TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 11 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 55

Chủ đề: Bạo chúa - gelu567890 - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 5: khu phố Trắng

    Chương 5: khu phố Trắng

    Đích đến cuối cùng của hắn chính là khu phố Trắng. Nơi đây chỉ có đúng bảy cửa hàng, và những cửa hàng này đều có tay to bảo kê.

    Đầu tiên là phiên chợ nô lệ do Farid quản lý. Tiếc là hôm nay chợ chưa mở, nhưng cũng không phải vấn đề gì quan trọng. Farid là một kẻ xảo trá, tham lam, ti tiện, "như một con chuột", như mọi người vẫn lén gọi hắn. Nhưng không thể phủ nhận, hắn rất dẻo mỏ đấy.

    Thứ hai là cửa hàng thực phẩm do quý cô Kagami mở ra. Trông cô ta hơi đần đần vậy thôi, nhưng để có thể duy trì được vị thế độc tôn ở khu phố Trắng thì chẳng có ai là kẻ ngu cả. Thực phẩm của cô ta luôn luôn có chất lượng cao nhất tòa thành. Kagami cũng cung cấp cả dịch vụ xẻ thịt nếu như chủ nô có nhu cầu - chỉ cần đưa cho cô ta nô lệ muốn thịt, chờ một lúc, và từng gói thịt tươi roi rói nóng hổi sẽ được giao tận nhà chủ nô, với một khoản phí rất nhỏ. Johny không có tiền để hưởng những xa xỉ phẩm ở đây, hắn hiện tại chỉ cần ăn đồ hộp năng lượng cao chống đói là đủ.

    Cửa hàng tiếp theo là tiệm Massage của Estelindel, một con Elf dâm đãng nhưng lúc nào cũng giả vờ thanh cao. Có chúa mới biết số lượng nam sủng của mụ ta giấu trong nhà. Một vài lời đồn ác ý cho rằng Este làm ăn toàn thua lỗ, chỉ biết đốt tiền, nhưng thực tế cho thấy mụ ta có rất nhiều tiền. À, tiệm Massage này rất lành mạnh nhé, nếu khách hàng có nhu cầu thì nên tới khu đèn đỏ. Tất nhiên, một chút gợi cảm cũng không có gì là quá đà.

    Kế đến là sạp quần áo của Servila Bull. Cô ta là con gái của một vị nguyên lão, cùng với tài năng buôn bán trời sinh, đã giúp Servila dễ dàng đánh bay các đối thủ cạnh tranh khác và trở thành một trong bảy cửa hàng độc quyền ở khu phố Trắng. À quên, những bộ quần áo ở đây đều được yểm phép thuật, giúp tăng cường một số kỹ năng nhất định. Đây chính là thứ Johny mong đợi. Trong đầu hắn không có nhiều kiến thức về các lĩnh vực khác, và tự hỏi rốt cuộc những bộ quần áo này hoạt động trên nguyên lý gì?

    Một nữ nhân viên đon đả chạy tới tiếp hắn.

    - Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn mua gì ạ?

    - Mang ra đây một bộ "Đời sống thường ngày" xem!

    "Đời sống thường ngày" là một bộ áo gia tăng khả năng xử lý việc nhà của người mặc. Đấy là những gì hắn thấy trong ký ức của Johny. Chẳng lẽ mặc vào, bộ áo sẽ tự động điều khiển cơ thể dọn dẹp nhà cửa?

    - Dạ đây thưa quý khách. Đây là hàng thử, không cần lo lắng về kích thước. Sau khi quý khách mua, chúng tôi sẽ tiến hành may đo và cắt một bộ đo ni đóng giày cho ngài.

    Đó là một bộ quần áo gồm áo sơ mi trắng dài tay gọn gàng và một chiếc áo gi lê mặc bên ngoài, đi cùng với quần âu. Một bộ quần áo quản gia điển hình, thật tréo ngoe!

    Johny càm ràm, nhưng vẫn mặc thử vào. Không thể không nói, nhân viên ở đây có ánh mắt thật sắc bén, bộ áo gần như vừa khít với tạng người hắn. Bất chợt, trong đầu Johny tràn ngập một đống thông tin. Từ một kẻ không hiểu thế nào gọi là quét nhà, là om thịt, giờ hắn chỉ muốn bắt tay vào làm ngay lập tức.

    "Năng lực quản gia tăng từ F lên D"

    Một giọng nữ, ngọt ngào nhưng lạnh lẽo vang lên. Nhưng không hiểu vì sao rất quen thuộc?

    "Wtf, cái gì vừa vang lên vậy?" Johny giật mình. Cái gì là D, cái gì là năng lực quản gia? Hắn vội vàng cởi chiếc áo ra. Những thông tin lập tức tan biến. Johny cố gắng nhớ lại, nhưng rốt cuộc hắn chẳng nhớ được gì. Thật là ảo diệu!

    "Năng lực quản gia tụt về F"

    Vẫn là giọng nói đó.

    Có gì đó không đúng ở đây!

    - Cho ta hỏi, năng lực quản gia là gì? Cấp D và cấp F nghĩa là sao?

    - Ơ dạ, thưa quý khách, ngài đang nói gì vậy ạ?

    - Thế bộ... à không có gì!

    Mẹ kiếp, đừng bảo là hắn có "bàn tay vàng" trong truyền thuyết nhé. "Hệ thống!"

    Không có gì xảy ra.

    Vãi xoài! Đọc sai khẩu lệnh sao?

    "Chỉ số?"

    Trước mặt Johny lập tức hiện ra một đống thông tin... cụ thể là gì thì các bạn cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ nói ở chương sau, he he.

    Johny thử thêm một vài khẩu lệnh, nhưng chẳng có gì xảy ra. Có lẽ cái hệ thống này "chưa thức tỉnh" chăng? Hoặc nó do một đất nước chuyên đi nhái làm ra?

    Được rồi, nghiên cứu sau! Johny bắt đầu ướm thử những bộ quần áo trong cửa hàng, cuối cùng chỉ có những bộ sau được hệ thống(?) tán thành.

    - Đời sống hàng ngày: Gia tăng kỹ năng quản gia. Dựa vào thông tin nó đem lại thì đó hẳn là khả năng dọn dẹp nhà cửa, khả năng nấu nướng, và kỹ năng tính toán sổ sách.

    - Lương y như từ mẫu: Gia tăng kỹ năng y dược. Khá là dễ hiểu.

    - Áo choàng phù thủy: Cái này cần phải giải thích sao? Mà thôi, tăng kỹ năng phép thuật.

    - Võ sư bất khuất: Gia tăng kỹ năng chiến đấu. Có rất nhiều chiêu thức xuất hiện trong đầu Johny, khiến hắn không biết nên chọn bộ võ công nào.

    - Người có văn hóa: Gia tăng kỹ năng liên quan đến nghệ thuật. Gồm thanh nhạc, vẽ tranh, khiêu vũ và hùng biện. Tiện thể, theo như hệ thống đánh giá, Isa đạt A+ hùng biện, còn hắn là B+, quả là vậy...

    - Thời tiết hổng giết thời trang: Gia tăng sức cuốn hút và tự tin. Đây là bộ Johny thích nhất. Mặc nó vào, hắn cảm thấy mình có thể trở thành Quốc trưởng, Tổng thống, Lãnh tụ trong truyền thuyết luôn.

    Hắn cũng ghi nhớ những bộ đồ nữ đặc biệt được hệ thống tán thành... đừng hiểu nhầm, trừ bộ đầu tiên là Đời sống hàng ngày, những bộ sau hắn chỉ cần chạm vào là có thông tin rồi. Thật là một cái hệ thống quái dị! Hơn nữa, vì sao nghệ thuật chỉ gồm ca múa hát?

    Mỗi bộ tốn mười vàng, sáu bộ nuốt của hắn thêm sáu mươi vàng. Cùng với xăm Isa, giờ hắn chỉ còn tổng cộng chín trăm ba mươi đồng vàng.

    Bên cạnh hàng quần áo là tiệm trang sức của Ashura. Cô ta là một nô lệ, nhưng là một nô lệ siêu phàm. Chủ của cô ta không chỉ cho cô ta tự do tuyệt đối, mà còn sẵn sàng móc hầu bao ra chi trả cho Ashura mở cửa hàng, đánh bại các đối thủ cạnh tranh, trở thành cửa hàng trang sức độc tôn. Có những tiếng xì xầm về việc cô ta bỏ bùa yêu chủ mình, nhưng không ai dám công khai. Chủ của cô ta được mệnh danh là Chó điên đấy. À quên, Ashura là một xác sống, nhưng là một xác sống cực đẹp.

    Manhunter là một thợ rèn người lùn, đồng thời cũng từng là một nhà mạo hiểm vĩ đại. Ông ta đã đi qua hàng chục thế giới, học hỏi vô số điều, sau đó lạc đến Tòa Thành Trắng. Với tài năng quỷ khóc thần sầu, Manhunter nhanh chóng trở thành Manhunter Ouro, dẫn dắt các kỹ sư của Ouro tạo ra vô số thiết bị xảo đoạt thiên công. Khi về già, ông ta truyền lại chức vị kỹ sư trưởng cho đệ tử, bản thân mở một tiệm rèn nhỏ ở khu phố Trắng, ngày ngày rèn vũ khí áo giáp cho những kẻ ngu xuẩn muốn ra Sương mù. Ờ đấy, nói không với súng nhé!

    Johny đi tới trước một tòa nhà. Đó là một tòa nhà hình hộp, cao ba tầng, chiếm một diện tích rất lớn, gấp đôi các cửa hàng khác. Tường làm hoàn toàn bằng vật liệu có vẻ là kính một chiều, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình, người bên trong có thể thoải mái ngắm cảnh bên ngoài. Cửa được đóng bằng gỗ quý, tỏa ra mùi hương rất dễ chịu, đồng thời giúp cho người ngửi cảm thấy tinh thần khoan khoái dị thường. Đó là bởi gỗ này lấy từ Cây Thế Giới, giá cả? Thôi đừng nói, chúng ta không nên đả kích tâm linh mỏng manh của nhân vật chính thêm nữa.

    Bên trong căn nhà được lót thảm lông, trần nhà mắc một chiếc đèn chùm khổng lồ tráng lệ, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ở một thế giới khác, họ gọi nó là Thánh Quang... Trong phòng có từng dãy bàn làm việc, mỗi bàn có một nữ nhân viên đang ngồi soạn thảo giấy tờ, làm việc với khách hàng hoặc tán gẫu với người bên cạnh trong lúc rảnh rỗi. Johny ngồi xuống một chiếc bàn trống. Cô gái ngồi trước mặt hắn tên là Gloria. Cô ta trông khá xinh, với mái tóc hồng tím buộc gọn gàng sau gáy. Các nhân viên ở đây đều mặc một bộ đồng phục thống nhất, đó là áo vét xanh khoác ngoài, bên trong là sơ mi đỏ, và váy duýp đen. Không biết là do cố tình hay vô tình, nhưng này cô gái, cúc áo cô đang gào lên tuyệt vọng vì bị hai cục thịt chèn căng kìa!

