TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 14 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 67

Chủ đề: [Sưu Tầm] Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    253
    Xu
    0

    Mặc định [Sưu Tầm] Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà


    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1017: Alice kích tình
    Tác Giả : Lý Tiểu Tà

    Nguồn: http://sieucapthuankhiet.com/
    Dịch :
    Thỏ

    Vừa mở cửa, Hướng Nhật liền liếc ngay thấy tình cảnh bên ngoài.

    Thiếu niên mập quay lưng về phía nhà, liên tục khoa chân múa tay. Đối diện hắn là bốn tên nhóc nhìn có vẻ trạc tuổi. Nghe được tiếng mở cửa, đám nhóc đồng thời cùng nhau nhìn lại, thiếu niên mập cũng quay đầu nhìn sang. Thấy Hướng Nhật, biểu tình đám nhóc trở nên vô cùng đặc sắc.

    Thiếu niên mập khuôn mặt đầy tuyệt vọng xen lẫn xấu hổ, trong khi bốn tên kia chỉ chợt kinh ngạc một lúc, ngay lập tức cười lên ha hả.

    - Anh họ mày đây hả? Thằng bitch Tom. Ha ha ha... Tao sợ vãi cả l*n, mày đừng bảo anh mày bẻ cổ tao nhé, tao chết mất!
    Cầm đầu đám thiếu niên là một thằng tóc vàng mặt đầy tàn nhang, nở nụ cười đầy châm biếm chỉ về phía Hướng Nhật.

    Mặt không đổi sắc, Hướng Nhật nhẹ nhàng đi tới bên cạnh thằng nhóc mập, vỗ vỗ vai:
    - Tom, mấy tên này là bạn em à?

    - Không phải việc của anh!

    Có thế là do Hướng Nhật xuất hiện khiến hắn bị mất hết mặt mũi, tên mập dường như quên bản thân vừa lấy 100 đô từ "người nào đó". Hướng Nhật sờ sờ mũi, có chút lúng túng, không phải có lòng tốt mà còn bị chửi sao? Nếu thằng nhóc này không phải em họ Alice, hắn đã mặc kệ lâu rồi.

    - E hèm, ngươi là anh họ của Tom? Tên gì vậy, ngươi là... người Ấn Độ hả?
    Thấy thiếu niên mập và Hướng Nhật quan hệ có vẻ không được hỏa hợp, tên nhóc mặt tàn nhang đối với Hướng Nhật nổi lên hứng thú.

    - Người Ấn Độ?!

    Hướng Nhật nhíu mày một cái, thằng tiểu tử này không phải mắt cận thì hẳn là bị mù màu, hắn và đám người Ấn Độ khác nhau liếc một cái cũng có thể phân biệt được. Hắn quan sát lại mấy đứa nhóc một lượt, hỏi:
    - Các ngươi là bạn của Tom?

    Vừa hỏi câu này, bao nhiêu cái trợn mắt tức giận lập tức đổ dồn về phía thiếu niên mập.

    - Bạn??? À, đúng rồi, ngươi nói đúng lắm. Chúng tao vốn là bạn bè, con chó... à không, Tom mới vừa nãy rời khỏi, chúng tao không chịu được phải tới tìm nó.

    Tên mặt tàn nhang hài hước nhìn thiếu niên mập, tên mập thấy vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng:
    - Con chó Kingson, cả nhà mày đều là lũ chó.

    - Hắc hắc, ngươi thấy rồi đó, hắn đối với lòng hữu nghị của chúng ta dường như không để vào mắt, nếu đã vậy, chúng ta đành phải mang hắn đi thôi. Ừm, phải đi tới nơi nào đó "tâm sự" một lát, để hắn nhớ lại "tình hữu nghị" của chúng ta.

    Tên mặt tàn nhang nhìn Hướng Nhật, vung tay lên, ba tên thiếu niên đô con sau lưng hắn lập tức đi về phía thiếu niên mập. Tên mập ban nãy ngoài miệng mắng chửi thống khoái, nhưng đến khi đối phương thật sự động thủ, hắn bắt đầu sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau, trốn thẳng sau lưng Hướng Nhật. Hướng Nhật đứng trước người hắn, cản lại ba tên đô con:
    - Xin lỗi nhé, các ngươi không thể mang hắn đi.

    - Hừ, thằng Ấn Độ, mày định xen vào chuyện người khác à?

    Thiếu niên mặt tàn nhang nhìn chằm chằm Hướng Nhật, lộ ra biểu tình đe dọa. Hướng Nhật vẫn thản nhiên:
    - Đầu tiên cần nói rõ một chút, tao không phải người Ấn Độ. Thứ hai, Tom là biểu đệ của tao nên cái này không tính là xen vào chuyện người khác. Nếu như tụi mày dám dẫn nó đi, đừng trách tao bẻ gãy cổ từng thằng!

    - Ha ha ha, thằng Ấn Độ, mày nói chuyện hài vãi l*n. Tom, mày quả nhiên có thằng anh họ trâu bò đó, chúng tao sợ vãi đái ra rồi đây nè. Ha ha...

    Thằng mặt tàn nhang điên cuồng cười to, tên mập bị cười nhạo thì chỉ muốn đào một cái lỗ nào mà chui xuống, thiếu điều muốn trình bày người nào đó không phải là anh họ của hắn.

    Nhưng Hướng Nhật đã giành trước mở miệng:
    - Kingson đúng không? Tao cho mày hai lựa chọn nhé? Một là mày tự cút, hai là tao làm tụi mày cút, thế nào?

    - Cái đ*t con mẹ mày thằng Ấn Đ...

    Thiếu niên mặt tàn nhang giận dữ, chưa kịp chửi hết câu thì ánh mặt trợn lên, tựa hồ như thấy quỷ, không nói nên lời. Bởi vì Hướng Nhật trước mặt hắn đột nhiên biến mất không còn chút bóng dáng. Mấy người còn lại cũng giật thót một cái, tên mập cũng chỉ đờ người ra.

    - Vậy ý mày là mày chọn cách thứ hai phải không?

    Hướng Nhật thuấn di đến bên người mặt tàn nhang, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.

    - ...Mày, mày, mày làm sao tới đây?
    Mặt tàn nhang căn bản không chú ý đến lời của Hướng Nhật, đối phương đột nhiên biến mất, bất thình lình xuất hiện bên cạnh hắn, cả đời hắn chưa bao giờ gặp chuyện quỷ dị như vậy.

    - Làm sao tới à? Như thế này thôi.
    Hướng Nhật vừa trả lờim buông bả vai hắn, lại thuấn di trở về vị trí ban đầu. Một màn này triệt để chấn trụ đám thiếu niên, Tom càng bị sợ hết hồn, bởi vì một chỗ không người đột nhiên mọc ra một người, loại cảm giác này cứ như trong phim kinh dị.

    - Đây... đây là siêu năng lực?
    Tên mặt tàn nhang không thể không tin, thân thể bắt đầu run rẩy.

    - Không, đây là công phu Trung Quốc!

    Hướng Nhật cười cười, dĩ nhiên không phải khoe khoang, chỉ là hắn muốn dọa lui mấy đám nhóc con này, hắn nói tiếp:
    - Cho nên, tao thấy chúng mày nên rời đi là vừa.

    - Mày, mày không được dọa tụi tao.
    Giọng run run, tên mặt tàn nhang vẫn chưa chịu rời đi. Hướng Nhật khẽ chau mày, hắn ngay cả thuấn di cũng lộ ra rồi mà không khiến tụi nhóc biết khó mà lui? Hay do năng lực tiếp nhận của bọn này mạnh thế?

    - Cút nhanh, không chịu cút, cẩn thận anh tao dùng kungfu Tàu bẻ cổ tụi mày!

    Tom lần nữa hùng hổ hẳn lên, vênh mặt chỉ vào đám người mặt tàn nhang. Bọn họ quả thật bị dọa sợ, nhanh chóng lui về phía sau, đề phòng Hướng Nhật động tay động chân.

    Mặt đối mặt trong chốc lát, tên mặt tàn nhang cắn răng, buông một câu ngoan độc:
    - Bitch Tom, trở lại trường mày sẽ biết tay tao.

    Dứt lời, đám nhóc kia vội vã bỏ đi.

    - Chó Kingson, tao sợ cc tụi mày à!
    Tom lớn tiếng với theo nhưng đám người kia đã đi rất xa. Hướng Nhật thấy mọi chuyển đã ổn thỏa, quay người trở lại vào nhà. Tom cũng không rời đi, lẽo đeo theo chân hắn.

    - Jack, sao rồi?
    Alice tiến lên ân cần hỏi han.

    - Ok cả rồi.
    Hướng Nhật gật gật đầu, liếc mắt về Tom đang đứng phía sau:

    - Này ku, sao còn chưa đi?

    Tom có chút ngượng ngùng, không biết trả lời làm sao, phỏng chừng vì thái độ trở mặt ban nãy của mình mà cảm thấy lúng túng.

    - Tom, nhớ lần sau không được đánh lộn nữa, chú Salmon và thím Eva sẽ lo lắng.
    Alice vỗ vỗ bả vai của hắn khuyên nhủ.

    - Em biết rồi chị.
    Tom rất khôn khéo gật đầu, hoàn toàn không vì mấy lời dạy dỗ mà tỏ ra bộ dáng khó chịu. Hướng Nhật cũng được biết, hóa ra tiểu tử mập này là con trai của đôi vợ chồng kỳ quái kia. Trong lòng hắn ngược lại không hối hận vì đã giúp đỡ, dẫu sao hắn chỉ là không vừa mắt đôi vợ chồng kia, không đến mức ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.

    - Được rồi, Tom, nếu không còn chuyện gì thì em đi đi, lầu sau lại ghé chơi.
    Dạy dỗ Tom xong, Alice muốn đuổi hắn đi ngay lập tức. Tom có chút chần chờ, nhìn Hướng Nhật mấy lần, mấp máy định nói gì nhưng cuối cùng không có nói ra.

    Nhìn Tom vừa rời khỏi, Alice trở nên hưng phấn, mặt đỏ ửng nắm tay Hướng Nhật kéo đi:
    - Jack, vào phòng em đi, chúng ta còn có chuyện phải làm...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Tác giả Lý Tiểu Tà chính chủ bộ ĐCLM giờ đã đổi tên Đỉnh Cấp Dị Năng Học Đường này đã viết trở lại rồi nhé mọi người trước drop từ chương 1016 , còn những chương 1017 -> 1059 up từ trước thì tác giả khác viết nha giờ chính chủ đã trở lại mong anh em ủng hộ để lão Tà viết tiếp cho END
    link tiếng Trung : http://www.uukanshu.com/b/39473/
    http://chuangshi.qq.com/bk/ds/100091...AB%A0%E8%8A%82
    *** Đôi lời tác giả ***
    P/s: Liên quan tới vấn đề "ém chương", xin giải thích một chút.

    Đúng là mấy năm qua, trước kia nguyên nhân ta dừng bút có lẽ nhiều bạn đọc đã biết, có một chút nhân tố mang tính cưỡng chế. Thậm chí ta chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục, vậy nên ém chương là có, trước kia ta cũng viết thêm được một ít, tầm mấy chục chương sau, nhưng phần lớn là viết nhanh chưa chỉnh sửa nên cần hiệu chỉnh lại, hoặc thay đổi nội dung thêm thắt tình tiết mới. Hơn nữa, ta còn đang viết thêm một bộ khác, mỗi ngày ra 3 chương, nên với quyển "Đỉnh Cấp Lưu Manh" này cũng chỉ có thể không ngừng cố gắng. Cám ơn mọi người đã ủng hộ.
    Lần sửa cuối bởi chantinhyeu, ngày 20-10-2016 lúc 19:07.
    ---QC---


  2. Bài viết được 45 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Anhnhatno1,bangbeng,buitienphat,Con Chuột,daicaxomlieu,danangcity,david19,devilish12,emperor7484,haclongmap,hautu94,heroatpro,hoanglinh0211,hoanglinh1305,hoangmo91,horusvn84,huycan01,kinebr87,kotane,lekieutien,marineboy,megia100,meo1996,mic21,nhocvui,nvccanh,o014120o,pisces113,quangheo,Quangtrung,quânkhuthủđô,Ryu Kenshin,sanhdcnc,SilverTsubasa,TanAnh,thach hao,Thạch Hạo,Thần Lười,thuybinhk47,tui,tung27101990,tupro93haha,Vietvan1990,vo_danhxxx,Zoro_NDK,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    253
    Xu
    0

    Mặc định


    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1018: Lời mời gặp mặt
    Tác Giả : Lý Tiểu Tà

    Nguồn: http://sieucapthuankhiet.com/
    Dịch :
    Thỏ

    Đây không phải lần đầu tiên Hướng Nhật vào phòng ngủ của Alice, nhớ lần trước hắn suýt chút nữa đã bị quyến rũ mà trao thân.

    Chẳng qua đối mặt với tình huống hiện tại, quả thực trong lòng hắn có chút thấp thỏm, không biết tí nữa nếu như Alice đòi ấy... mình có nên cự tuyệt hay là không.

    Từ phía sau nhìn lại, Alice mặc một chiếc quần jeans đen bó sát, ngắn không thể ngắn hơn được nữa, lộ ra đôi chân thon dài mịn màng, vóc người đầy đặn quyến rũ lòng người, mái tóc dài màu bạch kim xõa xuống sau lưng.

    Sau khi tiến vào phòng ngủ, Alice liền trực tiếp cởi dép nhảy lên giường:
    - Jack, mau lại đây với em.

    Trong lòng Hướng Nhật tim đập thình thịch không ngừng, hai chân như bị thôi miên đi tới mép giường.

    Nhưng rất nhanh hắn mới biết mình đã hiểu nhầm, Alice quỳ ở trên giường cũng không phải làm thứ mà hắn tưởng tượng, nàng bày ra một đống thùng giấy lớn nhỏ và nói:
    - Jack, giúp em một chút.

    - Những cái này là gì đây?
    Hướng Nhật không khỏi hiếu kỳ.

    - Vì chuẩn bị qua Trung Quốc định cư, em định đem đồ không dùng tới cho hàng xóm hay bạn bè gì đó.
    Alice chỉ vào đống thùng giấy giải thích.

    - À, anh phải làm sao để giúp em?

    - Sắp xếp lại đống đó hộ em là được, mấy thứ không dùng tới thì bỏ sang một bên.

