TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123
Kết quả 11 đến 13 của 13

Chủ đề: Bạn Gái Tôi Là Zombie - Hắc Ám Lệ Chi (Chương 12)

  1. #11

    Mặc định

    Bạn Gái Tôi Là Zombie
    Tác giả: Hắc Ám Lệ Chi
    Dịch giả: Sở Vân Thiên


    Chương 10: Bị thiếu nữ hiểu lầm


    Có Lăng Mặc tiếp ứng, hai người nhanh chóng phá vòng vây từ trong bầy zombie thoát ra. Lúc này trước siêu thị đã tụ tập hơn chục tên zombie, không thề chần chờ thêm một giây nào nữa.

    "Huynh đệ, đi theo ta."

    Nam sinh cảm kích hướng về Lăng Mặc cười, rồi lập tức quay đầu chạy về phía một cái hẻm nhỏ.

    Mà Lăng Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua bầy zombie đầy đường cái, cũng chỉ có thể mang Diệp Luyến quay trở lại. Về phần cô gái kia thì rất bình tĩnh đi sau cùng, thỉnh thoảng lại chém gục một tên zombie đuổi theo sau.

    Quan sát cô gái này ra tay ở cự ly gần, khiến Lăng Mặc chú ý không chỉ có tốc độ công kích cực nhanh của nàng, còn có thanh trường đao trong tay. Cực kỳ sắc bén, hơn nữa rất có cảm giác dày nặng, cũng không biết bằng vào cánh tay mảnh khảnh kia, làm thế nào có thể dễ dàng vung nó lên với tốc độ nhanh như vậy được.

    Quan trọng nhất chính là vẻ mặt cùng ánh mắt của nàng lúc chém giết zombie, quá bình tĩnh, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi. . .

    Nam sinh dẫn hai người Lăng Mặc luồn lách trong hẻm nhỏ hơn chục phút, cuối cùng ẩn núp trong một căn nhà nhỏ, mới rốt cục đem bỏ rơi đám zombie kia.

    Thời điểm nam sinh đứng lại thở hổn hển, Lăng Mặc đã chú ý tới, căn nhà nhỏ này có dấu vết dọn dẹp qua. Rất có khả năng, đây chính là nơi ở của bọn họ.

    "Huynh. . . Huynh đệ. . . Thực sự phải đa tạ ngươi." Hơn chục phút liều mạng chạy chối chết, khuôn mặt nam sinh đều đã đỏ hết cả lên, thậm chí cả mái tóc đều đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, hắn vừa một tay vịn vai Lăng Mặc, vừa nói ngắt quãng, "Thực sự. . . Cảm tạ. . ."

    Nhìn dáng vẻ của nam sinh, Lăng Mặc rất muốn nói không cần phải cố quá (không thì quá cố), nhưng vẻ mặt của hắn lại rất chân thành, điều này khiến Lăng Mặc đành phải gật đầu.

    "Ngươi thật là lợi hại. . ." Nam sinh khó khăn lắm mới ổn định hơi thở, lập tức bội phục vạn phần nói, "Còn bạn gái ngươi nữa, chạy trốn nhanh như vậy mà mặt không hề đổi sắc. . . Không phải trước đây là vận động viên chứ? Có thể chất như vậy. . . Có thể so sánh với Hạ Na nhà ta nha. . ."

    "Lưu Vũ Hào, ngươi có thấy phiền hay không!" Hạ Na vẫn đang im lặng không nói một lời đột nhiên cau mày ngắt lời hắn, vẻ mặt có chút không vui, "Ai là của nhà ngươi!"

    "Đừng như vậy, dù gì chúng ta cũng là bạn học mà!" Lưu Vũ Hào cười đùa nói, sau đó quay lại nhìn Lăng Mặc cười cười, "Hôm nay thực sự phải đa tạ ngươi, thế nào, lên trên ngồi chơi chút?" Nói xong, hắn đưa tay vỗ vỗ ba lô đằng sau, "Có bia nữa nha!"

    Lăng Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Luyến, thầm nghĩ may mà nàng sau khi trải qua tiến hóa, bên ngoài đã hoàn toàn không khác gì so với người bình thường, nhìn phản ứng của Hạ Na cùng Lưu Vũ Hào, dường như cũng không hề nhìn ra sơ hở gì. Nhưng mà lo lắng tới Diệp Luyến, hắn cảm thấy tốt nhất vẫn ít nên tiếp xúc với người sống sót thì hơn.

    Bởi vậy sau một giây suy nghĩ, Lăng Mặc liền quyết đoán lắc đầu: "Không được rồi, chúng ta còn có việc khác."

