TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 19

Chủ đề: Pháp sư cận chiến -网游之近战法师 - Hồ Điệp Lam (New - Q1C18)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    23
    Xu
    800

    Mặc định

    PHÁP SƯ CẬN CHIẾN


    Quyển 1: Một pháp sư ra đời


    Chương 10: Trải nghiệm mới lạ


    Chương 10: Trải nghiệm mới lạ

    Trên đường quay trở lại thành Cloud City thì càng lúc càng có nhiều người. Đại bộ phận người chơi đã không còn tập trung quá nhiều vào chuyện thăng cấp nữa, mà đang trải nghiệm cảm giác mới lạ do game VR mang lại. Hai người đứng chung một chỗ nắm chặc tay, vỗ vỗ vai, đều cảm thấy vô cùng mới lạ.

    Cố Phi trở lại Cloud City, hướng quán rượu mà Hỏa Cầu đang ngồi.

    Quán rượu, nhà đấu giá, ngân hàng. Ba kiến trúc trọng yếu, nằm ở ba phía khác nhau.

    Cố Phi tiến lên, đẩy cửa quán rượu ra.

    Ánh sáng trong quán cũng không phải mờ mờ ảo ảo như Cố Phi tưởng tượng, mà là màu sắc nhu hòa tự nhiên. Trong quán người chơi rất nhiều, cười cười nói nói, chưa xuất hiện những bợm nhậu vung tiền say xỉn. Giá gỗ của quán rượu chất đầy những chai rượu, chào đón người chơi là một NPC miệng lúc nào cũng tươi cười ôn hòa.

    Cố Phi nhìn quanh, vẫn thua mắt của Hỏa Cầu đã phát hiện ra hắn trước, cất tiếng gọi: "Túy ca Túy ca, ở đây nè!"

    "À, Hỏa Cầu!" Cố Phi hướng hắn phất tay. Chợt một thanh âm vang lên, một cái Hỏa Cầu hừng hực thiêu đốt trước mặt hắn. Chung quanh người chơi đều khẽ giật mình, nhưng lập tức minh bạch, đều cười lên ha hả.

    Cố Phi bất đắc dĩ mà chờ Hỏa Cầu biến mất, mới đi đến trước bàn. Hỏa Cầu vẻ mặt phiền muộn, lại nguyền rủa thằng bạn đã đặt tên. Cố Phi một bên nghe hắn lầm bầm, một bên tiếp tục đánh giá mọi nơi.

    "Ồ, đây không phải là..." Cố Phi đột nhiên thấy một người.

    Hỏa Cầu quay đầu lại nhìn lướt qua, nở nụ cười: "Kiếm Quỷ đúng không! Hắn cũng vừa đến không lâu"

    " Thằng này lượn vòng vòng, ngược lại còn đến trước mình nữa!" Cố Phi nói.

    " Sao vậy?" Hỏa Cầu không hiểu.

    "Hắn vừa rồi mới ở khu ban nãy luyện cấp, tui có thấy hắn" Cố Phi nói.

    "À...cấp bậc của hắn dường như cũng không có tăng lên" Hỏa Cầu nói xong, lại rót rượu cho Cố Phi, "Nào, Túy ca, nếm thử rượu này đi. Nhìn nickname của ông chắc cũng là một người sành uống rượu hả?"

    Cố Phi cười khổ: "Ông quên rồi hả? Cái tên này cũng do người ta đặt, giống ông vậy đó."

    "À, tui quên mất!" Hỏa Cầu vỗ đầu một cái, "Sớm biết như vậy, tui cũng không rủ ông uống rượu rồi. Làm tốn hết 1 ngân tệ!" Hỏa Cầu rất là tiếc. Một ngân tệ tương đương 100 đồng tệ, thời kỳ đầu game này cũng có thể mua một vũ khí sơ cấp ở chỗ thợ rèn, đánh quái kiếm tiền, cũng khá lâu mới đạt được.

    "Không sao, coi như tui trả đi!" Cố Phi cười cười, hắn đánh quái cao cấp hơn so với Hỏa Cầu, tự nhiên thu nhập cũng phong phú hơn nhiều.

    Lúc này Kiếm Quỷ cũng phát hiện Cố Phi bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, Kiếm Quỷ hướng Cố Phi nhẹ gật đầu, coi như chào hỏi.

    Trong quán rượu vẫn tiếp tục ồn ào.

    Đột nhiên cửa quán bị đẩy ra, phát lên một tiếng "C...R...I...T", cả quán rượu đột nhiên im lặng, chỉ còn lại một ít âm thanh nhỏ, mọi người đều quay lại nhìn, Cố Phi cũng vậy.

    Một thân áo choàng màu tím nhìn có vẻ quen mắt, nhưng Cố Phi không dám khẳng định là người mà mình gặp trên sườn núi khi nãy. Trên đường về thành, hắn đã gặp không ít người có trang phục tương tự, hiển nhiên là trang bị sơ cấp của một nghề nghiệp nào đó.

    Trang bị sơ cấp trong trò chơi đa phần đều khá giống nhau, thế là mỗi nghề nghiệp đều ăn mặc có phần tương tự. Cô gái này dáng người đều đặn, chỗ nào cong thì cong, chỗ nào thẳng thì thẳng tắp, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào dư thừa, khó trách toàn bộ quán bar đều há hốc mồm, dáng người như vậy là hoàn mỹ không chê vào đâu được.

    Nếu mà so sánh, khuôn mặt cô gái này so với thân hình cũng không quá mức kinh diễm. Nhưng vẫn là một khuôn mặt xuất sắc, ánh mắt ngập nước rung động lòng người, khóe miệng cười nhẹ làm người ta cảm thấy thân thiết. Cười cười, cô gái này hướng mọi người trong quán khẽ gật đầu.

    Mọi người lúc này mới khôi phục thái độ bình thường. Khi nãy dùng ánh mắt trần trụi, nóng rát mà săm soi con gái nhà người ta, hiện tại cũng phải ra vẻ đạo mạo, muốn nhìn thì chỉ nhìn lén mà thôi.

    Trong quán rượu kỳ thật người rất nhiều, lúc này đã không có bàn trống. Có điều có vài bàn chỉ có một hai người ngồi. Lúc này đám nam nhân đã lộ ra thần sắc hưng phấn. Có điều cũng không có ai dám lên tiếng mời, súng bắn chim đầu đàn, lúc này ai tùy tiện mở miệng, người đó sẽ là kẻ địch của toàn bộ mọi người, cho dù nhất thời có cơ hội ngồi kế người đẹp, ra khỏi quán lại bị người ta trói lại ném xuống sông. Vì xây dựng xã hội an toàn, tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi người đẹp tự chọn.

    Cô gái rảo bước dịu dàng đi tới, Hỏa Cầu cũng lộ ra kích động. Hắn và Cố Phi ngồi bàn có bốn chỗ, giờ chỉ có hai người ngồi, có thể nói là tình thế tốt. Ai dè ánh mắt người đẹp chỉ xẹt qua chỗ Cố Phi cùng Hỏa Cầu, rồi chuyển đi chỗ khác.

    Hỏa Cầu trông mong không được, cuối cùng cũng nhún nhún mũi: "Oa, thơm quá!"

    "Trò chơi mà... làm gì có mùi nước hoa." Cố Phi khinh bỉ hắn.

    "Là mùi thơm của cơ thể, trò chơi đem mùi thơm của cơ thể mô phỏng luôn rồi!" Hỏa Cầu một mực chắc chắn.

    Cố Phi cười cười, mặc kệ hắn. Lúc này cô gái đã đi qua một nửa quán cũng không thấy chỗ ngồi, giống như muốn đi ra ngoài rồi. Đột nhiên cô gái dừng lại bên cạnh Kiếm Quỷ.

    Kiếm Quỷ ngồi bàn hai chỗ, chỉ có mình hắn, vừa vặn còn đúng một chỗ.

    Tất cả mọi người hô hấp đều dừng lại, đại đa số người còn mang theo khó hiểu: Cô gái này phẩm chất tốt như vậy! Luận tướng mạo, sao cô ta lại chọn thằng xấu nhất trong quán vậy?

    Kiếm Quỷ tuy là cao thủ đạt trình độ cao nhất trong Game Online, nhưng mà tướng mạo có phần tầm thường. Lúc này chứng kiến cô gái xinh đẹp này dừng lại bên cạnh mình, cũng có chút khẩn trương. Ai ngờ cô gái cũng không có ngồi xuống, chỉ là nhẹ nhàng nâng tay phải lên, vỗ vỗ sau lưng hắn.

    Toàn trường tiếp tục im ắng. Hai người này quen biết? Tất cả mọi người đều suy nghĩ như thế. Người đẹp và quái vật!! Đây là suy nghĩ của một nửa quần chúng, còn nửa còn lại lại nghĩ hoa lài cắm bãi cứt trâu.

    Kiếm Quỷ là thụ sủng nhược kinh, hắn và cô gái này hoàn toàn không quen biết, lại chuẩn bị nói chuyện, lại thấy cô gái nhìn hắn cười cười, chỉ chỉ dưới chân hắn: "Tiền của bạn rớt kìa!"

    Tất cả mọi người, kể cả Kiếm Quỷ, đều cúi đầu nhìn xuống.

    Kim quang lóng lánh một cái kim tệ, rơi dưới chân Kiếm Quỷ.

