TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 17

Chủ đề: Ta chính là đại minh tinh

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    180
    Xu
    1,309

    Mặc định

    Chương 4 : [ Một bài [ hải yến ] kinh tứ tòa!]




    Trong phòng.

    Không gian lặng im.

    Kỳ thật, bọn họ vốn không chuẩn bị hỏi đề thứ 2, tưởng rằng Trương Diệp té ngã ở đề thứ nhất, nhưng trong tình huống này, bảy, tám vị giám khảo đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên chấm điểm làm sao. Nếu dựa theo biểu hiện trực tiếp tại hiện trường, nên cho người tuổi trẻ này 100 điểm, không, cho 200 điểm cũng không đủ!

    Mới xem mười giây? Đọc thuộc lòng hơn chín trăm chữ ?

    Chỉ có thánh thần mới có thể làm được chuyện này ?

    Vừa rồi, các vị giám khảo ra đề mục xong, thấy mặt Trương Diệp không biểu tình, còn nghĩ hắn là một tiểu tử ngốc, bây giờ nhớ lại, người ta chính là định liệu trước, người ta cơ bản không coi việc đọc thuộc lòng một ngàn chữ trong mười giây là chuyện to tát, nghĩ ngược lại, bọn họ, mấy vị giám khảo có vẻ có chút ngốc nghếch rồi!

    Nhưng nếu cho Trương Diệp max điểm, chẳng khác nào hắn trúng tuyển là chuyện ván đã đóng thuyền. Người tuổi trẻ này có thành tích thi viết so với hai mươi mấy người của vòng phỏng vấn cũng không xuất sắc, cũng chỉ hơi vượt qua đám người, vừa sát điểm cho vòng phỏng vấn. Cho nên, nếu cho Trương Diệp max điểm, tổng hợp lại hắn tất nhiên sẽ đứng hàng thứ 2. Thế nhưng điều kiện của Trương Diệp cũng không như ý bọn họ, ngoại hình tầm thường, mặc dù là người dẫn chương trình radio không cần xem mặt mũi, nhưng cũng có một số hoạt động, một số trường hợp phải xuất hiện trước mặt công chúng, nếu ngoại hình không được, cũng sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ người nghe đài, cho nên ngoại hình là một nhân tố không thể kém.

    Lí Hồng Liên do dự " Lão Triệu ? "

    Triệu Quốc Châu thở dài, hướng về Trương Diệp nói lời thấm thía : " Tiểu Trương này, chúng ta đều nhìn thấy biểu hiện của ngươi, ngươi là hiếm có nhân tài, lại tốt nghiệp chính quy, lẽ ra chúng ta nên hoan nghênh mới đúng, thế nhưng ..... ngươi chọn sai nghề rồi, điều kiện ngoại hình của ngươi, không cần ta nói, tin rằng giảng viên đại học của ngươi hẳn là cũng từng đánh giá về phương diện này. Ngành radio chính là như vậy, vậy đi, ta cho ngươi mở cửa sau, chúng ta không ra đề thứ 2, chúng ta còn nhiều vị trí khác trong Đài phát thanh, trừ vị trí người dẫn chương trình, ngươi tùy tiện chọn, ta trực tiếp thông qua, ngày mai ngươi cầm giấy tờ là có thể đi báo danh, nếu ngươi vẫn muốn làm người dẫn chương trình, ngươi ngẫm lại điều ta nói, thật sự không dễ dàng. "

    Trương Diệp không cần suy nghĩ : " Lão sư, cảm ơn ý tốt của ngài, ta biết với điều kiện của ta, con đường này rất khó đi, nhưng ta vẫn muốn vị trí người dẫn chương trình." Hắn vẫn luôn kiên trì với giấc mộng của mình, nếu muốn đổi công việc khác, Trương Diệp đã sớm đi làm, sẽ không vì thế mà đến giờ còn không tìm được công việc.

    Triệu Quốc Châu buông tay, tiểu tử này, không nghe khuyên bảo.

    Lí Hồng Liên cũng chậc lưỡi : " Ngươi xác định ? Ta nói trước cho ngươi, đề mục thứ 2 sẽ không đơn giản hơn đề mục thứ nhất, ngươi cơ bản sẽ không có khả năng. Tiểu tử, chúng ta cũng không phải cố ý làm khó ngươi, phỏng vấn chính là như vậy, chúng ta căn cứ vào vị trí tuyển chọn điều kiện mà đưa ra đề mục tương ứng. Lấy điều kiện của ngươi, vị trí người dẫn chương trình phát thanh cũng không có biện pháp qua cửa, cho nên đề mục sẽ rất khó, nói cách khác, ngươi phải có tài hoa siêu việt mọi người mới có thể khiển người ta bỏ qua cho ngoại hình không đủ của ngươi. Ta đề nghị ngươi nên suy nghĩ lại lời nói của Triệu tổng giám."

    Còn không khó dễ?

    Các ngươi vốn chính là làm khó người khác ?

    Trương Diệp là người quật cường, kiên quyết như trước: " Không cần suy nghĩ, mời ngài ra đề."

    Lí Hồng Liên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu, cũng nổi giận lên: " Vậy được, ta là người phụ trách của kênh ngoại ngữ, trong Đài có rất nhiều phát thanh viên biết tiếng Anh, vẫn là thiếu nhân tài phương diện tiếng Nga, ngươi nếu có thể sử dụng tiếng Nga làm một bài thơ hiện đại khiến chúng ta vừa lòng, như vậy, vòng thi này ta cho ngươi max điểm !"

    Tiếng Nga ?

    Còn dùng tiếng Nga làm thơ ?

    Triệu Quốc Châu nghiêng đầu nhìn Lí Hồng Liên, cũng im lặng, xem như cam chịu.

    Thần sắc các vị giám khảo khác nhau, vừa rồi Trương Diệp lộ ra một tay quả thật làm cho mọi người không còn gì để nói, biết Trương Diệp là người có bản lĩnh, nhưng ngoại hình người dẫn chương trình phát thanh không tốt chính là một cửa khó, trừ bỏ một số ít tài năng cá biệt, đại tài hoa mới có thể ngoại lệ, cơ hồ không có người có thể phá vỡ vấn đề này, cho nên đề mục thứ 2, ai cũng nhận ra Lí Hồng Liên không muốn cho Trương Diệp cơ hội. Tiếng Nga? Lý lịch của Trương Diệp còn nằm trước mặt bọ họ, ngoại ngữ chỉ viết có tiếng Anh, đại học cũng có dạy, nhưng hắn không phải xuất thân ngành ngoại ngữ, giảng viên cũng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi đi dạy tiếng Nga. Đối phương chắc chăn sẽ không biết tiếng Nga, đừng nói là làm thơ, sợ rằng nói cũng nói không được, hắn làm được gì chứ ?

    Trương Diệp đoán được đề thứ 2 sẽ không dễ, nhưng không nghĩ tới, một chút sinh cơ cũng không cho hắn, Tiếng Nga ? Tiếng Anh của Trương Diệp còn không tốt, chỉ vừa đủ để thi tốt nghiệp, làm sao mà biết tiếng Nga đây! Tê liệt, chỉ vì ngoại hình không tốt, ta phải đi con đường khó hơn người khác ? Liền bị đối xử không công bình, cùng gây khó dễ? Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì các ngươi xem ta không được? Vì cái gì không cho ta một cơ hội biểu diễn? Ta chỉ cần công bình ! Khó như vậy sao ?

    Lí Hồng Liên gõ gõ móng tay lên chén trà phát ra âm thanh leng keng: " Ngươi phải tự sáng tác thơ, thơ của Trần Thiên Khuông hoặc Duy Nhĩ Tư, mọi người nghe nhiều nên đều thuộc, tác phẩm của danh nhân không được dùng. Ta xem ngươi có bản lĩnh ngôn ngữ, cũng là bản lĩnh văn học, cái này đều giống nhau, bắt đầu đi!"

    Còn muốn tự mình sáng tác ? Cho dù chuyên nghiệp là tiếng Nga, cơ bản cũng không có khả năng lấy tiếng Nga làm thơ, đừng nói một người không hiểu tiếng Nga!

    Trần Thiên Khuông ?

    Duy Nhĩ Tư ?

    Bọn họ là ai ? Còn cái gì là nghe nhiều nên thuộc ?

    Trương Diệp bỗng nhớ lại, Trần Thiên Khuông -- giống như lúc trước lên mạng tìm tòi có xem qua hắn một cái, một trong những nhà thơ nổi tiếng trong nước hiện nay, khi trò chơi sữa chữa bối cảnh thế giới, trên cửa sổ phòng Trương Diệp, tập thơ của Từ Chí Ma liền biến thành Trần Thiên Khuông ! Thiếu chút nữa đã quên, thế giới này đã không có đám người Từ Chí Ma, Phổ Hi Kim, thay vào đó là một số nhà thơ cùng một số tác phẩm mà hắn chưa từng xem qua. Trương Diệp vừa hồi thần lại, sau đó ánh mắt liền động, hắn không xem qua những bài thơ của thế giới này, vậy những người kia khẳng định cũng chưa từng nghe qua những bài thơ nổi tiếng của thế giới trước.

    Triệu Quốc Châu có chút không đành lòng, bổ sung một câu : " Tiểu Trương, bây giờ ngươi đổi ý còn kịp, lời nói của ta vẫn đó, người không cần thi tiếp, ta cho người an bài vị trí khác."

    Không thi ?

    Vì cái gì không thi !

