TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: Tương quý phi truyền(蒋贵妃传) - Tô Tiểu Lương

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định Tương quý phi truyền(蒋贵妃传) - Tô Tiểu Lương

    Tương quý phi truyền - 蒋贵妃传




    Tác giả: Tô Tiểu Lương
    Nguyên tác: 190 chương


    Văn án

    Từ trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử.
    Từ trạch đấu trong phủ thái tử đến cung đấu kinh tâm động phách trong hậu cung.
    Đến xem đường đường là trưởng nữ là sao phá tan trở ngại đoạt được quân tâm.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    loccoc,vnfilm,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định Tiết tử

    Tiết tử

    Dịch giả: Mịch Phương

    Trong hoàng cung nhất phái tường hòa, một tòa thiền điện lại vắng vẻ không giống trong cung đình, cỏ dại mọc thành bụi trong viện thiền điện, nửa ngày không thấy một bóng người, đại điện này càng giống một tòa lao ngục, tường vây cùng cưa ngoài điện đều dựng bằng những thânh sắt to bằng cả cánh tay, trong điện cũng một màu đen tối.
    Trong đại điện rộng lớn đầy đủ mọi thứ, một thân ảnh không rõ dựa vào song cửa bên cạnh bàn, vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, lâu đến lầm tưởng đây chỉ là một pho tượng mà thôi.
    Một lúc lâu, loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào lớn từ xa truyền tới, thân ảnh đó mới ngẩng nhẹ đầu lên, ngoài điện truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó âm thanh sắc nhọn vang lên từ đại điện , “Quý phi nương nương tấn chức hoàng quý phi, hoàng thượng lệnh nô tài đưa rượi và thức ăn tới, thỉnh điện hạ chung vui”
    Hộp đựng thức ăn được đưa vào xuyên qua cửa nhỏ đặc chế, cho đến khi tiếng chân ấy mất hẳn, bỗng nhiên trong điện vang lên tiếng xích sắt truyền ra đến cửa, nhờ ánh trăng nhìn rõ người nọ.
    Cùng lúc đó ở Chiêu Dương cung lại rất náo nhiệt, cả cung trên dưới đều vui vẻ vì thánh chỉ hoàng thượng hạ xuống sáng nay quý phi nương nương của bọn họ tấn chức thành hoàng quý phi, cao hơn nữa chỉ có vị trí đó.
    Bên trong Chiêu Dương điện, Tương Như Nhân một thân hoa phục, có chút mệt mỏi híp mắt tựa trên nhuyễn tháp, sau lưng Thanh Đông bóp vai cho nàng.
    Nàng tấn phong, một đạo thánh chỉ khiến nàng nhận được sự chú ý của bao người, về mặt này nàng không có ý nghĩ che dấu, cho tới bây giờ nàng luôn nhận được những con mắt chú ý xung quanh, cũng không chỉ như hôm nay.
    Một cung nhân vội vã đi đến, hành lễ về phía nàng sau đó đi qua nói thầm vài câu cạnh tai nàng, Tương Như Nhân cũng không có phản ứng mạnh, chậm rãi mở mắt, đợi cung nhân rời đi nàng mới ngồi dậy, chỉ có tay áo bị nắm chặt mới tiết lộ một chút tâm tình của nàng.
    Không đợi nàng suy nghĩ gì, ngoài phòng đã truyền đến tiếng báo, “Hoàng thượng giá lâm”
    Tương Như Nhân lập tức đứng dậy, thu hồi mọi biểu tình trên mặt, lộ ra chút thong dong, cười nhẹ nhìn bóng người chậm rãi bước tới, cúi người hành lễ, “Nô tì bái kiến hoàng thượng”…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi conguyetcakhiem, ngày 09-07-2016 lúc 16:39.