    - Được.

    Có rất nhiều đồ cần sắp xếp, còn phải phân chia ra từng loại, Hướng Nhật đại khái quan sát một chút, có quần áo, đồ chơi, trang sức rẻ tiền, còn có voucher của mấy loại nhà hàng. Bình thường Alice đều cẩn thận cất giữ, bởi vì không thể mang theo khi qua Trung Quốc, nàng mới cho lại bọn họ.

    Hai người dọn dẹp một hồi, tầm một tiếng đã hoàn thành xong.

    Alice rót cho hắn một ly cafe để giữ tỉnh táo, bản thân nàng đi tới bàn đọc sách viết từng thẻ tên ứng với từng thùng đồ, chuẩn bị đưa cho từng người.

    Vừa nhâm nhi ly cafe, một bên nhìn nàng tất bật lên xuống, trong lòng hắn bỗng trở nên yên bình kì lạ. Hơn hết Alice gọi hắn vào phòng cũng không phải để làm chuyện đó, khiến hắn an tâm hơn, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút thất lạc.

    Uống được nửa ly, Hướng Nhật chợt nhíu mày, hắn mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên, nhưng do Alice đang bên trong phòng ngủ, cửa đóng kín nên nàng không thể nghe thấy.

    - Alice, hình như có ai vừa nhấn chuông cửa, mẹ em về rồi hả?
    Hướng Nhật hỏi Alice còn đang bận rộn.

    - Đâu có, mẹ em có mang theo chìa khóa nhà mà.

    Alice lắc đầu, xoay người lại nhìn hắn ý cười ngọt ngào:
    - Anh mở cửa hộ em đi, Jack.

    - Ừm.
    Hướng Nhật bỏ ly cafe xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

    ....

    Mở cửa ra, bên ngoài là một đôi trai gái lạ mặt, xem chừng tuổi tác không lớn, cũng sàn sàn so với Alice, tầm hơn hai mươi.

    Hai người nọ cũng là người da trắng, nam cao một mét tám, tướng mạo có thể coi là anh tuấn, nữ nhìn có nét hao hao giống người nam, mặc dù nhan sắc có vẻ bình thường, nhưng dáng người phải nói là cực phẩm, cao gần mét bảy lăm, trước cao sau vểnh, vô cùng hoàn mỹ.

    - Xin chào, anh là...
    Hai người nhìn thấy Hướng Nhật cũng hơi kinh ngạc, do đây là một thiếu niên xa lạ họ chưa từng gặp qua, nhìn qua có vẻ là gốc châu Á.

    - Tôi là Jack, xin hỏi có chuyện gì không?
    Hướng Nhật suy đoán hai người này có thể là người quen của Alice nên tỏ ra bộ dáng điềm tĩnh.

    - Nơi này là nhà Steve phải không?
    Người đàn ông mang theo nghi ngờ hỏi, tựa hồ còn muốn đi ra ngoài xác nhận lại số nhà trước cửa.

    - Đúng vậy, các người tìm đúng rồi.
    Hướng Nhật gật gật đầu, Alice đúng là mang họ Steve.

    - Vậy thì tốt quá.
    Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, còn cô gái bên cạnh thì bắt đầu tò mò đánh giá Hướng Nhật.

    - Tôi là Abigail, đây là em gái, Amanda, xin hỏi Alice có nhà không?

    - Các người tìm Alice sao? Nàng đang ở trong phòng, đợi chút tôi đi gọi.
    Nguyên lai là bạn của Alice, Hướng Nhật nhanh chóng quay về phòng ngủ gọi nàng ra.

    Alice thấy hai người đứng ngoài cửa, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng kinh ngạc vẫn là chủ yếu:
    - Abigail, Amanda, sao các cậu lại tới tìm mình?

    - Là thế này, Alice, tối nay nhà chúng ta có một buổi tụ họp, mời rất nhiều bạn học trước kia, cho nên hy vọng em có thể tới tham dự.
    Abigail có chút vui vẻ nói.

    - Không sai, Alice, tối nay sẽ có nhiều anh đẹp trai xuất hiện, bạn mà không đi sẽ là một thiệt thòi lớn.
    Thân là em gái, Amanda cũng lên tiếng phụ họa.

    Alice hơi chần chờ, nhìn sang nam nhân bên cạnh.

    Hướng Nhật hiểu ý, hắn biết nàng muốn đi nhưng muốn trưng cầu ý kiến của hắn, thầm nghĩ đây có lẽ là buổi gặp mặt bạn bè cuối cùng bên này, hắn không thể nào từ chối, cũng không có quyền bắt nàng phải từ chối.

    - Đi đi Alice, em nên thư giãn một chút.

    - Jack, anh đi cùng em nhé?
    Alice mặt đầy mong đợi nhìn hắn.

    - Cái này...
    Hướng Nhật không nghĩ tới hắn cũng bị cuốn vào, vốn tối nay hắn định qua nhà Richard một chuyến, giải quyết chuyện hôn sự của Monica, nhưng do đã làm thỏa thuận với K, chuyện đó giao cho K giải quyết, tính ra tối nay hắn cũng không phải là bận, nhưng hắn vẫn lo lắng có thể bị chuyện gì đó trì hoãn.

    - Jack, nếu anh có việc bận thì thôi, em tự đi được.
    Alice thấy hắn do dự, dù ngoài miệng hào phóng nhưng trong sắc mặt thất vọng thấy rõ.

    - Không, anh chỉ nghĩ mình là người ngoài, anh có thể tham dự sao?
    Hướng Nhật vội vàng trả lời, hắn không muốn để người phụ nữ của mình phải thất vọng.

    Khuôn mặt Alice đầy ngạc nhiên, mừng rỡ gật đầu liên tục:
    - Dĩ nhiên được mà, đúng không Amanda.

    Nói xong lời này, nàng đưa mắt qua phía hai anh em nhà kia.

    - Ừ, chúng ta đang cần nhiều khách tham gia, nếu như anh... xin lỗi, anh tên là?
    Amanda nén lại sự nghi ngờ trong lòng hỏi, mới vừa rồi hai người bọn họ còn tưởng người châu Á này là nhà Steve mời tới làm công, nhưng nhìn biển hiện của Alice, rõ ràng là không bình thường, Alice rất để ý ý kiến của hắn.

    - Anh ấy là Jack, là bạn trai mình.
    Alice giành Hướng Nhật trả lời trước.

    - Bạn trai?!
    Hai anh em nhà kia nhất thời chấn kinh, nhất là Abigail, mặt hắn vừa lộ ra bộ dáng không thể tin cùng thất lạc.

    - Bạn trai?! Alice, bạn chắc chứ?

    - Đúng vậy, mình chắn chắn!

    Alice nghiêm túc gật đầu, bổ sung thêm:
    - Thật ra, ta còn chuẩn bị theo anh ấy qua Trung Quốc định cư.

    - A...

    Hai anh em nhà này lần nữa bị shock, Amanda hỏi:
    - Chuyện này cha mẹ bạn biết không?

    - Nhà mình đã nói chuyện hết cả rồi, ba mẹ mình cũng đồng ý cho ta qua đó.
    Alice tỏ ra hưng phấn.

