TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 31

Chủ đề: Ngư Trường Hoàng Kim - Toàn Kim Chúc Đạn Xác

  1. #1
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định Ngư Trường Hoàng Kim - Toàn Kim Chúc Đạn Xác

    Ngư Trường Hoàng Kim - 黄金渔场
    Tác giả: Toàn Kim Chúc Đạn Xác
    Editor : Luciferht
    Link: http://www.qidian.com/Book/3432834.aspx



    Giới Thiệu:
    Yêu trời xanh, yêu cây xanh, càng yêu gợn sóng mênh mông của biển cả.

    Cá nước ngọt, cá nước mặn, tôm hùm, cua biển, thế giới của ăn hàng sao có thể thiếu đi hải sản?

    Ca nô, du thuyền, tàu Boston Whaler, còn có tàu du lịch, kỳ thật du thuyền xa hoa mới thật là vương đạo.

    Trong nhà nuôi gấu nâu, gấu trắng cùng gấu mèo Mỹ, ngư trường còn có cá heo, cá voi trắng cùng rái cá biển, chồn chân đen, hải cẩu Greenland, ngư trường của ta cần có đều có!

    Không có việc gì dùng du thuyền đi câu cá, kêu gọi bạn bè đi vớt ngọc trai.

    Lái du thuyền đi dạo biển lớn, bảo tàng từ thuyền đắm do ta tới vớt.

    Chào mọi người, ta là Tần Thì Âu, ta ghi lại bút ký về cuộc sống nhàn nhã tại ngư trường Canada.

    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 05-12-2016 lúc 14:47.
    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cổ trùng tiểu mễ,nhiduonggia,Thạch Anh,Zoro_NDK,
  3. #2
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngư Trường Hoàng Kim
    Tác giả: Toàn Kim Chúc Đạn Xác

    Chương 1 : Di chúc đến từ Canada

    Editor: Luciferht
    Nguồn: www.tangthuvien.vn
    ~*~



    Thành phố Ma Cao vào tháng tư y nguyên vẫn còn chút se lạnh của xuân hàn.

    Hơn bảy giờ sáng, Tần Thì Âu không thấy buồn ngủ nữa liền mặc vào áo khoác tựa lên đầu giường rồi đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.

    Hắn đến thành phố này đã được tám năm rồi, lúc đầu chỉ học đại học ở chỗ này, nhưng sau khi tốt nghiệp thì ở lại đây luôn.

    Trường đại học Hải Dương mà Tần Thì Âu học là trường học tốt nhất trong thành phố Ma Cao. Sau khi tốt nghiệp, nhờ tên bạn học cùng phòng tên là Mao Vĩ Long hỗ trợ nên hắn được vào làm HR bộ tài nguyên nhân lực của một chi nhánh công ty dầu khí Hải Dương lớn nhất trong thành phố Ma Cao này.

    Chớp mắt đã qua bốn năm! Kết quả vào tháng trước bộ tài nguyên nhân lực có thêm một người nhân viên quản lý hồ sơ rất xinh đẹp, giám đốc phái hắn đến để trợ giúp nàng. Vốn việc này cũng chẳng có gì to tát, nhưng mỹ mạo của nhân viên quản lý này quá xuất chúng, dẫn đến một vị phú nhị đại trong công ty ngấp nghé.

    Diễn biến tiếp theo liền rất đơn giản cũng rất máu chó rồi : phú nhị đại nhìn thấy Tần Thì Âu cùng mỹ nữ tới lui thân thiết như thế thì rất khó chịu, hắn tìm tới và cảnh cáo Tần Thì Âu vài lần nhưng người sau lại không để ở trong lòng, ngược lại có một lần hai người cãi nhau rồi trực tiếp đánh nhau luôn.

    Vốn chỉ là chuyện về nữ nhân, nhưng sau khi phú nhị đại bị Tần Thì Âu đánh cho một trận thì vấn đề liền nghiêm trọng. Người này trực tiếp liên hệ với đám bạn xấu làm ở phòng tài vụ muốn thiết kế hãm hại Tần Thì Âu một ván, vu khống hắn trộm lượng lớn tiền mặt của công ty.

    Cú té ngã này có chút quá lớn, làm Tần Thì Âu không chỉ phải dùng toàn bộ tiền bạc để bồi thường mà còn bị đuổi ra khỏi công ty !

    Lại nói rời đi công ty Hải Dương chưa chắc không phải chuyện tốt vì rất sớm thì hắn liền muốn ra ngoài xông xáo. Nhưng vấn đề là bây giờ trên người của hắn không còn tiền rồi, tiền của hắn đều bồi thường cho công ty hết rồi.

    Nhà đã bị dột lại còn gặp mưa cả đêm, hôm nay còn là ngày mà hắn phải đóng tiền nhà cho quý này. Bây giờ gom góp tất cả tiền bạc trên người của hắn cũng chỉ đủ để ăn bữa cơm, còn trả tiền nhà thì tuyệt đối là nói giỡn.

    Nhưng quả thật là sợ cái gì cái đó nó tới, Tần Thì Âu đang vì vấn đề tiền bạc mà buồn rầu thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa !

    Tần Thì Âu vừa mở cửa thì cái gương mặt nghiêm túc của đại thúc chủ nhà liền xuất hiện ở trước mặt hắn, nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ người chủ nhà này tới đây chỉ có một mục đích - chính là thu tiền nhà.

    Tuy thành phố Ma Cao ở vào phương Bắc nhưng bởi vì nó có một cái bến cảng thiên nhiên nằm ở gần biển nên kinh tế phát triển rất nhanh. Thành phố này có thể xem như thành phố nhị tuyến của quốc nội, điều này dẫn tới giá nhà rất cao, nên tiền thuê nhà cũng rất đắt.

    Tần Thì Âu thuê một căn hộ nhỏ chỉ có một phòng ngủ và phòng tiếp khách, vậy mà mỗi tháng còn muốn 1000 nguyên tiền thuê nhà, hơn nữa còn phải đóng một lần cho ba tháng - chính là 3000 nguyên. Nhưng chỗ chết người chính là trong lúc khẩn cấp thế này thì trên người Tần Thì Âu ngay cả 300 nguyên đều không có đủ !

    Không có biện pháp khác, Tần Thì Âu chỉ có thể cười hì hì cầu xin chủ nhà giơ cao đánh khẽ.

    Chủ nhà rất là không vui, cuối cùng cứng rắn nói một câu :
    - Tôi cho cậu thời gian hai ngày, hai ngày sau tôi sẽ quay lại. Nếu như lần sau còn chưa trả được tiền thuê nhà thì cậu liền cút ra ngoài đường cho tôi!

    Tuy lời nói rất là khó nghe nhưng Tần Thì Âu lại không có tư cách để tức giận.

    Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán ! Bây giờ Tần Thì Âu cũng đang gặp khốn khó như vậy.

    Sau khi tiễn đi chủ nhà thì Tần Thì Âu lộ ra vẻ mặt mệt mỏi nằm lì lên trên giường, trong đầu tất cả đều là tương lai mờ mịt cùng với tình cảnh chán nản trước mắt.

    Mắt thấy hắn lại sắp bị đuổi đi, còn là một cái ba không nhân viên : không tiền, không nhà, không xe, lại nhớ tới ba mẹ đã già với mái tóc hoa râm, trong lòng Tần Thì Âu cảm thấy uất ức khó chịu vô cùng.

    Đúng vào lúc này thì đột nhiên cửa phòng lại bị người gõ vang lên lần nữa, cùng lúc này âm thanh chói tai của chủ nhà cũng tùy theo vang lên :
    - Tiểu Tần, mở cửa, mở cửa nhanh lên.

    Nghe được âm thanh của chủ nhà thì nội tâm đang tràn đầy chán nản cùng tuyệt vọng của Tần Thì Âu lập tức bị phẫn nộ thay thế. Chủ nhà thật sự là kinh người quá đáng, đã nói rõ là cho hắn hai ngày để chuẩn bị tiền bạc, làm sao có thể nhanh như vậy liền trở lại ?

    Tần Thì Âu mạnh mẽ nhịn xuống tức giận đi mở cửa, lại phát hiện bên cạnh chủ nhà còn có một người đầu đội nón cảnh sát, trên người mặc đồng phục của cảnh sát.

    Vừa gặp mặt cảnh sát liền hỏi :
    - Xin hỏi anh có phải là Tần Thì Âu không ?

    Tần Thì Âu gật đầu, cảnh sát lập tức nói :
    - Mời anh đi cùng với tôi một chuyến, có người tìm anh !

    Tần Thì Âu sau khi nghe cảnh sát nói xong còn chưa kịp trả lời thì chủ nhà đã gấp gáp dành nói trước :
    - Đỗ cảnh quan, tôi và tiểu Tần không có bất kỳ quan hệ gì. Nếu như cậu ta thật sự phạm vào vụ án nào đó thì việc đó sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với căn hộ nhỏ của tôi hết đấy.

    Tần Thì Âu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng vụ án lúc trước xuất hiện vấn đề, liền mất hồn mất vía khập khiễng đi theo cảnh sát trẻ tuổi quay trở về trụ sở.

    Kết quả lúc đến trụ sở thì cảnh sát trẻ tuổi trực tiếp mang Tần Thì Âu đi vào phòng làm việc của cảnh sát trưởng.

    Vừa tiến vào phòng làm việc thì Tần Thì Âu lập tức dùng khóe mắt liếc quanh khắp phòng, nhìn thấy hai nam tử mặc đồ tây ngồi thẳng người trên ghế sofa , bên cạnh còn có một người cảnh sát trung niên mập mạp đang nhanh nhẹn pha trà cho hai người kia.

    Làm cho Tần Thì Âu khó hiểu chính là trong hai người đang ngồi trên ghế sofa lại có một tên quỷ tây dương da trắng tóc vàng mắt xanh. Tên quỷ tây dương này cũng không nhỏ, nhìn qua cũng có năm sáu chục tuổi rồi, chòm râu quai nón đều đã biến thành màu tuyết trắng, nhưng thân hình khôi ngô này khi ngồi thẳng tắp vẫn có uy thế vô cùng.

    Không có gì bất ngờ thì người trung niên cảnh sát kia hẳn là cảnh sát trưởng của trụ sở cảnh sát này rồi. Quả nhiên, người này trước tiên liền đưa tay ra hướng về Tần Thì Âu rồi nói :
    - Chào cậu ! Cậu hẳn là Tần Thì Âu tiên sinh đi? Tôi tên La Vĩnh Chí, là cảnh sát trưởng của trụ sở cảnh sát đường Song Hà khu La Sơn.

    Đoạn thời gian trước Tần Thì Âu bị đám cảnh sát làm cho sống không bằng chết, nên khi nhìn thấy La Vĩnh Chí đưa tay ra liền vội vàng nắm lấy tay của hắn, hơi cúi người gật đầu tự giới thiệu về mình.

    Đợi sau khi La Vĩnh Chí cùng Tần Thì Âu buông tay ra, nam tử trung niên ngồi trên ghế sofa khi nãy liền đứng người dậy, bắt tay với hắn rồi nói :
    - Tần tiên sinh, chào cậu ! Tôi tên Lý Tín, hiện đang làm thẩm phán ở tòa án nhân dân thành phố Ma Cao, còn người này là ông Schectman Auerbach, một luật sư rất nổi tiếng của Sự vụ sở luật sư Fasken Martineau ở Canada.

    Sau khi hai bên giới thiệu xong thì lão quỷ tây dương nãy giờ vẫn đang nghiêm mặt nhìn mọi người chợt dùng tiếng Anh mở miệng hỏi :
    - Chào cậu, Tần Thì Âu tiên sinh ! Xin hỏi cậu có quen biết một người tên là Tần Hồng Đức không ?

    Lý Tín vừa muốn phiên dịch thì Tần Thì Âu đã theo thói quen dùng tiếng anh thành thạo của mình trả lời :
    - Tần Hồng Đức ? Đó là ông bác cả của tôi. Ừm, nói theo cách khác chính là anh hai của ông nội tôi.

    Lão quỷ tử Auerbach gật đầu một cái rồi hỏi tiếp :
    - Như vậy thì trên người của cậu hẳn là có đeo một khối Hải Thần Chi Tâm, là một sợi dây chuyền nho nhỏ màu xanh, trông đặc biệt xinh đẹp. Xin hỏi cậu có thể lấy ra để tôi nhìn thử một lần không ?

    Tần Thì Âu nhíu mày không biết lão già này muốn làm cái gì, bất quá hắn vẫn là tháo ra nút áo đầu tiên của cổ áo rồi dùng tay nắm sợi tợ hồng kéo ra một cái mặt dây chuyền hình trái tim có màu xanh thẫm.

    Auerbach dùng hai tay nhận lấy Hải Thần Chi Tâm về sau liền quay sang nói với La Vĩnh Chí :
    - Tiên sinh, xin hỏi có thể mượn một cái chén giấy của quý sở dùng một lát hay không ?

    Vĩnh Chí gọi một cuộc điện thoại, hậu cần rất nhanh liền đưa lên một cái chén thủy tinh có quy cách cao nhất.

    Auerbach nhận lấy chén nước sau đó liền đem Hải Thần Chi Tâm thả vào trong, ngay lập tức toàn bộ chén nước đều thay đổi thanh màu xanh thẫm giống như Hải Thần Chi Tâm. Auerbach lắc lắc cổ tay, nhìn mặt nước bị rung động tràn ra ngoài thậm chí có loại ảo giác như nước biển đang cuồn cuộn.

    Mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, ngay cả Tần Thì Âu cũng không biết sợi dây chuyền mà mình một mực đeo trên người thậm chí còn có thần hiệu như vậy.

    Làm xong tất cả những việc này về sau, Auerbach mới nghiêm túc mở miệng :
    - Tần Thì Âu tiên sinh, chào ngài! Tôi tên Schectman Auerbach, là luật sư bậc một của Sự vụ sở luật sư Fasken Martineau, nhận được ủy thác từ người tên Tần Hồng Đức tiên sinh, bây giờ xin đem di chúc giao cho ngài. Ngoài ra, tôi còn đem di sản công bố cho ngài...

    AuerBach mở ra di chúc, cao giọng nói :
    - Bắt đầu từ bây giờ, ngài....cháu trai lớn của Tần Hồng Đức tiên sinh.... Tần Thì Âu tiên sinh.... bắt đầu kế thừa ngư trường Đại Tần của Tần Hồng Đức tiên sinh ở thành phố St. John's thuộc tỉnh Newfoundland cùng tỉnh Labrador của Canada! Căn cứ vào ước tính của ngân hàng Hoàng Gia Canada đối với ngư trường, đánh giá giá trị của ngư trường theo giá thị trường là 42 triệu Canadian dollar*, tức 231 triệu nhân dân tệ**!
    (*)Sau này sẽ viết tắt thành CAD
    (**)Sau này sẽ viết tắt thành RMB

    Trái tim của Tần Thì Âu kịch liệt nhảy lên vài cái, dùng âm thanh run rẩy hỏi :
    - Auerbach tiên sinh, ông không có nói đùa chứ? Ông bác cả của tôi lại để lại cho tôi tài sản có giá trị hơn 230 triệu?

    Auerbach gật đầu xác nhận, sau đó lại hướng về hắn giải thích một ít chuyện. Hình như nói ông ta bây giờ đã trở thành luật sư riêng của hắn rồi, cần hắn nhanh chóng đi Canada để hoàn thành các loại thủ tục bàn giao di sản.

    Tần Thì Âu kí tên vào giấy tiếp thu di sản ở dưới sự chứng nhận của La Vĩnh Chí và Lý Tín, sau đó mang theo hai người rời đi trụ sở cảnh sát đi trở về căn hộ nhỏ của mình.

    Kết quả khi tới căn hộ của mình thì hắn phát hiện ở trước cửa nhà lại chồng chất không ít đồ vật gì đó, cẩn thận nhìn kĩ thì đó toàn bộ đều là hành lý của hắn. Chủ yếu là các loại chăn mềnh, sách vở, máy tính,.. và một số thứ khác.

    Đúng vào lúc này chủ nhà cũng đi ra ngoài và nhìn thấy Tần Thì Âu, hắn khóa cửa lại rồi lạnh lùng nói :
    - Cậu trở lại rồi à? Vừa đúng lúc tôi đem sự việc nói rõ ràng với cậu, có phải cậu ở bên ngoài làm chuyện gì xấu đúng hay không, nếu không cảnh sát làm sao lại tìm tới cửa ?

    Tần Thì Âu đang muốn giải thích thì chủ nhà tiếp tục lạnh mặt nói :
    - Cậu không cần phải giải thích gì cả, thu gom hành lý của cậu và cút ngay cho tôi. Tôi cũng sẽ không đem căn hộ cho loại người không ra gì như cậu thuê.

    Tần Thì Âu lập tức liền giật mình hiểu ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (1)Phú nhị đại hoặc “Thế hệ con nhà giàu thứ hai” : là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

    (2)HR là viết tắt của Human Resources, nghĩa là nguồn nhân lực, người làm HR là làm việc với con người. HRM (Human Resources Management) liên quan tới tất cả mọi hoạt động trong tổ chức: thu hút, hình thành, gìn giữ và phát triển nguồn nhân lực.( cái này ta cũng không rõ lắm, các bác có thể tra Google để rõ hơn.)
    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 06-12-2016 lúc 15:14.

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danh thinh,guiliano,htluu,nhiduonggia,Thạch Anh,Zoro_NDK,
  5. #3
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngư Trường Hoàng Kim
    Tác giả: Toàn Kim Chúc Đạn Xác

    Chương 2 : Chuẩn bị đi Canada

    Editor: Luciferht
    Nguồn: www.tangthuvien.vn
    ~*~


    Lần này thì Tần Thì Âu thật sự tức giận rồi, chủ nhà lại khinh người quá đáng như vậy, quả thật là cần ăn đòn mà.

    Bất quá khi khóe mắt hắn liếc qua đằng sau và nhìn thấy Auerbach đang kẹp lấy cặp công văn thì chợt nảy ra một ý tưởng. Hắn nghĩ tới một cảnh tượng thường hay xuất hiện trong các bộ phim bom tấn của Mỹ hoặc Hollywood - có chuyện giao cho luật sư xử lý!

    Nghĩ tới đây hắn cũng không thấy tức giận nữa, hắn tìm đến Auerbach sau đó dùng hai ba câu đơn giản kể ra hành động quá đáng của chủ nhà, sau đó lớn tiếng nói:
    - Luật sư tiên sinh, việc còn lại liền giao cho ngài rồi, hãy nhường cho tên ác ôn này biết rõ uy nghiêm của pháp luật đi.

    Auerbach sau khi nghe xong thì cười mỉm một cái, sau đó lấy ra điện thoại di động chụp lại vài tấm về đống đồ vật bị vứt ở ngoài cửa và cửa chính bị khóa.

    Tần Thì Âu đi lên lục lọi ra hợp đồng tiền thuê nhà rồi đưa cho Auerbach, ông ta nhìn sơ qua một lần rồi bước tới nói với chủ nhà:
    - Tiên sinh, chào ngài! Tôi là luật sư của Tần Thì Âu tiên sinh. Tôi cho rằng hành động của ngài đã xúc phạm tới lợi ích nhân quyền của đương sự tôi nên hiện giờ tôi hướng về ngài đưa ra tố cáo, chúng ta sẽ ở trên tòa án gặp lại.

    Lúc nãy khi nhìn thấy Tần Thì Âu, Auerbach và Lý Tín đứng chung với nhau thì chủ nhà cũng không có suy nghĩ nhiều, vì đây là đường hành lang nên hắncho là hai người này chẳng qua là thuận đường với Tần Thì Âu.

    Bây giờ Auerbach đột nhiên tiến lên dùng tiếng Anh nói với hắn một tràng, mặc dù hắn nghe không hiểu nhưng cũng biết tình huống rất không ổn.

    Chủ nhà nghe không hiểu nhưng lại có người nghe hiểu. Lý Tín tiến lên lấy ra chứng nhận quan tòa của mình cho hắn xem rồi tự giới thiệu về mình:
    - Chào ngài! Tôi tên Lý Tín, hiện đang làm thẩm phán tòa án ở Ma Cao chúng ta. Vị tiên sinh này là một luật sư của Canada,ông ấy hiện tại khởi tố ngài vì ngài làm trái với hiệp nghị thuê nhà và xâm phạm lợi ích nhân quyền của đương sự ông ấy.

    Vừa nghe lời này thì chủ nhà suýt nữa bị dọa đến són ra quần, hắn cũng không cho là Auerbach và Lý Tín là đang dọa hắn. Trước không nói trên giấy chứng nhận thẩm phán có in đại hồng quốc huy, chỉ nhìn hình tượng của hắn - đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, mặc đồ tây đứng thẳng, trong tay còn cầm một cái cặp công văn. Vừa nhìn liền biết là loại nhân sĩ tầng lớp thượng lưu như "công nhân cổ vàng" hoặc "Hoàng đế làm công", tuyệt không phải là một người dân bình thường như hắn có thể chọc nổi.

    Nhìn thấy chủ nhà ngây ra như phỗng thì Tần Thì Âu có cảm giác như giữa trưa được uống si rô xí muội lạnh, nói đơn giản chính là thoải mái đến tận sâu trong linh hồn.

    Auerbach sau đó cũng lấy ra một quyển vở nhỏ là giấy chứng nhận luật sư của lão ta, sau khi ông ta cho chủ nhà xem xong liền xoay người rời đi. Lý Tín cũng lưu lại một câu rồi rời đi theo:
    - Tiên sinh, mời ngài chờ nhận giấy mời từ tòa án đi!

    Lần này thì chủ nhà thật sự đái ra quần, hắn liều mạng xông lên nắm lại áo Auerbach làm cặp lông mày đã bạc của người sau khẽ nhíu,. Hắn sợ hết hồn nên đành buông tay ra, nhưng vẫn dùng gương mặt mếu máu nói:
    - Đừng đừng đừng! Làm ơn đừng khởi tố tôi! Chuyện không phải như vậy, đây là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!

    Tần Thì Âu khoanh tay lạnh nhạt đứng nhìn, tuy hắn còn chưa nói câu nào nhưng trong lòng đã sảng khoái ngất trời rồi. Cuộc sống của người có tiền đúng là rất tốt, rất nhiều việc mình đều không cần ra tay thì người phía dưới đã làm tốt rồi.

    Chủ nhà bị lão luật sư tây dương Auerbach cùng với giấy chứng nhận thẩm phán của Lý Tín làm cho khiếp sợ không nhẹ. Chờ sau khi nghe Lý Tín nói rõ quan hệ của Tần Thì Âu và Auerbach, vì để tránh cho mình bị khởi tố, hắn liền tìm tới Tần Thì Âu cười làm lành rồi nói:

    - Tiểu Tần, đừng, đừng như vậy, tha cho ca một lần đi! À không phải, là tha cho tên ngu ngốc này một lần đi! Cậu là người đại nhân đại lượng, đừng so đo với một tên ngu ngốc như tôi. Cậu hãy nói với luật sư của mình đây chỉ là một việc nhỏ, chúng ta có thể tự giải quyết, không cần phải lên tòa án, không cần phải lên tòa án a!

    Tần Thì Âu nhìn nhìn cái laptop bị vứt trên mặt đất, mở miệng hỏi:
    - Tự giải quyết như thế nào?

    Chủ nhà cắn răng một cái, nói:
    - Tôi đem tiền thế chấp trả lại cho cậu, cậu xem...

    Tần Thì Âu lại nhìn cái laptop bị vứt xuống nhếch môi cười mỉa một cái.

    Trên mặt chủ nhà lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói:
    - Được rồi, nếu không tôi lại thường thêm cho ngươi 5000 khối, cũng đủ để cậu mua một cái laptop mới rồi!

    Tần Thì Âu cũng không phải chính nhân quân tử, loại tiền này nếu không lấy mới là ngu. Chờ cho chủ nhà giao tiền xong thì hắn cũng không làm khó đối phương nữa, trực tiếp nhường cho Auerbach xóa hết mấy tấm hình ở trong điện thoại

    Mọi việc giải quyết xong thì đã đến giữa trưa, vừa đúng lúc dùng số tiền mới tới tay này mời Lý Tín và Auerbach ăn bữa cơm, sau đó quay lại thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp ngồi xe khách trở về nhà. Về nhà ở quê hương hắn để chuẩn bị công việc tương quan cho việc đi Canada.