    "À, cảm ơn nha!" Kiếm Quỷ vô ý thức liền cúi người xuống lấy, trong nội tâm còn nghĩ đây coi như cớ để mời cô gái uống rượu.

    " Không cần khách khí" Kiếm Quỷ nghe được cô gái trả lời, chờ hắn nhặt tiền lên, cô gái đã đi ra cửa, ngoái đầu lại hướng hắn cười cười, thản nhiên rời khỏi.

    Kiếm Quỷ cả người đều ngây dại, cầm chặt miếng ngân tệ trong tay, chẳng mấy chốc là luyện thành Đại Lực Kim Cương Chỉ.

    "Dáng người hoàn hảo, rất xinh đẹp, thanh âm cũng êm tai! A! Tui cảm thấy mình đã yêu nàng mất rồi" Hỏa Cầu lẩm bẩm nói, "Túy ca, ông... À??" Hỏa Cầu nhìn cô gái đi ra cửa, quay lại nói chuyện với Cố Phi, lại phát hiện Cố Phi bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh đuổi theo.

    "Ông thật sự là thần tượng của tui à!" Nhìn qua bóng lưng Cố Phi đi ra khỏi quán rượu, Hỏa Cầu trợn mắt há hốc mồm.

    Cố Phi lao ra quán rượu, nhìn quanh, chỉ thấy cô gái kia đã đi vào phố nhỏ bên phải, vội vàng đuổi theo.

    Kiếm Quỷ tên ngu ngốc này! Cố Phi trong nội tâm thầm mắng, còn lo lượm kim tệ, cây "Hồi ức sương chi" ổng đặt trên bàn đã bị người ta tiện tay cầm mất rồi.

    Ai cũng sẽ không nghĩ tới, một cô gái như vậy lại làm ra việc này. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Cố Phi cũng sẽ không tin tưởng.

    Thật sự là quá ti tiện rồi! Cố Phi nghiến răng nghiến lợi, việc này đã khơi dậy bóng đen trong lòng hắn khi còn nhỏ.

    Khi đó tập võ, mỗi ngày đều tiêu hao năng lượng thật nhiều, Cố Phi mỗi ngày đều có thêm một bữa ăn nhẹ. Mà lúc đang ăn, đứa con của chú Hai xuất hiện nói: "Ê tiểu Phi, ăn sao mà rớt đầy đất thế, không mau nhặt lên, không một hồi chú Ba thấy sẽ đánh đòn đấy!"

    "Hả!" Cố Phi cuống quýt cúi người xuống đất, lúc quay lên thì món ăn cùng tên tiểu tử đã biến mất.

    Mấy lần sau, nào là có dĩa bay kìa, ba của ông tìm kìa, nói chung là tìm đủ mọi cách lừa gạt hắn, làm cho Cố Phi đối với loại cướp đồ ăn trước miệng cọp này thống hận không thôi. Đáng tiếc chờ tới khi hắn quyết định đợi nó chơi trò lừa gạt này, sẽ đánh cho nó một trận, thì nó đã chán chơi trò này nữa rồi, không còn hứng thú lừa gạt Cố Phi nữa.

    Đã bao nhiêu năm rồi, Cố Phi nghĩ tới việc này có cảm giác uất ức không thôi, hôm nay lại để cho hắn gặp phải.

    Đáng tiếc đối phương lại mà một cô gái, sao nỡ ra tay.

    Cố Phi vừa cân nhắc, đã đuổi tới đầu ngõ, quay người lại, chóp mũi hắn cùng cô gái đụng nhau.

    A! Thật thơm! Ý niệm xuất hiện, Cố Phi kịp thời phản ứng, vội vàng lùi lại một bước, chứng kiến cô gái kia mị nhãn như tơ mà đánh giá mình: "Ông đi theo tui làm cái gì?"

    "Mang thứ đó giao ra đây!" Cố Phi chưa cho nàng mặt mũi, nhưng vừa rồi tiếp xúc thân mật lại làm cho hắn có chút nóng lên, trong lòng dâng lên một hồi xúc động.

    "Mang ra cái gì? Cô gái nói như giả ngu.

    "Giả ngu? Vừa rồi cô đã trộm cái dao găm 'Hồi ức Sương chi' đấy" Cố Phi nói.

    Cô gái khẽ giật mình. Nàng cũng không phải giả ngu, chỉ là chứng kiến người truy tìm lại không phải chủ nhân, còn tưởng là không phải đến tìm vật bị mất mà là đi theo cướp sắc. Nàng đối với vẻ đẹp của mình rất có tự tin đấy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi WindDK, ngày 02-01-2016 lúc 16:21.
    ---QC---


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cross360o,cuonglong,Darkpinces,diangucmauden,KradAngel,Lôi Động Cửu Thiên,Nguyên Ca,nhbinhdbp,pestie,quangtri1255,romolus82,sasuketaki02,shinoking,umedaboy,vipboy247,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    23
    Xu
    800

    Mặc định

    PHÁP SƯ CẬN CHIẾN


    Quyển 1: Một pháp sư ra đời


    Chương 11: Phi đao! Lại là phi đao


    Chương 11: Phi đao! Lại là phi đao

    "Lấy ra nhanh lên!" Cố Phi thò tay.

    "Tại sao phải đưa cho ông!" Cô gái nói.

    Cố Phi nhíu mày, chẳng lẽ muốn mình phải nói lời thâm thúy "Trộm đồ là không tốt, là việc xấu, có thể trả lại cho cố chủ được không?" sao. Mấy lời đại loại như vậy hắn cũng thường hay nói, đừng quên hắn là giáo viên. Nhưng ở trước mặt người này, tuổi cũng gần gần như mình, xem thủ pháp của cô ta cũng khá điêu luyện, Cố Phi hoài nghi cô ta là một kẻ chuyên nghiệp, cùng giảng đạo lý với loại người này, có rảnh quá không?

    Đạo lý không có cách nào giảng, vậy thì đành phải để nắm đấm nói chuyện. Cố Phi từ nhỏ được cha dạy dỗ, đại bộ phận tính cách đều y chang cha của hắn, chỉ khác ở phương diện nhận thức đối với công phu.

    Cố Phi nắm chặt nắm đấm, cô gái kia biến sắc: "Định làm gì? Muốn đánh người hả? Lại đánh phụ nữ sao? Đồ vũ phu!"

    "Không muốn bị đánh hả? Vậy mang thứ đó giao ra đây, bằng không thì tôi cam đoan cô sẽ không còn là mỹ nhân nữa đâu!" Cố Phi nói.

    Mặt cô gái hiện lên thần sắc kinh khủng, sau nửa ngày khẽ cắn môi nói: "Tốt, coi như tui không may! Trả cho ông nè!" Nói xong thò tay vào túi, móc ra con dao găm, hung hăng hướng Cố Phi quăng tới.

    Nếu như chỉ có thế mà bị đâm trúng, Cố Phi cho rằng mình học võ cũng uổng công rồi. Thò tay bắt lấy con dao, đang chuẩn bị giáo huấn cô ta hai câu, lại thấy cô ta quay người bỏ chạy mất dép.

    "Không ổn!" Cố Phi trong nội tâm thầm kêu, dao găm trong tay không phải "Hồi ức sương chi", bị lừa rồi! Cố Phi phi thân đuổi theo.

    Cứ cho là một cô gái yếu ớt, chạy không nhanh, Cố Phi phát hiện mình sai rồi, hơn nữa còn sai rất nhiều. Thế giới song song hoàn toàn mô phỏng thực tế, lại không để ý đến vấn đề cơ bản nhất: Chênh lệch giữa nam và nữ.

    Nam nữ trong trò chơi khác biệt, cũng giống như những Game Online lão làng khác, chỉ là hai chữ "Nam", "Nữ" ở trên tên. Ngoài ra, không khác nhiều. Trên Offical Website đã từng nói đến việc người chơi nữ bị người chơi nam xâm phạm tình dục, vấn đề này cũng đã được sửa chữa. Nhưng trên thực tế, nhân tố quyết định chính là nghề nghiệp! Một nam Pháp Sư muốn làm gì đó với một nữ Chiến Sĩ? Đầu khẳng định là bị người ta vặn xuống. Cấp cao lại càng vô dụng, muốn làm loạn thì phải tiếp cận á? Cách 3~5m, không lẽ phóng mấy ma pháp ra để quấy rối tình dục sao?

    Vấn đề nam nữ này thật là một BUG. Cố Phi nghĩ đến mà căm giận.

    Cô gái trước mắt này, khi chạy chỉ có một chữ: Nhanh.

    Uổng công Cố Phi lấy điểm thưởng khi lên cấp 16 toàn bộ đều tăng vào Nhanh Nhẹn, nhưng đối mặt với cô gái này, hiển nhiên là một nghề nghiệp Nhanh Nhẹn chính quy. Khoảng cách hai người càng lúc càng xa, cô ta còn quay lại Cố Phi làm mặt quỷ.

    Cố Phi nổi giận, nhưng mà giận cũng vô dụng. Trong trò chơi cũng cũng không có bộc phát sức mạnh tiềm ẩn. Khi vận sức sẽ nhanh chóng đạt tới trạng thái cao nhất, nhưng muốn đột phá là không thể.

    "Đồ đần, muốn bắt tui à! Vòng qua mấy cái ngã rẽ nữa là không còn thấy tui mà đuổi nữa đâu!" Khi kéo ra khoảng cách đủ xa, cô gái kia lại đứng lại, hướng Cố Phi mà ồn ào.

    "Có bản lĩnh thì đừng có chạy!" Cố Phi dùng đại chiêu khích tướng kinh điển nhất.

    Nhưng theo chuyên gia nghiên cứu, nữ nhân trời sinh có sức đề kháng với phép khích tướng rất cao, một chiêu này của Cố Phi quả nhiên như đá ném vào biển rộng. Cô gái kia làm như không nghe thấy, hướng Cố Phi ném tới một cái hôn gió: "Không chơi cùng ông nữa tiểu Pháp Sư, bái bai!"

    Cô gái chơi chán rồi, quay người đã chuẩn bị bỏ đi, nhưng Cố Phi lại triệt để bị chọc giận: "Cô muốn chết à!" Một tiếng giận dữ mắng mỏ, dao trong tay giống như sao băng bay ra.

    Muốn nói tới phi đao, không gì qua được Tiểu Lý Phi Đao.

    Tiểu Lý Phi Đao, chỉ một chữ nhanh, nhưng mà rất đáng sợ, lại còn rất chuẩn xác.

    Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát (không bao giờ trượt)! Nhiêu đó cũng đủ biết chuẩn không cần chỉnh. Đổi lại trong game online, như là bỏ qua né tránh, 100% trúng mục tiêu.

    Đương nhiên, sở dĩ nó chuẩn như thế, còn là vì nó nhanh! Bởi vì nhanh, cho nên không thể né.

    Bởi vì ném ra Tiểu Lý Phi Đao đều là cao thủ đứng đầu, mà mỗi người đều nhanh như gió, nghe nói chỉ trong nháy mắt có thể biến mất trước mắt, muốn ném trúng tên này, đương nhiên phải nhanh.

    Nhưng đối với Cố Phi mà nói, hắn muốn ném tới chỗ cô gái chuẩn bị bỏ chạy, mà cô ta lại hoàn toàn không có ý thức cùng kỹ thuật để né tránh, muốn ném trúng, như vậy cũng đủ rồi.

    Mà ném cũng đã ném rồi, độ chuẩn xác có muốn thay đổi cũng không được.

    Một đao bay ra, như vang lên "XÍU...U...U"

    "Á!" Cô gái bị một đao này bắn trúng bắp chân, cong người rồi ngã xuống đất.

    Cố Phi đại hỉ, dùng tốc độ nhanh nhất xông lại, cô gái kia đã gào khóc thảm thiết.

    Đáng sợ nhất là nước mắt mỹ nhân. Lúc này Cố Phi nhìn máu chảy đầy đất, cảm giác mình cũng có chút quá mức.

    Tuy nhiên đây chỉ là trò chơi, đối với thân thể thật không có bất kỳ tổn thương nào, nhưng mà cũng rất đau đấy. Cái này Cố Phi cũng chỉ đoán thôi, hắn chưa bao giờ bị chém một dao trong trò chơi cả, xem ra đao này cắm rất sâu đây.

    "Ông…ông…ông!! Thực sự quá độc ác mà!" Cô gái ngã trên mặt đất, thấy Cố Phi chạy tới, khóc oa oa mà chỉ vào hắn la hét. Trong lòng Cố Phi cũng có điểm áy náy, nhưng nghĩ đến đây là một tên trộm, đối với địch nhân thì phải mang một trái tim sắc lạnh, lập tức nghiêm mặt, thò tay móc một đống Dao Cắt Thịt trong túi ra rống lên: "Còn mắng nữa thì toàn bộ đều sẽ cắm vào người cô đấy!"

    Cô gái lập tức câm miệng. Đã bị người ta đâm một đao rồi, cô cũng không hoài nghi hắn sẽ tiếp tục đâm nữa hay không.

    Cố Phi đương nhiên là đang hù dọa cô ta thôi, vừa rồi một đao kia cũng làm hắn hối hận rồi, sao có thể nỡ đâm thêm nhiều đao nữa.

    Cô gái kia nghiêng thân thể nằm rạp trên mặt đất, tay che chỗ bị thương, đã không còn nói gì nữa, mà chỉ khóc "Ô ô ô".

    Cố Phi dùng tay đụng đụng dao găm cắm ở trên đùi cô ta.

    "Á!! Ông là gì vậy? Biến thái à!!" Miệng vết thương bị động, đau đớn lại dâng trào lên, cô gái không sợ hãi mà mắng lên.

    "Nhổ ra chứ gì! Trên đùi cắm một thanh dao thì khó nhìn lắm." Cố Phi nói.

    "Nhổ ra có đau không?" Cô gái hỏi một vấn đề rất ngây thơ.

    Nếu là tình huống thực tế, nếu không phải đâm trúng chỗ yếu hại, chỉ cần không chảy máu quá nhiều, thì không cần phải lo lắng nguy hiểm tính mạng, không cần phải rút dao ra, có khi còn làm chảy máu càng nhiều hơn. Nhưng đây là trò chơi, rút ra cũng không sao. Thế là hắn nói với cô gái: "Nhổ ra không đau"

    "Vậy ông nhổ đi!" Cô gái cắn răng.

    "Được!" Cố Phi đáp ứng, không cho cô gái thời gian chuẩn bị, nhanh tay rút ra.

    "Á!" Cô gái kêu thảm một tiếng, đau đớn như trước, hơn nữa máu chảy như suối. Sự thật chứng minh, trò chơi thật sự mô phỏng cảm giác.

    "Chỉ số Sinh Mệnh của tui giảm xuống này!" Cô gái đột nhiên nói.

    "A! Không ổn!" Cố Phi cũng gấp, "Mau mau! Có vải không? Tốt nhất là băng gạc!"

    Cô gái vậy mà đưa cho hắn băng gạc thật. Cố Phi nhận lấy xem qua, đây là đạo cụ trong trò chơi, tên là "Băng gạc cầm máu". Giật ra một đoạn, đem chân cô gái băng bó kỹ càng. Máu lập tức ngừng chảy. Cố Phi cũng không biết là do kỹ năng băng bó của mình tốt, hay là đạo cụ trong trò chơi phát huy tính năng.

    "Chỉ số Sinh Mệnh còn tụt không?" Cố Phi hỏi.

    "Hết rồi" Cô gái trả lời.

    "Nguy hiểm thật!" Cố Phi thở dài một hơi, nếu chỉ số Sinh Mệnh rớt xuống 0, cô gái này sẽ trở về điểm phục sinh, mình sẽ hết cách tìm được.

    Thương thế ổn định lại, tiếng khóc của cô gái càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ thoáng phát ra một tiếng nức nở, thỉnh thoảng hung hăng trừng mắt liếc Cố Phi. Cảm giác áy náy cũng Cố Phi đã giảm không ít, lại nghiêm túc hướng cô gái khẽ vươn tay ra nói: "Được rồi, trả 'Hồi ức sương chi' lại cho tôi đi!"

    Tuy túi đồ của cô gái gần trong gang tấc, Cố Phi khẽ vươn tay cũng có thể sờ đến. Nhưng Cố Phi tinh tường, túi chỉ có chủ nhân mới có thể mở được, người khác không có cách nào sử dụng.

    Cô gái lúc này cũng đã hết đau, hồi phục chút tinh thần: "Trả cho ông, bộ của ông hả?"

    "Ách, không phải!" Cố Phi nói.

    "Vậy sao phải trả cho ông?"

    "Cái này là của bạn tôi đấy!"

    "Bạn?" Cô gái xuy xuy cười hai tiếng: "Bạn mà sao không ngồi cùng một bàn? Đừng tưởng tui không chú ý đến ông, ông ngồi cùng bàn một tên háo sắc đấy, khẳng định cũng không phải thứ gì tốt!"

    Cố Phi nhớ tới Hỏa Cầu, lúc ấy ánh mắt Hỏa Cầu hoàn toàn chính xác là rất nóng bỏng, dùng từ khó nghe là háo sắc.

    "Cô trộm đồ người khác thì tính toán cái gì tốt?" Cố Phi nói.

    "Tui chưa nói tui trộm" Cô gái cười.

    " Nhanh mang thứ đó giao ra đây!" Cố Phi làm bộ đáng hung dữ.

    "Không đưa!"

    "Tôi lại cắm nữa à!" Cố Phi cầm thanh dao vừa rút ra khỏi đùi cô gái giơ lên.

    "A, muốn đâm thì đâm đi, ông đâm đi!" Khóe mắt cô gái lại hiện lên vẻ mê đảo chúng sinh, miệng mỉm cười vui vẻ.

    Nha đầu chết tiệt! Rõ ràng là nhìn thấu mình rồi. Cố Phi phiền muộn. Một dao này hắn thật sự không muốn đâm xuống.

    "Kỳ thật, tui biết rõ ý đồ của ông khi đuổi theo!" Cô gái nói.

    "Cô nói cái gì?"

    "Lúc ở chỗ luyện cấp, không phải ông cũng ở trên sườn núi nhìn chằm chằm vào vào tay của tên nào sao?" Cô gái nói.

    Đúng là cô gái đã gặp ở sườn núi rồi. Cố Phi đã minh bạch, nha đầu này sớm đã chú ý đến dao găm trong tay của Kiếm Quỷ rồi, một đường theo sau đến quán rượu, mới dễ dàng đắc thủ trước mắt bao nhiêu người như vậy.

