Chương 5: Một Loại Tự Tại
Hồ nước thì có rồi, chỉ đáng tiếc là không có muối. Dương Nam cũng biết, muối vào lúc này chắc chắn là rất mắc !
Thức ăn không có muối, Dương Nam ăn không quen, nhưng Vương Lộ lại không quan tâm. Cậu ta ngon miệng mà ăn từng ngụm lớn, ngay cả ngón tay cũng bỏ vào trong miệng mút cả nửa ngày.
Vương Lộ cao hứng nói:
- Đại ca, sau này thì tốt rồi, chúng ta có thể ăn thịt thường xuyên rồi.
- Chỉ là phải đi kiếm thêm chút muối mới ngon. ---- Dương Nam đáp lại.
Vương Lộ vừa ăn vừa nói một cách bập bẹ:
- Đại ca, anh hẳn là con cháu của nhà giàu ! Chứ làm ăn xin mà, đâu có chú trọng nhiều như vậy được, có được miếng ăn là không tệ rồi !
Dương Nam không có trả lời cậu ta, trong lòng đang suy nghĩ nên làm như thế nào để lấy được muối.
Sau khi ăn xong, sắc trời đã nhuộm tối. Vương Lộ không có gan ở lại trong rừng, không ngớt mà hối thúc Dương Nam trở về nhanh một chút. Lúc hai người về đến ngôi miếu hoang tàn đó, vừa đi vào, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Thì ra hai người bọn họ vừa nướng thỏ, do đó trên toàn thân đều có mùi vị ấy. Nhìn thấy 5-6 thằng ăn xin mắt cũng không chớp mà nhìn vào hai người, bày ra bộ dáng dùng mũi ngửi không ngừng, Dương Nam bị dáng vẻ bỏ đói đến trơ xương của bọn họ, doạ đến hắn lùi lại một bước.
Hai người vừa mới ngồi xuống ở một góc, một cậu ăn mày nhỏ tuổi liền chạy qua chỗ của bọn hắn, tên ăn mày nhỏ tuổi đó cỡ 8-9 tuổi, nhưng dáng vẻ xanh xao, hốc hác, thân hình nhỏ bé, giống như đứa bé 6-7 tuổi.
Cậu ấy chớp đôi mắt to, khát vọng mà nhìn vào Vương Lộ, nói:
- Lộ ca, anh trở về rồi ?
Khuôn mặt của Vương Lộ ửng đỏ lên một cách đáng ngờ, cậu ta mập mờ nói:
- Ước đệ, Lộ ca mới đây đã bỏ quên đệ rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc đến nơi của cậu nhóc, cậu ta gấp rút chỉ vào Dương Nam, rồi nói:
- Ước đệ, Đây là đại ca mà huynh mới nhận, bản lĩnh của anh ta khá lớn đó ! Đệ yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ không sợ bị đói nữa !
Cậu ta vừa dứt lời, không chỉ ánh mắt của cậu Ước đệ nọ phát sáng, mà vài tên ăn mày ở một bên, toàn bộ lực chú ý của họ đều dồn lên trên người của Dương Nam.
Một người ăn xin cỡ tuổi trung niên trong đám ăn mày đó hô lên:
- Vương Lộ thằng tạp chủng nhà ngươi, lại đi đâu ăn trộm hả ? Hẳn là vừa rồi mày đã trộm gà của gia đình Dương Nhị để ăn rồi, có đúng không ?
Người này có khuôn mặt hình tam giác, cằm nhọn, mắt lé. Vừa nhìn liền làm cho người ta cảm thấy chán ghét
Dương Nam ung dung mà nhìn Vương Lộ, xem cậu ta trả lời như thế nào. Chỉ thấy Vương Lộ nhìn hắn một lúc, mũi "hừ" một cái, không có đếm xỉa đến người nọ.
Gã ăn mày đó dùng ánh mắt hiểm độc mà nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt của gã ta cả nửa buổi cũng không dời đi chỗ khác.
Rạng sáng, trời còn chưa sáng tỏ. Dương Nam liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào. Cực kỳ dồn dập, hơn nữa có khá nhiều người !
Hắn gấp rút đánh thức Vương Lộ và cậu nhóc tên Lý Ước đang ngủ ở một bên. Thấy hai người mở mắt ra, hắn lập tức nói:
- Đừng lên tiếng, đi theo ta !
Hắn dắt theo hai cậu nhóc, đi đến bên ngoài một đống cỏ khô, rồi trốn vào trong đó. Chỉ để hở cặp mắt nhìn ra phía ngoài.
Lúc này, đám người dần dần sáp lại gần. Vừa nhìn, liền thấy tên tướng mạo xấu xí đang dẫn đầu ấy, còn không phải là gã ăn mày tuổi trung niên đã mắng chửi vào đêm qua.
Chỉ nghe thấy gã cười nịnh nói:
- Bác Dương Nhị, hai thằng ăn xin đó sống ở bên trong. Chính là bọn nó đã trộm gà của gia đình bác !
Vương Lộ ở bên vừa muốn động đậy, liền bị Dương Nam giữ lại. Hắn liếc nhìn Vương Lộ một cái, Cậu ta lập tức ngoan ngoãn mà nép mình ở trong đó.
Người tên Dương Nhị nọ, xem ra là một người nông dân, 3-4 người đàn ông cao lớn đi theo sau lưng ông ta, đều mặc quần áo ngắn gọn của nhà nông.
Chỉ nghe ông Dương Nhị đó cười lạnh nói:
- Hiện nay trong thôn thường hay mất gà ! Nếu như đúng là bọn nó làm, thì hôm nay lão tử sẽ đánh đến bọn nó nhả ra toàn bộ !
Dương Nam nhìn một cái, vật mà ông ta đang cầm trên tay, không ngờ là một cái xẻng, còn mấy người ở phía sau, đa số đều đang cầm các loại cuốc.
Chỉ thấy gã ăn mày tuổi trung niên đó đắc ý cười một tiếng, bước nhanh chạy vào trong, lúc chạy vào còn đá vào cái cửa rách nát một cước, phát ra tiếng vang rất lớn.
Gã vừa đi vào, liền lớn tiếng rống lên:
- VƯƠNG LỘ, THẰNG QUỶ NHỎ, ĐI RA CHO—— chữ tao còn chưa nói xong, hắn liền ngây ra ở đó, chắc là bởi vì không nhìn thấy người.
Lúc này đám người Dương Nhị cũng đã đi vào. Trừng mắt lên nói với gã ta:
- Hai thằng nào ?
Bả vai của gã ăn mày tuổi trung niên đó sụp xuống. Đau khổ nói:
- Không có, K-không thấy rồi !
Dương Nhị trố mắt ra liếc nhìn gã ta, hô lên:
- Không thấy ?
Gã ăn mày đó gấp gáp nói:
- Bác Dương Nhị, chắc chắn là bọn nó đã đi đại tiện ! Đúng rồi, nhất định là vậy ! Bác đợi một chút, bọn nó sẽ trở lại thôi !
Nhóm người Dương Nam ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt nhăn như khổ qua của gã ăn mày đó, muốn cười phá lên, lập tức dùng tay bịt miệng lại, không cho bản thân cười thành tiếng.
Chỉ có trong lòng của Dương Nam đang âm thầm nghĩ rằng: "Xem ra, cho dù làm một thằng ăn xin, cũng không hề dễ dàng !”
Một hàng người đứng ở chổ đó đợi đến nửa thời canh (1 tiếng), thân thể của gã ăn mày tuổi trung niên đó càng thêm co lại. Đôi mắt của gã hồi hộp và trông mong mà nhìn ra phía ngoài. Mãi đến khi Dương Nhị ở kế bên nói:
- Thì ra là thằng ăn xin mày giỡn mặt với bọn tao !
Vừa nói, ông ta vừa đá mạnh một cước, đạp lên trên người của gã ăn xin nọ.
Tên ăn mày đó lập tức hô to gọi nhỏ cầu xin tha thứ, ông Dương Nhị ấy lại đá thêm vài cước, hẳn là xả giận rồi, vung tay một cái rồi nói:
- Đi, chúng ta đi về thôi !
Vừa đi được một bước, lại "phì" một cái nhổ lên trên người của gả ăn xin nọ một cục đờm !
Đợi đám người Dương Nhị đi xa. Vương Lộ và Lý Ước lập tức từ trong đống cỏ khô chui ra. Lại bồi thêm vài cước vào gã ăn mày tuổi trung niên còn đang trừng mắt há hốc mồm.
- Cho ngươi ức hiếp người khác nè ! Cho ngươi làm việc xấu này ! Đồ khốn nạn ! Không ngờ lại vu oan cho ông mày, còn kêu người đến đánh ông mày !
Vương Lộ càng nói càng tức, tay và chân cùng lên. Gã ăn mày tuổi trung niên đó đã bị vài cước của Dương Nhị làm bị thương rồi, không đứng dậy nổi, chỉ có thể vừa chịu đòn, vừa la lớn:
- ây da-ây da ! Tiểu Lộ tử, Lộ gia gia, tha cho ta đi !
