TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 47 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 234

Chủ đề: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân - Thanh Tử (New: Chương 234)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,231
    Xu
    2

    Mặc định

    MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN



    Tác giả : Thanh Tử
    Thể loại truyện : Linh dị, kinh khủng, đô thị, kỳ huyễn...
    Số chương: 1115 chương
    Dịch: Rjnpenho


    Chương 10: NƯỚC ĐỌNG


    "Chính là ngôi mộ này, ngày đó tôi gặp phải quỷ đập tường tại đây".

    Theo hướng ngón tay của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhìn về phía ngôi mộ chính giữa vùng đất trũng. Thế nhưng thứ khiến cho hắn chú ý không phải là phần mộ mà là phía sau phần mộ có một cây hòe.

    Cây hòe này thập phần to lớn, thân cây nhìn như một chậu nước to, đến những nhánh cây cũng xiêu vẹo nghiêng ngả, tán cây to rậm rạp như một cái đầu đang vươn ra, dùng "tóc" của mình che khuất phần mộ phía trước.

    Phần mộ phía trước cách đó không xa, còn có một vũng nước đọng, dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng âm u.

    Diệp Thiếu Dương than thở: "Nơi này muốn bắt quỷ lộng hành cũng khó, đây là một cái đầm đã gần khô hạn, nước đọng dễ tụ âm khí, được mộ hấp thu, bản thân phần mộ lại bị tán cây che đậy, thiếu ánh sáng mặt trời, âm khí tụ lại càng dễ dàng hơn. Thêm nữa cây hòe là loài cây mộc quỷ, ở đây quỷ dễ thành tinh nhất."

    "Quỷ ở đâu?". Tiểu Mã có chút khẩn trương.

    "Phun cái này lên mắt.". Diệp Thiếu Dương đưa một cái bình nhỏ trong lòng bàn tay cho Tiểu Mã: "Phun nó lên mắt, trong vòng một giờ đồng hồ, cậu sẽ thấy quỷ."

    "Đây là gì vậy, nước mắt bò hả?".

    "Dịch thể của thất tinh thảo, nước mắt bò thúi lắm, chưa từng dùng bao giờ.".

    Tiểu Mã tiếp nhận, phun lên con mắt trái, xoa nhẹ mắt, sau đó khẩn trương nhìn bốn phía, đột nhiên run run, cầm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, run giọng nói: "Cái kia... Có phải là quỷ không?"

    Theo ánh mắt của cậu, Diệp Thiếu Dương thấy một bóng người mông lung từ đằng xa đi tới giống như bị một sợi dây kéo, mái tóc dài rối tung đặt lên hai bên bả vai, rất có phong thái nữ quỷ.

    "Uy uy uy, nó tới kìa!"

    "Chớ quấy rầy!". Diệp Thiếu Dương vẽ hai tờ ẩn khí phù, dán mỗi người một tờ.

    "Hiện giờ quỷ không cảm nhận được cậu thở ra dương khí, thế nhưng vẫn có thể thấy cậu, cho nên cậu đừng có lộn xộn. Chúng ta không nên gấp gáp, xem nó muốn làm gì."

    Nữ quỷ một mạch đi vào vùng đất trũng cách chỗ hai người ẩn thân chỉ có hơn mười thước, nhờ ánh trăng, có thể thấy rõ trang phục của cô ta: Mặc áo bó sát, hông đeo thắt lưng, quần bò ngắn cũn, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, trước \/ lồi sau \/ lõm, chiếc eo thon mảnh khảnh dịu dàng lắc lư, đi một cái lại lắc một cái, thực sự rất ***. (ba chấm…)

    "Tôi bảo này, nữ quỷ này dáng người đẹp thật, so với nữ quỷ kia còn ngon hơn!". Tiểu Mã hai mắt phát sáng, nuốt xuống một ngụm nước miếng.

    "Đây là người, không phải quỷ! Quỷ đi chân không chạm đất, lại càng không có thanh âm.".

    Tiểu Mã ngẩn ra, lập tức ánh mắt càng trở nên thô bỉ hơn, nhìn toàn thân nữ tử từ trên xuống dưới, nói rằng: "Tôi nói mà. Có quỷ nào lại ăn mặc như thế!? Chà, hóa ra là một em gái. Bất quá giờ đã hơn nửa đêm, sao em ấy lại dám đến chỗ này một mình? Cho dù không sợ quỷ, chẳng lẽ không sợ sắc lang sao?"

    "Đừng dài dòng! Cô ta bị dẫn hồn, không nên vọng động, chờ một lát sẽ biết.".

    Cô bé kia giống như mộng du, vẫn đi thẳng về phía trước, gặp vũng nước cũng không tránh, cứ trực tiếp đạp lên trên khiến cả thân dính đầy bùn nước. Sau khi cô ta đến cây hòe, từ chính diện chỉ còn thấy bóng lưng, hai người Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát hiện ra sau lưng cô ta có thứ gì đó quái dị.

    "Trời ạ!!!"

    Diệp Thiếu Dương một tay bịt miệng Tiểu Mã, không cho cậu kêu lên, cảm nhận được thân thể cậu run nhè nhẹ trong tay mình, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, lần đầu tiên thấy hiện tượng kinh khủng như vậy, không bất tỉnh đã là giỏi lắm rồi!

    Cô bé kia đang kéo một người nữ phía sau mặc sườn xám màu đỏ chót, chân mang giày cao gót trắng, mái tóc ngắn, phía ngoài y phục hở hang là làn da trắng bệch dọa người, kinh khủng nhất là, ả không phải đi theo sau thiếu nữ, mà hai tay đang ôm lấy eo thiếu nữ, vùi đầu dưới nách của cô, thân thể bay lơ lửng thẳng tắp phía sau lưng cô, cứ như vậy được cô kéo đi.

    "Cái này gọi là quỷ bắc cầu, là chuẩn bị trích một đoạn trên thân, cậu đứng yên ở đây, tôi đi làm việc.". Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, lặng lẽ đi đến phía đó.

    Thiếu nữ lúc này đã tới trước cây hòe, nữ quỷ sau lưng đột nhiên đứng lên, khom lưng, người như rắn trượt lên thân thể thiếu nữ. Thiếu nữ đứng thẳng, cởi thắt lưng trên quần short xuống, treo lên xúc tu trên một nhánh cây, thắt lại thành thòng lọng, không chút do dự đưa đầu vào.

    Nữ quỷ gần như đạt được ý nguyện, đột nhiên có một cánh tay từ phía sau vươn tới, chuẩn xác dán một lá bùa màu tím lên trán thiếu nữ, ngón cái ấn vào mi tâm thiếu nữ, kéo cô trở về.

    Một tiếng rú ma quái vang lên, nữ quỷ áo đỏ bị kéo khỏi cơ thể mà ả đang nội sinh, ngã nhào trên mặt đất.

    Nữ quỷ kia phản ứng cũng cực nhanh, uốn éo đứng dậy, giương mười ngón tay thật dài, quay sang đâm vào mặt nam tử phía trước.

    "Còn muốn giãy giụa?". Diệp Thiếu Dương cười cười, nhẹ nhàng lách người tránh thoát công kích nữ quỷ, tay vừa nhấc, tám miếng tiền Ngũ đế bay ra ngoài, tạo thành bát quái vị trên không trung.

    "Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, phá!"

    Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, đẩy về phía trước, vận sức đánh tám đồng tiền vào ngực nữ quỷ. Nữ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã sấp xuống đất, ngực trái cũng sinh ra một lỗ máu, máu chảy ào ào ra ngoài .

    Quỷ đương nhiên không có máu, đây chính là bộ dáng tử vong thật sự của ả sau khi bị phá tu vi.

    "Thì ra là bị trọng thương đến chết, cô nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc đáng tiếc.". Đối với loại ác quỷ này Diệp Thiếu Dương từ trước đến nay rất thích đùa cợt, một chút đứng đắn cũng không có.

    "Đại sư tha mạng, ta không dám...". Nữ quỷ run run, không ngừng dập đầu. Quỷ cũng không phải kẻ ngốc, mới vừa rồi đánh nhau đã khiến cho ả hiểu rõ, thanh niên này không phải là pháp sư tróc quỷ thông thường.

    Diệp Thiếu Dương hai tay chắp sau lưng, nhìn nữ quỷ từ trên xuống dưới, hỏi: "Xem trang phục của ngươi thì chắc là người từ thời dân quốc, đã chết mấy thập niên rồi, vì sao không đi đầu thai lại ở đây hại người?"

    "Đại sư minh giám, tiểu nữ bị gian nhân làm hại, một thời hồ đồ, ở lại nhân gian, thỉnh đại sư từ bi, thương xót tiểu nữ chết thảm, buông tha cho tiểu nữ..."

    Diệp Thiếu Dương nghiêm nghị nói: "Trước Điện Diêm Vương, thiện ác tự có công luận, hại người sẽ không tránh khỏi nhân quả báo ứng. Đây không phải là lý do ngươi lưu lại nhân gian, huống hồ ngươi ở nhân gian vài thập niên qua, chẳng biết đã hại chết bao nhiêu mạng người, lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ. Mau đi âm ty chịu tội đi.”.

    "Ô ô, chỉ cần đại sư giơ cao đánh khẽ, ngài muốn tiểu nữ làm gì cũng được."

    Làm gì cũng được... Khụ khụ, nhìn đã mắt là được rồi, ta cũng không dự định tạo nên mấy thứ tình cảm nhân quỷ. Diệp Thiếu Dương không dài dòng nữa, dùng bút chu sa vẽ một tấm dẫn hồn phù, dán lên trán nữ quỷ, trong miệng lầm rầm niệm chú, thân ảnh nữ quỷ càng lúc càng mờ nhạt, sau đó biến mất.

    Chỉ vậy là xong rồi hả? Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi cảm thấy không thích hợp, mặc dù bản thân mình rất mạnh nhưng nữ quỷ cũng có gần trăm năm quỷ linh, lại tu tà, giết người cũng không ít, tu vi không nên kém như vậy chứ!

    Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn dòng nước đọng rung rinh trước phần mộ, trong nháy mắt hiểu ra, mỉm cười. Thứ đó thiếu chút nữa thắt chết em gái này, cô bé vẫn nằm dưới gốc cây hòe không nhúc nhích.

    Thiếu nữ nhìn qua chừng hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa, dáng người vô cùng hoàn mỹ.

    Diệp Thiếu Dương đi tới muốn gọi cô dậy, vừa cúi đầu nhìn, nhất thời máu mũi suýt chút nữa xịt tung tóe.

    Bởi dây lưng bị cởi ra, quần short của thiếu nữ bị tuột xuống, lộ ra một cái nội y nho nhỏ màu hồng, phía trên còn có hình con Angry Birds…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    <Nghiêm cấm người có bệnh nặng, yếu tim, lên máu, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 16t và người không tin ma quỷ vào đọc. Khuyến khích xem vào ban đêm>
    Bình luận, góp ý, sửa lỗi sai và đăng ký dịch truyện tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post20169511
    Lần sửa cuối bởi rjnpenho, ngày 23-10-2016 lúc 10:05.
    ---QC---
    Rjn pé nhỏ
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA


  2. Bài viết được 55 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Bạch Cửu,chipchipne,chuan1911,cucaiduong,cuongi17,cuquayhp12,Dalat,dart,deadman,dungkhocnhaem,Erudite,ha2004,Haitran1301,heogay83,hkda,Hoàng Giang,hotfam501,ichinichi,kkk3k,koolcom,lamsonquaikhach,longthienbao,lybietcau,meotwo1989,MrazShooters,mrdjeu,mrlayloi,nakamurra,ntahatay,pestie,phiêu!,polonezvn,quangtri1255,quannh0693,romolus82,ronkute,samki1998,sasuketaki02,sh4d0w_hun73r,shinoking,Soujiro_Seita,SpaceWolf,spchjken,sugar,thanhviet170906,ThiênHà,Thoong97,Tiếu hồng trần,tieuholo,Vô__Tình,viethungk61,x_chien,Đại Lý Phi Đao,Đoạn Đức,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,231
    Xu
    2

    Mặc định

    MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN



    Tác giả : Thanh Tử
    Thể loại truyện : Linh dị, kinh khủng, đô thị, kỳ huyễn...
    Số chương: 1115 chương
    Dịch: Rjnpenho


    Chương 11: THỦY THI


    "Xong chưa? Cậu thu phục con quỷ kia chưa?". Phía sau truyền đến giọng nói khẩn trương của Tiểu Mã.

    "Chẳng phải bảo cậu đứng yên một chỗ sao!?"

    "Khì khì, tôi tới cứu em gái.". Tiểu Mã bước đến muốn đỡ thiếu nữ dậy thì đột nhiên dừng lại, trợn mắt há mồm nhìn “cảnh xuân phơi phới” phía trước, máu mũi nhẹ nhàng tuôn rơi.

    Diệp Thiếu Dương duỗi tay tháo thắt lưng trên cây xuống, đưa cho Tiểu Mã: "Mau giúp cô ấy mặc quần vào."

    "Tôi?" Tiểu Mã sắc mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Không được không được, tôi không quen cô ấy, như vậy không được đâu, sẽ bị kêu là sắc lang đó!".

    Diệp Thiếu Dương khinh thường bảo: "Chẳng phải cậu là sắc lang sao, cơ hội tốt như vậy mà không dám lên à?"

    Tiểu Mã cười ngây ngô: "Tôi có sắc cũng là sắc quân tử, bây giờ người ta đang hôn mê, tôi đâu có dám làm xằng bậy. Hay là cậu làm đi, nhanh lên, nếu không em gái tỉnh dậy phát hiện không có quần thì chúng ta khó lòng giải thích.".

    Diệp Thiếu Dương gãi đầu, khổ sở nói: "Được rồi, một chính nhân quân tử như tôi sẽ cố hết sức mà làm. Có điều lúc cô ấy tỉnh dậy, tiểu tử cậu đừng có nói cho cô ấy biết là tôi mặc quần cho cô ấy đấy!".

    "Sao lại không nói, vạn nhất người ta cảm động, muốn lấy thân báo đáp thì sao?"

    Diệp Thiếu Dương đỡ thiếu nữ ngồi xuống, mặc quần, đeo dây lưng vào cho cô, ngón tay khó tránh khỏi chạm vào da thịt trắng hồng mềm mại. Hơn nữa khoảng cách quá gần, ánh mắt hắn cũng mất tự chủ rơi vào đôi gò bồng đảo. Hô hấp trở nên không đều, đầu mũi cứ phảng phất mùi hương ngây ngất của thiếu nữ. Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa không chịu nổi.

    Luống cuống tay chân mặc quần cho thiếu nữ xong, Diệp Thiếu Dương vẽ một lá ngưng thần phù dán lên người cô, sau đó bảo Tiểu Mã bế cô sang một bên. Dưới tác dụng của ngưng thần phù, thiếu nữ nhanh chóng tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong lòng một người đàn ông xa lạ, hơn nữa vẻ mặt của nam nhân kia còn hết sức bỉ ổi, nhất thời hét ầm lên, quay sang cắn vào tay của Tiểu Mã một cái.

    "Ai ui! Cô nương buông ra, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi đến cứu cô!"

    Cũng may thiếu nữ còn một chút trí nhớ trước lúc hôn mê, biết mình không phải bị người ép tới, lúc này cô mới buông tha cho Tiểu Mã.

    Nghe Tiểu Mã giải thích nửa ngày, cô liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra, ngơ ngác một lúc lâu, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Thiếu Dương đang đứng bên cạnh.

    "Cậu ta nói... là thật ư, là anh đã cứu tôi? Trên đời này thật sự có quỷ?"

    Diệp Thiếu Dương không đáp, ngồi xổm xuống trước vũng nước đọng lẳng lặng nhìn. Rõ ràng là nước đọng, thế nhưng sao hắn lại thấy nó rung rinh, còn thấy mặt nước không ngừng gợn sóng.

    "Cậu nhìn vũng nước ấy làm gì?". Tiểu Mã bị cắn một cái không dám ngồi gần thiếu nữ nữa, tò mò đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cũng học tập hắn nghểnh cổ ra nhìn vũng nước.

    Diệp Thiếu Dương lấy tay chạm vào mặt nước, đặt lên mồm nếm nếm, hai hàng lông mày nhăn lại.

    "Cậu khát đến mức điên rồi sao?". Tiểu Mã nói: "Nếu cậu khát thì cứ nói một tiếng, tôi đi mua nước cho cậu, tội gì phải uống loại nước này!"

    Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu ta, nói: "Trong này có thủy thi, nữ quỷ tu vi trên trăm năm đều bị nó hấp thu, cho nên mới suy yếu như vậy."

    "Thủy thi là cái gì?". Tiểu Mã tò mò hỏi, kết quả, thay vì được Diệp Thiếu Dương trả lời thì bất ngờ từ trong nước có một bàn tay vươn ra, túm lấy tóc của cậu, kéo xuống phía dưới.

    Tiểu Mã ngã ùm xuống nước, hai chân vùng vẫy đạp đạp như ếch, mắt thấy cậu ta sắp chìm, Diệp Thiếu Dương nhanh tay lẹ mắt nhắm đúng vị trí, đâm một kiếm vào mặt nước, vật kia lập tức thả tay ra, sau đó Diệp Thiếu Dương cố sức kéo Tiểu Mã lên.

    Tiểu Mã chấn kinh quá độ, người dại hẳn, tay chân run rẩy, hồi thần một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, vội vàng chạy ra xa khỏi vũng nước, run giọng hỏi: “Đó…đó là thứ gì?".

    "Thủy thi.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Là một thi thể chết đuối trong nước, bị Quỷ Hồn chiếm được, thân thể hư thối tới một lúc nhất định, máu sẽ hóa thành độc thi, cũng không khác gì cương thi. Bởi vì ngâm mình trong nước dài lâu cho nên rất thúi."

    "Tôi… tôi…tôi vừa mới sờ được thứ gì đó bên dưới. Mềm…rất mềm, chính là nó sao?"

    Tiểu Mã hồi tưởng lại còn cảm thấy sợ, nhanh chóng đưa hai tay lên lau mặt, luôn mồm nhổ nước bẩn ra. Đột nhiên thấy trong tay có cái gì, cúi đầu nhìn, phát hiện ra mình đang nắm một đống gì đó, mới đầu còn tưởng là nước bùn và cành khô, nhìn kỹ lại, ai ngờ toàn là thịt nát và tóc, mùi hôi xộc thẳng lên mũi, còn có một ít mùi của nữ nhân. Nhất thời cậu sợ đến mức tè ra quần, vứt cái đống trong tay đi, cố hết sức đứng lên, miệng khàn khàn kêu: "Không được rồi, tôi phải mau chóng đi về tắm!"

    Diệp Thiếu Dương từ bên hông lấy ra một lá ngải khô, đi tới định giúp cậu ta xử lý vết thương, chợt ngửi thấy mùi thúi trên người cậu, lập tức bịt mũi, ném lá ngải qua cho Tiểu Mã: "Tự xoa lên cổ đi, để tránh nhiễm độc thi.".

    Khử độc thi tốt nhất là dùng gạo nếp, nếu không có thì cũng có thể dùng lá ngải.

    Tiểu Mã ngẩn ra, không buồn lau tay nữa, cầm lá ngải xoa lên chỗ cổ bị thi bấu, có tiếng két két phát ra, khói trắng bốc lên, cậu đau đến mức khóc thét.

    "Thật xui xẻo, quá sức xui xẻo! Tôi đã bảo đừng tới thì cậu đừng tới, còn nói cái gì mà một bữa ăn sáng...". Tiểu Mã vừa nói vừa khóc.

    Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng hôi thối và chật vật của cậu, đồng cảm lắc đầu.

    Em gái được Diệp Thiếu Dương cứu lúc nãy cũng đã đi đến bên cạnh, biểu tình có chút đờ đẫn nhìn hắn, trước sự việc vừa xảy ra, cô còn chưa kịp tiếp nhận, căng thẳng hỏi: "Ở đây thật sự có quỷ ư? Làm sao bây giờ?"

    "Thì giết con thủy thi đang lộng hành là được!". Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp, giọng nói tùy tiện giống như đây chỉ là một việc nhỏ nhặt tiện tay hoàn thành.

    Thiếu nữ sửng sốt một hồi lâu rồi hỏi: "Không phải nó đang ở trong nước sao? Sao anh làm được? Nhảy xuống bắt nó hả?"

    Diệp Thiếu Dương đảo mắt, nước thúi như vậy ngu gì nhảy xuống! Hắn quay đầu, vẻ mặt tươi cười gian xảo nhìn Tiểu Mã: "Giao nhiệm vụ vinh quang này cho cậu, xuống nước bắt thủy thi lên đi!".

    "Tôi?". Tiểu Mã mở to mắt, điên cuồng xua tay: "Không đi không đi, tôi không có pháp thuật, xuống dưới đó còn chưa đủ cho nó ăn, đánh chết tôi cũng không đi!"

    Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi có biện pháp khiến nó không làm hại cậu, chỉ cần để nó nắm được cậu..."

    "Tôi mặc kệ, nước thúi như thế, đánh chết tôi cũng không đi!"

    "Sao lại không, đây là kiếm âm đức đó có biết không, kiếm được nhiều âm đức, kiếp sau không chừng cậu có thể đầu thai thành người gầy.".

    "Dẹp dẹp! Tôi thà mập tám đời cũng không đi xuống dưới đó!". Tiểu Mã lời lẽ chính nghĩa, không bị lay động: "Nói dễ nghe như vậy, sao cậu không tự mình đi xuống đi?"

    Diệp Thiếu Dương không nói gì nữa, mập mạp chết bầm này IQ tuy thấp nhưng cũng không ngu tới mức nhảy vào hố lửa… À không, nhảy vào vũng nước thúi quắc. Haizzz, hết cách, không thể làm gì hơn là hi sinh chút vốn liếng của mình. Hắn đành thở dài, mở túi vải, lấy ra một bao hùng hoàng, đau lòng thả toàn bộ vào vũng nước.

    "Đó là cái gì?". Tiểu Mã trợn to hai mắt hỏi.

    "Hùng hoàng, một loại dược liệu, có khả năng đuổi quỷ trừ tà.".

    Tiểu Mã chợt hỏi: "Có phải loại rượu hùng hoàng mà Pháp Hải dụ Bạch Tố Trinh uống rồi biến thành yêu xà không?".

    "Đó là Hứa Tiên, không phải Pháp Hải.". Thiếu nữ nhắc nhở rồi nhìn về phía Diệp Thiếu Dương: "Bây giờ làm gì?"

    Diệp Thiếu Dương chống nạnh, đứng trước vũng nước: "Chờ đi, thủy thi một hồi không chịu nổi sẽ phải bò lên.".

    Tiểu Mã và cô gái kia vừa nghe nói thủy thi sẽ bò lên bờ thì vội vàng lui về sau vài chục bước, Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cả giận nói: "Đơn giản như vậy là có thể bắt được nó, sao cậu dám sai tôi xuống nước?"

    Diệp Thiếu Dương liếc mắt: "Hùng hoàng đắt lắm, tôi còn phải tiết kiệm tiền nữa!".

    "Mẹ nó, tôi còn không bằng một bao hùng hoàng?"

    "Hùng hoàng biết trừ tà, cậu biết trừ tà không?"

    Thiếu nữ bật cười: "Bề ngang cậu ta có thể trừ tà.".

    Tiểu Mã vừa chảy một vạch đen trên đầu, vừa chảy hai hàng thanh lệ…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    <Nghiêm cấm người có bệnh nặng, yếu tim, lên máu, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 16t và người không tin ma quỷ vào đọc. Khuyến khích xem vào ban đêm>
    Bình luận, góp ý, sửa lỗi sai và đăng ký dịch truyện tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post20169511
    Lần sửa cuối bởi rjnpenho, ngày 23-10-2016 lúc 10:05.
    Rjn pé nhỏ
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA

  4. Bài viết được 53 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Bạch Cửu,Blue_planet,chipchipne,chuan1911,cucaiduong,cuongi17,cuquayhp12,Dalat,dart,deadman,dungkhocnhaem,Erudite,ha2004,Haitran1301,hkda,Hoàng Giang,hotfam501,ichinichi,kkk3k,lamsonquaikhach,longthienbao,lybietcau,meotwo1989,MrazShooters,mrdjeu,mrlayloi,nakamurra,ntahatay,pestie,phiêu!,polonezvn,quangtri1255,quannh0693,ronkute,samki1998,sasuketaki02,sh4d0w_hun73r,shinoking,Soujiro_Seita,SpaceWolf,spchjken,sugar,thanhviet170906,ThiênHà,Thoong97,Tiếu hồng trần,tieuholo,Vô__Tình,viethungk61,x_chien,Đại Lý Phi Đao,Đoạn Đức,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,231
    Xu
    2

    Mặc định

    MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN



    Tác giả : Thanh Tử
    Thể loại truyện : Linh dị, kinh khủng, đô thị, kỳ huyễn...
    Số chương: 1115 chương
    Dịch: Rjnpenho


    Chương 12: NỤ HÔN ĐẦU TIÊN HIẾN CHO QUỶ


    Không quá mười phút, vũng nước chợt sôi sùng sục, bọt nước nổi lên cao hơn một mét.

    "Nó lên rồi, các cậu lui ra đi!". Diệp Thiếu Dương lùi về sau hai bước, rút ra Tảo Mộc Kiếm, Đào Mộc Kiếm tróc quỷ, Tảo Mộc Kiếm hàng yêu, hơn nữa thanh kiếm này đã luyện dưới sét ba mươi ba năm, có linh tính mạnh mẽ, cũng được xem như là bảo vật đạo phái.

    Tiểu Mã và thiếu nữ nhanh chóng lui về phía sau hơn hai mươi mét, vốn cả hai định chạy xa một chút thế nhưng lại sợ chỗ khác cũng có quỷ, thôi thì đứng gần Diệp Thiếu Dương cho yên tâm. Sau khi kinh qua nhiều chuyện đáng sợ xong, bọn họ đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của mình, bây giờ nhìn đâu cũng nghĩ có quỷ.

    “Phịch”, một vật từ trong nước nhảy ra, nằm phủ phục trên mặt đất. Ba người nhìn chằm chằm vào nó, chỉ thấy một thân thể trắng nhợt, cả người phù thũng, da thịt bong tróc, mặt nổi đầy mụt to như có thứ gì ở bên trong, mái tóc dài rối tung xoắn bện vào nhau, vặn vẹo như rắn.

    Khuôn mặt nó còn kinh dị hơn: Một con mắt khô quắt, một con mắt không có mí, đồng tử to như quả bóng bàn lòi cả ra ngoài, phía trên còn có chút máu chảy xuống. Do bị ngâm lâu ngày trong nước nên phân nửa khuôn mặt đều không còn da thịt, lộ ra hàm răng đong đưa và các khớp xương trắng hếu...

    Hiện giờ đã không thể dùng từ kinh khủng để hình dung bộ dáng của thủy thi này được nữa. Thiếu nữ vừa trông thấy liền hét toáng lên, sau đó ngất xỉu. Tiểu Mã thì trước đây đã thấy qua nữ quỷ ở ký túc xá rồi, tuy rằng hơi kinh tởm nhưng tốt xấu gì cậu cũng có chăn đệm, không đến mức bất tỉnh. Cậu liền ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng để cứu cô gái tỉnh lại, hai người rúc vào một chỗ, sợ hãi ôm nhau, không ngừng quan sát Diệp Thiếu Dương đang đến gần thủy thi.

    Thủy thi không phải đang đi mà là đang bò trên mặt đất, nó không có chân, chỗ hai đùi mục rữa có hai vết thương bằng nhau, nhìn như hai chân bị người ta chặt đứt. Lưng đeo một sợi dây xích bằng sắt to bản, một đầu xích khác nằm ở dưới nước, cũng không biết biết sợi xích này dài bao nhiêu. Hai cánh tay xanh và dài của nó bám trên mặt đất, từ từ bò đến chỗ Diệp Thiếu Dương.

    Diệp Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích.

    "Tiểu Diệp tử, cậu bị dọa choáng váng rồi hả, mau mau ra tay!"

    Diệp Thiếu Dương đương nhiên không bị thủy thi hù dọa, những con quỷ xấu xí trong mắt hắn vốn chẳng có gì khác nhau, hắn chỉ đang quan sát sợi xích cột trên lưng thủy thi, mơ hồ cảm giác được mặt trên sợi xích có một luồng pháp khí. Nếu như hắn đoán không lầm thì kẻ chặt đứt chân thủy thi và dùng xích sắt trói nó là cùng một người. Chẳng lẽ lại là pháp sư, vậy tại sao kẻ đó không trực tiếp giết nó?

    Trong giây lát, Diệp Thiếu Dương cảm thấy trên đùi tê rần, cúi đầu nhìn, một luồng tóc dài đã quấn lấy mắt cá chân, càng lúc càng siết chặt. Diệp Thiếu Dương giơ kiếm lên, chặt đứt mái tóc, một làn khói trắng từ từ toát ra, thủy thi hú lên quái dị, tốc độ bỗng nhiên nhanh như tên bắn, thừa dịp Diệp Thiếu Dương không chú ý, nhào đến ôm lấy cổ chân trái hắn, há mồm định cắn...

    Diệp Thiếu Dương vội vàng rút chân ra, lùi lại một bước, giày bị nó ngoạm chặt trong miệng.

    "Khẩu vị nặng thật!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vung kiếm xông lên, thủy thi nhả chiếc giày ra, đôi tay xương khô vội vàng bắt lấy Tảo Mộc Kiếm. Hai tay nó lập tức bị nướng chín, két két rung động, chất lỏng màu đen từ kẽ tay không ngừng nhỏ xuống. Thủy thi há mồm rống to hơn, dưới ánh trăng, có thể thấy nó không có lưỡi, cổ họng bị một con bạch trùng dài bám vào y như cái càng cua, Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hắn không bị dọa nhưng lại cảm thấy muốn ói.

    Thủy thi không quan tâm đau đớn, kéo Tảo Mộc Kiếm về phía mình càng lúc càng gần.Đọc chương mới nhất tại https://tamhoan.com/truyen/mao-son-troc-quy-nhan

    Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc, nó có thể đối kháng với pháp khí? Như vậy ít nhất cũng phải có tu vi trăm năm. Lập tức tay trái Diệp Thiếu Dương nặn ra một pháp quyết, đang muốn vỗ lên mặt thủy thi, đột nhiên dưới chân trơn trượt, cả người bị thứ gì đó lôi đi, ngửa đầu té ngã.

    Cúi người nhìn xuống, nguy rồi! Thủy thi dùng tóc quấn chân mình! Mái tóc của nó hệt như rắn trườn lên người, càng ngày càng nhiều hơn, không đến mấy giây, cả người hắn liền bị tóc phủ kín, cố sức lôi kéo hắn về phía nó.

    Một người một thi, nữ trên nam dưới dính sát vào nhau, mái tóc dài bao trọn một vòng ôm lấy bọn họ trông như một cái kén tằm lớn, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên trong.

    "Không thể nào, thủy thi chẳng lẽ muốn cường bạo tiểu Diệp tử?". Tiểu Mã trợn mắt há mồm lớn tiếng gọi Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử hãy cố gắng chịu đựng, nhất định phải bảo vệ trinh tiết, phải đánh bại nó! Chừng nào quay về tôi sẽ tìm cho cậu một em xinh đẹp để cậu dâng hiến bản thân!".

    Cảm nhận được thân người ươn ướt dinh dính như keo của thủy thi, Diệp Thiếu Dương cũng hết sức khó chịu. Đầu của thủy thi càng lúc càng tiến gần, há mồm, lộ ra con trùng màu trắng bên trong, Diệp Thiếu Dương vô cùng muốn ói, trong lòng hiểu rõ, thủy thi không phải muốn thân thể của mình, cũng không phải muốn trinh tiết của mình, mà là tính mạng của mình. Một khi bị trùng thi trong miệng nó cắn thì đến thiên sư cũng phải “lên thớt”.

    Thế nhưng toàn thân hắn lại bất động không thể di chuyển. Mẹ ơi, coi như mình có thiên đại bản lĩnh thì cũng chẳng thể làm được gì, trừ phi... Quên đi, để bảo toàn tính mạng, lão tử chấp nhận từ bỏ nụ hôn đầu tiên của mình! Diệp Thiếu Dương hết sức đau lòng, cắn nhẹ đầu lưỡi, chủ động dán lên miệng của thủy thi, phun thẳng một ngụm máu vào trong mồm nó.

    Máu đầu lưỡi trừ tà tốt nhất, Diệp Thiếu Dương lại là Thiên sư, linh tính càng mạnh ba phần!

    "Gràooo...". Thủy thi rống lên một tiếng, cả người run rẩy.

    Tiểu Mã bên ngoài nhìn cảnh tượng này đến ngây ngốc, lẩm bẩm nói: "Cao trào a..."

    “Phịch” một tiếng, mái tóc dài nổ tung, liên tiếp đứt từng khúc, thủy thi bị đánh bay về phía trước, Diệp Thiếu Dương lau miệng, cấp tốc đứng lên, cao giọng thì thầm: "Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!".

    Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo thai - Khai Thiên Chú, đây chính là một trong những thần chú mạnh nhất của Mao Sơn! Chỉ có pháp sư đứng hàng Thiên Sư mới có khả năng khống chế, bởi vì thần chú này tiêu hao pháp lực rất lớn, vốn dĩ dựa vào tu vi của Diệp Thiếu Dương, giết một con thủy thi hoàn toàn không cần dùng chú mạnh như vậy, chỉ vì con này đã đoạt nụ hôn đầu tiên của hắn, tuyệt đối không thể để cho nó tồn tại, tuyệt đối không!

    Trên thân Tảo Mộc Kiếm hiện lên một đạo thanh quang đâm vào yết hầu thủy thi, Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng: "Phá!"

    Bùm! Thân thể của thủy thi nổ tung, vô số thịt nát xương tan rơi đầy đất.

    Diệp Thiếu Dương lại lau miệng, hừ, hắn mà muốn hủy diệt, thì chính là như vậy. Đọc chương mới nhất tại https://tamhoan.com/truyen/mao-son-troc-quy-nhan

    Phải đến một lúc sau, Tiểu Mã và thiếu nữ mới phục hồi tinh thần, nhận ra thủy thi đã chết, bèn kéo nhau chui từ gò đất lên. Tiểu Mã giơ ngón tay cái khen ngợi: "Tiểu Diệp tử, cậu trâu thiệt a, con quỷ lợi hại như thế thoáng cái đã bị cậu giết chết. Mới vừa rồi cậu bị nó vây khốn tôi còn tưởng cậu không xong, không xong rồi! Cơ mà lúc đó cậu đã làm gì, làm thế nào đánh bay được nó vậy?".

    "Không được hỏi!". Diệp Thiếu Dương gắt một tiếng cắt lời Tiểu Mã, chuyện vừa rồi xảy ra chính là ký ức thê thảm và nhục nhã nhất trong suốt cuộc đời hắn...

    Tiểu Mã thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, trong lòng đánh "Lộp bộp", lẽ nào, tiểu Diệp tử thật sự đã bị thủy thi... gì gì đó?

    Thi triển thiên chú vô cùng hao tổn pháp lực, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, dùng Mao Sơn dưỡng khí thuật điều hòa khí tức. Hồi khí một lát sau, cảm thấy khá hơn, hắn mới đứng dậy cúi đầu nhìn đống thịt nát bấy nhầy, lúc này đã hóa thành máu và mủ, thấm xuống mặt đất, Diệp Thiếu Dương nhặt sợi xích sắt kia lên, cố sức ném nó ra ngoài. Xích có dài hơn mười thuớc đi nữa thì mọi chuyện cũng đã kết thúc.

    Hắn chăm chú nghiên cứu một lát, lẩm bẩm nói: "Đây là pháp khí được tạo ra từ huyền thiết, quả thật là do pháp sư làm..."

    "Pháp sư? Là người cũng biết bắt quỷ như cậu?". Tiểu Mã giật mình: "Vậy tại sao kẻ đó chỉ khóa thủy thi mà không giết chết nó?"

    Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Mục đích của hắn không phải giết nó, mà là... nuôi nó”…


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    <Nghiêm cấm người có bệnh nặng, yếu tim, lên máu, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 16t và người không tin ma quỷ vào đọc. Khuyến khích xem vào ban đêm>
    Bình luận, góp ý, sửa lỗi sai và đăng ký dịch truyện tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post20169511
    Lần sửa cuối bởi rjnpenho, ngày 15-05-2017 lúc 02:39.
    Rjn pé nhỏ
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA

  6. Bài viết được 56 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Bạch Cửu,Blue_planet,chipchipne,chuan1911,cucaiduong,cuongi17,cuquayhp12,Dalat,dart,deadman,donjuany2007,dungkhocnhaem,Erudite,ha2004,Haitran1301,heogay83,hkda,Hoàng Giang,hotfam501,ichinichi,kkk3k,lamsonquaikhach,longthienbao,lybietcau,meotwo1989,MrazShooters,mrdjeu,mrlayloi,nakamurra,no_dance8x,ntahatay,pestie,polonezvn,quangtri1255,quannh0693,romolus82,ronkute,samki1998,sasuketaki02,sh4d0w_hun73r,shinoking,Soujiro_Seita,SpaceWolf,spchjken,sugar,thanhviet170906,ThiênHà,Thoong97,Tiếu hồng trần,tieuholo,Vô__Tình,viethungk61,x_chien,Đại Lý Phi Đao,Đoạn Đức,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,231
    Xu
    2

    Mặc định

    MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN



    Tác giả : Thanh Tử
    Thể loại truyện : Linh dị, kinh khủng, đô thị, kỳ huyễn...
    Số chương: 1115 chương
    Dịch: Rjnpenho


    Chương 13: LAMBORGHINI


    Diệp Thiếu Dương giải thích: "Không có pháp sư nào bắt quỷ mà chỉ bắt phân nửa, còn đem khóa lại để cho nó tiếp tục hại người, rất vô lý! Tôi đoán thủy thi này là do có người cố tình tạo thành, kể cả nữ quỷ hấp thụ dương khí nam nhân và âm nguyên quỷ hồn kia cũng là vật tế cho thủy thi tu luyện. Khi nó tu luyện tới một trình độ nhất định thì kẻ đó sẽ lợi dụng nó làm việc ác. Cây hòe cũng là vật hắn cố ý dùng để tụ hội và thăng cấp âm khí cho nữ quỷ, sau đó để thủy thi sử dụng."

    Tiểu Mã cả kinh nói: "Tróc quỷ mà cũng có người xấu nữa à?"

    Diệp Thiếu Dương liếc cậu một cái, đáp: "Trên đời này có người tốt thì phải có người xấu, pháp sư cũng vậy. Nhiều kẻ thích tu tà, nuôi tiểu quỷ câu hồn hại nhân, nuôi cổ trùng, những kẻ đó còn đáng sợ hơn cả yêu quỷ!".

    Diệp Thiếu Dương đi tới cây hòe, ngửa đầu nhìn tán cây to lớn, nói: "Cây hòe này nhiễm âm khí nhiều năm, có thể đã thành tinh, giữ lại sẽ gây tai họa."

    Nói xong hắn vẽ một lá dẫn lôi phù, tiến lên dán vào thân cây, lui về phía sau vài bước, niệm chú, nhất thời một tiếng "Ầm" vang lên như sấm.

    Dẫn lôi phù không thể dẫn thiên lôi mà chỉ có thể tạo ra âm lôi giả chuyên dùng để đối phó quỷ yêu. Lúc này trên bầu trời chợt có tiếng sấm cuồn cuộn, không nhìn thấy thiểm điện.

    Lá bùa trên thân cây đột nhiên phát hỏa. Lôi hỏa từ lá bùa dần dần lan rộng, đốt cả thân cây, tán cây bất ngờ đung đưa rung lắc, tựa như một người đang cố giãy giụa trong đống lửa. Một dòng chất lỏng màu đen từ vỏ cây không ngừng tràn ra, lập tức bị ngọn lửa nóng rực thiêu cháy.

    Thiếu nữ theo bản năng lui về phía sau, lẩm bẩm nói: "Thật đáng sợ!"

    Tiểu Mã ôm lấy cánh tay của cô, cũng nói: "Muội muội đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.". Kết quả là bị thúc cùi chỏ vào bụng.

    "Ai ui, muội muội à, không phải tôi đang lo lắng em sợ quỷ sao? Tôi có ý tốt nha!"

    "Anh còn khó ưa hơn sắc quỷ nữa!"

    Mười mấy phút sau, cây hòe khổng lồ đã bị đốt thành than cốc. Tiểu Mã và thiếu nữ thở dài một hơi, tự nhiên lại có chuyện quỷ dị xảy ra: Từ chính giữa thân cây hòe có ba hỏa cầu màu xanh biếc chập chờn hiện ra, lúc sáng lúc tối, bay lượn xung quanh.

    "Đó là thứ gì?". Thiếu nữ hỏi: "Trông rất đẹp a!".

    "Tinh phách.". (1) Diệp Thiếu Dương trả lời.

    (1) Tinh phách: còn gọi là ma trơi.

    Ba thân ảnh mơ hồ dị thường xuất hiện dưới thân cây hòe, quỳ trước mặt Diệp Thiếu Dương

    "Đa tạ đại sư chém giết yêu ma, cứu thoát oan hồn chúng tôi.".

    Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói: "Các ngươi đều bị nữ quỷ kia làm hại?"

    Một người nữ đáp: "Bẩm đại sư, nữ quỷ kia ba năm giết một mạng người, chúng tôi đều là người bị thụ yêu và nữ quỷ kia hại chết, hồn phách bị nhốt trong thân cây, không chạy trốn được. Đến khi quỷ hồn kia chết rồi, ba hồn bảy vía của chúng tôi đều bị thụ yêu rút sạch, hóa thành tinh phách.".

    Diệp Thiếu Dương nhìn những đốm lửa thở dài, nói với ba người: "Các ngươi đi âm ty đi, ta sẽ viết cho các ngươi một lá phù trần thuật tình hình thực tế, bảo phán quan không truy cứu tội lưu lại nhân gian của các ngươi nữa! Kiếp này các ngươi chịu khổ, kiếp sau sẽ được bồi thường.".

    Diệp Thiếu Dương lấy bút chu sa viết lên lá bùa một ít chữ, khoát tay, lá bùa bay về phương bắc, ba tinh phách kia bái tạ, vội hóa thành một làn khói xanh bám vào lá bùa, càng bay càng xa, từ từ tan biến.

    Một màn này làm cho Tiểu Mã và thiếu nữ sợ ngây người, nhìn hướng lá bùa vừa biến mất kia, không nói nên lời.

    "Đi thôi.". Diệp Thiếu Dương gọi.

    Tiểu Mã hỏi: "Cậu không tìm pháp sư làm ác hả?"

    "Nữ quỷ và thủy thi kia tồn tại ở đây một trăm năm, pháp sư chắc đã chết rồi!". Diệp Thiếu Dương nói: "Tuy rằng hắn bày ra việc này nhưng rốt cuộc chẳng biết vì nguyên nhân gì mà không dùng đến, nếu không thủy thi cũng sẽ không có ở đây.".

    Tiểu Mã tức giận nói: "Đó chẳng phải là tùy tiện rồi sao, ở đây nhiều ma quỷ lộng hành như vậy, hại biết bao nhiêu người, lão tử thiếu chút nữa cũng bị hại chết, thế mà xem như không có gì hả...?".

    "Trước Điện Diêm Vương có một quyển sổ sách, trừ phi cậu không đi âm ty, bằng không thì chắc chắn sẽ bị xử lý.".

    "Không đi âm ty thì còn có thể đi đâu?". Tiểu Mã thật tò mò.

    "Cậu chỉ là một người bình thường, biết nhiều như vậy làm gì!?". Diệp Thiếu Dương liếc Tiểu Mã, nhìn thiếu nữ đứng kế bên, vẻ mặt ôn hòa nói: "Không sao, đi thôi muội muội."

    "Tạ ơn pháp sư cứu mạng...". Thiếu nữ vẫn còn hoảng hốt, lại thấy mấy người quỷ kia quỳ lạy Diệp Thiếu Dương, theo bản năng cũng bắt chước định đứng lên, Diệp Thiếu Dương liền ngăn cản, cười hì hì: "Đừng có kêu đạo trưởng, gọi anh là Diệp Thiếu Dương thôi, hay là... Thiếu Dương ca ca cũng được!".

    Nhìn vẻ mặt tươi cười đen tối của hắn, Tiểu Mã sửng sốt đứng tại chỗ: Mẹ nó, thay đổi thái độ nhanh quá nhỉ? Lúc trước thì ra vẻ cao nhân đạo mạo vân đạm phong khinh, vừa gặp mỹ nữ thì lập tức đổi thành bộ dạng hào hoa lãng tử. Tiểu Mã âm thầm xì một tiếng khinh bỉ, cái gì mà đạo trưởng pháp sư, chẳng phải cũng là sắc lang sao? Thằng này...

    "Thiếu Dương ca, em là Chu Tĩnh Như.". Thiếu nữ vươn tay ra nói.

    Diệp Thiếu Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, ôi chao, thật là dễ chịu.

    "Tĩnh Như, tên rất hay, hì hì, Tĩnh Như muội muội, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé!"

    Đi mấy bước, Tiểu Mã đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vỗ đầu một cái bốp, nhìn thiếu nữ hỏi: "Em tên là Chu Tĩnh Như? Chu Tĩnh Như Học viện Ngoại Ngữ có phải không?"

    Chu Tĩnh Như nghiêng mắt nhìn cậu, âm thầm thừa nhận.

    Tiểu Mã kích động: "Em là một trong tứ đại mỹ nhân của Học viện Ngoại Ngữ , Chu Tĩnh Như có đúng không? Cha là trùm bất động sản của tỉnh Giang Nam có đúng không? Số đo ba vòng của em là…"

    "Cái gì?". Chu Tĩnh Như kêu lên sợ hãi.

    "Không không, cái đó là bên ngoài đồn thôi! Dáng người của em... Khì khì, tốt hơn nhiều so với lời đồn.".

    Chu Tĩnh Như hai tay che trước ngực, trợn mắt phồng má, khuôn mặt đỏ bừng trách mắng: "Đáng ghét!". Đọc chương mới nhất tại https://tamhoan.com/truyen/mao-son-troc-quy-nhan

    ***

    Đến đại lộ, Chu Tĩnh Như lấy điện thoại ra gọi, phân phó vài câu, nói cho bọn hắn biết cô đã gọi xe. Ba người đứng ở ven đường chờ chốc lát, một chiếc xe từ đằng xa chạy tới, đậu kế bên người Chu Tĩnh Như.

    Đó là một chiếc xe hơi thể thao màu đỏ, vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt ấn tượng, Diệp Thiếu Dương không hiểu nhiều về xe nhưng cũng biết chiếc này nhất định rất xa xỉ.

    "Lamborghini!". Tiểu Mã kêu lên, nhìn mỹ nữ vô cùng kích động.

    "Cái gì ni ni?". Diệp Thiếu Dương tò mò, hắn chỉ mới nghe qua áo tắm hai mảnh (bikini): "Lẽ nào còn xịn hơn BMW?"

    Chu Tĩnh Như bật cười.

    Tiểu Mã liếc nhìn Diệp Thiếu Dương vô cùng khinh bỉ, phun ra hai chữ: "Stupid!".

    Lái xe là một nữ tài xế hơn hai mươi tuổi, dáng dấp cũng rất đẹp, tên là Phạm Nhi. Cô nhìn thấy Chu Tĩnh Như xuất hiện cùng với hai người lạ ở nơi hoang vu thì rất tò mò, thế nhưng không dám hỏi nhiều, đưa ba người lên xe xong, cô lập tức quay đầu xe trở về.

    Tiểu Mã ghé vào tai Diệp Thiếu Dương thủ thỉ: "Tôi không tranh Chu đại mỹ nữ với cậu, cậu mau giải quyết đi, sau đó giới thiệu cô tài xế cho tôi."

    Diệp Thiếu Dương thúc cùi chỏ vào bụng cậu ta.

    "Các anh đang nói gì vậy?". Chu Tĩnh Như quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ.

    "Tiểu Diệp tử bảo muốn mời các cô ăn khuya.". Tiểu Mã nói.Đọc chương mới nhất tại https://tamhoan.com/truyen/mao-son-troc-quy-nhan

    Chu Tĩnh Như cười cười: "Để em mời hai anh. Bất quá trước tiên phải tắm rửa đã, trên người em toàn là nước bùn."

    Tiểu Mã bỗng nhiên nhớ tới tình trạng của mình, xuyên qua lăng kính chiếu hậu, cậu thấy nữ tài xế dùng một tay lái xe, tay còn lại cố gắng bịt mũi, vẻ mặt hết sức đau khổ dày vò. Nhất thời trong lòng cậu lạnh dần, lạnh dần. Thôi xong, lần đầu gặp mặt, đã để lại cho người ta một mùi thúi đầy ấn tượng...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    <Nghiêm cấm người có bệnh nặng, yếu tim, lên máu, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 16t và người không tin ma quỷ vào đọc. Khuyến khích xem vào ban đêm>
    Bình luận, góp ý, sửa lỗi sai và đăng ký dịch truyện tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post20169511
    Lần sửa cuối bởi rjnpenho, ngày 15-05-2017 lúc 02:39.
    Rjn pé nhỏ
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA

  8. Bài viết được 58 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Bạch Cửu,Blue_planet,chipchipne,chuan1911,cucaiduong,cuongi17,cuquayhp12,Dalat,dart,deadman,diangucmauden,dungkhocnhaem,Erudite,ha2004,Haitran1301,heogay83,Hoàng Giang,hotfam501,ichinichi,kkk3k,lamsonquaikhach,longthienbao,lybietcau,meotwo1989,minhfabregas,MrazShooters,mrdjeu,mrlayloi,nakamurra,ntahatay,pestie,phiêu!,polonezvn,quangtri1255,quannh0693,Rauxalach,romolus82,ronkute,samki1998,sasuketaki02,sh4d0w_hun73r,shinoking,Soujiro_Seita,SpaceWolf,spchjken,sugar,thanhviet170906,ThiênHà,Thoong97,Tiếu hồng trần,Tieu,tieuholo,Vô__Tình,viethungk61,x_chien,Đại Lý Phi Đao,Đoạn Đức,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,231
    Xu
    2

    Mặc định

    MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN



    Tác giả : Thanh Tử
    Thể loại truyện : Linh dị, kinh khủng, đô thị, kỳ huyễn...
    Số chương: 1115 chương
    Dịch: Rjnpenho


    Chương 14: GIÚP MẶC QUẦN


    Xe hơi lái về khu vực nội thành, dừng trước một tòa nhà vô cùng to lớn xa hoa, phía trước tòa nhà còn có hồ bơi. Chu Tĩnh Như dẫn hai người vào, sau đó cô đến quầy thanh toán, quay đầu lại hỏi hai người: "Có muốn massage không?".

    "Massage?". Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nghĩ tới điều gì.

    Chu Tĩnh Như đỏ mặt nói: "Là xoa bóp ấy, anh xuất nhiều khí lực như vậy, xoa bóp sẽ tốt hơn.".

    "Thôi, anh không có thói quen được người ta hầu hạ.".

    Chu Tĩnh Như cười cười, cũng không hỏi nữa.

    Hồ bơi rất lớn, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã như lạc vào Đại Quan Viên, đi vòng vòng ở “Phòng khách nam” nửa ngày mới dựa vào chiếc chìa khóa tìm tới được “Phòng khách quý”. Diệp Thiếu Dương căn bản không biết trình tự tắm, đành hỏi Tiểu Mã: "Cởi quần áo trước hay là vào trong rồi mới cởi?"

    "Tôi cũng không biết.". Tiểu Mã gãi đầu.

    Cũng may có người phục vụ hướng dẫn, hai người đã thành công đi đến bể. Diệp Thiếu Dương thấy mấy hồ nước lớn nhỏ, đủ loại dụng cụ tắm rửa, có chút ngây người, tự hỏi những thứ này đều là dùng để tắm?

    Tắm rửa đơn giản xong, Diệp Thiếu Dương liền leo lên bờ, về đến phòng nằm nửa ngày mới thấy Tiểu Mã xuất hiện, mặt mày hớn hở khoe: "Tôi được thử ghế massage, phòng xông hơi, vòi phun nước, thật sự rất thoải mái a. Thì ra tắm cũng có thể thư thái như vậy!"

    Diệp Thiếu Dương liền phản đối: "Có cái gì mà thoải mái, cũng giống hệt phòng tắm ở Mao Sơn Thôn thôi, chỉ là cái nơi để tắm rửa, dội một cái là xong, còn bày đặt làm trò. Hừ!".

    Tiểu Mã liếc mắt nhìn hắn chửi: "Stupid!".

    Chu Tĩnh Như gọi điện thoại hẹn hai người Diệp Thiếu Dương đến nhà hàng lầu hai gặp mặt. Cả hai đến nơi đã thấy Chu Tĩnh Như đang ngồi ở đó, mặc áo ngủ, tóc vén cao, vừa mới tắm rửa xong, sắc mặt của cô càng thêm trắng hồng quyến rũ.

    "Sao chỗ này chỉ có mỗi mình em là khách?". Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

    Chu Tĩnh Như cười cười: "Trễ rồi, nhà hàng không buôn bán nữa, chỉ có VIP mới được vào thôi!".

    Diệp Thiếu Dương nhức đầu, VIP là cái gì?

    Chu Tĩnh Như lấy một bình trà và mấy thứ điểm tâm đặt lên bàn, Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt, điểm tâm toàn là các loại bánh quy hình dạng kỳ quái, đã vậy còn ít đến thấy thương! Sao không lấy đầu heo thịt muối hay chân vịt gì ấy, mấy thứ này làm sao đủ cho một người ăn?

    "Em cũng đang học năm thứ tư đại học, bình thường không có ở trường, hôm nay quay về ký túc xá lấy ít đồ". Chu Tĩnh Như giải thích nguyên nhân đụng phải quỷ: "Vừa lúc gặp người bạn trai cũ, ừm, chia tay đã lâu rồi, bọn em cũng chỉ quen nhau hơn hai tuần, không có cảm giác, bây giờ thì lại càng không có cảm giác.".

    Tiểu Mã giơ ngón tay cái lên: "Nói rất hay, tục ngữ nói cũ đi mới đến, đàn ông tốt trên đời này còn nhiều lắm, chẳng qua đàn ông tốt như anh và tiểu Diệp tử thì không có nhiều, nhất là anh...".

    Diệp Thiếu Dương đá một cước vào mông cậu: "Đừng có chen lời!".

    Chu Tĩnh Như nói tiếp: "Anh ấy sau khi bị em đuổi đi thì gửi tin nhắn nói đang ở trước cửa chờ em, mời em đi ăn để xin lỗi. Em không muốn gặp mặt dây dưa với anh ấy nên đã ra khỏi nhà bằng cửa sau. Đoạn đường kia không tốt, em vốn định gọi điện thoại kêu xe, chẳng biết tại sao lại thấy có một cô gái đứng ngoắc gọi em đến, lúc đó đầu óc em đặc biệt mơ hồ, cô ta bảo hãy đi với cô ta đi. Càng đi về phía trước, đầu óc em càng mơ hồ, về sau thì không nhớ rõ chuyện gì nữa!"

    Chu Tĩnh Như lắc đầu nhìn Diệp Thiếu Dương khổ sở cười cười: "Em cũng không ngờ em gặp phải tình cảnh này, hôm nay quả thật đã mở rộng tầm mắt, không chỉ nhìn thấy quỷ mà còn nhìn thấy đạo sĩ tróc quỷ... Thật tình anh cũng có thể sánh ngang với mấy anh đạo sĩ trên TV, vừa trẻ tuổi, lại vừa… đẹp trai!".

    Diệp Thiếu Dương cảm thấy lâng lâng, nhất thời kích động, lấy từ túi ra sợi dây chuyền Kê Huyết Thạch đưa cho Chu Tĩnh Như.

    "Tặng em một lá bùa hộ mệnh, quỷ sẽ không dám tới gần em nữa!".

    "Đa tạ Thiếu Dương ca!". Chu Tĩnh Như cảm động nhận lấy, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cầm ví tiền lên hỏi: "Bùa hộ mệnh này có quý giá lắm không?"

    "Vốn ở trên núi bán cho khách hành hương hai nghìn, nhưng anh với em hữu duyên, hì hì, anh tặng cho em miễn phí.".

    Tiểu Mã ở một bên đảo mắt liếc hắn. Cái thằng này, để tán gái, đã dùng chiêu hạ cả vốn gốc.

    "Vậy thì cám ơn Thiếu Dương ca.". Chu Tĩnh Như cười ngọt ngào làm Diệp Thiếu Dương như ăn được mật.

    Hỏi han một lát, Diệp Thiếu Dương kể đơn giản lai lịch của mình, Chu Tĩnh Như nghe xong tinh thần nhộn nhạo, vô cùng sùng bái. Cô vốn là tiểu thư khuê các nhà giàu, loại người nào cũng đã từng gặp qua, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đạo sĩ chân chính, hơn nữa lại còn trẻ tuổi như vậy, đẹp trai như vậy...

    "Thiếu Dương ca, chúng ta trao đổi số điện thoại đi!"

    "Được, số của em là số mấy?". Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại cầm tay ra, chuẩn bị lưu số, Chu Tĩnh Như đọc dãy số, ngẩng đầu nhìn điện thoại di động trong tay hắn, đột nhiên sửng sốt: Diệp Thiếu Dương đang dùng một chiếc điện thoại vô cùng “nguyên thủy”, màu xanh da trời, trên màn hình còn có một vết nứt, trông rất cũ kỹ, không biết là người từ thời đại nào trôi tới.

    Tiểu Mã cũng phát hiện tình huống này, liền giật lấy chiếc điện thoại di động của hắn, lật tới lật lui nhìn: "Tiểu Diệp tử, đây có phải là thần khí mà cậu trộm từ bảo tàng ra không?"

    Diệp Thiếu Dương đỏ mặt nói: "Rất lạc hậu sao? Ít nhất tôi cũng dùng màu xanh da trời, sư phụ tôi còn dùng màu vàng nữa kìa!".

    "Ừ, so với điện thoại di động bình thường đúng là mạnh hơn.". Tiểu Mã không còn lời nào để nói.

    Chu Tĩnh Như đột nhiên nghĩ đến việc gì, khẽ cúi đầu, dùng chén rượu che đi khuôn mặt, hỏi: "Nghe các anh bảo, lúc em cởi dây lưng ra tự sát, quần có rơi xuống đúng không! Ừm, em muốn hỏi một chút, là ai đã mặc quần cho em vậy?"

    Cuối cùng cũng hỏi chuyện này! Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, đang muốn giải thích thì bị Tiểu Mã giành trước: "Là Thiếu Dương ca đó, nói đến thật xấu hổ. Lúc đó quần của em rơi xuống đến bàn chân…A, em đừng nhìn anh như vậy, lúc đó anh cách khá xa, bầu trời tối đen như mực, anh không thấy gì hết, là Thiếu Dương ca ca đã rất dịu dàng giúp em mặc quần vào, thắt dây lưng cho em..."

    Diệp Thiếu Dương nghe thấy thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, vội vàng giải thích: "Em đừng nghe cậu ta nói bậy, thật ra không có rơi nhiều như vậy đâu, chỉ... rơi một chút, một chút thôi.".

    Sự việc này, đương nhiên là càng nói càng xấu hổ. Chu Tĩnh Như đỏ mặt cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, quay lại mỉm cười với Diệp Thiếu Dương: "Không sao cả, Thiếu Dương ca là vì cứu em, nếu thật sự có... thấy gì, thì cũng không sao hết!".

    "Ách...". Trái tim Diệp Thiếu Dương điên cuồng nhảy lên, thật sự có thấy gì cũng không sao? Mấy lời này là có ý gì?

    "Được rồi Thiếu Dương ca, còn chuyện mấy vật từ cây hòe bay ra ngoài... Là tinh phách có đúng không, vậy nó là gì?"

    "Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tinh phách, tinh phách hai trăm năm mới có thể tập hợp thành quỷ một lần, cũng là quỷ cấp thấp nhất, phải nhập lục đạo luân hồi, làm đạo súc sinh trong mười đời, chịu qua thiên đao vạn quả thì mới có thể thoát thai làm người."

    Chu Tĩnh Như ngơ ngẩn: “Những quỷ hồn kia cũng quá thảm thương, bọn họ không làm chuyện gì xấu, bị ác quỷ giết chết, biến thành tinh phách, chẳng phải là rất xui xẻo sao?"

    "Người bị cướp đoạt hay bị giết chết không phải cũng xui xẻo như vậy sao? Bất quá chờ bọn họ ngưng tụ thành quỷ hồn một lần nữa, sau khi đầu thai làm người sẽ có được một chút ưu đãi, giống như em, lớn lên vừa xinh đẹp, lại vừa xuất thân giàu có.".

    Chu Tĩnh Như thản nhiên cười: "Thiếu Dương ca, anh biết xem tướng số không, có thể xem giúp em kiếp trước em là ai được không?"

    "Không được.". Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu như xem ra em là tài tử giai nhân hay người nào đó hoàn hảo thì được, giả sử như xem ra em là đại hán thô kệch hoặc là nữ tử thanh lâu thì... Hì hì, em sẽ phiền muộn lắm!".

    Chu Tĩnh Như đỏ mặt, nghĩ thầm cũng đúng, hay là không biết vẫn tốt hơn.

    Hàn huyên một hồi lâu, Chu Tĩnh Như mới mở ba căn phòng, chia mỗi người một phòng để nghỉ ngơi.

    Nằm trên giường mềm mại, Diệp Thiếu Dương nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, dường như mơ hồ cảm thấy mọi thứ đã định trước, ngày đầu tiên hạ sơn đã phải xử lý một loạt chuyện linh dị, cứu bạn cùng phòng và một mỹ nhân giàu có.

    Diệp Thiếu Dương lấy chiếc điện thoại cũ kỹ ra dự định chơi một bàn Rắn Săn Mồi rồi mới ngủ , đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, trong lòng run run, lẽ nào... là Chu Tĩnh Như?

    Ôm tâm tình kích động bước đến mở cửa, trong nháy mắt, tâm trạng của hắn rơi xuống vực thẳm, liếc mắt nhìn Tiểu Mã: "Buổi tối không ngủ, gõ cửa phòng tôi làm gì?"

    Tiểu Mã khẩn trương nói: "Không xong rồi Thiếu Dương ca, phòng của tôi vừa có chuyện rất ma quái."…

    Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, không phải chứ, lại là chuyện ma quái?...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    <Nghiêm cấm người có bệnh nặng, yếu tim, lên máu, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 16t và người không tin ma quỷ vào đọc. Khuyến khích xem vào ban đêm>
    Bình luận, góp ý, sửa lỗi sai và đăng ký dịch truyện tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...1#post20169511
    Lần sửa cuối bởi rjnpenho, ngày 23-10-2016 lúc 10:06.
    Rjn pé nhỏ
    GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA

    ---QC---


  10. Bài viết được 56 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Bạch Cửu,Blue_planet,chipchipne,chuan1911,cucaiduong,cuongi17,cuquayhp12,Dalat,dart,deadman,diangucmauden,dungkhocnhaem,Erudite,ha2004,Haitran1301,heogay83,hkda,Hoàng Giang,hotfam501,ichinichi,kkk3k,lamsonquaikhach,longthienbao,lybietcau,meotwo1989,minhfabregas,mrdjeu,mrlayloi,nakamurra,ntahatay,pestie,phiêu!,quangtri1255,quannh0693,Rauxalach,romolus82,ronkute,samki1998,sasuketaki02,sh4d0w_hun73r,shinoking,Soujiro_Seita,SpaceWolf,spchjken,sugar,thanhviet170906,ThiênHà,Thoong97,Tiếu hồng trần,tieuholo,Vô__Tình,viethungk61,x_chien,Đại Lý Phi Đao,Đoạn Đức,
Trang 3 của 47 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status