TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: Thần thoại và Phép thuật - Of Myth & Magic - Wonk

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định Thần thoại và Phép thuật - Of Myth & Magic - Wonk

    Tên truyện: Thần thoại và Phép thuật
    (Of Myth & Magic)


    Thể loại: đồng nhân Harry Potter

    Tác giả: Wonk

    Link gốc: http://archiveofourown.org/works/275...apters/6185402


    Số chương: 26 (76k từ)
    -----------------
    Giới thiệu truyện:

    Truyện này có cốt truyện rất thú vị. Vì một lí do gì đó mà thế giới phù thủy bị lãng quên, các phù thủy quên mất chính mình và sống y như các Muggle.

    Một số người trong họ bắt đầu nhớ dần một số kí ức, trong đó có Hermione và Snape. Truyện kể về hành trình đi tìm lại chính mình của cặp đôi này.

    Đây là fanfic duy nhất về Snape/Hermione mà tôi từng đọc và thấy hoàn toàn có lí. Tất cả những fanfic còn lại đều thấy cặp đôi đó có gì đó gượng ép.

    Ngoài ra cách viết của tác giả rất hay, rất văn, nên mặc dù kiểu văn phong này cực kì khó dịch, tôi vẫn cố gắng dịch thử.

    Rất mong được sự ủng hộ của các bạn.

    Truyện tôi đã xin phép Wonk để được dịch và còn được đăng trên blog cá nhân và sẽ đăng trên AO3 (theo yêu cầu của tác giả).

    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...7#post19879157
    Lần sửa cuối bởi Hồng Quế, ngày 11-01-2016 lúc 12:59.
    ---QC---
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ronkute,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 1: Tòa nhà Grimmauld
    Wonk
    Dịch: Hồng Quế
    --------------

    Cô sẽ không tự nhủ mình bỏ qua chuyện này. Thực ra cô đang dần quen với việc giữ bí mật với anh, chỉ cho anh những mảnh vụn (những giấc mơ, những ý nghĩ rời rạc hoặc những cái tên hoặc những từ đơn lẻ) và giữ những nỗi đau khổ của sự hoang tưởng cho chính mình. Cái gì anh không biết sẽ không làm anh đau. Và nhất định anh sẽ chẳng biết đến chuyện này. Cô, đang đứng trên vỉa hè này, co ro dưới một chiếc ô và quan sát. Cô cũng không thể - sẽ không – kể cho anh cô đang quan sát cái gì. Chờ đợi cái gì. Bởi vì thực tế, cô cũng chẳng rõ.


    Tất cả những gì cô biết chỉ là nơi này, bức tường giữa hai ngôi nhà trong cái khu vực lắt léo này ở Luân Đôn, không hẳn như nó có vẻ. Nó chẳng thay đổi gì so với những lần trước cô ở đây – bốn lần tất cả - trừ việc hiện giờ đang có một chiếc mũ ở trên cái hàng rào gần cổng nhất. Lớp vải len ẩm ướt, lốm đốm những hạt nước mưa. Hermione muốn lấy nó, nhét vào túi xách, nhưng cô biết mẹ cô chắc chắn sẽ kiểm tra và lấy nó đi như một dấu hiệu nữa rằng con gái bà không được ổn lắm.

    Đã từng có nhiều lúc “không ổn lắm” trong sáu năm qua, từ khi Hermione, như cô cho rằng, “thức dậy”. Khi cô tỉnh dậy trong phòng ngủ thuở thơ ấu ở một vùng lân cận ngoại ô phía nam Luân Đôn yên tĩnh, thắc mắc rằng tại sao đôi tay mình thật sạch, sau các múi cơ trong người lại không đau, và sao trên đời này cô lại cảm thấy như thể cơ bắp mình được làm từ gạch, máu mình chảy lờ đờ với bụi bẩn. Các ngón tay cô cảm tưởng dày bịch lên, khó cử động. Thực ra, nó không giống như tỉnh lại tí nào mà giống như đang ngủ gật đi thì đúng hơn.

