TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 36

Chủ đề: 108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn - Tha Khốc Đích Tượng Băng (Chương 36)

  1. #11
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 11: Lạn Vĩ độn pháp.


    Tống gia thôn có hơn một trăm hộ gia đình, khung cảnh thôn xóm cũng không quá khác biệt so với suy nghĩ của Tô Tinh, khói bếp lượn lờ, gà bay chó chạy. Tống Lộ tìm một y sư duy nhất trong thôn đến để chữa thương cho hắn. Đắp lên một chút dược vật gọi là "Hoàn cân tán" gì gì đó, nói là nghỉ ngơi ba bốn ngày thì có thể khoẻ lại, y sư này còn khen tố chất thân thể hắn rất mạnh mẽ, nếu những người khác bị hổ vằn này cắn thì xương cốt đứt đoạn, thậm chí nửa người biến thành tàn phế là bình thường, còn Tô Tinh hắn chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

    Tin tức Tô Tinh giết hổ vằn được lan truyền rất nhanh khắp thôn, xem ra mãnh thú này cũng gây ra không ít tai hoạ cho Tống gia thôn a, nam nữ toàn thôn đều tới thăm hỏi, nếu không phải Lâm Anh Mi lạnh như băng, phát ra thần thái tướng quân không giận mà uy thì có lẽ nhà Tống Lộ đã bị sập rồi.

    Tống Lộ đề nghị để cho Tô Tinh ở lại dưỡng thương đến khi khỏi hẳn. Bởi vì cảm thấy bản thân mình có chút thất trách, Lâm Anh Mi cũng không phản đối.

    Tô Tinh đành bó tay, yên ổn nằm một chỗ.

    - Công tử, huynh cần gì cứ việc phân phó, người ta nguyện làm trâu làm ngựa cho huynh nga~~.

    Tống Lộ mắt hạnh tròn xoe, mang theo nụ cười ái muội.

    Lâm Anh Mi nghe xong lời của nàng liền nhướng mày, ngữ khí lẳng lơ của nữ nhân này khiến nàng không thể thích được.

    - Nơi này có sách không? Nếu có thể tìm mấy cuốn sách về Lương Sơn đại lục thì tốt rồi.

    Tô Tinh làm bộ như không nghe thấy lời của Tống Lộ, hiện tại có rất nhiều nơi trên Lương Sơn đại lục mà hắn còn chưa rõ, Lâm Anh Mi lại không có khả năng mang những cuốn sách đó trên người, mà nàng cũng không thể đảm nhiệm công việc giải thích được. Binh pháp Tôn Tử có viết "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng", đạo lý đơn giản này Tô Tinh há có thể không hiểu.

    - Ân, để người ta đi hỏi.

    Tống Lộ nháy mắt, nhảy ra khỏi phòng.

    - Thiếu chủ phải cẩn thận một chút.

    Đợi cho nàng vừa đi, Lâm Anh Mi liền không khách khí nhắc nhở.

    - Nàng cảm thấy nàng ta là Tinh Tướng à?

    Tô Tinh hỏi.

    - Tại hạ không cảm nhận được dấu vết tinh lực trên người nàng ta, nhưng mà có khả năng tu vi nàng ta rất cao, đã ẩn tàng tinh lực, cũng có khả năng nàng ta chỉ là một người bình thường.

    Lâm Anh Mi lắc đầu, nàng lại không có hoả nhãn kim tinh, có phải Tinh Tướng hay không chỉ có thể chiến đấu mới biết được.

    - Ta cảm thấy nàng có chút giống Tinh Tướng.

    Tô Tinh cười nói.

    Ánh mắt Lâm Anh Mi hiện lên vẻ khó hiểu:

    - Thiếu chủ dựa vào cái gì mà nói như vậy?

    - Đại khái nàng ta trông rất thảnh thơi.

    Tô Tinh nghĩ đến một loạt sự kiện sau khi gặp thiếu nữ, biểu tình của Tống Lộ chưa bao giờ toát ra dáng vẻ của một người bình thường phải đối mặt, nàng giống như là một chiến sĩ được huấn luyện có kinh nghiệm phong phú vậy, cho dù mình không xử lý con hổ vằn kia, hẳn là nàng cũng có biện pháp đào thoát. Là một quân nhân, phán đoán của Tô Tinh đối với những việc nhỏ nhặt này thập phần mẫn cảm, dùng phán đoán này để đánh giá thân phận một người thì thường thường mười phần thì chuẩn đến chín phần.

    Lâm Anh Mi suy nghĩ một chút, ngữ khí lạnh lùng nói:

    - Có cần diệt trừ nàng không?

    - Nàng không có sát khí.

    Tô Tinh nhớ tới lúc Tống Lộ có thể nhanh chóng tiếp cận hắn trong khi hắn hoàn toàn không có phòng bị, nguyên nhân chính là vì nàng không có loại sát khí này. Khi một người dấu diếm dã tâm, dù cho hắn ngụy trang hoàn hảo cỡ nào, Tô Tinh cũng có thể cảm giác được tâm lý đối phương, Tống Lộ không có loại tâm cơ này cho nên hắn mới có thể không chút do dự giơ tay ra đỡ Tống Lộ khi nàng nhảy vào lòng hắn.

    - Lần này là tại hạ không làm tròn chức trách.

    - Không cần để ý, nam nhân bị thương mới là đúng là nam nhân.

    Tô Tinh khoát tay:

    - Ta cũng không có khả năng lúc nào cũng kè kè bên nàng để nàng bảo vệ, cơ hội này vừa lúc để ta rèn luyện.

    Lâm Anh Mi không phản đối, thân là Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu, trên thực tế lời Tô Tinh nói vô cùng hợp khẩu vị của nàng, nàng thậm chí cảm thấy chủ nhân của Lâm Anh Mi nàng phải là như vậy.

    Chỉ chốc lát, Tống Lộ liền mang theo vài cái bọc vào phòng, nhìn nàng khệ nệ bê cái bọc to tướng, Tô Tinh phì cười:

    - Tống Lộ, ngươi sẽ không đem sách của cả thôn đến đây đấy chứ?

    - Đúng vậy nga~~, cái này là tất cả những tư liệu lịch sử trong Tống gia thôn từ cổ chí kim đó, có một ít tư liệu cổ là do trưởng lão tự mình cung cấp, toàn bộ đều đưa cho công tử.

    Hai má Tống Lộ xuất hiện hai cái núm đồng tiền rất đáng yêu.

    - Ặc, ngươi không phải là đi cướp đấy chứ?

    - Không phải đâu, nghe công tử nói muốn xem sách, người trong thôn liền phát động đóng góp, bởi vì công tử là đại ân nhân của thôn chúng ta.

    Tống Lộ cười tinh nghịch:

    - Nghe nói nơi này còn có vài bí tịch từ xa xưa, có điều trong thôn chúng sớm đã không còn ai có thể hiểu được rồi.

    Bí tịch?

    Nghe đến cái vật này, mắt Tô Tinh sáng ngời như đèn điện cao áp, hiện tại hân còn đang lo không có cái này. Phải biết rằng Tinh giả tu luyện tinh lực nếu có một quyển tâm pháp tốt nhất, công pháp sẽ được phụ trợ rất nhiều.

    Tô Tinh lập tức bảo Tống Lộ tìm mấy bản bí tịch mà nàng nói, đáy lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta thật sự gặp may mắn như vậy, không làm gì mà bí tịch đỉnh cấp người khác không hiểu được tự nhiên cũng rơi vào đầu?".