    "A? Có thể có chuyện gì sao, cùng ngồi một chút thôi mà." Lưu Vũ Hào nhất thời sửng sốt, trong suy nghĩ của hắn, mạt thế lại gặp được người sống sót khác, hiển nhiên là một chuyện đáng để vui vẻ, cho dù không sống cùng nhau, giao lưu một vài kinh nghiệm cũng rất tốt. Huống chi Lăng Mặc lợi hại như thế, nhất định biết được rất nhiều thông tin mà bọn họ không biết, nếu như có thể giữ lại, đối với bọn họ cũng là một sự trợ giúp to lớn.

    Về phần có việc khác. . . Trong mạt thế ngoại trừ sống sót, còn có thể có chuyện gì?

    Hạ Na thì có chút không nhịn được mà nói: "Nếu người ta không bằng lòng, ngươi cũng đừng miễn cưỡng nữa. . . A?" Nàng nói được một nửa, đột nhiên kinh ngạc đưa ánh mắt nhìn về phía đoản đao trong tay Lăng Mặc. Sau khi đơ một lúc, nàng đột nhiên đưa tay chộp về phía hông Lăng Mặc, tốc độ cực nhanh, quả thực làm cho người ta không kịp phản ứng.

    Lăng Mặc cũng không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên giở thủ đoạn như vậy, nhưng ngay thời điểm ngón tay nàng chạm vào chuôi đao, Lăng Mặc đã nhanh chóng phản ứng lại.

    Hắn chỉ hơi nghiêng người, lấy một cái góc độ vi diệu khiên động tác của Hạ Na rơi vào khoảng không.

    Điều này làm cho Hạ Na nhất thời sửng sốt, mà Lưu Vũ Hào cũng kinh hãi hô lên: "Hạ Na, ngươi đang làm cái gì vậy?"

    Động tác thất bại khiến ánh mắt Hạ Na nhìn về phía Lăng Mặc xuất hiện một chút thay đổi, nhưng giọng điệu của nàng lại mang vẻ bất thiện: "Thanh đoản đao này từ đâu ra?"

    "Không liên quan tới ngươi." Bị nàng chất vấn như thế, hơn nữa nàng vừa tùy tiện ra tay, cũng khiến Lăng Mặc nhịn không được hơi nhíu mày, không khách khí đáp.

    Tuy rằng không phải tự nguyện, nhưng mình coi như đã cứu bọn nó, không biết lễ phép cũng vừa phải thôi. Vừa nhìn thái độ cư xử cẩn thận của Lưu Vũ Hào với nàng, lại thấy sức chiến đấu mạnh mẽ của nàng, bình thường nàng kiêu ngạo đã thành thói, nhưng Lăng Mặc cũng không cần phải nể mặt nàng ta.

    "Ngươi!" Hạ Na có chút tức giận trừng mắt nhìn Lăng Mặc, nhưng nhìn ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại liếc về phía thanh đoản đao kia, hiển nhiên là cực kỳ để ý nó. Sau vài giây trầm mặc, nàng hơi thay đổi giọng điệu một chút, lại hỏi: "Thanh đoản đao này ngươi lấy được từ đâu, có thể nói cho ta biết hay không?"

    Cô gái này vậy mà có thể bỏ vẻ kiêu ngạo nhanh như vậy thật không dễ dàng gì, điều này nhìn vào vẻ mặt giật mình của Lưu Vũ Hào là đủ biết.

    Vốn dĩ cũng không có chuyện gì phải giấu giếm, Lăng Mặc liền kể lại sơ qua quá trình mình tìm kiếm vũ khí từ cửa hàng công cụ, lại thay đổi một chút chuyện về zombie biến dị, ví dụ như chuyện khối đông màu máu kia. . .

    Nghe được sự tồn tại của zombie biến dị, hai người này vẫn không tỏ ra kinh ngạc chút nào, điều này cũng khiến cho Lăng Mặc khẳng định được suy đoán của mình. Quả nhiên ở trong nội thành, số lượng zombie biến dị xuất hiện không ít. . .

    "Nơi ngươi đến là cửa hàng nhà họ Vương phải không?" Hạ Na đột nhiên hỏi.

    "Làm sao ngươi biết được?" Thanh đoản đao này dù là thành phẩm, nhưng trên vỏ đao cùng với thân đao đều không có khắc chữ, làm sao cô gái này nhận ra được? Lại nghĩ lại, đao kiếm thủ công nhà họ Vương ở thành phố X rất nổi tiếng, phỏng chừng cũng không khó đoán được nha. . .

    Ánh mắt Hạ Na có chút phức tạp liếc nhìn thanh đoản đao: "Nói cách khác, người trong cửa hàng đều đã chết cả rồi. Quên đi, không có chuyện gì nữa."

    "Nếu không có chuyện gì nữa, ngươi có thể đừng nhìn ta chằm chằm như thế hay không. . ." Bị Hạ Na cứ nhìn chằm chằm vào nửa người dưới, Lăng Mặc luôn luôn cảm thấy một cảm giác rất là kỳ dị, chịu không nổi miễn cưỡng nói.

    Hạ Na đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phớt lờ cười khẽ: "Sợ cái gì, chẳng phải bạn gái ngươi cũng không để ý hay sao?" Nói xong, nàng giơ tay chỉ chỉ Diệp Luyến đứng ở đằng sau Lăng Mặc, "Đúng không? Vị tỷ tỷ này."

    "Ta để ý. . ." Lăng Mặc nhất thời không biết nói gì, cô nàng Hạ Na này nhìn qua nhiều nhất mười bảy mười tám tuổi, vậy mà ăn nói sắc bén như vậy, nhưng mà nghe nàng bắt chuyện với Diệp Luyến, Lăng Mặc vội vàng nói, "Chuyện đó, thật là ngại, nàng không nói được. . ."

    "A? Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, thế mà lại câm điếc sao? Ặc, xin lỗi, tỷ tỷ ngươi đừng để ý nha. . ." Lưu Vũ Hào đầu tiên là kinh ngạc hô lên, sau đó liền vội vàng làm mặt xấu hổ cười xòa.

    Lăng Mặc cũng không biết nên giải thích như thế nào, không biết làm gì khác hơn là cười khổ gật đầu.

    Khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, Hạ Na sau khi nhìn thật sâu Diệp Luyến, đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay nàng. Nếu như Lăng Mặc không lập tức ngăn xung động công kích của Diệp Luyến lại, phỏng chừng trong nháy mắt này Hạ Na đã bị Diệp Luyến xé thành mảnh nhỏ rồi.

    Nhìn vẻ mặt của nàng, hiển nhiên không ý thức được vừa rồi mình trải qua nguy hiểm như thế nào: "Tỷ tỷ, vào trong nhà của bọn ta nghỉ ngơi một chút nha, ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm."

    Trong giọng nói của nàng ẩn chứa một chút cảm thông, hơn nữa sau khi nói xong, ánh mắt nàng nhìn Lăng Mặc cũng nhu hòa đi rất nhiều: "Ngươi rất không tồi, ngồi xuống đây một chút, ta mời ngươi uống rượu."

    Hiểu lầm rồi!

    Lăng Mặc vừa định mở miệng từ chối, Hạ Na đã kéo Diệp Luyến chạy lên lầu, mà Lưu Vũ Hào đi tới sau Lăng Mặc, đẩy lưng hắn giục: "Đi thôi đi thôi, chúng ta chẳng mấy khi gặp được người sống nha. . ."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,diangucmauden,kingofdark,mysexylove50,nqtien9x,rukuru,yakuza95,
  3. #12

    Mặc định

    Bạn Gái Tôi Là Zombie
    Tác giả: Hắc Ám Lệ Chi
    Dịch giả: Sở Vân Thiên


    Chương 11: Thưởng ngươi một bạt tai


    Sau khi lên lầu mở cửa bước vào trong một gian phòng, Lăng Mặc mới kinh ngạc phát hiện ra, trong căn lầu này không chỉ có hai người Hạ Na mà thôi.

    Khoảng chục đứa cả trai lẫn gái đồng thời nhìn về phía cửa phòng, liếc mắt nhìn qua có thể nhận ra tất cả đều chưa quá hai mươi tuổi. Trong đó có một cô gái mặc đồng phục nữ sinh trung học, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền hưng phấn chạy ra đón: "Tỷ, các ngươi đã trở về!"

    "A, còn mang về hai người nữa?" Nữ học sinh trung học nghiêng người nhìn lướt qua Diệp Luyến và Lăng Mặc phía sau Hạ Na, thuận miệng hỏi một câu, sau đó liền chú ý tới ba lô trên lưng Lưu Vũ Hào, "Thu hoạch hôm nay thế nào nha?"

    "Còn tàm tạm! Vừa mới càn quét sạch cái siêu thị lớn ở phố nam rồi, còn có rất nhiều thứ không lấy về được, nhưng ta đã giấu kỹ rồi, ăn hết thì lại đi lấy." Lưu Vũ Hào có chút đắc ý cười cười, lại không hề nhắc tới chuyện họ rơi vào tuyệt cảnh, suýt nữa thì mất mạng.

    "Được rồi, giới thiệu cho các ngươi hai người này, vị này chính là... ặc, huynh đệ, ta quên chưa hỏi ngươi tên là gì..."

    Lưu Vũ Hào đang nhiệt tình dào dạt phát biểu, thì nhất thời xấu hổ mà ngây ngẩn cả người.

    "Lăng Mặc. Đây là bạn gái của ta, Diệp Luyến." Sau khi thầm thở dài một tiếng, Lăng Mặc tự giới thiệu.

    "A ha ha ha hóa ra là Lăng ca!" Lưu Vũ Hào trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình thường, một tay khoác vai Lăng Mặc, đẩy hắn đi tới giữa phòng khách, "Mọi người chú ý, vị này ngày hôm nay đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, cho nên chúng ta quyết định mời hắn một bữa rượu!"