    Trương Diệp sớm nín một bụng lửa giận, ba phiên bốn bận làm khó ta, các ngươi còn chưa đủ ? Muốn làm một bài thơ tiếng Nga do mình sáng tác phải không ? Được ! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi một bài ! Không biết tiếng Nga? Thì sao ! Trương Diệp chưa học tiếng Nga, không có nghĩa là hắn không biết bài thơ tiếng Nga. Hai câu này có xung đột sao ? Kỳ thật, tuyệt không xung đột, khi hắn học đại học, các vị giảng viên của ngành phát thanh luôn luôn ra các loại đề khó khăn để huấn luyện bọn họ. Trương Diệp còn nhớ rõ, khi hắn học năm 3, giảng viên của bọn họ năm đó đã mời một người Nga, dùng phát âm tiếng Nga tiêu chuẩn đọc một bài thơ tiếng Nga nổi tiếng, sau đó bắt bọn hắn học thuộc lòng, Trương Diệp cùng bạn học khổ không nói nổi. Khi đó, bọn Trương Diệp phải mất một tháng mới học xong, nghĩ lại đoạn thời gian đó, thật sự là ác mộng, thế nhưng học xong rồi Trương Diệp mới hiểu rõ dụng ý của thầy giáo, năng lực ngôn ngữ cùng trí nhớ đều được tăng lên một đoạn, cách học thông qua cách nhớ mà không phải văn tự khiến trí nhớ được rèn luyện hiệu quả hơn hẳn, tin rằng, xuất thân chính quy mọi người đều trải qua rồi.

    " Nếu không được thì người tiếp theo đi." Lí Hồng Liên trục khách, lật hồ sơ tiếp theo.

    Trương Diệp vừa nhớ lại thời gian trước, vừa nói : " Thơ văn xuôi có được không ? "

    " Thơ văn xuôi?" Lí Hồng Liên buồn cười, còn thơ văn xuôi? Cái này so với thơ hiện đại còn muốn khó. Lí Hồng Liên căn bản cho rằng đó không phải cùng một cấp độ, nàng là người duy nhất trong đám người hơi biết tiếng Nga, nhưng nói tới thơ văn xuôi, Lí Hồng Liên đừng nói xem hiểu, cố hết sức mới đọc nổi. Tiểu Trương có thể làm sao, chính là trợn mắt chém gió mà thôi." Ngươi muốn lựa chọn độ khó cao hơn, thơ văn xuôi, ta cũng không ngăn ngươi, chỉ cần tự mình sáng tác, thơ gì cũng được."

    ” Ok." Nói xong lời này, Trương Diệp nhắm mắt lại, không nói nữa, hắn đang muốn tìm kiếm cảm xúc.

    " Được chưa vậy ?"

    " Sao còn chưa bắt đầu đi ? "

    " Coi như xong, ngươi còn chưa học tiếng Nga, lần sau lại đến đi."

    " Có được hay không? Đừng làm mọi người tốn thời gian. Phía sau còn có người xếp hàng chờ kia kìa, ngươi trở về đi, điều kiện của ngươi không thích hợp làm người dẫn chương trình đâu."

    Qua một lúc cũng không có phản ứng, mấy vị giám khảo đã không nén nổi kiên nhẫn, mỗi người một câu, bọ họ cơ bản là không tin đối phương có thể nói tiếng Nga, đây là nói giỡn sao!"

    Trong tiếng châm chọc cùng nghi ngờ, Trương Diệp vận khí đan điền, mắt mở to, câu đầu tiên đã làm cả phòng nghe được há to miệng!

    “песня-о-буревестнике,над-седой-равниной-моря-ветер-тучи-собирает,между-тучами-и-морем-гордо-реет-буревестник,черной-молнии-подобный.”

    “A?”

    " Đúng là nói được ?"

    " Đây là tiếng nước nào ?"

    Triệu Quốc Châu ánh mắt ngẩn ra một lát, quay đầu nhìn Lí Hồng Liên " Lão Lí? Đây là ?"

    Các vị giám khảo còn lại cũng đem ánh mắt hướng về Lí tổng giám, bọn họ đều biết, chỉ có Lí tổng giám biết tiếng Nga.

    Nhìn qua mới phát hiện, Lí Hồng Liên vậy mà tròng mắt so với bọn họ còn lớn, không cần phải nói tiếp, mọi người cũng trong nháy mắt hiểu được!

    Đậu xanh rau muống !

    Ngươi thật sự nói tiếng Nga ?

    Trương Diệp càng nói càng nhanh, thanh âm kèm theo ngạo khí, cảm xúc tràn đầy, bởi vì bài thơ này cần phải đọc diễn cảm!

    Maksim Gorky [ hải yến ]!

    Ở thế giới trước kia, bài thơ tiếng Nga này nổi tiếng đến nổi mọi người đều biết, thậm chí ở sách giáo khoa cấp 2 cũng có bài này, mà bài thơ này ở một trình độ nào đó cũng biểu đạt cảm xúc của Trương Diệp lúc này, vì thế hắn đọc diễn cảm đặc biệt đã ghiền, hơn nữa, cuối mỗi câu, hắn cơ hồ là rống lên !

    “пусть-сильнее-грянет-буря!”

    Một bài thơ xong!

    Mọi người đều choáng váng!



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    * Hải yến = Bài ca chim báo bão



    Link góp ý/ thảo luận.
    Lần sửa cuối bởi thienthu0402, ngày 27-01-2016 lúc 14:18.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    MaoraShikihara,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    180
    Xu
    1,309

    Mặc định

    Chương 5 [ trúng tuyển !]




    Im lặng tuyệt đối!

    Không có người nói chuyện !

    Trương Diệp phát hiện mọi người im tiếng, cũng không nằm ngoài ý nghĩ của hắn.

    Lí Hồng Liên cũng không biết nói cái gì cho phải : " Ngươi ... Bài thơ này .... "

    Triệu Quốc Châu nghe không hiểu : " Lão Lí, ngươi phiên dịch xem bài thơ thế nào ? "

    Lí Hồng Liên kho khan : " Cái này , ta ... ta cũng không phải nghe hiểu lắm, khụ khụ, chỉ hiểu rõ một bộ phận "

    A? Ngài là người duy nhất biết tiếng Nga, vậy mà không nghe hiểu? Các giám khảo khác xem như mở rộng tầm mắt !

    " Thơ văn xuôi chính là như vậy, tiếng Nga cũng có vẻ tối nghĩa, hơn nữa, tiểu Trương nói có vẻ nhanh ..... "

    Trương Diệp lập tức nói : " Ta dùng tiếng Trung đọc lại một lần vậy "

    Gặp Lý tổng giám tắt tiếng, có một vị giám khảo trẻ tuổi không tin tà, muốn thay lãnh đạo ra mặt, từ ngữ tiếng Trung phong phú cùng đa dạng khác hẳn tiếng Nga, tiếng Trung mới là khảo nghiệm năng lực. Tiếng Nga nghe không hiểu? Nhưng phiên dịch ra tiếng Trung, chắc chắn có vấn đề. Dùng sai một chữ đều không bỏ qua. Làm cho ngươi không đủ tư cách. Người này vẫn còn ghi nhớ ám chỉ của lãnh đạo, biết tiếng Nga thì sao? Thơ cũng phải hay mới được ! Ngươi cho là ngươi nói vài câu tiếng Nga là có thể cho qua? Làm sao dễ dàng như vậy !

    Tâm trạng mọi người khác nhau, đều đặt sự chú ý lên người Trương Diệp.

    Nhìn vào ánh mắt mỗi người, Trương Diệp cũng đã nhận ra một ít thành kiến, biết bọn họ cơ bản nhìn mình không được, cười lạnh một tiếng, cảm xúc này thích hợp cho bài đọc diễn cảm của hắn:

    " Trên bình nguyên bạc đầu của biển cả, gió đang dồn mây đen lại. Khoảng giữa mây đen và biển rộng, chim báo bão kiêu hãnh bay lượn tựa hồ một ánh chớp đen…

    Khi sà xuống sát biển, cánh chạm ngọn sóng, khi lao vút lên mây như một mũi tên, chim cất tiếng kêu, và mây nghe thấu nỗi vui mừng trong tiếng kêu ngang tàng của chim báo bão.

    Trong tiếng kêu có niềm khát khao bão táp! Mãnh lực của phẫn nộ, lửa sáng của say mê và niềm tin ở chiến thắng – mây nghe rõ trong tiếng kêu này …

    Đàn hải âu rên siết trước trận bão, – chúng rên rỉ, bay cuống quýt trên mặt biển và sẵn sàng dấn sâu xuống đáy biển nỗi kinh hoàng trước trận phong ba …."

    Mới đầu nghe như cũng tốt !

    Nhưng theo bài thơ tiến vào cao trào. Tiếng nói của Trương Diệp càng thêm dồn dập, thanh âm cũng đột nhiên cao lên.

    " Sấm gầm vang dậy. Sủi bọt căm hờn, sóng cất tiếng than đáp lại lời gió. Gió ôm đoàn sóng biển trong đôi tay hùng vĩ và tung sóng lao vào vách đá trong cơn hung hãn man dại, và những khối nước khổng lồ màu ngọc bích vỡ tung toé thành muôn hạt bụi trong …

    Chim báo bão cất tiếng kêu và bay lượn, tựa hồ một ánh chớp đen, như mũi tên xuyên thẳng vào mây bão, cánh sắc xé sóng bạc đầu.

    Nó lao đi như một hung thần, vị hung thần đen kiêu hãnh của bão táp – và cất tiếng cười, và khóc nức nở… Nó cười lũ mây đen, nó vì vui mừng mà nức nở!