    - Vậy hai người... Alice à, hắn nhìn so với em còn nhỏ hơn mấy tuổi đó.
    Abigail hiển nhiên vẫn không chấp nhận được việc Alice có bạn trai, với hắn chuyện này vô cùng đả kích.

    Alice lắc đầu đáp:
    - Chẳng qua là bề ngoài... trẻ vậy thôi. Thực tế tuổi anh ấy không chênh lệch bao nhiêu cả.

    - Phải không?

    Amanda hơi hoài nghi:
    - Người Trung Quốc nhìn già hơn so với bên ngoài vậy sao?

    - Alice...

    Abigail đứng bên cạnh còn muốn nói gì nữa nhưng Amanda đã ôm cánh tay hắn chào từ biệt:
    - Được rồi, tụi mình đi đây, Alice, hôm đó 7h tối nhé, ở nhà mình, rất hoan nghênh hai người.

    - Chúng mình sẽ tới đúng giờ.
    Alice vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn hai người đối phương rời đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi darkness_2204, ngày 11-06-2016 lúc 10:50.

  4. Bài viết được 55 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ahieu,Anhnhatno1,bangbeng,bautroido,bopday2004,buitienphat,conbomachoi,cyberkrin,danangcity,david19,devilish12,dinhtien123,doicom123,emperor7484,Frozen96eart,gacon260890,gakobitmiss,haclongmap,haittgo,heroatpro,hoanghuy_mk,hoanglinh0211,hoangmo91,htluu,huntertyvn12,huycan01,kinebr87,kotane,langbem,lekieutien,LostFire,marineboy,meo1996,mic21,MrVIIT,nvccanh,o014120o,peskock,pisces113,quânkhuthủđô,quocnguyenquoc,rickvn112,Ryu Kenshin,sanhdcnc,SilverTsubasa,sumosumo,TanAnh,thehells,thuynga5687,tqbq88,tung27101990,tupro93haha,Vietvan1990,vo_danhxxx,Zoro_NDK,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    253
    Xu
    0

    Mặc định


    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1019: Bị bỏ rơi
    Tác Giả : Lý Tiểu Tà

    Nguồn: http://sieucapthuankhiet.com/
    Dịch :
    Thỏ

    Đợi ở nhà Alice tới gần bảy giờ tối, sau khi gặp mặt cha mẹ nàng chào hỏi, Hướng Nhật dưới sự chỉ dẫn của Alice qua nhà bạn nàng tham gia tụ họp.

    Họp lớp này không có kiểu cách như những buổi liên hoan khiêu vũ, cần ăn diện chỉnh trang; chỉ cần tùy tiện mặc sao cho thoải mái là ổn.

    Chính vì vậy, quần áo mặc hàng ngày Hướng Nhật cũng không cần thay đổi, thậm chí Alice cũng để nguyên quần shorts như ở nhà, chỉ khoác thêm một lớp áo khoác mỏng, hai người liền bắt đầu khởi hành.

    Nhà của Abigail cũng không xa, nằm ở khu vực gần đó, hai người đi bộ tầm hơn mười phút đã đến.

    So với nhà Alice, nhà của đối phương rộng rãi hơn hẳn, trước cửa nhà có một cái sân cỏ rất lớn.

    Nhà lớn như vậy, cộng thêm hai tầng lầu, nhìn qua giống như một căn biệt thự. Từ điểm này có thể nhận ra nhà tên Abigail so với giai cấp trung lưu còn giàu có hơn nhiều lắm.

    Đẩy ra hai cánh cửa thủy tinh đi vào mới phát hiện người ở bên trong đã tới rất nhiều, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo.

    Trái một đám, phải một đám, đa phần là người quen hay người có quan hệ thân mật với nhau tụ lại một chỗ, đang trò chuyện về chủ đề hay nội dung gì đó một cách hứng thú.

    Sự xuất hiện của Hướng Nhật và Alice thu hút sự chú ý của không ít người, dọc đường đi không ngừng có người vẫy tay chào hỏi. Một người đẹp đi cùng một thiếu niên gốc châu Á, tổ hợp như vậy quả thực có chút quái dị.

    - Hi! Good evening, người đẹp, mang em trai tới dự tiệc sao?
    Một tên nam nhân cao gần một mét chín cản đường hai người, trên tay bưng một ly rượu nhỏ, nhìn vào chất lỏng trong suốt trong ly có thể đoán đó là một loại rượu khá nặng.

    Tên này dường như đã có chút men, mặt hắn đỏ bừng một mảng, cách nói chuyện cũng nồng nặc mùi vị trêu ghẹo.

    - Hey, Pele, đi ra chỗ khác, đây là Alice bạn thân nhất của mình đó!
    Amanda không biết từ đâu xuất hiện, đem tên cao to đẩy ra.

    - A... Thật xin lỗi, các ngươi trò chuyện đi...
    Tên to cao ợ một cái rồi rời đi, vẫn còn có thể nói xin lỗi, xem ra hắn còn giữ nguyên chút lí trí.

    - Xin lỗi, Alice, Jack, Pele quả thực không phải là người xấu, chẳng qua hắn đã uống say.
    Amanda áy náy giải thích.

    - Không có việc gì, mình nhớ ra hắn rồi, hắn là đội trưởng đội bóng bầu dục trường chúng mình hồi trung học.
    Alice lắc đầu thông cảm, liếc nhìn quang cảnh náo nhiệt xung quanh, khuôn mặt tỏ ra phấn chấn.

    - Đúng, chính là hắn. Song mới gần đây bị thất tình, cho nên...

    Amanda chỉ nói lấp lửng, rồi đổi chủ để:
    - Được rồi, hai người tùy tiện tự phục vụ đi, bia ở bên kia, đồ ăn thì ở đằng đó.

    - Okay.
    Alice kéo Hướng Nhật rời đi.

    Dọc đường không biết bao nhiêu người lạ mặt tiếp cận chào hỏi Alice, nàng đều điềm đạm trả lời, có thể nhìn ra được nàng rất hưởng thụ cảm giác này.

    Từ trên bàn lớn cầm ra hai ly rượu, Alice đem một ly đưa cho Hướng Nhật, mình giữ lại một ly, không để ý tới xung quanh làm một hớp, cơ hồ uống cạn tới đáy.

    Mãi đến khi để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đàn ông xung quanh, nàng mới ý thức được cử chỉ vừa rồi quá không thục nữ, trên mặt hơi hơi đỏ:
    - Em quên mất, Jack, bình thường em không có như vậy.

    - Uống rượu là phải uống cho thống khoái.
    Hướng Nhật cũng không phải lần đầu tiên thấy được một mặt hoang dã như vậy của Alice, nói dứt lời hắn cũng uống một hơi cạn ly.

    Alice đã bớt lúng túng:
    - Em đi lấy cho anh thêm.

    Dứt lời, nàng rất nhanh quay lại bàn cầm hai ly rượu khác tới, đem một ly đưa cho hắn.

    - Jack, trước đây anh có từng tham gia tiệc tùng kiểu này chưa?
    Alice nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu hỏi.

    - Ý em là kiểu Trung Hoa hay kiểu Mỹ?
    Hướng Nhật cũng học theo nàng, rất có phong độ thân sĩ uống một ngụm nhỏ.

