TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 9 của 9

Chủ đề: Chuyển thế vi hồ - 转世为狐 - Lâm Gia Thành.

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định

    Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành
    Chương 5: Một Loại Tự Tại
    Dịch: lolilover
    Góp ý-Bàn luận

    Chương 5: Một Loại Tự Tại

    Hồ nước thì có rồi, chỉ đáng tiếc là không có muối. Dương Nam cũng biết, muối vào lúc này chắc chắn là rất mắc !

    Thức ăn không có muối, Dương Nam ăn không quen, nhưng Vương Lộ lại không quan tâm. Cậu ta ngon miệng mà ăn từng ngụm lớn, ngay cả ngón tay cũng bỏ vào trong miệng mút cả nửa ngày.

    Vương Lộ cao hứng nói:

    - Đại ca, sau này thì tốt rồi, chúng ta có thể ăn thịt thường xuyên rồi.

    - Chỉ là phải đi kiếm thêm chút muối mới ngon. ---- Dương Nam đáp lại.

    Vương Lộ vừa ăn vừa nói một cách bập bẹ:

    - Đại ca, anh hẳn là con cháu của nhà giàu ! Chứ làm ăn xin mà, đâu có chú trọng nhiều như vậy được, có được miếng ăn là không tệ rồi !

    Dương Nam không có trả lời cậu ta, trong lòng đang suy nghĩ nên làm như thế nào để lấy được muối.

    Sau khi ăn xong, sắc trời đã nhuộm tối. Vương Lộ không có gan ở lại trong rừng, không ngớt mà hối thúc Dương Nam trở về nhanh một chút. Lúc hai người về đến ngôi miếu hoang tàn đó, vừa đi vào, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

    Thì ra hai người bọn họ vừa nướng thỏ, do đó trên toàn thân đều có mùi vị ấy. Nhìn thấy 5-6 thằng ăn xin mắt cũng không chớp mà nhìn vào hai người, bày ra bộ dáng dùng mũi ngửi không ngừng, Dương Nam bị dáng vẻ bỏ đói đến trơ xương của bọn họ, doạ đến hắn lùi lại một bước.

    Hai người vừa mới ngồi xuống ở một góc, một cậu ăn mày nhỏ tuổi liền chạy qua chỗ của bọn hắn, tên ăn mày nhỏ tuổi đó cỡ 8-9 tuổi, nhưng dáng vẻ xanh xao, hốc hác, thân hình nhỏ bé, giống như đứa bé 6-7 tuổi.

    Cậu ấy chớp đôi mắt to, khát vọng mà nhìn vào Vương Lộ, nói:

    - Lộ ca, anh trở về rồi ?

    Khuôn mặt của Vương Lộ ửng đỏ lên một cách đáng ngờ, cậu ta mập mờ nói:

    - Ước đệ, Lộ ca mới đây đã bỏ quên đệ rồi.

    Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc đến nơi của cậu nhóc, cậu ta gấp rút chỉ vào Dương Nam, rồi nói:

    - Ước đệ, Đây là đại ca mà huynh mới nhận, bản lĩnh của anh ta khá lớn đó ! Đệ yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ không sợ bị đói nữa !

    Cậu ta vừa dứt lời, không chỉ ánh mắt của cậu Ước đệ nọ phát sáng, mà vài tên ăn mày ở một bên, toàn bộ lực chú ý của họ đều dồn lên trên người của Dương Nam.

    Một người ăn xin cỡ tuổi trung niên trong đám ăn mày đó hô lên:

    - Vương Lộ thằng tạp chủng nhà ngươi, lại đi đâu ăn trộm hả ? Hẳn là vừa rồi mày đã trộm gà của gia đình Dương Nhị để ăn rồi, có đúng không ?

    Người này có khuôn mặt hình tam giác, cằm nhọn, mắt lé. Vừa nhìn liền làm cho người ta cảm thấy chán ghét

    Dương Nam ung dung mà nhìn Vương Lộ, xem cậu ta trả lời như thế nào. Chỉ thấy Vương Lộ nhìn hắn một lúc, mũi "hừ" một cái, không có đếm xỉa đến người nọ.

    Gã ăn mày đó dùng ánh mắt hiểm độc mà nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt của gã ta cả nửa buổi cũng không dời đi chỗ khác.

    Rạng sáng, trời còn chưa sáng tỏ. Dương Nam liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Cực kỳ dồn dập, hơn nữa có khá nhiều người !

    Hắn gấp rút đánh thức Vương Lộ và cậu nhóc tên Lý Ước đang ngủ ở một bên. Thấy hai người mở mắt ra, hắn lập tức nói:

    - Đừng lên tiếng, đi theo ta !

    Hắn dắt theo hai cậu nhóc, đi đến bên ngoài một đống cỏ khô, rồi trốn vào trong đó. Chỉ để hở cặp mắt nhìn ra phía ngoài.

    Lúc này, đám người dần dần sáp lại gần. Vừa nhìn, liền thấy tên tướng mạo xấu xí đang dẫn đầu ấy, còn không phải là gã ăn mày tuổi trung niên đã mắng chửi vào đêm qua.

    Chỉ nghe thấy gã cười nịnh nói:

    - Bác Dương Nhị, hai thằng ăn xin đó sống ở bên trong. Chính là bọn nó đã trộm gà của gia đình bác !

    Vương Lộ ở bên vừa muốn động đậy, liền bị Dương Nam giữ lại. Hắn liếc nhìn Vương Lộ một cái, Cậu ta lập tức ngoan ngoãn mà nép mình ở trong đó.

    Người tên Dương Nhị nọ, xem ra là một người nông dân, 3-4 người đàn ông cao lớn đi theo sau lưng ông ta, đều mặc quần áo ngắn gọn của nhà nông.

    Chỉ nghe ông Dương Nhị đó cười lạnh nói:

    - Hiện nay trong thôn thường hay mất gà ! Nếu như đúng là bọn nó làm, thì hôm nay lão tử sẽ đánh đến bọn nó nhả ra toàn bộ !

    Dương Nam nhìn một cái, vật mà ông ta đang cầm trên tay, không ngờ là một cái xẻng, còn mấy người ở phía sau, đa số đều đang cầm các loại cuốc.

    Chỉ thấy gã ăn mày tuổi trung niên đó đắc ý cười một tiếng, bước nhanh chạy vào trong, lúc chạy vào còn đá vào cái cửa rách nát một cước, phát ra tiếng vang rất lớn.

    Gã vừa đi vào, liền lớn tiếng rống lên:

    - VƯƠNG LỘ, THẰNG QUỶ NHỎ, ĐI RA CHO—— chữ tao còn chưa nói xong, hắn liền ngây ra ở đó, chắc là bởi vì không nhìn thấy người.

    Lúc này đám người Dương Nhị cũng đã đi vào. Trừng mắt lên nói với gã ta:

    - Hai thằng nào ?

    Bả vai của gã ăn mày tuổi trung niên đó sụp xuống. Đau khổ nói:

    - Không có, K-không thấy rồi !

    Dương Nhị trố mắt ra liếc nhìn gã ta, hô lên:

    - Không thấy ?

    Gã ăn mày đó gấp gáp nói:

    - Bác Dương Nhị, chắc chắn là bọn nó đã đi đại tiện ! Đúng rồi, nhất định là vậy ! Bác đợi một chút, bọn nó sẽ trở lại thôi !

    Nhóm người Dương Nam ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt nhăn như khổ qua của gã ăn mày đó, muốn cười phá lên, lập tức dùng tay bịt miệng lại, không cho bản thân cười thành tiếng.

    Chỉ có trong lòng của Dương Nam đang âm thầm nghĩ rằng: "Xem ra, cho dù làm một thằng ăn xin, cũng không hề dễ dàng !”

    Một hàng người đứng ở chổ đó đợi đến nửa thời canh (1 tiếng), thân thể của gã ăn mày tuổi trung niên đó càng thêm co lại. Đôi mắt của gã hồi hộp và trông mong mà nhìn ra phía ngoài. Mãi đến khi Dương Nhị ở kế bên nói:

    - Thì ra là thằng ăn xin mày giỡn mặt với bọn tao !

    Vừa nói, ông ta vừa đá mạnh một cước, đạp lên trên người của gã ăn xin nọ.

    Tên ăn mày đó lập tức hô to gọi nhỏ cầu xin tha thứ, ông Dương Nhị ấy lại đá thêm vài cước, hẳn là xả giận rồi, vung tay một cái rồi nói:

    - Đi, chúng ta đi về thôi !

    Vừa đi được một bước, lại "phì" một cái nhổ lên trên người của gả ăn xin nọ một cục đờm !

    Đợi đám người Dương Nhị đi xa. Vương Lộ và Lý Ước lập tức từ trong đống cỏ khô chui ra. Lại bồi thêm vài cước vào gã ăn mày tuổi trung niên còn đang trừng mắt há hốc mồm.

    - Cho ngươi ức hiếp người khác nè ! Cho ngươi làm việc xấu này ! Đồ khốn nạn ! Không ngờ lại vu oan cho ông mày, còn kêu người đến đánh ông mày !

    Vương Lộ càng nói càng tức, tay và chân cùng lên. Gã ăn mày tuổi trung niên đó đã bị vài cước của Dương Nhị làm bị thương rồi, không đứng dậy nổi, chỉ có thể vừa chịu đòn, vừa la lớn:

    - ây da-ây da ! Tiểu Lộ tử, Lộ gia gia, tha cho ta đi !

    Lúc này, tụi ăn mày đã thức từ sớm, nhưng không có người nào lên tiếng, cũng không có hành động gì cả, chỉ yên lặng vây quanh ở một bên xem náo nhiệt.

    Sau khi Vương Lộ lại đạp thêm mấy cước, xả bớt cơn tức rồi , mới nói với Dương Nam đang đứng ở một bên:

    - Đại ca, chúng ta đi thôi !

    Dương Nam đáp lại một tiếng, nhìn ra phía ngoài thấy trời cũng đã sáng hẳn rổi, liền đi ra bên ngoài.

    Đi đến đường cái, Vương Lộ nói:

    - Đại ca, bây giờ chúng ta đi vào trong khu rừng đó đi !

    Dương Nam nói:

    - Không cần gấp, chúng ta đi tìm nước để rửa mặt cái đã !

    Hắn có yêu thể, không ngại bẩn, chẳng qua sáng sớm thức dậy rửa mặt, súc miệng là thói quen rồi.

    Đi đến bên bờ của một con suối nhỏ, hai người rửa mặt, súc miệng một hồi. Vương Lộ bất chợt nói:

    - Triệu mặt rổ làm gì mà cứ một mực đi theo sau lưng chúng ta ?

    Dương Nam nhàn nhã nói:

    - Bởi vì cậu ta muốn biết chúng ta có cách gì để đảm bảo bản thân được ăn no hằng ngày !

    Lúc này, Vương Lộ mới biết hoạ từ miệng mình ra ! Cậu ta mở to mắt ra nhìn vào Dương Nam, nửa ngày trời mới mếu máo nói:

    - Đại ca, anh đừng giận nha !

    Dương Nam cười nói:

    - Việc này có gì đáng để giận đâu ! Hôm nay chúng ta qua bên Nam thành xem một cái đi !

    Vương Lộ nói:

    - Được, nhưng mà nơi đó là địa bàn của thằng Tiền miệng bự. Đến lúc đó nó sẽ đuổi chúng ta đi.

    Dương Nam lấy làm lạ hỏi:

    - Sao thế ? Ăn mày ở nơi này cũng kết thành bang hội sao ?

    Vương Lộ nói:

    - Chỉ có bên Nam thành thôi. Còn nơi khác đều là thân ai nấy lo!

    Dương Nam suy nghĩ một hồi rồi nói:

    - Vậy thì đi khu khác thôi !

    Hai người nói đi liền đi, nhưng mà vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu nhóc Lý Ước, đang chớp đôi mắt to của mình, rất ư là đáng thương mà nhìn vào hai người bọn họ. Còn tay của cậu ấy thì đang kéo căng viền áo của Vương Lộ, ngẫng đầu lên nhìn vào Vương Lộ, nói:

    - Lộ ca, đệ đói !

    Vương Lộ nhìn một cái, ở không xa lắm, thằng Triệu mặt rổ vẫn còn núp dưới ánh mặt trời, giả bộ như không có việc gì.

    - Không cần gấp, chúng ta đi lên phố kiếm ăn thôi.

    Hiện giờ là sáng sớm, trên đường phố có rất ít người đi đường, chỉ có vài quán ăn sáng đang mở cửa, hương thơm bay khắp phố. Làm ba người không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng. Thật ra Dương Nam và Vương Lộ đều không đói, nhưng mà Dương Nam đã lâu không ngữi thấy hương vị của nhân gian, còn Vương Lộ thì đói đến quá thảm, nhìn thấy thức ăn liền hận không thể chiếm làm của riêng. Chỉ có cậu nhóc Lý Ước này, mới thật sự là đang đói.

    Cơn gió của buổi sáng, còn có chút hơi lạnh, thổi lên trên người, lạnh đến thấu xương. Làm Vương Lộ và Lý Ước phải khom lưng hà hơi mấy cái.

    Nhóm người Dương Nam đều nhìn thấy những quán ăn sáng đó, nhìn thấy một quán liền ngừng ở một quán. Chỉ cần bọn họ vừa lại gần, thì những người chủ quán nọ, như gặp đại quân của địch. Gấp gáp quơ tay xua đuổi:

    - Đi đi đi ! Đồ ăn mày hôi thối, biến ra xa một chút.

    Sau khi chạy qua chạy lại 3-4 quán như thế, Dương Nam đưa tay ra, một cái bánh bao không biết tự lúc nào xuất hiện trong tay của hắn. Hơi nóng ngùn ngụt, thơm phưng phức. Hắn đưa cho Lý Ước rồi nói:

    - Nè, lấp đầy bụng trước đi !

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Lolilover, ngày 20-05-2016 lúc 08:28.
    ---QC---
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía dưới
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía trên
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content


  2. #7
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định

    Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành
    Chương 6: Thân Thế
    Dịch: lolilover


    Chương 6: Thân thế

    Lý Ước rất vui sướng nhận lấy, bèn bắt đầu ăn ngấu nghiến. Vương Lộ ngữa mặt lên nhìn hắn, lắp bấp nói:

    - Đ-đại ca, anh, làm sao mà lấy được vậy ?

    Dương Nam gõ vào đầu cậu ta, cười nói:

    - Kỷ xảo của đại ca nhanh nhẹn thôi.

    Đúng vậy, kỷ xảo của hắn đúng thật là nhanh nhẹn, đã đến trình độ của một số tên trộm vặt hắn từng thấy ở kiếp trước, chỉ cần sướt qua bên cạnh một cái, thì có thể bất tri bất giác mà lấy bánh bao cầm vào trong tay.

    Vương Lộ nuốt một ngụm nước miếng, rồi nói:

    - Đại ca, quá tuyệt vời, dạy em, mau dạy em đi ! Có chiêu này, thì em không cần lo đói khát rồi !

    Dương Nam khó xử một chập, hắn thật sự không có kinh nghiệm về chuyện này, đây chỉ đơn thuần là một trong những ưu điểm của cơ thể này thôi. Nào có tuyệt chiêu gì có thể dạy chứ ?

    Suy nghĩ một lúc, hắn lập tức đem những gì đã từng xem trong tivi ra nói một chút:

    - Dạy đệ cũng không khó. Đệ đi về nấu một chút nước nóng, rồi đem miếng đồng bỏ vào trong nước nóng, nhiệt độ lúc bắt đầu không cần quá cao. Hãy thử dùng tốc độ nhanh nhất để lấy miếng đồng từ trong nước nóng ra, đến khi ở trong nước sôi lấy được miếng đồng mà không làm tổn thương đến cánh tay, thì đệ xuất sư rồi đấy.

    Hai cậu nhóc nghe cực kỳ chăm chú đến không chớp mắt. Thấy hắn nói xong, Lý Ước mới nuốt xuống miếng banh bao cuối cùng, bởi vì nuốt gấp quá, nên cậu ta đột ngột ho lên.

    Dương Nam vỗ vào phần lưng của cậu ta, giúp cậu ta thông khí. Ngay sau đó, Lý Ước rưng rưng nước mắt nói:

    - Đại ca, được rồi, được rồi !

    Dương Nam nhìn tên nhóc này, tuy rằng cậu ta mới 8-9 tuổi, nhưng mà môi hồng răng trắng, trên trán lại có một luồng khí chất hơn người. Nếu không phải quần áo rách rưới bẩn thỉu, thì chỉ nhìn nhìn tướng mạo của cậu ấy, chắc chắn người ta sẽ tưởng rằng cậu ta là con em của gia đình giàu có, trong nhà không giàu thì sang !

    Phải biết rằng cậu ta chỉ là một thằng ăn xin, một thằng ăn xin nhỏ nhoi, khí chất hơn người ở đâu ra ? Chỉ có thể giải thích rằng có lẽ xuất thân của cậu ta có chút đặc biệt.

    Dương Nam nhìn ngang nhìn ngữa một lúc, rồi hỏi:

    - Lý Ước, gia đình của đệ gồm có những ai, đệ còn nhớ không ?

    Lý ước lắc đầu, Vương Lộ đang ở một bên liền nói:

    - Đại ca, anh không biết đấy thôi, nửa năm trước, lúc em nhặt được Ước đệ, cậu ta đang bể đầu chảy máu, trên khắp cơ thể đều là các vết thương màu xanh tím. Lúc đó, hỏi gì cậu ta cũng không biết. Nếu không phải trên người cậu ta còn có một miếng ngọc bội, phía trên có khắc hai chữ Lý Ước, thì đến tên của mình cậu ta cũng không biết.

    - Vậy ngọc bội đâu ?

    Vương Lộ nhìn Lý Ước một cái, rồi nói:

    - Thằng nhóc này rất coi trọng nó, cậu ta cực kỳ sợ người khác trộm đi mất. Nên luôn mang theo nó trên người và giấu cực kỳ chặt chẽ, em đã tìm kiếm vài lần, cũng tìm không được.

    Dương Nam nhìn về phía Lý Ước. Cậu nhóc này chắc sợ bọn hắn sẽ cướp ngọc bội của mình, cậu ta lập tức co người lại, lui về phía sau hai bước.

    Vương Lộ 'chậc chậc' hai tiếng, rồi nói:

    - Nhìn xem, thằng nhóc này chính là không thú vị ở điểm này.

    Dương Nam nhìn dáng vẻ của cậu ta, giống như là không biết gì cả, đây hoàn toàn là bản năng trong tiềm thức, biết được mình cần phải bảo hộ tốt miếng ngọc bội ấy. Hắn lập tức cười nói:

    - Đừng nói bậy, Ước đệ đã coi trong trọng nó như thế, vậy thì thôi đi. Vương Lộ, sau này không nên nhắc lại chuyện về ngọc bội với người khác nữa.

    Vương Lộ lên tiếng đáp:

    - Vâng !

    Tên Vương Lộ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tướng mạo lại thông minh lanh lợi, hơn nữa đầu lông mày rộng, đôi mắt hữu thần, tuy rằng hơi đen một chút, nhưng cũng là một người có mặt mũi cân đối, khí thiêng tràn đầy. Nhân vật như vậy, nếu như được bồi dưỡng tốt, thì nói không chừng cũng là một nhân tài. Dương Nam âm thầm suy nghĩ trong lòng.

    - À, còn Lộ đệ thì sao ? Hoàn cảnh gia đình đệ như thế nào ?

    Vương Lộ vừa nghe nhắc đến mình, sắc mặt tối lại:

    - Em từ nhỏ thì đã biết được mình chỉ có người mẫu thân. Đại ca, anh không biết đấy thôi, mẫu thân của em, trông rất xinh đẹp ! Tuy nhiên bà ấy ở bên ngoài, thường biến bản thân thành một người cực kỳ xấu xí. Ban đầu, ở chỗ nhà em còn có vài mẫu(1/15 hecta=1 mẫu) ruộng xấu. Cũng đũ cho mẹ con bọn em ăn rồi.

    - Sau này...

    Nói đến đây, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:

    - Sau này, thằng họ Tôn đáng chết ở bên thành Đông, không biết như thế nào mà nhìn được diện mạo thật sự của mẹ em, rồi ông ta bắt mẹ em đi, đợi đến lúc em tìm được mẫu thân, thì bà ấy đã chết rồi ! Đã tự tử vì bảo vệ sự trong sạch của mình !

    - Sau này em tìm cơ hội để đâm thằng họ Tôn chó chết đó một nhát, sau đó liền chạy ra ngoài làm ăn xin !

    Dương Nam gật đầu, trong lòng nghĩ rằng: "Hầu như mỗi một người đều có cố sự của mình. Đặc biệt là loại người bất hạnh này !"

    Hắn nói một cách chậm rãi:

    - Chớ lo, đã theo ta, thì các đệ không cần lo lắng về bữa ăn đâu.

    Hắn nhìn Lý Ước và Vương Lộ một cái, rồi nói tiếp:

    - Khẩu âm của các đệ, hình như không phải khẩu âm của nơi này.

    Vương Lộ cực kỳ kiêu ngạo nói rằng:

    - Tất nhiên, hồi trước có không ít người đều nói, em với Tiểu Ước đều là khẩu âm kinh thành. Nói không chừng, ba mẹ chúng em đều là nhân sĩ(1), ở kinh thành đó !

    Dương Nam gật đầu, ngẫm nghĩ trong lòng: "Có lẽ, nếu có cơ hội thì phải đến kinh thành chơi một lần."

    Nghĩ đến một việc, hắn liền hỏi:

    - Mà này, các đệ biết chữ không ?

    Vương Lộ đắc ý nói:

    - Đương nhiên, em và Ước đệ đều biết chữ ! Ước đệ còn biết ngâm thơ đấy !

    Nói xong, cậu ta liền ngồi xổm xuống ở một góc, dùng nhánh cây viết vài chữ. Dương Nam vừa thấy những chữ phồn thể này. Trong lòng hắn càng thêm khẳng định phụ thân của hai tên nhóc này, chí ít cũng là người từng đọc sách. Thân thế của bọn họ, nói không chừng còn có một chút cố sự nữa.

    Ba người cười cười nói nói, một chốc liền vứt chuyện thân thế ra sau đầu. Lý Ước vừa ăn một cái bánh bao, thì cái bụng của cậu ta cũng gần như đầy rồi. Do đó, tinh thần cũng rất tốt, cậu ta nhìn vào ánh mắt của Dương Nam, cũng không có xa lánh và hoảng sợ như trước nữa.

    Vương Lộ xoay đầu lại nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi nói:

    - Này, sao không thấy thằng Triệu mặt rổ rồi ? Đại ca, tốt quá rồi, chúng ta đã cắt đuôi được hắn rồi. Đợi chút chúng ta trở lại chỗ đó nấu thỏ ăn !

    Dương Nam cười nói:

    - Sao đệ dám chắc rằng hôm nay sẽ có thỏ ăn ?

    Vương Lộ đắc ý ngẫng đầu lên nói:

    - Còn phải nói, đại ca ra tay mà, nào có trắng tay bao giờ ? Không có thỏ cũng có gà rừng !

    Lý Ước mỏi mắt chờ mong mà nghe hai người nói chuyện, cậu ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, trên mặt nở một nụ cười cao hứng.

    Ba người càng nghĩ về món thịt ấy, thì càng kích động. Do đó vừa xoay người, liền chạy về phía khu rừng ấy. Vương Lộ vừa chạy vừa nói:

    - Đại ca, hôm nay chúng ta không cần thiết đi xin ăn rồi, chúng ta lại đào thêm 17-18 cái hố nữa, sau này chuyên tâm đợi ăn thôi.

    Dương Nam cười nói:

    - Ở đâu ra nhiều thú rừng như thế để cho đệ đợi đây ?

    Nói đến đây, hắn nhìn một cái, khắp chốn đều là rừng cây của ngọn đồi thuở sơ khai này, hắn suy nghĩ trong lòng: "Cũng không biết chừng ! Bèn không nói tiếp nữa."

    Ba người nóng lòng, một chốc, đã chạy vào trong khu rừng ấy. Vương Lộ kéo theo Lý Ước, gấp gáp mà chạy đến những cái bẫy gần đấy, cậu ta đẩy nhẹ từng bải cỏ ra để xem. Ngay vào lúc xem đến cái thứ 7, một giọng nói đầy kinh hỉ vọng lại:

    - Đại ca, em đã nói là có mà ! Nhìn xem, trong này có con gà rừng nè !

    Lý Ước ở một bên chảy nước miếng, cậu ấy nhảy lên rồi vươn tay ra, cố sức bắt lấy con gà mà Vương Lộ đang giương lên cao. Dương Nam cười nói:

    - Được rồi, đưa con gà cho Lý Ước đi.

    Vương Lộ thuận tay bỏ xuống, Lý Ước lập tức nhặt lên. Sau đó Vương Lộ lại chạy đi xem những cái hố khác. Nhưng mà, hiển nhiên là chỉ có mỗi một con gà rừng này lọt lưới thôi.

    Vương Lộ túm một cái lấy lại con gà từ trong tay của Lý Ước, rồi nói:

    - Đưa cho đại ca đi, để anh ấy nấu.

    Hai cậu nhóc liền nhìn Dương Nam một cách mong mỏi.

    Dương Nam cầm lấy, rồi kêu hai cậu nhóc đi đun nước, đợi nước sôi rồi, mới rưới lên trên con gà, lại nhổ một cái, chỉ một lần thôi thì đã nhổ hết lông gà rồi. Dương Nam vừa rửa gà vừa nói:

    - Nhặt lông gà lên đi, sau này có thể làm mũi tên.

    Lý Ước lập tức chạy lại thu gôm một cách cẩn thận. Một lúc sau, con gà đã được sơ chế xong rồi. Dương Nam chợt hối hận: "Đúng rồi, mình thế nào lại quên là có thể làm món gà ăn mày nhỉ ?"

    Hắn bỏ con gà vào trong nồi, cái nồi này là cái nồi hỏng, nó được Vương Lộ đem ra từ trong ngôi miếu. Bởi vì rất ít khi dùng đến, nên nó sớm thì đã gỉ sét rồi. Vào hôm qua, Dương Nam đã kêu Vương Lộ rửa sạch cái nồi nhiều lần rồi mới sử dụng. Hôm qua dùng xong, liền cất ở chổ này, dự trù để khi khác dùng tiếp.

    Lại ở gần đấy, nhặt lên một số loại thảo mộc có thể ăn được. Rửa sạch rồi bỏ vào trong nồi, nấm mỡ có rất nhiều, tiện tay nhặt lên, cũng là một nắm lớn. Làm cho Dương Nam phải than thở rằng thức ăn nhiều như thế đấy, nhưng hai cậu ăn xin nhỏ tuổi này không biết mà thôi.

    Khi gà sắp chín, hắn cho thêm nắm mở và thảo mộc vào trong nồi . Lý Ước ở một bên liền nói:

    - Đ-đại ca, cái này có độc !—— Cậu ta dùng ngón tay chỉ vào nấm mỡ.

    Dương Nam cười nói:

    - Đây là nấm rơm, không có độc đâu ! Những cây nấm có độc, đều rất rực rỡ, xinh đẹp.

    Lý Ước gật đầu, rồi nói:

    - Đại ca, sao k-không cho thêm muối vào !

    Dương Nam vừa nghe liền nghĩ: "Chà ! Thằng nhóc này còn kén ăn hơn cả mình !", hắn thở dài rồi nói:

    - Không có muối, muốn cho thêm vào cũng không được !
    ———————————————— ———————————
    (1): có thể chỉ về: _người có học vấn.
    _ dân chúng, bách tính.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Lolilover, ngày 07-05-2016 lúc 07:50.
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía dưới
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía trên
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  3. #8
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định

    Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành
    Chương 7:
    Dịch: lolilover


    Chương 7:

    Lý Ước chớp đôi mắt to của mình vài cái, rồi nói:

    - Có mà, ở trên cây có đấy !

    Dương Nam và Lý Ước cùng xoay đầu lại nhìn cậu ta. Dương Nam nhếch mày, lấy làm lạ nói:

    - Ở trên cây có à ?

    Lý Ước gật đầu, rồi kéo tay của hắn, liền chạy về một phía của khu rừng. Dương Nam ra hiệu bảo Vương Lộ canh chừng nồi gà, rồi chạy theo sau lưng Lý Ước, bọn họ vừa chạy một hơi khoảng 2-30 phút, thì phía trước đã xuất hiện vài cây có hình dạng kỳ quái. Ở mặt ngoài của cái cây bị lột vỏ ấy, có một số thứ màu trắng ngần, nếu nhìn kỹ thì đúng là có chút giống muối.

    - Chính là nó à ? —— Dương Nam hỏi.

    Lý Ước gật đầu xác nhận. Hắn hỏi tiếp:

    - Đệ ăn qua chưa ?

    Lý Ước gật đầu lần nữa.

    Dương Nam suy nghĩ trong lòng: "Lạ thật, tại sao trước giờ mình chưa từng nghe qua về cái thứ này ?", hắn duỗi tay ra, ở trên cây cạo xuống một ít, rồi cho vào trong miệng, thật sự là mùi muối ! Hơn nữa đầu lưỡi của hắn mách bảo rằng thứ này không có độc.

    Thôi kệ mợ nó ! Dương Nam đã muốn có muối cả hai ngày nay, liền dứt khoát thu gôm toàn bộ những thứ màu trắng ngần này. Lúc gần đi, hắn lại cẩn thận cạo xuống vài miếng vỏ cây. Hắn ngẫm nghĩ: "Thứ này y chang hương trầm, đều là nhựa cây, ngày mai mình sẽ đến xem lần nữa, coi nó có ra cái mới không."

    Hai người đem muối về, lúc cho thêm muối vào trong nồi, hương thơm của thịt gà toả ra ngào ngạt.

    Ba người không sao nhịn được nữa, mỗi người cầm một cái chén mẻ, rửa sạch liền múc đầy canh gà vào trong chén. Bữa ăn này, là bữa ăn mà từ lúc Dương Nam xuống núi đến nay ăn đến hạnh phúc nhất.

    Sau khi ăn xong, ba người ngay cả nước canh cũng uống sạch. Hạnh phúc mà giấu mình trên bải cỏ, nhìn trời xanh mây trắng trên trời cao, không có ai muốn nói chuyện. Mọi người hãy còn chìm đắm trong sự sung sướng mà mỹ thực mang lại.

    Dương Nam nghĩ: "Ở kiếp trước, mình có đủ sơn hào hải vị, nhưng tại sao mình lại không cảm thấy hạnh phúc nhỉ ? Chẳng lẽ, thật sự phải trải qua gian khổ, mới cảm thấy được vị ngọt ? Lần này là do mình quá thèm ăn, cho nên vừa ăn một chút gà, thì có thể hạnh phúc đến như vậy ?"

    Hắn lười nhác, bất động giấu mình trên mặt đất, hai cậu nhóc kia cũng vậy. Một chốc, một tiếng ngáy vang lên, thì ra là thằng nhóc Lý Ước, vậy mà đã ngủ rồi. Dương Nam nhìn hai người một cái, cảm thấy mình cũng rất buồn ngủ.

    Vì vậy, ngay sau đó, cả ba người liền đi vào trong giấc mơ ngọt ngào.

    Lúc tỉnh lại, trời đã gần trưa. Ba người ăn no, ngủ ngon, liền đứng dậy, chuẩn bị đào thêm vài cái hố nữa, chuẩn bị cho sau này, sống những ngày tháng "Ngồi mát ăn bát vàng".

    Lần này, bọn họ càng đi ra xa hơn đào hố, đào đến tối, bọn họ tổng cộng đào được 20 cái hố, cả mảnh rừng này đều bị bọn họ đào qua một lần.

    Vương Lộ nói:

    - Chúng ta đã có 30 mấy cái hố này, thì sau này ba người chúng ta không cần sợ đói rồi. Đợi đến khi ăn hết động vật ở đây, chúng ta lại đi đến khu rừng khác đào tiếp.

    Dương Nam cười một cái, hắn để mặc cho hai thằng nhóc đắm chìm trong viễn cảnh tốt đẹp. Khi những cái bẫy vừa được bọn họ bố trí xong, thì mặt trăng đã lên đến giữa trời(khoảng 12 giờ), ba người vất vả suốt cả ngày, đúng là có chút đói bụng.

    Không lâu sau, Vương Lộ liền ở một trong những cái bẩy, móc ra một con gà rừng. Lần này, Dương Nam dự định làm món gà ăn mày. Bản thân hắn chưa từng làm qua, những gì hắn biết, đều học được từ trong tivi.

    Mặt ngoài của con gà gồm cả lông bị hắn dùng bùn đắp lại, đương nhiên, nội tạng của con gà cũng đã được hắn làm sạch. Sau đó, hắn ngắt một chiếc lá sen, bọc con gà lại. Ở trong bụng con gà cũng bị hắn nhét vào thêm một số gia vị, như muối và các loại rau dại có thể ăn được. Bởi vì hắn không rõ nên đặt lá sen ở đâu, cho nên hắn dứt khoát ở mặt ngoài lông gà, đắp lên một lớp lá sen, hắn lại lần nữa trát lên bùn đất, sau khi trát xong, lại trát thêm một lớp nữa.

    Sau khi làm xong, hắn bỏ con gà vào trong đống lửa, ba người liền trực tiếp nằm thẳng cẳng bên đống lửa, vừa nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao, vừa trò chuyện với nhau.

    - Đại ca...

    Vương Lộ nói:

    - Đại ca, thật tốt khi gặp được anh, đại ca của chúng em quả thật là thần tiên, cái gì cũng biết !

    Lý Ước ở một bên, cũng dùng ánh mắt lấp lánh mà nhìn hắn. Dương Nam ưỡn ngực lên, đắc ý một chặp, hắn luôn cảm thấy mình bồng bột hơn trước rất nhiều. Sau một lúc, hắn liền có chút mắc cười: "Tại sao mình càng ngày càng ấu trĩ vậy ? Vừa nghe những lời nói này, thì đã đắc ý như một con gà trống rồi !"

    Hắn thường xuyên cảm thấy, dường như bản thân thực sự là một cậu nhóc 12 tuổi, vô luận là tư tưởng, hay hành vi, đều giống như những cậu nhóc ở độ tuổi ấy.

    Hắn không biết, đây chính là một trong những đặc tính của cuộc lịch luyện này, cũng chính là thay đổi nhân vật ! Hắn sẽ ở trong lúc bất tri bất giác, mà nhập vai vào nhân vật đó, bao gồm tính cách, tư tưởng và hành vi. Đương nhiên, đối với một người mang theo ký ức của kiếp trước và có thân phận là yêu tinh như hắn, thì cho dù có chìm ngập trong “vai diễn” như thế nào đi nữa, thì hắn cũng vượt qua lẽ thường, dùng ánh mắt của người ngoài cuộc để đối đãi bản thân và người khác.

    Lúc này, Vương Lộ đang cố bắt chuyện mà nói rằng:

    - Đại ca, em cảm thấy cuộc sống hiện giờ thật dễ chịu. Ngay cả Hà trại chủ của sơn trại ấy, chắc chắn cũng không sống tốt bằng em !

    - Hà trại chủ ? Sơn trại ở đâu ra ?—— Dương Nam lấy làm lạ hỏi.

    - Đại ca mới tới, rất nhiều chuyện ở đây anh ấy đều không biết.

    Vương Lộ nói như vậy là để giải thích cho Lý Ước nghe. Sau đó cậu ta xoay đầu lại nói:
    - Đại ca, sơn trại đó nằm ở hướng đông cách toà thành này 3-40 dặm. Kêu cái gì mà sơn trại Long Hổ, vị trại chủ ấy họ Hà.

    Cậu ta vừa đè thấp giọng xuống vừa lén lút nói:

    - Đại ca, anh có điều không biết rồi, Tri Phủ đại nhân của thành Dương chúng ta, em nghe đồn rằng ông ấy có liên hệ rất mật thiết với tên trại chủ họ Hà đó. Có người nói, cái sơn trại Long Hổ ấy căn bản chính là được lập ra dưới sự chỉ thị của Tri Phủ đại nhân. Do đó, mỗi lần quan binh đi tiễu phỉ(1), thì càng dẹp càng nhiều ! Đến sau này, việc này bị quan phủ ém nhẹm lại. Hơn nữa khi sơn trại Long Hổ này đi cướp của, thứ nhất là họ không có đả thương ai cả, thứ hai là bọn họ rất biết cách né tránh những người có thế lực, họ chỉ chọn một số thương nhân đơn độc từ xa đến. Chính vì vậy, ha hả, hiện giờ, người dân thành Dương, đều đã biết được có một sơn trại như thế.

    (1): dẹp trừ giặc cướp.

    Dương Nam cười nói:

    - Không ngờ đệ lại rất nhạy bén với những tin tức đấy !

    Vương Lộ đắc ý nói:

    - Đó là đương nhiên, chuyện của thiên hạ, không có việc gì mà ăn xin chúng em không biết.

    Dương Nam vừa nghe, trong lòng chợt động, hắn hỏi:

    - Như vậy, ở đây có Cái Bang không ? Chính là bang hội do ăn xin trên toàn thiên hạ cấu thành đấy ?

    - Bang hội của ăn xin ? Chưa từng nghe qua ! Đại ca từ đâu nghe được vậy ?

    Hắn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vương Lộ, không khỏi có chút thất vọng. Hắn bèn hỏi tiếp:

    - Vậy võ lâm thì sao ? Đệ nghe qua chưa ?

    Vương lộ liền đáp:

    - Tất nhiên là em nghe qua rồi, trong võ lâm có rất nhiều đại anh hùng và đại nhân vật, đó là nơi mà em khát khao nhất.

    Dương Nam gật đầu, không có nói tiếp nữa.

    Lúc này đã khuya, ba người nằm bên đống lửa, cả mặt đất đều khá ấm, hơn nữa hiện giờ là cuối hạ, thời tiết căn bản không lạnh cho lắm. Do đó ba người cho rằng ngủ ở đây một đêm cũng chẵng sao.

    Một lúc sau, Dương Nam ước tính món gà ăn mày đó chắc cũng chín tới rồi. Liền móc nó ra, để nguội một chút rồi bóc lớp bùn, nó vừa được bóc ra, thì mùi hương nhẹ nhàng kích động lòng người liền lan toả khắp nơi.

    Lý Ước và Vương Lộ từ trước đến giờ chưa từng ngữi thấy mùi thơm này, tức thì làm nước miếng của hai cậu nhóc chảy tới tận hàm dưới, bọn họ ngây ngốc liếc nhìn con gà ấy, mắt cũng không chớp lấy một cái.

    Dương Nam nhìn thấy vẻ mặt của họ, bản thân hắn cũng nuốt xuống một ngụm nước miếng, hắn nghĩ: "May thay con gà này đủ lớn, nếu không thì mình quả thật không muốn chia cho họ."

    Hắn chia con gà làm ba phần, sau khi chia cho mỗi người một phần, hắn liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.

    Trên thịt gà có mùi thơm của lá sen, còn có vị tươi của vài loại rau dại khác nhau. Đích thực là ngon đến không tả nổi, trong giây phút ấy, Dương Nam cảm thấy , cho dù Hoàng Đế, chắc chắn cũng chưa từng ăn qua loại mỹ vị này.

    Vương Lộ vừa ăn vừa nói một cách bập bẹ:

    - Ngon quá ! Thơm quá ! Trước giờ, em chưa từng nghĩ tới có món ăn ngon đến như vậy.

    Trong ba người, ngoài ý muốn là chỉ có Lý Ước khiêm tốn mà ăn từng miếng nhỏ. Vương Lộ lấy làm lạ hỏi:

    - Ước đệ, sao vậy ? Chẳng lẽ đệ không thích ăn ?

    Nói đến đây, ngay cả nước miếng của cậu ta cũng chảy ra ngoài, cậu ta dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn chằm chằm vào phần gà trong tay Lý Ước, Chỉ đợi cậu ấy nói hai chữ "không thích", thì cậu ta sẽ lập tức ra tay đoạt lấy.

    Ánh mắt y chang lang sói ấy, làm cho Lý Ước hoảng sợ một chập, cậu ấy không tự chủ được mà giấu phần gà của mình ra sau lưng. Mở miệng ra gấp gáp nói:

    - Không phải. Do ngon quá, em sợ sau này không được ăn nữa. Cho nên em muốn ăn từ từ. Để cảm nhận món ăn tốt hơn.

    Dương Nam và Lý Ước đều cười. Vương Lộ càng cười lớn hơn, nói:

    - Cái thằng oắt con này, có đại ca ở đây, thì sao có thể ăn không được ? Lại nói, vừa rồi, chúng ta chẳng phải cũng đã học được rồi sao ? Sau này, chúng ta có thể tự mình làm mà ?

    Lý Ước suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lý, cậu ta cầm phần gà của mình đến trước mặt, liền bắt đầu ăn từng miếng lớn.

    Lúc này, ánh sao dày dặc, đang nhấp nháy ở trên không trung, thỉnh thoảng có từng làn gió mát, rào rạt luồng qua đám lá cây rậm rạp, ở trong đêm yên tỉnh này, mang lại cho ba người một cảm giác hiu quạnh khác biệt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía dưới
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía trên
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  4. #9
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định

    Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành
    Chương 8:
    Dịch: lolilover


    Chương 8:

    Ngày hôm sau, ba người đều không có đi vào thành, mà lại nghe theo lời Dương Nam, đi tìm bộng cây.

    Chớp mắt thì đã sắp đến mùa thu rồi, hằng ngày vào mỗi buổi sáng, thỉnh thoảng lại có từng làn gió lạnh thổi đến, quả thật có chút se lạnh. Khiến cho con người có thể cảm nhận được mùi vị của tiết trời vào thu. Bởi vì “Cẩn tắc vô ưu”, cho nên Dương Nam dự định, một lần nữa vì ba người tìm kiếm một chốn dung thân.