  4. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    12
    Xu
    0

    Mặc định Tương quý phi truyền - Chương 1

    Chương 1: Tương gia tiểu thư

    Dịch giả: Mịch Phương

    Chương 1: Tương gia tiểu thư
    Ba mươi năm trước, Đại Minh tháng tư năm một trăm bốn mươi bảy, bên trong viện chính Tương công phủ, lúc này không ít người đứng không trong sân, bọn họ đầu nhìn nha hoàn kia ra vào gian phòng, bên trong thường xuyên truyền ra tiếng kêu đau.
    Hai câu bé không lớn lắm đứng bên cánh lão nhân quá năm mươi, đứa nhỏ chỉ hai tuổi, đứa lớn cũng mới lên bốn.
    Tương Cảnh Nhạc mới hai tuổi nghe tiếng mẫu thân kêu đau trong phòng truyền ra, nắm chắt tay nhỏ bé của ca ca không khỏi căng thẳng, Tương Cảnh Trí cúi đầu nhìn hắn một cái, trên mặt cũng tràn ngập lo lắng.
    “Ca ca, mẫu thân đau đau.” Tương Cảnh Nhạc nói còn chưa rõ tiếng, bà vú hầu hạ bên cạnh nhìn thoáng qua Tương lão gia, đem hai hài tửtoiws bên cạnh mình.
    Đã kéo dài hơn nửa ngày, sắc mặt mọi người càng khó nhìn, nhất là tộc trưởng Tương gia Tương Kế Nghiệp, theo lý thuyết thê tử lần thứ ba mang thai, hẳn phải thuận lợi một chút, nhưng thời gian so với sinh đứa lớn nhất còn lâu hơn.
    Tương Kế Nghiệp nhìn thoáng qua phòng sinh, nói vói Tương laoc gia tử bên cạnh nói, “Phụ thân, hay giờ ngài sương phòng nghỉ ngơi một lát.”
    Tương Kế Nghiệp nói như vậy,một vị phụ nhân sau lưng cũng mở miệng nói, “Đúng vậy phụ thân, người đứng ngoài này đã lâu, không bằng đi sương phòng nghỉ ngơi một chút, chờ đại tẩu sinh, quay lại xem cũng không muộn.”
    Nói tới nói lui, không ai dám tiến lại dìu ông, Tương lão gia đưa tay ý bảo bọn họ không cần khuyên, ánh mắt nhìn Tương Cảnh Nhạc đang run bên người vú nương, “Đưa bọn trẻ sang phòng kế.”
    Không bao lâu, trong phòng sinh truyền ra tiếng hô lớn lấy lực, tận lực làm theo lời bà đỡ, trên mặt mọi người đều đều hiện nét mừng rỡ, một lát sau, cửa mở.
    Bà đỡ ôm một tã lót đi ra, Tương lão gia tử dẫn đầu đi tới, đưa trẻ vừa sinh, tinh thần rất tốt, nhưng hình như không thoái mái, thấy ánh sáng còn đem mặt giấu trong tã lót.
    “Chúc mừng Tương lão gia tử, chức mừng Tương quốc công, là một thiên kim.” Bà đỡ đỡ đẻ nhiều như vậy, không kể là nam hay nữ, nói đều có thứ tự, gần như thấy là con trai mới có thể vui vẻ, nhưng ở đây, nàng thấy phản ứng không giống vậy.
    Tương lão gia tử vừa nghe là con gái, thần sắc nghiêm nghị nhất thời giãn ra, trực tiếp nhận lấy đứa trẻ từ trong tay bà đỡ, nói một tiếng, “Tốt.” Tiếp theo nở nụ cười.
    Đứa trẻ trong lòng dường như cảm nhận sự vui sướng này, nam một tiếng, híp mắt đi ngủ, Tương lão gia tử thần sắc vừa lòng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, lại thấy sân đầy sắc xuân, gió mát phất qua, thấm vào gan ruột, “Gọi nàng là Như Nhân.”…
    Tương Như Nhân sing ra tuyệt đối oanh động Tương gia, trong Tương gia rộng lớn sự nghiệp phát đạt, sinh nhi tử chẳng có gì lạ, sinh nữ nhi mới quý giá, nhất là nữ nhi Thiệu thị sinh ra, Tương gia đích trưởng tôn nữ(Con gái đầu của con trai trưởng).
    Thiệu thị gả cho Tương Kế Nghiệp sinh hai đứa con trai cũng chưa làm Tương lão gia tử vừa lòng, trong thời gian mang thai thứ ba, bản thân lo sợ bất an, hài tử này nhưng thật an đam,thái y nói còn vài ngày mới đến ngày sinh, mặc dù lúc ra đời nghịch ngợm làm nàng suýt nữa đi, nhưng sau biết là một nữ nhi, Thiệu thị nghĩ, đời này xem như viên mãn.
