TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 8

Chủ đề: [Tiểu thuyết nước ngoài] Tốc độ của bóng tối

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định [Tiểu thuyết nước ngoài] Tốc độ của bóng tối


    Tốc độ của bóng tối

    Tác giả: Tracy Hickman
    Thể loại:Khoa học viễn tưởng


    Giới thiệu:
    Truyện kể về một nhóm Marine ở Mar Sara trong mission 1 của Starcraft.
    Chương 0: Giới thiệu về bối cảnh.


    Vào năm nào đó trong tương lai (khoảng 2269), Liên Minh Trái Đất (đây là 1 câu chuyện khác, và nên được kể vào lúc khác) quyết định đày bớt đám chống đối chính quyền đi. Khởi điểm là đày sang vùng đất khác, rồi đày qua các hành tinh khác, rồi ngôi sao, và cuối cùng là đày khỏi dải thiên hà. Sau 30 năm lang thang, con tàu Atlas chở hàng ngàn tù nhân bị ngủ đông khi tiến vào rìa của dải ngân hà Milky Way (in the milky wayyyy - Lan Quế Phường) đã gặp trục trặc và rớt xuống Korpulu Sector, địa điểm chính cho các cuộc chiến tranh sau này trong xì ta cờ ráp.

    Các con tàu rời khỏi trái đất.
    Sau 200 năm cày bừa vất vả, những người sống sót đã dựng nên 3 đế chế ở 3 hành tinh chính Tarsonis, Umojaj và Moria (tất nhiên là có cả vệ tinh và hành tinh ngoại thành nữa). Riêng Tarsonis có được trí tuệ nhân tạo của ATLAS (con tàu đó) nên đã tạo nên đế chế hùng mạnh nhất lúc đó - Liên bang Terran aka Terran Confederacy (Terra là trái đất, và Terran là người trái đất)
    Tất nhiên là 2 hành tinh kia cũng éo vừa, và vì vậy cuộc chiến Guild War nổ ra vào năm 2485. 4 năm chiến đấu vất vả đã giúp cho Liên bang thống nhất cả Korpulu Sector, chính thức đặt sự thống trị lên toàn bộ Terran. Có 1 hành tinh tên là Korhal ngo ngoe hổ báo đã bị Liên bang dội hàng ngàn quả bom nguyên tử cấp diệt-thế xuống, quét sạch gần hết đế chế.

    Trong quá trình lang thang, 1 số người trái đất đã bị đột biến, khiến cho họ có khả năng ngoại cảm - Psionic Power, đẻ ra lắm thứ quái thai sau này như Ghost, Spectre, Kerringan ;;)

    1 số thuật ngữ nên biết (Không cần dịch, vì đơn thuần là tên thôi)
    Marine: Tên đơn vị đánh bộ chủ lực của Terran, trong bộ áo giáp toàn thân hỗ trợ mọi điều kiện sống, chống được các vũ khí cận chiến thô sơ hoặc súng ngắn hỏa lực yếu, và 1 khẩu C-14 Rifle 8mm 30 viên.

    Marine và C-14 Rifle

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    1 chương rất dài, dịch khoảng 6 tiếng, sửa lỗi khoảng 30', vậy nên đừng hi vọng mình làm nhanh :v Nếu nhanh thì đã đường hoàng post ở đang dịch chứ ko phải ở chờ duyệt :lol:

    Hơn nữa một ngày của mình còn phải làm việc, edit TCAH nữa, nên tùy duyên.

    P.s: Để dễ hình dung một trong 3 nữ chính :lol:, thì đây là phong cách của Breanne
    https://www.youtube.com/watch?v=WsOX7VbETTI
    Lạnh, sắc, gọn, như một quân nhân.
    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 11-07-2016 lúc 20:31.
    ---QC---
    Chán chả đăng chiện nữa


  2. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AreUSure,boyvivu,langbavibo,noulx23,pin,Tàn Kiếm,Tiếu hồng trần,tobano,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1: Sụp đổ


    Rực rỡ...

    Đó là những gì hắn nhớ về ngày hôm đó, một ngày tràn ngập niềm vui. Và trong ngày rực rỡ đó, có hòa bình.

    Có những ngày xám xịt, mưa và mây đen bị xé tan bởi chớp sáng và sét đánh dọc ngang. Có những hôm trời trong xanh, làm nổi bật lên màu trắng lạnh lẽo đơn điệu của các khu dân cư. Một số ngày thậm chí còn đỏ rực - hoàng hôn được tô màu bởi nhà họa sĩ gió xuân tài năng với màu mực là bụi đỏ, trước khi những cây ngô có thể đâm chồi nảy mộc. Lại có những ngày bầu trời trở thành một tấm chăn nhung màu xanh cô ban bao trùm lên vạn vật - là những ngày chưa cười đã tối.

    Hắn thích cái màn đêm huyền ảo của trời thu, nó giúp hắn quên đi thực tại khắc nghiệt phải đối mặt. Hắn mường tượng ra hình ảnh các vị thần đang đục những lỗ nhỏ trên bầu trời, và từ đó ánh sao lan tỏa khắp thế gian. Từ hồi nhỏ, hắn đã yêu thích nghiên cứu thiên văn, với hi vọng có thể nhìn xuyên qua những vách ngăn và tìm được dấu vết về Đấng Sáng Thế. Hắn chưa bao giờ từ bỏ điều đó, kể cả khi đã đủ 19 tuổi và tự nhủ rằng mình quá già để làm trò đó rồi.

    Đối với hắn, mỗi ngày mang một sắc thái riêng. Hắn đã trải nghiệm tất cả các gam màu đó, và mỗi gam nắm giữ một mảnh kí ức và một phần trái tim hắn. Thế nhưng tất cả những màu đó đều không thể sánh được với màu vàng. Đó là màu của lúa mì chín vàng đung đưa trong làn gió thổi dưới chân đồi ở nông trại nhà hắn.

    Vàng ấm tựa như nắng sớm chiếu lên gương mặt hắn. Hắn yêu màu vàng, từ sâu tận đáy lòng. Và mái tóc, giọng nói của nàng cũng là vàng.

    "Anh lại ngẩn ngơ nữa rồi, Ardo," nàng thì thầm tinh nghịch. "Trở lại với em nào. Anh đang phiêu xa quá đó!"


    Hắn mở mắt. Nàng rực rỡ hẳn lên trong ánh nắng.

    - Ầy, Melani à, anh vẫn đang ở đây mà.

    - Đâu có!

    Nàng chu miệng - vũ khí chết người của nàng mỗi khi phật lòng.

    - Anh lại đang mơ mộng ở cõi nào đó và bỏ em lại nè.

    Hắn xoay người lại, chống đầu lên một tay để có thể ngắm nàng rõ hơn. Nàng kém hắn một tuổi. Gia đình của nàng đến nơi này khi hắn mới 9 tuổi, và đối với hắn họ cũng chỉ là một nhóm giáo dân chạy nạn rớt xuống từ bầu trời, chạy đến nương tựa vào các vị Thánh ở thị trấn Helama mà thôi.

    Những người sống sót đến từ nhiều hành tinh của Liên bang - những con chuột bạch thám hiểm ngân hà bất đắc dĩ. Phần lớn bọn họ bị Liên Minh Thống Nhất Trái Đất UPL đày khỏi quê nhà vào những năm 31. Thực ra đối với các giáo phái này thì chuyện đi đày cũng không phải hiếm lạ gì. Trong suốt lịch sử loài người, những ai "thấy mà không tin" sẽ bị cô lập. Họ bị đuổi khỏi nhà, rồi tới quê hương, sau đó là khỏi hành tinh. Tất cả những gì họ có thể để lại cho thế hệ sau chỉ có "chạy trốn" và "đi đày", thật là cay đắng thay.

    Và rồi, lại một lần nữa, người thân phải rời xa nhau, khi con tàu ATLAS chở 3000 người rời khỏi Trái Đất, lang thang trong vũ trụ. Dự án ATLAS kết thúc bằng một cú rơi kinh hoàng, và những gia đình còn sống bấu víu vào nhau, chung tay xây dựng nên một tổ ấm mới. Và rồi hệ thống giao thông được dựng lên giữa các hành tinh. Tổ tiên của Ardo, khác với đa số các gia đình khác, đã lựa chọn một vùng đất trên hành tinh Bountiful làm quê nhà. Một thời gian ngắn sau, những chiếc tàu vận chuyển liên hành tinh xuất hiện trên sân bay Zarahemla, mang đến những gương mặt mới. Arthur và Keti Bradlaw, cùng với con gái của mình, là một trong 5 gia đình đến Bountiful vào ngày hôm đó. Ardo cùng bố hắn và các thôn dân khác, đã tới chào đón những thành viên mới và giúp họ xây dựng nhà cửa.

    Aro không nhớ rõ về Melani lúc đó, mặc dù hắn có ấn tượng về một cô nàng gầy như que củi, trông kì dị, cô độc và tự ti. Lần đầu tiên hắn nhớ rõ về nàng là khi nàng 14 tuổi, cái tuổi đổi thay rõ rệt của các cô gái. "Que củi" trổ mã nhanh như một nàng bướm xinh đẹp vươn cánh sau thời gian dài ủ mình trong lớp kén xấu xí. Melani sở hữu vẻ đẹp tự nhiên - tổ tiên Ardo không thích trang điểm hay thời trang - và đó là món hời lớn nhất trong cuộc đời Ardo, vì hắn đã cưa được nàng đầu tiên. Trái tim và linh hồn hắn bị cặp mắt to và xanh thẳm đó trói buộc mất rồi. Mái tóc nàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đung đưa nhẹ nhàng trong cơn gió, hòa nhịp với cánh đồng lúa mì chín vàng rực. Gió mang theo tiếng quay của cối xay đằng xa, và mùi bánh mì thơm phức từ cửa hàng bánh.

    Tuyệt vời.

    - Anh có thể xuất thần một lúc, nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ em lại đâu.

    Hắn mỉm cười với nàng. Lúa mì rủ lên chiếc chăn của họ.

    - Nói cho anh biết em muốn đi đâu. Anh sẽ đưa em đến đó!

    - Ngay lúc này?

    Tiếng cười của nàng như ánh mặt trời.

    - Trong giấc mơ của anh hả?

    - Anh nói thật đó!

    Ardo xoay mình, quỳ trên chiếc chăn.

    - Bất cứ nơi nào trong vũ trụ!

    - Em không đi được. Em có một bài kiểm tra thực vật học của sơ Johnson chiều nay! Bên cạnh đó...tại sao em lại muốn rời khỏi đây nhỉ ? Mọi thứ em muốn đều ở đây mà.

    Thật đẹp! Ôi, liệu ai có thể đành lòng nhìn một ngày tươi đẹp như vậy chấm dứt?

    - Vậy thì chúng ta sẽ không đi đâu cả. Hãy ở lại nơi đây và ... cưới anh nhé.

    - Cưới?

    Nàng nhìn hắn, nửa ngạc nhiên nửa nghi vấn.

    - Em nói rồi, em có một lớp thực vật học chiều nay mà.

    - Không, ý anh không phải vậy.

    Ardo đã chuẩn bị điều này vài lần rồi.

    - Anh đã tốt nghiệp, và cánh đồng nho của bố anh đang được mùa. Ông nói ông tính cho anh một miếng đất nằm ở cuối cánh đồng. Đó là một nơi tuyệt vời, ngay gần bên phải vách đá. Có một mặt giáp với bờ sông ... sông ... Melani?

    Cô gái tóc vàng không nghe hắn. Nàng ngồi dậy, đôi mắt xanh biển nhìn về phía thị trấn.

    - Còi báo động, Ardo!

    Rồi hắn cũng nghe thấy. Tiếng rú xa xăm, cao vút và chìm dần dọc theo cánh đồng.

    Ardo lắc đầu.

    - Nó luôn kêu một lần vào buổi trưa...

    - Nhưng giờ không phải buổi trưa!

    Mặt trời dường như tan biến trong khoảnh khắc đó. Ardo bật dậy, nhìn chung quanh bầu trời đen thẳm. Miệng hắn há rộng khi bóng tối nhanh chóng bao phủ cánh đồng chín vàng. Mắt Ardo toát lên sự sợ hãi. Cả người hắn tràn ngập Adrenaline.

    Những quả cầu lửa từ thung lũng rộng lớn phía Tây bay xẹt qua đầu hắn, để lại từng vệt khói dài trên nền trời. Ardo nhanh chóng kéo Melani đứng dậy. Tâm trí hắn chạy loạn cả lên. Cả hai phải chạy trốn, tìm nơi ẩn nấp... Nhưng chạy đâu giờ? Melani hét lên, và hắn nhận ra chả có nơi nào an toàn để trốn cả.

    Những quả cầu lửa ở gần đến nỗi hắn và nàng theo phản xạ ngồi thụp xuống. Những lưỡi lửa nóng rực liếm quanh cả hai, tiếng nổ ầm ầm át đi tiếng còi báo động. Bóng của chúng che kín cả thung lũng. Lại có thêm năm quả nữa, năm cột khói dài, lao về phía thị trấn. Năm quả cầu bay vọt qua thị trấn, rơi xuống nông trại nhà Segard Yohansen, biến toàn bộ cánh đồng thành đất hoang chỉ trong tích tắc.

    Ardo cố gắng hất sự sợ hãi, hoặc phấn khích, hắn cũng không biết nữa, khỏi bản thân - dù sao thì hắn cũng đã vượt qua cơn sợ hãi ban đầu. Hắn nắm lấy cánh tay Melani và kéo nàng.

    - Nhanh nào! Chúng ta phải quay lại thị trấn trước khi họ khóa cửa! Nhanh nào!

    Nàng không hề cãi lại hắn.

    Họ chạy.

    Hắn không nhớ họ làm cách nào vào được thị trấn.

    Ngày hôm đó đã biến từ màu vàng rực rỡ sang màu nâu đất và chốt là màu xám xịt giống như màn khói đang che phủ trên đầu họ. Đó là một sắc màu lạnh lẽo, và trông rất lạc lõng ở nơi này.

    - Chúng ta phải tìm bác Dez. Bác ta có một cửa hàng ở pháo đài. Nhanh! Nhanh!

    Hắn tự nhủ.

    Ardo và Melani cố gắng di chuyển qua trung tâm thị trấn, lúc này đang chật kín người. Helaman lúc ban đầu chỉ là một trại lính của Bountiful. Trung tâm thị trấn là một pháo đài với lớp tường phòng thủ vững chắc. Từ bức tường đó, mọi người bắt đầu mở rộng và phát triển thị trấn rộng thêm ra. Hơn 10.000 người gọi Helaman là nhà của họ - và tất cả đều đang cố gắng chen vào pháo đài cũ đó.

    Hắn vừa thấy cái biển "Dez Hardwarez" dọc theo quảng trường trung tâm, thì nghe thấy tiếng lạch cạch của khẩu súng tự động trên tường. Lại thêm hai tiếng nổ nữa, và tiếp đó là tiếng dàn súng máy tự động bắn trả. Một tiếng thét vút lên giữa đám đông ở quảng trường, và Ardo cảm nhận được sự sợ hãi trong họ. Những tiếng hét khác cất lên, một số người hoảng loạn, một vài người còn giữ được bình tĩnh. Lớp khói dày đặc phủ kín trên bầu trời khiến cho mọi thứ càng trở nên tệ hại.


    - Ôi, Ardo! Em... chúng ta chạy đâu giờ ? Chúng ta phải làm gì bây giờ?

    Ardo liếc xung quanh. Hắn có thể nhận thấy sự hỗn loạn lượn lờ trong không khí.

    - Chúng ta chỉ cần đi dọc theo quảng trường.

    Hắn chỉ, và sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng.

    - Chúng ta đã làm điều này cả trăm lần rồi còn gì.

    - Nhưng, Ardo...

    - Con đường đâu có xa hơn ngày thường đâu em. Chỉ là hôm nay hơi đông người chút thôi mà!

    Ardo nhìn thấy những giọt nước mắt vương trên cặp mắt xanh thẳm đẹp đẽ. Hắn nắm chặt tay nàng.

    - Đừng lo. Anh sẽ ở đây với em.

    Bằng cách nào đó, họ đã đi được nửa đường xuyên qua quảng trường. Bỗng nhiên một thảm lửa rơi xuống từ phía bên ngoài bức tường. Ánh sáng đỏ rực lóe lên xua tan đi lớp khói xám dày đặc trên bầu trời. Màu đỏ thắm đó làm tê liệt toàn bộ đám đông trên quảng trường. Tiếng hét, tiếng hô và cả tiếng khóc hòa quyện với nhau thành một bản giao hưởng tồi tệ, nhưng chỉ có một vài giọng lọt vào tai Ardo.

    - Lực lượng liên bang đâu ? Các Marine đâu rồi?

    - Đừng có cãi anh! Mang lũ trẻ đi! Bám sát nhau!

    - Không thể nào là lũ Zerg! Chúng đâu thể đi sâu như vậy vào Liên Bang...

    Zerg? Ardo có nghe được những lời đồn về chúng. Chỉ là những cơn ác mộng hù họa trẻ em hoặc đe dọa những kẻ nổi loạn, như hắn vẫn tưởng. Hắn không thể nhớ hết những câu chuyện kể, nhưng cơn ác mộng đang diễn ra ở đây, và rất thật.

    Một giọng nói khác vang lên trong tâm trí hắn. Hắn quay về phía nàng.

    - Ardo, em sợ!

    Mắt nàng mở to và mọng nước.

    - Đó là cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

    Ardo há hốc miệng. Hắn không thể trả lời nổi câu hỏi của nàng. Không một lời nào hắn có thể thốt ra, mặc dù có vô số từ ngữ hắn muốn nói với nàng lúc này - nhiều đến nỗi hắn sẽ hối hận trong suốt quãng đời còn lại, nhưng hắn vẫn không thốt nên lời.

    Một tia sáng bùng lên. Hắn cảm thấy nóng rực sau lưng. Hắn quay đầu lại, giữ Melani phía sau.

    Bức tường phía đông đã sụp đổ. Tòa thành cổ đã bị kéo sập xuống từ phía bên kia, ngay trước đôi mắt của Ardo. Có vẻ như có một cơn lũ màu đen đang tràn qua vết thủng, một cơn lũ những hình bóng lờ mờ. Và sau đó chúng trở nên rõ rệt hơn: lớp giáp lóng lánh màu tím, cặp vuốt ngà đẫm máu lướt trên xác những thôn dân không may. Một số con khác người cong cong giống rắn độc trườn trên lớp đá vụn. Vô cùng khó tin... nhưng ác mộng đã trở thành hiện thực.

    Đám đông rống lên trong nỗi kinh hoàng và cố gắng tránh xa khỏi lỗ thủng. Thế nhưng chẳng còn nơi nào để trốn. Lũ Hydralisk đã trèo được lên bức tường đối diện, nhảy ào ào xuống phía dưới. Ngay sau đó, lũ rắn chìa ra cặp nanh độc. Chúng cong đuôi về phía trước. Những chiếc gai cứng nhọn bắn ra từ vai chúng và đâm thẳng về phía đám đông. Và họ lại một lần nữa đổi hướng về phía đông, giẫm đạp lên những kẻ cản đường.
    Ardo nghe thấy tiếng Melani đứt quãng phía sau.

    - Em...không...thở...được!