    Cây cối nơi đây rậm rạp, tuy rằng thường xuyên vẫn có một số nhà nông đến đây lấy gỗ, nhưng suy cho cùng thì cũng không lấy được bao nhiêu. Cây cối đã tích luỹ tại khu rùng này ngàn vạn năm, cho nên chúng dường như có mặt ở khắp mọi nơi.

    Lại một ngày trôi qua, hôm nay ở một nơi sâu trong rừng cách bên ngoài mười dặm, ba người đã tìm thấy một cái cây to, cái cây đó rất lớn, lá cây rậm rạp, chồng chất, nhìn không xuể. Rễ cây và cành cây vươn dài ra khắp nơi. Ở dưới cây, có một bộng cây, tổng kích thước của nó cỡ 1-2 căn nhà, ít nhất cũng có 5-60 mét vuông. Hơn nữa ở hai hướng Đông, Nam của bộng cây to lớn này, mỗi bên đều có một cái lỗ lớn.

    Dương Nam ở bên ngoài nghểnh đầu lên quan sát, khi thấy được bên trong không có động vật gì nguy hiểm. Hắn liền dẫn đầu đi vào trước. Bên trong bộng cây cực bẩn, vì ở trong này toàn là rác. Ba người tổng cộng tốn hết 3 ngày thời gian, mới quét dọn sạch sẽ.

    Sau khi làm sạch nơi này, Dương Nam liền suy nghĩ: “Cái lỗ ở phía Nam rất lớn, có thể làm cửa, cái lỗ ở phía Đông thì nhỏ hơn rất nhiều, vừa đúng để làm cửa sổ. Hơn nữa, ba người, cần phải chuẩn bị chỗ cho 3 cái giường. Nói tóm lại, nơi này có thể xem như một căn nhà.”

    Vì vậy, Dương Nam phân công xuống, cậu nhóc Lý Ước sẽ tiếp tục ở phụ cận tìm kiếm một lượt, để xem có bộng cây nào có thể dùng để chứa đồ hay không, còn Vương Lộ thì cùng đi với cậu ta, đốn gỗ để đóng giường, còn hắn thì suy nghĩ xem nên dùng thứ gì để dán cửa sổ.

    Ngay vào lúc Dương Nam đang nấu cơm cho 3 người, thì Vương Lộ đã kiếm được cho mình một lưỡi rìu, cũng chính là một cây rìu vừa cũ vừa mục nát, còn về phía Lý Ước, thì cậu ta ở một góc trong khu rùng cũng tìm được một bộng cây có kích thước cỡ nửa căn nhà.

    Sau khi ăn cơm xong, Dương Nam xác định bộng cây ấy không có động vật nguy hiểm sinh sống, bèn giao cho Lý Ước quét dọn bộng cây ấy, Vương Lộ thì phối hợp với Dương Nam trang trí nhà cây.

    Lưỡi rìu khá cùn, phải tốn rất nhiều sức mới chặt đứt được một gốc cây. Dương Nam tỉ mỉ mà chặt nó thành từng cọc nhỏ. Chiếc giường này, quả thực là không thể làm đến tinh xảo được, cùng lắm thì chỉ có thể dùng để ngủ mà thôi.

    Lại tốn hơn nửa tháng trời, Dương Nam mới làm xong ba chiếc giường, đặt nó vào đúng chỗ, còn cửa sổ, cũng dùng vài cây gỗ chắn lại, khoảng trống ở giữa cửa sổ thì dùng giấy dán lên.

    Còn về cánh cửa thì phiền phức một chút, chẳng qua, dưới sự “hi sinh” của hai con thỏ, bọn họ đã “thỉnh” được một người ăn xin từng làm thợ mộc. Cũng không biết tên đó làm như thế nào, không ngờ lại khéo léo mà lắp lên một cánh cửa cho bộng cây của bọn họ.

    Trong việc này, loại công cụ như đinh là không thể thiếu được. Nhưng chuyện này cũng không khó, chỉ cần lấy một con gà ra trao đổi thì đã có được cả một bao lớn.

    Tên ăn xin từng làm qua thợ mộc ấy, tự xưng phụ thân của mình là môn đệ của Mặc Môn, Dương Nam xem tay nghề của cậu ta, không ngờ lại tinh xảo đến phi phàm, ngay cả người hiện đại như hắn, cũng nhìn không ra bất cứ vết sạn nào. Làm hắn không khỏi nổi lên lòng bội phục. Cũng không biết, nhân tài như cậu ta, thế nào lại lưu lạc đến đây làm ăn xin.

    Nhưng mà Dương Nam nghĩ kĩ lại: “Lúc này, những người thợ thủ công ở trong xã hội này không hề có địa vị, thêm vào đó là bọn tham quan tác quái, nên việc cậu ta làm ăn xin cũng là chuyện hết sức bình thường thôi.”

    Độ tuổi của tên tiểu tử này chỉ tầm 15-16 tuổi, lông mày mảnh, đôi mắt cân đối, dáng người cao gầy. Từ sau khi cậu ta ăn món thỏ nướng do Dương Nam nấu, cậu ta ở một bên vừa nói kỹ nghệ đóng giường của Dương Nam quá dở, một bên lại nằm ỳ ra đấy, bày ra một bộ dáng chẳng thèm nhúc nhích.

    Dương Nam thở dài một cái, xét thấy nhà cây này rất lớn, đủ để ngăn ra làm hai căn phòng, Dương Nam liền thu nhận luôn cậu ta. Ngay lập tức, cậu nhóc tên Chu Lam Minh này, liền cao hứng đến nhảy cẩng lên, không chút do dự mà luôn miệng gọi Dương Nam là đại ca. Mặc cho Vương Lộ ở một bên mắng cậu ta không có cá tính.

    Chẳng qua vừa có Chu Lam Minh, thì mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều. Sau khi ở gần đấy chọn ra một bộng cây có hai mặt thông gió làm nhà bếp, ngôi nhà của bốn người, trước sau tốn hết một tháng thời gian, cũng xem như là đâu vào đấy rồi.

    Ba căn nhà cây, căn lớn nhất và tốt nhất dùng để ở, ngoài ra còn có một căn khá chật chội, lối vào của của nó chỉ là một cái lỗ nhỏ, cùng lắm chỉ có thể cho phép một người khom mình bò vào, nên bọn họ xem nó như phòng chứa đồ. Sau đó chính là căn mà có hai mặt thoáng gió được dùng làm nhà bếp và phòng tắm. Đương nhiên, đối với những chi tiết còn xót lại, Dương Nam cũng đã nói sơ qua ý tưởng của mình một lần, phần còn lại thì do Chu Lam Minh với Lý Ước giải quyết.

    Còn về phần Dương Nam, thì hắn dẫn theo cậu nhóc Vương Lộ, ở khắp nơi săn mồi và chế tạo bẫy thú, cùng với sự có mặt của Chu Lam Minh, thì lưỡi rìu cũng được, mà cây dao, cây cuốc cũng tốt, mọi thứ đều ngày càng sắc bén hơn, do đó, những cái bẫy cũng là càng làm càng lớn. Mãi cho đến một hôm, lúc bọn họ săn bắt được một con gấu to lớn, họ mới kinh ngạc mà phát hiện ra: “Thì ra nơi này vẫn còn có nguy hiểm ! Nơi đây có gấu ! Thì có thể có sói, cũng có thể có hổ !”

