Một đêm mát trời.
Nó nằm trên giường, hai chân gác lên con gấu bông thật to, đôi tay thì hí hoáy nghịch điện thoại. Ngày thi giữa kỳ căng thẳng vừa kết thúc, tuy không quá hoàn hảo nhưng cũng không đến nỗi nào. Nó với tay lấy một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng nhai nhóp nhép. Chiếc ghế nhỏ dựng sát bên mép giường của nó đang đựng một cái khay đầy khoai tây, có cả một hộp gà chiên, một dĩa trái cây và một ly nước ngọt mát lạnh, nó gọi chúng là ‘tự thưởng cho những ngày thi vất vả’. Chơi game chán, nó tiện tay đăng nhập vào Ola, đã mấy ngày nay nó không đụng đến các trang mạng xã hội rồi. Xem hết những thông báo trên trang của mình, nó vào những trang của bạn bè tìm xem có tin nào thú vị có thể chọc ngoái được không, cuối cùng nó vào hẳn trang của cộng đồng kiếm tin giật gân để ngày mai còn vô lớp làm bà tám. Ola đêm nay có vẻ chán, đọc cả buổi chỉ thấy toàn những link truyện, một vài truyện cười có cái thú vị có cái cũ mèm, vài dòng statut than trời trách đất hay oán hận cha mẹ bạn bè cô dì chú bác gì đó. Nhiều nhất vẫn là những dòng cảm nghĩ viết cho người yêu, có người đang yêu nên viết statut vui vẻ tâng bốc người yêu lên tận mây xanh, cũng có người đang thất tình nên viết những dòng tâm trạng buồn não ruột. Nó phì cười, những cái tâm trạng tình củm vui hay buồn đó cũng chỉ là một vòng lẩn quẩn mà thôi. Người đang yêu viết statut vui, đến khi bị người yêu ‘đá’ sẽ thất vọng tràn trề đăng statut buồn để tìm người đồng cảm, buồn một thời gian đến khi tìm được người yêu mới sẽ tiếp tục điệp khúc ‘và con tim đã vui trở lại’,v.v.. Cũng như nó và bạn trai cũ vậy, quen được vài tháng thì nó thấy chán nên chia tay, ban đầu tên kia rên rỉ tỉ tê năn nỉ đòi quay lại, rồi cũng viết statut lên mạng khóc lóc kể lể với mọi người, ấy vậy mà mới sang tháng sau đã thấy nó chụp hình chung với con nhỏ khác, miệng cười tươi rói ngoác tới tận mang tai.
Nó cảm thấy chán, đang định thoát ra bỗng bên dưới đập vào mắt một dòng statut dài ngoằng mà chỉ chín chữ đầu tiên đã khơi dậy được hứng thú của nó:
“ Tìm bạn nữ chơi trò 7 ngày yêu nhau.
1 .Không tuyển bạn bè, người đang có gấu và người không thật sự muốn chơi.
2 .Trong thời gian 7 ngày phải thực sự nghiêm túc, coi đối phương là người mình đang yêu say đắm.
3 .Không được lợi dụng trò chơi để yêu cầu, đòi hỏi những chuyện quá đáng và vượt giới hạn cho phép.
4 .Sau 7 ngày, trò chơi kết thúc. Không được tiếp tục nhắn tin, điện thoại, làm phiền nếu đối phương không đồng ý.
5 .Mình là nam, là trai thẳng, chỉ tuyển nữ dưới 25 tuổi.”
Nó nhếch mép, đọc đi đọc lại bản tin vài lần, càng đọc càng thấy thú vị. Thế là nó không ngần ngại lặp tức bình luận vào bài viết :
-“Này ! Tôi đăng kí tham gia được không ?”
Một lúc sau. Ola thông báo có tin nhắn, là nick của người vừa đăng tin lúc nãy:
-“Xin chào !”
-“Chào !” . Nó trả lời.

Đợi mãi cũng không thấy đối phương nói gì thêm. Nó buồn cười, đã có gan tuyển người yêu mà cứ im lặng như vậy thì còn ai thấy hứng thú nữa. Nó ngồi dậy, tay trái cầm một cái đùi gà ngoạm một phát thật lớn, tay phải bấm điện thoại khí thế ngút trời:
-“Tôi tên Lâm Uyên Nhi, 17tuổi. Tính tình hoạt bát, vui vẻ, ngoan hiền, dịu dàng, khiêm tốn, thật thà, dũng cảm. Thích vẽ tranh, ăn vặt, đi bơi và ca hát mặc dù giọng hát không khác vịt đực bao nhiêu. Còn đằng ấy thì sao ?”
Chừng 5 phút sau màn hình điện thoại cũng hiện lên tin nhắn của đối phương:
-“Tôi tên Lê Minh Tuấn, 24 tuổi. Hơi ít nói, hơi nghiêm túc, hơi khô khan, nhưng tôi sẽ cố gắng phối hợp thật tốt. Thích vẽ tranh, ngắm sao và nghe nhạc.”
-“Ừ ! Vậy chơi sao đây ?”. Nó hỏi.
-“Trò chơi bắt đầu từ sáng mai và kết thúc vào đêm thứ 7. Trong thời gian đó phải thật lòng xem đối phương là người yêu của mình. Thể lệ trò chơi xem lại thông báo. Nếu đồng ý thì giờ chúng ta trao đổi số điện thoại.”
-“Ok. Số điện thoại của tôi là…..” Ngập ngừng một chút, nó bổ sung thêm: “Mà anh nhớ chỉ chơi 7 ngày thôi đó, qua 1 tuần phải xoá số, không được làm phiền tôi nữa đó.”