    Ngày sinh ra đã được Tương lão gia tử đặt tên, Tương Như Nhân ba chữ này,là sự tôn quý hiện rõ mà những hài tử còn lại trong Tương gia không có được.
    Tương lão gia tử thiết kế Tạ Thủy các làm nơi ở cho nàng, phía sau sát với hò nội phủ Tương gia,trước ba tuổi nàng được nuôi bên cạnh mẫu thân Thiệu thị, được ba tuổi, nàng dời đến Tạ Thủy các, bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục từ chính Tương lão gia tử.
    Tương Như Nhân tỉnh tỉnh mê mê không rõ, vì sao năm tuổi các ca ca mới đi thư đường đọc sách, nàng ba tuổi đã ở một mình, ngoại trừ việc đọc sách, còn cần theo tổ phụ nghe gì đó không hiểu.
    Tương lão gia tử luôn ôm, để cho nàng đứng bên cạnh cửa sổ chỉ vào sân đầy cảnh trí hỏi nàng, “Như Nhân con thích viện này sao?”
    Tương Như Nhân gất đầu, bàn tay nhỏ vịn khung cửa sổ, sợ mình sẽ ngã, “Thích.”
    “Ra khỏi viện là nơi nào con biết không?” Tương lão gia tử gợi ý từng chút, Tương Như Nhân nhìn phía dưới quay đầu nhìn ông, tiếng trẻ con nói, “Là Tương gia, tổ phụ.”
    “Như vậy phía ngoài Tương gia là nơi nào, Như Nhân biết không?
    “Là Lâm An Thành.”
    “Giữa Lâm An Thành có tòa cung điện lớn, Như Nhân biết nơi đó không?”
    “Là hoàng cung, tổ phụ.”
    “Kiến thức hôm nay Như Nhân học thậm chí mọi thứ học được sau này, đều vì đến chỗ đó.” Tương lão gia tử cúi đầu nhìn nàng, Tương Như Nhân mới ba tuổi sao có thể liên hệ hai thứ này với nhau, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lê,, trong đôi mắt to tròn hiện lên tia nghi hoặc, nửa ngày mới phát ra âm thanh, “A?”
    Tương lão gia tử ôm nàng xuống đến bên bàn sách, mở ra địa đò lớn, “Không biết không sao, đàn dần con sẽ hiểu.”…
    Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã năm năm, tiểu cô nương béo mũm mĩm trước đây, đã cao hơn rất nhiều, bỏ bớt vẻ non nớt, trên khuôn mặt trẻ con lại xuất hiện sự thành thục ổn trọng cái tuổi này không nên có.
    Lúcc này Tương công phủ đang náo nhiệt đây, bởi vì ngày mai phi tử từ Tương gia vào cung, cô cô ruột của Tương Như Nhân Tán phi sẽ về nhà thăm người thân.
    Tương Như Nhân đi qua hành lang gấp khúc, nhìn nha hoàn trong viện đang vội vàng thêu trên ngọn cây, hỏi nha hoàn sau lưng, “Ai phân phó cắm những thứ này.”
    Nha hoàn cùng đứng sau lưng nàng nhẹ nhàng nói, “LÀ nhị phu nhân phân phó, nói là hôm nay, hoa chưa mở hết, giảm không khí vui mừng.”
    Tương Như Nhân nhìn khóm hoa trên cành cây còn không vững, không nặng không nhẹ đánh giá, “Vẽ rắn thêm chân, gỡ xuống.”
    Dứt lời nàng liền trực tiếp đi qua hành lang gấp khúc không nhìn nữa, nhà hoàn nói chuyệ lúc trước phân phó hai nha hoàn sau lưng vài câu, bước nhanh đi theo.
    Tương Như Nhân đối với thưởng thức của Nhị thẩm không dám công nhận, hôm nay giữa tháng ba, cũng không phải mùa đông khắc nghiệt gì, không cắm hoa, chỉ một vườn xuân sắc đều đủ thấm lòng người.
    Đi ngang qua một vườn hoa nhỏ, Tương Như Nhân đi viện của mẫu thân Thiệu thị, Thiệu thị vội vàng phân phó hai ma ma đi kiểm tra còn gì chưa chuẩn bị xong, thấy nàng tiên đến, trên mặt hé lên nụ cườ yêu thương, vẫy bảo nàng đến bên cạnh.
    Tương Như Nhân trước hết hành lễ quy quy củ củ, tiếp theo có chút làm nũng ngồi xuống bên Thiệu thị, “Mẫu thân.”