    Sáu năm. Sáu năm không học trong trường như bố mẹ cô mong chờ, không kiếm được một việc làm chỉ vì cô thích mơ tưởng hão huyền. Sáu năm đi gặp các chuyên gia tâm lí, mẹ cô phải giám sát, cắn môi và viết lại những ghi chú khi bà nghĩ rằng Hermione không nhìn thấy bà. Những tràng cười không tin tưởng khi Hermione – người không hay tự làm những trò ngu ngốc – lấy cây chổi trong tủ, đặt nó lên sàn nhà, và ngắm nghía cẩn thận, gần như không chớp mắt, như thể đang chờ nó bay lên. Rồi sau đó, bà Granger sốc khi bắt gặp con gái ném một nắm tro cốt của bà nội vào lò sưởi rồi hô lên “Hang Sóc!” trước khi đặt chân vào ngọn lửa, điều này dẫn đến một chuyến đi đến A&E đông đúc. Thậm chí bố Hermione cũng trở nên lo sợ, trong khi ông là một người bấy lâu nay vẫn theo đuổi quan điểm “người thông minh thường hơi lạ lùng chút xíu”, trở về nhà từ chỗ làm tối hôm đó với khuôn mặt trắng bệch, kẹp cứng cái điện thoại di động trên tai trong khi các từ ngữ chạy ào ào trong đầu: Chúng mình phải làm gì với Hermione đây?

    Khi chính cô cũng chẳng biết cô sẽ làm gì với bản thân mình.

    Cô biết là chẳng hay ho gì khi cứ đứng thế này ở đây, chờ đợi một thứ sẽ chẳng xuất hiện. Một thứ gì đó phép màu hiện ra giữa hai căn nhà đánh sai số. Một thứ gì đó chứng tỏ rằng cô không điên.

    Mày điên.

    Cô cho phép bản thân mình hai mươi phút. Cô có thể tính toán thời gian trôi qua một cách tương đối – cô cần phải thế, nhất là khi cô quên điện thoại (như thường ngày). Những người hàng xóm quanh đó đã tử tế cho cô ngó trừng trừng vào đó chừng nửa giờ đồng hồ trước khi họ gọi cảnh sát vào lần trước. Cô tự hỏi rằng liệu họ đã bớt cẩn trọng đi một tí không giờ đây, khi cô đã trở lại sau khi bị kiểm tra túi xách xem có ma túy không.

    Giờ khi cô chỉ là một kẻ lập dị, rõ ràng là cần sự giúp đỡ của các chuyên gia. Truy tìm bóng ma của những giấc mơ đến tận những vùng lắt léo ở Islington.

    Ba mươi giây.

    “Tôi giúp được gì cô không?”
    Đó là một bà già dắt một con chó. Một con chó giống chồn, mình dài, chân ngắn. Trông bà có vẻ quan tâm. Một chiếc mũ che mưa trùm qua đầu bà, lốm đốm hạt mưa; con chó đặt chân lên hàng rào.

    “Tôi đang đợi một người bạn,” Hermione nói. Cô giật mình với chính tiếng nói rất nhỏ của mình. “Anh ấy đến muộn.”

    “Ồ, phải,” bà già dợm chân đi tiếp, nói, “cô cẩn thận đấy. Trời sắp tối rồi.”
    “Cám ơn,” Hermione nói, và thở dài khi bà già biến mất vào nhà số 13.

    Mưa. Năm chiếc xe ô tô đi qua. Một tiếng chó sủa, ai đó kéo lê một chiếc thùng rác từ lề đường.

    “Cô cũng vậy sao?”
    Hermion giật mình. Cô có biết giọng nói này không? Đó là một người đàn ông – cao, mặc một chiếc áo khoác đen cài kín cúc, tóc đen, mắt đen đang ngắm nghía khoảng trống giữa hai tòa nhà từ sau chiếc mũi khoằm. Anh ta cầm một chiếc ô đen, giống như Hermione, và đứng kế bên cô, thái độ thoải mái như thể anh ta biết cô.

    Cô cũng thoải mái, như thể đã biết anh ta.
    “Đúng vậy,” cô nói. “Nhưng không hiểu tại sao.”

    “Không,” anh ta nói. “Tôi cũng không hiểu.”
    Họ đứng im lặng bên nhau một lúc, nhìn vào chỗ chẳng có gì cả.

    “Snape,” anh ta nói.
    “Hermione,” cô trả lời.

    Cả hai đều nghĩ cái tên đó nghe thực ra rất quen.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...7#post19879157
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tntkxx,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    273
    Xu
    190

    Mặc định

    Chương 2: Ngã tư Charing
    Tác giả: Wonk
    Dịch: Hồng Quế
    -------------------

    Ngôi nhà dường như trống rỗng hơn bình thường. Mùi hơi lạ, như thể cái gì đó đã chết ở đâu đó, cho dù thực tế là mới gần đây anh đã quẳng hết đồ đạc đi và thay lại mọi thứ anh có khả năng chi trả rồi lấy cái sấy tóc và lấy nhựa plastic bọc các cửa sổ lại để hi vọng cùng cực để ngăn chặn điều tệ nhất. Nếu anh sống ở nơi nào khác, anh đã xẻ tan sàn nhà, dù biết rằng bên dưới tấm thảm lạnh lẽo và lớp gỗ ốp ở phòng khác, sẽ chẳng có gì ngoài đá. Không có xác chết nào hết, không có thứ gì như trong các cơn ác mộng ám ảnh: những khuôn mặt trắng bệch không có mũi, các lưỡi rắn chẻ đôi đung đưa.


