TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 18 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 87

Chủ đề: Hành trình vô hạn - vocaloidlover96‎

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2015
    Bài viết
    118
    Xu
    0

    Mặc định Hành trình vô hạn - vocaloidlover96‎

    HÀNH TRÌNH VÔ HẠN


    Tác giả: Tui


    Hai nửa của một linh hồn, cân bằng và hoàn mỹ. Một người không thể chết nếu kẻ kia còn sống, vĩnh hằng và bất tử. Một thuần khiết, trắng như một tờ giấy, một nhìn thấu sự âm u và giả dối của thế gian. Thế nhưng cả hai đều giống nhau ở một điểm. Họ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ những người thân yêu của mình.

    Mọi thứ.

    Dù cho điều đó có là chống lại Sáng Thế Thần hay binh đoàn Luân Hồi Giả bất tận.



    Thế giới hiện tại: Harry Potter + Bayonetta + ???.

    Cảnh báo: AU, AU và AU, AU rất nặng. Đây không phải Harry Potter bạn từng biết, hay Bayonetta bạn từng biết, hay bất kì thế giới nào sẽ vào... Cốt truyện cũ là gì? Khi đã xuất hiện chữ Altered Universe, bạn đừng mơ là sẽ gặp cốt truyện cũ nữa. Lời giải thích của tác giả là một khi đã lỡ tay thay đổi thì phải làm tới cùng. Tất nhiên thì các sự kiện chính vẫn có thể xảy ra... hi vọng vậy.

    VÔ CÙNG QUAN TRỌNG:

    Tag: Soft Yuri, Harem, Violence, Ecchi...

    KHÔNG CÓ TAG: Lemon, Smut, Mature, Seinen, NTR...

    Những chương có cảnh báo đề nghị đọc kĩ, nếu ko thích thì bỏ qua, đọc thì tự chịu.

    Lịch post: cuối tuần (thứ 7 chủ nhật) tuần nào ko post tuần sau post dồn.

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=132941 link góp ý
    Lần sửa cuối bởi vocaloidlover96, ngày 16-01-2017 lúc 12:36.
    ---QC---


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,bagggggggg,bluedragon006,D3monn,Darkzergling,helclinkz,kaitou197,kikiminh,lamduy1230,long17111995,Ngân Nhãn Lang,Pha,phamquangdung,Zoro_NDK,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2015
    Bài viết
    118
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương Mở Đầu




    Trời mưa tầm tã. Cơn mưa nặng hạt trắng xóa cả Luân Đôn, khiến những con người bận rộn buộc phải dời lại lịch trình của mình và trốn ở trong nhà hoặc công sở. Không ai muốn ra đường trong thời tiết đáng sợ như vậy. Thậm chí nhìn ra cửa sổ họ cũng chả thấy được gì ngoài màu trắng của mưa và tiếng gió gào thét.

    Và cũng vì thế mà họ không thể nào thấy được một bóng người đột ngột xuất hiện giữa cơn bão.

    Thật kì lạ, người phụ nữ cắm cúi đi trong cơn mưa, thế nhưng quần áo và cái bọc mà người phụ nữ ấy ôm trong ngực vẫn khô queo, như thể những hạt mưa cố tình tránh né cô ấy vậy. Trở ngại duy nhất của người phụ nữ là cơn bão và tầm nhìn, và mặc cho vóc dáng yếu ớt của cô, cơn bão khó có thể ngăn cản từng bước tiến của người phụ nữ.

    Người phụ nữ dừng chân trước cánh cửa của một nhà trẻ mồ côi.

    Thật sự là một nơi ở tồi tàn, người phụ nữ nghiến răng nghĩ như vậy. Việc phải để báu vật của mình cho những sinh vật thấp kém kia trông nom là một sự sỉ nhục đối với người phụ nữ, thế nhưng chỗ dựa duy nhất của người phụ nữ đã biến mất và không biết sống chết thế nào, đây là sự lựa chọn duy nhất. Đặt đứa bé xuống, người phụ nữ rút một vật trong tay áo của mình ra. Một cây đũa.

    Người phụ nữ nhẹ nhàng gõ cây đũa của mình lên trán đứa bé, lập tức một làn ánh sáng từ trán tràn xuống khắp người đứa bé. Hài lòng gật đầu, người phụ nữ ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người khác đang đứng trước mặt mình. Một vị sơ, có lẽ là người của trại trẻ mồ côi. Người phụ nữ mỉm cười, việc vị sơ này xuất hiện khiến cho cô tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

    “ Imperio!”

    Ánh sáng lóe lên, và vẻ mặt sững sờ ngạc nhiên của vị sơ biến thành vẻ đờ đẫn. Người phụ nữ bế đứa bé lên và giao cho vị sơ kia, sau đó lạnh lùng quay lưng đi trong khi vị sơ kia thẫn thờ bế đứa bé vào nhà. Phần việc của cô đến đây là hết, mọi bánh răng đều đã được lắp vào đúng vị trí, điều cô cần làm bây giờ là chờ đợi kẻ thù đến bắt mình thôi, như kế hoạch mà cô cùng người ấy đã thảo luận.

    Cơn bão đột nhiên lặng xuống.

    “ Ngưng chạy trốn rồi sao Bellatrix? Ta không nghĩ ngươi sẽ đầu hàng sớm như vậy.” Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng người phụ nữ.

    Người phụ nữ quay lại, chậm rãi gỡ xuống chiếc mũ trùm đầu của mình. Mái tóc đen thô dày và bóng mượt xõa xuống, đôi mắt màu tối khẽ híp lại thành vầng trăng khuyết, và đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên.

