TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 5 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 25 của 51

Chủ đề: Đô Thị Lương Nhân Hành - Vũ Nham (Mới nhất: Chương 50)

  1. #21
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Đô Thị Lương Nhân Hành
    Chương 20: Tâm tư của các cô gái (3)

    Người dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đăng lúc 19:16:03 ngày 08/06/2018, tổng số chữ: 3689



    -----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----

    CHƯƠNG 20

    Số 9 cũng là con gái, mà con gái đều rất mẫn cảm nên biểu cảm của Đỗ Uyển Nhược đều lọt vào trong mắt nàng. Đối với cô gái điềm đạm đáng yêu này, nàng cũng thương tiếc từ tận đáy lòng, có điều đây là chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của bản thân mình nên tuyệt đối không thể nhân nhượng. Huống chi chính bản thân nàng cũng còn chưa nắm chắc, chưa cần nói tới cái khác, sự khác biệt về bối phận giữa nàng với Vũ Ngôn đã là một vấn đề rất rất lớn cản trở hai người rồi.

    Có điều ngoài vấn đề này ra còn một vấn đề lớn hơn nữa, đó chính là cái tên Số 1 này tựa như là một khúc gỗ chính hiệu, hai cô gái xinh tươi ngồi ngay trước mặt mà hắn cũng chẳng tỏ thái độ gì, thật không biết nên yêu hắn hay hận hắn đây.

    Vũ Ngôn đồng học tất nhiên không có nhiều phiền não như vậy. Cuộc sống một mình quả rất vui vẻ, rất tốt đẹp, là cái kẻ khác muốn hướng đến. Sau bữa ăn là tới chương trình giải trí, Số 9 mới biết được Vũ Ngôn là một cao thủ về các nhạc cụ dân gian. Thấy ánh mắt giật mình của Số 9, tâm tình Tiểu Đỗ đồng học trở nên tốt hơn đôi chút, thì ra không phải cái gì Số 9 cũng biết.

    Vị cao thủ dân nhạc trong ánh lửa kia, vẻ mặt hắn chân thành và chăm chú, Thúy Ngọc địch trong suốt sáng bóng kề trên môi, dưới ánh sáng của ngọn lửa lại phản chiếu lên các cô gái. Ngón tay của vị cao thủ nhạc cụ này không ngừng đưa đi đưa lại, tạo ra những âm thanh vui vẻ như những làn gió xuân mát mẻ tháng ba thổi tan mọi nỗi buồn phiền trong lòng.

    Diệp Tử đứng lên đầu tiên rồi nhẹ nhàng múa trước đống lửa, sau đó cô kéo Uyển Nhược, Uyển Nhược lại kéo Số 9, ba người nắm tay nhau hòa vào vào tiếng sáo du dương của Vũ Ngôn, cơ thể múa theo tiếng nhạc, như những tinh linh giữa đêm đông lạnh giá.

    Vũ Ngôn mỉm cười nhìn các nàng, thân thể thướt tha của các nàng còn nóng bỏng hơn so với đống lửa bên cạnh, khuôn mặt tươi cười đầy nét thanh xuân giống như hoa tươi tháng năm, mang tâm hồn Vũ Ngôn cùng bay lượn.

    Ý cảnh vô cùng hoàn mỹ nhưng kết cục của Vũ Ngôn lại vô cùng thê thảm. Vì vui vẻ nên bọn họ càng thêm nhiệt tình, và vị nhạc công kia chưa bao giờ khổ như đêm nay, cây sáo gần như không một giây nào là được rời khỏi môi hắn.

    Cuối cùng cũng đã có người không kiên trì được. Cơ thể Uyển Nhược vốn kém nhất nên đã có dấu hiệu lắc lư sắp ngã. Vũ Ngôn vội vàng đi tới đỡ nàng. Mà Diệp Tử cũng đã kiệt sức, chỉ có Số 9, thể chất của nàng vốn tốt nhất nhưng vẫn đổ mồ hôi ròng ròng.

    Vũ Ngôn cười khổ lắc lắc đầu, đành phải ôm Uyển Nhược, đi vào nhà đặt lên trên giường Diệp Tử. Uyển Nhược đã ngủ yên trong lòng hắn. Vũ Ngôn nhìn đôi hàng lông mi dài dài của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn pha một chút tái nhợt, khóe miệng còn khẽ cong lên, bất đắc dĩ hắn lắc đầu cười khổ. Thật sự là một cô gái yếu đuối khiến người khác đau lòng. Vuốt vuốt mái tóc của nàng, hắn thở dài rồi xoay người bước ra ngoài.

    Trong đôi mắt đang khép chặt của Uyển Nhược chảy ra hai giọt nước mắt to như hạt đậu, lăn dài trên hai má của nàng rồi chầm chậm chảy xuống gối.

    Diệp Tử vốn ngủ cùng giường với Uyển Nhược, nhưng hôm nay Uyển Nhược không thoải mái nên nàng đành phải ngủ trên giường Vũ Ngôn cùng với Số 9. Khuôn mặt nhỏ nhắn Số 9 đỏ lên xấu hổ nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Đây chính là giường của Số 1 đó! Trái tim nàng nhảy lên thình thịch không ngừng, lại một đêm mất ngủ!

    Về phần học sinh thiên tài, cao thủ dân nhạc Vũ Ngôn của chúng ta, giờ đây đã không còn chỗ trong cái nhà này. Hắn đành phải lên căn nhà cũ của sư phụ trên núi ở tạm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nơi đây chính là chỗ "an cư lạc nghiệp" của hắn trong vài ngày tới.

    "Quan hệ thân thích" của Số 9 với Vũ Ngôn cuối cùng cũng bị bại lộ. Diệp Tử trong lúc vô ý đã nhắc tới việc này, Đỗ Uyển Nhược cũng theo đó đào sâu xuống quyết tìm hiểu sự thật. Kể từ khi biết quan hệ giữa hai người là "sư thúc" và "sư điệt", ánh mắt Uyển Nhược nhìn Số 9 có gì đó khác lạ, hình như là chút tiếu ý. Số 9 cũng xấu hổ một hồi nhưng sau đó cũng không quan tâm. Một lính đặc chủng xông pha giữa mưa bom bão đạn còn không sợ thì sợ chi việc này. Chỉ có điều, mỗi lần Uyển Nhược rơi vào thế hạ phong khi chơi đùa cùng nàng thì chỉ cần gọi hai tiếng "sư thúc" là người ở thế hạ phong lại chính là Số 9.

    Trước giao thừa một ngày, Vũ Ngôn đưa Đỗ Uyển Nhược về nhà, dù sao cô cũng phải đón năm mới cùng người nhà. Khi Đỗ Uyển Nhược xuống núi cũng trầm lặng hơn rất nhiều, nụ cười luôn vương trên khuôn mặt lúc còn ở trên núi đã không thấy nữa. Vũ Ngôn kết luận, đó là do từ nhỏ cô ấy đã cô đơn, mà mấy ngày nay kết giao được với vài người bạn nên bây giờ trở lại với nỗi cô đơn dẫn tới việc tạo thành một vấn đề tâm lý. Phương pháp giải quyết chính là: đi học, tới trường, để cô gặp bạn bè thì tự nhiên sẽ vui vẻ trở lại. Chúng ta không thể không nói, tiểu tử này đúng là một chàng trai dễ thương!

    Lão hiệu trưởng thấy con gái đã về nhà, còn tha thiết giữ Vũ Ngôn ở lại ăn cơm. Bữa cơm trưa, chủ khách hai người thân thiết nói chuyện với nhau, đồng thời số lượng thuốc lá "Đặc Cung" của hắn cũng giảm đi đáng kể.

    Số 9 cũng đã bảo với lão Tăng,nàng muốn ở lại đón giao thừa với Diệp Tử, mà cũng chẳng biết lão Tăng có hiểu tâm tư của con gái hay không nhưng dù sao hai vợ chồng lão vẫn đồng ý. Cho nên, đối tượng cùng Vũ Ngôn đi dạo mỗi ngày lại đổi thành Số 9.

    Số 9 mặc dù là một lính đặc chủng ưu tú nhưng cô vẫn là một cô gái, cũng có sự hiếu kỳ rất lớn. Vì thế Vũ Ngôn cũng dạy nàng đào măng, múc nước bằng gầu đá, hái lá để thổi kèn. Một phiên bản giống hệt như với Uyển Nhược.

    Trong lòng Diệp Tử có chút khinh thường: Thủ đoạn lừa con gái của anh sao chỉ có mấy chiêu đó nhỉ? Sao không thay đổi một chút cho đa dạng, ví dụ như đi bắt lợn rừng, bắt gấu chó?

    Nếu Vũ Ngôn biết những suy nghĩ trong lòng em gái thì nhất định sẽ toát mồ hôi đầy đầu.

    Qua giao thừa, sáng sớm ngày hôm đó, Vũ Ngôn thức dậy phát bao lì xì cho Diệp Tử, cũng phát một bao cho Số 9. Số 9 cười vui vẻ nhận lấy sau đó cũng tặng lại bọn họ mỗi người một bao. Tiếp theo Vũ Ngôn cùng Số 9 xuống núi gọi điện chúc tết. Đầu tiên là gọi tời nhà lão Tăng. Reng reng mấy tiếng, một nữ hài tử nhấc máy nhận điện thoại.

    Vũ Ngôn nói:
    - Chúc mừng năm mới! Xin hỏi sư huynh có nhà không?
    Cô gái kia cười khanh khách:
    - Sư huynh sư đệ cái gì, anh gọi nhầm số rồi.
    Bịch một tiếng, điện thoại đã bị dập.

    Vũ Ngôn gọi lại, vẫn là cô gái kia, lần này Vũ Ngôn đã biết đối phương là ai nên mở miệng hỏi:
    - Cô là nhị nha đầu phải không?
    - Đúng vậy, xin hỏi anh là ai?
    Cô gái tưởng là một vị trưởng bối trong nhà.

    Vũ Ngôn đáp:
    - Tôi là sư thúc của cô!
    - Biến thái!
    Bich một tiếng, điện thọa lại bị dập.

    Vũ Ngôn dở khóc dở cười, mới đầu năm đã bị coi là kẻ lừa gạt, nói thật lại chẳng ai tin. Số 9 sơm đã ở một bên cười đau cả bụng. Vũ Ngôn đành phải bảo:
    - Cô gọi đi!

    Số 9 bấm điện thoại, nghe em gái mình kể khổ:
    - Chị à, vừa rồi có một tên sư thúc biến thái gọi tới nhà gây rối, nếu để cho em bắt được thì nhất định phải lột da rút gân róc xương hắn ta.

    Vũ Ngôn lập tức cảm thấy cần phải suy nghĩ lại quyết định ghi danh vào Đại học Thiên Kinh của mình. Thử nghĩ nếu gặp phải nhị nha đầu trong sân trường, biết được người đứng trước mặt nàng là vị sư thúc "biến thái" kia, Vũ Ngôn còn có thể sống sao?

    Số 9 nhịn cười nghe em gái mình líu ríu kể xong nhưng cũng không giải thích thay cho Vũ Ngôn mà sau đó bảo em gái gọi lão Tăng ra nghe điện thoại.

    Gọi điện thoại cho lão Tăng xong, sau đó gọi cho Đại Tráng, Mập Đầu Đà và cũng gọi cho Hậu Vân một cuộc điện thoại, chỉ có điều, mỗi một cuộc phải đợi tới mười phút mới kết nối được, cuối cùng Vũ Ngôn gọi cho lão hiệu trưởng. Lão hiệu trưởng nhiệt tình mời hắn về nhà làm khách, còn tỏ vẻ sẽ chuẩn bị tiền lì xì. Vũ Ngôn nghĩ thầm, lão tử mà có được tiền lì xì của ngươi thì thuốc lá của ta cũng bị ngươi lấy hết. Số 9 tán gẫu với Đỗ Uyển Nhược vài câu, vậy là kết thúc màn chúc Tết.

    Qua mùng mười tháng giêng, Số 9 rốt cục cũng phải về nhà. Mấy ngày nay Diệp Tử thấy Số 9 cả ngày ở cùng với anh trai nên trong lòng rất không dễ chịu. Nhìn chiếc xe bus chở Số 9 đi xa, lại ngó sang Vũ Ngôn thấy hắn hình như không có phản ứng gì thì trong lòng cũng yên tâm về người anh đầu gỗ này.

    Cuối cùng Đỗ Uyển Nhược đã được gặp lại Vũ Ngôn, nhìn nụ cười xấu xa quen thuộc kia của hắn mà trong lòng cô có càm giác xúc động. Thì ra chỉ cần có thể gặp hắn là mình đã cảm thấy đủ lắm rồi.

    Ngày đi học, bọn nhóc đến trường nhưng vẫn đắm chìm trong không khí của năm mới và như đã quên mất rằng ba bốn tháng sau sẽ là lúc quyết định vận mệnh cả đời của bọn chúng. Vũ Ngôn rất cảm khái, mấy tháng sau bọn trẻ khờ khạo này sẽ lĩnh hội được sư tàn khốc của hiện thực, sẽ bước tới ranh giới của đời người, sẽ có người vượt long môn để trở thành cái gọi là đứa con cưng của trời, còn không sẽ phải tạm biệt giấc mộng của mình, để cho dòng đời xô đẩy.

    Mười chín tuổi nhưng Vũ Ngôn không cảm giác được tầm nhìn của mình đã hơn tới mấy tuổi, dùng ánh mắt lõi đời để cư xử với đám trẻ này mà hoàn toàn quên mất rằng mình cũng là một thành viên trong bọn họ.

    Kì thi đã tới gần, tất cả mọi người cũng trở nên khẩn trương, thậm chí có một vài người lại cảm thấy bất an, bao gồm cả Tiểu Đỗ đồng học luôn trầm ổn. Chỉ có "lão nhị ngàn năm" Vũ Ngôn là ngoại lệ, bởi vì hắn đang nỗ lực nghiên cứu giáo trình học của đại học năm thứ hai, nói chính xác hơn là đã hoàn thành một nửa giáo trình học của đại học năm thứ hai. Danh mục những giáo trình năm thứ hai mà hắn đang đọc cũng rất nhiều, nào là toán học đại học, nào là vật lý học đại học, nào là hoá học đại học, nào là tiếng Anh đại học, nào là quản trị kinh tế cao cấp, ngôn ngữ hợp ngữ các loại.

    Cả lớp bây giờ ngay cả thời gian vào WC cũng phải bỏ qua để làm bài tập. Còn thiên tài Vũ Ngôn của chúng ta thì đang ở trong phòng vi tính, hút thuốc chuyện trò với thầy giáo bộ môn, tiện thể thử làm một phần mềm DOS[1] nhỏ. Cũng chẳng có cách nào khác, cả phòng không có lấy một cái máy có thể tích hợp Hệ điều hành Windows. Có điều ở một nơi như Thanh Sơn thì có máy tính đã là không tệ rồi.

    Vũ Ngôn đồng học thỉnh thoảng cũng nổi lòng từ bi. Khi thấy Tiểu Đỗ đồng học chau mày suy nghĩ làm bài liền quan tâm đi tới hỏi:
    - Đừng miệt mài khổ sở như thế, nhanh già lắm!
    Tiểu Đỗ đồng học đưa thanh chủy thủ ra lắc lắc trước mặt hắn, nói:
    - Thanh chùy thủ này một tấc cũng không rời bổn cô nương, một là để phát tiết, hai là vì phòng sắc lang.

    Nói Vũ Ngôn là sắc lang thì quả thực oan uổng. Hắn mặc dù là một thanh niên phát dục đầy đủ hơn nữa năng lực ở một số phương diện nào đó lại mạnh tới dị thường, nhưng do chưa được tiếp xúc thực tế nên hắn quả không quá hiểu về mấy cái này. Nếu nói về mặt này thì chúng ta cho rằng, người thực sự cần đề phòng sắc lang phải là Vũ Ngôn đồng học mới đúng. Bởi vì số lượng "nữ sắc lang" có chủ ý với hắn tuyệt đối không phải là ít, mà Vũ Ngôn đồng học còn thiếu kinh nghiệm và cả giác ngộ về mặt này, cho nên khả năng bị người ta tóm được là rất lớn.

    May mà ngày thi cuối cùng đã đến nên hắn mới bảo vệ được "sự trong sạch" của mình. Song cũng có bất ngờ ngoài ý muốn. Hôm nay Vũ Ngôn đang thu dọn ngăn kéo của mình, vì ngày mai là ngày thi đại học nên học sinh phải thu dọn ngăn kéo của mình cho sạch để làm địa điểm thi.

    Vũ Ngôn phát hiện trong ngăn tủ có đồ không phải của hắn. Lấy từ bên trong ngăn ra một cái túi nhựa, trong túi có rất nhiều hạc giấy được gấp khéo léo với đủ mọi màu sắc.

    - Cái này có lẽ chính là ngàn con hạc giấy trong truyền thuyết.
    Đỗ Uyển Nhược nhìn thứ trong tay hắn, yếu ớt nói.

    Một thời gian rồi Vũ Ngôn chưa nhận một lá thư nào, thứ nhất là do đám con gái trong thời gian này đều bận, nhưng cái chủ yếu là do mọi người đều biết tên này gần như thuộc dạng nước lửa không vào, dầu muối không nhập. Vũ Ngôn hỏi Đỗ Uyển Nhược:
    - Bạn thấy ai cho vào không?
    Đỗ Uyển Nhược đáp:
    - Không biết, giữa trưa tất cả mọi người đều đi ăn cơm nên bất cứ một ai đều có thể.
    Sau đó nàng cười nói:
    - Chúc mừng bạn, lại bắt được thêm một nữ tù binh. Bạn cần phải bảo quản cho tốt, có thể gấp một ngàn con hạc giấy, cô gái kia quả là một người rất si tình.
    Nói xong, ánh mắt nàng dần trở nên ảm đạm.

    Cuối cùng Vũ Ngôn cũng không đi tìm hiểu rốt cuộc cô gái đó là ai, phải nói là hắn không có ý tìm hiểu. Cái này rất có thể là phương thức của một cô gái để trút hết tình cảm của bản thân trong mùa chia ly này. Vũ Ngôn đoán như vậy, rồi sau đó toàn tâm toàn ý tập trung vào kì thi lên đại học oanh oanh liệt liệt của mình. Lần này hắn không dám tiếp tục cố ý làm sai nữa, dù sao đây cũng là kỳ thi lên đại học, không cẩn thận là phải nói lời bái bai với đại học Thiên Kinh liền. Thi thố như vậy quả là một hồi tra tấn đối với hắn, bởi vì về cơ bản hắn chỉ dùng có một nửa thời gian đã làm xong hết đề thi, thời gian còn lại đành phải chơi trò oẳn tù tì giữa tay trái và tay phải.

    Vài ngày sau kì thi, hắn rốt cục cũng đã yên lặng tự hỏi về vấn đề phát triển trong tương lai của bản thân. Đại học Thiên Kinh là mục đích duy nhất hắn, không chỉ vì đó là trường đại học tốt nhất trong nước mà còn là bởi vì ước định với Số 9 từ trước. Con đường tiếp theo sau khi lên đại học phải đi thế nào đây. Đó cũng là mục đích hắn tự hỏi.

    Sau khi lên đại học, Diệp Tử phải làm sao? Để nàng ở lại Thanh Sơn một mình, hắn tuyệt đối không yên tâm. Còn một vấn đề mang tính then chốt nữa, chi phí lên đại học lấy từ đâu đây? Hắn chưa từng nghĩ đến việc vay lão Tăng. Hắn là một nam nhân, phải nuôi sống gia đình, chỉ có thể thông qua sự cố gắng của bản thân mình mà kiếm. Ông trời sẽ báo đáp cho những người cần cù siêng năng, đó chính là suy nghĩ của hắn.

    Khi báo nguyện vọng học, hắn soạt soạt vài chữ viết ngay "Đại học Thiên Kinh", những chỗ còn lại đều để trống. Trong lòng Đỗ Uyển Nhược thầm nói tên tiểu tử này quá điên cuồng. Vũ Ngôn đưa tờ báo nguyện vọng cho Tiểu Đỗ đồng học, nhờ nàng nộp giúp rồi vỗ vỗ mông ra khỏi phòng học.

    Tiểu tử này cũng thật là hết nói. Hôm nay là ngày tụ tập cuối cùng của bàn bè trung học. Tất cả mọi người trong bụng đều mang đầy những lời muốn nói. Nhưng tiểu tử này lại rất dứt khoát cứ thế mà đi, nếu không hắn sao có thể là "Thần" trong lòng các học sinh được cơ chứ.

    Tiểu Đỗ đồng học rất ủy khuất, hắn cũng không hỏi xem nàng ghi danh vào đâu, cứ thế tiêu sái rời đi, chẳng lẽ hắn không chút lưu luyến với nơi này sao? Tên vô lại này! Tiểu Đỗ đồng học nhìn bóng dáng của Vũ Ngôn, trong mắt lại đầy lệ.

    Vũ Ngôn về nhà thu dọn mấy thứ, kỳ thật cũng không có gì, chủ yếu là những thứ mang ra từ thạch động, những thứ đó cần phải bố trí thật tốt. Di thư của tổ sư Vân môn cùng hai quyển sách mà Ma Tôn để lại được được hắn cho vào một cái hũ rồi chôn xuống trước mộ sự phụ. Dạ minh châu Vũ Ngôn chuẩn bị mang theo để khi đến Thiên Kinh thì tìm một cửa hiệu châu báu lâu năm giúp định giá món đồ này. Đó cũng không phải do hắn nổi lòng tham mà chỉ cảm thấy chỗ tài sản này để đó cũng quá lãng phí, trước tiên phải biết rõ giá trị của nó đã, rồi khi cần tiền gấp thì có thể làm chút gì đó. Tấm Thánh ngọc mà Ma Tôn để lại khiến Diệp Tử yêu thích không nỡ rời tay, nếu không phải vì Ma Tôn có nói rõ trong thư thì Vũ Ngôn đã không chút do dự cho nàng rồi. Kỳ thật trên người Diệp Tử cũng đeo một ngọc bội có giá trị không nhỏ. Đó là thứ duy nhất mà theo trí nhớ cha mẹ đã để lại cho nàng.

    Diệp Tử lấy một sợi tơ màu đỏ xâu tấm Thánh ngọc lại rồi quáng lên cổ Vũ Ngôn, khiến hắn lập tức cảm thấy mát lạnh, trong lòng nói, đồ chơi này đúng là một bảo vật. Thu dọn xong, hắn lại nghĩ rồi quyết định mang theo Thúy Ngọc Mặc trúc, đêm dài không ngủ được thì còn có cái để tiêu khiển.

    Mục đích ra đi lần này của hắn là để tận dụng hai tháng trước khi nhập học để đi làm thuê, kiếm chút tiền đóng học phí đại học. Diệp Tử không thể không ủng hộ quyết định của hắn. Vũ Ngôn dặn dò Diệp Tử một hồi, nói rằng, trong vòng hai tháng hắn nhất định sẽ trở về. Diệp Tử thấy anh trai mình đã hạ quyết tâm, lại như nhớ mùa xuân năm ấy tiễn hắn đi lính, hai mắt cô đẫm lệ nhưng vẫn yên lặng thu dọn mọi thứ.

    Mùa hè năm ấy, mặt trời gay gắt như lửa, Vũ Ngôn bước lên chuyến tàu lên bắc thượng. Và mọi chuyện hắn gặp phải sau này còn phức tạp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của hắn.

    Mười bảy tuổi, Diệp Tử nhìn theo bóng dáng anh trai đã đi xa. Hai mắt nàng ướt đẫm nhưng niềm tin trong lòng thì càng thêm kiên định.


    ———o Hết chương 20 o———

    [1] DOS: Viết tắt của Disk Operating System, là Hệ điều hành tiêu chuẩn một người sử dụng của các máy tính IBM và tương thích IBM. Ra đời vào năm 1981.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free", thứ nữa là để tạo động lực dịch dọt + gõ phím cho dịch giả. Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!!!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140322
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140323
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 14-07-2018 lúc 02:33.
    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Aficios,Big Fat Lier,chieu ly,quykiensau,ronkute,vô đạo,vntam,
  3. #22
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Đô Thị Lương Nhân Hành
    Chương 21: Ngẫu nhiên gặp (1)

    Người dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đăng lúc 06:18:13 ngày 09/06/2018, tổng số chữ: 2700



    -----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----

    CHƯƠNG 21

    Khi Vũ Ngôn tới Thiên Kinh cũng không báo cho lão Tăng hay Số 9, lần này hắn không có thân phận gì khác, chỉ là một người đi làm thuê. Suy nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, tìm một chỗ làm gần Đại học Thiên Kinh, nhân tiện làm quen với môi trường ở đó. Vũ Ngôn tuyệt đối tin tưởng mình có thể vào được đại học Thiên Kinh.

    Hắn ở Liệp Ưng ba năm, thời gian chủ yếu đều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vì thể đối với Thiên Kinh, mặc dù không thể nói là lạ lẫm nhưng cũng không được tính là hiểu rõ.

    Hắn mang một cái túi lớn đi loanh quanh trong Đại học Thiên Kinh. Trường nằm ở thủ đô Thiên Kinh, được xây dựng cách đây hơn một trăm năm, nơi đây không khí học thuật rất sôi nổi, tư tưởng rất phát triển, dù là lĩnh vực khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội thì đều có rất nhiều nhân tài xuất hiện, hết lớp này tới lớp khác. Trường là trường đại học nổi tiếng đứng đầu cả nước. Khuôn viên trường rất lớn, núi xanh thấp thoáng, nước biếc vây quanh, rừng cây đan xen, thiên nhiên rất tươi đẹp, quả là một nơi thích hợp cho việc học tập nghiên cứu.

    Sáng sớm mùa hè, Vũ Ngôn tản bộ trên một con đường nhỏ trong rừng cây ngô đồng, rừng cây mọc thành hàng san sát nhau và những tia nắng của mùa hè oi ả chiếu xuống qua những kẽ lá dường như cũng mất đi cái nóng bức của nó, mà thay vào đó là cảm giác thoải mái mát mẻ rất dễ chịu.

    Đi hết con đường nhỏ trong rừng cây kia là tới một hồ nước trong suốt xanh biếc. Phía xa xa là mấy ngọn núi nhỏ cũng có màu xanh biếc được bao bọc bởi hồ nước, giống như những đứa trẻ ngoan ngoãn được mẹ chúng ôm trong ngực. Gió nhè nhẹ thổi, mặt hồ khẽ xao động phản chiếu lên ánh sáng mặt trời. Vài con chim đi kiếm ăn vỗ cánh lướt trên mặt nước tìm mồi. Một tảng đá được đặt bên hồ, trên đó có khắc ba chữ lớn màu vàng: "Hồ Mạc Sầu", ba chữ như rồng bay phượng múa, nét chữ mạnh mẽ, nhìn đã biết người viết ba chữ này là một danh gia.

    Do vào giữa hè, lại là sáng sớm nên du khách đi dạo bên hồ rất ít. Vũ Ngôn vịn vào lan can bên hồ, hưởng thụ những cơn gió nhẹ mang theo cái mát lạnh của hồ nước lướt qua mặt, nhìn non nước tươi đẹp phía xa xa, quả thực là "Ráng chiều bay lên theo cò lẻ. Nước thu trời rộng ấy một màu"! [1]

    Vũ Ngôn đang nhìn tới nhập thần thì đột nhiên chân khí trong cơ thể nhẹ nhàng di chuyển, đây là cảm ứng đối với chân khí bên ngoài cơ thể. Hắn hơi giật mình, không ngờ rằng ở đây còn có thể gặp được cao nhân. Người đi đường ở xung quanh rất ít, hắn không cảm thấy có cao nhân trong đó. Ánh mắt liền nhìn theo cây cầu dài bên hồ. Trong hồ có một cái đình nhỏ cách bờ khoảng hơn một trăm mét. Một người mặc áo trắng đang di chuyển rất chậm rãi. Thị lực của Vũ Ngôn rất tốt, vừa nhìn bước chân của người ấy, hắn liền biết đó chính là Trần thức Thái Cực quyền [2].

    Tò mò, Vũ Ngôn dọc theo cây cầu đi tới. Đến gần đình nhỏ, một ông lão tóc hoa râm đang hết sức chuyên chú luyện quyền, động tác tay như nước chảy mây trôi, phiêu dật tự nhiên, quyền phong kết hợp cả cương cả nhu, nửa hư nửa thực, thu phát tự do. Đó chính là chỗ độc đáo của tán thủ Trần thức Thái Cực, đồng thời gồm cả tám yếu lĩnh quan trọng của Trần thức Thái Cực. Ông lão múa quyền, một cỗ chân khí hùng hậu nhẹ nhàng lưu động, diễn luyện ra một khí thế phi phàm dù đó chỉ là một bộ Thái Cực quyền bình thường.

    Nội lực của lão nhân mặc dù hùng hậu nhưng có chênh lệch không nhỏ với Vũ Ngôn song cũng đủ để cho người ta rung động. Lúc này hắn mới biết, thì ra cao thủ võ lâm trong truyền thuyết là có thật.

    Lão nhân luyện xong bộ quyền pháp, quay đầu cười nói với hắn:
    - Cậu học trò này, cháu cũng thích võ thuật sao?
    Vũ Ngôn cười nói:
    - Lão sư phụ, cháu chỉ học qua chút quyền pháp múa may thô thiển mà thôi. Hôm nay gặp ông, cháu mới biết được thì ra trên thế giới này thực sự có cao nhân!

    Ông lão không cảm giác được nội lực trên người hắn nên nghĩ rằng hắn chưa từng tu luyện nội công, vì thế cũng cười nói:
    - Quyền pháp võ thuật có thể cường thân kiện thể, ích thọ duyên niên nên, đối với người bình thường thì đó cũng đủ rồi.
    Vũ Ngôn hiểu ý trong lời nói của lão, hỏi:
    - Ông nói là người bình thường, vậy chẳng lẻ còn có những người đặc biệt sao?
    Lão nhân cười nhưng không đáp vấn đề hắn hỏi mà chỉ hỏi ngược lại:
    - Cậu học trò này, cháu tên là gì? Cháu là sinh viên ở đây sao?
    Vũ Ngôn lắc đầu nói:
    - Cháu tên Vũ Ngôn, năm nay mới tốt nghiệp trung học, định thi vào Đại học Thiên Kinh, cho nên cháu tới đây trước để tìm việc làm thêm.

    Hắn kể tình hình của bản thân cho ông ta, ông lão gật đầu mỉm cười nói:
    - Tiểu Vũ, cháu có thể tự mình cố gắng nỗ lực, quả là một thanh niên rất có chí khí.
    Vũ Ngôn lại hỏi:
    - Lão sư phụ, cháu thấy thân thủ của ông cao tuyệt, có phải ông là người trong giang hồ không? Thế giới này còn tồn tại giang hồ sao? Còn tồn tại môn phái võ lâm không?
    Ông lão mỉm cười nói:
    - Võ học truyền thừa ngàn năm, trường thịnh mà không suy, cao nhân tuyệt thế như cá dưới sông khó có thể đếm hết. Chỉ có điều bọn họ dùng những cách khác nhau ẩn vào hậu thế không muốn người khác biết mà thôi. Giang hồ cho tới bây giờ vẫn luôn tồn tại. Mà những môn phái có võ học tuyệt đỉnh chân chính lại đưa võ học bổn môn ra phát dương quang đại nó, giúp nền võ học không ngừng phát triển, thậm chí thay đổi cách sinh tồn, lấy thái độ tích cực để hòa vào trong xã hội, đạt được rất nhiều thành công đáng kiêu ngạo trong rất nhiều mặt.

    Vũ Ngôn nói:
    - Ý của ông là giang hồ càng ngày càng dung nhập vào xã hội. Giang hồ kia không phải càng trở nên đặc sắc nhưng cũng phức tạp hơn sao?
    Lão nhân gật đầu đáp:
    - Cháu nói không sai. Giang hồ này cũng giống như xã hội này, càng ngày càng phức tạp, những điều đen tối được giấu đi so với trước kia lại càng nhiều hơn gấp bội. Cho nên cũng có trở ngại...
    Ông lão nhìn hắn một chút, nói tiếp:
    - Ở một phương diện, ta hi vọng có thể có nhiều người trẻ tuổi đến để phát triển võ học, nhưng ở một phương diện khác ta lại lo bọn họ không chịu được những cám dỗ mà tiền tài, danh lợi mang lại.

    Cảm nhận được tâm tình của ông lão, Vũ Ngôn cười nói:
    - Cái này là để thử xem sự hàm dưỡng của mỗi người, cám dỗ ở đâu cũng có nhưng võ học không phải vẫn được truyền thừa tới đời nay đó sao?
    Ông lão gật đầu nói:
    - Nói thì như thế, nhưng hiện nay những nguy hiểm và cám dỗ của giang hồ đã không thể chỉ dựa vào tu dưỡng cá nhân là có thể chống lại được. Thế giới này bao la, không thiếu những cái kì lạ, càng ngày càng nhiều những lực lượng không thể kiểm soát được dung nhập vào đó. Có một số lực lượng thậm chí là siêu tự nhiên, không thể dùng khái niệm võ học để giải thích.

    Trong lòng Vũ Ngôn sửng sốt nói:
    - Dị năng giả ư?
    Ông lão ngạc nhiên nhìn hắn một cái nói:
    - Chàng trai, cháu biết cũng khá nhiều đó.
    Vũ Ngôn cười hì hì nói:
    - Tiểu thuyết Kỳ huyễn cháu đã thấy nhiều.

    Về Dị năng giả, khi hắn còn ở Liệp Ưng có nghe nói qua một chút. Những người có được năng lực siêu tự nhiên này cực kỳ hiếm có, trong trăm vạn người cũng không thể có lấy một người, và khi phát hiện một dị năng giả thì họ đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Sự tồn tại của bọn họ là cơ mật thuộc hàng cao nhất, là một tồn tại thần bí hơn cả so với Liệp Ưng.

    Ông lão lắc đầu nói:
    - Thiên hạ rộng lớn không có gì là không có khả năng. Sự tồn tại của Dị năng giả là chích xác, còn có số Tinh thần tu luyện giả, bọn họ có năng lực vượt qua tự nhiên, rất nhiều lực lượng tự nhiên của thiên địa tạo hóa đều có thể được bọn họ sử dụng. Nếu bọn họ cứ thế phát triển mà đi làm xằng làm bậy thì hậu quả thật sự hết sức đáng sợ.

    Vũ Ngôn lâm vào trầm tư, vốn tưởng rằng với võ công của bản thân mình đã lấy làm kiêu ngạo, nhưng khi nghe lão nhân kia nói chuyện thì hắn mới biết thế giới rộng lớn tới thế nào, dị sĩ kỳ nhân nhiều không kể siết, hóa ra mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

    Ông lão thấy hắn đang suy nghĩ liền cười nói:
    - Cũng không cần phải lo lắng, đánh giá giữa dị năng với võ học thì chưa chắc võ học đã thất bại. Vả lại những chuyện như thế này cách mấy người thường như chúng ta rất xa, tự nhiên sẽ có người tới ứng phó. Chỉ vì ta thấy cháu hợp ý mới nói lung tung vài câu thôi, cháu cũng không cần coi là thật.
    Vũ Ngôn cung kính khom người chào, nói:
    - Cám ơn ông đã chỉ dạy. Tiểu tử cả đời khó quên.
    Ông lão thấy hắn khí chất phi phàm, tính cách kiên cường lại khiêm tốn lễ phép thì lại càng thấy yêu thích:
    - Như vậy đi, về sau nếu cháu thực sự có thể vào Đại học Thiên Kinh thì cứ tới chỗ này tìm bác. Bác còn có một vài ông bạn già công phu thô thiển, chúng ta sẽ cùng nhau bàn luận thêm.

    Nói xong, lão đưa cho Vũ Ngôn một cái danh thiếp, trên đó cũng không có danh hiệu, hay chức vụ gì, chỉ viết "Vương Khai Phục" và địa chỉ nhà của lão.

    Vũ Ngôn biết Vương lão không nhìn ra hắn là người có nội công nên muốn mượn lý do luận bàn để truyền thụ võ học, trong lòng rất cảm kích, vội cung kính nói:
    - Đến lúc đó cháu nhất định sẽ đến thăm ông.

    Vũ Ngôn từ biệt Vương lão, lại nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi mà trong lòng vẫn có chút khiếp sợ. Chỉ có điều, lo lắng vớ vẩn không phải là tính cách của hắn, một hồi sau đã dẹp mấy thứ này sang một bên, vỏ quýt dày thì ắt có móng tay nhọn, hắn tin rằng chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết.

    Buông gánh nặng trong lòng, lại đi chung quanh một lát, Vũ Ngôn rất vừa lòng với khuôn viên trường. Lại dạo một vòng, thấy gần căng-tin có một gian bếp đang tuyển nhân viên phục vụ. Lập tức, trong lòng hắn rất vui mừng. Quả nhiên không hổ danh là Đại học Thiên Kinh, nhanh như vậy mà đã tìm được cơ hội rồi.

    Vũ Ngôn đi vào tìm quản lý báo danh. Quản lý nhìn chứng minh thư của hắn, lại khó hiểu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ tên nhóc tiêu sái như vậy sao lại chạy tới đây làm việc này, trên mặt tràn đầy nụ cười khó hiểu, phất phất tay bảo hắn đi vào.

    Vào đại sảnh phỏng vấn, Vũ Ngôn lập tức đã hối hận. Bên trong khá đông nữ hài tử loè loẹt, đại khái có khoảng mười mấy người đang ríu rít nói không ngừng, một thằng cao to đen đen đứng bên một nữ hài, vẻ mặt gấp gáp đến độ đỏ bừng bừng.

    Đám con gái thấy Vũ Ngôn đi vào thì ngay lập tức ngưng đùa giỡn. Nam hài tử này thật phong nhã nha! Da trắng như ngọc không chút tạp chất, đường nét khuôn mặt rõ ràng, mắt to, thâm thúy, khóe miệng dễ nhìn, nụ cười xấu xa, mọi cử động đều rất tự nhiên hài hòa, mang lại cảm giác rất thân thiết, mà ngay cả nụ cười mang chút tà ý kia dường như cũng có một sức hấp dẫn kỳ dị khiến trống ngực người ta phải đập mạnh.

    Vũ Ngôn bị nhiều nữ hài tử như vậy nhìn chằm chằm thì trong lòng nhiều ít cũng có chút thấp thỏm, chẳng lẽ lại lạc vào Nữ Nhi quốc sao, hắn vội vàng cười nói:
    - Tôi tới xin làm nhân viên phục vụ.

    Nhìn nụ cười để lộ ra hàm răng trắng toát bên trong của hắn, rất nhiều nữ hài đều nghĩ không biết hắn dùng loại kem đánh răng gì nhỉ?

    Nam hài đứng giữa vạn hoa kia bất người chạy đến, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động, nắm chặt tay hắn, giọng có chút run rẩy, cảm kích nói:
    - Người anh em, tôi mong người anh em lâu lắm rồi.
    Tên tiểu tử cầm tay hắn có vóc người không khác nhiều so với Vũ Ngôn, da màu đen khỏe mạnh. Vũ Ngôn sửng sốt nói:
    - Anh bạn, hình như tôi không biết anh mà!

    Tiểu tử đó vội nói:
    - Không sao! Tôi tên Lục Phong, Lục trong "đại lục", Phong trong "phong lưu". Người anh em, anh đến là cứu mạng tôi đó. Ở đây toàn tiểu cô nương, một mình lão già tôi chống sao nổi. May mà anh đã tới. Anh đến tựa như hạn hán gặp mưa rào, anh đến tựa như sấm nổ giữa trời quang, tựa như...

    Vũ Ngôn bị một chuỗi đại bác của hắn làm cho suýt hôn mê, phải tới nửa ngày mới hiểu ý của hắn ta, cười nói:
    - Tôi cũng không tốt như anh vừa nói đâu, chỉ là hay làm mấy chuyện như giúp trẻ em làm bài tập, đỡ cụ già qua đường thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!
    Lục Phong vội nói:
    - Người anh em, anh khí chất tao nhã, giúp người làm vui, quả là một người đức độ có một không hai trên đời. Đúng là tấm gương cho chúng ta. Người anh em, anh nhất định phải ở lại. Chúng ta phải đàm luận, phải đàm luận thật tốt!
    Vũ Ngôn thầm nghĩ, tiểu tử này thật vô sỉ, vì để tìm người chia sẻ áp lực với hắn mà những lời mặt dầy như vậy cũng nói ra được.

    Quản lí phỏng vấn vừa nhìn thấy Vũ Ngôn đã quyết định luôn, phải giữ tiểu tử này lại này. Không nói tới việc hắn là một trong số không nhiều lắm những người con trai tới xin việc, mà còn phải kể tới dáng vẻ mê chết người không đền mạng của hắn nữa, nhất định phải giữ lại, giữ được thì sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu cô bé vì người này mà đến ăn cơm đây! Vị quản lí này như nhặt được bảo bối, vội vàng vẫy tay nói:
    - Lại đây, lại đây, chàng trai, anh lại đây. Anh tên là gì?


    ———o Hết chương 21 o———

    [1] Nguyên tác: Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc (落霞与孤骛齐飞, 秋水共长天一色)
    Đây là 1 câu trích trong bài tự Đằng Vương các tự (滕王閣序Bài tự về gác Đằng Vương) của nhà thơ Vương Bột thời Đường. Tương truyền, con vua Đường Cao TổNguyên Anh được phong là Đằng Vương, xây cất gác này khi nhận chức Thứ sử tại Hồng Châu. Năm Hàm Thuần thứ hai, Thứ sử Hồng ChâuDiêm Bá Tự mở đại yến ở đây, sai con rể là Ngô Tử Chương chuẩn bị trước một bài tự để mang ra khoe với tân khách. Trong bữa tiệc, họ Diêm sai đem giấy bút ra mời khách làm văn, nhưng không ai dám nhận. Duy có Vương Bột không từ chối. Họ Diêm sai người ngó bài của Vương Bột. Khi được nghe đến câu “Lạc hà dữ cô vụ tề phi” thì thán phục, khen là thiên tài, bèn thỉnh cầu Vương Bột tiếp tục hoàn thành bài tự. Đọc cả bài từ ở đây: http://www.thivien.net/V%C6%B0%C6%A1...5KVN9HD70_hBOw


    [2] Trần thức Thái Cực quyền: Trần gia Thái cực quyền, hay Trần thị Thái cực quyền (陳式陳家 hoặc 陳氏 太極拳) là tên gọi của trường phái Thái cực quyền của dòng họ Trần, được quyền sư nổi tiếng Trung Hoa, Trần Vương Đình (Chen Wang Ting, 陈王廷), sáng tạo vào giai đoạn Minh mạt Thanh sơ và được các thế hệ con cháu trong dòng họ trau truốt, tinh luyện qua nhiều thế hệ. Đặc điểm của Trần thức Thái cực quyền có thể tóm lược trong 8 yếu lĩnh được Trần thị quyền phổ quy định. Chi tiết tham khảo ở đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA......BB%B1c

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free", thứ nữa là để tạo động lực dịch dọt + gõ phím cho dịch giả. Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!!!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140322
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140323
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 14-07-2018 lúc 02:33.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Aficios,Big Fat Lier,chieu ly,Fan MU,Hai Ngày Ngủ Ba,Ninh Vũ Tích,quykiensau,vô đạo,vntam,
  5. #23
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Đô Thị Lương Nhân Hành
    Chương 22: Ngẫu nhiên gặp (2)

    Người dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đăng lúc 04:07:25 ngày 10/06/2018, tổng số chữ: 2268



    -----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----

    CHƯƠNG 22

    - Tôi tên Vũ Ngôn, "Vũ" trong "Đại Vũ trị thủy", "Ngôn" trong "ngôn luận".
    Vũ Ngôn cười nói:
    – Muốn tôi tiếp tục giới thiệu qua về quê quán, địa chỉ, số điện thoại, trạng trạng hôn nhân và quan hệ tổ chức hay không?
    Đám nữ hài tử lập tức cười rộ lên, trong lòng cũng nhỡ kỹ cái tên Vũ Ngôn của hắn, đương nhiên nếu có thể nhân tiện biết luôn được địa chỉ quê quán, số điện thoại, tình trạng hôn nhân, với quan hệ tổ chức của hắn thì càng tốt.

    Lục Phong vội vàng kêu lên:
    – Quả là một cái tên hay, có khí chất, có ý tứ, có tư tưởng, rất đẳng cấp, ốiiiiiiii...

    Thì ra một nữ hài khá đầy đặn bên cạnh véo vào hông hắn ta một cái, những nữ hài tử còn lại và Vũ Ngôn đều cười. Lục Phong mặc dù da dầy nhưng cũng không chịu nổi cục diện như thế này, xấu hổ cười nói:
    – Cái này... cái này... cô ấy véo, là tôi cam tâm tình nguyện mà!
    Đám con gái lại ồ lên cười vang.

    Quản lí cũng cười cười, hỏi Vũ Ngôn:
    – Anh biết làm cái gì?
    Vũ Ngôn nghiêm túc nói:
    – Cái tôi biết làm rất nhiều, mặc quần áo, ăn cơm, đi đường, ngủ, đọc sách, biết đọc biết viết, nói khoác, cười... Tôi tuyệt đối có tất cả những kỹ xảo cần phải có của nhân loại.

    Đám nữ hài tử lại cười lật trời, quản lí cũng cười lớn nói:
    – Phóng tàu vũ trụ lên trời cũng là kỹ xảo thuộc nhân loại, anh cũng từng tham gia sao?
    Vũ Ngôn gật đầu nói:
    – Tôi cho rằng tôi cũng đã có cống hiến cho nó!
    Quản lí nhịn cười hỏi:
    – Vậy anh đã có cống hiến gì?
    Vũ Ngôn cười đáp:
    – Tôi đứng dưới đất nhìn nó bay lên!

    Đám nữ hài tử cuối cùng cũng không nhịn được, người ôm ta, ta ôm người, cả đám cười nghiêng ngả, tiếng cười tràn ngập khắp đại sảnh. Lục Phong cũng trộm giơ ngón tay cái ra với ý, người anh em, anh còn trâu bò hơn cả tôi.

    Trong lòng Vũ Ngôn cười khổ, kỳ thật hắn cũng không có nói dối. Công tác bảo vệ trước khi phi thuyền được phóng lên cũng từng là nhiệm vụ của Liệp Ưng. Hắn cũng có thể coi như là một trong những người ở gần phi thuyền nhất.

    Trong lòng quản lí tự nhủ, tác phong của tiểu tử này nhanh nhẹn, lại khôi hài vui tính, là người người gặp người người thích, hoa gặp hoa nở. Đám nữ hài tử đi theo hắn làm việc thì tinh lực nhất định sẽ vô tận! Nghĩ vậy, quản lý vỗ tay nói:
    – Tốt, chàng trai, là anh, nói anh đó, chính anh. Bây giờ anh chính là trưởng kíp của nhà ăn!
    Mị lực của Vũ Ngôn đồng học quả nhiên trâu không phải bình thường. Nói vài câu, nhẹ nhàng nhón được cái chức trưởng kíp, dưới tay có một Lục Phong cùng mấy nữ hài tử. Vũ Ngôn có cảm giác mình như một Tổng quản Đại nội trong cung.

    Điều kiện gia đình của Lục Phong kỳ thật cũng không tệ nhưng bạn gái Trương Hoàn của hắn, chính là cái cô gái đầy đặn bên người hắn, lại có tính cách tương đối độc lập nên khăng khăng nghỉ hè phải ở lại làm việc kiếm tiền. Lục Phong cũng không có cách nào đành phải theo tiếp cô nàng cùng đến nơi đây xin việc rồi đều được giữ lại.

    Vũ Ngôn hỏi qua Lục Phong biết hắn là sinh viên chuyên ngành quản lý kinh tế. Ngành này cũng là ngành hắn ghi danh. Lục Phong hơn hắn một khóa, vào năm học sẽ thành sinh viên năm hai. Lần này hai người bọn họ có nhiều tiếng nói chung, Lục Phong tự biên tự diễn nói bóng rổ bóng đá mọi thứ đều giỏi, ở học viện rất được hoan nghênh, lại vỗ ngực nói về sau có việc cứ tìm hắn, không có việc gì càng phải tìm hắn. Bạn gái Trương Hoàn của hắn tuy rằng không tính là xinh đẹp nhưng đối với gã lại rất “ôn nhu”, nghe gã bốc phét đã tặng cho lưng gã mấy đấm.

    Đa số những nữ hài tử này đều là sinh viên đại học Thiên Kinh, do gia đình khó khăn nên nghỉ hè không thể không ở lại làm thêm. Làm nhân viên phục vụ tại đây mỗi tuần được nghỉ một ngày, một tháng có thể kiếm được năm trăm đồng. Vũ Ngôn là trưởng kíp, cấp bậc cao, mà quản lí lại nhìn hắn hợp nhãn nên cho hắn một tháng một ngàn. Công việc này đối với hắn cũng tương đối thoải mái. Do đang trong nghỉ hè nên thầy cô giáo và sinh viên đến căng-tin ăn cơm cũng rất ít. Hắn buổi sáng chín giờ đi làm, buổi tối sáu giờ thay ca, lúc đó hắn cũng hết giờ làm.

    Vũ Ngôn nghe quản lí giới thiệu thoáng qua tình hình của nhà hàng, làm quen với đám nữ hài, lại nhớ mình vừa tới, ngay cả một chỗ ở vẫn chưa tìm được. Vũ Ngôn biết quản lí này họ La nên vội nói chuyện với quản lý La trước để có thời gian thu xếp.

    Quản lý La biết được tình hình hiên giờ của hắn, biết hắn mới tới Thiên Kinh, liền nói:
    – Bạn tôi ở trong trường có một phòng nhỏ để không, nếu anh yên tâm thì có thể tới đó ở. Tiền thuê nhà anh trả bao nhiêu thì trả.

    Từ quản lý La hắn biết diện tích căn phòng này rất nhỏ không tới bốn mươi mét vuông, gồm một phòng ngủ, một phòng khách. Vũ Ngôn liền thuê nó với giá ba trăm đồng một tháng.

    Hắn xách hành lý lên lưng đi ra ngoài. Vừa định xuống thang lầu thì sau lưng, một tiếng gọi nhỏ truyền đến:
    – Xin hỏi, anh là Vũ Ngôn của thành phố Thanh Sơn tỉnh Thạch Xuyên phải không?

    Vũ Ngôn quay đầu. Đó là một nữ hài tử rất thanh tú, thân thể gầy yếu, mắt to, sắc mặt hơi vàng do thiếu dinh dưỡng, cô mặc một chiếc sơ mi màu trắng, một cái quần bò đã bạc màu nhưng rất sạch sẽ và mộc mạc. Nữ hài tử rất thẹn thùng, chí dám liếc nhìn hắn một chút chứ không dám ngẩng đầu lên.

    Vũ Ngôn vừa rồi đã gặp qua nàng, nàng là một trong những nhân viên phục vụ dưới tay hắn. Trong Đại học Thiên Kinh này còn có người quen của mình sao? Hắn cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn cười gật đầu nói:
    – Đúng vậy, tôi là Vũ Ngôn của thành phố Thanh Sơn. Xin hỏi cô biết tôi ư?
    Nữ hài tử không dám nhìn hắn, cúi đầu nhỏ giọng đáp:
    – Em là Hậu Vân!
    – Cái gì? Cô là Hậu Vân

    Vũ Ngôn lập tức nhảy lên, đi tới đỡ vai nàng nói:
    – Em là em gái của Hầu Tử sao?
    Đôi mắt Hậu Vân đỏ lên:
    – Đúng vậy, em là Hậu Vân!

    Trong lòng Vũ Ngôn vô cùng kích động, tha hương gặp người cũ! Huống chi lại là em gái của chiến hữu thân như anh em, vậy cũng là em gái của mình rồi. Vũ Ngôn nhớ tới hình dáng của Hầu Tử, đôi mắt cũng đỏ lên, không tự giác được đưa tay kéo tay Hậu Vân hỏi:
    – Em gái, sao em lại đến đây?
    Hậu Vân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt càng đỏ hơn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu:
    – Em mới tới đây hôm qua, em đến để xem có tìm được việc gì làm hay không.

    Vũ Ngôn biết cô muốn tới làm việc kiếm tiền, lại thấy cô gầy gầy lại yếu ớt, khuôn mặt không chút hồng hào thì trong lòng cảm thấy đau đớn, nhẹ giọng:
    – Em gái, em sao không nói trước cho anh, em một mình tới đây rất không an toàn đó!
    Hậu Vân lắc đầu:
    – Em mà nói cho Ngôn đại ca thì anh nhất định sẽ không cho phép em tới đây. Ngôn đại ca, anh giúp em như vậy, trong lòng em rất áy náy.
    Vũ Ngôn vội nói:
    – Nói mấy câu đó làm gì, Hầu Tử là anh em tốt của anh, em sẽ là em gái anh, làm anh sao có thể không quan tâm em gái chứ?

    Nước mắt Hậu Vân tách tách tuôn rơi:
    – Cám ơn anh, Ngôn đại ca! Cám ơn anh! Anh trai em mặc dù đã mất, nhưng mà em rất vui vì mình còn có một người anh như anh.
    Vũ Ngôn cả kinh, chuyện này cho tới giờ mình không phải luôn nói dối cô ấy ư, sao cô ấy lại biết rồi? Hậu Vân thấy vẻ kinh ngạc của hắn, lau nước mắt, bình tĩnh nói:
    – Khi còn ở trong quân, anh gọi điện cho em là lúc đó em đã biết rồi. Anh trai em đã nói qua, nếu ngày nào đó anh ấy giao phó cho chiến hữu tới chăm sóc chiếu cố em thì nghĩa là anh ấy đã không còn nữa.

    Đôi mắt Vũ Ngôn đỏ lên:
    – Nói như vậy, từ một năm trước em đã biết rồi sao?
    Nước mắt Hậu Vân rơi như mưa, gật gật đầu.

    Vũ Ngôn lại nghĩ, một nữ hài tử như cô mất đi người thân cuối cùng, còn giả vờ bình tĩnh trước mặt mọi người, một mình đương đầu với cuộc sống khó khăn, đối mặt với áp lực khi thi đại học, trong đó không biết đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất. Nước mắt hắn rưng rưng, nắm chặt tay Hậu Vân nói:
    – Em gái, anh có lỗi với em!
    Hậu Vân rốt cuộc cũng không nén nổi nỗi đau trong lòng nữa, nàng ngả vào lòng Vũ Ngôn gọi một tiếng đầy bi thương:
    – Ngôn đại ca...
    Rồi nghẹn ngào không nói thành lời. Vũ Ngôn cũng mặc cho những giọt nước mắt nóng bỏng của nàng chảy xuống, ướt đẫm đầu vai mình.

    Dường như Hậu Vân muốn mang tất cả mọi gian khổ, mọi sự tủi thân của một năm qua trút hết ra ngoài. Rất lâu sau, cô mới dần bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên thấy đầu vai Vũ Ngôn đã ướt, mặt nàng lại đỏ lên:
    – Xin lỗi, Ngôn đại ca. Em...
    Vũ Ngôn cắt ngang lời của cô:
    – Em gái, không cần nói xin lỗi, em là em gái của anh. Vũ Ngôn anh thề với trời, về sau không ai có thể bắt nạt em của anh, anh nhất định phải để em trở thành người hạnh phúc nhất thiên hạ.

    Trên người hắn hiện lên một khí chất kiên cường không chịu khuất phục, dáng vẻ nho nhã đột nhiên như trở nên mạnh mẽ vô cùng, ánh mắt cũng kiên nghị. Hắn giờ như ngưng kết lại thành một pho tượng đầy sức mạnh. Trái tim Hậu Vân đập mạnh lên, trực giác cho biết ở trong lòng hắn rất an toàn, rồi không nén nổi xúc động, nhẹ gọi một tiếng:
    – Ngôn đại ca...

    Vũ Ngôn nén kích động trong lòng lại, bình tĩnh hỏi:
    – Em gái, em giờ đang ở đâu?
    Sắc mặt Hậu Vân đỏ lên nhỏ giọng:
    – Phòng ở Thiên Kinh rất đắt, phòng dưới tầng hầm cũng tới năm mươi đồng một đêm. Mà em nghĩ bây giờ trời rất nóng nên ra ghế đá nằm...

    Vũ Ngôn nghĩ tới một cô gái yếu ớt như vậy phải ăn ngủ trong vườn trường thì trong lòng nóng như lửa đốt, răng cắn chặt vào nhau nghe két két, mặt xanh lại, đôi mắt cũng đỏ lên.

    Hậu Vân dường như cũng cảm nhận được rằng hắn đang đau khổ khôn xiết, nên vội lắc lắc cánh tay của hắn:
    – Đừng lo, Ngôn đại ca. Thân thể của em rất tốt nên một hai tối ở đó cũng không sao cả.
    Vũ Ngôn nắm chặt tay nàng nói:
    – Em gái, trước tiên em cứ tới chỗ của anh ở, chuyện sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại.

    Vũ Ngôn tìm được căn phòng mà quản lý La nói. Đây là một căn ký túc xá đã cũ của viên chức nằm ở dưới chân núi. Vũ Ngôn mở cửa đi vào nhìn. Bên trong tuy rằng không có thiết bị điện nào nhưng đồ dùng trong nhà vẫn rất đầy đủ. Vũ Ngôn chỉ vào chiếc giường lớn, nói:
    – Em gái, em ngủ ở phòng ngủ, anh sẽ dọn cái giường nhỏ ra ngoài phòng khách.
    Hậu Vân vội nói:
    – Không, Ngôn đại ca. Em ở phòng khách.
    Vũ Ngôn vung tay lên:
    – Anh là anh trai em, em phải nghe lời anh.

    Hậu Vân thấy thái độ kiên quyết của hắn, biết không lay chuyển được hắn nên đành phải mặc hắn bố trí. Vũ Ngôn kéo chiếc giường nhỏ ra ngoài, trong phòng ngủ cũng vì thế mà trở nên rộng hơn rất nhiều. Hậu Vân dọn dẹp đồ của mình rồi như sờ vào cái gì đó, liếc nhìn Vũ Ngôn, vội trộm dấu thứ đó đi. Mắt Vũ Ngôn rất sắc nên nhìn thấy, cướp đó trong tay Hậu Vân, trừng mắt hỏi nàng:
    – Đây là cái gì?
    Hậu Vân vội đáp:
    – Cơm trên tàu hoả rất đắt nên em mang theo cái này.
    Vũ Ngôn nhìn thẳng vào nàng hỏi:
    – Mỗi ngày em đều ăn thứ này sao?
    Hậu Vân giải thích:
    – Thứ này rẻ, lại có thể chống đói.

    ------o Hết chương 22 o------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free", thứ nữa là để tạo động lực dịch dọt + gõ phím cho dịch giả. Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!!!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140322
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140323
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 14-07-2018 lúc 02:33.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Aficios,Big Fat Lier,chieu ly,Fan MU,Hai Ngày Ngủ Ba,Ninh Vũ Tích,quykiensau,vntam,
  7. #24
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Đô Thị Lương Nhân Hành
    Chương 23: Sư thúc biến thái (1)

    Người dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đăng lúc 06:55:43 ngày 10/06/2018, tổng số chữ: 2380



    -----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----

    CHƯƠNG 23

    Ngẫm lại hành trình từ tỉnh Thiểm Tịch ngồi mấy ngày mấy đêm trên tàu hoả để đến Thiên Kinh, nàng chỉ dựa vào mấy chiếc bánh mỳ này để chống đỡ khiến trong lòng Vũ Ngôn đau đớn như bị dao cắt. Cái bánh mỳ chua cứng đó sớm đã bị hắn bóp thành từng mảnh. Hậu Vân nhìn đôi mắt phẫn nộ vằn lên những tia máu đỏ ửng của hắn mà trong lòng có đôi chút oan ức, sợ hãi nhưng lại có chút ngọt ngào.

    Khuôn mặt Vũ Ngôn đỏ bừng, lửa trong lồng ngực hắn hừng hực thiêu đốt làm cho hắn rốt cuộc không thể khống chế đươc bản thân. Rầm một tiếng, hắn lao ra ngoài cửa, thân hình nhanh như tia chớp chạy về phía đỉnh núi, trong lồng ngực, nỗi đau đớn kia tựa như một cây châm đâm thẳng vào trái tim hắn, rĩ máu.

    - Aaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!
    Hắn dùng toàn bộ khí lực toàn thân gào lên phẫn nộ. Thân hình cao lớn đó nhảy lên trời rồi như một tên điên vung nắm đấm tứ phía, quyền phong đập vào tảng đá mang theo bụi phấn bay lên. Đợi khi thân hình rơi xuống, song quyền chớp lên nện xuống dưới mặt đất cứng rắn, nắm tay cứ vậy đâm vào lòng đất những mấy chục phân. Hai đầu gối Vũ Ngôn quỳ trên mặt đất ngẩn ra tại nơi đó. Một lát sau, hắn lại như một đứa trẻ khóc nức nở.

    Hậu Vân nghe tiếng gầm rú thống khổ của hắn mà trong lòng như có kim châm, răng cắn chặt vào đến chảy máu, nước mắt lã chã rơi đầy hai má, trong lòng khẽ thầm thì:
    - Ngôn đại ca, cám ơn anh!

    Từ lúc Vũ Ngôn trở về tiếp tục đi học đến nay, tất cả đều thuận buồm xuôi gió. Một cuộc sống an nhàn yên ả chính là cái dễ làm hao mòn cảm xúc của con người nhất. Sống trong một cuộc sống như thế, dường như hắn không tìm thấy con đường của mình. Cuộc gặp gỡ với Hậu Vân khiến hắn nhớ tới những gian khổ thời thơ ấu của mình và Diệp Tử, lại nhớ tới Đại Tráng đang vất vả khai khẩn trên núi. Hắn dần dần hiểu được, thì ra còn có rất nhiều chuyện mình có thể làm nhưng lại không làm. Cuối cùng Vũ Ngôn bắt đầu xem xét lại mục tiêu trong cuộc sống của bản thân, tới cùng là hắn muốn làm cái gì đây?

    Ngồi yên lặng một tiếng trên đỉnh núi, hắn đã suy nghĩ rất nhiều thứ, tâm cảnh trấn định bình thản khi gặp chuyện là ưu điểm của hắn, cũng có chút gì đó trưởng thành, từng trải nhưng lại thiếu sự bốc đồng nóng nảy đặc biệt vốn có của những người trẻ tuổi. Chuyện của Hậu Vân khiến hắn nhận thức được rằng, nếu muốn mình và người thân của mình được sống hạnh phúc thì nhất định mình phải có thực lực hùng mạnh.

    Hậu Vân thấy Vũ Ngôn trở vào nhà, khuôn mặt hiện lên nụ cười thoải mái nhưng càng trầm ổn, càng trưởng thành hơn, mà lại có khí khái của một nam nhi có thể bài sơn đảo hải. Khuôn mặt nàng nóng lên, vội hỏi:
    - Ngôn đại ca, anh vừa đi đâu vậy?
    Vũ Ngôn mỉm cười:
    - Anh đi để nghĩ cho thông một chuyện. Em gái, sau này anh sẽ không để em tiếp tục chịu một chút uất ức nào nữa. Trời có sụp đã có anh chống cho em rồi!
    Mắt Hậu Vân rưng rưng lệ, “vâng” một tiếng.

    Thân thể Hậu Vân dù yếu đuối nhưng cũng là một cô gái rất kiên cường, nhà mặc dù nghèo khó nhưng thành tích của nàng lại cực kỳ xuất sắc, nàng cũng đã hẹn với Vũ Ngôn nhất định phải thi vào đại học Thiên Kinh. Lần thi này nàng cảm thấy mình làm bài cũng không tệ nên trong lòng cũng muốn tới đại học Thiên Kinh trước để xem, nhân tiện tìm chỗ nào làm thêm, tích góp tiền học phí, nhưng không ngờ rằng lại gặp được Vũ Ngôn. Tiền trợ cấp của Hầu Tử tuy có không ít nhưng cô nghĩ nó là do anh trai mình dùng mạng sống để đổi lấy nên kiên quyết không chịu dùng. Cô muốn dùng hai tay của mình nuôi sống chính bản thân. Vũ Ngôn càng hiểu thêm về nữ hài tử kiên cường này, đồng thời tận sâu trong đáy lòng hắn còn mang cái gì đó tôn kính.

    Hai người quét dọn thu xếp sạch sẽ tất cả mọi thứ trong phòng xong, sau đó Vũ Ngôn đi ra ngoài mua mấy đồ cần dùng hàng ngày, còn mua hai cái chiếu trúc và một chiếc quạt nhỏ, tiện thể mua về cho Hậu Vân hai chiếc kem.

    Hậu Vân lớn như vậy nhưng có rất ít cơ hội được đi ăn kem, lại thấy Vũ Ngôn đưa cây kem vào trong tay mình, mặt đỏ lên, vội nói:
    - Ngôn đại ca, em không ăn đâu!
    Vũ Ngôn mặc kệ, cứ thế bóc vỏ ngoài của chiếc kem ra rồi đút vào miệng của nàng. Một cảm giác mát lạnh ngọt ngọt thoải mái chảy xuống tận đáy lòng nàng. Hậu Vân nói:
    - Ngôn đại ca, anh thật ngang ngược!
    Trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào ấm áp.

    Hai người trải cái chiếu ra, rồi Vũ Ngôn giúp cô mắc chiếc quạt nhỏ vào phòng, nhìn căn phòng sạch sẽ, cảm nhận từng trận gió mát rượi mà khóe mắt Hậu Vân có chút ươn ướt. Mình lại có gia đình!

    Vũ Ngôn thấy cô đã mệt, sắc mặt thì tái nhợt bèn nói:
    - Em gái, em cứ đi nghỉ một lát, buổi tối anh làm mấy món ngon cho em.
    Hậu Vân “vâng” một tiếng nằm xuống giường, chỉ chốc lát sau cô đã chìm vào giấc ngủ say.

    Vũ Ngôn trìu mến nhìn thoáng qua cô gái kiên cường này rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Thời tiết mặc dù nóng nhưng với công lực của hắn tất nhiên nóng lạnh bất xâm. Nằm trên giường suy nghĩ về tình hình trước mắt một lúc, với mình và Hậu Vân thì bây giờ, điều quan trọng nhất là tiền. Hắn mặc dù mang dạ minh châu theo bên người nhưng chỗ tài sản này không thể dễ dàng đem ra dùng được. Nếu chỉ đơn giản vì cải thiện cuộc sống của bản thân thì quá ích kỷ. Trước mắt, tiền lương một tháng một ngàn đồng thực sự là quá ít, xem ra phải nghĩ cách đi làm thêm.

    Bữa tối quả nhiên rất phong phú. Vũ Ngôn như muốn lập tức bổ sung cho Hậu Vân tất cả dinh dưỡng đã mất đi nên gắp cho cô một bát lớn toàn thức ăn. Hậu Vân cũng không biết bao lâu mình chưa được hưởng thụ cái cảm giác được người ta cưng chiều như vậy, nước mắt lại ào ào chảy ra. Vũ Ngôn thấy dáng vẻ của cô lại nghĩ tới Hầu Tử với Tiểu Lý Tử, mũi lại cay cay.

    Sau bữa cơm, Hậu Vân đi giặt quần áo, còn Vũ Ngôn lại băn khoăn về việc kiếm thêm việc làm thêm, bèn đứng dậy đi ra ngoài đi dạo. Hắn làm việc rất quyết đoán, đã nghĩ là phải làm, hắn bèn rời khỏi cổng Đại học Thiên Kinh, lửng thững đi ra ngoài. Đi qua mấy con phố, nhìn ở ven đường có mấy quán cơm nhỏ, đây rõ ràng đầu là những quán mở ra cho học sinh sinh viên, đoán chừng lương ở đó chắc chắn không cao.

    Lại đi một lúc nữa, hắn đột nhiên thấy một tòa kiến trúc như pháo đài thời Trung cổ hiện ra trước mắt. Trên mái nhà có bốn chữ to “Thánh Thế Thiên Đường” chiếu sáng lấp lánh. “Thánh Thế Thiên Đường” này chỉ có sáu bảy tầng lầu nhưng lại chiếm diện tích rất rộng, trang trí xa hoa lại thanh lịch, trước cửa đậu rất nhiều xe xịn. Thân sĩ phong độ nho nhã, phu nhân quần áo lộng lẫy, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nhân viên phục vụ ưu nhã, rất nhiều người đi qua đi lại trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy. Vũ Ngôn nghĩ thầm, nơi này quả không tệ, không biết có cơ hội hay không?

    Hắn đi tới trước, một nữ nhân viên lập tức mở cánh cửa bằng thủy tinh ra, lễ phép nói:
    - Tiên sinh, buổi tối tốt lành! Hoan nghênh ngài tới với Thánh Thế Thiên Đường!
    Vũ Ngôn thấy cô gái này rất trẻ, mặc dù không tính là quá xinh đẹp nhưng rất đáng yêu. Hắn mỉm cười với nàng, nói:
    - Tiểu thư không cần khách khí. Cám ơn lời chào!

    Vũ Ngôn mỉm cười đúng là rất có sức hấp dẫn. Khuôn mặt cô gái đỏ lên, vội lễ phép khẽ đưa tay dẫn đường cho hắn vào đại sảnh. Vũ Ngôn vừa đi vừa nhìn, mỉm cười với nữ hài nói:
    - Tôi nghĩ mình nên tự giới thiệu một chút. Tôi muốn tới đây tìm việc, không biết phải tìm ai bây giờ?
    Cô gái mặc dù thấy hắn ăn mặc bình thường nhưng diện mạo anh tuấn, khí chất nho nhã thân thiết, thần thái bình tĩnh tự nhiên, khiến người ta thoải mái, trái tim không khỏi đập loạn, vội đáp:
    - Thực xin lỗi, tiên sinh! Tôi chỉ là nhân viên phục vụ nơi này. Ngài nếu muốn tới chỗ chúng tôi làm việc thì xin liên hệ vào thời gian làm việc vào giờ hành chính với bộ phận nhân sự.

    Vũ Ngôn khẽ cười:
    - Cám ơn!
    Hắn đang định xoay người rời đi thì lại nghe cô gái này nói:
    - Hình như nhà hàng Châu Âu ở tầng năm đang tuyển nhân viên phục vụ, ngài có thể tới thử xem.
    Vũ Ngôn gật gật đầu rồi nở một nụ cười tỏ vẻ cảm tạ.

    Khung cảnh ở tầng năm so với các tầng dưới thì tao nhã hơn rất nhiều. Người ăn cơm ở tầng này cũng không ít, một nửa là người nước ngoài, một nửa là người trong nước. Vũ Ngôn đối với ẩm thực Châu Âu cũng không có gì lấy làm lạ. Khi thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài thì những món ăn Châu Âu và tiếng Anh là kỹ năng cơ bản nhất, không chỉ có thế, còn rất nhiều phong tục tập quán, lễ nghi ngoại giao đều phải học một cách có hệ thống.

    Vũ Ngôn đưa chứng minnh thư của mình cho quản lí phụ trách phỏng vấn. Vị quản lí này khoảng hơn bốn mươi tuổi, dùng tiếng Anh nói với Vũ Ngôn:
    - Chào anh, mời ngồi! Anh có thể giới thiệu sơ qua về mình được không?
    Chuyện này đối với thiên tài Vũ Ngôn thì căn bản không tính là thách thức. Hắn phát âm rất chuẩn, lại khiến người nghe không nhận ra hắn nói âm của Washington hay của London. Đây cũng là một kỹ xảo đặc biết để đề phòng việc phát âm bị người ta lầm tưởng mình là “đồng hương” ở Washington hay London, dẫn tới việc lộ ra sơ hở.

    Quản lí hiển nhiên rất vừa lòng với trình độ tiếng Anh của hắn, sau đó lại đổi thành tiếng Trung nói:
    - Tiếng Anh của anh rất tốt!
    Vũ Ngôn cười:
    - Cám ơn, mặc dù tiếng Anh của tôi không tệ nhưng tự đáy lòng tôi hy vọng người nước ngoài có thể nói với chúng ta bằng tiếng Trung.
    Quản lí cười nói:
    - Sẽ có một ngày như vậy. Anh từng ở nước ngoài sao?
    Vũ Ngôn gật đầu:
    - Tôi có ở nước ngoài một thời gian nhưng cũng không lâu. Tôi không quen với khí hậu ở đó cho nên cuối cùng làm một vài chuyện phá hoại nho nhỏ rồi về.
    Quản lí cười ha ha, tiểu tử này rất thú vị.

    Sau đó Vũ Ngôn còn trình diễn năng lực làm món ăn Châu Âu của hắn. Hai miếng bò bít tết được chế biến thành công, sau đó hắn lại cắt ra cho vào miệng. Hai miếng bò bít tết đối với người thường thì quả khó có thể nuốt trôi, nhưng với Vũ Ngôn thì đó lại chẳng phải là chuyện gì khó. Thịt rắn sống với cả ếch nhái còn có thể cho vào bụng, chỉ là miếng thịt bò thì đúng là trò trẻ con.

    Quản lí thấy khí chất ung dung tao nhã của hắn, mà cái khí chất này cũng không phải là loại lễ tiết của thân sĩ phương tây mà dường như là vẻ tao nhã do được văn hóa truyền thống hun đúc, trong lòng lão quản lý càng thấy thích tiểu tử này, lão đứng lên cầm tay hắn nói:
    - Chào mừng anh trở thành đồng nghiệp mới của chúng tôi. Tôi tên Quách Nghị, anh sẽ là phó trưởng kíp của gian ẩm thực Châu Âu, thời gian làm từ bảy giờ tối tới mười hai giờ đêm. Tiền lương ban đầu là năm nghìn. Anh còn vấn đề gì không?

    Vũ Ngôn cười híp mắt hỏi:
    - Có thể nâng lên thành năm vạn không?
    Quách Nghị lắc đầu:
    - Tạm thời sợ là không được.
    Vũ Ngôn mỉm cười:
    - Tôi không còn vấn đề gì. Tối mai tôi sẽ tới đúng giờ. Cảm ơn ngài đã hướng dẫn.

    Vũ Ngôn thoải mái kiếm thêm được công việc với lương tháng năm nghìn. Về đến nhà, Hậu Vân đang đọc một quyển vi tích phân dưới đèn. Vũ Ngôn cười nói:
    - Em gái, em đúng là một người ham học!
    Hậu Vân đỏ mặt:
    - Sau này có lẽ phải đi kiếm tiền nên em sợ thời gian dành cho việc học không đủ, vì thế muốn xem trước một chút. Ngôn đại ca, anh đọc qua những sách này chưa?
    Vũ Ngôn cười đáp:
    - Anh đâu có ham học như em. Anh thích lười biếng, có thể đọc được mấy thứ này đã là tốt lắm rồi.
    Hậu Vân đỏ mặt:
    - Ngôn đại ca, anh đừng trêu em nữa. Ngoài việc đọc sách ra, cái gì em cũng không biết.


    ------o Hết chương 23 o------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free", thứ nữa là để tạo động lực dịch dọt + gõ phím cho dịch giả. Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!!!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140322
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140323
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 14-07-2018 lúc 02:33.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Aficios,Big Fat Lier,chieu ly,Fan MU,Hai Ngày Ngủ Ba,inticollege,Ninh Vũ Tích,quykiensau,vô đạo,vntam,
  9. #25
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    Đô Thị Lương Nhân Hành
    Chương 24: Sư thúc biến thái (2)

    Người dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Đăng lúc 08:17:43 ngày 11/06/2018, tổng số chữ: 2156



    -----o Nhóm dịch Toàn Cao Thủ o-----

    CHƯƠNG 24

    Nũ Ngôn nhìn nàng, nghiêm túc nói:
    - Em gái, không nên tự xem thường bản thân mình. Em đã cố gắng tự lập, dựa vào hai tay của mình để nuôi sống bản thân, xã hội này không có mấy cô gái có thể làm được như em đâu. Em là một cô gái kiên cường nhất mà anh đã từng gặp.
    Hậu Vân thẹn thùng cúi đầu:
    - Ngôn đại ca, anh đừng khen em. Đúng rồi, em nấu cho anh bát canh đậu xanh, anh nếm thử đi.
    Vũ Ngôn cười nói:
    - Xem ra người làm anh như anh thật có phúc, lại có một em gái như em chăm sóc.

    Vũ Ngôn uống hết bát canh đậu xanh, còn khoa trương liếm liếm chỗ bọt đậu xanh dính dưới đáy bát, sau đó chép miệng như vẫn còn thèm thuồng. Hậu Vân nhìn dáng vẻ của hắn, đỏ mặt cười cười, đã lâu rồi, cảm giác thân tình mới lại vấn vương trong đáy lòng nàng.

    Vũ Ngôn kể cho Hậu Vân chuyện tìm được việc tại nhà hàng Âu. Hậu Vân hâm mộ nói:
    - Ngôn đại ca, anh thật lợi hại!
    Vũ Ngôn lắc đầu:
    - Chuyện này cũng không có gì, cũng chỉ là một người làm công mà thôi. Em phải nhớ kỹ, việc đi làm tất nhiên cũng quan trọng nhưng thân thể với việc học tập còn quan trọng hơn. Em bây giờ đang là lúc cơ thể đang trưởng thành nên không thể giống như trước kia, ngày ăn có mỗi hai cái bánh bao được. Không có tiền có thể tiếp tục kiếm, nhưng không có sức khỏe thì cái gì cũng không có.

    Nhìn thoáng qua Hậu Vân, hắn lại nói:
    - Giờ anh đã tìm được hai công việc làm thêm, sau này em không cần phải tìm thêm việc gì nữa. Chuyện tiền nong em không cần lo lắng.
    Tự đáy lòng Hậu Vân dâng lên một cảm xúc ấm áp, mắt rưng rưng, gật gật đầu.
    Vũ Ngôn lại cười khẽ:
    - Từ giờ trở đi, em mỗi ngày chỉ cần tới làm ở căng-tin, tối trở về ăn cơm đọc sách là được rồi. Một tháng phải tăng được hai mươi cân, nếu không anh sẽ dấu em ở nhà không cho em ra ngoài làm nữa.

    Hậu Vân xấu hổ đỏ mặt nói:
    - Một tháng tăng hai mươi cân, vậy sẽ thành heo đó!
    Vũ Ngôn quan sát nàng một lần rồi lắc đầu:
    - Nào có con heo nào gầy như này.

    Hậu Vân mặc dù trời sinh hay xấu hổ nhưng nghe được câu của hắn cũng tức giận bổ nhào vào vào người hắn, xuất ra mấy đấm nhẹ. Hai người bắt đầu ồn ào.

    Mùa hè nên quần áo mặc vốn rất ít. Mà Hậu Vân cũng chỉ có mặc mỗi chiếc áo sơ mi ngắn, Khi cô nhào vào người Vũ Ngôn, cảm nhận được nhiệt khí từ trên người hắn truyền đến, thấy ánh mắt thâm thúy đấy trí tuệ của hắn, thấy khóe miệng như cười mà như không cười tạo một cảm giác xấu xa của hắn, tất cả khiến trái tim cô trong nhất thời nhảy loạn lên, toàn thân rã rời, đầu vùi vào ngực hắn không dám ngẩng đầu lên nữa.

    Vũ Ngôn cũng cảm nhận thấy hai khối gì đó mềm mại tựa vào ngực mình. Ngón trỏ của Hậu Vân vô thức di chuyển trên ngực hắn, ngay lập tức, miệng hắn khô không khốc, dương hỏa toàn thân nhẹ bùng lên. Trong lòng thầm kêu, không tốt, rồi đẩy Hậu Vân ra, cười nói:
    - Được rồi, không đùa nữa, ngày mai còn phải đi làm.
    Sắc mặt Hậu Vân đỏ như lửa, đầu cũng không dám ngẩng lên, nhẹ nói mấy chữ:
    - Ngôn đại ca, ngủ ngon!
    Rồi cô bé nhanh chóng chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại, sau đó tựa lên cánh cửa đã đóng chặt, vỗ vỗ ngực thở gấp.

    Chuyện này là sao đây? Dính vào ngực Ngôn đại ca không đứng dậy, lại bị hắn đẩy ra, mặt mình giờ để chỗ nào đây? Khuôn mặt Hậu Vân càng ngày càng nóng, ngực của anh ấy thật thoải mái! Không biết Ngôn đại ca có bạn gái chưa? Nếu có thì cô gái đó không biết hạnh phúc tới cỡ nào. Nét mặt Hậu Vân lúc thì vui vẻ, lúc lại lo lắng, lại xấu hổ, tự ti. Tâm tư con gái thật không biết chỗ nào mà lần!

    Vũ Ngôn đồng học lại chẳng có những giác ngộ như thế, cảm giác hừng hực vừa rồi khiến tâm linh hắn đã bị trùng kích. Xung động vừa rồi vốn là cảm giác trong tiềm thức của nam nhân chân chính. Vũ Ngôn mặc dù quen biết Hậu Vân nhưng cũng chỉ gặp mặt mới có một ngày, tất nhiên không có chuyện nhất kiến chung tình gì đó. Hành vi vừa rồi chỉ là một xúc động bình thường của đàn ông nên không thể nói là hắn cố ý được. Nhưng chúng ta cũng không thể không nói, Vũ Ngôn đồng học đang lúc thanh niên, đang trong thời kỳ phát sinh sự lột xác từ tâm lý đến sinh lý, sắp trở thành một người đàn ông trưởng thành.

    Sáng ngày thứ hai, Hậu Vân cảm thấy mặt mình vẫn còn hơi nóng nóng, còn Vũ Ngôn đồng học của chúng ta lại chẳng có cảm giác gì ở mặt này. Đám nữ hài tử dưới quyền Vũ Ngôn thấy hai người bọn họ cười nói bước vào thì đều rất ngạc nhiên. Không nghĩ tới tiểu cô nương Hậu Vân thẹn thùng ít nói nhất này lại ra tay sớm nhất, đúng là phải lau mắt mà nhìn.

    Lục Phong chạy tới vỗ vai Vũ Ngôn:
    - Người anh em thực cao tay. Nhanh như vậy đã tán được một cô em xinh đẹp như hoa rồi.
    Vũ Ngôn cười, nện cho gã một quyền:
    - Nói bậy, cô ấy là em gái của bạn tôi, bây giờ cũng là em gái của tôi.
    Lục Phong lộ ra một ánh mắt mà tất cả đàn ông đều hiểu:
    - Mọi câu chuyện khi mới bắt đầu cũng đều như vậy...

    Cả buổi trưa các cô gái thầm thì to nhỏ với nhau, cuối cùng các cô đều biết Hậu Vân là em gái một bạn của Vũ Ngôn, hai người ngẫu nhiên gặp nhau tại khuôn viên Đại học Thiên Kinh. Càng làm cho bọn họ giật mình hơn chính là cả hai người này đều là học sinh vừa hoàn thành xong kì thi đại học, hơn nữa đều là những đứa trẻ khốn khổ không cha không mẹ, vì muốn vào Đại học Thiên Kinh nên một thân một mình tới Thiên Kinh làm thêm.

    Những cô gái này đều là những người xuất thân từ nghèo khó, cũng biết nỗi vất vả khi đi làm, lập tức sinh ra sự thông cảm vô hạn với hai người, đặc biệt là đối với Vũ Ngôn. Gần như mỗi cô gái đều quan tâm đến hoàn cảnh của hắn. Hắn phải kể về gia cảnh bản thân mười lần thì các nàng mới ngừng oanh tạc, sau đó lại tìm cho hắn vài việc nhẹ nhàng một chút, quan tâm tới hắn nhiều hơn một chút, khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt, tăng thêm khả năng hắn lấy thân báo đáp.

    Con gái trong đại học vẫn rất đơn thuần. Mặc dù Vũ Ngôn là một tiểu tử nghèo nhưng những cô nương này đối với hắn tốt tới mức không còn gì để nói. Lục Phong cũng chỉ biết ôm quyền khâm phục:
    - Người anh em, anh đúng là một nam nhân đầy mị lực!

    Quản lý La mặt mày cũng vô cùng hớn hở. Tiểu tử này quả nhiên là một quả trứng thối, thu hút cả một đống ruồi.

    Vũ Ngôn đúng là dở khóc dở cười, hoàn toàn không còn có sức để chống đỡ lòng nhiệt tình của đám con gái, đang định chuồn khỏi đó thì thấy có một người quen cũ đi vào nhà ăn. Vũ Ngôn vui mừng như tìm được người thân, giơ tay cao lên gọi:
    - Số 9! Số 9!

    Lục Phong ngẩn người, tiểu tử này có thật vừa tới Thiên Kinh không vậy, sao ngay cả mỹ nữ kia mà cũng biết? Nhưng có cơ hội làm quen với một đại mỹ nữ thì sao có thể bỏ qua. Bất chấp Trương Hoàn bên cạnh, hắn xông lên đứng bên Vũ Ngôn, kiểu như muốn tiếp sức cho Vũ Ngôn.

    Sự xuất hiện của Số 9 cũng vô cùng tráng lệ, trước sau dẫn theo tới bốn năm cô, mặc dù không được xinh đẹp cho lắm nhưng loại khí thế này cũng không thể coi thường. Vũ Ngôn đi như bay tới, hô:
    - Số 9, cô sao lại tìm được chỗ này?
    Số 9 sửng sốt nhìn nhìn nhân viên phục vụ đẹp trai trước mắt, hỏi:
    - Anh là ai?

    Mấy cô gái bên cạnh nháy mắt với nhau một cái, trong lòng thầm nói, lại là một kẻ theo đuôi, có điều tên này trông thật đẹp trai, lại rất thân thiện, cảm giác cũng rất tốt.

    Vũ Ngôn cũng sửng sốt, chợt kêu lên:
    - Ai da, sao tóc cô lại dài quá vậy? Làm sao cô biết tôi ở chỗ này?
    Số 9 trừng mắt nhìn hắn:
    - Tôi không phải Số 9 mà anh nói. Tôi không quen anh, xin anh đừng quấn lấy tôi nữa.

    Vũ Ngôn nhìn kỹ lại, cô gái này quả rất giống Số 9, nhưng cũng có chút khác biệt, da trắng hơn Số 9, nhưng dáng người lại kém hơn, khác biệt lớn nhất chính là thần thái, nhìn ánh mắt giết người của cô gái này thì biết đây là một quả ớt nhỏ, còn hung dữ hơn Số 9 nhiều.

    Vũ Ngôn xấu hổ cười một tiếng:
    - Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người. Cô trông rất giống một người bạn của tôi.

    Lục Phong nghe vậy lập tức trợn trắng mắt, người anh em, cái cớ này thật chẳng có tính sáng tạo chi hết, tôi lúc mười tuổi đã biết. Cô gái kia khinh thường hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
    - Lại là một cái cớ nhàm chán.
    Tiếng tuy nhỏ nhưng Vũ Ngôn nghe rất rõ ràng, kỳ quái hỏi:
    - Điều này còn cần cớ gì?
    Một cô hơi béo một chút ở bên cạnh cười:
    - Mỗi ngày, những nam sinh dùng cái lý do này để tiếp cận Nhu Nhu của chúng ta không tới mười cũng phải có tám. Xin anh, anh chàng đẹp trai, anh có thể tìm một lý do nào đó mới mẻ hơn một chút không?

    Lục Phong ở bên cạnh cũng chen mồm:
    - Đúng vậy, đúng vậy, người anh em này của tôi rất đơn thuần, nhưng anh ta tuyệt đối không có ý xấu. Tôi có thể lấy lương tâm anh ta ra thề. Tăng Nhu đồng học đến chỗ này ăn cơm sao? Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ phục vụ các cô chu đáo.
    Tăng Nhu hừ một tiếng không nói gì, cô béo bên cạnh liếc nhìn Lục Phong, hỏi:
    - Anh chàng đẹp trai này, anh tắm nắng ở đâu? Sao làn da lại khỏe mạnh như vậy?
    Đám nữ hài cười khanh khách. Lục Phong cũng cười theo nhưng miệng hắn thì bỗng cứng lại, thì ra Trương Hoàn bên cạnh đang tận tình chăm sóc cái lưng của hắn.

    Vũ Ngôn ngạc nhiên nhìn cô gái tên Tăng Nhu kia, nói:
    - Cô ta nổi tiếng như vậy sao? Không phải ngôi sao ca nhạc cũng chẳng phải minh tinh màn bạc, chẳng lẽ mỗi người đều biết cô ấy sao?
    Cô béo nói:
    - Nhu Nhu của chúng ta xinh đẹp như vậy, chẳng lẻ anh không biết sao?
    Nhu Nhu nhìn Vũ Ngôn, nhẹ lẩm bẩm:
    - Một người vô vị!

    Vũ Ngôn nhíu nhíu mày, con gái bây giờ đều như vậy sao, xinh đẹp một chút là không coi ai ra gì? Đối với những cô gái vênh váo hung hăng cao ngạo thế này, hắn rất không có cảm tình. Nhìn khuôn mặt nàng ta rất giống Số 9, trong lòng hắn tự nhủ, xem ra phải thay cha mẹ nàng giáo huấn nàng một trận mới được.

    - Cô tên Tăng Nhu phải không?
    Tăng Nhu hừ một tiếng cũng chẳng muốn nhìn hắn.
    - Cha của cô là Tăng Thiên Nguyên, mẹ của cô là Vương Thục Trân phải không?
    Khuôn mặt Tăng Nhu lộ vẻ kinh ngạc , người này điều tra lý lịch của mình sao?
    - Chị của cô tên Tăng Thiến, phòng của cô ở tầng hai, hướng nam, trong phòng có một bộ lông gấu chó do cô lấy của chị của cô, phải không?

    - A!!!!
    Tăng Nhu kêu lên, người này sao ngay cả chuyện đó cũng biết?
    - Anh, anh là ai?
    Vũ Ngôn nghiêm túc nói:
    - Tôi là sư thúc của cô.

    ------o Hết chương 24 o------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free", thứ nữa là để tạo động lực dịch dọt + gõ phím cho dịch giả. Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!!!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140322
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=140323
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 14-07-2018 lúc 02:34.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Aficios,Big Fat Lier,chieu ly,Fan MU,Hai Ngày Ngủ Ba,Ninh Vũ Tích,quykiensau,vô đạo,vntam,
Trang 5 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 34567 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status