    Đám đông đang nghiền nát họ. Ardo nhìn tuyệt vọng chung quanh, cố gắng tìm một lối thoát.

    Bỗng dưng hắn cảm thấy có gì đó di chuyển trên bầu trời. Một bộ não cồng kềnh, nhìn như củ hành đang trườn lên bờ tường. Những chiếc xúc tu mọc ra từ người nó, rung rinh mỗi khi nó di chuyển. Nó sà xuống trung tâm đám đông. Ardo nhớ về những mẩu chuyện liên quan đến việc Zerg bắt sống người Terra, và điều đó còn tệ hơn cả cái chết.

    Nước mắt trào ra từ khóe mắt hắn. Chẳng còn nơi nào để trốn và cũng chẳng thể làm được gì.

    Bất ngờ con Overlord nhào về phía bầu trời và bỏ trốn. Từ bên sườn của con quái thú, những quả tên lửa nổ ầm ầm, xé toang cơ thể nó. Con Overlord nổ tung như một quả cầu lửa khổng lồ. Lũ Hydralisk bất ngờ khựng lại.

    Năm chiếc Wraith của Liên Bang xé toang màn khói, tiếng động cơ chìm ngỉm trong tiếng la hét của đám đông. Những tia laze 25mm bắn liên tục từ nòng súng của Wraith vào những mục tiêu trên bờ tường.

    Một chiếc Wraith bỗng nhiên lảo đảo, rồi nổ tung sau một đợt đáp trả từ lũ Zerg. Những con Zerg đột nhập được vào pháo đài giờ điên cuồng tấn công, bắt và giết bất cứ ai. Chúng đã dồn con người vào một góc, và giờ là lúc đánh chén.

    Đội Wraith quay vòng trở lại. Một chiếc Dropship thình lình xuất hiện, có vẻ như phanh hơi gấp, đang dần dần hạ cánh xuống quảng trường. Một cơn gió xoáy xuất hiện, khi động cơ của chiếc Dropship từ từ hạ thấp. Cây cối lập tức đổ rạp, xiêu vẹo. Tiếng động cơ át đi tất cả các âm thanh khác. Mọi người nhanh chóng nằm rạp xuống để tránh bị những cơn gió xoáy quất phải.

    Ardo nhìn qua đám bụi. Chiếc Dropship cồng kềnh vẫn lơ lửng nhưng bằng cách nào đó nó đã hạ được ván tàu xuống quảng trường. Hắn có thể thấy những hình bóng nhấp nhô của đội Marine Liên Bang.

    Những người khác cũng nhìn thấy các Marine. Họ chạy về phía chiếc Dropship như người chết đuối vớ được cọc. Đám đông điên cuồng như một cơn lũ cuốn phăng Ardo.

    Hắn đã để vuột bàn tay của Melani.

    "Melani!" Hắn hét lên. Hắn cố gắng chống lại sức ép từ đám đông hoảng loạn. Tiếng của hắn lọt thỏm trong tiếng động cơ của Dropship. "Melani!"

    Hắn nhìn thấy nàng sau lưng hắn. Lũ Zerg đang tấn công. Con tàu Dropship đang ăn trộm thức ăn của chúng nó. Ardo kinh hãi nhận ra đoàn người đang ít đi một cách nhanh chóng - họ giống như những cây lúa mì đang bị người nông dân thu hoạch. Lũ Zerg đã ở rất gần Melani rồi.

    Ardo cào xé, đấm đạp. Hắn hét lên.

    Ba con Hydralisk tóm lấy Melani, và kéo nàng khỏi đám đông.

    - Ardo, cứu em!

    Nàng khóc.

    - Đừng bỏ em ở đây!

    Đám đông mất trí vẫn cứ đẩy hắn xa dần về phía con tàu.

    Móng vuốt của lũ Zerg bất ngờ vang lên từ bên kia Dropship. Người phi công không thể chờ được nữa. Con tàu nhanh chóng phản ứng lại sau những đợt lệnh, bay cao dần khỏi đám Zerg và mang Ardo rời xa khỏi quê nhà, khỏi cuộc đời cũ, và khỏi tình yêu của đời hắn.

    - Đừng bỏ em lại!

    Đó là những lời cuối cùng của nàng với hắn, xoáy thẳng vào tâm trí và linh hồn của hắn, cứ thế to dần, cho tới khi hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

    Hắn ngất đi. Bóng tối ùa tới, kéo dài vô tận.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 12-01-2017 lúc 10:54. Lý do: sửa lại lỗi diễn đạt
    Chán chả đăng chiện nữa

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AreUSure,Dark_wirad,langbavibo,pin,sonhungooo,Tàn Kiếm,Tiếu hồng trần,trongnam1001,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Mar Sara

    "ĐƯỢC RỒI, BỌN ĐÀN BÀ! NHẤC MẸ NÓ MÔNG CHÚNG MÀY LÊN! CHUẨN BỊ TIẾP ĐẤT!"

    Binh nhì Ardo Melnikov không thèm đếm xỉa vị trung sĩ đang sủa như chó vào bọn hắn. Gã đó chỉ là một thằng khốn gặp may được tạm thời làm chỉ huy. Ardo cá rằng khi tiếp đất hắn sẽ không bao giờ gặp lại thằng đó nữa. Tốt nhất là cứ để nó sủa một hồi cho tới khi trung đội của Ardo được tổ hợp lại. Dù sao thì gã trung sĩ hờ đó cũng chỉ có mỗi một việc - đảm bảo cả hội tiếp đất an toàn. Khi xuống đất, Ardo biết rằng sẽ có người khác tiếp nhận trách nhiệm củ hành đám lính.

    Ardo lắc vai, cố gắng nhấc lưng ra khỏi bức tường. Bên trong chiếc Dropship rất nóng, đặc biệt là lúc nó tiến vào bầu khí quyển. Chiếc Dropship đặc chế này được lắp tới 2 máy điều hòa lận, vậy mà giờ mồ hôi của hắn đã thấm ướt đẫm chiếc nệm vai. Mồ hôi rịn ra trên mặt hắn và in một vết lên chiếc áo ba lỗ. Cái đai an toàn khiến hắn không thể tìm được một tư thế nào thoải mái hơn để giảm bớt nỗi khổ trong cái tình thế tréo ngoe này.

    Tệ hơn là, chiếc Dropship đã bị nhồi chật cứng. Và cái nóng thì vẫn đỡ hơn là cái mùi đang khủng bố lỗ mũi hắn. Chẳng có gì giúp hắn quên đi thực tại, ngoại trừ việc nhìn mặt mấy thằng Marine tân binh ngồi đối diện hắn. Và cũng chẳng có nhạc để thư giãn tâm hồn, tất nhiên chúng ta không tính tới thằng trung sĩ hờ vẫn đang gào rú đằng sau. Và hắn chỉ có thể ngồi yên đó, chờ đợi trong sự khó chịu tột độ... Hắn ghét điều đó!

    Những suy nghĩ tồi tệ vẫn lẩn khuất đâu đó trong đầu hắn. Hắn cảm thấy những bóng ma dường như đang đuổi bắt trong tâm trí mình. Nhắm mắt cũng không giúp hắn xóa được những bóng ma đó. Không có âm thanh nào có thể xua tan được chúng đủ lâu. Những hình ảnh đó đều đẹp đẽ và rực rỡ một cách đau đớn, vô cùng tồi tệ và vụn vỡ. Chúng luôn kiên nhẫn ẩn nấp ở sâu trong đầu Ardo, giả vờ như đã bị lãng quên. Thỉnh thoảng hắn đã nghĩ một cách ngây thơ rằng mình đã thoát khỏi nỗi ám ảnh đó mãi mãi. Rồi sau đó chỉ cần một mùi cỏ mới gặt hoặc đất mới xới tràn qua mũi, một tia sáng đẹp đẽ như giọt mật ong, hoặc một tiếng cười văng vẳng nhẹ nhàng thoáng qua, hoặc một vài điều kiện mà hắn cũng không nhớ nữa, và lũ ác ma tràn về, đè bẹp hắn.
    Những ký ức đó khiến hắn muốn khóc, tất nhiên là nếu hắn có thể khóc.

    Tất cả những gì hắn cần làm là chiến đấu. Hắn cần phải chiến đấu. Đó là thứ duy nhất có thể ngăn lũ quỷ dữ khỏi tâm trí hắn. Hắn có thể tập trung vào nhiệm vụ và các mục tiêu... hoặc chí ít là các mục tiêu nhỏ mà người chỉ huy đã ra lệnh cho hắn. Hắn không hợp với những thứ quá tổng thể. Mà hắn cũng cóc quan tâm. Việc của hắn là làm bất cứ cái gì được sai và càng ít nghĩ ngợi càng tốt. Điều đó rất hợp với hắn.

    Tiếng rú của chiếc Dropship bỗng giảm dần. Con tàu cuối cùng cũng tiến vào bầu khí quyển. Hệ thống động cơ đang hoạt động hết công suất. Con tàu lả lướt điệu nghệ tựa như chú én chao liệng trên bầu trời vậy. Ardo thầm cười trong lòng, chao mới chả liệng. Tàu Quantrandyne APOD-33 là bằng chứng hùng hồn của Liên Bang cho thấy bất cứ thứ rác rưởi nào có động cơ đủ to thì đều có thể bay. Tất nhiên, trước đó hắn đã học qua kĩ thuật tiếp đất. Cũng chẳng có gì ấn tượng, mà hắn cũng chẳng buồn nhớ lại làm gì cho tốn nơ ron.

    Tại sao lại phải nhớ lại nỗi đau trong khi có thể làm cái khác ?