Lúc này, tụi ăn mày đã thức từ sớm, nhưng không có người nào lên tiếng, cũng không có hành động gì cả, chỉ yên lặng vây quanh ở một bên xem náo nhiệt.
Sau khi Vương Lộ lại đạp thêm mấy cước, xả bớt cơn tức rồi , mới nói với Dương Nam đang đứng ở một bên:
- Đại ca, chúng ta đi thôi !
Dương Nam đáp lại một tiếng, nhìn ra phía ngoài thấy trời cũng đã sáng hẳn rổi, liền đi ra bên ngoài.
Đi đến đường cái, Vương Lộ nói:
- Đại ca, bây giờ chúng ta đi vào trong khu rừng đó đi !
Dương Nam nói:
- Không cần gấp, chúng ta đi tìm nước để rửa mặt cái đã !
Hắn có yêu thể, không ngại bẩn, chẳng qua sáng sớm thức dậy rửa mặt, súc miệng là thói quen rồi.
Đi đến bên bờ của một con suối nhỏ, hai người rửa mặt, súc miệng một hồi. Vương Lộ bất chợt nói:
- Triệu mặt rổ làm gì mà cứ một mực đi theo sau lưng chúng ta ?
Dương Nam nhàn nhã nói:
- Bởi vì cậu ta muốn biết chúng ta có cách gì để đảm bảo bản thân được ăn no hằng ngày !
Lúc này, Vương Lộ mới biết hoạ từ miệng mình ra ! Cậu ta mở to mắt ra nhìn vào Dương Nam, nửa ngày trời mới mếu máo nói:
- Đại ca, anh đừng giận nha !
Dương Nam cười nói:
- Việc này có gì đáng để giận đâu ! Hôm nay chúng ta qua bên Nam thành xem một cái đi !
Vương Lộ nói:
- Được, nhưng mà nơi đó là địa bàn của thằng Tiền miệng bự. Đến lúc đó nó sẽ đuổi chúng ta đi.
Dương Nam lấy làm lạ hỏi:
- Sao thế ? Ăn mày ở nơi này cũng kết thành bang hội sao ?
Vương Lộ nói:
- Chỉ có bên Nam thành thôi. Còn nơi khác đều là thân ai nấy lo!
Dương Nam suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vậy thì đi khu khác thôi !
Hai người nói đi liền đi, nhưng mà vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu nhóc Lý Ước, đang chớp đôi mắt to của mình, rất ư là đáng thương mà nhìn vào hai người bọn họ. Còn tay của cậu ấy thì đang kéo căng viền áo của Vương Lộ, ngẫng đầu lên nhìn vào Vương Lộ, nói:
- Lộ ca, đệ đói !
Vương Lộ nhìn một cái, ở không xa lắm, thằng Triệu mặt rổ vẫn còn núp dưới ánh mặt trời, giả bộ như không có việc gì.
- Không cần gấp, chúng ta đi lên phố kiếm ăn thôi.
Hiện giờ là sáng sớm, trên đường phố có rất ít người đi đường, chỉ có vài quán ăn sáng đang mở cửa, hương thơm bay khắp phố. Làm ba người không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng. Thật ra Dương Nam và Vương Lộ đều không đói, nhưng mà Dương Nam đã lâu không ngữi thấy hương vị của nhân gian, còn Vương Lộ thì đói đến quá thảm, nhìn thấy thức ăn liền hận không thể chiếm làm của riêng. Chỉ có cậu nhóc Lý Ước này, mới thật sự là đang đói.
Cơn gió của buổi sáng, còn có chút hơi lạnh, thổi lên trên người, lạnh đến thấu xương. Làm Vương Lộ và Lý Ước phải khom lưng hà hơi mấy cái.
Nhóm người Dương Nam đều nhìn thấy những quán ăn sáng đó, nhìn thấy một quán liền ngừng ở một quán. Chỉ cần bọn họ vừa lại gần, thì những người chủ quán nọ, như gặp đại quân của địch. Gấp gáp quơ tay xua đuổi:
- Đi đi đi ! Đồ ăn mày hôi thối, biến ra xa một chút.
Sau khi chạy qua chạy lại 3-4 quán như thế, Dương Nam đưa tay ra, một cái bánh bao không biết tự lúc nào xuất hiện trong tay của hắn. Hơi nóng ngùn ngụt, thơm phưng phức. Hắn đưa cho Lý Ước rồi nói:
- Nè, lấp đầy bụng trước đi !
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile