TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 5 của 5

Chủ đề: Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru

    Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru


    Nhóm dịch: Tendo-Ekyuu



    Kazura, người trúng giải đặc biệt xổ số với một số tiền lớn bị những người xung quanh đeo bám. Để có được cuộc sống bình yên, anh trở về ngôi nhà cũ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của mình.

    Trong khi đang tìm hiểu căn nhà, anh phát hiện một lối đi dẫn sang thế giới khác, trình độ văn hóa và công nghệ thế giới đó hoàn toàn lạc hậu so với thế giới hiện đại.

    Ở đấy, anh đã tận hưởng những ngày tháng yên bình, và nhận ra giá trị đích thực của bản thân mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Like và ủng hộ chúng tôi tại Fanpage: Tại đây!

    Thảo luận: Tại đây!
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 31-05-2016 lúc 20:47.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pizza1993,quangtri1255,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định

    Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru

    Chương 1: Đồ dùng tốt

    Nhóm dịch: Tendo-Ekyuu




    Xổ sổ, tôi thắc mắc là liệu bạn có biết nó không.

    Ở quốc gia của tôi, Nhật Bản, giải nhỏ thì bạn có thể kiếm được 100 000 yên, và giải lớn thì bạn có thể kiếm được hàng trăm triệu yên, với một xác suất trúng là rất thấp.

    Hàng năm có rất nhiều tỉ phú giàu lên nhờ may mắn, nhưng những người may mắn như họ có lẽ không còn ở đất nước này nữa.

    “Chết tiệt thiệt, mình đã không nói cho ai biết ngoài cha mẹ mà, làm thế nào mà mấy tên này ngửi được mùi gió hay thế…”

    Một trong những người may mắn ở trên, Shino Kazura, đang lái chiếc xe gia đình mà anh ấy mua sau khi trúng giải, dọc theo con đường quê yên tĩnh đầu hè, đang không ngừng lầm bầm chửi rủa suốt con đường.

    Mọi thứ bắt đầu vào tháng trước.

    Anh ấy đang trên đường trở về nhà từ chỗ làm như thông thường, ghé vào siêu thị mua đồ ăn tối, khi người bán vé số bắt gặp ánh mắt của anh, và anh ta đi vào.

    Ngay đó, anh ta đã thấy…

    “Bây giờ là vé 6 số! Giải thưởng bây giờ là 4 200 000 yên!!”

    …được viết trên một tấm bảng to và dễ nhìn thấy.

    “Nếu mình thắng giải này, cuộc sống của một nhân viên ăn lương sau hơn 3 năm sẽ kết thúc. Một cuộc sống dễ dàng ở tuổi 25 là cũng là một chuyện tuyệt vời.”

    Khi mơ tưởng vượt qua lý trí, anh ấy nghĩ rằng có thể mình không thắng, thì cứ xem như mua chơi, vì thế anh ấy đã thử mua một tấm.

    Tuy nhiên, Kazura nghĩ rằng sẽ không thú vị lắm nếu chỉ mua một vé, vì thế anh ấy mua tới mười vé.

    Nói cách khác, nếu anh ấy là người duy nhất thắng giải, anh ấy sẽ nhận được hết giải thưởng 4 tỷ yên, đúng là một cuộc mua ngu ngốc mà.

    “Mình không bao giờ nghỉ là mình có thể thắng được giải 4 tỷ.”

    Vâng, anh ấy lấy số tiền tích cóp cho một cuộc mua ngốc nghếch, và trở thành người trúng giải 4 tỷ yên một cách may mắn.

    Kazura xác nhận con số trúng giải vào đêm xổ số, dành cả giờ để xác định con số trên vé của mình giống với số trúng thưởng trên internet và dành cả đêm để nhìn chằm chằm vào tờ vé số trong khi không ngừng lăn lộn trong căn hộ chật hẹp của mình.

    Sau đó là đến lúc làm việc như bình thường, và khi anh chuẩn bị bỏ tay vào áo mình như mọi khi, anh chợt nhận ra.

    “Mình không cần phải đi làm nữa…”

    Sau khi nhận ra điều đó, anh liên hệ với công ty xin phép để nghỉ ốm.

    Xác nhận lại các con số trên tấm vé với số trúng thưởng một lần nữa, anh khóa cửa phòng kỹ càng lại, và giấu tấm vé số dưới những khe hở của tủ lạnh.

    Từ ngày đó cho đến ngày nhận thưởng, anh luôn dành thời gian trong phòng để bảo vệ tủ lạnh, và khi đến ngày nhận thưởng, anh gọi một chiếc taxi, đi đến ngân hàng và gửi số tiền nhận thưởng.

    Chỉ như thế, anh đã gửi 4 tỷ yên nhận thưởng trong ngân hàng.

    Sau khi đã gửi tiền xong, anh quay trở lại làm việc.

    “Giờ tôi phải về quản lí một nhà máy ở thị trấn nhỏ của gia đình mình, nên tôi xin phép được nghỉ làm.”

    Đó là những gì trong đơn xin từ chức anh gửi cho sếp.

    Sếp lo lắng không biết có quá khắc khổ với anh không, nhưng Kazura nói.

    “Cha mẹ của tôi đã già, và cơ thể họ giờ khó mà quản lí được nhà máy, vì thế họ rất muốn tôi trở về nhà”

    Khi anh giải thích như thế, sếp của anh ấy có vẻ hiểu và nồng nhiệt nói, “Có vẻ khó khăn, nhưng anh phải cố lên. Có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”

    Vả lại, nhà máy của cha mẹ anh ấy bây giờ gần như không hoạt động, và họ sử dụng số tiền dàm dụm của mình như đi du lịch hoặc cho thuê cánh đồng để nuôi trồng khu vườn theo sở thích.

    Sau đó, căn cứ theo luật thì anh dành một tháng để bàn giao công việc và xử lí các công việc chưa hoàn thành, và nghỉ làm theo một cách vui vẻ vào ngày tiếp theo.

    Anh nhận được hơn 50 cuộc gọi mỗi ngày từ các tổ chức tôn giáo chưa bao giờ nghe tới, những tổ chức tình nguyện viên không minh bạch, và những người bạn anh chưa bao giờ gặp kể từ khi tốt nghiệp, liên hệ với anh để mượn tiền.

    Hơn thế nữa, bất kể là ngày hay đêm, những kẻ ngửi thấy mùi gió đều đến gõ cửa phòng anh. Anh quá mệt mỏi với những việc này và quyết định rời khỏi căn hộ của mình.

    Quá xấu hổ, anh hỏi ý kiến của cha mẹ mình.

    “Có một căn nhà tổ của gia đình ở vùng núi Gunma, trốn ở đó thì sao? Khi chúng ta đến thăm nó 30 năm trước, nó không có vẻ xuống cấp lắm, Phần cột và phần mái vẫn còn rất tốt. Ngoài ra chúng ta sẽ đi ra ngoài và tận hưởng vì thế con hãy chuyển vào tài khoản của chúng ta 100 triệu yên.”

    Anh ấy nghĩ là sẽ không ai tìm thấy mình ở một nơi như thế, vì thế anh có thể trốn ở đó một thời gian.

    Anh chuyển 500 triệu yên đến tài khoản của cha mẹ mình.

    Hai ngày sau, chìa khỏa của căn hộ được chuyển đến bằng chuyển phát nhanh, và Kazura ngay lập tức rời khỏi căn hộ của mình.

    “Mình không thể thấy tòa nhà nào quanh đây… dù những người chỉ đường nói địa chỉ này quanh đây thôi.”

    30 phút lái xe dọc đường núi và 10 phút theo sau người chỉ đường trên con đường đất chật hẹp, căn hộ của gia đình xuất hiện trong tầm mắt.

    Lớp sỏi trải dài bao phủ xung quanh mặt trước ngôi nhà, và cỏ dại hầu như không có, nó trông có vẻ như đã được cắt tỉa lại.

    Rừng tre rải ra mọi hướng, phát ra tiếng xào xác khi gió thổi vào.

    “Ooh—, chắc là nó. Nó đang làm rất tốt mặc dù chỉ còn lại một mình trong suốt 30 năm qua.”

    Anh ấy dừng xe của mình trên lớp sỏi, rồi xuống xe, và kiểm tra căn nhà. Căn nhà có vẻ sạch sẽ hơn anh nghĩ.

    Anh ấy mở khóa và nhìn vào trong, dường như nó không cần quét dọn và có thể sống ngay.

    Nó thật sự giống như là không hề một mình ở đó suốt 30 năm qua.