    “ Arara, ngài Mắt Điên đích thân tới đón góa phụ tội nghiệp này sao? Và cả quý bà Bones cùng quý bà Longbottom? Đây quả là một buổi tiệc trà ấm cúng, tiếc là ta không có chuẩn bị đầy đủ.” Bellatrix xoay đũa phép của mình giữa đầu các ngón tay, thoải mái đối thoại như thể trước mặt cô là những người bạn lâu năm, dù cho mấy người ấy ai cũng nghiến răng nghiến lợi sẵn sàng nhảy xổ vô Bellatrix nếu nhìn thấy bất kì cử động lạ nào.

    “ Nói đủ rồi, nhanh chóng đánh gục ả trước khi ả kịp làm trò gì.” Một người đàn ông trung niên với bộ mặt dữ dằn tràn đầy vết sẹo gầm gừ nói, một trong hai con mắt của ông liên tục đảo tới đảo lui, thậm chí quay vòng ba trăm sáu chục độ trong hốc mắt.

    “ Tôi đang đợi ả làm trò đây, cái cớ phù hợp để khiến ả phải trả giá cho những gì đã làm cho con tôi.” Người phụ nữ lớn tuổi nhất khàn khàn nói, đôi mắt lóe lên sự thù hận.

    Bellatrix bật cười:

    “ Bình tĩnh nào Longbottom. Ta cũng có lúc biết điều chứ,” Bellatrix thản nhiên ném đũa phép của mình về phía Moody, “ Ta đầu hàng.” Cô giơ hai tay của mình lên, mỉm cười khoái chí.

    “ Giờ thì mụ không được phép chạm vào ta nếu không muốn gặp rắc rối pháp lý.”

    Augusta Longbottom nghiến răng giận dữ, hai tay bà run bần bật. Thấy vậy Moody buộc phải lên tiếng:

    “ Lui lại đi Augusta. Từ lúc này trở đi đây là phận sự của Thần Sáng.” Ông bước lên một bước, đứng giữa Augusta và Bellatrix, biết rằng bà lão trước mặt ông đang rất nguy hiểm.

    “ Đừng làm việc này trở nên khó khăn, Augusta, Bộ Phép Thuật sẽ không hài lòng…”

    “ KHÔNG HÀI LÒNG? Sau những gì ả làm với Frank và Alice, ông bảo ta phải quan tâm đến Bộ Phép Thuật sao?”

    “ Bình tĩnh lại Augusta!” Amelia Bones lớn tiếng nói, “ Tôi hiểu được cảm xúc của bà, nhưng Bộ Phép Thuật và Hội Đồng Wizengamot sẽ không để yên cho bà nếu bà giết một tù nhân đã đầu hàng, và là một quý tộc thuần huyết nữa. Ả ta sẽ chịu sự phán quyết của pháp luật và nhận sự trừng phạt thích đáng.”

    Nói xong Amelia nhanh chóng ra hiệu cho cấp dưới của mình tiến hành áp giải Bellatrix trước khi Augusta kịp gây thêm rắc rối nào. Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, cả một tiểu đội Thần Sáng truy lùng Bellatrix đã lo ngại một trận đánh nguy hiểm bởi ai cũng biết Bellatrix vô cùng sùng bái Chúa Tể Hắc Ám, và tin chủ nhân của mình biến mất sẽ khiến ả nổi điên. Thế nhưng biểu hiện của Bellatrix hoàn toàn trái ngược với những gì họ lo ngại. Điều đó khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn, nhưng có điều gì đó bất thường ở đây, và Moody biết rõ như vậy.

    “ Ngươi đang âm mưu gì phải không?” Moody hỏi trước khi các Thần Sáng độn thổ áp giải Bellatrix về Bộ Phép Thuật.

    “ Ngươi rất nhạy bén, Moody yêu dấu à,” Bellatrix nói, “ Nhưng ván cờ đã định, và giờ chúng ta chờ đợi, chờ đợi cái ngày mà Ngài thức tỉnh, cái ngày đánh dấu cho một kỉ nguyên mới của phép thuật.”

    Con mắt ma thuật của Moody nhanh chóng đảo tròn, khuôn mặt sứt sẹo co rúm lại. Một giả thiết được lập ra, vô lý nhưng nếu là sự thật thì nó sẽ vô cùng kinh khủng.

    “ Ngươi… chưa bao giờ trung thành với Voldemort…” Moody hỏi, câu hỏi mà ông không muốn nghe trả lời. Đúng như ông muốn, Bellatrix không nói gì, mãi cho tới tận khi các Thần Sáng độn thổ cô đi mất, Bellatrix vẫn không hé răng. Thế nhưng nụ cười mỉa mai trên môi của cô khiến Moody rùng mình. Khi một người phụ nữ điên loạn như Bellatrix mỉm cười, điều đó chưa bao giờ là điều tốt.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vocaloidlover96, ngày 18-03-2016 lúc 22:36.