    Lần đi Canada này hắn cần chuẩn bị rất nhiều tư liệu mới có thể tiếp thu phần di sản kia, bao gồm giấy chứng minh trực hệ của hắn và nhị gia gia Tần Hồng Đức. Điều này cần hắn xin chứng nhận từ phường lên đến thành phố, ngoài ra còn phải làm hộ chiếu.

    Con trai đột nhiên trở về rồi nói mình muốn ra nước ngoài làm Tần phụ, Tần mẫu cả kinh không nhẹ, cũng may hắn không có nói rõ việc mình bị công ty sa thải, vừa vặn mượn việc ra nước ngoài này làm lý do công ty khảo sát bồi dưỡng.

    Trước sau dùng mất bốn ngày Tần Thì Âu mới đem thủ tục mà Auerbach yêu cầu làm xong hết, sau đó cùng Auerbach ngồi xe đi thủ đô, chuẩn bị bay tới Canada mở ra cuộc sống mới làm con em phú nhất đại của hắn.

    Đến rồi bến xe phía nam thủ đô, Tần Thì Âu vừa mới xuống xe liền nhìn tới một thanh niên mày rậm mắt to giơ một tấm bảng lớn chen ở phía trước nhất ở hành lang đón người, trên đó viết: Hoan nghênh cầm thú đến tai họa thủ đô!

    Thanh niên mày rậm mắt to này chính là Mao Vĩ Long, bạn học ở giường trên hồi đại học của Tần Thì Âu, hiện tại làm việc ở Cục thuế quốc gia thủ đô. Tần Thì Âu có thể vào làm trong dầu khí cũng là nhờ hắn giúp một tay tìm quan hệ hỗ trợ đấy.

    "Cầm thú" là tên riêng của Tần Thì Âu. Họ và tên của hắn dùng tiếng địa phương để đọc thì không có gì, nhưng nếu đọc nhanh bằng tiếng phổ thông vậy thì phát âm liền cùng "cầm thú" không khác nhau lắm. Bởi vậy từ lúc bắt đầu đi học thì hắn cũng đã mang theo cái tên riêng này.

    Đến bãi đỗ xe, Mao Vĩ Long mở ra một chiếc Grand Cherokee, Tần Thì Âu đạp đạp bánh xe to lớn, nói:
    - Chiếc xe này không tệ đấy!

    Mao Vĩ Long lắc lắc đầu, thở dài chán nản nói:
    - Đây là của một người anh em tao, xe của tao thì là mẹ nó Trường An, lấy xe 48.000 ! Tao vẫn là nháo một trận mới từ trong miệng cha tao moi ra được chút tiền này. Lúc ban đầu tao nói mình muốn mua một chiếc Bumblebee, kết quả chiều tối cha tao liền đi sở nghiên cứu côn trùng mang về một con ong vàng lớn! Danh xứng với thực ong vàng lớn biết bay!
    (Bumblebee nghĩa là ong nghệ, ong vàng lớn.)

    Đến rồi khách sạn, để xuống hành lý về sau Mao Vĩ Long nói:
    - Ở thủ đô có không ít đồng học của chúng ta, như thế nào, có muốn tụ hội một hồi hay không?

    Thời gian quá gấp gáp, máy bay chính là vào tối nay sẽ cất cánh nên tụ lại ăn một bữa đã không còn kịp, Tần Thì Âu chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu từ chối.

    Đến mười một giờ tối, Mao Vĩ Long lại mang hai người đưa lên máy bay, trên đường đi hắn còn lầm bầm 'lần này tới thủ đô quá gấp gáp đi, không có gì thú vị hết'!

    Bất quá, trong khoảng thời gian này Mao Vĩ Long đã làm xong một việc quan trọng, hắn thông qua bí thư của cha mình nhờ bộ ngoại giao kiểm tra tư liệu Auerbach. Vừa tra một cái, hai người đều nhịn không được phải hít sâu một hơi : Auerbach, luật sư quốc tịch Do Thái nổi tiếng của Canada; đã từng đạt được học vị của đại học Princeton nước Mỹ và đại học Oxford của nước Anh; năm 1970 sau khi Trung Quốc và Canada thiết lập quan hệ ngoại giao từng hai lần đảm nhận đại sứ ở Trung Quốc; vào năm 1987 và năm 1989 đảm nhiệm chức thư ký Tòa án cho Chánh án Tòa án tối cao khu Newfoundland Canada; đã từng là luật sư của đoàn đại biểu Canada phái đi tham gia Liên Hiệp Quốc; trước khi về hưu vẫn một mực giữ chức vụ luật sư tại công ty luật Fasken Martineau nổi tiếng nhất Canada. . .

    Thân phận của Auerbach được đến xác nhận, Tần Thì Âu liền có thể yên tâm bay đi Canada tiếp thu di sản của hắn rồi.

    Đây là lần đầu tiên Tần Thì Âu đi máy bay, vé Auerbach mua là bay từ Bắc Kinh đến Toronto lại đổi máy bay đi thành phố St.John's là tỉnh lị thuộc tỉnh Newfoundland và tỉnh Labrador, giá vé một vạn nguyên.

    Sắc trời đêm lờ mờ là thời tiết xấu nổi tiếng của thủ đô, bầu trời âm u, nhìn không thấy một vì sao. Tần Thì Âu còn cho là muốn mưa trên đường đi, kết quả Mao Vĩ Long nói cho hắn biết bình thường sắc trời thủ đô đều như vậy.

    Trong sân bay có vô số đèn LED đang phát sáng, có máy bay không ngừng hạ cánh cất cánh. Trên trên bãi đậu máy bay, từng chiếc từng chiếc máy bay to lớn đậu lại, có máy bay còn sơn lên những đường viền màu cam, đích thực là mỹ lệ vô cùng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (1) “Công nhân cổ vàng” (gold-collar worker) : là những người làm công ăn lương có trình độ đại học, cao đẳng hoặc tốt nghiệp các trường dạy nghề, trường kỹ thuật... Theo các nhà nghiên cứu xã hội học Mỹ năm 2007: “công nhân cổ vàng” bao gồm các kỹ thuật viên, phi công, điều khiển viên, y sĩ, y tá...Nhìn chung, “công nhân cổ vàng” có thu nhập khoảng từ 32.500 USD đến 60.000 USD một năm và được xếp vào tầng lớp trung lưu bậc dưới (lower middle class).

    (2) Hoàng đế làm công : chỉ những người làm công cho người khác nhưng có mức thu nhập cao hơn người bình thường rất nhiều.

    (3) Xe Trường An : theo ngữ cảnh ta đoán chắc là một loại xe giá rẻ hoặc bình dân chỉ sản xuất ở Trung Quốc.
    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 05-12-2016 lúc 21:00.

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danh thinh,guiliano,htluu,Thạch Anh,
  7. #4
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngư Trường Hoàng Kim
    Tác giả: Toàn Kim Chúc Đạn Xác

    Chương 3 : Ngư trường của ta, cá của ta

    Editor: Luciferht
    Nguồn: www.tangthuvien.vn
    ~*~


    Chiếc Boeing 777 bay từ thủ đô đến Toronto lần này cũng được sơn qua đường kẻ sọc màu lam nhạt. Thân máy bay dài gần 70m, hai cánh khi mở ra cũng có hơn 60m, bề ngoài sáng bóng làm cho nó nhìn qua tràn đầy mỹ cảm. Màu sắc rực rỡ của nó ở trong bóng tối tỏa ra ánh sáng tựa như mộng ảo làm Tần Thì Âu kích động không thôi.

    Thời điểm lên máy bay có nữ tiếp viên hàng không hướng dẫn, lại thêm nữ tiếp viên này là gái tây da trắng tóc vàng mắt xanh làm Tần Thì Âu xem mặt mày hớn hở, đến lúc ngồi xuống mới nhận ra chỗ ngồi của mình ở gần cửa sổ.

    Vốn là việc này để cho hắn cực kỳ vui mừng vì sau khi máy bay cất cánh thì có thể quan sát đến cảnh tượng vô số nhà cùng mở đèn. Kết quả chờ đến sau khi máy bay bay lên, Tần Thì Âu xuyên thấu qua cửa sổ hình tròn nhìn xuống dưới một cái thì lập tức thay đổi sắc mặt.

    Không biết đây là cảm giác gì, nhưng theo máy bay tăng lên tốc độ thì trái tim Tần Thì Âu cũng mãnh liệt nhảy lên "thình thịch, thình thịch". Cảm giác đè nén tràn ngập trong lòng ngực hắn để cho hô hấp của hắn trở nên dồn dập, trước mắt biến thành màu đen, sau đó trong đầu của hắn hiện ra một bức tranh nhìn từ trên cao xuống đang vặn vẹo. Thức ăn trong dạ dày lập tức trào lên trên cổ họng, hắn phải dùng nghị lực rất lớn mới nhịn xuống cảm giác buồn nôn này.

    Máy bay lại bắt đầu tăng tốc rồi lần thứ hai bay lên không thì Auerbach hít sâu một hơi vì sợ hết hồn, lúc này tinh thần Tần Thì Âu không còn vô cùng phấn chấn như hồi mới lên máy bay nữa. Chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, hai tay nắm chặt tay cầm của ghế, bộ dạng giống như người bị suy nhược chức năng nội tạng.

    Auerbach bình tĩnh giữ chặt cổ tay của hắn sau đó ấn vào nút gọi trợ giúp ở trên đỉnh đầu, lập tức có một cô nữ tiếp viên hàng không mặc đồng phục màu lam xuyên tất đen mang giày cao gót bước nhanh qua tới.

    - Làm phiền cô xem thử anh bạn trẻ này, cậu ta tựa hồ bị say máy bay.
    Auerbach cười khổ nói.

    Sau khi nữ tiếp viên hàng không xem qua tình trạng của Tần Thì Âu liền nhanh chóng rời đi. Không lâu sau đó, Tần Thì Âu cảm giác được một bàn tay nhỏ mềm mại mang theo chút mát lạnh áp ở trên trán của mình.

    - Không có gì, vị tiên sinh này chỉ là có chút sợ độ cao mà thôi, rất thường thấy đấy!
    Một giọng nói nhu hòa êm tai chậm rãi vang lên.

    Tiếp theo, Tần Thì Âu cảm giác bàn tay nhỏ từ trên trán di chuyển tới trong lòng bàn tay của mình và có người đang nhẹ nhàng nói :
    - Hãy thả lỏng! Tiên sinh!! Hít thở sâu vào! Đây, hít thở sâu theo tiết tấu của tôi. Anh hãy tưởng tượng lúc này mình đang ngồi ở trước bàn cơm trong nhà mình, hoặc là ở trong sân, trên cánh đồng ở quê, cha mẹ anh đang ở bên cạnh anh...... Nhìn thấy không, hai người họ cười với anh kìa, anh có muốn nói gì đó với họ không? Hướng về cha mẹ của anh chậm rãi thổ lộ một lần...

    - Mẹ nó, tôi thấy thật ghê tởm!
    Tần Thì Âu cố gắng tưởng tượng cảnh tượng mình ở trên cánh đồng của gia đình, nhưng sau khi giọng nói êm tai kia để cho hắn thổ lộ ra hết thì hắn không nhịn được thốt ra một câu như vậy.

    Sau khi nói ra câu này, hắn liền nghe được tiếng cười của Auerbach.

    Ở bên cạnh, nữ tiếp viên hàng không kia vẫn đang ghé vào tai hắn nhẹ giọng an ủi, một hương thơm nhàn nhạt bay vào trong mũi hắn, để cho hắn không khỏi nhớ tới hoa hòe ở quê nhà vào tết Đoan ngọ.

    Cũng là thanh nhã như vậy, cũng ngọt ngào như vậy.

    Rốt cuộc thì cảm giác choáng váng và buồn nôn bắt đầu giảm bớt, Tần Thì Âu nuốt một hớp nước miếng rồi chậm rãi mở mắt ra. Hắn vừa nghiêng đầu thì đột nhiên trở nên tỉnh táo, toàn bộ tiêu cực đều bị vẻ đẹp trước mắt xua tan đi.

    Lúc này đang ngồi ở chỗ của Auerbach là một cô gái nóng bỏng có mái tóc dài màu đen, ngũ quan tinh xảo như đồ sứ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không cần trang điểm mà vẫn đỏ thắm, đôi mắt màu lam nhạt tựa như là bầu trời sau cơn mưa. Không giống như làn da những cô gái da trắng bình thường đều rất thô ráp, làn da của cô ấy mịn màng như nhuyễn ngọc, ở dưới ánh đèn màu cam tỏa ra ánh sáng êm nịu nõn nà.

    Trên người cô ấy mặc bộ đồng phục tiếp viên hàng không màu lam được cắt may phù hợp mang thân hình thon dài của cô hoàn mỹ thể hiện đi ra. Trên mặt cô ấy mang theo một nụ cười ngọt ngào nhìn chăm chú vào Tần Thì Âu, làm cho người sau có ảo giác cô ấy giống như là nàng tiên bước ra từ trong tranh.

    - Quý khách khỏe hơn chưa ạ?
    Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười hỏi, sau đó nhẹ nhàng đỡ Tần Thì Âu mang đến chỗ ngồi của Auerbach, cùng lúc giải thích với người sau:
    - Quý khách có thể thay đổi chỗ ngồi với vị tiên sinh này không? Anh ta không thích hợp ngồi gần cửa sổ!

    Auerbach cười nói :
    - Rất vui lòng.

    Đợi cho Tần Thì Âu ngồi xuống, nữ tiếp viên hàng không mới dịu dàng gật đầu rồi đứng người lên sửa sang lại đồng phục. Một đôi đùi đẹp duyên dáng thon dài được bao bọc bởi cặp tất màu da trong suốt, ở dưới ánh đèn tản ra màu sắc bóng loáng tựa như ngà voi làm rung động lòng người.

    Nữ tiếp viên hàng không gật đầu thêm lần nữa, Tần Thì Âu vội vàng nói cám ơn:
    - Cám ơn cô đã giúp đỡ, tôi bây giờ khỏe hơn nhiều rồi. Nếu không có giúp đỡ của cô thì trên đường đi tôi không biết nên làm thế nào nữa.

    - Đây là việc tôi nên làm! Tiên sinh, chúc ngài lên đường vui vẻ và hẹn gặp lại.
    Nữ tiếp viên hàng không thản nhiên cười một tiếng đưa tay ra đóng lại chốt mở nút trợ giúp trên đỉnh đầu Tần Thì Âu. Một lần nữa, hắn lại ngửi được mùi thơm ngọt ngào êm dịu tựa như mùi của hoa hòe kia.

    Thời gian bay của chuyến bay lần này quả thật đủ dài, tổng cộng dài đến mười hai mười ba giờ. Trong thời gian rảnh rỗi này không ngừng có nữ tiếp viên hàng không qua lại, nhưng Tần Thì Âu chú ý thấy cô tiếp viên hàng không lúc trước an ủi hắn chưa từng xuất hiện. Trong thời gian ăn cơm, Auerbach hỏi qua nữ tiếp viên hàng không phát hộp cơm mới biết được cô gái lúc trước chính là tiếp viên trưởng của tổ tiếp viên trên máy bay này.

    - Cô ấy tên là gì?
    Tần Thì Âu lại hỏi.

    Một nữ tiếp viên hàng không có mái tóc màu vàng trắng lễ phép cười với hắn một cái rồi nói :
    - Vấn đề này, tôi nghĩ anh nên tự mình đi hỏi cô ấy thì tốt hơn.

    Đáng tiếc là Tần Thì Âu chờ đến lúc máy bay hạ cánh vẫn không có gặp lại được nữ tiếp viên hàng không khéo hiểu lòng người kia.

    Hai người họ là tiến hành đổi máy bay ở phi trường quốc tế Pearson của Toronto. Nguyên nhân bởi vì thời gian chênh lệch, khu tây nam của Toronto chậm hơn mười hai giờ so với khu đông bắc của thủ đô, nên bây giờ vẫn là ban đêm.