    “Mình tự hỏi là sao nó sạch sẽ đến thế. Có lẽ nó vẫn thế ngay cả khi chỉ một mình.”

    Mặc dù có hơi bất ngờ, Kazura vẫn tản bộ bên trong ngồi nhà. Ở trong cùng của ngôi nhà anh phát hiện một căn phòng có cánh cửa đôi mở ra ngoài , đã được khóa bằng một cái ổ khóa.

    “Ể…, tại sao có phòng lại khóa trong nhà nhỉ…”

    Có chút lo lắng, anh chạm vào cái ổ khóa, và nó đột ngột rớt ra với một tiếng “bakii!”.

    Kazura thét lên một cách đầy xấu hổ và lùi lại, cái ổ khóa rơi trên sàn đã biến mất không một chút dấu vết.

    “… Đây là sao? Nếu mình mở cảnh cửa này, liệu mình có biến mất như thế. Dù thế vẫn có cách để mở nó ra”

    Kazura lấy một sợi dây từ chiếc xe của mình, một đầu thì cột vào nắm cửa, đầu kia thì đang quấn quanh cái cột cách đó khoảng 10 mét, anh ấy kéo sợi dây với tất cả sức mạnh của mình.

    Khi anh kéo sợi dây, cánh cửa dễ dàng mở ra với tiếng cọt kẹt, và một căn phòng với 6 tấm tatami như mọi căn phòng bình thường xuất hiện bên trong.

    Vẫn còn mắc trên cái cột, Kazura thốt ra một tiếng thì thầm, “…. Chết tiệt thiệt…”, sau đó anh đi vào bên trong căn phòng, thở dài và cúi đầu xuống với một vẻ xấu hổ.

    “Cái gì vậy, nó chỉ là một căn phòng bình thường… hoặc là không…”

    Ngay khi anh bước vào căn phòng và xem xét nó, không hề có chút dấu vết của căn phòng 6 tấm tatami như anh thấy trước đó, thay vào đó là một hành lang bằng đá lạnh lẽo, những bức tường và mái cũng đều được bao phủ bằng đá.

    Quá bối rối, anh nhìn lại. Những gì anh thấy là một căn phòng với cánh cửa đôi mở ra, và hơn thế nữa, nó chỉ là một hành lang bằng đá

    “Ể? Cái gì, mình bị điên rồi sao? Đợi chút đã… hả!?”

    Anh ấy quay trở lại hướng mà mình đã đi, và lúc này anh đã đi qua cánh cửa đôi, khung cảnh mà Kazura thấy thay đổi ngay lập tức, quay trở về căn phòng trong căn hộ của mình.

    Và khi anh bước qua cánh cửa đó lần nữa, anh ấy trở lại hành lang bằng đá

    “Oooh, thứ này tuyệt thật…”

    Và như thế, anh ấy đi qua lại giữa căn hộ và hành lang nhiều lần, sau đó ông nhận ra một điều và nhìn vào bàn chân của mình.

    “…. Có lẽ mình nên lấy đôi giày”

    Đôi vớ của anh đã bị dơ một cách nặng nề bởi những bụi bẩn từ hành lang bằng đá.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Thảo luận: Tại đây!
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 31-05-2016 lúc 20:46.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pizza1993,quangtri1255,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định

    Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru

    Chương 2: Ở làng (1)

    Nhóm dịch: Tendo-Ekyuu




    “Điều này thật tuyệt. Mình thắc mắc là thứ này hoạt động như thế nào nhỉ?”, Kazura tự nhủ, với một bên là căn phòng sáu tấm tatami, một bên là hành lang đá.

    Theo một cách ngẫu nhiên, anh đã trải một tấm bạt ở giữa căn phòng và hành lang đá vì thế anh có thể mang giày của mình bước vào.

    Khung cảnh hiện ra dưới mắt Kazura thật kỳ lạ, mắt trái anh thấy hành lang bằng đá, còn mắt phải thì lại thấy căn phòng.

    Anh tận hưởng cái cảm giác mới lạ này trong một thời gian, nhưng anh bắt đầu cảm thấy choáng váng và buồn nôn, vì thế anh ấy đã đi vào hành lang đá.

    “Có thứ gì bên trong nhỉ. Sáng quá.”

    Nhìn vào hành lang, có một con đường khoảng 30m. Ánh sáng được chiếu từ bên ngoài vào vì thế khiến nó rất rõ ràng.

    Hành lang này được chiếu sáng bằng một loài rêu phát sáng.

    “Mình dám chắc đây là loài rêu phát sáng Schistostega pennata, một giống loài thực vật cần được bảo vệ, mình có nên liên hệ với chính phủ không?”, Kazura vừa nghỉ vừa đi về phía ánh sáng. Khi anh ấy nhìn sang góc, anh ấy thấy một cái gì đó kì lạ.

    “Hửm? Đây là…. Guh!”

    Nhìn kỹ thì, có vẻ như đây là một bộ xương người mặc trang phục Nhật Bản.

    “Đừng đùa với tôi chứ… cái bộ xương này. Mà bộ xương này đã mục rửa và trang phục thì rách tươm, có lẽ đã một thời gian rất lâu rồi.”

    Anh lùi một bước tránh xa khỏi bộ xương, càu nhàu “Cứ nghĩ là tìm được nơi yên tĩnh rồi, nhưng cuối cùng cũng phải liên hệ cảnh sát” sau đó anh ấy lấy điện thoại mình ra và gọi cho cảnh sát.

    “Hở? Ngoài tầm phủ sóng?”

    Khi nãy ở căn hộ anh chắc chắn vẫn còn tín hiệu sóng, nhưng khi ở nơi này nó lại ngoài tầm phủ sóng.

    Anh ấy nghĩ có lẽ vấn đề do mình ở trong hành lang, vì thế anh ấy cố gắng đi tới cái góc đó để ra bên ngoài. Khi anh đi tới cái góc có lùm cây đó và thế là anh đã lập tức ra bên ngoài.

    Anh ấy thử kiểm tra điện thoại mình một lần nữa, nhưng nó vẫn ngoài tầm phủ sóng.

    “Lạ thật, sao mình ngoài tầm phủ sóng được chứ.”

    Kazura nghiêng đầu tỏ vẻ nghi vấn, và cố tìm chỗ có thể bắt sóng được, anh ấy nhìn xung quanh để tìm chiếc xe mình đỗ khi nãy.

    “….. xe mình đâu? Hiện giờ mình đang trong ngôi nhà. Nếu nghĩ thế thì, không hề có lùm cây nào gần nhà, chỉ có rừng trúc.”

    Với chiếc điện thoại trên tay, Kazura nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì ngoài hành lang đá và những lùm cây.

    Từ bên trong nhà ra đến nơi này, Kazura chỉ di chuyển có 50m.

    Nghĩ một cách hợp lý, không thể nào khung cảnh có thể thay đổi nhiều như thế từ đó đến đây.

    “…có thể đây là…”, Kazura thì thầm với một khuộn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng và chạy về hướng hành lang đá.

    Trên đường đi anh mở lời với bộ xương “xin lỗi, cho qua một chút.”

    “……. Mình nghĩ là thế mà.”

    Anh ấy trở lại căn phòng sáu tấm tatami và kiểm tra tín hiệu sóng một lần nữa, lần này nó hiển thị tới ba nấc.

    “Giờ thì mình dám chắc cánh cửa này kết nối với một nơi rất xa xôi. Không còn gì để thắc mắc tại sao nó lại được khóa và niêm phong lại.”

    Sau một thời gian hiểu ra vấn đề, tâm trí anh ấy trở nên phấn khích, “Đây có lẽ là một hiện tượng siêu nhiên tuyệt vời!”, và anh ấy nhặt cái túi du lịch mình để ở lối vào lên và một lần nữa xuyên qua những lùm cây.

    Anh ấy gửi lời chào đến bộ xương, rồi đi với vẻ được thỏa mãn tinh thần mạo hiểm của mình.

    “Nói về hiện tượng siêu nhiên trên thế giới, mình đã từng nghe một câu chuyện về những người đi đến nơi tận cùng của châu Mỹ sẽ đi đến một nơi khác. Có lẽ nơi này ở bên ngoài Nhật Bản.”

    Đánh dấu trên cây bằng một hòn đá, anh làm thế để mình không bị lạc, Kazura đi tiếp, và sau 5 phút các lùm cây dần biến mất, những cánh đồng dần xuất hiện.

    Trên cánh đồng có những tòa nhà được xây dưng thô sơ và đơn giản bằng gỗ, như một ngôi làng, và cũng có những người dân làng đang làm việc trên cánh đồng.

    “Ồ, họ thật nhếch nhác…. Từ mái tóc vàng, mình đoán có lẽ là người châu Âu hoặc Mỹ.”

    Từ ngữ “người nhập cư bất hợp pháp” ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí Kazura, nhưng anh ấy tỏ vẻ lạc quan bằng cách giả vờ là khách du lịch, như thế anh sẽ không nhanh bị phát hiện.

    Ngay sau đó Kazura làm vài tấm hình bằng máy chụp hình của mình, dân làng dường như đã chú ý đến anh và nhìn anh trong khi thì thầm gì đó với người bên cạnh mình.

    Kazura lo mình có thể sẽ gặp rắc rối to nếu họ nghĩ anh ấy là kẻ khả nghi, vì thế anh quyết định chủ động bắt chuyện trước khi họ bắt đầu bàn tán về mình.

    Cầm cái túi du lịch của mình, anh ấy chẳng khác gì một du khách.

    “Haro-! Aimu tsaarisuto! Aimu Japaniizu!”

    Kazura nở nụ cười và vẫy tay khi anh ấy đi trên con đường giữa những cánh đồng để tiến về phía họ. Người đàn ông với mái tóc ngắn màu vàng đang nói gì đó với những người khác…

    “Ể? Đó là gì!?”

    … đáp lại bằng tiếng Nhật một cách hoàn hảo.

    Cánh tay Kazura gục xuống như thể héo tàn.

    “Gì vậy trời…. Mình đã nghĩ là ở nước nào đó, chẳng lẽ ngôi làng này là ngôi làng nước ngoài của người Hà Lan ở Nagasaki hay làng của người Mỹ ở Aomori”, anh ấy nói với vẻ chán nản, nhưng thở phào một cách nhẹ nhõm vì mình vẫn ở Nhật.

    “Tôi đến đây để tham quan. Không biết là gần đây có nhà ga nào không?”

    Anh ấy đi về phía dân làng và nói chuyện với người đó, cố gắng xác định vị trí hiện tại của mình. Người dân làng lên tiếng khi nãy có vẻ gặp bối rối và hướng ánh mắt trao đổi với những người khác, nhưng tất cả người dân đều tỏ vẻ bối rối.

    “Umm, chúng tôi thật sự không hiểu ngài nói gì, nhưng…. Ngài có phải là sứ giả của Narson-sama?”

    “Hở?”

    Lúc này, Kazura thật sự hoang mang bởi câu trả lời của người đàn ông.

    Anh ấy không hiểu tại sao dân làng nói “ngài nói về cái gì” khi anh ấy hỏi về nhà ga.

    Thật sự thì, người tên “Narson-sama” là ai.

    “Aa, tôi đang tìm nhà ga nơi tôi có thể ngồi xe lửa….”

    “….. Chúng tôi thành thật xin lỗi. Nhưng chúng tôi không hiểu ngài muốn nói về cái gì”.

    Nghe những lời có vẻ cứng nhắc của người đàn ông, Kazura ôm hai tay mình lại và lầm bầm, “Humm…”

    Anh ấy nghĩ rằng từ “nhà ga” không có trong từ điển của họ, vì thế anh ngay lập tức sử dụng vốn từ ngữ ít ỏi mà mình biết, nhưng có vẻ như chẳng được gì cả.

    Thật sự mà nói thì họ nói tiếng Nhật rất lưu loát, không thể nào mà họ không biết từ “nhà ga”.

    “(…. Phản ứng của họ như thể mới nghe từ “nhà ga” lần đầu vậy)”.

    Cái suy nghĩ đó đi vào tâm trí anh ngay lập tức, Kazura hoàn toàn sửng sốt và ngẩng khuôn mặt mình lên, đánh giá xung quanh một lần nữa.

    Những gì anh thấy chỉ là một ngôi nhà bằng gỗ một tầng đơn giản, với thứ gì đó như rơm phủ trên mái, bạn khó mà nói rằng chúng hợp cách được, chứ nói đến khen này nọ.

    Ngoài ra, trang phục mà những người dân làng trước mặt anh đang mặc, dù anh không biết chúng được làm từ gì, nhưng chúng chắc chắn được may bằng những đường may thô sơ và đơn giản.

    Nhìn cánh đồng, những cái cuốc ở đó phần tay cầm và lưỡi đều được làm bằng gỗ và không dễ sử dụng chút nào.

    Còn người dân làng nói chuyện với Kazura nhìn có vẻ rất gầy, rõ ràng là dấu hiệu của suy dinh dưỡng.

    “(Đây thực sự là nước Nhật? Không phải là thế giới khác đó chứ?)”

    Cái ổ khóa đã biến mất trước mắt anh và cánh cửa giao nhau giữa hai không gian.

    Rất có thể nơi đây là một thế giới hoàn toàn khác.

    Kazura nghĩ rằng mặc kệ họ định làm gì hay chỉ cười với anh cũng được, anh quyết định “liên hệ với họ cứ kệ họ không hành động gì cả”.

    “À, xin lỗi. Đó là tiếng địa phương của tôi. Tôi là thương nhân, tên Kazura. Tôi đang tìm một nơi để qua đêm”.

    Kazura giang hai tay mình ra nở nụ cười như một lái buôn, anh nhẹ nhàng bịa ra một câu chuyện.

    Có lẽ, thế giới này…. Hoặc tối thiểu là khu vực này, có trình độ văn hóa thấp.

    Anh ấy dễ dàng giả vờ như là một thương nhân với cái túi du lịch cầm trên tay phải của mình.

    “Cậu nói là thương nhân sao? Đã lâu rồi không có thương nhân đến làng, nhưng….”

    “Ồ, thật sự là vậy. Tôi đã bị lạc đường và tình cờ đi đến ngôi làng này, có lẽ tôi là thương nhân đầu tiên đến làng. Dù chỉ là sự trùng hợp, đó là niềm vinh hạnh của tôi”.

    Kazura nở nụ cười thân thiện, những người dân làng thả lỏng ra.

    Họ có lẽ đã nhầm Kazura là người hầu hay gì đó cho vị quan to Narson.

    “Đế đánh dấu cho mối quan hệ của chúng ta, tôi muốn cung cấp cho mọi người một phần hàng hóa của mình. Muối thì sao, hay là thuốc giảm đau?”

    “Ể, muối?…. ngài nói là muối!? Và thuốc!?”

    Thấy vẻ ngạc nhiên của người đàn ông, Kazura cười thầm trong lòng.

    “Đúng vậy, là muối và thuốc. Để minh chứng cho tình bạn của chúng ta, tôi sẽ cho mọi người, dù chỉ có một chút”, anh ấy nở nụ cười nói.

    Nếu bộ nhớ của Kazura hoạt động chính xác, vào thời cổ đại có thể nói muối và thuốc là thứ gì đó rất có giá trị.

    Bỏ muối qua một bên, với những người dân thường trước mặt anh ấy, thuốc có lẽ là thứ gì đó mà họ chưa bao giờ được cầm trên tay.

    “Ngài hãy đợi chút để tôi đi gọi trưởng làng…. Không, hãy để tôi dẫn ngài đến chỗ trưởng làng, vui lòng theo lối này”.

    Kazura nở nụ cười nói “Được thôi” với người đàn ông đang tỏ vẻ bối rối khi mời anh, trong khi không ngừng lầm bầm “Yeah”.

    Nếu anh có thể gây được ấn tượng tốt với trưởng làng, anh ấy có thể sử dụng ngôi làng này để tìm hiểu về thế giới bên ngoài.

    Đi bộ hơn 10 phút, theo sự dẫn dắt của người đàn ông trong làng.

    Anh đến một ngôi nhà nhìn có vẻ sang trang hơn so với những ngôi nhà khác.

    Người đàn ông nói với Kazura, “xin đợi một chút”, và đập mạnh lên cánh cửa.

    “Valletta-san, tôi là Roselou! Tôi mang đến một thương nhân! Ngài ấy nói sẽ cho chúng ta muối và thuốc!”

    Người đàn ông chỉ dẫn Kazura—dường như có tên là Roselou—đợi một chút sau khi gõ cửa.

    10 giây sau cánh cửa được mở ra, xuất hiện là một cô gái dáng vẻ gầy gò.

    “A, Roselou-san…. Tôi nghĩ tôi nghe anh nói là thuốc…”

    Có vết thâm quần dưới mắt của cô, và tay chân cô thì mỏng như cây tăm.

    Bất kể bạn nhìn nhận cô ấy như thế nào, bạn chỉ có thể nói rằng cô ấy mang hình ảnh của sự suy dinh dưỡng và làm việc quá sức.

    Cô ấy thấp hơn Kazura khoảng một cái đầu, cao tầm 1m70, cô ấy khiến người ta có ấn tượng như thoáng qua.

    Mái tóc dài màu vàng ngang vai của cô được cột lên kiểu đuôi ngựa, nhưng vì suy dinh dưỡng nên nó có vẻ khô ráp.

    “(Nếu cô nhận được chế độ dinh dưỡng và nghỉ ngơi hợp lý, cô ấy chắc chắn sẽ rất dễ thương)”.

    Mặc dù rất gầy yếu do suy dinh dưỡng, Kazura vẫn đánh giá cô là một người dễ thương.

    Đặt qua một bên ấn tượng của Kazura bị bao trùm hình ảnh về cô ấy, Roselou bắt đầu nói với vẻ phấn khích.

    “Đúng vậy! Với thuốc của Kazura-san chúng ta có thể chữa bệnh cho trưởng làng!”

    “Ể, thật chứ!? Mạng sống của cha có thể được cứu sao!? Cám ơn ngài rất nhiều!”

    Nghe đến từ “thuốc”, khuôn mặt mệt mỏi của cô gái, Valletta, bừng sáng lên, nhìn Kazura, cô cúi đầu xuống và rơi nước mắt ”.

    “Ể? Đợi chút đã. Cha của cô bị bệnh?”

    Theo cuộc trò chuyện đang diễn ra, Kazura trở thành vị cứu tinh cho cha của cô gái trước mặt mình.

    Nếu chỉ là cảm lạnh hay đau dạ dày thì còn có thể, nhưng nếu là bệnh lao hay ung thư thì anh ấy không chắc sẽ giúp được nhiều.

    “Vâng, cha tôi đã phải nằm trên giường 5 ngày rồi, suốt thời gian qua cơn sốt của cha tôi không hề giảm, tôi muốn cung cấp cho anh ấy đồ ăn dinh dưỡng nhưng chúng tôi không có thức ăn thích hợp…. Nếu chúng tôi có tiền tôi đã mời y sư, nhưng những người như chúng tôi rất nghèo… tôi cũng chỉ có thể bỏ dỡ”.

    Có vẻ như cha cô ấy mắc phải một căn bệnh nghiệm trọng.

    Và dân làng nghĩ rằng thuốc của Kazura có thể sẽ chữa được bệnh của trưởng làng.

    Mặc dù anh ấy chưa bao giờ nói những loại thuốc mà anh ấy có.

    “(Tôi đã nói là thuốc, nhưng nó chỉ là thuốc giảm nồng độ axit trong dạ dày mà bác sĩ cho tôi trước đó, và vài thứ như Lipo-D”. «TN: Lipovitan-D, một loại nước uống năng lượng»

    Lẩm bẩm tên mấy vị thuốc có trong túi của mình, tâm trạng của Kazura trở nên ảm đạm.

    Theo trường hợp xấu nhất, nếu bệnh của trưởng làng là nan y, thuốc mà anh ấy mang theo hoàn toàn vô dụng, và anh ấy cũng không phải là nhân viên y tế được đào tạo chuyên nghiệp, Kazura tin là mình không thể nào đưa ra chẩn đoán đúng được.

    Anh ấy nghĩ rằng chân của dân làng có thể bị thương do làm việc trên cánh đồng quá nhiều, và anh ấy đã cho mọi người thuốc giảm đau, đó là sự ngây thơ của anh ấy.

    “Tôi không biết là liệu thuốc có tác dụng hay không, nhưng dù thế nào, có thể cho tôi xem tình trạng của trưởng làng bây giờ được không?”

    “Vâng, xin mời!”

    Nhìn Valletta cúi người một cách mạnh mẽ, Kazura cầu nguyện “làm ơn chỉ là đau lưng hay suy dinh dưỡng”, và anh đi vào bên trong nhà, dưới sự hướng dẫn của Valletta.

    “Cha, anh ấy có thuốc! Mọi thứ sẽ ổn thôi!”

    “Trưởng làng! Sẽ ổn thôi!”

    “Uu…., th… uốc…?”

    “(….. hee ….)”

    Khoảnh khắc anh ấy đi vào trong và nhìn thấy cha Valletta, Kazura nghĩ rằng anh ấy nên mua quà chia buồn gia đình.

    “Cha tôi thế nào, Kazura-san? Có thể chữa khỏi bệnh cho cha chứ?”

    Trong khi vẫn giữ chặt tay mình, cô nhìn Kazura đang đứng đó với đôi mắt đẫm lệ.

    “Gần đây có nhà tang lễ nào không?”, Kazura nghĩ điều đó trong đầu mà không dám nói ra, nhưng lúc này anh ấy đã ngồi xuống bên cạnh cha Valletta và xem xét trình trạng ông ấy.

    “Ông ấy đã bị sốt rất nặng. Đôi mắt ông ấy nặng trĩu và không thể tập trung được, còn run rẩy khắp người, ông ấy…. ổn thôi! Tôi nghĩ là có thể chữa được!!”

    Dù là chưa qua đào tạo nhưng có thể thấy rõ ràng tình trạng ông ấy rất tồi tệ, và Kazura định sẽ nói ra những lời trung thực, nhưng khoảnh khắc anh ấy thấy những giọt nước mắt sắp tràn ra từ mắt Valletta, anh ấy ngay lập tức thay đổi từ ngữ của mình.

    Dù sau đó anh ấy đã nghĩ “aww, chết tiệt!”.

    “Thật chứ!? ….May quá”.

    “A, không, ý tôi không nhất thiết là chữa lành, tôi muốn nói là cha chỉ cần thoát khỏi cơn đau là được…”

    Nắm chặt lấy cánh tay Kazura, Valletta rơi nước mắt cảm ơn anh hết lần này tới lần khác. Kazura bắt đầu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra.

    Đòn kết thúc cho Kazura đến từ Roselou.

    “Thật chứ?! Để tôi báo tin này cho những người khác!”

    Ngay khi nói thế, anh ta không để ý tới Kazura đang cố gắng ngăn anh lại đầy bối rối và rời khỏi căn nhà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Thảo luận: Tại đây!
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 19-05-2016 lúc 21:12.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pizza1993,quangtri1255,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định

    Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru

    Chương 3: Ở làng (2)

    Nhóm dịch: Tendo-Ekyuu




    “Cha à, hãy uống thứ này đi rồi cha sẽ ổn thôi”.

    Valletta đỡ cha của cô ngồi dậy, ông rên rỉ một cách đau đớn. Cô cho viên thuốc mà Kazura đã đưa cho cô (thuốc giảm nồng độ axit và hạ sốt, giảm đau) cùng với nước vào miệng của ông ấy.

    Trong lúc ho sặc sụa, ông đã nuốt viên thuốc từ lúc nào không hay.

    “Cả cái này nữa, đây là thuốc bổ, uống đi cha”.

    Nhìn thấy Valletta cho cha cô ấy uống Lipo-D, Kazura cảm thấy bối rối vô cùng.

    Chẳng có ai đang trên bờ vực của cái chết mà khỏi bệnh chỉ với những thứ thuốc đó.

    Anh đưa cho ông ấy thứ thuốc này như để an ủi, nhưng nó thay vì giúp ông hồi phục lại tinh thần của ông ấy mà có khi ông sẽ đi vào giấc ngủ ngàn thu.

    “Kazura-san, bao giờ thì cha tôi có thể phục hồi vậy?”

    Sau khi cho cha của mình uống thuốc và nghỉ ngơi, Valletta hỏi Kazura.

    “Ah-, phải rồi, ông ấy sẽ giảm bệnh trong ngày mai hoặc một vài ngày nữa thôi, tôi nghĩ vậy".

    Sau khi nhận được câu trả lời khá liều lĩnh của Kazura, Valletta mỉm cười nhẹ nhõm.

    “Tạ ơn trời... Uhmm, Kazura-san, anh đã quyết định sẽ ngủ ở đâu tối nay chưa? Nếu như chưa thì tuy rằng nó không đủ để cha con tôi nói lời cảm ơn, nhưng làm ơn hãy ở lại nhà chúng tôi đêm nay".

    Kazura giờ đây đang cảm thấy có lỗi vô cùng với Valletta, người đang đặt niềm tin lớn nhất vào anh, và anh đã nhận lời ở lại.

    Nếu như ông ấy ra đi thật, Kazura định sẽ cúi đầu tạ tội với cô ấy và sẽ sử dụng hết tài sản của mình để đền bù vì điều đó.

    "Xin lỗi vì ở đây không được sạch sẽ lắm, nhưng anh cảm thấy thế nào?"

    ".... Vâng, không sao rất vui lòng". Kazura nói nhỏ.

    "....Có vẻ như lớn chuyện rồi". Ngồi trong góc của căn phòng 8 tấm tatami, Kazura trằn trọc suy nghĩ.

    Nhìn thấy tình trạng của trưởng làng bây giờ, có lẽ là tối nay hoặc ngày mai ông ấy sẽ hấp hối.

    Và nếu như điều đó thực sự xảy ra thì Valletta có tha thứ cho anh không?

    Vừa mới nói "Ông ấy sẽ bình phục thôi" rồi ông ấy chết ngay sau đó, không một lời nào có thể giải thích được nếu như điều đó xảy ra, và trường hợp tệ nhất, là cô ấy sẽ đâm anh túi bụi.

    "Kazura-san".

    Sau khi nghe thấy tiếng gọi, không biết xoay sở thế nào, Kazura nằm lăn tròn trên sàn nhà tận 20 phút đồng hồ, và Valletta vội vã chạy ngay vào phòng Kazura.

    "Cha tôi đã khỏi bệnh rồi! Đó quả là một loại thuốc kì diệu, cảm ơn anh nhiều lắm!"

    "Tôi vô cùng xii...-ehh!"

    Nghe được tin bất ngờ, Kazura ngẩng đầu lên và bắt gặp anh mắt của Valletta đang nhìn anh ấy dogeza với sự tò mò. «TN: dogeza- quỳ gối và cúi đầu chạm đất để xin lỗi, tỏ vẻ ăn năn hối hận»

    "Ý của cô là ông ấy đã khỏe mạnh rồi á?"

    "Phải, ông ấy đã khỏi và đang chuẩn bị bữa tối. Trải qua những cơn đau quằn quại ông ấy đã bình phục nhanh chóng, quả thật đó là thứ thuốc thần kì!"

    Kazura vô cùng bất ngờ khi nghe Valletta trả lời.

    Những thứ mà Kazura cho trưởng làng uống chỉ là thuốc giảm đau, giảm nồng độ axit và Lipo-D.

    Ông ấy không thể nào khỏi bệnh một cách nhanh chóng như vậy được.

    "Chuyện gì đang xảy ra thế này....?"

    "Eh!"

    "À, không, không có gì đâu".

    Kazura chỉnh lại lời nói của mình trong sự bối rối khiến Valletta nhìn anh ngây người.

    Anh ấy thật sự không có một lời nào để giải thích bằng cách nào mà trưởng làng có thể phục hồi nhanh đến vậy, đúng hơn là anh ấy không thể tin nổi.

    "Ummm, để chắc chắn hơn, cô có thể cho tôi xem tình trạng của cha cô bây giờ chứ?"

    "Chắc chắn rồi, cha nói rằng ông ấy muốn cảm ơn anh trong bữa tối, vừa đúng thời gian. Bữa tối sẽ xong sớm thôi nên chúng ta sẽ lên phòng khách nhé".

    Kazura đi theo sau Valletta đang mỉm cười hạnh phúc trong khi anh vẫn đang nghi ngờ.

    "Oh, thì ra cậu là Kazura-san. Cảm ơn cậu vì đã cho tôi những thứ thuốc quý giá của mình. Nào nào, xin mời cậu ngồi".

    "Ah, cảm ơn ông..."

    Khi Kazura và Valletta đi vào phòng khách, vị trưởng làng, người đã bị bệnh trước đó đã chuẩn bị một ít súp tại lò sưởi trung tâm của căn phòng.

    Cơ thể ông ấy gầy như que củi vậy. Nhưng sắc mặt của ông thì lại khỏe mạnh bình thường.

    "Tôi vô cùng xin lỗi vì đã không thể giới thiệu với cậu sớm hơn. Tôi là Varin, trưởng làng. Nào nào, bữa tối đã sẵn sàng rồi, mời cậu dùng bữa".

    "Cảm ơn ông rất nhiều. Uhm, ông cảm thấy trong người thế nào rồi?"

    Khi vừa được chiếc bát đầy ắp súp cùng với chiếc thìa gỗ, Kazura hỏi trường làng, và ông ấy cười tươi trả lời

    "Lúc tôi nhận thuốc của Kazura-san, tôi không nghĩ rằng tôi có thể mạnh khỏe như bây giờ. Đây là lần đầu tiên tôi sự dụng thuốc lạ, nhưng tôi không thể ngờ rằng nó lại tuyệt vời đến như vậy.... Đó là điều mà tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều".

    "Tôi cũng rất bất ngờ đấy. Tôi nghe nói rằng nếu như ông không uống thuốc thêm một vài ngày nữa thì ông không không thể trở nên khá hơn. Tôi không hề nghĩ rằng mình có thể chứng kiến một cảnh tượng vi diệu như thế này".

    Người đầu tiên bất ngờ chính là Kazura.

    Chỉ với vài trăm yên tiền thuốc và thuốc bổ. Một con người sắp sửa từ giã cõi đời lại có thể hồi phục hoàn toàn, và chỉ với vài giờ đồng hồ.

    Dù sao đi chăng nữa, bệnh của trưởng làng cũng đã khỏi hoàn toàn, và ông ấy cực kì ấn tượng Kazura.

    "Mọi thứ có vẻ như ổn rồi".

    Kazura nhấm nháp bát súp của mình khi trò chuyện cùng trưởng làng, nhưng trong đầu anh đang tràn ngập những dấu chấm hỏi.

    Vẫn đang mải mê suy nghĩ, anh ấy đang nhấp súp của mình thì dường như có "một thứ gì đấy" chạm môi vào anh, và anh ta nhấc môi mình ra khỏi cái bát.

    Kazura nhìn vào bên trong chiếc bát, tự hỏi rằng bên trong bát súp có những gì, và anh ấy thấy một vài loại thảo mộc và một cái gì đó trông như loại sâu bướm nào đó nằm trong bát.

    (Nó không phải là sâu bướm, nó không phải là sâu bướm, nó nên là một loại hoa quả, một loại hoa quả nào đó trông giống sâu bướm).

    "Ah, tôi đã bắt về cho cha đấy, bọ Arcadian. Chúng không phải bọ Croco, anh biết đấy".

    "...."

    Khi Kazura đang cầm chiếc thìa chọc chọc vào "một thứ gì đấy", Valletta đã buông lời phũ phàng.

    Kazura không hề đề cập đến vấn đề anh ta ghét bọ Arcadian đến độ không muốn chạm vào nó, nhưng mà cho nó vào miệng lại là cả một vấn đề.

    Nó có là bọ Croco hay không thì cũng không phải là vấn đề chính.

    "Dạo gần đấy chúng tôi không thể bắt được nhiều. Hôm nay tôi chỉ kiếm được có 10 con thôi. Hình như nó là một món cao lương mĩ vị ở thị trấn, nên chúng rất ngon phải không?.... Ah, Kazura-san phải ăn một con đi nhé".

    Sau nụ cười vui vẻ của Valletta, trưởng làng nói: "Lần nào tôi ăn chúng cũng thấy chúng ngon tuyệt vời!" trong khi ông đang nhai chúng.

    Kazura rất muốn thốt lên rằng "Tôi chưa bao giờ ăn chúng và không hề muốn chạm răng vào chúng tí nào", và tất nhiên là anh làm gì có gan để làm vậy, nên anh ấy cũng nói hùa theo "Ông nói đúng, nó rất tuyệt" cùng với đó là những giọt nước mắt đang cố gắng lứa dối trái tim mình. Anh chất đầy những con bọ vào trong miệng bởi một vài lòng hảo tâm đã đặt chúng vào bát của anh và nhai chúng.

    Con bọ Arcadian đầu tiên của đời anh có vị giống như súp ngô loãng.

    "Cố gắng lên, dạ dày của tôi ơi. Tội sẽ trị lũ bọ bằng Seirogan sau". «TN: Seirogan-thuốc điều trị bệnh tiêu chảy cấp».

    Sau bữa tối, Kazura mang theo Seirogan và nằm phịch xuống phòng của anh ấy. Và Valletta mang đến cho anh một tấm nệm.

    "Kazura-san, nệm của anh đây. Đến giờ đi ngủ rồi, phải không ?"

    Nghe thấy Valletta nói, Kazura nhìn đồng hồ.

    Kazura không biết rằng sự chệnh lệch thời gian ở thế giới của anh với ở đây như thế nào nhưng căn cứ vào ánh sáng ngoài kia thì có vẻ nó không nhiều lắm.

    "Eh? Bây giờ mới có 6.... Không, trời vẫn còn sáng mà?"

    "Phải, nhưng mặt trời sẽ lặn sớm thôi".

    Valletta nói trong khi ngước nhìn ra bầu trời qua cửa sổ.

    Ngước nhìn theo anh mắt của Valletta, bầu trời dường như đã được nhuộm cam, hoàng hôn đang buông xuống.

    (Ngôi nhà này dường như không hề có lấy một cây nến, một cái đèn hay một cái tương tự để thắp sáng).

    Có lẽ dân làng nơi đây đều thức dậy từ sớm và ngủ khi mặt trời lặn.

    Ở thế giới của anh, trước đây dùng nến để chiếu sáng là một điều vô cùng xa xỉ, có lẽ ở thế giới này cũng tương tự.

    Phải rồi, sự chiếu sáng đã phát minh ra tất cả.

    "Ah, đúng rồi, tôi xin nhận".

    Nói lời cảm ơn, anh ấy nhận chiếc nệm cứng đã bị sờn ở nhiều chỗ.

    Đầu tiên, anh ta nghĩ rằng người dân nơi đây không có bồn tắm và dụng cụ chiếu sáng, nhưng việc họ có nệm đã ích cho anh rất nhiều.

    "Ah, phải rồi. Tôi quên mất là phải đưa cho cô thứ này".

    Nhận được chiếc nệm, Kazura bỗng nhận ra rằng mình chưa đưa cho họ muối như anh đã nói, và anh ta lấy ra một gói muối từ trong túi du lịch.

    Từ "Muối ăn" được in rõ to trên bao bì.

    Nó có giá 105 yên ở siêu thị, đã bao gồm cả thuế.

    "Tôi đã hứa rằng sẽ cung cấp cho dân làng muối".

    "Eh, đây là muối sao, tôi chưa từng thấy muối trắng như thế này bao giờ".

    Nhận được muối từ Kazura, Valletta mở to mắt ngạc nhiên.

    Điều đó chứng tỏ rằng, muối ở thế giới có lẫn một vài tạp chất, làm cho nó có màu khác.

    "Ngoài ra, cái bao bì này lại trong suốt, nó là cái gì vậy?"

    "Hm, nó là chất dẻo.... ah, chết tiệt..."

    Thấy Valletta đang tò mò nhìn vào cái gói muối trong suốt, anh ấy tự tát vào đầu mình.

    Chưa từng nhìn thấy chất dẻo và những thứ giống như vậy bao giờ, Valletta không thể hiểu nổi anh ấy đang giải thích cái gì.

    Kazura phải nói lờ đi là "Cái gì đó đại loại thế".

    "Nó là một phát minh mới ở đất nước chúng tôi. Nó rất sáng và bền. Dù có đổ nước vào bên trong nó cũng không hề bị rạn".

    "Thì ra là vậy... Um, nó được viết cái gì thế này? Tôi chưa nhìn thấy những chữ này bao giờ".

    "Đó là những chữ cái ở đất nước tôi. Nó có nghĩa là muối. Umm, cô chưa từng nhìn thấy những chữ này trước đây sao?"

    Bằng cách nào đó, mặc dù họ hiểu được tiếng Nhật, nhưng chữ Kanji và Hiragana lại không thể hiểu được.

    "Vâng, cha tôi đã dạy cho tôi nên tôi có thể đọc và viết, nhưng tôi chữ từng nhìn thấy những chữ này bao giờ".

    Không thể hiểu nổi lí do vì sao, lời nói thì có thể hiểu được nhưng chữ viết thì không, có vẻ khá là bất bình thường, thế giới này quả thật rất lạ lùng.

    "Um, Kazura-san".

    Trong khi anh ấy đang nghĩ "Thật tuyệt nếu như có thể hiểu được ngôn ngữ của nhau, nhưng có một điều khó khăn là mình không thể đọc được chữ của họ", Valletta nhỏ nhẹ nói.

    "Về chuyện thuốc mà anh đã cho cha tôi uống... Chắc hẳn nó là thứ thuốc đắt tiền phải không?"

    "Đúng.... đại loại là như vậy, nó khá là đắt".

    Kazura nghĩ một hồi lâu rồi trả lời.

    Chỉ với vài trắm yên cho tất cả, nhưng nếu như nó mang lại khả năng mạnh mẽ với tất cả dân làng giống như nó đã có tác dụng với vị trưởng làng, thì nó sẽ trở thành nguồn năng lực lớn lao tùy vào cách sử dụng chúng.

    Chứng tỏ rằng không thể coi chúng là thứ rẻ tiền.

    "Điều đó... là thật, huh".

    Nghe Kazura trả lời, Valletta cúi đầu xuống.

    "Um... tôi cầu xin anh!"

    Sau đó, bằng vời lòng quyết tâm của mình, cô ngẩng đầu lên, và nắm lấy tay Kazura, nói lời thỉnh cầu.

    "Chúng tôi chắc chắn sẽ trả ơn anh vào một ngày nào đó, nên làm ơn hãy chia sẻ thuốc của anh với tất cả dân làng! Nếu cần tôi sẽ không màng đến việc anh bán tôi làm nô lệ, chỉ là, làm ơn, hãy cứu ngôi làng này!"

    "Chờ đã, nô lệ... đây là thời nô lệ ư!?... không không không không, tôi rất sẵn sàng nên làm ơn hãy ngẩng đầu lên đi!"

    Kazura cố gắng trấn tĩnh Valletta lại, người đang bám chặt vào anh, nói đi nói lại "làm ơn, làm ơn" với đôi mắt đang đẫm lệ.

    "Ở đây còn những ai mắc bệnh nữa không?"

    "Có... Những người mắc bệnh giống cha, có tất cả 50 người. Đã có tới 7 người chết bởi vì không thể hạ sốt. Họ cũng là những người mẹ không thể cho con mình bú sữa, chúng tôi đã cố gắng giã bọ Arcadian cho họ uống, nhưng cơ thể họ cũng không thể cho sữa... Một số em bé vẫn chưa chết, nhưng chúng gầy gò ốm yếu, đó chỉ còn là vẫn đề thời gian thôi..."

    "Dân làng ở nơi đây có tất cả bao nhiêu người?"

    "Uhh, tôi nghĩ là khoảng 110 người".

    "Vậy có nghĩa là một nữa trong số họ đã ngã xuống..."

    Có vẻ như ngôi làng này đang gặp một nạn đói nghiêm trọng.

    Nếu như điều này vẫn tiếp diễn ngôi làng này sẽ bị hủy diệt.

    "Làm ơn, tôi biết rằng chỉ bán thân mình làm nô lệ là không đủ để trả tiền cho một loại thuốc, nhưng ít nhất cũng cứu được bọn trẻ..."

    Sau khi nói xong, Valletta trở nên tuyệt vọng một lần nữa.

    Nếu như bạn không giúp được vào hoàn cảnh như thế này, thì bạn là một thằng đàn ông thất bại.

    Việc đầu tiên cần làm để cứu vãn ngôi làng này chỉ với mười nghìn yên, anh ấy có thể thoải mái hành động ở thế giới này.

    Nếu như mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, anh ấy có thể gây ấn tượng tốt với Valletta.

    "Được rồi, về việc gây ấn tượng... à nhầm, về việc cứu ngôi làng này, tôi rất vui vẻ chia sẻ thuốc của mình cho mọi người. Hơn nữa, tôi cùng không màng đến tiền thuốc đâu, nhưng trong lần trở lại, tôi muốn ở lại và sống ở đây".

    Valletta tỏ ra rất bất ngờ trước lời đề nghị của anh.

    Theo như những gì cô biết thì có vẻ như đó chính là chi phí cho tiền thuốc.

    "N...Nhưng mà chỉ với điều đó, mặc dù tôi đã hỏi anh về điều đó, nhưng liệu sẽ ổn chứ, Kazura-san?"

    "Phải, mạng sống quan trọng hơn tiền bạc mà phải không?"

    Kazura vừa nói một câu vô cùng hoa mĩ làm cho Valletta chết lặng nhìn anh.

    Nhìn Valletta phản ứng như vậy, Kazura toát mô hôi và nghĩ "Không xong rồi, mình trả lời liệu có quá khả nghi không nhỉ?"

    "Thật ư... liệu tôi có thể tin anh chứ?"

    Valletta run rẩy hỏi.

    "T...Tất nhiên rồi, cứ để đó cho tôi". Karuza trả lời cô. Một lần nữa, những giọt nước mắt lại xuất hiện trên mắt cô.

    Và rồi, từng dòng nước mắt bắt đầu chảy trên mặt cô, tiếng nấc cũng lớn dần, cô òa khóc như một đứa trẻ vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Thảo luận: Tại đây!
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 19-05-2016 lúc 21:12.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pizza1993,quangtri1255,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    16,395
    Xu
    340

    Mặc định

    Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru

    Chương 4: Ở làng (3)

    Nhóm dịch: Tendo-Ekyuu




    "Nói thế nào nhỉ, tôi xin lỗi, câu trả lời của anh đã làm tôi nhẹ nhõm phần nào".

    "Không không, nó rất là khó chịu phải không? Chỉ là giải tỏa căng thẳng thôi mà".

    Sau khi Valletta đã bình tĩnh lại, Kazura đứng dậy và nghĩ "Vậy thì tiếp theo sẽ là..."

    Anh đã biết rằng đã có rất nhiều người chết vì đói, nên bây giờ không phải lúc làm biếng.

    "Tôi sẽ trở về đất nước của mình để lấy thêm thuốc. Tôi chắc chắn sẽ quay trở lại đây vào sáng mai".

    "Eh!?"

    Valletta rất bất ngờ trước lời tuyên bố của Kazura.

    Theo như cô được biết, đi bộ trong đêm ở một nơi xa lạ và không hề có gì để soi sáng thì chẳng khác nào tự sát cả.

    Một phần trong cô nghĩ rằng, nếu như đó là Kazura, thì chắc hẳn anh ta sẽ có dụng cụ nào đó để chiếu sáng. Nhưng đối với một thương gia như anh sau khi lạc đường đã đến được đây và sắp sửa khởi hành vào nửa đêm, kể cả có đi theo hướng đến đất nước của anh ấy đi chăng nữa, chắc chắn sẽ không thể giống như khi đi ở ban ngày, chắc chắn anh sẽ bị lạc, thậm chí anh có thể bị tấn công bởi thú dữ hoặc lũ cướp.

    "Ngay bây giờ ư? Nhưng mặt trời đã lặn rồi mà? Đường đi sẽ vô cùng hiểm trở vào ban đêm đấy, anh nên khởi hành vào sáng mai sẽ tốt hơn. Và còn nữa, để đến được cửa khẩu biên giới Balveil cũng phải mất ít nhất là 4 ngày, và cũng chẳng có cách nào để đi nhanh hơn đâu".

    Valletta đang lo cho sự an toàn của anh, Kazura lắc đầu.

    Có vẻ như Valletta tưởng nhầm rằng Kazura đến từ đất nước Balveil, nhưng đi từ đây đến Nhật Bản chỉ mất có 15 phút đi bộ.

    Anh đã đánh dấu vào những cái cây, nơi mà anh đã đi qua, và anh cũng không cần phải đi sâu vào khu rừng.

    "Xem nào, nếu như tôi chậm chễ khởi hành và khiến ai đó phải chết, thì cho dù tôi có khóc thương đến mấy thì cũng không thể nào sống lại được. Hơn nữa, tôi không phải là người Balveil. Tôi có thể về đất nước của tôi và quay trở lại đây trong nửa ngày thôi".

    Kazura rút từ túi du lịch của mình ra một chiếc bút đèn và ấn nhẹ vào cái công tắc.

    "Nếu như trời quá tối, tôi đã có cái này".

    Trong khi Valletta đang đứng hình vì ánh sáng mạnh mẽ của chiếc bút đèn phát ra, Kazura nói "Thôi, hẹn gặp cô vào ngày mai" rồi rời khỏi căn phòng.

    "Bây giờ thì, có siêu thị 24 giờ nào ở gần nhà không nhỉ?"

    Giữa khu rừng tối tăm, Kazura tìm kiếm những vết dấu mà anh ấy để lại bằng chiếc bút đèn trong khi chạy thật nhanh với chiếc túi du lịch trên tay.

    Vì nó cách cũng không xa lắm, nên anh chỉ mất vỏn vẹn 2 phút để đến được hành lang bằng đá.

    "Xin lỗi, làm ơn hay cho tôi đi qua".

    Kazura chào bộ xương đang nằm ở góc hành lang như thường lệ và chạy thẳng theo lối dẫn đến thế giới ban đầu của mình.

    Ngay sau khi xác nhận được rằng khung cảnh quanh mình đã thay đổi, anh chạy ra khỏi nhà và leo thẳng lên xe.

    "Xem nào, siêu thị gần nhất cách đây.... 40 km, huh. Ở đây thật thiếu thốn siêu thị".

    Trong khi đang thở dài và làu bàu, anh ta lái chiếc xe của mình 40 km để đến được siêu thị để mua Lipo-D và thực phẩm cần thiết.

    "50 người mắc bệnh, cả làng đang chết đói. Các em bé thì không có sữa để uống... gạo và đồ hộp, và cả sữa bột nữa. Xem nào, mình nên mua bao nhiêu mới đủ nhỉ?"

    Trong khi đẩy giỏ hàng của siêu thị, Kazura cuối cùng cũng đã nhận ra số lượng đáng sợ số thực phẩm mà anh phải mua.

    "Chờ đã, mình mua cho họ gạo, nhưng nếu như ở đó không có nước thì sao? Nếu mình nhớ không nhầm thì ngôi làng đó đang bị hạn hán thì phải. Mình nghĩ họ chỉ có đủ nước để uống, chắc gì họ có đủ nước để nấu cơm?"

    Đã quá muộn để hối tiếc vì đã rời ngôi làng mà không hỏi Valletta về tình trạng của nó.

    Sau khi nghĩ một đống linh tinh tinh trong đầu, cuối cùng anh ấy đã mua 100kg gạo sạch, 20kg muối, 5kg mận khô, 400 hộp Lipo-D (Tất cả kho của cửa hàng), 10 hộp sữa bột và 10 lít nước (Dùng để pha sữa trong trường hợp nước của họ quá bẩn), 60 hộp đào (Bà thường nói rằng ăn đào khi bị ốm thường nhanh khỏi).

    Nếu như họ không có nước, anh sẽ cung cấp cho họ Lipo-D tạm thời và sẽ cung cấp bình bể nước cho họ sau.

    Sau khi thanh toán xong, cô gái thu ngân ngạc nhiên hỏi anh "Đây là thực phẩm khẩn cấp ư?", và anh gật đầu trả lời một cách trung thực.

    "Đúng như mình nghĩ, giờ này thì cửa hàng thuốc đã đóng cửa rồi. Số thuốc mà mình mang đi quả thực không đủ..."

    Kazura lầm bầm trong khi đang lái chiếc xe nặng gần 150kg.

    Bây giờ đã là 9 giờ 30 tối.

    Lái với tốc độ an toàn 40km/h dọc theo đường núi, Kazura đã đến được siêu thị từ lúc 8 giờ tối.

    Tất nhiên, các hiệu thuốc đã đóng cửa từ rất lâu rồi.

    Có tất cả 20 viên thuốc cả giảm nồng độ acid và giảm đau mà anh ấy đã đưa cho trưởng làng, nhưng với 50 người bị bệnh thì quả thực là không đủ.

    Nói gì thì nói, thuốc giảm nồng độ acid để bảo vệ niêm mạc dạ dày, thuốc giảm đau để hạ sốt, nhưng một trong nhứng thứ quan trọng nhất giúp người bệnh phục hồi đó chính là thức uống dinh dưỡng Lipo-D.

    Nếu như có người bị suy nhược do thiếu dinh dưỡng, thì Lipo-D có thể phát huy khả năng của mình rất tốt.

    "Những gì mình cần làm chỉ là cho những người đang bị sốt cao và đang trong cơn đau. Nếu mình có thể cứu sống họ thì mình sẽ để thuốc ở đó luôn".

    Sau một hồi lâu quyết định, Kazura tiến thẳng vào con đường núi tối tăm.

    Kazura vừa lái xe vừa nhìn ngắm những ngôi nhà xung quanh, anh chợt nhận ra một điều quan trọng và thốt lên "Ah, chết tiệt!"

    "Mang những thứ này đến làng kiểu gì đây ... Làm sao mà có thể mang xe vào nhà cơ chứ".

    Hàng hóa mà anh ấy đang chở nặng gần 150kg, khó mà có thể mang hết chúng đến ngôi làng bằng tay được.

    Anh ấy có thể chở chúng với dăm ba chuyến, nhưng là một con người hiện đại, Kazura nghĩ rằng tốt nhất là anh không nên làm thế.

    "Đây... là vấn đề quan trọng, nếu như mình đến cửa hàng dân dụng thì giờ nó cũng đóng cửa rồi... Mình nên làm một vài chuyến luân chuyển vậy".