    Cô ta mỉm cười chào Johny, sau đó chắp hai tay trước bụng, cúi gập bốn mươi lăm độ chào.

    - Xin chào quý khách! Tôi là Gloria, nhân viên của Văn phòng địa chính. Xin hỏi quý khách muốn thuê, mua hay bán nhà ạ?

    Giọng ngọt phết! Lại rất lịch sự! Điểm mười cho sự chuyên nghiệp!

    - Tôi muốn thuê một căn nhà rẻ nhất ở Ouro thì giá khoảng bao nhiêu? Và nếu mua thì khoảng bao nhiêu?

    Gloria nghe vậy liền rút ra một tập hồ sơ, sau đó bày nó ra trước mặt Johny. Trong hồ sơ gồm những căn hộ rẻ nhất, được xếp theo hai mục thuê và mua, thứ tự giá cả tăng dần. Mỗi căn nhà đều có mô tả chi tiết, thậm chí khách hàng còn có thể nhìn thấy hình ảnh lập thể và kết cấu 3D bên trong. Tri thức đúng là sức mạnh!

    Johny chọn một căn nhà tương đối hợp khẩu vị hắn.

    - Như vậy, phiền quý khách theo tôi đi thăm nhà ạ!

    Nói xong Gloria ấn vào một cái nút trên bàn làm việc.

    - Thưa sếp, có khách đến thuê nhà, nên em dẫn họ đi thăm nhà một chút nhé!

    Được sếp chấp thuận, cô nàng mới đứng lên, đi đến một chiếc tủ, nhập mật mã vào, sau đó một bộ chìa khóa rơi ra trên khay trượt. Cô cầm lấy chìa khóa, sau đó dẫn Johny và Isa đến một chiếc xe lơ lửng trên không trung.

    - Chắc quý khách cũng mệt rồi phải không ạ? Văn phòng địa chính không bao giờ để khách của mình phải phật lòng, cho nên đoạn đường kế tiếp xin hãy để tôi lái xe đưa quý khách đến khu Ouro ạ.

    "Thật là đúng lúc! Mình đang mệt sắp chết rồi đây! Cái cơ thể này yếu vãi đạn!". Mặc dù làm công việc văn phòng ở kiếp trước, nhưng là một kẻ thông minh, Johny chưa bao giờ ngừng luyện tập thể dục thể thao. "Một cơ thể mạnh khỏe mới có thể phát huy một trí óc minh mẫn."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 18-07-2016 lúc 22:43.
    ---QC---
    Chán chả đăng chiện nữa


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    bluedragon006,Darkzergling,handsome,kimdao,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,tbthinh,tiennhan9512,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 6: Một khởi đầu mới

    Chương 6: Một khởi đầu mới
    Xe chạy rất êm, hẳn là thành quả của Ouro. Hơn nữa lại rất nhanh! Chỉ mất vài phút là Johny đã từ trung tâm thành tới Ouro, nếu như đi bộ thì hắn sẽ mất vài tiếng - nói vậy để các bạn hiểu, từ lúc sáng chín giờ Johny dắt Isa vào thành đến giờ đã là ba giờ chiều rồi.

    Gloria cho xe dừng lơ lửng ở tầng thứ sáu của một chung cư, sau đó dẫn cả hội đến căn phòng mang số 666. Đờ heo? Mà thôi, Johny quá mệt rồi, hắn chả buồn nhận xét nữa. Gloria mở cửa phòng vào trước, bật sẵn đèn và điều hòa nhiệt độ cho hắn.

    - Thưa quý khách, nơi này là khu dân cư số sáu của Ouro, cũng là khu dân cư cuối cùng, được gọi là "Tổ kiến", bởi vì số lượng người quá nhiều khiến cho các ngôi nhà phải xếp chằng chịt lên nhau. Nhưng ngài hãy yên tâm, các công trình ở đây đều rất đảm bảo về chất lượng, tuyệt đối không bao giờ xảy ra hiện tượng xuống cấp hay đổ vỡ. Văn phòng địa chính vẫn tiếp tục duy tu bảo dưỡng những ngôi nhà này mỗi mười năm đó ạ.

    - Nếu ngài không muốn tốn nhiều tiền, thì nơi này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của ngài. Mặc dù căn hộ hơi nhỏ, nhưng mà thắng ở giá rẻ. Chưa kể, sống ở đây an toàn và thoải mái hơn nhiều so với những khu bài xích người sống như Cronus hoặc Kamra. Cộng thêm với việc Viện Ouro chỉ cách ngài có năm phút đi bộ thôi.

    - Căn phòng không có nhiều trang trí lắm, để tiết kiệm không gian. Tất nhiên các thiết bị nhu yếu phẩm như giường tủ quần áo bàn bếp v...v chúng tôi vẫn chuẩn bị đầy đủ cho ngài. Nếu như ngài muốn trang trí lại ngôi nhà, xin hãy liên hệ với chúng tôi, Văn phòng địa chính có những gói dịch vụ giá cả hợp lý cho khách hàng đấy ạ. Giờ thì mời ngài theo tôi vào phòng khách.

    - Phòng khách không quá rộng, phù hợp để làm việc hơn là để tiếp khách. Ngài có thể thấy, đồ đạc rất bền chắc. Khung tủ đều được làm từ thép không gỉ siêu bền. Mặc dù không có cửa sổ, nhưng trong phòng có lắp đặt hệ thống lọc không khí điều chỉnh nhiệt độ, để ngài luôn luôn cảm thấy thư thái nhất.

    Vãi xoài không quá rộng? Đứa nào mắc chứng sợ không gian hẹp chả vãi tè ra luôn ấy chứ? Nhưng ít nhất mình không bị. Hơn nữa, với một ngôi nhà giá rẻ như này mình còn mong đợi gì? Đi thuê của bọn Kamra? Thôi dừng!

    - Đây là phòng ngủ của ngài. Mặc dù căn hộ nhỏ, nhưng nơi đây được thiết kế rất rộng rãi. Giường rất êm và thoải mái. Chúng tôi biết một nửa thời gian làm việc của ngài sẽ ở đây, nên luôn luôn cố gắng tối ưu theo yêu cầu của khách hàng. Ngài thấy thế nào ạ?

    - Ừm, giường rất thoải mái. Phòng này trông ấm cúng đấy.

    Johny thử nằm lên giường. Cảm giác dễ chịu ùa tới khiến hắn muốn nhắm mắt ngủ ngay lập tức. Hắn mạnh mẽ xốc lại tinh thần. Chưa đến lúc.

    - Đây là phòng tắm. Mặc dù nhỏ, nhưng chúng tôi vẫn đảm bảo có đủ bồn tắm, vòi sen, gương v...v

    - Kế đến là phòng bếp. Để tiết kiệm không gian, chúng tôi đã ghép cả phòng bếp lẫn phòng ăn vào làm một. Bếp đặt ở bên tường, sau đó bưng ra bàn ăn ngay phía sau. Nếu như không có quá hai người thì ngài thậm chí còn thấy bếp khá rộng rãi là đằng khác.

    Johny nhìn một vòng. Cũng không có gì đặc biệt. Gloria dắt hắn quay lại phòng khách. Hắn để ý rằng Gloria đã cố tình bỏ qua vài cánh cửa.

    - Nếu như ngài trả thêm phí, thì chúng tôi có thể cung cấp thêm quyền sử dụng một số gian phòng đặc biệt trong căn hộ này. Cụ thể, ngài có thể thuê một hầm ngục để tra tấn nô lệ, một phòng thí nghiệm để điều chế thuốc độc, một căn phòng ngủ nhỏ nhắn cho nô lệ. Đây là phòng ngủ của nô lệ.

    Vừa nói Gloria vừa mở khóa một cánh cửa bị bỏ qua ban nãy.

    Đó là một căn phòng nhỏ xinh, tràn ngập màu hồng. Có một tủ sách nhỏ, một giá để đồ, và một chiếc bàn phấn.

    - Ngài thấy sao ạ? Một căn phòng hợp lý, để nô lệ cảm thấy tự hào vì đã được ngài ban thưởng cho một căn phòng riêng, nhưng lại không quá sang trọng khiến cho cô ta sinh hư. Chỉ cần ngài đạt tới hạng C là được.

    Tiếp đó Gloria mở một cánh cửa khác, dẫn xuống tầng hầm. Thế quái nào? Đây là một khu chung cư mà? Tầng dưới đâu? Johny vừa đi vừa lảm nhảm trong lòng.

    - Nếu như ngài đã đạt hạng D, ngài có thể mở khóa căn phòng này. Chúng tôi đã thiết kế thâm trầm nhất có thể để đem lại nỗi sợ cho những nô lệ cứng đầu nhất. Tường được bọc nệm để tránh nô lệ của ngài tự sát. Chúng tôi có để một chiếc giường gấp, chỉ đủ để ngả lưng chứ không thoải mái gì, và một cái bệ xí ngay cạnh đó.

    Cả hội dắt nhau lên tầng trên. Gloria tiếp tục mở ra một cánh cửa nữa, mà tình hình là không gian của những căn phòng kia hoàn toàn vi phạm quy tắc vật lý rồi... thôi được rồi, người ta dùng phép thuật mở rộng ra đấy, làm sao, đòi logic à?

    - Cuối cùng, đây là phòng chế dược. Là nơi ngài luyện tập phép thuật, cũng như dạy dỗ cho nô lệ phép thuật và kỹ năng chế dược. Không quá sang trọng, nhưng tất cả thiết bị cần có đều đủ. Ngài có thể đến Nghiệp đoàn mua thêm công cụ nếu muốn.

    - Như vậy, quyết định của ngài là thuê hay không ạ? Phí thuê không tính bốn gian phòng vừa rồi là 150 vàng/tháng. Nếu như ngài muốn, ngài có thể chuyển vào ở ngay lập tức, chỉ cần trả trước mười ngày, tức là năm mươi vàng, cùng với hai mươi lăm vàng phí môi giới hoa hồng thôi ạ.

    Johny đọc lại hợp đồng, kiểm tra không thấy vấn đề gì, bèn đặt bút kí và giao tiền. Gloria nhận lại hợp đồng, cười thỏa mãn.

    - Để cảm ơn ngài đã chọn tôi làm người môi giới, trong một tiếng kế tiếp tôi sẽ trở thành nô lệ tư nhân của ngài. Miễn sao ngài không ra lệnh cho tôi tổn hại tính mạng hoặc sức khỏe bản thân thì Gloria sẽ phục vụ ngài như một nô lệ trung thành nhất ạ.

    O_o. Johny nhướn một bên lông mày. Hậu mãi ở đây tận tâm quá đi à nha. Nhưng thế cũng tốt!

    - Nô lệ tư nhân sao? Thật là thú vị! Nếu như tôi muốn thử độ bền của giường...

    - Dạ, Gloria xin được hân hạnh phục vụ ngài.

    Nói xong Gloria cởi áo khoác ngoài.

    Vậy mà làm tới bến luôn hả?

    - Thôi được rồi! Hiện giờ ta không có hứng làm tình gì hết. Cô hãy đi dọn dẹp toàn bộ căn nhà và chuẩn bị bữa tối đi. Isa, đi theo Gloria mà học hỏi! Ta mệt rồi, tắm xong ta sẽ ngủ một giấc đến năm giờ rưỡi. Nhớ gọi ta dậy nhé Isa! Còn Gloria, xong việc cô có thể rời đi trước, hôm khác chúng ta gặp lại.

    Mẹ kiếp, các bạn có tin được Gloria đạt tới cấp S+ hầu gái và đầu bếp không? Hắn dùng "hệ thống" quan sát Isa, cô ta mới chỉ là B+ hầu gái và đầu bếp thôi đấy.

    - Căn phòng trắng -

    Johny ngủ rất sâu, một giấc ngủ không mộng mị. Khi Isa đánh thức hắn dậy, chỉ sau vài giây đồng hồ, hắn đã tỉnh táo trở lại. Chất lượng của giường thật tuyệt vời!

    - Thế nào, cô có học hỏi được gì từ Gloria không?

    - Dạ...ừm, thật xấu hổ thưa chủ nhân, nhưng em chỉ có thể nhớ lõm bõm một vài hành động của cô ta. Cái cách cô ta dọn dẹp, cách nấu nướng, nêm nếm, hoàn toàn không phải cùng đẳng cấp với em.

    Đương nhiên, người ta hơn cô tới tận bốn đẳng cấp đó! Nếu không phải vì trí thông minh của cô đã đạt tới A- thì đến nhớ lõm bõm cô cũng chả làm nổi đâu.

    - Được rồi, cũng không phải vấn đề gì to tát. Như vậy nhà cửa và bữa tối đã chuẩn bị xong rồi đúng không?

    - Dạ vâng thưa chủ nhân!

    - Như vậy thì chờ ta một lát, ta phải tắm cái đã!

    Johny bước vào nhà tắm. Hắn thử mở nước, ồ, nước ấm có sẵn luôn! Johny nhanh chóng lột bỏ quần áo, sau đó trườn vào trong bồn tắm, duỗi chân thư giãn. Nỗi mệt mỏi sau mấy tiếng đồng hồ đi bộ đang dần bị từng dòng nước nóng cuốn trôi đi.

    *Cộc cộc cộc*

    - Hả, ai đó?

    Johny quay về phía cửa. Một hình bóng trần truồng trắng bóc xuất hiện trước mặt hắn. Ặc!

    - Cô... cô làm gì thế?

    - Dạ, em vào phục vụ cho chủ nhân ạ.

    - Ơ hơ hơ... thôi... để tôi tự làm được rồi... cô có thể ra ngoài...

    - Ngài không cần phải ngại ngùng. Chăm sóc chủ nhân là nghĩa vụ thần thánh của nô lệ mà.

    Không cần soi gương, hắn cũng biết máu đang chảy rần rần trên mặt hắn... Phải, Johny là một gã trai tân đấy. Kiếp trước hắn là soái ca tổng tài gì gì đó, và chưa có bạn gái, theo như lời các độc giả ngôn tình thì hắn "sạch". Hắn cũng từng thử làm quen một vài cô gái, nhưng rốt cuộc, hắn chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nên cũng chả đâu vào đâu. Nói tóm lại, chàng trai của chúng ta còn chưa từng chạm vào phụ nữ đấy.

    Johny hít sâu, cố gắng duy trì bình thản.

    - Ta không cần cô làm vậy. Ra ngoài đi!

    Có một chút ngạc nhiên và vui vẻ xuất hiện trên mặt Isa, sau đó cô ta cúi đầu và lùi ra ngoài, không quên khép cửa lại cho hắn. Hừ, đến chính cô ta còn cảm thấy kháng cự kìa!

    Chuyện vừa rồi làm Johny mất hết cả hứng ngâm mình, vậy nên hắn tranh thủ tắm gội nhanh chóng, sau đó bước ra ngoài. Isa đang tranh thủ xếp đồ ăn ra bàn. Đồ ăn trông rất ngon mắt, lại bốc hơi nghi ngút, khiến cho dạ dày Johny không khỏi sôi ùng ục. "Chỉ tiếc là hôm nay là đồ miễn phí do Văn phòng tặng. Từ ngày mai lại phải ăn đồ hộp trừ bữa rồi!"

    - Lại đây Isa, ngồi xuống dùng bữa với ta!

    - Dạ?!!

    Isa mở to mắt kinh ngạc. Nô lệ dùng bữa với chủ nhân? Mình đang bị ảo giác sao?

    Johny thở dài một hơi, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh.

    - Ngồi xuống đây!

    Isa rón rén ngồi xuống bên cạnh hắn. Chiếc bàn không dài lắm, nhưng đủ cho bốn người ngồi.

    - Ta biết, ở trong thành, mọi người không coi nô lệ là người. Thế nhưng đối với ta, các cô vẫn là người sống, có tâm tư tình cảm riêng. Ta không muốn vặn gãy nó. Nếu như các cô nghe lời, ta vẫn có thể bảo trì một ít tôn trọng tối thiểu đối với các cô đấy.

    - Như vừa rồi trong nhà tắm, ta biết cô không hẳn là xuất phát từ bản tâm muốn săn sóc ta - xì đừng chối, ta có thể thấy cô vẫn có chút chống đối, chắc là vì ta biểu hiện quá kém phải không? Từ giờ về sau ta sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa. Quay lại vấn đề, cô không muốn lắm, ta cũng không có nhu cầu, vậy thì tại sao lại phải cưỡng ép nhau?

    - Cũng như vậy, ta biết có rất nhiều chủ nô khi có nhu cầu, hoàn toàn có thể không cần nghĩ tới cảm thụ của nô lệ, sẵn sàng đè họ ra hành sự bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Nhưng ta thì khác. Như vậy khác gì làm với một con búp bê bơm hơi? Nếu như các cô không muốn, ta không bao giờ ép. Cưỡng bức chỉ dẫn tới nỗi sợ và tuyệt vọng mà thôi.

    - Cái này thì... thưa chủ nhân, em luôn luôn sẵn sàng...

    - LÀ VÍ DỤ!!! Ví dụ! Cô hiểu không? Không phải là ta muốn, mà là ví dụ!

    Johny hơi đỏ mặt, gắt nhẹ. Trai tân mà, các bạn thông cảm.

    - À vâng! Phực!

    - Không được cười! Dùng bữa!

    Có lẽ do có sự trao đổi, nên không khí giữa hai người cũng trở nên hòa hoãn hơn. Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, đồ ăn cũng ngon nữa.

    Sau khi Isa đã dọn dẹp tắm rửa xong, Johny gọi cô ta tới phòng khách.

    - Kể cho ta nghe về quá khứ của cô đi, Isa. Dù sao chúng ta cũng sẽ có một đoạn thời gian rất dài sống cùng nhau, thấu hiểu nhau sẽ giúp mọi chuyện dễ dàng hơn.

    - Vâng thưa ngài! Em sinh ra trong một gia đình ngư dân. Từ hồi nhỏ em đã rất hiếu động và thông minh hơn đám bạn đồng trang lứa. Mỗi khi cha em ra khơi, em thường theo ông kéo lưới. Có điều năm em 14 tuổi, cha mẹ em đã bị bão biển cuốn mất. Không tiền, không nhà cửa, em đành phải đến cảng biển làm kỹ nữ.

    - Em rất thích làm tình, nhưng lại không muốn kiếm tiền bằng cách đó. Về sau em xin được làm thủy thủ trên một tàu cướp biển. Phần lớn thủy thủ đoàn không thích cho phụ nữ lên tàu - họ bảo đó là điềm gở. Nhưng cuối cùng tài năng mới là thứ quyết định tất cả. Đám cướp biển tôn sùng thực lực và giá trị con người, chứ không quan tâm anh là ai - da đen, tật nguyền hay đàn bà đều không quan trọng, miễn sao nắm đấm đủ rắn.

    "Hừm, võ thuật hạng C- tương đương với cướp biển kỹ thuật cao sao?"

    - Không cần phải buồn khổ vì quá khứ nữa, Isa. Từ giờ cô là người của ta, và ta không bao giờ bạc đãi người của mình.

    - Cảm ơn, chủ nhân!

    Có chút cảm động và trang trọng trong giọng nói của cô ta, nhưng phần lớn vẫn chỉ mang tính lịch sự. Hiển nhiên, đến ta còn không tin nổi cái thân xác này.

    - Thế cô nghĩ gì về ta?

    - Dạ?

    - Cứ nói thật! Ta cần phải biết nghĩ gì về mình, từ đó mới có thể sửa đổi.

    - Ơ, vậy thì... Lúc đầu, em thấy ngài chỉ là một thằng ranh thò lò vắt mũi chưa sạch... *ngập ngừng, nhưng khi thấy Johny không có biểu lộ gì, Isa tiếp tục*. Sau khi trò chuyện với ngài, thì ra ngài cũng không phải là một chủ nô bạo lực như những người khác. Có lẽ chúng ta có thể thoải mái ở chung chăng?

    - Rất tốt! Thế cô có yêu cầu gì không?

    - Dạ, em không dám yêu cầu bất cứ điều gì, thưa chủ nhân.

    - Có việc gì mà cô cảm thấy mình rất xuất sắc không?

    - Nhảy, thưa chủ nhân! Không hiểu sao em rất thích được nhảy, từ khiêu vũ đến nhảy dân gian, kể cả nhảy khiêu gợi! Em cảm thấy mình như bừng sáng khi được nhảy theo từng điệu nhạc! Có lẽ em nên trở thành một vũ công chăng...?

    - Ồ! Ta sẽ ghi nhớ điều đó. Cô thử nhảy một điệu cô thích nhất cho ta xem?

    Isa tự tin đứng ra giữa phòng. Đó là một điệu nhảy ba lê... hoặc đại loại thế, xin lỗi vì nhân vật chính không có văn hóa nghệ thuật! Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm thấy Isa nhảy rất đẹp, rất nghệ thuật. Cô dễ dàng xoạc, cong người, đứng trên một chân, và làm đủ các loại động tác mềm dẻo khác. Johny nghĩ có lẽ cô ta hẳn là cầm tinh con rắn. Bất chợt một vài ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu hắn. Xùy xùy, thế quái nào?

    Kết thúc điệu múa, hắn không tiếc cho cô một tràng pháo tay.

    Isa lúc này lấm tấm mồ hôi, gương mặt hơi đỏ, hô hấp có chút rối loạn bước lại gần Johny, cúi chào theo tiêu chuẩn một phu nhân.

    - Ngài thấy thế nào, thưa chủ nhân?

    - Tuyệt vời! Bravo! Mặc dù ta không am hiểu nhiều về khiêu vũ, nhưng quả thật cô rất có tài đấy Isa. Có lẽ ta nên cho cô theo học múa thôi!

    - Cảm ơn ngài, thưa chủ nhân! Được nhảy cho chủ nhân vui lòng là vinh hạnh lớn nhất của em!