    "Đây là trang bị trước mắt khó kiếm được đấy! Trò chơi này đang hot, đem lên mạng bán, khẳng định có rất nhiều người muốn mua, sau đó chia ra mỗi người một nửa. Thế nào? Tui thì cũng không phải muốn xài dao găm này." Cô gái nói.

    "Hừ!" Cố Phi phun ra một chữ mà hắn cho là thể hiện sự khinh bỉ nhất: "Tôi không phải muốn tiền, chỉ muốn cầm nó về trả cho chủ nhân đích thực thôi, cô đừng có suy bụng ra ra bụng người"

    "Này, đừng có giả bộ nữa, nam tử hán đại trượng phu sao lại đi lừa gạt một cô gái yếu đuối chứ!"

    "Tôi không có đùa!" Cố Phi thản nhiên nói, "Trả lại đây, tôi cũng không làm khó dễ cô nữa, chỉ là mong cô đừng làm chuyện như vậy nữa."

    "A?" Cô gái ánh mắt giật giật, "Nói như vậy, ông thật sự là một người tốt?"

    "Đương nhiên!"

    "Vậy được rồi...Người tốt, làm phiền ông đưa tui tới bác sĩ bên kia đi, tổn thương do ông gây ra, ông phải chịu trách nhiệm chứ? Đưa tui tới, tui sẽ trả lại cho." Cô gái nói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi WindDK, ngày 02-01-2016 lúc 16:24.

  4. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cross360o,cuonglong,Darkpinces,diangucmauden,KradAngel,Lôi Động Cửu Thiên,Nguyên Ca,nhbinhdbp,pestie,quangtri1255,romolus82,ronkute,sasuketaki02,shinoking,umedaboy,vipboy247,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    23
    Xu
    800

    Mặc định

    PHÁP SƯ CẬN CHIẾN


    Quyển 1: Một pháp sư ra đời


    Chương 12: Cô chạy đi đâu


    Chương 12: Cô chạy đi đâu

    Cố Phi trừng mắt nhìn cô gái, cô ta cũng không khách khí nhìn lại.

    Hai người bốn mắt nhìn nhau. Loại trò chơi tâm lý này, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

    Nhìn Cố Phi nhất thời không có phản ứng, cô gái kia đang chuẩn bị nói hai câu, đột nhiên Cố Phi gật đầu một cái: "Được, để tôi đưa cô qua đó"

    Cô gái cười cười, đưa một tay cho Cố Phi: "Làm phiền ông rồi"

    "Không cần khách khí" Cố Phi cũng cười cười, thò tay bắt lấy cánh tay cô gái, ra sức kéo một phát, cả người cô gái đều dán qua.

    "Này! Ông..." Cô gái cho rằng Cố Phi có ý niệm xấu, Cố Phi cong chân xoay người, bả vai chỉa vào bên hông cô gái, nhấc lên vai.

    "Ách, nặng thế!" Cố Phi nhịn không được nói. Cô gái này dáng người yểu điệu, không thể nặng thế. Vấn đề thì ra là do Cố Phi. Một Pháp Sư yếu đuối, tuy đã cấp 16, nhưng cũng chỉ đa phần cộng điểm Nhanh Nhẹn, Sức Mạnh như thỏa đầu game vô cùng ít ỏi. Việc nâng một người qua vai thế này, vô cùng tốn thể lực.

    Cố Phi thở dài, nếu là ở ngoài đời, chỉ một cô gái nhỏ này, đừng nói là khiêng, đem làm túi xách trong tay mang theo đều ngại nhẹ.

    Cố Phi trong nội tâm phàn nàn người ta quá nặng, kỳ thật cô gái cũng không chịu nổi. Phần bụng là phần thân thể mềm mại, đem sức nặng cả người đều dồn lên, cái cảm giác này rất khó chịu. Huống chi, khiêng mình đi lại là một Pháp Sư, rõ ràng Sức Mạnh chống đỡ hết nổi, đi lại hết sức miễn cưỡng, chân loạng choạng, thật sự là quá nguy hiểm! Có điều bác sĩ cách nơi này cũng không xa, cô gái cắn răng không có lên tiếng. Một khi yếu thế, đối phương rất có thể sẽ phán một câu: "Sao vậy? Muốn xuống hả? Trước tiên đem 'Hồi ức sương chi' trả lại đi rồi nói tiếp!" Mình đương nhiên là không chịu rồi, cho nên cô gái cũng không muốn rắc rối, nhịn một chút cũng được.

    Cô gái dự đoán không sai, Cố Phi vốn là muốn "tra tấn" cô ta một phen. Đường gần? Vậy thì làm cho đường xa ra là được!

    Nhưng hiện tại, Cố Phi thiếu chút nữa là chịu hết nổi rồi, hối hận vì phán đoán thể lực chưa đủ. Đừng nói là muốn đi xa, chính mình còn muốn nhanh đến đích.

    Trong trò chơi có một nghề nghiệp phụ trợ: Mục Sư.

    Chữa bệnh cũng là một loại kỹ năng phụ trợ. Vì người chơi cho nên có một NPC chuyên trị thương miễn phí, cách học viện Mục Sư không xa. Người chơi cấp nhỏ thường rất nghèo, mà lại không có thứ gì có thể chữa thương, bởi vậy lúc bị thương quá nặng, phải về thành tìm bác sĩ trị liệu.

    Đây gọi lại "Trạng thái bị thương nặng", không phải HP bị hạ thấp trong chiến đấu bình thường. Loại này chỉ là bị thương nhẹ, chỉ cần rời khỏi chiến trường, nghĩ ngơi một chốc sẽ tăng lại HP cùng hồi phục vết thương. Mà bị thương nặng, không chỉ HP hạ thấp, đồng thời còn hạ thấp lượng máu lớn nhất, loại tình huống này cho dù ngồi nghĩ ngơi cũng không hồi phục như cũ. Quan trọng hơn là bị thương loại này thì đau đớn vô cùng.

    Khu vực xung quanh bác sĩ, ngoại trừ tổn thương và đau nhức, còn có máu và nước mắt, nói là tiếng khóc văng khắp nơi cũng không khoa trương chút nào.

    Ở khu vực này, khi Cố Phi khiêng cô gái kia từ đường tắt loạng choạng đi ra, cũng không làm ai chú ý. Cảnh này quá bình thường, đa phần người tới nơi này chữa thương, một nửa cũng là do người ta khiêng về.

    Thật vất vả tìm được chỗ trống, Cố Phi hướng phía trước vừa nhìn, đám người này còn náo nhiệt hơn chỗ bán chổi ở học viện Pháp Sư nữa, lúc này mới quay đầu hướng về cô gái nói: "Đến rồi, cô ở chỗ này xếp hàng đi. 'Hồi Ức Sương Chi' trả lại cho tôi"

    "Nhiều người nhìn tui quá kìa!" Cô gái nháy mắt mấy cái nói. Mỹ nữ đi đến chỗ nào đều bị người ta chú ý, tuy nhiên người nơi này mỗi người đều đau đến nhe răng nhếch miệng, đã không tâm tình nghĩ chuyện khác. Nhưng lợi dụng thưởng thức mỹ nữ để chuyển dời sự chú ý nhằm giảm bớt đau đớn, đây chính là cách mà Quan Vũ thời Tam Quốc dùng khi nạo xương đấy. Nhưng người ta là đánh cờ tương đối cao nhã, còn thưởng thức mỹ nữ là một môn nghệ thuật khác.

    Cố Phi lại không nhúc nhích chút nào, xòe bàn tay ra, lạnh lùng nói: "Lấy ra"

    "Thật sự có người đang nhìn tui! Ông nhìn bên kia đi!" Cô gái rất sốt ruột, âm lượng cũng cao dần lên, vừa nói vừa chỉ ngón tay. Vốn không có ai chú ý sang bên này, nhưng nghe cô gái gào to, cũng tò mò nhìn sang.

    Kết quả mấy người nhìn sang con mắt sáng người, bước nhanh tới. Trong khu vực đông đúc này, bước nhanh như thế cũng không dễ dàng gì à!

    "Quả nhiên là nó!" Năm người vừa đi tới gần đã bước nhanh hơn, Cố Phi cũng chưa rõ ràng gì lắm, năm người nọ đã bước tới gần, trợn mắt nhìn.

    Cố Phi không biết bọn hắn, bọn hắn trừng mắt cũng không phải nhìn Cố Phi. Nhưng cô gái kia vừa động, lập tức thu hút sự chú ý của họ. Cô ta bắt lấy tay Cố Phi, vừa lắc lắc vừa nói: "Ách, bọn hắn tìm được rồi, chạy mau!"

    "Còn muốn chạy!" Năm người động tác nhanh chóng, chớp mắt đã vây quanh hai người.

    Móa! Lại bị lừa rồi! Cố Phi dĩ nhiên minh bạch, mấy tên trước mặt cũng là nếm qua đau khổ từ cô gái này rồi. Không nghĩ mình lại bị kéo vào, bị coi như là đồng bọn luôn.

    "Mọi người đừng manh động! Tôi không có quen biết cô ta" Cố Phi vội vàng giải thích.

    "Không quen? Vậy sao dao găm của tao lại ở trên tay mày?" Một người quát.

    Dao găm? Cố Phi khẽ giật mình, mới lưu ý đến tay mình.