    Lái xe trong khi đang bối rối, anh thấy một chiếc xe bò được cất ở trong chuồng gia súc trên cánh đồng bên đường.

    Kazura tự động phanh xe lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe bò trong chuồng.

    "Muu, đúng lúc thật.... nhưng nếu mình lấy nó thì chẳng khác gì một tên trộm cả".

    Mặc dù nó là chiếc xe kiểu cũ rất nặng bằng sắt, nhưng nó vô cùng vững chắc với kết cấu đơn giản.

    Lốp xe của chúng được làm bởi cao su đặc.

    "Không còn sự lựa chọn nào khác... tình hình rất là gấp gáp rồi, mình nghĩ rằng họ sẽ tha thứ cho mình thôi".

    Kazura lấy chiếc xe ra khỏi chuồng và buộc tay cầm của nó vào ô tô của mình bằng dây.

    Sau đó anh lấy 10000 yên từ ví ra, bỏ chúng vào một chiếc túi nilon mà anh ấy lấy từ trong xe, và viết lên nó dòng chữ "Tôi xin lỗi". Anh ấy đặt chiếc túi thế vào chỗ chiếc xe bò và quay trở lại ô tô.

    Biết đâu bất ngờ, vài ngày nữa anh mang chiếc xe bò trở lại, có một chiếc xe bò mới toanh ở đó. Trên tay cầm của chiếc xe bò còn có dòng chữ "Rất cảm ơn. Hãy lấy một ít rau hoặc một vài thứ nếu cậu muốn".

    "Và điều cuối cùng.... Chiếc dây nối không được quá lỏng lẻo".

    Anh ấy buộc chiếc dây vào sau xe và cả chiếc xe bò, đặt các bao gạo và những thứ khác lên chiếc xe.

    Kazura lái xe rất chậm chạp, chắc là do chiếc xe bò, nó làm cho anh thỉnh thoảng bị lùi lại, bây giờ đã là 12 giờ đêm.

    Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn phải quay trở lại làng của Valletta ít nhất là 1 giờ nữa.

    Đã 6 tiếng trôi qua kể từ khi anh rời khỏi ngôi làng.

    "Mình rất muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng điều đó là không thể. Hay là ăn một chút mận khô và Lipo-D rồi đi nhỉ?"

    Khi anh ta nghĩ đến điều đó, anh ấy vẫn chưa ăn gì ngoại trừ một ít súp với một vài loại thảo mộc lạ và bọ arcadian mà anh ấy ăn từ buổi chiều.

    Nó vô cung thiếu thốn calories, nhưng Lipo-D và mận khô thì khác.

    Anh đeo đôi găng tay vào và sắp những vật dụng vào.

    "Mình còn phải lau dọn tấm tatami nữa, ...nào, ĐI THÔI!"

    Kazura hét lớn làm cho tinh thần chiến đấu của anh trỗi dậy trong khi đẩy một chiếc xe bò đang chất đầy hàng hóa nặng 150kg và lao thẳng đến ngưỡng cửa của thế giới khác.

    "Ồ, đẩy xe tới mọi người thôi. Ánh sáng kia rồi."

    Kazura đẩy chiếc xe băng qua hành lang đá và bước đến thế giới khác nhẹ nhàng, anh thắp sáng con đường bằng chiếc bút đèn.

    Trong khu rừng, tuy gặp vài rắc rối với rễ cây nhưng nhờ chiếc xe nặng vài trăm kg mà anh ấy không hề bị vấp ngã.

    Anh ấy đẩy chiếc xe thẳng đến nhà Valletta ở ngôi làng chỉ mất 5 phút, nhanh giống như ai đó đang chạy đến ngôi nhà đó vậy.

    "Hở, Valletta-san. Cô vẫn còn thức ư?"

    "Kazura-san. Có thể ư? Anh đã quay trở lại... và cùng với đống hành lý gì vậy?"

    Valletta mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy đống hoàng hóa được chất đầy trên chiếc xe bò.

    "Tôi đã mua thêm thực phẩm và thuốc ở đất nước của tôi... uhmm, tôi sẽ rất biết ơn nếu như cô không thắc mắc quá nhiều đấy".

    Anh đã nghĩ sẽ nói với cô về việc anh đến thế giới này, nhưng kể cả có nói rằng anh đến từ thế giới khác thì có lẽ cô ấy sẽ chẳng tin anh.

    Ngoài ra, hãy thử nghĩ xem, nó sẽ trở thành một câu chuyện kì lạ về một nơi tại ngôi làng mà bạn có thể đến Nhật Bản chỉ mất có 5 phút. Và tất cả dân làng đều không biết đến sự tồn tại của nó.

    Và nếu như hành lang đá đó là một nơi linh thiêng, thì sẽ vô cùng rắc rối nếu như có tai vách mạch rừng.

    "Kazura-san... anh có thể...."

    "Eh?!"

    "Ah, không có gì đâu. Có nhiều thực phẩm và thuốc quá. Cảm ơn anh rất nhiều".

    Với một vài lí do nào đó, Valletta trở nên bối rối. Sau khi cảm ơn Kazura, cô năm lấy chiếc tay lái và giúp anh đẩy chiếc xe.

    Kazura tự hỏi cô ấy đang định nói gì, nhưng dù có tò mò đến mấy, anh cũng rất biết ơn vì cô đã không hỏi quá nhiều.

    Cả hai người cùng nhau đấy chiếc xe về nhà cô mất khoảng 5 phút nữa, nhưng cô như chìm trong những suy nghĩ và không nói một lời nào.

    "Ahh, lưng của tôi đau quá... Hình như tôi bị co cơ rồi".

    Sau khi chuyển chở tất cả mọi thứ đến nhà Valletta, Kazura xoa lưng trong sự đau đớn.

    Mặc dù Valletta trông không quá suy dinh dưỡng nhưng anh cũng không muốn cô nàng phải mang vác nặng, anh đã tự mang một mình 100kg gạo và Lipo-D.

    "Tôi xin lỗi, tôi không được khỏe lắm..."

    Nhìn thấy Kazura như vậy, Valletta cảm thấy có lỗi.

    "Ah, không, không, đừng nghĩ về chuyện đó. Quan trọng hơn, bây giờ vẫn là ban đêm, chúng ta nên làm gì đây. Hay là chúng ta đi xung quanh những ngôi nhà ở đây và phát thuốc cho họ nhé".

    "Vâng, tôi nghĩ rằng mọi người vẫn đang trong cơn sốt cao. Tôi muốn mang thuốc cho họ sớm nhất có thể".

    "Phải rồi". Kazura đồng tình với câu nói của cô. Sau đó anh đeo chiếc túi du lịch đặt trong chiếc xe lên vai mình.

    Với chiếc túi này, anh có thể nhét đầy Lipo-D, sữa bột cùng với bình sữa trẻ em.

    "Nào, đi thôi".

    "Vâng".

    Chiếc bút đèn soi sáng đường họ đi, cả hai người bước đi thật nhanh vòng quanh ngôi làng.

    "Đây, hãy cầm lấy và uống đi. Đây là thuốc thần kì, bệnh của mọi người sẽ khỏi nhanh thôi".

    "T...Thật ư, cảm ơn anh..."

    "Eh, không, nó không như vậy đâu..."

    Khi hai người đến nhà dân, họ nhanh chóng đưa Lipo-D cho họ uống. Nhưng với một số lí do nào đó, Kazura vẫn cảm thấy lo lắng và không thuyết phục.

    "Anh đang nói gì vậy? Đây là sự thật mà phải không? Hãy đến ngôi nhà khác thôi".

    Sau khi nói vậy, họ đi đến ngôi nhà tiếp theo.

    Và sau đó, họ đã thăm đủ 50 người bệnh tất cả.

    Đi thăm nhà người bệnh từng lượt như vậy cũng tốn khá nhiều thời gian.

    "Ah, phải rồi, tiếp theo là những em bé mà mẹ không thể cho sữa. Tôi có thứ có thể thay thế chúng. Chúng ta phải nhanh lên".

    "Eeh!? Thật ư? Tôi xin lỗi vì những người đang mắc bệnh, nhưng chúng ta cần ưu tiên lũ trẻ hơn".

    Sau khi họ hoàn thành chuyến thăm từng nhà người bệnh, mặt trời cũng đã lấp ló sau những dãy núi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Thảo luận: Tại đây!
    Lần sửa cuối bởi Hoàng Luân, ngày 19-05-2016 lúc 21:12.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pizza1993,quangtri1255,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status