    Thiệu thị yêu thương vuốt mặt nàng, theo lý thuyết ngày nữ nhi ở bên cạnh chắc chắn nhiều hơn so với nhi tử, nhưng nàng đây, thời gian nhìn thấy hai tiểu tử kia còn nhiều hơn thấy nữ nhi này, từ lúc nàng sinh ra liền định sẵn sẽ đi trên con đường bất phàm, Thiệu thị mặc dù đau lòng, lại không có cách nào chống cự.
    Đây là trách nhiệm khi làm tử nữ Tương gia.
    “Ta nghe nói con ở trong thư đường mắng Nhị muội con đến khóc.” Cũng chỉ ở cạnh mình, nữ nhi mới lộ chút hài tử nên có, Thiệu thị kéo nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, "Nhị thẩm con sáng sớm nay nói với ta."
    Tương Như Nhân miệng hừ một tiếng, “Con mắng nàng làm gì, chính xác là vừa nói vài câu thì không chịu nổi, ngồi đó khóc lại không biết xấu hổ đi mách lẻo.” Có nhỏ hơn nàng một tuổi, còn không bằng Tam đường muội đâu.
    Thiệu thị nghe ý tứ của nữ nhi, thở dài, đệ muội(em chồng) nuôi con ở ngoài, chỉ cần nàng nói không khó nghe, đều sẽ chơi đùa, “Con làm tỷ tỷ, nhường nàng một chút.”
    Nói dến thật đúng là vận khí không tốt, Nhị phu nhân Tương gia Lý thíau khi Tương Như Nhân sinh ra liền sinh ba đứa con gái, hai năm một đứa, đứa lớn chỉ nhỏ hơn Tương Như Nhân một tuổi, cùng là tiểu thư Tương gia, đối đãi lại kém rất nhiều, cũng khó trách Lý thị thấy không công bằng, Tương Tâm Tuệ thấy bất công.
    “Nhường?” Tương Như Nhân giãy khỏi lòng Thiệu thị, nói ra câu không phù hợp với tuổi, “Vậy em ấy cũng cần hiểu rõ, được một tấc lại muốn tiến một tấc con cần gì phải nhường.”
    Chính phần thành thục này ngược lại làm Thiệu thị có chút lo lắng, người ta đều mong hài tử trưởng thành sớm một ít, sau này đến lúc lập gia đình mọi việc mới có thể thuận lợi suôn sẻ, nhưng Thiệu thị lại hi vọng nữ nhi không thành thục như vậy, những gì hài tử này học được bây giờ còn nhiều hơn hai ca ca nàng, khiến một đứa nhỏ mới tám tuổi phải chịu gánh nặng lớn như vậy, Thiệu thị không đành lòng.
    “Ngày mai cô cô con trở về, cũng không thể nói năng vô lễ như vậy, trong cung quy củ nhiều, cô cô con trở về một chuyến, nhiều người nhìn vào.” Thiệu thị lại dặn dò nàng một ít, Tương Như Nhân bĩu mỗi, làm nũng bất mãn nói, “Mẹ nói như con rất vô lễ vậy.”
    Thiệu thị nhéo nhéo mũi của nàng, “Được rồi, đi tìm đại ca con đi, ta đây còn có việc phải bận rộn này.”
    Từ trong viện Thiệu thị đi ra, Tương Như Nhân suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi tìm nhị ca, đại ca gần đây cũng bận rộn, theo phụ thân học sự vụ trong tộc, làm gì có thời gian trống.
    Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của nha hoàn Tử Yên phía sau, “Tiểu thư, nhị tiểu thư tới rồi.”
    Tương Như Nhân ngẩng đầu, Tương Tâm Tuệ mang theo hai tên nha hoàn đi tới phía này, Tương Tâm Tuệ cũng nhìn thấy Tương Như Nhân, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ, không chào hỏi trực tiếp đến bên người Tương Như Nhân, nha hoàn sau lưng lại nhỏ tiếng nhắc nhở nàng một câu, “Tiểu thư, là đại tiểu thư.”
    Đôi mắt xếch xinh đẹp của Tương Tâm Tuệ nhất thời trừng lên, nhìn nha hoàn cúi đầu muốn mở miệng mắng nàng, Tương Như Nhân đị tới trước mặt nàng, khẽ cúi đầu nhìn Tương Tâm Tuệ thấp hơn nàng một chút, trên mặt cười thong dong.
    Nha hoàn sau lưngTương Tâm Tuệ nhanh hô tiểu thư, Tương Tâm Tuệ lúc này mới bất đắc dĩ gọi một tiếng tỷ tỷ.
    Cho đến khi Tương Như Nhân đi xa, Tương Tâm Tuệ mới giận nhìn hai tên nha hoàn, "Ai cho các người nói! Ta cho phép các ngươi mới nói!"
    Nha hoàn kia khẽ run vẫn lấy hết dũng khí khuyên nhủ, “Tiểu thư, lão gia giáo dục ngài phải khách khí với đại tiểu thư khách khí một chút.” Tương Tâm Tuệ như bị đạp đau đuôi, nhất thời tức giận mặt đỏ lên, hung tợn trừng mắt nhìn tên nha hoàn, “Đừng tưởng rằng ngươi do phụ thân sai xuống ta không dám trị ngươi thế nào, hừ!” Nói xong, giẫm chân bước nhanh đi xa, hai tên nha hoàn mặt nhìn nhau một chút, rất nhanh đi theo.
    Từ xa Tương Như Nhân tiếng nàng trách cứ, trên mặt cũng không biểu tình gì, xoay người dẫn người đi hướng viện Tương Cảnh Nhạc. . .

    Sáng sớm hôm sau, cách Tấn phi hồi phủ thăm người thân còn có một canh giờ, Tương quý phủ trên dưới đã nghiêm chỉnh đợi, Tương Như Nhân sáng sớm đã dậy tắm rửa qua, thay quần áo mới, khỏa váy phấn hồng, trên lưng còn thắt lưng xinh đẹp, nha hoàn Thanh Thu mang ngọc bội Tương lão gia tử đưa cho đại diện cho thân phận của nàng vào hông, ma ma sau lưng đang chải tóc nàng thành dạng song bình kế, phát vòng hơi lớn hơn, hơi rủ xuống, cài hai trâm nhung hoa xinh đẹp.
    Một hồi, Tương Như Nhân bộ dáng xinh đẹp động lòng người xuất hiện trước mặt các nàng, nha hoàn Thanh Thu khen, “Tiểu thư thật xinh đẹp.”
    Tương Như Nhân khóe miệng hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn bản thân trong gương đồng, “Đi thôi.”
    Giờ Tỵ, Tương công phủ náo nhiệt lên, xua tán người đi đường, trái phải hai bên đều là đứng quan binh, phía trước đi tới mấy cung nhân, phía sau mới là kiệu tám người nâng, cạnh kiệu lại có tám cung nữ, phía sau cỗ kiệu là mấy người mang cái rương,
    xa xa nhìn sang, đội ngũ rất dài.
    Đén cửa Tương công phủ, cỗ kiệu đặt xuống đất, có cung nhân tiến lên, Tương lão gia tử bọn họ đã sớm nghênh ở tại cửa, không chờ người trong kiệu đi ra, tất cả ở cửa cúi đàu quỳ xuống, Tương Như Nhân cùng nhóm Tương Tâm Tuệ đứng thành một khối, vừa nhìn thấy người trước mặt liền quỳ xuống, Tử Yên ở một bên cũng đỡ nàng quỳ, bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe thấy cung nhân nói, nửa ngày, Tương lão gia tử đáp lại vài câu, cung nhân thối lui về cạnh kiệu.
    Tất cả mọi người cúi đầu, trong kiệu vươn ra một cánh tay thon, trên ngón tay đeo nhẫn ngọc lục bảo, cổ tay đeo vòng bích thấu.
    Cung nhân đưa tay đơc lấy tay đó, các cung nhân khác kéo mành ra, một phi tử mặc cung trang chừng ba mươi tuổi đi ra.
    Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trang sức trên đầu nàng lại càng lấp lánh tinh xảo, dung nhan lộ vẻ điềm đạm, nàng mỉm cười nhìn mọi người đang quỳ, mở miệng nói, “Đứng lên đi.”
    Tương lại gia tử dẫn đầu tạ ơn xong, Tương Kế Nghiệp phụ thân từ từ đứng lên, Tương Như Nhân các nàng mới lần lượt đứng lên, không đợi các nàng nhìn kĩ, mọi người tỏa ra, cung nhân đi trước che trước mặt các nàng, Tấn phi đặt tay trên tay một công công, đi từ từ vào Tương gia.
    Chỉ riêng lúc gặp mặt ban đầu đã mất không ít thời gian, đợi khi Tấn phi vào đến tiền thính, phần lớn người đã giải tán, Tương Như Nhân các nàng theo vào tiền thính, chờ Tấn phi ngồi vào vị trí cao nhất , mấy người cung nhân đứng bên người nàng, Tương lão gia tử dẫn đầu quỳ lạy lần thứ hai.
    Tiếng Tương Tâm Tuệ nhỏ giọng oán giận bay vào tai Tương Như Nhân, “Không phải là cô cô sao, vì gì còn phải quỳ nhiều lần như vậy.” Tương Như Nhân liếc nàng một cái, tuy rằng không hiểu, nhưng nàng biết, những thứ này đều là quy củ mẫu thân nàng đã nói.
    Sau đứng lên cho ngồi, người lớn bé trong sảnh lần lượt ngồi xuống, Tấn phi nhìn người cả phòng, cảm khái một câu, “Nhiều năm chưa từng trở lại rồi, những hài tử này bản cung lại đều không biết.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi conguyetcakhiem, ngày 09-07-2016 lúc 16:41.

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status