    Thời điểm đổi máy bay, trong chớp mắt khi ngẩng đầu lên thì Tần Thì Âu liền bị hình ảnh trước mắt làm rung động, bầu trời đêm bây giờ tựa như một tấm vải đen được vung vãi lên vô số viên đá quý. Tuy những ngôi sao sáng chói này lớn nhỏ không đồng đều nhưng đều lóe ra ánh sáng rực rỡ lại nhu hòa như nhau.

    Bóng tối vô biên vô hạn cùng với ánh sáng do những ngôi sao lóe lên tạo thành nhịp điệu chủ của bầu trời đêm mênh mông này, Tần Thì Âu đang đứng ở trên mặt đất cũng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

    Đây chính là bầu trời đêm, một bầu trời đêm quen thuộc mà lại xa lạ! Trong chớp mắt khi ngẩng đầu lên, Tần Thì Âu liền có cảm giác chỉ còn mình lẻ loi đứng ở mặt đất mênh mông này. Hắn đang suy nghĩ khi các tổ tiên Viêm Hoàng lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời đêm vào 5000 năm trước thì có phải cũng thấy rung động giống hắn vào bây giờ hay không?

    Thật ra thì khi Tần Thì Âu còn nhỏ, lúc hắn còn ở quê nhà vẫn có thể thấy được bầu trời đêm như vậy. Khi đó là mùa hè, trong nhà còn chưa có quạt điện hay máy điều hòa, đến ban đêm, toàn bộ người nhà mang theo ghế xếp, ghế dựa cùng các hàng xóm đi ra cánh đồng rơm ngồi hóng mát.

    Buổi tối, sau khi đùa giỡn mệt với lũ bạn hàng xóm, Tần Thì Âu sẽ lên nằm trên những ổ rơm bằng phẳng ấm áp rồi ngây ngốc nhìn lên bầu trời.

    Đã bao nhiêu năm rồi, hắn cũng cho là mình đã quên đoạn thời gian kia rồi. Nhưng ở Canada xa xôi nhìn thấy bầu trời đêm sáng chói này về sau, hắn mới nhận ra những năm tháng chở đầy lấy kí ức tuổi thơ đẹp đẽ của hắn lại chưa bao giờ rời đi, chẳng qua là ẩn núp ở chỗ sâu nhất trong lòng mình mà thôi.

    Tần Thì Âu không ngừng hít thở sâu để che giấu cảm xúc của mình rồi nói :
    - Không khí nơi này rất tốt.

    Toronto là thành Phố lớn nhất tỉnh Ontario, mà cái tên gọi Ontario này có nguồn gốc từ ngôn ngữ của dân bản địa, ý chính là 'Nước sáng lóng lánh'. Đất cũng như tên, nơi này phía bắc có vịnh Hudson, vùng phía nam có Ngũ Đại Hồ và sông Saint Lawrence, nổi tiếng vì không khí có nhiều hơi nước.

    Nhưng Auerbach lại không cho là đúng, lão cười nói:
    - Không khí ở Toronto mới kém đấy! Tin tưởng ta, chàng trai trẻ, chờ đến trấn Farewell cậu sẽ phát hiện không khí nơi đó rất là ngọt.

    Lần nữa ngồi lên máy bay, trạm tiếp theo chính là thành phố St. John's.

    Ở trên máy bay, Auerbach tranh thủ thời gian dạy cho hắn một ít kiến thức thông dụng. Thành phố St.Johan là tỉnh lị của tỉnh Labrador và Newfoundland, có tiếng là ngư trường cá tuyết lớn ở vùng biển xung quanh. Ngư trường Đại Tần mà hắn sắp kế thừa cũng thuộc một bộ phận của ngư trường cá tuyết lớn này.

    Cá tuyết Canada nổi tiếng toàn thế giới, Tần Thì Âu đến nay còn nhớ rõ hồi còn học trung học, trong sách Địa Lý đối với ngư trường Newfoundland đánh giá - đạp ở trên cá tuyết đi tới bến bờ giàu có.

    Hắn còn chưa từng ăn qua cá tuyết nên hiện tại mài đao xoàn xoạt, tính toán vừa đến ngư trường về sau liền trước tiên bắt hai con cá tuyết rửa sạch cho vào nồi, sau đó chiên xào kho nướng làm canh gì gì đó đều tới một lần.

    Thời điểm máy bay bắt đầu hạ xuống thì trời đã tờ mờ sáng. Khi máy bay hạ thấp đến độ cao Tần Thì Âu có thể thừa nhận, hắn từ trên cửa sổ nhìn ra ngoài, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mặt biển mênh mông xanh thẳm vô ngần.

    Ngoài ra ở xung quanh khu vực quanh eo biển còn có từng dãy nhà gỗ đủ loại màu sắc được xây dựng một cách tùy tiện, làm cho nó nhìn qua có một loại cảm giác lười biếng, an nhàn.

    Sân bay St. John's khoảng cách nội thành ước chừng mười km, xe taxi rất ít, không có cảnh người đến người đi giống như ở sân bay trong nước.

    Thời điểm ở trên máy bay, Tần Thì Âu liền chú ý tới tòa thành thị được gọi là tỉnh lị này có chút vắng vẻ, không có một điểm phồn hoa. Ngồi xe taxi chạy đến nội thành, trên đường phố sạch sẽ rộng rãi cũng chỉ có tốp hai tốp ba người đi đường.

    Không nói tới quang cảnh của thành phố này, nhưng vừa bước xuống xe liền có một cơn gió biển thổi ập đến mang theo vị tanh nhàn nhạt lại mát mẻ, hiện giờ Tần Thì Âu nhìn thấy cái gì đều cảm giác mới lạ. Đến bến tàu, sau khi lên tàu hắn còn thấy được từng tảng băng đang phiêu phù trôi nổi theo dòng hải lưu.

    - Ngư trường của cậu nằm ở phía đông nam, đó là một vị trí rất tuyệt. Dòng nước lạnh của Labrador cùng dòng nước ấm của vịnh Mexico chính là tiến hành giao hội ở trong ngư trường của cậu.
    Auerbach đứng ở trên boong tàu mỉm cười nói.

    Tần Thì Âu kích động không thôi. Sắp đến gần ngư trường, hắn lại có cảm giác bồn chồn lo lắng như sắp về đến quê nhà, đến mức dù đang đứng ở trên boong thuyền bị gió biển thổi vù vù nhưng vẫn không cảm giác được cái lạnh trong đó.

    Lúc này chính là thời điểm mặt trời mới mọc, từng tia sáng đỏ như trái quất dịu dàng bay lên từ hướng đông, giống như là khuôn mặt tươi cươi của thiếu nữ ngượng ngùng. Ngay sau đó, vô số tia sáng rực của mặt trời toàn bộ tỏa ra, chiếu sáng khắp cả mặt biển, mang vài chỗ âm u còn sót lại của đêm tối đều xua tan.

    Vào giờ phút này mặt biển mênh mông phảng phất biến thành nước cam ép mà khi Tần Thì Âu còn bé thích nhất. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời xuyên thấu qua những con sóng nhỏ đang nhộn nhạo, mang toàn bộ vùng biển này biến thành mộng ảo chi dương.

    - Tíu! Tíu!

    Đột nhiên vang lên vài tiếng kêu trong trẻo của loài chim. Nhìn theo tiếng kêu thì thấy có bốn năm con hải âu trắng như tuyết đang đón gió biển nhẹ nhàng trợt xuống.

    Tần Thì Âu nhìn tất cả những thứ này, chỉ thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

    Trong tên của hắn mang chữ "Âu" nên từ nhỏ đến lớn liền rất hướng tới hải âu loại kỳ điểu đại dương này. Đáng tiếc, môi trường gần biển ở thành phố Ma Cao bị phá hoại rất lớn nên rất sớm đã không thấy bóng dáng của loài hải âu. Nhưng hôm nay ở bờ đại dương bên này cuối cùng hắn cũng thấy được loài hải âu.

    Hải âu xuất hiện nói rõ khoảng cách đất liền không xa. Rất nhanh, một tòa đảo nhỏ xuất hiện.

    Gọi là đảo nhỏ chứ thật ra đảo này cũng chẳng nhỏ gì, Tần Thì Âu đoán diện tích đảo này cũng khoảng 400km vuông. Thấy hòn đảo này, tâm tình hắn liền trở nên kích động vì hắn tới ngư trường của mình rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 05-12-2016 lúc 10:57.

