lại không nghe thấy tiếng các loài động vật khác chạy trốn phát ra. Dưới tình huống bình thường, nếu là hổ đi săn, dựa theo tiếng chạy và vị trí mình đang đứng, tiếng con mồi chạy trốn mình cũng phải nghe được chứ, đối với điểm này Đinh Hạo tuyệt đối là có tự tin!
Nếu không phải là săn mồi, là cái gì có thể khiến cho hổ cật lực mà chạy? Đinh Hạo có chút khó hiểu. Đang ở trong nghi hoặc, một thanh âm khác lại xuất hiện trong tai, đây là một loại thanh âm do da và đất ma xát với nhau, là rắn sao? Không giống, Sức ma sát của mãng xà với đất không lớn như vậy, đó là cái gì? Đinh Hạo không phán đoán ra, nhưng thanh âm đó lại khiến cho hắn có một phán đoán kinh người khác – con hổ kia là đang toàn lực chạy trốn! Nó là đang chạy trốn động vật ở phía sau!
Đinh Hạo không biết ở trong rừng cái gì có thể khiến cho hổ sợ hãi như vậy. Theo thanh âm ngày càng gần, Đinh Hạo có thể phán đoán là con hổ này khó thoát khỏi tai kiếp rồi, nó lại so với hổ chạy còn nhanh hơn!
Lúc này Đinh Hạo bắt đầu lo lắng cho an nguy của chính mình, động vật có thể khiến cho hổ chạy trốn như chuột như vậy không phải là thứ hắn có thể đối phó được.
Trong vô thức, ánh mắt vừa lóe lên liền đã tìm được một cây đại thụ rất cao, hắn như một con vượn nhanh nhẹn trèo lên. Lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, ngoại trừ động vật biết bay ra, cơ bản không có gì có thể tạo thành uy hiếp với hắn nữa.
Đứng ở trên cây, nương theo ánh trăng, tầm nhìn của Đinh Hạo càng thêm rộng. Đến rồi, theo sự xuất hiện của con dã thú to lớn đó, trên mặt đất nổi lên gió lốc cuồn cuộn, lớp da vằn vện của nó giống như ảo ảnh, phiêu hốt mà tới.
Con hổ dài khoảng ba mét, đuôi cũng dài đến một mét, nhìn vào thể trọng khoảng ba trăm cân của nó thì biết đó là một con hổ trưởng thành. Nhưng lúc này, nó lại chạy trốn như điên – không phải đi săn, mà là vì sinh tồn mà chạy trốn! Bây giờ Đinh Hạo càng tò mò, rốt cuộc đuổi theo nó là thứ động vật gì?
Theo sau con hổ là một cơn gió lốc lớn hơn nữa, lá cây cùng bụi đất không ngừng cuộc lên cùng với gió lốc, nhìn không rõ lắm.
Trong thời gian một cái hô hấp, con hổ gầm thét chạy qua tảng cây mà Đinh Hạo đang trốn, mà lúc này Đinh Hạo rốt cuộc cũng thấy được đuổi theo nó là thứ động vật gì!
Hít vào một hơi khí lạnh, lúc này hắn mới cảm thấy may mắn lúc nãy mình đã quyết đoán trèo lên cây! Chỉ thấy một con quái vật rắn không phải rắn, trăn không phải trăn, đầu có hai sừng, lưng có hai cánh xuật hiện trong tầm mắt. Con mắt màu tím đen của quái vật này to như nắm tay, chiều dài toàn thân khoảng tám mét, thân to như cái thùng, toàn thân đầy những lân phiến vừa dài vừa dày. Trong cái miệng lớn đang mở ra có vài cái răng nanh hình trùy, chỉ nhìn vào độ cứng rắn của nó, Đinh Hạo không dám có chút nghi ngờ nào về sức sát thương của chiếc nanh đó.
Quái vật mặc dù còn ở ngoài mấy mét nhưng nùi tanh hôi trong miệng nó đã xông vào mũi, Đinh Hạo chỉ mới ngửi một chút liền đã thấy trước ngực có chút nặng nề, lập tức liện phong bế hô hấp, trong lòng thầm kêu may mắn, không ngờ được mùi trong miệng nó cũng có độc tính.
Quái vật này đương nhiên không biết trên đại thụ ở trên đầu còn có một con mồi khác, từ trước mặt Đinh Hạo gào thét lướt qua, nhưng nó di động cũng hình thành một cỗ gió lốc, lá khô và bụi đất bị cuốn theo đã khiến cho tầm nhìn của Đinh Hạo trở nên mơ hồ.
Lúc này một tiếng hổ gầm rền rĩ đã tuyên cáo trận truy đuổi này đã chấm dứt, Đinh Hạo lại một lần nữa nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện ra con hổ đã im lặng ngã xuống, chỉ nhìn vào con hổ kia nằm gập người rất không tự nhiên, hắn có thể khẳng định là con hổ không sống được nữa.
Lúc này Đinh Hạo đã nghĩ có nên đến gần một chút nữa để quan sát hay không, nhưng ý nghĩ này lập tức bị bác bỏ, hắn nghĩ tới hậu quả khi quái vật kia phát hiện ra chính mình. Chỉ nhìn vào hình dáng đã biết, quái vật này tính tình tàn bạo, tuyệt đối thấy là giết. Nhìn vào đám lân phiến dày dạn kia của nó, Đinh Hạo hoài nghi cung tên của mình sẽ không tạo ra được chút lực sát thương nào, mà cái thân thể như một trái núi nhỏ kia càng làm Đinh Hạo đối với lực lượng của chính mình không chút tự tin, huống chi nó còn có độc!
Đinh Hạo rât nhanh đã cho ra một kết luận, thứ này tuyệt đối không phải là mình có thể đối phó được, giữ nguyên vị trí là cách làm sáng suốt nhất trước mắt!
Do dự một lát, Đinh Hạo lại nhìn sang quái vật kia và phát hiện ra một phần ba con hổ đã bị nuốt vào. Tốc độ nuốt của quái vật khiến cho Đinh Hạo hoài nghi có phải là không cần cắn xé mà trực tiếp nuốt chửng xuống hay không? Nhưng mà động tác kế tiếp của nó đem cổ con hổ cắn đứt ra lập tức loại trừ nghi hoặc của Đinh Hạo, cũng không dám hoài nghi mức độ cứng rắn của hàm răng của nó nữa.
Chỉ trong thời gian uống một cốc trà, con hổ đã bị ăn sạnh sẽ, chỉ còn lại vài miếng da hổ rách nát và xương cốt rải đầy đất!
Quái vật dường như chưa ăn no, con mắt màu tím đen liên tục chớp động, phảng phất như là muốn tìm con mồi kế tiếp.
Không có gì dự báo trước, một tiếng chim hót thanh mảnh vang lên bên tai của Đinh Hạo, ánh mắt tím đen của quái vật chợt lóe lên, bắt đầu điên cuồng chạy ngược lại theo con đường đi tới.
Lại còn có thứ có thể khiến cho nó sợ hãi! Đinh Hạo đột nhiên sửng sốt!
------------------------
Chú thích:
1. Trưởng thành, hiểu biết
2. Nguyên văn là “chưa qua xử lý gì”, nhưng thấy để thế kỳ quá
3. Dao đi rừng
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile