TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 9

Chủ đề: Chuyển thế vi hồ - 转世为狐 - Lâm Gia Thành.

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định Chuyển thế vi hồ - 转世为狐 - Lâm Gia Thành.

    转世为狐- Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành(林家成)
    Góp ý-Bàn luận

    Nội dung: Nhân sinh nhiều loại, nhưng đều hư ảo, đảo mắt tất cả đều tan biến ! Hắn, một người đã triệt để giác ngộ, vào lúc lâm chung, khát vọng trải nghiệm các loại tư vị khác biệt trong cuộc sống. Và rồi , hắn trùng sinh biến thành một con hồ ly tinh, bắt đầu hành trình "thành niên thí luyện" của mình. Đời thứ nhất , hắn hoá thân thành một người ăn mày, thông minh, mẫn tiệp. Đời thứ hai, hắn hoá thân thành một nàng nha hoàn, tuyệt mỹ khả ái, bằng đôi mắt hồn nhiên nhất, rước lấy thị phi nợ tình. Đời thứ ba, hắn đến Nữ Chủ Quốc, làm một tên công tử phong lưu, văn nhả. Vui cười làm âm dương điên đảo.

    Truyện có tình tiết biến thân aka gender bender, truyện theo dạng slice of life cho nên sẽ có rất ít cảnh hành động, truyện này được dịch bởi một người dốt tiếng trung và lần đầu tập dịch cho nên chất lượng dịch có thể hơi kém , và truyện chỉ được dịch bởi 1 người nên có thể sẽ KHÔNG được update thường xuyên . Cuối cùng là mong mọi người thông cảm hoặc góp ý nếu phát hiện sai xót trong xuyên suốt bản dịch và chúc mọi người có những giờ phút đọc truyện vui vẽ. Cheer

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Lolilover, ngày 06-05-2016 lúc 19:43.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quangtri1255,ronkute,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định Chương 1

    Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành
    Chương 1: Lời Dẫn- Trùng Sinh Rồi Biến Thành Hồ Ly
    Dịch: lolilover



    Chương 1: Lời Dẫn- Trùng Sinh Rồi Biến Thành Hồ Ly

    Dương Nam là một người hạnh phúc, sau khi sinh ra hắn không được bao lâu, mẫu thân liền cầm theo sinh thần bát tự (năm, tháng, ngày, giờ sinh âm lịch) của hắn, đi tìm thầy bói nổi danh nhất trong vùng. Vị thầy bói đó vừa nhận lấy bát tự của hắn, liền hô to một tiếng:

    - Thái Thái, bà rất có phúc khí đó ! Đứa con trai này của bà, sinh ra đã là số phận đại phú đại quý! Thái Thái, người khác tôi chỉ thu 5 nguyên, chẳng qua số phận này của con trai bà, cần phải thu 50 nguyên mới được.

    Bà Dương nghe được lời này, rất vui vẻ giao ra 50 nguyên, đưa cho thầy bói.

    Dưới sự khoe khoang khắp nơi của bà Dương, gần như khắp cả xóm, đều đã biết được con trai của bà là số phận phú quý. Mà Dương Nam, cũng giống như những lời thầy bói đã nói, vào lúc tiểu học, thầy giáo từng nói hắn là thiên tài, hắn có trí nhớ xuất chúng, thành tích học tập của mỗi môn học đều xuất sắc. Còn phụ thân của hắn, thì từ khi hắn ra đời, việc làm ăn càng làm càng lớn, mỗi năm mỗi giàu có hơn.

    Đến sơ trung, thành tích của hắn không những xếp thứ nhất toàn trường, đồng thời còn là soái ca (hot boy :]]) rất có tiếng tăm. Dáng vẻ bảnh trai và thân thiện kia, làm vô số nữ sinh vì hắn rơi lệ, vì hắn mà viết thư tình.

    Nhưng mà, Dương Nam là một người con ngoan, hắn không giống những đứa con trai khác, tuỳ tiện yêu sớm để rồi bước trên con đường gập ghềnh khó đi, hắn là một người thiếu niên, chân chính có nội tâm và ngoại hình đều ưu việt. Do đó, một loạt các cô gái cũng như nhau, đều không lọt vào mắt của hắn.

    Học tới cao trung, hắn vẫn xếp thứ nhất toàn trường.

    Vào lúc này, đội hậu vệ của hắn, đã có thể tổ chức thành một đại đội rồi. Thậm chí vào năm 2 cao trung, có một em nữ sinh nhỏ tuổi, đã vì hắn mà uống thuốc an thần tự sát.

    Sự việc này đã tạo nên đả kích rất lớn đối với Dương Nam, thế nhưng, hắn rất nhanh liền khôi phục lại. Bởi vì, hắn biết rõ, người sai không phải chính mình.

    Sau đó, chính là kỳ thi đại học, hắn lấy thành tích hạng nhất toàn tỉnh, để vào đại học Thanh Hoa. Đây chính là nơi hắn mơ ước. Sau khi vào đại học, hắn lập tức liền bị phong tặng danh hiệu nam sinh đẹp trai nhất trường, hầu như toàn bộ những học sinh tại các đại học phụ cận đều biết được, có một người soái ca gọi là Dương Nam, là một người cực kỳ hoàn mỹ. Bất kể tại phương diện nào, hắn đều có thể xưng là hoàn mỹ.

    Như cũ, rất nhiều người con gái vì hắn mà si dại. Còn sự nghiệp của phụ thân hắn cũng đã mở rộng ra đến vài quốc gia, cha mẹ thì cực kỳ yêu thương hắn, cảm tình giữa hai người họ cũng vô cùng tốt.

    Vào đại học năm thứ ba, hắn đã yêu rồi, đối tượng là sinh viên ưu tú tại khoa trung văn trong đại học Bắc Kinh. Cô ấy trông thật mỹ lệ, nhã nhặn mà mang theo hơi hướm cổ điển, vào lần đầu gặp mặt, đôi mắt đó của cô ấy trong như nước mùa thu, thầm lặng mà nhìn hắn, thân hình ấy, áo caro màu trắng, mặc trên người cô ấy, lại tỏ ra tao nhả đến không tả nổi.

    Giữa hai người bọn họ, là nhất kiến chung tình. Rất nhanh, hai người liền tiến vào trong lưới tình, tình yêu bắt đầu trở nên cuồng nhiệt. Sau khi tốt nghiệp, hai người rất thuận lợi vào làm tại công ty lớn có tầm cỡ quốc tế của gia đình.

    Sau khi kết hôn, hai người đều vô cùng ân ái, hai năm sau, sinh ra một đôi trai gái xinh đẹp, những bạn học cũ đến chúc mừng đều nói:

    - Dương Nam, vì sao tất cả đều như mong muốn của cậu thế ?

    Đúng vậy, Dương Nam thường xuyên có một loại cảm giác, chỉ cần là điều hắn mong mỏi, thứ mà hắn khát vọng, thì đều có thể đạt được.

    Vài năm trôi qua, Dương Nam ở công ty của phụ thân hắn, đã là một vị giám đốc, nhưng không có ai cho rằng hắn là nhị thế tổ (ám chỉ những gã con ông cháu cha) chỉ biết ngồi ăn bám phụ thân mình. Bởi vì hắn là một người thông minh lanh lợi, lại có năng lực như thế.