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danh thinh,guiliano,htluu,Thạch Anh,
  9. #5
    Luciferht's Avatar
    Luciferht Đang Ngoại tuyến Hồn Cô Đơn Tùy Gió Phiêu Lãng
    Lập Dị Thành Phật
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Đang ở
    Vực sâu không đáy
    Bài viết
    2,917
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngư Trường Hoàng Kim
    Tác giả: Toàn Kim Chúc Đạn Xác

    Chương 4 : Hải Thần Chi Tâm
    (Trái tim Hải Thần)


    Editor: Luciferht
    Nguồn: www.tangthuvien.vn
    ~*~


    Theo tàu đánh cá tiến về phía trước hình dáng đảo nhỏ càng ngày càng rõ ràng, nhưng trái tim nhiệt tình đang tăng cao của Tần Thì Âu lại càng ngày càng lạnh.

    Vốn hắn cho rằng ngư trường này sẽ là một cái thế ngoại đào nguyên, có thể hiện ra ở trước mắt hắn lại là một hòn đảo có diện tích khá lớn nhưng lại giống như một tòa đảo hoang.

    Từ trên thuyền nhìn thì trên đảo cũng có nhà lầu và nhà trệt nhưng số lượng thưa thớt, Auerbach nói đây chính là trấn Farewell. Tần Thì Âu cảm giác được nhân khẩu của trấn này có lẽ chỉ bằng hai cái thôn ở quê hương mình, đoán chừng chưa đến 2000 người.

    Nguyên nhân bởi vì đầu xuân, đảo nhỏ này lại khoảng cách vòng Bắc Cực không tính xa nên thời tiết vẫn còn vào mùa đông. Khắp nơi trên đảo đều là tuyết đọng chưa hòa tan, ngoài ra trên đảo còn có một ngọn núi tuyết nhỏ chiếm cứ hết nửa phần trên bản đồ đảo nhỏ, ở trên đó khả năng chỉ có tuyết bay lả tả.

    Bốn phía đảo nhỏ có sáu bảy cái bến tàu, nhưng không ngoại lệ, những bến tàu này đều rất lộn xộn, dơ bẩn. Lượng lớn lưới đánh cá bị hư bám vào trên mặt những tảng đá ngầm cạnh bờ, còn có từng chiếc từng chiếc thuyền đánh cá thủ công thô sơ được tùy ý đậu ở quanh bờ biển.

    Nhưng mà có một điểm Auerbach nói không sai, không khí nơi này rất mát mẻ. Nhất là sau khi thói quen mùi tanh nhàn nhạt của biển, quả thật có loại cảm giác nó càng thêm ngọt.

    - Mẹ kiếp, nguyên sinh thái ư.
    Tần Thì Âu cười khổ nói.

    Ngư trường của hắn nằm ở xa nhất phía nam, được một vòng cây phong dài ngắn khác nhau vây ra thành một cái trang viên chiếm diện tích không nhỏ, cũng phải hơn mười cây số vuông, chính là hơn 100.000 mẫu. Nếu là ở Hoa Hạ thì chỗ này liền rất giá trị nhưng đáng tiếc nơi này là Canada, đoán chừng là nơi có giá đất rẻ nhất trên toàn thế giới.

    Đã đến ngư trường, Tần Thì Âu cũng không thể lập tức vào ở, vì bên trong đã rất lâu không có ai quét dọn rồi.

    Auerbach dẫn Tần Thì Âu vào một khách sạn nhỏ có phong cách cổ để nghỉ ngơi, nói là buổi chiều sẽ dẫn hắn đi báo thuế với làm thủ tục.

    Tần Thì Âu mệt lả người, đã đến khách sạn liền ngã lên giường ngủ say như chết.

    Vào lúc Tần Thì Âu đang nằm mơ thấy mình ở trong mộng cưỡi du thuyền xa hoa, có vô số người đẹp vây quanh, muốn gì được nấy thì có người lay tỉnh hắn. Vừa mở mắt nhìn, rõ ràng là cái gương mặt già nua nghiêm túc của Auerbach.

    - Để tôi ngủ thêm một lát, tôi buồn ngủ quá.
    Tần Thì Âu ôm chặc cái gối che lại đầu không chịu buông tay.

    Auerbach cười cười một cái, lấy ra điện thoại Nokia rồi cho hắn xem qua một tấm hình. Trong hình là một tuyệt sắc giai nhân có ánh mắt dịu dàng, gương mặt mang theo nụ cười mỉm, chính là cô tiếp viên trưởng ở trên máy bay đã từng an ủi Tần Thì Âu.

    - Ông chụp lén?
    Tần Thì Âu kêu lên.

    Auerbach lắc đầu nói :
    - Chàng trai trẻ, đã đến cái tuổi này giống ta thì cậu sẽ biết rõ, phụ nữ chỉ như một bộ xương thôi! Nhưng mà ta tin là tấm ảnh này có thể chữa trị bệnh nằm lì không chịu dậy của cậu.

    Quả thật, sau khi thấy được cô tiếp hàng không dịu dàng xinh đẹp kia thì hắn lập tức tỉnh táo lại.

    Auerbach giải thích với hắn :
    - Hiện tại cậu thấy mệt mỏi là do bị chênh lệch múi giờ cho nên ban ngày không thể ngủ, dù cảm thấy buồn ngủ đến cỡ nào cũng phải chịu đựng, đến buổi tối ngủ say một giấc. Ta đây xin thề với Thượng Đế, từ đây về sau cậu sẽ thích ứng múi giờ của Canada.

    Tần Thì Âu cảm giác có chút xấu hổ, gãi gãi đầu cười nói :
    - Auerbach tiên sinh, tôi cảm thấy không cần thiết phải làm việc này rồi, à ừ... tôi ... ừm.... tôi ý định bán đi tòa ngư trường này, sau đó mang theo tiền mặt trở về nước.

    - Rất đáng tiếc, chàng trai trẻ!
    Sau khi Auerbach nghe xong lời nói của hắn cũng không có khinh bỉ hắn, mà là nở nụ cười :
    - Thì ra cậu không có cẩn thận đi nghiên cứu di chúc của ông bác mình. Trong di chúc của ông ấy có nói rõ một việc - không được bán đi ngư trường. Nếu như cậu kiên trì muốn bán, vậy thì chính phủ St. John sẽ cưỡng chế thu hồi về quốc hữu.

    Tần Thì Âu nhất thời có chút rối loạn "Ông bác hai à, ông đùa giỡn kiểu gì thế? Ông định để cho đứa cháu trai lớn không có tiền đồ này của ông kế thừa nghề nghiệp của ông thật ư? Nếu vậy trước tiên cũng phải xem cháu trai của ông có năng lực và thiên phú này hay không đã!"

    Auerbach khích lệ nói :
    - Cố gắng lên, chàng trai! Ta và ông bác của cậu là bạn tốt chí giao. Ông ấy nói với ta, lão chắc chắn trong tương lai cậu có thể làm cho tòa ngư trường này trở thành siêu cấp đại ngư trường nổi tiếng toàn thế giới, làm cho ngư trường Newfoundlanf một lần nữa tái hiện vinh quang.

    Tần Thì Âu mặt như đưa đám, trong lòng có một vạn đầu thảo nê mã gào thét chạy qua: Ông ấy coi trọng lão tử thì có tác dụng gì!

    - Đi thôi. Chúng ta trước tiên đi cục thuế vụ trên trấn để xác nhận số thuế cậu muốn nộp.
    Cuối cùng Auerbach đánh cho hắn một gậy nặng nề, để cho hắn biết bầu trời sẽ không tự nhiên rơi xuống bánh nướng, mà chỉ rơi xuống đĩa sắt.

    - Tôi còn phải đóng thuế? Lúc ở trong nước ta từng hỏi qua ông, ông nói Canada là không có thuế di sản.
    Tần Thì Âu kêu lên.

    Auerbach cười nói :
    - Đúng vậy. Canada đúng là không có thuế di sản, nhưng có thuế nghiệm chứng di chúc.

    Thuế nghiệm chứng di chúc là chỉ nếu có người lập di chúc một khi qua đời thì những di sản trong di chúc đó có được pháp luật bảo quản và chờ xử lý. Mặc dù người thừa kế di chúc về mặt luật pháp có quyền dựa theo di chúc để xử lý di sản, nhưng khi di chuyển tài sản để đầu tư hay làm bất động sản đều cần tòa án đối với di chúc tiến hành nghiệm chứng, mà việc chứng này là muốn thu phí đấy.