  4. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,aivan,bagggggggg,bluedragon006,chiengminh,ComradeH,D3monn,Darkzergling,famerhung,Frozen96eart,helclinkz,kaitou197,kikiminh,lamduy1230,long17111995,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,Pha,phamquangdung,thelordevil,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2015
    Bài viết
    118
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1: Sinh nhật một mình và cuộc gặp định mệnh ở nhà thờ





    Tên tôi là Alphonse. Alphonse Gospel. Một cái tên đậm chất tôn giáo, và nực cười thay tôi lại là tất cả những gì tôn giáo ấy ghét bỏ. Tôi là một phù thủy, và tôi biết được điều đó từ những kẻ luôn mồm mắng chửi tôi. Là một phù thủy trong ngôi nhà của Chúa, tôi bị xa lánh. Có lẽ bọn nhóc ấy không thực sự biết rằng tôi là phù thủy, nhưng chúng cũng đủ thông minh để nhận ra những điều kì lạ quanh tôi. Tóc đổi màu, đồ chơi lơ lửng, lũ rắn thích quấn quýt quanh tôi, chỉ có kẻ mù mới không nhìn ra. Và nếu bọn nhóc nhìn ra, chả mấy chốc người lớn cũng vậy, và để “đảm bảo an toàn” cho bọn trẻ bình thường kia, tôi bị xa lánh. Tất nhiên họ không thể nào ngang nhiên đuổi tôi đi được, dù gì đây cũng là một cô nhi viện dưới tên của Chúa mà. Không, tôi ước họ đuổi tôi đi, như họ đã đuổi sơ Ashley, người duy nhất thật sự quan tâm tôi. THật buồn cười khi bà ấy là người duy nhất làm vai trò của mình trong cô nhi viện này, và họ đuổi bà ấy đi.

    Thời khác của cậu vẫn chưa tới, hãy kiên nhẫn…

    Mỗi khi tôi muốn bỏ trốn, giọng nói ấy lại vang lên. Cậu ấy bảo tôi phải kiên nhẫn, bảo tôi phải khiêm tốn, bảo tôi phải ẩn giấu tài năng của mình. Tôi nghe lời cậu ấy, tôi luôn làm vậy, dù sao thì cậu ta cũng là bạn tri kỉ của tôi. Tôi chưa bao giờ biết tên của cậu ấy, bởi cậu ấy nằng nặc nói rằng chúng tôi sớm hay muộn gì cũng là một, giữ tên của tôi là được rồi. Tôi thích cậu ấy, cậu ấy dạy cho tôi rất nhiều điều, những điều mà chỉ tới trường tôi mới được học. Cứ mỗi đêm, cậu ấy lại đến với tôi trong các giấc mơ, cẩn thận chỉ dạy tôi mọi thứ. Cả khoa học lẫn phép thuật.

    Khoa học rất dễ, bởi nó thuần túy kiến thức. Cậu ấy nói rằng cậu ấy đã hơi ăn gian một chút và khiến tôi có trí nhớ rất tốt, thế nên các môn học của Muggle trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chả mấy chốc các kiến thức cần thiết đã được lấp đầy. Phép thuật, đấy lại là một vấn đề khác.

    Đũa phép là gông xiềng, là hòn đá buộc vào chân. Phép thuật thật sự đến từ chính linh hồn.

    Sau đó cậu ta dạy tôi cái thứ gọi là Telekinesis, bảo rằng đây mới thực sự là cách phù thủy nên dùng phép thuật, thay vì vung vẩy đũa phép. Chìa khóa là cảm xúc, cậu ấy bảo vậy, cảm xúc mãnh liệt như một ngọn lửa, được đổ thêm vào chất dầu của sự khát khao. Tình yêu là mạnh nhất, cũng như thù hận, nhưng thù hận sẽ đẩy tôi vào vực sâu, còn tình yêu sẽ giữ vững bản ngã, và nó khá là lãng mạn, phụ nữ thích người lãng mạn. Vì cậu ấy nói vậy nên tôi sẽ cố không giết lũ nhóc bắt nạt tôi, thay vào đó tôi sẽ thể hiện lòng bao dung và trái tim nhân từ. Ừ, sẽ cố hết sức, nhưng nếu tôi cáu quá thì tụi nó bị nghiền nát cũng chịu.

    Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của tôi, và tôi đang lang thang bên ngoài giải tỏa áp lực. Bên trong đầu tôi, cậu bạn tri kỉ đang không ngừng hát vang chúc mừng sinh nhật. Nói hát là nói quá, đó là một sự kết hợp của mèo động dục, chó táo bón và heo bị cắt tiết, tất cả trộn lẫn vào trong một bản nhạc rock được biểu diễn bởi lũ khỉ bị ghẻ và bị dính hai tay vào nhạc cụ. Và tôi phải nghe đi nghe lại nó mỗi năm một lần. Thật xui xẻo.

    Giờ thì tôi đang phân vân không biết nên tự thưởng mình món gì, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật tôi mà. Có lẽ là một cây kem, chỉ một cây thôi, đồ ngọt luôn để lại hậu quả “thú vị” đối với tôi. Cậu bạn của tôi thì muốn rủ tôi đi tiệm sách và thâu vài cuốn tạp chí người lớn. Tôi vẫn không hiểu được có gì thú vị khi nhìn thấy ảnh khỏa thân của phụ nữ, thế nên tôi từ chối cậu ta, mặc kệ cậu ta nài nỉ van xin thế nào đi nữa.

    Đôi lúc tôi tự hỏi ai mới là người trưởng thành hơn.

    Vậy đi, đi ăn kem là tốt nhất. Thế nhưng tôi vừa bước qua tám tuổi vài phút trước, đồng nghĩa bây giờ đã qua mười hai giờ đêm và chuyển sang một ngày mới. Tôi không nghĩ sẽ có tiệm kem nào mở cửa vào lúc này, nhưng tôi nghĩ mình nên đánh cược vận may của mình. Nếu như không có kem, tôi vẫn được tận hưởng một lần tản bộ dưới bầu trời đêm yên tĩnh này. Tôi thích ban đêm.

    Không khí trong lành không khói bụi của đêm khuya tràn đầy phổi tôi khi tôi dạo bước trên vỉa hè, những ngọn gió mát lạnh lùa qua tóc và vào trong quần áo. Tôi thích sự yên tĩnh của đêm tối, không có những lời hằn học, những ánh nhìn ghen ghét và thái độ xa cách, không có ai gọi tôi là quái vật. Chỉ có ban đêm tôi mới thực sự được sống.