    - Đương nhiên là giống như thế này nè.
    Alice quan sát một chút quang cảnh náo nhiệt xung quanh, nàng không biết tụ họp kiểu Trung Quốc là gì, nhưng chắc cũng không khác là bao.

    - Tụ họp kiểu này anh vẫn là lần đầu tiên được đi đấy.
    Hướng Nhật cũng đang quan sát hoàn cảnh trong nhà, hội họp tiệc tùng dĩ nhiên hắn không phải chưa từng đi, nhưng kiểu Mỹ này vẫn là lần đầu tiên, cảm giác có chút mới mẻ.

    - Lần đầu sao? Thật ra ở đây không cần phải tỏ ra quá nghiêm túc, chỉ cần buông lỏng, điên cuồng hơn tí cũng được.
    Alice một bộ già dặn kinh nghiệm truyền thụ cho Hướng Nhật.

    Khẽ gật gật đầu, thật ra thì coi như không nói, hắn cũng có thể nhìn ra được kiểu hội họp này cơ bản đều là người trẻ tuổi, dĩ nhiên sao có thể không có chút "điên".

    Thậm chí vừa đảo mắt qua phía kia, hắn đã thấy hai người đàn ông đang ôm nhau, như bán nam bán nữ, đang làm những động tác thân mật. Hắn hài hước chọc Alice:
    - Ý em là điên giống hai người kia hả?

    Alice nhìn theo hướng tay hắn chỉ, sắc mặt đỏ bừng lên:
    - Đây chỉ là một phần nhỏ thôi, Jack.

    Tựa hồ sợ người yêu bị ô nhiễm ánh mắt, Alice vội vàng kéo tay hắn lên tầng hai.

    Trên lầu hai có một phòng khách rất lớn, so với bên dưới còn phải lớn hơn một chút. Tuy nhiên trong đây cũng có rất nhiều người, cũng trái một đám phải một đám, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng nhạc, ồn ào hơn cả bên dưới rất nhiều.

    - Chúng mình qua kia đi Jack.
    Alice chỉ chỉ cửa sổ phía sân thượng, lại lôi hắn đi.

    Có điều là ban nãy do góc độ quan sát, nên Alice cứ nghĩ phía sân thượng không có người. Chờ đến khi tới nơi mới phát hiện nơi này đã bị một đôi nam nữ chiếm trước.

    Hai người đang thân mật, cũng na na kiểu hai tên gay ban nãy, đột nhiên bị quấy rầy, trên mặt không thể cố tỏ ra vui vẻ được.

    Alice hơi ngạc nhiên, đang định kéo Hướng Nhật đi thì người phụ nữ xinh đẹp kia đột nhiên mừng rỡ nhìn nàng:
    - Alice? Bạn là Alice đúng không?

    - Bạn là?

    Alice không khỏi sửng sốt, nhìn kỹ đối phương, sau đó không xác định hỏi:
    - Selena?

    - Đúng rồi, mình nè, trời ạ! Mình không ngờ có thể gặp bạn ở đây.

    Người phụ nữ dường như bị kích động, nhưng chợt ý thức hàng động của mình có chút thất lễ, khẽ ôm qua cánh tay người đàn ông bên cạnh:
    - Xin lỗi, đây là bạn trai của mình, Adelaide.

    - Xin chào.

    Alice lễ phép chào hỏi với người đàn ông tướng mạo phổ thông nhưng thân hình cao lớn và cường tráng, sau đó giới thiệu "người nào đó" bên cạnh:
    - Còn đây là bạn trai mình, hắn gọi là Jack.

    - Bạn trai?!
    Hai người kia cũng tỏ ra kinh ngạc rất ăn ý với nhau, bởi vì vô luận nhìn kiểu gì, hai người Alice và Hướng Nhật cũng không thể nào là cái quan hệ kia được chứ? Không nói vấn đề màu da cùng chủng tộc, chỉ nói tuổi tác thôi cũng có thể thấy rõ sự khác biệt trong đó. Alice là một đại mỹ nữ, làm sao có thể vừa ý một tên thiếu niên châu Á non nớt kia?

    Hướng Nhật cũng biết cái bản mặt non choẹt của mình rất khó tin, nhưng không thể quá vô lễ, hắn thân thiện chào hỏi lại:
    - Hello, how do you do.

    - Cảm ơn.

    Người phụ nữ kia cau mày nhìn hắn, bỗng nhiên buông cánh tay bạn trai, tiến lên kéo lấy Alice:
    - Alice, mời vừa rồi lên lầu bạn có gặp Bonnie không? Chưa hả? Vậy bây giờ mình dẫn bạn đi gặp, đã lâu lắm rồi mấy người chúng mình chưa có tụ tập với nhau.

    Alice bị kéo đi, muốn dừng lại cũng không được, quay về Hướng Nhật lộ ra ánh mắt áy náy. Hướng Nhật nhìn nàng ý bảo cứ yên tâm, nàng cứ việc đi, hắn sẽ tự chiếu cố bản thân được.

    Hai người phụ nữ vừa rời khỏi, người đàn ông cường tráng kia rất là đồng tình nhìn Hướng Nhật một cái, không nói gì cũng ly khai.

    Trên ban công lúc này, chỉ còn lại mình Hướng Nhật...

    *** Đôi lời tác giả ***
    P/s: Liên quan tới vấn đề "ém chương", xin giải thích một chút.

    Đúng là mấy năm qua, trước kia nguyên nhân ta dừng bút có lẽ nhiều bạn đọc đã biết, có một chút nhân tố mang tính cưỡng chế. Thậm chí ta chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục, vậy nên ém chương là có, trước kia ta cũng viết thêm được một ít, tầm mấy chục chương sau, nhưng phần lớn là viết nhanh chưa chỉnh sửa nên cần hiệu chỉnh lại, hoặc thay đổi nội dung thêm thắt tình tiết mới. Hơn nữa, ta còn đang viết thêm một bộ khác, mỗi ngày ra 3 chương, nên với quyển "Đỉnh Cấp Lưu Manh" này cũng chỉ có thể không ngừng cố gắng. Cám ơn mọi người đã ủng hộ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 45 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Anhnhatno1,bangbeng,bopday2004,buitienphat,conbomachoi,cyberkrin,danangcity,david19,dinhtien123,doicom123,Frozen96eart,gakobitmiss,HAC LONG,haclongmap,haittgo,heroatpro,hoanglinh0211,hoangmo91,htluu,huntertyvn12,huycan01,kinebr87,kotane,langbem,lekieutien,marineboy,meo1996,mic21,MrVIIT,nvccanh,o014120o,peskock,quânkhuthủđô,quocnguyenquoc,rickvn112,Ryu Kenshin,sanhdcnc,SilverTsubasa,subill,TanAnh,thuynga5687,tung27101990,tupro93haha,vegito,Vietvan1990,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    253
    Xu
    0

    Mặc định


    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1020: Giúp Đỡ
    Tác Giả : Lý Tiểu Tà

    Nguồn: http://sieucapthuankhiet.com/
    Dịch :
    Thỏ

    Đứng một mình ở sân thượng lầu hai thật nhàm chán, tuy vậy Hướng Nhật không có ý định bỏ đi. Dù sao trừ Alice ở đây ra, còn lại một mình hắn cũng không ai để ý.

    Đi hay không đi căn bản không có vấn đề.

    Vừa thưởng thức ly rượu trên tay, hắn đảo mắt một vòng phía dưới lầu.

    Vì vị trí của sân thượng này vừa vặn ở phía trên cao, có thể thấy không ngừng có khách tới biệt thự này, tất cả đều là người trẻ tuổi, không cần đoán cũng biết là tới tham gia tụ họp.

    Hướng Nhật nhìn một hồi lâu, đột nhiên cảm giác sau lưng có tiếng bước chân đến gần, theo bản năng xoay người lại.

    Người vừa tới vốn cho rằng nơi này không có ai, không ngờ có một người, đến khi thấy rõ là một thiếu niên châu Á mười sáu mười bảy tuổi, lấy làm kinh hãi:
    - Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?

    - Cái gì?!
    Hướng Nhật hơi nhíu mày, câu đầu tiên đối phương vừa mở miệng không thể nào làm hắn vui được.

    - Ta nghĩ tuổi của ngươi hẳn là không thể vào được chỗ này chứ nhỉ?
    Tên vừa tới cũng là một thanh niên trẻ tuổi, đại khái khoảng hơn hai mươi, thân cao chừng mét bảy mét tám, tóc đen, da vàng, xem ra cũng là người Châu Á.

    - Tại sao nói như vậy?
    Hướng Nhật thắc mắc.

    - Vì lấy tuổi tác của ngươi, phải biết nơi này không hề hoan nghênh trẻ vị thành niên.

    Tên kia vừa nói xong liền liếc trộm ra bên ngoài, hạ giọng:
    - Thừa dịp bây giờ không ai để ý, đi nhanh đi.

    Phỏng chừng đây là một tên tốt bụng thích xen vào chuyện của người khác, chân mày Hướng Nhật hơi giãn ra:
    - Yên tâm, ta là quang minh chính đại từ cửa đi vào nên không cần phải trốn.

    - Hả? Cửa chính đi vào? Không ai cản ngươi sao?
    Tên này vẫn một bộ dáng không thể tin được.

    - Chắc là do ta đi cùng với bạn.

    - Hóa ra là thế!

    Cuối cùng tên vừa tới cũng bừng tỉnh ra, đột nhiên lại hỏi:
    - À, nhìn dáng dấp của ngươi, ngươi là người gốc Hoa sao?

    - Không, ta là người Trung Quốc 100%.

    - Thật?!
    Người kia tựa hồ bị kích động.

    - Thật ra ta cũng là người Trung Quốc, tuy nhiên bây giờ coi như người Mỹ gốc Hoa thôi.

    - Ra là đồng hương. Hạnh ngộ hạnh ngộ.
    Hướng Nhật cũng cảm thấy thân thiết với tên này hơn, trực tiếp dùng tiếng phổ thông nói chuyện.

    - Cái... cái gì?
    Tên kia mặt đực ra, thắc mắc nhìn hắn.

    - Ngươi không nói tiếng Trung?
    Hướng Nhật hơi ngạc nhiên.

    - Ngươi vừa nói tiếng Trung? Xin lỗi, thật ra ta là di dân đời thứ ba, cả nhà ta không ai biết tiếng Trung cả, ông nội ta mất sớm nên không ai dạy ta.
    Người kia bất giác tỏ ra xấu hổ.

    Hướng Nhật cũng bình thường trở lại:
    - Chuyện này cũng không vấn đề gì, ta nghĩ người gốc Hoa không biết tiếng Trung không phải chỉ một mình ngươi, ngươi tên gì?

    Đối thoại giữa hai người có chút kì quặc, một người nhỏ tuổi hơn lại nắm giữ quyền chủ động nói, hơn nữa còn đang an ủi người lớn hơn.

    Tên này cũng cảm giác hơi hơi quái dị, nhưng vẫn trả lời:
    - Ta tên Liam King, những người quen biết hay gọi ta là King, hoặc trực tiếp gọi K cũng được.

    - K?!
    Hướng Nhật trực tiếp bị sợ hết hồn, cái chữ "K" này trong đầu hắn vẫn còn như mới, đặc biệt với dị năng có thể hóa thân thành ngàn vạn người khác nhau, bất kỳ ai đều có thể là hắn. Thế nên đột nhiên nghe được chữ "K", trong nháy mắt độ cảnh giác tăng vọt.

    Thế nhưng cảm giác này rất nhanh thanh tĩnh lại, bởi vì tên này không mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm như K hay các clone kia, người trước mặt hoàn toàn bình thường.

    - Ngươi sao thế?
    Có lẽ là nhìn thấy sự khẩn trương của Hướng Nhật, Liam King nghi ngờ hỏi.

    - Ân, không có gì, chẳng qua ai mà gọi ngươi là "vua", ngươi không phải đã chiếm tiện nghi sao?
    King chính là vua, tên này biết thật biết chọn tên.

    - Cho nên mọi người chỉ gọi là "K" thôi. Đúng rồi, còn ngươi tên gì?

    - Jack, rất nhiều người cũng gọi ta như thế.
    Dù sao mới lần đầu gặp mặt, Hướng Nhật thấy không cần thiết phải khai báo tên thật của mình.

    - Tên này không tồi, nghe rất Tây nha.

    Liam King vỗ mông ngựa rất lộ liễu, chợt nhớ tới chuyện gì, mắt sáng lên:
    - Có thể hỗ trợ ta một việc không?

    - Hỗ trợ?
    Hướng Nhật hơi nhíu mày, mới gặp nhau một chút đã nhờ vả này nọ, quá sức đường đột.

    - Ừm, ta biết ta quá mạo muội, thật ra ta thấy chỗ này không có ai mới tới đây định luyện tập một chút, nhân tiện lấy thêm chút can đảm.
    Liam King cười ngượng ngùng.

    - Gì? Luyện tập?
    Hướng Nhật khó hiểu nhìn hắn, bởi câu nói không đầu không đuôi, hắn hoàn toàn nghe không ra là ý gì.

    - Đúng, luyện tập! Ta thích một cô gái rất lâu rồi, nàng là bạn học cấp ba của ta, biết nàng hôm nay tới nên ta chuẩn bị bày tỏ tình cảm với nàng, trước tiên ở đây tập dượt qua một chút.

    - Vậy ngươi muốn ta giúp cái gì?
    Hướng Nhật chần chờ, không phải sẽ cho hắn đóng vai nữ nhân vật chính chứ. Đệch con mẹ nó, nếu là như vậy, chờ tới kiếp sau đi.

    - Ngươi có thể gọi nàng đến đây được không?
    Liam King áy náy hỏi.

    Hóa ra chỉ có vậy, Hướng Nhật an tâm hơn một chút:
    - Cũng được, nhưng ta không biết nàng là ai, làm sao gọi nàng ta tới?

    Hơn nữa tên này tỏ tình còn không biết tự kêu sao? Ngay cả như vậy lá gan cũng không có, còn làm ăn cái gì nữa, tỏ cái gì nữa.

    - Đây, ta có cái này.
    Liam King lấy điện thoại của mình ra, vuốt vuốt mấy cái, rất nhanh đem màn hình đưa cho hắn.

    Hướng Nhật nhìn kỹ lại, nguyên lai là một tấm hình chụp chung, cách đây cũng phải mấy năm rồi, dựa vào quần áo bối cảnh trong hình mà có thể dễ dàng kết luận.

    Trong hình có hơn mười người, trước mặt là năm bé gái, đứng phía sau là bảy tám đứa bé trai, đều trạc tuổi nhau, nhìn qua đại khái chỉ chừng mười sáu mười bảy.

    Ánh mắt Hướng Nhật chợt dừng lại, bởi vì hắn thấy được một người hết sức quen thuộc, mặc dù trẻ hơn so với bây giờ rất nhiều, trên mặt còn có tàn nhang, nhưng đúng là nàng không sai được.

    Là Alice! Nàng lại ở trong hình điện thoại của Liam King. Người này thầm mến không phải là Alice chứ?

    - Nàng ở trong hình à?
    Hướng Nhật hỏi tỉnh bơ, nếu như mục tiêu của tên này là Alice, hắn phải ứng xử ra sao? Tác thành hay là... Mặc dù lúc trước hắn đều cự tuyệt Alice, nhưng đối diện thời khắc này, hắn lại lộ vẻ do dự. Đàn ông quả thực đều "ăn trong chén, nhìn trong nồi" sao?

    - Đúng đúng, ngươi nhìn, chỗ này...
    Liam King chỉ vào Alice.... bên tay trái, có một cô gái, là một nữ sinh cũng có mấy phần nhan sắc, bất đồng với tóc bạch kim của Alice, đối phương có một mái tóc dài đỏ rực.

    - Ngươi nhìn nè, đây là ta.
    Liam King vừa chỉ ra phía sau cô gái, nơi đó có một câu nhóc người châu Á, tóc đen chẻ ngôi. So với Liam King bây giờ, nhìn còn đê tiện hơn nhiều lắm.

    Không chỉ mang một cặp kiếng dày cộm, tóc hai mái như Đan Trường, miệng còn đang gắn bộ niềng răng bằng thép, đã thế còn há mồm cười to.

    Cái bộ dáng này, đến bây giờ Hướng Nhật mới lần đầu tiên thấy tởm không chịu nổi. Ngẩng đầu nhìn lại Liam King, bây giờ hắn đẹp trai hơn trước nhiều lắm, phỏng chừng vừa đi phẫu thuật thẩm mỹ về, so với Liam King cấp ba siêu thô bỉ hoàn tác khác nhau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 43 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Anhnhatno1,bangbeng,bautroido,bopday2004,buitienphat,conbomachoi,cyberkrin,danangcity,david19,dinhtien123,doicom123,Frozen96eart,gakobitmiss,HAC LONG,haclongmap,haittgo,heroatpro,hoanglinh0211,hoangmo91,htluu,huycan01,kinebr87,kotane,langbem,marineboy,meo1996,mic21,MrVIIT,nguyenchidung9,nvccanh,o014120o,peskock,pisces113,quânkhuthủđô,quocnguyenquoc,rickvn112,Ryu Kenshin,sanhdcnc,TanAnh,thuynga5687,tung27101990,tupro93haha,Vietvan1990,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    253
    Xu
    0

    Mặc định


    Đỉnh Cấp Lưu Manh
    Chương 1021: Gửi lời nhắn
    Tác Giả : Lý Tiểu Tà

    Nguồn: http://sieucapthuankhiet.com/
    Dịch :
    Khiết

    - Cô ấy tên là gì?

    Nếu đã muốn đi giúp người ta một chút, Hướng Nhật đương nhiên là phải biết tên đối tượng.


    - Cô ấy tên là Bonnie, là người tôi sẽ dành trọn tình cảm chân thành cho đến cuối cuộc đời này!

    Liam King nhìn ảnh người con gái mái tóc nâu đỏ trong điện thoại, vẻ mặt đắm đuối say mê mãi không muốn rời.


    - Bên cạnh cô ấy là ai vậy?

    Hướng Nhật phát hiện một "người quen", chính là người con gái vừa lôi Alice đi, nàng đứng bên tay phải người được "dành trọn tình cảm cho đến cuối cuộc đời".


    - Ah, ý cậu là Alice sao? Cô ấy là..


    - Không phải, người bên tay phải cô ấy cơ.

    Hướng Nhật cắt lời hắn, là Alice thì Hướng Nhật không cần người khác phải giới thiệu.


    - Đó là Selena, nữ nhân này rất đáng ghét, bình thường toàn nói móc tôi xấu như quỷ, tôi hoài nghi cô ta là người theo chủ nghĩa phân biệt chủng tộc... Vừa nãy tôi cũng đã gặp cô ta, cô ta cùng Bonnie và Alice đi với nhau, nếu không có cô ta ở đấy, tôi đã tự mình đi gặp Bonnie rồi.

    Nhắc tới nữ gọi là nhân"Selena" này, vẻ mặt Liam King cau có hẳn đi, hiển nhiên hắn không có bất kỳ hảo cảm gì với đối phương cả.


    Hướng Nhật đồng dạng cũng không có bất kỳ hảo cảm nào, lúc nữ nhân kia vừa đem Alice lôi đi, hắn có thể cảm giác được, đối phương đối với hắn tràn ngập địch ý.


    Điều này làm cho hắn nghĩ mãi không ra, song phương là lần đầu tiên gặp mặt, không có bất kỳ cừu hận, cho dù là không quen biết việc Alice có ‘bạn trai’, thì cũng hoàn toàn không cần phải căm thù với hắn như vậy chứ.


    Có điều nghe qua Liam King vừa nói như vậy, hắn cũng có chút lý giải, đối với người phân biệt chủng tộc mà nói, bọn họ căm ghét người một chủng tộc khác là không cần phải có lý do, hoàn ta là người thần kinh cho rằng việc đó đáng ghét là bởi vì nó đáng ghét.


    - Vừa anh mới gặp mấy cô ấy à, mấy cô ấy giờ đang ở đâu vậy?

    Hướng Nhật hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nữ nhân kia lúc này nói không chừng là đang nói xấu hắn, hoặc là đang khuyên Alice rời bỏ hắn. Mà nếu đã nhận lời giúp Liam King làm việc này, hắn sẽ không để ý việc đi cho mọi thứ sôi nổi nên một chút, thuận tiện khoe chút mức độ ‘ngọt ngào’ giữa hắn và Alice.


    - Mấy cô ấy đang ngồi ở ghế salon đằng kia.

    Liam King chỉ tay về một phía, có điều bởi vì khuất tầm, nên tạm thời nhìn không thấy.

    - Anh cứ theo hướng tôi chỉ mà đi, đi một đoạn là thấy mấy cô ấy ngay.


    - Ừ, tôi đi qua đó luôn đây.

    Hướng Nhật gật đầu, từ bên ngoài sân thượng đi vào bên trong đại sảnh.


    Ánh mắt hắn đảo qua, rất nhanh liền nhìn thấy bóng hình Alice, các nàng đang ngồi ở trên ghế sopha, đang trò chuyện rất chi là vui vẻ, chí ít là vẫn đang vô tư cười nói.


    Xem ra nữ nhân kia còn chưa có nói xấu hắn, không thì Alice cũng không nói cười vui vẻ được như vậy, có thể là đang ôn lại chút chuyện cũ gì đây.


    Ở giữa hai người là cô gái Bonnie tóc nâu đỏ, nhìn ra được, so với thời cấp 3 thì nàng xinh đẹp ra không ít, khó trách vì sao lại khiến Liam King nhớ mãi không quên.