    Sau đó, ngày tháng liền trôi qua như vậy, sau 30 tuổi, hắn cùng một loại với những người đàn ông cỡ niên kỹ của hắn, lén lút ở bên ngoài nuôi một cô tình nhân.

    Không phải nói vợ của hắn không xinh đẹp, mặc dù cô vợ cũng đã hơn 30 tuổi, nhưng cô ấy nào có thay đổi theo tuổi tác, trái lại khí chất càng thêm sâu sắc, lộ rõ nét cao quý, thanh tao của cô ấy. Dương Nam vẫn rất yêu thương gia đình của mình. Hắn đi vụng trộm, chỉ chẳng qua là cách nghĩ ngán cái đẹp rồi thèm thứ mới, trong đầu hắn tác quái mà thôi.

    Tình nhân nhỏ hơn hắn 10 tuổi, hết sức dịu dàng và chu đáo, có chút khó tính, nhưng đối với hắn thì bảo gì nghe nấy.

    Mà vợ của hắn, vẫn tràn đầy dịu dàng như thế, gần như tất cả những người quen biết hắn, đều biết được hắn có một gia đình hạnh phúc.

    Nhưng ngay vào lúc những ngày tháng hạnh phúc dường như không hề có điểm dừng, thì phụ thân của hắn qua đời, lúc ấy phụ thân cũng đã 70 tuổi rồi, chết một cách tự nhiên(1), cũng tính là chết một cách cực kỳ huyền diệu.

    Thế nhưng, Dương Nam lại hết sức khó chịu, hắn mãi đến hiện tại, mới đột nhiên phát hiện, thì ra con người rồi sẽ chết, phát hiện bản thân, thì ra đang từng bước một đi về cái chết, thời gian trôi qua một ngày, thì hắn càng tiếp cận ngày hắn tử vong hơn.

    Hôm đó, hắn khóc đến cực kỳ thương tâm, quả thực là không thể kềm chế được, cho đến thật lâu sau cái chết của phụ thân, hắn vẫn chưa định thần lại, cũng bắt đầu từ khi đó, thời điểm hắn rảnh rổi, thì sẽ đi lật lại sách của hai nhà phật và đạo, đồng thời, sức hấp dẫn của nữ nhân đối với hắn, cũng yếu đi rất nhiều.

    Lại một năm trôi qua, mẫu thân của hắn cũng qua đời rồi. Cả ngày hôm đó, hắn không hề khóc.

    Sau cái chết của mẫu thân, hắn, một người rõ ràng không cảm thấy thương tâm, lại mắc phải một căn bệnh nặng. Đó là căn bệnh nặng, mà ngay cả bác sĩ trứ danh nhất trên đời cũng không biết là bệnh gì.

    Ngay lúc vợ con đang khóc thương vì hắn, Dương Nam lại rất bình tĩnh, rất điềm đạm mà núp ở trên giường bệnh. Và rồi trong sự vô vọng đối với trị liệu, nữa năm trôi qua, ngay tại thời khắc hắn đối mặt với tử vong, hắn một mực suy nghĩ: "Con người sống vì cái gì, lẽ nào chính là để từng bước rồi từng bước đi đến cái chết ? Nữa đời này, tiền ta cũng có, nữ nhân cũng có ! Ta gần như đã có tất cả những gì mà người đời khát vọng sỡ hữu, người người đều nói ta rất hạnh phúc. Nhưng tại sao chính bản thân ta lại không cảm nhận được ? Thậm chí, ta không cảm thấy chết là một loại thống khổ ?"

    Hắn đã nghĩ lâu thật lâu, sau này, hắn hứa nguyện với trời rằng: "Ông trời, nếu trên thế gian này có sự việc như luân hồi, thì liệu có thể ở trong một thời gian nhất định, cho ta nếm thử các loại tư vị của nhân sinh ? Vì sao con người sống trên cuộc đời này, nhất định phải nghiêm túc như vậy, chấp nhặt như vậy ? Ta có thể xem đời như trò chơi mà qua ngày hay không ?"

    Trong lúc hấp hối, hắn lờ mờ nghe được, từ trong hư không truyền đến một giọng nói mơ hồ:

    - Có thể !

    Dương Nam vừa nghe được, bỗng nhiên mở mắt ra, bật người ngồi dậy, dáng vẻ ấy, dọa đến hết thẩy những người cho rằng hắn đã chết nhảy dựng lên ! Nhìn vẻ mặt tái mét của những vị bác sĩ, còn có vợ con trố mắt ra lớn như vậy, vẻ mặt nhìn không ra là mừng hay sợ. Hắn thì thào một tiếng:

    - Là ai vừa mới nói đó?

    Sau đó, trong lúc mọi người đối với câu nói này của hắn, suy đi nghĩ lại trăm lần cũng không thông, thì đầu hắn đã gục xuống giường, cũng không có đứng dậy nữa.

    Và rồi, ý thức của Dương Nam tiến vào trung tâm của một cái hố đen, lúc này, hắn có một loại cảm giác vui sướng khi được giải thoát , Dương Nam nghĩ rằng: "Trong sách nói sau khi con người chết, sẽ đem theo tâm tình hài lòng đi vào hố đen, xem ra đúng là sự thật."

    Cũng không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, ở trong hố đen ấy, ý thức của hắn phai nhạt từng chút từng chút một. Sau đó, hắn tiến vào trong một loại hư vô.

    Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Dương Nam "Hừ" một tiếng, mở đôi mắt ra. Hắn phát hiện bản thân đang núp trong lùm cây cỏ, đập vào tầm mắt, ngoại trừ bụi cỏ xanh tươi đang che lấp lại thân thể của mình, thì chính là bầu trời xanh lam trong vắt đến không thấy một điểm tạp chất. Trên bầu trời xanh lam trôi nổi vài áng phù vân, những áng mây trôi phiêu đãng tựa như những chiếc giường bông.

    Sau khi ở trong lòng hình dung những đám mây trôi như vậy, Dương Nam cười nhạt một tiếng, nụ cười này, không biết chạm trúng chỗ nào của hắn, đau không chịu được, hắn mắng một tiếng:

    - Mẹ nó !—— Sau khi vừa mắng xong, hắn cảm giác được có chỗ nào đó bất thường !

    Ngay sau khi hắn cất tiếng lập lại lời mắng vừa rồi, quả thực là dọa đến hắn thét lên inh ỏi, cái giọng nói này, cái giọng nói này thế nào lại cổ quái như vậy ?

    Vào thời điểm hắn vùng vẫy để ngồi dậy, hắn nhấc tay lên, nhìn vào phần ngực của mình, hắn trợn trừng mắt, há hốc miệng, nhưng không hề thốt ra bất cứ âm thanh nào.

    Rất khó khăn, hắn mới tìm về ý thức của mình, hắn hết xem xét lại tay trái, thì nhìn tay phải, lại nhìn xem phần ngực, rồi xem xét lại cái chân, sau đó, hắn đứng dậy, nhìn đến "cái đuôi" của chính mình !