    Đám nam nữ thanh niên này vốn vẫn đang ngồi trên sô pha hoặc trên nền phòng khách, cũng không đặc biệt chú ý tới sự xuất hiện của hai người Lăng Mặc, nhưng lúc này nghe Lưu Vũ Hào nói xong, lại đều kinh ngạc nhìn về phía Lăng Mặc.

    Trong đó một gã đang nằm trên sô pha liền trực tiếp ngồi dậy, hoài nghi quan sát Lăng Mặc từ trên xuống dưới, nói: "Làm sao có thể, có Hạ Na mà còn cần hắn giúp đỡ sao?"

    "Đúng vậy, có Hạ Na tỷ, làm sao lại cần người ngoài hỗ trợ?" Tên còn lại cũng mở miệng phụ họa, hơn nữa càng thêm cường điệu hai chữ "người ngoài".

    Ngược lại nữ sinh trung học lúc trước đi tới, khoát tay áo nói: "Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, các ngươi không cần phải như vậy chứ."

    "Ăn chực thì ăn chực, lại còn mượn cớ. Lưu Vũ Hào, ngươi cũng lạm dụng lòng tốt quá đi, đám người chúng ta vốn còn chưa đủ ăn đấy." Nam tử lúc đầu mở miệng nghi vấn vừa hừ lạnh một tiếng vừa nói thêm.

    Vẻ mặt Lưu Vũ Hào lần thứ hai trở nên xấu hổ, hắn len lén nhìn sang Lăng Mặc, lại phát hiện răng dù bị châm chọc khiêu khích như vậy nhưng cũng không khiến cho Lăng Mặc có phản ứng gì lớn.

    "Ta nói tất cả đều là sự thật, các ngươi đâu có biết được, Hạ Na lúc đó đánh tới sướng tay đắc ý quên thân, căn bản mặc kệ tình huống xung quanh..." Lưu Vũ Hào hiển nhiên không thể nào ứng phó được tình huống này, tuy rằng hắn nỗ lực giải thích, nhưng trên mặt đám nam nữ thanh niên này đều lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không tin.

    Lúc này Hạ Na cũng kéo Diệp Luyến đi tới, nhưng mà nàng dường như hoàn toàn không có ý hỗ trợ giải thích, trái lại cười cười chế nhạo nhìn về phía Lăng Mặc, ánh mắt rõ ràng ý đang nói: xem ngươi xử lý tình huống này như thế nào.

    Thù dai! Thiếu nữ này quá thù dai rồi!

    Rất rõ ràng, lúc trước nàng tuy rằng bỏ đi vẻ kiêu ngạo, nhưng vẫn hoàn toàn không quên chuyện bị Lăng Mặc "sạc" cho một câu.

    Nhưng mà suy nghĩ của nàng hoàn toàn sai rồi, đối với những kẻ sâu mọt chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, hơn nữa lại thích chơi trò bài ngoại, Lăng Mặc ngay cả hứng thú so đo với bọn chúng đều không có. Hắn chỉ cười nhạt rồi một tiếng, xoay người kéo tay Diệp Luyến, quay đầu đi ra ngoài: "Thật là ngại, ta hoàn toàn không có ý định ăn chực, các ngươi cứ chậm rãi mà ăn nha."

    "Ấy dà! Còn cố làm ra vẻ!"

    Hạ Na cùng Lưu Vũ Hào đều thật sửng sốt, mà khuôn mặt tên thanh niên vừa mở miệng thoáng cái liền trở nên có chút khó cói, cảm giác bị xúc xỉ hết cả thể diện, liền mở miệng châm chọc: "Loại người như ngươi mà còn đèo bòng, ngươi nuôi nổi sao? Ngươi có cơm mà ăn đã là không tệ rồi, còn tưởng rằng mình là đại gia..."

    Này thực sự khiến cho người ta không thể nhịn được nữa! Cho rằng hắn đến ăn chầu ăn chực, lo sợ thức ăn của mình bị ít đi, thái độ nhấp nhô như thế còn chưa tính, ông mày đang định bỏ đi rồi còn xúc xỉ các kiểu, thật cho rằng ta là bùn đất sao!

    Lăng Mặc con ngươi co rụt lại, hầu như trong nháy mắt liền trực tiếp vọt tới trước mặt thanh niên kia, mà trong quá trình đó, Hạ Na đã phát hiện ý đồ của Lăng Mặc trước tiên. Nhưng ngay trong nháy mắt nàng giơ tay ra ngăn cản, Lăng Mặc đã lách qua người nàng, mà lúc này Hạ Na mới thật sự ý thức được, tốc độ của mình mặc dù nhanh nhưng tốc độ phản ứng thần kinh còn kém xa so với nam nhân nhìn như rất bình thường trước mặt.

    Thời điểm nàng đưa tay ra, Lăng Mặc dường như đã nhìn thấu động tác của nàng, trong lúc di động với tốc độ cao thực hiện động tác tránh né, không chỉ lướt qua nàng mà còn không chút nào ngưng trệ xuất trước mắt thanh niên kia.

    Nam thanh niên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó liền cảm giác cổ áo bị tay một người xốc lên, hai chân nhất thời lơ lửng trên mặt đất.

    "Ngươi định làm..."

    "Chát!"

    Một cái bạt tai vang dội, khiến cho mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

    "Cái này gọi là vả miệng. Ngươi còn dám nói một câu để cho ta khó chịu nữa, thì ta sẽ thưởng cho ngươi thêm một cái." Lăng Mặc ánh mắt băng lãnh, làm cho thanh niên gương mặt trong nháy mắt đã sưng đỏ lên mà ngay cả kêu một tiếng cũng không dám.

    Khuất nhục, phẫn hận, nhưng vẫn không dám giãy dụa, thậm chí không dám cãi lại. Trong ánh mắt Lăng Mặc, hắn có thể rõ ràng cảm giác được hàn ý không chút nào che dấu, hơn nữa bằng vào thân thủ của Lăng Mặc, hắn liền biết được người này không phải là cố làm ra vẻ.

    "Hạ Na!"

    Thanh niên lí nhí kêu lên một câu, mặc dù hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, không muốn để cho mọi người nhìn ra sự sợ hãi của hắn đối với Lăng Mặc, nhưng ánh mắt kinh hoảng đã bán đứng hắn.

    Hành động không lưu tình của Lăng Mặc đã khiến mọi người chấn kinh, trong đó bao gồm cả Hạ Na. Nhưng nghe được tiếng la của thanh niên kia, tuy rằng trong mắt nàng hiện lên một tia chán ghét, nhưng nàng vẫn tiến lên nói: "Lăng Mặc, buông ra hắn đi."

    "Xin lỗi." Lăng Mặc vẫn lạnh như băng mà nói.

    Hạ Na nhíu nhíu mày: "Ngươi đánh cũng đánh rồi..."

    "Hai chuyện khác nhau, xin lỗi."

    "Dựa vào cái gì!" Thanh niên vừa mới mở miệng, chợt nghe "chát" một tiếng, trên mặt lại lập tức ăn thêm một cái bạt tai.

    Hạ Na vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lăng Mặc, lại quay đầu nhìn nam thanh niên hai bên mặt đều đã sưng vù, nói: "Lục Hân, xin lỗi đi, ai bảo ngươi mồm thối."

    "Ta..." Vốn trông chờ Hạ Na sẽ ra mặt vì mình, không nghĩ rằng lại mang tới thêm một cái tát, toàn bộ mọi người trong nhà đều đang nhìn vào mình, mỗi một ánh mắt đều giống như kim đâm vào trên người chính mình. Vẻ mặt Lục Hân tựa như nuốt vào một con ruồi, trong lòng càng tràn ngập phẫn nộ.

    "Ta không phải là vì mọi người có thể ăn nhiều một chút mới đứng ra sao! Lại còn nói ta mồm thối, thấy ta chịu đòn cũng không có ai đứng ra!"

    Dưới ánh mắt của Lăng Mặc, Lục Hân chỉ có thể đem những lời này nuốt vào trong bụng, nghiến răng nói ra hai chữ: "Xin lỗi."

    Lời kia vừa thốt ra, hắn cảm giác trên mặt nóng bỏng, giống như là trong nháy mắt bị Lăng Mặc tát mười cái tát.

    Lăng Mặc kinh thường hừ lạnh một tiếng, một tay đem Lục Hân ném xuống mặt đất, sau đó không chút do dự kéo Diệp Luyến đi ra bên ngoài.

    "Chờ một chút!"

    Lưu Vũ Hào lúc này mới có phản ứng, vội vàng đuổi theo, từ trong ba lô lấy ra hai lon bia cùng mấy gói chocolate, cứng rắn nhét vào trong tay Lăng Mặc, trên mặt càng đầy vẻ áy náy: "Thật ngại quá, thực sự rất xin lỗi nha..."

    "Những người này là ai? Mà phải dựa vào ngươi cùng với Hạ Na đi tìm thực phẩm?" Tuy rằng Lưu Vũ Hào gài mình một vố, nhưng Lăng Mặc thật sự không ác cảm chút nào với hắn, không khỏi mở miệng hỏi.

    "Đều là bạn học... Chúng ta ở cùng một khu ký túc xá." Lưu Vũ Hào bất đắc dĩ lắc đầu, "Gã Lục Hân vừa rồi, trong nhà rất có tiền, bình thường ngang ngược quen rồi, ngươi đừng chấp nhặt với hắn. Hơn nữa, cho dù để cho bọn họ đi ra ngoài tìm, cũng chỉ khiến cho chúng ta thiêm phiền phức mà thôi. Ngươi cũng thấy rồi đấy, trong đám người chúng ta thì Hạ Na lợi hại nhất. Vốn ta vẫn hy vọng ngươi cũng có thể tham gia với chúng ta nha..."