    Auerbach nói với Tần Thì Âu chỉ những di sản có giá trị từ 25 nghìn CAD trở lên thì tỉnh Newfoundland mới thu thuế, mỗi một triệu dollar sẽ thu 14 nghìn, hai triệu sẽ thu 28 nghìn, cứ thế mà tính tới. Nói cách khác, Tần Thì Âu cần phải giao nộp 520 nghìn CAD cho thuế nghiệm chứng di chúc, đổi thành RMB chính là khoảng ba triệu.

    Tần Thì Âu liền tức giận rồi, trực tiếp quát lên :
    - Ông lừa gạt tôi!

    Auerbach trầm giọng nói :
    - Cậu cũng có thể bỏ qua tòa ngư trường này, hơn nữa còn có thể nhận được 12,8% tiền bồi thường từ phía chính phủ. Nói cách khác, cậu quả thật có thể lấy được rất nhiều tiền.

    - Nhưng mà...
    Lão lập tức thay đổi chất giọng, nhìn chăm chú vào Tần Thì Âu rồi nói:
    - Cậu có biết ngư trường Đại Tần là làm sao xây dựng lên không? Là ông bác của cậu, một người ngoại quốc da vàng ở dưới sự xem thường cùng bức hiếp của vô số người, dùng sự trí tuệ, bền bỉ, cần cù và tầm mắt của mình trải qua vô số cực khổ mới xây dựng lên được, ông ấy là người đàn ông đỉnh thiên lập địa nhất mà ta từng gặp được. Chàng trai trẻ, hiểu ý của ta chứ! Đừng để cho một người đàn ông như vậy mất thể diện.

    Tần Thì Âu trả lời:
    - Ông cho là tôi muốn làm cho ông ấy mất thể diện ư? Nhưng lúc này toàn thân tôi chưa đủ 20 nghìn tệ, tài sản trong nhà nhiều lắm cũng chỉ có 200 nghìn tệ thì kiếm đâu ra ba triệu để nộp thuế?

    Auerbach ngồi xuống cạnh hắn từ tốn nói:
    - Thật ra tiền thuế này đã chậm trễ chín năm rồi nên cho dù có chậm trễ chín năm nữa cũng chẳng sao cả. Hiểu ý của ta chứ? Cậu có đầy đủ thời gian để dùng ngư trường này đi kiếm tiền.

    Tần Thì Âu không phải cái loại hèn nhát, nếu như còn có đường để xoay sở thì sao lại không liều mạng đánh cược một lần?

    Cục thuế vụ trên trấn lại chỉ làm việc vào một ba năm trong tuần, hỏi Auerbach thì hắn nói do trấn nhỏ kinh doanh không tốt nên chính phủ không đủ tiền lương để trả, chỉ có thể giảm bớt giờ làm của nhân viên thuế vụ để hạ thấp mức lương của họ.

    Tần Thì Âu có chút dở khóc dở cười, cuộc sống hằng ngày của những người lãnh đạo ở đây xem ra cũng không tốt đẹp gì mấy, điều này làm cho hắn đối với tương lai của ngư trường lại càng lo lắng hơn.

    Auerbach mở ra chiếc Ford cũ của ông ta chở Tần Thì Âu dạo vài vòng quanh trấn để quen thuộc hoàn cảnh, cũng để hắn giải sầu.

    Rẽ trái quẹo phải một hồi thì xe lái đến trước một hồ nước. Lớp băng trên mặt hồ này vừa hòa tan không lâu nên nước hồ vô cùng trong suốt, ở trên đó còn đang trôi nổi những mảnh băng nhỏ giống như là những chiếc gương mini vậy.

    Phong cảnh nơi này rất xinh đẹp, có cỏ nước xanh tươi, từng mảnh băng trắng noãn, thỉnh thoảng còn có chim nước đập cánh bay tới bay lui, còn có con cá nhảy lên mặt nước, mỹ lệ mà lại trù phú.

    Auerbach giới thiệu :
    - Mọi người chỉ biết là ở Ontario có rất nhiều hồ nước, thật ra ở Newfoundland cũng có không ít. Cái hồ nhỏ này tên là hồ Trầm Bảo, nghe đồn từng có người thả xuống đây rất nhiều bảo vật.

    - Tôi thật sự rất muốn lao xuống để mò thử một lần
    Tần Thì Âu phiền muộn nói.

    Đúng lúc này, có một chiếc thuyền đánh cá chậm rãi trôi về hướng này, một ngư dân tuổi trung niên hơi lùn quơ quơ cánh tay với Auerbach nói:
    - Hey! Schectman tiên sinh, ngài và bằng hữu của ngài tới hồ Trầm Bảo để săn cá à? Vậy lên đây! Chúng ta cùng nhau đi săn nào.

    Dù sao đều là đi giải sầu, Auerbach liền mang theo Tần Thì Âu lên thuyền đánh cá, vừa đi vừa giải thích:
    - Săn cá là một hoạt động rầm rộ mới xuất hiện trong vài năm gần đây, tới đây... ồ, chết tiệt!

    Lão chưa nói hết câu thì thuyền cá kinh động đến một con cá chép dài khoảng một thước ở trong nước. Cá chép bị kinh sợ đều sẽ nhảy lên, nên nó nhảy lên một cái làm mọi người trên thuyền không kịp phản ứng. Người ngư dân kia và Auerbach theo bản năng né tránh nhưng Tần Thì Âu chỉ biết đứng ở đuôi thuyền trơ ra nên bị cái đuôi to như cái quạt bồ của con cá quất lên trên mặt, trực tiếp rơi vào trong hồ nước.

    - Mau cứu người!
    Auerbach gấp gáp kêu lên.

    Đuôi cá chép rất sần sùi, cái đuôi của nó giống như một lưỡi dao sắc, vừa quẹt vào liền cắt rách da cằm Tần Thì Âu.

    Tần Thì Âu cảm giác mình giống như bị mô tô đụng trúng, làm một cái động tác xoay tròn rồi rơi vào trong nước. Không có ai chú ý tới, trong lúc này có một giọt máu tươi từ cằm hắn chảy ra nhỏ xuống vừa vặn rớt lên trên mặt dây chuyền Hải Thần Chi Tâm ở trên ngực của hắn.

    Vừa rơi xuống nước thì trước mắt Tần Thì Âu toàn bộ đều biến thành màu xanh lam, giống như hắn không phải rơi vào hồ nước mà là một đại dương mênh mông vậy. Nước trong hồ chảy vào mũi hắn thậm chí để hắn ngửi được mùi tanh của biển.

    Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy mặt dây chuyền Hải Thần Chi Tâm đang lơ lửng trong nước, màu xanh lam mà ánh mắt hắn nhìn thấy chính là từ nó phát ra.

    Đang ở trước mặt Tần Thì Âu, màu xanh lam lóe lên rồi biến mất, Hải Thần Chi Tâm ngưng tụ thành một đoàn ánh sáng màu lam rồi chui vào trong ngực của hắn.

    Tần Thì Âu được vớt lên thuyền cá nhưng thần sắc lại có chút sững sờ vì lúc này trong mắt của hắn lại xuất hiện một hình ảnh mơ hồ: sóng nước nhộn nhạo, cỏ biển chập chờn, mấy con cá nheo dài bằng bàn tay nhanh nhẹn từ trong lớp bùn dưới đáy hồ chui ra, sau đó vui vẻ há mồm ra tìm kiếm thức ăn và tảo vụn từ trong lớp bùn bị nó khuấy lên. Ngoài ra, hắn vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái đồ vật hình thoi đang trôi nổi trên đầu mình - đây không phải là thuyền cá mà hắn đang ngồi ư.

    Nhưng... chuyện này là như thế nào? Hắn làm sao có thể thấy được cảnh tượng dưới đáy hồ, thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm xúc của cá nheo?!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo nê mã = F*ck your mother = Đê ma ma.
    Lần sửa cuối bởi Luciferht, ngày 06-12-2016 lúc 15:16.

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    danh thinh,guiliano,Thạch Anh,
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status