-“Được, tôi hứa. Số điện thoại của tôi là…”
-“Rồi, quyết định vậy đi, giờ tôi thoát đây, mai gặp.” Nó viết một hơi rồi không đợi đối phương trả lời đã thoát Ola luôn. Cầm điện thoại trong tay nó gọi ngay cho con bạn thân yêu dấu. Đầu dây bên kia vừa vang lên tiếng “Alo” nó liền xổ một tràng, kể tất tần tật về tên con trai mới quen và trò chơi thú vị. Nó vừa gặm đùi gà vừa kể chuyện, nhiều lúc hứng thú quá nước miếng văng như mưa lên giường, nếu con bạn thân mà đang ở đây chắc chắn đã bỏ chạy thật xa và vạch ranh giới 5mét với nó rồi. Kể xong nó thoải mái lấy ly nước uống một ngụm lớn và chờ con bạn thân trả lời. Bên kia đầu dây giọng nhỏ Vân cất lên nhắc nhở nó:
-“Mày cũng cẩn thận, thời buổi bây giờ mấy vụ lừa gạt làm quen trên mạng rồi bắt cóc nhiều lắm đó.”
Nó khinh bỉ bĩu môi:
-“Xời ! Mày khéo lo. Tao chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi, đời nào thèm hẹn gặp lão mà sợ bắt cóc.”
-“Ừ, tuỳ mày. Tao dặn thế thôi. Tao phải đi chơi với gấu mới đây, không tám với mày nữa, bye.” Chưa đợi nó trả lời nhỏ Vân đã cúp máy cái rụp. Thiệt tình, bạn với bè, có gấu rồi là quẳng bạn thân sang một bên. Thiệt là chẳng có nghĩa khí gì hết, mê trai bỏ bạn đến thế là cùng. Nó âm thầm mắng con bạn thân một ngàn lần sau đó tập trung tư tưởng vào công tác thưởng thức khay đồ ăn ngon lành trên ghế.
Ngày thứ nhất.
Buổi sáng đẹp trời, nó đang ôm gấu bông hạnh phúc ngủ trên giường thì bị tiếng chuông tin nhắn trong điện thoại làm thức giấc. Với tay lấy điện thoại lên xem, là tin nhắn của anh, chỉ vỏn vẹn vài chữ:
-“Sáng ấm nha em.”
Nó quăng điện thoại sang bên cạnh, tiếp tục ôm gấu bông ngủ nướng, cũng chả thèm nhắn tin trả lời.
Buổi trưa anh lại nhắn tin cho nó : “Em ăn cơm chưa ?”
Nghĩ đến mình đã đồng ý tham gia cuộc chơi thì cũng nên nghiêm túc, thế nên nó nhắn lại cho anh một tin:
-“Đang dọn cơm, chuẩn bị ăn.”
Chừng một phút sau anh liền nhắn tin trả lời:
-“Uhm vậy em ăn vui vẻ.”
Buổi trưa vừa bước vào ngưỡng cửa lớp học nó đã bị con bạn thân vừa kéo vừa lôi về bàn. Giọng nhỏ Vân oang oang:
-“Sao rồi mày ? Buổi sáng tình yêu thế nào ?”
Nó chìa 3 cái tin nhắn của anh cho nhỏ Vân xem, sau đó kết luận:
-“Lão chán òm.”
Nhỏ Vân vừa xăm soi tin nhắn, cười khúc khích:
-“Mới được có nửa ngày đã chán rồi à ? Mà mặt mũi lão trông thế nào ? Có đẹp trai như gấu mới của tao không ?”
Khi nhắc đến gấu mới mũi nhỏ Vân vểnh lên, cái mặt mê trai đầy vẻ tự hào trông ngứa mắt khiến nó chỉ muốn đấm vào một phát. Aiz!!! Biết sao được, ai bảo gấu mới của nó là hot boy của khối làm chi, vừa đẹp trai lại con nhà giàu. Chả biết nhỏ Vân làm cách nào mà dụ dỗ được thằng nhỏ, thiệt là uổng phí một đời trai đẹp.
-“Một tuần thôi mà, cần chi biết mặt, lỡ lão xấu như ma mất công ảnh hưởng đến hứng thú của tao.” Nó vừa nói vừa soạn tập vở ra. Ai chẳng biết nhỏ Vân định lấy lão để so sánh nhan sắc với gấu mới của nhỏ. Định làm bẽ mặt nó sao ? Đừng mơ !
-“Nhưng mày không tò mò chút nào sao ? Được rồi, coi như mày không quan tâm nhưng mà tao tò mò a, nick lão là gì để tao xem thử.” Nhỏ Vân không bỏ qua, vừa hỏi vừa lưu loát đăng nhập vào Ola của nó. Haiz ! Bạn thân mà, đâu có giấu diếm mấy thứ như tài khoản trên mạng.
Nhỏ Vân thành thạo đăng nhập vào Ola, thành thạo xem lại mục tin nhắn, rồi cũng thành thạo mở trang cá nhân của anh lên xem. Một lúc sau nó quăng trả lại điện thoại, chép miệng:
-“Chả có lấy một tấm hình, tài khoản tồn tại đã được mấy năm mà dòng thời gian chả đăng được cái gì có giá trị. Chán òm. Mày bơ lão luôn cho rồi, để tao nói gấu mới kiếm cho mày vài tên khác ngon hơn.”
Nó cười xoà:
-“Mày làm như kiếm thức ăn không bằng, gì mà ngon với chả dở. Tao cũng không có ế đến nỗi phải nhờ mày kiếm gấu giùm, bớt quởn đi con quỷ.”
Nhỏ Vân nhìn nó, cố làm ra vẻ mặt oan ức cay đắng, nhỏ lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt không có thật:
-“Thiệt là lòng tốt không đúng chỗ, muốn giúp đỡ không được cám ơn còn bị tiểu nhân mắng.”
-“Mày bảo ai tiểu nhân đó ?” Nó nhào đến con bạn, giương nanh múa vuốt nhưng chưa kịp làm gì đã bị nhỏ Hà lớp trưởng nhắc nhở:
-“Im lặng đi, cô vô rồi kìa.”
Thế là nó đành trở về dáng vẻ học sinh gương mẫu, trong lòng thầm nghĩ phải kết thúc trò chơi này thôi, cố gắng thế nào cũng không thể từ người lạ trở thành người yêu trong một đêm được.
Tối đó đang học bài anh lại nhắn tin cho nó:
-“Chào buổi tối, em đang làm gì đó ?”
-“Em đang học bài.” Nó cũng nhắn tin trả lời, dự định sẽ nói với anh là nó không chơi trò yêu đương với anh nữa.
-“Oh. Em chăm học ghê, vậy em học bài đi nhé.”
-“Chăm học gì đâu, có mấy bài toán giải từ chiều đến giờ chưa xong, đang chán muốn chết đây.” Nó thở dài, nói đến trong lớp môn học mà nó yếu nhất chính là môn toán, đau đớn thay đó lại là môn quan trọng nhất.
-“Có cần anh giúp không ?”
-“Anh giúp được không ? Toán lớp 11 đó.” Nó nghi ngờ, nếu anh 24 tuổi thì chắc đã đi làm rồi, liệu còn nhớ được các công thức phổ thông không mà đòi giúp.
-“Em đưa đề anh xem thử nhé.”
Thế là nó đưa đề toán cho anh, ban đầu nó định viết rồi gửi, nhưng lười quá nên nó chụp hẳn trang giấy gửi cho anh luôn. Tầm 15 phút sau anh gửi tin cho nó, là bức ảnh chụp trang giấy bài toán anh đã giải, chữ viết rõ ràng, còn có cả chú thích cặn kẽ giúp nó vừa nhìn vào đã thấy ngay nãy giờ mình làm sai ở bước nào. Thật tâm khâm phục anh tới cực điểm, nó thầm đoán 90% anh là giáo viên chắc rồi, có lẽ còn trùng hợp là giáo viên dạy môn toán cấp 3 nữa. Vì thế nó rất thoải mái không ngần ngại gửi luôn mấy bài toán còn lại cho anh giải. chưa đầy một phút đã thấy anh trả lời:
-“Phải tự mình làm bài tập chứ, bài nào không hiểu anh mới giúp thôi”.
Nó năn nỉ:
-“Anh giúp em đi mà, em còn bài văn phải viết, bài sử phải học, anh không giúp chắc em phải học bài đến sáng mất huhuhu.”
-“Thôi được, nhưng chỉ lần này thôi đó.”
-“Yeah ! Yêu anh nhất trên đời.” Đó là câu cửa miệng của nó mỗi khi được lợi từ ai đó, chỉ có phần danh xưng là thay đổi theo thân phận người giúp thôi.
Đêm đó nhờ có anh mà bài tập của nó được giải quyết một cách nhanh chóng, nó thầm nghĩ làm người yêu 7 ngày cũng không tệ, ít nhất là có một cái máy giải toán miễn phí. Vì thế hai chữ “chia tay” được nó quăng lên tận chín tầng mây.
Ngày thứ hai.
Như thường lệ anh gửi cho nó một tin nhắn vào buổi sáng, cũng chỉ vỏn vẹn có bốn chữ:
-“Sáng ấm nha em.”
Lần này tâm trạng nó khá tốt nên cũng hào phóng gửi lại cho anh một tin:
-“Chúc anh buổi sáng vui vẻ.”
Trưa ấy vào lớp nó khoe ngay phát hiện mới cho bạn thân. Nhỏ Vân cảm thán :
-“Số mày đỏ nha, hốt ngay ông thầy giáo.”
Nhỏ Vân cũng đồng ý với nó rằng anh chắc chắn là giáo viên, vì đến anh của nhỏ Vân lúc trước là học sinh giỏi ấy vậy mà mới làm sinh viên được 2 năm đã muốn quên sạch công thức thời cấp ba rồi, trong khi anh có thể giải xong bài toán nhanh như thế, chắc chắn là phải tiếp xúc với chúng hằng ngày. Chỉ là dựa vào giải được vài bài toán mà đã kết luận anh dạy môn toán thì có hơi vội vàng, thế là hai đứa quyết định thử anh thêm một lần nữa. Đêm ấy nó lại lấy lí do không hiểu nhờ anh giải giúp nó bài tập môn lí, anh vẫn giải được nhanh chóng. Nó liền quăng thêm cho anh bài tập môn hoá, anh cũng giải được dễ dàng, còn chú thích cặn kẽ khiến nó tâm phục khẩu phục. Thấy thế nó bèn đem bài thi môn anh văn vừa làm hôm kia cho anh giải luôn, bây giờ nó chỉ mong anh nhắn lại với nó một câu rằng “anh không biết làm” để cho nó thấy anh bớt phi thường một chút, nhưng tầm 10 phút sau anh đã trả kết quả lại cho nó. Bài giải môn anh sáng nay cô giáo đã sửa rồi, so sánh với đáp án anh vừa trả lại thì đúng hoàn toàn không sai một câu nào. Nó vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh vào mặt cho bớt sốc, rồi nó ỉu xìu nhắn tin cho anh:
-“Thôi được rồi. Anh là giáo viên trường nào thế ? Sau này có đứa em nào chuẩn bị lên cấp 3 nhất định em sẽ kêu nó vào học trường của anh.”
Ở bên kia anh nín cười, nhắn lại cho nó:
-“Anh không phải giáo viên, anh là một kiến trúc sư.”
-“Không thể nào !” Nó kinh ngạc tột độ: “Sao anh có thể giải bài tập cấp 3 giỏi như vậy được chứ !”
-“Hi. Anh đang dạy kèm cho đứa cháu nên gần đây có tiếp xúc với bài tập cấp 3 một chút.”
-“À, ra vậy. Vậy chắc chắn lúc trước anh học giỏi ghê lắm.”
Anh mỉm cười trả lời:
-“Cũng tạm thôi.”
Tạm biệt anh nó vui sướng vùi mình trong chăn, thầm mong cho trời mau sáng để kể cho con bạn thân nghe phát hiện mới về anh.
Ngày thứ ba.
Ngoài tin nhắn chào buổi sáng anh và nó còn trò chuyện thêm vài câu về thời tiết, về bữa sáng hôm nay ăn gì, rồi nó kể cho anh nghe sáng nay đi chợ nó bị mọi người chen lấn ra sao. Bàn tay nó thoăn thoắt bấm bàn phím không ngừng, ở bên kia anh chỉ im lặng xem nó kể chuyện, thỉnh thoảng nhắn lại vài câu ‘uhm, ah,..’
Buổi trưa không đợi nhỏ Vân lên tiếng nó đã hào hứng kể hết sự tình đêm qua cho nhỏ. Cuối cùng nó kết luận:
-“Gấu mới của mày còn lâu mới thông minh bằng gấu của tao.”
Nhỏ Vân cũng không chịu thua:
-“Ừ, gấu của tao không giỏi bằng của mày, nhưng chắc chắn là trẻ hơn, đẹp hơn, giàu hơn, galăng hơn gấu của mày gấp trăm lần.”
Nó không phục:
-“Xí. Sao mày dám chắc gấu của tao không galăng, không giàu bằng gấu của mày chứ. Không chừng gấu của mày chỉ có mỗi khoảng tuổi trẻ là hơn gấu của tao thôi.”
Nhỏ Vân đắc ý:
-“Mày thử hỏi hết con gái khối 11 trường này xem, có thằng nào qua được gấu của tao. Mày còn chưa thấy mỗi lần bọn tao tay trong tay đi xuống căn tin là có bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn về phía bọn này đâu.”
-“ừ ừ, tao chắc luôn là ánh nhìn si mê hâm mộ thì hướng về gấu mới, còn ánh nhìn mang theo sát khí 100% chỉa thẳng về phía mày. Cẩn thận nha con, bị ghét nhiều quá coi chừng tổn thọ hehehe.”
-“Hứ ! Ít ra thì bà đây còn được nổi tiếng, không như ai đó…” nhỏ Vân kéo dài âm điệu câu cuối, anh mắt đầy thâm ý liếc xéo về phía nó. Nhỏ Vân nói tiếp: “Bằng không thì mình tổ chức một cuộc gặp mặt đi, để xem gấu ai tốt hơn”.
-“Cái này…” Nó chần chừ, thực tâm nó cũng rất hâm mộ gấu mới của bạn thân, nhưng nó cũng rất hy vọng gấu mới không bằng một góc của anh, để cho cái mặt mốc của bạn thân bớt ngước lên trời đi, chứ nhìn cái bản mặt đó là nó ngứa tay lắm rồi. Haiz ! Nhưng anh…Từ lâu nữ sinh cấp 3 bọn nó đã có một định nghĩa bất thành văn : ‘trai qua 20 là trai già, trai già là trai xấu’, nếu anh là trai xịn thì còn lâu mới phải lên mạng tìm người yêu như vậy.
-“Sao ? Không dám chứ gì.” Nhỏ Vân lên tiếng phá tan suy nghĩ của nó. Nó tức giận chống chế:
-“Ai không dám ! Nhưng đợi…từ từ. Một hai ngày nữa tao dắt gấu qua cho mày xem mặt.”
-“Được. Tao chờ.” Nhỏ Vân đắc ý cười vang khiến nó nghiến răng trèo trẹo.
Ôm tâm trạng bực bội về nhà, nó bỗng dưng rất muốn gặp anh. Đến bây giờ nó còn chưa nghe được giọng nói của anh nữa là. Vì thế nó rút điện thoại ra, lần đầu tiên sau ba ngày quen nhau nó gọi cho anh. Có tiếng đổ chuông, một lúc sau thì anh tắt máy. Nó còn chưa kịp thất vọng đã thấy anh gọi lại. Nó vui vẻ vừa bấm nút nghe vừa nghĩ ‘anh galăng ghê’.
-“Chào em” là câu đầu tiên anh nói với nó, giọng anh vừa dịu dàng vừa trầm ấm khiến nó có cảm giác đây là giọng nói hay nhất trên thế gian này.
-“Anh ơi ?”
-“hửh ? Sao em ?”
Nó lúng túng chẳng biết nói gì, đầu óc nó bỗng trở nên trống rỗng một cách đáng giận. Im lặng không được, trò chuyện thì không biết nói chuyện gì, cuối cùng nó thành thật:
-“Em muốn gặp anh.”
Bên kia im lặng một lúc, rồi nó nghe giọng anh nhẹ nhàng cất lên:
-“Được.”
Nó mừng rỡ:
-“Vậy ngày mai mình gặp nhau nha, hẹn ở đâu ?”
-“Gần chỗ em đi, cho anh địa chỉ chiều mai anh qua.”
Nó kích động, một đêm này chỉ thầm mong cho trời mau sáng. Nó sắp được gặp anh rồi, giọng nói anh hay như vậy không biết ngoài đời anh trông như thế nào nhỉ. Suốt đêm nó không ngủ được, trằn trọc trên giường cố hình dung ra gương mặt của anh.
Ngày thứ tư.
Nó kể cho bạn thân nghe việc hẹn gặp anh. Nhỏ Vân lại tiếp tục giọng điệu người lớn dặn dò:
-“Phải cẩn thận, hết sức cẩn thận. Không đi quá xa, không vào chỗ tối, không đến những nơi vắng vẻ, nếu thấy gì bất thường phải hô toáng lên rồi chạy về nhà v.v..”
Nó gục gặt đầu, lời nói của nhỏ Vân từ tai bên này chui tọt sang tai bên kia rồi ùa ra ngoài, chả chừa lại tí ti nào trong đầu. Buổi chiều tan học về nó vui vẻ chạy ùa vào nhà tắm, nó muốn người nó phải thật thơm, quần áo nó phải thật đẹp và gương mặt nó phải thật rạng ngời, nó muốn ấn tượng đầu tiên của anh về nó phải thật hoàn mỹ. Địa điểm hẹn là trước cửa một ngân hàng gần nhà nó. Giờ này ngân hàng đã đóng cửa rồi, để lại một khoảng sân rộng rất thích hợp để làm điểm dừng chân và đợi người. Đứng đó khoảng mười phút thì có một thanh niên đỗ xe lại chỗ nó, giọng anh cất lên:
-“Chào em”
Anh mặc chiếc áo thun trắng, quần màu trắng, cả chiếc Sh cũng trắng nốt. Anh đang đeo khẩu trang nên nó không nhìn được gương mặt, nhưng giọng nói không lẫn vào đâu được. Ngoài đời giọng của anh nghe hay hơn trong điện thoại nhiều. Anh chở nó đến một nhà hàng trang nhã yên tĩnh, lúc xuống xe anh cởi mũ bảo hiểm và khẩu trang nó mới có dịp nhìn kỹ anh, lập tức nó như hoá đá. Nước da trắng, ngũ quan tinh tế, dáng người cao gầy, trông anh như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất của tạo hoá. Nhất là đôi mắt của anh, sáng lấp lánh như hai vì sao đi lạc. Trông anh trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, nếu người không quen biết chỉ nhìn thôi có lẽ sẽ đoán anh tầm 18 tuổi là cùng. Anh mỉm cười dẫn nó vào trong, gọi vài món sau đó cả hai vừa ăn vừa trò chuyện. Đây là lần nói chuyện nhiều nhất, lâu nhất của nó và anh suốt ba ngày nay. Nó kể cho anh nghe chuyện trường lớp, bạn bè, anh nói sơ với nó về công việc anh đang làm, rồi cả hai nói về những sở thích. Thật may mắn là nó và anh có cùng sở thích về thể loại âm nhạc, những bài hát anh thích nó đều biết và những ca khúc nó thích anh đều đã từng nghe qua. Nó si mê nhìn anh, từng động tác nhấc tay uống nước của anh trông cũng thật ưu nhã, giọng nói dịu dàng còn hay hơn cả tiếng nhạc. Nó thầm cảm ơn ông trời vì đã tạo ra anh trên đời, sau đó nó cảm ơn chính bản thân nó vì đêm đó đã rảnh rỗi mở Ola, đã buồn chán xem trang cộng đồng, và nhất là vô cùng cảm ơn nó của bốn ngày trước đã bình luận vào bài viết của anh.
-“Chúng ta về thôi.”
-“Dạ. Hả ? Ơ, anh vừa nói gì ?” Nó ngơ ngác thức tỉnh trong giấc mơ màu hồng phấn.
Anh mỉm cười chỉ vào đồng hồ:
-“Chín giờ rồi, con gái không nên đi chơi khuya.”
-“Còn sớm mà anh.” Nó tiếc rẻ.
Anh lại cười, nụ cười đẹp như thiên sứ:
-“Nếu em thích ngày mai mình lại gặp. Bây giờ vẫn nên về đi thôi.”
-“Vậy mai mình đi chơi nữa nha anh”. Hai mắt nó sáng rỡ
-“Ừ”.
Anh chở nó về đến gần nhà, nhìn nó bước vào trong rồi mới xoay xe chạy đi. Nó chạy ù vào trong phòng, ngắm nhìn gương mặt mình trong gương đỏ bừng vì hạnh phúc, bên tai còn nghe rõ tiếng tim đập rộn ràng. Anh đẹp như thế, dịu dàng như thế, tốt đẹp hơn gấp 100 lần gấu mới của nhỏ Vân. Đêm ấy nó nhắn tin nói chuyện với anh tới tận khuya, đến nỗi lúc ngủ quên rồi mà bàn tay vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại.
Ngày Thứ năm
Ngày cuối tuần nó được nghĩ, anh cũng không phải đi làm. Cả ngày hôm ấy anh chở nó đi chơi rất nhiều nơi. Buổi tối cả hai ra quận 7 hóng gió và đi dạo. Dọc quanh bờ hồ thỉnh thoảng nó lại bắt gặp vài đôi tình nhân nắm tay nhau vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, nó bỗng cảm thấy bàn tay của mình sao lạnh lẽo quá, nó nhìn anh, tò mò muốn biết bàn tay bên cạnh kia có bao nhiêu ấm áp. Nó muốn nắm lấy tay anh nhưng không dám. Rồi bỗng nhớ ra mối liên kết giữa nó và anh, nó lấy hết can đảm cất tiếng gọi:
-“Anh !”
Anh xoay lại nhìn nó, hai mắt khẽ nhướn lên ý dò hỏi. Nó xoè tay ra:
-“Tay.”
-“Sao ?” Anh ngớ ra, chưa kịp hiểu ý nó.
-“Đã là người yêu thì phải nắm tay chứ”. Gương mặt nó bình tĩnh, nhưng chỉ có nó mới biết đằng sau vẻ bình tĩnh kia có bao nhiêu run rẩy.
-“À !” Anh mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay nhỏ của nó khiến nó cười mãi không thôi. Đi được một lúc anh chỉ vào một quầy bán thức ăn vặt thơm phức phía trước hỏi nó:
-“Em có muốn ăn không ?”
Tất cả đều là những món nó thích, nếu là bình thường nó đã ngồi sà xuống ăn đến chẳng biết người xung quanh luôn rồi. Nhưng hôm nay đi cùng anh, nó luyến tiếc thời gian bên nhau êm đềm, luyến tiếc đôi tay ấm áp vừa mới nắm, vì thế nó lắc đầu từ chối. Anh khó hiểu thì thầm :
-“Kỳ lạ. Không phải con nít thích mấy món này lắm sao ?”
Nó phản đối:
-“Em không phải con nít.”
Anh lấy bàn tay còn lại đặt trên đầu nó, rồi kéo sang so với mình. Nó chỉ đứng tới đầu vai của anh thôi. Thực ra cũng không phải do nó quá lùn mà là anh quá cao, nhưng anh vẫn trêu chọc tiếp tục phun ra hai từ : “Con nít”
-“Gì mà con nít chứ, em đã 17 tuổi rồi, 2 tháng nữa là được 18 tuổi, sắp lấy chồng được rồi. Em là người lớn rồi !” Nó ngang bướng cãi lại.
-“Chừng nào em cao bằng anh đi, anh sẽ gọi em là người lớn.”
-“Sao vậy được, anh là con trai mà, sao em cao bằng anh được.”
-“Nhỏ hơn anh đều là con nít.”
Nó đuối lí, biết lời nói của anh sai nhưng phản đối thế nào thì nó lại không làm được, vì thế nó chỉ có thể chu mỏ lên giận dỗi, tiếc là trông nó bây giờ càng giống trẻ con hơn.
Lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ này của nó, anh thầm nghĩ ‘dễ thương ghê’, ý muốn trêu chọc nó càng thêm mạnh mẽ.
Ngày thứ sáu.
Buổi chiều anh nhận lời nó cùng bạn thân và gấu mới đi uống nước. Suốt buổi hẹn bạn thân cứ nhìn và nói chuyện với anh suốt, bỏ nó và gấu mới sang một bên khiến gấu mới nổi cơn ghen đòi về sớm mà bạn thân cũng bỏ ngoài tai. Cả buổi tối bạn thân si mê trò chuyện với anh, còn anh dù bận trả lời nhưng vẫn nhớ hỏi han nó, thỉnh thoảng còn gắp cho nó ít thức ăn khiến nó hạnh phúc và hãnh diện vạn phần, bạn thân vẻ mặt ao ước ghen tị, còn gấu mới thì cái mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo. Nó thầm nghĩ gấu mới cũng thích bạn thân nhiều lắm mới ngồi được đến tận bây giờ, nếu đổi lại là nó thấy người yêu mình như vậy, nó đã quay đít bỏ đi lâu rồi.
Tối về nó hả hê nhắn tin với anh, kể lại cái mặt bạn thân hâm mộ bao nhiêu, cái mặt gấu mới ghen tị thế nào, anh chỉ mỉm cười bảo nó hư quá, dám đem người yêu ra so sánh.
Ngày thứ bảy.
Nó thoải mái gác chân lên đùi bạn thân, nhìn cái mặt nhăn nhó của Nhỏ Vân kể lại đêm qua gấu mới tức giận đòi chia tay, nhỏ phải vừa năn nỉ vừa xin lỗi cả đêm mới được tha thứ. Nó cố gắng dùng hết sức lực toàn thân để ngăn chặn cái miệng đang muốn phá lên cười quằn quại, miễn cưỡng tạo ra vẻ mặt nghiêm túc an ủi bạn thân vài câu. Cuối cùng nó chép miệng đánh giá:
-“Gấu của tao đẹp trai hơn gấu mới gấp 10 lần.”
-“Ừ.” Bạn thân cũng cùng nhận xét.
-“Gấu của tao giàu hơn gấu mới gấp 100 lần.” Tất nhiên, chỉ nhìn sơ là biết. Air Blade sao so được SH, học sinh sao có tiền bằng thanh niên đã đi làm.
-“Ừ.” Bạn thân cũng đồng ý, nhưng không phục lắm.
Nó đang trong đà cao hứng nên nói tiếp:
-“Gấu của tao cũng thông minh hơn gấu mới gấp 1000 lần.”
Bạn thân lúc này đã xài hết sự kiên nhẫn, cuối cùng cũng bạo phát. Nó đập bàn hét lớn:
-“Đủ rồi đó ! Gấu của tao cái gì cũng thua gấu của mày, vậy thì sao ? Vẫn hơn xa cả tỷ đứa khác.”
Thấy bạn thân hung dữ, nó đành diụ giọng:
-“Ừ thì tao có chê gấu mới đâu, thằng đó cũng được lắm, thua gấu của tao có chút xíu à.” Nó đã quên mất ngày trước nó từng say mê ghen tỵ gấu mới của bạn thân biết bao nhiêu.
-“Mày cũng đừng vội đắc ý. Gấu của mày thì sao ? Chỉ có bảy ngày thôi con ạ. Hết hôm nay đã chẳng còn là gấu của mày nữa rồi.” Đang trong cơn tức giận, nhỏ Vân vô ý nói ra điều mà 1 giây sau nhỏ liền lặp tức hối hận. Vết thương lòng của nó, chuyện mà nó đã quên đi, giờ lại bị bạn thân lôi ra trước mắt. Nó im lặng, hay chính xác hơn nó chẳng biết nói gì, những điều bạn thân nói hoàn toàn là sự thật.
-“Nè…” Nhỏ Vân khều vai nó, định an ủi đôi câu nhưng phát hiện ánh mắt chăm chú của cộng đồng xung quanh nên lập tức giở tuyệt chiêu “sư tử hóng” quát:
-“Cút ! Nhìn gì mà nhìn !”
Từ lâu chủ đề bàn tán về trai xinh gái đẹp của hai đứa dở hơi bọn nó đã được cả lớp miễn dịch, thời gian gần đây đa số đều nói về gấu mới của nhỏ Vân, có thể nói là cả khối này không ai không biết bọn nó, ai cũng thầm hâm mộ nhỏ này vớt được trai xịn. Vậy mà hôm nay lại nghe chính miệng nhỏ Vân thừa nhận hot boy thua kém người khác đến 1000 lần khiến bọn chúng không khỏi tò mò, từ đầu đã dựng sẵn lỗ tai lên nghe rồi. Đến lúc bị nhỏ Vân quát mọi người mới luyến tiếc rời đi. Nó im lặng ngồi một chỗ, suốt buổi học không vào đầu nổi một chữ, chỉ mong mau đến chiều để được gặp anh.
Ngồi trên chiếc ghế đá trong công viên ngắm nhìn dòng người qua lại, hôm nay anh thấy nó có điều khác thường, im lặng đến kỳ lạ. Anh lên tiếng hỏi:
-“Em có tâm sự gì hả ? Hay muốn về ?”
-“Không có !” Nó đáp vội, bàn tay vô thức nắm chặt lấy tay anh như sợ anh sẽ bỏ nó đi mất. Nó nhìn anh bối rối, rồi nó cúi đầu lí nhí hỏi:
-“Sao anh lại muốn chơi trò 7 ngày yêu nhau ?”
Anh mỉm cười im lặng ngước nhìn lên trời cao, đôi mắt anh lấp lánh cùng những vì sao không khác biệt. Lâu thật lâu, đến lúc nó nghĩ anh không muốn trả lời câu hỏi của nó thì bất ngờ anh lên tiếng:
-“Anh không cần người yêu, cũng không muốn yêu ai. Nhưng thỉnh thoảng cũng cần một chút ấm áp những lúc anh cảm thấy quá cô đơn, dù là giả tạo cũng được.”
Giọng anh trầm buồn, vẫn nhẹ nhàng như thế nhưng không hiểu sao nó thấy tim mình nghẹn lại, như có một bàn tay vô hình to lớn đang bóp chặt. Nó chưa từng nói thích anh và anh cũng chưa từng từ chối nó, nhưng như thế là quá rõ rồi, nó chẳng có một chút hy vọng nào cả. Ngay từ đầu đã biết đây chỉ là trò chơi, chỉ là nó đã vô tình dành tình cảm thật vào đó lúc nào chẳng biết. Nó hỏi anh, cố tỏ ra thản nhiên nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào:
-“Vậy ngày mai…chúng mình sẽ như thế nào ?”
Anh lại im lặng nhìn nó, rồi anh cúi đầu nhìn xuống thảm cỏ dưới chân, trả lời dứt khoát:
-“Ngày mai chúng mình sẽ là người lạ.”
Nó mím môi, siết chặt hai bàn tay nhỏ. Trước mắt nó bỗng nhoè đi như có ai đó phủ lên một làn sương mỏng. Rồi từng giọt, từng giọt rơi xuống. Thật may nơi này khá tối, và thật may là anh đang ngước nhìn lên trời đêm, nếu không nó chẳng biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Anh chở nó về đến gần nhà, lúc tạm biệt nó nắm tay anh không rời, chặt đến nỗi những đầu ngón tay của nó trắng bệch đi vì dùng sức. Anh thở dài, khẽ xoa đầu nó. Lúc này nó mới lưu luyến buông tay anh, nói hai chữ tạm biệt thật nhanh rồi lao vụt đi. Anh thẩn thờ nhìn bóng lưng nó bước vào nhà, rồi nhìn đèn phòng nó bật sáng mới lặng lẽ rời đi. Nhớ đến đôi mắt ngập nước của nó lúc nhìn mình, anh thầm tự hỏi trò chơi này là đúng hay sai ?
Sáng hôm sau, theo thói quen khi thức dậy nó với tay tìm điện thoại để xem tin nhắn của anh, mặc dù suốt bảy ngày qua anh chỉ nhắn một câu duy nhất vào mỗi buổi sáng. Nhưng hôm nay điện thoại không có tin nhắn. Nó ngẩn ngơ thẩn thờ trong chốc lát rồi mới chợt nhớ ra trò chơi đã kết thúc rồi. Có gì đó ươn ướt rơi trên bàn tay nó, mắt nó cay xè. Nó đưa tay giụi giụi đôi mắt đỏ, tự dối lòng rằng có gì đó vừa bay vào mắt mà thôi, đi rửa mặt là sẽ bình thường lại ngay ấy mà. Ngồi trước bàn trang điểm, nó nhìn gương mặt mình trong gương rồi khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm nổi vào đáy mắt. Có những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống được lặp đi lặp lại hàng ngày sẽ hình thành thói quen. Anh đã tạo cho nó một thói quen có anh bên cạnh, nhưng vẫn chưa dạy cho nó cách để quên đi thói quen ấy.
Nhỏ Vân nhìn nó thở dài, muốn an ủi nó vài câu nhưng lại chẳng biết nói gì. Mất đi người yêu cao cấp như vậy ai lại chẳng tiếc, muốn bảo nó đừng buồn cũng không được. ‘Rồi sẽ tìm được người khác tốt hơn ?’ đừng đùa, người như anh đã hiếm, muốn tìm một người hơn anh phải đợi đến thế kỷ nào ? Lời khuyên cũng phải có cơ sở một chút thì mới có tác dụng được. Thế là nhỏ hy sinh cả buổi trưa ngồi suy nghĩ để tìm một lời an ủi dành cho nó.
Chỉ có những lúc như thế này nhỏ Vân mới phát huy tối đa tinh thần bạn tốt đến cực điểm, từ hôm nó chia tay ngày nào nhỏ Vân cũng bám lấy nó như đỉa, hết dẫn đi ăn lại đến đi chơi, tối thì gọi điện trò chuyện với nó, hết chuyện để nói thì nhỏ hát cho nó nghe khiến lỗ tai nó lùng bùng đành phải luôn miệng tự nhủ rằng hàng xóm mới nuôi vịt nên ồn quá. Nhỏ Vân còn sợ nó nhìn gấu nhớ người nên quy định yêu cầu gấu mới cho đến khi nó vui trở lại không được xuất hiện trước mặt bọn nó làm gấu mới oan ức đầy mình mà không dám lên giọng phản đối. Tự trong thâm tâm nó thầm biết ơn bạn thân lắm lắm, vì tội cho gấu mới nên nó vẫn cố cười rạng rỡ, cố làm ra vẻ vô cùng bình thường, và cố chứng tỏ cho bạn thân thấy rằng đối với nó thì anh chẳng có tí quan trọng nào hết, nhưng những tối cô đơn một mình đối diện với bóng đêm nó vẫn thấy nhớ anh đến nao lòng.

12 giờ đêm, cuối cùng cũng hoàn thành xong bản vẽ dự án. Anh hài lòng gật gù sau đó vươn vai duỗi người mà nghe tiếng xương mình kêu rôm rốp vì ngồi lâu trong một tư thế. Nhìn bức tượng ‘anh’ nhỏ xíu bằng đất sét do chính tay nó nặn, anh khẽ mỉm cười. Chia tay nó cũng hơn 2 tháng rồi, mặc dù biết trò chơi kết thúc thì không nên giữ lại chút gì của đối phương nhưng anh vẫn không nỡ bỏ vì cảm thấy bức tượng dễ thương vô cùng. Và như một sợi dây liên kết, mỗi lần nhìn bức tượng anh lại nghĩ về nó, nhớ đến gương mặt trong veo khi nó chìa tay ra và nói gọn lỏn : “Tay.” , nhớ đến cái dẫu môi đáng yêu của nó khi tranh cải về vấn đề “con nít”, và nhớ cả cái siết tay thật chặt của nó đêm chia tay.
Trong năm yêu cầu về thể lệ trò chơi có một điều, sau 7 ngày không được liên lạc với nhau nữa. Sở dĩ chọn đúng 7 ngày vì anh sợ trò chơi quá lâu sẽ làm mất thời gian của nhau, và nhất là anh sợ bản thân sẽ vô tình thích đối phương. Thật ra anh cũng đã có một tình yêu đầu, chuyện tình ngỡ rất đẹp nhưng lại chia tay trong nước mắt. Đến tận bây giờ anh chưa từng quen thêm một người nào khác, có thể do anh sợ yêu, cũng có thể do anh đã mất đi lòng tin vào cái gọi là tình yêu chân chính. Yêu nhau năm 18 tuổi, chia tay lúc vừa tròn hai mươi, đến nay đã bốn năm rồi. Bốn năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Trong suốt khoảng thời gian ấy cả hai chưa từng liên lạc. Anh biết tình yêu đó có lẽ cô không còn nhớ nhưng anh thì chưa từng quên, chỉ là anh luôn vùi mình vào công việc để ép bản thân không có thời gian nghĩ đến. Nhưng không hiểu sao thời gian gần đây anh nhớ về cô ít hơn, lại nghĩ đến nó nhiều hơn một chút.
Mở điện thoại nghe nhạc, anh tiện tay vào Ola xem ít tin tức rồi cũng tiện tay vào trang của nó. Hai tháng nay ngày nào nó cũng đăng tin vào trang cá nhân, nhưng chỉ toàn truyện cười hay hình ảnh nó và bạn bè đi ăn chơi mà thôi, không hề có một dòng tâm trạng buồn hoặc một chữ nào lên quan đến anh cả. Thật không biết là nó chỉ xem 7 ngày đó như một trò chơi hay nó quá mạnh mẽ nhưng thấy nó sống tốt anh cũng yên lòng. Không dưới mười lần anh hối hận vì đã đem tình cảm ra đùa giỡn như thế, dù anh không sao nhưng chưa chắc đối phương cũng bình thường như anh.
Ngày ấy vào trang cá nhân của người yêu cũ, anh bất ngờ trông thấy một loạt ảnh của cô và người yêu mới. Gương mặt cô vẫn xinh như thế, nụ cười vẫn rạng ngời như thế, nhưng đã không còn dành cho anh nữa rồi. Anh bỗng thấy mất mát và cả một chút tức giận, tự dưng anh cũng muốn có người yêu, muốn tìm chút ấm áp từ người khác. Nhưng anh lại sợ, sợ mình lại một lần nữa yêu người giống cô, đau khổ một lần là quá đủ rồi. Thế nên anh nghĩ ra trò chơi ấy, nhưng vừa gửi tin không lâu anh liền hối hận, trò chơi như thế liệu có đáng hay không ? Chưa kịp xoá tin thì hệ thống thông báo có người bình luận, và thế là anh quen biết nó. Vốn chỉ nghĩ đã lỡ nghĩ ra trò chơi thì cũng nên thử một lần, chỉ là 7 ngày thôi không có ý nghĩa gì hết. Chỉ 7 ngày thôi thế nhưng gương mặt nó đã len lỏi vào tâm trí anh lúc nào không biết. Anh thích nó sao ? Không ! Có lẽ chưa thể gọi là thích, có lẽ anh chỉ cảm thấy nó thú vị, thấy nó đáng yêu mà thôi, nhưng tuyệt đối anh sẽ không yêu nó.
Lại một tháng nữa trôi qua. Có phải do mùa mưa đã đến hay không mà anh lại thấy lòng mình lạnh lẽo, mỗi đêm nghe tiếng mưa rơi ngoài sân lại thấy một cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy trái tim. Anh sợ nhất là những lúc rảnh rỗi như thế này, khi anh không còn việc gì để làm thì con tim đáng ghét lại không nghe lời mà nhớ về những chuyện không vui trong quá khứ. Anh thở dài, đóng cửa sổ lại rồi cầm điện thoại online giết thời gian. Chợt anh trông thấy một đoạn statut mới của nó với chín chữ tiêu đề vừa lạ lại vừa quen “Tìm bạn nam chơi trò 7 ngày yêu nhau”…Phần nội dung giống hệt bản tin lúc trước của anh, chỉ thay đổi giới tính thôi.
-“Cô bé này lại muốn làm gì nữa đây ?” Anh mỉm cười định xem những tin khác, nhưng trong đầu bỗng hiện lên gương mặt giận dỗi trẻ con của nó, anh nhớ lại nụ cười ngây thơ và ánh mắt si mê của nó lúc nhìn anh, nhớ cả những cái nắm tay ấm áp. Tất cả những thứ ấy, giờ đây nó định sẽ lại thể hiện với một người con trai khác ? Anh chẳng biết tâm trạng của mình lúc này là gì, chỉ thấy ngón tay đã vô thức bình luận vài chữ vào bài viết của nó:
-“Này, anh đăng ký tham gia có được không ?”

END.