    Trong tiếng sấm gầm giận dữ, chim tinh ý đã từ lâu nghe ra những âm thanh mệt mỏi, chim biết chắc mây đen sẽ không che nổi ánh mặt trời, không bao giờ che nổi!

    Gió rú… Sấm gầm… "

    Vì cái gì khó khăn luôn buông xuống người ta ?

    Vì cái gì thế gian luôn nhiều chuyện không công bình ?

    Nhưng ! Cho dù như vậy thì sao ! Tan xương nát thịt lại như thế nào ! Đây là con đường mà ta đã chọn ! Ta sẽ không lùi bước! Ta cũng không sợ hãi !

    Trương Diệp lấy hơi, cao giọng nói to " -- Làm cho bão táp tới càng mãnh liệt chút đi ! "

    Câu thơ cuối cùng này, ở thế giới trước kia, nhiều người đều ghi ở trong lòng, nhiệt huyết sôi trào, tại thế giới này, nó cũng như thế, len lỏi vào dòng máu nóng !

    Triệu Quốc Châu nghe được ngẩn ngơ !

    Lí Hồng Liên cũng nổi da gà !

    Vị giám khảo trẻ tuổi mới vừa nghĩ trong lòng phải tìm cho tật xấu của bài thơ này cũng á khẩu, liền một tiếng cũng nói không ra !

    Trầm mặc !

    Thấy mọi người đều chấn động vì bài thơ, Trương Diệp cũng hết giận, cảm xúc từ từ theo bài thơ đi ra, hắn bình tĩnh trở lại, xã hội này chính là như vậy, luôn trông mặt mà bắt hình dong, lâu dần cũng thành thói quen, cho nên cũng không mang thù, chỉ cần hắn đậu là tốt rồi. " Các vị sư phụ, ta đã trả lời xong đề thứ 2 !"

    " A ..... Nga." Lí Hồng Liên linh hồn quy vị, tư tưởng vừa rồi nhưng lại bay theo chim Hải Yến tiến vào bão táp.

    Triệu Quốc Châu tràn đầy cảm xúc hỏi : " Bài thơ này tên gọi là gì ? "

    Trương Diệp trả lời : " Bài thơ tên gọi là [ Hải Yến ], tiếng Nga là bài thơi chim báo bão. "

    " Hay cho một bài [ Hải Yến ] !" Triệu Quốc Châu nghe không hiểu tiếng Nga, nhưng hắn nghe rõ ràng tiếng Trung. " Một chú chim Hải yến lơ lửng tầng trời, một con Hải Yến cao ngạo, một con chim không biết sợ hãi, là nói ngươi đi ? Lực lượng văn thơ đôi khi thật kỳ diệu, tiểu tử, hôm nay ngươi đã cho chúng ta một bài học!"

    " Cũng không dám, cũng không dám " Trương Diệp nói.

    Ánh mắt mọi người lúc này nhìn Trương Diệp thật sự có chút thay đổi, lúc trước, mười giây đọc thuộc lòng một ngàn chữ đã cho bọn hắn bao nhiêu kinh ngạc, bây giờ tùy tiện mở miệng lại là một bài thơ tiếng Nga đều có thể đạt tới cảnh giới đại sư. Biểu hiện của Trương Diệp đã chinh phục tất cả mọi người. Cũng dùng biểu hiện này đánh vào mặt của các vị giám khảo. Lí Hồng Liên ra đề vì không muốn Trương Diệp thông qua, cố ý muốn đào hố cho hắn nhảy, nhưng vạn vạn cũng không đoán được đối phương lại có thể có một cái bài thi hoàn mỹ như thế, làm bài thơ còn hợp với tình hình của Trương Diệp, bộc phát ra bất khuất cùng lửa giận, hợp tình hình đến nỗi các vị giám khảo xấu hổ !

    Hắn thật sự chui ra từ tảng đá ?

    Lí Hồng Liên mặt không lộ ra biểu tình nói: " Hôm nay cứ vậy đi, ngươi về trước chờ thông báo."

    Cuối cùng trúng hay không trúng ? Trương Diệp cũng không rõ, chỉ có thể nói : " Vâng, cảm ơn các vị lão sư."

    Hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, Triệu Quốc Châu lúc trước còn đối với Trương Diệp bắt bẻ, lập tức vỗ bàn : " Người này, chúng ta kênh văn nghệ radio muốn."

    Lí Hồng Liên cũng không đáp ứng : " Lão Triệu, ngươi không phải coi trọng tiểu Hứa sao, vậy đi, tiểu Hứa tặng ngươi, Trương Diệp đến kênh của ta !"

    Triệu Quốc Châu mạnh mẽ nói: " Tiểu Hứa có thể cho, tuyệt không nhường người này! "

    " Ngươi đây là không nói đạo lý !" Lí Hồng Liên xông về phía trước: " Trương Diệp là ta muốn trước!"

    " Là ta nói muốn hắn trước! Kênh ngoại ngữ của các ngươi không thích hợp hắn, lấy văn hóa rèn luyện hàng ngày của hắn, đương nhiên phải đến kênh chúng ta, văn nghệ radio, người đừng nói nữa, lão Lí, liền quyết định vậy đi, lần trước có hạt giống tốt, các ngươi thích ai, ta cũng không cùng ngươi đoạt mà!" Triệu Quốc Châu không lui bước.

    " Ta muốn hắn, người khác ta cũng không cần!" Lí Hồng Liên mặt lạnh nói.

    Triệu Quốc Châu nói: " Năm trước ta đã cho kênh ngoại ngữ của các ngươi một người giỏi, năm nay tuyệt đối không được, đừng cãi cọ, lát về ta mời người ăn cơm, cùng lắm thì coi như ta thiếu ngươi một lời hứa ! "

    ............

    Giữa trưa.

    Trong phòng thuê.

    Trở về từ buổi phỏng vấn, Trương Diệp cũng không có về nhà ba mẹ, vẫn là về phòng thuê, phòng thuê chỉ có 30-40 mét vuông, bất qua, hắn thích nơi này, dù sao cũng là cuộc sống độc lập sau khi tốt nghiệp, không thể chuyện gì cũng nhờ cha mẹ, hắn tính làm ra thành tích mới về nhà.

    Cơm trưa thật sự phong phú - mì hải sản, đương nhiên, mì là Hảo Hảo nhãn hiệu.

    Không có tiền, Trương Diệp cũng đành ăn mì tôm qua ngày, chính mình đang trên đường phấn đấu, hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu khổ, trái lại thích thú.

    Bỗng nhiên, cửa không hề có tiếng động, lại bị người dùng chìa khóa mở ra.

    Nhiêu Ái Mẫn một thân trang phục hè váy dài, lâng lâng vào phòng : " Phỏng vấn thế nào rồi ?"

    Trương Diệp đang cởi trần, có chút dở khóc dở cười mặc áo vào: " A di, lần sau ngài có thể gõ cửa sao? Ta cũng cần riêng tư mà."

    Nhiêu Ái Mẫn bắt chéo chân ngồi xuống, bĩu môi nói: " Một thằng nhóc thì có cái rắm riêng tư, người dẫn chương trình phát thanh rớt rồi hả? Ta đã nói với ngươi rồi, người liền thành thành thật thật làm vị trí phía sau đi, ngoại hình như thế này, ai dám mời ngươi vị trí trước sân khấu? Trừ khi người ta bị mù!"

    Vừa lúc, linh linh linh, điện thoại reo.

    Trương Diệp nhấn nút, bên kia có tiếng của một thanh niên : " Xin chào, có phải Trương Diệp không?"

    " Là ta, xin hỏi là ai gọi ? " Trương Diệp trong lòng có dự cảm, nhưng cũng không thật sự tin tưởng.

    Thanh niên nói: " Ta là Đài phát thanh kinh thành, ngươi trúng tuyển rồi, phía trên thông báo ngươi, ngày kia đến kênh văn nghệ radio làm thủ tục nhận chức. Chúc mừng ngươi."

    " A, cảm ơn, cảm ơn!" Buông di động, Trương Diệp vỗ lên đùi một cái, tốt quá! Qua rồi !

    Thanh âm điện thoại không nhỏ, ngồi bên cạnh, Nhiêu Ái Mẫn cũng nghe đến, không tưởng được nói : " ai u uy. Không phải đâu. Tiểu tử ngươi thực sự trúng tuyển. Hàm ngư cũng có ngày xoay người, trứng thối cũng có lúc đổi vận." Đầu lưỡi của nàng có bao nhiêu độc a, há mồm liền nói : " Ngươi mà cũng làm được người dẫn chương trình ? Hắc, không thể nói, nhân loại chính là tràn ngập vô hạn không tưởng, trước kia lão nương không tin kỳ tích, hiện tại thấy ngươi, ta cuối cùng xem như tin tưởng cái gì gọi là sinh mệnh kỳ tích!"

    Sinh mệnh kỳ tích con em ngươi !

    Ngài có thể không chửi người được không!

    Trương Diệp tâm tình vui vẻ, không cùng nàng so đo, lập tức cầm lên di động, gọi thông báo cho ba mẹ, báo cho hai người tin vui, chính mình đã không phải thất nghiệp, hắn đã làm người dẫn chương trình!