    Đây là cái mà cô ta quăng qua cho mình, mình còn dùng nó để phóng vào cô ta, sau khi rút ra, vẫn còn cầm trên tay.

    Con dao găm này cũng không phải là Hồi Ức Sương Chi, cũng chưa nhìn kỹ. Lúc này hắn mới cẩn thận xem: Nộ Chi Hào Khiếu, lực sát thương còn cao hơn còn cao hơn Hồi Ức Sương Chi, ngoài ra sát thương +5%, tốc độ đánh +5%. So với Hồi Ức Sương Chi thì không bằng, nhưng cũng là một vật phẩm khó gặp. Cố Phi đã minh bạch, con dao găm này khẳng định cũng là bị cô gái này lừa gạt người ta, nhưng ngặt một nỗi, nó lại nằm trong tay mình.

    Vừa rồi cô ta còn lắc lắc cánh tay mình, cũng là để đối phương chú ý đến. Con dao găm này không giống Hồi Ức Sương Chi có hào quang dễ phân biệt, nhưng chỉ cần chú ý một chút vẫn có thể nhận ra, huống hồ còn là chủ nhân của món đồ này.

    Mình lại bị tính kế, lúc này có nói cũng không thể giải oan được.

    "Nhanh, giết ra ngoài!" Cô gái cao giọng thét to, lôi kéo Cố Phi hướng phía trước xông tới.
    Như vậy ngược lại sẽ tạo thành thế cục 2 vs 1, đối phương nhiều người, đương nhiên sẽ chia qua trợ giúp. Kết quả lại tạo ra lỗ hổng lớn, cô gái kia lập tức buông tay Cố Phi, lắc mình một cái đã chui ra khỏi khe hở, cũng không quay lại mà vừa chạy vừa la lên: "Tui phải ông trái, gặp ở chỗ cũ!"

    Cố Phi cười khổ. Nếu như cô ta sớm nháy mắt ra hiệu, thì mình có thể cùng cô ta bỏ chạy rồi, dù sau cũng tăng Nhanh Nhẹn. Nhưng động thái này của cô ta hiển nhiên là đem hắn vứt bỏ làm người chịu tội thay, cái gì mà tui phải ông trái gặp ở chỗ cũ, đơn giản là làm cho đối phương càng tin tưởng hắn và cô ta là đồng bọn. Cô ta một thân Nhanh Nhẹn, càng dễ chạy thoát, chẳng qua là đem mình chôn ở chỗ này, đem kẻ địch của cô ta quăng qua cho mình. Nha đầu chết tiệt này, thật sự bị cô ta tính kế sắp đặt rồi.

    Cô gái kia rất nhanh chạy khỏi quảng trường, chạy rẽ ngoặt vào mấy cái hẻm nhỏ, cuối cùng đem một tên được đối phương phân ra đuổi theo cắt đuôi.

    Như là hết sức, cô gái đặt mông ngồi ngay đó. Nâng chỗ bị Cố Phi đâm tổn thương lên, máu đã sớm thấm ướt băng gạc. Cô gái cắn răng, đem băng gạc xé ra, trong nội tâm âm thầm nguyền rủa trò chơi ở những phương diện khác làm cho giống thực tế, mà có nhiều chỗ lại trái ngược lẽ thường. Lại nói mình nặng cân, Pháp Sư chết tiệt. Cô gái thầm mắng.

    Từ trong túi móc ra cái băng gạc, đem miệng vết thương lại băng bó lần nữa.

    Nếu như chỉ nằm im, cái băng gạc này sẽ phát huy tác dụng, đem thương tổn phục hồi lại như cũ. Nhưng đây chỉ là cái băng gạc cấp thấp nhất, vết thương càng lớn, thời gian trị liệu càng lâu, lúc tại khu trị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi. Có điều, vì một cái dao găm cực phẩm, nhịn đau chạy xa thế cũng đáng, cái này so với cái gì mà Nộ Chi Hào Khiếu càng ngon hơn. Có điều phải nhanh tay bán một chút. Loại trang bị cấp thấp này, để càng lâu thì giá tiền sẽ càng giảm.

    Cô gái nghĩ đến, vịn tường đứng dậy, khập khiễng mà hướng đến chỗ mà cô muốn đến.

    Nhà giao dịch.

    Cùng nhà đấu giá giống nhau, đều là nơi để người chơi giao dịch với nhau. Nhưng hai chỗ này có điểm khác nhau.

    Nhà đấu giá, là chỗ cho người chơi nộp một ít phí tổn, đem đồ vật muốn bán niêm yết giá rồi gửi lên để hệ thống bán hộ. Trong thời gian mà người chơi định trước, người chơi khác có thể tiến hành đấu giá, cuối cùng người trả giá cao nhất sẽ được.

    Mà nhà giao dịch, tại đây người chơi có thể dùng tiền thật giao dịch.

    Game Online phát triển cho tới hôm nay, vật phẩm ảo bán bằng tiền thật đã không còn là tin tức mới mẻ. Đối với cái này công ty trò chơi cũng không dị nghị. Nhưng bởi vì con đường giao dịch đủ loại, làm cho tính an toàn khá thấp. Cho nên, lần này Thế giới song song trực tiếp cung cấp một chỗ giao dịch tiền thật. Bên trong nhà giao dịch là một dàn máy tính, có thể thông qua máy chủ kết nối trực tiếp với internet. Người chơi thông qua chỗ này để kết nối ngân hàng chi trả tiền mặt.

    Mà người bán phải đem vật phẩm của mình giao lên khu triển lãm, sau khi tiến hành thiết lập giá cả, cũng cung cấp số tài khoản ngân hàng. Sau khi làm xong, tin tức sẽ được truyền lên mạng.

    Người mua có thể tại Website xem xét tin tức, cũng có thể vào khu triển lãm xem. Xác nhận muốn mua, thì thông qua ngân hàng trên mạng chuyển khoản vào hệ thống, sau đó vào Khu triển lãm nhận vật phẩm. Số tiền sau đó sẽ được chuyển vào tài khoản người bán.

    Đây cũng là hình thức giống một số giao dịch trên mạng, có điều là do hệ thống cung cấp, do đó cũng uy tín hơn nhiều.

    Cô gái đi vào sảnh giao dịch, đem Hồi Ức Sương Chi giao cho khu triển lãm, bắt đầu trên máy vi tính nhập vào tài khoản ngân hàng, rồi cuối cùng là thiết lập giá.

    Bởi vì trò chơi mới mở không bao lâu, thị trường còn chưa chính thức hình thành. Cô gái chỉ có thể bằng kinh nghiệm của mình mà phán đoán giá cả. Cái thanh Hồi Ức Sương Chi này, bây giờ tuyệt đối là vũ khí cao nhất trong trò chơi, không ít đại gia sẽ bỏ tiền vì nó. Cô gái nghĩ nghĩ, trên bàn phím nhập vào 50000. Hít một hơi, đang chuẩn bị ấn xác nhận, bên cạnh một cánh tay duỗi ra cực nhanh, nhấn vào phím ESC, hủy bỏ thao tác.

    Cô gái chấn động, xoay đầu lại, thấy Cố Phi mặt như cười mà không phải cười nhìn cô.

    "Thứ này, cô chuẩn bị mua nó bằng năm vạn tệ à?" Cố Phi rất quan tâm mà hỏi thăm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi WindDK, ngày 02-01-2016 lúc 16:26.

  6. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cross360o,cuonglong,Darkpinces,diangucmauden,KradAngel,Lôi Động Cửu Thiên,Nguyên Ca,nhbinhdbp,pestie,quangtri1255,romolus82,sasuketaki02,shinoking,umedaboy,vipboy247,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    23
    Xu
    800

    Mặc định

    PHÁP SƯ CẬN CHIẾN


    Quyển 1: Một pháp sư ra đời


    Chương 13: Vật hồi cố chủ


    Chương 13: Vật hồi cố chủ

    "A! Ông tới rồi hả!" Cô gái lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói chuyện một cách thân thiết, cứ như là vợ đón chồng mới đi làm về vậy.

    Cố Phi không bị quyến rũ, vẫn cười cười nói: "Cô chạy trốn nhanh đấy!" Nói xong lại cuối đầu nhìn lướt qua vết thương trên đùi cô gái, rồi nhanh chóng tung chân đạp một cái, "Chân của cô lành rồi à?"

    Cô gái đau thấu tâm can, nhưng mặt vẫn không đổi. Còn chưa kịp trả lời đã nghe Cố Phi lầm bầm: "Đây cũng không phải là mảnh gạc tui băng bó mà."

    "Ông cũng rất quan tâm người khác đấy!" Cô gái có chút ngoài ý muốn.

    "Đương nhiên, bằng không lúc trước tôi cũng đã không đuổi theo cô, lúc này cũng không tìm được cô lần nữa" Cố Phi cười.

    Cô gái nhìn qua Cố Phi, không nói chuyện, cũng không lộ vẻ gì cả, ai cũng không biết cô ta lúc này đang nghĩ gì.

    Cố Phi lại nói:"Chắc cô cũng có thể đoán được tôi sẽ biết cô tới chỗ này giao dịch, chỉ có điều, cô không thể ngờ tôi đến nhanh như thế à?"

    "Bọn họ đâu rồi?" Cô gái hỏi, bọn họ ở đây chính là đám người đã bao vây hai người ở khu trị thương ban nãy.

