TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 36

Chủ đề: 108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn - Tha Khốc Đích Tượng Băng (Chương 36)

  1. #6
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 6: Thôn Tinh Giao.


    Côn Ngô cổ tích ẩn sâu trong một ngọn núi nhỏ, nhìn bề ngoài mà nói thì thật sự không có gì đặc biệt cả, trang sức quý giá, quái thú giữ mộ uy nghiêm hay thậm chí là một ít vật được điêu khắc hoa lệ đều không có. Bên ngoài cửa bị cỏ dại che kín, nếu không phải có Tiểu Nhi dẫn đường thì đám Tô Tinh hoàn toàn sẽ bỏ qua nó.

    - Đây thật sự là Côn Ngô cổ tích trong truyền thuyết sao?

    Tuân Hoặc nghi ngờ hỏi.

    - Đây là tiểu Côn Ngô, nhưng mà cũng có không ít thứ tốt đâu, đối với Hàng Tinh giả các ngươi mà nói thì cũng đủ rồi.

    Tiểu Nhi cười hì hì, Tinh Tướng không thể sử dụng vũ khí hay pháp khí, Tinh bảo gì khác ngoài Thiên mệnh vũ khí của chính mình, bởi vậy nàng mới nói thế.

    Quả thật là lời nói của nàng cũng khiến Tô Tinh và Tuân Hoặc rục rịch.

    - Đã vậy thì chúng ta không khách khí nữa.

    Tiểu Nhi đứng trước cửa, hai tay kết ấn, một đạo cấm chế ầm ầm triển khai chặn ngoài cửa không cho bọn họ tiến lên.

    - Cấm chế này tên là "Chu Thiên Tuần Tinh Kết Giới", trong kết giới đó có ba điểm mấu chốt, các muội muội phải sử dụng Thiên võ của mình mà đánh tan nó.

    Tiểu Nhi nghiêm túc nói.

    Lâm Anh Mi và Lưu Thanh Nhi gật đầu, vũ khí lập tức xuất hiện trong tay, nhắm ngay vào hai giao điểm Tiểu Nhi chỉ định mà đánh tới.

    Hai giao điểm bị công kích khiến cấm chế nhất thời nhộn nhạo, chỉ còn một giao điểm cuối cùng và quan trọng nhất, ánh mắt mọi người liền tập trung lên người Tiểu Nhi, nếu cái cấm chế này phải do Thiên mệnh vũ khí của Tinh Tướng mới có thể đánh tan thì Tô Tinh thực sự rất chờ mong xem rốt cuộc Tiểu Nhi là Tinh Tướng phương nào.

    Tiểu Nhi khẽ cười, nhưng tựa hồ không muốn bại lộ thân phận của mình, kêu lên một tiếng, chỉ thấy một luồng quang mang chói mắt màu vàng kim phát ra từ lòng bàn tay nàng phát ra.

    Ầm ầm!!!

    Cấm chế nhất thời bị phá tan!

    - Ha ha, cuối cùng cũng đã mở.

    Tiểu Nhi vỗ vỗ tay, cao hứng nói.

    Đẩy cửa đá ra, đập vào mắt cả đám là một hành lang dài không thấy điểm cuối, hành lang kéo dài từ cửa đá, hai bên vách gắn minh châu phỉ thuý phát ra ánh sáng lập loè, chiếu rọi toàn bộ cổ tích, so sáng với khung cảnh "keo kiệt" bên ngoài thì khí phái hơn không biết bao nhiêu lần.

    Tiểu Nhi thân hình như điện, nhanh chóng đi tới.

    Tuân Hoặc liếc mắt nhìn Tô Tinh một cái:

    - Hừ.

    Đại khái cũng không muốn làm người đi cuối cùng, liền cùng Lưu Thanh Nhi bám sát Tiểu Nhi.

    - Chúng ta cũng đi.

    Hành lang này sâu không lường được, dường như không có điểm cuối. Chớp mắt, Tiểu Nhi cùng Tuân Hoặc liền biến mất khỏi tầm mắt. Tô Tinh cũng chẳng phải sốt ruột, cứ để các người dò đường cho chúng ta a.

    Hắn bắt đầu ung dung xem xét hành lang dài bằng đá này, trong lòng âm thầm bội phục tay nghề của người kiến tạo. Hành lang này có thể nói là được thiết kế khá tinh tế, gạch xanh được xếp khít vào nhau gần như không có khe hở, tầng tầng lớp lớp. Cẩn thận nhìn kĩ thì quả thực giống như là vảy rồng vậy.

    - Kiến tạo quả là có ý đồ.

    Tô Tinh thở dài.

    - Truyền thuyết nói Côn Ngô cổ tích ẩn tàng một bí mật, người tìm hiểu được bí mật đó sẽ tìm được một kiện Tinh bảo tên là "Trầm Tinh Bích"!

    Lâm Anh Mi nói.

    - Thật sao?

    Mắt Tô Tinh lập tức sáng như đèn pha, nghe nói Tnh bảo là bảo vật rơi xuống từ Tinh giới, có linh lực rất cường đại, mấy cái pháp khí Tinh cấp căn bản không thể so sánh với nó được, pháp khí Tinh Không cấp cũng còn chưa chắc đã mạnh hơn Tinh bảo.

    - Chỉ sợ nàng kia vì mục đích này mà đến, nhưng mà Côn Ngô cổ tích cũng từng có vô số người đến tìm tòi bí mật, nhưng thật ra cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói có người nào tìm được "Trầm Tinh Bích".

    Lâm Anh Mi hiển nhiên không tin tiểu Côn Ngô này cũng có mấy thứ đó. Mà cho dù thật sự có thì có lẽ mấy trăm năm trước đã bị người ta lấy đi rồi.

    - Cái bí mật kia đã có ai khám phá ra chưa?

    Tô Tinh vuốt ve vách tường rồi đột nhiên hỏi.

    Lâm Anh Mi lắc đầu, việc này chưa bao giờ nghe nói qua.

    Sau vài cái canh giờ lang thang trong hành làn rốt cuộc cũng đến điểm cuối.

    - Các ngươi thật đúng là chậm chạp.

    Tiểu Nhi đã đến được một lúc, nhìn Tô Tinh vừa mới đến liền cười ha hả.

    - Có chuyện gì? Sao không đi tiếp?

    Tô Tinh thầm đánh giá, cuối hành lang là một đại điện rộng rãi, chính giữa là một bức tranh khắc trên một tảng đá nhẵn bóng rất lớn, bức hoạ vẽ một con Thanh Long ngậm minh châu, hai bên tảng đá là hai thông tối đen, trừ những thứ đó còn có bảy cây cột đá, cột đá ở chính giữa là một khối bảo thạch dài, phát ra tinh quang mờ ảo.

    - Có nhìn thấy bảo thạch này không?

    Tiểu Nhi chỉ vào tảng đá phỉ thuý.

    - Có cái gì không đúng à?

    Tô Tinh cảm thấy kỳ quái, tại sao bảo thạch đẹp như này mà những người từng tới Côn Ngô cổ tích trước đây lại không đánh cắp?

    Tiểu Nhi lập tức hỏi ngược lại:

    - Đã đi lâu vậy rồi, cho tới bây giờ các ngươi có cảm thấy gì khác lạ ở Côn Ngô cổ tích này không?

    - Xem ra tiểu Côn Ngô cũng chẳng có gì đáng giá hơn cái tảng đá này.

    Tuân Hoặc khinh thường trả lời:

    - Ngay cả một kiện kỳ bảo hay tinh thú cũng không nhìn thấy.

    Tiểu Nhi cười tươi hỏi Tô Tinh:

    - Ngươi cảm thấy thế nào?

    - Rất sạch sẽ!

    Tô Tinh chau mày, nghe thiếu nữ nhắc như vậy mới cảm thấy di tích này thật sự rất sạch sẽ, nếu như lời Lâm Anh Mi nói, cổ tích đã trải qua nhiều năm thì sao có khả năng sạch sẽ như này được.

    Tiểu Nhi vỗ bàn tay nhỏ bé khen:

    - Ngươi thông minh hơn hắn nhiều, có biết vì sao sạch như vậy không?

    - Chẳng lẽ có liên quan đến bảo thạch này?

    Tô Tinh khó hiểu hỏi.

    Tiểu Nhi cười hì hì:

    - Đó là chính là Tinh giới bảo thạch đó.

    - Tinh Giới bảo thạch ư?!

    Mọi người đều ngạc nhiên.

    Tinh Giới bảo thạch là thứ rất có "máu mặt" ở Lương Sơn đại lục, truyền thuyết nói nó xuất hiện từ Nữ Lương Sơn, bên trong bảo thạch tự thành không gian, có thể dùng để chứa các loại tài liệu, đại đa số tinh giả hành tẩu Lương Sơn đều mang theo "túi Tinh giới" chính là có nguyên lý hoạt đông như thế. Túi Tinh Giới này túi bề ngoài là một cái túi bình thường, nhưng được khảm một mảnh nhỏ Tinh Giới bảo thạch, bởi vậy có thể chứa tài liệu to nhỏ các loại.

    Nhưng mà Tinh Giới bảo thạch cực kỳ hiếm có, mỗi một trăm linh tám năm mới có một lần "Đấu Tinh thịnh yến" mới rớt xuống phàm giới cùng Tinh Tướng mà thôi. Bởi vậy vật này trân quý tới mức có thể sánh ngang với Tinh bảo.

    Nhìn khối Tinh Giới bảo thạch khổng lồ ở ngay tại trước mắt, mấy người còn có điểm không thể tin nổi.

    - Vậy còn chờ cái gì?

    Tuân Hoặc lộ ra vẻ tham lam, không chút do dự phi thân lên đầu tiên.

    - Ngu xuẩn!

    Lưu Thanh Nhi biến sắc, mở miệng mắng.

    Ngay khi Tuân Hoặc bước vào đại điện, cột đá bằng bảo thạch đầu tiên đột nhiên sáng ngời, tiếp theo là cột thứ hai, thứ ba, giống như tự cảm ứng lẫn nhau mà lần lượt theo thứ tự sáng lên. Tuân Hoặc bị cảnh tượng cổ quái này làm cho kinh sợ tè cả ra quần.

    Bên trong bảo thạch xuất hiện bóng đen, bóng đen này ngày càng dày đặc, giống như muốn phá bảo thạch mà ra vậy.

    Tiểu Nhi vọt vào đại điện. Chỉ thấy "ầm" một tiếng, giống như gió lốc nổi lên, vô số sinh vật to lớn nhanh như gió vọt ra khỏi bảo thạch.

    - Thôn Tinh Giao!

    Lưu Thanh Nhi kêu lên.

    Thôn Tinh Giao, thuộc hệ Giao Long nhưng nhỏ hơn, toàn thân chỉ dài một xích, có thể bay nhanh trong không trung, có thể cắn nuốt tinh khí. Nhiều Thôn Tinh Giao như này mà muốn ăn người thì cũng chỉ cần vài giây là đủ.

    Lưu Thanh Nhi tế ra Chích Luyện Cửu Ngục đao, một đao bổ xuống, sóng nhiệt dâng lên bốn phía, nhưng mà những Thôn Tinh Giao này cũng thuộc loại thượng cổ kỳ thú, chẳng những biết cắn nuốt tinh khí, hơn nữa chỉ cần là linh nguyên lực nảy sinh trong thiên địa cũng đều là bữa ăn ngon miệng. Hỏa diễm hung mãnh trong nháy mắt liền kích thích sự thèm ăn của chúng.

    Lâm Anh Mi nắm ngang trường thương, vung lên cuồng phong mãnh liệt, chỉ là thân thể đám Thôn Tinh Giao này cứ như trong suốt vậy, những công kích bình thường căn bản là không hiệu quả.

    Có điều tuy Thôn Tinh Giao nhìn hung mãnh đáng sợ, nhưng tạm thời chống đỡ cũng cũng khó.

    Tiểu Nhi nhanh chóng đi qua chính điện tiến vào thông đạo bên phải, Lưu Thanh Nhi liều mạng thúc dục hoả diễm ở Chích Luyện Cửu Ngục đao đe doạ đám yêu thú. Tuân Hoặc bị dọa cho ngây người, được nàng ta dẫn vào thông đạo bên trái.

    - Thiếu chủ, chúng ta cũng mau đi thôi!

    Lâm Anh Mi vội vàng nói.

    Tô Tinh gật đầu, vừa dùng tinh lực uy hiếp yêu thú vừa đi đến thông đạo bên phải.

    Ngay khi bước đến cửa thông đạo, đột nhiên Tô Tinh dừng bước, hắn nhìn phía sau vách tường, trong tầm mắt, vảy rồng màu xanh trên hành lang kia kéo dài vào tận đại điện, không chỉ có như thế, trực tiếp kéo dài đến giữa bức tranh trên tảng đá, cảnh quan vừa thấy này quả thực là xảo đoạt thiên công, tựa như hành lang vừa đi qua lúc trước là thân thể của một con rồng vậy.

    Lại nhìn đám Thôn Tinh Giao đầy trời, trong đầu Tô Tinh bỗng hiện lên một ý nghĩ: "Chẳng lẽ đây là cái bí mật mà người ta hay nói đó sao?!!"

    - Thiếu chủ, người đang nói gì vậy?

    Lâm Anh Mi cắn môi hỏi.

    - Anh Mi, chúng ta đi đến giữa đại điện.

    Tô Tinh đổi hướng chạy tới bức tranh khắc trên tảng đá, Lâm Anh Mi thân là Tinh Tướng cũng bất đắc dĩ phải đi theo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:10.
    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ComradeH,Dothy,duonghongphuc,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,no_dance8x,nqtien9x,quangheo,samki1998,Tiêu Dao Nhân,Triệu Vô Lại,
  3. #7
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 7: Giải bí đắc bảo.


    Tô Tinh đi đến đối diện bức bích hoạ kia, Thôn Tinh Giao cũng hung mãnh vồ tới. Lâm Anh Mi thúc dục tinh lực, cố gắng chống đỡ, hoàn toàn không rõ thiếu chủ mình đứng trước bức bích hoạ Thanh Long này để làm gì.

    Tô Tinh lại gần quan sát bức vẽ, chỉ cảm thấy Thanh Long kia giống như muốn phá vách mà ra vậy, trông rất sống động, hơn nữa đôi mắt nó giống hệt hạt châu nó đang ngậm. Hạt châu này là một khối bạch ngọc, bề mặt khắc bảy ngôi sao. Ánh mắt Tô Tinh loé ra một tia quang mang sáng quắc, không chút do dự ấn xuống một ngôi sao, chỉ thấy tại nơi ngón tay hắn tiếp xúc, hạt châu kỳ dị này liền phát ra luồng bạch quang mỏng manh.

    Tô Tinh thấy vậy, lập tức ấn xuống toàn bộ bảy ngôi sao, lòng tràn đầy chờ mong có huyền cơ xuất hiện. Có điều lần này lại khiến hắn thất vọng, bảy ngôi sao kia chỉ lóe ra một chút ánh sáng rồi lập tức tắt ngóm, căn bản là không nhìn thấy biến hoá gì.

    - Thiếu chủ, Thôn Tinh Giao chui ra từ Tinh Giới bảo thạch càng ngày càng nhiều, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi?

    Giọng nói của Lâm Anh Mi xuất hiện sự kích động hiếm thấy, nàng cũng không muốn bị một đám Thôn Tinh Giao ăn a, chết kiểu này thật sự rất vô nghĩa.

    Tô Tinh quay đầu nhìn chằm chằm bảy cây cột đá trong đại điện, lại nhìn những ngôi sao sắp hàng trong hạt châu, hai thứ này tựa như có liên quan tới nhau a.

    - Cố gắng kiên trì thêm một chút nữa!

    Tâm tư Tô Tinh vội xoay chuyển, nhanh như tia chớp ấn xuống thêm một lần nữa.

    Bảy ngôi sao trên hạt châu lại lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng "ầm ầm" trầm đục vang lên, bức hoạ Thanh Long ngậm hạt châu đột nhiên lõm vào, âm thanh tảng đá di chuyển rất chói tai. Đợi cho thang âm dừng hẳn, vị trí hạt châu trước kia liền được thay thế bằng một cái ngách bí mật. Một màn này khiến Lâm Anh Mi xe m đến ngây người.

    Tô Tinh cũng chẳng thèm nhìn vật trong ngách đó là gì, trực tiếp thò tay vơ lấy rồi quát một tiếng:

    - Đi mau!

    Lâm Anh Mi vận sức phát động tấn công, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương chém ngang ra mấy đạo thương quang, nhân cơ hội đó cùng Tô Tinh lủi vào thông đạo bên phải.

    Cửa vào là một sườn dốc, lúc này đã không còn được minh thạch chiếu sáng nữa, khung cảnh tối đen như mực. Cũng may Thôn Tinh Giao có một nhược điểm, đó là một khi mất đi nguồn sáng liền không thể xác định được mục tiêu. Sau khi thành công thoát khỏi Thôn Tinh Giao, Tô Tinh cũng thở phào một hơi.

    Một cây đuốc được châm lên, chiếu rọi khuôn mặt anh khí bừng bừng đang cực kì phấn chấn của Lâm Anh Mi. Nàng hỏi:

    - Vừa rồi thiếu chủ đã làm những gì vậy?

    Tô Tinh không trả lời, trực tiếp lôi mấy vật phẩm từ trong túi ra, một khối ngọc bích, một khối đá phỉ thúy.

    - Vừa rồi ta chợt nhớ tới cái bí mật mà nàng nói, sau đó thử ấn xuống một phát, xem ra cũng giống như trong suy nghĩ của ta.

    - Đây là?

    Lâm Anh Mi lập tức dùng thần niệm dò xét khối đẫ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh ngạc:

    - Trầm Tinh Bích!!!

    - Không thể nào, đây là Tinh bảo Trầm Tinh Bích mà nàng đã nhắc tới sao?

    Tô Tinh sửng sốt, cẩn thận đánh giá khối ngọc bội lớn này, hình dáng nó giống như trăng non và vô số ngôi sao hợp thành, trên bề mặt của nó hắn cũng không cảm nhận được pháp lực dao động, nhưng nếu Lâm Anh Mi đã nói như vậy thì chắc là cũng không sai.

    Tô Tinh lại đánh giá khối phỉ thúy. Ngoại trừ có một vết đen ra thì trông cũng rất bình thường.

    - Vận khí không tồi a, không thể tưởng được lại có được Tinh bảo mà nàng nói nhanh như vậy.

    Tô Tinh cười cười.

    Lâm Anh Mi không tin cái gì gọi là vận khí, nhớ lại hành động cuối cùng của Tô Tinh, hiển nhiên hắn đã hiểu thấu đáo bí mật của Côn Ngô cổ tích.

    - Thiếu chủ, rốt cuộc người phát hiện ra bí mật này như thế nào?

    Lâm Anh Mi nghi hoặc hỏi.

    Tô Tinh liền đem nghi vấn về vảy rồng của mình nói ngắn gọn lại một lần, vốn dĩ khi phát hiện di tích bị cố ý thiết kế thành hình một con rồng, Tô Tinh cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chính là lúc Lâm Anh Mi thúc giục hắn nhanh đi vào thông đạo thì mới đột nhiên ý thức được một loại khả năng. Khả năng này nói ra chỉ sợ cho dù là Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu cũng không thể tin được —— Tô Tinh cảm thấy ở một cái đại điện mà sắp đặt đến bảy khối Tinh Giới bảo thạch chỉ để nuôi dưỡng đám thượng cổ kỳ thú Thôn Tinh Giao, chủ nhân của cái cổ tích này hiển nhiên không phải là làm rồi để đấy cho có.

    Bởi vì rõ ràng một điều rằng, đám Thôn Tinh Giao nhìn có vẻ rất lợi hại nhưng muốn dẫn đến phiền toái thực sự thì phải cần không ít thời gian mới được, Tô Tinh liền đoán rằng kỳ thật chủ nhân của cổ tích không dùng Thôn Tinh Giao để đối phó với những người xâm nhập, mục đích chính chỉ là muốn doạ đám người này sợ hãi, nhanh rời khỏi đại điện đi vào hai thông đạo mà hắn đã xếp đặt từ trước mà thôi. Tất cả những điều trên đều chỉ ra rằng —— bí mật của Côn Ngô cổ tích được giấu ở đại điện.

    Nghe Tô Tinh phân tích mà Lâm Anh Mi choáng váng:

    - Thiếu chủ, vậy cuối cùng làm sao mà mở được cơ quan kia? Nếu đúng như lời người nói, toàn bộ đám Tinh giả xâm nhập cổ tích từ trước đến nay cũng có thể thử qua, nhưng tại sao chưa từng có ai mở được?

    - Ta nghĩ là vì Thôn Tinh Giao quấy nhiễu, làm cho bọn họ kích động, cho nên không chú ý tới mật mã.

    - Mật mã?

    Lâm Anh Mi nhíu nhíu mày, cảm thấy danh từ này rất xa lạ.

    - À, hiểu đơn giản thì mật mã chính là cơ quan, nàng còn nhớ bảy cây cột đá trong đại điện không? Ta chiếu theo thứ tự những cột đá sáng lên mà ấn vào những ngôi sao, không nghĩ tới là thật sự mở được.

    Tô Tinh nói đến đây, không nhịn được bật cười:

    - Vị thiết kế giả kia thật là nhọc lòng a.

    Lâm Anh Mi thở dài một tiếng, quả thực rất bội phục cái đầu của hắn, nếu nói lúc trước nàng còn có chút khinh thường Tô Tinh, nhưng trải qua một phen phân tích tưởng như vô cùng đơn giản của hắn, Lâm Anh Mi đã hoàn toàn bị thuyết phục.

    - Tâm tư của thiếu chủ thật sự quá lợi hại, trong nháy mắt có thể liên tưởng đến nhiều sự việc như vậy sao? Ta nghĩ tất cả những Tinh giả, Tinh Tướng tiến vào Côn Ngô cổ tích từ trước tới nay, đều đã biết những cột đá kia là vật triệu hồi Thôn Tinh Giao, do đó rối loạn tinh thần, căn bản là không nghĩ đến đó chính là gợi ý để phá bỏ cơ quan.

    Tô Tinh cười nhẹ, thân là thiếu tá trẻ nhất của nước Cộng hoà, chỉ dựa vào các mối quan hệ thì không thể làm được, chính trực giác, bình tĩnh cùng kiên nghị mới là tố chất của một phi công ưu tú nhất. Tuy cơ quan của cổ tích này được thiết kế xảo diệu, nhưng mà trước mặt hắn thì xem ra cũng không phải là thứ gì quá khó khăn. Hắn từng tự tay tìm tòi bí mật của "Hầm mộ Rồng", cơ quan ở nơi đó mới thực sự là khó quên.

    - Người thiết kế cổ tích này cũng không biết có phải hết việc để làm rồi hay không, dùng loại thiết kế phức tạp như thế làm quái gì chứ???

    - Thiếu chủ có điều không biết, người thiết kế Côn Ngô cổ tích thiết kế như này cũng không phải là không có việc gì để làm, mà là để khảo nghiệm Tinh giả!

    Tô Tinh khó hiểu hỏi:

    - Khảo nghiệm Tinh giả làm cái gì?

    - Sau khi bắt đầu mỗi đời Đấu Tinh, đồng thời cũng xuất hiện rất nhiều cấm địa, bên trong những cấm địa này có rất nhiều thứ mà Tinh giả và Tinh Tướng rất muốn có, các đời Tinh giả trước vì muốn có được ưu thế trong cuộc chạm trán trên Nữ Lương Sơn mà không từ một thủ đoạn nào để tăng cường thực lực của mình. Nghe nói thượng cổ kỳ vật ở những cấm địa kia chính là lựa chọn số một của họ.

    - Vậy những cấm địa đó trông thế nào?

    Tô Tinh tò mò hỏi.

    - Theo lịch sử ghi chép, quả thực đã có Tinh Tướng tìm được vật gì đó giúp tăng cường thực lực ở một số ít cấm địa, cũng có vài di tích cấm địa không thu hoạch được gì. Đương nhiên cũng có rất nhiều Tinh Tướng, Tinh giả nằm xuống ở đó, ngay cả cơ hội tới Nữ Lương Sơn cũng không có.

    Lâm Anh Mi chậm rãi nói tiếp:

    - Hơn nữa ta nghe nói một số cấm địa được lắp đặt cơ quan cực kỳ phức tạp, thậm chí nhiều Tinh giả cùng công phá cũng không thành công, cuối cùng chỉ đành tay không mà về.

    - Mấy cái này có vẻ rất thú vị a.

    Tô Tinh hứng thú thì thầm.

    - Đáng tiếc có rất nhiều cấm địa vô cùng nguy hiểm, lấy thực lực hiện tại của thiếu chủ, thứ cho Anh Mi nói thẳng: bây giờ thực sự chưa phải lúc!

    Lâm Anh Mi cũng không tưởng được là Tô Tinh vừa nghe nói đến một đống pháp bảo linh tinh liền thấy lợi tối mắt, muốn đâm đầu vào chỗ chết.

    Tô Tinh cũng không phải loại lỗ mãng như vậy, lập tức đưa ra nghi vấn:

    - Nếu những cấm địa này có lợi cho Tinh Tướng và Hàng Tinh giả như vậy, sớm muộn gì cũng phải đến thăm một phen, nhưng mà ta cảm thấy có chút kỳ quái, những cấm địa này tựa như được tạo ra để phục vụ Đấu Tinh vậy, giống như là có người cố ý sắp đặt.

    - Ta cũng nghĩ như vậy, nếu thật sự muốn biết chỉ sợ chỉ có một cách....

    Lâm Anh Mi bình tĩnh nói thêm:

    - Trở thành ngôi sao cuối cùng của Nữ Lương Sơn!!!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:10.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ComradeH,duonghongphuc,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,nqtien9x,quangheo,Tiêu Dao Nhân,Triệu Vô Lại,
  5. #8
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 8: Khắc ấn của Thiên Hùng tinh.


    Thời gian đi trong hành lang dài này cũng giúp Tô Tinh hiểu được không ít bí văn cổ tịch về Đấu Tinh từ miệng Lâm Anh Mi, mà cái Đấu Tinh này cũng không đơn giản như lời đồn, sau khi ký khế ước, vì để trở thành Tinh thiếu nữ cuối cùng trên thánh địa Nữ Lương Sơn, nhóm Tinh thiếu nữ sẽ dùng hết khả năng để tăng cường thực lực của họ, các nàng giấu tài, che dấu năng lực, chỉ sợ còn khó nhận biết hơn so với tưởng tượng nhiều.

    Đương nhiên không chỉ có các Tinh thiếu nữ mới như vậy, đám Tinh giả cũng tương tự, đều là địch nhân của hắn.

    Ánh sáng xuất hiện ở cuối con đường.

    Tô Tinh và Lâm Anh Mi đã nói chuyện xong. Sau khi đi ra khỏi hành lang, ánh sáng có chút chói mắt, Tô Tinh chưa kịp thích ứng bèn dụi mắt vài cái.

    Trước mắt là một sơn cốc bốn mặt đều là núi bao bọc, trăm hoa đua nở, xanh tươi mơn mởn, trông rất diễm lệ, hương hoa thoang thoảng trong gió khiến lòng người say mê.

    - Anh Mi muội muội, sao ra trễ vậy, có phải phát hiện cái gì thú vị không?

    Một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe từ trên một ngọn cây liễu truyền tới.

    Tô Tinh ngẩng đầu lên nhìn, trừ Tiểu Nhi ra thì còn ai vào đây nữa.

    Tiểu Nhi ung dung nằm trên nhành cây, thân thể còn mềm mại thướt tha hơn lá liễu.

    - Đây là khung cảnh bên trong cổ tích sao?

    Tô Tinh hỏi.

    - Cổ tích?

    Tiểu Nhi phì cười:

    - Ngươi thực là hài hước, đây là mặt bên kia của ngọn núi này a~~

    Cái gì?

    Tô Tinh và Lâm Anh Mi đều giật mình.

    Mặt bên kia của ngọn núi? Hai người xoay ngang xoay dọc liền thấy những ngọn núi tầng tầng như cự nhân đứng sừng sững trước mắt.

    - Chúng ta cứ đi ra như vậy sao?

    Tô Tinh thực chẳng biết nói gì, Côn Ngô cổ tích này không khỏi quá đơn giản đi, nhưng mà ngẫm lại, Lâm Anh Mi đã từng nói ở cuối Côn Ngô cổ tích ẩn dấu bí mật, nếu dựa theo lời của hai nàng thì đại điện xem như chính là điểm cuối rồi.

    - Ngươi tốn công như vậy chẳng lẽ là để ngắm cái này sao?

    Lâm Anh Mi hỏi.

    Tiểu Nhi khoa trương cười đáp:

    - Trời ạ, Anh Mi muội muội, cái ngọn núi này là nắm trong ngũ đại sơn mạch của Lương Sơn đại lục, chiều cao vạn trượng, cho dù ngự khí phi hành cũng không bay nổi, hà huống chi ta chỉ dùng chân. Người ta đương nhiên bị lạc rồi...

    - ... Nhưng mà đương nhiên cũng có chút thu hoạch này...

    Tiểu nhi lấy ra một cái bình trong suốt, trong bình chứa đến một nửa là cát màu xám đỏ.

    Lâm Anh Mi trầm mặt xuống, đây đúng là Côn Ngô sa mà nàng muốn tìm.

    - Ngươi tìm được ở đâu?

    Tô Tinh cất tiếng hỏi.

    Tiểu Nhi chỉ vào cửa động, ở bên ngoài cửa động quả nhiên có một chút dấu vết bị đào bới.

    - Côn Ngô cổ tích trừ bỏ một cái truyền thuyết hư vô mờ mịt không tồn tại mang tên Trầm Tinh Bích ra thì đặc điểm lớn nhất chính là xung quanh cổ tích sẽ sinh ra Côn Ngô sa.

    Tuy muốn tranh đoạt một phen nhưng nhìn đối phương đã nhanh chân đến trước, Lâm Anh Mi cũng chỉ có thể bỏ cuộc, có điều nghe nàng ta nói đến truyền thuyết Trầm Tinh Bích thì lại cảm thấy có chút kiêu ngạo.

    - Đúng rồi, người ta cũng không phải là đến để nói mấy thứ này, Thiên Dị tinh Lưu Đường vừa tìm các ngươi, nhưng ta đã nói dối là các ngươi đi về phía tây rồi, các ngươi cẩn thận một chút nha, nàng nhất định muốn tìm các ngươi đấy, mong rằng chúng ta sẽ còn gặp lại.

    Tiểu nhi cười lớn, chỉ thấy nhành liễu đu đưa, thân ảnh nàng liền biến mất. Dùng thần niệm cũng không tìm thấy hơi thở của nàng, hiển nhiên đã đi xa rồi.

    - Hoá ra Tinh Tướng cũng có lòng nhiệt tình như vậy!

    Tô Tinh cảm thấy thật bất ngờ, vốn hắn đoán Tiểu Nhi lợi hại như vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải chém giết nhau trên Nữ Lương Sơn, còn tưởng rằng nàng sẽ nhân cơ hội này mà giết bọn hắn, có điều xem qua thì nàng cũng không có ý nghĩ này.

    - Chẳng lẽ tất cả những Tinh thiếu nữ không ký khế ước đều thành thực hành động có nguyên tắc quy củ như vậy?

    Lâm Anh Mi mặt không chút thay đổi nhưng có cùng mối nghi hoặc như Tô Tinh.

    - Quên đi, chúng ta cũng đi thôi!

    Tô Tinh nhìn tình cảnh hai người thật sự là không ổn, trong cổ tích gần như bị Thôn Tinh Giao vắt kiệt sức, hiện tại có thể nói là thời điểm yếu ớt nhất của hai người, cho dù có một kiện Tinh bảo Trầm Tinh Bích nhưng muốn chống lại Thiên Dị tinh chỉ sợ cũng khó có thể lạc quan được.

    Nghĩ một lát, Tô Tinh liền cùng Lâm Anh Mi đi sang hướng khác.

    Màn đêm buông xuống, một vùng rừng núi yên tĩnh.

    Tô Tinh lật tới lật lui khối Tinh bảo Trầm Tinh Bích trong truyền thuyết này cũng không nhìn ra cái gì, thử đưa vào một ít tinh lực cũng đều như trâu đất xuống biển, không hề hiệu quả.

    Tô Tinh nằm ở trên cỏ, nhìn Lâm Anh Mi đang luyện tập thương pháp trên gò đất xa xa, ánh trăng rọi xuống Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương tạo thành một vệt sáng lấp loáng lạnh lẽo, mỗi một lần mũi thương múa lên đều phát ra một luồng gió lạnh, đối mắt xinh đẹp mà kiên định dưới ánh trăng kia khiến Tô Tinh thập phần tán thưởng.

    Lát sau Lâm Anh Mi dừng luyện tập, nhìn Tô Tinh nói:

    - Thiếu chủ, người cũng muốn tập sao?

    - Ta không biết mấy thứ này.

    Tô Tinh lắc đầu.

    Lâm Anh Mi lại nói thêm:

    - Không sao đâu, ta đã ký khế ước với thiếu chủ, như vậy một phần kinh nghiệm của ta cũng sẽ ghi trên người thiếu chủ, chỉ cần rèn luyện chút ít là có thể phát ra được.

    - Thật à? nói như vậy ta cũng có thể làm được giống như ngươi sao?

    Lâm Anh Mi gật đầu khẳng định.

    Tô Tinh đang muốn hỏi làm như thế nào để kích phát ra, nhìn thấy Lâm Anh Mi bày ra tư thế chiến đấu lập tức liền hiểu —— cách tốt nhất để kích phát tiềm năng chiến đấu của một người hiển nhiên chính là chiến đấu.

    - Vậy nàng cẩn thận một chút nhá!

    Tô Tinh rút súng ra, biến nó thành hình dạng Ngân Kiếm.

    - Cứ đánh hết sức đi!

    Giọng Lâm Anh Mi vẫn lạnh như băng.

    Nói chưa dứt câu, một vệt sáng lạnh lẽo giống như tia chớp sáng ngời xẹt qua.

    Tô Tinh muốn dùng thế đôi công tiến tới.

    Lâm Anh Mi rung trường thương lên, hàn quang văng khắp nơi, như tia chớp bắn về phía hắn.

    Cho dù Tô Tinh thêm tinh lực vào lưỡi kiếm để đón đỡ cũng không thể trong nháy mắt mà phản kích lại được, đây căn bản là không cho hắn có thời gian thở dốc.

    Đây chính là thương pháp của Lâm Xung?!

    Keng keng keng!!!

    Tô Tinh không chút do dự, lưỡi kiếm nhẹ nhàng và sắc bén bắn ra, giống như là một tên sát thủ chuyên nghiệp vậy. Tiếng đao thương va vào nhau vang lên, đợt giao tranh đầu tiên Lâm Anh Mi đã dùng thực lực chân chính của Thiên Hùng tinh.

    Công kích chẳng những vô cùng mau lẹ mà hơn nữa phòng ngự cũng không lộ ra sơ hở gì.

    Đường kiếm bị cản lại bởi một tấm lưới ước chừng rộng khoảng ba trượng, lạnh lẽo khủng bố do thương phong tạo ra trong không gian.

    Dưới loại bức bách này, tiềm năng của Tô Tinh bắt đầu dần được phát ra, như một tia chớp lượn lách trong màn thương, cho dù ngẫu nhiên bị bức bách đến góc chết của thương võng cũng nhanh chóng phán đoán chính xác né tránh giải vây, chỉ trong nháy mắt, thân ảnh màu đen đã phóng đến trước Lâm Anh Mi, nắm đấm kèm theo hơi thở lạnh lẽo mạnh mẽ đánh xuống, trong mắt Lâm Anh Mi hiện lên một mảng quang mang màu lam.

    Lâm Anh Mi mặt không chút đổi sắc, bước chân nhẹ như gió, nghiêng người né một kích này, vệt sáng màu lam hình cung kia đụng xuống mặt đata đột nhiên thay đổi phương hướng, từ bổ thẳng biến thành quét ngang, lúc này tốc độ và lực công kích đã mạnh thêm, mà Lâm Anh Mi cũng sớm có chuẩn bị, ngăn chặn thành coing một quyền quét ngang của Tô Tinh.

    Mũi thương lạnh lẽo vung lên khiến Tô Tinh không thể không lui lại.

    Sau đó Lâm Anh Mi trong nháy mắt đổi khách thành chủ.

    Cho dù nàng cố ý nhẹ tay nhưng công kích vẫn bá đạo như cũ không thể khinh thường, áp lực cường đại khiến Tô Tinh nhất thời bị đẩy văng ra mấy thước, nhưng chỉ nháy mắt hắn đã lấy lại thăng bằng.

    Một tiếng hừ nhẹ. Cò súng chuyển động.

    Mấy tia lửa đục ngầu xé toạc không khí, tựa như đầu độc xà vậy.

    Cơ hồ trong nháy mắt khi Lâm Anh Mi chuẩn bị phản kích, những viên đạn xoay tròn đã lần lượt phóng tới.

    Lâm Anh Mi không dám chậm trễ, khẽ kêu một tiếng trong trẻo, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương chém vào những viên đạn.

    - Thiếu chủ, người làm tốt lắm!

    Loại công kích kỳ dị này của Tô Tinh cũng giành được sự tán thưởng của Lâm Anh Mi.

    Tinh phù trên trán Tô Tinh bắt đầu lóe ra, một cỗ lực lượng thoải mái lưu thông đến từng mạch máu trên cơ thể.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:10.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ComradeH,duonghongphuc,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,nqtien9x,quangheo,Tiêu Dao Nhân,
  7. #9
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 9: Sao băng và Thiên Khôi tinh vô năng.


    Tô Tinh cười cười rồi quát lên một tiếng, Ngân Kiếm múa lên mang theo một luồng gió cực mạnh màu xanh cuốn tới Lâm Anh Mi, giống như một cơn lốc lớn đi đến đâu phá huỷ đến đó, chốc lát đã bao vây Lâm Anh Mi tròn màn đao quang kiếm ảnh.

    Có điều mặc cho góc độ công kích của hắn xảo quyệt cỡ nào, tốc độ biến hoá ra sao, hắn cũng không thể chạm đến một vạt áo của Lâm Anh Mi, mũi Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương màu lam trong tay nàng thao túng gió trời, giống như bức tường sắt không có kẽ hở, đẩy ra một đòn của Tô Tinh.

    Tô Tinh lần đầu đối mặt công kích với Tinh Tướng lại thấy không có hiệu quả gì, trong lòng thầm hít một hơi khí lạnh.

    Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung quả nhiên rất lợi hại, gần như những gì có thể làm hắn đều làm rồi, toàn bộ thân thể là trạng thái mạnh nhất từ trước tới nay, nhưng mà để đối phó với Lâm Anh Mi thì vẫn kém một chút.

    - Thiếu chủ cảm thấy thế nào?

    Lâm Anh Mi quan tâm hỏi.

    - Anh Mi, nàng chưa ăn cơm sao? Dùng chút lực đi!

    Tô Tinh thập phần hưng phấn, tế bào toàn thân như được căng ra, tinh ấn trên trán cũng theo tâm tình của hắn mà lóe sáng.

    - Tại hạ hiểu rồi!

    Lâm Anh Mi nói xong tiến lên trước một bước, trường thương điểm tới.

    Nhìn thiếu chủ phát ra tư thế ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trong phút chốc, thân ảnh Lâm Anh Mi giống như một u linh đến từ địa ngục. Cư nhiên bỏ qua khoảng cách giữa hai người, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Tinh, toàn bộ thân hình cơ hồ ép sát mặt đất. Trên người phát ra hắc vụ không tan, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương chém ngang ra một chiêu!!!

    Thương quang như tia chớp!!!

    Màn đêm như bị bổ đôi.

    Tô Tinh không thốt được một lời, mặt mũi tái mét, cổ tay vội rung lên, không dám dùng súng, chỉ giơ Ngân Kiếm lên đón đỡ.

    Hắn không hề muốn mượn lực lượng của súng ống mà quyết định chỉ dùng tốc độ đơn thuần để chiến thắng, trường kiếm đảo qua đảo lại tìm kiếm kẽ hở để đánh bại mục tiêu.

    Tô Tinh dùng hai tay nắm chặt vũ khí, mũi kiếm lạnh lẽo tựa như một đạo lôi điện, trên thân kiếm phát ra sát khí bao phủ Lâm Anh Mi.

    Bóng đen trong nháy mắt phá tan màn đêm!

    Hoặc là có thể nói, Tô Tinh giống như là một ảo ảnh, chợt loé lên đã đến nơi rồi.

    Trong tiếng đao thương giao kích, Lâm Anh Mi liền dừng bước, trường thương đổi chiều, vẫn duy trì tư thế điểm tới một thương. Trường thương của nàng cũng như tên của nàng vậy, như một dãy núi cao ngất, ngạo nghễ sừng sững.

    Đối mặt lối đánh quỷ dị bất ngờ của Tô Tinh, Lâm Anh Mi vẫn bất động thanh sắc.

    Tô Tinh khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh, trường kiếm như điện, tốc độ cực nhanh khiến cuồng phong theo không kịp, mũi kiếm nhằm thẳng ngực Lâm Anh Mi đâm tới.

    Toàn bộ diễn biến chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng đối với khoảng cách giao chiến giữa hai người mà nói, chút thời gian ngắn ngủi kia căn bản không đáng nhắc tới.

    Tại thời khắc cuối cùng, Tô Tinh vội làm lệch đường kiếm, kiếm phong sượt qua lớp tay áo của Lâm Anh Mi, sau đó vẫn tiếp tục lao tới, dưới tác dụng của lực quán tính, Tô Tinh gần như ôm gọn cả người nàng.

    Thời gian tựa như ngừng lại!

    Lâm Anh Mi ngượng ngùng nằm trong lòng nam nhân, thân thể cứng ngắc. Bộ ngực hắn truyền đến xúc cảm kỳ lạ khiến Lâm Anh Mi vội vàng bừng tỉnh nhảy ra khỏi lòng hắn. Ánh trăng chiếu rọi xuống, làm nàng càng thêm hốt hoảng.

    Một hồi vừa rồi, tiềm năng chiến đấu mà Tô Tinh biểu hiện ra ngoài hoàn toàn rất kinh người.

    Hắn vội thở dốc, toàn thân giống như bị kiệt sức, thậm chí ngay cả lực để bóp cò súng cũng không còn, nếu Lâm Anh Mi tiếp tục công kích, hắn cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói ngồi chờ chết mà thôi.

    Lâm Anh Mi thu hồi Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương.

    Tô Tinh mất đi khí lực dần ngã về phía trước.

    - Thiếu chủ!

    Lâm Anh Mi kinh hô, vội vàng ôm lấy hắn, chăm chú nhìn biểu tình kiên cường trên khuôn mặt hắn, Thiên Hùng tinh nhịn không được bỗng mỉm cười.

    - Thiếu chủ à, người làm tốt lắm!

    .......

    Sau đó, trong thời gian đi tìm Côn Ngô sa, mỗi ngày Tô Tinh đều tiến hành loại luyện tập chiến đấu này cùng Lâm Anh Mi, hắn tiến bộ vô cùng rõ ràng, mỗi một lần luôn khiến Lâm Anh Mi phải bất ngờ.

    Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hàng Tinh giả có thể dung hợp tinh kỹ nhanh như vậy, giống như trời sinh ra nàng để tồn tại với Tô Tinh vậy.

    Nhưng mà vì không có nơi luyện tập chính quy nên đành phải đi đến đâu là luyện ở đó, không tránh khỏi hao tổn rất nhiều tinh lực. Trong hoàn cảnh đang bị Thiên Dị tinh đuổi giết, Tô Tinh cũng muốn giữ lại lực lượng, nhưng mà một khi đã tiến vào trạng thái chiến đấu là liền cảm thấy các mạch máu đều sôi trào, căn bản là không tưởng tưởng được, chỉ thầm nghĩ chiến đấu thống khoái một lần mà thôi.

    Trời đêm hơn mười ngày sau.

    Tinh Không đột nhiên xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, chỉ thấy toàn bộ bầu trời đêm chợt sáng ngời lên, trong một trăm linh tám ngôi sao có một viên phát ra quang huy màu lam chói mắt, khiến mắt người ta không thể mở ra được, toàn bộ bầu trời đêm sáng như ban ngày.

    Tô Tinh và Lâm Anh Mi đều dừng mọi hoạt động, chăm chú nhìn lên.

    Chỉ thấy sau khi Xích Tinh kia phát ra quang mang sáng ngời đẹp mắt, một vệt sáng màu đỏ liền bắn thẳng đến phía Đông đại lục, khỏa Xích Tinh kia cũng theo đó mà rơi rụng xuống Nữ Lương Sơn, trên Tinh Không vẽ ra một quỹ tích lộn xộn.

    - Là sao băng! (*)

    (*): chơi chữ. "Băng" vừa có nghĩa là chết (vd: băng hà), vừa có nghĩa là ngôi sao băng.

    Ngữ khí Lâm Anh Mi trầm xuống.

    - Sao băng? Ý nàng là có Tinh Tướng thất bại?

    Tô Tinh lập tức hiểu được ý tứ của nàng.

    Lâm Anh Mi bình tĩnh gật đầu:

    - Đúng vậy, ngay khi có Tinh Tướng bị đánh bại, Xích Tinh đại diện cho họ sẽ rơi khỏi bầu trời, chúng ta thường gọi là sao băng.

    - Đã chết sao?

    Tô Tinh cảm thấy có điểm tiếc hận.

    - Nói chính xác thì phải là trở lại nơi bắt đầu!

    Lâm Anh Mi lại tỏ thái độ không đồng tình, nhìn lên Nữ Lương Sơn cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

    - Không biết là ngôi sao nào?

    - Nói không chừng chính là Thiên Khôi tinh Tống Giang mà thiếu chủ vẫn sùng bái đấy!

    Lâm Anh Mi liếc mắt một cái nhìn xéo Tô Tinh, thờ ơ nói.

    Tô Tinh chột dạ cười cười, cái vị chua chua trong giọng nói kia sao có thể không khiến hắn hiểu rõ tâm tư của nàng chứ.

    - Nhưng mà Tống Giang có đúng là yếu như nàng nói không?

    Tô Tinh vẫn không nhịn được hỏi, nghe qua ngữ khí của Lâm Anh Mi, nàng đối với vị thủ lĩnh của một trăm linh tám ngôi sao kia có vẻ rất xem thường, thậm chí có chút thái độ khinh miệt, chẳng lẽ Tinh Đấu của Nữ Lương Sơn cũng giống trong tiểu thuyết, đều coi Tống Giang là một tên ngốc???

    - Nếu chỉ nói về khả năng chiến đấu, nàng ta còn không bằng thiếu chủ bây giờ!

    Lâm Anh Mi quả quyết khiến Tô Tinh có chút xấu hổ.

    - Theo tại hạ biết, mỗi đời Đấu Tinh, Thiên Khôi tinh Tống Giang là người bị giết chết trước tiên.

    - Vô năng như vậy sao?

    - Phải nói so với chúng bạn chuyên tấn công, Thiên Khôi tinh là vô năng nhất.

    Lâm Anh Mi lắc đầu ngao ngán.

    Từ trong miệng nàng, Tô Tinh cũng đã biết Tinh Tướng chia làm võ đấu, pháp thuật cùng năng lực của Hàng Tinh giả. Võ đấu cùng pháp thuật là năng lực chiến đấu quan trọng nhất, năng lực này cũng cần một Hàng Tinh giả có năng lực cường đại tương xứng mới có thể phát huy hết tác dụng được.

    Mà năng lực của Tống Giang bị sách sử đánh giá là rất thấp, thời sau năm đời Đấu Tinh thì không còn Hàng Tinh giả nào nguyện ý ký khế ước với Thiên Khôi tinh cả.

    Lâm Anh Mi giải thích:

    - Cũng bởi vì Tống Giang không có năng lực chiến đấu gì nhưng lại ngồi trên ngôu cao nhất, Tinh Đấu có một quy tắc, đánh bại Tinh Tướng có thể đạt được tinh lực của Tinh Tướng đó. Mà tinh lực của Thiên Khôi tinh cũng rất có giá, chỉ cần giết chết nàng, đối với Hàng Tinh giả và Tinh Tướng mà nói đều không khác gì được uống một bát canh bổ dưỡng.

    Tô Tinh sau khi nghe xong chỉ cảm thấy Thiên Khôi tinh này cũng quá đáng thương đi, quả thực là giống y như thịt Đường Tăng a.

    Cập Thời Vũ, Cập Thời Vũ, chẳng lẽ ý nghĩa của Tống Giang chỉ là để mang Exp đến cho người khác?

    - Anh Mi, ngươi cũng muốn làm như vậy sao?

    Lâm Anh Mi cười nhạt:

    - Thiếu chủ coi thường Anh Mi rồi, đối người nhu nhược vô năng như vậy ta không có chút hứng thú động thủ. Đương nhiên, nếu là mệnh lệnh của thiếu chủ thì ta cũng không phản đối.

    - Đối phó với địch nhân không có khả năng phản kháng, ta cũng không hứng thú gì.

    Hai người xem như là không mưu mà hợp, nhưng mà Tô Tinh lại nghĩ đến một điều, nếu có thể thu được Cập Thời Vũ thì cũng là một chuyện hay ho.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:11.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ComradeH,duonghongphuc,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,quangheo,Tiêu Dao Nhân,Triệu Vô Lại,
  9. #10
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 10: Gặp phải nữ yêu tinh.
    Chết cười với con Tinh Tướng mới này


    - Anh Mi, chẳng lẽ không có cách nào khác để kiếm được Côn Ngô sa kia sao???

    Liên tục hơn mười ngày không hề có thu hoạch gì tại sơn lĩnh này, Tô Tinh liền có chút hoài nghi liệu có phải Lâm Anh Mi lầm rồi hay không.

    - Cách này quả có chút phiền phức...

    - Lâm Anh Mi nhìn ánh mắt của Tô Tinh có chút suy tư, cuối cùng tựa hồ cân nhắc điều gì đó, cuối cùng lại lắc đầu.

    Tô Tinh không đoán ra rút cuộc nàng suy nghĩ cái gì, có điều Lương Sơn đại lục vô cùng rộng lớn, ngang có bát hoang, dọc có thiên cổ (ND: ý là có từ lâu đờ, diện tích lớn đến vạn vạn dặm, thảo nguyên mà bọn họ hiện tại đang đứng còn lớn hơn đồng cỏ Pampas (*) trên Trái Đất trước đây gấp mấy lần, muốn tìm kiếm Côn Ngô sa trên cái diện tích này thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.

    (*): một đồng bằng rộng lớn ở Nam Mỹ.

    - Thời gian chính là tiền tài, hiện tại đang có bốn mươi khỏa Xích Tinh, đợi cho toàn bộ đều trở thành Xích Tinh, cùng nhau lên Nữ Lương Sơn, chúng ta cũng chưa chắc có thể tìm được.

    Tô Tinh giả bộ cao thâm như giáo sư giảng dạy.

    - Ý thiếu chủ muốn nói là...

    Tô Tinh nhìn thấy cách đó không xa có một hồ nước trong vắt liền nói:

    - Ta đi trước tắm rửa qua chut, nàng cứ từ từ suy nghĩ đi, xem còn có cách tìm kiếm nào khác không, cứ lởn vởn tìm kiếm qua lại như ruồi mất đầu như thế này cũng không phải biện pháp a.

    Lâm Anh Mi gật gật đầu, nói:

    - Bây giờ ta qua đi quanh đây xem xét chút.

    Đi đến Lương Sơn đại lục hơn một tháng, ấn tượng sâu nhất với Tô Tinh là nơi này sơn minh thủy tú, phong cảnh như thi như họa. Chính là vì được thiên nhiên thanh tĩnh, an bình này nung đúc tình cảm, Tô Tinh mới có thể chấp nhận hoàn cảnh hiện tại.

    Cởi hết quần áo nằm trong hồ nước, dòng nước mềm mại như thấm vào tâm phế, thoải mái không cách nào hình dung được. Hắn đang định nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ hết sức chậm rãi, bỗng nhiên trong rừng cây bên cạnh truyền đến tiếng động soạt soạt.

    Tô Tinh mở to mắt, một thân ảnh thon thả vừa mới thoát ra khỏi rừng cây, rõ ràng là một thiếu nữ còn đang tuổi thanh xuân. Nàng mặc một chiếc váy xang ngắn tới đầu gối, đôi chân ngọc thon dài mịn màng như tuyết, toàn thân tràn đầy sức sống. Vừa nhìn thấy hắn, cặp mắt thanh tú của nàng liền nhìn chằm chằm.

    Bỏ mẹ, bị nhìn trộm rồi!

    Tô Tinh vội vàng dùng hai tay che hạ bộ.

    Còn tưởng rằng sẽ nghe tiếng thét chói tai của thiếu nữ, đâu ngờ rằng nàng lại kêu lên một tiếng ngọt đến tận xương tuỷ:

    - Công tử, cứu mạng!

    Tô Tinh còn chưa hiểu chuyện gì, thiếu nữ đã đột nhiên chạy thật nhanh, thân thể nhẹ như cánh én phóng qua mặt hồ rồi nhảy tới ôm chầm lấy hắn. Tô Tinh đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng vươn hai tay ra, chỉ thấy thiếu nữ nhìn hắn bằng đôi mắt câu hồn, hai gò má ửng hồng, hai tay vươn lên bám chặt vào cổ Tô Tinh, động tác vô cùng chuẩn xác, vùi đầu vào trong lòng hắn "Ưm" một tiếng:

    - Công tử, cứu mạng!

    Ta mới là người nên hô cứu mạng đây này, Tô Tinh buồn bực không thôi, bị nàng áp sát nhanh như vậy, nếu đổi lại là thích khách thì hắn đã sớm đi chầu tổ rồi.

    Ôm một khối nhuyễn ngọc ôn hương, Tô Tinh chỉ cảm thấy tiểu đệ đệ bên dưới bắt đầu dương cờ gióng trống, bàn tay cũng vô ý chạm vào ngực nàng, thiếu nữ kinh hô một tiếng, sẵng giọng:

    - Công tử, nên coi chừng phía sau!

    Rống rống! !

    Tiếng Hổ gầm vang vọng rừng cây, một con hổ vằn chui ra từ khu rừng, hàm trên nhe ra để lộ hai răng nanh sắc bén, mắt toả kim quang, miệng phun ra mùi tanh cùng tiếng thở phì phì.

    Tô Tinh thầm nghĩ: "ta #%*+$¥€@&, đây là con hổ nào chứ!".

    - Gràooooo!

    Con hổ vằn gầm một tiếng khiến mặt nước sôi trào, sóng xung kích cường đại thiếu chút nữa đánh ngã Tô Tinh. Hắn đưa mắt nhìn quần áo và Ngân Kiếm trên tảng đá, chậm rãi lui ra phía sau.

    Hổ vằn nhe cặp răng nanh hung tợn lao tới.

    Sau khi ôm được thiếu nữ, hắn liền nhảy lên năm sáu mét, khiến ánh mắt thiếu nữ mở to kinh ngạc. Dừng ở bên bờ, Tô Tinh vội giơ tay định với lấy khẩu súng, có điều hổ vằn công kích cực nhanh, giây lát đã bổ nhào đến trước mắt. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể giơ chân lên ngăn cản, con hổ nhe răng cắn vào đùi hắn, khiến hắn đau đến trợn mắt nhe răng, cũng may ý chí hắn cường hãn đến đáng sợ, khi chân bị cắn liền nhanh tay chộp lấy Ngân Kiếm trên tảng đá.

    Đoàng đoàng!

    Hai tiếng súng đanh gọn vang lên.

    Tiểu lão hổ đáng thương đang ngậm đùi hắn gào lên một tiếng, trên trán xuất hiện hai cái lỗ máu to tướng, đồng tử ảm đạm dần, run rẩy vài cái liền ngừng thở.

    Thiếu nữ nhìn tình cảnh của Tô Tinh, sợ tới mức hoa dung thất sắc:

    - Huynh... Huynh không sao chứ?

    Không sao mới là lạ, Tô Tinh cảm thấy xương cốt như bị cắn đứt, nhìn lại thân thể mình liền xấu hổ nói:

    - Nhưng mà trước đấy nên để ta mặc xong quần áo đã!

    Thiếu nữ lúc này mới nhìn Tô Tinh đang hoàn toàn trần như nhộng, cũng rất tự nhiên cầm quần lót của hắn mang tới:

    - Để muội đến giúp huynh mặc!

    - Cái quần gì lạ vậy!

    Nàng cầm quần lót xoay qua xoay lại.

    Bị một thiếu nữ trẻ xinh đẹp đoan trang nghịch quần lót của mình, Tô Tinh thiếu điều muốn độn thổ, vội vàng giật laih, tức giận nói:

    - Nàng tránh qua một bên đi!

    Cô gái chỉ cười hì hì không đáp.

    - Các ngươi đang làm gì?

    Bỗng nhiên một thanh âm kinh ngạc truyền đến.

    Lâm Anh Mi cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương nghe thấy có động tĩnh liền đi ra khỏi rừng cây, thấy hai người toàn thân ướt sũng nhất thời nhìn đến choáng váng, tay cầm Lãnh Nguyệt thương nhanh chóng bay tới.

    Thiếu nữ "Ah" một tiếng, còn chưa kịp có phản ứng gì, mũi thương lạnh như băng nháy mắt đã đặt trên cổ nàng, Lâm Anh Mi thấy đùi Tô Tinh chảy máu đầm đìa, ánh mắt nhìn thiếu nữ nhất thời tràn ngập sát ý.

    - Không có việc gì, chỉ là bị hổ ngoạm một miếng thôi. Chưa chết được.

    Tô Tinh cũng không tưởng vừa làm ra một màn "anh hùng cứu mỹ nhân", mỹ nhân đã lại sắp bị Lâm Anh Mi tiêu diệt. Thật là khôi hài.

    Nhìn thấy hắn vì đau đớn mà mặc quần áo có chút khó khăn, Lâm Anh Mi cuối cùng cũng thu hồi trường thương, cầm lấy quần áo của hắn.

    Thiếu nữ kia nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Lâm Anh Mi hiện lên một tia kỳ dị.

    Ở phương diện chiến đấu, Lâm Anh Mi tuyệt đối là không ngại bất cứ ai, nhưng mà nói đến hầu hạ người khác, nàng thật sự giống như kiểu một đại tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng vậy, đôi tay mềm mại từng cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương kia giờ cầm mớ quần áo lại chẳng biết giúp Tô Tinh ra sao, ánh mắt chỉ vội vàng dời đi chỗ khác.

    Tô Tinh cũng lần đầu tiên trải qua tình huống mặc quần áo trước mặt hai mỹ nữ thế này, khiến trong lòng bắt đầu rục rịch.

    Lát sau, Lâm Anh Mi mặt đỏ giống trái cà chua chín mọng rút cuộc cũng mặc quần áo chỉnh tề cho Tô Tinh.

    - Tại sao ngươi lại dẫn hung thú kia tới thiếu chủ ta?

    Lâm Anh Mi lạnh lùng nhìn cô gái.

    - Thực xin lỗi, người ta không phải cố ý.

    Hai tay thiếu nữ tạo thành hình chữ thập áy náy nói.

    - Bỏ đi.

    Tô Tinh cũng không muốn đi truy cứu loại sự tình này, nhưng thật ra sau khi bị con hổ cắn cho một phát lại khiến hắn hứng thú hơn, "Dã thú ở Lương Sơn đại lục đều tầm thường như vậy sao?"
    - Tiểu nữ tên là Tống Lộ, sống trong Tống gia thôn gần đây, công tử có muốn đi vào thôn trị liệu một chút không?

    Tống Lộ quan tâm hỏi.

    Tô Tinh gật gật đầu, hiện tại với cái bộ dạng này hắn cũng không thể đi đâu xa được.

    Lâm Anh Mi hừ một tiếng, thu hoa kim thú (con hổ vàng đấy) vào trong túi, vốn muốn lại dìu Tô Tinh, nhưng thấy Tống Lộ đã chạy tới trước rồi, hơn nữa có vẻ còn làm tốt hơn nàng nên cũng để mặc như vậy.

    - Pháp khí của huynh thật kỳ quái, giải quyết được hoa kim thú nhẹ nhàng như vậy.

    Cũng không biết Tống Lộ vô tình hay cố ý, bộ ngực mềm mại kia của nàng kề sát lên cánh tay hắn, cảm giác rất căng mịn.

    Tô Tinh nhìn bộ dạng thẹn thùng của nàng, nhớ tới trước đó không lâu đã nói chuyện với Lâm Anh Mi về Thiên Khôi tinh, lại nghĩ đến khả năng nàng có thể chính là Tống Giang a.

    - Công tử đang suy nghĩ gì vậy?

    Tống Lộ bỗng thấp giọng.

    - Ta tên là Tô Tinh, kia là đồng bạn Anh Mi của ta.

    Tô Tinh trả lời.

    - Ồ! Quả thật sự là nữ trung hào kiệt.

    Tống Lộ sùng bái nói. Tô Tinh cũng gật đầu.

    - Vừa rồi có phải Tô Tinh công tử đang nghĩ muốn tiểu nữ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân cứu mạng?

    Tống Lộ ngữ khí như tơ nói.

    - Cái này ta không ham.

    Tô Tinh lắc đầu.

    Tống Lộ cũng ngượng ngập:

    - Nhưng mà nếu làm một loại ngựa khác, tiểu nữ có lẽ sẽ đáp ứng đó ~~.

    - Còn có cái loại ngựa nào nữa?

    Tô Tinh nhíu mày nghi hoặc.

    Tống Lộ làm một bộ dáng thẹn thùng, thấp giọng cười:

    - Cho huynh "cưỡi" thôi!

    Yêu tinh này mà là Tống Giang à. Tô Tinh như nhìn thấy quỷ, khóe miệng giật giật liên hồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 16-07-2018 lúc 18:35.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?

    ---QC---


  10. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ComradeH,duonghongphuc,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,nqtien9x,Tiêu Dao Nhân,Triệu Vô Lại,
Trang 2 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status