    Nổi tiếng, làm ngôi sao, đây vẫn là mộng tưởng của hắn, hôm nay hắn đã bước ra bước đầu tiên, tất nhiên vẫn chỉ là một vị trí nho nhỏ. Hắn muốn mặt mũi, không mặt mũi, muốn chiều cao, không cao bao nhiêu, thế nhưng bây giờ, có chiếc nhẫn trò chơi trợ giúp, giấc mộng của hắn không chừng thật sự có thể thực hiện. Nhớ rõ trong giấc mơ, trò chơi download xong đã nói, giúp hắn đạt thành giấc mơ -- trở thành ngôi sao vĩ đại nhất thế giới.

    Bây giờ xem hiệu quả không tệ nha. [Rút thưởng] được [lưu trữ], hôm nay đã giúp hắn nghịch chuyển đại cục, sữa chữa bối cảnh thế giới cũng phát huy kì hiệu, sau này chính mình có thể thông qua tin tức văn hóa chưa có , giúp chính mình tạo nên danh khí, thông qua Danh vọng rút thưởng ra vật phẩm bảo rương, hoàn thành giấc mộng ngôi sao.

    Phát !

    Anh em muốn phát rồi !

    Trong lúc nhất thời, Trương Diệp có cảm giác, địa cầu đã không ngăn được bước chân của hắn!

    Nổi tiếng ? Phòng ở ? Bạn gái ? Cái này còn là vấn đè ư? Nhà lâu? Gặp qua nhà giàu không vậy! Như vậy thấp kém cũng có người ở sao ? Làm sao phù hợp với thân phận danh nhân chứ? Muốn ở, liền phải ở biệt thự! Vài vạn mét vuông ! Về phần bạn gái ? Ít nhất cũng phải giống Nhiêu Ái Mẫn, xinh đẹp mỹ nữ! Một người bạn gái ? Thân phận như ta chỉ tìm một người ? Ngươi muốn bị ta chửi! Ra cửa mà không có 3 -5 đại mỹ nữ, còn có mặt mũi sao ? Ít nhất là năm người đi ! Ô tô ? Rolls-Royce ? Ngươi đừng hài hước như vậy. Có như vậy hài hước sao? Ta muốn ra đường, không ngồi xe tăng, xe thiết giáp, người khác ám sát ta thì sao? Aizz? Làm sao bây giờ ?

    Tóm lại, hắn sẽ từng bước một đứng trển đỉnh vinh quan, mọi người sẽ nhớ kỹ hắn, thế giớ sẽ nhớ kỹ đại danh của hắn -- Trương Tỉnh Không.

    Ui, không đúng, rối loạn, rối loạn !

    Là Trương Diệp chứ !


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    * Trương Tỉnh Không : chương trước cũng có nhắc tới Trương Tỉnh Không cùng Trương Đằng Lan, nhưng mình tìm mà không thấy, đại ý theo chương thì có vẻ 2 người này là 2 người nổi tiếng xú danh, chứ không phải thanh danh.
    * sinh mệnh kỳ tích : thực ra nhiều người đọc tới câu này, trong một giây sẽ có suy nghĩ, và bỏ qua rồi nghĩ tới cái khác. Nhưng, đúng rồi, chính là suy nghĩ đầu tiên. Vì thế, Trương Diệp mới chửi, con em người ^^

    * Bản dịch của bài thơ chim báo bão :

    Trên bình nguyên bạc đầu của biển cả, gió đang dồn mây đen lại. Khoảng giữa mây đen và biển rộng, chim báo bão kiêu hãnh bay lượn tựa hồ một ánh chớp đen…

    Khi sà xuống sát biển, cánh chạm ngọn sóng, khi lao vút lên mây như một mũi tên, chim cất tiếng kêu, và mây nghe thấu nỗi vui mừng trong tiếng kêu ngang tàng của chim báo bão.

    Trong tiếng kêu có niềm khát khao bão táp! Mãnh lực của phẫn nộ, lửa sáng của say mê và niềm tin ở chiến thắng – mây nghe rõ trong tiếng kêu này …

    Đàn hải âu rên siết trước trận bão, – chúng rên rỉ, bay cuống quýt trên mặt biển và sẵn sàng dấn sâu xuống đáy biển nỗi kinh hoàng trước trận phong ba …

    Lũ chim lặng cùng rên rỉ, – chúng không sao hiểu nổi niềm khoái lạc trong chiến trận của cuộc đời: chúng kinh sợ tiếng sấm của đấu tranh.

    Con vịt băng khờ khạo run rẩy náu tấm thân bệu mỡ vào các ngách đá… chỉ riêng mình chim báo bão bay lượn ngang tàng và tự do trên biển dậy sóng bạc đầu !

    Mây là là buông thấp dần xuống mặt biển, mỗi lúc một u ám, và sóng biển réo lên, vươn cao lên đón sấm. Sấm gầm vang dậy. Sủi bọt căm hờn, sóng cất tiếng than đáp lại lời gió. Gió ôm đoàn sóng biển trong đôi tay hùng vĩ và tung sóng lao vào vách đá trong cơn hung hãn man dại, và những khối nước khổng lồ màu ngọc bích vỡ tung toé thành muôn hạt bụi trong …

    Chim báo bão cất tiếng kêu và bay lượn, tựa hồ một ánh chớp đen, như mũi tên xuyên thẳng vào mây bão, cánh sắc xé sóng bạc đầu.

    Nó lao đi như một hung thần, vị hung thần đen kiêu hãnh của bão táp – và cất tiếng cười, và khóc nức nở… Nó cười lũ mây đen, nó vì vui mừng mà nức nở!

    Trong tiếng sấm gầm giận dữ, chim tinh ý đã từ lâu nghe ra những âm thanh mệt mỏi, chim biết chắc mây đen sẽ không che nổi ánh mặt trời, không bao giờ che nổi!

    Gió rú… Sấm gầm…

    Ngọn lửa xanh lè của mây bừng bừng trên vực biển. Biển hút lấy những mũi tên điện của chớp và dìm tắt trong lòng sâu. Tựa hồ những con rắn lửa, ánh phản chiếu của các tia chớp ngoằn ngoèo trên mặt biển và tan đi.

    - Bão! Trận bão sắp nổi lên rồi !

    Ấy là chim báo bão ngang tàng đang kiêu hãnh bay lượn giữa các ánh chớp trên mặt biển đang réo lên giận dữ; ấy là tiếng reo hò của sứ giả chiến thắng:
    - Dữ dội hơn nữa; bão táp hãy đến đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý/ thảo luận.
    Lần sửa cuối bởi thienthu0402, ngày 29-01-2016 lúc 13:31.

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    MaoraShikihara,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    180
    Xu
    1,309

    Mặc định

    Chương 6 : [ Giặt quần áo cho chủ nhà mỹ nữ!]




    Chủ nhật.

    Hơn bảy giờ sáng.

    Trương Diệp quá hưng phấn, cả đêm cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại trên giường, ảo tưởng về tương lai tốt đẹp. Sau đó, chợt nghe tiếng mở cửa, chìa khóa phòng mình chỉ có mình cùng chủ nhà có, ba mẹ đều không có, không cần hỏi cũng biết là chủ nhà lại tới.

    Phòng nhỏ, mở cửa chính là giường.

    Chỉ nghe tiếng nói thành thục của Nhiêu Ái Mẫn bay tới: " Tiểu tử, đang ngủ sao?"

    Trương Diệp vuốt vuốt mũi, nghiêng người nói: " Dậy rồi, ngài tìm ta?"

    Nhiêu Ái Mẫn đặt cái mông đầy đặn vào bên giường, mỉm cười nói:" Người đã trúng tuyển vào Đài radio, ngày mai liền đi làm, có phải cũng nên trả tiền nhà cho đại tỷ?" Nói xong, liền như làm ảo thuật, không biết thế nào lấy ra máy tính, bụp bụp vài cái: "Tiền mạng tháng này cũng nên trả, người phải trả nhiều thêm 80."

    Trương Diệp vừa ngáp nói: " Ngài nói cái gì?"

    Nhiêu Ái Mẫn lặp lại:" Không nghe rõ? Ta nói tiền nhà bây giờ của ngươi, tổng cộng là 2662"

    Trương Diệp nói: " Không phải, câu đầu tiên cơ ?"

    Nhiêu Ái Mẫn trợn mắt :" Câu đầu tiên? Tiểu tử, đang ngủ sao?"

    Trương Diệp đột nhiên kéo chăn qua đầu, " Đang ngủ!"

    " Hắc, ngươi cái đồ ranh con!" Nhiêu Ái Mẫn giờ mới rõ, vung lên cánh tay, nhắm ngay phần đùi liền vỗ một cái: " Mún ăn đòn hả? Đứng lên! Đừng giả chết với lão nương! Nhanh chóng rời giường! Trả không được tiền nhà, liền làm vệ sinh, làm việc nhà trả nợ."

    Trương Diệp chơi xấu nói: " Ta ngủ thêm một lát thôi."

    " Cho ngươi nửa tiếng! Ta chờ ngươi dưới nhà đến 8h!" Nhiêu Ái Mẫn quay mặt đi rồi.

    Gặp chủ thuê nhà, xem tiền nặng hơn xem người, Trương Diệp cùng đành có khổ không nói nên lời, bất quá, ai bảo hắn, tháng này không có tiền đây, đành phải gian nan đứng lên, đánh răng rửa mặt.

    Đúng rồi, xem thử nhẫn trò chơi thế nào rồi, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn sau này.

    Vừa mở màn hình xem, hắn phát hiện Danh vọng của mình vậy mà tăng lên rồi, ngày hôm qua Rút thưởng tốn mất 10 vạn, còn lại 99983 Danh vọng điểm, bây giờ lại tăng lên đến 99999, không cần hỏi cũng biết là ai, khẳng định liên quan tới cuộc phỏng vấn ngày hôm qua, chính mình phát huy quá tốt, còn mang bài thơ [Hải Yến] nổi tiếng của Maxim Gorky đọc ra, thêm Danh vọng là tất nhiên, hiện tại chỉ cần một điểm Danh vọng liền có thể tiếp tục rút thưởng. Danh vọng - theo lý mà nói thì đó là một khái niệm không rõ ràng, theo góc độ của trò chơi, đó cũng là một từ ngữ mơ hồ. Ân, vừa lúc còn không rõ ràng điểm Danh vọng là như thế nào tăng lên, giúp chủ nhà a di làm việc nhà đi, xem có thể đạt được Danh vọng không, một điểm là đủ rồi !

    Bỗng nhiên, ngoài hành lang một giọng nói vang lên: " Tiểu Trương!"

    Trương Diệp nhìn lại, đã 8h, hắn vội vàng mang dép lê hướng về nhà của chủ cho thuê a di. Hành lang dùng chung cho hai dãy nhà trọ, một đoạn đường dài này đều là tài sản của Nhiêu Ái Mẫn, hai mươi mấy phòng trọ, đối với kinh thành, tấc đất tấc vàng, thì nghĩ qua là biết, nàng chính là hàng thật giá thật tiểu phú bà, nhưng kỳ quái là, Trương Diệp cùng các khách thuê cũng ở thật lâu lại chưa bao giờ nghe qua Nhiêu đại tỷ có thân thích, bằng hữu cũng chưa từng thấy, cũng chưa kết hôn, không có con cái, và cũng chưa nhìn thấy Nhiêu đại tỷ đi làm bao giờ. Cho nên, trong mắt mọi người, vị mỹ nữ chủ nhà này quả là thần bí, ai cũng không biết, tiền của nàng là ở đâu ra.

    Nhà của Nhiêu Ái Mẫn cũng ở tại tầng này, là tầng này lớn nhất phòng, phòng có 2 tầng, cả trên lẫn dưới đều có diện tích hơn một trăm mét vuông.

    Cửa mở ra, Trương Diệp trực tiếp đi vào : " Chủ cho thuê a di, ta đã đến."

    Nhiêu Ái Mẫn châm chọc nói: " Đời trước, ngươi là heo hả? Rời giường còn chậm chạp như vậy!"

    Trương Diệp giải thích nói:" Ngày hôm qua quá cao hứng, một đêm không ngủ, bây giờ còn buồn ngủ đây."

    " Không phải là đi làm người dẫn chương trình phát thanh sao, còn hưng phấn?" Nhiêu Ái Mẫn đả kích hắn : " Ngành radio hiện tại đã không phải là hai mươi năm trước, bây giờ có TV, có mạng, còn có ai nghe radio."

    Trương Diệp cũng hiểu được, ngành radio không còn tốt như xưa, thổn thức nói:" aiz, nếu mẹ ta sinh ta sớm năm mươi năm thì tốt rồi, như vậy mới đuổi kịp thời điểm."

    Nhiêu Ái Mẫn cười khẩy nói: " Mẹ ngươi mới 50 tuổi, làm sao mà sinh ngươi sớm năm mươi năm? Người cho rằng Mẹ ngươi là xà tinh hả!"

    Trương Diệp: " ........ "

    Giờ thì mọi người đã biết miệng nàng độc bao nhiêu rồi đó!

    Nhiêu Ái Mẫn ra lệnh: " Đừng nhiều lời, nhanh chóng làm việc!"

    Trương Diệp sắn tay áo lên: " Đi đi, ngài nói lau dọn chỗ nào, hôm nay ta bao hết."

    " Lau cửa kính, quét nhà, giặt sạch ga giường, còn có quần áo của ta, cũng giao cho ngươi." Nhiêu Ái Mẫn vừa cho mình rót trà, vừa đặt mông ngồi vào sô pha, suy nghĩ bắt chéo chân như địa chủ hồi xưa. Nàng hôm nay mặc một bộ quần áo thực mốt, áo sơ mi dài hơn váy, dưới chân là đôi dày đen, ăn mặc có vẻ ra dáng người lớn, bất quá, khí chất thành thục xinh đẹp lại là từ trong khung xông ra. Nữ nhân xinh đẹp, mặc cái gì mà chả đẹp.

    Trương Diệp chịu không nổi sắc đẹp của Nhiêu đại tỷ, không khỏi nhìn lén đôi chân khêu gợi vài lần, tầm mắt cuối cùng lại rơi xuống bộ ngực của Nhiêu đại tỷ, dưới lớp áo sơ mi màu xám, thực đã mắt.

    Ai, làm việc thôi. Quét rác, lau nhà, Trương Diệp bắt đầu công việc.

    Nhiêu Ái Mẫn ngồi một chỗ cũng không ngồi yên, rảnh một chút lại nói Trương Diệp vài câu: " Ngươi lau cái gì đó, ta nói cho ngươi, đừng hòng qua loa cho xong!"

    " Không dám qua loa."

    " Được rồi, được rồi, giặt quần áo đi!"

    Đi buồng vệ sinh, Trương Diệp thở dài, kéo ghế ngồi xuống, quần áo nào có thể dùng máy giặt, quần áo nào bị phai màu, hoặc không thể giặt máy. Phân loại xong, hắn đành phải ngồi xuống giặt tay, từng chiếc từng chiếc một. Một buổi sáng này, Trương Diệp sẽ không có thời gian rãnh rổi. Bất quá, giặt đến mấy cái cuối cùng, hắn liền ra mồ hôi, đặt ở dưới cùng lại là mấy cái tất chân cùng hai bộ nội y, một cái mang theo đường viền màu da nội y, một cái còn lại có màu hoa cà phê.

    Cái này ta cũng phải giặt ?

    Trương Diệp đấu tranh tư tưởng hồi lâu, mới bất đắc dĩ đem tất chân giặt tiếp, nhẹ nhàng chà vài cái, lại chộp tới quần lót của Nhiêu đại tỷ, vải dệt thực mềm, bên trong còn có dấu vết màu trắng, gãi gãi đầu, Trương Diệp cắn răng, giặt thì giặt, không có cách nào, kẻ thiếu nợ không có nhân quyền. Bất quá, một bên giặt, một bên Trương Diệp cũng có chút tâm ngứa, hắn đã hơn hai mươi tuổi, nhưng chưa bao giờ yêu đương, càng không nói trường hợp này, Trương Diệp cảm thấy mũi có điểm nóng, thật sự thì đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc quần áo của nữ nhân, ân, còn là quần áo bẩn.

    Giữa trưa.

    Trương Diệp hoàn thành xong nhiệm vụ, thất lưng cột sống đã đau cực.

    " Đều giặt xong rồi?" Nhiêu Ái Mẫn nhìn quần áo phơi trên ban công, khó được không có độc mồm, vừa lòng nói: " Ân, cũng không tệ lắm, giữa trưa lưu lại ăn cơm đi." Buông xuống quyển sách cổ [ sơn hải kinh] trong tay, nàng đi đến phòng bếp nấu ăn. [ Sơn hải kinh] tồn tại không bị trò chơi thay đổi, thế giới này có vài thứ không có bị thay đổi, điều này cũng cần Trương Diệp chậm rãi tiếp nhận thành thói quen.

    Trương Diệp vui vẻ, nhiều ngày ăn mì ăn liền, cuối cùng cũng có thể ăn một lần cơm nóng. Hắn ngồi nghỉ ngơi trên ghế, sau khi thở hổn hển mấy hơi, lại tùy tay mở ra màn hình trò chơi, phát hiện Danh vọng điểm thật sự tăng lên một điểm, đã muốn biến thành mười vạn điểm!

    Đây là chủ thuê nhà a di cho hắn tăng lên? Xem ra ý nghĩ của mình là đúng!

    Chiếc nhẫn trò chơi đối với Danh vọng giải thích là : Danh vọng tăng lên cùng sự nổi tiếng, thành tựu, tôn kính, tín nhiệm, thanh danh của hắn, các nhân tố có liên quan lẫn nhau. Nói cách khác, chỉ cần một người tín nhiệm hắn, bội phục hắn, hoặc là nhận đồng hắn, hắn danh vọng sẽ tăn lên một điểm, hơn nữa mỗi người danh vọng có thể lặp lại. Vì sao lại phán đoán như thế?

    Theo lần trước phỏng vấn là có thể nhìn ra, tổng cộng có 8 vị giám khảo, nhưng Trương Diệp Danh vọng lại từ 99983 tăng lên 99999, tăng lên 16 điểm Danh vọng, như vậy, khi Trương Diệp đọc xong một ngàn chữ, mỗi người cho hắn tăng một điểm, là 8 điểm, sau đó, Trương Diệp đọc [ Hải Yến] lại tăng 8 điểm, con số vừa đúng !

    Đã hiểu rõ Danh vọng điểm từ đâu đến, tiếp theo là nên [ rút thưởng] , nhìn xem lần này đạt được cái gì!

    Trương Diệp rất mong muốn có thể đạt được vật phẩm có thể khiến hắn biến thành siêu nhân, được toàn thế giới cúng bái, như vậy thì hạnh phúc bao nhiêu. Nhưng nghĩ lại liền không phải sự thật, có người bị con nhện cắn một phát, độc tố làm người đó thành người nhện, có người bị cát chui vào cơ thể, liền thành người cát, có người cùng dơi làm bạn, thành người dơi. Ân, nếu mấy thứ này có căn cứ khoa học, Trương Diệp liền có cảm giác ..... kỳ thật, chính mình có khả năng lớn biến thành mỳ ăn liền !

    Nhấn vào [ Rút thưởng ], tiêu tốn 100000 Danh vọng điểm, còn thừa 0!

    Đĩa quay thưởng lại xuất hiện, Trương Diệp cố ý mở ra lòng bàn tay hà hơi, chà xát hai tay, lúc này mới điểm vào cái nút !

    Bắt đầu !

    Kim đồng hồ quay tròn trên đĩa !

    " Đặc thù ! Rút ra một cái đặc thù thưởng!" Trương Diệp lầm bà lầm bầm, xem các khu vực trên đĩa quay, kẻ ngốc cũng biết, đặc thù nhỏ nhất, là khó khăn nhất, tuy rằng không biết lần trước giới thiệu nói " Gia tăng quyền hạn mua thương phẩm " là có ý gì, nhưng vật lấy ít làm quý, câu này khẳng định đúng.

    Nhưng mà chỉ có 2% vận may không có rơi xuống đầu Trương Diệp, kim đồng hồ dừng lại, giống như lần trước, ở vào khu vực lớn nhất, vật phẩm loại Tiêu hao.

    Bảo rương [ nhỏ ] rơi xuống !

    Mở ra bảo rương, một đoàn ánh sáng chói mắt!

    Bên trong nằm một thiếp mời có hình cái miệng vết thương!

    [ Thiệp xui xẻo ] : Thiệp đưa ai sẽ sinh ra hiệu quả, người đó sẽ bị vận đen quấn thân, thời gian liên tục 5 phút.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    * Thiệp xui xẻo : nguyên văn " môi vận thiếp ".

    Link góp ý/ thảo luận.
    Lần sửa cuối bởi thienthu0402, ngày 01-02-2016 lúc 11:19.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    MaoraShikihara,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    180
    Xu
    1,309

    Mặc định

    Chương 7 : [ ngày đầu tiên đi làm ]




    Buổi sáng ngày thứ hai, trời không có nắng mà đầy mây mù.

    Hôm nay là ngày đầu tiên Trương Diệp đi làm, hắn mặc một bộ đồ Tây, đeo cà vạt, chỉnh trang lại một lần liền đi tới Đài phát thanh Kinh thành, tìm đến ngành radio văn nghệ ở trên lầu. Tần suất radio của bọn họ bao phủ địa khu Kinh Tân, một ít thành thị Đông Bắc cũng có thể thu được tần suất. Tuy không thể so với radio của Đài Trung Ương nhưng lại vượt trên các đài radio địa phương.

    Văn phòng lãnh đạo.

    Trương Diệp nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói " mời vào", hắn mới đẩy cửa đi vào. Ngồi ở đằng sau bàn công tác là Triệu Quốc Châu, người đàn ông hơn 40 tuổi mà Trương Diệp đã thấy lúc phỏng vấn. Hắn chính là người phụ trách kênh radio văn nghệ. Vị trí này được nhiều địa phương gọi là tổng giám, mặc kệ là phụ trách radio, hay đài truyền hình; tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như ở tỉnh Tương Nam, Tương Bắc, lại gọi là " Đạo trưởng".

    " Chào ngài."

    " Tiểu Trương đến rồi, ngồi đi, mang theo đầy đủ giấy tờ chứ?"

    " Dạ. Đều ở đây."

    " Được, một lát sẽ có người dẫn ngươi hoàn thành thủ tục, bất quá không vội, ngươi uống chút nước, uống xong ta lại mang ngươi đi phòng làm việc, giới thiệu với mọi người."

    " Phiền toái ngài."

    Trương Diệp nói chuyện cũng rất quy củ, chỉ vài câu khách sáo đơn giản.

    Sau một lúc lâu, Triệu Quốc Châu cười ha ha dẫn Trương Diệp đi tới khu vực làm việc của kênh radio văn nghệ, diện tích rất lớn, ước chừng có 30 - 40 cái bàn làm việc, có thể do thu xong tiết mục ngày hôm nay rồi, nên mọi người cũng không có bộ dáng bận rộn, đánh trò chơi, nói chuyện phiếm. Nhìn thấy lãnh đạo bước đến, bọ họ mới dừng trò chơi, ngưng nói chuyện.

    " Chào Sếp."

    " Chúc Sếp buổi sáng vui vẻ."

    Mọi người ào ào chào hỏi.

    Triệu Quốc Châu gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trương Diệp nói:" Mọi người dừng tay một chút, ta giới thiệu với mọi người người mới, Trương Diệp, vừa mới tốt nghiệp Học viện radio ngành phát thanh, hiện tại chính là thành viên của chúng ta, mọi người hoan nghênh cậu ấy một chút. Đại học truyền thông tuy rằng bây giờ gọi là đại học truyền thông, nhưng nhiều người vẫn quen gọi tên cũ của nó là Học viện radio. " ..... có mấy người cũng tốt nghiệp ở đấy ra, mọi người cố gắng giúp đỡ Trương Diệp."

    Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang lên yếu ớt, có người còn mang theo ánh mắt nghi ngờ.

    Trương Diệp cũng cũng đơn giản tự giới thiệu một lần.

    Sau đó, Triệu Quốc Châu gọi tới một thanh niên, nhìn tuổi tác có lẽ không hơn Trương Diệp bao nhiêu, cùng lắm thì hơn vài tuổi, nhưng ngoại hình thì không thể so, người ta đẹp trai hơn hẳn. " Điền Bân, cũng là người dẫn chương trình phát thanh, mấy ngày nay, ngươi giúp đỡ dẫn dắt Tiểu Trương, làm cho hắn quen thuộc công việc."

    Điền Bân cùng Trương Diệp giơ tay: " Xin chào, Tiểu Trương, có gì không biết liền hỏi ta."

    Trương Diệp nắm chặt tay hắn:" Anh Điền, về sau nhờ anh."

    Triệu Quốc Châu đối với Trương Diệp nói: " Tiểu Điền là người dẫn chương trình tiết mục [ chuyện ma đêm khuya] của kênh chúng ta, ngươi ráng học tập hắn, đối với ngươi mới tốt.". Trước kia, tiết mục đêm khuya của kênh radio văn nghệ cũng có kể chuyện đêm khuya, nhưng tiết mục không gọi như vậy, xem ra cũng bị trò chơi sữa chữa.

    Giới thiệu cũng xong rồi, Trương Diệp phải đi hoàn thành hồ sơ nhận công việc, làm xong cũng đã mười giờ rưỡi, lúc này mới trở về bàn làm việc trong góc tường. Lẽ ra vị trí góc tường phải bị nhiều người cướp, thiên thời địa lợi, lãnh đạo không tới, cũng có thể làm việc riêng, nhưng vị trí này của hắn không giống, nơi này cách cửa không xa, lại có máy lọc nước bên cạnh, người đến người đi liên tục. Trương Diệp là người mới, cũng đành chịu, tuy rằng tiền lương của người dẫn chương trình phải cao hơn biên tập, bí thư, nhưng người mới thì vẫn là người mới, không cho chỗ cho ngươi chọn.

    Điền Bân ngồi đối diện hắn, cách một vách chắn.

    Trương Diệp nhìn xung quanh xem có việc gì làm không, cũng không thấy có người bố trí công tác, hắn liền đứng dậy hỏi: " Anh Điền, anh xem tôi nên làm cái gì, hoặc phải học cái gì ?

    Điền Bân nhìn hắn một cái, vẻ mặt khác hẳn so với lúc có Sếp, không quan tâm nói:" Ngươi tự mình làm quen trước đi."

    " Nga" Trương Diệp cũng không hỏi nữa.

    Chờ đến trưa, mọi người đi căn tin của đơn vị, Trương Diệp mới nhân cơ hội cùng đồng nghiệp chào hỏi:" Chào chị Vương, tôi vừa đến, có gì xin chị giúp đỡ."

    Vương Tiểu Mĩ liếc qua mặt hắn, không mặt không nhạt ừ, xoay người đi mất.

    Trương Diệp còn muốn bắt tay với nàng, kết quả khiến hắn xấu hổ.

    Thông qua mấy cuộc nói chuyện cùng chuyện phiếm của mọi người, hắn mới rõ, Vương Tiểu Mĩ, tầm 30 tuổi, là ngươi được hoan nghênh nhất khu làm việc, xem như chị cả của kênh radio văn nghệ, nàng dẫn chương trình cho tiết mục [ chuyện thiên hạ ] có tỉ lệ người nghe cao nhất kênh radio văn nghệ, xem như tiết mục dẫn đầu. Đây là một chuyên mục lịch sử, nhân văn, chuyện xưa, chuyện hiện tại, Vương Tiểu Mĩ làm rất tốt, hình dáng cũng không sai. Tất nhiên, nàng không có xinh đẹp cỡ như Nhiêu Ái Mẫn, nhưng ai cũng đánh giá nàng bằng hai chữ mỹ nữ. Chỉ có Trương Diệp nhìn nàng cũng không hứng thú, bởi vì Vương Tiểu Mĩ coi như xinh đẹp, lại không có đặc điểm khác, khí chất lại không đủ, so với chủ nhà của hắn thì chênh lệch không nhỏ.

    Suốt một ngày, Trương Diệp vội vàng chào hỏi mọi người, nhưng hiệu quả rất nhỏ, mọi người đối với hắn có cũng được, không cũng không sao, có vẻ không phải rất nhiệt tình.