    "Đi rồi!" Cố Phi nói.

    "Bọn họ sao lại bỏ qua cho ông?" Cô gái nhịn không được tò mò.

    "Rất đơn giản, trả dao găm lại cho họ thôi" Cố Phi nói.

    "Trả lại cho họ, họ sẽ tin tưởng lời ông nói hả?" Cô gái cảm thấy cái này khả năng không lớn.

    " Đương nhiên cũng không dễ dàng tin tưởng. Nhưng mà, dao găm đã trả lại cho họ, đánh nhau thì bọn họ cũng không phải đối thủ của tôi, cô còn nói bọn họ làm gì được nữa?" Cố Phi hỏi lại.

    "Bọn họ đánh không lại ông?" Vẻ mặt cô gái kinh ngạc. Cô ta cũng học "Giám định thuật", nhìn ra được Cố Phi chỉ là Pháp Sư cấp 16, so với người chơi bình thường thì cao hơn thật, nhưng đối với người sở hữu được loại dao găm Nộ Chi Hào Khiếu này, khẳng định không phải dưới cấp 16. Hơn nữa bọn họ không phải một người, mà tận năm người lận.

    Cố Phi chẳng hề để ý, chỉ cười cười.

    "Nếu như đúng như ông nói, bọn họ không cách nào đánh bại ông, mà ông vẫn đem dao găm trả lại cho họ?" Nếu như vừa rồi chỉ là biểu hiện kinh ngạc, bây giờ trên mặt cô gái lại hiện lên vẻ khó tin. Cái dao găm kia tuy không bằng Hồi ức sương chi, nhưng theo ước tính của cô, ra giá trên dưới ba vạn vẫn có người mua đấy. Không tưởng tượng được Cố Phi lại đơn giản trả lại như thế, chẳng lẽ hắn thật sự kiên trì đuổi theo mình, cũng không phải vì tiền?

    "Ông cuối cùng là muốn sao?" Cô gái nhịn không được hỏi.

    "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đưa dao găm cho tôi." Cố Phi nói.

    Ánh mắt cô gái vẫn bảo trì vẻ khó có thể tin được.

    "Tôi biết cô vẫn không tin lời tôi nói. Cho nên, xem kìa..." Cố Phi thò tay chỉ sang bên cạnh, một bóng người từ sau Cố Phi xuất hiện. Khuôn mặt có chút hèn mọn bỉ ổi, nhưng hai mắt vô cùng sắc bén, đang gắt gao trừng mắt nhìn cô gái. Kiếm Quỷ.

    "Thế này thì cô đã tin chưa?" Cố Phi cười, "Dao găm không cần đưa cho tôi, trực tiếp trả lại cho hắn là được rồi. Hắn là ai thì không cần tôi giới thiệu nha."

    Cô gái nhìn qua cũng giật mình, cuối cùng cũng gật gật đầu: "Được"

    Trở lại khu triển lãm hủy bỏ giao dịch, cô gái cầm Hồi Ức Sương Chi, chần chừ nắm trong tay một hồi rồi cũng đưa qua. Có điều cô ta lại đưa cho Cố Phi, chứ không phải là Kiếm Quỷ.

    Cố Phi tiện tay tiếp nhận, nhìn cũng không nhìn mà giao luôn cho Kiếm Quỷ. Mà Kiếm Quỷ thò tay nhận lấy Hồi Ức Sương Chi cũng không lộ ra khẩn trương chút nào. Từ đầu đến cuối cũng chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái.

    Cô gái có thể tưởng tượng được trong lòng hắn tức giận thế nào. Chỉ có điều, đây là nhà giao dịch. Nếu nói về khu an toàn, thì đây chắc chắn là một khu an toàn bên trong khu an toàn.

    Tại học viện Pháp Sư,hiện tại vẫn còn tình cảnh ngàn người hô to "Hỏa cầu". Mà ở chỗ này, Cố Phi kêu một tiếng "Hỏa Cầu", chợt ở một góc sân có người lên tiếng. Đang xem xét các loại trang bị Pháp Sư, Hỏa Cầu bỏ qua bước nhanh tới.

    "Ông có muốn nói gì với vị tiểu thư này không?" Cố Phi hỏi Hỏa Cầu.

    Hỏa Cầu gật gật đầu, nhìn về phía cô gái: "Tiểu thư, cô tên là gì thế?"

    "Tịch Tiểu Thiên" Cô gái mặt không biến sắc, "Ông thì sao?" Cô ta hỏi lại.

    "Tui tên là Hỏa Cầu" Hỏa Cầu thật cao hứng nói.

    Tịch Tiểu Thiên không có phản ứng gì, ánh mắt lại tiếp tục chăm chú vào Cố Phi.

    Cố Phi biết rõ, câu "Ông thì sao" của cô ta là hỏi hắn.

    " Thiên Lý Nhất Túy" Cố Phi nói kèm theo tiếng thở dài. Hắn không thích cái tên này, nhưng hiện tại vẫn phải nhận lấy.

    "Tên thật!" Tịch Tiểu Thiên nói.

    Cố Phi sững sờ, nhưng vẫn trả lời cô ta: "Cố Phi"

    Tịch Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, sau lui lại mấy bước, dựa vào tường, ngồi bệt xuống đất. Tay vịn vào chỗ bị thương, nhìn qua Cố Phi nói: "Bạo Lực Phi"

    Cố Phi khẽ giật mình, nhưng rất nhanh cãi lại: "Lừa Đảo Thiên!"

    Bầu không khí có chút cổ quái, Kiếm Quỷ nhịn không được nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

    "Ách, chỉ là một cô bé thôi, không cần so đo đâu?" Cố Phi nói với Kiếm Quỷ.

    "Được!" Kiếm Quỷ không hề nghĩ ngợi, chỉ trả lời một chữ.

    Cố Phi cười cười: "Hiện tại đã lấy lại dao găm, ông lại muốn đi luyện cấp à?"

    Kiếm Quỷ từ lúc tiến vào nhà giao dịch đến giờ cũng không nở nụ cười một cái nào, nhưng giờ lại nở một nụ cười rất khó coi: "Tui đi đây, có việc rồi!" Nói xong cũng không nhìn ba người, xoay người bỏ đi.

    "Móa, lạnh lùng à! Đúng là nhìn không ra, hắn thực tế cùng phong thái trong truyền thuyết có vài phần giống nhau đấy" Hỏa Cầu nói, lại bổ sung một câu: "Ngoại trừ tướng mạo"

    Cố Phi thở dài: "Vấn đề này tui cũng không phản đối"

    "Chúng ta thì sao?" Hỏa Cầu nhìn sang Cố Phi, lại nhìn nhìn qua Tịch Tiểu Thiên, hỏi.

    "Tui cũng đi luyện cấp đây" Cố Phi trả lời, "Còn ông?"

    Hỏa Cầu không trả lời, con mắt xoay tròn trên người Tịch Tiểu Thiên, mà người ta lại chả thèm nhìn hắn một cái, cũng coi như cho đại ca tí mặt mũi nên đành nói: "Tui cũng đi luyện cấp"

    "Vậy thì đi thôi!" Cố Phi quay người.

    "Này!" Tịch Tiểu Thiên đột nhiên hô.

    Hỏa Cầu nhanh chóng quay lại, giống như hắn là Pháp Sư nhanh nhẹn chính hiệu.

    Tịch Tiểu Thiên vẫn y nguyên trực tiếp bỏ qua hắn, chỉ là nhìn qua Cố Phi: "Chân của tui!" Cô ta chỉ chỉ bắp chân của mình.

    Cố Phi thấy chỗ băng bó lại có máu chảy ra, đi đến gần thở dài nói: "Cô thật sự rất nặng, tôi vác không nổi cô!" Vừa nói vừa vuốt vuốt chỗ ban nãy đã vác cô ta bên vai phải.

    Tịch Tiểu Thiên nhìn hằm hằm lấy hắn.

    Cố Phi thở dài, thò tay: "Băng gạc"

    Tịch Tiểu Thiên móc túi ra một cái băng gạc đưa cho Cố Phi. Hắn cúi xuống, xé miếng gạc cũ ta, một lần nữa thay thế: "Tôi nói rồi! Kỹ thuật băng bó của tôi sao lại vô dụng?Cô xem, là do cô băng không kỹ"

    Cố Phi quấn quanh hai ba vòng, rồi đứng dậy: ""Được rồi, sẽ không chảy máu nữa đâu, trừ khi cô tự mình gây ra, như vậy cũng đừng trách tôi"

    "Đi thôi!" Hướng Tịch Tiểu Thiên phất phất tay, Cố Phi cùng Hỏa Cầu đi ra ngoài. Bước đi được một tí, Cố Phi nhận được tin tức hệ thống: Tịch Tiểu Thiên gửi yêu cầu kết bạn.

    Cô gái này...xưng tên là Tịch Tiểu Thiên, rồi hỏi tên thật của mình, cái này là tên thật của cô ta rồi? Trong trò chơi mọi người đều xài tên giả, mà một tên lường gạt lại đi xài tên thật, thế giới này còn có logic không chứ? Cố Phi lẩm bẩm.

    Ra khỏi nhà giao dịch, cửa sổ chat của Cố Phi vẫn chưa đóng lại.