    Phố xá lúc nửa đêm rất vắng vẻ, không một bóng người xuất hiện, nếu có thì họ cũng vội vã về nhà. Âm thanh duy nhất vang lên trong con phố tĩnh lặng này là tiếng bước chân của tôi. Tôi nhẹ nhàng di chuyển, nhảy chân sáo trên những viên gạch lát vỉa hè, bàn chân trần cảm nhận sự mát mẻ và thô ráp của các viên gạch. Tôi không có giày dép, họ chưa bao giờ nghĩ tôi có thể trốn ra khi họ đã khóa hết cửa rồi. Những kẻ đần độn, cậu ấy gọi họ như vậy vì họ đã quá coi thường những gì tôi có thể làm, những gì cậu ấy chỉ dạy tôi.

    Từ giờ cho tới khi tôi phải dậy làm bữa sáng, tôi có khoảng năm giờ để tận hưởng. Chả hiểu sao tôi lại là người phải làm bữa sáng trong khi họ được nhà thờ trả tiền để chăm sóc bọn tôi, và họ lại đánh tôi khi tôi làm không đúng yêu cầu. Tôi có thể tái tạo lại như ban đầu, thế nhưng không có nghĩa tôi sẽ không sợ đau đớn. Trái lại, vì biết tôi sẽ không có vết thương nào, họ càng mạnh tay hơn. Những điều con người có thể làm khi họ nhận ra họ không cần phải đối mặt với hậu quả.

    Tôi lắng nghe ngọn gió, chúng luôn thì thầm cho tôi mọi thứ. Gió không biết nói, nhưng nó lại truyền cho tôi những cảm giác kì lạ, cho tôi biết được những thứ xảy ra ngoài tầm mắt của mình. Những kẻ xấu, những kẻ muốn hại tôi, ngọn gió luôn thì thầm báo trước cho tôi. Người trong đầu nói cho tôi biết đó là thành quả của việc không ngừng luyện tập phép thuật, phép thuật của tôi sẽ tỏa ra như tơ nhện trong một phạm vi lớn và có tác dụng cảnh báo. Tôi nghĩ đó là lí do tôi chưa bao giờ bị bắt khi lũ trẻ độc ác kia muốn tìm tôi. Có lần chúng ném đá vào đầu tôi nhưng gió đã cản lại và ném trả, chúng bị chảy máu là lỗi của chúng nhưng tôi lại là người bị đòn. Tôi ghét bọn chúng, tại sao chúng luôn tìm mọi cách để phá tôi cơ chứ.

    Đột nhiên tôi cảm nhận được một sự thay đổi trong ngọn gió. Nguy hiểm, ngọn gió không ngừng truyền ra tin tức ấy cho tôi. Chạy đi, gió bảo vậy, nếu không tôi sẽ chết. Chết ư? Điều đó nghĩa là sao? Cái chết là thế nào?

    Một điều mà ta có thể chạy nhưng không thể trốn, và nó luôn bắt kịp ta. Giọng nói trong đầu tôi đáp lời.

    Nghe như cái chết rất giỏi trong trò trốn tìm đấy nhỉ, liệu nó có thể tìm ra tôi không?

    Không một ai có thể trốn khỏi cái chết, nó là sự thật không thể chối cãi của vạn vật. Có sinh chắc chắn sẽ có tử.

    Ồ cái chết sẽ là một bạn chơi rất tuyệt đấy! Tôi chưa bao giờ thua trong trò trốn tìm, và nó cũng vậy, và nếu tôi gặp nó, tôi sẽ mời nó chơi trốn tìm! Đấy sẽ là trò trốn tìm đỉnh nhất lịch sử!

    Đúng thế, nhưng chưa phải bây giờ. Cậu còn một sứ mệnh quan trọng hơn rất nhiều, và chỉ khi cậu hoàn thành, cái chết mới sẽ tới đón cậu.

    Thế nhưng không phải nó đang ở đây sao? Ngọn gió bảo cái chết đang ở xung quanh, nếu tôi mời nó cùng chơi thì sao?

    Không có trả lời, giọng nói trong đầu tôi im bặt, thế nhưng giọng nói của gió càng lúc càng mãnh liệt. Tôi lần theo tiếng của gió, nó càng gấp rút nghĩa là tôi càng đến gần. Và cuối cùng tôi đến trước một nhà thờ. Tôi biết nơi này, dù sao thì cô nhi viện của tôi cũng được nhà thờ này tài trợ, và vài nhân viên trong đó cũng làm việc ở cô nhi viện. Và cũng chính họ là người căm ghét tôi vì tôi có phép thuật.

    “ Lạ thật, tại sao gió lại im lặng rồi?” Tôi lẩm bẩm, sự yên ắng đột ngột này khiến tôi cảm thấy lạ lẫm. Gió chưa bao giờ im lặng với tôi, nó luôn thì thầm với tôi mọi lúc mọi nơi. Nó và lũ rắn, tuy nhiên lũ rắn thích nói về lũ chuột béo múp míp hơn.

    Phạch phạch phạch.

    Tiếng đập cánh vang lên khiến tôi giật mình. Chim chóc giờ này làm sao lại bay ở ngoài được? Loài chim duy nhất tôi nghĩ tới là cú, nhưng khi tôi ngước nhìn lên trời, tôi lại nhìn không thể thấy gì. Kì lạ là, ngọn gió bắt đầu lên tiếng, và nó mách tôi rằng ở trên đầu tôi thật sự có cái gì đó đang hạ xuống. Tại sao tôi không thể thấy chúng? Gió chưa bao giờ nói dối tôi, vì thế tôi luôn tin tưởng nó, nếu nó nói có cái gì đó trên đầu tôi có nghĩa là tôi phải cẩn thận rồi. Có lần một thằng lớn tuổi thả cả một chậu hoa từ tầng cao xuống đầu tôi, phải mất mấy phút mới liền lại được hộp sọ, thế là từ đó tôi khá là dị ứng khi có thứ nào đó lơ lửng trên đầu tôi.