    Nhưng mà xem xong mấy bản bí tịch mà Tống Lộ chọn ra, hắn như bị dội một chậu nước lạnh, mấy cái kia thế nào lại là bí tịch trong truyền thuyết được chứ, cái gì mà "Thượng Thiên Nhập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công", "Hôi Phi Yên Diệt Não Tàn Chưởng", "Phiên Giang Đảo Hải Phát Lãng Quyết",... Mấy cái tên nghe rất là trâu bò, thế nhưng nội dung bên trong quả thực chả khác gì một tên thư sinh nói hươu nói vượn. Đầu tiên tu luyện "Duy Ngã Độc Tôn Công" là phải tự cung (cắt cái tiểu jj đó), tu luyện "Não Tàn Chưởng" phải não tàn, tu luyện "Phát Lãng Quyết" phải thanh cao, còn có một bộ kỳ quái hơn tên là "Cửu Chuyển Kim Thân Bất Diệt Quyết" mà ngay cả từ "Quyết" còn viết sai chính tả, đã vậy còn muốn tự sát trước một lần.

    Ta #%*$¥€@&...

    Nhưng thật ra một quyển công pháp gọi là "Lạn Vĩ Độn" khiến Tô Tinh có vẻ hứng thú, bởi vì trên bản bí tịch này có ghi tác giả là "Kim Thiềm chân nhân", nghe tên còn có vẻ cao thâm một chút, quan trọng hơn là bên trong hướng dẫn từng bước để tu luyện công pháp, Tô Tinh liếc mắt một cái đã nhìn ra cái này viết rất có quy tắc trật tự, còn đặc biệt nhắc nhở người tu luyện công pháp này phải có tinh lực, hơn nữa đặc biệt thuyết minh độn thuật này vô cùng cường đại, tập hợp vô số oán niệm mà sinh ra, một khi sử dụng thì thiên hôn địa ám, nhân thần đều khóc khóc, bị vạn người chỉ trích.

    Nghịch thiên mà đi, chẳng sợ thân thể không chịu nổi mà không trọn vẹn, chỉ cần còn có một tia thần niệm đều có thể bỏ chạy, có thể nói là độn thuật lợi hại, cho dù địch nhân cường đại đến đâu cũng chỉ có thể nhìn theo Lạn Vĩ Độn mà kêu gào thôi.

    Luyện độn thuật này cần phải có ý chí mạnh mẽ chống đỡ oán niệm quấy nhiễu và cơ thể phải có thương tích mới học được nó.

    Tô Tinh phát hiện bản độn thuật này rất thích hợp với mình, hỏi Lâm Anh Mi cùng Tống Lộ về danh tính của Kim Thiềm chân nhân. Tống Lộ hoàn toàn không rõ lắm, Lâm Anh Mi suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể trả lời rằng Kim Thiềm chân nhân thích ngao du khắp nơi lưu lại công phu mà thôi. Nàng cũng đưa cho Tô Tinh một viên thuốc an thần, không cần biết là thật hay là giả, cứ luyện trước rồi nói sau.

    Y theo như lời trên sách, điều kiện tiên quyết để tu luyện công pháp này là phải tự làm bị thương một bộ phận trên cơ thể, nếu thân thể hoàn hảo, Tô Tinh đại khái cũng sẽ xem công pháp này giống như mấy bộ trước, có điều vừa lúc đùi hắn đang bị thương.

    Tiếp theo hắn bắt đầu luyện tập độn pháp, đầu tiên đó là dồn toàn bộ tinh lực trong cơ thể về miệng vết thương, "Bị thương" là điều đặc sắc nhất của Lạn Vĩ Độn Pháp, khi tinh lực tụ tập tại miệng vết thương, Tô Tinh liền thúc dục lực lượng trong cơ thể di chuyển bừa bãi, tinh lực dần dần như đao kiếm sắc bén, xung kích lên miệng vết thương khiến hắn đau tới tận xương cốt.

    - Con mẹ nó, đau thật mà!!!

    Tô Tinh há mồm trợn mắt, hít một ngụm lãnh khí.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:12.
    ---QC---
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ComradeH,duonghongphuc,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,nqtien9x,Tiêu Dao Nhân,Triệu Vô Lại,wooddoll,
  3. #12
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 12: Nhìn non là non, nhìn nước là nước.


    Lâm Anh Mi đứng bên cạnh cực kỳ lo lắng, hai tay nắm chặt tới mức trắng bệch, chỉ sợ Tô Tinh gặp chuyện không may.

    Không đến một phút sau, Tô Tinh giải trừ tinh lực, cơn đau đã tốt hơn đôi chút, lúc này trên đầu hắn đã đẫm mồ hôi.

    - Độn thuật này cũng thật là quá biến thái.

    Tô Tinh thầm nghĩ, đây mới chỉ là màn khởi động thôi, theo như lời hướng dẫn của Kim Thiềm chân nhân , Lạn Vĩ Độn tổng cộng chia làm bảy bảy bốn mươi chín tầng, nói cách khác tinh lực phải tập trung tại miệng vết thương đúng bốn mươi chín lần,, lần sau đau hơn lần trước gấp ba phần, mãi đến khi toàn thân đầy thương tích, không biết đau đớn là gì nữa thì là lúc Lạn Vĩ Độn Pháp đại thành. Hơn nữa mỗi ngày không được luyện quá ba lần. Theo Kim Thiềm chân nhân từng thí nghiệm, ba lần trên đã là giới hạn cao nhất mà Tinh giả có thể chịu đựng được, vượt qua giới hạn này thì rất có nguy cơ sẽ đúng như tên gọi của bộ công pháp: đau đớn đến chết.

    Tô Tinh cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao mà bản bí tịch này bị phủ đầy tro bụi, không ai đụng chạm đến, cũng phải thôi, vừa mới bắt đầu đã phải chịu thống khổ thì ai còn có hứng thú tập luyện nữa.

    - Thiếu chủ, người nên bỏ cuộc đi!

    Lâm Anh Mi nhìn mà đau lòng.

    Trong lòng Tống Lộ còn sợ hãi hơn:

    - Đừng luyện độn pháp này là tốt nhất, muội chưa từng nghe nói qua có ai luyện thành nó cả.

    - Hôm nay ta không thể không luyện được.

    Tô Tinh nhịn đau hừ một tiếng.

    Không phải vì Lạn Vĩ Độn này là độn pháp vô địch thiên hạ mà là vì hắn muốn thách thức ý chí cực hạn của bản thân. Tô Tinh vốn nghĩ ý chí của hắn cũng đủ cứng cỏi rồi, thế nhưng vừa rồi vẫn phải kêu lên.

    Thân là một quân nhân, đây thật sự là một sự sỉ nhục a, Tô Tinh thầm quyết định luyện chưa thành chưa thôi, xem xem rút cuộc Lạn Vĩ Độn này có thần kỳ như trong sách nói hay không.

    Sau đó hắn lại tiếp tục luyện tập, lần thứ hai chịu thống khổ, hắn vẫn có thể tiếp tục, lần thứ ba cũng gắng kiên trì, có điều hắn không dừng lại ở ba lần như trong sách dặn, cảm thấy thần vẫn tỉnh táo, Tô Tinh luyện lần thứ tư, lúc này mới thật sự là đau đến chết đi sống lại, toàn thân như bị lửa nóng thiêu đốt vậy.

    Nhưng mà hắn vẫn cắn răng chịu đựng, khiến Lâm Anh Mi và Tống Lộ vô cùng sợ hãi.

    Luyện xong bốn lần, bốn mươi chín tầng của Lạn Vĩ Độn thì đã đột phá được tầng thứ nhất. Lúc này cũng đúng là cực hạn của Tô Tinh.

    Những ngày tiếp theo, mỗi ngày hắn đều phải duy trì tình trạng đau đớn ở miệng vết thương để luyện Lạn Vĩ Độn Thuật. Ngoại trừ ngày nào cũng khiến bản thân sống không bằng chết, thời gian này hắn cũng không hề nhàn rỗi, Tống Lộ mang đến mấy trăm cuốn sách văn hiến cổ cũng bị hắn đọc ngấu nghiến. Sau khi trải qua nỗi thống khổ không cách nào hình dung được kia lại còn có thể đọc sách, quả là ý chí phi thường, cho dù là Lâm Anh Mi cũng bất ngờ không thôi.

    Có điều ý chí càng ngày càng được tăng cường thì sau này luyện Lạn Vĩ Độn càng thuận buồm xuôi gió. Sau bảy ngày, thật đáng mừng là hắn đã đột phá tầng thứ mười, Lạn Vĩ Độn giờ đã có chút thành tựu.

    Vào một ngày, Tô Tinh đã chịu xong "cực hình" mỗi ngày bốn lần đau thấu xương, nằm trên xích đu đọc một quyển tiểu thuyết diễn nghĩa cổ điển tên là "Lương Sơn Quần Anh Chí" (nói về đám Tinh thiếu nữ ấy mà), cuốn tiểu thuyết hỗn hợp này gồm cả giới thiệu chính sử, dã sử của các Tinh Tướng xuất hiện trên Lương Sơn đại lục mấy ngàn năm nay và cả các loại sự tích anh hùng nữa, tuy rằng phần nhiều trong số đó rất khó chấp nhận, nhưng mà đối với hiểu biết một chiều về lịch sử của Lương Sơn đại lục vẫn rất có ích.

    Sau khi xem và nhớ được kha khá, hắn lại tùy tay cầm một quyển "Tống thôn bí văn", xem tên sách còn tưởng rằng là sách giới thiệu Tống gia thôn, vốn tưởng chỉ liếc mắt xem qua một chút, nào ngờ cuối cùng nhắc tới một truyền thuyết khiến Tô Tinh hứng thú.

    - Không thể tin được nơi này cũng có?

    Tô Tinh vui mừng kinh ngạc kêu lên.

    Lâm Anh Mi đình đang luyện tập thương pháp cũng dừng lại, đi tới cạnh hắn:

    - Thiếu chủ, người đang kêu gào cái gì vậy?

    Vừa lúc Tống Lộ đi vào sân, Tô Tinh vội hỏi:

    - Tống Lộ, những gì ghi trên sách này có phải thật không?

    Tống Lộ đi qua liền thấy, nguyên lai hắn đàn nói về một ít lịch sử của Tống gia thôn, trong đó có nói, sau khi đời tinh đấu thứ ba bắt đầu, một vị cao tăng đắc đạo đi đến phụ cận Tống gia thôn rồi tự mình xây dựng một mê cục có tên là "Sơn thủy di tích", người nào có thể khám phá được mê cục này sẽ nhận được tâm pháp đắc ý nhất của ông ta.

    - Quả thật từng nghe qua, đó là một cái sơn thuỷ cốc ở gần đây. Lại nói tiếp, sơn cốc kia chính là được đặt theo truyền thuyết đó.

    Tống Lộ nghĩ một lát rồi đáp.

    - Mau đưa ta đi nhìn xem!

    Tô Tinh có chút nóng lòng muốn thử, trước đó không lâu hắn đã hoá giải câu đố ở Côn Ngô cổ tích, vẫn còn đang rất hứng thú với mấy cái mật mã này.

    - Nhưng mà chân của thiếu chủ còn đang bị thương!

    Tô Tinh cười cười, bỗng nhiên lắc mình một cái, bóng dáng của hắn nháy mắt đã xuất hiện cách vị trí cũ mấy chục trượng.

    Hai thiếu nữ đều cả kinh, Tống Lộ có chút khiếp sợ, còn Lâm Anh Mi lại cảm thấy kinh hỉ.

    - Thiếu chủ, người đã luyện được Lạn Vĩ Độn Thuật rồi sao?

    - Ừm, có chút thành tựu, độn một phát ngàn mét hẳn là không thành vấn đề.

    Tô Tinh cười hắc hắc.

    - Công tử thật là lợi hại!

    Tống Lộ ngây người.

    - Nhưng mà cái tên "Lạn Vĩ Độn" này thật sự rất bất nhã, sau khi luyện tới đại thành, nhất định đổi cái tên khác.

    Tô Tinh lại nói tiếp:

    - Tống Lộ, bây giờ đi tới cái sơn thủy cốc đó nhìn qua chút xem thế nào!

    Tống Lộ ngẩng đầu nhìn trời, đã thấy trời chiều ngả dần, nhân tiện liền đề nghị:

    - Chi bằng để ngày mai đi, hôm nay đã muộn rồi, sơn thủy cốc cũng không phải thực sự an toàn đâu, hơn nữa hôm nay công tử luyện thống khổ như vậy, cũng cần nghỉ ngơi cho tốt.

    Tô Tinh nghĩ thấy cũng đúng, nếu đụng tới vài cái cơ quan khi không ở trạng thái tốt nhất thì cũng không ứng phó được.

    Ngày hôm sau, ăn chút điểm tâm, theo đúng hẹn Tống Lộ dẫn Tô Tinh và Lâm Anh Mi đi tới sơn thủy cốc.

    Trên đường đi Tô Tinh theo như lời Tống Lộ nói hiểu được thêm một chút về sơn thuỷ cốc.

    Về cái Sơn Thuỷ di tích này thì có một đoạn thời gian trước đây rất nổi tiếng ở Lương Sơn đại lục, bởi vì vị cao tăng đắc đạo kia cũng là nhân vật lợi hại, tâm pháp của ông ta được xưng "Phá Thiên Hạ Vạn Pháp", từng có vô số Tinh giả xem như bảo bối, mỗi đời Đấu Tinh đều có rất nhiều Tinh giả đến đây, vì thế sơn thủy cốc cũng không ít lần phát sinh đại chiết thảm liệt.

    Nhưng mà mấy trăm năm trôi qua, cũng chưa nghe nói qua có người phá bỏ được mê cục. Bất kỳ vật gì một khi đã vượt quá "hạn sử dụng" liền mất đi sức hấp dẫn, thậm chí còn chưa có ai hiểu thấu đáo được Sơn Thủy cổ tích chứ đừng nói tới phá giải mê cục, dần dần cổ tích này và những sự tích về vị cao tăng kia đều chìm vào quên lãng.

    - Không ai khám phá ra không phải là càng có hi vọng sao?

    Tô Tinh cảm thấy rất khó hiểu tâm tính của đám Tinh giả của Lương Sơn đại lục.

    - Không biết đâu, nghe nói cái cổ tích kia khiến người ta bị mê hoặc.

    Tống Lộ cười cười đáp.

    - Mê hoặc người?

    - Đúng vậy, Tống gia thôn cũng từng có Tinh giả quang lâm, nói là cổ tích này có lời nguyền.

    Tống Lộ nói tiếp:

    - Người ta cũng từng nge danh mà chạy tới xem thử đó.

    - Kết quả thế nào?

    - Bọn họ nói đúng.

    Tống Lộ chậm rãi đáp.

    - Ta lại càng có hứng thú.

    Càng là những việc người khác không có khả năng làm được, càng kích thích lòng hiếu thắng của hắn.

    - Tên đó cũng giống công tử như bây giờ vậy đó, có điều sau khi nhìn cổ tích thù thái độ thay đổi hẳn.

    Tống Lộ chớp chớp mắt:

    - Đúng rồi, còn có một câu châm ngôn về cổ tích này, người phá được châm ngôn này có thể biết bí mật.

    - Châm ngôn gì?

    Tống Lộ vuốt cằm nhìn lên trời suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nhớ được:

    - Nhìn non là non, nhìn nước là nước. Nhìn non không phải non, nhìn nước cũng không phải nước; Nhìn non vẫn là non mà nhìn nước vẫn là nước. (Cbn, sao dài thie)

    - Cái này thì có gì ảo diệu?

    Lâm Anh Mi cười nhạt.

    Tô Tinh lắc đầu cười nói:

    - Anh Mi, không thể nói như vậy được, đây chính là ba cảnh giới trong cõi nhân sinh, xem ra quả thật có chút ý tứ đó!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:12.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ComradeH,duonghongphuc,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,nqtien9x,Tiêu Dao Nhân,Triệu Vô Lại,wooddoll,
  5. #13
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 13: Tầm Thiên đạo trưởng.


    Vạn cây rừng nối nhau, suối nước róc rách trong Sơn Thủy cốc hoà cùng màu xanh bát ngát của những thảm cỏ, hoa tươi như gấm, xa xa là thác nước như dải Ngân Hà vuột khỏi chín tầng mây mà treo ngược xuống, tạo nên từng màn sương trắng. Nơi sơn thanh thuỷ tú này thật sự rất yên bình.

    Tuy rằng một tháng nay Tô Tinh đã quen với những cảnh tượng như trong thơ ca của Lương Sơn đại lục, nhưng nhìn khung cảnh này vẫn nhịn không được mà dừng chân ngắm nhìn thật lâu.

    - Công tử xem đến choáng váng rồi sao?

    Tống Lộ trêu đùa.

    Tô Tinh nhún nhún vai.

    Đi dọc theo con đường nhỏ không bao lâu liền thấy một cái gò đất nổi lên, có bốn người đang nghị luận ở gần đó.

    Càng đến gần, thanh âm nói chuyện của bọn họ cũng rõ ràng hơn.

    - Mẹ nó, thật sự là một chuyến đi vô ích, phế tích này thì có tâm pháp chó má gì chứ.

    - Đã sớm cảnh cáo ngươi không nên tin tưởng mấy cái vật trong truyền thuyết kia rồi, mấy trăm năm đã trôi qua thì còn có cái vật gì còn có thể đợi ngươi đến để phát hiện đây?

    - Con bà nó.

    Nhìn đoàn người Tô Tinh đang đến, bốn người kia cũng dừng thảo luận, trao đổi ánh mắt với nhau. Tô Tinh đánh giá những người này, ba nam một nữ, đều là tu sĩ có tinh lực, tu vi ít nhất đều đạt Tinh Trần trung kỳ, trong đó có một đạo sĩ cầm một cây phất trần nhìn qua có thể thấy là người có tu vi cao nhất trong bốn người, mơ hồ cảm nhận được có lẽ lão đã đạt đến giai đoạn Tinh Trần hậu kỳ đại thành rồi.

    Chỉ thấy đôi ưng mục của lão sáng lên nhìn Lâm Anh Mi, khiến người ta có cảm giác mất tự nhiên.

    - Các ngươi cũng là người thám hiểm sao?

    Tống Lộ cất tiếng chào hỏi.

    Thấy nàng không có pháp lực dao động, mấy tên vị tu sĩ này cũng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, ánh mắt của đạo sĩ cầm phất trần đều tập trung trên người Tô Tinh và Lâm Anh Mi.

    - Vị này đạo hữu này cũng nghe danh Sơn Thủy cổ tích mà đến phải không?

    Đạo sĩ cười hỏi.

    Đạo hữu?

    Lần đầu tiên bị người ta xưng hô như vậy, Tô Tinh còn có chút không kịp thích ứng, hắn bèn cười nói:

    - Vừa lúc đi ngang qua đây, thuận tiện đến xem chút thôi.

    - Đối với đám Tinh Trần tu sĩ chúng ta, loại cổ tích nho nhỏ này quả cũng rất trọng yếu, đáng tiếc đạo hữu sẽ phải thất vọng rồi.

    Đạo sĩ lắc đầu tiếc nuối.

    - Nghe nói Sơn Thủy cổ tích này ít nhất cũng có năm trăm năm lịch sử, ta cũng không hy vọng lắm.

    Tô Tinh lơ đễnh đáp.

    - Đạo hữu quả là có tâm trạng tốt!

    Đạo sĩ sờ râu dê gật gù.

    Tô Tinh không muốn cùng lão lãng phí nước miếng, ba người kia dùng ánh mắt không tốt, tràn ngập dục vọng và dã tâm nhìn Lâm Anh Mi, khiến Tô Tinh cực kỳ căm ghét.

    Lâm Anh Mi thần sắc lạnh như băng, đôi mắt từ đầu đến cuối cũng chưa liếc qua bọn họ một cái.

    - Ta đi vào trước nhìn một chút.

    Tô Tinh đánh mắt qua Lâm Anh Mi rồi đi nhanh về phía trước.

    Ba gã tu sĩ trong lòng có quỷ nhìn thoáng qua, sau đó tránh ra nhường đường.

    Tô Tinh nhếch mép cười với bọn chúng rồi cùng Tống Lộ, Lâm Anh Mi đi đến một ngọn núi của di tích.

    Đợi cho bọn họ đi xa, ba gã tu sĩ cười gian trá, đều tự xuất ra pháp khí muốn đi vào di tích.

    - Các vị không cần hành động thiếu suy nghĩ.

    Đạo trưởng thản nhiên nói một tiếng làm cho bọn họ dừng bước.

    - Tầm Thiên đạo trưởng, ngươi có ý gì?

    Nữ nhân quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ bất mãn.

    - Hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất để giết bọn chúng sao?

    Một gã đầu bóng lưỡng cầm thiết chùy cười hắc hắc.

    - Tên Tu sĩ Tinh Trần sơ kỳ một mình ta có thể giải quyết.

    Gã nam nhân cuối cùng thản nhiên nói.

    Tầm Thiên đạo trưởng lắc đầu, phất trần đảo qua, cười nói:

    - Chẳng lẽ chư vị không phát hiện cô gái bên người hắn sao?

    - Không phải chỉ là Tinh Tướng thôi sao?

    Nam nhân châm biếm, trong mắt mang theo một tia ghen tị.

    - Nguyên nhân vì cô ta là Tinh Tướng, cho nên mới muốn giết bọn chúng. Ai cũng biết nếu giết được Tinh Tướng sẽ có trợ giúp lớn cho tu vi, hơn nữa thậm chí còn có thể đi vào Nữ Lương Sơn đấy.

    Thanh âm nữ nhân chua ngoa bất mãn.

    Tìm Thiên Đạo cười dài nói:

    - Cô gái đó chỉ sợ không phải Tinh Tướng bình thường.

    - Tinh Tướng vốn đã không bình thường, khi kết hợp hoàn hảo với chủ nhân thì không nói, có điều hiện tại Tinh thiếu nữ này có vẻ đã ký khế ước cùng gã nam nhân trẻ tuổi què cụt đi cùng kia rồi, hắc hắc, cũng không có gì phải e ngại nữa, cho dù là Lâm Xung cũng có thể giết được.

    - Chẳng lẽ Tầm Thiên đạo trưởng sợ hãi sao? Không có khả năng để đối phó với loại Hàng Tinh giả cùng Tinh Tướng này? Cơ hội như vậy so với mấy cổ tích còn hiếm hơn, ta cũng không muốn rời khỏi Sơn Thủy cốc này với hai bàn tay trắng đâu.

    Mấy tên tu sĩ đã quyết tâm muốn bắt Tinh Tướng làm đồ dùng cúng tế.

    Tầm Thiên đạo trưởng chậm rãi nói:

    - Chi bằng chờ một chút, nhìn xem hắn có thể phá mê cục này hay không, truyền thuyết nói cổ tích trên Lương Sơn đại lục được tạo ra là vì có Tinh Tướng xuất hiện, nói không chừng có thể phá giải.

    Ba người nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý, dù sao tên Hàng Tinh giả què chân kia không thể chạy thoát được rồi, muốn giết một tên Tinh Trần sơ kỳ thật sự là dễ như trở bàn tay, mấy người liền đi vào di tích.

    - Anh Mi, xem ra thân phận của chúng ta đã bị phát hiện.

    Tô Tinh nói khẽ với Lâm Anh Mi.

    Thiên Hùng tinh mặt không chút thay đổi ừ một tiếng, tựa hồ đã đoán được chuyện này sẽ phát sinh.

    - Chỉ là vài con kiến không đủ tạo ra uy hiếp.

    Nghe Lâm Anh Mi nói vậy, Tô Tinh cũng liền cười, không nói gì nữa, ánh mắt trở về Sơn Thủy di tích.

    Trong di tích có một bức bích hoạ hội tụ đủ cảnh quan núi sông, nhưng vì niên đại xa xôi, hơn nữa còn bị phá hỏng, bích hoạ bị phá phá bảy tám phần, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra cảnh quần sơn, đền đài, thác nước, cây xanh.

    Nhìn non là non, nhìn nước là nước.

    Nhìn non không phải non, nhìn nước cũng không phải nước.

    Cũng không biết bích hoạ này cùng châm ngôn kia có huyền cơ gì hay không.

    Bởi vì biết Tô Tinh từng lấy góc độ quan sát không chê vào đâu được giải câu đố của Côn Ngô cổ tích, cho nên lúc này từ đáy lòng Lâm Anh Mi có chút chờ mong hiếm thấy, tâm tư của nàng cũng chẳng để ở di tích mà đặt toàn bộ trên người Tô Tinh, muốn nhìn thần sắc hắn mà đoán ra manh mối.

    Chính khi nàng đang chăm chú nhìn, hắn bỗng nhiên nhăn mày, bước chân chậm dần, thản nhiên nói:

    - Không biết các vị đạo hữu còn có chuyện gì?

    Lâm Anh Mi và Tống Lộ cùng quay đầu lại.

    Bốn cái bóng như âm hồn chưa tan đã từng gặp bên ngoài di tích hiện ra, trừ lão đạo sĩ, ba người kia đều trực tiếp lộ ra tia khinh miệt, đạo trưởng tiến lên cười nói:

    - Không biết vì sao đùi đạo hữu lại bị thương, bần đạo biết một ít thuật chữa thương có thể giúp đạo hữu trị liệu.

    - Không cần.

    Tô Tinh cự tuyệt khiến Tầm Thiên đạo trưởng có chút bất ngờ.

    Tuy rằng lão vốn tính sẽ không thật sự chữa cho hắn, nhưng mà nghe lời cự tuyệt dứt khoát cũng rất ngạc nhiên.

    - Vêt thương nhỏ thôi, không việc gì.

    Tô Tinh giải thích.

    - Bần đạo pháp danh là Tầm Thiên đạo trưởng, không biết hai vị xưng hô như thế nào?

    - Ta là Tô Tinh, nàng tên Anh Mi, kia là Tống Lộ.

    Tô Tinh giới thiệu theo thứ tự.

    Biết gần đây còn có một Tống gia thôn, đám tu sĩ này đều tự nhiên loại bỏ Tống Lộ, ánh mắt cả đám đều nhìn chằm chằm vào Lâm Anh Mi.

    Tầm Thiên đạo trưởng mượn cơ hội này liền cùng Tô Tinh thân thiện đàm luận, làm bộ như quan tâm Tô Tinh vì sao lại bị thương.

    Tô Tinh biết lão muốn tìm hiểu mình, khi còn là bộ đội đã sớm đọc thuộc lòng cuốn "Điều tra và phản trinh sát", cái trò này mà đem ra trước mặt hắn thật sự là quá non kém, hắn liền thuận thế lợi dụng ngược lại, dấu diếm dấu vết, hỏi bóng gió chuyện tình của cả đám.

    Cuối cùng Tầm Thiên đạo trưởng cũng đã nhận ra, thần sắc biến đổi, cười hắc hắc nói:

    - Nghe nói cao nhân đã lưu lại một câu thiên cổ châm ngôn trong này, hiểu được châm ngôn là có thể giải Sơn Thuỷ mê cục, trước hết chúng ta nên cẩn thận tìm quanh đây xem sao, nói không chừng có thể tìm được manh mối hữu dụng.

    - Hay đấy.

    Tô Tinh thản nhiên đáp lại, trên thực tế hắn vẫn chú ý vào bên trong di tích.

    Mà thiết kế của Sơn Thủy di tích này càng khiến hắn cảm thấy thú vị.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:12.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  6. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,ComradeH,duonghongphuc,kkk3k,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,nqtien9x,Tiêu Dao Nhân,wooddoll,
  7. #14
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 14: Các ngươi còn chưa đủ tư cách.


    Thiết kế của Sơn Thủy cổ tích khá thú vị, từ những bức tranh và các tác phẩm điêu khắc trên vách tường mơ hồ có thể nhìn ra quá khứ huy hoàng của nó. Đi hết hành lang dài là tới một căn phòng hình lập phương, bên trong được thiết kế như một hòn non bộ, bởi vì theo thời gian, căn phòng gần như đã bị trộm sạch không còn gì, cả căn phòng trống trơn đến thảm hại. Chỉ có một tảng đá dài lẻ loi nằm đó.

    Đâm xuyên qua tảng đá là một thác nước, mặt trên tảng đá lại được khắc một câu châm ngôn: "Nhìn non là non, nhìn nước là nước. Nhìn non không phải non, nhìn nước cũng không phải nước. Nhìn non vẫn là non mà nhìn nước vẫn là nước."

    - Thật đúng là rất khó coi.

    Tô Tinh nói một câu, bồi hồi đứng giữa căn phòng, muốn nhìn kỹ bích hoạ đã rách nát này.

    - Đạo hữu, nghe nói trước đây từng có tu sĩ bởi vì tìm không thấy huyền cơ, đã lật tung từng cả di tích này, cho dù ở dưới vài thước đất cũng không buông tha, nhưng cũng không thể tìm được tâm pháp mà cao nhân để lại.

    Tầm Thiên đạo trưởng cười nhẹ giải thích.

    - Phá hoại đến trình độ này, cho dù có bí tịch gì cũng đã sớm bị người đầu tiên phát hiện cầm đi, sau đó làm bộ như không phát hiện gì cả, muốn cho người khác lãng phí thời gian.

    Tô Tinh tùy ý nói.

    Tầm Thiên đạo trưởng gật đầu:

    - Đúng là có khả năng này!

    - Nhưng mà di tích này không có cấm chế hay cơ quan gì đó sao?

    Tô Tinh còn nhớ rõ tiểu Côn Ngô kia có dấu Thôn Tinh Giao trong Tinh giới linh thạch, cơ quan vừa vừa được khởi động thì những người xâm nhập dù đã vượt qua tinh kết giới ở cửa động cũng đều sợ hãi chật vật lui bước. Có điều Sơn Thủy di tích này nhìn qua quả thật giống như một phế tích đã bị lãng quên vậy, tường thì nứt như sắp sập, cả căn phòng loang lổ khiến hắn nhịn không được nhớ tới một câu: "Phồn hoa bại tẫn, hư hoa điêu linh." (Cảnh phồn hoa không còn thì mọi thứ phù du đều biến mất)

    - Có lẽ trước kia có, nhưng nhất định là đã bị phá hủy.

    Tầm Thiên đạo trưởng cười dài trả lời.

    - Ồ, không biết đạo trưởng có thể giải được châm ngôn này hay không?

    Tô Tinh lại hỏi.

    - Hổ thẹn, hổ thẹn. Đạo hạnh của bần đạo quá kém cỏi, đến nay vẫn chưa lĩnh ngộ được.

    - Đạo trưởng!

    Gã tu sĩ nhìn Tầm Thiên đạo trưởng tiết lộ cơ mật trong khi tán gẫu cùng Tô Tinh, nhịn không được nhắc nhở một tiếng.

    Tầm Thiên đạo trưởng nhìn Tô Tinh ý bảo xin lỗi rồi lập tức đi qua bên kia. Bọn chúng hạ giọng nói xuống rất thấp, Tô Tinh cũng không nghe được bọn chúng đang nói chuyện gì.

    Ánh mắt Tô Tinh một lần trở lại gian phòng này, dừng lại ở nơi cuối cùng của Sơn Thủy di tích.

    - Công tử, có đoán ra huyền cơ gì trong câu châm ngôn này không?

    Tống Lộ nhìn vẻ mặt như đang tìm kiếm của Tô Tinh, tò mò hỏi.

    - Nơi này liên quan rất nhiều tới Sơn Thủy cổ tích, đáng tiếc bị phá hư đến biến dạng, lại trải qua nhiều năm như vậy, cho dù có manh mối cũng đã bị xoá sạch rồi, muốn tìm cái gì đó có khi còn khó hơn lên trời.

    Tô Tinh chép miệng, dáng vẻ như đã hoàn toàn hết hy vọng.

    Tống Lộ lại có chút thất vọng. Nhìn bộ dạng tiếc nuối của nàng, hắn liền nở nụ cười trêu chọc, thoải mái mở miệng hỏi:

    - Tống Lộ, nàng có biết nơi này tổng cộng có bao nhiêu thứ liên quan đến châm ngôn?

    - Nghe nói là có mười bảy thứ như thế.

    - Nhiều vậy sao?

    Lâm Anh Mi bất ngờ nói.

    - Vẫn thiếu, theo ta biết, có người thậm chí đã tìm ra ba mươi thứ có liên quan đến cái "nhìn non nhìn nước".

    Tống Lộ lắc đầu không tin. Tô Tinh cũng chỉ gật nhẹ, đem sự chú ý đặt trên bích hoạ.

    Nhìn bức Sơn Thủy bích hoạ mà tìm kiếm huyền cơ gần như là điều mà mọi người khi tiến vào di tích đều làm. Tô Tinh thì lại chỉ có hứng thú đánh giá một chút, sau đó lại chạy đông chạy tây ngó nghiêng, bộ dáng rất nhàn nhã chẳng hề để ý, nhìn qua thì chính là không quan tâm.

    - Đạo trưởng?

    Ánh mắt của vị nữ tu sĩ lạnh như băng.

    Tầm Thiên đạo trưởng giơ tay trái lên, ý bảo đừng quá sốt ruột. Lão ta cũng đã tìm kiếm dấu vết còn sót lại ở di tích lâu rồi, những người khác thấy đạo trưởng có thực lực đứng đầu im lặng không nói gì, bọn họ cũng liền trầm mặc.

    Một lát sau, Tô Tinh há mồm ngáp một cái thật to:

    - Anh Mi, chúng ta đi thôi, không có gì đáng xem đâu.

    Tô Tinh xoay người cất bước, Tầm Thiên đạo trưởng vội chắn đường:

    - Vị đạo hữu này xem xong rồi, không biết có nhìn ra cái gì không?

    - Người khác mấy trăm năm cũng chưa nhìn ra, ta mới được mấy tuần trà thì có khả năng nhìn ra cái gì đây.

    Tô Tinh cười đáp, người khác thấy dáng vẻ bề ngoài của hắn liền biết quả thật là đã mất hứng thú với di tích này rồi.

    - Như vậy thì ta cũng không có biện pháp gì.

    Đạo trưởng tiếc nuối nói.

    - Không cần tiễn đâu!

    Tô Tinh mang theo Lâm Anh Mi cùng Tống Lộ bước đi.

    Nụ cười mỉm của Tầm Thiên đạo trưởng liền biến thành nụ cười lạnh, nháy mắt với ba gã đồng bọn. Ba tên tu sĩ lập tức tuân lệnh, lập tức lộ ra vẻ mặt nanh ác.

    - Lên!

    Bốn người cùng quát một tiếng rồi vọt tới.

    Bốn thanh tiểu đao lấp loáng ánh vàng không hề do dự đâm thẳng vào lưng Tô Tinh.

    Tiếng kim loại va chạm vang lên, bốn đạo kim quang bị một đạo hàn mang đánh bật ra.

    Lâm Anh Mi đã sớm đề phòng, xoay người, nhanh như chớp, vừa vung tay lên lập tức hoá giải công kích của cả bốn người.

    - Các vị đạo hữu làm cái gì vậy?

    Tô Tinh cười lạnh.

    Nhìn Lâm Anh Mi nháy mắt đã phá tan đòn công kích, sắc mặt đám người kia liền trầm xuống, nhưng mà nghĩ đến tu vi của cả bốn đều rất cao cường lập tức lại lấy lại bình tĩnh.

    - Chính là muốn thỉnh giáo vị Hàng Tinh giả này, nghênh ngang mang Tinh Tướng xuất hành chẳng lẽ không biết đề phòng nguy hiểm sao?

    Tầm Thiên đạo trưởng cười đểu.

    - A, Tinh Tướng? Các ngươi đang nói cái gì vậy?

    Tống Lộ kinh ngạc thốt lên.

    Tô Tinh nhìn nàng một cái, cảm thấy khuôn mặt nàng không chút thay đổi khi thấy đám tu sĩ này ra tay. Hắn bèn quay lại hỏi:

    - Các hạ có ý gì?

    - Đạo trưởng, nói chuyện cùng tên Hàng Tinh giả phế vật này làm gì? Cứ trực tiếp xông lên mà giết hắn.

    Gã đô con không kiên nhẫn được chém ra một thiết chùy, sát khí ập vào mặt, tiếng gió vun vút chấn động màng nhĩ.

    Tu vi của Tinh Trần trung kỳ không hề giữ lại, toàn bộ phóng ra, muốn một kích lấy mạng hắn.

    Tại nơi không gian hẹp này Tô Tinh không có đường lui, mắt thấy thiết chuỳ kia sẽ nện vào đầu hắn, Tô Tinh vẫn bất động thanh sắc, thậm chí còn có chút không quan tâm.

    Âm thang kim loại va chạm vang lên ở cổ tích tĩnh mịch cổ rất chói tai.

    Một thanh thiết thương màu bạc cản lại thiết chuỳ của gã đo con, chỉ thấy tinh phù loé lên, tóc dài tung bay, một đôi mắt hạnh toả hàn quang ra bốn phía.

    Quả nhiên chính là Lâm Anh Mi giơ ngang thương đứng chắn phía trước.

    - Quả đúng là Tinh Tướng!!!

    Đams tu sĩ kích động kêu lên.

    - Xem bổn đại gia đập ngươi thành thịt vụn đây.

    Tên đô con cười ha ha, tập trung toàn bộ lực lượng lên thiết chùy, tạo cho người ta áp lực như bị núi Thái Sơn đè xuống vậy.

    Một tiếng hừ nhẹ khinh thường, Lâm Anh Mi lắc lắc trường thương xoay ngược lại, ánh sáng lạnh lẽo giống như nụ cười của tử thần xẹt qua.

    Đột nhiên, thiết chùy bị chém thành hai nửa.

    Gã kia đang tươi cười lập tức biến thành kinh ngạc, một loại giác sợ hãi cực độ dâng lên trong lòng, theo bản năng gã muốn dùng thủ đoạn phản kháng, nhưng mà một vật lạnh lẽo đã đâm thẳng vào trái tim gã, cơ thể gã hoàn toàn bất động.

    Căn bản không ai thấy tình thế phát sinh như thế nào.

    Lâm Anh Mi nhẹ nhàng dùng thương ngăn một chuỳ, mũi thương theo đà liền trực tiếp xỏ xuyên qua trái tim gã đô con lộ ra phía sau lưng gã.

    Đám tu sĩ kinh hãi.

    - Cẩn thận, ả là Võ Đấu Tinh Tướng!!!

    Tầm Thiên đạo trưởng cũng có nhãn lực, liếc mắt một cái đã nhìn ra Lâm Anh Mi phi phàm, lập tức cầm phất trần vẫy một cái, một luồng pháp lực Tinh Trần hậu kỳ hùng hậu bắn ra bao trùm khu di tích hẹp.

    Hai gã tu sĩ cũng trước sau xuất hết bản lĩnh của chúng, một thanh phi nhận, một cái phi lăng (tấm lụa) đón gió liền to lên đồng loạt phóng tới Tô Tinh, bọn họ cũng biết để đối phó với Tinh Tướng, giết Hàng Tinh giả là phương pháp đơn giản nhất.

    Lâm Anh Mi cười lạnh, bước chân nhoáng lên một cái, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương dễ dàng một kích đập nát hai pháp khí yếu ớt này. Nhìn thấy pháp khí của mình bị phá hỏng dễ dàng như thế, hai tên tu sĩ nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, lập tức đã biết Tinh Tướng trước mặt không phải là Tinh Trần sơ kỳ đơn giản như vậy.

    - Muốn làm thiếu chủ bị thương, các ngươi còn chưa đủ tư cách!

    Lâm Anh Mi lạnh lùng cất lời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:12.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?


  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,duonghongphuc,kkk3k,Lôi Động Cửu Thiên,Legendbk,megson,mysexylove50,nqtien9x,Tiêu Dao Nhân,
  9. #15
    Tiếu Ngạo Nhân's Avatar
    Tiếu Ngạo Nhân Đang Ngoại tuyến ܓܨŤiếµღŤiếµ⎠
    ♥ Hào Hoa ♥ Phong Nhã ♥
    Tiểu Thiên Tài
    Thi Sĩ
    Ngày tham gia
    May 2016
    Đang ở
    Văn uyên các
    Bài viết
    3,363
    Xu
    11,456

    Mặc định

    108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn
    Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
    Dịch: Tiếu Ngạo Nhân
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chương 15: Thiên Ti Vạn Lũ Triền Ti thuật.


    - Lâm Xung, nàng ta là Báo tử đầu Lâm Xung!!!

    Nhìn thanh Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương kia, Tầm Thiên đạo trưởng hoảng sợ kêu lên.

    - Không có khả năng, Lâm Xung làm sao có thể ký khế ước Đấu Tinh!!!

    Hai tên tu sĩ còn lại cũng kinh hoảng vô cùng, nữ tu sĩ lúc trước còn tỏ vẻ cho dù thật sự gặp phải Lâm Xung cũng không sao cả giờ vừa nghe đại dang Thiên Hùng, quả thực đã bị dọa cho vỡ mật.

    - Đừng hoảng hốt, lập tức giết chết khế chủ của cô ta!

    Vẫn là Tầm Thiên đạo trưởng bình tĩnh nhất, lão cũng trấn định lại rất nhanh, chỉ thấy phất trần liên tục vung lên, vài đạo tấm lụa màu trắng liền theo phất trần mà phóng ra, hóa thành hình rồng rắn.

    - Thiên Cương bắc đẩu, vô lượng trần lâu, đi!

    Tầm Thiên lão đạo lẩm bẩm, phất trần nhất thời uốn lượn như vật sống, ngàn vạn lốc xoáy được tạo ra từ tơ trắng quấn lấy nhau, hình rồng rắn trổ hết tài năng trong cơn lốc, linh lực hoá thành những sợi tơ mảnh.

    Hai gã tu sĩ còn lại thấy vậy, cũng không chút do dự xuất ra đòn sát thủ. Một cái vòng xanh biếc từ cổ tay nữ tử bay ra, phút chố đã hoá to toàn khu đất, vòng tay phát ra ánh sáng lục trong suốt đánh tới Tô Tinh, nam tử cũng xuất ra một thanh mác nhỏ, lưỡi mác dài ba tấc từ lòng bàn tay gã vọt tới, đón gió liền phóng to thành hình một lưỡi mác trung bình. Tuy rằng đều là pháp khí cấp thấp, nhưng bọn chúng đưa toàn bộ pháp lực vào, khí thế cũng rất đáng sợ.

    - Anh Mi, cẩn thận một chút!

    Tô Tinh dặn một tiếng.

    Lâm Anh Mi khóe môi nhếch một nụ cười khinh thường, trường thương rung lên, hàn quang từ đầu thương phát ra, chỉ thấy nàng bước một bước dài, hàn quang tầng tầng giống như có một cỗ hấp lực hút hết mọi vật phẩm vậy.

    Thương hoa vũ động.

    Vòng tay xanh biếc phát ra tiếng vỡ vụn, bị một thương chém thành bột phấn. Lưỡi mác tốc độ cực nhanh nhưng cũng không thể may mắn thoát khỏi thế công của Lâm Anh Mi, cán thương vung lên, ngăn cản lưỡi mác, lưỡi mác liền bị hàn quang chém làm đôi.

    Hai tên tu sĩ hoảng hốt, tuy biết rằng Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung dũng mãnh vô địch, thiên hạ vô song, nhưng mà chiến lực cao tới mức khiến bọn chúng không thể chống nổi một kích của nàng vẫn là ngoài sức tưởng tượng, nhất là lúc này nàng còn đang chịu hạn chế của khế ước Đấu Tinh, tình hình này thì Thiên Hùng tinh mới là người có thực lực đỉnh cấp, xa không thể với tới. Trong lòng thất kinh, hai người theo bản năng xoay người muốn chạy.

    - Đạo hữu mau dừng bước!!!

    Tầm Thiên lão đạo lớn tiếng kêu lên.

    Một tiếng hét thảm.

    Nữ tử vừa xoay người, thân thể nháy mắt đã xuất hiện một nhược điểm trí mạng, Lâm Anh Mi không chút khách khí, một thương đâm xuyên qua. Nam tử nghe thấy, lập tức vội xoay người chạy tiếp, Lâm Anh Mi lại công kích lần thứ hai. Còn chưa thấy rõ ràng, ánh mắt gã liền hoa lên, cổ chợt lạnh, một thanh nhận sắc bén xuyên qua cổ họng gã, trực tiếp tử vong.

    Máu tươi từ miệng tuôn ra, nam tử trợn to hai mắt, tựa hồ không thể tin được mình lại chết như vậy.

    Tầm Thiên đạo trưởng sắc mặt khó coi tới cực điểm, không nghĩ tới Tinh Tướng cường hãn như thế, vừa đối mặt đã lấy mạng ba tên đồng bọn, lập tức cũng không do dự, pháp lực của Tinh Trần hậu kỳ không giữ lại chút nào, những sợi tơ trên phất trần hóa thành Giao Long bao trùm không gian.