    Không có cô ta.

    Không có ai ở đó chào anh khi anh đẩy của chính mở ra (mạnh, bằng phần xương hông góc cạnh – cánh cửa luôn luôn kẹt khi trời mưa). Chẳng có gì lạ, sự thiếu vắng sự sống, nhưng vì lí do gì đó, hôm nay nó lại làm anh ngạc nhiên.

    Cảm giác thật lạ khi ngồi trên tàu một mình. Làm một người phụ nữ tuổi trung niên giật mình, người ngồi bên ghế đối diện với anh, thấp với cái mũi màu hồng chúi vào tờ Tin tức hàng ngày, cố gắng giả bộ rằng bà ta không nhìn lên khỏi mép tờ báo, đánh giá xem anh có di chuyển không (hay có lẽ có nắm một cái dao trong túi, tính cướp cái dây chuyền chưa đáng giá đến 5 bảng không). Anh cười với bà ta một cái, nhưng chỉ làm cho bà ta lại vục khuôn mặt đỏ ửng vào tờ báo. Bà ta xuống cùng điểm với anh, Bắc Cokeworth, nhưng lại nán lại và xếp hàng ở quầy cà phê, như thể sợ anh sẽ đi theo bà ta về nhà.

    Lại nữa, điều đó vốn chẳng làm anh thấy phiền phức, nhưng hôm nay lại khác.

    Chuyến cuốc bộ từ nhà ga về lanh, ẩm ướt và lặng lẽ một cách lạ lùng, cả khu phố chìm trong màn sương bốc lên từ dòng song. Anh gần như không nhìn thấy vỉa hè bên dưới chân mình. Tâm trí anh quay trở về con đường ở Luân Đôn vài giờ trước đó, khi anh cố gắng không nhìn vào cô ta, với mái tóc nâu bồng bềnh như mây, đôi mắt to, hàm răng mà cô ta cô che dưới những ngón tay – anh không thể nói rõ, nhưng có lẽ chúng hơi gãy, hoặc hơi to. Đủ để làm cô ta xấu hổ, mặc dù anh chỉ ngạc nhiên là anh đã nói cái quái gì mà làm cho cô ta mỉm cười.

    Thực tế việc cô ta hỏi anh từ đâu tới làm anh ngạc nhiên. Anh nghĩ – không, anh biết – rằng giọng hai người không có gì khác nhau.

    “Lincolnshire,” anh nói.

    “Ồ,” cô ta nói. “Anh ở đây lâu chứ?”

    “Không, nhưng tôi sẽ trở lại.”

    Họ chẳng trao đổi gì ngoài cái tên. Không số điện thoại, không địa chỉ. Dường như cô ta trở nên bất ổn tăng dần khi họ đứng đó, gắng không nhìn vào nhau, nhìn hai tòa nhà tách biệt nhau như thể chờ đợi một cái gì đó xuất hiện. Có thể chỉ vài phút, nhưng có khi ngắn hơn. Anh có thể cảm thấy tiếng tích tích trong đầu, nhắc nhở anh rằng đã hết thời gian. Anh không biết cái đồng hồ đó đang đếm cho cái gì.

    “Anh hứa nhé?” Cuối cùng cô ta ngước lên, nhìn vào mắt anh, hỏi.

    Anh cảm tưởng rằng tim mình ngừng đập. Dừng lại ngay trong khoang bụng và lún vào ngay bên dưới những xương sườn. Anh ấn bàn tay vào những chiếc xương, ấn mạnh, như thể không cảm thấy nó đập dưới lòng bàn tay mình.

    Cô ta không nhìn ra chỗ khác.