    "Ta không nuôi sâu mọt." Lăng Mặc trực tiếp ngắt lời Lưu Vũ Hào.

    "Như vậy a... Dù sao... Ngày hôm nay cảm tạ ngươi nha..."

    Lưu Vũ Hào còn chưa nói xong, Hạ Na cũng theo qua đây.

    Nàng nhìn thật sâu vào Lăng Mặc, lại đem ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Diệp Luyến, cuối thấp giọng nói: "Trời sắp sửa tối rồi, ở lại một đêm đi. Cho dù ngươi chịu được, nhưng tỷ tỷ cũng chịu không nổi nha... Gã Lục Hân kia ngươi không cần phải quan tâm, hắn không dám chọc giận ngươi đâu."

    Giọng điệu Hạ Na rất chân thành, nhưng Lăng Mặc thực sự không có dự định nán lại với đám người này: "Không cần, thế nào trong thành phố cũng sẽ tìm được chỗ ở thôi."

    "Đừng đi!" Lăng Mặc vừa mới quay người lại, liền cảm thấy tay áo bị người kéo lấy, nhìn lại thì chính là Hạ Na.

    Thấy ánh mắt Lăng Mặc nhìn về phía mình dò hỏi, Hạ Na vậy mà lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, cho đến khi Lăng Mặc sắp hết kiên nhẫn, mới giống như là dùng quyết tâm to lớn hạ quyết định mở miệng nói: "Ta thấy ngươi rất lợi hại, cũng không có việc gì, nên muốn mời ngươi trợ giúp!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,diangucmauden,kingofdark,nqtien9x,rukuru,yakuza95,
  5. #13

    Mặc định

    Bạn Gái Tôi Là Zombie
    Tác giả: Hắc Ám Lệ Chi
    Dịch giả: Sở Vân Thiên


    Chương 12: Giao dịch


    "Ồ... Ta từ chối."

    Lăng Mặc quyết đoán lắc đầu, lúc đầu cứu bọn họ chỉ là bất đắc dĩ, huống chi vừa còn trải qua một ít chuyện không thoải mái. Hiện tại hắn muốn nhanh chóng mang Diệp Luyến rời khỏi đây, nếu để trời tối đen thì thực sự không đi được nữa rồi.

    "Ngươi làm người sao lại như thế! Ta còn chưa bắt đầu nói mà!"

    Hạ Na phiền muộn cắn cắn môi, cầm lấy tay áo Lăng Mặc dường như hoàn toàn không có ý định buông ra. Vẻ mặt của nàng tuy rằng rất quật cường, nhưng bây giờ quan sát ở khoảng cách gần Lăng Mặc mới phát hiện, khuôn mặt nàng vẫn còn mang theo nhiều nét ngây thơ. Lúc trước chỉ chú ý tới sự sắc bén khi nàng chém giết zombie, hoàn toàn không cảm thấy được rằng, thực ra nàng vốn là một tiểu nữ sinh có khuôn mặt rất là dễ thương.

    Không biết có phải vì gánh trên vai hy vọng sinh tồn của mọi người, lại từng trải qua nhiều phen chiến đấu hay không, nàng làm cho người ta cảm thấy già dặn hơn một chút.

    "Này, ngươi đừng có nhìn chằm chằm ta vậy chứ!" Chú ý tới ánh mắt Lăng vẫn tập trung vào khuôn mặt của mình, Hạ Na rồi đột nhiên nhướng đôi lông mi, một tay nàng đẩy cánh tay của hắn ra, "Đều là người sống sót, hơn nữa ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh, vì sao ngươi không bằng lòng giúp đỡ chúng ta?"

    Nếu ngươi lợi hại như vậy, còn cần ta giúp đỡ làm gì... Nghe giọng điệu của Hạ Na, rõ ràng chính là không muốn thừa nhận mình so ra thua kém Lăng Mặc, điều này làm cho Lăng Mặc không khỏi oán thầm trong bụng.

    "Ta đã nói rồi, những chuyện có quan hệ tới đám sâu mọt kia, ta sẽ không trợ giúp." Lăng Mặc đối với những kẻ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng nay thực sự không có cảm giác tốt đẹp gì, hơn nữa từ lúc hai người Hạ Na trở về, những kẻ này đều chưa từng quan tâm đến an nguy của họ chút nào, mà chỉ biết vì lợi ích bản thân nhất trí bài ngoại. Bạt tai Lục Hân, ở một khía cạnh khác chính là gián tiếp tát vào mặt những tên sâu mọt này.

    Nhưng mà chuyện này dù sao cũng là lựa chọn của Hạ Na và Lưu Vũ Hào, Lăng Mặc cũng không định nói thêm gì nữa, nhưng muốn để hắn tạo quan hệ với những người này, chuyện này chính là không thể chấp nhận.

    Không nghĩ tới sau khi nghe hắn nói, Hạ Na lại nở một nụ cười bí hiểm: "Nói như vậy, chỉ cần không có quan hệ tới bọn họ thì ngươi sẽ bằng lòng trợ giúp nha? Tốt, bởi vì chuyện này thực sự là không quan hệ gì tới bọn họ cả."

    "Ta cũng không nói như vậy..."

    "Ta vừa nghe Lưu Vũ Hào nói với ngươi rồi, chúng ta chính là học sinh trường Tam Trung của thành phố X, trường học này ngươi biết chứ?"

    "Biết rõ... Trường trọng điểm đây mà, toàn bộ là nội trú..."

    Ở thành phố X, Tam Trung rất có danh tiếng, nhưng mà đối với Lăng Mặc vốn thành tích chỉ thường thường hạng trung mà nói, trường học này chỉ mới nghe qua chứ chưa đến bao giờ. Ngược lại Diệp Luyến năm ngoái mới tốt nghiệp Tam Trung, thi vào đại học thành phố X. Nhưng mà không nghĩ tới tên Lục Hân vẻ mặt gợi đòn kia, vậy mà lại học Tam Trung cơ đấy...

    Lúc này Lưu Vũ Hào ở bên cạnh rất đúng lúc bổ sung một câu: "Cái gã Lục Hân kia á, chính là leo vào bằng tiền đấy."

    "Ngươi thật phiền phức!" Hạ Na trừng mắt liếc hắn, lại tiếp tục nói, "Thời điểm chúng ta trốn ra, còn một số bạn học vẫn còn ở trường học, ban đầu tính tìm được nơi dừng chân rồi quay lại đón bọn họ, nhưng chúng ta đã trở lại đó một lần, căn bản không có cách nào tới gần nơi đó được. Ngươi chỉ cần giúp ta tiến nhập trường học là được rồi, thế nào?"

    Nói thật, Lăng Mặc không có cái loại tinh thần hy sinh chính mình như vậy, nhưng hắn cũng sẽ không đem tiêu chuẩn của mình đi áp đặt người khác.

    Hắn có chút ý vị hàm xúc liếc nhìn Hạ Na, đột nhiên vươn tay ra: "Thù lao đâu?"

    "Hả?"

    "Ngươi sẽ không cho rằng ta là lao động miễn phí chứ?" Lăng Mặc làm vẻ mặt đương nhiên phải thế mà hỏi ngược lại.

    Lưu Vũ Hào nhất thời khóe mắt giật giật, đột nhiên giống như phát điên mà hỏi: "Rốt cuộc là kẻ nào nói với ta rằng sau tai nạn, mọi người sẽ đều giúp đỡ lẫn nhau đây! Lăng ca, ta đột nhiên thấy thế giới này thật là đen tối quá đi!"

    "Cái này còn phải xem đó là tai nạn gì, ngươi cho rằng bây giờ còn có trật tự cùng đạo đức để mà giảng sao?" Lăng Mặc hừ lạnh một tiếng, nói.

    Quả thực, bên ngoài tất cả đều là zombie, người sống đều ẩn núp giống như những con chuột, trong những khe hở tìm cách sinh tồn. Toàn bộ trật tự thế giới đã hoàn toàn đổ nát, một tuần trước, bọn họ vẫn còn trông chờ vào một sự cứu trợ nào đó, nhưng hiện tại cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, dưới loại tình huống này, ngoại trừ tự cứu lấy mình thì không có biện pháp khác nữa.

    Thời điểm đại dịch bùng phát, mỗi người đều có thể biến thành zombie trong nháy mắt, thậm chí không ai biết rõ rốt cuộc virus đã truyền nhiễm thông qua con đường nào. Nhưng mà có thể tạo thành bùng phát tập thể với quy mô lớn như vậy, hơn nữa gần như chỉ trong vòng một ngày đã quét sạch toàn thế giới, phỏng chừng nó chính là lan truyền qua không khí đi...

    Mà những người đã bị biến đổi thành zombie khi gặp người sống, chỉ biết lập tức xé xác ăn thịt họ, căn bản không cho bọn họ cơ hội biến đổi.

    Hạ Na ngây ngẩn nhìn Lăng Mặc một hồi lâu, đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: "Yêu cầu rất hợp lý, nhưng không phải là ngươi đã cầm thù lao rồi sao?" Hạ Na đưa tay chỉ chỉ thanh đoản đao bên hông Lăng Mặc, "Cái này, là thân thích của ta làm ra đấy." (liên quan vcl >.<)

    "Ngươi là thân thích của Vương Lẫm?!"

    Lăng Mặc lại càng giật mình, thế giới cũng quá nhỏ bé đi! Nhưng mà như thế cũng giải thích vì sao một tiểu nữ sinh lại có một thanh trường đao sắc bén như vậy, phỏng chừng đã không còn thuộc phạm trù những loại đao thông thường được nhà nước cho phép rồi, hoàn toàn có thể gọi nó là vũ khí giết người!

    Nhưng khi Lăng Mặc nhìn vào thanh trường đao trên người nàng, lại phát hiện thấy chữ khắc trên chuôi đao lại không giống nhau, trên đó khắc chữ cũng không phải là vương thị nha...

    Có lẽ đã nhìn ra nghi hoặc của Lăng Mặc, Hạ Na đưa tay vuốt ve chuôi đao lộ ra phía sau, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng nhìn nữa, đây chính là do ta tự tay chế tạo, nhân tiện nói luôn, thanh đao trên tay ngươi chính là do Vương Lẫm làm ra."

    "Vương Lẫm?" Điều này thực sự khiến cho Lăng Mặc kinh hãi, không nghĩ tới Vương Lẫm ốm yếu trong ấn tượng của hắn, vậy mà lại biết chế tạo đao kiếm, hơn nữa tay nghề còn tốt đến vậy... Nhưng mà nghĩ lại, nhà họ Vương chính là xưởng thủ công có tiếng, đem tay nghề truyền cho nàng cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.

    Nhưng tuổi còn trẻ như vậy, lại có tay nghề tốt đến thế, vậy mà lại sớm chết oan chết uổng, ngay cả thi thể cũng không còn... (chưa kịp chịch >.<) Lăng Mặc không khỏi nắm chặt lấy chuôi đao, vẻ mặt cũng trở nên có chút trầm mặc.

    Hạ Na cũng không chú ý tới biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt Lăng Mặc, lại tiếp tục nói: "Tuy rằng không làm tốt như ta, nhưng mà thanh đoản đao này vẫn rất đáng giá đấy chứ? Ngươi cũng coi như đã nhận trước thù lao rồi, cho nên chúng ta liền quyết định như vậy đi? Nếu như ngươi lo lắng an toàn của tỷ tỷ, có thể để nàng ở chỗ này chờ chúng ta, bạn học của ta sẽ chăm sóc cho nàng..."

    "Không cần." Lăng Mặc trực tiếp cắt đứt lời đề nghị của Hạ Na, nói đùa sao, Diệp Luyến chính là zombie biến dị, một khi nàng thoát khỏi khống chế của hắn, phỏng chừng chờ đến khi bọn hắn trở về, chỉ còn thấy một đống thịt nát với xương cốt mà thôi.

    "Ngươi mặc dù có chút đáng ghét, nhưng mặt này thật đúng là không tệ. Tỷ tỷ tuy rằng không thể nói, dường như cũng rất hướng nội, nhưng lớn lên xinh đẹp như thế, ngươi phải tiếp tục quý trọng nàng!"

    Hạ Na nhướng đôi mi, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai Lăng Mặc, vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Vậy mới nói tiểu muội muội ngươi thực sự hiểu lầm rồi... Nhưng mà đã biết Hạ Na cùng Vương Lẫm có quan hệ thân thích, nội tâm Lăng Mặc cũng thả lỏng một chút. Ở nơi có mật độ người dày đặc như trường học, tự nhiên zombie cũng nhiều đến phát sợ, đám người ở lại bên trong rất có khả năng đã lành ít dữ nhiều rồi. Kết quả như vậy có lẽ Hạ Na cũng đã nghĩ tới, nhưng nàng vẫn không hề buông bỏ.

    Nên nói nàng cố chấp, hay là ngu ngốc đây...

    "Chỉ đưa tới cổng." Lăng Mặc cẩn thận suy nghĩ một hồi, cảm thấy với thân thủ của mình, đột phá tới cổng lớn hẳn không thành vấn đề. Vạn nhất có tình huống gì phát sinh ngoài ý muốn, vẫn còn có Diệp Luyến bên người.

    "Thật tốt quá! Lăng ca, thật vất vả mới khiến ngươi đồng ý ở lại trợ giúp, đêm nay chúng ta nhất định phải uống đã đời một lần! Ha ha ha..." Lưu Vũ Hào lén giơ ngón tay cái với Hạ Na, sau đó lại thoải mái khoác vai Lăng Mặc, vừa cười vừa nói.

    "Nếu đã là giao dịch, ta đây cũng không cần nói cảm ơn nha."

    Hạ Na khẽ cười cười, cũng một tay kéo lấy Diệp Luyến. Có thể nhìn ra được, nàng rất thích vị tỷ tỷ xinh đẹp nhưng không bao giờ nói nói này...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,boyvivu,diangucmauden,kingofdark,nqtien9x,rukuru,sindoreba,yakuza95,
Trang 3 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status