    - Trước tiên cô hãy đi tắm đi đã. Sau đó, hôm nay cô sẽ ngủ trên sô pha. Mặc dù không lớn, nhưng ta nghĩ cô sẽ nằm thoải mái thôi. Bắt đầu từ ngày mai, việc dọn dẹp nhà cửa và bếp núc sẽ do cô giải quyết. Cô đã có dấu nô lệ của ta, cho nên sẽ không kẻ nào mắt mù dám đụng vào tài sản của một vị chủ nô do Nghiệp đoàn bảo hộ đâu. Chúng ta không có nhiều tiền, cho nên không cần mua đồ ăn xịn gì, cứ mua đồ hộp dinh dưỡng là được. Hơn nữa, từ mai ta sẽ dạy cô cách tính toán sổ sách. Khi cảm thấy vừa lòng, ta sẽ giao cho cô tiền chi phí sinh hoạt trong nhà. Có vấn đề gì không?

    - Dạ không, thưa ngài!

    Johny có chết cũng không thừa nhận một cô gái xinh đẹp, mặc dù hơi luống tuổi, mặt đỏ thở dốc đứng trước mặt khiến hắn lúng túng đấy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Sự thật thì 4 5 6 vốn là 1 chương -,-
    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 18-07-2016 lúc 22:47.
    Chán chả đăng chiện nữa

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,handsome,kimdao,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,tbthinh,tiennhan9512,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Căn phòng trắng (1)

    Chương 0: Căn phòng trắng

    - Xin chào các bạn đọc đến với căn phòng trắng! Ngại quá, lâu rồi ta không có khách nên mọi thứ có hơi lộn xộn tí! Ngồi đi ngồi đi!

    - Trà này có tác dụng làm minh mẫn đầu óc đấy. Các bạn uống thử xem.

    - Trong lúc Johny ngủ, ta sẽ thay tác giả giải thích hệ thống của Johny.

    - Đầu tiên, hệ thống này cũng chia theo F D C B A S, từ cấp D có thêm hai cảnh giới phụ là + và -, cả thảy là 10 cấp độ, tương đương với thang điểm 10 đó. Các cấp độ này cũng tương ứng với trình độ thi chứng chỉ của Nghiệp đoàn.

    - Ồ, có người hỏi thi chứng chỉ là gì hả? Lấy ví dụ, kỹ năng nấu nướng. Nấu như nào mới là đầu bếp tốt, đầu bếp dở? Nô lệ sẽ phải đến Nghiệp đoàn, tham gia một bài kiểm tra nấu nướng, sau đó giám khảo sẽ dựa trên kết quả mà đánh giá nô lệ đạt hạng D- hay B+ v...v. Tương tự với các kỹ năng còn lại. Hệ thống sẽ giúp Johny nhìn trước được kết quả, thay vì phải chờ tới lúc giám khảo chấm. Nếu như nô lệ của hắn mà đạt B+ nấu nướng, tức là khi hắn đem đi thi, nô lệ chắc chắn sẽ đạt B+ nấu nướng, hoặc cao hơn, tùy vào linh cảm. (Cái này khó, LOL).

    - Chứng chỉ để làm gì á? Cái này liên quan tới thứ hạng của nô lệ. Nhưng chúng ta cứ tạm thời để nó lại sau cùng.

    - Tiếp theo là về kỹ năng. Nghiệp đoàn thừa nhận một nô lệ có cả thảy 12 kỹ năng. Các kỹ năng này sẽ tổ hợp thành các "nghề" khác nhau. Cấp độ của kỹ năng tổ hợp sẽ quyết định cấp độ của "nghề", từ đó ảnh hưởng tới giá trị của nô lệ. Các nghề này được xếp theo thứ hạng từ dễ đến khó

    + Người hầu: Gồm hai kỹ năng Nấu nướng và Dọn dẹp. Giả như Nấu nướng đạt cấp C-, Dọn dẹp đạt cấp D+, thì lấy đẳng cấp thấp nhất tính làm thứ hạng của nghề, tức là D+ người hầu.

    + Phụ tá: Đóng vai trò thư ký cho chủ nhân, gồm hai kỹ năng Kế toán và Hùng biện. Cần nô lệ có chút thông minh.

    + Phù thủy: Cần hai kỹ năng Y dược và phép thuật. Cần có phòng thí nghiệm Giả kim thuật mới có thể đào tạo. Yêu cầu rất cao về trí tuệ của nô lệ.

    + Võ sĩ: Cần kỹ năng Võ thuật.

    + Diễn viên: Cần ba kỹ năng Khiêu vũ, Âm nhạc và Ca hát.

    + Thú cưng: Cần kỹ năng Thú cưng và Đua ngựa. Thú cưng ở đây là hành động như chó hoặc mèo, đại khái là vật cưng. Đua ngựa là nô lệ phải hành động như một con ngựa đua, bởi ở Tòa Thành Trắng, các quý tộc ưa thích nhất là xem các võ sĩ tử chiến (Võ sĩ), hoặc xem các nô lệ đóng giả làm ngựa sau đó chạy đua (Đua ngựa).

    - Tất nhiên, giá cả của nô lệ sẽ phụ thuộc vào độ khó của nghề, cũng như phụ thuộc vào thứ hạng của nghề và của bản thân nô lệ. Giờ chúng ta lại nói tới thuộc tính của nô lệ.

    - Đây là một chỉ số ẩn, chỉ có bản thân Johny mới có thể quan sát. Nó bao gồm

    + Sắc đẹp. Đây là yếu tố chính quyết định thứ hạng nô lệ. Một nô lệ xinh đẹp không hẳn có thứ hạng cao, nhưng một nô lệ xấu xí chắc chắn không có thứ hạng cao. Ouro cung cấp dịch vụ thẩm mỹ, nhưng trong phạm vi an toàn sức khỏe, họ không thể thay đổi quá nhiều ngoại hình của nô lệ, chỉ có thể biến một cô gái rất xinh thành tuyệt sắc giai nhân, hoặc cóc ghẻ thành "trông bình thường" mà thôi. Tất nhiên, nếu cố đấm ăn xôi thì Ouro cũng không ngại, nhưng rất có thể nô lệ sẽ chết ngay trên bàn mổ. Chỉ có một cách duy nhất khiến cho nô lệ xấu xí đạt thứ hạng cao, đó là kẻ đó phải liên tục chiến thắng trong các cuộc tử chiến hoặc đua ngựa ở Đấu trường. Danh vọng của nó sẽ khiến các chủ nhân dẹp bỏ đi yếu tố ngoại hình, "vì không gì nở mày nở mặt hơn là có một nô lệ là nhà vô địch đấu trường".

    + Thể lực. Không ai muốn một nô lệ yếu ớt rệu rã cả. Đề bán được một nô lệ thì chí ít nó cũng phải khỏe mạnh (B) trở lên.

    + Nhạy cảm. Một nô lệ nhạy cảm sẽ dễ bị tổn thương bởi những lời trách móc và trừng phạt, nhưng mặt khác, nô lệ này sẽ dễ bị kích thích và đạt khoái cảm nhanh hơn bình thường, khiến cho giá trị của họ cao hơn rất nhiều.

    + Nhiệt tình. Một nô lệ hoạt bát sẽ ít nghe lời và khó chú tâm vào bài học hơn. Nhưng đồng thời, những nô lệ nhiệt tình cao sẽ yêu chủ nhân mình rất cuồng nhiệt và khó phản bội hơn.

    + Trí tuệ. Một nô lệ ngu xuẩn đương nhiên là dễ đưa vào khuôn khổ hơn một kẻ thông minh. Nhưng đổi lại, một kẻ thông minh sẽ dễ dàng học tập và có giá cao hơn nhiều một đứa ngu đần.

    + Nhân cách. Một chỉ số vô cùng quan trọng. Một nô lệ dũng cảm và độc lập sẽ có giá trị cao hơn, vì họ rất là thú vị, nhưng đồng thời, họ cũng khó thuần hóa hơn.

    + Tự trọng. Ha ha ha, nô lệ thì làm gì có tự trọng. Các chủ nô sẽ tìm mọi cách để làm giảm cái tôi của nô lệ.

    - Hiện tượng thần kinh, hay còn gọi là tinh thần bất ổn, xuất hiện khi một nô lệ có nhân cách, nhiệt tình và cái tôi quá thấp. Một nô lệ thần kinh sẽ giống như một con búp bê vô hồn, bất kể chủ nô sai bảo gì cũng làm, nhưng làm không ra đâu vào đâu. Hơn nữa, sẽ không có ai chấp nhận mua một nô lệ thần kinh cả, ngoại trừ bọn Kamra và đám Ouro. Kamra mua nô lệ kiểu này về, nuôi làm bò vắt sữa, hoặc gà đẻ trứng, khi sản lượng giảm đi thì chúng vỗ béo sau đó xẻ thịt, còn Ouro thì dùng làm pin năng lượng. Đúng là lọt sàng xuống nia!

    - Giờ chúng ta sẽ xét tới bản thân Johny. Con người các bạn vốn không thể tự nhìn nhận toàn bộ bản thân, theo quy tắc cửa sổ giao tiếp thì có hai ô là ô Mù - người khác biết nhưng tôi không biết, và ô Đóng - cả hai đều không biết. Có điều ta thì biết hết đấy *LOL*. Ta tạm thời chỉ hiển thị những chỉ số Johny cần cải thiện, còn những thuộc tính khác, hắn nên tự khám phá thì tốt hơn.

    + Đầu tiên là nhân cách. Nó quyết định sức hút, sự quyết tâm và khả năng lãnh đạo của Johny. Thằng này kiếp trước làm to lắm, cho nên chỉ số này của hắn cũng đạt mức tối đa. Xin cho cậu trai của chúng ta một tràng pháo tay nào!

    + Tiếp tới là ấn tượng ban đầu. Nếu như đây là kiếp trước, bạn không muốn nhìn thẳng Johny đâu. Điển hình soái ca chuẩn men gì gì đấy. Nhưng khổ cái kiếp này hắn chui vào nhầm chỗ rồi. Ấn tượng của mọi người đối với Johny cũ là "ghê tởm". Mặc bộ "Thời tiết hổng giết thời trang", thay đổi phong cách và tích cực rèn luyện khả năng giao tiếp sẽ làm tăng ấn tượng ban đầu.

    - À đấy, nhắc đến quần áo! Quần áo yểm phép vốn không mạnh mẽ như vậy đâu, là ta cố tình can thiệp cho nên Johny mới có được năng lực dị hợm như vậy nhé! Nguyên lý của nó là dẫn dắt, mặc bộ quần áo đó lên sẽ có trí nhớ về kỹ năng tương ứng, nếu thực hành và hấp thu nó thì nó sẽ trở thành một phần của bản thân, và mở khóa thêm các tri thức cao cấp hơn. *Xóa bỏ*

    - Tác giả lại chơi xấu rồi! Thôi được rồi không nói nữa, không lại bị xóa bỏ tiếp thì phiền!

    + Nhu cầu tình dục. Ha ha, nô lệ mà không biết làm ấm giường cho chủ thì gọi gì là nô lệ? Những nô lệ có kỹ thuật cao đương nhiên có giá hơn những đứa đến cơ thể khác giới còn không biết rồi. Mà để nô lệ có thể "thực hành" kiến thức được học thì Johny cũng phải thế nào chứ hắc hắc hắc... Xin lỗi nhé, vừa rồi ta cười dâm đãng quá, mất hết cả hình tượng thục nữ. Johny *phụt* có ham muốn tình dục tương đương *phụt* một ông già 60 tuổi. Khổ thân, trẻ thế mà đã bị lãnh cảm, haizz...