    “Được,” anh nói, trái tim đã sống lại. “Tôi hứa.”
    ***

    Hai tháng cho đến khi Hermione gặp lại anh ta. Một mùa thu ẩm ướt và buồn tẻ đã qua đi dành chỗ cho một tiết giữa đông thậm chí còn ẩm ướt hơn, mưa trút xuống từ bầu trời xám xịt, những con phố hẹp mù sương. Thành phố tràn ngập những người đi mua sắm cho Giáng sinh trong những chiếc áo khoác màu đen: lao tới vỉa hè, tiến vào các shop, lên xe buýt hay tàu điện ngầm và trên các cầu thang di động. Rất nhiều lần, cô nghĩ đó là anh ta, nhưng không phải.

    Cho đến lúc này.

    Trong một quán rượu, trên một dãy những quầy hàng bán những thứ đồ vật dụng linh tinh ở đường Charing Cross. Những dòng chữ đen chạy trên những tấm menu mỏng dựng trên bàn, còn thứ bia rẻ tiền miễn phí được lấy từ những thùng bia có vòi. Những tấm thảm có hoa văn trang trí phần nào nhớp nháp, và Hermione có thể ngửi thấy mùi nhà vệ sinh ở phía sau quầy rượu. Cô chưa bao giờ đến đây nhưng hôm nay cô đã đến, dù cô cũng chẳng thể nói cho bạn vì sao. Mẹ và cha cô luôn luôn cố gắng tránh những chốn như thế này hết mức có thể. Họ đã đi nghỉ được nửa giờ, đối với một gastropub đúng nghĩa, (mẹ cô vẫn nói): “Con biết là bố mẹ không tin tưởng những nhà hàng nào mà có ảnh trên thực đơn.”

    Bố mẹ cô sẽ chẳng thèm liếc cái chốn này lần thứ hai thậm chí nếu Hermione khỏa thân đứng ở cửa sổ trước.

    Nhưng cô đang ở đây, hôm nay, trong chiếc áo khoác len, một bông hoa anh túc giấy rủ xuống ve áo, khi cô hớp một hớp rượu gin pha với tonic. Cô không tỏ vẻ gì khi anh ta ngồi xuống đối diện với cô, với ly whiskey trên tay.

    “Bắt đầu trở nên kì cục,” Hermione nói.

    “Đúng thế,” anh ta đồng ý. Anh ta đưa tay ra, và cô nắm lấy, siết nhẹ, như thế cô không thể chạm vào anh ta đủ lâu cho một cú bắt tay.

    “Lincolnshire thế nào?” Cô hỏi.

    “Tối.” Snape trả lời. “Mưa.”

    “Vậy thì giống Luân Đôn.” Cô trả lời.

    “Không khác.”

    Anh ta uống và làm bộ, và cô mỉm cười, gần như quên mất đưa tay che miệng.

    “Anh tìm tôi bằng cách nào?” Hermione hỏi, chỉ vì cô nghĩ là nên hỏi vậy.

    “Tôi đâu có tìm cô,” Snape trả lời. “Sao không phải cô tìm tôi?”

    “Tôi không tìm anh,” Hermione vặn lại, và lông mày anh ta nhướng lên ngạc nhiên trước khi nó trở lại trạng thái bình thường.

    “Vậy là chúng ta lại như xưa,” anh ta nói. Anh ta ngồi lui lại vào ghế và vắt một chân lên chân kia, mắt cá đặt trên đầu gối. Đôi giầy bằng da nhưng đã sờn – màu đen, giống như quần áo anh ta. Anh ta đúng kiểu đàn ông truyền thống, chối bỏ tất cả màu sắc; một con người tiêu cực. “Cái gì mang cô tới ngã tư Charing?” Anh ta hỏi.

    Hermione nghiêng người trên bàn, bàn tay nắm lại.

    “Giống anh, đúng không?” Cô thì thầm. “Cái thứ đưa tôi đến.”

    Anh ta không nói gì. Anh ta chỉ nhìn cô với đôi mắt đen lấp lánh.

    “Anh cũng ở đây,” cô nhắc anh ta. “Anh không nói dối tôi được đâu.”

    Chân anh ta đặt xuống đất. Chiếc ghế kêu cọt kẹt, rung rinh một cách nguy hiểm khi anh ta đẩy người về phía cô, đầu gối anh ta đập vào đùi cô trước khi đập vào cạnh kia của bàn. Anh ta mút môi, cái lưỡi hồng đáng ngạc nhiên hiện ra trước khi biến mất trở lại sau hàm răng anh ta. Anh ta không đẹp trai, Hermione nghĩ. Tại sao ta lại muốn nhìn đến vậy?

    “Đúng thế,” cuối cùng anh ta thú nhận. Tiếng thì thầm của anh ta làm cô choáng váng. Lần đầu tiên (mặc dù tại sao lại là lần đầu tiên chứ, nếu cân nhắc đến nơi họ gặp nhau lần đầu?), cô nhận ra rằng cô chẳng biết gì về người đàn ông này. Anh ta có thể nguy hiểm.