    Điền Bân như thế.

    Vương Tiểu Mĩ cũng vậy.

    Mãi tới khi tan tầm, Trương Diệp ngẫu nhiên nghe được một vị biên tập viên điện thoại cùng Điền Bân và một cô gái xinh đẹp nói chuyện. Hắn mới biết được tại sao lại thế. Cô gái kia tám phần là vợ của Điền Bân, hai người còn nắm tay nhau, có thể là tan tầm, lại đón chồng về.

    " Anh Điền, sao Trương Diệp lại có thể vào đây?" Biên tập viên điện thoại hỏi.

    Điền Bân bĩu môi, lắc đầu nói: " Ai mà biết, nhìn ngoại hình của hắn rõ ràng là không được."

    Biên tập viên điện thoại cảm khái nói: " Đúng thế, hình dáng như thế còn có thể làm người dẫn chương trình? Cũng không biết trong Đài nghĩ cái gì, cho hắn làm còn không bằng cho ta làm."

    Điền Bân ngắt lời: " Trương Diệp tên kia không thể nổi tiếng nổi."

    Biên tập viên điện thoại phụ họa: " Đừng nói nổi tiếng, hắn có nhận được tiết mục không còn là vấn đề, tất cả tiết mục của kênh radio văn nghệ đều đã có người dẫn chương trình, hắn cùng lắm chỉ có thể làm bổ sung, hoặc khách mời, ai bị bệnh mới được thay một ngày, muốn có tiết mục của chính mình ? Sang năm may ra, chờ đi, nếu không phải người dẫn chương trình lần trước bị điều đến kênh tin tức, bằng vào tướng mạo của hắn làm sao có thể đậu vào người dẫn chương trình chứ."

    Vợ của Điền Bân cười nói: " Người như thế cũng tuyển vào? Thật là giàu có."

    Điền Bân nói:" Sếp còn muốn cho ta dẫn dắt hắn, ta nào có thời gian chứ."

    Vợ hắn nói:" Không cần để ý hắn, hắn không lên nổi tiết mục, phỏng chừng vài ngày sẽ bị sung quân sang ngành khác."

    Ba người vừa đi vừa tán gẫu, hồn nhiên không biết Trương Diệp đã nghe được khi ra khỏi cửa công ty. Sau lưng nói xấu ta ? Còn muốn ta bị sung quân? Các ngươi nghĩ các ngươi là ai! Hiển nhiên, biên tập viên đều ghen tị với sự may mắn của Trương Diệp, người dẫn chương trình trong đài phát thanh cũng nhận định Trương Diệp không thể thành tựu, hoặc là kiểu người thay ca dẫn chương trình trong mắt bọn họ cùng giấy nháp không có gì khác nhau, vì thế người trong đài văn nghệ không ai coi trọng hắn.

    Ai nói cho các ngươi ta sẽ không nổi tiếng ?

    Ai nói cho các ngươi ta sẽ không có tiết mục?

    Chờ xem, ta sẽ cho các ngươi một bài học!

    Con người suốt đời theo đuổi danh cùng lợi, Trương Diệp không có lòng tham, chỉ ham danh, không cần lợi, hắn dùng toàn bộ cố gắng cùng tinh lực theo đuổi thanh danh, theo đuổi mục tiêu mà chiếc nhẫn đã định ra " Trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất thế giới." Có cố gắng sẽ có hồi báo, từ bỏ dục vọng chỉ phấn đấu vì nổi tiếng, hắn không tin chính mình không ngày nổi danh! Về phần thứ khác như tiền tài? A, tiền tài lại là cái gì, có thể cùng sự nổi tiếng so sánh sao? Hắn vẫn khinh thường loại người này, tuyệt đối chỉ xem tiền tài như vật ngoài thân, thật sự không cần ....

    Ôi chao, đợi đã !

    Trương Diệp đột nhiên dừng lại tại bậc thang phía tây nhà ga, lấy chân đá một cái, thấy không ai chú ý, cúi người nhặt lên tờ tiền một đồng không biết là ai làm rơi trên đất. Lén lún bỏ vào trong túi, tiếp tục bước vội về phía trước.

    Đúng rồi, vừa rồi nói đến đâu nhỉ?

    À ! Ai nói cho các ngươi ta không lên được tiết mục? Ai ? Ai nói cho các ngươi ?



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    * Nói một chút về phần dịch " người - ta " " lãnh đạo - thủ trưởng" : không biết là do mình đọc quen rồi, hay là vẫn cảm thấy ngươi ta hay hơn anh, em, cậu , tớ, mày, tao .... bởi vì nhiều khi bạn không thể cùng với kẻ nói xấu mình xưng anh em chứ. Đúng không? Còn lãnh đạo, từ này, tuy nói hán việt, nhưng người Việt mình đôi khi nó hợp vần, nên mình vẫn để. Có gì mọi người chỉ bảo

    Link góp ý/ thảo luận.
    Lần sửa cuối bởi thienthu0402, ngày 01-02-2016 lúc 11:09.

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    MaoraShikihara,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    180
    Xu
    1,309

    Mặc định

    Chương 8 : [ Thử dùng " Thiệp xui xẻo"]




    Một tuần trôi qua.

    Hôm nay, Trương Diệp ngồi ăn trưa tại bàn làm việc của mình.

    Bữa trưa là một cái bánh bao, một cái bánh bao cùng một cái bánh bao, ăn xong ba cái bánh bao, cũng hơi no rồi.

    Trải qua vài ngày làm quen, quen thuộc công việc, quen thuộc thiết bị, quen thuộc đồng nghiệp. Trương Diệp cũng học được không ít, đương nhiên là tự học, Điền Bân được Sếp nhờ dẫn dắt hắn, cơ bản không thèm quan tâm. Sau khi thích ứng với hoàn cảnh công việc, Trương Diệp liền vừa làm tốt công việc của mình, vừa chờ đợi cơ hội, bây giờ hắn cũng chưa từng được làm bất kỳ tiết mục nào, chẳng sợ thay thế người dẫn chương trình một ngày cũng được, nhưng trong Đài phát thanh, tám chín người dẫn chương trình, ai cũng có sức khỏe tốt, cũng không thấy ai bị tai nạn xe cộ, ra vấn đề gì cả. Aizzz.

    " Tiểu Trương." Bên cạnh có người gọi hắn.

    Trương Diệp nhìn lại, ôn hòa hỏi: " Chuyện gì?" Hắn còn nhớ rõ khuôn mặt lẫn cảm xúc khi gặp lần đầu gặp mặt người này, thật sự khiến người sợ hãi, trong nháy mắt, Trương Diệp xuất hiện suy nghĩ -- cuối cùng người ngoài hành tinh vẫn là xâm nhập địa cầu!

    Ân , người muốn biết hắn giống cái gì đi?

    Người này tên là Lý Tứ, một cái tên rất quê cha đất tổ, cùng Trương Tam ,là hai cái tên xưng hùng trong nước . Trương Diệp sỡ dĩ có thái độ đối với hắn là vì ngày đó hắn chính là biên tập viên điện thoại đã cùng vợ chồng Điền Bân nói xấu Trương Diệp. Hắn lúc đó còn nói Trương Diệp ngoại hình khó coi, nghĩ lại Trương Diệp còn buồn cười, ngươi cũng không soi nước tiểu, ta có thế nào cũng là người bình thường, còn người? chỉ có thể dùng một bài thơ để hình dung người.

    Ngươi tựa như ánh mây trên trời.

    Ngươi tựa như cánh mai trong sương.

    Ngươi tựa như mặt trăng trong đêm.

    Ngươi tựa như gió cuốn bụi trần.

    -- ân, dù sao không phải là người.

    Lý Tứ để một tập giấy a4 lên bàn " Tối nay, tiết mục của anh Điền muốn ra chuyện mới, truyện trước kia " Quỷ lúc 0h " hôm qua đã kết thúc, hôm nay muốn đọc " chiêu hồn " , bản quyền của tác phẩm đã kí từ tuần trước, theo kế hoạch, chuẩn bị thu năm mươi kì, văn bản này là hai kì đầu". Nhiệm vụ của Biên tập viên điện thoại bình thường là tuyển chọn điện thoại của độc giả ở tiết mục trực tiếp, bất quá, hiện nay hầu hết đều là tiết mục ghi lại trước, cho nên biên tập viên điện thoại bình thường cũng giúp một số tiết mục biên tập bản thảo, tiết mục [ chuyện ma đêm khuya ] của Điền Bân là do hắn sửa sang lại bản thảo, cùng xét duyệt và đánh dấu.

    Trương Diệp nói: " Đưa cho ta làm gì? "

    Lý Tứ nhìn hắn: " Người giúp đỡ sửa chữa vài đoạn cho anh Điền, những đoạn đề cập tới chính trị, xuất bản cùng radio nguyên tắc không giống, cho nên phải sửa lại, ân, ta còn muốn đánh dấu cùng việc khác, tối nay là trực tiếp, thời gian không kịp."

    Trương Diệp là do Sếp đưa cho Điền Bân dẫn dắt, loại này công việc hắn cũng không thể từ chối, đành cầm lấy văn bản ngồi sửa lại.

    Buổi chiều, mau tan tầm.