    Có điều nhân số ở đây cũng không phải chỉ có ba người các nàng, bên cạnh còn có hai nam nhân, một người là bạn trai nữ nhân "Selena" kia, chính là cái tên cao to cường tráng mới gặp lúc trước, mà người còn lại thì hắn chưa từng gặp qua, vóc người thì cũng rất cao, chỉ là không có to lớn cường tráng như tên kia, trông có vẻ rất thon gầy.


    Cùng mọi người bất đồng, hắn tới tham gia tụ hội có vẻ rất nghiêm chỉnh, mặc cả bộ vest như kiểu tới tham gia dạ tiệc vậy, tóc thì chuốt sáp, nhìn trông bóng lồng lộn.


    Đương nhiên, đó cũng không phải lý do Hướng Nhật chú ý tới hắn, mà là bởi vì hắn từ trên người đối phương cảm nhận được khí tức dị năng giả. Đây là một dị năng giả, phi thường rõ ràng, nhưng đẳng cấp không cao, khả năng trình độ chỉ tầm cấp 1 cấp 2, có lẽ là người vừa mới trở thành dị năng giả.


    Có điều coi như là dị năng giả đẳng cấp khá thấp đi chăng nữa, đối với người thường mà nói, đó vẫn là nhưng tồn tại gần như là ‘Thần’ rồi, lực phá hoại kinh người.


    Hướng Nhật không biết đối phương có phải là người quen cũ của mấy người Alice hay không, hay là một người lạ mang mục đích riêng mà tới...


    Nhưng vô luận là nguyên nhân gì, người sở hữu dị năng lại xuất hiện bên cạnh Alice, đã làm cho hắn chú ý.


    Trong lòng ngẫm nghĩ, chân thì vẫn di chuyển, đi về phía bên đó.


    Còn chưa có tới gần, mấy người cũng đã chú ý tới hắn, nguyên nhân có lẽ bởi vì chỗ ngồi bọn họ là hướng ra phía ngoài, cho nên Hướng Nhật vừa đi tới, đã bị các nàng phát hiện.


    - Jack!

    Alice từ trên chỗ ngồi đứng dậy, hưng phấn gọi.


    - Alice.

    Hướng Nhật cũng mỉm cười đáp lại.


    Biểu tình mấy người kia thì cũng không giống nhau, Bonnie tóc nâu đỏ là vẻ mặt tò mò, Selena bên cạnh nàng sắc mặt ngay lập tức trầm hẳn xuống.


    Bạn trai Selena thì sắc mặt không chút thay đổi, tựa như còn đang nở một nụ cười nhàn nhạt, mà người nam nhân thon gầy kia thì trông thì có vẻ đang nghi hoặc điều gì đó, kèm theo đó là sự khinh miệt từ một kẻ đang đứng ở trên đỉnh tháp tiến hóa đối với kẻ hèn mọn đứng dưới chân mình.


    - Đây là bạn cậu hả? Alice?

    Bonnie hiếu kỳ hỏi, mấy người vừa rồi mới chỉ ôn chuyện, vẫn chưa kịp giới thiệu tình hình bản thân, cho nên đối với việc một người thanh niên Châu Á đột nhiên xuất hiện lại có thể quen Alice này làm cho nàng rất chi là tò mò.


    - Anh ấy là bạn trai của mình, Jack.

    Alice đi tới, không chút để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khoác lấy tay Hướng Nhật.


    - Xin chào mọi người.

    Hướng Nhật đứng song song với Alice hướng mọi người chào hỏi, trên mặt nở nụ cười tủm tỉm, thoạt nhìn trông phi thường hiền lành.


    - ... Chào cậu, Jack.

    Bonnie mặc dù có chút kinh ngạc xen lẫn chút không tin tưởng, nhưng vẫn đứng lên chủ động chào hỏi, mà ba người kia thì làm như không có nhìn thấy, thậm chí Selena còn hừ lạnh một tiếng, bày tỏ ra sự bất mãn của bản thân.


    Bạn trai nàng thì xem sắc mặt nàng mà hành động, vẻ mặt không chút thay đổi, tựa hồ hắn căn bản không chút quan tâm đến loại việc này.


    Người nam nhân thon gầy kia cũng như vậy có chút không tưởng tượng nổi, hắn hoàn toàn không nghĩ ra được, một mỹ nữ giống như Alice đây, lại có thể tìm một tên Châu Á kém mình vài tuổi làm bạn trai, trông bộ dáng lại còn có chút không muốn xa rời nữa chứ.


    Điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ tò mò, ánh mắt cũng trở lên sắc bén hơn hẳn.


    Hướng Nhật thì lại không cảm thấy có cái gì xấu hổ cả, ba người trước mặt nhìn hắn không thuận mắt hắn đã biết, đối với tâm tình người xa lạ, hắn cũng không cần đi quản tới làm gì.


    Ngược lại chính là Bonnie, nàng không có biểu tình không chào đón như mấy người còn lại, chỉ là đối với hắn có chút tò mò thôi, phỏng chừng vẫn là có chút không dám tin tưởng sự thật trước mắt.


    Ngẫm lại cũng đúng, lấy vẻ bên ngoài hắn thể hiện, xác thực là rất không xứng đôi với Alice, thoạt nhìn trông như là một thiếu niên đi cùng mới một người con gái đã thành niên, nếu như đổi lại ví trí giữa hai người, khả năng sẽ không khiến mọi người kinh ngạc đến như vậy.


    - Cô tên là Bonnie đúng không?

    Lần đầu gặp mặt, Hướng Nhật chí ít cũng thấy Bonnie vừa mắt hơn nhiều, làm một ‘bà mối’ hắn cũng cảm thấy không có chướng ngại tâm lý gì.


    - Cậu biết tôi hả?

    Bonnie lại có chút kinh ngạc, nhìn Alice, tựa hồ là muốn từ nàng hỏi cho rõ, tại sao bạn trai nàng lại quen biết mình cơ chứ?


    - Jack, anh quen Bonnie hả?

    Alice đồng dạn cũng kinh ngạc không thôi.


    - Không, anh cũng không quen cô ấy, thật ra là có một người muốn nhờ anh gửi lời nhắn đến Bonnie.

    Hướng Nhật lắc đầu nói, chỉ chỉ ra hướng sân thượng.

    - Người ấy đang đứng ở sân thượng chờ cô, cô đi ra ngoài là có thể gặp anh ta.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 45 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Anhnhatno1,bangbeng,bautroido,bopday2004,buitienphat,conbomachoi,cyberkrin,danangcity,david19,dinhtien123,doicom123,Frozen96eart,gakobitmiss,HAC LONG,haclongmap,haittgo,heroatpro,hoanglinh0211,hoangmo91,htluu,huycan01,kinebr87,kotane,langbem,marineboy,meo1996,mic21,MrVIIT,nguyenchidung9,nvccanh,o014120o,peskock,pisces113,quânkhuthủđô,quocnguyenquoc,rickvn112,Ryu Kenshin,sanhdcnc,SilverTsubasa,TanAnh,thuynga5687,tung27101990,tupro93haha,Vietvan1990,vo_danhxxx,
Trang 1 của 14 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status