    Thực ra, rất có vẻ như anh ta nguy hiểm. Đôi mắt kia, cái lối ngồi không yên kia, tất cả những cái khác, đều giống như một người không thuộc về thế giới này, một người vượt lên trên đó. Liệu Hermione có cái ấn tượng ấy với người khác không? Đôi khi, cô ước rằng mình như thế, dù là chỉ để đưa ra một lí do vì sao cô ít bạn đến vậy.

    “Đó là cái gì?” Cô hỏi, cái ghế oằn mình bên dưới cô.

    “Tôi không biết,” anh ta thú nhận.

    “Anh tới lúc nào?”

    “Một giờ trước.”

    “Anh đi xe điện ngầm tới à?”

    “Vâng. Tôi định trở lại Islington, nhưng lại thành ra tới đây thay cho tới đó.”

    “Tôi cũng thế.” Cô thì thầm.

    Cô ngừng lại, tóc cọ vào sau cổ cô như kiến bò. Người bán rượu lảng vảng gần đó, trông như thể đang quan sát họ. Điều đó làm cô không thoải mái, dù đồng thời, làm cô phấn khích.

    “Bức tường,” cô nói.

    “Một lối đi bí mật,” anh ta nói, đôi lông mày nhíu lại như thể bối rối.

    “Đúng!” Cô nói. “Sao mọi người đều nghĩ chúng ta điên nhỉ?”

    “Chúng tôi sắp đóng cửa buổi chiều,” chủ quán rượu gọi to.

    Hermione lờ đi.

    “Đó chỉ là bức tường thôi, đúng chứ?” Cô nói.

    “Tôi mong là thế,” Snape trả lời.

    Hermione nhíu mày, đập nắm tay xuống bàn, sau đó cầm cốc rượu và đi đến sau quầy.

    Người bán rượu thậm chí chẳng làm gì cả. Chỉ đứng đó, chờ họ đi. Ông ta cau có khi cô đẩy chiếc cốc không về phía mình, nhưng cũng chẳng thèm đưa tay đón lấy nó.

    “Tôi muốn hỏi,” Hermion nói.

    Người bán rượu nhướng mày, chờ đợi.

    “Có những người kì cục đến đây không?”

    Người bán rượu đảo mắt. “Cụ thể chút đi,” ông ta nói.

    “Có bao giờ,” Hermione suy nghĩ rồi nói, “có ai đó cố đi qua bức tường phía sau kia không?”

    Nếu ông ta đang định làm gì, thì ông ta đã dừng lại. Ông ta thậm chí còn nín lặng hơn, nghiến chặt quai hàm, một mạch máu nổi rõ lên trên cổ.

    “Một lũ điên,” người bán rượu lầm bầm, sau đó nói to. “Đóng cửa.”

    Ông ta vơ lấy chiếc cốc của Hermione và ném nó vào chiếc hộp với lũ chai lọ; tiếng thủy tinh vỡ làm Hermione nhảy dựng lên. “Giáng sinh vui vẻ.”

    Hermione và Snape lởn vởn trên vỉa hè khi người bán rượu khóa cửa sau lưng họ. Họ trao đổi vài cái nhìn, thậm chí cả nụ cười, khi đã hết xấu hổ vì đã chọn một quán rượu phục vụ tồi tệ như vậy thì chỉ còn sự bối rối.

    “Rồi,” Hermione nói, khi Snape kéo chiếc áo khoác chặt hơn quanh cơ thể gầy gò của anh ta. “Giờ thì sao?”

    Anh ta quay về phía cô, chỉ chừng mười độ. Cô bắt gặp một ánh đen bạc của đồng tử, tia phản chiếu cho cô biết anh ta đang nhìn cô, thâm nhập vào cô, sục vào đầu óc cô. Cô cố gắng để khỏi vùi mặt vào đôi bàn tay mình.


    “Mấy giờ thì bố mẹ cô muốn cô ở nhà?” Anh ta hỏi, và cô cuối cùng cũng mỉm cười mà không thấy xấu hổ, dù biết đó là một ý tưởng rất tệ, thực sự là thế.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    http://www.tangthuvien.vn/forum/show...7#post19879157
    Truyện: Hidden Content Góp ý: Hidden Content Nhà tôi: http://hathaiakahongque.blogspot.jp/

    ---QC---


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    boyvivu,tntkxx,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status