    - KHÔNG——

    ———————————————— ———————————

    (1):chết mà không có tác nhân nào hết; chỉ đơn giản là già đi; rồi từ già đến chết không trải qua bệnh tật gì. Cái chết đơn giản là vì tuổi già - mọi thứ trong cơ thể bạn, trong não của bạn ngừng hoạt động.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Lolilover, ngày 06-05-2016 lúc 16:50.
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía dưới
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía trên
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quangtri1255,ronkute,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định Chương 2

    Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành
    Chương 2: Tiếng Cười Trong Hồ Ly Cốc
    Dịch: lolilover


    Chương 2: Tiếng Cười Trong Hồ Ly Cốc

    Ngay khi Dương Nam lặp đi lặp lại động tác này đến lần thứ bảy, hắn cũng không còn tâm tình để thét lên nữa. Hắn bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến một chỗ ven bờ bên đầm nước, trên mặt nước tĩnh lặng, phản chiếu ra một khuôn mặt đầy lông, khuôn mặt đó, thuộc về hồ ly !

    Ngay tại chỗ, Dương Nam cả nửa ngày cũng không hề cử động, ngay sau khi hắn phát hiện bóng hồ ly phản chiếu trong mặt nước, đang làm theo từng động tác giống như hắn. Hắn hét to một tiếng, suýt chút nữa thì đã ngất xỉu.

    Chỉ là suýt chút nữa, bởi vì hắn không có ngất ! Hắn từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng ngất xỉu qua. Sau cơn hoảng sợ, Dương Nam bạt mạng mà mách bảo bản thân:

    "Đây chỉ là đang mơ thôi ! Mình đang nằm mơ ! Mình đã chết rồi ! Đây chỉ là một loại ảo giác vào lúc tử vong mà thôi."

    Tiếp theo, hắn làm theo những gì trong sách đã viết, cắn mạnh lên tay của mình, không đúng, phải nói là ngoạm vào móng vuốt của mình. Tiếp đó, sau một chập "oa oa" mà hô đau, hắn rất bất đắc dĩ mà ngồi tại nơi đó bắt đầu suy ngẫm:

    "Mình không phải đã chết rồi sao ? Chết rồi, sau đó tiến vào một cái hố đen, sau đó, thì đã biến thành một con hồ ly ?"

    Sau đó, hắn nghĩ đến: "Mình không có chết, mình sống lại rồi." Tiếp theo, Dương Nam lại có chút muốn khóc:

    "Sống thì đúng là còn sống, nhưng chính là một con hồ ly ! Mình đã biến thành một con súc sinh rồi !"

    Hắn nghĩ: "Người đời đều nói, sau khi làm việc xấu, thì sau khi chết sẽ biến thành súc sinh !", những việc đã làm vào kiếp trước đều được hắn cặn kẽ nhớ lại một lần, tuy rằng không có đại gian đại ác, nhưng 'tiểu gian tiểu ác' thì đúng là không ít. Chẳng lẽ, đây chính là sự trừng phạt ?

    Hắn liền bò dậy, nhìn vào khoảnh rừng cây dày đặc này, còn có sương khói vòng quanh che phủ núi non. Lúc này hắn mới phát hiện, Nơi hắn đang đứng, thì ra cảnh sắc mĩ lệ đến kinh ngạc. Cỏ thơm hoà lẫn với mặt đất, khắp chốn đều là từng lùm hoa dại, đất trời nối liền nhau, nhìn không thấy tận cùng. Núi biếc vây quanh những ngọn núi xanh quanh co, chim hót từng hồi. Nơi này, có chỗ nào giống với hình dáng của địa ngục ?

    Dương Nam thử đi hai bước, không có lảo đảo như trong tưởng tượng của hắn. Bản thân hắn biết bộ thân thể này nên đi bộ như thế nào. Hắn đi đến một chỗ nọ bên khe suối, nhìn vào bóng phản chiếu trong nước, nhịn không được mà thở dài một cái ! Lại thở dài một cái ! Hắn lại nhìn dáng vẻ xung quanh hoang vu không một bóng người, hắn đột nhiên rống to một tiếng chói tai:

    - AH ————

    Chính vào lúc này, giọng nói của một người cao tuổi vang lên:

    - Mê Oa, ban ngày ban mặt, ngươi la lối om sòm để làm cái gì, làm hại người già như ta cũng không nghĩ ngơi được !

    Dương Nam men theo giọng nói, tức tốc quay đầu lại, liền nhìn thấy một ông lão gầy còm có bộ râu lù bù, đang thiếu kiên nhẫn mà nhìn vào mình.

    Dương Nam vui mừng một chập, hắn phát cuồng hô to trong lòng: "Là con người ! Đây là con người ! Ông ta gọi mình là Mê Oa ! Ông ta biết mình là ai !"

    Hắn ba bước xem thành hai bước mà vọt tới trước mặt ông lão, nói rằng:

    - Lão bá, ông đến thật đúng lúc ! Thật sự rất đúng lúc. Ông xem hình dáng của cháu hiện tại, bình thường không ?

    Ông lão ấy trước tiên nhíu mày nhìn hắn một hồi, ông ta lại lần nữa kỹ lưỡng mà nhìn ngang nhìn ngữa cả nữa ngày trời, rồi nói:

    - Bình thường, vô cùng bình thường ! Sao vậy ?

    Dương Nam cực kỳ vui sướng, một mình lẩm bẩm:

    - Thì ra là mắt của mình có vấn đề ! Mình vẫn là một con người !

    Hắn ngước đầu lên nhìn thấy ông lão còn đang nhìn vào mình, Dương Nam nở nụ cười, qua loa mà nói rằng:

    - Không sao, vừa rồi cháu phát hiện bản thân đã biến thành một con hồ ly, do đó có chút thất thường.

    Lông mày bạc trắng của ông lão đều nhăn lại một chỗ, rồi ông ta phun ra một câu:

    - Ngươi vốn dĩ chính là hồ ly đó, cái gì mà biến với không biến ! Mê Oa, ngươi có phải ngủ đến lú lẫn rồi không, tưởng rằng bản thân thật sự là một con người ?

    Ông ta nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của Dương Nam, lại phun ra một câu:

    - Ngươi không những là hồ ly, mà còn là "hồ ly tinh" đã đắc đạo 500 năm. Cũng không phải là chưa thấy qua nguyên hình của bản thân, ngươi ở đó bát nháo làm cái gì !

    Dương Nam lấp ba lấp bấp nói:

    - Lão, gia gia, cháu, là một con, hồ, ly tinh ?

    Ông lão bịt miệng hắt hơi một cái rồi nói:

    - Chúng ta đều là hồ ly tinh. Được rồi, Mê Oa, đừng chơi mãi trò này. Bây giờ gia gia không thích trò chơi này rồi, Ông không muốn cùng chơi với cháu nữa.

    Ông ta ném một khối ngọc giản cho Dương Nam rồi nói:

    - Ngươi cũng sắp trưởng thành rồi, vào trước lúc trưởng thành, ngươi cần phải xuống núi hoàn thành một nhiệm vụ. Đây là tư liệu về nhiệm vụ của ngươi. Liệu mà xem xét cho tốt đi !

    Ông ta xoay người liền bước đi, đi được hai bước, ông ta quay đầu lại, nói với Dương Nam còn đang ngơ ngẫn rằng:

    - Mê Oa, trò chơi giống như vậy đã chơi nhiều rồi, không những là nhàm chán, mà còn làm nhục trí tuệ của hồ ly nhất tộc chúng ta. Tuy rằng ngươi vốn dĩ đã không thông minh cho lắm, nhưng mà, vẫn cần phải ước thúc hành vi của mình một chút mới được.

    Hả ?

    Ta là hồ ly tinh ?

    Dương Nam chịu phải đả kích một lần nữa, đứng hình tại chỗ, nửa ngày trời không có nhúc nhích. Trong đầu hắn chỉ có một câu: "Mình là hồ ly tinh ! Mình là hồ ly tinh !

    Đột nhiên, nghĩ đến một việc quan trọng, hắn lại ba chân bốn cẳng mà đuổi theo, vừa gào vừa la nói:

    - Lão gia gia, đợi chút ! Đợi một chút ! Ông còn chưa nói cho cháu biết, hiện tại cháu là nam hay là nữ đây ?

    Nhưng đuổi theo cả nửa ngày, nào có bóng dáng của ông lão ? Ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

    Dương Nam hét lớn một chập, rồi ngừng lại, tâm tình thất lạc mà tự lẩm bẩm:

    - Hồ ly tinh hình như đều là nữ, vậy bây giờ mình là nam hay là nữ đây ? Không đúng, phải nói là đực hay là cái đây ? Trời ạ, thế này thì phải phân biệt như thế nào chứ ?

    Hắn cúi đầu về phía thân dưới của bản thân để xem xét, lại quay đầu về phía cái đuôi, vừa nhảy vừa nhìn cả nửa ngày, cũng nhìn không ra nửa điểm thuộc về đực hay cái.

    Hắn cười khổ một hồi, đột nhiên nghĩ đến: "Ông lão đó gọi mình là Mê Oa, làm như biết rất rõ về mình, chẵng lẽ mình không chiếm được thân thể của Mê Oa này ? Đúng thật là, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây, cũng không có nửa bóng người đi ra tiêu trừ u mê cho mình một lần, thật sự là đau đầu mà !"

    Dương Nam cầm khối ngọc trong tay lật qua lật lại xem cả nửa ngày, thầm thì nói rằng:

    - Vật này phải xem bằng cách nào đây ? Khối ngọc nhỏ cỡ một bàn tay, trên bề mặt không có gì cả, mình cần phải xem như thế nào mới có thể xem được nội dung chứ ?

    Hắn tĩnh tâm lại nghiền ngẫm, bắt đầu tập trung tinh thần, đến khi hai tròng mắt đã biến thành mắt lé, hắn cuối cùng cũng xem được nội dung bên trong ngọc giản rồi.

    Khi xem hết nội dung bên trong một lần, sắc trời đã tối, Dương Nam tỉ mỉ mà sắp xếp nội dung lại một lần: "Vị trí hiện tại của bản thân gọi là Hồ Ly Cốc. Là nơi tụ tập của chúng hồ ly tinh, là một mảnh phong thuỷ bảo địa hiếm có."

    "Tên tục của mình gọi là Mê Oa, bởi vì chưa trưởng thành, cho nên hiện tại vẫn chưa có giới tính !"

    Không có giới tính ? Dương Nam thất thần cả nửa ngày, trong lòng nghĩ: "Thì ra là con mẹ nó người vô tính à ?"

    Hắn trợn trắng mắt, tiếp tục suy nghĩ: "Giới tính được tự mình chọn lựa sau khi thông qua lễ trưởng thành, một khi đã lựa chọn thì không thể thay đổi, do đó, lựa chọn giới tính là một việc hết sức quan trọng."

    Sau đó chính là những việc liên quan đến lễ trưởng thành: "Bất kì một con hồ ly nào, đều phải tu luyện 600 năm mới trưởng thành. Vào trước lúc trưởng thành, nhất định cần phải trải qua một lần thí luyện, cũng chính là cần phải đi đến nhân gian một chuyến."

    Nội dung của thí luyện đều không giống nhau. Mà đề mục thí luyện của Dương Nam chỉ là: "Hoá thân nhiều loại, du hí nhân sinh !"

    Hắn lần nữa đem nội dung bên dưới tỉ mĩ suy nghĩ lại một lượt, hắn đột nhiên thông suốt: "Mong ước vào trước lúc lâm chung của mình kiếp trước, thành hiện thật rồi ! Giọng nói mơ hồ đó không phải là ảo giác của mình !"

    Sau khi xem lại nội dung một lần nữa, hắn cười ồ lên, tiếng cười đó cực kỳ hưng phấn ! Hắn hướng về phía bầu trời hô to:

    - Ông trời, cảm ơn ông ! Vào lần này, hãy xem Dương Nam ta biểu diễn như thế nào ! Ha ha ha, kịch như đời người, đời người như kịch, hãy xem ta diễn thuyết một cảnh nhân gian bi hài !

    Nói xong, hắn bật người dậy, liên tục lộn nhào vài vòng, liền ngay vào lúc đang nhào lộn, hắn cảm giác được có dòng nhiệt lưu đang chảy liên miên không dứt bên trong cơ thể. Dòng nhiệt lưu đó thoải mái như thế, đặc biệt vào lúc hắn vận động tay chân, quả thực là khoan khoái đến cực điểm. Hắn càng lộn càng ghiền, càng lộn càng thấy thú vị, hắn cứ nhào lộn mãi đến cỡ một thời canh (2 tiếng) mới dừng lại. Khi dừng lại, hắn phát hiện tinh thần của mình dồi dào, khắp cả cơ thể từ trên xuống dưới, không có nơi nào là không thoải mái.

    Hơn nữa, không chỉ như vậy, hắn vừa rồi rõ ràng nhìn thấy kinh lạc(1) trong cơ thể của mình, còn nhìn thấy được đan điền và nội đan !

    Dương Nam vui sướng quá đỗi, trên những cành cây nhảy tới nhảy lui ! Kiếp trước của hắn là một người văn nhược thư sinh, nào có nếm trải qua loại cơ thể hoàn toàn giải thoát này, thân nhẹ như yến, cảm giác tự do tự tại ? Do đó, khi bắt đầu vận động cơ thể, hắn gần như là nghiện rồi.

    Nguyên một đêm Dương Nam đều nhảy nhót bên trong rừng cây. Theo từng động tác mà hắn đã làm, một mớ kí ức bên trong cơ thể này, cũng trồi lên trong thức hải.

    Ký ức này vừa hiện ra, càng làm sâu sắc thêm lòng hăng hái của hắn. Do đó, trong rừng cây lớn như thế, không ngừng truyền ra tiếng cười kì dị của một con hồ ly. Tiếng cười đó, lúc thì cao vút, lúc thì trầm thấp, từ đầu đến cuối cũng không hề dừng lại.

    Tiếng cười kì dị này, từng đợt không dứt mà thông qua kết giới, truyền đến lỗ tai của chúng hồ ly bên trong Ảo Cảnh. Tức đến bọn họ một bên bịt lại lỗ tai một bên nghĩ: "Cái thằng Mê Oa này, không cho người ta ngủ hay sao ?"

    Nhưng mà bọn hắn nghĩ lại, thì cảm thấy thằng này cũng không tệ lắm. Ít nhất, nó không có chạy vào trong Ảo Cảnh quậy phá ! Nhưng bọn họ lại không biết, đó là bởi vì Dương Nam căn bản không nhớ được phương pháp để đi vào.
    ———————————————— ———————————

    (1):Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.Kinh lạc phân ra hai loại kinh mạch và lạc mạch.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Lolilover, ngày 06-05-2016 lúc 16:53.
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía dưới
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía trên
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quangtri1255,ronkute,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định

    Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành
    Chương 3: Tiểu Hồ Ly Chuẩn Bị Lịch Luyện
    Dịch: lolilover



    Chương 3: Tiểu Hồ Ly Chuẩn Bị Lịch Luyện

    Dương Nam quậy nguyên một đêm, mãi đến ngày hôm sau, hắn phát hiện tinh thần của mình vẫn rất dồi dào. Lúc đấy, rất nhiều ký ức của thân thể này, hắn đều biết được gần như toàn bộ rồi. Hơn nữa, hắn cảm nhận được, ký ức về kiếp trước của bản thân, phần ký ức thuộc về Dương Nam, hiện tại bên trong thức hải, chỉ còn xót lại không đến ba phần. Thứ tràn đầy bên trong thức hải, trái lại là ký ức của thân thể này.

    Sau khi biết được điều này, Dương Nam đã từng có nghi hoặc: "Vậy mình là đoạt xá hay là cộng sinh ? Linh hồn của con hồ ly này đã biến mất ? Hay là đã dung hợp với mình rồi ?" Hắn cảm nhận được hình như là dung hợp rồi, thế nhưng, làm người ta không giải thích được, chính là nếu như đã dung hợp, tại sao hắn một tí cảm giác cũng không có ?

    Hắn nghĩ không ra, cũng không dám hỏi. Vì vậy, vấn đề này đành phải bỏ qua một bên.

    Sau đó chính là, hắn đã có thể hoá thân thành con người rồi ! Hắn cười ha hả một cái, biến thành chính là một người tuyệt sắc mỹ nhân, quốc sắc thiên hương ! Dương Nam nhìn vào hình bóng trong hồ nước, chảy nước miếng gần nửa ngày trời. Hắn mãi đến hiện tại, mới biết được cái gì gọi là mỹ nữ ! So với "nàng" của hiện tại, tất cả đại mỹ nhân mà kiếp trước hắn từng thấy, mỗi một người đều là dong chi tục phấn(1), xấu xí đáng cười đến cùng cực.

    Thay đổi lần nữa, thì đã biến thành một cậu thiếu niên ! Cậu thiếu niên này cỡ 13-14 tuổi, môi hồng răng trắng, mắt trong như hồ nước, cười một cái liền hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đúng là đáng yêu đến không tả nổi. Biến thêm lần nữa, ủa ? Thế nào vẫn là người mỹ nhân đó ? Ta lại biến, lại biến ! Biến ! Biến ! Biến !

    Dương Nam thở dài một cái, ban đầu còn nghĩ rằng có thể thiên biến vạn hoá đấy ! Thì ra nói đến cùng, chỉ có hai biến thôi sao ?

    Hắn đánh mạnh một quyền lên mặt đất rồi mắng:

    - Mẹ nó, mới có hai biến thì kêu hồ ly tinh gì chứ ? Chơi không vui chút nào !

    Một tiếng cười vang lên từ phía sau ! Dương Nam lập tức lật nhào người lại, vừa nhìn, liền thấy một người thanh niên xinh đẹp có dáng người thon thả đang đứng ở sau lưng hắn. Gã cười hì hì mà nhìn vào Dương Nam, nói rằng:

    - Mê Oa, hiện tại tinh lực của ngươi, hình như càng ngày càng sung mãn nhỉ ! Đêm qua quậy hết nguyên đêm rồi, hôm nay cũng không tạm dừng một chút.

    Dương Nam còn đang kinh ngạc thì người thanh niên đó đã đi đến trước mặt của hắn, gã ta tiếp tục nói:

    - Sao tinh lực của ngươi nhiều bao nhiêu thì so với trí lực của ngươi lại tương phản bấy nhiêu nhỉ ? À ! Còn về vấn đề biến hoá, thì vào đúng thời điểm, ngươi sẽ biết được thôi. Trong vòng 100 năm nay, thì yêu tộc chỉ có một mình ngươi đến nhân gian để thí luyện, may mắn như thế, nếu không thì chỉ sợ hồ ly nhất tộc chúng ta sẽ không thể ngóc đầu lên nổi.

    Tuy rằng Dương Nam đối với lời nói của tên này, nghe xong có chút không thoải mái, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, hình như tất cả chúng hồ ly đều thường chọc ghẹo mình như vậy. Bởi vì Dương Nam ở trong cơ thể này, đã hơn mấy lần thử tức giận, cũng giận không nổi.

    Người thanh niên nọ xoay vòng trước mặt hắn, vươn tay ra xoa đầu của hắn rồi nói:

    - Tiểu gia hoả, sao lại mất tập trung rồi ? Ở chổ của ta có một miếng ngọc giản, trong đó gồm những việc mà ngươi cần chú ý khi đi đến nhân gian, nè, mau lại xem!

    Gã cằm ngọc giản hướng về trước mắt của Dương Nam loáng qua một cái, từng hàng ký tự nhanh như bay mà liên tục tiến vào trong đầu của hắn. Không đợi hắn nghiền ngẫm, người thanh niên đó đã cất miếng ngọc giản. Rồi gã vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Dương Nam, sủng ái mà cười nói:

    - Tốt rồi, đừng căng thẳng, những thứ đó tiến vào trong đầu của tiểu gia hoả ngươi, sẽ không chạy mất đâu, đến đúng lúc thì sẽ xuất hiện nhắc nhở ngươi thôi.

    Người thanh niên đó vây quanh Dương Nam xoay tròn một vòng, hắt hơi một cái rồi nói:

    - Trong ngọc giản này, ngoại trừ những sự việc cần chú ý, còn có chuẩn bị một số kĩ năng cho ngươi ở nhân gian sinh sống. Ngươi yên tâm, đáng lý ra chúng ta đến nhân gian, thì không thi triển được pháp thuật. Chẳng qua ngươi là Lịch Luyện Giả, hơn nữa lại chưa trưởng thành, không cần lo lắng sẽ gây hoạ cho nhân gian. Do đó, những kĩ năng này cũng đủ để ngươi trà trộn vào nhân gian rồi.

    Sắc mặt của Dương Nam không đổi, có quá nhiều sự tình hắn không biết, hắn đang ước gì người thanh niên này nói với hắn nhiều một chút. Từ nơi nào biết được hắn đang suy nghĩ như vậy, người thanh niên đó lại hắt hơi một cái, dáng điệu phong nhã mà nói rằng:

    - Những việc trưởng lão cần ta nhắc nhở ngươi, hầu như đã nói gần hết rồi. Ta cũng phải trở về ngủ bù thôi. Tiểu gia hoả, ngươi bây giờ có thể lên đường rồi đấy.

    Nói xong gã vung tay áo dài một cái, toàn bộ cơ thể đều biến mất trong không khí. Dương Nam há hốc mồm, nửa ngày trời mới nghĩ tới một việc:

    - Ê Ê, ngươi trở lại đây ! Ngươi còn chưa đưa tiền cho ta mà ! Ê Ê, còn hành lý của ta ở chổ nào ?

    Tiếng nói của hắn, ở trong rừng núi vang vọng không thôi, đáng tiếc không có nửa con hồ ly đi ra trả lời hắn một tiếng.

    Dương Nam lại ở lỳ tại chổ hai ngày, mãi đến khi hắn cảm giác được bụng mình đói đến không được rồi, thì mới biết được, thì ra làm một con hồ ly tinh cũng cần ăn đồ ! Ôi ! Còn có chính là, cho đến hiện tại, ở nơi này ngoại trừ hắn ra, thì dù hắn ngoan cố cỡ nào cũng nhìn không thấy con hồ ly thứ hai xuất hiện.

    Dương Nam thở dài một cái, lẩm bẩm nói:

    - Xem ra, bọn họ dự định không đếm xỉa đến mình rồi. Thôi vậy, đói bụng quá, vẫn là đi xuống núi kiếm đồ ăn thôi.

    Đáng lẽ, hắn muốn kiếm một con chim để ăn, thế nhưng vừa mới suy nghĩ như vậy, cấm chế trong thức hải liền xuất hiện: "Ở trong Hồ Ly Cốc, nghiêm cấm không có mệnh lệnh, không được làm tổn thương bất kỳ động vật nào !

    Dương Nam tức đến dậm chân xuống đất một chập, nhưng không dám làm trái, cũng kiếm không được một tí thực vật có thể cho vào bụng. Do đó, hắn vừa lải nhải vừa hướng phía chân núi đi tiếp. Trong lòng thầm tính toán: "Mình nên đi chỗ nào để kiếm chút đồ ăn đây ?"

    Ban đầu vào lúc trên núi, cảm giác đói bụng vẫn chỉ giống như một loại cảm giác mơ hồ. Nhưng cảm giác này, lúc xuống đến chân núi, thì đã biến thành một loại thống khổ chân thực rồi.

    Thế nhưng bây giờ, Dương Nam chỉ là một thằng nhóc con 13 tuổi, liền vào lúc hắn xuống núi, ngay khi hắn vừa đặt chân vào quan đạo(2), nét thanh tú xinh đẹp ban đầu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cũng bắt đầu có những biến hoá rất lớn. Hắn đã biến thành một cậu nhóc có vẽ ngoài thanh tú nhưng lại hết sức bình thường, sau này, nếu hắn ở giữa vạn người, thì bề ngoài vừa nhìn liền bị người ta nhớ lấy đã hoàn toàn biến mất rồi.

    Hơn nữa, quần áo trên người của hắn, cũng thuận theo biến hoá này mà biến thành một bộ quần áo làm bằng vải gai.

    Dương Nam kinh ngạc nhìn theo biến hoá trên cơ thể của mình, sau một lúc, trong đầu của hắn vang lên một câu nói: "Thí luyện bắt đầu !"

    - Tốt, thí luyện bắt đầu ! Nhưng mà mụ nội nó chứ, tại sao tướng mạo của mình bọn nó cũng phải quản ? Cũng phải thay đổi ?

    Dương Nam đã quen với khuôn mặt xinh đẹp, lảm nhảm vài câu, bèn đem việc này quăng qua một bên. Phải biết rằng, hắn vào kiếp này, chính là đã chuẩn bị tốt để vui vẻ mà sống qua ngày. Nào có thật sự vì những việc nhỏ nhặt này mà bận tâm?

    Vì vậy, một cậu thiếu niên ốm yếu dáng vẻ cỡ 11-12 tuổi có tướng mạo phổ thông, ngoại trừ quần áo làm bằng vải gai trên người, thì không còn vật thừa nào nữa. Dáng người nho nhỏ của cậu ta, di chuyển trên quan đạo dài đằng đẳng.

    Con đường cổ ! Đây chính là con đường cổ a ! Hai bên đường mọc đầy cỏ xanh cao ngất và những cây cối cao to, nhìn một hồi cũng không thấy tận cùng. Nhìn ra xa xa, chỉ thấy núi non trùng trùng, mây trắng chồng chất.

    Dương Nam trên cả một đường ngâm nga bài ca, đi bộ một cách nhanh nhẹn. Hiện tại, hắn không biết vì sao mà toàn bộ tâm tình của hắn chỉ có hai chữ: "Phấn khởi !"

    - Nụ cười đắc ý của ta, nụ cười đắc ý~~~ chất giọng dịu dàng vốn có của trẻ em, thỉnh thoảng lại dọa bay đàn chim đang đậu gần đấy !

    Lại đi được nửa ngày, trong tầm nhìn của Dương Nam, đã xuất hiện cánh cổng của một toà thành. Nhìn thấy cổng thành cao lớn ấy, hơn nữa bên trong cổng thành có thể lờ mờ thấy được đoàn người qua lại. Dương Nam thiếu chút nữa thì đã đặt mông ngồi xuống đất hoan hô: "Bụng của ta đói rồi ! Hơn nữa là rất đói !"

    Hắn vắt cẳng chạy về phía cổng thành, một chốc, hắn liền tiến vào dòng người không ngừng trong toà thành lớn này. Nhìn thấy người bán hàng rong khắp nơi hô to chào hàng, còn có nam nữ ăn mặc hoa lệ đi qua đi lại. Dương Nam cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Hắn xem trang phục và cách ăn mặc của những người này, có chút giống với người ở trước triều Minh trong tivi. Dù sao đi nữa, không phải triều Thanh thì đúng rồi.

    Cảm giác mới mẻ của Dương Nam, song một tí cũng không thay thế được cái bụng bị bỏ đói rất nhiều ngày của hắn. Tuy rằng đại thiếu gia hắn tu tiên đấy, có thể mấy ngày không ăn, không uống, thế nhưng, Cơn đói này vừa bắt đầu, cũng là đau bụng như con người thôi !

    Cặp mắt to của hắn bắt đầu nhìn ngược nhìn xuôi. Phía trước ngoài 50m, có một quán rượu, ở mặt tiền bày ra vài lồng bánh bao. Những chiếc bánh bao nóng hôi hổi đó, làm Dương Nam không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.

    Hắn dùng ánh mắt cố định, nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh bao ấy một lúc, hắn ngước đầu lên vừa đúng đối diện với ánh mắt coi khinh của vị đại thúc bán bánh bao. Đại thúc đó cảnh giác lườm hắn một cái, lập tức dùng tay áo dài che lắp, chắn lại ánh mắt giống y chang sói đói của hắn.

    Dương Nam thậm chí nghe được ông ta còn đang ở chỗ đó nói:

    - Cần phải cẩn thận một chút, đừng để thằng tiểu quỷ đó trộm đi bánh bao của lão tử !

    Vừa nghe câu nói này, Dương Nam cực kỳ tức giận. Đáng lẽ hắn còn chưa có suy nghĩ đến việc này, nhưng ngay bây giờ, hắn liền lập tức quyết định: "Không được, lão tử không trộm vài cái bánh bao của ông ta là không được rồi !"

    Ngay vào lúc hắn đang lập ra 'hùng tâm tráng chí', sau lưng liền bị một cái khuỷu tay huých nhẹ một cái. Dương Nam xoay đầu lại, nhìn thấy một cậu nhóc có tuổi tác xấp xỉ với hắn, toàn thân dơ bẩn, trên mặt cũng đầy bụi đất. Nhìn thấy Dương Nam xoay về phía mình, cậu ta nói một cách nhỏ nhẹ:

    - Huynh đệ, mới tới sao ? Ta cũng nhìn trúng bánh bao của gia hoả đó ! Vài ngày trước đã đắc thủ một lần, do đó gia hoả này càng thêm cẩn thận. Nếu huynh đệ muốn trộm, thì chúng ta có thể cùng thương lượng một phen !

    Vào lúc cậu ta nói những lời này, đôi mắt đen bóng đang không ngừng quay vòng, cả khuôn mặt hiện lên tướng mạo thông minh. Dương Nam nhìn dáng vẻ của cậu ta, không biết vì sao, bất chợt sinh ra thiện cảm. Ngay lập tức đè thấp giọng xuống rồi nói:

    - Được đó, chúng ta cùng thương lượng một phen !

    Vì vậy, hai tên tiểu gia hoả lén la lén lút, đi đến một góc ngoặt bên đường, rồi ngồi ngay xuống đất, bắt đầu thương lượng.

    Dương Nam hỏi rằng:

    - Cậu bao nhiêu tuổi rồi, tên là gì ? Tôi gọi là Dương Nam, năm nay 12 tuổi !

    - Ta tên Vương Lộ, năm nay 11 tuổi 一Tiểu gia hoả đó đáp.

    - Ồ, Cậu nhỏ hơn ta một tuổi, phải kêu ta là đại ca !

    Vương Lộ trợn trắng mắt, đáp lại:

    - Chúng ta làm ăn xin đó, đâu ra chuyện dựa vào tuổi tác mà phân lớn nhỏ, việc này phải xem bản lĩnh ! Ngươi có bãn lĩnh, ta liền gọi ngươi là đại ca !

    Dương Nam cười thầm một cái rồi nói:

    - Vậy thì đúng rồi, bản lĩnh của tôi chắc chắn lớn hơn cậu !

    Vương Lộ nhìn dáng người đầy vẻ phong trần của hắn, thở dài một cái:

    - Có cái gì mà bản lĩnh lớn hay nhỏ đây ? Đều là người ngay cả miếng cơm cũng kiếm không ra.

    Nói xong, cậu ta bắt lấy tay của Dương Nam rồi nói tiếp:

    - Cậu nói xem tốt nhất nên lấy bánh bao đó như thế nào ?

    Dương Nam nói:

    - Vậy thì đơn giản, hai người chúng ta giả vờ xích mích với nhau, đem đại hán bán bánh bao nọ nhữ đi. Rồi sau đó, tôi đến lấy bánh bao.

    Tuy rằng hắn không thể dùng pháp thuật, nhưng hắn tự phụ rằng ít nhất tay chân của bản thân vẫn còn nhanh nhẹn, làm chút việc này tất nhiên không khó !

    - Được, liền làm như vậy đi.一 Vừa nói, Vương Lộ vừa nuốt một ngụm nước miếng, xoa tay nói tiếp:

    - Bà nội nó, lão tử hơn mấy ngày không có ăn một bữa ngon rồi đấy.

    Nhìn dáng vẻ vừa gầy vừa đen mà tháo vát của cậu ta, trong lòng Dương Nam có chút chua xót. Không đợi hắn cảm thán, Vương Lộ đã kéo hắn lại nói:

    - Mau, bắt đầu đi thôi, Bụng của ta đói đến lép luôn rồi !
    ———————————————— ———————————
    (1):dùng để chỉ người con gái bình thường, hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt.
    (2):Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.
    Lịch luyện: nôm na là đi nếm trải mùi đời, hoặc là rèn luyện

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía dưới
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía trên
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

  8. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2016
    Đang ở
    Hcm
    Bài viết
    11
    Xu
    160

    Mặc định

    Chuyển Thế Vi Hồ
    Tác giả: Lâm Gia Thành
    Chương 4: Cùng Làm Ăn Xin Nơi Chân Trời
    Dịch: lolilover



    Chương 4: Cùng Làm Ăn Xin Nơi Chân Trời

    Người qua kẻ lại trên con đường lớn, vẫn phồn hoa như thường lệ. Lúc này, bên góc phố xuất hiện hai tên ăn mày nhỏ tuổi đang vật lộn, chẳng qua không có ai chú ý. Những thằng ăn mày nhỏ tuổi này, mỗi ngày không làm đầu trộm đuôi cướp, thì chính là đánh nhau.

    Chẳng mất bao lâu, cặp ăn mày đó vừa chửi vừa lăn đến ven đường, một mực lăn về phía lão Hoàng. Ông ta nhìn một cái, không có để ý, vẫn cao giọng hô to:

    - Mua bánh bao đi ! Bánh bao vừa lớn vừa thơm đây ! Một cái bánh bao một văn tiền ! Bánh bao cực thơm đây !

    Đúng lúc này, chân của ông ta đau nhói một chập, ông ta cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một trong hai thằng ăn xin ấy, không ngờ thế mà lại lăn đến ngay phía trước chân của mình, nó vừa đứng lên không ngờ liền chuẩn bị luồng qua dưới háng của mình !

    Lão Hoàng giận lắm ! Trong lòng lão nghĩ: “Thằng oắt con mày thúi không chịu được, trên người không biết có bao nhiêu con bọ xít, bọ chét, nếu như đụng lên trên người đại gia ta, thì hôm nay, bánh bao của đại gia còn bán được sao ?”

    Ông ta duỗi chân ra đá mạnh một cái, vừa đúng đạp lên bụng của thằng nhóc đen đúa nọ. Thằng ăn mày nhỏ tuổi đó linh hoạt mà cong lưng, bảo hộ tốt phần bụng, chẳng qua cơ thể lại lăn về phía sau, ngã lăn ra trên mặt đất.

    Thằng nhóc đen đúa đó, từ mặt đất bò dậy, đang chuẩn bị khóc lớn. Không biết nhìn thấy cái gì, mà lại khóc cũng không khóc nữa, co giò lên chạy.

    Lão Hoàng nặng nề “hừ” một cái, đáng mừng là thằng oắt con này, cuối cùng cũng lăn đi rồi. Đôi mắt của ông ta nhìn về phía lồng bánh bao, cảm thấy có chút không đúng, dường như, cái lồng bánh này mở hàng chưa được bao lâu mà ? thế nào lại ít đi mấy cái rồi ? Ông ta nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân đúng là lú lẫn rồi, bèn đem việc này bỏ qua một bên, lớn tiếng hô lên:

    - Mua bánh bao đi, bánh bao thịt vừa lớn vừa thơm đây !

    Vương Lộ chạy đến góc ngoặt ban đầu, rất cao hứng mà hỏi:

    - Thế nào, tới tay chưa ?

    Dương Nam đắc ý ưỡn ngực, ngẫng đầu lên nói:

    - Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai ra tay !

    Vương Lộ coi thường mà trợn trắng mắt một cái, rồi nói:

    - Phì ! Cơ hội tốt như thế, trộm được một hai cái bánh bao thì tính là gì ?

    Dương Nam đắc ý cười một hồi:

    - Hehe, sau này cậu phải gọi ta là đại ca rồi !

    Vừa dứt lời, hắn từ trong tay áo móc ra một cái bánh bao, đặt vào trong tay của Vương Lộ, cậu ta cầm lấy, nuốt một ngụm nước miếng, đang chuẩn bị ăn, lại thấy Dương Nam lấy ra một cái nữa. Cậu ta nghĩ: "Có hai cái, có thể ăn rồi." Một ngụm liền đem bánh bao ngậm vào trong miệng.

    Dương Nam lại đưa cái bánh bao đó cho cậu ta, trong ánh mắt ngạc nhiên của Vương Lộ, hắn lại lấy ra một cái, hai cái ! Như cũ, hắn vẫn bỏ hai cái bánh bao lên tay của Vương Lộ, rồi nói:

    - Được rồi, cậu bốn cái, tôi bốn cái !

    Vừa dứt lời, hắn từ trong tay áo, một lần nữa móc ra bốn cái bánh bao.

    Vương Lộ còn đang ngậm đầy miệng bánh bao, chưa có nuốt xuống. Lắp bấp nói:

    - Cậu, cậu thế nào, có nhiều như vậy ?

    Dương Nam gật gù đắc ý nói:

    - Cũng không nhìn xem là ai ra tay, cơ hội tốt như vậy. ta chia ra ba lồng mà lấy đấy ! Nếu không phải vì sợ làm người khác cảnh giác, chửi ầm ỉ lên làm cho chúng ta không thể yên tâm mà ăn. Thì ngay từ đầu, cả cái lồng của lão ấy, ta cũng bưng đi rồi !

    Vương Lộ hô to một tiếng, vui sướng mà gọi:

    - Đại ca, đại ca ! Anh thật có bản lĩnh ! Cái chiêu này, cần phải dạy em đó !

    Dương Nam đắc ý nói:

    - huynh đệ tốt của ta, mau ăn no đi, lấp đầy bụng rồi hãy nói chuyện ! Ngươi không đói ! Nhưng ta thì đói đến không chịu được rồi !

    Hai tên nhóc ở nơi đấy bắt đầu ăn ngấu nghiến. Mỗi người bốn cái bánh bao tuy nhiều, nhưng hai người đều đang trong độ tuổi trưởng thành, một người nào đó không cẩn thận, liền nuốt xuống hết rồi.

    Sau khi ăn xong, Vương Lộ vỗ vào bụng nói:

    - Đại ca, em hơn mấy tháng không có ăn no như vậy rồi !

    Tư thế ăn nhã nhặn của Dương Nam lọt vào trong mắt của cậu ta, Vương Lộ lấy làm lạ nói:

    - Đại ca, xem dáng vẻ này của anh, coi bộ là người xuất thân từ nhà phú quý. Ồ, ngay cả tay cũng trắng trẻo, không có vết phồng, một tí cũng không giống người làm ăn xin như chúng em.

    Dương Nam không quan tâm cậu ta, rất có trình tự mà đem bánh bao ăn hết rồi mới hỏi:

    - Ngươi bình thường sống ở nơi nào, vào ban đêm thì ngủ ở đâu, dẫn ta đi xem một cái ?

    - Được đó, đại ca, chúng ta mau đi thôi !

    Không bao lâu, Vương Lộ liền dẫn theo Dương Nam đi vào bên trong một ngôi miếu hoang tồi tàn. Trong đó có hơn mấy thằng ăn xin đang nằm ngủ, Vương Lộ chỉ vào một góc rồi nói:

    - Đại ca, em chính là sống ở nơi này.

    Dương Nam gật đầu, hắn phát hiện sau khi bản thân nhập vào cơ thể của con hồ ly này, thì đối với nơi ở, một chút hắn cũng không có chú trọng tới. Hắn nói với Vương Lộ:

    - Chúng ta đi ra thôi.

    Hai người đi ra đến phía ngoài, nơi này gần vùng ngoại ô, ở phía bên, khắp nơi đều là rừng cây, trông rất âm u, vừa nghĩ đến câu này, Dương Nam liền thấy mắc cười: "Bây giờ mình còn sợ nơi âm u sao ?"

    Hắn nói với Vương Lộ:

    - Đi, chúng ta vào bên trong khu rừng đi một vòng, xem coi có cái gì hữu dụng không.

    Hai cậu nhóc chạy vào bên trong khu rừng, trong rừng cây khắp nơi đều có những cây mọc đầy gai nhọn, thành thử mỗi bước chân đều khá loạng choạng. Dương Nam rất tỉ mỉ mà xem xét hoàn cảnh xung quanh, xem bình thường liệu có một con thỏ, gà rừng hoặc con gì đó nhảy ra hay không.

    Hắn lại tỉ mỉ quan sát mặt đất một lúc, rồi đi đến một góc cây, nhặt lên một nhánh rễ đã bị đứt, liền bắt đầu bới đất lên.

    - Đại ca, anh đang làm cái gì thế ?

    - Ta đang làm hai cái bẫy đơn sơ, để xem liệu có thể săn một ít thú hoang để ăn hay không.

    Vừa nghe có thể ăn thịt, nước miếng của Vương Lộ cũng chảy ra luôn rồi. Cậu ta hô lên:

    - Đại ca, anh mau nói cho em biết làm như thế nào đi, em cũng đến giúp. Đúng rồi, đại ca, ở đây có đồ sắt nè, sao anh lại lấy nhánh cây để đào đất, thế không phải là rất chậm hay sao ?

    Dương Nam đỏ mặt, hắn dĩ nhiên là tưởng rằng: “Làm ăn xin thì cái gì cũng không có”, lại không nghĩ đến, hiện tại đồ sắt đã xuất hiện nhiều năm như vậy rồi, mọi nơi trong dân gian đều có một mớ đồ phế liệu, điều này cũng là rất bình thường thôi.

    Vì vậy, dưới sự chỉ dạy của Dương Nam, hai cái hố nhỏ sơ sài, tốn hết nửa thời canh(1 tiếng), rốt cuộc cũng đã làm xong rồi, Dương Nam liền kêu Vương Lộ đi đốn vài cây trúc.

    Hắn gọt nhọn cây trúc, đặt ở xung quanh hố nhỏ, lại ở ngay trung tâm của cái hố, đặt xuống một cây trúc nhọn cực kỳ sắc bén. Sau đó, ở trên cái bẩy rải cỏ, hiện giờ thì chỉ đợi động vật nhỏ tự chui đầu vào lưới thôi.

    Hai người rảnh rổi không có gì làm, lại tốn thêm ba thời canh (6 tiếng), ở trong khu rừng đào hơn mười cái hố giống vậy. Đợi đến lúc Vương Lộ mệt đến sức cùng lực kiệt. Cậu ta mới trở về cái hố đầu tiên.

    Vương Lộ cẩn thận hỏi:

    - Đại ca, anh nói xem, hiện tại liệu có con vật nào lọt hố không ?

    Dương Nam lắng tai lên nghe, cười nói:

    - Tất nhiên là có ! Khu rừng này chính là một mảnh đất quý, thỏ hoang nhiều như thế !

    Lúc Vương Lộ còn không hiểu hắn đang nói cái gì, liền thấy Dương Nam hai ba bước đã chạy đến một trong những cái hố được đào trước tiên, hắn vội vàng kéo lớp cỏ ra, nhấc lên một con thỏ hoang bê bết máu !

    Vương Lộ hoan hô một tiếng, vắt cẳng chạy qua, gấp gáp mà nói với Dương Nam:

    - Đại ca, bên đó có hồ nước, chúng ta đem nó đến chỗ đó nấu thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía dưới
    Để biết tên ngốc làm gì để giết thời gian hãy xem ở phía trên
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status