    "Cảm ơn ông nha. Nếu không phải ông nói với tui, tui cũng không biết trong trò chơi còn có cái nhà giao dịch này" Cố Phi gửi tin, đối tượng là Hồng Nhất Tiếu.

    "Ha ha! Đã tìm được trong nhà giao dịch?" Hồng Nhất Tiếu trả lời

    "Ừ, đã không còn việc gì nữa rồi" Cố Phi nói.

    "Có muốn thông báo kẻ lừa đảo với tui không?" Hồng Nhất Tiếu hỏi.

    "Cái này, không cần đâu..." Cố Phi nói.

    "Bao che lừa đảo à? Hiếm thấy à nha, là mỹ nữ hả?" Hồng Nhất Tiếu gửi sang.

    "Hình dáng đúng là mỹ nữ" Cố Phi thành thật.

    Hồng Nhất Tiếu trả lời: "Tui nhắc nhở ông. Theo kinh nghiệm hành nghề mấy năm của tui, người chơi nữ mánh khóe lừa bịp không những đáng sợ, mà trả thù còn đáng sợ hơn nhiều, ông coi chừng á!"

    "Trò chơi rộng lớn như thế, sau này muốn gặp lại cũng khó" Cố Phi nói.

    "Thật không?"

    "Ách...có lẽ vậy!" Cố Phi lại thành thật. Người ta đã chủ động thêm bạn rồi, sau này có lẽ sẽ chủ động tìm tới tận cửa, còn có lẽ gì nữa!

    "Không nói với ông nữa, tui luyện cấp tiếp"

    "Này, cho tui ra địa điểm của BOSS đi, còn Nhiệm vụ ẩn nữa, tin tức trang bị cực phẩm luôn!" Cố Phi nói.

    "Đừng đùa, tui đã tự mình hạn chế quyền hạn GM rồi" Hồng Nhất Tiếu nói.

    Cố Phi cũng chỉ là thuận miệng đùa một chút, đương nhiên cũng không phải muốn tin tức thật, lại gửi một cái emo tươi cười, rồi đóng cửa sổ chat lại.

    "Hỏa Cầu! Á nhầm!" Cố Phi vừa kêu một tiếng, lập tức ý thức được tên này không thể gọi bậy.

    Mặc dù thế, Hỏa Cầu trước mặt đã từ từ bay lên, còn nhắm vào người Hỏa Cầu: "Ông sao thế!"

    "Nói nhầm!" Cố Phi nói, "Nhưng tên của ông quá bất tiện rồi, đổi cho tui cái biệt danh khác đi!"

    Hỏa Cầu theo thường lệ trước hết lại nguyền rủa thằng bạn 180 lần, rồi mới hướng Cố Phi nói: "Đã vậy thì gọi tui là Tiểu Hỏa đi".

    "Tiểu Hỏa....Uhm, trước hết cứ gọi thế đi!" Cố Phi nói.

    Hai người nói xong hướng bên ngoài thành đi tới, Hỏa Cầu đột nhiên nhớ tới chuyện gì: "Túy ca..."

    "Gì?"

    "Vừa rồi uống rượu, ông nói để ông trả, nhưng ông đột nhiên bỏ đi, vẫn là do tui trả đó!" Hỏa Cầu nói.

    "Vậy sao? Vậy thì lần sau tui mời?" Cố Phi chẳng hề để ý.

    "Tui sao cảm thấy ông sẽ quỵt nợ? Hỏa Cầu ý thức được nguy cơ mãnh liệt.

    "Sao vậy được! Tui là cái loại người vô sỉ thế sao?" Cố Phi nói.

    " Vốn không giống, nhưng hiện tại, tui càng xem càng giống" Hỏa Cầu lo lắng.

    "Thật ra, tui là người không thích bắt nạt" Cố Phi nở nụ cười, "Nhưng mà tui thích giết người quen!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi WindDK, ngày 02-01-2016 lúc 16:29.

  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cross360o,cuonglong,Darkpinces,diangucmauden,KradAngel,Nguyên Ca,nhbinhdbp,pestie,romolus82,sasuketaki02,shinoking,umedaboy,vipboy247,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    23
    Xu
    800

    Mặc định

    PHÁP SƯ CẬN CHIẾN


    Quyển 1: Một pháp sư ra đời


    Chương 14: Khó có thể giải thích được


    Chương 14: Khó có thể giải thích được

    Chớp mắt, Thế giới song song Open Beta đã một tuần rồi. Người chơi đã cố gắng thích ứng với những trải nghiệm mới mà trò chơi mang lại. Là một giáo viên, Cố Phi đi đâu cũng nghe học trò bàn luận về trò chơi này. Đương nhiên, Cố Phi không thể ngồi một chỗ chém gió với tụi học sinh này được. Mà Cố Phi cũng yêu cầu A Phát không được nói với ai chuyện mình cũng chơi trò chơi này.

    Kỳ thật giáo viên thì cũng là người, còn là một người trẻ tuổi, cũng như bao học sinh khác mê chơi điện tử. Chỉ có điều, vì vấn đề phát huy tấm gương sáng cho đàn em noi theo, đối với những thứ mà học sinh ưa thích, hắn đều tỏ vẻ đếch thèm quan tâm. Cố Phi mặc dù là giáo viên thể dục, nhưng vẫn dựa theo quy tắc này mà làm.

    Bất quá đối với đồng nghiệp cùng học trò mà nói, biến hóa của Cố Phi cũng rất rõ ràng: Hắn đã không còn chém gió về công phu của hắn nữa rồi.

    Thầy Cố Phi cuối cùng cũng biến trở về người bình thường rồi! Cái này vậy mà trở thành tin tức không nhỏ lan truyền trong trường.

    Cố Phi không để ý tới những điều này, mỗi ngày thời gian rảnh rỗi, hắn đều chơi Thế giới song song. Hắn ưa thích cái thế giới giả tưởng này, nơi mà hắn có thể tùy ý thi triển công phu của mình.

    Có điều, Cố Phi cũng không quên đây là trò chơi, mà trò chơi thì phải cần xem xét nhiều tin tức cập nhật mới được.

    Mỗi lần lên được mấy cấp, hắn đều ra ngoài trang web nghiên cứu một chút, tìm chỗ luyện cấp tiếp theo.

    Cố Phi lựa chọn dựa trên ba yếu tố: quái hình người, tay gần, cấp độ cao hơn mình.

    Lựa chọn quái hình người cũng tay gần là để thi triển võ công của mình. Cố Phi không phải là vì mê chơi mà chơi game online, hắn vì công phu của mình mà chơi game này. Quá trình luyện cấp bị người ta coi là buồn tẻ chán ngắt, đối với Cố Phi thì chỉ như là một buổi tập võ, cho nên hắn chưa bao giờ thấy buồn chán, cho dù lập đi lập lại một động tác cả ngàn lần, hắn cũng hết sức nhập tâm.

    Còn chuyện vượt cấp đánh quái thì là muốn thăng cấp nhanh rồi. Kinh nghiệm của quái trong Thế giới song song là cố định, cho nên quái càng cao cấp thì kinh nghiệm càng nhiều, cho nên vượt cấp đánh quái là phương pháp tăng cấp nhanh nhất. Cố Phi có năng lực , dĩ nhiên là sẽ lựa chọn phương thức này rồi. Chỉ có điều, bởi vì người chơi thường không có kỹ xảo công phu, cho nên cũng có giới hạn vượt cấp đánh quái. Cơ bản vượt quá từ 20 cấp trở lên, không phải hắn không theo kịp tốc độ, mà chỉ không thể phá nổi phòng thủ của quái.

    Tình huống này làm hắn nhớ lại thời gian cùng cha luyện võ.

    "Con còn nhỏ, lực yếu, cho nên lực công kích của con không ảnh hưởng đến cha". Cha hắn bị một quyền của hắn đánh trúng, vẫn vui tươi hớn hở. Lại áp sát rồi cho hắn một quyền té xuống đất, vẫn tiếp tục vui tươi hớn hở: "Con thấy vai của cha động, biết rõ cha muốn đánh con, có thể con sẽ tránh được. Có điều lại không tránh được. Tại sao? Bởi vì tay chân của con không theo kịp mắt con, cho nên còn phải luyện mới được."

    Đây là một lần khiêu chiến lúc nhỏ của hắn đấy, hắn hoài niệm cảm giác hứng thú ấy. Hiện tại, hắn lại một lần nữa có cơ hội sẽ trải nghiệm cảm giác hứng thú này, sao hắn có thể bỏ qua cho được.

    Đi luyện cấp, rồi lên cấp, lại đi khiêu chiến kẻ địch mạnh hơn. Trong Game Online thì chỉ đơn giản là như thế.

    Ngày hôm nay, cuối cùng Cố Phi cũng lên cấp 30.

    Mỗi người chơi khi thăng cấp đều sẽ liếc qua ống kinh nghiệm cần để thăng cấp tiếp theo. Cố Phi cũng không ngoại lệ, nhưng nhìn cái này lại làm cho hắn lắp bắp kinh hãi.

    Không lầm đó chứ? Đây là kinh nghiệm cần để thăng cấp 31 sao? Tui đang là cấp 30 hay cấp 300? Cố Phi nghĩ.

    Kinh nghiệm thăng cấp so sánh với lần trước, tăng không còn là 10% nữa, mà trực tiếp tăng lên 10.

    10 lần!

    Chưa từng nghe nói có cái Game Online nào thăng cấp chuối như thế.