    - Kế đến, chúng ta nói về kỹ năng của Johny.

    + Dạy dỗ. Johny là một lãnh đạo tài năng, đồng thời là một giáo viên không chính thức xuất sắc đấy. Đương nhiên hắn đạt điểm tối đa kỹ năng này rồi. Kỹ năng này sẽ quyết định khả năng hấp thụ kiến thức của nô lệ. Nếu bạn quăng một cục bài tập cho nô lệ, bạn là một giáo viên tồi. Nếu bạn kết hợp các loại phương pháp khác nhau trong từng thời điểm hòng truyền thụ kiến thức nhiều nhất có thể cho học trò, bạn là Johny. S+

    + Kỹ năng quản gia: Bao gồm khả năng huấn luyện nấu nướng, dọn dẹp và kế toán sổ sách. Là một nhà tài chính, đương nhiên Johny rất giỏi về kế toán. Có điều hắn cóc biết cái khỉ gì về nấu nướng và dọn dẹp cả. À quên, Johny không thể dạy nô lệ kiến thức vượt quá kiến thức hắn hiện có (đương nhiên), cho nên hắn có thể đào tạo ra một nô lệ S+ kế toán, nhưng về nấu nướng và dọn dẹp, trừ phi hắn mặc bộ đồ "Đời sống thường ngày" - tăng hai kỹ năng kia lên D+, bằng không hắn sẽ không thể dạy cho bất cứ ai về nấu nướng và dọn dẹp.

    + Nghệ thuật: Bao gồm khả năng hùng biện, khiêu vũ, ca hát, âm nhạc. F-. Về hùng biện, hắn cũng khá phết, B+ hẳn hoi, nhưng so với Isa còn kém xa. Mà cô ta làm thế quái nào đạt được A+ nhỉ?

    + Y học: Y thuật bác đại tinh thâm, nên ta không gộp chung với các kỹ năng khác. F-. Các bạn có tin là Johny phản đối tiêm vác xin không?

    + Chiến đấu: Thực chất võ thuật rất là phức tạp, nhưng ở tầng thứ của ta thì nó chỉ như mèo quào thôi. F-

    + Phép thuật: Kiếp trước Johny sống ở thời đại khoa học kĩ thuật. F-. À đấy, nhắc đến phép thuật. Nếu Johny đạt tới cấp A+ tức đại pháp sư, hắn hoàn toàn có thể tự đóng dấu nô lệ bằng phép thuật chứ không cần phải trở thành Phó hội trưởng. Ở thế giới này cũng có phép thuật, ví dụ như Giáo Hoàng, ví dụ như đám Kamra, Cronus v...v, bọn chúng không cần phải nhờ Nghiệp đoàn trợ giúp, tự thân chúng có thể thi triển phép thuật. Johny không có tri thức về mảng này nên ta quyết định giúp hắn một chút, mở một số giác quan đặc biệt trong đầu hắn, giúp hắn dễ dàng cảm nhận được ma lực, cũng như cách vận hành phép thuật Nghiệp đoàn cung cấp. Không cần cảm ơn, chị mày là người tốt!

    + Bạo chúa: Liên quan tới khả năng "áp đảo" người khác, về khí thế, về lời nói v...v Mặc dù mang tiếng là bạo chúa, nhưng kỹ năng này không thể vượt quá khả năng Hùng biện cũng như sức cuốn hút của bản thân. B+ - không thể bẻ gãy.

    + Tra tấn: Liên quan tới khả năng trừng phạt nô lệ khi chúng không nghe lời. Bao gồm trói, quất roi, và các kỹ thuật tra tấn khác như nhỏ nến, xuyên kim, ghế nóng nước tiểu đun cái gì gì ấy. Ta là người lịch sự, không thể tả kỹ, thông cảm nha!

    - Để giúp cho nhân vật chính của chúng ta nhanh chóng vươn lên, ta đương nhiên phải cho hắn một vài đặc quyền rồi.

    + Đầu tiên, bản thân Johny, cùng với nô lệ của hắn, sẽ có khả năng hấp thụ tri thức nhanh gấp nhiều lần người khác. Cùng là một nô lệ ngu đần, học nấu nướng do chủ nô bình thường dạy sẽ tốn khoảng 6 tháng mới đạt tới trình độ B+, còn với Johny sẽ chỉ cần 10 đến 15 ngày. Làm sao? Hắn là nhân vật chính, hắn có quyền ô hô hô!

    + Thứ hai, về chuyện chăn gối, mặc dù là giai tân, nhưng nếu hắn muốn huấn luyện các kỹ năng tình dục, hệ thống sẽ "điều khiển" thân thể hắn "tuần tự" dạy cho nô lệ lên tới "cấp S+". Còn về phần hắn học được bao nhiêu trong quá trình đó thì hi hi hi...

    + Thứ ba, để cổ vũ Johny huấn luyện nô lệ, ta sẽ tặng cho hắn một ít thần khí hỗ trợ khi hắn đạt điều kiện nhất định. Cụ thể:

    + Nhẫn Bò tót: Nếu như Johny có thể huấn luyện ra một nô lệ là nhà vô địch đấu trường (thắng 6 trận liên tiếp) mà nô lệ đó không đòi tự do (nhà vô địch có quyền đòi trả tự do, chính thức trở thành công dân Tòa Thành Trắng) thì hắn sẽ được nhẫn Bò tót. Chiếc nhẫn này sẽ cung cấp thể lực dồi dào vô hạn cho Johny, giúp hắn làm việc không biết mệt mỏi (nhưng phải ăn để có năng lượng mà đốt)

    + Vòng cổ Rắn: Hắn cần phải huấn luyện được một nhà vô địch Đua ngựa và cũng không đòi trả tự do. Vòng cổ Rắn sẽ khiến cho tinh thần Johny mạnh mẽ hơn, giúp tăng thêm uy lực cho phép thuật, và củng cố sự quyết tâm của người đeo, giúp hắn không bao giờ lùi bước trước nỗi sợ.

    + Khuyên tai Chimera: Johny trở thành một bậc thầy chuyện chăn gối, thể hiện qua bốn kỹ năng tình dục của hắn đều đạt S+ (Vuốt ve, Dùng miệng, Làm tình, Dùng đồ chơi). Khuyên tai Chimera sẽ khiến cho Johny trở nên cứng rắn hơn (cả trên và dưới đó). Hắn sẽ chịu đòn tốt hơn, và khi bị thương thì vết thương sẽ rất nhanh lành lại. Đồng thời, "thằng em" của hắn sẽ luôn luôn "bất khuất", chừng nào hắn còn đeo chiếc khuyên tai đó.

    + Vương miện Quạ: Johny ký khế ước với một con quái vật xúc tu cấp độ Chúa tể. Kẻ đeo vương miện Quạ sẽ tỏa ra một sức hút khó có thể cưỡng lại, đồng thời nhìn được tâm tư tình cảm người khác ở cấp độ càng sâu hơn.

    + Bậc thầy chiến đấu: Nếu như Johny có thể huấn luyện ra một nô lệ cấp S+, ta sẽ trực tiếp quán thâu võ công vào đầu hắn, giúp hắn trở thành đại tông sư luôn. Tiện thế còn gì!

    - Nếu như nhân vật chính có thể thu thập đủ 4 món thần khí, ta sẽ cho hắn hào quang "Gái bu thành bầy". Ý nghĩa không cần giải thích nữa phải không.

    - Về thứ hạng của nô lệ, Nghiệp đoàn đánh giá như sau

    + Cấp D-: Tổng điểm kỹ năng của nô lệ ít nhất là 10. Mặt mũi không cần xấu ma chê quỷ hờn hay bị dị tật gì là được. Hoặc thắng 1 trận đấu trường.

    + Cấp D+: Điểm kỹ năng là 15.

    + Cấp C-: Điểm kỹ năng là 20. Mặt trông phải dễ thương, sáng sủa. Hoặc thắng 2 trận đấu trường.

    + Cấp C+: Điểm kỹ năng là 25.

    + Cấp B-: Điểm kỹ năng là 30. Cần có một kỹ năng đạt S+. Mặt phải xinh đẹp, hoặc thắng 3 trận đấu trường.

    + Cấp B+: Điểm kỹ năng là 35.

    + Cấp A-: Điểm kỹ năng là 40. Cần có 3 kỹ năng đạt S+. Mặt phải cực kì xinh đẹp, cơ thể đạt chuẩn người mẫu, hoặc phồn thực. Nếu không đạt thì cần thắng ít nhất 4 trận đấu trường.

    + Cấp A+: Điểm kỹ năng là 45.

    + Cấp S-: Điểm kỹ năng là 50. Cần có 4 kỹ năng đạt S+. Mặt phải hoàn mỹ, đạt tới quốc sắc thiên hương. Hoặc là nhà vô địch đấu trường.

    + Cấp S+: Điểm kỹ năng là 55.

    - Hôm nay tạm thời đến đây thôi. Lần sau chúng ta có duyên sẽ nói chuyện tiếp. Đứng lên nhớ đừng quên xếp gối về vị trí cũ!

    - Tên ta là gì ấy hả? À...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Ném gạch tại đây
    Đây là phần bên lề. Trong thế giới quan của mình, tồn tại hai nhân vật giả tưởng có mức độ ưu tiên cao nhất. Bọn nó thậm chí có quyền nhảy vào tác phẩm và bẻ hướng nó theo một chiều hoàn toàn khác
    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 18-07-2016 lúc 23:01.
    Chán chả đăng chiện nữa

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,handsome,kimdao,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,tbthinh,tiennhan9512,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 8: Amelia (1)


    - Xin lỗi các bạn đọc, con bé có quấy rối gì các bạn không? Thỉnh thoảng nó lại lên cơn hâm, nhưng bình thường thì dễ thương lắm Thôi được rồi, hãy quay lại với Johny nào, dù sao hắn mới là nhân vật chính của câu chuyện này. Về *xóa bỏ* Ê?!, chúng ta sẽ kể trong một câu chuyện khác vào một dịp khác nhé.

    ***
    Tám giờ sáng, Nghiệp đoàn nô lệ.

    Johny cùng Isa, lúc này mặc một bộ váy hở vai sundress mát mẻ màu xanh, cùng với một chiếc mũ trắng rộng vành đính lên một chú bướm vàng. "Cô không thể mặc áo corset da ra ngoài đường thế này được, giờ cô là phụ tá, là bộ mặt của ta, chứ không còn là một con điếm rẻ tiền ngoài Xóm Liều nữa, hiểu không?". Johny cũng hào phóng mua tặng cô nàng một đôi bốt cao màu đỏ, tổng cộng bốn mươi đồng vàng. "Bắc thang lên hỏi ông trời - Đưa tiền cho gái có đòi được không?"

    - Ông có nghe tin gì không? Lão Tom vừa bị nô lệ giết chết đấy?

    - Hả thật sao? Cụ thể như nào?

    - Nghe nói lão ta hành hạ con bé quá nên khi lão ngủ, con bé lẻn vào dùng dao cắt cổ lão xong bỏ trốn, nhưng bị Nghiệp đoàn bắt lại rồi.

    Johny thở dài. Việc chủ nô hành hạ nô lệ không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng hiển nhiên, ở đâu có cường quyền, ở đó tất có phản kháng.

    Hắn nhìn một vòng. Trụ sở của Nghiệp đoàn là một tòa lâu đài cổ kính khổng lồ. Mặc dù Nghiệp đoàn đang trong giai đoạn phát triển cực thịnh, nhưng nó vẫn giữ những kiểu kiến trúc cổ xưa chứ không hiện đại hóa hoàn toàn như Văn phòng địa chính. Trần nhà treo nhiều chiếc đèn chùm pha lê phong cách Trung Cổ, các cửa sổ được trang trí bằng các hình vẽ màu thể hiện hình ảnh thần linh ban phước lành cho con người, thể hiện đặc trưng của bốn thế lực, và ở trên tầng cao nhất, nằm chính giữa, cũng là ô cửa sổ to nhất, là hình ảnh Giáo hoàng trong bộ độ trắng giang tay, phía sau là những tia nắng lóe lên.

    Hắn đang ở khu vực tiếp khách, là nơi các chủ nô trò chuyện trao đổi với nhau. Nghiệp đoàn kê rất nhiều những chiếc bàn gỗ tròn cùng với thức ăn nước uống miễn phí bày sẵn. Xa xa về phía bên trái có bày một chiếc bảng điện tử - có lẽ là thiết bị "hiện đại" duy nhất trong căn phòng này, thể hiện điểm tích lũy của các chủ nô. Chiếc bảng được thiết kế bằng công nghệ cao, cho nên mỗi chủ nô sẽ chứng kiến thông tin trên bảng theo ý niệm của mình, hoàn toàn không ảnh hưởng tới nhu cầu của chủ nô khác. Giả dụ, một chủ nô nhà Kamra muốn biết điểm của bản thân và điểm của những chủ nô trong nhà Kamra, thì người này sẽ chỉ thấy những thông tin đó, trong khi một chủ nô khác nhà Ouro muốn thấy tất cả thông tin chiếc bảng sẽ hiển thị toàn bộ thông tin đối với chủ nô này. Làm thế nào? Đó là bí mật!

    Tổng kết lại, phe bảo thủ trong Nghiệp đoàn vẫn chiếm ưu thế hơn phe cấp tiến.

    Johny băng qua khu vực tiếp khách, tiến tới một cánh cửa gỗ. Phía trên cánh cửa có ghi "Angelika". Hắn gõ cửa.

    - Mời vào!

    Đó là một giọng nữ lành lạnh, mặc dù chỉ là một câu mời, nhưng lại khiến người nghe không thể kháng cự.

    Johny bước vào. Đây là một văn phòng nhỏ, chính giữa là một chiếc bàn gỗ đặt các loại hợp đồng. Có một người phụ nữ tóc vàng ngồi phía sau. Mái tóc vàng được búi thành búi tròn cao phía trên. Gương mặt trái xoan, cùng với đôi mắt phượng dài đẹp như được vẽ lên. Một bên mắt bị che bằng một miếng bịt, nhưng không hề làm giảm mị lực, mà càng tăng thêm sức hấp dẫn. Dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi trái tim mím nhẹ, cho thấy cô ta đang có gì đó làm phiền lòng. Cô ta mặc một bộ, ờ... một bộ đồ lót tơ ren màu đỏ... thế quái nào cô ta chỉ mặc đồ lót?

    Angelika là người quản lý của Nghiệp đoàn, bao gồm dàn xếp tranh chấp giữa chủ nô, đánh giá các nô lệ, cung cấp nhiệm vụ và hỗ trợ các chủ nô huấn luyện. Nói cách ngắn gọn, nếu như nô lệ cần giám khảo để đánh giá thứ hạng, thì Angelika chính là giám khảo, nhưng là đánh giá chủ nô. Vãi xoài, cô ta giống một con điếm cao cấp hơn là giám khảo! "Nhưng tốt nhất hãy bảo trì thái độ tôn trọng, cô ta hoàn toàn có thể ném cho mình một nhiệm vụ siêu khó".

    Các bạn cũng đoán được rồi phải không? Đúng vậy, Johny hôm nay đến Nghiệp đoàn là để nhận nhiệm vụ. Hắn không muốn bỏ tiền để đánh bạc ở chợ nô lệ, cũng không muốn phải vất vả tìm đầu ra khi huấn luyện xong, thì chỉ có thể đến Nghiệp đoàn nhận nhiệm vụ mà thôi. Làm nhiệm vụ huấn luyện thuê cho Nghiệp đoàn thường được trả công thấp hơn so với giá thị trường, cũng không tăng danh tiếng cho thương hiệu của chủ nô nhiều như khi bán cho cư dân, nhưng đổi lại, Nghiệp đoàn sẽ cung cấp sẵn nô lệ, và ứng trước một khoản tiền cho chủ nô. Ở các cấp độ thấp, chủ nô thường làm nhiệm vụ Nghiệp đoàn để có nền tảng tốt đẹp, khi lên tới hạng C thì bắt đầu đi xây dựng thị trường cho riêng mình. Tại sao? Vì chênh lệch giá nô lệ bán cho Nghiệp đoàn và thị trường ở cấp thấp còn không quá cao, nhưng từ hạng B- trở lên thì Nghiệp đoàn trả giá rất tệ, đúng là ăn cướp giữa ban ngày.

    - Xin chào cô Angelika! Tôi là Johny Ouro, một chủ nô hạng F. Hôm nay tôi đến để nhận nhiệm vụ huấn luyện nô lệ.

    "Được đấy, ngắn gọn, lịch sự nhưng vẫn thể hiện được sự tự tin của bản thân!" Johny thầm nhủ.

    Angelika liếc hắn một chút, sau đó tiện tay rút ra một bộ hồ sơ lia lên mặt bàn.

    - Vừa khéo! Đây là một nô lệ Nghiệp đoàn vừa bắt được hôm nay. Cậu chỉ cần huấn luyện cô ta trở thành một Người hầu cấp D- là được. Giá tiền sẽ dựa trên chất lượng và tốc độ. Thời hạn tối đa là ba mươi ngày.

    Một lí do khác khiến Nghiệp đoàn không được hoan nghênh ở cấp cao, là bởi họ trả theo công thức cố định. Nô lệ đạt cấp D- là D-, cho dù chỉ thiếu một điểm để thành D+ cũng là D-, mà giá của D- thì kém hơn D+ là cái chắc rồi. Trong khi nếu bán ở ngoài, chủ nô hoàn toàn có thể thương lượng giá với người mua.

    Johny có một linh cảm xấu. Đừng bảo trùng hợp thế nhé!

    Hắn mở hồ sơ ra. Trong hồ sơ là hình ảnh một cô gái với mái tóc hồng. Không quá xinh, chỉ gọi là phổ thông thôi! Nhưng cái khiến hắn chú ý nhất là ở cuối hồ sơ có ghi: "Nô lệ đã giết chết chủ nô Tom sau đó bỏ trốn, nhưng bị cảnh vệ bắt lại được".

    Đồng thời, ở mục sức khỏe, hắn nhìn thấy "người có nhiều vết đánh đập", "thần trí không tỉnh táo", "sức khỏe kém".

    - Thật vớ vẩn! Làm sao tôi có thể huấn luyện một nô lệ như thế này? Chẳng phải giết chết chủ nô là một tội danh lớn, sẽ bị tử hình tại chỗ sao?

    Johny giận dữ hỏi.

    - Đối với nô lệ thông thường là vậy. Nhưng nô lệ này thuộc về một chủ nô, tức là gián tiếp thuộc về Nghiệp đoàn, cho nên chưa cần áp dụng điều luật đó. Đối với nô lệ của Nghiệp đoàn, chúng tôi thường thử tận dụng một vài lần, nếu như cảm thấy chi phí đào tạo lớn hơn giá trị, thì lúc đó mới đưa nô lệ này đi lò mổ. Giờ cậu có nhận hay không? Theo quy tắc, một chủ nô một ngày chỉ có một lần nhận nhiệm vụ. Nếu cậu từ chối thì ngày mai quay lại đây, tôi sẽ cho cậu một nhiệm vụ khác.

    Johny bắt đầu cân nhắc. Mặc dù nô lệ có thuộc tính hơi kém chút, nhưng nhiệm vụ này cũng đơn giản. Nếu như ngày mai quay lại mà nhận nhiệm vụ đào tạo Diễn viên, Thú cưng hay Phù thủy thì mình cũng đến quỳ. Hơn nữa, mình còn phải hoàn lại tiền cho Bala nữa. Cho dù có hệ thống hỗ trợ, nhưng nếu cứ từ chối suốt, thì lấy đâu ra tiền mà trả?

    - Được rồi, tôi nhận! Đưa tôi đi gặp nô lệ đó nào!

    ***

    Amelia là một cô gái nông thôn chân chất. Nhà cô không giàu có gì, nhưng cũng đủ ăn. Mẹ cô thường dạy "Tay làm hàm nhai.", Amelia cũng đồng ý như vậy. Cô biết mình không thông minh lắm, nhưng không sao cả, cô chịu khó, và biết thân biết phận.

    Ở thế giới này, không có khoa học hay phép thuật gì cả. Xã hội mới chỉ dừng lại ở thời phong kiến. Nếu như không có gì thay đổi, cô và Jason sẽ cưới nhau vào năm sau. Jason là một chàng trai tốt. Anh rất khỏe, có thể cày mấy thửa ruộng liền, trong khi bố cô chỉ cày có một thửa ở nhà đã than trời than đất. Amelia không ưa bố mình. Ông chỉ biết uống rượu và đòi hỏi này nọ.

    - Amelia, em đang nghĩ gì thế?

    Jason khua khua tay trước mặt cô. Họ đang nằm dài trên cánh đồng lúa mì chín vàng. Những bông lúa trĩu nặng, rủ lên chiếc váy nâu đen bạc màu của Amelia.

    Dưới ánh nắng chiều, nụ cười của Jason như bừng sáng lên.

    - À, xin lỗi anh. Em lại ngây người rồi.

    - Ha ha không sao, thiên thần bé nhỏ của anh. Những lúc ngẩn người trông em thật sự đáng yêu đấy.

    - Anh này!

    Amelia ngượng ngùng đấm yêu Jason một cái. Cô biết mình không được đẹp như Alice nhà bên, nhưng ngực cô to hơn, và cô khỏe hơn. Lấy một con bé đẹp đẽ về để làm gì khi cô vừa có thể dáng người tốt hơn, vừa có thể làm vườn phụ giúp anh?

    - Anh nghĩ kĩ rồi, Amelia à. Có lẽ chúng mình nên cưới nhau luôn đi!

    - Ơ... dạ... nhưng mà...

    - Suỵt!

    Anh đặt một ngón tay lên môi cô. Ngón tay anh thật ấm áp.