    Hãy tập trung vào những điều khác... bất cứ điều gì. Ardo bắt đầu lướt qua những gương mặt của đám Marine xung quanh hắn. Đó là một bài tập tự vệ. Biết về những Marine xung quanh mình luôn có ích. Bạn sẽ không bao giờ biết được sẽ có lúc mạng mình sẽ do họ cứu... hoặc bị họ giết. Người phụ nữ ngồi đối diện hắn có vẻ là một ví dụ điển hình - Ardo không chắc là cái nào. Cô nàng tóc vàng cắt quả đầu ôm, với gương mặt cứng rắn, gắn lên đó là cặp mắt lạnh lẽo như thép nguội. Chúng nhìn vào một điểm xa xăm nào đấy đằng sau vai Ardo, không để lộ bất cứ một cảm xúc nào của cô. Cặp mắt đó có thể đóng băng cả một dòng sông vào giữa mùa hạ, Ardo thầm nghĩ. Hắn tự kỉ với những tưởng tượng của mình về hình dạng của cô nàng dưới lớp áo giáp. Bộ giáp đó đã che giấu toàn bộ những đường cong cơ thể mà cô ta có, nhưng chúng còn nhắc hắn một điều: đó là một sĩ quan.

    Đối với một binh nhì, điều đó cũng đồng nghĩa với nguy hiểm. Điều đầu tiên một binh nhì phải học là né tránh các sĩ quan, đặc biệt là trong các cuộc đối thoại thông thường. Gã binh nhì cuối cùng hắn quen biết đã ngả ngớn quá đà với cấp trên của hắn và kết thúc cuộc đời với một lỗ giữa trán.

    Nữ sĩ quan không nói một lời nào kể từ khi họ bước lên chiếc Dropship. Cô nàng vô cùng hài lòng với việc giữ im lặng, theo như Ardo nhận thấy. Chỉ nói khi cần thiết, hẳn là vậy! Đừng tự tìm rắc rối!

    Dù sao thì cô ta cũng khá dễ chịu, Ardo tự nhủ. Bộ giáp của cô nàng là loại tự điều hòa nhiệt độ, và hắn có thể thấy bộ sạc được cắm vào ắc quy của chiếc Dropship. Chắc là sẽ mát lắm đây, Ardo nghĩ. Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ có đủ công huân để được mặc một chiếc CMC - 300 - thậm chí là đời 400 mới nhất luôn. Tất nhiên, đường còn dài và đời cũng vậy. Thế nhưng được mặc giáp vẫn khá hơn là mặc vài lớp quần áo vải và chiếc quần lót phát sẵn. Tất nhiên là nếu như hắn có thể sống tới lúc đó. Hi vọng rằng họ có thể huấn luyện hắn một chút với vũ khí. Hắn vẫn chưa có một cơ hội được làm điều đó.

    Đám còn lại cũng toàn là quân cấp thấp như hắn. Mỗi người đều khoác một bộ quần áo của Liên Bang. Mỗi người đều chảy mồ hôi Liên Bang vào bộ áo lót cũng Liên Bang nốt.

    Mắt hắn dừng lại ở một gã binh nhì vô cùng to lớn. Gã này to vật vã - Ardo nhớ đám nhân viên hậu cần đã toát mồ hôi khi cố gắng thắt đai an toàn cho gã, và gã vẫn còn rên la thêm một hồi nữa. Ardo không biết bằng cách nào họ có thể tìm được một bộ đồng phục vừa cho gã. Hắn ta ngăm ngăm đen, làm Ardo nhớ tới Liên Minh Quyền Lực Thống Nhất ở cựu thế giới Trái Đất, nơi họ sẽ gọi gã này là dân châu Úc. Hắn có một cặp môi rộng, chắc và dày. Tóc của hắn mọc dài, đen nhánh, được vuốt ngược ra sau rủ xuống gáy. Gã khổng lồ đó là một kẻ nóng đầu - một kẻ sẵn sàng lao vào bất cứ thứ gì, sẵn sàng nhai tim kẻ thù, và là người đầu tiên bạn hi vọng xuất hiện để cứu bạn khỏi đám cháy, nhưng cũng là kẻ cuối cùng bạn muốn đi theo.

    “Cho cái mớ rác này tiếp đất đê!”. Gã khổng lồ cười lớn, đôi mắt hắn lấp lóe. “Tao cần phải giết vài thứ! Tao phải nướng vài con Zerg! Có lẽ nên tráng miệng bằng não của chúng!”

    Gã người Úc ngửa đầu ra sau và cười lớn. Hẵn vỗ đôi bàn tay khổng lồ xuống đùi 2 Marine xấu xố bên cạnh. Cả 2 đều oằn cả người và đau đến chảy cả mước mắt.

    “Bữa tối là bọn Zerg hẻ? Thịt Zerg cỡ bự! Ha! Nhanh nhanh cho cái thứ này tiếp đất đê, bằng không tao sẽ tự làm điều đó đấy!”

    Tay phi công ngồi trong khoang lái hẳn là không thể nghe được yêu cầu đó, nhưng dường như anh ta cũng muốn hạ cánh ngay tắp lự. Chiếc tàu quay mòng mòng – Ardo biết rằng đó là kỹ thuật tiếp đất quy chuẩn – đồng thời hệ thống động cơ cũng kêu khác hơn. Bùm một tiếng, và rồi động cơ ngừng quay.

    Vị chỉ huy phía trước Ardo ngay lập tức gỡ những dây cáp khỏi bộ giáp, sẵn sàng đứng dậy trước cả khi thanh chắn an toàn được nhấc lên. Tay cô nhanh chóng nhấc chiếc túi xách khỏi ngăn chứa trên đầu. Cô nàng đã chờ sẵn ở cửa xuống ngay khi chiếc ván tiếp đất. Cô ta còn nhanh hơn cả gã người Úc - tay này dường như đang muốn lao vào đánh nhau với bất cứ thứ gì khi có cơ hội.

    Ardo từ tốn nhấc những phần áo lót đang bám dính vào người. Hắn có thể ngửi thấy mùi không khí tươi mới tràn vào khoang. Một luồng gió khô và ấm thổi tan cái ẩm ướt của mồ hôi trong không khí. Hắn nhấc túi hành lý khỏi ngăn chứa và đi theo những người khác rời khỏi chiếc Dropship.

    “Nhanh mẹ chúng mày lên nào bọn đàn bà”, gã trung sĩ cằn nhằn. “Chúng ta không có cả ngày đâu!”

    Không khí rất nóng và khô – khô hơn bất cứ luồng khí nào Ardo từng hít thở. Nhiệt độ dâng cao xung quanh hắn. Mồ hôi Ardo rơi như mưa theo mỗi bước chân của hắn.

    Ardo liếc một cách cẩn thẩn xung quanh.

    Chào mừng bạn đến với Địa Ngục!
    Thế giới này có màu rỉ sắt. Cát biến tất cả mọi thứ chúng có thể phủ lên thành màu nâu đỏ. Chưa kể ánh rạng đông rực rỡ càng làm rõ thêm màu sắc của lớp cát. Những tia nắng lóe lên từ cảng hàng không (Starport)… hoặc thứ gì đó đã từng là. Gần một nửa trong số 7 tháp chỉ huy nằm vỡ vụn trong đống đổ nát cháy rừng rực. Những cột khói từ nhiều nguồn khác nhau bay lên từ những khu nhà ở cảng. Những cột khói khác to hơn cũng xuất hiện ở trung tâm thành phố, từ khu vực dân cư cách đây vài dặm.

    Ngay sau đó đó Ardo nghe được một âm thanh quen thuộc. Trôi nổi theo từng làn gió, hắn nghe thấy tiếng khóc, tiếng la, sự hoảng loạn.

    Hắn nhanh chóng quay tới. Ở phía bên kia, chỉ cách tấm ván vài bước, hắn có thể thấy một nhóm Marine đang đứng chung quanh một khu vực và đám đông sợ hãi phía trước.

    Không!

    Kí ức cũ ùa về. Hắn lại đứng trên quảng trường một lần nữa. Âm thanh của nó tràn ngập trong óc hắn. Tiếng khóc của họ… tiếng khóc của nàng…

    “Đừng bỏ em lại!” Nàng khóc.

    Ai đó đẩy vai Ardo từ phía sau. Bản năng của hắn trỗi dậy, hắn lăn một vòng trước khi chồm dậy, đôi tay ở tư thế tự vệ và sẵn sàng chiến đấu.

    “Đừng có đực ra đó, đồ dòi bọ”, gã trung sĩ quát tháo. “Mày đang chờ gì vậy – một cuộc chào đón theo nghi lễ hả? Nhanh đến (trại huấn luyện) Barrack đi. Mày sẽ được luyện tập gấp đôi!”

    Ardo sợ hãi Barrack hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời. Có một thứ gì đó của nó làm hắn chùn bước, một thứ gì đó làm linh hồn hắn run rẩy mỗi khi hắn nghe đến. Ardo hơi ngây ra, nhưng hắn biết điều gì sẽ xảy ra kể cả khi hắn nói “Không, thưa trung sĩ, tôi không thể…”

    Gã trung sĩ lại ngắt lời hắn.

    “Chào mừng đến Mar Sara, Marine! Giờ đi thôi!”

    Ardo xách theo hành lí và đi theo dòng người hướng tới chiếc Barrack ở rìa đường băng. “Có vẻ như chúng ta là đội quét dọn chiến trường”, Ardo tự nhủ, cố gắng không nghĩ tới điều sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn cúi gằm mặt xuống đất, không nhìn vào thứ trông như cái hộp – một căn Barrack di động, ngay cả khi hắn tiến vào. Hắn chỉ nhìn quanh khi đã bước vào bên trong, đứng thành hàng với mọi người trong phòng chuẩn bị.

    Gã hướng dẫn vẫn đi theo bọn họ, hướng dẫn họ bằng ngôn ngữ độc đáo của riêng gã. “Mọi người biết quy trình rồi đó. Cởi hết đồ, cất đồ đạc đi… rồi quay lại đây ngay!”

    Ardo cảm thấy một cơn sóng cuộn mãnh liệt trong bụng hắn. Không có thứ gì trên đời này khiến hắn ghét bằng Barrack, và không có thứ gì trong Barrack khiến hắn ghét bằng việc bị ép buộc. Hắn tự kiềm chế rằng đây chỉ là một phần công việc, thế nhưng nó chẳng làm gã khá hơn tí nào.

    Ardo tiến vào phòng nghỉ - giống như một chú cừu bước vào phòng giết mổ, như hắn thầm nghĩ, rùng mình – và tìm một buồng trống. Ai đó vào trước có vẻ như đã rời đi rất vội vã. Một ít rác rưởi rơi vãi lên khắp giường và sàn nhà. Ardo nghĩ tay sĩ quan ngoài kia sẽ không hài lòng về hành động vô kỉ luật này. Gã Marine trẻ thở dài, rồi cởi chiếc áo ba lỗ đẫm mồ hôi của mình ra. Hắn cố gắng không liếc xung quanh khi những người khác cũng cởi đồ. Có cả đàn ông lẫn đàn bà – Marine Liên Bang hoan nghênh bất cứ ai đi chết thay cho họ - nhưng Ardo luôn cảm thấy ngượng chín người khi đứng trần truồng trước một đám đàn ông. Hắn còn trẻ và thiếu mùi đời nên cảm thấy rất khó chịu mỗi khi phải cởi đồ, không ít lần lũ Marine khác đã đem hắn ra làm trò cười.

    Ardo hơi run rẩy khi quay trở lại phòng chuẩn bị. Luồng khí khô nóng nhanh chóng thổi tan lớp mồ hôi trên lưng hắn. Hắn cảm thấy buồn ói. Hắn biết điều gì sắp xảy ra.

    Hắn cố gắng phân tán tư tưởng bằng cách liếc quanh những người khác. Hắn thừa nhận rằng hành động đó không chỉ đơn thuần là tò mò. Phần lớn trong họ là đàn ông – và đông bất thường. Hắn tự hỏi vị chỉ huy sẽ như nào khi cô nàng lột bỏ lớp giáp. Ardo khá là ngạc nhiên khi cô nàng không đứng xung quanh bọn họ. Chẳng lẽ cô ta được miễn tiết mục này ?

    2 gã lính bự con với dùi cui điện đứng cạnh tên trung sĩ. Ở giữa họ là một thông đạo hướng đến một căn phòng tối om. Ardo nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng. Gã sĩ quan đang đọc một tờ danh sách.

    “…Alley…Bounous…”

    Ardo cố gắng không nghĩ đến thứ đang đập thình thịch trong đầu mình.

    “…Mellish…Melnikov…”

    “Melnikov!”

    Ardo đi vài bước về phía gã trung sĩ rồi đứng hình. Đôi chân hắn từ chối bước thêm bất cứ bước nào lên trên con đường đen ngòm đáng sợ đó. Mắt của hắn khóa chặt vào thứ phía sau nó. Nhiều bình thủy tinh to lớn, xếp thành hàng dọc theo con đường, đổ đẩy những chất lỏng màu xanh đen.

    “Melnikov, cái mẹ gì nữa đây…?”

    Họ sẽ nhét hắn vào một bình và ngay sau đó cơn ác mộng sẽ bắt đầu.

    Nó giống như một cái quan tài… một chiếc quan tài đáng sợ.

    Hắn không thể di chuyển được. 2 gã lính đã quá quen với chuyện này. Chúng bước về phía trước như mọi lần, và cũng thô bạo như mọi lần, xách Ardo về phía bóng tối.

    Hắn đang rơi xuống và không biết điểm dừng ở đầu. Hắn không biết bằng cách nào hắn lại kẹt ở đây. Hắn vốn đang ở đây hay đang ở đâu đó… hoặc hắn là ai ? Hắn cố gắng tập trung vào những hình ảnh và kí ức xẹt qua tâm trí hắn, nhưng hắn không thể nắm bắt chúng. Hắn muốn chạm vào chúng, muốn nghiên cứu chúng, nhưng chúng cứ tan vỡ như bọt khí mỗi khi hắn định nắm lấy chúng.

    Bọt khí…
    Hắn có thể thở ở dưới nước. Chiếc bình dài được đổ đầy thứ nước có thể thở. Hắn cố tỏ ra mạnh mẽ, hắn đã rất cố gắng, nhưng cuối cùng hắn vẫn hoảng loạn và gào thét một cách nhục nhã. 2 tên lính không quan tâm, vì chúng thấy nhiều rồi. Đôi bàn tay thô cứng của chúng đặt một thiết bị lên đầu hắn và nhét hắn vào trong bình rồi khóa chặt lại. “Chúng ta phải chỉnh lại gã này một chút”, Ardo nghe một trong 2 tên nói. Hắn cố gắng nín thở càng lâu càng tốt.

    Càng lâu càng tốt… gì cơ?

    Hắn đang nghĩ gì? Mà tại sao hắn lại nghĩ ngợi ?

    Mái tóc màu lúa mì đung đưa trong nắng hè. Có một ngày vàng rực rỡ…

    Đôi tay hắn đập vào thành bình khi hơi thở cuối cùng của hắn rời khỏi buồng phổi. Thiết bị ngay lập tức khởi động và tâm trí hắn tan vỡ thành triệu mảnh.

    Những mảnh vỡ bơi xung quanh hắn. Những bong bóng toàn mảnh vỡ.

    Trường dạy chiến đấu. Sao hắn có thể quên được? Thầy giáo hắn là một Marine già tên là Carlyle. Họ bỏ ra nhiều tuần để hoàn thiện kĩ thuật chiến đấu của hắn – hay là hàng tháng? Bộ giáp giống như một người bạn cũ. Hắn dường như đã sống trong đó cả cuộc đời.

    Bộ giáp. Nó đâu rồi? Giờ là lúc nào? Đang ở lớp kiểm tra cuối kì? Cha Gabittas dạy về sự sụp đổ của cái cũ và tội lỗi của sự kiêu ngạo. Hòa bình đến từ bên trong, như Chúa vẫn dạy cho từng người. “Con không được sát sinh”, Cha nói, nhưng Cha đang nhấc khẩu AGR-14 lên trước lớp.

    “Đây, Ardo”, Cha nói, tiếp tục đi về phía cậu bé ở cuối lớp. Ông đưa khẩu súng tự động 8mm cho cậu bé – cậu ta có vẻ chả thèm chú ý gì. “Đừng làm giống mọi người”, ông nói khi cậu nhóc cầm vũ khí.

    Cậu bé biến đi trong làn bong bóng nhưng khẩu súng vẫn ở lại, nuột nà và dụ hoặc. Bộ gia tốc từ trường đẩy viên đạn lên tốc độ siêu thanh, và chiếc lò xo đẩy cỡ bự để tận dụng hiệu quả mớ đạn nghèo Uranium vốn bay như sên.

    Lại một một người bạn cũ nữa.

    Khẩu súng bỗng nhiên lộn tùng phèo, nổ tung, rồi ghép lại thành gương mặt cha hắn.

    “Con luôn luôn là con trai ta”, người đàn ông nói, với một giọt nước mắt lăn dài trên má. Nông trại nhà hắn trải dài trong ánh mặt trời. “Bất kể con ở đâu hay làm gì… con vẫn luôn là con trai ta.”

    Thật sao?

    Ardo cảm thấy khá hơn nhiều. Khi mới bước vào buồng "tái hòa nhập xã hội" (chúng ta hãy hiểu cụm từ đó là tẩy não, và thuật ngữ này xuất hiện rất nhiều trong các bộ truyện về Terran), hắn cảm thấy bối rối, nhưng giờ thì đỡ nhiều rồi.

    Hắn luôn cảm thấy an tâm khi mặc lên bộ giáp. Dù nó là một mẫu cổ CMC-300, nhưng hắn không quan tâm. Hắn đã sử dụng 300 hàng năm giời, và nó vô cùng hợp với hắn.

    Ardo đứng thẳng hàng với các Marine khác. Có một vài gã Firebat trong phòng chờ. Trong cái khoảng không chật hẹp đó, hắn kiểm tra kết nối giữa khẩu Gauss và bộ giáp. Hắn yêu khẩu súng; chính hắn đã chọn nó. Hắn đã làm bạn với nó trong nhiều năm, gần bằng với thời gian hắn sử dụng bộ giáp.

    Ardo liếc lên. Chiếc đèn “Đi” ở trên lối ra vừa đổi từ đỏ thành xanh. Một tiếng rống vang lên giữa các Marine khi cánh cửa trượt dần lên.

    Mặc dù vậy, hắn ghét phải rời đi.

    Hắn thật sự yêu trại huấn luyện!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Chương này cảm thấy rất hài lòng, chả bù cho chương 1. Vàng cái con mẹ mày ấy mà vàng.
    Anw
    Oh Ardo! Poor Ardo!
    Chán chả đăng chiện nữa

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AreUSure,Dark_wirad,langbavibo,pin,sonhungooo,Tàn Kiếm,tobano,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: Vùng ngoại ô


    Ardo cùng với các Marine khác bước đều bước ra khỏi Barrack và tiến vào địa ngục.

    Một đội Marine khác của Liên Bang, trong lớp giáp sắt, đang đứng thành một vòng chắn xung quanh Starport. Phía trước họ, như Ardo có thể thấy khi hắn đang bước theo đội ngũ, là vô số người dân đang cố gắng chen qua "bức tường sắt". Trai có, gái có, trẻ em cũng có. Một đám đông hỗn loạn - đang liều mạng tìm cách bỏ chạy khỏi hành tinh này.

    Đằng sau họ, là khu vực dân cư, lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát. Dọc theo đường băng, có lẽ có tới một trăm chiếc tàu không gian đang, hoặc là cất cánh, hoặc là đang lơ lửng chờ đến lượt bay. Và có ít nhất hai trăm chiếc khác đang di chuyển lung tung ngoài đường băng, ánh mặt trời phản chiếu rực rỡ trên lớp sơn bóng của chúng. Những chiếc tàu bay đó đang di chuyển một cách liều lĩnh. Hình như trạm kiểm soát không lưu không còn hoạt động nữa rồi. Các con tàu cố gắng bay lên và hạ xuống một cách lộn xộn. Nhiều thiết bị giao thông khác đang lơ lửng gần những khu công trình bỏ hoang, tìm một chỗ để đậu xuống, nhưng đám đông hoảng loạn không chịu, hoặc không thể dịch ra cho chúng. Những mảnh xác của khoảng nửa tá tàu vẫn đang cháy hừng hực, nằm la liệt xung quanh cảng. Thế nhưng các phi công không quan tâm. Giống như mật ngọt có thể giết ruồi, họ thèm thuồng những khoản phí vận chuyển khổng lồ của những kẻ tuyệt vọng dưới kia. Tất nhiên ai cũng quý mạng mình, vậy nên các phi công chỉ muốn đỗ xuống thật nhanh, kiếm bộn tiền, sau đó nhanh chóng té khỏi hành tinh này.

    Thế nhưng, nếu như tất cả mọi người đều đang liều chết để thoát khỏi nơi này, vậy thì tại sao Liên Bang lại cố chấp cử bọn họ xuống đây? Ardo tự nhủ. Một cảm giác lạnh lẽo, tồi tệ lan tỏa từ dạ dày hắn ra khắp toàn thân. Mình đâu có biết những người này, mình thậm chí còn không biết tên cái hành tinh này! Thế thì mình đang làm cái quái gì ở đây?

    Hắn biết con tàu Dropship của hắn - tất nhiên không phải là chiếc vừa nãy - và hắn đang cùng hai nhóm Marine khác rảo bước về phía nó. Mỗi một người lính đều phải biết cấp trên trực tiếp của mình là ai. Vậy nên đội ngũ của hắn mới có thể nhanh chóng thành hình, giống như tất cả bọn họ bị một khối nam châm hút chặt vào nhau vậy. Ardo nhận thấy hắn đang đi bên cạnh cô nàng trung úy ban nãy. Phía bên kia của hắn là một gã khổng lồ da sẫm màu, trong một bộ giáp lớn nhất mà Ardo từng nhìn thấy. Hắn nhận ra đó là bộ giáp chiến đấu hạng nặng CMC - 660, với hai bình plasma sau lưng. Vậy ra gã khổng lồ này là một Firebat. Một trong những đơn vị lính phun plasma nhiệt độ cao, và thứ này nguy hiểm đối với người dùng không kém gì đối với kẻ địch. Một vài người khác cũng đi theo họ, trong đó có một nhân viên kỹ thuật mặc quần áo mỏng. Anh ta định đi đâu nhỉ. Nghỉ?

    Những chiếc tàu không gian liên tục rời đi không làm chùn lòng người phi công, cũng không át được tiếng hét hồ hởi của anh ta.

    - Lại đây nào các cô cậu, cả già lẫn trẻ!

    Anh ta rít lên, dùng ngữ điệu y như mấy tay gian thương trong các dịp lễ hội.

    - Mời quý khách thưởng thức tiết mục tuyệt vời nhất vũ trụ! Hãy nhìn những người khốn khổ đang chạy trốn kìa! Nhìn chính quyền sụp đổ ngay trước mắt bạn! Hãy chứng kiến, nỗi sợ hãi chưa từng thấy của những người văn minh! Ngay lúc này, ngay tại đây!

    Ardo tiến về phía Dropship. Tiếng lên đạn của những khẩu Gauss vang lên trong đội ngũ. Ardo nhăn nhó, cố gắng không nghĩ ngợi gì hết.

    - Cutter!

    Cô nàng trung úy hô lớn.

    - Có mặt!

    - Đảm bảo đám tân binh ổn định vị trí trong năm phút. Chúng ta có một nhiệm vụ. Tôi sẽ thông báo rõ ràng hơn khi đội ngũ đã chỉnh tề.

    Giọng cô nàng thậm chí còn đè bẹp cả tiếng ồn hỗn loạn xung quanh họ.

    - Vâng thưa trưởng quan! Chúng mày nghe rồi đấy! Xếp hàng!

    Đội ngũ dần xếp thành hàng. Cutter đi xung quanh, đảm bảo tất cả đều đã sẵn sàng để lên đường.

    Tay phi công tựa người vào cột chống tàu, nhe răng cười.

    - Được rồi mấy chị! Vào trong tàu nào! Đi thôi!

    Cutter có vẻ rất khoái chí.

    Ardo xốc hành lí lên và bước về phía trước. Hắn ngờ ngợ nhìn bức tranh trang trí trên thân tàu.

    - Valkyrie Vixen ?



    - Đúng rồi đấy anh bạn! Nghe nói một khi bạn đã có một chiếc Valkyrie, bạn sẽ không muốn lái thứ gì khác! Anh bạn đã tìm đúng chỗ rồi đấy... hoặc không, cậu hiểu chứ?

    Gã phi công gầy này có bộ tóc dị hợm nhất Ardo từng thấy. Tóc hắn dựng thành từng chóp, nhuộm màu xanh da trời sặc sỡ. Phần tóc giữa các chóp bị gọt sạch một cách tỉ mỉ. Tay chân hắn thon dài, khiến Ardo có cảm tưởng như ai đó đã nhét một con quạ đang cười nham nhở vào trong bộ đồ bay vậy.

    - Tên tôi là Tegis Marz. Tôi chính là thiên thần báo tử của các cậu một khi chúng ta đến "đó". Bất kể các cậu cần gì, bao gồm cứu cái mạng nhỏ vô dụng, hãy gọi tôi. Hân hạnh được phục vụ.

    - Cái thứ này là một quả bom, và tôi sẽ không lên đâu!

    Ardo quay lại nhìn xem ai vừa nói. Đó là gã kỹ sư. Ardo không nhớ đã nhìn thấy anh ta đi trên chiếc Dropship ban đầu, hẳn là anh ta đã ở đây từ trước.

    - Tôi thậm chí còn không nhìn nổi cái thứ này! Nó còn rác rưởi hơn cả rác rưởi!

    Người đàn ông này mặc một bộ đồ bó. Anh ta trông mảnh khảnh, khá là đẹp trai với mái tóc húi cua. Nhưng mà nhìn cũng biết tay này rất ki bo.

    Tegis tiến lại gần và gào lên.

    - Con mẹ cái thằng chó này! Con tàu này là một tác phẩm nghệ thuật đấy! Đéo thể có chiếc nào giống như nó trên đời này đâu!

    - Hiển mẹ nhiên! Làm gì có con tàu nào rác rưởi thế này trong hạm đội của Liên Bang chứ!

    - Con mẹ mày có rút lại lời nói không Marcus!

    - Mơ đi nhé, Tegis!

    - Vậy thì mày cút khỏi tàu của bố!

    - Nếu như đây đéo phải con tàu cuối cùng rời khỏi hành tinh này thì xõa đê! Tao thà rằng dùng hai tay làm cánh để bay lên còn hơn là phải ngồi con tàu này! Đến khi nào mày mới chịu tỉnh ra và tìm một con tàu đích thực cho bản thân hả?

    Tegis rống lên một tiếng giận dữ, lao vào viên kỹ sư. Cả hai lăn vài vòng, người này chồm lên đấm người kia. Bụi đỏ bay tung tóe khắp nơi; tay chân đan xen vào nhau... Nói thật, mấy con mèo hoang đánh nhau còn dữ dội hơn thế này.

    Ardo đứng như trời trồng. Hắn suýt nữa thì bật cười.

    Cutter chen vào giữa trận đánh, kéo hai vị "đấu sĩ" ra.

    - Jans này, tôi nhớ không nhầm thì trung úy đã ra lệnh cho anh phải chuẩn bị sẵn sàng lên đường. Và tôi nghĩ là anh nên làm ngay đi.

    Vị kỹ sư mặt đỏ rực vẫn đang cố gắng huơ tay chân về phía anh phi công. Cutter cho anh ta một cú xóc mạnh đến nỗi có lẽ răng của anh ta chuẩn bị rơi ra đến nơi rồi.

    - Làm sao?

    - Được rồi, tôi đi làm ngay đây.

    Marcus Jans ngừng vùng vẫy.

    Cutter quay về phía Tegis Marz. Mấy cái chỏm tóc của gã phi công vẫn đang rung rung một cách giận dữ.

    - Còn anh, tôi nhớ là anh sẽ lái con tàu này phải không?

    - Rồi! Và nó là một con tàu tuyệt vời!

    - Như vậy, với tất cả lòng kính trọng, thưa cơ trưởng, tôi hi vọng anh sẵn sàng để lái nó! Tôi được giao nhiệm vụ, và tôi thật lòng không muốn bị bất cứ ai hay cái gì ngăn cản tôi làm nhiệm vụ. Nhưng tiếc là, hiện nay anh đang chắn đường tôi đấy... thưa cơ trưởng.

    Cutter nhe răng cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thằng này đang định chuẩn bị ăn tươi nuốt sống viên phi công nếu anh ta dám trả lời phật ý hắn.

    Tegis nhượng bộ.

    - Ờ... ờm, tôi sẽ khiến nó sẵn sàng để khởi hành ngay đây.

    - Vậy thì xin cảm ơn cơ trưởng rồi.

    Cutter đáp, đẩy hai người họ ra xa khỏi nhau. Cả hai đấu sĩ đều cúi gằm mặt rời đi làm việc cần làm. Có điều bước chân của họ hơi xiêu vẹo đôi chút bởi mấy vết bầm.

    Ardo thở dài một hơi.

    - Thế cậu đang làm gì ở đây, anh lính. Cậu định cản đường tôi sao?

    Cutter hỏi, dùng cặp mắt đen ngòm nhìn về phía Ardo.

    - Không, thưa ngài. Tôi tuyệt đối sẽ không cản đường, thưa ngài.

    Ardo trả lời, hối tiếc vì hắn đã gây sự chú ý của gã khổng lồ.

    Cutter cười nhe răng một lần nữa. Đó là một nụ cười nham nhở và nguy hiểm.

    - Không, bạn tôi. Tôi không phải là "ngài". Binh nhất Fetu Koura-Abi, nhưng mọi người đều gọi tôi là Cutter.

    - Binh nhất Ardo Melnikov, rất vui được gặp anh.

    Ardo mừng thầm là găng tay của hắn có vẻ như đã giảm bớt được kha khá lực từ cú "bắt tay hữu hảo".

    - Mày nói dối!

    - Cũng gần gần!

    Gã khổng lồ ngửa đầu ra sau cười sảng khoái.

    - Khá lắm! Xách đồ lên đi! Tao muốn đi khỏi nơi này lắm rồi, tao muốn được dùng hai khẩu plasma này! À mà vừa nãy mày thấy thế nào?

    Ardo xốc lại hành lí lên vai và bắt đầu tiến về phía ván lên tàu.

    - Hả? À, ý anh là màn uốn éo của gã phi công và tay kỹ thuật viên á?

    - Ờ! Nhìn anh em họ đánh nhau trông vui vãi. Tao vẫn nhớ những lần choảng nhau với anh mình...

    Cutter đáp lại, nhẹ nhàng dùng một tay vắt hành lí lên vai.

    - Ồ, ý anh là...?

    - Rõ ràng quá còn gì! Giữa anh em với nhau luôn có một mối ràng buộc vô hình đấy.

    Cutter mỉm cười, vỗ "đùa" vào lưng Ardo, suýt chút nữa khiến hắn tắc thở.

    Bất chợt Cutter rùng mình. Ardo có thể thấy những suy nghĩ tồi tệ xẹt qua trên mặt Cutter. Gã khổng lồ đột ngột hét lên, tóm lấy miếng kính bảo hộ trước mặt của Ardo, dí sát mặt hắn vào đó.

    - Đó là lí do tại sao tao ở đây, Melnikov à. Các anh em của tao đang làm việc trên những ruộng lúa ngoài kia. Tao sẽ tìm được họ, Melnikov ạ, hoặc tao sẽ báo thù cho họ! Mày hiểu tao chứ, Melnikov? Mày có định cản tao không, Melnikov?

    Ardo bình tĩnh đáp trả cái nhìn vặn vẹo của Cutter.

    Nợ máu trả bằng máu, Ardo thầm nhủ. Vậy thì, "hãy yêu quý những kẻ căm ghét con" - kinh thánh.

    - Ardo. Anh có thể gọi tôi là Ardo, nếu muốn.

    - Hả?

    - Tên tôi là Ardo, Tôi hi vọng anh để tôi gọi anh là Cutter, vì tôi khá chắc rằng mình vừa quên sạch tên của anh rồi.

    Cutter nới lỏng tay. Một nụ cười nở trên môi hắn.

    - Tốt thôi, Ardo. Tao thích mày rồi đấy. Mày có thể gọi tao là Cutter, anh bạn ạ. Vậy thì, mày sẽ hỗ trợ phía sau tao hả?

    - Hiển nhiên rồi, bạn tôi!

    Có mà càng xa càng tốt ý, Ardo nghĩ thầm.

    Hơi nước bỗng dưng phun phì phì. Ván tàu đang từ từ đóng lại. Cutter buông tay ra, tiếp tục nở nụ cười nham nhở ban nãy, từ từ lùi về chỗ ngồi. Khi trung úy bước tới thì hắn ta vừa kịp kéo đai an toàn xuống.

    - Được rồi mọi người! Tôi là Trung úy L.Z.Breanne. Tôi sẽ là chỉ huy của các cậu trong chiến dịch lần này.

    Cô ta có giọng nói to, rõ và trầm.

    - Ồ ồ chúng mày nghe thấy chưa, chúng ta có nhiệm vụ đấy!

    - Chúng ta không có nhiều thời gian lắm. Tôi đã thông báo điểm hạ cánh với phi công, và chúng ta sẽ có mặt ở đó trong khoảng 30 phút nữa. Mười lăm ngày trước, chúng ta đã mất liên lạc với các trạm tín hiệu ở ngoại thành. Chúng ta đã cử vài đội đi tìm hiểu, và kết quả là họ cũng mất tích nốt. Mười ngày trước, một đội trinh sát đã xác nhận rằng hành tinh này đã bị xâm nhiễm bởi một loài sinh vật, gọi là Zerg...

    - Lũ Zerg, chúng mày ơi!

    Alley cười.

    - Xin lỗi thưa chỉ huy, nhưng Zerg là cái gì?

    Mellish khịt mũi.

    - Một dạng sinh vật ngoài hành tinh. Hiện tại vẫn chưa có thêm thông tin gì...

    - Mang vỉ nướng ra đây!

    Cutter hào hứng.

    Breanne lờ hắn ta đi.

    - Căn cứ vào mức độ xâm lược của lũ Zerg - là cái khỉ gì cũng được - Liên Bang đã quyết định từ bỏ Mar Sara, đồng thời ra lệnh thu hồi tất cả tài sản...

    - Hê hê, Liên Bang đang cố gắng ôm của bỏ trốn hả!

    Marcus xì mũi.

    Tiếng cười rộ lên trong cabin.

    - Cẩn thận cái miệng, Jans, hoặc là tự tay tôi sẽ khâu cái mồm của anh lại đấy. Nhiệm vụ của chúng ta gồm: Đầu tiên, cố thủ một cứ điểm ở tọa độ 3-9-2-7 để hỗ trợ cho Liên Bang di tản; thứ nhì, trinh sát hành động của kẻ địch trong khu vực đó; và cuối cùng, thu hồi một món hàng nho nhỏ bị đánh rơi dọc đường. Hết!

    Tiếng cười chợt im bặt.

    - Ừm, thưa Trung úy. Cụ thể món hàng đó... là gì?

    - Cậu sẽ biết khi nhìn thấy nó, Cutter. Cậu đã được gắn một máy quét vào trong bộ giáp. Nó sẽ giúp cậu nhận diện món hàng. Tôi không biết nó trông như thế nào, và cậu cũng không cần phải quan tâm. Nhưng nó chính là tấm vé để chúng ta thoát khỏi cái địa ngục này. Khi chúng ta đã kiểm soát được khu vực đó, tôi sẽ thông báo thêm. Hết!

    Trung úy Breanne đeo đai an toàn lên. Lại một lần nữa, Ardo ngồi đối diện với cô nàng, giờ là chỉ huy của hắn.

    - Xin lỗi thưa trung úy.

    Ardo hỏi. Động cơ của chiếc Dropship bắt đầu hoạt động.

    - Sao vậy cậu lính?

    - Cô nói chúng ta tới đây để bảo vệ cho Liên Bang di tản nhân viên và vật tư đúng không?

    - Phải, đó là một phần của nhiệm vụ.

    - Thế còn người dân thì sao? Chúng ta cũng sẽ hỗ trợ họ di tản đúng không?

    Ardo cố gắng gào lên át tiếng động cơ.

    Nếu như Breanne có câu trả lời, thì có vẻ như cô ta không muốn đáp lại. Hoặc cũng có thể là do tiếng động cơ quá ồn. Mà biết đâu cô ta cũng chẳng biết nên trả lời như thế nào.

    Ardo ngồi thẳng lại, sau đó tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ trong 30 phút kế tiếp. Hắn nhắm mắt lại, và mường tượng ra khung cảnh đổ nát của Mar Sara dưới kia. Mặc dù tiếng động cơ rất lớn, nhưng hắn thề rằng hắn vẫn nghe được tiếng gào thét của hàng nghìn con người khốn khổ dưới kia.

    Hắn nghĩ hắn thấy gương mặt của Melani trong đám người đó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Chán chả đăng chiện nữa

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AreUSure,boyvivu,langbavibo,Tàn Kiếm,tobano,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4: Littlefield


    Ardo đang lướt trên một thế giới rỉ sét. Màu nâu đỏ phủ lên bề mặt của những dãy núi hùng vĩ. Những vách đá cheo leo xẻ dọc bề mặt hành tinh cũng bị cát đỏ bao phủ. Đến cả những tòa nhà trong thành phố cũng nhuốm màu đỏ. Chỉ mới vài ngày trước, những tòa nhà đó còn chật cứng người, và đám bụi đỏ vẫn còn bị hệ thống lọc khí giữ bên ngoài thành phố. Giờ thì hành tinh này đang nhanh chóng đoạt lại quyền thống trị của nó.

    Ardo cảm nhận tất cả những điều đó thông qua bộ giáp chiến đấu. Có một dây nối trực tiếp với bảng mạch điện của chiếc Dropship, và Ardo có thể tùy chỉnh thông tin thu được. Hắn chọn chế độ quan sát bên ngoài, và ngay lập tức, toàn bộ con tàu "biến mất". Hắn có thể nhìn thấy mình đang "lơ lửng" giữa không gian. Hệ thống đã ẩn đi tất cả những thứ bên trong con tàu. Hắn giống như một chú chim đang sải cánh bay lượn phía trên những rặng núi lửa plasma đang cháy hừng hực phía dưới.

    Thành phố nhanh chóng tan biến khỏi tầm mắt. Phía dưới là khu vực bỏ hoang, in đậm những vết cháy đen và đổ nát từ các trận đánh trước đó. Xác người nằm la liệt trên mảnh đất hoang tàn. Những chiếc Vulture khổng lồ cùng hàng trăm phương tiện di chuyển khác của người chạy nạn bị phá hủy, xếp thành từng chồng như một bông hoa sen đang nở rộ, mặc dù bông hoa này chỉ mang tới chết chóc.

    Ardo lướt trên bầu trời, chứng kiến tất cả những điều này. Hắn tự hỏi, vậy thì những chiếc xe tăng, những khẩu pháo cơ động, thậm chí Goliath đâu hết rồi? Tất cả những gì hắn thấy chỉ là hàng thải quân sự của dân quân địa phương.

    Mà quan trọng hơn là, họ đang định đi đâu, khi cuộc chiến đã kết thúc? Ardo nhìn về phía trước. Con tàu đang bay chậm lại khi tới gần một cứ điểm, sau đó từ từ hạ xuống sân đỗ ở ngay trong cứ điểm.

    - Nhanh chân lên các cậu lính! Đến lúc làm nhiệm vụ rồi!

    Giọng Trung úy Breanne sắc bén tựa như cây roi vụt lên đám Marine.

    Chiếc Dropship lại một lần nữa "hiện hình" trong mắt Ardo. Và vị Trung úy đang nhìn thẳng vào hắn.

    - Ồ vâng, thưa ngài. Đã sẵn sàng, thưa ngài!

    Trung úy Breanne liếc Ardo thêm một lần, sau đó chuyển sự chú ý sang toàn bộ đội ngũ. Giọng cô nàng thậm chí còn đè bẹp cả tiếng động cơ.

    - Chúng ta ở đây để làm một nhiệm vụ rất đơn giản! Tàu nhanh, sau đó rút lui! Rõ chưa?

    - Rõ thưa ngài! Rõ!

    - Các cậu có 10 phút để tìm chỗ ngủ, và cất đồ! Sau đó các cậu sẽ báo cáo lại cho tôi thông qua đài radio ở Trung tâm Chỉ huy (Command Center)! Cutter, Wabowski hai cậu sẽ chuẩn bị nguyên tắc Firebat số 2! Số còn lại, thực hiện nguyên tắc nghi binh số 3! (Nghi binh là sử dụng một số lượng quân nhiều nhưng chưa đủ để hủy diệt, trang bị đầy đủ nhằm đánh lừa kẻ địch, khiến chúng cân nhắc lại nếu muốn tấn công)

    Ardo lập tức nhớ tới nguyên tắc số 3: Giáp chiến đấu, súng Gauss tự động nạp đầy đạn, quân trang đầy đủ... và sẵn sàng cho bất cứ mệnh lệnh nào. Như vậy họ sẽ không cần phải đi quá xa cứ điểm. Có vẻ chiều nay sẽ khá dễ chịu đây.

    Breanne dừng một chút, nhìn một lượt đội ngũ của mình. Ardo tự hỏi cô nàng đang nghĩ gì.

    - Muộn một phút, chết! Rõ rồi chứ?

    - Vâng thưa ngài! Vâng!

    Chiếc Dropship đột ngột chúi xuống, sau đó tiếp đất đánh uỳnh một cái. Cô nàng Trung úy lập tức tóm lấy tay vịn, sau đó hạ miếng kính bảo vệ mặt xuống.

    Cô ta đã rời khỏi con tàu trước cả khi miếng ván tiếp đất chạm đất.

    ***

    Ardo cố gắng bước nhanh trong chiếc Barrack, nhưng hắn cứ thấy lâng lâng. Dường như hắn không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Chiếc ba lô quân dụng của hắn đã bị vướng vào một cánh cửa khi hắn cố chui vào Barrack. Mặt hắn đỏ lựng lên vì những tiếng cười nhạo vang khắp Barrack. Hắn cố gắng kéo chiếc túi, suýt chút nữa định vứt nó lại vì quá giận và xấu hổ. Tâm trí của hắn dường như đang bị kẹt trong một chuỗi logic - hắn biết mình đang làm sai, nhưng hắn không thể sửa nó được.

    - Từ từ nào chàng trai. Để anh giúp cậu một tay.

    Một vị Marine khá già nói vọng xuống từ giường tầng trên.

    - Lo việc của ông đi, ông già. Ardo lầu bầu. Một cái gì đó thôi thúc hắn nghĩ rằng tay Marine đang định trêu hắn.

    Anh già khịt mũi, sau đó trượt khỏi giường.

    - Này oắt, cũng chả phải chuyện gì to tát đâu. Có đôi lúc chú mày phải để đầu óc thư giãn một tí, và để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Chú mày đang cố quá rồi đấy.

    Người lính già nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Ardo.

    Ardo vùng vằng giận dữ. Bộ giáp chiến đấu đã bảo vệ khuỷu tay hắn khỏi chấn thương khi hắn nện nó vào lớp tường sắt và để lại một vết lõm khá lớn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy một cơn tê dại lan khắp cánh tay. Chiếc ba lô rơi phịch xuống đất.

    Người lính già lắc đầu và mỉm cười. Ardo chỉ lờ mờ nhìn thấy anh ta, vì đầu hắn giờ tràn ngập nỗi tức giận và xấu hổ. Anh ta có một mái tóc bạc, dài và lộn xộn, cùng với một bộ râu xám nhạt. Cặp mắt đen nhánh và sắc bén, cùng một khuôn mặt vặn vẹo vì những vết sẹo. Ardo đoán người này hẳn là gần bốn mươi, có điều mấy vết sẹo khiến cho suy đoán của hắn không được đáng tin cho lắm. Người đàn ông mỉm cười, giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, sau đó từ từ, anh ta bước qua Ardo, nhẹ nhàng nhấc chiếc balo lên, và đưa cho Ardo.

    - Đây này cậu trẻ. Có vẻ như cậu vừa mới rời buồng "tái hòa nhập xã hội" thì phải. Chúng sẽ làm đầu óc cậu trở nên bấn loạn trong một thời gian ngắn.
    Ardo hơi hơi gật đầu. Cảm giác tê tê vẫn đang chạy dọc cánh tay hắn.

    - Anh mày là Jon Littlefield. Xin chào người anh em.

    Vị Marine già giơ bàn tay lớn đầy vết chai về phía trước.

    Ardo chớp mắt. Có một điều gì đó trong óc hắn đang gào thét, nhưng hắn cóc hiểu nó đang nói cái quái gì. Việc được gọi là "người anh em" khiến hắn thấy hỗn loạn.

    Ký ức ùa về trong đầu hắn.

    - Người anh em Melnikov!

    Vị cha xứ trẻ tuổi cười rạng rỡ trong ánh bình minh...

    - Tất cả đều là anh em trong mắt của Chúa, con à. Anh em không giết lẫn nhau...

    Giọng cha hắn từ tốn vang lên.

    - Người anh em?

    Ardo chớp mắt, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh.

    - Ừ! Chúng ta đều là anh em, là đồng chí. Chấp nhận đi, lính mới, ở đây chỉ có chúng ta chăm sóc lẫn nhau thôi.

    Gương mặt đau đớn, sợ hãi của của Melani khi bị lũ Zerg kéo đi trên bãi cỏ, để lại những vệt máu dài, xuất hiện.

    - À...vâng...tất nhiên rồi. Chỉ còn mỗi chúng ta mà thôi.

    Ardo nhìn chằm chằm xuống chiếc bàn.

    Jon xách chiếc balo đến chiếc giường bên dưới giường anh ta, và quẳng nó lên đấy.

    - Đừng lo cậu nhóc. Anh mày đánh chiến dịch có khi còn nhiều hơn mày ăn muối ấy chứ. Bám theo anh, và mày sẽ ổn thôi. Anh sẽ thông não cho mày, và rồi mày sẽ thấy khá hơn.

    Ardo nhìn về phía Jon. Nếu như anh ta mới chỉ đầu ba, thì có lẽ anh ta đã già... già hơn bất cứ Marine nào Ardo từng thấy. Ardo hiển nhiên là đã thấy người già rồi, hồi còn ở Bountiful. Các trưởng lão đều có mái tóc bạc trắng. Hắn nhớ rằng họ trông rất thông thái. Thật may là có những vị lãnh đạo thông thái như vậy. Họ có những kiến thức của riêng mình, chứ không phải vay mượn từ người khác.

    "- Sống tới năm 30!". Trên tấm khẩu hiệu tuyệt đối không có câu đó.

    Xì, mình quan tâm làm gì? Dù sao mình cũng cóc cần sống tới lúc nghỉ hưu. Lũ Zerg sẽ phải trả giá cho những gì chúng làm, và nếu như mình có thể trả hết nợ máu trước khi ngã xuống, vậy là đủ.

    Cutter hùng hổ bước qua cánh cửa. Giáp của hắn dường như đã chiếm hết toàn bộ căn phòng.

    - Ồ, Trung sĩ Littlefield! Đây chẳng phải là đội trưởng Littlefield lần trước đây sao?

    Giọng Cutter tràn ngập mỉa mai và thiếu tôn trọng. Ardo choáng váng mất mấy giây, khi một binh nhất dám dùng cái giọng bố láo đó với một sĩ quan cấp trên, cho dù là sĩ quan chưa có quân hàm chính thức.

    Jon có vẻ như cố tình lờ đi sự mỉa mai. Anh ta mỉm cười.

    - Thật vui khi có cậu trong đội ngũ. Các cậu nên nhanh tay lên. Trung úy Breanne có một cái nhọt ở mông, và cô ta sẽ không dừng lại, cho tới khi có thể xin được ai đó tí huyết! Các cậu đã được giao nhiệm vụ rồi, chuẩn bị xong thì chúng ta đi thôi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 22-06-2016 lúc 21:03.
    Chán chả đăng chiện nữa

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AreUSure,langbavibo,Tàn Kiếm,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status