    Tôi không nhìn thấy chúng, nhưng tôi nghĩ mình có thể làm chúng hiện ra. Gió nghe lời tôi, nó cuốn lấy đất cát và đá vụn xung quanh tôi và hất lên trời. Ngay lập tức điều đó trở nên hiệu quả, bụi đất khiến cho những sinh vật vô hình tạm thời hữu hình, tôi có thể nhìn thấy chuyển động của chúng trong đám bụi mờ ấy. Bọn chúng trông như loài chim khổng lồ lai tạp với con người, cái đầu nhọn nhọn như mỏ chim và đôi cánh bự ở sau lưng, và hai tay chúng đang cầm thứ gì đó mà tôi không thể thấy rõ.

    Né, ngọn gió thét lên với tôi, thế là tôi liền lăn qua một bên. Âm thanh bén nhọn phát ra từ chỗ tôi mới đứng cách đó vài giây và trên mặt đất hiện ra một vệt cắt nông. Chúng tấn công tôi, chúng không khác gì lũ nhóc và đám người lớn ở cô nhi viện. Tại sao lại như vậy? Tại sao tôi lại luôn là người phải chịu đòn? Tôi vội vã bỏ chạy, thế nhưng ngọn gió lại cảnh báo rằng có sinh vật khác đang chặn đường của tôi, buộc tôi phải quẹo về hướng khác. Mỗi khi ngọn gió lên tiếng, tôi liền cúi đầu, lăn mình và nhảy né, và mỗi lần như vậy tôi cảm giác được có thứ gì xẹt qua người tôi, để lại những vết rách trên áo quần và những vết cắt trên cơ thể. Các vết thương sẽ liền lại dễ dàng, nhưng điều đó sẽ khiến tôi mau chóng thấy đói bụng, và cô nhi viện chưa bao giờ cho tôi ăn no cả. Sẽ có lúc tôi không thể tái tạo lại nếu tôi cứ bị như vậy. Thế nên tôi tăng tốc, cơ bắp ở đôi chân được kích thích và bành trướng, và tôi vọt thẳng về phía an toàn duy nhất.

    Thế rồi tôi nhận ra trước mặt tôi là cánh cửa nhà thờ. Cánh cửa nhà thờ đóng chặt, nhưng tôi không dừng lại vì bọn chúng ở ngay sau lưng tôi, thế nên tôi nhảy lao thẳng về phía nó. Trên không trung cơ thể tôi dần thay đổi, trọng lượng nhanh chóng tăng gấp đôi, cơ bắp thân trên phình ra và căng cứng và ở trước trán mọc ra một cái sừng. Tôi đã biến phần lớn bản thân thành con tê giác, một con tê giác đang bay với vận tốc gần chín chục kilomet trên giờ, và cánh cửa nhà thờ chịu số phận nó đáng phải nhận lấy khi ngu ngốc cản đường tôi.

    ẦM!!!

    Cú va chạm làm tôi hơi choáng váng, buộc tôi trở về hình dạng gốc. Mắt tôi hoa cả lên, toàn sao với sao lấp lánh, và tôi chỉ kịp nhận ra rằng mình đang hướng mặt vào sàn nhà và sắp sửa hạ cánh khẩn cấp. Ôi trời, sẽ đau lắm đây. Tôi nhắm chặt mắt chuẩn bị cho màn cạp đất vĩ đại, nhưng một giây, hai giây rồi ba giây, cơn đau và tiếng răng gãy không xuất hiện… Kì lạ, tôi không té ngã sao? Không, ai đó đã cứu tôi, tôi có cảm giác ai đó đang nắm lấy gáy áo mình và xách tôi lên như một con cún.

    “ Nhìn xem lũ mèo, ý ta là thiên thần đã tha cái gì vào này. Một đứa nhóc như mi đang làm gì ở đây vào giờ này thế?”

    Tôi ngẩng đầu lên, tuy mọi thứ vẫn còn đang quay mòng mòng nhưng tôi vẫn hơi hơi nhìn ra người đang nói chuyện với tôi. Đó là một vị sơ, tôi nghĩ vậy vì cái thứ cô ta mặc là đồng phục của các sơ. Cô ta rất đẹp, khuôn mặt thanh tú với làn da trắng toát, trên sống mũi là cặp mắt kiếng với gọng kiếng hình con bướm. Phần còn lại của ngoại hình bị ẩn giấu đằng sau bộ đồng phục nhà thờ. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén vô cùng, và cô ấy lên tiếng, một chất giọng rất Anh:

    “ Ta không nhớ là đã xin ông già Noel một đứa bé, ta cứ nghĩ mình phải nằm ngay đầu cái danh sách Hư Hỏng của ổng cơ. Không biết ta có thể trả lại quà không nhỉ?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,bluedragon006,ComradeH,D3monn,Darkzergling,Frozen96eart,helclinkz,kaitou197,kikiminh,lamduy1230,long17111995,momo1453,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,Pha,thelordevil,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2015
    Bài viết
    118
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Đứa trẻ và vị nữ tu sĩ







    Bayonetta rất thích những đêm giống đêm nay, không khí lạnh lẽo và bầu trời trong để lộ toàn bộ mặt trăng. Không có gì đẹp hơn mặt trăng tròn trên bầu trời đêm cả, và các vì sao xung quanh càng tô điểm cho nó. Đây cũng là những đêm mà sức mạnh của Phù Thủy Umbra đạt đỉnh điểm, và điều đó khiến việc săn giết thiên thần trở nên dễ dàng hơn rất nhiều lần. Bayonetta thậm chí không cần phải cất công đi tìm kiếm con mồi, ngay bên cạnh cô là quan tài của người mới chết, và chả mấy chốc lũ thiên thần sẽ xuất hiện để đưa linh hồn hắn đi lên Paradiso. Kế hoạch của cô là chờ đợi bọn chúng tự dẫn xác vào nhà thờ này, sau đó giết sạch chúng trong khi đang mặc bộ đồ của một nữ tu sĩ. ĐIều đó rất ý nghĩa, phải không?

    Thế nhưng khi người phá nát cánh cửa nhà thờ không phải lũ thiên thần mà lại là một thằng nhóc, Bayonetta nhận ra kế hoạch của mình có lẽ không còn đơn giản như cô nghĩ. Thằng bé lao như một viên đạn, Bayonetta thậm chí còn nhìn thấy vệt máu bay sau lưng nó và theo phản xạ, vội vàng kích hoạt Witch Time. Thời gian như ngừng lại cho phép Bayonetta kịp đánh giá tình trạng của đứa bé. Một thằng bé tóc vàng trắng trẻo xinh xắn, thế nhưng quần áo đen đúa nhiều vết may như ăn mày, thậm chí trên người có rất nhiều vết cắt đẫm máu. Không có vết nào nguy hiểm, nhưng chỉ cần nhìn qua là đủ biết thằng bé đã gần với cái chết như thế nào. Đây không phải những điều mà một đứa bé nên trải qua. Bayonetta nhẹ nhàng chụp lấy gáy của thằng bé, bởi cô không thích ôm ấp, và đưa dòng thời gian trở lại bình thường.

    Phản ứng của đứa bé rất thú vị. Đôi mắt nó nhắm nghiền, toàn thân co lại chuẩn bị cho cú va đập sẽ không xảy ra, mãi một lúc sau nó mới nhận ra và mở mắt. Giây phút đó Bayonetta nhận ra có điều kì lạ ở đứa bé này. Đôi mắt ấy trong veo và xanh biếc như biển cả, chứa đựng thuần túy sự tò mò và không hề pha lẫn một tia sợ hãi. Không một tia sợ hãi, dù cho toàn thân đầy vết cắt và xém chút nữa té bể đầu chết. Ít nhất thằng bé không sao cả, Bayonetta nghĩ thầm như vậy.

    “Ta không nhớ là đã xin ông già Noel một đứa bé, ta cứ nghĩ mình phải nằm ngay đầu cái danh sách Hư Hỏng của ổng cơ. Không biết ta có thể trả lại quà không nhỉ?” Bayonetta nói.

    “ Cảm ơn rất nhiều.” Đứa trẻ trả lời, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ, duy chỉ có đôi mắt cử động và đánh giá Bayonetta.

    Thằng nhóc kì lạ, Bayonetta nghĩ thầm, có vài điều kì lạ ở đứa bé này, nhưng trước khi Bayonetta có thể hỏi, bọn thiên thần đã xông vào nhà thờ. Với hình dạng giống một sự lai tạp giữa người và chim, đám thiên thần Affinity này chính là kẻ đã gây ra các vết thương trên người đứa bé. Thật quái đản, Bayonetta biết rằng thiên thần rất ít khi tấn công con người, sau bao năm săn giết thiên thần thì Bayonetta chỉ mới biết được có chưa tới năm vụ thiên thần giết người vô tội. Đứa bé này phải có cái gì đó đặc biệt thu hút sự chú ý của chúng. Bayonetta đặt đứa bé xuống đất và bước lên che trước mặt nó, đứng giữa đứa bé và lũ thiên thần. Cô lột bỏ bộ đồng phục nhà thờ ra, để lộ bộ đồ đen bó sát tôn lên từng đường cong đầy đặn, với phần lưng cắt chữ V để lộ làn da trắng khêu gợi.

    “ Xin chào tất cả mọi người.” Bayonetta chỉnh lại gọng kính của mình, cái kính lóe lên một cách đáng sợ, “ Có thể nói vì sao bọn mày lại tấn công cái thứ nhỏ bé đáng yêu này không?”

    Đám thiên thần không trả lời, bọn chúng điên cuồng lao về phía Bayonetta. Nhếch mép cười khinh bỉ, Bayonetta lập tức rút cặp súng yêu thích của mình, Elfin Knight ra và bước vào Purgatorio. Ở trong Purgatorio, Bayonetta có thể mặc sức tung hoành mà không lo đạn lạc làm hại đứa bé vô tội. Một phát đạn xuyên thẳng hộp sọ của một tên thiên thần và đầu nó nổ tung, Bayonetta nhảy lên và đạp lên đầu của một tên thiên thần khác, cặp Elfin Knight ở gót guốc cô bắn nát đầu kẻ thù, đồng thời tạo lực đẩy cần thiết cho một cú nhảy khác, một tên Affinity khác đang bay phải chịu chung số phận với tên đồng loại dưới mặt đất. Trên không trung, Bayonetta xoay mình, bốn khẩu súng ở tứ chi không ngừng rải đạn, cơn mưa chết chóc hạ xuống toàn bộ lũ thiên thần, nhanh chóng bắn chúng thành tổ ong. Cuối cùng, Bayonetta khẽ uốn mình, lộn một vòng và đáp xuống đất với sự điêu luyện mà quán quân thể dục dụng cụ Olympic phải mơ mới có, kèm theo đó là một tư thế gợi cảm của riêng cô. Ai còn có thể nói việc chiến đấu sẽ làm mất vẻ đẹp nữ tính sau khi nhìn động tác của Bayonetta chứ.

    “ Thật sự thất vọng đấy, bọn mày không biết cách thỏa mãn một người phụ nữ sao?” Bayonetta cười khêu gợi trước khi giẫm chân lên đầu của một tên Affinity còn sót lại đang nằm thoi thóp dưới mặt đất, khẩu Elfin Knight ở guốc khai hỏa. BANG, và rồi sau đó tên thiên thần cuối cùng cũng tan rã và biến mất.

    “ Đây là lí do mình thích giết thiên thần, bọn chúng rất biết cách dọn dẹp sạch sẽ.”

    Mối nguy đã qua, Bayonetta được thỏa mãn dục vọng giết chóc và còn thu được kha khá vòng hào quang của thiên thần, thế nên bây giờ cô đang rất vui vẻ. Mang theo tâm trạng vui vẻ, Bayonetta vẽ một vòng tròn ma thuật giữa không khí, bước qua đó để trở lại nhân giới và trông thấy đứa bé lúc nãy đang đứng đó, ánh mắt của nó lấp lánh ánh sao nhìn thẳng vào cô.

    Ôi trời, Bayonetta nghĩ thầm, Đừng nói là thằng bé thích MÌNH rồi nhé.

    “ Cô có thể nhìn thấy chúng sao?” Đứa bé hỏi, tràn đầy sự tò mò và ngưỡng mộ. Điều buồn cười là toàn bộ cảm xúc của nó chỉ chứa đựng trong ánh mắt, trong khi vẻ mặt vẫn tỉnh bơ.Nít ranh vô cảm chết tiệt, Bayonetta lặng lẽ nguyền rủa, ánh mắt của nó mang lại cảm xúc mới lạ cho Bayonetta và cô không biết cảm xúc ấy là gì. Bayonetta rất ghét những điều bí ẩn.

    “ Đúng thế, bé con.” Bayonetta trả lời, sau đó cô nhíu mày. “ Các vết thương trên người mi…” Tất cả các vết thương đã biến mất như chưa tồn tại, dấu vết duy nhất còn sót lại để nói rằng thằng bé từng bị thương là bộ quần áo rách te be và nhuộm đỏ máu.

    “ Không sau đâu,” thằng bé vui vẻ trả lời ( vẫn là đôi mắt biểu lộ phần lớn cảm xúc), “ con từng bị nặng hơn rồi.”

    Có cái gì đó tíc lên trong đầu Bayonetta.Từng bị nặng hơn rồi, thằng bé trải qua thứ gì vậy?

    “ Bé con, cha mẹ của mi đâu?”

    “ Cha mẹ là gì?” Đứa bé hỏi, đôi mắt mở to đầy sự bối rối. “ Người lớn chưa bao giờ giải thích cho con, nói rằng dù có biết cũng chả có tác dụng gì, bởi sẽ không có ai dám làm cha mẹ của một đứa quái dị như con.”

    Bayonetta nhíu mày, càng nghe cô càng thấy được có điều gì đó rất sai lầm ở đây. Quần áo của đứa bé tuy rách và thấm máu, nhưng các phần nguyên vẹn lại nói lên điều khác. Chúng dơ bẩn không phải vì bụi mà do lâu ngày không giặt, và các miếng vá tạm bợ trên đó càng khiến nó trông tệ hơn.

    “ Vậy mi đang sống ở đâu hả bé con?” Bayonetta hỏi thăm, “ Ai là người chăm sóc mi?”

    Đứa bé chỉ tay về phía đông, nói:

    “ Cuối con đường có một cô nhi viện, những người lớn ở đó nuôi con.”

    Cô nhi viện ở cuối đường… Bayonetta lục lọi kí ức của mình và hình ảnh của cô nhi viện đó hiện ra. Cô đã từng đi qua đó một lần, đó là một cô nhi viện khang trang và đầy đủ tiện nghi, được nhà thờ trợ cấp hằng tháng, thế nhưng khi nhìn đứa bé này lại nói lên một điều trái ngược.

    “ Bé con, ở đó mi sống ra sao?” Bayonetta hỏi, thế nhưng cô đã đoán trước được câu trả lời. Và cô sẽ rất giận nếu điều cô đoán là đúng.

    “ Con có một phòng riêng, cỡ này này,” thằng bé giơ tay ra miêu tả kích thước căn phòng nó, thứ hóa ra lại là một cái tủ quần áo. “ Con không được phép chơi với người khác, người lớn sợ con làm đau họ, thế nên con phải ở trong phòng chỉ trừ khi ra ngoài quét nhà rửa chén. Lần duy nhất con được ra ngoài mà không phải làm việc là khi có người từ nhà thờ tới kiểm kê danh sách và cấp trợ cấp. Mỗi lần như vậy con luôn được mặc quần áo đẹp, nhưng khi người đó đi rồi thì họ lại lột đồ đẹp của con ra và đuổi con về phòng.”

    Có một thứ gì đó đang dâng trào lên trong Bayonetta, nhưng cô vẫn giữ im lặng và khích lệ đứa bé nói tiếp. Bayonetta muốn nghe hết toàn bộ mọi thứ, toàn bộ những gì đứa trẻ tội nghiệp này đã trải qua. Đứa bé tiếp tục nói, đôi mắt nó lấp lóe nỗi buồn được ẩn giấu rất kĩ.

    “ Họ rất thích đánh con. Họ nói đó là để dạy cho con biết vị trí của mình mỗi khi còn làm sai điều gì đó. Khi con khóc có rất nhiều chuyện đáng sợ xảy ra, và họ ghét điều đó thế nên họ càng đánh mạnh hơn. Thế nên con ngừng khóc. Con nhận ra rằng nếu khi họ mắng chửi và đánh đập con mà con không lộ ra cảm xúc gì thì họ sẽ mau chán và bỏ đi.” Đứa bé ưỡn ngực tự hào, như thể nó vừa phát hiện ra một thứ gì đó rất vĩ đại.

    Bayonetta siết chặt nắm tay, mái tóc của cô khẽ lay động, và cô nhận ra mình đang nghiến răng ken két. Làm sao mà có người có thể làm điều đó với một đứa trẻ cơ chứ, đây đã không còn là bạo hành gia đình nữa mà là nô lệ. Nhìn thằng bé gầy còm như thế nào xem, và quần áo dơ bẩn nữa, thằng bé chỉ được cung cấp thức ăn và quần áo sơ sài trong khi bị bóc lột sức lao động. Và họ làm tất cả những điều tệ hại ấy vì đứa bé này có phép thuật.

    “ Được rồi bé con,” Bayonetta cúi xuống và ôm đứa bé vào lòng. Nó thật sự rất nhẹ. “ Con có thể khóc rồi, ở đây sẽ không có ai làm đau con đâu.”

    Đứa bé khẽ run rẩy trong vòng tay của Bayonetta, nhưng nó vẫn nói:

    “ Rồi họ cũng sẽ biết con đã khóc…”

    “ Ổn mà, con sẽ không phải gặp lại họ nữa đâu. Không bao giờ nữa.” Bayonetta thì thầm dịu dàng với đứa bé. Bờ vai của nó càng run rẩy hơn, và giọng nói của nó bắt đầu nghẹn ngào.

    “ Thật sao…” Những giọt nước rơi lên vai Bayonetta, thấm ướt bờ vai cô.

    “ Thật, bé con à, giờ con sẽ sống với ta. Ta sẽ dạy con cách dùng súng, dạy con cách chiến đấu, sẽ không ai dám làm đau con nữa.” Bayonetta nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé, vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nó. Bayonetta muốn giữ đứa bé lại bên mình. Không, cô PHẢI giữ đứa bé lại bên mình. Nếu đây là một đứa trẻ bình thường với một trường hợp bạo hành gia đình bình thường, Bayonetta sẽ thả nó ở sở cảnh sát và để chính quyền giải quyết. Thế nhưng đứa bé này lại khác. Cô có thể cảm nhận được sức mạnh phép thuật tỏa ra từ đứa bé. Đứa trẻ này có phép thuật, và Bayonetta sợ rằng nó sẽ không bao giờ có thể sống hòa nhập với những người bình thường, nhất là sau những gì nó trải qua. Cách tốt nhất là giữ đứa bé lại bên mình, dạy dỗ nó cách kiểm soát sức mạnh và cách tự vệ.

    Ôm lấy đứa bé không ngừng run rẩy và khóc lóc, Bayonetta thở dài, một cảm giác ấm áp lấp đầy tim. Đây là cảm xúc kì lạ mà cô chưa từng cảm thấy bao giờ, và cô không ghét nó. Có lẽ có một người bạn đồng hành đáng yêu cũng không tệ, ít nhất đứa bé này cũng dũng cảm hơn nhiều so với Enzo, và dễ thương hơn nhiều so với Rodin. Bayonetta chắc chắn sẽ tận hưởng quãng thời gian tiếp theo với đứa bé này.

    Đứa bé đã ngủ gục trong vòng tay Bayonetta, nó đã có một đêm cực kì mệt nhọc, với một nụ cười ngây thơ. Đây mới là biểu hiện mà nó phải có.

    “ Ôi trời, mình quên hỏi tên bé con rồi.” Bayonetta chán nản nói. Cô không muốn đánh thức đứa bé, nó đang ngủ rất yên bình. Có lẽ cô sẽ hỏi nó ngày mai, giờ cô có chuyện khác quan trọng hơn cần làm.

    “ Bé con nói cái cô nhi viện ấy là ở cuối phố phải không nhỉ?”

    Ôm lấy đứa bé, Bayonetta bước vào màn đêm. Elfin Knight của cô đang rất háo hức cho một cuộc chuyện trò đêm khuya với người giám hộ của đứa bé. Bayonetta hi vọng rằng họ sẽ không gào thét quá mức, đứa bé cần một giấc ngủ dài.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vocaloidlover96, ngày 23-03-2016 lúc 22:14.

  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,bluedragon006,ComradeH,D3monn,Darkzergling,Frozen96eart,helclinkz,kaitou197,kikiminh,lamduy1230,long17111995,Ngân Nhãn Lang,ngocson93,Pha,thienhavodoi,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2016
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định

    Vì k thấy Topic góp ý nên cháu viết tạm ra đây nhé
    thứ nhất, cháu thấy truyện của bác khá thú vị, việc làm truyện thành AU gây khá nhiều tính tò mò cho người đọc
    thứ hai, đọc xong truyện của bác làm cháu muốn chơi lại Bayon quá )
    thứ ba, bác xây dựng hình tượng main chịu khổ khá cảm động
    btw, hình như họ của main giống họ của Tasha nên không biết bác có đọc bộ đó không nữa
    tổng kết là cháu rất thích truyện của bác ạ, mong bác tiếp tục ra chương đều đều cháu cảm ơn

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,Darkzergling,kikiminh,lamduy1230,long17111995,Ngân Nhãn Lang,vocaloidlover96,
Trang 1 của 18 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status