    Trương Diệp sửa tốt rồi, nhờ vậy mà hắn cũng nhìn mấy chương đầu của truyện này, cảm thấy thật bình thường, cũ rích. Theo hiểu biết thì " chiêu hồn" đang là truyện ma nổi tiếng hiện nay, sách xuất bản đều cháy hàng, nhưng khi Trương Diệp so sánh nó với các truyện ma,truyện trộm mộ trong đầu thì chênh lệch không nhỏ, truyện ma của thế giới này so với tiểu thuyết trộm mộ thì tính giải trí cùng tính liên tục đều kém một ít, Trương Diệp lên mạng dò tìm mới hiểu rõ, thế giới này căn bản không có thể loại truyện trộm mộ, chưa từng có ai viết, bởi vậy hoàn cảnh của truyện ma vẫn nằm ở giai đoạn đầu, không có phong phú như xưa.

    Bỗng nhiên, Điền Bân đi vào, tiết mục ban đêm đều như vậy, người dẫn chương trình có tiết mục trực tiếp đều buổi chiều hoặc buổi tối mới đến cơ quan.

    Trương Diệp cầm bản thảo đã sửa sang tốt đưa cho hắn " Sửa xong rồi." Bây giờ hắn cũng không gọi anh Điền, thằng nhãi này rất mang thù.

    " Lý Tư đưa cho người làm ?" Điền Bân cầm đọc một lần " Ừ, được rồi, sửa thế này là đươc." Ngay cả lời cảm ơn cũng chưa nói.

    Lúc này Lý Tứ cũng qua đây, cùng Điền Bân một chỗ xem bản thảo.

    Ngay khi Trương Diệp muốn đứng dậy đi về, công việc chờ mong một tuần liền bất ngờ xuất hiện.

    Một vị tổ phó của tổ biên tập cùng Trương Diệp gặp mặt, nhìn thấy hắn, người đàn ông trung niên liền gọi hắn lại: "Tiểu Trương, đi về rồi à?"

    Trương Diệp a một tiếng " Dạ"

    Người kia liền nói: " Ngươi đừng về vội, bên này có chút việc."

    " Không sao, nếu có việc gì cứ nói với ta." Người mới thôi, tự nhiên phải chịu vất vả một chút, Trương Diệp biết đạo lý này.

    Vị tổ phó kia nhìn trong tay văn kiện " Tối nay, ngoại trừ tiết mục [ chuyện ma đêm khuya ] phát sóng trực tiếp còn có một tiết mục trực tiếp, là chuyên mục thăm hỏi trong giờ vàng có mời khách quý, nên lâm thời cần một người dẫn chương trình thứ 2, để điều tiết không khí, kênh văn nghệ bây giờ chỉ có ngươi là người dẫn chương trình thay ca, ân, cũng không biết ngươi có làm được không, dù sao ngươi mới tới có một tuần, phương diện này còn thiếu kinh nghiệm, nếu là tiết mục ghi lại thì tốt, sai lầm có thể sửa lại, ghi lại là được, nhưng trực tiếp thì không thể, một khi có vấn đề, chúng ta liền không may, cho nên ta phải hỏi thăm một chút."

    Trương Diệp cam đoan nói: "Ta không có vấn đề, công việc đều đã quen thuộc, ngài cứ yên tâm!" Chờ chính là cơ hội như vậy.

    Tổ phó tổ biên tập cũng hơi hơi gật đầu, lại quay sang bên cạnh Điền Bân hỏi " Điền lão sư, Tiểu Trương là ngươi dẫn dắt phải không? Ngươi cảm thấy hắn có thể đảm nhiệm không? Ngươi nếu thấy hắn không có vấn đề thì cho hắn thử một lần, tiết mục bên kia còn đang giục, lát nữa là trực tiếp, bây giờ phải chuẩn bị rồi."

    Trương Diệp nhìn Điền Bân.

    Công việc của Trương Diệp là người dẫn chương trình phát thanh, một ngày nào đó cũng phải lên tiết mục, bây giờ có cơ hội, bình thường không ai lại cản đường người khác, chỉ cần khích lệ một câu là được.

    Nhưng mà Điền Bân phản ứng lại vượt qua phán đoán của nhiều người, hắn trầm mặc vài giây, nhíu mi nói: " Hắn vừa mới tới, nghiệp vụ còn không tốt, coi như xong."

    Coi như xong?

    Tổ phó tổ biên tập cũng ngẩn ra, nga một tiếng.

    Trương Diệp vừa nghe liền giận " Ta là phát thanh hệ, đều đã học qua thực tiễn, đã biết nghiệp vụ, thiết bị cũng đều đã dùng .... "

    Điền Bân ngắt lời, ra vẻ người từng trải nói: "Tiểu Trương à, ta biết ngươi xuất thân chính quy, cơ bản đều vững, nhưng tiết mục trực tiếp không giống, khảo nghiệm năng lực ứng biến tại chỗ, ngươi còn kém xa lắm, ta cũng là vì ngươi mới nói vậy, ngươi cứ chậm rãi tích lũy kinh nghiệm đi đã."

    Hắn thuận miệng một câu liền khiến Trương Diệp mất đi cơ hội lên tiết mục, còn nguyên nhân, Điền Bân đương nhiên nhận ra mấy ngày nay Trương Diệp thái độ thay đổi, ngay cả anh Điền cũng không gọi, Điền Bân trong lòng cười lạnh, tự nhiên muốn nhân cơ hội gõ gõ hắn.

    Tổ phó tổ Biên tập không suy nghĩ rút lại trong tay chuyên mục, nói: " Vậy được rồi, hôm nay Trần lão sư của đài chúng ta không có tiết mục thì phải? Ta đi gọi Trần lão sư trở lại giúp đỡ."

    Cơ hội tới tay liền mất, Trương Diệp nhất thời trở mặt : " Điền lão sư, ta trêu chọc ngươi sao? Ngươi không chỉ điểm, truyền thụ cho ta kinh nghiệm công việc, ta có hỏi gì, ngươi giúp ta giải đáp sao? Bây giờ, năng lực của ta là cái gì ngươi cũng không biết, liền nói ta không được? Ngay cả một cái lâm thời cơ hội làm người dẫn chương trình thứ 2 cũng xóa bỏ ? Còn sau lưng nói xấu ta? Ta giết cha ngươi, hay là giết mẹ ngươi? Có cần phải làm tuyệt như thế sao ?

    Điền Bân không nghĩ tới Trương Diệp dám nói với hắn như vậy, tức giận nói : " Ngươi lặp lại lần nữa!"

    Lý Tứ cũng xông về phía trước nói : " Ngươi là người mới, sao dám cùng anh Điền nói vậy? Tạo phản hả?"

    Mọi người trong phòng làm việc đều quay đầu nhìn trò vui, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không đi ra khuyên bảo.

    Điền Bân chỉ vào Trương Diệp nói : " Tiểu tử còn không biết cảm ơn! Ta không cho ngươi làm là bảo vệ ngươi! Cho ngươi bồi dưỡng kinh nghiệm! Người còn chửi ta? Nói ta nói xấu ngươi sau lưng? Ngươi ngậm máu phun người? "

    Trương Diệp lạnh lùng nói : " Lúc trước, ngươi cùng với Lý Tứ nói cái gì, trong lòng người đều rõ đi!"

    Hai người ầm ĩ một trận, ai cũng không cam lòng yếu thế, cuối cùng, vài người có uy tín ra mặt mới ngăn lại bọn họ. Kỳ thật, mọi người đều biết, Điền Bân có tật nói xấu người khác sau lưng, biết Trương Diệp nói không phải vô lý, hơn nữa, Trương Diệp trúng tuyển người dẫn chương trình, Điền Bân chẳng những mặc kệ không giúp đỡ người mới, còn sai người ta làm chuyện này chuyện nọ giúp cho hắn làm việc, người ta vừa làm xong, cũng không cho người ta lên tiết mục? Chuyện này không thể nói nổi, là ai cũng sẽ tức.

    Điền Bân cùng Lý Tứ hầm hừ đi ra ngoài.

    Trương Diệp nhìn chằm chằm vào sau lưng bọn hắn, hắn biết đạo lý cúp đuôi làm người, bất quá nếu dám ức hiếp lên đầu hắn, hắn sẽ không khách khí với đối phương. Điền Bân thật sự khinh người quá đáng, đây chính là công việc mà Trương Diệp vất vả lắm mới trúng tuyển, hắn tuyệt đối không thể từ bỏ, hắn còn muốn dựa vào Đài radio bước ra bước chân đầu tiên.

    Đợi đã!

    Thiệp xui xẻo!

    Trương Diệp bỗng nhiên nhớ tới tuần trước rút thưởng trúng vật phẩm, cũng không rõ công hiệu của nó như thế nào, vốn là không muốn dùng, được, vậy thì dùng ngươi thử công hiệu ! Chiếc nhẫn trò chơi là chỗ dựa lớn nhất của hắn, vật phẩm bên trong, hắn phải thăm dò ra cách dùng và hiệu quả, có người đâm đầu tới, tại sao không dùng hắn làm thí nghiệm? Thật đúng là không rõ cái thiệp xui xẻo đến cùng là xui xẻo ra sao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    * Trương Tam, Lý Tứ : là 2 cái tên phổ thông của Trung Quốc, khi dùng hai từ này , ai đều biết người ta dùng tên giả. Trong một số truyện, thì 2 cái tên này là ý chỉ nhân vật không quan trọng lắm, làm nền mà thôi.

    * giờ vàng : khoảng thời gian người nghe có thời gian rảnh để nghe, xem chương trình. Đối với kênh radio, thì nó nằm khoảng 9 - 10h đêm.




    Link góp ý/ thảo luận.
    Lần sửa cuối bởi thienthu0402, ngày 01-02-2016 lúc 11:02.

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    MaoraShikihara,
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status