    Sau khi vác con gấu về, Dương Nam liền tốn hết một khoảng thời gian, để mổ xẻ con gấu. Lấy mật gấu ra, chuyện này là quan trọng nhất. Bởi vì cái thứ này có thể dùng để giải độc, mật gấu càng tươi thì càng đáng tiền. Sau đó thì cắt tay gấu rồi lấy da.

    Sau khi Dương Nam đã tắm rửa sạch sẻ và từ chối cho bọn nhóc đi theo, một mình hắn đi đến một nhà thuốc lớn trong thành, “Tu Đức Đường”.

    Tuy rằng y phục trên người hắn hơi củ nát một chút, nhưng mà, bởi vì dáng vẻ của hắn vẫn còn đoan chính, trắng nõn như thế, nên làm cho cậu giúp việc nhỏ tuổi nhìn hắn cả nửa ngày, cũng không quyết định được là nên đuổi hắn đi hay là cho hắn vào.

    Trong lúc cậu ta còn đang do dự, thì Dương Nam đã đi vào trong rồi, hắn rất tự nhiên mà ngồi ở phía trước bàn thu ngân, vừa gõ lên bàn vừa nhìn về phía cậu giúp việc nhỏ tuổi, nói:

    - Chưởng quầy của ngươi đâu ? Ta có một số hàng tốt, muốn cùng với ông ta làm ăn !

    Cậu giúp việc đối diện với ánh mắt của hắn, liền chấn động bởi tia sáng sắc bén ấy, không ngờ lại rùng mình một cái, đáng lẽ muốn nói lời cự tuyệt, nhưng bây giờ thì không dám nói nữa rồi. Cậu ta đáp lại một tiếng:

    - Được rồi, tôi sẽ đi gọi chưởng quầy.

    Đi đến nội đường, cậu ta lau mồ hôi trên trán, ở trong lòng hô lên: “Thật đúng là con mẹ nó tà môn mà !”

    Cậu ta đi đến trước mặt của thầy thuốc vừa mập vừa lùn, rồi nói:

    - Thưa chưởng quầy, ở bên ngoài có một thằng nhóc, nói là có một số hàng tốt, muốn cùng với ngài làm ăn.

    Thầy thuốc đó bỏ vị thuốc đang cầm trong tay xuống, rồi “ừ !” một tiếng, liền đi ra ngoài. Ông ta nhìn ra phía ngoài một cái, hết nhìn phía bên trái lại nhìn về bên phải, mãi đến khi đối diện với ánh mắt của Dương Nam, ông ta mới lấy làm lạ hỏi:

    - Là tên tiểu tử nhà ngươi nói là có hàng sao ?

    Dương Nam nhìn ông ta bằng ánh mắt sáng rực, lên tiếng đáp lại:

    - Đúng vậy. —— Hắn từ trong túi lấy ra mật gấu. Đặt lên bàn thu ngân.

    Vị thầy thuốc đó nhận lấy mật gấu, vừa nhìn vừa ngửi, rồi gật đầu nói:

    - Không tệ ! Là mật gấu tươi, tiểu tử, ta cho ngươi 5 văn tiền, mật gấu này ta mua rồi.

    Dương Nam vươn tay ra lấy lại mật gấu, dùng vải bịch lại, liền chuẩn bị đi ra cửa. Thầy thuốc đó nói một cách bình thản:

    - Tiểu tử, mật gấu tuy rằng tốt thật, nhưng phải tươi mới dùng được. Cái mật này tuy tươi, nhưng đáng tiếc là vô dụng. Bởi vì không có ai cần dùng đến nó.

    Dương Nam quay đầu lại cười một cái, rồi nói:

    - Trương chưởng quầy ! Tôi có nghe được rằng, cháu trai của Mạc tri phủ, hiện tại mắc phải một căn bệnh, tôi nghe nói căn bệnh đó, mật gấu đối với cậu ta có khá nhiều chỗ tốt. —— vừa nói, hắn vừa xoay đầu về phía trước, cất bước mà đi.

    Lúc này, một giọng nói vọng đến:

    - Mật gấu này ông không dùng, thì cũng có khối người cần !

    Ông thầy thuốc họ Trương ấy nào biết được thằng nhóc này lại tinh tế đến như vậy, ông ta gấp giọng hô “chậm đã !”, sau đó nói:

    - Tiểu tử, xem như ngươi giỏi. Được rồi ! 1 lượng bạc, đặt nó xuống đi !

    Dương Nam ước lượng một hồi, đối với giá tiền này cũng vừa ý, bèn đưa mật gấu cho ông ta, nhận lấy 1 lượng bạc rồi đi ra bên ngoài.

    Hắn ra đến ngoài cửa, vẫn còn nghe được ông thầy thuốc đó đang thì thào nói:

    - Con cái nhà ai nhỉ ? Tuy rằng nghèo, nhưng khí thế này, sự tinh tế này, nào phải hạng tầm thường.

    Dương Nam cười một cái, rồi xoay người đi về phía toà tửu lầu lớn nhất thành Dương, “Phiêu Hương Lâu”

    Lúc đi ngang qua cửa hàng quần áo, hắn suy nghĩ một lúc, rốt cuộc tốn hết 10 văn tiền, thay một bộ quần áo, mới mà giản dị. Tuy rằng bộ quần áo này làm bằng vải bông, nhưng Dương Nam vừa mặc lên, lại có một cảm giác không nói lên lời. Cực kỳ nổi trội, làm cho bà thợ may lớn tuổi ấy chòng chọc mà nhìn hắn cả nữa ngày trời, rồi mới nói:

    - Công tử phong độ quá.

    Bà ta thối lại 90 văn tiền cho Dương Nam, hắn bỏ tiền vào trong tay áo, cất kĩ quần áo cũ, liền đi ra ngoài.

    Những người ra vào Phiêu Hương Lâu, toàn bộ là người có tiền hoặc tao nhân mặc khách, đều rất thích tụ hợp ở nơi đây.

    Dương Nam đi một cách nghênh ngang vào trong tửu lầu, người hầu bàn ở một bên nhìn thấy hắn, chỉ ngẩn người ra một chút, liền gọi một cách cung kính:

    - Công tử, mời vào trong.

    Dương Nam nói:

    - Cho ta một căn phòng yên tĩnh, và kêu ông chủ của các ngươi ra đây một chút, ta có chuyện làm ăn muốn cùng ông ta thương lượng

    Người hầu bàn vừa muốn lên tiếng, liền bị khí thế của hắn bức bách, không tự chủ được mà đáp:

    - Vâng, xin ngài đợi chút.

    Một lút sau, Dương Nam vừa mới ngồi xuống ở phòng riêng, thì vị chưởng quầy đó cũng đi đến rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Lolilover, ngày 22-05-2016 lúc 13:42.
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía dưới
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía trên
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status