    Tống Lộ sợ tới mức vội vàng chạy lại núp sau lưng Tô Tinh. Lâm Anh Mi rút trường thương lại, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương tiếp tục chém tới.

    Bạch ti lập tức quấn lấy vũ khí của nàng, cho dù nàng thúc dục thế nào cũng không động đậy được, vừa thấy pháp thuật của mình có tác dụng, lão đạo nhe răng cười:

    - Phược Long trần là Tinh Vân pháp khí, cho dù ngươi là Thiên Hùng tinh cũng không thể không chết! "Thiên Ti Vạn Lũ Triền Ti thuật", Đi!!!

    Bạch ti như hiểu lệnh, quay cuồng mãnh liệt, tựa như Giao Long xuất hải, khí thế làm cho người ta sợ hãi.

    Trong chớp mắt, toàn bộ căn phòng bị bạch ti bao trùm.

    Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương của Lâm Anh Mi hoàn toàn bị cuốn lấy, đối phương có tu vi Tinh Trần hậu kỳ cộng thêm Tinh Vân pháp khí trợ trận, Báo Tử Đầu cũng chỉ có thể rời tay lui đến bên người thiếu chủ.

    - Thiếu chủ, đi mau!

    - Bây giờ đến phiên ta bảo vệ cho nàng.

    Tô Tinh bình tĩnh nhìn chằm chằm Giao Long đang chồm tới.

    Tầm Thiên đạo trưởng cười lạnh:

    - Tên Hàng Tinh giả vô năng như ngươi cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, hôm nay bần đạo phải khiến ngươi hối hận!

    Lão liền đọc khẩu quyết, bạch ti của Phược Long trần càng ngày càng dày đặc, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương rất nhanh đã bị cắn nuốt, phát ra hàn quang sắc bén, tất nhiên đã bị tổn thương.

    Tô Tinh tức giận cau mày tiến nhanh về phía trước một bước. Đột nhiên cơ thể hắn tựa như hơi nước, từ từ biến mất.

    Tầm Thiên đạo trưởng bị dọa ngây người.

    Đây là độn pháp gì???

    Không cảm nhận được quá trình thi triển độn pháp, Tô Tinh liền biến mất ngay trước mắt lão.

    Tầm Thiên đạo trưởng vội vàng vận thần niệm.

    Đúng lúc này, đến từ sau lưng truyền đến sát ý lạnh như băng.

    Không tốt! !

    Tầm Thiên đạo trưởng sợ hãi, mắt thấy Tô Tinh đã xuất hiện phía sau lưng mình, trong tay hắn cầm một thanh pháp khí màu bạc. Tuy rằng Phược Long trần của lão dùng để niệm Thiên Ti Vạn Lũ Triền Ti thuật thì lợi hại mười phần, nhưng mà ở cái không gian hẹp thế này lại có một nhược điểm trí mạng, bởi vì không gian có trở ngại, khiến Thiên Ti Vạn Lũ có thể bức đối phương vào góc chết, nhưng mà phía sau lão thì lại chính là sơ hở, nếu một đứa trẻ con đứng phía sau lão cũng đều có thể tiễn lão đi chầu Diêm Vương.

    Tầm Thiên đạo trưởng tốt xấu gì cũng có tu vi Tinh Trần hậu kỳ đỉnh phong, đương nhiên sẽ không chật vật như thế, cảm giác được Tô Tinh quỷ dị xuất hiện ở sau lưng, tay trái lão liền vội vàng xuất ra chỉ quyết.

    Tay phải Tô Tinh giơ Ngân Kiếm lên.

    Đoàng!!!

    Ngân quang xẹt qua một bên mắt của Tầm Thiên đạo trưởng, làm vang lên tiếng xương đầu bị xuyên thấu.

    Lão há miệng, còn không tin nổi sự việc phát sinh trước mắt mình. Cũng khó trách được, cái gọi là Tinh Trần pháp khí là pháp khí cấp thấp nhất ở Lương Sơn đại lục, chỉ có đám Tinh giả kém cỏi mới sử dụng, chẳng qua bọn họ đưa thêm tinh lực hoặc pháp lực vào đó để tăng thêm sức mạnh, một số thậm chí có thể khống chế kích thước mà thôi. Tuy rằng những pháp khí này nhìn chói mắt, nhưng khi đối mặt với pháp khí chân chính sẽ không chịu được một kích. Ví dụ như Thiên mệnh vũ khí "Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương" của Lâm Anh Mi có thể dễ dàng chém nát mấy thứ này.

    Có điều đối với Tầm Thiên đạo trưởng mà nói, Tô Tinh sử dụng pháp khí bình sinh hiếm thấy, chỉ nghe tiếng nổ đanh gọn, một tia sáng màu bạc vọt ra từ trong nòng của "pháp khí", tốc độ của luồng sáng bạc này quá nhanh, cơ hồ còn chưa nghe hết âm thanh thì nó đã tới trước mắt lão rồi, loại này tốc độ này cho dù là Tinh Vân pháp khí cũng không hơn được.

    Tầm Thiên đạo trưởng cũng không hổ là tu sĩ Tinh Trần hậu kỳ, trúng một viên đạn còn chưa ngã xuống ngay, lão hét lớn một tiếng, tay vẫn có thể cử động, Phược Long trần nhất thời vung lên, bắn ra những sợi tơ mang hàn quang.

    Đoàng!!!

    Đầu của Tầm Thiên đạo trưởng bị viên đạn đẩy lậy ra sau, mắt còn lại liền bị xuyên qua.

    Lại là cảm giác không thể thấy rõ này, lão cũng không thể điều khiển hàn quang trên Phược Long trần được nữa.

    - Ta... không... cam... tâm... Aaaaa....

    Tầm Thiên đạo trưởng thét lên, đồng tử trợn to, chết không nhắm mắt.

    Lão vừa chết thì pháp lực cũng tiêu tan, Phược Long trần trong tay rơi xuống đất, Giao Long khó thế rợp trời dần ảm đạm, dần trở nên ngoan ngoãn, lát sau lại ẩn vào phất trần.

    Tô Tinh giơ súng lên thổi một hơi rồi thu lại, đến bên thi thể tên đạo sĩ.

    Lâm Anh Mi thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, nhặt lên Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương của mình rồi cũng nhích lại gần. Còn Tống Lộ thì ngây ra như phỗng, không biết đã phát sinh chuyện gì, bởi vì bạch ti cản trở tầm mắt, ở phía sau gã đạo sĩ phát sinh chuyện gì cũng không thấy được, chỉ nghe một tiếng vang kỳ quái là lão đã ngỏm rồi.

    Nhìn Tô Tinh, sự kinh ngạc trong mắt Tống Lộ phút chốc biến mất sạch sẽ, đôi mắt trong trẻo lộ ra nét cười quỷ dị, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hãy nhấn vào nút thanks, vì chúng ta cảm ơn trước hết chính là công lao, cống hiến và hăng hái bỏ sức lực + thời gian ra dịch thuật "free" để độc giả có cái đọc "free". Nếu bạn đã ngó qua và đọc thì tại sao không nhấn nút thanks chứ!
    Góp ý, báo lỗi, đăng ký dịch xin vào đây:

    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134438
    Bàn luận xin vào chỗ này:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=134439
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Ngạo Nhân, ngày 08-08-2016 lúc 13:13.
    Ngắm hoa khoe sắc lúc chưa say. Uống đẫy, hoa theo gió khẽ bay
    Thiên hạ chớ cười ta loạng quạng, ta cười thiên hạ thấu chăng này?

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,duonghongphuc,Legendbk,megson,mysexylove50,nqtien9x,onggia_7x,Tiêu Dao Nhân,
Trang 3 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status