    - Bố anh tính chia cho anh một thửa vườn ở cạnh con kênh. Đó là một miếng đất màu mỡ. Chúng ta sẽ không cần phải vất vả chăm bón nhiều, cuối vụ thu hoạch, sau khi nộp thuế xong, phần hoa màu còn lại dư sức nuôi sống cả gia đình mình. Anh không muốn chờ đợi nữa, Amelia à! Anh yêu em, và em cũng yêu anh. Tại sao lại phải để tình yêu chờ đợi nhỉ?

    Trong mắt anh rực lên ngọn lửa tình yêu.

    - Em...em...

    Cô chưa kịp trả lời, thì làn Sương mù ập tới. Nó lạnh lẽo, tăm tối kinh khủng. Cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài sương mù.

    - Jason? Anh ở đâu?

    - Amelia? Amelia?

    Anh tóm được bàn tay cô. Cả hai ôm chầm lấy nhau.

    - Jason! Em sợ quá!

    - Không sao Amelia! Có anh đây rồi! Nắm chặt lấy tay anh nhé! Chúng ta phải về nhà! Làn sương mù này thật là cổ quái!

    Cô gật đầu. Có thứ gì rất lạ thường. Những sợi lúa mì đâu cả rồi?

    Chợt Jason dừng lại đột ngột. Mặt Amelia đập phụp lên tấm lưng rắn chắc của anh.

    - Sao thế Jason?

    Jason không trả lời. Anh run bần bật. Amelia ngó lên. Phía trước họ là một con quái vật khổng lồ. Mặt nó to bè, không có mũi, hàm dưới thay vì là quai hàm, lại là những chiếc xúc tu to bằng bắp đùi cô, ngoe nguẩy trong không trung. Thân hình nó bị sương mù che phủ. Hai con mắt đỏ rực sáng lòe lòe của nó nhìn chòng chọc vào họ.

    - A a a a...

    Jason hét lớn, đẩy cô về phía con quái vật, sau đó chạy thục mạng về hướng ngược lại.

    - Jason?

    Có gì đó trong cô tan vỡ. Cô nhìn về phía bờ lưng vững chắc đó, bờ lưng đã từng bảo vệ cô khỏi sự trêu chọc của đám trẻ con, bờ lưng đã từng là chỗ dựa của cô khi cô đau buồn.

    Những chiếc xúc tu lao ra từ sương mù, cuốn lấy cô.

    Bất chợt, những luồng sáng xuất hiện. Những chỗ luồng sáng quét qua, xúc tu đứt lả tả, bốc khói đen nghi ngút. Con quái vật co rúm, vặn vẹo vì nỗi đau, sau đó rút lui vào trong sương mù.

    Amelia rơi xuống mặt đất.

    - Ê, có hàng mới này mày. Mang về cho sếp đê. Hi vọng con này còn trinh, như vậy anh em mình sẽ có thêm tiền!

    Bóng tối bất tận bao phủ lấy Amelia.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Ném gạch tại đây
    Lần sửa cuối bởi gelu567890, ngày 19-07-2016 lúc 18:34.
    Chán chả đăng chiện nữa

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,handsome,kimdao,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,tbthinh,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2009
    Bài viết
    3,446
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 9: Amelia (2)


    - Dậy mau con điếm!

    Có cái gì đó đập mạnh vào bắp tay Amelia.

    Cô tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng chật hẹp, xung quanh là rất nhiều cô gái giống mình. Lớn có nhỏ có, già trẻ đủ cả. Một số có những bộ phận kì dị như tai mèo, đuôi cáo v...v Tất cả đều bị lột trần, hoặc đứng hoặc ngồi co ro, dựa vào tường. Một số la hét những thứ tiếng Amelia không hiểu, một số khác thẫn thờ không còn sức sống.

    Chợt Amelia thấy lạnh lạnh, cô nhìn xuống. Quần áo của cô cũng đã bị lột đi, để lộ ra tất cả những bộ phận nhạy cảm. Một nỗi ngượng ngùng khủng khiếp tràn vào óc Amelia. Cô co quắp người, cố gắng giấu đi cơ thể mình, đồng thời hét toáng lên.

    - Hét cái gì mà hét, đồ điếm thối! Đứng dậy!

    Giọng nói thô lỗ ban nãy xuất hiện, và tóc Amelia bị nhấc ngược lên. Quá đau đớn, cô đành ngừng che cơ thể, nhanh chóng đứng dậy.

    Đó là một gã da đen môi dày. Trên cặp môi thâm sì dày như miếng thịt trâu của hắn là hai chiếc khuyên vàng găm thẳng vào môi, nổi bật lên trên cái nền đen xì bóng nhẫy mồ hôi. Người gã cuồn cuộn cơ bắp, và một cánh tay đầy cơ bắp đó đang nắm chặt mái tóc hồng của cô.

    - Đi mau con điếm! Bọn tao không có thời gian cả ngày đâu!

    - Đây là đâu? Xin hãy cho tôi về nhà! Đừng đánh tôi!

    Hắn không nói nhiều, tiếp tục nắm tóc Amelia lôi đi. Cô cố gắng cào cấu cánh tay hắn, hòng thoát ra, nhưng tay hắn cứng như thép nguội. Cô cảm tưởng như da đầu mình sắp nứt ra vậy.

    - Đứng yên chỗ này!

    Gã da đen đẩy Amelia vào một buồng trắng, sau đó lôi ra một chiếc vòi cao su. Nước cao áp từ chiếc vòi đập mạnh vào người Amelia, tẩy đi những vết bẩn, nhưng

    - A a a a a...

    Amelia hét lên đau đớn. Sức nước thật là khủng khiếp. Cô cố gắng bỏ trốn, chạy vào góc tường, nhưng con rồng trắng xóa vẫn không tha cho cô. Nó tiếp tục lè chiếc lưỡi đau rát lạnh buốt lên từng thớ da thịt của cô, liếm sạch những vết bùn đất.

    Sau một vài phút dài như vô tận, gã da đen tắt nước đi. Amelia lúc này sũng nước, thoi thóp thở trong góc tường. Người cô đau nhức không thể tả. Nhưng gã không cho cô nghỉ. Gã xốc lấy hai nách của cô, lôi sềnh sệch cô về căn phòng cũ. Hai bàn tay hộ pháp của hắn không quên nhào nặn ngực của cô. Amelia muốn vùng vẫy, nhưng cô không cử động nổi. Vòi nước vừa rồi đã đánh tan toàn bộ sức lực khỏi cô.

    - Mẹ kiếp, nếu như không phải vì gái trinh có tiền cao hơn thì tao đã đè mày ra ngay tại đây rồi, con điếm!

    Tên da đen nói xong, quẳng cô vào căn phòng chứa, rồi đóng cửa lại.

    Amelia co ro dưới sàn nhà. Nỗi đau thể xác không thể so được nỗi đau tinh thần cô đang phải trải qua. Tủi nhục, xa lạ, và phản bội. Hình ảnh Jason ném cô về phía sau in đậm trong tâm trí người con gái tội nghiệp. Nước mắt cô trào ra.

    Nỗi đau cùng sự mệt mỏi đánh úp lại, cùng với bóng tối bất tận.

    ***

    - Xin chào tất cả các quý ông quý bà đã tham dự phiên chợ nô lệ ngày hôm nay. Tôi là Farid, người bạn quen thuộc của tất cả mọi người đây.

    Gã đàn ông có gương mặt đê tiện, mắt tam giác, mũi chuột, mặt đầy tàn nhang, cùng với mái tóc uốn lọn màu tím đang hét lên the thé trên sân khấu. Phía dưới hắn là đám đông reo hò. Họ là những chủ nô, hoặc cư dân của Tòa Thành Trắng, túi rủng rỉnh những đồng vàng, sẵn sàng ném ra để quyết định số phận của các sinh mạng khốn khổ đang đứng phía sau tấm màn nhung màu đỏ kia.

    - Giờ thì không làm mất thời gian của mọi người. Đây là các nô lệ của ngày hôm nay!

    Chiếc màn nhung từ từ được kéo lên. Amelia bị ánh nắng làm chói mắt. Một cảm giác xấu hổ tức giận xuất hiện. Cô cùng mười cô gái khác và bốn tay đàn ông bị xích chặt tay chân, trần truồng trước ánh mắt của hàng trăm con người. Họ tham lam nhìn ngắm từng phần cơ thể Amelia, xì xào đánh giá "ngực con này to hơn" "con kia thâm quá", "bé này múp thật". Những tiếng nói đó xoáy sâu vào linh hồn cô, đau đớn đến tận xương tủy.

    Farid lôi từng nô lệ một lên phía trước cho mọi người nhìn rõ hơn, xoay họ vòng vòng từ đầu đến chân, thậm chí cả những bộ phận nhạy cảm cũng không được tha. Đám đông ở dưới hô giá, đấu đá lẫn nhau, và vui vẻ lôi nô lệ đi trong khi Farid lè chiếc lưỡi dài thâm sì đếm tiền.

    Amelia bị bán cho một lão già tóc bạc. Lão đeo một cái kính gọng to tổ bố, để ria trên - cũng đã bạc màu. Người lão nhỏ thó, nhưng rất chắc. Hẳn hồi trẻ lão đã từng là một người lao động chân tay. Lão nắm lấy sợi dây nối tới chiếc vòng đeo trên cổ Amelia, dắt cô đi giữa phố như một người chủ dắt chó đi dạo.

    Amelia cứ đi, đi mãi, trong sự soi mói và xì xào của đám đông. Đầu óc cô mụ mị đi, vì nắng, vì nhục nhã. Cuối cùng lão ta cũng dừng lại trước một cánh cửa.

    - Đi vào đi cô bé!

    Giọng lão già hơi khàn.

    Amelia bước vào. Đó là một căn nhà nhỏ. Đồ đạc không có nhiều, cho thấy chủ nhân của chúng cũng không giàu có gì. Lão già bật đèn lên, sau đó đẩy cô ra giữa nhà. Lão đi vài vòng xung quanh cô, nhìn ngắm kĩ càng từng bộ phận, đánh giá cô như tay lái đánh giá một con lợn sề.

    - Cũng tàm tạm! Tên cô là gì?

    Amelia không muốn trả lời. Cô khóc, sụt sịt.

    - Thưa ông, xin ông hãy tha cho con. Hãy cho con về nhà!

    Thông thường, một người khi nghe thấy tiếng khóc của con gái, không ít thì nhiều cũng thấy mủi lòng. Làm sao? Đó là đặc quyền của phụ nữ, đàn ông muốn thì tự cung đi!

    Nhưng lão già không phải là người bình thường. Lão ta rất tức giận khi bị ngó lơ. Lão nắm lấy tóc của cô, đẩy mặt cô vào sát mặt mình, hét lên.

    - Khốn kiếp! Bây giờ tao là chủ nhân của mày! Từ giờ trở đi tao nói cái gì mày phải làm cái đó! Nếu không tao sẽ đánh mày, hiểu chứ? Tên mày là gì?

    Mắt cô ngập nước. Nỗi sợ hãi lan tỏa bóp nghẹt trái tím cô.

    - Thưa ông, tên con là Amelia.

    - Phải gọi tao là chủ nhân!

    Lão tát Amelia một cú trời giáng. Mắt cô hoa lên. Miệng cô cảm thấy cái gì đó ngọt ngọt.

    - Tao mệt rồi, giờ mày đi vào nhà tắm phục vụ cho tao nhanh lên!

    Amelia run lên. Đủ lắm rồi! Dù lão trước kia có khỏe như nào, thì giờ lão cũng chỉ là một lão già mà thôi!

    - Không!

    - Gì cơ?

    Lão già có vẻ không tin vào tai mình.

    - Tôi bảo không!

    - Á à mày giỏi lắm con ranh!

    Lão rút dây thắt lưng ra vụt cô. Cảm giác nóng rát đau đớn lằn lên trên cánh tay nhỏ nhắn của Amelia. Cô vùng lên, lao vào lão. Nhưng ngoài dự kiến của Amelia là, lão già đứng rất vững, tựa như một cây cột đình. Cô cố hết sức, nhưng chỉ đổi lấy từng tiếng cười lạnh.

    Chiếc lưỡi của con rắn lửa liếm lên lưng cô, để lại từng vết thắt lưng đỏ rực sưng tấy. Amelia gào khóc, cố gắng dùng tay che mặt và người, nhưng chiếc thắt lưng vẫn khéo léo vụt trúng bụng, ngực và đùi cô.

    - Cho mày lì! Cho mày chống đối! Cho mày cãi!

    Mỗi lần lão hét, là một lần chiếc thắt lưng vụt xuống, và cũng là một lần Amelia run lên. Cô không chịu thua, nhào tới, dùng móng tay cào cấu lão.

    - Ha ha, con mèo cái này dữ tợn quá nhỉ? Để tao cho mày biết ai mới là chủ!

    Đôi bàn tay cứng như gọng kìm của lão tóm chặt lấy tay cô, đè cứng cô xuống nền nhà. Mặt lão đối diện với cô. Trong mắt cô, lão nhìn thấy sự sợ hãi nhưng lại ẩn ẩn chút ngoan cường. Lão nhếch mép cười.

    - Nãy giờ vận động kịch liệt, thằng em của tao cứng quá rồi. Tao phải xả lũ mới được.

    Lão lấy thắt lưng trói chặt tay Amelia lại, mặc cho cô vùng vẫy, nguyền rủa lão. Sau đó lão lật úp cô xuống đất.

    - Gào nữa đi con điếm! Gào nữa đi!

    Lão thúc liên tục vào người cô, bất kể Amelia có sẵn sàng hay không. Amelia khóc, nhưng quyết không một tiếng nào. Cô cắn chặt môi, đến tứa cả máu ra.

    Khi đã thỏa mãn, lão bỏ mặc cô nằm đó, tay vẫn trói ngoặt ra đằng sau, người run bần bật.

    Amelia nằm đó, mê man, tuyệt vọng, một tiếng? Hai tiếng? Cô không biết, chỉ biết là cô tỉnh lại khi lão ta ngồi chồm hỗm trước mặt cô, tay cầm một miếng thịt khô. Lão chìa nó ra trước mặt cô.

    - Muốn ăn không?

    Amelia đói, rất đói. Từ hôm qua đến giờ cô chưa từng ăn một thứ gì. Cô cần năng lượng.

    - Muốn ăn thì gọi tao là chủ nhân!

    - Vâ...vâng, chủ nhân.

    Amelia hơi vấp một chút. Môi cô vẫn còn đau.

    - Ngoan lắm! Nếu như mày nghe lời, đây là phần thưởng! Còn nếu mày chống đối, thì tao sẽ đánh mày. Hiểu chứ?

    - Vâng, thưa chủ nhân.

    Lão gật đầu thỏa mãn, cởi thắt lưng khỏi tay cô, rồi trở về phòng ngủ. Lâu rồi thằng em lão mới được ăn mặn. Lão không muốn đốt tiền vào nhà thổ, tiền đó đủ ăn trong mấy ngày đấy.

    Hai tay của Amelia tê rần vì bị trói quá lâu. Phải mất một lúc cô mới điều khiển được hai tay. Cô chộp vội lấy miếng thịt, nhai ngấu nghiến. Thịt rất cứng, vị thì kinh khủng, nhưng Amelia vẫn cố gắng ăn. Cô dùng sức quá mạnh, khiến cho vết thương ở môi vừa mới kết vẩy lại bật máu.

    Chợt Amelia dừng lại. Nước mắt cô tuôn rơi. Cô cứ ngồi đó, trước ánh lửa bập bùng, hai vai run nhè nhẹ.

    Nhưng rồi cô hít sâu, giống như quyết định một điều gì đó, rồi ngấu nghiến tiếp miếng thịt. Thịt không nhiều, cho nên dù rất cứng, Amelia cũng chỉ mất vài phút là ăn hết.

    Cô đứng dậy, bước về phía nhà tắm. Trong bồn vẫn còn nước. Amelia không hiểu cách dùng những thiết bị bóng lóa kia, cho nên cô đành dùng thứ nước trong bồn để rửa mặt. Vết thương đau rát khi cô chạm phải, càng củng cố thêm quyết tâm của cô.

    Tẩy rửa xong, cô đi về phía nhà bếp. Căn nhà khá nhỏ, cho nên Amelia cũng không sợ lạc đường. Bếp có rất nhiều dụng cụ mà cô không hiểu, nhưng không quan trọng, cô chỉ cần hiểu dao là cái gì.

    Cần phải chờ thêm một lúc, cho lão già ngủ say!

    Cô lẳng lặng ngồi trong bếp. Ý nghĩ về việc cô sắp làm khiến cô sợ hãi. Mẹ cô dạy... dẹp đi. Giờ chỉ còn mình cô ở đây. Cô phải tự chăm sóc cho bản thân.

    Amelia nhớ lại trận đòn, nhớ lại vụ hãm hiếp.

    Cô rút dao ra khỏi khay, nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ lão già. Cô nín thở, nhón chân, từ từ đẩy cửa. Không có âm thanh gì phát ra!

    Bên trong phòng, qua ánh trăng lờ mờ vắt qua ô cửa sổ, cô thấy lão già đang nằm dạng tè he, chăn gối vương vãi, miệng ngáy khò khò. Bụng lão nhấp nhô rất đều, chứng tỏ lão đã ngủ say. Cô rón rén bước lại gần, giấu lưỡi dao sau lưng.

    Cảm giác tội lỗi lại trào lên. Không! Đừng làm thế Amelia! Giọng nói thánh khiết vang lên trong nội tâm cô. Nhưng một giọng nói khác, khàn khàn, át đi tiếng nói đó.

    - Tao là chủ nhân của mày!

    - Gào đi! Gào nữa đi!

    Ánh mắt của Amelia tràn ngập căm thù. Cô giơ cao lưỡi đao, đâm một cách dứt khoát xuống ngực lão già. Lão trợn to mắt, nhìn trừng trừng vào Amelia, sau đó nhìn về phía ngực. Máu đỏ đã nhuộm ướt đẫm chiếc áo ba lỗ.

    - M...mày...

    Lão đã chết.

    Amelia ngã sõng xoài xuống dưới đất. Cảm giác thư thái, nhưng kinh tởm lan tỏa khắp cơ thể cô. Ánh mắt kinh hoàng của lão ta in đậm trong trí óc Amelia, như muốn hỏi "tại sao?".

    Dạ dày cô cuộn trào. Cô nôn hết bữa tối ra - chỉ là mấy dẻ thịt khô, và nước chua. Nhưng cảm giác nôn nao vẫn không chấm dứt. Cô tiếp tục nôn khan thêm một lúc nữa, sau đó chạy vội vào nhà tắm.

    Trong gương, cô thấy hình ảnh một người con gái tóc tai rối bù, người lấm len vết bẩn và máu, ánh mắt điên dại như một con ác quỷ đến từ địa ngục, đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô sợ hãi, ngã ngửa ra đằng sau. Amelia dùng chân trượt về phía tường, cố gắng tránh xa khỏi chiếc gương.

    "Đó là mình sao?"

    "Đó là mình!"

    "Mình đã giết người!"

    "Mình đã tự tay tước đoạt đi một sinh mệnh"

    Lại một lần nữa, Amelia khóc. Cô vòng hai tay qua chân, úp mặt vào đầu gối khóc. Không gian, thời gian trở nên nhạt nhòa vô nghĩa.

    Một lúc lâu sau, Amelia cảm thấy khá hơn. Cô dùng phần nước lạnh ngắt trong bồn để rửa mặt mũi cho tỉnh táo. Những vết lằn vẫn nhưng nhức, nhắc nhở Amelia rằng mọi chuyện không phải là một giấc mơ, rằng cô đã bị lạc tới thế giới này, đã là một nô lệ... và đã giết người.

    "Mình phải bỏ trốn thôi!" Cô thầm nghĩ. "Họ sẽ giết mình mất."

    Cô vội vàng chạy khỏi phòng tắm, lao khỏi phòng khách và kéo tay nắm cửa. Đón chờ cô không phải là tự do, mà là một cơ thể rắn chắc.

    - Ồ, sao nô lệ của lão Tom lại... Bắt lấy cô ta!

    Tay lính hét lớn. Một gã đồng bạn của hắn túm được cẳng tay cô, kéo giật ngược về. Amelia ngã.

    - Chúng mày theo tao vào kiểm tra nhà! Mày, mày, canh giữ nó!

    ***

    Họ nhốt Amelia vào một căn buồng tối, nhỏ hẹp. Bóng tối vô tận nuốt chửng lấy cô.

    Cô tự cười, tự khóc, la hét om xòm, xong lại khóc. Đây là hình phạt cô phải chịu vì giết người. Cô sẽ vĩnh viễn bị địa ngục đọa đày.

    Amelia thiếp đi lúc nào không hay. Trong cái bóng tối vô tận đó, Amelia lạc lối. Cô không biết mình đang đi lên hay đi xuống, đang đi thẳng hay vòng tròn nữa. Mà cô còn là người hay không cô cũng không biết...

    Chợt một luồng ánh sáng chói lòa phá tan cái nhà ngục tăm tối đang giam giữ cô. Giống như Thượng đế nói "Phải có ánh sáng", và từ màn đêm bất tận, ánh sáng xuất hiện, chiếu rọi vạn vật, đem lại sự sống. Amelia híp mắt. Cô đang quen với bóng tối, ánh sáng trực tiếp khiến Amelia ứa lệ.

    Và trong cái ánh sáng hi vọng đó, cô thấy một chàng trai, trẻ, gầy gò, nhưng cười một nụ cười tỏa nắng. Giống như nụ cười của Jason.

    Anh chìa tay ra trước mặt cô.

    - Xin chào Amelia! Tôi đến để đưa cô ra khỏi địa ngục đây!

    Anh là thiên sứ sao? Thiên sứ thật là đẹp! Đầu óc Amelia đặc sệt, mù mờ.

    Nhưng rồi cô vẫn nắm lấy bàn tay anh. Nó không to, nhưng rất ấm áp.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Chán chả đăng chiện nữa

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,handsome,kimdao,ngocnghechvn,pizza1993,Soujiro_Seita,tbthinh,
Trang 2 của 11 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status