    Cũng trong lúc này, đối với lượng người chơi khổng lồ của Thế giới song song, thì lượng người lên cấp 30 cũng càng lúc càng nhiều.

    Mỗi người khi thăng cấp đều há hốc mồm kinh ngạc.

    Tất cả mọi người điên cuồng, tưởng đây là BUG, đều hướng công ty trò chơi mà đòi giải thích. Thời khắc này, không còn ai tiếp tục đi luyện cấp nữa.

    Công ty trò chơi rất nhanh đăng lên tin tức.

    Số liệu là bình thường, không phải BUG. Sở dĩ như vậy là do công ty trò chơi điều chỉnh lại kinh nghiệm cần để thăng cấp lên 30.

    Do ngày đầu tiên Open Beta đã xảy ra sự kiện bạo lực trên diện rộng. Người chơi ỷ vào thân thể cường tráng lúc mới tạo nhân vật, bắt nạt người chơi nghề nghiệp yếu đuối. Công ty trò chơi không có cách nào can thiệp, chỉ có thể điều chỉnh số liệu, tận lực giảm thiểu tình trạng này.

    Mà sau khi trải qua thảo luận nghiên cứu, quyết định giảm lượng kinh nghiệm cần để thăng lên cấp 30.

    Điều này làm người chơi rất nhanh thăng lên 30.

    Cấp độ này được xem là cấp độ mà các nghề nghiệp đạt tới cân bằng. Bất kỳ nghề nghiệp nào, lên tới cấp độ này đều sẽ có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu dựa vào ưu thế thể chất, lên cấp 30 sẽ không còn phát sinh chuyện này nữa. Đương nhiên, nếu người chơi mà là một con gà siêu cấp thì công ty cũng không còn cách nào khác.

    Đây cũng là một lý do thuyết phục, bởi vì sự kiện bạo lực đầu trò chơi thì ai ai cũng biết, đối với quyết định này cũng không có dị nghị. Người chơi phát hiện cũng không có lỗi gì, lúc này mới quay trở lại luyện cấp tiếp.

    Mà Cố Phi cũng chả biết tình huống này.

    Sau khi xác nhận mình không phải cấp 300, mà kinh nghiệm thăng cấp lại có nhiều số 0 quá, mí mắt Cố Phi chỉ nhảy lên một cái, lập tức hồi phục như cũ. Vốn định tìm Hồng Nhất Tiếu hỏi một tiếng, có điều mở danh sách bạn bè ra thì không thấy ổng online, cho nên thôi bỏ qua.

    Cho dù có sai lầm gì, thì công ty trò chơi cũng sẽ tự động sửa chữa, mình cứ nắm bắt thời gian luyện công là được! Cố Phi lại dựa theo con đường đã định sẵn, tiến đến khu luyện cấp.

    Khu luyện công cấp 30 của Cố Phi là khu luyện cấp 40 của người ta đấy.

    Kỳ thật người chơi cũng có thể vượt cấp đánh quái. Chỉ là quái cấp cao, máu nhiều thủ cao, da trâu rất dày, dựa vào thời gian phải bỏ ra cùng kinh nghiệm đạt dược, người chơi đều cảm thấy không đáng. Nhưng nếu có kỹ thuật, thì sẽ lên cấp rất nhanh.

    Đi tới bên ngoài khu luyện cấp, bất ngờ lại gặp Kiếm Quỷ, hắn dùng khẩu khí anh dũng, nói ra lý luận này.

    Cố Phi đương nhiên cũng tính toán như thế, duy chỉ có một điểm bất đồng: Kiếm Quỷ thăng cấp là thăng cấp, mà Cố Phi mỗi khi thăng cấp đều ngộ ra một ý lý giải về công phu của mình, nếu như đơn thuần chỉ là xét khía cạnh chơi game, hắn tuyệt đối không tích cực như vậy.

    Lúc này Kiếm Quỷ đã là cấp 30 với một nữa ống kinh nghiệm. Hiển nhiên, hắn lên cấp 30 sớm hơn so với người ta nhiều, nhưng hắn và Cố Phi cũng giống nhau, chỉ là ngạc nhiên một tí, rồi cũng bỏ qua mà luyện cấp tiếp.

    Hàn huyên vài câu, Cố Phi nói "Không quấy rầy ông luyện cấp", rồi bỏ đi hướng chỗ khác mà tìm quái.

    Hai người cũng không mời nhau cùng tổ đội luyện cấp.

    Theo Kiếm Quỷ, hắn có phương pháp tự mình luyện cấp, thêm một người vào thì phải chia kinh nghiệm, ban đầu có thể nhanh đấy. Nhưng so sánh thời gian, hiệu suất sẽ giảm xuống.

    Mà Cố Phi cũng biết Kiếm Quỷ đánh quái không cần ai giúp, huống chi hắn cũng là muốn vừa luyện võ vừa đánh quái, cũng không cần ai phụ trợ.

    Ngầm hiểu lẫn nhau, mỗi người một đường.

    Tách ra, Cố Phi hâm mộ mà nhìn thanh Hồi Ức Sương Chi trong tay Kiếm Quỷ. Sự thật chứng minh, ánh mắt Tịch Tiểu Thiên hoàn toàn chính xác. Hồi Ức Sương Chi này, sợ là năm vạn tệ là còn ít.

    Dao găm này lực sát thương không cao, cũng không phải ở tỷ lệ chí mạng, càng không phải tỉ lệ đóng băng, mà có giá trị ở dòng +25 Nhanh Nhẹn.

    Người chơi mỗi khi thăng cấp chỉ được cho 5 điểm, mà mang cái dao găm này tương đương sẽ tăng 5 cấp. Nếu dùng để vượt cấp đánh quái mà nói, giá trị này không cần phải giải thích nhiều.

    Nếu cái này mà cho mình dùng, hiện tại mình cũng có thể vượt thêm 5 cấp nữa mà đánh quái, Cố Phi thầm nghĩ. Lúc trước trả lại cho Kiếm Quỷ, mà còn giúp hắn tìm về, Cố Phi cũng không hối hận. Đây chính là vấn đề nguyên tắc.

    Khu vực hai người luyện cấp cách một đoạn rừng nhỏ, tầm nhìn bị hạn chết. Chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng quái kêu thảm thiết. Mà khác nhau ở chỗ, bên Kiếm Quỷ thì lúc kêu lúc dừng, còn bên Cố Phi thì kêu thảm thiết liên tục.

    Kiếm Quỷ cần nghỉ ngơi khôi phục Sinh Mệnh. Trong Thế giới song song, trạng thái "Đang chiến đấu" thì không thể sử dụng dược phẩm hồi phục Sinh Mệnh. Khi ở trạng thái "Hòa bình" mới có thể sử dụng, hồi phục Sinh Mệnh rất nhanh. Trong quá trình chiến đấu, chỉ có thể vận dụng các kỹ năng khôi phục, hoặc là một ít trang bị đặc thù có hồi phục Sinh Mệnh.

    Có thể nói, trong Thế giới song song, luyện cấp một mình là vô cùng khó khăn.

    Đương nhiên Cố Phi là một thứ khác người. Hắn không cần kỹ năng, thậm chí chỉ đánh thường để công kích, hiệu suất so với Đạo Tặc cấp 30 Kiếm Quỷ mà mỗi kỹ năng đều phát huy triệt để còn cao hơn.

    Kinh nghiệm hai người chênh lệch như thế là do Cố Phi còn phải đi làm, ngoài ra mỗi ngày hắn đều phải luyện công trong thực tế, đây không phải chỉ chơi game là có thể thay thế được.

    Mà Kiếm Quỷ, Cố Phi không biết hắn làm gì, tóm lại chỉ cần mình online, sẽ thấy tên của hắn vĩnh viễn sáng trưng. Đúng là một game thủ chuyên nghiệp trong truyền thuyết, Cố Phi một bên vừa luyện công vừa nghĩ.

    Mà cánh rừng bên kia, Kiếm Quỷ cũng nghĩ đến Cố Phi.

    Mới mấy ngày không gặp, thằng này cũng cấp 30 rồi.

    Một tuần lễ cấp 30, ở trong mắt Kiếm Quỷ thật ra cũng chỉ là một thành tích kém cỏi thôi.

    Nhưng mà hắn mỗi ngày đều online rất lâu, hơn nữa cũng chú ý Cố Phi. Cho nên hắn biết rõ thời gian Cố Phi chơi game.

    So sánh thời gian, Kiếm Quỷ khiếp sợ: Hiệu suất thật đáng sợ, vượt qua cả hiệu suất của mình.

    Đồng thời, hắn đối với trang bị của Cố Phi rất buồn bực.

    Pháp Sư cấp 30 rồi, mà cả người mặc toàn thứ gì đâu? Áo choàng Pháp Sư tân thủ vẫn chưa cởi ra, bên hông phồng lên, không phải cắm dao găm chứ? Trên đầu còn đội cái mũ rơm, hình như là trang bị của Chiến Sĩ? Chân thì lại mang giày vải, giống như là trang bị Đạo Tặc của mình dùng rồi!

    Ông trời ơi! Đây rốt cuộc là cái sự tình gì???

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cross360o,cuonglong,Darkpinces,diangucmauden,KradAngel,nhbinhdbp,pestie,romolus82,ronkute,shinoking,vipboy247,
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status